ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1393-1397

LittleZiZi14

1393

Tô Diệp Diệp: Cô chắc chắn không?

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Trên báo cáo khám nghiệm tử thi có tìm thấy không? Hình xăm trên người họ không khó tìm lắm mới đúng chứ, nên đổi pháp y đi thôi.

Tô Diệp Diệp:... Có thì có, nhưng chúng tôi cho rằng đó chỉ là một hình xăm bình thường, nên không điều tra kỹ. Hơn nữa cái tổ chức ROSE gì gì đó đó, sao cô lại biết được đó là hình xăm của họ? Rose là hoa hồng cơ mà? Sao lại khắc ra hình đóa hoa nhài? Có bệnh à?

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Tôi cũng thấy là có bệnh.

Tô Diệp Diệp:...

Tô Diệp Diệp tuy duy trì thái độ nghi ngờ, nhưng vẫn báo chuyện này lên Cục trưởng, ánh mắt Cục trưởng nhìn cô ta vô cùng đáng sợ.

Giống như cô ta đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì đó.

Tô Diệp Diệp không sợ Cục trưởng trút giận lên cô, chỉ sợ Cục trưởng một lời không hợp liền trừ lương của cô. Bây giờ cô ta đã sắp phải cạp đất ra mà ăn rồi.

Cuối cùng Cục trưởng chỉ đen mặt cho người đi điều tra, không hề làm khó Tô Diệp Diệp.

"Nói chuyện tử tế với người đó cho tôi, cố gắng moi tin tức." Cục trưởng cầm văn kiện dặn dò Tô Diệp Diệp.

Tô Diệp Diệp còn chưa phản ứng lại kịp từ nỗi sợ hãi bị trừ lương, "Moi chuyện gì ạ?"

"Còn chuyện gì nữa, bắt hắn ta lại cho tôi!!!" Cục trưởng tức giận.

Tô Diệp Diệp: "..."

Người đó đã thành tinh rồi, cô có thể moi được chuyện gì cơ chứ, Cục trưởng bây giờ đang đùa cái quần què gì thế không biết.

Đương nhiên Tô Diệp Diệp không dám lên tiếng phản đối, sợ bị trừ lương nên cực kỳ biết điều rút lui.

***

"Mời bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 đến văn phòng hiệu trưởng."

"Mời bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 đến văn phòng hiệu trưởng."

Từ sau khi chủ nhiệm giáo dục rời đi, trên loa phát thanh trường không còn xuất hiện tên Thời Sênh nữa. Bây giờ lại xuất hiện lại, hơn nữa còn là đến thẳng phòng hiệu trưởng.

Thời Sênh không thèm để ý đến loa phát thanh, vẫn tiếp tục bận rộn.

Một tiếng sau, có cảnh sát gõ cửa phòng ký túc xá của cô.

"Xin hỏi cô có phải là Lạc Thù không?" Một viên cảnh sát dáng vẻ nghiêm túc hỏi.

"Có chuyện gì?"

"Lạc Nghiên có phải là cô của cô không?" Viên cảnh sát đã có đầy đủ tài liệu, có hỏi cũng chỉ là cho đủ thủ tục.

"Về mặt huyết thống thì là đúng, sao bà ta lại chết?" Thời Sênh nhíu mày.

Viên cảnh sát híp mắt lại, nhìn kỹ cô gái trước mặt, "Sao cô lại biết bà ta chết rồi?"

Thời Sênh buồn cười nhìn viên cảnh sát, "Bà ta từng đến trường tìm tôi, từng phát sinh tranh chấp với tối. Nếu như bà ta không chết thì các anh đến đây tìm tôi làm gì?"

Cảnh sát: "..."

Cô ta nói hết lời anh ta muốn nói rồi, rốt cuộc ai mới là cảnh sát đây.

Viên cảnh sát ho khan một tiếng, che đậy sự thất lễ của bản thân, rút ra một thứ đồ từ trong tập tài liệu, bày trước mặt Thời Sênh, "Không lâu trước đây chúng tôi nhận được một cuộc báo án, nói tìm thấy một xác chết ở dưới đường nước. Theo điều tra biết được bà ta chính là cô Lạc Nghiên của cô."

Xác Lạc Nghiên bị ngâm trong nước, đã bị phân hủy đến không thành hình người, nhìn có vẻ như đã chết rất lâu.

Thời Sênh chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, "Nguyên nhân cái chết là gì?"

Viên cảnh sát thấy Thời Sênh trấn tĩnh như vậy, lại lấy ra một tấm ảnh khác từ trong tập tài liệu, "Bị một hung khí sắc nhọn đâm xuyên vào lồng ngực."

"Không phải là tôi giết." Thời Sênh khoanh hai tay trước ngực, "Tôi cũng không biết tại sao bà ta bị giết, lần cuối cùng tôi gặp bà ta là ở cổng trường, sau đó thì không gặp lại nữa."

"Cô Lạc Thù, đây không phải là chuyện nói cô có làm hay không là được, mời cô theo chúng tôi về đồn phối hợp điều tra." Viên cảnh sát thu mấy thứ đồ lại.

Thời Sênh nhún vai, "Thời gian bà ta tử vong là vào lúc nào?"

"Thi thể bị thối rữa quá nghiêm trọng, thời gian khoảng từ ngày 16 đến 17 tháng 5."

Thời Sênh lấy điện thoại ra trượt mấy cái, đặt trước mặt viên cảnh sát, "Ngày 16 tháng 5 tôi ở nước T, tối ngày 17 mới quay về."

Viên cảnh sát nhìn nhật ký mua hàng của cô, đưa cho người đứng sau chứng thực thông tin.

"Cho dù là buổi tối cô trở về nhưng vẫn có đủ thời gian gây án."

Thời Sênh nghiêng đầu mỉm cười, "Ba giờ sáng tôi mới xuống máy bay, từ sân bay đến khu biệt thự Nam Uyển đều có camera giám sát. Tôi đi đến khu biệt thự Nam Uyển ở lại hơn 1 giờ, sau đó từ biệt thự Nam Uyển lái xe về trường học. Này anh cảnh sát, đó đều là những chuyện có thể điều tra được."

Cảnh sát: "..."

Cô gái này sao lại có thể trấn tĩnh như vậy được chứ.

"Khu biệt thự phía Nam? Cô đến đó làm gì? Ai có thể chứng minh cho cô?"

"Đó là chuyện riêng của tôi."

Viên cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc, "Cô Lạc Thù, nếu cô muốn chứng minh sự trong sạch của mình thì xin cô đừng che giấu như vậy."

"Tôi đi tìm Tô Đồ."

"Tô Đồ? Đại thiếu gia nhà họ Tô?" Vẻ mặt viên cảnh sát trở nên kỳ quái.

Thời Sênh chỉ gật đầu.

Viên cảnh sát gọi điện thoại đến cục, bảo Tô Diệp Diệp về hỏi Tô Đồ có phải tối hôm đó ở cùng cô không.

