ZingTruyen.Asia

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1410-1414

LittleZiZi14

1410

Hiện tại coi như Liễu Thư đã cột vào cùng một chiếc thuyền với Thời Sênh, cho nên có xu thế coi Thời Sênh là lão đại. Đương nhiên là hắn tự cho là thế, Thời Sênh chưa từng thừa nhận.

Khu số 7 hỗn loạn, Liễu Thư cũng không dám mở khu phố ngầm, ngồi thảo luận tình hình với một đám đàn em.

"Việc này tôi nghĩ quá nửa là dị chủng tự làm, muốn lấy cớ này để tấn công chúng ta."

"Nếu chúng ta mà có năng lực đánh rơi thiết bị thăm dò của chúng nó thì đã sớm làm con mẹ chúng nó cút hết hỏi hệ Ngân Hà rồi."

"Nhưng nếu đánh thật thì phải làm sao đây?"

Dị chủng mạnh như thế, làm sao bọn họ đánh thắng được đây?

Liễu Thư xoa xoa cái đầu trọc lóc của mình, liếc nhìn về phía Thời Sênh đang ngồi. Cô như đang nghe họ nói chuyện lại như đang đi vào cõi thần tiên. Liễu Thư không đoán ra được ý nghĩ của cô gái trẻ này. Cô như bị một tầng sương mù vây lấy, bạn đẩy một tầng ra thì lại sẽ xuất hiện vô số tầng khác.

"Anh Liễu, anh nói xem giờ chúng ta phải làm gì đây?"

Liễu Thư hoàn hồn, hắng giọng đáp: "Ít nhất thì người của đội thủ thành sẽ không rảnh tới tìm chúng ta gây chuyện nữa."

Mọi người: "..."

Bị dị chủng tấn công còn đáng sợ hơn bị người của đội thủ thành tìm tới nhiều nha anh Liễu!

Tự an ủi mình thì cũng đừng an ủi kiểu đó chứ!

"Được rồi, cái gì tới cũng sẽ tới, bên trên còn có mấy cái đỉnh núi nữa, có chết thì cũng là bọn họ chết trước." Liễu Thư đưa ra kết luận, "Tất cả quay về nghỉ ngơi đi."

Đám đàn em hai mặt nhìn nhau rồi lần lượt trở về phòng.

Liễu Thư nhìn Thời Sênh rồi kéo ghế dựa dịch qua chỗ cô: "Cô Khương, cô ném thi thể tới chỗ nào thế?"

Bọn họ quay về thì cô ấy đã ở đây rồi, nhưng đống thi thể thì không thấy nữa.

Thời Sênh không ngẩng đầu, giọng bình tĩnh và tùy ý: "Sân thả thức ăn."

Liễu Thư trợn tròn mắt.

Sân... sân thả thức ăn?

Là sân thả thức ăn mà hắn vừa nghĩ tới sao?

Liễu Thư nuốt nước bọt một cách khó khăn, "Cô Khương, một mình cô tới sân thả thức ăn sao?"

Thời Sênh trợn trắng mắt, "Tôi không thể triệu hồi thần long, không tự mình đi thì đi cùng ai chứ?"

Trái tim Liễu Thư đập nhanh kinh hoàng, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh, "Dị chủng... chuyện dị chủng biết mất chẳng lẽ có liên quan tới cô sao?"

Thời Sênh thừa nhận rất khảng khái: "Tôi làm."

Liễu Thư lập tức té ngã từ trên ghế xuống, mặt đầy kinh hãi.

Quả thật là cô ấy làm...

Rốt cuộc cô ấy có bản lĩnh thế nào chứ?

Thời Sênh ngẩng đầu, ngón tay xoa cằm: "Tôi hỏi anh cái này, lúc bọn họ tới sân thả thức ăn sao lại không bị dị chủng tấn công?"

Liễu Thư còn chưa thoát khỏi cơn kinh hãi. Thời Sênh dùng chân đá hắn, hắn mới ngây ngốc nhìn cô: "Cái gì cơ?"

Thời Sênh đen mặt lặp lại một lần: "Tôi hỏi là, tại sao lúc bọn họ đưa thi thể tới sân thả thức ăn thì không bị dị chủng tấn công?"

Liễu Thư bò dậy, hai chân đã gần như nhũn ra, chống ghế dựa miễn cưỡng đứng vững: "Có thời gian cố định để đưa thi thể tới, vào thời gian đó thì dị chủng sẽ không xuất hiện ở đó."

Liễu Thư dừng một chút, hỏi thăm dò: "Thế nên vì cô bị tấn công nên mới ra tay sao?"

"Nếu không tôi ăn no rửng mỡ à?"

Liễu Thư: "..." Hắn chưa nói gì nha! Sao cô nàng này nói chuyện gai góc thế chứ?

Cô như vậy sẽ không có bạn đâu.

Bỏ đi, người ta trâu bò như thế, cần quái gì bạn bè chứ.

"Bọn họ đánh nhau chưa?" Thời Sênh lại hỏi Liễu Thư.

Liễu Thư nghĩ rất nhanh rồi đáp: "Hẳn là không đánh đâu. Khu số 7 coi như là khu vực trung tâm ở thành phố giáp ranh này. Như lời của người bên ngoài thì ở đây tập trung hết những người quyền cao chức trọng, không giàu thì quý, những người bên trên chắc chắn sẽ..."

Liễu Thư đột nhiên dừng lại, sắc mặt hơi đổi.

"Sẽ dùng người thường để bồi thường cho dị chủng." Thời Sênh nói nốt câu hắn vừa bỏ dở.

Lúc này mới tháng năm, nếu tháng này khu dân cư số 7 bồi thường cho dị chủng thì tới tháng 7 sẽ không đủ người để bồi thường nữa, trong tình huống không đủ này sẽ lấy thêm ở mỗi nhà một người...

Đương nhiên, các gia đình này đều là người thường, những người có quan hệ thân thuộc với người bên trên sẽ được loại trừ ra.

Bởi vì bọn họ có quyền nên bọn họ giữ được mạng trong tay mình.

Liễu Thư ngã ngồi xuống ghế. Hắn không lo lắng cho bản thân mình, ít nhất hắn cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân, nhưng những người bên ngoài...

"Mềm lòng sao?"

Tiếng thiếu nữ vang lên nhẹ nhàng ở bên tai hoàn toàn không rõ là châm chọc hay khinh thường, dù sao cũng chẳng cảm thấy có ý tốt gì, mỗi tiếng đều như một cây gai găm sâu vào tim hắn.

Thời Sênh nhếch miệng, không nhanh không chậm nói tiếp: "Đến bản thân anh còn sống không xong, có tư cách gì mà mềm lòng chứ, sống cho ra dạng người trước đi đã."

Liễu Thư đột nhiên hét lên: "Tôi sống rất ổn."

