ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1443-1447

LittleZiZi14

1443

Cát Na đã từng nghĩ, dù không thể chống đỡ được hết quá trình thì cũng có thể chống đỡ được nửa thời gian đối mặt với Thời Sênh. Ai ngờ còn chưa bắt đầu mà cô ta đã thua.

Cô ta chỉ có một đứa em gái này, cô tự nhận mình đã giấu rất kỹ, không ngờ vẫn bị tìm ra.

"Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, lý luận kiểu này cô đừng tin tưởng." Thời Sênh tắt màn hình thực tế ảo, đi tới sofa ngồi xuống, "Ngồi xuống nói chuyện đi."

"Trước khi cô hỏi tôi, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô."

"Thần Hành muốn tra ra cuộc đời của ai đó là quá dễ dàng." Thời Sênh tự rót cho mình một chén nước, không đợi cô ta hỏi đã tự trả lời, "Thời đại này, giấu một người rất khó."

Khóe miệng Cát Na giật giật, thật rất muốn hỏi Thần Hành là ai mà lại dám dùng tên như thế.

Cô ta đi tới đối diện với Thời Sênh và ngồi xuống: "Thời gia chủ, cô quả nhiên lợi hại."

"Cảm ơn đã khen." Thời Sênh nhếch môi đi thẳng vào vấn đề, "Vậy chúng ta nói vấn đề chính đi, Cục Quản lý Thời không của các người muốn làm gì?"

"Yêu cầu cụ thể Cục trưởng sẽ nói với cô, tôi chỉ chịu trách nhiệm chuyển lời." Cát Na hít sâu một hơi, "Chúng tôi có thể giao Phượng Từ cho cô, nhưng tiền đề là cô phải đồng ý hợp tác với chúng tôi."

Thời Sênh liếc nhìn cô ta, "Tôi muốn cướp ai đó cũng chẳng phải chuyện gì khó đâu."

"Đúng là không phải rất khó, nhưng mà Thời gia chủ, nếu cô không hợp tác với chúng tôi, Phượng Từ lập tức có thể bị chuyển tới bất kỳ thời không nào. Dù cô có năng lực xuyên qua các thế giới song song thì muốn tìm hắn cũng không dễ dàng."

Đã nói tới mức này, Cát Na cũng không giấu giếm nữa: "Cô có nhớ căn phòng nhốt hắn không? Đó là một từ trường truyền tống, trên người tôi có thiết bị nghe lén, dù cô có giết tôi hay nhốt tôi, hoặc cho người chuẩn bị cứu hắn thì hắn sẽ lập tức được truyền tống đi nơi khác."

Biểu tình của Thời Sênh vẫn rất bình thản: "Sao cô có thể khẳng định tôi sẽ vì hắn mà đồng ý với yêu cầu của các cô?"

"Chúng tôi không chắc." Hơi thở của Cát Na hơi nặng nề, "Chúng tôi đang đánh cược."

Cát Na nhìn thiếu nữ quá mức bình tĩnh ở đối diện, không đoán nổi suy nghĩ lúc này của cô.

Khó trách, Cục trưởng nói cô ta rất khó đối phó.

Với tư thế bình tĩnh này, dù bọn họ đã có dự đoán nhưng vẫn bị dọa không nhẹ.

Hơn nữa, bọn họ cũng không hề nắm chắc mười phần.

"Còn có gì muốn nói không?"

Cát Na nhấp cánh môi. "Thời gia chủ, cô đừng vội vàng từ chối, có đáp ứng hay không thì cũng mời cô nghe tôi nói một chút về yêu cầu hợp tác của chúng ta, thế nào?"

Thời Sênh đứng lên khỏi sofa, từ trên cao nhìn xuống cô ta, "Hai giờ, nếu Cesar không xuất hiện ở trước mặt tôi thì Cục Quản lý Thời không sẽ trở thành quá khứ."

Đồng tử Cát Na co lại, cả người toát ra mồ hôi lạnh.

Tại sao cô ấy lại biết?

Cát Na ra khỏi phòng mà vẻ mặt vẫn còn đần độn. Thập Phương đưa cô ta về phòng, nhắc nhở một cách tri kỷ: "Cô Cát Na, cô còn có 1 giờ 50 phút 20 giây, hy vọng ngài Cesar đang ở Đế Đô Tinh, nếu không sợ là không kịp nữa rồi."

"Rốt cuộc tại sao các người lại biết?" Cát Na lấy lại tinh thần, giọng có hơi lớn.

Biểu tình Thập Phương rất nghiêm túc: "Chuyện gia chủ muốn biết liền sẽ biết. Không quấy rầy cô Cát Na nữa."

Thập Phương dẫn Trảm Long Vệ rời đi, ngay cả Trảm Long Vệ ở cửa phòng cô ta cũng không còn.

Cát Na nuốt nước bọt, run rẩy bấm điện thoại.

Bên kia rất nhanh đã nhận máy, "Tôi sẽ tới trong vòng một giờ nữa, đừng nóng vội. Cô ấy không làm gì em chứ?"

"Không." Nghe được âm thanh quen thuộc, Cát Na mới ổn định tinh thần, "Cục trưởng, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi sao cô ta lại biết nhiều như thế?"

Cục trưởng trầm mặc một lát: "Trên tay cô ấy có một thiết bị thông minh, anh nghi ngờ cô ấy mang nó ra từ nơi đó."

"Cục trưởng, ngài nói nơi đó là..."

"Chính là nơi mà em đang nghĩ đấy. Nếu trí tuệ nhân tạo trong tay cô ấy có xuất xứ từ nơi đó, cô ấy biết nhanh như thế cũng chẳng có gì kỳ quái."

Sắc mặt Cát Na càng khó coi: "Cô ta đã tới nơi đó?"

"Sáu đại tinh hệ, có nơi nào mà cô ấy chưa từng đi qua đâu chứ. Chuyện này tôi cũng vừa mới nghĩ tới, có phải hay không cũng còn phải chờ tôi xác định lại mới kết luận được." Hắn hơi dừng một chút, "Cô ấy dùng cái gì để uy hiếp em?"

"Cát Vi..." Giọng Cát Na đầy yếu ớt, "Thực xin lỗi Cục trưởng."

"Là chuyện cô ấy có thể làm được. Cô ấy là người có chừng mực, nếu em nói ra rồi thì cô ấy sẽ không tổn thương tới Cát Vi đâu. Tôi sẽ lập tức đưa người qua đón con bé, em cứ yên tâm."

