ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1378-1382

LittleZiZi14

1378

Giang Trần Cảnh chính là nam chính của truyện. Trong trận đấu này người chiến thắng cuối cùng là nam chính, và điều kiện của nam chính là Phương Tiểu Huân làm bạn gái của hắn, thời gian là một năm.

Đúng vậy, vẫn là cái chiêu trò cũ rích ấy.

Thời Sênh lật xem một lượt kịch bản, đêm trước khi diễn ra trận đấu bóng rổ, nữ chính và nam chính đều tham gia một trận quyết đấu sinh tử. Nữ chính sẽ bị thương, còn nam chính cũng bắt đầu nghi ngờ nữ chính từ lúc đó...

Quyết đấu sinh tử đấy!

[...] Ký chủ cô định làm gì?

"Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi." Thời Sênh thu điện thoại lại, "Có người tặng vốn khởi nghiệp cho ta rồi."

Hệ thống xoay xoay vận dụng cái IQ không hay online của nó.

[Cô làm vậy là ăn cướp.]

Thời Sênh lườm, "Ta là loại người đó sao?"

[...] Chẳng lẽ còn không phải sao?

"Đương nhiên là không rồi." Thời Sênh nghiêm chỉnh phủ nhận.

***

Tối thứ năm.

Thời Sênh ngồi trên sân thượng một tòa nhà cũ nát, đây là địa điểm giao hàng của nữ chính và đối phương, nhưng nam chính chen chân vào, cuối cùng ba bên cùng khai hỏa.

Bây giờ chỉ còn cách thời gian giao hàng mấy giờ. Thời Sênh cắn xong một nắm hạt dưa, rồi mới chậm rãi lôi điện thoại ra, đổi một chiếc sim chưa dùng bao giờ, ung dung nhấn gọi 110.

[...] Ký chủ cô không cướp sao?

Cướp cái vẹo gì!

Đồ của nữ chính dùng sợ nhắm. Ai mà biết khi nào bị bẫy lại một vố đâu.

Bởi vậy nên báo cảnh sát thì hơn!

"Nhị Cẩu Tử, ta đã nói với ngươi rồi, ta không phải là loại người đó." Thời Sênh nghiêm chỉnh nhấn mạnh, "Là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, có chuyện phải tìm cảnh sát hiểu chưa?"

[...] Khựa khựa, tôi không nhìn ra đó, cảm giác cô đang cố ý gây chuyện cho đám cảnh sát thì đúng hơn đấy.

Báo cảnh sát xong, Thời Sênh tiếp tục cắn hạt dưa.

Cảnh sát đến để gây thêm rắc rối cho nữ chính, dù sao họ cũng không có tác dụng gì lớn lắm. Đến lúc đó cô đứng ngoài đổ thêm dầu vào lửa là được.

[...] Cảnh sát là đội ngũ bia đỡ đạn để cô dùng sao?

Còn là loại dùng chưa hết chưa thôi nữa.

"Nói bừa cái gì đấy."

[...] Gặp phải Ký chủ đúng là bi kịch, còn là BI KỊCH nữa.

Thời Sênh ngồi trên sân thượng đến hơn một giờ sáng mới nhìn thấy có người đi vào khu đổ nát đó. Cô ngồi ở vị trí rất tốt, có thể nhìn được phía dưới, nhưng người ở phía dưới rất khó nhìn được cô.

Đám người lần lượt xuất hiện, phía sau còn có xe. Thời Sênh lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh khung cảnh phía dưới, độ phân giải rất kém, nhưng vẫn nhìn được bánh xe tải đang mở đèn sáng phía dưới.

Cô mở wechat thêm bạn.

Một lát sau đối phương mới đồng ý, Thời Sênh gửi ảnh qua đó.

Tô Đồ:?

Tôi Là Người Báo Án: Đây là ảnh các anh cần.

Tô Đồ: Cô là ai?

Tôi Là Người Báo Án:...

Thời Sênh nhấn xem thông tin của anh ta, chắc chắn là không add nhầm, chính là số tài khoản của 110 cho cô lúc trước.

Tôi Là Người Báo Án: 110?

Tô Đồ: Không phải.

Ầu, 110 chơi cô phải không?

Nhưng đúng lúc Thời Sênh mắng chửi, có người yêu cầu add cô, ảnh đại diện là một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát.

Thời Sênh: "..."

Cảnh sát cũng biết chơi quá nhỉ.

Thời Sênh nhấn đồng ý, bên đó lập tức gửi tin nhắn đến.

Tô Diệp Diệp: Xin lỗi, anh cảnh sát vừa rồi nhận điện thoại gửi nhầm tài khoản.

Tôi Là Người Báo Án: Biết chơi thật đấy.

Tô Diệp Diệp: Cô có thể gửi lại bức ảnh vừa nãy không? Tốt nhất là chụp nét hơn một chút, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là bảo đảm an toàn của cô.

Tôi Là Người Báo Án: Một bức 10,000.

Tô Diệp Diệp:... Vậy thì thôi bỏ đi.

Tôi Là Người Báo Án: Người của các anh đâu?

Tô Diệp Diệp: Đang trên đường đến đó.

Tôi Là Người Báo Án: He he.

...

Tô Diệp Diệp cầm điện thoại hỏi người đàn ông bên cạnh, "Hắn ta có ý gì?"

Người đàn ông bên cạnh tùy tiện vắt chân đặt lên bàn, rủ mắt cúi nhìn. Nghe thấy người phụ nữ hỏi, hắn liền ngẩng đầu nhìn vào màn hình điện thoại. Ánh sáng trên màn hình điện thoại ngưng tụ thành một điểm sáng ở đáy mắt hắn.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên màn hình, "Chê mấy người quá chậm."

Tô Diệp Diệp cắn răng, gõ điện thoại kêu phành phạch, trả lời người đàn ông, "Trình tự đã quy định rõ ràng như vậy rồi, chúng ta phải đi theo trình tự, bên trên cố ý kéo dài, chúng ta có cách nào khác đâu chứ."

Đến khi cô ta ấn xong lại quay đầu nhìn người đàn ông, "Sao anh còn chưa chịu quay về?"

"Phiền."

"Bác gái lại giục anh sao?"

Người đàn ông liếc nhìn cô ta.

Tô Diệp Diệp tiếp tục trả lời tin nhắn, bất chợt ngưng lại một lát, "Bác gái càng ngày càng đáng sợ, em không dám đi nữa, lần nào đi cũng như đánh trận, em nói cho anh biết..."

Người đàn ông liếc nhìn cô ta một cát, rồi đặt đôi chân thon dài xuống dưới đất, đứng dậy rời đi.

"Ài, điện thoại của anh nè." Tô Diệp Diệp gọi.

Người đàn ông quay người lại, cầm chiếc điện thoại giống với chiếc điện thoại trên tay cô gái, nhìn Tô Diệp Diệp: "Hóng chuyện ít thôi, làm việc đi."

Tô Diệp Diệp: "..."

Chẳng phải cô đang làm việc đấy thôi?

Tô Diệp Diệp nhìn biểu tượng cảm xúc coi thường do người có tên "Tôi Là Người Báo Án" đó gửi tới, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Tô Diệp Diệp: Cô nhìn được bao nhiêu người?

Tôi Là Người Báo Án: Tầm 1 2 3 4 5 6 7 8 9.