Nói xong, Liễu Thư mới phát hiện mình thất thố. Hắn lại nhẹ giọng lặp lại một tiếng, "Tôi sống rất ổn."

"Thế sao?" Thời Sênh không thèm để ý tới chuyện hắn đột nhiên nổi giận, "Co đầu rút cổ trong khu phố ngầm quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời này mà anh còn nghĩ là sống khá ổn thì tôi chả còn gì để nói."

Thời Sênh đứng dậy, đầu ngón tay gõ gõ lên thành ghế: "Nếu chỉ có lý tưởng trong lòng mà không bước về phía trước thì đó cũng chỉ là mộng tưởng hão huyền mà thôi."

Liễu Thư đã mất khống chế với cảm xúc của mình. Hắn nhìn chằm chằm Thời Sênh, nói như thanh niên bất mãn với cuộc đời: "Thế đạo này chính là như vậy, tôi không phải cô, tôi không có năng lực mạnh như cô, có thể sống sót đã là cố gắng lớn nhất của tôi."

Lý tưởng gì đó chỉ là giấc mộng thuở nhỏ mà thôi.

Trưởng thành rồi mới biết, hiện thực mới là cuộc sống.

Cô có thực lực mạnh mẽ, có thể làm sụp một tòa nhà cao tầng, giết người dễ như trở bàn tay, chỉ búng tay một cái là có thể xóa sổ dị chủng.

Nhưng hắn thì khác, hắn chỉ là người thường.

Hắn biết làm sao chứ?

Thời Sênh nhún vai, biểu tình thờ ơ, không nói chuyện mà quay về phòng.


Liễu Thư nhìn chằm chằm vào cửa phòng cô, sau một hồi hắn mới đi tới gõ cửa:

"Cô nói cho tôi biết, tôi phải làm gì mới gọi là sống ổn?" Hắn muốn mạnh hơn, hắn không muốn trốn mãi ở đây.

Giọng nói từ trong truyền qua cánh cửa, hơi nặng nề nhưng vẫn tràn ngập ác ý: "Tôi không giúp anh được, muốn sống tốt hơn thì phải dựa vào chính anh."

Liễu Thư ngừng gõ cửa, gân xanh trên mặt chậm rãi biến mất. Cô gái này luôn trêu chọc người ta nổi lên một thân nhiệt huyết rồi lại dội cho người ta một chậu nước đá, làm tắt ngúm những nhiệt huyết cháy bừng bừng đó.

Chỉ cần là con người bình thường thì sẽ đều cảm thấy cô gái này quả thực đáng giận đến muốn đánh.

Nhưng mà cô ta có thực lực.

Nên cô ta mới ngông cuồng.

...

Hôm sau, khi Liễu Thư tỉnh dậy thì phát hiện Thời Sênh đã rời đi, trên bàn còn có mấy thỏi vàng, dưới thỏi vàng có một tờ giấy.

--Phí thuê phòng, không cần trả lại.

Trong thành phố giáp ranh không dùng tiền, nơi này đã quay về thời kỳ nguyên thủy đó là dùng đồ đổi đồ, một bên đồ ở đây chính là vàng thỏi...

Là thứ có tác dụng.

Vàng chẳng những có thể hối lộ người ở cao tầng mà còn có thể mua chức vị cho bản thân, cũng có thể hối lộ người canh giữ ngoài biên cảnh. Tuy rằng không thể đi ra ngoài nhưng có thể đổi được rất nhiều thứ từ tay họ.

Thậm chí vũ khí cũng có thể đổi...

Lúc trước, người nắm giữ trật tự hiện tại của thành phố phát hiện ra một mỏ vàng rồi dẫn người đi khai quật, sau đó giao dịch với người phòng thủ biên cảnh để lấy vũ khí nên mới có được vị trí như bây giờ.

Liễu Thư nắm thỏi vàng mà không khỏi run nhè nhẹ, sự lạnh lẽo của thỏi vàng dần dần trở nên nóng bỏng tay.

1411

[Ký chủ, sao cô phải giúp hắn?] Hệ thống rất khó hiểu, cô có bao giờ tốt bụng thế này đâu?

"Ta vui." Thời Sênh vừa đi vừa trả lời Hệ thống.

Tâm tình tốt thì cái gì cũng có thể, tâm tình không tốt thì chẳng thể được cái gì, có vấn đề gì không?

[...] Không có gì để nói.

Nhưng mà Hệ thống vẫn không tin, Ký chủ nhà nó chỉ nói chuyện tâm tình với đám em gái fan não tàn lớn lên ngây thơ đáng yêu của cô ấy mà thôi.

Bỏ đi, chuyện của Ký chủ nó ít nên quản thôi.

[Giờ cô muốn đi đâu?]

Sênh Thần Kinh vẻ mặt thâm trầm, nhìn đủ các loại phi thuyền đang bay bên trên khu vực số 7, "Cứu vớt thế giới."

[...] Ha hả, cô không hủy diệt thế giới này cũng đã cảm tạ trời đất rồi, còn cứu vớt thế giới cái quỷ gì, cứ cứu vớt mình trước đi đã.

Thời Sênh xoa cằm: "Nhị Cẩu Tử, ta cảm thấy người hiện tại muốn cứu vớt thế giới này chính là mi đấy."

[...] Không không không, nó không cần cứu vớt, nó chỉ muốn an tĩnh làm một Hệ thống đẹp trai là được rồi.

Hệ thống không muốn bị Thời Sênh đâm chọt nữa nên lập tức offline.

Thời Sênh di chuyển về phía trung tâm khu 7. Dọc đường đi cô gặp không ít quân thủ thành. Đám quân thủ thành này đang bắt người. Hiển nhiên là người cầm quyền đã đàm phán xong với dị chủng.

Hơn nữa, số lượng người còn vượt quá sự tiên đoán ban đầu của người cầm quyền, cho nên mới bắt đầu tiến hành bắt bớ trong dân cư.

"Cứu mạng, không muốn, tôi không muốn... tôi không muốn chết, cứu tôi với!"

"Buông tôi ra, tôi không đi, tại sao các người lại bắt tôi. Các người không tìm được hung thủ, tại sao lại bắt chúng tôi đi thu thập cục diện rối rắm này cho các người, là lỗi của các người, tôi không đi."


"Buông chúng tôi ra..."

"Đám cầm thú các người sẽ gặp báo ứng."

Bên tai Thời Sênh là đủ mọi loại âm thanh phẫn nộ và tuyệt vọng.

Cô đi qua những người này, có lẽ vì thấy cô ăn mặc sạch sẽ, khí thế bất phàm, không giống người bình thường nên quân thủ thành không tìm cô gây phiền toái.

"Này, mấy người các cậu mang hai người này tới chỗ tiến sĩ Lý Kỳ đi."