"Thực xin lỗi."

"Không có gì phải xin lỗi, có nhược điểm mới là người có máu thịt, giống như cô ấy. Tôi không biết sau chuyện kia thì nhược điểm của cô ấy là gì nữa. Lăn lộn mãi mới tạo ra được thế cục này, mong là tôi sẽ không bị thất vọng."

"Tại sao lại là cô ấy?" Cát Na hỏi một câu mà Hệ thống cũng từng hỏi.

"Không phải cô ấy thì không được." Cục trưởng trầm mặc vài giây, "Em biết tại sao cô ấy có thể khiến nhiều người kiêng kỵ như thế không?"

Cát Na không hiểu tại sao Cục trưởng lại hỏi cái này, nghĩ một chút mới đáp: "Cô ta rất giỏi, rất thông minh, cũng rất... máu lạnh vô tình."

"Nói đúng lắm."

Cát Na nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, nói đúng lắm nghĩa là sao?

Máu lạnh vô tình? Cô ta vốn dĩ đã máu lạnh vô tình, nói trở mặt là trở mặt, giống hệt Thời Dật và Thời Lam...

Ừm, trước đó cô nói cái gì ấy nhỉ?

Vì sao chọn cô ta... Vì máu lạnh vô tình ư?

Cát Na buồn bực, cái này liên quan kiểu gì chứ?

...

Một chiếc xe bay bình thường dừng ở trước cửa khách sạn. Người hầu bên ngoài còn chưa tiến lên thì Trảm Long Vệ đã hùng hổ ào ra từ đại sảnh, đi thẳng về phía chiếc xe bay kia.

Người hầu chần chừ một chút rồi quyết định từ bỏ.

Buồn cười, bọn họ là Trảm Long Vệ đó!

Cửa xe bay mở ra, một người đàn ông bước ra, mái tóc vàng kim của hắn sáng lên dưới ánh nắng mặt trời.

Người này tuổi còn trẻ, bộ dáng anh tuấn, soái khí, khóe miệng nở một nụ cười cà lơ phất phơ, nhìn hoàn toàn không giống người đứng đắn gì.

Hắn nhìn về phía Trảm Long Vệ ở trước mặt, nhiệt tình giang hai tay ra định ôm hắn, "Thập Phương, đã lâu không gặp."

Thập Phương lạnh nhạt tránh đi, "Ngài Cesar, chúng ta không thân."

Cesar thở dài: "Thập Phương, cậu vẫn giận tôi đấy à?"

"Không dám." Thập Phương lùi về sau một bước, ý bảo Cesar đi trước, "Tốt nhất ngài Cesar nên ngẫm xem nên giải thích với gia chủ thế nào đi."

"Thập Phương, chút nữa nếu cô ấy ra tay đánh người thì cậu phải ngăn cô ấy lại đấy nhé!" Cesar làm mặt quỷ với Thập Phương.

Thập Phương tiếp tục từ chối lạnh nhạt, "Không dám."

Cesar: "..."

Hắn ngẩng đầu nhìn khách sạn cao chót vót, thu liễm lại ý cười cợt, lấy ra khí thế đứng đắn rồi bước vào khách sạn.

Thập Phương đi theo hắn không gần không xa, hai người đều im lặng, đến tận khi Cesar đứng ở trước cửa phòng của Thời Sênh rồi mới nói: "Thập Phương, lúc trước tôi có nguyên nhân bất đắc dĩ nên không thể không làm như thế."

Nói xong, hắn liền đẩy cửa bước nhanh vào phòng.

Thời Sênh vẫn ngồi trên sofa, dường như từ lúc Cát Na rời đi, cô chưa từng động đậy chút nào. Cesar tiến vào, cô cũng chỉ giương mắt nhìn rồi cười lạnh: "Giả chết một lần nên lá gan cũng lớn hơn rồi đúng không?"

1444

"Tiểu Sênh Nhi, nhiều năm không gặp, cô nghênh đón tôi thế đấy à?" Cesar khẽ cười một tiếng, cũng không đợi Thời Sênh bảo hắn ngồi đã ngồi xuống ghế, vắt chân nhìn thẳng về phía cô.

Thời Sênh không mặn không nhạt liếc nhìn hắn, "Nhiều năm không gặp nên anh tính kế tôi như vậy chứ gì?"

Cesar nhướng mày, nụ cười bỉ ổi lại trở về, "Không phải có câu nói bạn bè là phải tính kế nhau sao?"

"Trên danh sách bạn bè của tôi không có tên của anh." Giọng Thời Sênh rất bình tĩnh.

"Đừng vô tình thế chứ, tốt xấu gì chúng ta cũng từng kề vai chiến đấu, không có tình bạn, chẳng lẽ còn không có tình chiến hữu gì sao?"

"Chiến đấu với anh là Thập Phương, không phải tôi."

Cesar: "..."

Hắn hít sâu một hơi, thu lại nụ cười cợt nhả trên miệng, trong nháy mắt đã biến thành người đàn ông thành thục, trầm ổn, "Thời Sênh, những lời tôi nói tiếp theo đây rất quan trọng, hy vọng cô nghiêm túc lắng nghe."

"Đưa tôi đi gặp Phượng Từ trước, anh ấy về bên người tôi rồi thì chúng ta sẽ nói chuyện khác." Thời Sênh lạnh lùng như đang nói một chuyện không liên quan gì tới mình, "Nếu lần này không phải có anh thì Cục Quản lý Thời không của anh đã biến mất rồi, đừng có khiêu chiến giới hạn của tôi."

Thời Sênh lập tức chặn đứng những lời Cesar đang định nói.

"Được rồi, mang cô đi gặp hắn trước." Cesar đứng lên, "Cô có thể niệm chút tình cũ không hả?"

Thời Sênh không nói gì, cô đứng lên rồi đi vào phòng ngủ thay một chiếc váy màu đen.

Sau đó lại đi ra trước mặt Cesar, ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mặt trời bên ngoài lọt vào trong mắt cô làm cho đôi đồng tử dường như ấm lên, nhưng bên trong lại vẫn vô cùng lạnh lẽo, "Cesar, anh rõ ràng vì sao tôi không ra tay, loại tình cũ kia anh nghĩ tôi có không? Chuyện lúc trước, để trả lại ân tình cho anh nên tôi không truy cứu, nhưng mà kế tiếp, dù anh nghĩ tới chuyện tính kế tôi thế nào thì tôi cũng sẽ trả lại cho anh y như thế."