Tô Diệp Diệp: (Giận dữ) Xin cô nghiêm túc một chút được không? Đây không phải là trò đùa.

Tôi Là Người Báo Án: Tôi cứ tưởng đây là trò đùa chứ.

Tô Diệp Diệp:...

Vừa nãy điện thoại của Tô Đồ ở bên cạnh cô, sau khi cô đăng ký wechat xong không nhìn xem ban đầu điền cái gì lên, bây giờ mọi người add nhau đều là anh quét tôi, tôi quét anh.

Lúc đầu bởi vì cuộc điện thoại báo án này be bét nhốn nháo, nên cô ta không chú ý đến cầm nhầm điện thoại của Tô Đồ, cô ta có thể làm gì được chứ? Cô ta cũng rất tuyệt vọng!

Cuối cùng Tô Diệp Diệp cũng biết được số người ước lượng, cô ta vội vã báo cáo với chỉ huy tiền tuyến.


Thời Sênh còn nói cả cho họ biết ẩn nấp ở đâu thì an toàn.

Tôi Là Người Báo Án: Nếu như vậy mà mấy người còn không bắt được chúng thì từ chức về quê trồng lúa luôn đi.

Tô Diệp Diệp:...

Người này tại sao ăn nói lại khó nghe như vậy chứ!

Một người báo án lạ mặt chắc chắn phía cảnh sát sẽ không tin. Thời Sênh không nói nhiều nữa, họ cùng lắm cũng chỉ tham khảo qua ý kiến của cô, chứ sẽ không coi trọng.

***

Khoảng đất trống phía dưới khu nhà cũ nát bỗng chốc có rất nhiều người tập trung. Khoảng 3 giờ sáng, Phương Tiểu Huân đưa người đến.

Hai bên tiến hành gặp mặt hữu nghị.

Thời Sênh nhảy từ trên sân thượng xuống, đi đến phía sau khu cũ nát, diệt một tên đứng gác, rồi đi men theo một con đường nhỏ bỏ hoang.

Người của nam chính đang ẩn nấp ở đây, lát nữa phải phế nam chính trước.

[...] Ký chủ, chúng ta nói xem mục đích phế nam chính là gì đi?

"Thì để ngày mai nam chính không đánh được trận đấu bóng rổ nữa chứ sao." Như vậy chẳng phải là phá CP thành công rồi sao?

[...] Chẳng lẽ họ không biết thay đổi thời gian sao?

"Ngươi não tàn à? Hai người sau khi quyết đấu sinh tử đột nhiên thay đổi thời gian, như vậy chẳng khác gì tuyên bố với thiên hạ là 'tôi có vấn đề, mau nghi ngờ tôi' còn gì? Ngươi thấy nữ chính và nam chính lần này ngu như vậy à?"

Người ta là dân xã hội đen đấy có biết không hả!!

Không phải là tổng tài bá đạo thích ngược ta đâu!

Ừm... nhầm rồi, tổng tài bá đạo thích ta đi.

[Tôi không có não.] Nó có phải là người đâu.

"Vậy nên ngươi mới là đồ não tàn." Có não thì còn gọi là não tàn sao? Nhị Cẩu Tử thiểu năng!

#Hệ thống nhà ta lại bị ngu rồi phải làm sao, online đợi, rất gấp#

[...] Chủ nhân a a a, Ký chủ lại công kích tôi rồi!!!!

1379

Không cần đánh nam chính đến mức không xuống nổi giường, chỉ cần để hắn không thắng được nữ chính là đủ.

Nữ chính chắc chắn sẽ không mặt dày đưa ra yêu cầu hai người qua lại.

Nam chính không mang theo nhiều người lắm, nhưng đều là những người rất lợi hại. Nếu cô cứ thế xông ra thì chắc chắn là không được.

Thời Sênh băn khoăn một lát, cuối cùng quyết định đánh ngất họ trước, cô lật tìm trong không gian, tìm được một thứ đồ chơi giống như quả lựu đạn.

Cô đứng ở trên cao, Giang Trần Cảnh đứng ở chỗ thấp. Thời Sênh nhìn họ giây lát, rồi ném thứ đồ chơi giống quả lựu đạn ở trong tay xuống.

Thấy một thứ đen thù lù rơi từ trên cao xuống, người của Giang Trần Cảnh lập tức cảnh giác nhìn qua đó, "Thứ đó... là cái gì vậy?"

"Xì..."

Khói đen nhanh chóng lan ra, mấy người vội vàng tản ra đằng sau, nhưng vẫn không kịp, tất cả mọi người bao gồm cả Giang Trần Cảnh đều ngã xuống.

***

Khi Thời Sênh quay lại, Phương Tiểu Huân và đối phương vẫn chưa thương thảo xong.

Sao lại ăn ý quá như vậy chứ.

Thời Sênh ngồi lên sân thượng, cầm kính viễn vọng nhìn cảnh tượng phía dưới. Phương Tiểu Huân và người bán cuối cùng cũng đi đến giai đoạn kiểm tra hàng.

Bọn họ giao dịch một lô súng ống. Thế lực của Phương Tiểu Huân cần kiểu súng ống như vậy, nhưng nguồn tài nguyên ở nước ngoài cách quá xa, không dễ gì đưa về nước được, chi bằng đi mua trực tiếp.

Đúng vào lúc Phương Tiểu Huân kiểm tra hàng, đột nhiên từ phía xa vang lên tiếng động lớn.

Tất cả mọi người lập tức chuẩn bị vũ khí.

"Cảnh sát đây, không được động đậy."

Cảnh sát biết đã bại lộ, nên xông ra từ chỗ ẩn nấp.

Không hét thì thôi, vừa hét lên đã có người nổ súng, tiếng súng lập tức liền thành một mảng.

Sắc mặt Phương Tiểu Huân khó coi dẫn người của mình rút lui.

Tôi Là Người Báo Án: Chúng chạy ra đằng sau rồi.

Thời Sênh còn cực kỳ tỉ mỉ gửi kèm một tấm ảnh.

Tô Diệp Diệp: ...

Tô Diệp Diệp rất muốn trả lời cô một câu, cô quá chu đáo rồi.

Nhưng bây giờ còn không có thời gian trả lời. Cô ta nhanh chóng chuyển thông tin này cho các đồng đội, còn độ tin cậy đến đâu thì đó là chuyện để sĩ quan chỉ huy biệt đội suy nghĩ rồi.

Phía cảnh sát cũng hơi nghi ngờ, đây rốt cuộc là cạm bẫy hay là cú lừa đảo đây?

Cho nên họ không lập tức đuổi theo mà dốc toàn lực tập trung truy đuổi đám người bán súng.

Thời Sênh nhìn thấy họ hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, đành phải tự mình ra tay.

Cô nhảy từ trên sân thượng xuống, nhanh chóng áp sát chiếc xe đạn dược đó, lấy vũ khí đuổi theo Phương Tiểu Huân.

"Tách ra." Phương Tiểu Huân ra dấu tay, đám người đi cùng cô ta lập tức chia nhau ra.

Những người khác cũng rất ăn ý, không nhiều lời mà tự chọn phương hướng cho mình rồi biến mất trong màn đêm.

Phương Tiểu Huân xông thẳng về phía trước, đúng lúc cô ta chạy ra khỏi khu chờ di rời thì đồng tử đột nhiên ngưng trệ, nhanh chóng phanh xe lại.