Thời Sênh nghiêng đầu nhìn người vừa lên tiếng. Hắn ngồi trên xe, có thể ngồi trên xe thì chắc chắn không phải người bình thường, mà trọng điểm là vừa rồi hắn nhắc tới tiến sĩ Lý Kỳ?

Tên đần độn kia còn chưa chết ư?

Không khoa học tí nào!

Nổ như thế mà còn chưa chết, tên này có tấm thân bất tử à?

Lật bàn, giờ vật hy sinh còn khó giết như thế, muốn trời cao à?

Chiếc xe nhanh chóng rời đi. Thời Sênh đi theo ở phía sau, chờ bọn họ chạy tới một chỗ hẻo lánh liền xông lên cướp xe.

Trong xe có hai người, ngoại trừ gã kia ra thì còn một tài xế.

"Khương Đàn!" Gã đàn ông trừng mắt, "Cô muốn làm gì?"

Thời Sênh ném tài xế ra sau rồi ngồi vào ghế lái, nghiêng đầu nhìn gã đàn ông bị trói ở bên cạnh: "Anh biết tôi à? Vậy càng dễ làm."

"Khương Đàn, cô không chạy thoát được đâu." Bọn họ bắt bớ người ở khắp nơi mà cô ta còn dám xuất hiện, đúng là tìm chết.

Thời Sênh cười nhạo một tiếng, "Vậy cũng chẳng cần anh nhọc lòng quan tâm, dù sao giờ anh cũng chẳng chạy thoát được."

Gã đàn ông nghẹn họng.

Thời Sênh khởi động xe, chạy xe tới một chỗ càng hẻo lánh hơn. Sau khi dán bùa lên bốn xung quanh cô liền kéo gã đàn ông xuống dưới, "Hỏi anh mấy vấn đề, ngoan ngoãn trả lời thì tôi sẽ cho anh chết thoải mái nhất."

Gã đàn ông cười lạnh: "Có trả lời hay không cũng đều sẽ chết, tại sao tôi phải trả lời cô?"

Thời Sênh giật giật khóe miệng, nụ cười đầy vẻ ác ý: "Bởi vì... tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết."

Giọng cô đầy âm trầm như ma âm tới từ địa ngục khiến cho lòng người phát lạnh.

"Cô..."

Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, chĩa về ngực gã đàn ông: "Anh có tin tôi chọc anh thành cái sàng mà anh vẫn không chết được không?"

"Hừ, có bản lĩnh thì giết tôi đi, tôi sẽ chẳng nói gì đâu." Gã đàn ông cứng đầu cứng cổ đáp.

"Được, thỏa mãn anh."

Đây không phải là bản cô nương muốn giết mà là hắn yêu cầu đó.

Loại yêu cầu này sao bản cô nương nỡ lòng nào từ chối chứ?

Gã đàn ông kinh ngạc, nhưng hắn còn chưa kịp phát biểu quan điểm thì ngực đã bị kiếm xuyên qua. Hoa văn cổ xưa trên thân kiếm như đang hút máu của hắn khiến cho đường gân màu đỏ dọc thân kiếm càng thêm yêu dã.

"Cứ làm như chỉ một mình mình biết không bằng ấy." Thời Sênh lạnh lùng rút thiết kiếm ra.

Thời Sênh lại xách tài xế từ thùng xe phía sau ra ngoài. Tài xế liếc mắt liền thấy ngay người nằm trên mặt đất, hai mắt trợn trừng, rõ ràng là đã chết.

"Cô... cô... Cô muốn làm gì?" Tài xế run run nhìn Thời Sênh.

"Hỏi anh mấy vấn đề thôi, đừng khẩn trương thế."

Tài xế: "..."

Cô xách một thanh kiếm khiến người ta vừa nhìn đã thấy sợ mà còn nói những lời như thế thì cảm thấy có thể thuyết phục được người ta không?

Trên mặt cô chỉ thiếu điều viết mấy chữ to, một lát nữa sẽ giết chết hắn.

Thời Sênh ngổi xổm xuống: "Lý Kỳ không chết sao?"

Lá gan của tài xế tất nhiên không lớn như gã đàn ông kia, Thời Sênh vừa chọc kiếm xuống trước ngực hắn, hắn đã sợ tới mức đái cả ra quần, cả người run lẩy bà lẩy bẩy.

Lý Kỳ quả thực không chết, nhưng tại sao lại sống sót thì tài xế không rõ.

"Hiện giờ hắn ở đâu?"

Tài xế ôm đầu, thân mình phát run, "Ở... ở phòng nghiên cứu số 258, phố 13."

...

"Tiến sĩ Kỳ, thực nghiệm thể số 53 xuất hiện dị thường."

Một nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng vội vàng đi vào, Lý Kỳ buông ống nghiệm trong tay xuống, "Có chuyện gì xảy ra?"

"Không rõ nữa, đột nhiên bắt đầu phát điên." Nghiên cứu viên lắc đầu, "Tất cả các số liệu đều bắt đầu dao động một cách bất thường, biên độ dao động rất lớn."

Lý Kỳ túm lấy áo blouse, vừa mặc vừa đi ra ngoài: "Trước khi bắt đầu có dị động gì không?"

"Không, hết thảy đều bình thường, thực nghiệm thể chỉ tự nhiên phát điên lên thôi."

Tốc độ của Lý Kỳ đi tới phòng nhốt thực nghiệm thể số 53 càng nhanh hơn, bên trong là một người đàn ông đang đấm tay đá chân với kính pha lê trong suốt, trên trán nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ sọng, từ miệng chảy ra chất lỏng trong suốt, yết hầu cũng phát ra tiếng gầm nhẹ rất kỳ quái như dị chủng ăn thịt người vậy.


Lý Kỳ nhìn số liệu bên cạnh, các số liệu đang nhảy lên không theo bất kỳ quy luật nào.

"Tiến sĩ, không ổn rồi, thực nghiệm thể số 29 cũng bắt đầu nổi điên."

Mặt Lý Kỳ đầy vẻ không tin tưởng: "Cái gì?"

Sao có thể.

Lý Kỳ lại vội vàng chạy tới phòng nhốt thực nghiệm thể số 29, giống hệt biểu hiện bệnh trạng của số 53.

Tại sao lại thế?

"Tiến sĩ, số 105 cũng bắt đầu phát điên."

"Thực nghiệm thể số 89..."

"Thực nghiệm thể số 13..."

Các thực nghiệm thể trong phòng thí nghiệm bắt đầu phát cuồng, một tầng này dùng để giam giữ thực nghiệm thể giờ bắt đầu vang lên những âm thanh "đùng đùng" khiến cho người nghe phải run rẩy.

"Tiến sĩ, tất cả các thực nghiệm thể bắt đầu phát cuồng, không thể ức chế."