Tô Diệp Diệp nhanh chóng chứng thực đúng như lời Thời Sênh nói.

Hành trình di chuyển của Thời Sênh được phía cảnh sát điều tra ra, hoàn toàn trùng khớp với những gì cô nói. Ngày 16 ở nước ngoài, 3 giờ sáng ngày 17 đáp máy bay về nước, đi xe taxi đến biệt thự Nam Uyển, sau đó ở cùng Tô Đồ một tiếng đồng hồ, khoảng hơn 5 giờ sáng rời đi, rồi đi xe về trường, đúng lúc trường học mở cửa, bảo vệ gác cổng và quản lý ký túc xá đều nói đã gặp cô, sau đó không thấy cô rời khỏi ký túc xá nữa.

Cho nên cô không hề có thời gian gây án.

Bên kia không biết Tô Đồ đã nói gì với phía cảnh sát, cảnh sát cũng không bắt cô phải về đồn phối hợp điều tra nữa, chỉ bảo cô giữ liên lạc, có gì cần sẽ liên lạc lại với cô.

Cảnh sát vừa đi, Thời Sênh đã nhận được điện thoại của Tô Đồ.

"Đợi ở cổng trường, tôi đến đón em."

"Có thu phí không?"

"Đương nhiên là có."

Thời Sênh bĩu môi, cúp điện thoại, rồi thay quần áo đi ra cổng.

Cô vừa đi ra, đám người bên ngoài đã nhìn cô chỉ trỏ, cũng không biết ai để lộ tin tức, biết được cảnh sát đến tìm cô là vì cô của cô đã chết.


Cho nên đám đông chỉ trỏ vào cô gắn cho cô cái danh hung thủ giết người, lại lên diễn đàn sục sôi một phen.

Thời Sênh hoàn toàn không để ý đi ra cổng trường, đợi khoảng mười phút xe của Tô Đồ mới đến nơi, cô mở cửa lên xe.

Tô Đồ liếc mắt nhìn cô một cái, "Sao lại không cẩn thận như vậy?"

Thời Sênh nhíu mày, "Không phải là tôi giết người."

Tô Đồ gật đầu, "Cũng đúng, với trí thông minh của em sẽ không để cho người ta điều tra ra được gì đâu, đã biết là ai làm chưa?"

"Không biết." Thời Sênh chống cắm, "Có máy tính không?"

Tô Đồ lấy chiếc laptop ở đằng sau ra đưa cho Thời Sênh.

Thời Sênh xâm nhập vào hệ thống camera giám sát giao thông thành phố ngay trước mặt Tô Đồ, kiểm tra camera giám sát hành trình của Lạc Nghiên từ ngày 15 đến 17 tháng 5.

Lạc Nghiên xuất hiện trong camera giám sát trong khoảng chiều ngày 16, đầu tiên bà ta mua đồ ăn ở quanh đó, sau đó dùng điện thoại công cộng gọi, sau đó đi vào khu vực khuất camera giám sát.

Thời Sênh xem lại hết một lượt toàn bộ camera giám sát có thể ra vào, Lạc Nghiên không đi ra nữa, chứng tỏ bà ta đã bị hại ngay sau đó.

Cảnh sát đã xem những đoạn băng camera giám sát ghi lại nhưng không phát hiện ra được gì.

"Đi quanh đó xem sao." Thời Sênh chỉ huy Tô Đồ.

Tô Đồ khởi động xe, cũng không nói đến chuyện thu tiền, đưa Thời Sênh đến hiện trường.

Cảnh sát đã điều tra thực địa xong và rút người đi hết. Thời Sênh xuống xe đi lại một vòng theo hành trình Lạc Nghiên đã đi, sau đó đến hiện trường xảy ra vụ án.

Sau đó lại đi một lượt tất cả các tuyến đường có thể thông đến đây, cuối cùng chốt được một người xuất hiện trong camera giám sát, "Chính là hắn."

Người đàn ông trong camera đeo kính đen, đi vào từ một con ngõ nhỏ khuất nẻo, ngoài ngõ có một camera giám sát, quay được bóng lưng hắn ta lúc đi vào.

Khoảng nửa tiếng sau, hắn ta đi từ trong đó ra, sau đó nhanh chóng trèo lên một chiếc xe rời đi.

1394

Thời Sênh phóng to khung hình đó lên, trên cổ tay người đàn ông có một dấu ấn màu đen.

"Phương Tiểu Huân."

Lạc Nghiên... Phương Tiểu Huân...

Thời Sênh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, nghe nói có một hôm Lạc Nghiên bị một nhóm người đưa đi, có lẽ đó là người của Phương Tiểu Huân.

Ban đầu Phương Tiểu Huân không giết Lạc Nghiên có lẽ là vì muốn dẫn dụ cô ra ngoài, nhưng Lạc Nghiên không có tác dụng gì, nên là kẻ thù, chắc chắn Phương Tiểu Huân sẽ không tha cho Lạc Nghiên.

Nữ chính đại nhân lợi hại quá đi mất, đúng là chỉ cần mang họ Lạc thì sẽ đều không bỏ qua.

Thời Sênh liên hệ với Tô Diệp Diệp, gửi thông tin trên camera giám sát cho cô ta, cùng là người của tổ chức Rose, ghép vụ án ở trường học và vụ án Lạc Nghiên bị giết lại với nhau.

Thời Sênh gập máy tính lại, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại phía sau.

Không biết xe đã đi đến đâu, "Anh đưa tôi đi đâu?"

Khóe miệng Tô Đồ ẩn chứa nụ cười, "Cô Lạc Thù, thù lao là người làm chứng cho cô và đến đón cô có lẽ cô nên trả luôn chứ nhỉ?"

"Tôi không trả thì anh định bán tôi đi à?"

"Không đến mức đó, tôi sẽ giúp cô Lạc Thù ghi lại thôi."

Thời Sênh hồ nghi nhìn hắn, "Anh tốt thế cơ à?"

Trước đây không có tiền thì không nói chuyện cơ mà.

"Cô Lạc Thù bây giờ mới phát hiện ra tôi tốt bụng như vậy à?"

"Chưa từng phát hiện ra." Con hàng này có bao giờ tốt bụng thế đâu? Có tiền mới là đại gia!

"Sau này cô Lạc Thù sẽ phát hiện ra thôi."

Thời Sênh: "..."

Cảm giác như mình đang bị đào bẫy là sao?

Nhất định là ảo giác rồi.

Tô Đồ không đưa Thời Sênh đi làm gì, chỉ đưa cô đi dạo phố một vòng rồi sau đó đưa cô về trường.

"Ba hôm sau có một buổi bán đấu giá, có nhã hứng muốn tham dự không?" Tô Đồ ghé sát người tháo dây an toàn cho Thời Sênh, nhưng tay đặt trên eo cô không chịu dịch ra.