Trong bóng đêm tối tăm, cô ta không nhìn rõ được người, nhưng trực giác mách báo cô ta dáng người đó chính là Lạc Thù.

Tại sao cô ta lại ở đây?

"Ái chà, đang bận chạy tháo mạng à?" Giọng nói nhẹ nhàng từ phía đó truyền tới.

"Là cô sao?" Phương Tiểu Huân cắn răng. Cô ta không thể ngờ được rằng chuyện ngày hôm nay lại có một Lạc Thù chạy ra đây thế này.

Thời Sênh khoanh tay, ngữ khí tùy tiện giống như tôi chỉ ăn của cô một quả táo thôi mà, "Tôi chỉ báo cảnh sát thôi, những chuyện khác không liên quan đến tôi."

"Làm sao cô biết chuyện?" Chỉ có mấy người biết thời gian họ giao dịch, những người cô ta tin tưởng tuyệt đối sẽ không phản bội cô ta, vậy thì Lạc Thù kia làm sao biết được tin tức?

Từ phía bên bán vũ khí sao?

"Bấm đốt ngón tay tính quẻ." Thời Sênh rút súng ra, đột nhiên giơ lên, không hề do dự bóp cò: "Bằng!"

Phương Tiểu Huân kinh hãi, hạ thấp người xuống, lăn một vòng dưới đất, ẩn nấp đằng sau kiến trúc bên cạnh.

Cô ta lại dám nói ra tay là ra tay ngay, suýt nữa thì không phản ứng lại kịp.

Phương Tiểu Huân nhanh chóng rút súng mang theo, nhìn hướng về bên đó. Thời Sênh vẫn đứng đó, Phương Tiểu Huân vừa thò đầu ra viên đạn đã bay tới.

"Đệch!" Phương Tiểu Huân chửi thầm. Cảnh sát nghe thấy tiếng súng sẽ nhanh chóng tới đây, cô ta không có nhiều thời gian.

Phương Tiểu Huân thử bắn chết Thời Sênh, nhưng đáng tiếc cô ta phát hiện ra con nhóc con nhãi nhép cô ta coi thường trước kia giờ đã trở nên vô cùng lợi hại. Cô ta nổ súng liên tiếp mấy phát vẫn không bắn trúng được.

Không được, không thể tiếp tục thế này được, cảnh sát sắp đến rồi.

Phương Tiểu Huân nhanh chóng nhìn bốn xung quanh, chọn con đường tháo chạy. Sau khi nổ súng hướng về phía Thời Sênh liền nhanh chóng trốn vào bụi cây ở bên cạnh.

Phía sau có tiếng đạn bay xé gió lao tới, cô ta tránh né theo bản năng, nhưng đúng lúc cô ta tránh được viên đạn thứ nhất, thì viên đạn thứ hai đã bay tới.

"Ư..." Cơ thể Phương Tiểu Huân lảo đảo. Cô ta giữ chặt lấy cánh tay bị thương rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Thời Sênh vung cánh tay tê cứng, vẻ mặt đầy vẻ bất mãn, nghi ngờ nghiêm trọng nếu nổ một phát súng nữa sẽ bị nổ tung lồng ngực mất.

Nữ chính đại nhân vĩnh viễn luôn được cưng chiều thiên vị.

Bia đỡ đạn thì đừng có mơ đi.

***

Sau khi Phương Tiểu Huân chắc chắn đã cắt đuôi được đám người đuổi theo phía sau lại cẩn trọng chạy thêm một đoạn nữa rồi mới dừng lại.

Cô ta tháo mặt nạ xuống, cúi xuống nhìn cánh tay trúng đạn, đáy mắt tràn ngập sự lạnh lẽo.

"Alo, các cậu có sao không?" Phương Tiểu Huân vừa cầm máu cánh tay bị thương của mình vừa gọi điện thoại.

Bên đó âm thanh có vẻ hơi tạp nham, thanh âm ngắt quãng, "Không sao... lão đại có sao không?"

"Tôi không sao. Chuyện ngày hôm nay, chú trọng điều tra Lạc Thù."

"Lạc Thù?" Người bên kia rất nghi hoặc. Lạc gia đã tiêu tùng, thế lực xã hội đen của Lạc gia nếu không phải bị họ thu phục rồi thì cũng bị thế lực khác phân chia rồi. Lạc Thù thân cô thế cô thì liệu có được tài nguyên gì dùng được cơ chứ? "Sao cô ta lại có liên quan đến chuyện này được chứ?"

"Tôi mà biết thì còn cần cậu đi điều tra nữa sao?"

Bên kia trầm mặc một lát rồi đáp, "Tôi sẽ điều tra rõ ràng."

"Ừm, nhớ phải cẩn thận."

Phương Tiểu Huân gác điện thoại, hít sâu một hơi, trong đầu không khỏi xoẹt qua khung cảnh khi nãy. Cô ta đã tránh được phát súng thứ nhất, nhưng phát súng thứ hai lại giống như đang chờ đợi cô ta.

Lạc Thù đã tính toán được cô sẽ tránh thế nào sao?

Không... không thể nào.

Lạc Thù không hề lợi hại đến thế.

Có lẽ chỉ là trùng hợp.


Nhưng Phương Tiểu Huân không thể phủ nhận rằng, thực lực của cô ta đã lợi hại hơn trước kia rất nhiều, tính cách cũng lạnh lùng hơn nhiều.

Nhất định phải diệt trừ được cô ta, nếu không hậu họa khó lường.

***

"Cục trưởng, đã điều tra kỹ càng rồi, lần này kết quả điều tra được không hề ít, lần này chúng ta có được coi là lập được công lớn không?"

Người đàn ông trung niên được gọi là Cục trưởng đánh một bạt tai: "Lập công? Đã bắt được người chưa? Lập được công cái vẹo gì? Lục soát cho tôi, phái tất cả cảnh sát ra, nhất định phải bắt được đám người đó."

Viên cảnh sát bị đánh rất ấm ức. Nhưng lúc này Cục trưởng của họ đang đứng bên bờ vực sắp bùng nổ, hắn không dám dây vào, chỉ đành nhanh chóng rời đi.

"Cục trưởng, ở đằng sau tìm được một khẩu súng ngắn bị ném đi, là loại khác với lô súng chúng ta tịch thu được."

Họ không phái người đi ra đó, tất cả hỏa lực đều tập trung ở phía trước, tại sao phía sau lại có người nổ súng?

Tranh chấp nội bộ? Hàng còn chưa lấy được, tranh chấp nội bộ cái gì chứ...

Cục trưởng bỗng nghĩ ra một chuyện. Ông ta móc điện thoại ra gọi cho Tô Diệp Diệp, "Người báo án đó có còn online không?"

Tô Diệp Diệp vội vã gửi tin nhắn cho Tôi Là Người Báo Án.

Tô Diệp Diệp: Có online không?

Tôi Là Người Báo Án: Người chạy hết cả rồi, cô còn tìm tôi làm gì? Về nhà đi cày đi thôi!

Tô Diệp Diệp: "..." Người này nói chuyện thật khó nghe.

Cô ta nói lại cả câu không sót chữ nào cho Cục trưởng nghe.

Cục trưởng trong lòng trầm xuống, người báo án đó vẫn có mặt tại hiện trường từ đầu đến cuối.

"Cô hỏi hắn ta xem vừa nãy người nổ súng có phải là hắn ta không?"

"Cục trưởng... ông hỏi như vậy, liệu người ta có thể tố cáo ông không?" Cục trưởng tức giận phát điên luôn rồi sao, "Không đúng... hắn nổ súng sao?"

1380

"Hỏi nhanh lên."

"Dạ dạ." Ngón tay Tô Diệp Diệp nhanh chóng gõ ra một dòng chữ.

Tô Diệp Diệp: Lúc đó anh có mặt ở hiện trường? Người nổ súng ở phía sau là anh đúng không?

Tôi Là Người Báo Án: Đúng vậy, có vấn đề gì không?

Lớn chuyện rồi nha tổ tông của tôi ơi!

Tô Diệp Diệp: Anh làm vậy là phạm pháp.

Tôi Là Người Báo Án: Người đưa đến tận mặt rồi mà các người còn không bắt được, muốn bắt được tôi sao, nằm mơ.

Tô Diệp Diệp: "..."

Người này thật là đáng ghét quá điiiiiii!

Chưa từng gặp ai hung hăng kiêu ngạo như vậy! Ăn gan hùm rồi sao!

Cục trưởng thấy câu trả lời khẳng định của Tô Diệp Diệp, sắc mặt càng đen hơn khi nãy, "Truy tìm cho ra hắn ta cho tôi."

Tô Diệp Diệp vẻ mặt khổ sở, "Không được đâu Cục trưởng, đồng nghiệp phụ trách kỹ thuật của chúng ta hoàn toàn không thể truy tìm được tung tích của hắn ta."

Nếu có thể tìm được người này thì họ đã bắt người từ lâu, chứ cần gì phải ở đây nói chuyện phiếm với hắn ta thế này.

"Tô Đồ đâu rồi?"

"Đi rồi."

"Gọi cậu ta lại, bảo cậu ta giúp đỡ điều tra."

"Cục trưởng... chi phí mời được Tô đại thiếu gia rất đắt, Cục Cảnh sát chúng ta không đủ kinh phí." Mời được Tô Đồ một lần, toàn bộ Cục Cảnh sát phải cạp đất ra mà ăn một tháng liền.

"Không phải cô là em gái của cậu ta sao? Ngay cả chút đặc quyền nhỏ tí cũng không có, tôi nuôi cô làm cái gì!" Cục trưởng ở bên này lại nhảy dựng lên.

"Cục trưởng... chuyện này dù là anh em ruột cũng không tính toán rõ ràng được. Ông cũng biết con người anh trai tôi rồi đấy, không có tiền không làm việc, tâm trạng không vui không làm việc. Thứ nhất kinh phí của chúng ta có hạn. Thứ hai vừa nãy khi anh ấy vừa đi tâm trạng không thoải mái cho lắm. Nói tóm lại, bây giờ muốn mời được anh ấy khó hơn lên trời."

"Tôi mặc kệ, cô gọi cậu ta lại đây cho tôi, nếu không tôi sẽ trừ lương của cô!" Cục trường gầm xong câu nói đó liền hung dữ cúp điện thoại.

Tô Diệp Diệp hoang mang giơ điện thoại lên.

Cô làm thế nào bây giờ!

Cục trưởng, ông tùy hứng như vậy có được không hả?

Tô Diệp Diệp gọi điện cho Tô Đồ, người ta còn không thèm nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời, gọi điện về nhà, người nhà nói hắn chưa về nhà, không biết đi đâu rồi.

Tô Diệp Diệp vô cùng tuyệt vọng, lương ơi mi đi đâu rồi...

Tô Diệp Diệp: Anh, anh hai à, rốt cuộc anh là thần thánh phương nào thế?

Tôi Là Người Báo Án: Tôi đến để cứu vớt thần linh của các người.

Tô Diệp Diệp: "..." Mẹ kiếp, thằng cha bệnh hoạn này mọc ở đâu ra vậy?

Còn thần linh, đồ thần kinh thì có!

Tô Diệp Diệp: Tôi đã đề xuất lên cục rồi, sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh, đương nhiên điều kiện tiền đề phải là anh không phạm phải những tội khác. Như vậy anh có thể đến Cục Cảnh sát một chuyến được không?

Anh ta là người báo án, lần này lại điều tra được nhiều súng ống như vậy, trên người anh ta chỉ cần không liên quan đến án mạng hay những vụ án hóc búa khác, thì Cục trưởng cũng có thể xử lý được.

Tôi Là Người Báo Án: Không đến, bận.

Tô Diệp Diệp: Bận chuyện gì?

Tôi Là Người Báo Án: Bận kiếm tiền.

Tô Diệp Diệp: Tiền bẩn à?

Tôi Là Người Báo Án: Tiền thưởng báo án của tôi khi nào thì chuyển khoản cho tôi?

Tô Diệp Diệp: ...

Cuối cùng Thời Sênh dùng chiến thắng của "tính chiến lược" uy hiếp Tô Diệp Diệp thành công, lấy được tiền thưởng báo án.

Không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cô dùng vào trang đầu tư tài chính xueqiu. Dù sao cô cũng không phải làm chuyện gì lớn, cứ từ từ kiếm.

***

Thứ sáu, Thời Sênh đến sân đấu bóng rổ trong con mắt chứng kiến của hàng nghìn người.

"Sao cô ta cũng đến đây làm gì? Chẳng phải trước đây cô ta rất coi thường mấy thứ này sao?"

"Cậu nhìn lại những chuyện cô ta làm hai ngày nay xem. Tôi thấy nhất định là cô ta có bệnh về thần kinh, chúng ta nên tránh xa cô ta ra thì hơn."

"Đúng vậy đúng vậy..."

Thời Sênh đột nhiên nghiêng người qua, "A, có ma kìa!"

Mấy em gái bị Thời Sênh bỗng nhiên áp sát đến dọa cho sợ thất thanh. Nguyên nhân họ kêu la rốt cuộc là vì có ma hay bởi vì dáng vẻ đáng sợ của Thời Sênh thì không được rõ.

Mấy em gái vội vã dịch ra, những người trước sau trái phải cũng lần lượt dịch ra ngoài.

Đến mức trong nhà thi đấu bóng rổ đầy ắp người bỗng xuất hiện một khoảng không kỳ dị khiến mọi người liên tục quay đầu nhìn.

Cho đến khi Giang Trần Cảnh đưa người vào sân, đám fan não tàn mới bắt đầu reo hò trở lại.

Sắc mặt Giang Trần Cảnh không được tốt lắm, trong mắt có vệt đen rõ rệt. Hắn không thèm để ý đến những tiếng reo hò trong nhà thi đấu, đi thẳng đến ghế nghỉ ngơi.

Đến lúc sắp khai mạc Phương Tiểu Huân mới đến.

"A a a, nam thần kìa!!"

"Nam thần nhìn sang bên này, nam thần..."

Phương Tiểu Huân miễn cưỡng nở nụ cười với đám fan não tàn, nhìn thấy Thời Sênh đang ngồi độc chiếm một khoảng trên hàng ghế khán giả, đáy mắt cô ta trào lên một luồng nộ khí, nhưng rất nhanh chóng đã bị ép xuống.

Không biết tại sao lúc này Phương Tiểu Huân có cảm giác nhếch nhác.

Nữ sinh trên đó thần sắc lạnh nhạt, tư thế cao ngạo, tựa như vị quân chủ cao cao tại thượng. Còn cô ta lúc này biến thành thằng hề diễn kịch cho cô ta xem.

Phương Tiểu Huân nắm chặt nắm đấm, cô ta không có gì cả, cô ta có tư cách gì để bày ra dáng vẻ cao ngạo đó cơ chứ?

Lạc Thù, chúng ta cứ chờ xem.

Phương Tiểu Huân đứng thẳng lưng, đi thẳng về phía Giang Trần Cảnh.

Do ở cách quá xa, đám fan não tàn lại reo hò quá lớn, Thời Sênh không nghe rõ được họ đang nói gì.

Đến khi bắt đầu trận đấu, đám fan não tàn càng reo hò dữ dội hơn. Cả nhà thi đấu bóng rổ đều sôi sục lên.

Phương Tiểu Huân bị thương ở cánh tay, Giang Trần Cảnh cũng bị đau chân, hai người đánh bóng có chút kỳ lạ, thỉnh thoảng còn sai sót.

Đám fan não tàn thấy tình hình ấy cũng thấy vò đầu bứt tai khó hiểu, nhưng không thể tránh được họ bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, có nhan sắc, cho dù họ có cầm trái bóng đứng đó không làm gì cả cũng đủ để khiến đám fan não tàn sục sôi cả lên.

Đúng là Phương Tiểu Huân vẫn rất soái khí, mái tóc ngắn khiến gương mặt cô ta hoàn toàn phô bày ra. Người không biết chuyện nhìn thoáng qua có lẽ còn cho rằng cô ta là một mỹ nam.

Hai mỹ nam đánh bóng rổ, nói thực đúng là vô cùng mãn nhãn.

Thế nhưng Thời Sênh không hề cảm thấy hứng thú gì hết.


"A!!"

Những tiếng hò reo vang lên đồng thời khiến Thời Sênh giật mình suýt nữa thì bật ra khỏi ghế. Cmn chứ, reo cũng đồng thanh như thế làm gì chứ!

Cô ngẩng đầu nhìn lên sân đấu, Giang Trần Cảnh hình như đã bị trẹo chân, đang ngồi dưới đất.

Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, Giang Trần Cảnh không hề có chút manh mối nào, bỗng dưng bị đánh ngất, rồi bị tiếng súng đánh thức dậy, sau đó phát hiện chân vô cùng đau nhức, giống như đã bị thứ gì đó đập phải.

"Trần, có sao không?" Hàn Mặc dìu Giang Trần Cảnh dậy, "Tôi đưa cậu đến phòng y tế."

Vừa rồi Phương Tiểu Huân không cẩn thận đụng trúng Giang Trần Cảnh một cái, ai ngờ hắn ta lại ngã xuống như vậy. Lúc này cô ta cũng không biết có nên tiến lên hay không.

Giang Trần Cảnh vô cùng đau đớn, mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu, không nói được gì.

Hàn Mặc dìu Giang Trần Cảnh đi ra ngoài, khi đi qua Phương Tiểu Huân, nhíu mày nhìn cô ta một cái.

Ánh mắt đó rõ ràng là tỏ ý không thích.

Hàn Mặc là cánh tay phải của Giang Trần Cảnh, trước giờ hắn vẫn luôn luôn không thích Phương Tiểu Huân. Đứa con gái này xuất hiện quá đột ngột, có quá nhiều điểm đáng ngờ.

Nhưng Giang Trần Cảnh lại rất có hứng thú với cô ta. Hắn chỉ đành đứng bên cạnh không ngừng nhắc nhở Giang Trần Cảnh.

Biến cố này là điều tất cả mọi người đều không thể ngờ tới, nhưng đám fan não tàn của Giang Trần Cảnh đã nhìn thấy rất rõ Phương Tiểu Huân đụng trúng Giang Trần Cảnh. Đám fan hai bên dưới hàng ghế khán giả bắt đầu chửi mắng công kích lẫn nhau.

Bảo vệ idol vô điều kiện chính là bản năng.

"Phương Tiểu Huân rõ ràng là cố ý. Cô ta là một nữ sinh nhưng các người ngày nào cũng gọi cô ta là nam thần, có thấy buồn nôn không hả? Bây giờ còn cố ý va chạm với Trần Cảnh nhà chúng tôi nữa, rác rưởi."

"Các người mới buồn nôn ấy, cả nhà cô buồn nôn. Nam thần nhà chúng tôi lợi hại nhất. Vừa nãy chắc chắn không phải là cô ấy cố ý va chạm. Các người đừng có ở đó ăn nói hàm hồ, cố tình bôi đen nam thần nhà chúng tôi nữa."

"Ta nhổ vào, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, ai thèm bôi nhọ! Phương Tiểu Huân cố ý, giở thủ đoạn hạ lưu như vậy, có thấy ghê tởm không hả?"

"Cô nói lại lần nữa xem nào ..."

Đám fan não tàn bên trên bắt đầu chửi mắng ầm ĩ rồi chuyển sang động tay chân.

Thời Sênh lắc đầu đứng lên, có lẽ là tức giận rồi, cho dù là ai, dù sao chỉ cần động vào là được, lần này Thời Sênh rất không may bị liên lụy rồi.

1381

Thời Sênh bị một em gái túm lấy, suýt nữa thì bị kéo lên hàng ghế khán giả phía sau.

Thời Sênh – người không có fan não tàn để làm màu bày tỏ cô vô cùng tức giận, trước tiên kéo lại em gái đó xuống dưới.

Động tác của Thời Sênh rất lớn, các fan xung quanh như bị điểm phải huyệt đạo, ai nấy duy trì tư thế kìm kẹp đánh nhau của mình, trợn mắt nhìn Thời Sênh.

"Nhìn gì mà nhìn, tại cô ta ra tay trước." Thời Sênh vỗ tay, như cười như không nhìn họ, "Muốn đánh thì đánh, giết chết một người thì là một người, mấy người ở đây kìm kẹp bóp tới bóp lui thì có gì hay? Tránh ra!"

Khí thế trên người Thời Sênh vô cùng mạnh mẽ, mọi người không tự chủ được buông đối phương ra, để lại một con đường nhường cho Thời Sênh đi.

Thời Sênh đi theo con đường đó đi ra ngoài, giậm bình bịch lên mấy bậc thang rời đi, cho đến khi thân ảnh của cô biến mất khỏi nhà thi đấu, mọi người mới ngơ ngác nhìn đối phương.

"Đệch, đánh đi!!"

"Tao sợ chúng mày chắc! Đánh thì đánh!!"

Sự kiện "tê bức" tại sân thi đấu bóng rổ vô cùng nghiêm trọng, điều này được thể hiện rõ qua tần suất xuất hiện trên loa phát thanh trường thay thế vị trí của Thời Sênh.

Nhưng không bao lâu sau, Thời Sênh lại thành công leo lên ngôi vị đầu bảng.

Thời Sênh cảm thấy chắc chắn là do cô có bát tự không hợp với trường học rách nát này, ai ai cũng muốn đối đầu với cô như vậy.

Phá sản thì đã làm sao nào!!

Phá sản thì không có nhân quyền nữa sao?

Chủ nhiệm giáo dục đích thân lên loa phát thanh gào thét, yêu cầu Thời Sênh đến văn phòng tiếp nhận dạy dỗ.

Chủ nhiệm giáo dục đó là không tìm thấy người, nếu tìm được người, chắc chắn sẽ kêu bảo vệ lên bắt cô.

Thời Sênh không thèm để ý đến vị chủ nhiệm giáo dục đang ở giai đoạn cuối thời kỳ mãn kinh, tìm một nơi không có người nghịch điện thoại.

Cô vừa mở khóa đã nhìn thấy tin nhắn do Tô Diệp Diệp gửi đến đầy cả màn hình.

Tô Diệp Diệp: Đại ca, anh có dám trả lời không hả?

Tô Diệp Diệp: Lương của tôi sắp bị trừ hết cả lương năm sau luôn rồi, cầu xin anh mau trả lời đi.

Tô Diệp Diệp: Có onl không đó?

Tô Diệp Diệp: Anh, anh hai à, anh có onl không đó?

Thời Sênh trượt lên phía trên xem. Tô Diệp Diệp gửi tin nhắn cho cô từ sáng sớm, nhìn thời gian có lẽ là vừa ngủ dậy đã bắt đầu gửi tin nhắn. Tin nhắn mới nhất là mười phút trước.

Hôm Nay Không Báo Án: Sao vậy?

Tô Diệp Diệp:...

Đổi tên cũng thật là kỳ lạ.

Tô Diệp Diệp: Tôi còn tưởng anh cho tôi vào danh sách đen luôn rồi chứ.

Hôm Nay Không Báo Án: Nói chuyện chính.

Tô Diệp Diệp:... Không có gì, tôi chỉ tò mò, rốt cuộc anh là người như thế nào?

Hôm Nay Không Báo Án: Tôi là Lôi Phong, cộng sự phụ tá của chính nghĩa.

[Ký chủ, lúc cô nói câu này không cảm thấy quá tự phụ sao?] Câu này mà cô cũng nói ra được, mặt mũi đâu hết rồi?

"Không có mà, thì chém gió thôi, có ai không biết đâu."

[...] Khựa khựa, làm màu bị sét đánh.

Tô Diệp Diệp: Lôi Phong, anh nói cho tôi biết đi, anh tên là gì? Sống ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?

Hôm Nay Không Báo Án: Lôi Phong, Lôi Phong Tháp, 77, làm việc tốt.

Tô Diệp Diệp:...

Không muốn nói chuyện với anh ta nữa.

[Nhiệm vụ ẩn giấu: Điều phong lộng nguyệt. Mục tiêu nhiệm vụ: Tô Đồ. Mục đích nhiệm vụ: Tự hiểu.]

Nhị Cẩu Tử hồi lâu sau vẫn không nghe thấy Thời Sênh troll lại nó, đang cảm thấy kỳ lạ. Nó bỗng nhiên phát hiện Ký chủ nhà mình bỗng nhiên ngẩn ngơ.

Rất lâu sau cô mới mở danh sách bạn bè Wechat, danh sách chỉ có hai người, một người là Tô Diệp Diệp, một người là Tô Đồ.

Ảnh đại diện của Tô Đồ là một mảng màu đen. Cô nhấn vào xem ảnh lớn, trong mảng màu đen đó có một điểm sáng rất nhỏ, sau khi thu nhỏ hình lại căn bản không thể nhìn thấy.

[Nếu bắt buộc phải có một người thỏa hiệp, thì ta sẽ chịu thua.]

Thời Sênh nhìn chằm chằm vào bức hình đó rất lâu, cuối cùng nhếch khóe miệng lên cười một cái, thực sự là... giày vò người ta mà.

Tô Đồ, boss lớn nhất của quyển truyện này, có mối thù hằn cá nhân với Giang Trần Cảnh, luôn muốn giết chết Giang Trần Cảnh, đương nhiên cuối cùng kết cục là bị Phương Tiểu Huân và Giang Trần Cảnh giết chết.

Nội dung tư thù thế nào không rõ, dù sao thì chính là có thù, kịch bản yêu cầu thế mà.

Tô Đồ con người này... mở miệng là nói đến tiền. À không đúng, phải là có tiền mới nói chuyện, không có tiền thì phải xem tâm trạng thế nào, hành sự cổ quái, tính tình cũng cổ quái, thù dai nhớ lâu, là một nhân vật phản diện rất khó hầu hạ.

Thời Sênh: "..."

Cho nên, bây giờ cô phải theo đuổi một tên thiểu năng trong mắt chỉ có tiền và kim cương thôi sao?

Bây giờ cô rất nghèo có biết không hả?

Tại sao nuôi một nàng dâu lại khó đến thế chứ?

Thời Sênh nhìn tài khoản tiết kiệm không có bao nhiêu của mình, gửi cho Tô Đồ một bao lì xì. Tô Đồ lập tức lĩnh nhận, nhưng có lẽ là chê ít, cho nên không nói một chữ.

Thời Sênh: "..."

Thời Sênh tiếp tục gửi.

Cho đến khi gửi liền hai bao lì xì nữa, tổng cộng là 500 nhân dân tệ, Tô Đồ mới gửi lại cho cô một chữ.

Tô Đồ: Nói.

Ừm, sai rồi, là một chữ cộng thêm một cái dấu câu mới đúng.

Năm trăm nhân dân tệ chỉ đáng giá một chữ cộng thêm một dấu câu như vậy thôi sao. Hôm rạng sáng thứ sáu, não hắn bị úng nước nên mới trả lời cô nhiều chữ như vậy sao?

Hôm Nay Không Báo Án: Anh giai nhỏ có thiếu đối tượng không?

Tô Đồ không thèm để ý đến cô.

Thời Sênh lại chuyển thêm 500 nữa.

Tô Đồ: Không

Được lắm, 500 chỉ đáng giá một chữ, lần này ngay cả dấu cũng không có luôn nữa.

Hôm Nay Không Báo Án: Tôi thiếu đấy, anh giai nhỏ có muốn hẹn hò không?

Gửi tin nhắn xong cô lại chuyển thêm 500 tệ nữa.

Tô Đồ: Không

Tổng cộng 1500 chỉ đáng giá 3 chữ cộng thêm một cái dấu câu như vậy thôi sao.

Thời Sênh bắt đầu thấy nghi ngờ cuộc đời, chẳng lẽ cô phải khuynh gia bại sản mới theo đuổi được hắn sao?

Thời Sênh thu điện thoại lại, vẫn nên đi kiếm tiền thì hơn.

Không có tiền ngay cả một anh giai nhỏ cũng không tán nổi.

***

Tại một khách sạn ở nước T.

Tô Đồ dựa vào cửa sổ, nhìn giao diện wechat trên điện thoại.

Hôm Nay Không Báo Án: Anh giai nhỏ có thiếu đối tượng không?

Hôm Nay Không Báo Án: Tôi thiếu đấy, anh giai nhỏ có muốn hẹn hò không?

Sau đó cô ấy không trả lời tin nhắn nữa.

Tô Đồ mở giao diện chat với Tô Diệp Diệp, đầu ngón tay trượt nhanh trên màn hình.

Tô Đồ: Một nghìn, cho em một đầu mối.

Tô Diệp Diệp: Anh, tổ tông của em ơi, em không có tiền, trong cục cũng không có tiền. Anh đừng bẫy bọn em thêm nữa, em không muốn ngày nào cũng phải ăn dưa chua muối đâu.

Tô Đồ không có ý muốn nói tiếp, thoát ra tắt màn hình.

Tô Diệp Diệp lập tức gọi điện thoại đến. Tô Đồ nghĩ ngợi một lát rồi mới nghe máy.


"Anh hai, anh đang ở đâu vây? Ở nhà nói anh chưa về nhà, đi khắp nơi cũng không tìm được anh, anh mất tích rồi sao?" Tô Diệp Diệp gầm lên trong điện thoại.

Một lời không hợp liền mất tích, tìm một người còn khó hơn lên trời.

"Vụ án đó đã không có chuyện gì của anh nữa rồi, anh có mặt hay không cũng không ảnh hưởng gì."

"Không phải chuyện đó, Cục trưởng bảo em nhờ anh giúp đỡ điều tra địa chỉ IP của người báo án đó. Anh ra giá quá cao, có thể bớt một chút không? Dù sao thì chúng ta cũng là anh em có quan hệ huyết thống, anh đừng có hố em như vậy mà."

"Không mặc cả."

"Anh không thể giảm giá vì tình thân được sao?"

"Không được."

"Tô Đồ trong mắt anh chỉ có tiền thôi à? Đáng đời anh ế, chúc anh ế suốt đời luôn!" Tô Diệp Diệp tức giận muốn cúp điện thoại, nhưng lại nghĩ đến manh mối Tô Đồ vừa nói, cô bình tĩnh lại, "Vừa nãy anh nói có đầu mối gì?"

Tô Đồ không trả lời, cũng không cúp điện thoại.

Tô Diệp Diệp ỉu xìu nói: "Biết rồi, lát nữa sẽ chuyển khoản cho anh."

"Cô ấy là con gái."

"Tút tút tút tút..."

Rất lâu sau Tô Diệp Diệp vẫn chưa hoàn hồn lại được, chỉ vậy thôi sao?

Chỉ năm chữ đáng giá 1000?

Cái tên khốn kiếp Tô Đồ!

Tô Diệp Diệp tức giận muốn đập điện thoại, nhưng lại nghĩ gần đây cô rất nghèo nên lập tức trấn tĩnh lại, đá một cái vào bàn.

"Ái!" Tô Diệp Diệp ôm chân, đau đến mức chảy cả nước mắt.

Những người khác trong văn phòng trưng ra vẻ mặt mơ hồ nhìn Tô Diệp Diệp.

"Nhìn gì mà nhìn, chưa nhìn thấy ai bị tên khốn Tô Đồ ức hiếp bao giờ à?" Tô Diệp Diệp nén nước mắt gầm lên với họ, "Cười cái quần què gì, không được cười!"

Mọi người lặng lẽ nhìn nhau, cũng chỉ có Tô Đồ mới có thể khiến Tô Diệp Diệp trở nên như vậy.

Nhà Tô Diệp Diệp vốn dĩ không hề nghèo, nhưng cô ta thích tiêu tiền tự mình kiếm ra, thế nhưng đồng lương cảnh sát không đáng là bao, bình thường đã không đủ cho cô ta tiêu. Lại thêm Tô Đồ tối ngày hố cô ta, ngay cả tiền trong thẻ tín dụng cũng sắp bị cô ta tiêu hết luôn rồi.

Cô thấy không thể hiểu nổi. Tô gia có ai lại không phải là kẻ hào phóng tiện tay ném tiền bừa bãi, sao đến Tô Đồ lại biến thành kẻ trong mắt chỉ có tiền thế chứ?

1382

"Bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 mời đến cổng trường, có người tìm gặp."

Thời Sênh ngẩng đầu lên từ một đống giấy tờ hỗn loạn, mơ màng vò đầu, sao loa phát thanh trường lại thay đổi rồi nhỉ?

"Bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 mời đến cổng trường, có người tìm gặp." Loa phát thanh lại lặp lại một lần nữa.

Thực sự không phải là cô nghe lầm.

Nhưng...

Nguyên chủ là một người cô độc, sao lại có ai đến tìm cô ta chứ?

Kệ đi, dù sao cũng không quen, không đi.

Thời Sênh tiếp tục vùi đầu vào kiếm tiền.

Loa phát thanh gọi hai lần rồi dừng lại, ai ngờ đến ngày hôm sau loa phát thanh lại bắt đầu gọi người. Đám học sinh xem trò trong trường bắt đầu lượn lờ một vòng, rất nhanh sau đó đã có bài post trên diễn đàn trường.

Kế theo bài post nói cô có bệnh, lại xuất hiện bài post cô không nhận người thân, máu lạnh vô tình.

Trong bài post có một tấm ảnh, là một người phụ nữ, khoảng 40 tuổi, trông rất tiều tụy, giống như người phụ nữ làm việc lao động chân tay ở vùng núi, ăn mặc lôi tha lôi thôi.

Thời Sênh nhìn chằm chằm vào bức ảnh 360 độ không góc chết đó quan sát rất lâu, cuối cùng đưa ra kết luận.

Người này là cô của nguyên chủ.

Khi Lạc gia xảy ra chuyện, đừng nói đến xuất đầu lộ diện, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, e là sợ bị liên lụy.

Nhưng người cô này cũng rất khá, tuy không phải là gia đình hào môn, nhưng mấy năm gần đây nhà chồng đi ra nước ngoài phát triển, bà ta không phải lo ăn lo mặc, sao lại trở thành bộ dạng này chứ?

Lẽ nào muốn lừa cô sao?

Không đúng, bây giờ cô không còn gì cả, bà ta ra vẻ như vậy đến lừa cô làm cái gì chứ?

Chẳng lẽ muốn bán bản cô nương lên núi sao?

Sợ lắm.

Không gặp! Không gặp! Không gặp!

Thời Sênh tiếp tục giả chết, bài post cô không nhận người thân trên diễn đàn trường càng lúc càng hot, ngay cả trận đấu bóng rổ và trận đại chiến "tê bức" của Phương Tiểu Huân và Giang Trần Cảnh hôm đó cũng bị áp xuống.

Phương Tiểu Huân trượt lên màn hình, nhìn những dòng thảo luận sôi nổi trên đó, sắc mặt liên tục thay đổi.

"Ong ong ong..."

Phương Tiểu Huân nhìn tên hiện lên trên màn hình điện thoại, cầm điện thoại đi đến một nơi vắng người mới nhấn nút nghe, "Alo?"

"Lão đại, người phụ nữ tên Lạc Nghiên đó quả thực có vấn đề."

Phương Tiểu Huân nhíu mày, "Vấn đề gì?"

"Chúng tôi đã điều tra được chồng bà ta ở nước ngoài làm ăn rất khá. Bà ta giả dạng như vậy trở về không biết là muốn làm gì."

Phương Tiểu Huân trầm mặc giây lát, "Có lẽ chúng ta có thể lợi dụng bà ta..."

Người phụ nữ đó không chịu rời khỏi trường học. Người của phòng chủ nhiệm giáo dục ngày ngày ở dưới ký túc xá ôm cây đợi thỏ, cũng không tóm được cô.

Cô ta không ra, thì bà ta phải ra tay thế nào?

Giết người ở trường học quá nguy hiểm, không dễ thu dọn.

***

[Nhiệm vụ phụ tuyến: Ta có một kho báu gia truyền.]

Hệ thống đột nhiên lên tiếng, đầu Thời Sênh đập cốc một cái, chạm trúng ipad, màn hình ipad đang đen sì bỗng nhiên sáng lên.

Thời Sênh xoa trán. Đột nhiên lên tiếng dọa chết người, có bệnh à?

Đợi một lát.

Nguyên chủ lấy đâu gia kho báu gia truyền chứ? Nguyên chủ tay trắng đó có biết không? Trên người ngoài quần áo và một chiếc điện thoại ra, ngay cả một mảnh giấy cũng không có.

[Mười nghìn tích điểm.] Rút kinh nghiệm từ sự cố lần trước, Hệ thống không dám nhiều lời, tránh chọc giận đến cô.

Thời Sênh cẩn thận xem lại một lượt cốt truyện và ký ức của nguyên chủ, xác định nguyên chủ thực sự không có kho báu gia truyền gì cả.

Cho nên cái kho báu gia truyền này là cái chết tiệt gì?

Ở đâu chui ra thế này?

[Tìm kho báu gia truyền.]

Thời Sênh: "..."

Cút!

Ông còn đang bận kiếm tiền, ai có hứng đi tìm kho báu gia truyền chết tiệt gì đấy chứ.

[...] Cô tùy hứng, tùy cô quyết định.

Nó biết mình có nói gì cũng không thay đổi được quyết định của Ký chủ, trừ phi Ký chủ tự mình nghĩ thông, cho nên Hệ thống sảng khoái nhận thua, nhưng không offline.

Thời Sênh gõ gõ bàn phím, vô vị đẩy ra, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn wechat cho Tô Đồ.

Một Lũ Thiểu Năng: Anh đang làm gì vậy?

Chuyển khoản 500 tệ.

Đáp lại Thời Sênh là một tấm ảnh, hướng mặt ra biển, mùa xuân hoa nở... Cái mông ấy, hoa có nhìn thấy đâu, chỉ nhìn thấy một đám chân dài.

Một Lũ Thiểu Năng: Tốt nhất anh nhặt một ít cho tôi đi!!!

Chuyển khoản 1000 tệ.

Tô Đồ: Không có hứng.

Thời Sênh băn khoăn nhìn ba chữ đó hồi lâu, có lẽ ba chữ này có thể hiểu là anh ta không có hứng thú với đám chân dài kia chăng.

Một Lũ Thiểu Năng: Vậy anh giai nhỏ có hứng với kiểu con gái như thế nào?

Chuyển khoản 500 tệ.

Tô Đồ: Không

Thời Sênh: "..."

Mẹ kiếp!

Cái tên thiểu năng này cũng thực tế quá rồi đấy, một nghìn thì trả lời ba chữ thêm dấu chấm, năm trăm chỉ trả lời một chữ không thèm thêm dấu câu.

Một Lũ Thiểu Năng: Anh đang ở đâu?

Lần này Thời Sênh chỉ chuyển khoản 200, quả nhiên Tô Đồ không trả lời cô.

Ba trăm, không trả lời.

Bốn trăm, không trả lời.

Năm trăm, không trả lời.

Một nghìn...

Hắn lại gửi lại tấm ảnh khi nãy cho cô.

Một Lũ Thiểu Năng: Tô Đồ, trong mắt anh chỉ có tiền thôi à?

Thời Sênh không chuyển khoản, chắc chắn là không nhận được câu trả lời, đến khi cô chuyển khoản qua Tô Đồ mới trả lời cô một chữ "Đúng".

Một Lũ Thiểu Năng: Bao nuôi anh cần bao nhiêu tiền, ra giá đi!

Thời Sênh chuyển khoản 2000, nhưng Tô Đồ rất lâu sau vẫn không trả lời. Một lát sau hắn gửi một tấm ảnh, chữ trên tấm ảnh đó có thể nhìn thấy rõ, những thứ khác... khửa khửa.

Bên trên liệt ra một danh sách rất nhiều khoản tiền kỳ quái, cái gì mà tiền đi lại, tiền quần áo, tiền cung cấp hằng tháng... tiền cung cấp hằng tháng là cái khỉ gì? Có phải mua nhà đâu! Có thực tế một tí không hả!

Cuối cùng tổng kết lại là một chuỗi dài không biết bao nhiêu số 0. Thời Sênh đếm thử chuỗi số 0 ấy, vô cùng tuyệt vọng.

Một Lũ Thiểu Năng: Có thể trả theo kỳ hạn được không?

Tô Đồ: Không


Một Lũ Thiểu Năng: Vậy tôi đi cướp ngân hàng đây.

Thời Sênh ném điện thoại sang một bên, nặng nề thở dài, vị trí của Tô Đồ vẫn không hề thay đổi. Cho dù có đuổi được đến đó cô cũng chưa chắc đã theo đuổi được người.

Cho dù có theo đuổi được người, cô cũng bao nuôi không nổi.

Nghèo mà!

"Bạn Lạc Thù lớp 10 – 9, mời ra cổng trường có cô ruột cần gặp."

"Lại nữa rồi." Thời Sênh vò đầu. Trường học đang xem kịch không sợ lớn chuyện hay sao, đường đường là một ngôi trường quý tộc, sao lại cứ như tà giáo tẩy não người thế, suốt ngày cứ treo tên cô lên.

Chủ nhiệm giáo dục đánh không lại Thời Sênh, cũng không bắt được cô, đương nhiên chỉ có thể đồng hóa học sinh trong trường, chung một kẻ địch!

Thời Sênh đeo tai nghe lên, mặc kệ đám thiểu năng làm trò.

...

Lạc Nghiên đợi ở cổng trường mấy ngày liền vẫn không gặp được Thời Sênh, trong lòng thầm oán hận, chỉ muốn xông vào trong trường đánh cho Thời Sênh một trận.

Nhưng bà ta lại không thể làm vậy, chỉ có thể đứng đây duy trì dáng vẻ đó.

Lạc Nghiên cúi đầu, trong miệng không ngừng chửi rủa, "Lạc Thù, con tiện nhân chết tiệt, lại dám không gặp tao. Mày tưởng mày còn là đại tiểu thư Lạc gia nữa à? Ra vẻ cái gì chứ..."

"Là bà Lạc Nghiên đúng không?"

Trước mặt Lạc Nghiên bỗng dưng tối sầm lại, một người đàn ông cao lớn đang đứng chặn trước mặt bà ta.

Lạc Nghiên ngẩng đầu đánh giá anh ta, "Cậu là ai?"

"Tiểu thư nhà chúng tôi muốn tìm bà nói chuyện. Chuyện liên quan đến Lạc Thù." Người đàn ông giơ tay ra nắm lấy cánh tay Lạc Nghiên, không hề cho Lạc Nghiên cơ hội phản kháng, đưa bà ta lên một chiếc xe.

"Cậu là ai hả? Tiểu thư nhà các người là ai?"

"Bà gặp rồi sẽ biết thôi." Người đàn ông dùng sức rất mạnh, Lạc Nghiên không thể giãy giụa được.

Lạc Nghiên cố gắng lùi lại phía sau, không muốn đi cùng người đàn ông đó, "Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi không đi, các người muốn làm gì?"

Nhưng người đàn ông dùng sức một cái, nửa ôm bà ta rồi nhanh chóng nhét vào trong xe.

Cửa xe đóng lại, Lạc Nghiên bị ấn ngồi trên ghế xe, mặc cho bà ta có kêu gào thế nào cũng không thoát ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info