"Tiến sĩ, giá trị dị năng trong cơ thể bọn họ rất không bình thường, đang không ngừng tăng lên, nếu cứ tiếp tục thế này, bọn họ sẽ không chịu nổi, sẽ nổ tung mà chết."

"Tiến sĩ..."

Mọi người đều vây quanh lấy tiến sĩ Lý Kỳ, không biết phải làm như thế nào. Đột nhiên, ánh sáng trong phòng thí nghiệm tối sầm, ánh sáng đỏ báo động phát ra từ khắp nơi.

"Cảnh báo, sinh vật không rõ nguồn gốc xâm lấn."

"Cảnh báo, sinh vật không rõ nguồn gốc xâm lấn."

Sinh vật không rõ nguồn gốc? Dị chủng?

Đây là ý niệm đầu tiên toát lên trong đầu mọi người. Bọn họ đã bị dị chủng tập kích một lần, lần đó đã suýt chút nữa làm cho thực nghiệm thể quan trọng nhất chạy mất.

1412

Trong phòng thí nghiệm vô cùng hỗn loạn, nhưng bọn họ chờ nửa ngày cũng không thấy dị chủng ghê tởm nào xuất hiện, chỉ thấy một cô gái.

Cô gái trẻ đó kéo một thanh kiếm bước ra từ chỗ ngoặt.

Sắc mặt cô bình thường, không còn tái nhợt nữa, mi thanh mục tú, khóe miệng ẩn giấu nụ cười. Tóc được buộc thành một cái đuôi ngựa rất tùy ý, đong đưa sau lưng theo từng bước đi của cô. Cả người cô nhìn tràn đầy sức sống, tựa như một thiếu nữ bình thường, nhưng mà nhìn thấy một người như thế này ở thành phố giáp ranh lại là điều vô cùng quỷ dị.

Người sinh hoạt ở nơi này chỉ có tuyệt vọng và tuyệt vọng.

Thiết kiếm kéo lê trên đất tạo ra âm thanh chói tai. Thực nghiệm thể bốn phía bắt đầu an tĩnh lại, sôi nổi nhìn về phía cô, đáy mắt lưu động ánh sáng tham lam nhưng lại tràn ngập kiêng kỵ, không dám tiến lên.

Toàn bộ phòng thí nghiệm an tĩnh một cách quỷ dị.

Lý Kỳ không ngờ mình đang lùng bắt người này ở khắp nơi, còn người ta lại thình lình xuất hiện ngay trước mặt. Nhưng hắn chẳng hề vui vẻ chút nào, chuyện lần trước vẫn còn khắc sâu trong ký ức của hắn.

"Tiến sĩ Kỳ, mệnh lớn quá nha!" Thời Sênh phá vỡ yên tĩnh, cười nhìn Lý Kỳ với ánh mắt đăm đăm, "Cũng không biết lần này mạng có còn lớn như thế nữa không?"

Lý Kỳ nghĩ lại những gì đã nếm trải lần trước mà không khỏi tê dại cả da đầu. Đêm nào ngủ hắn cũng nằm mơ thấy cảnh tượng ngày hôm đó.

Thời Sênh nhướng mày, "Sao không nói gì? Nhìn thấy tôi không cao hứng sao?"

Lý Kỳ: "..." Cao hứng cái búa á!

Lúc không bắt được cô thì chỉ có ý nghĩ muốn bắt người về, nhưng giờ cô xuất hiện ở trước mắt lại chỉ muốn cô mau chóng biến đi.

"Không nói di ngôn thì tôi ra tay đây."

"Chờ đã!" Một tiếng quát lớn vang lên, hắn hơi đảo mắt rồi vội vàng nói: "Khương Đàn, dị năng của cô còn chưa dùng được đúng không? Cô không muốn biết tại sao ư?"

"Không muốn." Thứ đó cũng chẳng có tác dụng gì với cô. Nơi này có linh khí, cô có thể trực tiếp tu luyện linh lực, cần gì dị năng chứ.

Lý Kỳ nghẹn họng, đổi cách nói khác, "Cô không lo lắng cho thân thể của mình sao?

"Không lo lắng." Không phải thân thể của tôi, lo lắng làm quái gì.

Lý Kỳ: "..."

Hôm nay không có cách nào tâm sự rồi.

"Được rồi, tới chịu chết đi!" Thời Sênh vung kiếm, "Ai tới trước?"

Đám nghiên cứu viên ở sau lưng Lý Kỳ vội vàng lùi lại. Nhưng sau lưng là các thực nghiệm thể, bọn họ tới gần tường kính một cái là đám thực nghiệm thể sẽ bổ nhào lên, gầm gừ với bọn họ.

Một đám người lại hét lên tránh đi.

Có người điên cuồng bấm chuông báo động.

Thời Sênh ngoáy lỗ tai, "Đừng ấn nữa, đám người bên ngoài đều tổ chức thành đoàn thể đi du lịch dưới địa ngục rồi. Các người có muốn lập thêm một đoàn không?"

Vừa dứt lời, thiết kiếm đã vung lên, bọn họ chỉ có thể hét lên rồi chạy sâu vào trong khu vực thực nghiệm.

Lý Kỳ cũng nhân cơ hội náo loạn này định chạy, nhưng vì Thời Sênh theo sát nên hắn không trốn nổi.

Thời Sênh chắn trước mặt hắn, gương mặt tươi cười nhưng trong mắt lại tràn ngập lạnh lẽo, "Tiến sĩ Kỳ, chạy gì chứ? Không phải anh muốn bắt tôi sao?"

Thời Sênh đá chân lên người Lý Kỳ. Lý Kỳ đụng phải vách tường kính đằng sau, thực nghiệm thể trong đó cào lên kính, dường như muốn lột sống da Lý Kỳ vậy.

Thời Sênh chầm chậm bước tới, thực nghiệm thể gầm nhẹ mấy tiếng rồi rúc vào sâu trong góc.

Lý Kỳ nhìn hành vi của thực nghiệm thể liền như hiểu ra cái gì. Hắn bò dậy khỏi mặt đất, chống lên tường pha lê, dịch sâu vào trong.

"Khương Đàn, chuyện tôi làm với cô cũng chỉ là do bên trên phân phó, cô muốn báo thù cũng không nên tới tìm tôi."

"Không có cách nào, ai bảo anh có tên trong danh sách chứ." Thời Sênh nhún vai, còn xếp hạng ba, không tìm hắn thì tìm ai chứ.

"Danh sách nào?" Vẻ mặt Kỳ đầy nghi hoặc.

"Danh sách người chết."

Lý Kỳ: "..."

Tiến sĩ Kỳ như từ bỏ giãy giụa: "Trước khi chết, có thể trả lời tôi một câu được không?"

Thời Sênh nhếch môi: "Không thể."