"Anh còn có hứng với thứ đó nữa sao? Không phải là anh chỉ có hứng với tiền thôi à?" Thời Sênh nhíu mày.

Tô Đồ kéo Thời Sênh lại về hướng mình, "Bây giờ tôi có hứng với em hơn."

Hai người dựa sát gần nhau, dường như có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, bầu không khí vô cùng ái muội.

Tô Đồ không định làm gì, nhưng đã đến nước này rồi, Thời Sênh cảm thấy nếu mình không động khẩu thì tức là đồ ngốc.

Và thế là Tô Đồ lại bị cưỡng hôn.

Tô Đồ cầm chặt lấy tay Thời Sênh, giọng trầm thấp khàn khàn, "Đừng có làm loạn."

Hắn giữ chặt đôi tay Thời Sênh không cho cô cử động, ép cô ôm chặt lấy mình, kê cằm trên vai cô khẽ thở hổn hển, bàn tay khẽ vỗ vỗ sau lưng cô, "Đợi em lớn đã."

"Em cũng đâu có định làm gì." Thời Sênh cạn lời, "Đang ở trên xe được không hả, hay là anh muốn chơi xa chấn?"

Tô Đồ: "..."

Tại sao cô vừa nói chuyện bầu không khí ái muội đã tan biến mất tiêu luôn rồi?

Tô Đồ thở dài, cố nén dục vọng trào dâng vì bị cô trêu chọc xuống, bờ môi dán lấy cổ cô, hàm răng đặt lên làn da trắng trẻo của cô.

"Muốn cắn thì cắn đi, còn cọ cọ cái gì?" Mẹ kiếp, cứ làm như không cắn cô thì hắn không sống được ấy.

Tô Đồ hơi dùng sức, răng hắn như thể xuyên qua làn da cô, lại như không, một lát sau mới thả ra.

Thời Sênh quay đầu lại nhìn, một dấu răng rất sâu, nhưng không thấy máu.

"Anh cầm tinh con cún à?"

"Em bảo tôi cắn mà." Tô Đồ trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô cùng vô tội.

"Anh..." Thời Sênh cắn răng, "Anh cứ làm đi, sẽ có lúc anh phải khóc."

Ông chắc chắn sẽ để anh khóc lóc không xuống nổi giường!

Thời Sênh từ trên người Tô Đồ quay lại ghế lái phụ ngồi, mở cửa xe rồi xuống xe, đóng cửa xe "phịch" một cái.

Tô Đồ đỡ trán khẽ cười, đầu lưỡi liếm nhẹ bờ môi, thực sự mong chờ ngày cô trưởng thành.

***

Thời Sênh trở về phòng ký túc xá, nhìn dấu răng trong gương, vết cắn ở trên cao, cổ áo cao cũng không che được.

May mà không nhìn thấy máu, nếu có máu chắc phải rất lâu sau mới hồi phục được.

Cô cũng không thể hiểu được tại sao nàng dâu nhà mình lại thích cắn cô như vậy, cắn xong thì được trường sinh bất lão à?

Cô có phải là Đường Tăng đâu.

"Cộc cộc."

Thời Sênh kéo cổ áo, che đi vết cắn rồi đi mở cửa.

Một nữ sinh đang đứng ngoài cửa, tay ôm một bó hồng lớn.

Thời Sênh: "..."

Nữ sinh đưa hoa cho Thời Sênh, "Bạn Lạc Thù, đây là hoa của cậu."

"Là ai tặng?"

Nữ sinh dường như hơi sợ cô, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, "KHÔNG biết, cô quản lý ký túc xá nhờ tôi mang đến cho cậu."

"Cảm ơn."

Nữ sinh dường như có chút giật mình kinh hãi, "Không... không có gì." Sau đó quay người chạy đi như bay.

Thời Sênh cầm bó hoa đi vào phòng, lật tìm bên trong nhưng không thấy có tấm thiệp nào.

Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tô Đồ.

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Anh tặng à?

Tô Đồ: Có thích không?

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Tự dưng lại đi tặng hoa, anh có âm mưu gì?

Tô Đồ: Đó chẳng phải là các bước thông thường để hẹn hò sao?

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Chẳng phải anh nói bạn gái anh là được sao?

Tô Đồ: Vậy nên bây giờ tôi mới theo đuổi em.

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Tô Đồ, có phải anh quên uống thuốc rồi không?

Tô Đồ: Quên ăn em.

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ:...

Ầu sệt!

Nàng dâu nhà ta bị người ta đánh tráo mất rồi.

Có lẽ là Tô Đồ đã bị ghép nhầm mất dây thần kinh nào đó, ngày nào cũng gửi tặng hoa cho Thời Sênh, trong trường học bỗng chốc sục sôi tin đồn.

Dù sao thì bây giờ cô vẫn còn đang học trung học, tuy cô không còn là em gái nhỏ bé gì nữa, nhưng cơ thể này thì vẫn còn nhỏ!

Cho nên trên diễn đàn trường từ tin đồn cô là hung thủ giết người biến thành không biết chừng mực gì gì đó.

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Có thể không tặng hoa nữa được không?

Thứ đồ chơi này không ăn được, cũng không dùng được, phòng cô đã chất đầy hoa, khắp phòng ngập hương hoa, sắp bị xông ngất đến nơi.

Tô Đồ: Em không thích sao?

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Em thích anh hơn, chi bằng tặng anh cho em luôn đi?

Tô Đồ: Tôi đắt lắm, không tặng được.

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Em nói này Tô thiếu gia, sớm muộn gì anh cũng là của em thôi, đừng có hục hặc như vậy có được không hả!!!

Tô Đồ: Em tự tin như vậy sao?

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Có tiền.

Tô Đồ:...


Tô Đồ: Bây giờ tôi đang ở bên ngoài trường, em ra ngoài đi, tôi đưa em đến buổi đấu giá.

Thời Sênh liếc nhìn thời gian, đã gần đến mười giờ tối, buổi đấu giá này cũng xuất hiện nhiều bậc kỳ tài trong ngành.

Mười giờ ký túc xá đã sắp đóng cửa, Thời Sênh đành phải trèo tường ra ngoài. Cô men theo con đường nhỏ chuẩn bị trèo tường ra ngoài, ai ngờ khi trèo tường cũng gặp được nữ chính.

Người có thể bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào với đủ mọi thể loại trùng hợp ngẫu nhiên gặp được nữ chính, ngoài nam chính ra còn có nhân vật phản diện.

Phương Tiểu Huân đã trèo lên tường, Thời Sênh ở phía dưới, hai người cứ thế nhìn nhau giao lưu tình cảm trong màn đêm.

"Lạc Thù!" Phương Tiểu Huân nhảy từ trên tường xuống, chạy thẳng đến trước mặt Thời Sênh, khó khăn lắm mới gặp được cô ta, đương nhiên cô ta phải giết cô ta luôn rồi.

Phương Tiểu Huân ra tay trực tiếp, chiêu thức nào cũng là chiêu thức muốn lấy mạng.

