ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1433-1437: Ác bá của tinh tế

LittleZiZi14

1433

Chúng ta gặp nhau đúng thời điểm.

*

"Nhiệt huyết phủ đầy bụi lại sôi trào

Áo giáp lạnh như băng lại lanh canh

Dùng máu nhuộm đỏ ngân hà, người là chúa tể

...

Người đạp ánh sáng mà đi

Phá tan đêm đen

Đập vỡ gông xiềng

...

Người ngược gió mà tới

Phá tan sương mù

Đập vỡ nhà giam

...

Cầu cho người mãi sáng như biển sao, vinh quang vạn thế, mãi mãi trường tồn

Cầu cho người như ánh trăng sáng ngời, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, lưu danh muôn đời

Cầu cho người như ngàn sao sáng chói, kinh sợ núi sông, đất trời thần phục

..."

Giai điệu quen thuộc vang vọng trong căn phòng màu trắng, bên ngoài có một đám người đứng chắn ở cửa với vẻ mặt nghiêm túc.

Đối diện với bọn họ có không ít người, trong đó có một cô gái rất nổi bật, váy dài tím nhạt bao bọc lấy thân hình yểu điệu, bộ ngực căng tràn không ngừng phập phồng.

"Thật xin lỗi tiểu thư Thời Lam, không có mệnh lệnh của gia chủ, không ai được tiến vào căn phòng này."

"Cô ta như thế đã bao lâu rồi, các anh còn muốn bảo vệ cô ta tới khi nào? Cứ như thế này mãi, Thời gia phải làm thế nào hả?" Người được gọi là tiểu thư Thời Lam chính là cô gái váy tím kia.

"Tôi muốn hỏi, Trảm Long Vệ các anh là người của Thời Sênh hay là người của Thời gia? Trong mắt các anh còn có nhà họ Thời không hả?" Một thanh niên đứng bên cạnh thiếu nữ váy tím giận dữ quát lên.

Người đàn ông cầm đầu nhìn về phía Thời Lam và gã thanh niên kia, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, "Tiểu thư Thời Lam, không có mệnh lệnh của gia chủ, không một ai được phép tiến vào căn phòng này."

"Mệnh lệnh?" Thời Lam chỉ về phía căn phòng, trong mắt đầy vẻ giễu cợt, "Cô ta thế kia thì còn hạ mệnh lệnh kiểu gì? Khi nào sẽ hạ mệnh lệnh chứ? A? Không phải Trảm Long Vệ các anh muốn tạo phản đấy chứ?"

"Cạch!"

Tiếng nhạc trong phòng đột nhiên dừng lại.

Một giọng nói không kiên nhẫn từ trong phòng truyền ra, "Ầm ĩ cái gì hả?"

Sắc mặt Thời Lam nhanh chóng biến đổi, đồng tử co chặt, cô ta... Vậy mà cô ta có thể tỉnh lại? Chẳng phải đã nói, chẳng phải đã nói là sẽ không... tỉnh lại được ư?

"Thập Phương."

Sắc mặt của người đàn ông vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ có mình anh ta biết trong lòng mình đang dao động lớn tới mức nào.

Anh ta nhìn về phía Thời Lam một cái rồi xoay người tiến vào trong phòng.

Trong căn phòng toàn màu trắng, thiếu nữ ngồi trên giường, đầu hơi cúi xuống, trên người mặc một chiếc váy ngủ bằng tơ lụa, tóc đen dài xõa xuống che khuất một phần cơ thể cô.

Thập Phương tiến lại, thanh âm có chút rung động, "Gia chủ."

Cô gái hơi ngẩng đầu, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn hơi đỏ một cách mất tự nhiên, làn da trắng như tuyết, mắt mi như vẽ. Đôi mắt hơi nheo lại, cong thành hình trăng non, có thể thoáng thấy vẻ trong trẻo và lạnh lẽo, tĩnh lặng ở bên trong.

Rõ ràng là một gương mặt rất đẹp, hiện tại cô không có biểu tình gì nhưng lại làm người ta có cảm giác âm trầm.

Tóc đen rủ xuống trước ngực để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khóe môi hơi cong lên làm cho khuôn mặt có thêm chút sức sống, như một đóa hoa sắp héo lại đột nhiên nở rộ.

Mặt mày giãn ra, đôi mắt phượng mở to, đôi đồng tử màu đen như trời sao sâu thẳm có thể bao quát vạn vật trên thế gian nhưng lại khiến người ta không nhìn được bất cứ bí mật gì ở trong đó.

Thời Sênh lấy cái áo khoác ở bên cạnh phủ lên người, xốc chăn bước xuống giường, "Tôi ngủ bao lâu rồi?"

Thập Phương cúi đầu, cung kính trả lời, "98 ngày, 16 giờ."

"Mới ba tháng thôi." Thời Sênh nhẹ than một tiếng.

Thập Phương: "..." Cái gì gọi là "mới" chứ gia chủ?

Ngài có biết ba tháng qua đã xảy ra những chuyện gì không?

Nếu Thập Phương biết được số thời gian mà Thời Sênh đã trải qua ở các thế giới kia thì sẽ không bao giờ nghĩ như thế nữa.

Thời Sênh nhìn ra phía bên ngoài căn phòng, cánh cửa màu bạc phản chiếu vẻ mặt tái nhợt của Thời Lam. Đụng phải tầm mắt của Thời Sênh, cô ta vội vàng giật lùi về sau mấy bước. Nếu không phải có người ở bên giúp đỡ thì cô ta còn không đứng vững nổi.

Thời Sênh cười lạnh một tiếng, "Vì sao mấy người không liên quan lại ở chỗ này?"

"Đều là sai sót của thuộc hạ." Đầu của Thập Phương cúi càng thấp hơn.

Thời Sênh thay đồ rồi thong thả đi ra cửa, một đám người bên ngoài đều cúi gằm mặt xuống. Một vài người đã lẻn tới chỗ xa hơn, không muốn có liên quan tới đám người Thời Lam.

"Cho là tôi chết rồi hả?" Thời Sênh nhìn Thời Lam, khẽ mở miệng, giọng nói đầy vẻ châm biếm, "Khiến các người thất vọng rồi, lần này tôi vẫn không chết. Các người muốn kéo tôi xuống sao? Nằm mơ đi!"

"Những người tham dự vào chuyện này..."

"Gia chủ, xin tha mạng, tôi bị ép buộc, là Thời Lam ép tôi phải làm như thế."

"Gia chủ, đều do Thời Lam ép chúng tôi."

Người bên phía Thời Lam bắt đầu không màng thân phận, trực tiếp quỳ xuống, trong lòng thì hối hận muốn chết.

Lúc trước đáng lẽ không nên nghe theo Thời Lam, giờ Thời Sênh đột nhiên tỉnh lại, e là...

Thời Sênh nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh lẽo, "Nếu biết có hậu quả gì, đã làm thì phải biết chịu trách nhiệm, đừng có biến tôi thành kẻ ép buộc các người tạo phản."