"Cảm ơn đã không truy cứu... Cứu người ấy một mạng đã giúp tôi giữ được mạng mình." Cesar chắp tay trước ngực, vô cùng thành kính.

Tên người kia gần như là cấm kỵ, vẫn không nên nhắc tới thì hơn.

Nếu không phải ỷ vào có phần ân tình này, hắn thật sự không dám ra tay với cô. Đúng như cô nói, nếu không phải cô ấy biết là chính hắn ở sau lưng làm mấy việc này thì có khi Cục Quản lý Thời không đã bị xóa sổ rồi.

Từ hôm nay trở đi, hắn đã bị cô kéo vào sổ đen, tùy thời có thể giết chết.

Cesar ngẫm lại liền thấy đau đầu, sao hắn lại không cứu thêm vài lần chứ?

Nhưng mà may mắn là hắn vẫn còn át chủ bài.

Cesar còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô vẫn còn là một con nhóc, đúng thật là một con nhóc, lúc đó cô mới 12 tuổi.

Nhưng tình cảnh lúc đó cũng không tốt lắm, cả người cô đầy máu, phản ứng đầu tiên khi thấy hắn của cô là giết hắn.

Nhưng cô ấy còn chưa kịp ra tay đã bị người ta bắt được.

Hắn nhớ rõ ánh mắt của cô ấy trước khi bị đưa đi, lạnh nhạt, âm trầm, làm gì giống ánh mắt một đứa trẻ chứ.

Sau đó...

Hắn gặp lại cô trong một lần chiến đấu với hải tặc. Cô càng âm trầm hơn xưa, toàn bộ nhóm hải tặc bị cô giết sạch.

Lần thứ ba gặp lại, vẻ âm trầm trên người cô đã không còn, chỉ còn lại vẻ thong dong, bình tĩnh mà hắn không tài nào nắm bắt được. Hắn biết không phải cô đã trở nên tốt hơn, mà là đã học được cách thu liễm cảm xúc của mình, trở thành một người không ai nắm bắt được.

Đó cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người kia bên cạnh cô ấy.

Hắn cứu được người kia hoàn toàn là ngoài ý muốn. Cũng bởi vì có chuyện ngoài ý muốn đó mà hắn bắt đầu có liên quan tới cô.

Có lẽ cô đã sớm không còn nhớ những chuyện bọn họ đã trải qua, ánh mắt cô ấy nhìn hắn chẳng khác nào nhìn những người khác, lạnh nhạt và bình thản.

Chờ Cesar lấy lại tinh thần thì hắn đã đang đứng trước một đống kiến trúc.

Cesar thuần thục bấm mật mã, cánh cổng kim loại nặng trịch mở ra, bên trong là một con đường nhỏ không biết thông tới đâu. Bốn phía trồng trúc xanh biếc, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới cánh cổng bên ngoài.

Thời Sênh chẳng mang theo ai, chỉ tới một mình. Cô theo Cesar bước qua cánh cổng, cánh cổng lại chậm rãi khép lại.

Cesar đưa cô đi về phía trước, đường đi rất dài, hắn không nhịn được lên tiếng hỏi: "Làm sao cô biết?"

Một câu không đầu không đuôi nhưng Thời Sênh vẫn hiểu.

"Nhị Cẩu Tử nói nó không thuộc về Liên minh. Có bản lĩnh lớn như thế, còn dám tính kế tôi cũng chẳng có mấy ai, loại trừ một chút là biết." Biểu tình của Thời Sênh rất lạnh nhạt, lời nói cũng rất nhẹ nhàng.

"Vậy sao cô lại nghi ngờ tới chỗ tôi?"

"Muốn biết?"

Cesar gật đầu, nói cho hắn biết lỗ hổng của hắn để hắn còn sửa chứ.

"Anh viết số liệu có một thói quen, rất tiếc là tôi lại nhớ rõ thói quen đó."

Cesar: "..."

Thói quen gì? Hắn có sao?

Sao hắn không biết chứ?

Có phải cô ấy đang chém gió không vậy?

Lúc Cesar còn đang nghi ngờ thì hai người cũng đi tới cuối đường. Một kiến trúc dạng tháp xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ.

Tài liệu xây tháp hoàn toàn giống với những gì cô nhìn thấy trên màn hình thực tế ảo.

Cesar tiến lên mở cửa tháp, nhập mật khẩu tới vài lần.

Kết cấu trong tháp cũng rất bình thường, nhưng đồ trong đó lại toàn là đồ công nghệ cao.

Tầng đầu tiên hình như là nơi làm công, rất nhiều đài kim loại màu trắng, vô số hình ảnh thực tế ảo xuất hiện trong không trung.

Có không ít người mặc đồng phục đang bận rộn.

Cesar đưa người vào, tất cả mọi người đều quay ra nhìn.

Cesar cũng không để ý tới bọn họ mà đưa cô đi theo cầu thang xoắn ốc xuống hầm ngầm.

Tầng hầm ngầm đầu tiên có một phòng điều khiển. Cesar bảo người trong phòng điều khiển ra ngoài, tự mình bấm tìm phòng nhốt Phượng Từ.

Thiếu niên vẫn còn duy trì tư thế cũ, không có bất kỳ thay đổi gì.

Thời Sênh nhìn Cesar: "Tôi muốn gặp anh ấy."

Cesar kéo ghế ngồi xuống, lời nói đầy thấm thía: "Thời Sênh, không phải tôi không muốn cho cô gặp hắn, là cô không thể gặp được, quanh thân hắn có một lực lượng rất cuồng bạo, bất kỳ ai tới gần đều sẽ chết."

"A, vậy sao các anh bắt được anh ấy?"

Cesar giải thích: "Lúc bắt được hắn thì hắn rất suy yếu, nhưng gần đây lực lượng của hắn đã khôi phục lại, không ai tới gần được nữa."

"Tôi muốn gặp anh ấy." Giọng Thời Sênh lại đề cao mấy phần.

Cesar nhìn Thời Sênh, hơi đấu tranh trong lòng một chút, "Tôi thả cô vào cũng được, nhưng cô phải nghe tôi nói xong đã."

Thời Sênh lập tức rút kiếm ra: "Hiện-tại, để-tôi-gặp-anh-ấy."

Cesar: "..."

Một lời không hợp liền rút kiếm!

Có gì hay chứ hả?

Hắn khẽ cắn môi: "Đi theo tôi!"

Hắn mang Thời Sênh xuống thêm ba tầng nữa, đứng trước một cánh cửa kim loại, vừa mở cửa vừa nói: "Đừng trách tôi không nhắc cô, dù cô có trâu bò thế nào thì cũng sẽ có thể bị thương nếu tới gần hắn."

Thời Sênh không để ý tới hắn, chờ cánh cửa kim loại mở ra.

Cesar chán nản, chỉ vào một con đường sau cánh cửa, "Đi theo con đường này, quẹo trái là tới."

1445

Hành lang rất hẹp, nhiệt độ cũng cao hơn. Thời Sênh bực bội kéo cổ áo xuống, cô nhìn chằm chằm vào con đường tối tăm phía trước, bước chân không nhanh không chậm.

Phía trước chính là chỗ rẽ.

Cô đột nhiên đừng lại.

Nếu Phượng Từ không giống như người mà cô muốn thì phải làm sao đây?

Thời Sênh nhìn chằm chằm vào hư không với vẻ mịt mờ.

Dù thế nào, cô cũng chỉ cần hắn, dù phải trói vào bên người cô cũng muốn.

Thời Sênh hít sâu một hơi, nhấc chân rẽ vào chỗ ngoặt.

Tầm nhìn bên kia mở rộng, hình ảnh thực tế ảo về căn phòng xuất hiện trong mắt cô, xích sắt thô to đầy trên mặt đất, tầm mắt cô dõi theo đám dây xích đó.

Chàng trai trẻ đi chân trần, chỗ mắt cá chân bị xích sắt xuyên qua, chỗ vết thương đã chuyển thành màu xanh đen, Thời Sênh nhíu chặt mày, tiếp tục nhìn lên trên.

Một tay hắn rũ bên người, một tay tùy ý đắp ngang bụng, trên cổ tay cũng có dấu vết xích sắt xuyên qua.

Khi tầm mắt cô nhìn lên mặt hắn liền đối diện với một đôi mắt. Còn chưa kịp nhìn rõ trong đôi mắt đó có cảm xúc gì thì một cỗ lực lượng quỷ dị từ trong phòng khuếch tán ra.

Không khí bốn phía như bị rút ra, Thời Sênh bị cỗ lực lượng quỷ dị đó hất bay lên tường.

Vách tường lạnh băng làm cô lập tức có phản ứng, rút thiết kiếm ra huy động quanh người, cỗ lực lượng kia dường như bị cắt đứt. Thân thể cứng đờ của Thời Sênh cũng linh hoạt trở lại.

Cô xách thiết kiếm chém lung tung trong không khí một hồi để tạo một không gian cho mình hoạt động.

Mẹ cái tên ngốc này!

Cô nhìn về phía căn phòng đó, chàng trai đã đứng lên từ lúc nào, nhìn chằm chằm cô qua bức tường pha lê.

Có lẽ đã ở đây nhiều năm tháng nên làn da của hắn trắng bệch như bị bệnh bạch tạng, có thể nhìn thấy rõ cả mạch máu trên mặt hắn.

Chàng trai này...

Thực đáng yêu.

Là một anh chàng rất xinh đẹp, xinh đẹp và đáng yêu.

Thời Sênh hơi sửng sốt, hắn hoàn toàn khác trong tưởng tượng của cô.

Cô đã nghĩ tới đủ mọi phiên bản, nhưng chưa từng nghĩ hắn lại có thể được miêu tả bằng từ "đáng yêu".

Đôi mắt hắn cực kỳ lãnh đạm, sâu trong đáy mắt chỉ có âm trầm và tà khí, giống như cả thế giới này có bị hủy diệt cũng chẳng liên quan gì tới hắn.

Gương mặt đáng yêu cũng không ngăn được vẻ âm trầm trên người hắn, tà khí khiến người ta không rét mà run.

Thời Sênh hít thở hai hơi, tính cách mà trước đây Phượng Từ biểu hiện có ít nhiều liên quan tới hình dáng của hắn, đây mới là hắn chân thật.

Nhưng phải làm sao đây?

Thật muốn hắn!

Gương mặt này của hắn quá phạm quy rồi.

Không khí đè nén xung quanh càng thêm mạnh mẽ. Thời Sênh bổ ra một con đường rồi đi về phía hắn.

Khoảng cách giữa hai người dần ngắn lại, con ngươi của chàng trai hơi động, lực lượng lại một lần nữa đè ép tới, khí thế vô cùng hung mãnh như muốn nghiền cô thành bột phấn.

"Phượng Từ!" Thời Sênh nổi giận quát lên với hắn, "Anh muốn giết chết em đúng không?"

Chàng trai sửng sốt, trái tim tĩnh mịch lập tức nhảy lên.

Cô ấy tới rồi.

Không khí đè nén rút đi như thủy triều. Hắn mấp máy cánh môi khô khốc, âm thanh khàn khàn, "Em... tới đón anh ư?"

Thời Sênh đi tới trước bức tường pha lê, gằn từng chữ một: "Em tới đón anh về nhà."

"Về nhà?" Chàng trai nhìn cô chằm chằm, con ngươi nhẹ động, duỗi tay đặt lên pha lê trước mặt, pha lê "răng rắc" mấy tiếng liền xuất hiện vết nứt, sau đó những vết rạn lan ra như mạng nhện, cuối cùng pha lê rơi vỡ đầy đất.

Hắn đi ra khỏi phòng, xích sắt di chuyển theo bước chân của hắn phát ra âm thanh nặng nề.

Cô ở ngay phía trước nhưng hắn lại không thể nào tiến lên được. Hắn quay đầu nhìn xích sắt ở phía sau, xích sắt nối liền với căn phòng, hắn túm lấy nhưng kéo mãi cũng không ra.

Chàng trai nhíu mày rồi lại quay đầu nhìn Thời Sênh.

Người bên kia bước qua đám pha lê vỡ vụn đi tới, giơ tay ôm hắn vào lòng.

Chàng trai không ôm lại cô, đôi tay rũ bên người, thậm chí còn hơi giấu về phía sau, hắn chỉ chôn đầu vào hõm vai cô, sau đó há mồm cắn.

Thân mình Thời Sênh run lên nhưng nhẫn nhịn không kêu thành tiếng. Hắn cắn rất ác, một hồi lâu mới buông ra, thè lưỡi nhẹ liếm mấy cái, "Anh nhớ em."

Không phải cô chỉ xuất hiện trong giấc mơ nữa.

Rốt cuộc hắn có thể chạm vào cô ấy rồi.

"Ừ, em cũng nhớ anh."

Chúng ta không cần gặp lại trong khung cảnh náo nhiệt, cũng không cần nhiều lời nói cảm động.

Anh đã sớm thâm nhập vào huyết mạch, được khảm trong xương tủy, khắc sâu vào linh hồn, anh là tất cả.

Thời Sênh buông hắn ra, "Em mang anh ra ngoài trước."

Chàng trai rất nghe lời, yên tĩnh đứng bên cô.

"Tự anh có thể thoát ra không?" Thời Sênh nhìn xích sắt trên tay hắn, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo.

Chàng trai lắc đầu.

Thời Sênh duỗi tay định chạm vào xích sắt, chàng trai liền cản lại, giấu tay về phía sau lưng.

Thời Sênh nhíu mày, "Sao thế?"

"Bên trên có lực lượng rất kỳ quái." Giọng hắn nhẹ nhàng, "Sẽ làm em bị thương."

Thời Sênh hít sâu một hơi, ngẩng đầu gào lên với hư không: "Cesar, lăn ra đây cho ông."

Cesar vẫn luôn theo dõi qua màn hình bị quát tới mức sắc mặt cũng thay đổi. Hắn nói qua màn hình thực tế ảo, "Thời Sênh, thứ này tôi không giải được."

"Anh lặp lại lần nữa xem?"

"Tôi nói thật, tôi không lừa cô làm gì, tôi thật sự không giải được."

"Ai giải được?"

"..." Cesar đột nhiên im lặng.

Thời Sênh nhìn về phía xích sắt, vừa rồi cô chỉ chú ý tới Phượng Từ nên không nhìn kỹ xích sắt, giờ nhìn kỹ rồi thì cả người đều khó chịu: "Đệch!"

"Thời Sênh, cô thấy rõ rồi đó, đây là thứ mà người kia tự tay chế tạo. Trừ phi người đó tự mình tới, nếu không sẽ không ai cởi bỏ được." Giọng của Cesar mang theo mấy phần buồn khổ. Hắn cũng bất đắc dĩ mới phải dùng tới cách này, sớm biết sẽ đi tới một bước này thì còn lâu hắn mới làm, đáng tiếc trên thế giới này chẳng có cái gọi là "sớm biết".

Thời Sênh ôm Phượng Từ, an ủi hắn: "Đừng sợ, em sẽ nghĩ cách."

Thời Sênh hít sâu, cưỡng ép mình bình tĩnh lại. Thiết kiếm có thể chém đứt xích sắt, nhưng Phượng Từ cũng sẽ bị phản phệ, cách này không được.

Thời Sênh liên hệ Thập Phương ở khách sạn.

"Gia chủ?" Thập Phương nhìn thấy hoàn cảnh quỷ dị bên phía Thời Sênh thì giọng không khỏi khẩn trương.

"Về, về Lam Tinh lấy cái hộp gỗ tử đàn trong thư phòng của tôi tới đây."

"Gia chủ? Cô không sao chứ?"

"Tôi không sao, mau đi."

"Cái hộp đó là..." Thập Phương dừng lại, ghi nhớ chức trách của mình, "Thuộc hạ sẽ đi ngay."

Chuyện Thập Phương đem theo một tiểu đội Trảm Long Vệ rời khỏi Đế Đô Tinh rất nhanh lan truyền ra ngoài. Không ai biết tại sao bọn họ đột nhiên lại rời đi, cũng như không ai biết được tại sao Thời Sênh tới Đế Đô Tinh.

...

"Đau không" Thời Sênh nhìn vết thương trên cổ tay hắn.

Phượng Từ ngồi dưới đất, khẽ lắc đầu. "Không đau."

Nhìn thấy em, mọi đau đớn đều không còn đáng để nhắc tới nữa.

Lần đầu tiên Thời Sênh cảm thấy đau lòng như thế, đau lòng hắn, muốn ôm hắn về, yêu thương hắn thật nhiều.

"Thực xin lỗi, để anh chờ lâu như thế." Thời Sênh ngồi xuống cạnh hắn, ôm hắn vào lòng.

Phượng Từ cẩn thận nhấc xích sắt ra xa, dựa nửa người vào cô, "Dù có bao lâu, anh cũng đã chờ được em, thế là đủ rồi."

Hắn hơi dừng lại, "Em sẽ mang anh ra ngoài, vẫn luôn ở bên anh đúng không?"

Thời Sênh đặt một nụ hôn lên trán hắn, "Em sẽ đưa anh ra ngoài, vẫn sẽ luôn ở bên anh."

1446

Trong lúc chờ Thập Phương quay lại, Thời Sênh vẫn luôn không rời khỏi.

Cesar cho rằng lực lượng cường hãn ở trên người Phượng Từ đã biến mất nên lén lút chạy vào, ai biết còn chưa tới gần đã cảm nhận được cỗ lực lượng đó.

Hắn không dám đi lên tìm chết nữa.

"Thời Sênh, dù sao chờ cũng chán lắm, hay là cô nghe tôi nói đi." Giọng Cesar được thiết bị khuếch đại âm thanh truyền tới căn phòng.

Thời Sênh bực bội nhìn về phía hư không, lấy Thần Hành ra, "Che chắn nơi này đi."

"Vâng, chủ nhân."

Cesar: "..." Cô thế này thì sao có thể nói chuyện tử tế chứ hả?

Cesar trơ mắt nhìn màn hình thực tế ảo trước mắt mình biến thành trống rỗng. Ánh mắt hắn tối sầm, tốc độ nhanh như thế xem ra hắn đã đoán trúng tám chín phần mười rồi.

Thời Sênh dò hỏi vị trí của Thập Phương: "Các anh tới đâu rồi?"

Bên phía Thập Phương hơi hỗn loạn, anh ta đi nhanh vài bước mới làm hình ảnh ổn định lại, "Gia chủ, gặp phải hải tặc, trên tay chúng có một đài siêu năng cơ giáp, chúng tôi bị ngăn cản."

"Nhìn thấy biểu tượng của Thời gia mà vẫn ngăn cản?"

"Vâng."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ bảo Thần Hành hỗ trợ anh, hãy quay về với tốc độ nhanh nhất."

"Vâng."

Có Thần Hành hỗ trợ, hệ thống của chiến hạm của hải tặc bị quấy nhiễu nên Thập Phương thoát được sự dây dưa của bọn chúng, dùng tốc độ nhanh nhất quay về Đế Đô Tinh.

Thập Phương không dám tiến vào thông đạo. Anh ta vào cũng sẽ có cảm giác như Cesar, lượng lượng kia rất đáng sợ.

Thời Sênh đành phải tự mình ra ngoài lấy.

Thập Phương ôm cái hộp, nửa ngày không dám giao cho Thời Sênh, "Gia chủ, thứ này..."

Thời Sênh nhìn anh ta, ánh mắt bình tĩnh. Thập Phương cắn răng đưa hộp ra, "Gia chủ, hắn quan trọng với ngài như thế sao?"

"Ừm."

"Còn hơn cả..."

"Bọn họ không thể so sánh." Thời Sênh ngắt lời Thập Phương.

Thập Phương biết điều ngậm miệng, nhìn Thời Sênh quay trở vào.

Cesar vỗ vai Thập Phương, Thập Phương lạnh lùng nhìn hắn: "Quý ngài Cesar, tay của ngài tôn quý, đừng có đụng vào người thấp hèn như tôi."

Cesar: "..."

Có cần phải thế không hử?

Hắn buồn bực thu tay lại: "Thập Phương à..."

Thập Phương không thèm để ý tới hắn, lập tức quay ra ngoài. Anh ta còn phải xử lý chuyện hải tặc, đám hải tặc đó biết rõ là Thời gia mà còn dám ngăn cản, trong này nhất định có quỷ.

Ác danh của Thời Sênh không chỉ nổi danh khắp sáu đại tinh hệ mà đám hải tặc cũng hận cô ngứa răng, nhưng hận mà vẫn phải kiêng dè.

Lam tinh ở ngay bên ngoài tinh hệ U Minh nhưng đám hải tặc không dám đặt chủ ý lên Lam Tinh, lần này lại dám ăn gan hùm mật gấu.

...

Thời Sênh cầm hộp đi vào. Phượng Từ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại ở cái hộp trên tay cô, "Đó là gì?"

Thời Sênh mở hộp, lặng lẽ lấy đồ ở trong ra, không nói gì.

Đó là một chuỗi vòng tay màu tím nhạt, bên trên có khắc hoa văn. Hoa văn kia Phượng Từ rất quen thuộc, giống hệt hoa văn khắc trên cái đồng hồ mà tới thế giới nào cô ấy cũng bắt hắn đeo.

Thời Sênh đeo chuỗi hạt lên tay mình, Phượng Từ nhìn cô nghi hoặc. Giây tiếp theo, tay hắn bị người bắt lấy.

Con ngươi Phượng Từ trợn to. Hắn giãy ra theo bản năng, nhưng cô túm rất chặt, cuối cùng là đè hắn xuống. Cô ghé sát tai hắn, giọng nói mềm mại, "Đừng lộn xộn, ngoan một chút."

Đừng lộn xộn, ngoan một chút...

Phượng Từ nghĩ tới những chuyện mình làm ở thế giới kia thì đột nhiên không dám động nữa, hắn sợ cô không cần hắn. Trước mắt hắn biến thành màu đen, ý thức dần bay xa, tựa hồ còn nghe được giọng của cô nhưng lại không thể nghe rõ ràng.

Thời Sênh xác định Phượng Từ đã không còn ý thức gì nữa mới buông hắn ra, duỗi tay cầm lấy xích sắt, vừa cầm lấy liền cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại tràn vào trong cơ thể cô.

Thời Sênh nhanh chóng khống chế cỗ lực lượng kia, dẫn đường cho chúng tiến vào trong chuỗi hạt, nhưng lực lượng này quá mức khổng lồ nên chuỗi hạt cũng không thể chứa hết được.

Lực lượng không thể tiến vào hạt châu nên rót hết vào cơ thể cô.

Cảm giác này chẳng khác nào bị vô số lưỡi dao cắt thành cái sàng, lại như bị liệt hỏa đốt cháy.

"Răng rắc..."

"Răng rắc..."

Xích sắt và vòng tay cùng xuất hiện vết nứt, Thời Sênh nhanh chóng rút thiết kiếm ra, chặt đứt xích sắt ở cả chân và tay Phượng Từ.

Khi xích sắt bị chặt đứt, thân mình Thời Sênh cũng ngã về sau, những hạt châu trên cổ tay đứt rời ra, lăn hết xuống đất.

Thời Sênh nhìn chằm chằm những hạt châu đó, vài giây sau mới chống người đứng lên.

Cô cẩn thận nhặt lại từng hạt châu bỏ vào hộp, sau đó mới ôm Phượng Từ rời khỏi nơi này.

Cesar chờ ở cửa, thấy cô ra thì biểu tình như gặp quỷ, "Thời Sênh, cô... không sao chứ?"

Thời Sênh mím môi không nói, lạnh lùng đi vòng qua người hắn.

"Thời Sênh, cô định đưa hắn đi sao?" Cesar vội vàng đuổi theo. Lúc này hắn vẫn cảm giác được cỗ lực lượng kia ở trên người Phượng Từ.

"Cô còn chưa nghe tôi nói..."

Thời Sênh không dừng bước. Cesar đi theo sau lải nhải nhưng chẳng nhận được một lời đáp nào.

Giờ hắn cản không được mà không cản cũng chẳng xong.

Ngăn cô ấy lại, chắc chắn cô ấy sẽ nổi điên, sẽ làm ra những chuyện điên rồ mà hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng ra. Nhưng nếu không ngăn cản thì tiếp theo phải làm sao đây?

Phiền phức quá đi mất!

Rốt cuộc có nên ngăn cản không?

Lúc Cesar đang rối rắm thì Thời Sênh đã mang theo người biến mất khỏi tầm mắt hắn.

...

Khách sạn.

Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, dừng ở trên mặt chàng trai nằm trên giường. Làn da trắng nõn như bạch ngọc được mạ thêm một tầng sáng nhạt, trông vô cùng thần thánh. Lông mi hắn dài và cong, cánh môi hồng nhạt như hoa anh đào tháng tư nhìn rất mê người.

Lông mi chàng trai hơi run lên, sau đó hắn chầm chậm mở mắt ra.

Hắn hơi mê man trong lòng, giống như tinh linh đột nhiên rơi vào trần thế, không biết phải làm sao. Nhưng mà giây tiếp theo, vô tận lạnh lẽo từ sâu trong mắt hắn trào ra như sóng biển.

Một cỗ lực lượng vô hình từ trong thân thể hắn lan tràn ra, đồ vật trong phòng va vào nhau đến rối tinh rối mù.

Ngoài cửa hình như có động tĩnh nhưng lại không có ai đẩy cửa tiến vào.

Một hồi lâu, Phượng Từ mới chống thân mình ngồi dậy, trên người đã được thay bằng một cái áo thun dài mềm mại, bên dưới chỉ mặc một cái quần lót, chăn tơ lụa mềm mại dán chặt vào người hắn.

Cô ấy đâu?

Phượng Từ bước xuống giường, nhìn quanh trong phòng một lượt cũng không thấy người. Sát khí đậm đặc trào ra khỏi thân thể hắn, toàn bộ đồ trong phòng lập tức vỡ vụn.

Hắn đi ra phía cửa phòng, áo thun dài quá đùi hắn vừa vặn che những nơi không nên nhìn, nhưng mà đường cong hoàn mỹ và đôi chân dài đều lộ hết ra ngoài.

Hắn vừa đặt tay lên chốt cửa, còn chưa kịp vặn thì then cửa đã hạ xuống, sau đó gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Thời Sênh từ ngoài đi vào, đóng cửa phòng lại, ánh mắt dừng ở chỗ đùi hắn, giọng rất không vui, "Muốn đi đâu?"

"Tìm em." Giọng hắn chậm chạp, không còn khàn khàn nữa, giống như gió xuân lay động xua đi hết mọi dơ bẩn trên nhân gian, trong trẻo và linh động.

Thời Sênh im lặng một chút, "Sao lại không mặc quần, quần áo của anh em để ở mép giường mà."

"Hỏng rồi." Phượng Từ nhéo góc áo thun.

"Hử?" Sao lại hỏng rồi.

Thời Sênh thò mặt nhìn về phía sau, vừa thấy thì khóe miệng đã nhệch xuống, quả thực là như bị người xông vào đập phá vậy.

1447

Thời Sênh cho người chuẩn bị một bộ quần áo khác.

Phượng Từ cầm quần áo mãi không nhúc nhích. Thời Sênh không khỏi buồn cười nhìn hắn, "Sao, muốn em thay cho anh nữa à?"

Phượng Từ hơi đỏ mặt, Thời Sênh còn chưa thấy rõ thì hắn đã khôi phục lại vẻ mặt, vội vàng đi vào phòng tắm thay đồ.

Chờ khi hắn trở ra thì căn phòng đã được thu dọn sạch sẽ, không còn những đồ trang trí kia nữa, nhìn có vẻ trống trải.

Nhưng mà có cô ở đây...

Thời Sênh ngồi trên sofa, mắt lim dim, không biết là ngủ hay đang nhắm mắt dưỡng thần.

Phượng Từ đứng ở cửa phòng tắm một lúc rồi nhẹ nhàng đi qua, trong đáy mắt hắn hiện lên ánh sáng hoàn toàn khác ban nãy.

Điên cuồng chiếm hữu và tà khí âm u, sau lưng như có thêm một đôi cánh màu đen, nháy mắt từ thiên sứ biến thành ác ma.

Hắn tới gần Thời Sênh, ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận thò lại gần, cánh môi dừng trước cánh môi cô. Thời Sênh chợt mở mắt ra, sự điên cuồng trong mắt Phượng Từ điên cuồng rút đi, biến thành mê man và vô tội.

Ánh mắt Thời Sênh tối sầm. Cô ấn tay vào gáy hắn, xoay người đè hắn xuống sofa, gia tăng nụ hôn giữa hai người.

Trong khoảnh khắc môi răng chạm nhau, hắn như nghe được tiếng linh hồn va chạm, giống như vô số pháo hoa nở rộ trong đầu hắn, đẹp tới cực điểm.

Cảm xúc mãnh liệt trào dâng, muốn cô ấy, muốn cô ấy chỉ thuộc về một mình hắn...

Không được.

Hắn không thể làm như thế.

Phượng Từ mạnh mẽ ngăn cỗ cảm xúc kia lại, để mình thừa nhận và đáp lại cô, không phản kháng, không giãy giụa, ngoan ngoãn thuận theo cô.

Chỉ có như thế, hắn mới có thể có được cô ấy.

"Muốn không?" Hơi thở của Thời Sênh phả lên cổ hắn tạo ra một cảm giác tê dại, khiến cho cả người hắn đều nổi đầy da gà.

"Có." Hắn nhẹ nhàng gật đầu, tai hơi đỏ lên.

Nhưng người bên trên lại không có động tác gì, chỉ khẽ hôn lên cổ và xương quai xanh của hắn. Cảm giác nóng rực nhanh chóng lan ra toàn thân, hắn khó chịu tới run rẩy, gương mặt bắt đầu đỏ lên một cách không bình thường.

Thật lâu sau hắn mới nghe thấy cô nói: "Không được, anh phải dưỡng cho thân thể tốt lên đã."

Cô bò dậy khỏi người hắn, đỡ hắn ngồi thẳng lên, xoay người lấy hòm thuốc đặt ngay gần đó.

Cô khẽ chạm lên cổ tay hắn, nhẹ nhàng bôi thuốc.

Phượng Từ nghiêng đầu nhìn cô, thuốc trên cổ tay mát lạnh làm nỗi đau giảm đi không ít.

Bôi xong thuốc ở tay, cô lại ngồi xổm xuống bôi thuốc lên chân cho hắn. Phượng Từ hơi co người lại. Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn, bốn mắt giao nhau. Phượng Từ chần chừ một chút rồi lại thò chân xuống.

"Cốc cốc."

Ánh mắt Phượng Từ liếc nhìn về cửa, một cỗ lực lượng ngang ngược quét ngang về phía đó. Thời Sênh nắm tay hắn, cỗ lực lượng khó khăn lắm mới ngừng lại được.

"Đừng làm loạn, đi lên giường nằm đi."

Phượng Từ liếc nhìn cô một cái, mím môi, sau một lúc mới nhả ra một chữ: "Ôm."

Thời Sênh: "..."

Thời Sênh ôm hắn về giường, cúi người hôn lên ấn đường của hắn. Phượng Từ chủ động quấn lấy cô, sau một lúc lâu cũng không có ý sẽ buông ra.

"Ngoan, em còn có việc phải xử lý." Thời Sênh bất đắc dĩ, sao giờ lại dính người thế này chứ?

Phượng Từ không vui giữ tay cô, không hề có ý muốn buông ra, khuôn mặt đỏ lên làm người ta phải thương tiếc...

Thời Sênh liếm môi dưới, thật muốn đè hắn ra ngủ.

Cô vội vàng nhìn đi chỗ khác, "Em không rời khỏi phòng là được chứ gì?"

Phượng Từ như đang tự hỏi, một lúc sau mới buông tay ra, kéo chăn kín người tỏ vẻ giận dỗi.

Thời Sênh: "..."

Đáng yêu quá!

Người đáng yêu như thế này lại là người của cô, nghĩ thôi cũng thấy thích rồi.

Thời Sênh đứng dậy mở cửa, Thập Phương mang theo Thần Hành trong bộ dáng con người đi vào.

"Chủ nhân, đã tra ra, có người cấu kết với hải tặc." Giọng Thần Hành giòn tan, cực kỳ dễ nghe.

"Ai?"

Tay nhỏ của Thần Hành vung lên trong không khí, các loại hình ảnh và vô số số liệu xuất hiện, "Bên ngoài là quan chấp hành Trác Hạo, nhưng trên thực tế là người của Hoàng thất bày mưu tính kế, tạm thời không tìm ra dấu vết Bệ hạ cũng tham dự, nhưng không thể loại trừ..."

"Trác Hạo?" Tên này là ai chứ?

"Hắn là quan chấp hành mới nhậm chức của hành chính tinh số bốn, có quan hệ với Hoàng thất." Thập Phương giải thích thay Thần Hành.

Ngay khi anh ta vừa lên tiếng, từ giường bên kia có một cỗ lực lượng quỷ dị quét tới, tốc độ không nhanh nhưng lại nhằm thẳng vào anh ta.

"Phượng Từ."

Cỗ lực lượng luẩn quẩn trước mặt Thập Phương một chút rồi chậm rãi lui về.

Trên trán Thập Phương đầy mồ hôi lạnh, người mà gia chủ mang về có địa vị gì thế này?

"Cấu kết với hải tặc thì cứ xử lý theo pháp chế của Tinh Tế, đừng để người ta nói Thời gia chúng ta ỷ thế hiếp người." Giọng Thời Sênh không nhanh không chậm.

"Vậy còn Hoàng thất?" Thần Hành đã nắm trong tay rất nhiều chứng cứ nên chắc chắn Trác Hạo không thoát tội. Nhưng chứng cớ về Hoàng thất thì không đầy đủ lắm, bọn họ chỉ cần đẩy người ra chịu tội thay thì sẽ chẳng giải quyết được nữa.

Thời Sênh trầm mặc một chút, "Ai tham dự thì giết kẻ đó, không lưu lại kẻ nào."

Những người này muốn giết chết cô, cô sẽ tuyệt đối không ra tay nương tình.

"Vậy thuộc hạ sẽ đi sắp xếp ngay." Kiểu giải quyết này là muốn bọn họ bị chết lặng yên không một tiếng động. Tuy rằng không khó đoán ra hung thủ nhưng ý của gia chủ là đừng để bọn chúng bắt được chứng cớ thì dù có biết cũng vô dụng.

Là tôi giết, nhưng mà anh không có chứng cớ, đánh cũng không lại, anh có thể làm gì được tôi chứ?

Ý của gia chủ là như vậy.


Thập Phương nhìn thoáng qua giường lớn bên kia, chỉ thấy cái chăn phồng lên. Hắn tựa hồ muốn hỏi gì đó nhưng Thần Hành đã kéo hắn đi ra ngoài, "Chủ nhân, em đi với Thập Phương."

Chờ ra khỏi cửa phòng, Thần Hành buông Thập Phương ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc: "Thập Phương, tốt nhất anh đừng hỏi quá nhiều về người kia, chủ nhân rất thích hắn. Có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ tiến vào Thời gia, trở thành bạn đời của chủ nhân."

Thập Phương vò vò mái tóc của Thần Hành, "Tôi chỉ tò mò muốn biết người mà gia chủ mang về là người thế nào thôi chứ có làm gì đâu. Nhóc khẩn trương như thế làm gì hả?"

"Tôi chỉ sợ anh làm chuyện sai lầm." Thần Hành giải cứu mái tóc của mình rồi lại tiếp tục dạy dỗ, "Anh là người đi theo bên cạnh chủ nhân lâu nhất, hẳn là biết cái gì nên hỏi và cái gì không nên hỏi."

Thập Phương thở dài, "Biết rồi, gần đây tôi nên tỉnh lại một chút... Làm việc thôi."

"Anh tự đi đi, tôi muốn ra ngoài chơi." Thần Hành lập tức bỏ ngang.

Thập Phương giữ lấy cô nhóc: "Cái này không được nha, gia chủ không cho nhóc chạy ra ngoài một mình đâu. Vừa rồi nhóc đã nói với gia chủ như thế, đừng để tôi phải báo lại cho gia chủ biết."

Vẻ mặt Thần Hành như đưa đám: "Thập Phương, sao anh lại đáng ghét thế chứ!"

Thập Phương bế Thần Hành lên, dùng cánh tay kẹp ngang người cắp bên hông, đi về phía thang máy, "Gia chủ phân phó, tôi không dám cãi lời, ngoan ngoãn đi theo tôi đi."

Thần Hành tay nhỏ chân nhỏ nên chỉ biết quơ loạn: "Anh thả tôi xuống, tôi tự biết đi."

"Làm xong mà còn nhiều thời gian thì tôi sẽ đưa nhóc ra ngoài chơi, nhưng không được nói cho gia chủ, biết chưa?"

"Thật sao?"

"Tôi đã lừa nhóc bao giờ chưa?"

Thần Hành nghĩ nghĩ: "Được! Xử đứa nào trước đây?" Mau chóng làm xong việc để còn ra ngoài chơi nữa chứ.

Thập Phương buồn cười trong bụng, làm gì có chuyện gia chủ không biết cô nhóc này chạy ra ngoài chơi, chỉ là cô ấy không thèm nói thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info