Cô nhanh chóng đâm xuyên thiết kiếm vào cơ thể Lý Kỳ, sau đó đá văng hắn ra khỏi bức tường kính: "Muốn thả nó ra ư? Yên tâm, chút nữa tôi sẽ giúp anh thả."

Mẹ kiếp, tưởng mắt ông mù à?

Ông đây dễ lừa gạt như đám vai chính thế sao?

Đần độn!

Đồng tử Lý Kỳ trợn ngược, thân thể không ngừng run rẩy, ánh mắt dừng ở trên người thực nghiệm thể sau bức tường kính.

Hắn... không cam lòng!

Thời Sênh xác định Lý Kỳ đã chết hẳn rồi mới đi tới phòng làm việc trong khu thực nghiệm. Trên đường đi, chỉ thấy hai bên làm một loạt căn phòng có ngăn bằng tường kính, người bên trong đều bị nhốt lại.

Thời Sênh đi thẳng vào trong. Đám nhân viên nghiên cứu kia không biết đã chạy tới nơi nào, toàn bộ khu vực làm việc đều vô cùng lộn xộn.

Theo đánh dấu, cô tìm được văn phòng làm việc của Lý Kỳ.

Thời Sênh tìm được không ít tư liệu trong văn phòng của hắn, đều là các số liệu liên quan tới dị năng của các thực nghiệm thể.

Nhưng những tư liệu này chỉ là kết luận, chưa thể tra ra dị năng của bọn họ tới từ đâu, cũng chẳng biết có liên quan gì tới cô.

Thời Sênh lục tung văn phòng lên, cuối cùng tìm được một két sắt âm tường.

Thời Sênh dùng kiếm phá, trong két sắt có một chồng tư liệu và một cái laptop.

Tư liệu này là tư liệu về nguyên chủ.

Từ khi cô tiến vào phòng thí nghiệm đến khi bị phát hiện, tất cả đều được ghi lại rất tỉ mỉ.

Nhưng mà những số liệu thực nghiệm này về cô có chỗ nào khác biệt thì vẫn chẳng có phát hiện gì mới.

Thời Sênh nhìn cái laptop kia, trong thành phố giáp ranh chỉ có mạng nội bộ do đám nghiên cứu khoa học tự mình xây dựng...

"Thời Sênh, cô đã chậm một bước, xứng đáng, xứng đáng!"

Thời Sênh vừa mở máy tính thì bên trên liền nhảy ra một hình người cầm đạo cụ cổ động đang nhảy nhót.

Sau đó là vô tận những từ "xứng đáng" lặp đi lặp lại kia.

Mẹ!

Lúc trước cô xem xét thấy tên thiểu năng trí tuệ Mộ Bạch này không online, sao đột nhiên lại nhảy ra đây rồi?

Thời Sênh lấy máy tính bảng ra, tên của Mộ Bạch vẫn là màu xám, hắn không online...

"Tôi không online đâu, cô không cần kiểm tra làm gì, đây chỉ là bóp méo số liệu một chút thôi. Cô tưởng tôi là ngốc sao mà xuất hiện! Ha ha ha!!"


Người trên màn hình chống nạnh cười rũ rượi.

Hình người đó cười xong liền biến mất, màn hình lập tức tối đen.

Mẹ cái tên thiểu năng trí tuệ này!

Biết ngay là chỉ biết trốn tránh, hèn nhát.

Thời Sênh ném máy tính ra, cười âm hiểm. Mộ Bạch, anh cứ cười đi!

Tư liệu trong notebook chắc chắn đã bị Mộ Bạch tiêu hủy, cô không đi theo phương hướng này nữa. Mộ Bạch tiêu hủy tư liệu chỉ có một mục đích là ghê tởm cô mà thôi.

Tên thiểu năng trí tuệ này thật là...

Ghê tởm đến nỗi một lời cũng khó nói hết.

Thời Sênh rời khỏi văn phòng, lúc đi ngang qua những căn phòng kính đều tiện tay đập vỡ, thực nghiệm thể bên trong muốn xông lên, nhưng Thời Sênh quay người lại thì bọn họ lại lùi về sau.

Những thực nghiệm thể này nhìn thấy cô thì mắt sáng lên như nhìn thấy đồ ăn ngon, nhưng bọn họ cũng sợ hãi cô.

Thật là mâu thuẫn!

Thời Sênh phá hết những căn phòng kính. Đến khi cô rời đi xa rồi, đám thực nghiệm thể mất đi lý trí mới dần dần khôi phục lại thần trí, mê man nhìn xung quanh.

Trên đất đầy mảnh thủy tinh vỡ, đèn trên đỉnh đầu không ngừng nhấp nháy, mà gã tiến sĩ không ngừng tiến hành thực nghiệm trên người họ thì nằm giữa hành lang, dưới thân đầy máu tươi.

Đã chết?

Tuy Lý Kỳ đã chết nhưng nhóm người này vì hận hắn thấu xương nên vẫn tiến hành việc hành hạ xác chết cực kỳ tàn ác.

Phát tiết xong, đám người này mới chạy ra ngoài.

Ở nơi không thấy ánh mặt trời này lâu như thế, giờ rốt cuộc cũng có thể đi rồi.

1413

Tòa nhà hành chính khu dân cư số 7.

Đội quân dị chủng bao vây lấy tòa nhà hành chính, đám người bị nhốt trong tòa nhà đều nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài, thần kinh căng chặt.

"Đừng sợ, chờ bọn hắn gom đủ số lượng rồi sẽ rời đi thôi."

"Đã lâu như thế rồi còn chưa gom đủ, những kẻ bên ngoài giơ tay tóm một cái là một đống, sao lại lâu như thế chứ?"

"Tôi muốn về nhà..."

Đủ loại âm thanh oán giận vang lên. Bọn họ đã bị đám dị chủng bao vây thời gian dài như thế. Cả ngày bọn họ vốn chỉ biết quanh quẩn trong văn phòng, có khi nào tiếp xúc với dị chủng gần như thế chứ?

Dị chủng khác nhau thì trên người sẽ chứa virus khác nhau. Đặc biệt ghê tởm hơn, chúng sẽ nhân lúc con người không chú ý biến mà con người thành vật chứa nuôi dưỡng đời sau của chúng.

"Reng reng reng reng..."

"Reng reng reng..."

Điện thoại trong phòng đột nhiên đổ chuông ầm ĩ. Người ngồi trên ghế tiếp máy, nhưng bên kia điện thoại chỉ vang lên âm thanh kêu cứu và tiếng hét chói tai.

Liên tiếp điện thoại đánh tới, một hồi lâu mới nghe được hết những lời tường thuật đứt quãng qua điện thoại.

Có loài người đang tấn công đồng loại của mình.

Đúng thế, con người tấn công con người, không phải dị chủng.

Bọn họ bất chấp dị chủng bên ngoài, vội vàng báo tin tức này về cho cấp trên.

