ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1473-1477

LittleZiZi14

1473

Cục quản lý thời không.

Cesar đau đầu day day ấn đường, Mộ Bạch ngồi đối diện như một quý công tử ưu nhã đọc tin tức trên Tinh Võng.

"Cục trưởng, hiện giờ chúng ta phải làm gì đây?" Cát Na ngó lơ Mộ Bạch, "Cô ta vẫn không chịu liên hệ với chúng ta."

"Chờ đi." Cesar thở dài.

Nhiều năm qua đi như thế, hắn cũng không rõ tính nết người này đã thay đổi tới mức nào.

"Anh Cesar, anh chắc chắn là vẫn tiếp tục đợi thế này nữa à?" Mộ Bạch đột nhiên lên tiếng.

Cesar nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.

Mộ Bạch phóng to màn hình lên, đó là một cuốn phim nhựa, được quay từ trên cao.

Trong phim, một người mặc quân phục được hai người đàn ông mặt không có biểu tình gì khác hộ tống lên một đài diễn thuyết, đầu tiên là tiến hành trấn an dân chúng, sau đó mới tiến hành kiểm tra.

"Hai người kia đã bị khống chế." Cát Na nhìn hai người đó liền đưa ra kết luận.

Thời Sênh diệt trừ hải tặc nên chắc chắn đã chọc giận đầu não, giờ nó đã bắt đầu hành động, không phải bí mật mà là hành động quang minh chính đại.

Đầu não chỉ loại bỏ tình cảm, còn lại thì không gây ảnh hưởng gì, nghe nói loại bỏ tình cảm xong thì IQ còn tăng lên một chút.

Vậy nên người ở trong phim nhựa nhìn chỉ nghiêm túc hơn một chút mà thôi, nhưng mấy người thân ở vị trí cao ai mà chẳng thế, vậy nên chẳng có ai nghi ngờ hết.

Mộ Bạch lại mở ra mấy thước phim khác, đều là cảnh tượng y chang như vậy.

"Linh đã bắt đầu hành động rồi, anh phải chuẩn bị vũ khí mà còn để không bị khống chế, anh Cesar à, anh chắc chắn thua rồi." Trong giọng của Mộ Bạch mơ hồ có vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Cát Na trừng mắt giận dữ: "Anh Mộ, anh đang ăn nhờ ở đậu đấy, nói mát như thế hay ho lắm sao?"

Mộ Bạch mỉm cười nhấp một ngụm café, cả người tràn ngập khí chất ưu nhã của hậu duệ hào môn quý tộc. "Trên tay tôi có át chủ bài, về sau có khi các vị còn phải cầu xin tôi, cô Cát Na, đừng nói quá khó nghe như thế."

Cát Na tức giận đến mức phải dậm chân, tên hỗn đản này lúc nào cũng thế.

Cesar ngăn Cát Na lại, "Anh Mộ, át chủ bài trên tay anh có phải nên lấy ra rồi không?"

"Không thể được, đây là bảo bối giữ mạng của tôi, sao có thể dễ dàng lấy ra như thế chứ?"

Cesar cố nhẫn nhịn cơn xúc động muốn bóp chết con "virus" Bạch này, giọng rất nghiêm nghị: "Anh Mộ cảm thấy lúc nào có thể lấy ra?"

Mộ Bạch tươi cười với hắn: "Thời điểm vạn bất đắc dĩ."

"Giờ chẳng phải là lúc vạn bất đắc dĩ đó rồi sao? Mộ Bạch, anh có tin tôi sẽ tống cổ anh ra khỏi đây không?"

Mộ Bạch mỉm cười nhìn hắn, chỉ thiếu điều viết hẳn hai chữ "ưu nhã" lên mặt: "Cô Cát Na, con gái thì đừng ăn nói thô lỗ như thế. Cô xinh đẹp vậy mà nói mấy lời này thì sẽ rất xấu xí."

Hắn còn cực kỳ tri kỷ đưa qua cho cô ta một cái gương.

Cát Na nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương đang trợn mắt tức giận, biểu tình khá dữ tợn như con báo bị chọc giận, muốn nhào lên xé nát con mồi.

Cô ta tức tối cướp lấy cái gương, ném lên một cái bục kim loại ở bên cạnh.

Tức chết cô ta rồi!

Mộ Bạch lại làm như chẳng có việc gì, tiếp tục tư thế uống café đầy ưu nhã, thời thời khắc khắc ghi nhớ mình là một quý ông lịch thiệp, duy trì mỉm cười, không chấp nhặt với đàn bà con gái.

Cesar sợ hai người sẽ đánh nhau mất nên vội vàng mang Cát Nan rời đi. Cát Na Tức giận oán trách, "Cục trưởng, sao chúng ta phải giữ hắn lại chứ? Hắn là người của Linh, lỡ hắn là gian tế thì sao?"

Quan trọng nhất là đi ăn nhờ ở đậu mà còn chẳng có tư thái của ăn nhờ ở đậu, cứ nghĩ mình là du khách không bằng ấy.

"Trong tay Mộ Bạch chắc chắn có át chủ bài." Cesar đáp với giọng trầm ổn, "Lúc trước hắn tìm tới Thời Sênh, miệng nói là quy phục nhưng hắn cũng không hề tỏ ra sợ hãi hay bất an. Chúng ta có thể phân tích từ hai điểm, thứ nhất, hắn giống như cô nói, chính là gian tế. Thứ hai, át chủ bài trên tay hắn đủ cho hắn bảo mệnh nên hắn chẳng cần sợ cái gì."

Cát Na rất khó hiểu: "Nếu là cái thứ hai thì tại sao hắn lại cứ ăn vạ ở chỗ chúng ta làm gì?"

Đã có át chủ bài giữ mạng, vậy thì đi đâu mà chẳng được?

"Hắn muốn tới chỗ Thời Sênh, nhưng Thời Sênh không cần hắn, mà chúng ta..." Cesar chỉ vào mình và cô ta, "Là người gần vòng gió lốc nhất."

Con ngươi Cát Na hơi đảo tròn, khóe miệng giật giật: "Cục trưởng, ý của ngài là hắn tới xem diễn sao?"

Mái tóc vàng kim của Cesar hơi rủ xuống, cười bỉ ổi: "Nói không chừng, tên Mộ Bạch này không khó chơi như Thời Sênh nhưng cũng không dễ chơi đâu, ngày thường chú ý tới hắn nhiều một chút."

Có thể được đầu não lựa chọn làm người để đối phó với Thời Sênh thì sao có thể là kẻ có vấn đề về trí tuệ được chứ?

Cát Na nhíu mày, chửi thầm trong lòng, đuổi ra không phải chuyện gì khó, sao cứ phải khiến mình khó chịu làm gì không biết?