Mọi người lập tức câm như hến.

"Thập Phương, tôi không giữ kẻ có dị tâm."

"Thuộc hạ biết nên làm như thế nào."

Không lưu kẻ có dị tâm...

Từ trước tới giờ cô nói một thì sẽ không có hai, càng không bao giờ tha thứ cho kẻ hai lòng, không bị phát hiện thì cũng thôi đi, nhưng nếu bị phát hiện thì kết cục...

Vẻ mặt của mọi người đều vô cùng tuyệt vọng, lập tức phát tiết hết sự phẫn nộ lên người Thời Lam: "Thời Lam, đều là mày mang tai họa tới cho bọn tao, đều tại mày..."

Thời Lam đã sớm ngồi phịch xuống nền. Cô ta siết chặt nắm tay, đầu móng tay khảm sâu vào da thịt, "Vì sao cô còn tỉnh lại?"

Rõ ràng các bác sĩ đều nói cô sẽ không có khả năng tỉnh lại nữa, vì sao đột nhiên lại tỉnh chứ?

"Cô cho rằng tôi không dậy nữa thì cô có thể lên làm gia chủ sao?"

Ánh mắt Thời Lam oán hận, gương mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo, "Nếu không phải tại cô, tôi đã sớm trở thành gia chủ. Thời Sênh, cô là đồ khốn nạn, tất cả là lỗi của cô. Tại sao cô lại dám tranh của tôi?"

Khóe miệng Thời Sênh cong lên: "Người thắng làm vua."

Sắc mặt Thời Lam trở nên trắng bệch.

...

Gia chủ nhà họ Thời hôn mê ba tháng, được khẳng định sẽ không thể tỉnh dậy nữa, nay lại đột nhiên tỉnh lại.

Tin tức này trong nháy mắt đã truyền khắp tinh cầu, thậm chí toàn bộ tinh hệ U Minh.

Ai cũng nghĩ rằng cô chắc chắn sẽ chết đi, dù không chết thì cả đời này cũng sẽ không dậy được nữa.


Lúc này...

Vị đó lại tỉnh.

...

Trước yêu cầu kiên quyết của Thập Phương, Thời Sênh đồng ý để bọn họ làm kiểm tra toàn diện thân thể của mình, cuối cùng xác định hết thảy đều bình thường.

Ba tháng hôn mê dường như chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

"Sao lại không ngăn chặn tin tức?" Thời Sênh nhìn cư dân mạng đang sôi trào trên Internet, giọng điệu bình thản hỏi Thập Phương.

"Người đầu tiên phát hiện ra gia chủ gặp chuyện không may là thiếu gia Thời Dật. Chúng tôi tới chậm một bước."

"Thời Dật cũng tham gia vào chuyện này?"

"Thiếu gia Thời Dật đưa ngài tới bệnh viện. Ngài biết đấy, cậu ta là... Vì thế truyền thông luôn nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Việc ngài được cậu ấy đưa tới bệnh viện lập tức rơi vào tai truyền thông. Lúc chúng tôi muốn áp tin tức này xuống thì đã không còn kịp nữa."

Sau đó, vì không có lệnh của cô nên ngoại trừ cam đoan nơi cô ngủ an toàn ra, bọn họ đều bị hạn chế làm những việc khác.

Thời Sênh nghiêng đầu nhìn Thập Phương, "Anh cảm thấy cậu ta có liên quan tới chuyện này không?"

"Biểu hiện của thiếu gia Thời Dật luôn rất đơn thuần, nhưng mà..." Tại sao vị thiếu gia này không đưa gia chủ tới bệnh viện của Thời gia mà lại cố tình đưa tới đây, mà ở đây vừa vặn lại có rất nhiều truyền thông nữa?

"Đúng thế, Thời Dật đơn thuần, là siêu sao sáng chói nhất ở tinh hệ U Minh của chúng ta." Thời Sênh dừng một chút, "Đáng tiếc, siêu sao này đã đi tới điểm dừng rồi."

Trong đáy lòng Thập Phương đã có đáp án, "Thuộc hạ lập tức đi làm."

Thời Sênh nhìn theo Thập Phương đi ra ngoài.

Thời gia chưa bao giờ thiếu thiếu gia hay tiểu thư, giơ tay tóm một cái cũng được một nắm, nhưng tiểu thư, thiếu gia có thể tiến vào nhà chính Thời gia lại không nhiều.

Thời Dật là một người, Thời Lam cũng là một người.

Cô hôn mê liền ba tháng, vài cái móng vuốt che giấu lâu nay liền thò ra.

Thời Sênh nhìn về phía xa xa.

Ta đã về rồi.

1434

"Tin tức mới nhất, vì các lý do cá nhân nên Thời Dật tuyên bố giải nghệ không thời hạn. Bộ phim "Gió lửa" do anh ta đóng vừa mới được chiếu, còn đang nóng hổi, lúc này lại đột nhiên tuyên bố giải nghệ. Một ngày trước, gia chủ nhà họ Thời đột nhiên tỉnh lại, không biết có liên quan gì tới chuyện này không..."

Thời Sênh xem những tin tức trên mạng, trang cá nhân của cô cũng bị fan của Thời Dật chiếm lĩnh.

Mắng chửi đủ các kiểu.

Trang cá nhân của Thời Sênh đã bị spam ngùn ngụt. Fan các nơi nghe tin lập tức hành động, cùng với fan của Thời Dật phất cờ hò reo, đục nước béo cò mắng mỏ Thời Sênh.

Đương nhiên, Thời Sênh cũng có fan não tàn, còn có không ít, vậy nên hai bên liền xé màn đại chiến.

Ngay tại trang cá nhân của cô, dù vây xem cũng có thể xem được một đống vở diễn hay.

"Để tôi gặp gia chủ! Thập Phương, cầu xin anh hãy cho tôi gặp gia chủ." Một thiếu niên xinh đẹp quỳ gối ở trước một cánh cửa, trên mặt đầy nước mắt, đôi mắt mờ mịt làm cho người ta nhìn cũng thấy đau lòng.

"Thiếu gia Thời Dật, gia chủ vừa tỉnh, cần phải tĩnh dưỡng. Cậu còn tiếp tục làm ồn ào nữa thì đừng trách tôi không khách khí." Vẻ mặt Thập Phương đầy nghiêm túc, tuyệt nhiên không thay đổi chút nào.

"Thập Phương, cầu xin anh đấy!" Thiếu niên cầm lấy tay Thập Phương, bày ra vẻ mặt làm người ta phải mềm lòng, "Anh hãy cho tôi vào gặp gia chủ một lần thôi, Thập Phương..."

"Cạch!"

Cửa phòng mở ra, Thời Dật ngẩng phắt đầu nhìn lên.