Khu số 7 là khu vực trung tâm, người có quyền hành cao nhất ở đây là quan chấp hành Tống Nguyên Thanh.

Nếu thành phố giáp ranh là một quốc gia thì Tống Nguyên Thanh chính là chủ tịch nước, không đúng, là hoàng đế!

Tin tức rất nhanh được chuyển tới chỗ Tống Nguyên Thanh. Tống Nguyên Thanh cũng không nhiều tuổi, vừa mới ba mươi, là một người đàn ông rất đẹp trai. Lúc hắn chưa làm quan chấp hành thì chính là thái tử, lúc lên làm quan chấp hành rồi thì chính là hoàng đế.

Hoàng đế Tống tỏ ra rất tức giận về chuyện này.

"Làm ăn thế nào vậy hả? Sao lại có chuyện con người tấn công con người? Giờ dị chủng còn đang vây bên ngoài, lũ chúng nó còn làm loạn cái gì chứ hả?"

Tống Nguyên Thanh đập bàn, vô cùng tức giận chất vấn đám người ngồi xung quanh.

"Rốt cuộc các người làm ăn kiểu gì thế hả?" Mấy ngày nay chuyện xảy ra quá nhiều, Tống Nguyên Thanh tức giận cũng là bình thường.

Những người khác trong phòng họp không dám thở mạnh.

"Ai dẫn đầu mấy cuộc tấn công này? Có phải dị chủng tấn công không? Các người còn ngồi đây làm gì hả? Có phải các người cũng muốn bị đưa đi cho dị chủng ăn không? Còn không mau đi tra đi!" Tống Nguyên Thanh tức giận đến mức muốn lật bàn.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trước khi hoàng đế Tống phát hỏa liền vội vã chạy ra khỏi phòng họp, bắt đầu đi chứng thực tin tức.

Rất nhanh tin tức đã được chứng thực và lại được truyền tới tai hoàng đế Tống.

"Phòng thí nghiệm của tiến sĩ Lý Kỳ đã bị phá hủy. Tiến sĩ Lý Kỳ không rõ sống chết. Tất cả các thực nghiệm thể của hắn đều bị thả ra, chính những thực nghiệm thể đó đang tấn công con người."

"Lý Kỳ..." Sắc mặt của hoàng đế Tống cổ quái, "Đi báo cho tổ dị năng đặc biệt tới tiêu diệt đám thực nghiệm thể đó."

Thật là chẳng làm người ta bớt lo chút nào, bên này còn chưa biết "cao nhân" nào giết mấy chục con dị chủng, còn tiêu diệt luôn thiết bị thăm dò của người ta khiến cho dị chủng tìm tới tận cửa tính sổ. Giờ hắn còn phải bồi thường tổn thất cho đám dị chủng đó nữa.

Có bản lĩnh thì lên hạ căn cứ của bọn chúng đi!

Việc này còn chưa giải quyết xong thì bên chỗ Lý Kỳ lại xảy ra chuyện, điều này làm hắn tức tới tăng xông máu não.

Tổ dị năng là một tồn tại bí mật vì không thể để nhóm dị chủng nhận ra, nếu không sao bọn họ có thể tự mình thành lập đội ngũ dị năng được chứ?

Tống Nguyên Thanh rõ ràng nhất những thực nghiệm kia là gì. Dị chủng còn đang ở bên ngoài, cần phải cho người mau đi xử lý hết đám thực nghiệm thể kia.

Tổ dị năng đặc biệt nhận được tin liền bí mật ra quân đi tiêu diệt thực nghiệm thể.

Mấy chiếc xe xuất phát từ một tòa nhà cách xa khu nhà hành chính, phân tán làm mấy ngả rồi đi về nơi phát sinh cuộc tấn công trong khu dân cư số 7.

Trong đó có một chiếc xe, người đàn ông trung tuổi lái xe hỏi thiếu nữ tóc ngắn đáng yêu ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh: "Vân Đóa, sáng nay dị năng của cháu vừa mới dùng hết, giờ đã khôi phục chưa?"

Vân Đóa lộ ra hai má lúm đồng tiền, giọng trong trẻo: "Đã khôi phục rồi ạ!"

"Đội trưởng nói thiên phú của Vân Đóa rất tốt, xem ra cũng không phải nói đùa. Bọn anh muốn khôi phục dị năng cũng không nhanh như em ấy được." Một nam sinh nói tiếp, đầu tóc hắn vàng chóe, con ngươi màu xanh ngọc bích, mũi cao thẳng, vừa nhìn đã biết là người nước ngoài.

"Hừ, không chừng đội trưởng cho cô ta thứ gì tốt nên cả ngày cô ta suốt ngày quấn lấy đội trưởng..."

"Hướng Quỳ, cô vừa phải thôi!" Nam sinh quát lên, "Vân Đóa dựa vào thực lực của chính em ấy, sao cô cứ thích nhằm vào người ta thế hả?"

Hướng Quỳ ngồi ngay bên cạnh nam sinh kia, gương mặt cô ta khá thành thục nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ chanh chua, "Ai da, Hall, sao cậu lại che chở cho cô ta thế chứ? Cô ta có bao giờ để ý tới cậu đâu. Người mà người ta thích không phải đội trưởng sao, cậu ít tự mình đa tình thôi."

"Này này, mọi người đừng cãi nhau nữa." Vân Đóa hơi xấu hổ, "Thiên phú của hai người rất tốt, dị năng của em không được như hai người, còn phải học tập hai người rất nhiều."

"Không dám." Hướng Quỳ cười lạnh với vẻ âm dương quái khí, "Vừa vào đã được đội trưởng ưu ái, tôi có gì đáng giá cho cô học tập chứ?"

"Hướng Quỳ, cháu bớt tranh cãi đi, tới nơi rồi." Người đàn ông trung niên nhanh chóng ngắt lời ba người trẻ tuổi. Chút nữa sẽ có đánh nhau, đội trưởng bảo ông để ý bọn họ, không nói không được.

Mọi người đang chạy trốn nháo nhào nên xe không thể tiếp tục đi vào, chỉ có thể dừng lại ở đây.

"Ừm, không cần thể hiện, chút nữa đi theo bọn chú." Người đàn ông xuống xe còn không quên dặn Vân Đóa.

"Đừng kéo chân sau, chết sẽ không ai quan tâm cô đâu." Hướng Quỳ trừng mắt với Vân Đóa vẻ bất thiện rồi nhảy xuống xe.

Hall vỗ vỗ bả vai Vân Đóa, ưỡn ngực cam đoan: "Vân Đóa, đừng để ý cô ta, anh sẽ bảo vệ em."


Vân Đóa cười, hai má lúm đồng tiền hiện lên nhìn vô cùng đáng yêu. Sắc mặt Hall hơi đỏ, vội vàng đẩy cửa xe xuống trước.