Hi!!!!

Kiếm của ông đâu!!!

Kiếm...

Thôi bỏ đi, dùng tay thôi.

Công phu Phương Tiểu Huân rất khá, lại cộng thêm vầng hào quang của nữ chính, nên hai người nhất thời chưa phân thắng bại được.

Đúng vào lúc này, Phương Tiểu Huân móc từ hông ra một khẩu súng, bắn một phát súng về phía Thời Sênh, vì là súng giảm thanh nên chỉ nghe thấy tiếng viên đạn xé gió lao tới.

Mẹ kiếp!!!

Phạm quy nhé!

Cô không thèm dùng đến binh khí, vậy mà nữ chính lại dám dùng súng!

Tức quá đi mất!

Thời Sênh né viên đạn, nghiêng người nắm lấy cổ tay nữ chính. Phương Tiểu Huân muốn giãy giụa nhưng Thời Sênh đá một cước vào đùi cô ta, cơ thể cô ta không tránh khỏi nghiêng ngả. Thời Sênh thuận thế đè cô ta xuống đất, đoạt lấy khẩu súng trên tay cô ta, không hề do dự bóp cò súng.

Cạch một tiếng, nhưng lại không có gì xảy ra cả.

Thời Sênh: "..."

Ăn gian!

Mẹ kiếp!

Tác giả đại nhân đủ rồi nha!

1395

Phương Tiểu Huân suýt nữa thì tưởng mình sắp chết rồi, cô ta thở hổn hển, nhân lúc Thời Sênh chửi cha mắng mẹ, chống tay lên dùng sức định lật người dậy.

"Động động cái gì!" Thời Sênh dùng sức ép cô ta lại.

Cho là ông không có súng thì không đối phó được với ngươi sao? Thiểu năng!

Phương Tiểu Huân đã đỏ bừng mặt, "Lạc Thù cô muốn làm gì!"

"Cô nói có lý đi chứ. Phương Tiểu Huân, là cô xông lên ra tay với tôi trước cơ mà, sao giờ lại thành tôi muốn làm gì cô rồi?" Thời Sênh trợn mắt, lấy dây thừng ra trói Phương Tiểu Huân lại.

Thời Sênh không đợi Phương Tiểu Huân tiếp tục nói nữa mà nhét giẻ vào miệng cô ta, kéo chân cô ta đến một nơi ít người qua lại trong trường.

Cơ thể Phương Tiểu Huân cọ sát với mặt đất, chốc chốc lại chạm vào hòn đá dưới đất, đầu óc choáng váng.

Phương Tiểu Huân phẫn nộ trừng mắt nhìn Thời Sênh trói cô ta vào một cái cây. Để tránh cho tác giả đại nhân tiếp tục giúp cô ta giở trò ăn gian, Thời Sênh lục soát tất cả những thứ có thể tận dụng trên người Phương Tiểu Huân, trói cô ta lại thật chắc chắn, đừng nói đến động đậy, ngay cả đầu ngón chân cũng không thể cử động nổi.

Thời Sênh vỗ tay, "Cứ ở đây đợi đi, biết đâu có thể đợi được bạch mã hoàng tử đến cứu cô."

Thời Sênh liếc nhìn dây thừng, ồ, có phải là không được chắc chắn lắm không nhỉ?

Siết thêm mấy vòng nữa cho chắc ăn.

Phương Tiểu Huân bị trói đến mức chỉ còn lại lộ ra cái đầu, "Ô ô ô..."

Cô ta phải giết chết Lạc Thù!

Phương Tiểu Huân chưa bao giờ muốn giết chết một người như vậy.

Thế nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể nhìn Thời Sênh lắc qua lắc lại, không thể làm được gì.

***

Buổi đấu giá được tổ chức ở quán bar của một gia đình, khi đi vào mỗi người sẽ được phát một chiếc mặt nạ, đại khái là để giữ bí mật riêng tư cho khách hàng.

Nhưng Tô Đồ không đưa Thời Sênh đi lấy mặt nạ, mà đưa cô đi vào bằng đường phía sau giành cho nhân viên.

"Tô thiếu gia, mời đi bên này." Có người hầu đợi ở cuối đường đi giành cho nhân viên, cung kính dẫn họ đi vào một phòng riêng.

Trong phòng riêng có camera giám sát, có thể nhìn được toàn bộ khung cảnh bên ngoài quán bar.

Người hầu đưa họ đến rồi rời đi.

Thời Sênh di chuyển một vòng quanh căn phòng, "Quán bar này cũng biết cách làm ăn đấy chứ, đúng là người có tiền và người bình thường làm ăn khác hẳn nhau."

"Tôi và họ có quan hệ hợp tác, người bình thường sẽ không thể vào trong căn phòng này."

Thời Sênh hiểu ra, đối tượng hợp tác của Tô thiếu gia quá nửa là bị chơi cho hố.

"Lần này đấu giá cái gì? Làm hoành tráng như vậy?" Thời Sênh nhìn chằm chằm vào khung cảnh trên camera giám sát, những người ở đây hình như đều không phải là những nhân vật đơn giản.

Tô Đồ giải thích, "Không phải là đồ vật quý báu gì, chỉ là một chuỗi dây chuyền, nhưng chuỗi dây chuyền rất quan trọng đối với một người. Những người này đến đây đều vì người đó."

Đầu óc Thời Sênh lập tức chuyển động nhanh chóng, hình như cô đã biết người đó là ai rồi...

Phương Tiểu Huân ra ngoài chắc chắn cũng là để đến tham gia buổi đấu giá này, hơn nữa cuối cùng cô ta cũng là người có được chuỗi dây chuyền này, còn thu hoạch thêm được một ông chú tai to mặt lớn x1.

Nhưng bây giờ nữ chính đã bị cô bắt trói lại rồi mà!

Chỉ cần tác giả đại nhân không mặt dày thẳng tay thả cho cô ta đi thì có lẽ Phương Tiểu Huân cũng không kịp đến nơi được.

Thời Sênh ngồi bên cạnh Tô Đồ, "Anh đến đây làm gì?"

Hắn một là không nhúng tay vào xã hội đen, hai không mua đồ, trong nhà còn có một cô em gái làm cảnh sát.

Tô Đồ giơ tay đặt lên vai Thời Sênh, "Ở đây có thể biết được rất nhiều thứ."

Ánh mắt của Tô Đồ dừng lại trên một màn hình camera giám sát trên đó. Thời Sênh cũng nhìn theo hắn, đúng lúc nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Đó có lẽ là Giang Trần Cảnh và Hàn Mặc...

Tô Đồ và Giang Trần Cảnh có hận thù, hắn đến đây cũng là vì Giang Trần Cảnh sao?

Ánh sáng trong quán bar bỗng nhiên tối đi, camera cũng đen kịt, một lát sau khu vực sân khấu sáng đèn, toàn bộ quán bar chỉ có một khoảng sân khấu sáng đèn.

Buổi đấu giá đã bắt đầu.

"Buổi đấu giá ngày hôm nay khác với tất cả các buổi đấu giá trước đây, chỉ có một quy tắc duy nhất, mọi người ra giá, chỉ cần chủ nhân của vật đấu giá hài lòng thì người đó sẽ được."

"Phạm vi đấu giá không chỉ bao gồm tiền, chỉ cần là thứ đồ mọi người cho rằng là thứ có giá trị thì đều được cả."

"Đây là một buổi đấu giá không có quy tắc, vậy thì, buổi đấu giá bắt đầu."

Mọi người đều đã biết tin này, cho nên đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ cần đấu được chuỗi dây chuyền đó, được vị tai to mặt lớn đó công nhận thì ngày vút bay không còn xa nữa.

Buổi đấu giá thứ gì cũng có, nhưng rõ ràng là ông ta không hài lòng.

Thời gian đã trôi qua hơn nửa giờ, nhưng vẫn chưa có ai lay động nổi ông già kia, đồ mà mọi người chuẩn bị đa số đều tương tự như nhau.

Lại một lúc nữa trôi qua mà không có ai hét giá.

"Rất xin lỗi, không có đồ của ai khiến chủ nhân của món đồ này hài lòng, cho nên buổi đấu giá lần này xin được kết thúc ở đây. Quán bar đã chuẩn bị rượu và đồ uống cho mọi người, mọi người hãy vui chơi cho thật vui vẻ."

Thời Sênh buồn chán ngáp một cái.

"Buồn ngủ sao?" Tô Đồ sờ mặt cô, "Dựa vào tôi ngủ một lát đi, khi nào đi tôi gọi em?"

"Vô vị, em đi ra ngoài một lát." Thời Sênh đứng dậy.

Tô Đồ ngăn cô lại, "Để người bên ngoài mang cho em một cái mặt nạ."

"Em biết rồi."

Thời Sênh cầm mặt nạ, trà trộn vào trong quán bar, mọi người đều đang thảo luận về buổi đấu giá, không ai biết ông đại gia này muốn làm gì.

Thời Sênh tiến lại gần Giang Trần Cảnh và Hàn Mặc.

Hàn Mặc đang dìu Giang Trần Cảnh. Sắc mặt Giang Trần Cảnh không được ổn lắm, có lẽ không phải vì uống say, mà vẻ mặt Hàn Mặc lãnh đạm, đang định đưa Giang Trần Cảnh đi ra khỏi quán bar.

Trong cốt truyện Giang Trần Cảnh sẽ bị đánh thuốc, sau đó thuận lý thành chương ở bên cạnh nữ chính!

Nhưng bây giờ nữ chính không có ở đây, bên cạnh chỉ có một mình Hàn Mặc...


Thời Sênh di chuyển đến bên cạnh Hàn Mặc, ác ý nói: "Thích thì nhào lên, dù sao hắn ta cũng không biết."

Ánh đèn quá tối, Hàn Mặc không nhìn rõ người vừa nói, chỉ cảm thấy giọng nói có vài phần quen thuộc, nhưng rất nhanh chóng đã bị sự xấu hổ trong lòng áp xuống.

Vừa nghĩ lại đã thấy không đúng, câu nói đó của cô ta không nói gì cả, hắn hoảng hốt cái gì chứ?

Hàn Mặc nhanh chóng trấn tĩnh lại, "Cô đang nói chuyện với tôi sao?"

"Nếu không còn có ai khác nữa chắc?" Thời Sênh móc một thứ có hai hình vuông ở trong túi ra nhét vào tay Hàn Mặc, "Thiếu gia, đừng có xìu, cứ hào sảng xông lên đi."

Hàn Mặc thích Giang Trần Cảnh, nhưng Giang Trần Cảnh từ đầu đến cuối không hề hay biết. Phương Tiểu Huân vô tình phát hiện ra, Hàn Mặc cầu xin Phương Tiểu Huân giữ bí mật giúp mình, đừng để Giang Trần Cảnh biết được.

Nhưng lúc đó Phương Tiểu Huân vẫn đang còn muốn báo thù, nên giả bộ như vô tình tiết lộ chuyện này cho Giang Trần Cảnh biết, khiến mối quan hệ giữa Giang Trần Cảnh và Hàn Mặc rạn nứt, ép Hàn Mặc phải đi ra nước ngoài.

Dù sao thì theo như tác giả đại nhân thì tư tưởng trung tâm được biểu đạt có chút coi thường tình yêu đồng tính.

Lần này vốn dĩ là tình tiết của nữ chính, nếu đổi lại là Hàn Mặc, không biết Giang Trần Cảnh sẽ làm thế nào.

Đương nhiên tiên đề phải là Hàn Mặc có gan ngủ với Giang Trần Cảnh.

Hàn Mặc sờ ra được đó là thứ gì, sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, "Cô... cô là ai?"

Sao cô ta lại biết chuyện này?

Nhưng người bên cạnh không trả lời lại, Hàn Mặc ngó nghiêng xung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng người đó nữa.

Hàn Mặc siết chặt thứ đồ nắm trong tay, Giang Trần Cảnh dựa vào vai hắn, không ngừng phả khí nóng vào cổ hắn.

Đang ở vào thời điểm trẻ tuổi điên cuồng, câu nói đừng có xìu, hào sảng nhào lên như câu thần chú cứ lởn vởn bên tai hắn.

Hàn Mặc khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Hắn cảm thấy lúc này không phải là Giang Trần Cảnh đang dựa vào người mình mà đó là một ngọn lửa, một ngọn lửa cháy hừng hực đang sắp thiêu cháy hắn.

1396

Ngày hôm sau Phương Tiểu Huân mới được nhân viên quét dọn phát hiện, thế là tin tức nam thần bị trói lập tức nhảy lên trang đầu diễn đàn trường.

Đêm đó, thời tiết vẫn còn rất nóng, Phương Tiểu Huân bị trói đến mức toàn thân nổi mẩn đỏ, đành phải ở lại trong phòng y tế trường điều dưỡng.

Nhân lúc y tá rời đi, cô ta tranh thủ gọi điện cho người của mình, "Giết chết Lạc Thù bằng bất cứ giá nào cho tôi."

"Lão đại, đúng lúc em muốn báo chuyện này cho lão đại biết, Lạc Thù và Tô Đồ đang ở bên nhau."

Phương Tiểu Huân ngẩn người, "Tô Đồ? Tô Đồ nào?"

"Còn có thể là Tô Đồ nào được nữa, là người của Tô gia, rất khó dây. Quan hệ giữa Lạc Thù và hắn có vẻ không bình thường. Nếu chúng ta còn động đến Lạc Thù e rằng sẽ gây đến hắn."

"Không giết Lạc Thù thì tôi không nuốt trôi được cơn giận này." Vốn dĩ Lạc gia đã có thù với cô ta, lại cộng thêm những sự việc xảy ra gần đây, cô ta và Lạc Thù đã sớm quyết đấu sinh tử từ lâu.

"Lão đại, cô cố nín nhịn một chút." Người đó cố gắng khuyên giải Phương Tiểu Huân, "Chúng ta tạm thời không để đối đầu với Tô Đồ, chờ thời cơ thích hợp rồi ra tay sau. Tuy gần đây những thế lực khác có hơi tiêu điều, nhưng cảnh sát đã chú ý hơn đến chúng ta rồi, lúc này chúng ta càng phải chú ý hơn."

Tô Đồ thực sự không dễ dây vào. Hắn ta hắc bạch đều không nhúng vào, chỉ có một thân một mình, nhưng người trong giới đều không dám động chạm đến hắn.

Người được mọi người đều kiêng nể như vậy, chắc chắn là có vài phần bản lĩnh.

Phương Tiểu Huân bình phục lại cảm xúc trong lòng, cô ta xoa mi tâm, "Tôi biết rồi."

Không thể kích động, tình hình hiện nay rất không tốt đối với cô ta, đi sai một bước là vạn kiếp bất phục, khi đó đừng nhắc gì đến chuyện báo thù nữa.

Đợi lúc Phương Tiểu Huân khá hơn mới rời khỏi phòng y tế trường, khi đi ra cô ta bắt gặp Giang Trần Cảnh với vẻ mặt âm trầm. Giang Trần Cảnh như không nhìn thấy cô ta, bước nhanh đi.

"Giang Trần Cảnh."

"Giang Trần Cảnh!"

Phương Tiểu Huân gọi mấy tiếng liền nhưng Giang Trần Cảnh vẫn không để ý đến cô ta. Hàn Mặc thở hổn hển chạy đuổi theo sau, lướt qua người cô ta, vẻ mặt vô cùng khẩn trương, giống như đã làm chuyện gì sai.

Phương Tiểu Huân nhíu mày nhìn hai người một trước một sau đi lướt qua trước mặt cô ta rồi biến mất. Cô ta cố ép bản thân không đi tìm Giang Trần Cảnh.

Hắn ta làm gì không liên quan đến cô ta.

Phương Tiểu Huân chuẩn bị rời khỏi trường học đi tìm người của mình bàn tính, vừa đi đến cổng trường đã thấy Thời Sênh từ một chiếc xe xuống.

Thời Sênh chống tay vào cửa xe, nói gì đó với người bên trong. Sau đó cô lại nghiêng người vào trong, cánh cửa xe che đi thân hình của cô, không nhìn rõ cô đang làm gì.

Một lát sau Thời Sênh mới đóng cửa xe lại, nhìn chiếc xe rời đi.

Thời Sênh quay người đi vào cổng trường, vừa vặn chạm mặt Phương Tiểu Huân.

"Lạc Thù, đừng tưởng cô có Tô Đồ chống lưng thì tôi không làm gì được cô." Phương Tiểu Huân nắm chặt nắm đấm.

Thời Sênh cười xùy nhẹ một tiếng, "Tô Đồ chống lưng cho tôi lúc nào thế? Hắn giúp tôi đánh nhau hay là phái người cho tôi thế?"

Ông đây mà cần hắn chống lưng sao?

Ông chống lưng cho hắn còn nghe được!

Lời nói của Thời Sênh đã nhắc Phương Tiểu Huân nhớ lại, trước đây khi họ giao đấu đều không hề liên quan gì đến Tô Đồ.

Thời Sênh lượn qua người Phương Tiểu Huân, giọng nói ác ý vang lên, "Phương Tiểu Huân, nếu không phải là cô may mắn thì hôm đó ở cái ngõ nhỏ đó tôi đã xử chết cô luôn rồi."

Phương Tiểu Huân cứng đờ người đứng đó, sự phẫn nộ trong lòng không thể áp chế lại được.

Sao cô ta có thể thua một người không còn gì cả chứ?

Không!

Phương Tiểu Huân đột nhiên ra tay, năm đầu ngón tay nắm lấy bả vai Thời Sênh, nhưng không chạm được đến vạt áo của đối phương.

Phía trước mặt vút một cái, người vừa nãy còn đứng trước mặt cô ta đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô ta.

Phương Tiểu Huân nhanh chóng thay đổi phương hướng, đánh về phía mặt Thời Sênh.

"A! Nam thần và Lạc Thù đánh nhau kìa."

"Lạc Thù cô không biết xấu hổ bắt nạt nam thần. Nam thần cố lên, cố lên cố lên!"

Đám học sinh ra vào hai bên công trường nhìn thấy liền hò hét điên cuồng, có người cổ vũ cho Phương Tiểu Huân, có người chửi mắng Thời Sênh, vô cùng hỗn loạn.

Càng lúc càng có nhiều người vây quanh xem. Phương Tiểu Huân càng đánh lại càng thấy hoảng hốt. Cô ta không phải là đối thủ của Lạc Thù.

Lúc này nếu cô ta thua thì còn mất mặt đến đâu chứ?

Phương Tiểu Huân còn chưa nghĩ xong mình sẽ mất mặt đến đâu thì đã bị Thời Sênh quật ngã xuống đất.

Cảnh tượng huyên náo bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.

Phương Tiểu Huân thua rồi.

Thời Sênh vỗ tay, đứng từ trên cao nhìn xuống Phương Tiểu Huân ở phía dưới, "Phương Tiểu Huân, tốt nhất là cô mau mua sẵn cho mình một ngôi mộ đi, đừng để sau này không có chỗ chôn thân."

Thời Sênh cong lưng, đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Phương Tiểu Huân, khóe miệng cong lên một đường đẹp mắt, giọng nói cực kỳ ác liệt, "Cô chắc chắn sẽ chết thôi, đừng sợ."

Phương Tiểu Huân chỉ hận không thể đấm một cái vỡ tan khuôn mặt đó.

"Cô nhìn tôi như vậy làm gì?" Thời Sênh ngồi xổm, "Cô tính kế hại chết cả nhà tôi, lại muốn giết chết tôi, tôi còn chưa hận cô thì thôi, cô lại còn hận tôi nữa, có biết xấu hổ không thế!"

Phương Tiểu Huân cắn răng, từ kẽ răng phun ra một câu, "Toàn bộ Lạc gia các người đều phải chết."

"Đúng đúng đúng, chúng tôi đều phải chết, chỉ một mình cô được sống." Thời Sênh đứng lên, cười châm chọc, "Vậy thì cô hãy trân trọng quãng thời gian mình còn sống này đi."

"Cô cũng không giết được tôi đâu." Thời Sênh càng hống hách và tự tin hơn.

Cô không giết được nữ chính là bởi vì nữ chính có vầng hào quang của nữ chính, còn nữ chính không giết được cô hoàn toàn là bởi vì bản thân nữ chính không có bản lĩnh.

Đừng có nói với cô những thứ như là người khác chưa từng trải qua quá khứ như cô. Ai cũng phải dựa vào thực lực của chính mình để xây dựng thế lực lớn mạnh.

Cô ta cũng giẫm lên xác chết đạp vào máu tanh của người khác để trèo từng bước lên, những ngọn núi lớn chắn đường cô ta chẳng phải đều bị tiêu diệt hết rồi đó sao.

Không có ngọn núi nào không vượt qua được, chỉ dựa vào anh có quyết tâm và nhẫn tâm đủ lớn hay không thôi.

Phương Tiểu Huân khó khăn bò dưới đất, những người khác chỉ đứng xem cũng không dám chạy lên đỡ.

Mấy giây sau cô ta tự mình bò dậy, khập khiễng rời khỏi trường học.

Đến khi đương sự đi hết rồi, đám đông vây quanh mới bắt đầu thảo luận.

"Lạc Thù lợi hại quá..."

"Trước đây sao mình không thấy cô ấy lợi hại như vậy nhỉ?"


"Haizzz, gần đây Lạc Thù thay đổi tính cách, một lời không hợp liền động thủ..."

"Các người mù à? Rõ ràng là Phương Tiểu Huân ra tay trước, Lạc Thù chỉ phòng vệ chính đáng thôi."

"Phòng vệ chính đáng có cần dùng sức mạnh thế không? Rõ ràng là cô ta cố ý."

Hai bên bắt đầu tranh cãi kịch liệt ở cổng trường, sau đó là một cuộc đọ sức nảy lửa diễn ra.

Kết quả là tất cả bao gồm cả Thời Sênh đều được lên loa phát thanh.

"Đề nghị các học sinh sau kiểm điểm bản thân, hành vi ẩu đả đánh nhau trong trường học lần sau không được phép tái diễn... em Lạc Thù lớp 10 – 9, em Phương Tiểu Huân lớp 10 – 7, em Lâm Tịnh lớp 10 – 8,..."

Phía sau là một tràng dài những cái tên.

Thời Sênh đã được lên loa phát thanh nhiều thành quen rồi, cô cũng không để tâm đến, nhưng những người khác thì khác, có người có lẽ là lần đầu tiên, khóc cha gọi mẹ kêu oan.

Thời Sênh không hiểu tại sao họ phải kích động như vậy làm gì, loa phát thanh cũng chỉ thông báo như vậy thôi, cũng đâu có nói phải xử phạt gì, họ có đến mức phải lo lắng như vậy không?

Sau này Thời Sênh mới biết, lên loa phát thanh đều sẽ bị trừ học phần.

Học phần cơ mà! Ở trường học nào cũng là một thứ rất quan trọng.

Thời Sênh tính thử số lần cô được lên loa phát thanh trường, học phần của cô... có lẽ là bị trừ hết sạch rồi.

Chẳng trách trường học không tìm cô gây rắc rối nữa, một khi học phần của cô bị trừ hết thì trường học có thể cưỡng chế buộc cô thôi học.

Âm hiểm!

Dù sao thì cô cũng không bắt buộc phải ở trường học, thích trừ thì trừ đi!

Ông đây cóc sợ gì hết.

1397

Tô Diệp Diệp: Boss, có onl không?

Thời Sênh nhìn tin nhắn Tô Diệp Diệp gửi, hơi ngẩn người, gọi cô là boss luôn rồi à?

Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Làm việc miễn nói chuyện.

Tô Diệp Diệp:... Tên của cô là cái quái quỷ gì vậy?

Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Ý nghĩa trên mặt chữ.

Tô Diệp Diệp:... Cô còn không biết sao?

Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Cái gì?

Bên kia một lúc sau Tô Diệp Diệp mới trả lời lại.

Tô Diệp Diệp: Tô Đồ đã nhắm trúng một em Lolita, bây giờ vô cùng cuồng nhiệt với em Lolita kia. Mẹ anh ấy sắp tức đến phát điên lên rồi. Tôi thấy anh ấy cũng điên thật rồi. Người ta còn là trẻ vị thành niên, sao anh ấy nỡ ra tay chứ. Tôi không ngờ anh ấy lại có khẩu vị nặng như vậy đấy.

Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ:...

Em gái Lolita này là cô đó sao?

Thời Sênh soi gương, gương mặt xinh đẹp, tuy hơi nhỏ một chút, nhưng cũng là mỹ nhân trong tương lai, có liên quan gì đến Lolita chứ?

[Những người ở độ tuổi này như cô, có ngoại hình xinh đẹp đều được gọi chung là Lolita.] Hệ thống bỗng nhiên nhảy ra đưa ra một lời giải thích tận tình chu đáo.

Tô Diệp Diệp: Thật đấy, anh ấy và tiểu Lolita kia ở bên nhau, chi bằng ở bên cô còn hơn, chẳng phải cô nói muốn bao dưỡng anh ấy sao? Mau lên đi, vẫn còn có cơ hội đấy, sau này tôi không muốn tự tay bắt anh ấy với tội danh cưỡng gian trẻ vị thành niên đâu.

Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Cô tìm tôi làm gì?

Thời Sênh cảm thấy không thể tiếp tục nói về đề tài này nữa, nhanh chóng chuyển đề tài.

Tô Diệp Diệp tư tưởng xiên lệch lập tức trở về quỹ đạo đúng đắn.

Tô Diệp Diệp: Lần trước cô cung cấp đầu mối cho tôi, chúng tôi đã điều tra được rồi, cũng bắt được người rồi, qua thẩm vấn biết được đúng là hắn ta giết bà Lạc Nghiên. Nhưng hai người ở trường học thì hắn không chịu thừa nhận, nói không liên quan đến hắn.

Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Thế thì sao?

Tô Diệp Diệp: Cục trưởng chúng tôi muốn mời cô giúp đỡ, điều tra sự vụ ở trường học.

Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Cục trưởng của các cô thật có lòng, ngay cả người lai lịch bất minh như tôi mà cũng dám dùng.

Tô Diệp Diệp: Cục trưởng chúng tôi ngay cả Tô Đồ cũng dám dùng, cô thấy ông ấy có dám dùng cô không?

Một khi Tô Đồ đã hứng lên chơi mọi người một vố thì tất cả mọi người trong cục đều không đủ để hắn chơi, ngay cả loại người này mà Cục trưởng cũng dám dùng, hoàn toàn không có áp lực tâm lý gì, đừng nói đến một người báo án liên tục cung cấp đầu mối cho họ.

Trong mắt Cục trưởng, lúc này người báo án này đã từ tội phạm tình nghi biến thành tội phạm tình nghi có thể lợi dụng.

Cũng may Cục trưởng không phải là người ai nói gì cũng tin, ông ta sẽ phái người đi chứng thực thông tin, sau khi chắc chắn không có sai sót gì mới đưa ra kết luận.

Nếu không với cách thức làm án như vậy ông ta đã sớm tiêu tùng rồi.

Bọn họ đã thực sự hoàn toàn hết cách với vụ án ở trường học, không điều tra ra được gì, Cục trưởng mới để Tô Diệp Diệp thử liên hệ với Thời Sênh xem sao.

Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Tôi không điều tra.

Loại chuyện tự mình điều tra chuyện của mình thế này, cô có điên mới nhận làm.

Tô Diệp Diệp:!!!

Tô Diệp Diệp: Có chi phí.

Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Không thiếu tiền.

Tô Diệp Diệp:...

Đôi bên đàm phán bất thành, Tô Diệp Diệp buồn rầu báo cáo lên cấp trên. Thời Sênh đem những chuyện Tô Diệp Diệp vừa nói với cô cho Tô Đồ nghe, cuối cùng tổng kết một câu.

Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Em biến thành Lolita rồi à?

Tô Đồ: Gần như vậy.

Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Tô Đồ, có bản lĩnh tối nay anh đến đi.

Tô Đồ: Phí trèo cửa sổ.

Thời Sênh chuyển cho hắn một số tiền lớn.

Tô Đồ: Cô Lạc Thù, tối gặp lại.

Buổi tối, Tô Đồ mang một bó hoa hồng lớn từ bên ngoài cửa sổ trèo vào.

Vẻ mặt của Thời Sênh có thể dùng một chữ 囧 để hình dung.

"Anh trèo cửa sổ vào mà còn ôm theo bó hoa làm gì? Có bệnh à?"

Tô Đồ đặt bó hoa lên bàn, "Nếu tôi tới tay không, chẳng phải là thất lễ lắm sao?"

"Anh mà cũng biết hai chữ thất lễ viết thế nào cơ à? Hiếm thấy đấy." Thời Sênh chẹp chẹp hai tiếng.

Tô Đồ buồn cười kéo Thời Sênh vào trong lòng. Lúc này cô cực kỳ nhỏ nhắn, hắn vừa vươn tay ra đã ôm trọn được cô vào lòng, "Hình như em rất thích cãi lại tôi?"

"Anh dám cãi lại em sao?"

"Không dám, nữ vương điện hạ của tôi." Tô Đồ cầm một tay Thời Sênh, cơ thể hơi lùi lại phía sau, làm tư thế hành lễ tiêu chuẩn của quý tộc.

Thời Sênh bỗng nhiên trầm mặc. Cô nhìn chằm chằm vào Tô Đồ, không biết là đang nhìn hắn hay nhìn vào hư không.

"Lạc Thù." Tô Đồ bỗng nhiên ôm lấy cô, ôm trọn lấy cô vào trong lòng.

Hắn không thích ánh mắt vừa rồi của cô.

Hắn không nhìn thấy mình ở trong mắt cô, chỉ có một mảng hư ảo.

"Ừm... Tô Đồ anh định làm em ngộp chết luôn sao?" Thời Sênh có chút không thở được.

Tô Đồ vội buông lỏng tay ra, hắn cúi đầu nhìn Thời Sênh thở dốc, bờ môi mịn màng đó hơi khép lại, ánh mắt Tô Đồ khẩn trương, không biết tại sao lại hôn xuống.

Dường như hắn chưa bao giờ chủ động hôn cô, đều là cô cưỡng hôn hắn.

Đối với hắn hương vị của cô đã trở nên vô cùng quen thuộc, nhưng mỗi lần hôn cô hắn lại cảm giác được một nỗi sợ hãi càng sâu sắc hơn.

Như lời triệu hoán đến từ linh hồn.

Hồi lâu sau Tô Đồ mới buông Thời Sênh ra. Cô trừng mắt, nhìn hắn không chớp mắt.

"Nhìn gì vậy..." Tô Đồ buông cô ra, tránh né ánh mắt cô.

"Tô Đồ, lại một lần nữa." Thời Sênh giơ tay ra kéo mặt hắn lại, trong đôi mắt có vài phần ánh sáng khác lạ.

"Không muốn." Tô Đồ tiếp tục nghiêng sang bên cạnh, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

"Lại một lần nữa đi mà."

Tô Đồ cắn răng, "Một triệu."

"Lần trước anh nói ngủ với anh một đêm mới 1 triệu cơ mà!!!" Thời Sênh dựng lên, "Anh đừng có tăng giá tại chỗ."

"Không cần thì tôi đi đây." Tô Đồ lập tức đi về phía cửa sổ, cho dù có mở điều hòa, nhưng lúc này vẫn cảm giác như đang ở trong lồng hun, vô cùng nóng nực. Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

"Được! Được! Được!"


Tô Đồ: "..."

Bây giờ mà hắn tăng giá tại chỗ lên 10 triệu thì liệu có bị đánh chết không nhỉ?

Có bị đánh chết không hắn không biết, nhưng hắn biết chắc chắn sẽ bị cô xử lý ngay tại chỗ.

Thời Sênh chống cằm nhìn hắn, Tô Đồ chầm chậm quay lại, hắn phải tốn rất nhiều sức mới đè nén được cảm giác nóng bừng trong cơ thể lại, "Lạc Thù, tôi không muốn chạm vào em."

Thời Sênh: "..." Cái quần què gì thế!!!

Tô Đồ nhìn sắc mặt Thời Sênh thay đổi, vội vã giải thích, "Tôi không phải có ý đó, tôi... tôi chạm vào em tôi sẽ thấy rất khó chịu."

Dù sao hắn cũng là một người đàn ông tâm sinh lý hoàn toàn bình thường, không khó chịu mới lạ.

"Đó là chuyện của anh." Dù sao thì cô cũng không khó chịu, bây giờ cô chỉ muốn hắn hôn cô.

Tô Đồ không biết phải làm sao, khó chịu cũng đành phải cố nhịn.

Ai bảo cô vẫn còn nhỏ như vậy chứ?

Món nợ này phải ghi lại, đợi khi cô trưởng thành rồi sẽ đòi lại.

Tô Đồ không biết sao lại bị Thời Sênh kéo lên giường. Giường trong ký túc xá rất nhỏ, một mình Thời Sênh ngủ không sao, nhưng hai người ngủ thì rõ ràng là vô cùng chật chội. Thời Sênh nằm trên cánh tay hắn chơi game. Hắn ở bên cạnh cứ thế trừng mắt nhìn.

Nhưng cô lại chơi vô cùng vui vẻ.

Tô Đồ trợn mắt nhìn trần nhà, có một khoảnh khắc trong đầu hắn xuất hiện một ý niệm điên rồ, nhưng vừa nhìn nghiêng thấy cạnh mặt Lạc Thù, ý niệm đó lại bị đè nén lại.

Hắn nhìn thời gian, "Lạc Thù, đến giờ ngủ rồi?"

Thời Sênh đặt điện thoại xuống, tắt đèn cạch một cái, rồi nghiêng người ôm lấy hắn, cả người co cụm vào trong lòng hắn.

Tô Đồ: "..."

Không phải, em không cho tôi đi nữa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com