"Đúng rồi Cục trưởng, ngài có biết chút nào về trí tuệ nhân tạo trong tay Thời Sênh không?"

Cesar lắc đầu: "Cô nói tên nó là Thần Hành phải không?"

"Thời Sênh gọi nó như thế."

"Thừa không như lí thật, tẩm hư nhược xử sàng. Vân vụ bất ngại kì thị, lôi đình bất loạn kì thính, mĩ ác bất hoạt kì tâm, sơn cốc bất chí kì bộ, thần hành nhi dĩ.* Cô ta lấy tên này cũng thú vị đấy." Cesar mỉm cười một cách đầy ẩn ý.

*Một đoạn trích từ Liệt tử. Liệt tử (列子) là sách của Liệt Ngữ Khấu (列禦寇), hay người truyền học thuyết của Liệt Ngữ Khấu, soạn ra. Sách có tám quyển, sau nhà Đường, nhà Tống đặt tên là "Sung hư chân kinh" (冲虚真经) hay "Sung hư chí đức chân kinh" (沖虛至德真經). Được coi là một trong những cuốn sách quan trọng của đạo gia.

Cát Na nghe đến đần cả người, tên này vốn đã làm cô ta rất kỳ quái. Ở thời đại Tinh Tế này có rất ít người dùng tới từ "Thần", đặc biệt là ở tinh hệ U Minh này, bọn họ cảm thấy như thế là bất kính với thượng cổ.

Nhưng Thời Sênh lại lấy tên Thần Hành...

"Tên của mỗi người bên cạnh cô ta đều có ý nghĩa cả." Cesar tiếp tục nói, "Thập Phương chỉ trời cao, đất rộng, đông, tây, nam, bắc, cửa sinh, cửa tử, quá khứ, tương lai. Thập Phương đang làm gì, là Quan chấp hành của Trảm Long Vệ của cô ta, những chuyện cô ta không xử lý thì đều do Thập Phương làm hết."

"Vậy sao tên của chính cô ta lại như thế?" Cái tên đó dùng không chê đen đủi sao?

"Nghe nói tên của cô ta là do gia chủ tiền nhiệm đặt cho."

"Cô ta không phải dòng chính mà, sao gia chủ lại tự mình đặt tên cho cô ta vậy?" Cát Na kinh ngạc.

"Phương diện này phải người tên tuổi lớn mới biết được." Cesar tỏ vẻ cao thâm khó đoán, "Đến tôi còn chưa biết rõ ràng, chuyện của Thời gia, chỉ có Thời Sênh biết rõ ràng nhất."

Cát Na: "..."

Chính ngài còn không biết mà còn tự xưng là tên tuổi lớn?

Đại khái là cảm nhận được ánh mắt xem thường của thuộc hạ nhà mình nên Cesar vội vàng vớt vát mặt mũi: "Tuy tôi không biết tại sao cô ta bị đặt cho cái tên như thế, nhưng tôi biết tại sao cô ta không đổi tên."

"Tại sao?" Quả nhiên Cát Na liền tỏ ra hứng thú.

"Bọn họ muốn cô ta bị quên lãng trong hèn mọn và đê tiện, nhưng cô ta lại muốn cái tên của mình vang vọng vũ trụ, kinh sợ thế nhân. Cô cảm thấy người đặt tên này cho cô ta có bị tức chết không?"

Cát Na: "..."

Người lấy tên này đã sớm thành một đống xương trắng rồi.

Quả nhiên Cesar cũng nghĩ ra nên sửa lại cách nói: "Ừ, hẳn là bị tức chết."

1474

Chỗ Thời Sênh cũng đã nhận được tin tức, video không ngừng được phát đi phát lại.

Thập Phương và Thần Hành đứng song song với nhau, người trước vẻ mặt đầy nghiêm túc, người sau lại tỏ ra đầy tuyệt vọng, khuôn mặt bánh bao không ngừng nhăn nhó, cô nhóc cũng muốn cậy sủng mà kiêu nha!

Trước kia chủ nhân vẫn luôn sủng nhóc, bây giờ nhóc thất sủng rồi.

Chủ nhân chỉ chiều chuộng mỗi Phượng Từ thôi.

Đau lòng quá!

Khổ sở quá!

Thần Hành càng nghĩ càng ấm ức, đột nhiên ôm lấy đùi Thập Phương khóc òa lên.

Thập Phương: "..." Nhóc Loli này lại bị chập mạch điện nào rồi?

Thời Sênh bảo Phượng Từ ăn hết đồ ăn đi rồi mới lại quay ra: "Thần Hành, không có việc gì mi gào cái gì mà gào?"

Thần Hành khóc thét một hồi mới ấm ấm ức ức buông Thập Phương ra, "Chủ nhân, chắc em bị chập mạch rồi."

Thời Sênh: "..."

Thập Phương: "..."

Phượng Từ bưng bát ra rồi ngồi xuống ghế trước khi Thời Sênh ngồi xuống, cô đành phải xách một cái ghế dựa khác tới. "Ăn nghiêm túc, nhìn em làm gì?"

"Em đẹp."

Thời Sênh trừng mắt, mở tin tức mới nhất ra xem vài lượt, "Nói thế cục hiện tại xem."

"Vâng."

Thập Phương đứng cách ra xa Thời Sênh một chút theo bản năng, Phượng Từ rất vừa lòng với hành vi của Thập Phương, chỉ có bé Loli Thần Hành không sợ chết vẫn đang chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ với hắn, cuối cùng Phượng Từ quay đầu đi, còn lâu hắn mới so đo với một trí thông minh nhân tạo.

Thần Hành ôm váy công chúa, chạy tới trước mặt Phượng Từ, cẩn thận duỗi tay túm tay áo của hắn.

Phượng Từ nhíu mày nhìn cô nhóc rồi kéo tay áo lại.

Đại khái là thấy Phượng Từ không phát hỏa nên Thần Hành lại to gan túm một cái nữa, mặt bánh bao đầy tươi cười, "Anh Phượng Từ, chúng ta ra ngoài chơi đi."

Phượng Từ kéo tay áo của mình lại, lạnh nhạt từ chối, "Không đi."

Thần Hành tiếp tục kéo, đôi mắt to tròn đầy khẩn cầu: "Đi mà, anh Phượng Từ, bọn họ còn nói chuyện lâu lắm, chán kinh lên được."

Phượng Từ ngồi sát vào Thời Sênh, âm điệu càng nặng hơn, "Không đi."

Hắn chỉ muốn ở bên cô ấy.

Thời Sênh duỗi tay ôm lấy eo hắn, ánh mắt từ bên người Thập Phương chuyển sang Thần Hành, "Thần Hành, không làm phiền anh ấy."

Thần Hành lập tức sụp đổ, tỏ ra đáng thương: "Em chỉ muốn anh Phượng Từ đưa em ra ngoài chơi."

"Anh ấy không muốn đi, mi đừng làm loạn nữa, còn loạn nữa là biến trở về cho ta."

Vừa nghe phải biến trở về, Thần Hành lập tức không dám hé răng nữa, bành bạch chạy về bên cạnh Thập Phương, duỗi tay ôm đùi anh ta, an tĩnh làm một đồ trang trí đeo chân.

Thập Phương: "..."

Thật ghét Phượng Từ!

Thật ghét Phượng Từ!

Thật ghét Phượng Từ!

Đây là oán niệm mà Thập Phương cảm nhận được từ bé Loli, anh ta suýt nữa bị cô nhóc làm cho phân tâm khi đang báo cáo.

Phượng Từ vừa ăn vừa nghe Thập Phương nói chuyện, biểu tình hờ hững, nhưng khi ánh mắt của Thời Sênh nhìn tới thì hắn sẽ lập tức bày ra bộ dáng "anh sẽ ăn nghiêm túc" cho cô xem.

Thập Phương đã quá thản nhiên với việc đổi sắc mặt còn nhanh hơn chớp của Phượng Từ, thật không biết gia chủ thích người này ở điểm nào, biến sắc mặt à?

"Mộ gia và Tông gia thành một nhóm, gần đây đi lại với nhau rất gần. Ba gia tộc còn lại thành một nhóm, gần đây càng thân thiết hơn. Cục quản lý thời không thì lại rất an tĩnh, Cesar có vài phần bản lĩnh khi có thể nhổ hết được những người tôi đã cài vào ra ngoài, hiện tại tình huống trong đó thế nào cũng tạm thời không tra ra được."

Thập Phương cố gắng lơ đi đồ trang sức treo trên chân mình và Phượng Từ ở bên kia thỉnh thoảng vẫn bắn sát khí, chưa từng cảm thấy báo cáo công tác thôi mà cũng mệt mỏi như thế này.

"Hoàng thất thì sao?"

"Hoàng thất vẫn như thế, chẳng làm gì hết." Thập Phương đã tìm hiểu sự tình gần như cặn kẽ, biết rõ bọn họ đang gặp phải điều gì, "Hẳn là Linh đã khống chế không ít quan lớn, thành viên hoàng thất có bị khống chế hay không cũng khó nói."

Linh bắt đầu hành động từ cao tầng trở xuống, dân chúng đều nghe bên trên chỉ đạo, nó lợi dụng sự kiểm tra cái nọ cái kia cũng có thể biến một đám người trở thành người phe mình.

Đáng sợ nhất là, bọn họ lại không biết ai là người của Linh.

Hiện tại chỉ biết người bị Linh khống chế không có tình cảm, mặt mày lãnh đạm, nhưng đám cao tầng thì làm gì có ai là biểu hiện cảm xúc trên mặt bao giờ đâu?

Đầu ngón tay của Thời Sênh nhẹ nhàng xoa xoa eo Phượng Từ, cô đang suy tư điều gì đó nên cũng không nhận ra Phượng Từ có điểm không ổn.

Nhiệt độ trong nhà vừa đủ, hắn chỉ mặc một cái áo sơ mi đơn bạc, nhiệt độ trên tay cô vừa đủ xuyên thấu qua vải dệt, độ ấm từ bên hông nhanh chóng lan tràn ra.

Phần eo Phượng Từ khá mẫn cảm, hắn cầm chặt cái thìa, chỉ thiếu điều vùi mặt vào trong bát nữa mà thôi.

Một hồi lâu sau, Thời Sênh mới dừng lại: "Phát video ra ngoài, nói chuyện này cho người ngoài nghe từ đầu tới cuối."

Thập Phương giật mình: "Gia chủ, điều này sẽ khiến mọi thứ hỗn loạn lên mất?"

Thời Sênh đầy vẻ bừa bãi: "Chỉ sợ không loạn."

Loạn lên mới tốt.

Dù ở thời đại nào, người cầm quyền sẽ vĩnh viễn giấu bí mật tới cuối cùng, luôn lấy cớ vì sợ hỗn loạn nọ kia.

Chẳng lẽ bọn họ chưa từng nghe qua một câu, nhiều người thì lực lượng lớn sao?

"Vậy gia chủ có muốn nhắc nhở bọn họ biện pháp giải quyết không?" Thập Phương thử hỏi.

Chuyện này giờ vẫn còn có cách giải quyết, hơn nữa còn rất đơn giản, đừng lên Tinh Võng, tất cả những đồ vật yêu cầu Tinh Võng đều không được chạm vào, cũng, cũng không tham gia bất kỳ chương trình kiểm tra nào bên ngoài.

"Nói thì dễ, làm mới khó, Tinh Võng đã là một bộ phận của họ rồi, anh định làm thế nào để bắt họ dừng sử dụng đây?" Thời Sênh cười nhạo, không có Tinh Võng, gọi điện thoại cũng khó khăn.

Thời Sênh không nói có nhắc nhở hay không, ý bảo anh ta tự quyết định...

Cuối cùng, Thập Phương vẫn quyết định không nói. Những người bên ngoài cần phải tự gánh vác, bọn họ đâu có quan tâm chân tướng gì đâu, bọn họ nhận định thế nào thì sẽ là như thế đấy.

Không chừng nhắc nhở bọn họ rồi còn bị ăn chửi ấy chứ.

Thập Phương đang định ra ngoài thì Thời Sênh lại đột nhiên hỏi: "Chuyện tôi bảo anh tra đã có tin tức chưa?"

"Gia chủ, chuyện này đã qua nhiều năm rồi, cũng không dễ tra xét lắm, tạm thời vẫn chưa có tin tức gì." Thập Phương hơi dừng lại, "Nếu Hạ Sơ thật sự còn sống thì cũng không nhất định sẽ sử dụng thân phận thật, rất khó tra."

Thời Sênh gật đầu, ý bảo anh ta có thể ra ngoài.

Thập Phương kéo Thần Hành ra khỏi đùi mình rồi xách ra khỏi phòng.

Thập Phương đi ra ngoài rồi, Phượng Từ bèn đứng lên, nhanh chóng chạy vào trong.

Tay Thời Sênh trống rỗng, cô nhìn bóng dáng hoang mang rối loạn của Phượng Từ mà chẳng hiểu ra làm sao.

Thời Sênh theo hắn đi vào, Phượng Từ đóng cửa WC nghe "rầm" một tiếng.


Thời Sênh: "..."

Mẹ kiếp!

"Anh làm sao thế hả?" Thời Sênh gõ cửa, "Vừa rồi em có trêu chọc gì anh đâu, đang yên đang lành lại điên cái gì rồi?"

Bên trong không đáp lại cô.

"Không mở cửa em sẽ tự vào đấy."

Cửa WC mở ra, Phượng Từ nhìn cô với gương mặt ướt dầm dề và đỏ ửng, "Không sao... Anh quá mót thôi."

Thời Sênh nhìn hắn nghi ngờ: "Quá mót á?"

Phượng Từ lách người đi ra, "Ừ."

Thời Sênh đuổi theo hắn: "Quá mót thì sao anh lại đỏ mặt?"

"Nóng."

"Trời mát mẻ như này, nóng chỗ nào chứ?"

"Anh thấy nóng." Phượng Từ hơi bực, "Em hỏi nhiều thế."

Thời Sênh nhướng mày: "Giờ em còn không được hỏi nữa cơ à?"

Phượng Từ cắn răng, giọng cũng cao lên, "Anh cương, em vừa lòng chưa?"

Hét lên xong, hắn liền rúc vào giường, xốc chăn trùm lên đầu, bọc mình kín mít.

Thời Sênh: "..."

Có phản ứng thì nói là có phản ứng, thẹn thùng cái quỷ gì?

Ừ... Thẹn thùng cũng rất đáng yêu.

1475

"Em có cười anh đâu, anh ra đây xem nào." Thời Sênh kéo chăn ra.

"Anh không." Phượng Từ túm chặt chăn, cuộn mình thành một cục bông, giờ hắn không muốn nhìn thấy cô.

"Ngoan, ra đây đã nào." Giọng Thời Sênh vang lên bên tai hắn, "Anh ở trong đó không khó chịu à?"

Khó chịu.

Hắn rất khó chịu.

Khó chịu muốn chết.

Hắn muốn ôm cô ấy.

Im lặng hồi lâu, Phượng Từ lại hé chăn ra. Cô ngồi ngay bên cạnh hắn, hắn thò tay ra là có thể chạm vào được. Phượng Từ vươn tay, đầu ngón tay run rẩy, giọng cũng run lên: "Tiểu Sênh, anh khó chịu."

Biểu tình của Thời Sênh biến đổi, lật chăn lên, khuôn mặt của Phượng Từ tái mét rất đáng sợ, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Thời Sênh để hắn nằm lên đùi mình, lo lắng hỏi: "Anh khó chịu ở đâu?"

Vừa rồi chẳng phải còn rất khỏe sao?

Phượng Từ chỉ ôm cô không nói gì, nhưng sắc mặt hắn càng lúc càng tái.

Thời Sênh luống cuống tay chân kiểm tra cho hắn, nhưng cơ thể hắn bình thường, không có chỗ nào không ổn cả. "Phượng Từ, anh khói chịu ở đâu, nói cho em... Phượng Từ? Có thể nói chuyện được không?"

Thời Sênh ấn màn hình bên cạnh, giọng vội vàng: "Thập Phương, gọi bác sĩ tới đây, nhanh lên."

Thập Phương đang chuẩn bị phát video thì đột nhiên nhận được mệnh lệnh của Thời Sênh. Giọng cô rất không ổn, Thập Phương không dám trì hoãn, vội vàng gọi bác sĩ tới.

Khi anh ta và bác sĩ tới thì thấy chàng trai đang cuộn tròn người nằm trong lòng Thời Sênh, trong lòng anh ta không khỏi nhảy dựng, rõ ràng vừa rồi còn tốt lắm cơ mà...

Phượng Từ không buông Thời Sênh ra, cô đành phải ôm hắn khi bác sĩ kiểm tra.

"Thân thể của thiếu gia rất khỏe mạnh, không có gì khác lạ..."

"Vớ vẩn, cái bộ dạng này của anh ấy mà gọi là khỏe mạnh à?" Thời Sênh lập tức nổi trận lôi đình, tuy rằng cô cũng biết hắn bình thường nhưng giờ không thể khống chế nổi lửa giận nữa.

Bác sĩ bị quát đến mức không dám thở mạnh, chờ đến khi Thời Sênh bình phục lại, ông ta mới dám nói tiếp: "Thiếu gia... thân thể ngài ấy thật sự rất khỏe mạnh, dụng cụ kiểm tra cũng không đo lường ra bất kỳ vấn đề gì."

"Gia chủ, ngài bình tĩnh một chút." Thập Phương vội vàng trấn an Thời Sênh rồi lại quay đầu phân phó bác sĩ: "Đi gọi vài bác sĩ khác tới đây xem."

Bác sĩ gật đầu liên tục, sau đó tất cả các bác sĩ của Thời gia tới khám nhưng đều đưa ra một kết luận chung.

Rất bình thường, không sao cả.

Không sao cả?

Không có bệnh thì sao lại thành cái dạng này?

Một loạt bác sĩ im lặng như ve sầu mùa đông, nhìn thiếu nữ sắc mặt âm trầm đang ngồi trên giường, trong con ngươi của cô như có lửa giận đang cháy rừng rực, nhưng nhìn kỹ thì lại chẳng thấy gì, có điều vẫn cứ cảm nhận được rõ ràng khí thế đáng sợ kia.

Nhiệt độ xung quanh dường như sắp giảm xuống đến âm độ.

Ngón tay Thời Sênh run rẩy nâng lên rồi chỉ ra phía cửa: "Cút hết ra ngoài cho tôi."

Thập Phương phất tay, nhóm bác sĩ đều thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng chạy ra cửa.

Hù chết người.

Chưa bao giờ thấy gia chủ mất khống chế như thế này.

"Gia chủ, hay là mời người của Tấn gia tới xem sao?" Thập Phương chờ mọi người đi ra ngoài rồi mới cẩn thận đề nghị.

Tấn gia, giỏi y thuật.

Tất nhiên không phải y thuật bình thường mà là một số chứng bệnh khó chữa, ví dụ như chứng gen bị hỏng hoặc mất rất hiếm gặp mà hiện giờ Tinh Tế vẫn chưa có biện pháp trị liệu. Tuy rằng bọn họ cũng không chữa được tận gốc nhưng có thể ổn định.

Thời Sênh duỗi tay gạt lọn tóc bị mồ hôi dính bết trên trán của Phượng Từ sang một bên, gương mặt xinh đẹp của hắn hiển lộ ra, nhưng vì đang rất khó chịu nên mày nhíu chặt lại.

Ánh mắt Thời Sênh càng lạnh lẽo, giọng nặng nề: "Anh ra ngoài trước đi."

Thập Phương mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không nói gì, lặng yên ra khỏi phòng.

Thần Hành nhón chân nhìn vào bên trong, Thập Phương liền xách cổ áo cô nhóc ra ngoài.

"Phượng Từ làm sao thế?" Thần Hành cũng không để ý tới việc mình bị xách đi, ôm tay Thập Phương hỏi.

Thập Phương đặt Thần Hành lên ghế ở hành lang, "Không biết, bác sĩ nói không sao, nhưng nhìn thì thấy cậu ta đang rất đau. Tôi còn chưa thấy gia chủ như thế bao giờ..."

"Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?" Thần Hành lo lắng, "A, chủ nhân liên hệ với Cesar..."

Thập Phương nhìn Thần Hành, trước mắt Thần Hành hiện ra một màn hình trong suốt, cô nhóc nhanh chóng nhấp mấy cái, sau đó thất vọng rũ đầu xuống: "Chủ nhân chặn tôi mất rồi, không nhìn thấy bọn họ nói gì."

Cô nhóc cũng có thể phá vỡ tường chắn của chủ nhân, nhưng làm thế thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cô nhóc không dám.

Thập Phương sờ tóc cô nhóc, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn ở phía xa.

Tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì.

...

Cesar hoàn toàn không có vẻ ngoài ý muốn với tin nhắn tới của Thời Sênh, thậm chí có thể nói là hắn đang chờ cô.

"Tiểu Sênh Nhi."

"Không gian bài xích ... Trước đây các anh giải quyết bằng cách nào?"

Cesar híp mắt cười, ánh mắt mang theo vài phần bỉ ổi: "Tiểu Sênh Nhi, cô thông minh như thế sẽ làm tôi sợ hãi đấy."

"Lưu sợ hãi để sau này sử dụng đi." Giọng Thời Sênh rất lạnh.

Cesar lại coi như không nghe thấy, tiếp tục thong dong: "Tôi chỉ có một điều kiện, cô đồng ý thì tôi sẽ nói cho cô biết làm cách nào để ức chế không gian bài xích và cả chỗ Hạ Sơ đang ở nữa, rất có lời đúng không?"

Ánh mắt Thời Sênh hơi lóe, không nói gì.

Cesar tiếp tục nói: "Hẳn là cô cũng nhận ra, Phượng Từ không giống những người khác, cô cũng đã tới thế giới khác rồi, chắc cũng hiểu không gian bài xích sẽ đem tới cảm giác gì, nhưng cảm giác hiện tại của Phượng Từ còn nặng hơn cô gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần..."

Không phải người của không gian này thì sẽ bị không gian pháp tắc bài xích, giống như khi cô ở thế giới khác sẽ bị Thiên đạo đuổi giết vậy.

Cô đi tới thời không khác cũng luôn có cảm giác này, nhưng chỉ cần không làm ra chuyện gì thay đổi lịch sử thì sẽ không cảm thấy bài xích quá lớn.

Cô không biết Phượng Từ sẽ phải chịu bài xích của không gian nghiêm trọng như thế.

Hơn nữa, còn chẳng hề có dấu hiệu báo trước, vốn dĩ hắn chẳng làm gì...

Thời gia không hề đề cao phương pháp ức chế không gian bài xích, bởi trong mắt Thời gia, đây là pháp tắc, là quy luật tự nhiên, không thể nghịch chuyển, bọn họ cần phải tuân theo.


"Mỗi tháng Phượng Từ sẽ phải trải qua một lần, cô cũng đừng quá kinh ngạc." Cesar vẫn tiếp tục phổ cập khoa học, "Nhịn qua là được rồi, cô không đồng ý với tôi cũng chẳng sao."

Thời Sênh: "..."

Cái đức hạnh này chẳng khác đếch nào Nhị Cẩu Tử!

Mẹ nó, quả nhiên là Hệ thống có bộ dạng nào thì sẽ có chủ nhân có bộ dạng đó.

Kiếm của ông đâu?

Chàng trai trong lòng rên rỉ đau đớn như một cây gai hung hăng đâm vào tim cô.

Đau đến mức làm cô không thở nổi.

Thời Sênh nắm chặt tay Phượng Từ, nghiến răng hỏi: "Điều kiện gì, anh nói đi."

Cesar chợt ngồi thẳng dậy, thu lại vẻ mặt không đứng đắn, "Hoàn thành khảo hạch của đầu não."

Thời Sênh cười nhạo: "Còn không bằng anh bảo tôi đi diệt đầu não còn nhanh hơn. Giờ nó đã bắt đầu ra tay, rõ ràng là đã không thừa nhận cái ước định kia của anh rồi, anh đang nói chuyện cười đấy à?"

"Đây là chuyện tôi sẽ phải nhọc lòng, cô chỉ cần đồng ý là được." Cesar nói bằng giọng nghiêm túc.

Ánh mắt Thời Sênh khẽ đảo: "Điều kiện này là một mình tôi hay tính cả Phượng Từ?"

Cesar muốn trợn mắt nhưng nghĩ làm thế thì hơi chướng tai gai mắt nên đành nhịn xuống, "Đương nhiên là cô và Phượng Từ rồi, một mình cô làm sao có thể hoàn thành khảo hạch được?"

"Dù có hoàn thành cái mà anh gọi là khảo hạch đi chăng nữa, sao anh biết đầu não sẽ chấp hành theo ước định?"

Giờ đầu não đã đổi ý muốn giết chết cô, ai mà biết đầu não có bị chập mạch, tiếp tục đổi ý nữa hay không chứ?

Điều kiện này bản thân nó đã rất không công bằng rồi.

Cesar vẫn tiếp tục cái giọng kia: "Cái này không phải vấn đề cô cần quan tâm, Tiểu Sênh Nhi, thế giới này thế nào không liên quan gì tới cô. Cô chỉ cần Hạ Sơ và Phượng Từ, không phải thế ư?"

1476

Cesar nói đầy vẻ thành ý, cô không cần quan tâm cái gì, ý tứ này như thể cô còn có lợi thêm ấy.

Nhưng trên thế giới này làm gì có bữa cơm trưa nào miễn phí.

Thời Sênh cắt đứt liên lạc với Cesar, bảo Trảm Long Vệ bắt Cesar về đây.

Nhưng Trảm Long Vệ lật tung cả tinh hệ lên vài lần cũng không tìm được Cesar, Cục quản lý thời không được đặt ở quốc gia nọ cũng như biến mất vào hư không.

Cesar còn khoe mẽ gửi tới một tin nhắn cho Thời Sênh.

"Không có bản lĩnh thì sao tôi dám trêu vào cô chứ, tôi không ngu đần như kẻ khác đâu."

Tình huống của Phượng Từ không biết phải duy trì bao lâu, nhưng nhìn hắn đau đớn như thế, Thời Sênh cũng không chịu nổi.

Thời Sênh ôm lấy Phượng Từ, hắn túm chặt vạt áo cô, đầu ngón tay cũng nổi đầy gân xanh.

Thời Sênh cố gắng bẻ ngón tay hắn ra, ngón tay cô đan vào tay hắn thật chặt chẽ.

Thời Sênh thở dài trong lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi tái nhợt của hắn một hồi, âm thanh nỉ non của Phượng Từ như đâm thẳng vào tim cô.

Thời Sênh buông hắn ra, một lần nữa gửi tin nhắn cho Cesar: "Tôi đồng ý với anh."

Bên phía Cesar không đáp lại nhưng rất nhanh liền có người mang đồ tới tặng, đối phương nói cho cô biết cách sử dụng, thái độ vô cùng cung kính và tôn trọng.

"Hoàn thành khảo hạch, tôi sẽ nói cho cô biết cách vĩnh viễn thoát khỏi không gian bài xích, coi như lễ vật tặng cô."

Thời Sênh lạnh lùng tắt màn hình đi, nhìn người trên giường dần dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

"Đã phát video chưa?" Thời Sênh kéo chăn cho hắn, giọng bình tĩnh hỏi Thập Phương.

"Đã làm rồi, còn chưa tuyên bố." Thập Phương đứng ở rất xa, mấy ngày nay cô như ăn phải thuốc nổ vậy, ai đi lên cũng gặp xui xẻo hết.

"Lập tức tuyên bố."

Thập Phương rất kinh ngạc, "Gia chủ, không phải ngài vừa mới đồng ý với Cesar sao?"

"Thế thì sao?" Thời Sênh cười lạnh: "Tôi đồng ý với hắn thì phải giúp hắn giữ bí mật à? Điều kiện của hắn cũng không có cái này."

Thập Phương: "..."

Gia chủ, ngài thật độc ác!

Thập Phương vừa tung video ra, hiện tại sự náo loạn trên Tinh Võng đã làm cho lòng người hoảng hốt, video này vừa ra liền lập tức làm nổi lên hàng ngàn con sống. Bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này có một video làm rõ chân tướng, sao bọn họ không kích động cơ chứ?

Nhưng nội dung của video lại làm cho bọn họ kinh hãi.

Đầu não?

Đầu não!?

Bọn họ biết đầu não kia không?

Đầu não muốn làm gì?

Video đang nói cái gì thế?

Dân chúng trên Tinh Võng sôi trào, các thế lực khắp nơi đều lo lắng, chuyện này phải xử lý ra sao đây? Thừa nhận hay phủ nhận?

Thừa nhận thì sẽ tạo ra khủng hoảng lớn hơn nữa.

Không thừa nhận... Tài khoản tung video này là tài khoản chính chủ của Trảm Long Vệ, bọn họ phủ nhận thì sẽ càng làm cho mọi việc trở nên hỏng bét.

Bình thường tài khoản Trảm Long Vệ sẽ không đăng tin tức gì, nhưng một khi đã đăng thì tin đó chắc chắn là sự thật, bọn họ có phủ nhận thì đến lúc lộ ra rồi, ai sẽ gánh cái tội này?

Cho nên trong lúc không biết nên thừa nhận hay phủ nhận, mọi người đều nhất trí giả câm giả điếc, ngồi chờ chim đầu đàn.

Cesar vì chuyện này mà suýt chút nữa vọt tới trước mặt Thời Sênh và bóp chết cô.

"Tiểu Sênh Nhi, cô không cảm thấy mình quá đáng sao? Cô đã đồng ý với tôi rồi mà còn làm ra chuyện này à?" Sắc mặt Cesar cực kỳ kém, có thể thấy được những ngày này hắn đều ăn không ngon, ngủ không yên.

Thời Sênh ngồi bắt chéo chân, giọng thản nhiên, "Lễ vật nhỏ thôi, đừng khách khí."

Cesar: "..."

Mẹ nó!

Muốn bóp chết cô ta!

Cesar hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới ổn định được lửa giận, "Cô chuẩn bị cho tốt đi, muộn nhất là mười ngày nữa sẽ có tin tức."

"Địa điểm tôi chọn, Trảm Long Vệ phải đi theo, người của các anh không thể tham gia."

Cesar cũng đoán được cái này rồi nên cũng không từ chối, loại người như cô sao có thể để bản thân mình lâm vào nguy hiểm được chứ.

Dù là Phượng Từ, cô ta cũng sẽ chuẩn bị thật tốt cho mọi tình huống xảy ra.

"Mười ngày sau sẽ liên hệ lại với cô." Cesar cắn răng, "Giờ tôi phải đi thu thập cục diện rối rắm do cô gây ra đã."

Mấy người Diêm gia chủ phát tin tới, Thời Sênh xóa hết, một chữ cũng không đọc, những người này thì có lòng tốt gì chứ.

Không biết Cesar đã làm gì, tóm lại toàn bộ cao tầng của tinh hệ đều liên hợp tuyên bố, chứng minh chuyện này là giả dối, đầu não rất an toàn, không có bất kỳ nguy hiểm gì, mọi người không cần nghe lời đồn trên mạng.

Mà đầu não cũng theo đó đẩy ra tin tức chứng minh nó vẫn ổn, không có bệnh, mọi người có thể yên tâm sử dụng.

Còn về Trảm Long Vệ, họ lại không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, giả chết như hoàng thất.

Dân chúng mỗi người một cách nghĩ, nhưng rốt cuộc không sôi trào như trước nữa.

...

Phượng Từ khôi phục lại bình thường, nhưng lực lượng của hắn bị suy yếu không ít, nhìn còn yếu đuối, dễ thương hơn trước.

"Tiểu Sênh, có phải anh đã tạo thêm phiền toái cho em không?" Phượng Từ cắn môi, "Anh có thể chịu được, em không cần đồng ý..."

Ngón tay đang gõ chữ của Thời Sênh hơi dừng lại, nghiêng người nhìn về phía Phượng Từ đang đứng bên cạnh.

Phượng Từ nhìn cô, biểu tình vô tội, đôi mắt hắn vừa dịu dàng, vừa trong sáng.

Thời Sênh duỗi tay kéo hắn lại gần, một tay ôm eo hắn, một tay khác cầm tay hắn đưa lên môi hôn, "Em không thể chịu được khi nhìn thấy anh đau, em sao có thể nhìn anh đau đớn chứ."

Đây là người cô đặt ở đầu quả tim, sao có thể để hắn phải nhíu mày dù chỉ một chút.

Đầu ngón tay của Phượng Từ cảm nhận được sự ấm áp của cô, độ ấm đó trực tiếp tiến vào đáy lòng, thổi lên một mạt lửa nóng.

"Tiểu Sênh."

"Ừ?"

Phượng Từ rút tay ra, bế cô từ trên ghế đi về phía giường lớn ở trong phòng rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống, nửa người đè lên cô, cúi đầu nhìn xuống người nằm bên dưới.

"Sao thế?"

Phượng Từ yên lặng nửa ngày, Thời Sênh đành phải lên tiếng hỏi.

Phượng Từ chợt cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô, thuần thục cởi bỏ quần áo của cô, dịu dàng dán sát người xuống, hôn vô cùng thành kính.

Sự thành kính của tín ngưỡng trong đáy lòng hắn.

Thời Sênh mơ mơ màng màng, cô nghe được bên tai có tiếng nói vang lên, nỉ non dào dạt tràn vào trong lòng cô, làm nổi lên vô số những đợt sóng trào.

"Anh yêu em."

Anh yêu em.

Anh yêu em!

Phượng Từ chưa bao giờ nói với cô ba chữ này, cô cũng chưa từng nói với hắn.

Bọn họ như đã ngầm thỏa thuận sẽ không nói ra ba chữ này.


Nhưng giờ hắn lại nói ra trước.

Ý thức của Thời Sênh lập tức tỉnh táo nhưng lại rất nhanh bị đẩy vào những con sóng cảm xúc, khiến cho cô không có thời gian tự hỏi chuyện này nữa.

Hai người quấn lấy nhau tới tận bình minh rồi Phượng Từ mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Thời Sênh lê tấm thân mệt mỏi đi tắm cho hắn xong mới ôm hắn ngủ.

Nhưng cô lại chẳng buồn ngủ chút nào.

Bên tai cứ vang lên âm thanh mềm mại kia của Phượng Từ.

Cô có thích hắn không?

Thích.

Thích đến mức muốn treo lên, chỉ cho một mình cô ngắm.

Cô có yêu hắn không?

Thời Sênh mê mang nhìn ra ngoài cửa sổ, tia nắng ban mai đang dâng lên sau tầng mây đỏ, chân trời rực một màu lửa, ngày mới đã lại bắt đầu.

Đến tận khi đôi mắt mỏi rồi, Thời Sênh mới lại đột nhiên xoay người đè lên Phượng Từ, đánh thức hắn dậy.

Phượng Từ rất buồn ngủ, nhỏ giọng thì thầm: "Tiểu Sênh, anh muốn ngủ."

"Nghe em nói."

Phượng Từ miễn cưỡng mở mắt ra nhìn Thời Sênh với vẻ mặt mơ màng như thể giây tiếp theo hắn sẽ lại ngủ luôn vậy.

Hắn cố gắng chớp mắt vài cái mới nhìn rõ người bên trên.

Gương mặt Thời Sênh phóng to trong mắt hắn, cánh môi chợt mềm mại.

Phượng Từ bị hôn tới nhũn cả người, gương mặt cũng đỏ ửng.

"Em yêu anh."

1477

Trong nháy mắt, Phượng Từ tưởng mình xuất hiện ảo giác.

"Em... Em nói gì cơ?" Phượng Từ đẩy người bên trên ra, trợn to mắt, nhìn cô với vẻ thấp thỏm.

Thời Sênh hơi nghiêng đầu: "Không nghe thấy à?"

"Nghe... nghe thấy." Mặt Phượng Từ đỏ rực lên, "Không phải anh nghe nhầm ư?"

Hắn cho rằng vĩnh viễn sẽ không thể nghe thấy cô nói ba từ này.

"Không phải."

Phượng Từ hít sâu một hơi, thật lâu sau cũng không thở ra. Thời Sênh sợ hắn nghẹn thở nên véo cằm hắn một cái để hắn hít thở.

"Choáng váng à mà quên cả thở thế này?"

Phượng Tử thở hổn hển mấy hơi, cười theo kiểu không biết phải làm sao, thuần khiết, thanh tịnh và tốt đẹp.

Hắn thu lại hết sự âm u của mình, hắn là thiên sứ rơi vào bóng đêm, cho vương quốc bóng tối của cô một luồng ánh sáng tín ngưỡng.

Ánh mắt Thời Sênh tối lại.

Kéo chăn trùm qua đỉnh đầu hai người.

"Tiểu Sênh... Đau đau đau..."

"Sao anh cứ như con gái thế?"

"Đau thật mà, em nhẹ chút..."

...

Cesar dẫn người tới rất sớm, nhưng chờ từ sáng tới trưa cũng không đợi được người xuất hiện, đến tận buổi tối, Thời Sênh mới mang theo Phượng Từ chậm rãi đi tới.

Cả người Phượng Từ đều như đang bay, nụ cười trên mặt đầy vẻ ngốc nghếch...

Lần đầu tiên Cesar nhìn thấy hắn như thế, ừ, nói thế nào ấy nhỉ, một Phượng Từ sạch sẽ như tờ giấy trắng không nhiễm một hạt bụi, cả người lấp lánh hào quang, tùy thời có thể phổ độ cho mọi người.

Cô ấy đã làm gì hắn thế?

Cesar còn chưa kịp thưởng thức xong bộ dạng mới mẻ của Phượng Từ thì tầm mắt hắn lại liếc qua đây. Trong nháy mắt, cái gì mà phổ độ chúng sinh, cái gì mà sạch sẽ như trang giấy trắng đều là cmn giả hết.

Kia vẫn là Phượng Từ mà hắn biết.

Phượng Từ lúc nào cũng có thể hủy trời diệt đất.

Cesar vội vàng chuyển tầm mắt, trấn định nhìn về phía người đang cười lạnh với hắn, "Tiểu Sênh Nhi, cần phải có một cái sân lớn."

Thời Sênh phất tay.

Trong căn phòng trống rỗng đột nhiên xuất hiện một nhóm Trảm Long Vệ, bọn họ không nói hai lời liền xông lên bắt người.

"Tiểu Sênh Nhi!" Cesar trừng mắt, cô ấy đã đồng ý thì sẽ không đổi ý, chẳng lẽ tính cách mấy năm nay của cô ấy thay đổi rồi sao?

"Trước khi tiến hành, chúng ta chơi một trò thú vị đã." Thời Sênh ôm Phượng Từ ra ngoài, "Đưa hắn vào."

Cesar thở phào nhẹ nhõm, không phải muốn lấy mạng hắn.

Hắn tính kế cô ấy như thế, giờ cô ấy không thể giết mình nên chắc chắn sẽ dạy dỗ một bài.

Cesar trấn định trong lòng, cùng lắm thì chịu một chút đau khổ da thịt thôi, hắn còn nhịn được.

Nhưng khi Cesar chính thức đi vào, hắn mới biết nơi này làm gì có đau khổ da thịt, căn bản là muốn lấy mạng người.

"Tiểu Sênh Nhi, không cần chơi lớn như thế này chứ?"

Thời Sênh ghé vào lan can nhìn xuống lôi điện không ngừng lóe lên bên dưới, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, "Anh cho rằng phí lên sân khấu của tôi rẻ như thế sao?"

Không đợi Cesar biện giải, Thời Sênh phất tay: "Ném hắn xuống cho tôi."

Cesar: "..."

Có cần tàn nhẫn như thế không hả?

Cesar giữ chặt lan can: "Tiểu Sênh Nhi, chúng ta có thể từ từ bàn bạc, đừng bạo lực như thế có được không?"

Thời Sênh móc thiết kiếm ra, bổ xuống mấy ngón tay đang túm chặt lan can của hắn.

Cesar: "..."

Giờ mà không buông tay thì nhất định sẽ mất tay nha!

Một lời không hợp liền chém người là cái đức hạnh quỷ gì đây?

Cesar bị ném xuống dưới, lôi điện hiện lên, trực tiếp đục một cái lỗ trên người hắn. Đầu tóc vàng chóe lập tức dựng đứng, còn có cả khói bốc lên.

Dù có khuôn mặt kia cũng không cứu vớt được hình tượng của hắn lúc này.

Đây là phòng luyện tập nên chắc chắn không lấy mạng người, nhưng Cesar chưa từng trải qua huấn luyện kiểu này nên không nắm giữ được quy luật, chỉ có thể tự dùng thân thể để đỡ đòn.

Hắn biết Thời Sênh sẽ không giết mình nhưng thế này cũng quá cmn khó tiếp thu rồi.

Bạn có tưởng tượng ra được cảm giác bị sét đánh trúng là thế nào không?

Xương cốt toàn thân đều bị đánh nát, sau đó lại lành lại, rồi lại bị đánh nát, cứ lặp đi lặp lại...

Tại sao ở nơi này của cô ta lại có cái thứ đồ vật đáng sợ như thế này chứ?

Biến thái quá!

Đến tận khi Cesar bị đánh tới mức sắp không sống nổi, Trảm Long Vệ mới tắt đi hệ thống tạo sét của phòng huấn luyện rồi kéo người ra, quả thực là kéo, mỗi người một chân kéo ngược ra ngoài.

Gia chủ nói, không cần khách khí với hắn, chỉ cần không chết là được.

Cesar cào đất, hắn nhịn!

[...] Chủ nhân, giờ ngài đã biết cảm thụ của tôi rồi đi?

Nhị Cẩu Tử yên lặng mấy trăm năm rốt cuộc cũng thò đầu ra. Đây là thế giới hiện thực, sao nó dám ngoi đầu ra chứ, vị này một lời không hợp là có thể hủy nó ngay.

Cesar run run rẩy rẩy đi rửa mặt mũi một chút, hắn chẳng còn sức mà tranh luận với Thời Sênh nữa, chỉ yêu cầu một căn phòng trống trải rồi mang người vào chuẩn bị.

Những thành viên khác của Cục quản lý thời không cũng rất trầm ổn, Cesar bị lăn lộn như thế, tuy rằng họ bày ra vẻ mặt không đành lòng nhưng chẳng ai dám đứng ra bênh vực hắn, có lẽ trước khi tới, Cesar đã dặn dò bọn họ kỹ rồi.

Bọn họ không nói lời nào còn được, một khi mà nói thì kiểu gì cũng phải đồng cam cộng khổ với hắn.

Cesar ngồi trên ghế, giải thích những chuyện tiếp theo mà Thời Sênh cần phải làm.

"Hai người sẽ tới thế giới chân thật, không còn là thế giới giải thiết nữa. Thế giới chân thật có hạn chế gì chắc không cần tôi phải nói, đúng không? Cô phải cố mà khống chế sức mạnh điên loạn của mình đi... Thực ra, cũng có chỗ trống có thể lách, nếu cô thật sự muốn gây chuyện thì phải cẩn thận chút, đừng để nhiệm vụ thất bại là được, chuyện khác tôi không rảnh để lo."


Thời Sênh: "..." Thật đúng là tùy tiện.

"Chúng tôi sẽ chỉ đưa linh hồn của hai người đi, các vị vẫn sẽ phải dùng thân thể của người khác, linh hồn thể bài xích cũng không có gì nghiêm trọng cả. Nhưng chỉ có thể truyền thừa ký ức của thân thể đó, sẽ không có cốt truyện nhắc nhở. Các vị phải sử dụng thân thể của bọn họ để trao đổi, cần thiết hoàn thành di nguyện mà chủ thân thể để lại. Ừm, cái này thì không khác trước là mấy."

Linh hồn thể dùng thân thể của thế giới đó nên sẽ được không gian pháp tắc tán thành, đương nhiên nếu không làm ra chuyện gì quá đáng thì không gian pháp tắc cũng sẽ không nhận ra.

Cesar dừng lại một chút, nhìn về phía Thời Sênh: "Trong thế giới chân thật, vai chính không chỉ có một người, hơn nữa còn có cả người tới từ những thế giới khác nữa, bọn họ cũng là người mang đại khí vận, không thể tùy tiện giết chết, ngàn vạn lần phải khống chế bản thân mình." Ba ngàn thế giới thông với nhau nên có đôi lúc sẽ xuất hiện người tới từ thời không khác.

Mà đôi khi vì chính sự vận chuyển của không gian pháp tắc nên cần một người tới đánh vỡ lề thói cũ, cứu vớt thế giới sắp tan vỡ.

Cho nên, sẽ có thể xuất hiện người của thời không khác.

"Nhiệm vụ của tôi là gì?"

"Nhiệm vụ của cô rất đơn giản. Trừ bỏ hoàn thành di nguyện của nguyên chủ thì phải tìm được Phượng Từ, lần này sẽ không có nhắc nhở nữa, không có phương hướng đại khái nào, hắn có thể là bất kỳ ai, cô cần phải tìm được hắn, đánh thức ký ức của hắn."

Thời Sênh nhíu mày: "Ý là sao?"

Cesar ho khan một tiếng, căng da đầu nói: "Phượng Từ sẽ không có ký ức."

Có ký ức thì còn nói gì là khảo hạch nữa.

Cesar lo lắng nhìn Thời Sênh, sợ giây tiếp theo cô sẽ nổi điên rút kiếm nói ông không làm!

"Tôi vẫn có cái nghĩ không ra."

Cesar ra hiệu để cô nói.

"Tôi giúp anh chém đầu não có phải nhanh hơn không, sao anh nhất định cứ phải dùng phương pháp phiền toái này vậy?"

Biểu tình của Cesar hơi sầm xuống, "Cô biết, giờ đầu não đã trải rộng khắp sáu đại tinh hệ, một khi nó mất khống chế thì tất cả các tinh hệ đều lâm vào tê liệt, thế giới này sẽ bị thương nặng, nghiệm trọng thì sẽ hỏng hoàn toàn, nhẹ cũng làm cho khoa học kỹ thuật bị lùi lại mấy trăm năm, thậm chí ngàn năm."

Giờ đã không còn ai dùng giấy ghi lại tư liệu, nếu đầu não thật sự hỏng thì bao nhiêu văn minh, thành quả nghiên cứu đều sẽ cùng nhau biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info