Bốn người đi ngược đoàn người tiến về khu vực trung tâm của cuộc tấn công. Vân Đóa mới thức tỉnh dị năng chưa được bao lâu, tuy rằng đã từng giết dị chủng nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tràng cảnh máu me thế này.

Thi thể đầy đất, khắp nơi là cánh tay, cẳng chân rời ra, máu nhuộm toàn bộ mặt đất khu vực này thành màu đỏ.

Ở một nơi xa hơn, có một người đàn ông cả người đầy máu đang tấn công con người.

Người đàn ông trung niên không cho bọn họ tiến lên ngay mà quan sát trong chốc lát.

"Chú Cổ, dị năng của hắn là gì thế?" Hall hỏi người đàn ông trung niên.

"Hẳn là... loại sức mạnh." Chú Cổ chần chừ một chút mới trả lời, thực nghiệm thể này có thể tay không xé rách cơ thể người, "Cháu và Hướng Quỳ qua bên kia, chú và Vân Đóa sẽ đánh bọc từ bên này. Người xung quanh khá nhiều, các cháu cẩn thận đấy."

Hall gật đầu, Hướng Quỳ chỉ trừng mắt nhìn Vân Đóa rồi không nói gì thêm, dẫn đầu đi sang bên kia.

Chú Cổ quan sát không sai, bọn họ vừa ra tay liền biết đây là dị năng giả loại sức mạnh. Dị năng giả loại này ngoại trừ có sức mạnh rất lớn thì cũng không dễ dàng chết đi, khả năng khôi phục cực kỳ nhanh.

Cho nên, dị năng giả sức mạnh không dễ đối phó một chút nào.

Lần đầu tiên Vân Đóa đối phó với con người nên vẫn hơi sợ sệt, mấy lần suýt bị thực nghiệm thể kia làm bị thương. Cả Hall và chú Cổ đều chắn đòn thay cô ta một lần.

"Đừng để hắn chạy về phía đó, Vân Đóa, ngăn hắn lại." Hall hét lên với Vân Đóa.

Vân Đóa lập tức thúc giục dị năng, không khí xung quanh bắt đầu đọng lại, tốc độ của thực nghiệm thể chậm hơn hẳn. Chú Cổ từ bên cạnh nhảy ra ôm chặt lấy thực nghiệm thể, quật hắn ngã xuống đất.

1414

Đến khi tưởng như đã chế phục được thực nghiệm thể rồi thì từ trong một ngõ nhỏ phía xa lại có một bóng người vọt ra, sau lưng có một đoàn dị chủng đuổi theo.

Bọn họ không nhìn lầm, quả thực chính là dị chủng.

Một đoàn.

Đầu ngõ nhỏ như khe hở bị xé rách toang ra, dị chủng từ phía đó chen chúc ào ra, tràng cảnh vô cùng đồ sộ.

Mà người ở phía trước dị chủng không phải Thời Sênh thì còn có thể là ai?

Thời Sênh cũng rất vô tội, đám cầm thú này đột nhiên nhảy ra, một lời không hợp liền đuổi theo cô. Cô diệt xong một đám thì lại có một đám khác tới.

Ngõ quá nhỏ, không đủ để phát uy, cô đành phải bỏ chạy tìm một không gian lớn hơn.

Ai biết được sẽ lại gặp được nữ chính đại nhân trong trường hợp này chứ.

Quả nhiên đều là do tác giả sắp xếp hết.

Thời Sênh chạy tới một nơi rộng rãi rồi lập tức xoay người, huy động thiết kiếm. Mũi kiếm xẹt qua không khí vẩy ra rất nhiều đóa hoa màu đỏ, mũi kiếm xoay tròn hai vòng rồi đột nhiên mở rộng, đánh về đám dị chủng ở phía xa.

Bốn người nhóm Vân Đóa trơ mắt nhìn vòng hoa kỳ quái kia bắn về một đoàn dị chủng, đánh tan chúng thành những mảnh nhỏ, cả một đội quái vật không hề có sức phản kháng nào.

Quả thực như đang xem tiểu thuyết khoa học viễn tưởng xen kinh dị vậy.

Bọn họ đã từng nghe dị năng giả mạnh nhất một lúc có thể giết chết năm con dị chủng, mà cô gái này vừa ra tay đã diệt một bầy.

Dễ như trở bàn tay, chính là một bầy đấy...

Đây là sức mạnh gì?

Thời Sênh tưởng rằng sau lưng đã không còn ai, không ngờ vừa nhìn đã thấy một đám dị chủng đen nghìn nghịt đang hướng về phía bên này.

Thời Sênh thu kiếm, xoay người chạy.

Để bọn nó giết chết nữ chính đã rồi nói!

Thời Sênh chạy vọt qua chỗ bọn họ. Thực nghiệm thể đang nằm trên đất cũng đứng bật dậy, đẩy chú Cổ ra rồi chạy theo Thời Sênh. Hai người nhanh chóng biến mất ở cuối đường.

"Ầm ầm ầm..."

Ngõ nhỏ truyền ra âm thanh làm chú Cổ kinh hãi. Ông ta quát lên với ba người vẫn còn đang đần mặt ra, "Chạy mau!"

...

Thời Sênh nhìn thực nghiệm thể đang ngồi xổm bên cạnh mình, gãi cằm, "Không phải chứ, anh đi theo tôi làm gì?"

Thực nghiệm thể đã khôi phục lại vẻ bình thường. Hắn lắc đầu, vẻ mặt thật thà: "Không biết, chính là muốn đi theo cô thôi."

Thời Sênh: "..."

Vừa rồi, sau khi rời khỏi con phố kia, hắn vẫn luôn đi theo cô, tốc độ không chậm hơn cô một chút nào. Lúc đầu cô thấy hốc mắt rất đỏ, nhưng khi đã leo lên tới nóc nhà thì mắt hắn đã khôi phục lại vẻ bình thường.

Thứ này không đi chơi đi còn đi theo cô làm sợi len gì? Có thịt ăn đâu cơ chứ!

Ở dưới đường phố, đám người Vân Đóa cũng đã chạy tới, dị chủng ở phía sau dồn lên như thủy triều, khu vực này như một cái hồ trũng xuống, mái nhà mà Thời Sênh đang ngồi chính là trung tâm của vùng trũng đó.

Càng không khéo chính là, đây là bên trái tòa nhà, không có đường đi lên trên lầu.

Cho nên đám người Vân Đóa liền bị vây nhốt lại.

"Mau bò lên trên đi." Hall chỉ vào một ống khói ở bên cạnh, bảo Vân Đóa bò lên trên theo ống khói này.

"Cô ta ở trên đó." Hướng Quỳ chỉ vào Thời Sênh đang ngồi ở trên mái nhà, "Này, dị chủng do cô kéo tới, cô mau giết chúng nó đi."