Cô gái đứng ngược sáng, một thân váy dài màu đen, làn váy thêu hoa văn sống động, nhụy hoa màu đỏ, cánh hoa lại là màu trắng trong suốt như tinh linh tùy thời có thể giương cánh bay lên.

Vẻ mặt cô gái lạnh lùng như nữ vương cao cao tại thượng. Cô chậm rãi đi tới, mỗi một bước chân đều như giẫm trên quả tim Thời Dật.

"Gia chủ." Thời Dật gục đầu xuống, "Em biết mình sai rồi."

Giọng cô gái nhẹ nhàng, uyển chuyển, lại mang theo vài phần mềm mại như tiếng mèo con, âm cuối lả lướt làm xiêu lòng người, "Sai ở chỗ lúc đó không giết tôi phải không?"

Thời Dật cúi đầu, không dám nói lời nào.

Đúng, hắn sai ở chỗ lúc ấy không giết chết cô.

Nhưng hắn biết, cho dù lúc đó có giết cô, Thập Phương dẫn đầu Trảm Long Vệ cũng sẽ không tha cho hắn, hắn không dám.

Trảm Long Vệ đã sớm không còn là Trảm Long Vệ của Thời gia nữa.

Là Trảm Long Vệ của một mình Thời Sênh.

"Thời Dật." Cô gái nhẹ giọng gọi hắn.

Thân mình Thời Dật run lên, sắc mặt trắng bệch, hàm răng cắn chặt vào môi, máu bật ra khỏi cánh môi đỏ hồng.

"Đã sớm nói với các người rồi, khi còn chưa xác định được tôi chết thật hay chưa thì không nên hành động thiếu suy nghĩ, sao lại không nghe lời tôi chứ?"

Thời Dật nhớ rất rõ ràng, cô nói những lời này vào lúc cô bước lên ghế làm chủ Thời gia.

Trước mặt toàn bộ tộc nhân, cô kiêu ngạo buông một câu như thế.

"Có dã tâm không đáng sợ, đáng sợ là cậu không có óc quyết đoán để khống chế được dã tâm của mình."

Cô gái đi qua bên người hắn, làn váy lướt trên cánh tay hắn, sự lạnh lẽo từ bốn phương tám hương tụ lại.

Thập Phương lắc đầu.

Những người này chỉ cần không đề cập tới lợi ích với gia chủ, gia chủ cũng không quản bọn họ, còn có thể để mặc họ ỷ vào uy danh của gia chủ ra ngoài làm bậy. Anh ta thật không hiểu nổi, tại sao bọn họ còn không biết chừng mực, tìm mọi cách dồn gia chủ vào chỗ chết chứ?

Chẳng lẽ bọn họ không hiểu được, nếu gia chủ gặp chuyện gì không may, Thời gia sẽ không chống đỡ được. Năm đó, nếu không có gia chủ ngăn cơn sóng dữ, bọn họ nghĩ mình còn có thể yên ổn sống ở nơi này sao?

Mấy năm nay, đám tiểu bối càng ngày càng kỳ cục.

Thập Phương đuổi theo Thời Sênh: "Gia chủ, ngài muốn đi ra ngoài sao?"

"Có việc gì?"

"Bái thiếp của hội nghị Thập Nhị Phong vừa được gửi tới, ngài xem?"

"Không rảnh, không đi."

Thập Phương đã dự đoán được kết quả này, cũng không khuyên nhủ gì, "Gia chủ, thuộc hạ phái một tiểu đội Trảm Long Vệ theo ngài ra ngoài. Mấy tháng gần đây Lam Tinh hơi loạn."

Thời Sênh nhíu mày: "Kẻ nào trâu bò như thế, còn dám tới chỗ này gây loạn? Không biết đây là địa bàn của tôi sao?"

"Ngài mê man ba tháng, có không ít thế lực xếp người vào đây, ngay cả Liên minh bên kia cũng không ngoại lệ. Ngài biết đấy, nếu không có mệnh lệnh của ngài, Trảm Long Vệ bị hạn chế rất nhiều, cho nên chúng tôi cũng không thể quản được nhiều như thế."

"Anh đi nói với bọn họ, trong vòng một ngày cút ngay khỏi Lam Tinh, nếu không thì đừng mong về nhà nữa."

Thập Phương: "..."

Gia chủ làm việc vĩnh viễn đều mạnh mẽ dứt khoát như thế.

Nhìn thân ảnh đi ra ngoài, trên gương mặt đẹp trai của Thập Phương liền hiện nên một nụ cười nhỏ.

May mắn, cô ấy không sao.

...

[Ký chủ.]

"Nhị Cẩu Tử, mi vẫn còn ở đây à?"

[...] Nó còn ở đây thì có gì lạ đâu, Ký chủ kinh ngạc như thế làm gì? Được rồi, giọng của cô ấy rất bình tĩnh, cũng không có gì kinh ngạc cả, [Tôi và cô ở trạng thái trói buộc, tất nhiên phải ở đây rồi.]

Thời Sênh đứng trên xe bay ở bên ngoài Thời gia, thuần thục cài đặt lộ tuyến, xe liền tự động điều khiển.

"Sao, chủ nhân của mi vẫn không gặp ta à?"

[...] Cô mạnh mẽ thoát ra ngoài, hiện tại nó còn chưa liên hệ được với chủ nhân, gặp cái rắm ấy!

Không có chỉ thị của chủ nhân, hiện tại Hệ thống cũng không biết phải làm gì nữa.

[Ký chủ, cô đi đâu thế?]

"Tìm người."

Thời Sênh không quan tâm tới Hệ thống, ánh mắt xẹt qua cảnh tượng bên dưới.

Hệ thống nhân cơ hội góp nhặt tư liệu trên mạng. Tư liệu về Thời Sênh ở trên mạng đại khái có thể kết luận thành hai điểm.

Thứ nhất, cô là gia chủ Thời gia.

Thứ hai, cô bị rất nhiều người hận.

Những tin đồn về cô ở trên mạng hoàn toàn không có, chỉ biết là cô rất kiêu ngạo, ghét trời, ghét cả Liên minh.

Dù sao, trong tâm tưởng của quảng đại quần chúng, cô là đại biến thái giết người như ma, tính tình cổ quái, ngang ngược, độc tài.

Ừm, là một đại biến thái cực kỳ đáng sợ.

[Ký chủ, cô trâu bò như thế, sao trên mạng lại không có một chút tin đồn nào về cô vậy?]

"Nói lung tung về ta là sẽ bị tóm vào phòng tối đấy."

Khoác lác, cô cứ khoác lác đi!


Khẳng định là Ký chủ đã phạm phải cái gì đó.

Thời Sênh cười nhạt không nói, xe bay dừng lại vững vàng, cô mở cửa nhảy xuống.

Đây là một khu dân cư rất cũ, ít nhất là Hệ thống cảm thấy nó rất cũ. So với ngã tư đường đầy ánh sáng thì nó chính là một khu phố xuyên qua thời gian, trở lại thời đại trước Tinh Tế.

Thời Sênh ngựa quen đường cũ, đi xuyên qua ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại ở trước một mặt tường.

Cô trực tiếp gõ lên mặt tường.

Đại khái chờ khoảng một phút, Thời Sênh chuẩn bị lấy kiếm ra thì mặt tường lại uốn éo như mặt hồ gợn sóng, một cánh cửa chậm rãi hiện ra.

Cửa làm từ gỗ đàn, trên cửa có hoa văn cổ xưa.

Thời Sênh đưa tay đẩy cửa, cảnh tượng bên trong làm Hệ thống khiếp sợ, không ngờ lại là một Tứ hợp viện mang phong cách cực kỳ xưa cũ.

Thời Sênh tiến vào sân, cửa biến mất sau lưng, khôi phục lại thành mặt tường.

Trong phút chốc, tựa như đi từ thời đại Tinh Tế trở về viễn cổ.

"Thời Sênh, sao cô còn chưa chết?" Một giọng nói không quá thân mật từ trong phòng truyền ra, có thể nhận ra là giọng của phụ nữ.

Thời Sênh nhìn về phía căn phòng đó, "Đừng không thân thiện như thế."

"Có việc thì nói, đứng ở ngoài đó nói đi. Tôi không muốn nhìn thấy cô."

"Cứ làm như tôi muốn nhìn thấy cô lắm đấy." Thời Sênh trợn trắng mắt, "Giúp tôi tìm một người, những gì cô nợ tôi liền xí xóa. Từ nay về sau đường ai nấy đi, không liên quan gì tới nhau."

Người phụ nữ kia yên lặng một hồi lâu.

Một hồi lâu sau, giọng cô ta mới truyền ra, "Người nào, đáng giá để cô làm như thế?"

Thời Sênh nở một nụ cười nhẹ, "Vợ của tôi."

1435

"Người như cô mà cũng thích được một ai đó ư, ha..." Người phụ nữ kia dường như rất khinh thường, lại đổi giọng, "Có tín vật không?"

Thời Sênh lấy cái đồng hồ ra, đặt lên cái bàn ở trên sân.

Lúc quay về cô cũng đã thử tìm nhưng hoàn toàn không thấy tung tích của hắn.

Chiếc đồng hồ tự động bay về phía căn phòng.

"Phải nói rõ chuyện này trước. Nếu tôi giúp cô tìm thấy hắn thì từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan gì nhau." Người phụ nữ sợ Thời Sênh đổi ý nên lại lặp lại thêm một lần.

"Tôi có khi nào nuốt lời không, mau làm đi."

Người phụ nữ im lặng, Thời Sênh đi lại trong sân. Đại khái khoảng nửa giờ sau, giọng của người phụ nữ kia lại vang lên. "Vị trí cụ thể tôi không nói được, tôi chỉ có thể nói cho cô vị trí đại khái."

"Ở đâu?"

"Ước định còn giá trị không?"

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, "Còn."

"Đế Đô Tinh."

Thời Sênh sửng sốt.

Người phụ nữ nói với giọng ác ý, "Lúc trước cô vì một người mà rời khỏi Đế Đô Tinh, giờ... lại vì một người mà quay về sao?"

Đồng hồ từ trong phòng bay ra, Thời Sênh đưa tay đón lấy, cô nắm chặt nó, ánh mắt hơi rũ xuống.

Thời Sênh thu lại cái đồng hồ, "Tạm biệt."

Người phụ nữ không nói gì.

Thời Sênh xoay người từ trong mặt tường đi ra ngoài. Đứng ở ngã tư xưa cũ, cô ngửa đầu nhìn về phía bầu trời trên cao.

Đế Đô Tinh.

Thời Sênh thở dài một hơi, lặng lẽ quay về Thời gia.

Thời Dật đã bị người đưa ra khỏi Thời gia, ngay cả những vật thuộc sở hữu của hắn đều biến mất, giống như hắn chưa từng xuất hiện trên đời này vậy.

Vài vị trưởng bối Thời gia đợi ở đại sảnh tới tận nửa đêm cũng không gặp được người, đành phải quay về.

Sau vài ngày, ngoại trừ Thập Phương, vẫn chưa ai gặp được Thời Sênh.

...

Trong phòng, Thời Sênh dựa lưng vào ghế, hình chiếu vũ trụ bao phủ xung quanh cô.

Cô mở to mắt, tròng mắt không hề chuyển động.

"Chủ nhân."

Một cô nhóc mặc váy công chúa xuất hiện trên hình chiếu. Cô nhóc đưa tay xoa mắt Thời Sênh, "Chủ nhân, người nên nghỉ ngơi."

Thời Sênh đã duy trì trạng thái này rất lâu rồi.

"Thần Hành."

"Chủ nhân, em ở đây." Cô nhóc lập tức trả lời.

Giọng Thời Sênh yếu ớt, "Ta muốn về Đế Đô Tinh."

Thần Hành cắn môi, "Chủ nhân, người không muốn về thì để Thập Phương đi giúp người, không cần miễn cưỡng chính mình."

Thời Sênh gạt tay cô nhóc ra rồi phất tay vào không trung, hình chiếu vũ trụ lập tức biến mất.

Thời Sênh bắt lấy tay Thần Hành, thật lâu sau mới nói, "Biến trở về đi."

"Chủ nhân!" Thần Hành có vẻ không vui.

Thời Sênh lẳng lặng nhìn cô nhóc.

Thần Hành ấm ức biến trở về bộ dáng máy tính bảng.

Thời Sênh gọi Thập Phương vào, đưa Thần Hành cho anh ta, "Mang con bé đi chơi một ngày, giám sát chặt chẽ chút."

Thập Phương cung kính tiếp nhận, "Vâng."

Thập Phương cũng không biết Thần Hành tới từ đâu, nhưng nó đã vượt xa các trí thông minh nhân tạo hiện nay.

Thời Sênh nhíu mày, tiếp tục nói, "Mặt khác, chuẩn bị một chút, đi tham gia hội nghị Thập Nhị Phong."

"Gia chủ?" Thập Phương rất kinh ngạc, "Ngài..."

Bị kích thích gì sao?

Hội nghị Thập Nhị Phong cử hành ở Đế Đô Tinh.

Tầm mắt Thời Sênh đảo qua, Thập Phương liền gục đầu xuống, "Thuộc hạ lập tức đi làm."

...

Hiện nay, Tinh Tế có 6 đại tinh hệ, ngoại trừ tinh hệ U Minh và tinh hệ Xích Nguyệt ra, bốn đại tinh hệ khác đều kết thành liên minh.

Tinh hệ Xích Nguyệt là tinh hệ mạnh nhất trong 6 đại tinh hệ. Nó không muốn kết liên minh với bốn đại tinh hệ còn lại, ai bảo người ta lợi hại chứ.

Nhưng tinh hệ U Minh thì không giỏi như thế, nó xếp cuối cùng trong 6 đại tinh hệ.

Nó không gia nhập Liên minh bởi vì có Thời Sênh gây họa.

Liên minh đã tuyên bố, chỉ cần Thời Sênh còn ở đây một ngày, Liên minh liền từ chối cho tinh hệ U Minh gia nhập.

Quần chúng không biết chân tướng đều nghĩ Thời Sênh và Liên minh có xích mích là vì cô chém giết và cướp bóc kho dự trữ của Liên minh nhà người ta.

Trên thực tế, xung đột giữa hai bên vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, thậm chí còn sớm hơn bọn họ nghĩ rất nhiều.

Đương nhiên, người ngoài vĩnh viễn không thể biết được chuyện này, cho nên tinh hệ U Minh không thể gia nhập Liên minh. Mỗi lần Trùng tộc và hải tặc Tinh Tế xâm lăng, tinh hệ U Minh đều bị thương vong nhiều nhất. Tất cả mọi người đều chĩa mũi giáo về phía Thời Sênh.

Mà mỗi lần chiến tranh, Thời gia ở Lam Tinh đều không xuất một binh một tốt nào.

Cô lợi hại, cô có thể bảo hộ cho toàn bộ Lam Tinh, nhưng người ở bên ngoài Lam Tinh thì sao? Cô căn bản không quan tâm tới sống chết của những người khác, có giỏi hơn nữa thì có lợi ích gì?

Bởi vì cô mà bọn họ không thể gia nhập Liên minh, không thể nhận được sự trợ giúp, không hận cô ấy thì còn hận ai?

Ở tinh hệ U Minh, trên bảng thù hận, Thời Sênh tuyệt đối giữ khoảng cách với người thứ hai tới mấy con phố.

Hệ thống thực tuyệt vọng về những tin tức mà mình biết được. Ký chủ là một người khốn kiếp cỡ nào chứ?

...

Đế Đô Tinh.

Phi thuyền đưa những người tới tham dự hội nghị Thập Nhị Phong đều phải dừng ở một cảng duy nhất ở Đế Đô Tinh.

Trong khoảng thời gian đó, cảng này sẽ không cho các phi thuyền khác dừng chân. Thủ vệ hết tầng này tới tầng khác, sợ có người tới gây loạn.

Phi thuyền có chữ Diêm thong thả đáp xuống, đội lễ nghi ở phía xa lập tức tiến lên.

Bọn họ mặc trang phục màu trắng chỉnh tề, dung mạo hơn người, nam bên trái, nữ bên phải, gương mặt nở nụ cười, cất bước chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là có trải qua huấn luyện.

Bọn họ đứng trước phi thuyền.


Cửa phi thuyền mở ra, một già một trẻ đi xuống.

Người già tóc bạc, lông mi trắng, trên người mặc một thân trang phục cổ. Thiếu niên theo sau ăn mặc rất bình thường, nhưng mặt mày lại rất sắc sảo.

Sau khi bọn họ đã xuống dưới, lại có một đội nhân mã xuống theo, bảo hộ một già một trẻ này ở bên trong.

"Diêm gia chủ." Đội trưởng đội nghi lễ tiến lên hành lễ, "Diêm thiếu chủ, khách sạn đã sắp xếp thỏa đáng rồi."

Ông lão vuốt râu, hỏi đội trưởng đội nghi lễ: "Đã có bao nhiêu nhà tới rồi?"

Đội trưởng đội nghi lễ hơi gật đầu, "Tấn gia và Tông gia đã tới, mấy vị quan chấp hành của chính tinh cũng tới, ừm... Phi thuyền của Mộ gia và Cơ gia đang chuẩn bị cập bến."

Ông lão gật đầu, ánh mắt đột nhiên dừng ở phi thuyền bên cạnh, đó là một phi thuyền toàn thân màu đen, mặt trên không viết chữ gì, chỉ có một đóa hoa màu trắng, nhụy hoa màu đỏ, nhìn cực kỳ nổi bật.

Ông lão kinh ngạc: "Thời gia cũng tới đây?"

Đội trưởng đội nghi lễ nhìn qua, mỉm cười đáp: "Thập Phương các hạ dẫn Trảm Long Vệ tới đây, nhưng chúng tôi không nhìn thấy Thời gia chủ."

"Trảm Long Vệ đã tới đây rồi, con bé Thời gia kia còn không tới sao?" Sắc mặt ông lão trầm xuống, "Cô ta đã nhiều năm không bước vào Đế Đô Tinh, sao năm nay lại tới đây? Chẳng lẽ bị bệnh một trận nên đầu óc cũng hỏng luôn rồi?"

Đội trưởng đội nghi lễ đổ mồ hôi lạnh, nếu lời này bị vị kia nghe được thì chắc chắn sẽ xảy ra đánh nhau mất.

Đây là chuyện của các lão đại, đội trưởng đội nghi lễ nho nhỏ như hắn tốt nhất đừng xen vào.

Tinh hệ U Minh có 6 đại gia tộc khiến người ta phải kiêng kỵ, ngay cả các quan chấp hành của năm chính tinh đều phải nhường nhịn 6 đại gia tộc này.

Trong đó, Diêm gia đứng đầu trong sáu đại gia tộc.

Thời gia cũng là một trong số đó.

Phi thuyền kia sáng nay tới đây, trên đó chẳng có một dấu hiệu nào, suýt chút nữa vì bị người ngăn cản mà xảy ra đánh nhau. Đóa hoa kia vừa rồi được Trảm Long Vệ tùy tiện vẽ lên.

Thời gia nhiều năm chưa tiến vào Đế Đô Tinh, hội nghị Thập Nhị Phong hằng năm cũng luôn không tới, ai ngờ năm nay họ lại đột nhiên xuất hiện chứ.

Nói không chừng, quả thật là bị bệnh một trận nên đầu óc cũng hỏng luôn rồi.

1436

"Ông nội, con vẫn không rõ, vì sao mọi người lại kiêng kỵ Thời Sênh như thế?"

Trên xe, thiếu niên vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.

Cái tên Thời Sênh mỗi lần được nhắc tới là sẽ ăn đủ các loại mắng mỏ.

Diêm gia chủ nhìn những dãy nhà cao tầng dần dần lướt qua trong tầm mắt, đám người đang di động bên dưới nhỏ bé như con kiến.

"Vì sao ư?" Diêm gia chủ thu hồi tầm mắt, vuốt chòm râu bạc, đôi mắt đục ngầu tràn đầy ánh sáng, "Việc này chờ đến khi con kế thừa vị trí của ta, ta sẽ nói cho con nghe."

"Ông nội?"

Diêm gia chủ nói sang chuyện khác, "Con bé lừa đảo kia đã tới Đế Đô Tinh rồi, năm nay sợ là Hội nghị sẽ không được yên ổn. Con đừng chạy loạn. Diêm gia ta chỉ có mình con là người thừa kế, ta cũng không muốn bị con bé ấy làm cho chẳng còn ai."

Xe bay đi tới trước cửa khách sạn, còn chưa ổn định liền nhìn thấy phía trước có người được một đám người vây chặt.

Nổi bật nhất chính là những người mặc phục sức màu đen của Trảm Long Vệ. Trang phục của bọn họ cực kỳ đặc sắc, bên trong mặc chiến phục tác chiến màu đen y như quân trang, bên ngoài là áo choàng, một con rồng vàng từ dưới bay lên trên, đầu dựa vào bả vai bọn họ, giương miệng rộng như muốn cắn đứt cổ của họ vậy.

Người người vẻ mặt nghiêm chỉnh, đứng thẳng tắp như lưỡi kiếm sắc bén, mặc kệ đám người đông đúc xô đẩy thế nào, họ đều không lay động chút nào.

Đây là Trảm Long Vệ.

Chính là Trảm Long Vệ từng làm cho Trùng tộc nghe danh đã sợ mất mật, kinh hãi Tinh Tế.

Đứng giữa Trảm Long Vệ là một cô gái. Cô mặc váy dài màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn nà, tóc dài tùy ý búi lên một nửa, một nửa thả ở sau lưng.

Cô đứng ở đó, không nói một lời, không giận không vui, quanh thân là khí phách bễ nghễ thiên hạ.

Nhưng mà trong cỗ khí phách ấy lại như có như không một chút...

"Cô ấy là Thời Sênh?" Diêm Lâm nhìn qua cửa xe trong suốt hỏi.

Tên của cô thường xuyên xuất hiện trên Tinh Võng nhưng lại chưa bao giờ có ảnh chụp của cô, dù là ảnh chụp bình thường hay ảnh chụp trộm, chỉ cần vừa bị đưa lên mạng liền sẽ bị gỡ xuống, thậm chí những ảnh được lưu về máy rồi cũng bị xóa mất lúc nào không hay.

Sau khi chuyện đó xảy ra, không ít dân chúng còn muốn tố cáo lên tòa án tối cao của tinh hệ U Minh, nói cô xâm phạm quyền riêng tư của công dân.

Kết quả, cô chỉ trả lời một câu, "Ngươi không lưu ảnh của ông đây, ông đây sẽ xâm phạm quyền riêng tư của ngươi chắc", chuyện này cứ thế hóa thành không.

Sau đó ảnh chụp của cô càng lúc càng ít, rất nhiều người chỉ nghe danh mà chưa từng được thấy mặt.

Diêm gia chủ hỏi: "Cháu nhìn thấy con bé ấy thì có cảm giác gì?"

Diêm Lâm trầm ngâm một chút, "Có chút tà khí."

Trên người cô có khí chất tôn quý, nhưng trong vẻ tôn quý đó lại có một chút tà khí, làm cho người ta không thể nào rời mắt được.

"Vậy thì đúng rồi, con bé này rất tà môn, làm việc lại độc ác vô cùng. Con có gặp cũng vòng qua nó mà đi." Diêm gia chủ dặn dò cháu trai của mình rất cẩn thận.

Diêm Lâm nhìn xuống dưới, nói thầm một tiếng, "Nghiêm trọng như thế sao?"

Cô gái bên dưới hình như vừa nói gì đó, dân chúng đang vây xem đột nhiên lui về sau.

Cô gái xoay người tiến vào khách sạn. Trảm Long Vệ ở sau lưng lập tức đuổi kịp, lúc bước đi làm áo choàng hơi bay lên, kim long bay lượn như có thể vút lên trời cao bất cứ lúc nào, khí thế phi phàm.

...

Thời Sênh ở tầng cao nhất, vốn dĩ Cơ gia thuộc sáu đại gia tộc cũng được sắp xếp ở tầng này, nhưng người của Cơ gia nghe nói cô tới đây nên đã chủ động xin xuống dưới.

"Anh Dạ, em muốn ở tầng đỉnh." Một cô gái trẻ ăn mặc như tiểu công chúa ôm lấy cánh tay một chàng trai làm nũng.

"Lần này không được." Giọng nói của người con trai kia đầy vẻ dịu dàng, "Tầng dưới với tầng trên cũng giống nhau cả thôi, chúng ta ở tầng dưới đi."

Cô gái quệt miệng, "Vì sao chứ?"

Chàng trai sờ đầu cô ta, "Vị kia của Thời gia tới rồi."

"Thời gia? Thời Sênh ư?" Cô gái trẻ tò mò.

"Ừm." Chàng trai đẩy cô gái vào phòng, không muốn nói nhiều lời, "Em rửa mặt trước đi, chút nữa anh sẽ mang em ra ngoài đi dạo."

"Được." Cô gái lập tức hớn hở đồng ý.

Chàng trai rời khỏi phòng, phân phó người bên ngoài, "Trông tiểu thư, tôi đi chào hỏi một chút."

"Vâng."

Chàng trai đi thang máy lên lầu, vừa định ra khỏi thang máy thì thấy Thập Phương chuẩn bị đi xuống.

Thập Phương lùi lại mấy bước, lễ phép gật đầu: "Cơ gia chủ."

"Cô ấy ở đây không?" Cơ Dạ cười đáp lễ.

"Gia chủ đã tới phố Sương Nguyệt rồi."

Cơ Dạ sửng sốt một chút, "Cũng đúng, cô ấy về đây thì nhất định sẽ tới đó đầu tiên. Tối nay tôi quay lại vậy."

"Cơ gia chủ..." Thập Phương gọi Cơ Dạ lại, "Thứ cho tôi nói thẳng, gia chủ không muốn gặp ngài. Tốt nhất ngài để ý Cơ Huyên cẩn thận một chút, nếu cô ta mà chọc tới gia chủ, không biết gia chủ sẽ làm ra chuyện gì đâu. Năm đó, nếu không phải ngài..."

Sắc mặt Cơ Dạ trắng bệch, ngắt lời Thập Phương, "Tôi hiểu rồi, đừng nói với Thời Sênh là cô ấy tới đây."

Vẻ mặt Thập Phương nghiêm túc, giống như tuyên thệ, "Thập Phương trung thành với gia chủ."

Cơ Dạ hiểu được ý tứ trong lời của anh ta, chắc chắn anh ta sẽ nói cho Thời Sênh biết.

Cơ Dạ không nói nhiều nữa, xoay người đi vào thang máy.

Thời gian thang máy đi xuống rất ngắn, cửa thang máy vừa mở ra, suy nghĩ trong đầu Cơ Dạ còn chưa dứt, hắn hơi thu lại cảm xúc, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, sau đó mới bước ra khỏi thang máy.

"Cơ gia chủ, cậu đây là?"

Cơ Dạ xoay người, thấy hai vị kia của Diêm gia thì khẽ gật đầu, vừa lễ phép lại vừa xa cách, "Diêm gia chủ."

Diêm gia chủ liếc nhìn vào trong thang máy, "Cậu đã đi lên đó rồi?"

Cơ Dạ nở nụ cười, không đáp lời.

Diêm gia chủ bảo Cơ Dạ đi cùng mình, "Chuyện năm đó có liên quan gì tới cậu đâu cơ chứ. Con bé đó giận chó đánh mèo, không biết phân biệt phải trái."

"Cô ấy có bao giờ để ý mấy chuyện đó." Cơ Dạ lắc đầu.

Diêm gia chủ thở dài, "Cũng đúng, từ sau chuyện đó, nó càng không phân rõ phải trái."


Con bé ấy toàn dùng nắm tay để phân rõ phải trái, đánh đến khi nào đối phương chịu phục mới thôi.

"Lần này không biết nó trở về làm gì, còn mang theo nhiều Trảm Long Vệ như thế, rõ ràng là tới với mục đích không tốt, chỉ sợ vài lão gia hỏa đang sợ tới mất mật đi?" Trong giọng nói của Diêm gia chủ có điểm không rõ là đang vui sướng khi người gặp họa hay là cảm thán nữa.

"Không làm chuyện đuối lý, không sợ quỷ gõ cửa."

Diêm gia chủ cười to mấy tiếng, "Ha ha ha, cậu cứ nhìn đi, chậm nhất tối nay sẽ có người tới hỏi thăm tin tức."

Diêm Lâm đứng phía sau nghe mà hoàn toàn không hiểu gì. Hai người họ đang nói gì thế? Tách ra từng câu hắn đều hiểu được, nhưng nghe gộp lại thì chẳng hiểu gì.

...

Phố Sương Nguyệt ban đầu có tên là phố Song Nguyệt.

Bởi vì kiến trúc nơi này thiết kế theo hình trăng lưỡi liềm đối nhau, ở giữa là một hồ nhân tạo.

Sau vì ở ngã tư trồng rất nhiều cây sương, loại cây này tới từ một tinh cầu xa xôi, mỗi sáng và tối đều kết sương, vì thế nơi này được cải tên thành phố Sương Nguyệt.

Thời Sênh nhìn con sông đã gần như sắp bị lấp kín, xung quanh cũng chẳng tìm thấy cây sương nào nữa.

Giống như một con sông nhỏ bình thường trải qua mưa lũ hằng năm, không còn ai biết tới lịch sử cái tên Sương Nguyệt nữa.

Thời Sênh đi qua con sông, hướng về nơi sâu nhất trong phố Sương Nguyệt.

Cô đi rất chậm, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, tựa hồ như đang nhớ lại cái gì, lại tựa như đang đánh giá sự thay đổi của nơi này.

Cuối cùng, cô đứng ở nơi sâu nhất của phố Sương Nguyệt, dừng trước một cánh cổng lớn.

Trên cánh cổng bám đầy những loại dây leo kỳ quái, chúng bao phủ toàn bộ bài trí bên ngoài cổng, leo cả lên trên, phủ đầy cả những dãy tường.

Thời Sênh tiến lên túm lấy dây leo, kéo xuống rất nhanh.

1437

Thời Sênh kéo hai lần lại buông ra, ánh mắt bình tĩnh dừng trước cổng lớn.

Bóng đêm buông xuống, ánh sáng xung quanh cũng dần tối đi, đèn đường hắt lên làm cho chiếc bóng cô kéo dài thật dài. Một đám người máy vệ sinh đi qua trước mặt cô, dọn sạch đám dây leo cô vừa kéo xuống rồi lại rời đi.

Thân ảnh của Thập Phương dần dần tiến tới gần. Anh ta xoay người hành lễ, "Gia chủ, quay về thôi."

Thời Sênh yên lặng vài giây, "Có phải Cơ Dạ tới tìm tôi không?"

"Đúng thế." Thập Phương đáp.

Thời Sênh ngửa đầu nhìn tường đầy dây leo. "Bọn họ cảm thấy tôi đang giận chó đánh mèo hắn, anh có biết không?"

Thập Phương đáp không một chút chần chừ, "Gia chủ, ngài sẽ không vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo một ai cả."

Thời Sênh quay đầu.

Thập Phương bất ngờ, không kịp tránh ánh mắt của Thời Sênh, đáy lòng lộp bộp một chút, sau đó nhanh chóng di dời tầm mắt xuống mặt đất.

Cô động người, thong thả bước qua bên cạnh anh ta.

Anh ta nghe được giọng nói của cô rất bình tĩnh, không có nửa điểm cảm xúc nào, "Thực ra tôi đúng là đang giận chó đánh mèo."

Thập Phương hơi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều, trầm mặc đi theo phía sau cô.

Trở lại khách sạn, Thời Sênh vừa nằm xuống liền ngủ, buổi sáng lại dậy như không có việc gì xảy ra.

Thời Sênh tới không phải để tham dự cái gọi là hội nghị Thập Nhị Phong gì đó, cho nên cô cũng không có chút hứng thú nào với những người tới đây.

Hội nghị Thập Nhị Phong năm nào cũng mở. Sáu đại gia tộc, quan chấp hành của năm chính tinh và hoàng thất của tinh hệ U Minh đều phải tham gia, tương đương với công tác báo cáo thường niên vậy.

Đương nhiên, ngoài các thế lực bên trên thì còn có một ít cơ quan kỳ quái cũng sẽ được tham dự hội nghị Thập Nhị Phong này.

[Ký chủ, đề nghị cô tham dự đại hội Thập Nhị Phong.] Âm thanh Hệ thống đột nhiên vang lên.

"Vì sao?"

[Có thể tìm được người cô muốn tìm.]

"Người tới tham gia hội nghị Thập Nhị Phong không có ai họ Phượng." Trong tinh hệ U Minh cũng không có họ Phượng, chỉ có tinh hệ Xích Nguyệt có... Nhưng tinh hệ Xích Nguyệt cũng không có đối tượng nào tương xứng cả.

[Tôi chỉ cho Ký chủ đề nghị, cô có nghe hay không, không liên quan gì tới tôi.] Hệ thống cao ngạo trả lời.

Thời Sênh nhíu mày, "Thế nào, Nhị Cẩu Tử, mi liên hệ được với chủ nhân của mi rồi hả?"

[...] Không muốn nói chuyện với Ký chủ.

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn trời, "Nhị Cẩu Tử, mi thuộc về Liên minh à?"

[Đương nhiên không phải.] Hệ thống hừ lạnh.

"A..." Thời Sênh "a" lên một tiếng, "Vậy thì chỉ có... mấy cơ quan kỳ quái kia rồi."

[...] Chủ nhân, tôi chưa nói gì hết, là cô ấy đoán được.

Trong tinh hệ có vài cơ quan kỳ quái, chính phái có vài cái, nhưng cơ quan đen tối lại có rất nhiều. Nếu cô muốn từng bước thăm dò cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.

Hội nghị Thập Nhị Phong...

Chậc, dù sao cũng tới rồi, cũng nên cho một đám lão già mãi chưa chết kia biết, ông đây đã quay lại.

Vậy đi...

...

Ngày tổ chức hội nghị Thập Nhị Phong.

Người của Hoàng thất tới đầu tiên. Bọn họ là chủ nhà thì phải có phong thái của chủ nhà, càng đừng nói lần này còn có Thời Sênh tới dự nữa.

Lần này người phụ trách công việc là Tam hoàng tử Thượng Quan Phổ.

Thượng Quan Phổ đã từng được chứng kiến sự hung tàn của Thời Sênh nên sáng sớm hắn đã mang người tới hội trường. Nhưng khi hắn tới hội trường thì phát hiện ra bên trong đã có người.

Cô gái ngồi gác chân lên bàn, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa ra vào hội trường.

Nhiều năm không gặp, cô ấy vẫn cứ mang bộ dáng như thế.

Đẹp thì đẹp, nhưng cũng rất hung tàn, không dám nhìn thẳng.

Nhưng cô gái này tới sớm thế làm gì?

Hắn hít sâu một hơi, gương mặt hơi giật giật, tươi cười tiến lên, "Thời gia chủ, sao ngài lại tới sớm thế?"

Thời Sênh nhíu mày, giọng nhẹ nhàng, "Không chào đón?"

"Tôi làm sao dám chứ." Ai chào đón cô chứ, mọi người đều ước cô không tới, nhưng trong đáy lòng oán trách thế nào, hắn vẫn chẳng dám lộ ra nửa phần không vui, "Thời gia chủ, sao lần này ngài lại có hứng thú tham gia hội nghị Thập Nhị Phong thế?"

Thời Sênh nhìn Thượng Quan Phổ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, ánh mắt bình lặng và lạnh lùng, "Hội nghị Thập Nhị Phong không có ghế cho tôi à?"

Thượng Quan Phổ: "..." Vừa rồi hắn có biểu đạt ý tứ như thế sao? Cô cứ xuyên tạc như thế này là muốn gì hả?

Lúc cười lên so với lúc độc ác còn đáng sợ hơn nữa.

Cô cười cái gì mà cười, có cái gì đáng buồn cười chứ?

Thật sự muốn che cái mặt của cô lại.

Thượng Quan Phổ cắn răng, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Thời gia chủ lại nói đùa, sao Thập Nhị Phong lại không có ghế của ngài chứ? Không có ghế của ngài thì sao lại gọi là Thập Nhị Phong được?"

Không thể đắc tội cô, nếu không năm nay sợ là hội nghị Thập Nhị Phong này cũng không mở nổi.

Thời Sênh càng cười tươi hơn, "Có là tốt rồi. Tôi còn tưởng nhiều năm thế tôi không tới, các người đều bỏ luôn ghế của tôi đi rồi."

"Thời gia chủ lo xa quá, chúng tôi sẽ không làm ra loại chuyện đó đâu." Thượng Quan Phổ tức giận thế nào thì cũng chỉ có thể nuốt vào lòng, "Trước đó mấy ngày có nghe nói sức khỏe Thời gia chủ không tốt, không biết hiện tại đã đỡ hơn chưa?"

"Làm anh thất vọng rồi, tôi rất khỏe."

"Sao lại thất vọng gì chứ? Sức khỏe Thời gia chủ tốt là được rồi." Sao cô không ngủ đừng có tỉnh lại luôn đi.

Chờ hắn bị Thời Sênh quay một vòng xong, lúc ra khỏi hội trường thì sau lưng toàn là mồ hôi lạnh.

"Rốt cuộc là cô ta tới làm gì chứ?" Thượng Quan Phổ quát lên với người bên cạnh mình.

"Tam hoàng tử, không ai biết ạ! Thân tín bên cạnh cô ta chỉ có Trảm Long Vệ. Nhưng ngài biết mồm của đám Trảm Long Vệ đó rồi đó, dù trời có sụp xuống thì họ cũng sẽ không tiết lộ nửa chữ. Bên phía Lam Tinh cũng không có tin tức gì."

Thượng Quan Phổ thấy tim rất mệt, "Những gia tộc khác cũng không biết sao?"

"Cũng chưa ai gặp mặt cô ta, sao bọn họ có thể biết được chứ."


"Đầu óc sốt đến hỏng rồi đi." Thượng Quan Phổ mắng một câu, "Báo cho những người khác, bảo họ tới đúng giờ chút, cô ta đã tới rồi, những người khác còn dám tới chậm, muốn chết à?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là muốn mở sớm hơn thời gian quy định sao?

"Vậy Bệ hạ thì sao?"

Thượng Quan Phổ xua xua tay, "Ta đi nói, các người mau đi thông báo cho những người khác."

Bởi vì Thời Sênh tới quá sớm nên những người khác không thể không vội vàng chạy tới, rất nhiều người đã lâu chưa gặp cô, nhưng những chuyện cô làm thì chưa bao giờ ngừng truyền tới tai bọn họ.

Trong tinh hệ U Minh, có lẽ chẳng có ai là chưa từng nghe tới tiếng ác của cô.

Thời Sênh một mình chiếm mất mấy ghế. Những người khác vội vàng tiến lên chào hỏi trước, sợ cô sẽ tìm họ gây chuyện.

Có thể ngồi xuống đây, người trẻ nhất nhìn cũng phải hai mươi bảy, hai mươi tám. Duy chỉ có cô là giống một nữ sinh trẻ, ở giữa một đám lão đại, ngồi rất ung dung và bình thản.

Người ở ngoài xa nhỏ giọng bàn tán.

"Cô ta hôn mê suốt ba tháng, sao tự nhiên lại tỉnh lại rồi?"

"Ai mà biết, có lẽ cô ta phóng ra tin tức giả. Anh không thấy cô ta vừa tỉnh lại là xử trí ngay Thời Dật và Thời Lam có ý đồ gây rối à? Hai người kia đều thuộc nhà chính, cô ta còn chưa nói một câu đã lập tức cho người xử trí..."

"Đáng tiếc cho Thời Dật... Con gái tôi rất thích cậu ta."

"Thời Dật là tự mình tìm chết. Thời gia nâng được hắn lên thì cũng có bản lĩnh kéo hắn xuống thôi. Nhưng nếu là vị kia bố trí thì thật là..."

"Không thể nào."

"Sao lại không thể chứ, cô ta sao có thể tỉnh lại đúng lúc như thế được?"

"Bố trí? Anh quá coi trọng Thời Dật và Thời Lam rồi. Lúc trước cô ta một mình đấu Liên minh cũng chưa bày mưu tính kế gì. Thời Dật và Thời Lam đáng để cô ta phải sắp đặt mưu kế sao? Nói đùa chắc?"

Âm thanh này có chút lớn, cả hội trường đột nhiên im bặt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info