Cô ta lợi hại như thế, ngần này dị chủng với cô ta mà nói cũng chỉ là thuận tay giải quyết mà thôi.

"Xin lỗi nhá, kỹ năng còn đang chờ." Thời Sênh xua xua tay với Hướng Quỳ, "Các người tự cầu nhiều phúc đi."

Cái gì mà ông đây rước lấy chứ?

Ông cũng chẳng biết đàn dị chủng này từ đâu chui ra cơ mà.

Liên quan rắm gì tới ông!

Hướng Quỳ: "..." Cô cho rằng chúng ta đang chơi game hay sao mà còn có kỹ năng chờ.

Ở đâu chui ra một con bé điên khùng như thế này chứ?

Bọn Hướng Quỳ không có nhiều thời gian tranh cãi với Thời Sênh, dị chủng ở sau lưng sắp tới đây rồi. Hall bảo Vân Đóa lên trước, Hướng Quỳ lên thứ hai, hắn và chú Cổ bọc hậu.

Nhưng đại đa số dị chủng đều giỏi leo trèo, Vân Đóa còn chưa bò lên tới nơi thì dị chủng đã ép họ phải bò xuống.

Bốn người đã dùng rất nhiều dị năng để đối phó với thực nghiệm thể hiện đang ngồi bên cạnh Thời Sênh nên hiện tại chẳng còn được bao nhiêu, lúc này đối đầu với nhiều dị chủng như thế, căn bản là chẳng chống đỡ được lâu.

Thời Sênh ngồi cắn hạt dưa xem chiến cuộc bên dưới. Dị chủng cũng không có ý đi lên, chỉ tấn công đội ngũ của nữ chính, sự thật chứng minh rằng đám dị chủng này không tới vì cô.

Có thể hấp dẫn nhiều dị chủng như thế cũng chỉ có nữ chính đại nhân mà thôi.

"Này..."

Thời Sênh quay lại nhìn thực nghiệm thể, trên quần áo của hắn loang lổ vết máu, chỉ có thể mơ hồ thấy trên ngực hắn có số 22.

Thực nghiệm thể số 22 gãi đầu nói: "Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi."

"Lúc trước tôi có xông vào phòng thí nghiệm, thấy quen cũng là bình thường."

"A?" Thực nghiệm thể số 22 tỏ ra rất khó tin, "Là... Là cô thả chúng tôi ra khỏi phòng thí nghiệm sao?"

Thời Sênh quay đầu tiếp tục nhìn nữ chính bị dị chủng hành hạ ở bên dưới, "Không cần báo ân, nên trả thù thì trả thù đi, đừng có quấn lấy tôi nữa."

Thực nghiệm thể số 22 gãi đâu, "Không, không phải, lúc đó tôi không thấy cô mà."

Lúc đó hắn đã mất đi lý trí, căn bản chẳng biết ai xâm phạm phòng thí nghiệm giết tên súc sinh kia.

"Cùng ở một phòng thí nghiệm, từng gặp rồi thì có gì kỳ quái đâu." Thời Sênh trợn mắt.

"Cùng một phòng thì nghiệm?" Thực nghiệm thể số 22 lẩm bẩm những lời này mấy lần, đột nhiên vỗ gáy một cái, "Cô là Khương Đàn đúng không?"

Thời Sênh cắn hạt dưa tanh tách: "Ừ, có vấn đề gì không?"

Thực nghiệm thể số 22 lắc đầu: "Không, chỉ là tôi không ngờ cô vẫn còn sống."

Thời Sênh trừng mắt: "Tôi không còn sống thì anh có thể ra ngoài sao?"


Thực nghiệm thể số 22 cười hiền hòa: "Cũng đúng, lúc tôi nhìn thấy cô thì cô đang bị trói trên bàn giải phẫu, trên người cắm toàn dây với ống. Nếu không phải bọn họ nói cô còn sống thì tôi cũng nghĩ cô đã chết rồi ấy."

Thời Sênh lục lọi trong trí nhớ của nguyên chủ một vòng nhưng không phát hiện ra đoạn ký ức này, nhưng có một đoạn thời gian nguyên chủ luôn chìm trong mơ mơ hồ hồ, trên người cũng xuất hiện những dấu vết không hiểu sao lại có, giờ nghĩ lại có lẽ là đám người kia tiêm thuốc cho cô.

Thời Sênh nổi lên hứng thú, đưa một nắm hạt dưa cho thực nghiệm thể số 22: "Bọn họ đã làm gì Khương... tôi?"

Thực nghiệm thể số 22 tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh* nhận lấy hạt dưa: "Không biết, rất nhiều người vây lấy cô, tôi cũng không ở đó được bao lâu thì đã bị người ta chuyển tới phòng khác rồi."

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Hắn hơi nhíu mày, lại nói: "Nhưng tôi nghe người ta nói, dị năng của cô không ổn định, cần phải có thuốc để kích thích, kích phát cái gì mà... gen gì gì đó, những cái sau tôi cũng chẳng hiểu gì. Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy hai chữ dị năng, những người cùng tiến vào với tôi bị tiêm cho một loại huyết thanh. Bọn họ gọi nó như thế, tiêm vào rồi mới có thể thức tỉnh được dị năng."

Trong đáy mắt thực nghiệm thể số 22 lộ ra hận ý sâu sắc: "Tôi thức tỉnh dị năng thất bại, bọn họ nhốt hết những người như chúng tôi vào một chỗ, không cho chúng tôi ra ngoài, cũng không cho liên hệ bên ngoài. Chúng tôi trở thành chuột bạch, lúc cần người làm thực nghiệm liền lôi chúng tôi đi."

"Rất đáng thương." Thời Sênh cảm thán.

Thực nghiệm thể số 22: "..."

Lúc đó, tình cảnh của cô còn thảm hơn ấy chứ!

Rốt cuộc ai mới đáng thương hơn hả?

Thời Sênh chống cằm: "Không đúng, sao bọn họ có thể cho anh nhìn thấy tôi được?"

Dựa theo giả thiết, thực nghiệm này bảo mật tuyệt đối, Lý Kỳ sẽ không bao giờ để người thường nhìn thấy cô mới đúng, dù là những người thức tỉnh dị năng cũng không biết rốt cuộc dị năng của mình tới từ đâu.

"Ừm, cô bị người ta dùng màn che ngăn cách, nhưng lúc tôi đi vào thì cũng vừa lúc có người đi ra nên khi màn che được nhấc lên, tôi đã nhìn thấy cô. Bởi vì cô... trạng thái lúc đó của cô thật sự làm tôi ghi nhớ sâu sắc, cực kỳ khó quên."

Thời Sênh nghi ngờ nhìn hắn mấy lần, tuy hắn nói rất thông suốt nhưng vẫn có điểm đáng ngờ.

Cô lại cắn hạt dưa, không nói chuyện với thực nghiệm thể số 22 nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia