ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1361-1365

LittleZiZi14

1361

Thời Sênh ôm tiểu cô nương đặt sang một bên. Tiểu cô nương khôi phục hình dáng chú sư tử con đáng yêu, ôm quả rừng lăn bên cạnh Thời Sênh, thỉnh thoảng còn cọ cọ tay cô.

"Đến tìm ta làm gì?" Thời Sênh vừa đùa nghịch cùng sư tử con vừa hỏi Bạch Tuyên.

Bạch Tuyên thở dài, "Bây giờ bộ lạc Bạch Hổ rất loạn, ta sắp không ở đó nổi nữa rồi, cho nên ta muốn tới tìm ngươi..."

Từ sau khi Thời Sênh chiếm ngọn núi ở xung quanh xưng vương, tính khí của Bạch An lúc tốt lúc xấu. Hắn lại một lần nữa gặp cảnh Lâm Thất Thất và tên vu y đó ở bên nhau, đã thẳng tay giết chết tên vu y đó.

Có lẽ Lâm Thất Thất cảm thấy kinh sợ, nên chuẩn bị bỏ đi cùng Phong Diệm.

Nhưng bị Bạch An phát hiện. Bạch An và Phong Diệm lại đánh nhau một trận.

Sau đó là bộ lạc Bạch Hổ và bộ lạc Phong Diệm đánh nhau, khiến cả bộ lạc đều không được yên ổn.

"Bây giờ Lâm Thất Thất đang ở trong tay ai?"

"Vẫn ở bộ lạc Bạch Hổ, thủ lĩnh nhốt cô ta lại rồi." Bạch Tuyên gãi đầu, "Lâm Thất Thất làm ầm ĩ lên, nhưng thủ lĩnh không chịu thả cô ta đi với Phong Diệm."

Ngày nào họ cũng nghe thấy Bạch An và Lâm Thất Thất cãi nhau.

"Tại sao lại phải nhốt cô ta lại? Cô ta là người thú xấu sao?" Hai móng vuốt của Như Nguyệt ôm lấy quả rừng, ghé vào trong lòng Thời Sênh, hiếu kỳ hỏi.

Thời Sênh vuốt lông cô ta, "Bởi vì có người thú muốn có được cô ta."

"À... ca ca cũng thường xuyên nhốt ta lại, có phải ca ca muốn có được ta không?"

Thời Sênh: "..."

"Đó là vì ngươi gây chuyện nên bị nhốt lại. Nếu để ca ca ngươi nghe được câu vừa rồi, chắc chắn sẽ đánh cho mông ngươi nở hoa luôn."

"Đừng mà." Như Nguyệt lấy đuôi che chiếc mông xinh xắn đi.

Thời Sênh nhéo nhéo tai Như Nguyệt, nói với Bạch Tuyên: "Ngươi tạm thời ở lại đây đi."

"Cảm ơn Linh Khê."

"Ngươi phải gọi là thủ lĩnh." Như Nguyệt đính chính lại cho Bạch Tuyên.

Bạch Tuyên ngẩn người, nhưng sau đó lập tức nói lại, "Cảm ơn thủ lĩnh."

"Dẫn hắn đi tìm một nơi ở, đừng để những người thú khác bắt nạt hắn." Thời Sênh đặt Như Nguyệt xuống.

Như Nguyệt biến thành hình người, "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, ngươi đi theo ta."

"Linh... Thủ lĩnh, phụ thân ta còn đang ở dưới núi, thủ lĩnh có thể đón ông ấy lên cùng được không." Bạch Tuyên thận trọng hỏi.

"Được."

"Cảm ơn Linh Khê, cảm ơn thủ lĩnh."

***

"Thủ lĩnh, sắp đến mùa đông rồi, chúng ta phải chuẩn bị dự trữ nhiều đồ ăn hơn."

Con ngươi Thời Sênh khẽ chuyển động, cô vẫy tay, "Ừm, ngươi đi sắp xếp đi."

"Thủ lĩnh muốn đi không?"

"Đi chứ." Thời Sênh gật đầu.

"Ca ca, mọi người định đi săn bắt à?" Như Nguyệt ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên ánh mắt tràn ngập sự mong đợi hỏi ca ca nhà mình.

Triều Nhất ôm lấy Như Nguyệt từ tay Thời Sênh, nghiêm mặt dạy dỗ: "Muội đừng có cả ngày bám lấy thủ lĩnh như vậy."

Bình thường thủ lĩnh cũng không hề dữ dằn gì, nhưng khi cô ấy nổi nóng thì thực sự rất đáng sợ.

Như Nguyệt không hề để ý hắn nói gì, bám lấy cổ hắn lắc lắc, "Ca ca, có phải mọi người chuẩn bị đi săn không?"

"Ừ." Triều Nhất bất đắc dĩ, ấn cái đầu nhỏ xíu của cô.

Con ngươi Như Nguyệt sáng bừng, "Muội cũng muốn đi, muội cũng muốn đi, thủ lĩnh, ca ca, muội cũng muốn đi."

Triều Nhất nghiêm túc từ chối, "Không được, muội vẫn còn nhỏ, đi săn rất nguy hiểm."

"Cô ta muốn đi thì cứ để cho cô ta đi. Đừng bảo vệ cô ta kỹ quá, ngươi đâu thể bảo vệ cô ta cả đời được." Thời Sênh chống cằm, tùy tiện nói.

Triều Nhất: "..." Nhưng người thú ở độ tuổi này đều không tham gia săn bắn mà!!!

"Ta muốn đi mà! Thủ lĩnh đồng ý rồi kìa, ca ca... ca ca..." Như Nguyệt làm nũng với Triều Nhất.

Triều Nhất nghĩ đến lúc đó Thời Sênh cũng sẽ đi, cô ấy chắc chắn sẽ không động thủ, phải để lại hai người thú ở lại trông chừng họ, cuối cùng cũng đồng ý.

Đến ngày săn bắt, người của các bộ lạc đều tập hợp đầy đủ phía dưới.

Các động vật trên đồng hoang đều phân chia theo bầy đàn, con mồi rất nhiều.

Qua một khoảng thời gian nữa, những động vật này sẽ rời khỏi đồng hoang để ngủ đông, khi mùa xuân đến chúng mới quay lại.

Cho nên mùa này chính là mùa săn bắt.

Họ có thể bắt thêm con mồi, mùa đông sẽ no ấm hơn.

Đội quân người thú tiến về đồng hoang, đội quân khổng lồ vô cùng hoành tráng.

Thời Sênh không để tâm đến lương thực của chúng, muốn ăn phải dựa vào bản thân mình, điểm tốt duy nhất chính là không cần lo lắng bị bộ lạc khác đến cướp.

Nhiều người thú như vậy chắc chắn không thể cùng săn bắt. Triều Nhất cho họ phân chia dựa vào địa bàn trước kia của mình, trước kia săn bắt ở đâu thì bây giờ vẫn đi săn bắt ở đó.

Săn được bao nhiêu đều là của mình, không cần phải giao nộp.

"Linh... Thủ lĩnh, sao ngươi không bắt họ giao nộp?" Bạch Tuyên ôm chú sư tử nhỏ đứng bên cạnh Thời Sênh, khó hiểu hỏi.

Thân là thủ lĩnh, bắt người thú cấp dưới giao nộp lương thực là một chuyện hết sức bình thường.

"Giao nộp làm gì? Ta đâu có thiếu." Thời Sênh hỏi ngược lại.

Cô có thể để mình đói chết được hay sao?

Bạch Tuyên: "..." Ngươi làm thủ lĩnh cũng tùy tiện quá đi.

Triều Nhất cho hai người thú ở lại trông chừng Thời Sênh và Như Nguyệt, còn hắn dẫn người đi săn.

Bạch Tuyên cũng đi theo, Như Nguyệt biến thân thành chú sư tử nhỏ, chạy vòng quanh chân Thời Sênh, chơi đùa vui vẻ.

Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mấy con chim ưng đang bay vòng quanh ở xa xa.

Cái tên thiểu năng kia thật hết cách.

"Như Nguyệt."

"Thủ lĩnh?" Như Nguyệt chạy tới, giương mắt nhìn Thời Sênh, móng vuốt mềm mại đặt lên trên đùi Thời Sênh.

"Đi, ta đưa ngươi đi bắn chim."

"Bắn chim? Ta không thích ăn chim đâu." Như Nguyệt nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc, "Nhưng mà hình như rất thú vị thì phải, đi đâu bắn vậy thủ lĩnh?"

"Biến lại đi."

Như Nguyệt lập tức biến thành hình người. Thời Sênh dắt Như Nguyệt đi đến chỗ đám chim ưng đang bay vòng vòng.

"Thủ lĩnh?" Người thú phụ trách trông coi họ lên tiếng: "Hai người muốn đi đâu?"


"Đằng kia, không đi xa đâu." Thời Sênh chỉ sang bình nguyên ở cách đó không xa.

Người thú thấy nơi đó rất trống trải, không có gì nguy hiểm nên không ngăn cản Thời Sênh và Như Nguyệt.

Thời Sênh lật một lượt trong không gian, nhưng chỉ tìm được mũi tên, không có cung tên.

Đám mũi tên này rốt cuộc là cô đặt vào lúc nào vậy?

Thời Sênh dỡ mấy thứ ra, rồi làm lại thành hai chiếc cung tên.

"Cầm lấy, xem ta làm mẫu đây." Tay trái Thời Sênh cầm cung, tay phải kéo dây cung, nhắm chính xác vào con chim ưng đực trên bầu trời.

Có lẽ chim ưng đực phát hiện ra có nguy hiểm, bay loạn trên cao. Thời Sênh muốn nhắm chuẩn cũng khó khăn hơn.

Vèo...

Mũi tên được bắn ra, đâm thẳng vào một trong số mấy con ưng đó, thấy sắp bắn trúng, bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên.

Trên bầu trời nổ tung một đám pháo hoa.

Có lẽ con chim ưng đó bị sợ hãi, thân mình lảo đảo hơi hạ xuống dưới, vừa khéo tránh được mũi tên bắn đến.

Thời Sênh: "..."

Thời Sênh vội vã quan sát cẩn thận mũi tên bên cạnh, không có gì khác với mũi tên thông thường, trọng lượng và độ dài đều vừa đúng, nhưng ở vị trí lông vũ mũi tên lại được khắc một ký hiệu cực nhỏ.

Cái tên chết giẫm nào lại làm thứ đồ chơi này thành đạn phát tín hiệu vậy hả!!!

Vậy thì lại có câu hỏi được đặt ra, rốt cuộc là cô đã nhặt mấy thứ đồ chơi quái quỷ này vào không gian từ lúc nào vậy?

Hoàn toàn không có ấn tượng gì hết.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong không gian của cô có rất nhiều những thứ hiếm có kỳ quái, có thể nói là đều là những loại có giá trị phá hoại vô cùng lớn.

"Đẹp quá! Đẹp quá! Thủ lĩnh, ta muốn xem nữa." Như Nguyệt ở bên cạnh nhảy nhót, cô ta chưa từng thấy thứ gì đẹp mắt như vậy.

1362

Hai người thú ở bên kia nghe thấy tiếng động liền lập tức chạy đến, "Thủ lĩnh có sao không?"

Thời Sênh miết cung tên, "Không sao."

"Thủ lĩnh, muội muốn xem nữa." Như Nguyệt kéo vạt áo Thời Sênh, đôi mắt tràn ngập vẻ mong chờ.

"Tự bắn đi."

"Woa." Như Nguyệt nhặt cung tên Thời Sênh ném dưới đất. Thời Sênh làm cho cô ta một chiếc cung tên nhỏ hơn nhiều, nhưng Như Nguyệt mới chỉ đứng đến eo Thời Sênh, chiếc cung tên vẫn hơi lớn so với cơ thể nhỏ bé của cô nhóc.

May mà ưu thế về chủng tộc nên cô nhóc cũng rất khỏe.

Như Nguyệt học theo tư thế khi nãy của Thời Sênh, rồi kéo tên.

Vèo....

Mũi tên được bắn ra, nhưng mới bay chưa được bao xa đã rơi xuống, và không có pháo hoa nổ.

Như Nguyệt thất vọng nhìn Thời Sênh.

Tốc độ không đủ nhanh nên không thể dẫn nổ được đạn tín hiệu.

Như Nguyệt bướng bỉnh tiếp tục lấy tên bắn.

Thời Sênh nhìn sang, cũng tiếp tục kéo dây cung.

Tuy mũi tên có thể bắn ra được pháo hoa, nhưng không ảnh hưởng gì đến chức năng bắn chim của nó.

Mũi tên của Thời Sênh nhắm chuẩn con chim ưng đực đang bay trên trời. Đàn ưng đực bên kia cũng lập tức lủi ra xa, nguy hiểm quá!!!

Vương, chúng không muốn làm công việc này nữa!

"Phịch!"

"Phịch!"

Cùng với tiếng pháo nổ, một con chim ưng đực bị bắn trúng, rơi từ trên trời xuống.

Một tiếng là của Thời Sênh, một tiếng là của Như Nguyệt, cái miệng xinh xắn há ra, một lúc sau mới phản ứng lại, Như Nguyệt vui vẻ nhảy nhót.

Có người thú đến nhặt con ưng bị thương về, mũi tên bắn trúng cánh của nó, máu tươi đang chảy đầm đìa.

Thời Sênh nhìn lên trời, những con ưng khác đều đã bay xa, chắc chắn là không bị trúng tên.

"Thủ lĩnh, có người thú đến." Người thú đang cầm con ưng bị thương bỗng nhắc nhở Thời Sênh.

Thời Sênh nhìn theo hướng hắn chỉ, một bầy người thú đang chạy theo hướng này. Tốc độ của chúng rất nhanh, hình như có thứ gì đó đang đuổi theo sau chúng.

Chỉ chớp mắt đã đến nơi, Thời Sênh kéo Như Nguyệt theo. Có lẽ Như Nguyệt cũng cảm giác được nguy hiểm sắp tới gần, co rụt lại đằng sau Thời Sênh, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Bầy người thú đó không lại gần cô mà chạy sang bên cạnh.

Trong đó dường như có một người thú bị thương, bị đồng bọn kéo theo, ngã xuống đất. Người thú phía trước muốn dìu hắn dậy, nhưng còn đang sợ hãi, cuối cùng vẫn đi cùng bầy người thú đang bỏ chạy kia, để mặc tên người thú đó ở nguyên chỗ cũ.

Thời Sênh nhanh chóng nhìn ra thứ đang đuổi theo họ là cái gì.

Là con người! Con người đang bay trên kiếm!

Họ mặc quần áo, còn biết cưỡi kiếm nữa, đó không phải là con người thì là cái gì?

Ở không gian này phải không có người mới đúng, cuối cùng nữ chính và nam chính số 1 2 3 4 5 gì đấy sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, căn bản không có loài người xuất hiện.

Cho nên đám người này ở đâu chui ra vậy chứ!!

Lật bàn, tùy tiện xâm nhập à!

"Đó là con người." Con ưng đực đang bị dốc ngược bỗng nhiên mở miệng nói, "Họ lợi hại lắm, các ngươi còn không chạy đi sao?"

"Sao ngươi biết chúng là con người?" Thời Sênh liếc nhìn con ưng đực đó.

"Không lâu trước đây họ tiến vào vùng cực Bắc của bộ lạc chúng ta, tự xưng là con người. Họ lợi hại lắm." Con ưng đực nói nhanh: "Các ngươi mau chạy đi. Các ngươi không đánh được họ đâu."

Có ba người đuổi theo đám người thú, mặc áo xanh, có lẽ là người của cùng một môn phái hay tông môn nào đó. Họ phi kiếm đến đây, cũng có nghĩa là... con mẹ nó, đây là tu chân sao?

Excuse me?

Đã nói là truyện người thú cơ mà? Đã nói là thế giới nguyên thủy cơ mà?

Tại sao lại có kẻ vào nhầm kênh thế này?

Có để người ta chơi cho yên lành được không!

"Thủ lĩnh..." Hai tên người thú cũng bắt đầu lo lắng.

"Sợ cái gì?" Thời Sênh hống hách hừ lạnh một tiếng, "Lợi hại thế nào cũng có lợi hại được bằng ta không?"

Ưng đực: "..." Ngay cả Vương nhà hắn cũng không dám ngông cuồng tự đại, vậy mà con hổ nhỏ này lại dám, chẳng trách Vương thích nó đến thế.

Ba người đó nhanh chóng đi đến trước mắt, thấy mấy người thú không bỏ chạy, họ lập tức dừng lại. Thấy Thời Sênh còn mặc quần áo, họ nghi ngờ đánh giá một lúc, "Dám hỏi vị tiểu sư muội này thuộc môn phái nào?"

"Các ngươi thuộc môn phái nào?"

"Chúng ta là người của Thiên Hải Môn." Ba người không hề nghi ngờ.

Thiên Hải Môn? Ta còn Thiên An Môn đây này!

"Còn vị tiểu sư muội này thì sao?"

Thời Sênh ra vẻ nghiêm chỉnh, nói vô cùng nghiêm túc: "Thực ra ta không phải là người."

Có cảm giác như đang tự mắng mình vậy.

Nhưng đúng là cô không phải là người mà!

Ba người: "..."

Không phải là người?

Vậy thì tức là người thú sao?

"Vậy thì tại sao ngươi lại mặc quần áo của con người. Có phải là ngươi đã hại chủ nhân của bộ quần áo này không?" Một tên có lông mày hình chữ bát lên tiếng chất vấn Thời Sênh.

Thời Sênh: "..."

"Ta mặc cái gì thì liên quan qué gì đến ngươi!" Cmn chứ, không có chứng cứ mà dám nói bà đây hại người à. Đó là do đạo đức suy đồi hay là nhân cách lệch lạc méo mó hả?

Thanh niên lông mày chữ bát hét lớn một tiếng, "Yêu thú mau nộp mạng!"

Thời Sênh: "..."

Hở một chút là đòi mạng à!

Bà đây còn chưa ra tay đâu nhé!

Ba thanh niên vốn cho rằng đối phó với Thời Sênh rất đơn giản, nhưng họ phát hiện mình đã sai rồi. Yêu thú trước mặt không dễ đối phó như vậy, quan trọng nhất là cô ta lại còn có kiếm!!

Đến khi ba thanh niên bị Thời Sênh trói lại, họ vẫn còn ngơ ngác nhìn nhau.

Tên lông mày chữ bát nóng tính nhất, dù đã bị trói lại nhưng vẫn không nén được cơn giận, "Rốt cuộc thì ngươi là ai hả? Có phải ngươi là gian tế của môn phái khác hay không? Ngươi lừa bọn ta đúng không?"

"Câm mồm!" Thời Sênh đạp một cái, "Trả lời câu hỏi của ta, làm sao các ngươi vào được đây, vào đây làm gì?"

Tên thanh niên gầy yếu bên cạnh tên lông mày chữ bát nghi hoặc nhìn Thời Sênh đánh giá, "Ngươi không phải là người thật sao?"

"Ngươi thấy ta trông giống con người lắm à?"


Thời Sênh: "..." Có thể là ta cũng bị dính virus rồi, tại sao trong đầu cứ sổ ra câu nói này chứ?

Đã trót nói ra rồi, Thời Sênh cũng đành căng mặt lên, tiếp tục làm màu đến cùng.

Thời Sênh uy hiếp một lúc mới moi ra được ngọn ngành câu chuyện từ miệng chúng.

Ba tháng trước, Càn Khôn đại lục... ừm, chính là thế giới bên ngoài thế giới của họ đang sống. Càn Khôn đại lục bỗng nhiên xuất hiện một lời tiên tri, nói là thần khí sẽ hiện thế ở Tuyệt Linh bí cảnh.

Tuyệt Linh bí cảnh là bí cảnh xưa nay chưa bao giờ được mở ra. Bên trong Tuyệt Linh bí cảnh là rất nhiều yêu thú trước đây bị lưu đày. Sau khi yêu thú vào đó, dần dần mất đi năng lực của yêu thú, chỉ có thể dựa vào một cái cây bồ đề để biến hình.

Nhưng có một số yêu thú huyết mạch bên trong cơ thể ngày càng nhạt hơn, rồi trở thành động vật bình thường, trở thành thức ăn của người thú.

Nếu như không phải vì lời tiên tri lần này thì có lẽ sẽ không còn ai nhớ ra còn có một bí cảnh như vậy.

"Người truyền ra lời tiên tri có tên là gì?" Thời Sênh dám lấy Nhị Cẩu Tử ra cược, tuyệt đối là tên thiểu năng Mộ Bạch.

Kịch bản thông thường sẽ không thể xuất hiện sai lệch lớn như vậy được.

Hệ thống: "..." Tại sao bây giờ nó nằm cũng trúng đạn được thế này, có bản lĩnh thì mang thiết kiếm của cô ra mà cược ấy!

Tên có lông mày chữ bát hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, chỉ nói một câu đã phải thở dốc mấy lần, "Thiếu chủ Thái Cực Tông."

"Hắn cũng vào đây sao?"

"Có vào."

"Đâu rồi?"

Ba tên đồng loạt lắc đầu, "Chúng tôi vào cùng nhau, nhưng khi vào trong bí cảnh, chúng tôi sẽ bị truyền đến những nơi khác nhau."

"Các ngươi có thể ở đây bao lâu?" Bí cảnh thường đều chỉ có thời hạn.

Tên thanh niên gầy yếu giơ ra hai ngón tay, "Hai tháng."

Thời Sênh híp mắt lại, "Các ngươi đến tìm thần khí, sao lại đuổi người thú làm gì?"

Tên lông mày chữ bát không phục phản bác, "Chúng cướp đồ của bọn ta trước."

1363

Lần đó Thời Sênh cảm nhận được linh khí, có lẽ chính là lúc họ tiến vào đây.

Chỉ là, cô cũng chỉ có thể cảm nhận được linh khí ở lúc đó mà thôi.

"Nơi đây không có linh khí, tại sao các ngươi lại cưỡi kiếm được?"

Ba tên ngẩn người, "Có chứ, ở đây có linh khí..."

Một tên trong đó dường như nhớ ra điều gì, "Tuyệt Linh bí cảnh chỉ nhằm vào yêu thú, không có tác dụng với con người."

Thời Sênh: "..." Dám coi thường cô không phải là người đúng không, tiên sư khỉ, khó sống vãi đạn.

Thời Sênh liếc nhìn ba thanh niên kia, "Là người thì giỏi lắm đấy."

Ba thanh niên: "..."

Họ cũng đâu có nói cô không phải là người đâu.

Đã được chứng kiến sức mạnh của Thời Sênh, họ không dám lên tiếng nữa. Trước đây những người thú họ gặp đều vô cùng yếu đuối, chỉ một ngón tay đã giết được rồi. Nhưng người thú này lại mạnh đến mức họ giận sôi máu chỉ tay lên trời hỏi liệu có phải mình gặp phải người thú giả rồi không.

Triều Nhất dẫn người thú đuổi đến, thấy ba tên ăn mặc gần giống như thủ lĩnh nhà mình đang bị trói lại, liền hỏi ngay: "Thủ lĩnh, có chuyện gì vậy? Bọn chúng..."

Họ đã nhìn thấy pháo hoa Thời Sênh bắn trên trời. Họ chưa từng thấy thứ đó, nhưng rõ ràng là từ hướng Thời Sênh phát ra, cho nên họ mới vội vã quay trở lại.

Đám người thú phía sau cảnh giác nhìn ba tên thanh niên kia.

Ba tên thanh niên: "..." Bây giờ người phải cảnh giác là bọn họ rõ chưa hả?

Thời Sênh kể lại đại khái sự tình cho Triều Nhất nghe.

"Ý của thủ lĩnh là... ngoài thế giới này của chúng ta còn có một thế giới khác nữa sao?" Triều Nhất nghe xong thấy hơi choáng váng, "Nếu đúng như họ nói thì tại sao lại không có người thú nào lưu truyền lại chuyện này chứ?"

Nếu họ vốn dĩ đến từ bên ngoài thế giới này, thì đám người thú ban đầu vào đây lẽ nào không ghi chép lại sự kiện đó sao?

"Làm sao ngươi biết là không có chứ?" Thời Sênh nhíu mày nhìn hắn.

Nơi này chẳng qua chỉ là một khu vực xa nhất mà thôi, tương đương với một vùng núi xa xôi hẻo lánh.

Bí mật quan trọng chắc chắn là phải nằm trong tay đám bô lão cấp trung ương quản lý, sao có thể để cho đám lâu la tép riu như các ngươi biết?

Ngốc quá là ngốc.

Triều Nhất bị Thời Sênh nhìn khinh bỉ: "..."

Tuy không biết thủ lĩnh đang khinh bỉ mình chuyện gì, nhưng chắc chắn thủ lĩnh đúng.

***

Thời Sênh lệnh cho Triều Nhất xử lý ba người kia, Triều Nhất mờ mịt hỏi cô xử lý thế nào.

Ba người này vừa rồi còn đang định giết cô, tất nhiên cô sẽ không để chúng sống sót rời khỏi thế giới này gây rắc rối cho cô rồi.

Giải quyết xong ba người này, Triều Nhất ném xác ra một cánh đồng hoang vu.

Rất lâu sau khi họ đi, một bóng người từ trong từ trong cánh đồng hoang chui ra, tìm đến nơi Triều Nhất vừa ném xác.

Lâm Thất Thất giơ hai tay che miệng, trong đôi mắt tràn ngập sự khiếp sợ.

Đây là con người sao?

Thực sự có con người...

Cô thử bắt mạch cho ba người đó, nhưng họ đều đã chết.

Thanh kiếm đó của Linh Khê chắc chắn cũng là của con người, có nhiều thay đổi xảy ra với cô ta như vậy, chắc chắn là có liên quan đến con người.

Trong đầu Lâm Thất Thất nhanh chóng chuyển động. Cô ta không nén được nỗi sợ hãi, nhặt một thanh kiếm bên cạnh một cái xác lên, khi cô quay người không cẩn thận đá trúng hông của một cái xác, một cái túi nhỏ bị văng ra ngoài, đồ đạc bên trong cũng lăn ra theo.

Bên trong có một chiếc nhẫn, vô cùng cũ kỹ, xám xịt, như đã bị bụi trần phủ kín cả trăm năm rồi.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Thất Thất lại lấy chiếc nhẫn đó ra.

Một trận gó lạnh thổi tới, cỏ hoang khẽ động, quét qua cổ Lâm Thất Thất. Da đầu Lâm Thất Thất tê dại. Cô ta kinh hãi lùi về phía sau một bước, tay ấn phải thanh kiếm trên mặt đất, cứa thành một đường trên tay.

Máu tươi chảy vào chiếc nhẫn, lấy máu nhận chủ thành công.

Chiếc nhẫn chủ động đeo lên tay cô ta. Lâm Thất Thất có làm thế nào cũng không tháo nhẫn ra được.

"Xin lỗi, tôi không cố ý, nhưng tôi không tháo nó ra được..." Lâm Thất Thất thực sự không thể tháo ra được, chỉ đành cúi đầu nói với cái xác đó, "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, thực sự không phải là tôi cố ý lấy của anh đâu."

Gió lạnh không ngừng thổi đến, trước mặt còn có ba xác chết, Lâm Thất Thất càng hoảng hốt, vội vã nhặt thanh kiếm dưới đất rồi bỏ chạy.

***

Từ sau khi Thời Sênh phát hiện ra ba thanh niên đó, liên tiếp có người thú gặp phải con người. Con người ra sức giết người thú, ép hỏi tung tích thần khí.

Khiến cho người thú không dám đi ra ngoài.

Người bên này của Thời Sênh mỗi lần ra ngoài đều có cô ngồi trấn, gặp phải con người thì chỉ có con người xui xẻo.

Thời gian con người vào đây là hai tháng, nhưng Thời Sênh phát hiện đã hai tháng trôi qua, nhưng cô càng lúc càng gặp nhiều con người hơn, những con người đó căn bản không hề rời đi.

Sau này Thời Sênh mới biết, hai tháng mà họ nói căn cứ theo cách tính thời gian ở đây là hai năm.

Thời gian ở thế giới bên ngoài và thời gian ở trong bí cảnh này chuyển động không giống nhau.

Mới đầu con người muốn tìm thần khí, nhưng không hề có được tin tức gì của thần khí. Ngược lại họ phát hiện ra trong bí cảnh có không ít linh thảo và linh thạch quý hiếm. Con người bắt đầu điên cuồng tìm kiếm những linh thảo và linh thạch này.

Nhưng những hành vi này trong mắt người thú được coi là thiểu năng.

"Thủ lĩnh, tại sao họ lại đi tranh giành đống cỏ đó làm gì?" Như Nguyệt và Thời Sênh đứng ở sườn núi nhìn đám người phía dưới đánh nhau, hiếu kỳ hỏi Thời Sênh.

Thời Sênh nghĩ ngợi, rồi nghiêm chỉnh trả lời, "Có lẽ là vì chúng muốn ăn cỏ."

"Có ngon không?" Như Nguyệt nghiêng đầu, "Dưới đất có bao nhiêu là cỏ như vậy, tại sao họ cứ phải cướp chỗ cỏ đó, đám cỏ đó ăn ngon hơn à?"

Thời Sênh phiền muộn đáp, "Tư duy của đám thiểu năng ngươi không hiểu được đâu."

Có lẽ là do đã gặp phải quá nhiều con người, nên các thể loại tin đồn bắt đầu lan truyền trong cộng đồng người thú. Mọi người đều biết cái lũ mặc quần áo kia chính là con người, khi gặp phải đám quân xâm lược kia thì phải chạy mau.

"Thủ lĩnh, đó là bộ lạc Bạch Hổ." Như Nguyệt bỗng kéo vạt áo Thời Sênh.

Thời Sênh nhìn sang bên đó, Bạch An dẫn theo Lâm Thất Thất cùng mấy người thú nữa, va chạm với đám người đang tranh giành linh thảo kia, cách quá xa nên Thời Sênh không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng không bao lâu sau hai bên đã bắt đầu đánh nhau.

Trong tay Lâm Thất Thất có một thanh kiếm, khi cô ta vẫy kiếm mơ hồ thấy có linh khí.

Cô ta là con người...

Cho nên tác giả đại nhân để mặc cho con người vào đây, thực ra là để tặng ngón tay vàng cho nữ chính đại nhân đúng không?

Đừng có chơi xỏ nhau thế chứ!

Bây giờ Lâm Thất Thất giỏi lắm chỉ được coi là nhập môn, còn thua xa đám tu sĩ đó, mới chỉ mấy chiêu đã bị đám tu sĩ bắt được.

Họ uy hiếp Lâm Thất Thất, bắt Bạch An dừng tay.

Bạch An dùng đầu đụng tên tu sĩ đó. Lâm Thất Thất giãy giụa chạy thoát, nhanh chóng chạy về hướng Thời Sênh.

"Linh Khê, cứu ta..." Lâm Thất Thất hét lên với Thời Sênh.

Đám tu sĩ nhìn thấy phía xa có người, càng tăng tốc độ truy đuổi hơn.

Khi Lâm Thất Thất chạy đến dưới sườn núi, cô ta đã bị đuổi kịp, chật vật ngã xuống đất.

Đám tu sĩ dừng lại ở phía sau, cảnh giác nhìn một lớn một nhỏ đang đứng trên sườn núi.

Cô nương lớn hơn trông có vẻ mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc trang phục giống của con người, nhưng kiểu trang phục khác với bọn họ.

Cô nương nhỏ hơn dường như mới chỉ năm sáu tuổi, trên người mặc một bộ váy da báo, trông có vẻ vô cùng hoạt bát đáng yêu.

"Linh Khê, cứu ta, ca ca muội bị họ bắt rồi." Lâm Thất Thất nói rất nhanh, vẻ mặt lo lắng, như thể đang thực sự cầu xin Thời Sênh cứu mạng.

Lâm Thất Thất biết Thời Sênh rất lợi hại. Nếu đám người này nhắm vào Thời Sênh, chắc chắn Thời Sênh sẽ ra tay, cô ta sẽ được cứu rồi.

1364

"Ta không liên quan gì đến họ, các ngươi thích làm gì thì làm." Thời Sênh lập tức tỏ rõ lập trường.

Xì, nữ chính đại nhân lợi hại lắm cơ mà, còn cần cô cứu nữa sao.

Họ quay sang nhìn nhau, tiểu cô nương này nhìn họ quá bình tĩnh, trên mặt còn hiện rõ sự tự tin hống hách.

Trực giác mách bảo họ, người này không dễ dây vào.

Đám tu sĩ nghi hoặc giây lát, thử thăm dò tiến lên mấy bước, vừa quan sát phản ứng của Thời Sênh, thấy cô không động đậy gì, liền tiến lên kéo Lâm Thất Thất về phía họ.

"Linh Khê...." Lâm Thất Thất giãy giụa, "Linh Khê, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được."

"Đưa đi mau lên." Thời Sênh xua tay ra hiệu cho mấy tên tu sĩ.

Lâm Thất Thất suýt nữa thì nghẹt thở, "Linh Khê, ngươi không cứu ta cũng được, nhưng lẽ nào ngay cả ca ca ngươi cũng không cứu sao? Huynh ấy là ca ca của ngươi, ca ca ruột của ngươi đó!"

"Ta và hắn đã đoạn tuyệt quan hệ rồi." Thời Sênh xua tay, một giây sau đã hét lên đầy ác ý với đám tu sĩ, "Các ngươi có đi hay không hả, không đi là ta ra tay đấy."

Đám tu sĩ lập tức kéo Lâm Thất Thất quay lại.

Lâm Thất Thất không thể tin vào mắt mình. Cô không ngờ Thời Sênh thực sự nhẫn tâm như vậy.

Thời Sênh nhìn Lâm Thất Thất bị lôi về, Bạch An đã bị bắt lấy, dường như họ đang thương lượng điều gì đó, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Thời Sênh.

Thời Sênh đứng cao hơn họ, có thể nhìn thấy phía xa có một bầy sói đang tiến lại gần phía họ.

Nam chính số 2 đã đến cứu nữ chính đại nhân rồi...

"Này..." Thời Sênh vẫy tay qua bên đó, thấy có người nhìn cô, cô liền chỉ qua hướng đó, "Có sói kìa."

Mọi người: "..."

Thời Sênh cảm nhận rõ có một ánh mắt nghiêm nghị đang dừng lại trên người cô, dường như muốn cắt cô ra thành nghìn vạn mảnh vậy.

Bầy sói bị phát hiện, vô số con sói nhào ra từ đồng cỏ, vật lộn với đám tu sĩ.

Phong Diệm nhân cơ hội cứu Lâm Thất Thất ra, đến khi hắn muốn đi cứu Bạch An, phát hiện tu sĩ bên đó đã giết gần hết bầy sói, hắn chỉ có thể đưa Lâm Thất Thất chạy trước.

"Phong Diệm, còn Bạch An nữa..." Lâm Thất Thất nắm lấy vai Phong Diệm, sự lo lắng trên mặt dường như không hề giả tạo chút nào, "Chúng ta không thể để Bạch An ở lại được."

"Không kịp nữa rồi, chúng ta đến nơi an toàn trước đã rồi nghĩ cách sau." Phong Diệm nhanh chóng nói.

Lâm Thất Thất quay đầu nhìn lại phía sau, tiếng chó sói tru cùng với tiếng vũ khí vung lên chạm vào nhau chan chát của đám tu sĩ không ngừng vang lên bên tai cô ta.

Cô ta vô thức nắm lấy bờ vai Phong Diệm, đầu ngón tay bấm chặt vào trong bắp thịt hắn, tâm trạng nơi đáy mắt trào dâng phức tạp, đều là do cô ta quá yếu ớt...

***

Đám tu sĩ phái một đại diện đến nói chuyện với Thời Sênh.

"Khi nãy cảm ơn cô nương đã nhắc nhở." Thái độ vị tu sĩ đại diện khá tốt, "Không biết cô nương có thâm thù đại hận gì với đám người thú đó?"

Cô ta sẽ không vô duyên vô cớ nhắc nhở họ, hơn nữa từ cuộc đối thoại trước đó cũng khiến họ đoán được một phần chân tướng.

"Chẳng có thâm thù đại hận gì hết, chẳng qua ta nhìn chúng thấy ngứa mắt thôi mà." Thời Sênh liếc nhìn vị tu sĩ đại diện, không khách khí nói: "Có chuyện gì thì nói, không có thì cút."

Tu sĩ: "..."

Tu sĩ đại diện lấy tay ấn môi, ho một tiếng, "Cô nương này, chuyện là thế này, chúng tôi lần đầu tiên đến đây nên không quen thuộc nơi này lắm, không biết cô nương có hứng thú làm hướng dẫn viên cho chúng tôi không?"

Thời Sênh nhíu mày, độ cong trên khóe môi ngày càng sâu hơn.

Tu sĩ đại diện bỗng nhiên cảm thấy hụt hơi, còn không có cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn cô.

Người đứng ở trên luôn tạo cho người khác cảm giác bức bách, nhất là như lúc này.

Địa vị của tiểu cô nương này ở trong chủng tộc người thú chỉ e cũng không hề thấp.

Giọng nói cô vang lên, "Ngươi có biết ta thường làm hướng dẫn viên cho ai không?"

Trên cánh đồng hoang bỗng nổi gió. Gió thổi qua cỏ hoang, như sóng biển dập dờn cuộn trào hết lớp sóng này đến lớp sóng khác, sự hoảng hốt tràn vào tận đáy lòng vị tu sĩ đại diện nọ, kéo theo sự lạnh lẽo âm u.

"Mạo phạm cô nương rồi." Vị tu sĩ đại diện đó cũng là người thông minh.

"Thông minh đấy." Thời Sênh cười rất khó hiểu.

Nụ cười đó khiến người khác tuyệt đối không cảm nhận được một chút độ ấm nào, chỉ có cảm giác như đang ở trong một cái ngõ âm u nhỏ hẹp, bốn bế xung quanh đều là tiếng sói tru quỷ khóc, oan hồn lệ quỷ kêu than.

Trên trán vị tu sĩ đại diện nọ đã toát mồ hôi đầm đìa. Hắn chắp tay khom lưng hành lễ, "Vậy ta không làm phiền cô nương nữa."

Vị đại diện nọ vội vàng rời đi, nói mấy câu với đồng bọn. Đám người nhanh chóng dẫn mấy tên người thú vừa bắt được rời đi, rồi biến mất trên cánh đồng hoang.

"A!" Như Nguyệt đột nhiên hét lên một tiếng, cơ thể bỗng biến thành sư tử, trốn vào trong lòng Thời Sênh.

Thời Sênh: "..."

Cô ngẩng đầu nhìn theo hướng đó. Tinh Lan đi từ trong cánh đồng hoang ra, cỏ hoang không che được nửa người hắn, áo lông vũ bị hắn ôm chặt lấy, ánh sáng từ bên ngoài quét qua.

Trên đầu hắn, chim ưng đực đang bay vòng quanh. Cánh đồng hoang vu vô tận phía sau đều trở thành nền cảnh cho hắn, gió nhẹ phất phơ, khẽ thổi mái tóc dài chưa được cột lên của hắn.

Hắn như bông hoa nở rộ trên cánh đồng hoang vu rộng lớn, mê hoặc đến chí mạng.

Tinh Lan đứng vững ở phía dưới sườn núi, ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, "Thật là độc ác."

"Ngươi có muốn thử xem sao không?" Thời Sênh mỉm cười.

"Không muốn." Hắn không muốn bị con hổ nhỏ đó chơi đùa. Giọng Tinh Lan được gió thổi truyền đến bên tai Thời Sênh, "Bây giờ thế cục đã đổi, nhưng lời đề nghị trước đây của ta vẫn còn nguyên hiệu lực, ngươi có thể dẫn... bộ lạc của ngươi gia nhập Bắc Hoang."

Thời Sênh hỏi ngược lại: "Ngươi thấy bộ lạc Bắc Hoang của ngươi an toàn lắm à?"

"Ít nhất thì cũng an toàn hơn những bộ lạc khác."

Thời Sênh nhìn chằm chằm vào hắn mấy giây, khuôn mặt chợt lạnh lùng, "Không có hứng."

Tinh Lan: "..."

Tốc độ thay đổi sắc mặt của hổ con sao lại nhanh như vậy chứ.

Tinh Lan hơi ngừng lại, không tiếp tục chủ đề này, "Ngươi bắt một người thú của ta, không biết có trả lại cho ta được không?"

Thời Sênh cười lạnh, "Ta giết hắn lâu rồi."

"Hắn vẫn còn sống." Tinh Lan nói rất chắc chắn, như thể chính mắt hắn đã nhìn thấy vậy. Hắn hơi mỉm cười, ý cười trên gương mặt hắn có thể khiến người khác dốc hết tất cả cho hắn, thanh âm nhàn nhạt, "Nếu ngươi thích thì cứ giữ lại cũng được."

Thời Sênh: "..."

Ai thích một con chim ưng chứ!

Ánh mắt Thời Sênh di chuyển một vòng khắp người Tinh Lan, bỗng nhiên trở nên có chút ác ý, "Chân thân của ngươi không phải là một con chim ưng đấy chứ?"


Người thú bên cạnh hắn đa số đều là ưng...

Sắc mặt Tinh Lan không hề thay đổi chút nào, "Gia nhập bộ lạc Bắc Hoang đi, ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Đừng có mơ!" Bà đây không muốn gia nhập cái bầy cầm thú đó của ngươi chút nào cả.

Thời Sênh ôm Như Nguyệt đi xuống sườn núi. Tinh Lan đứng lại giây lát rồi đi xuống theo.

Như Nguyệt dường như rất sợ Tinh Lan, co lại thành một nhúm, vùi chặt cả người vào trong lòng Thời Sênh run lẩy bẩy.

"Ngươi sợ hắn như vậy cơ à?" Thời Sênh xoa tai Như Nguyệt.

Tai Như Nguyệt run lên, giọng nói khe khẽ, "Hắn là Vương của Bắc Hoang."

"Ngươi gặp rồi à?" Con sư tử nhỏ này mới bao nhiêu tuổi đâu? Ngay cả ra khỏi nơi ở còn ít, sao có thể gặp được Tinh Lan...

"Chưa gặp, nhưng tất cả mọi người đều biết... chỉ có Vương Bắc Hoang mới được mặc áo do lông vũ kết thành."

"Người chim mà."

Như Nguyệt: "..." Thủ lĩnh nói như vậy sẽ bị ăn đánh đó.

"Nói xấu sau lưng người khác là thói quen không tốt đâu." Giọng nói Tinh Lan từ phía sau truyền đến.

"Chẳng phải là ta nói ngay trước mặt ngươi đấy sao?" Thời Sênh quay đầu nhìn hắn, nói với vẻ vô cùng thẳng thắn hào hùng.

Tinh Lan: "..."

Ánh mắt Thời Sênh dừng lại trên chiếc áo lông vũ Tinh Lan đang mặc, lúc nào hắn cũng bọc chặt trong chiếc áo lông vũ đó, không biết bên trong có mặc gì hay không...

Dường như Tinh Lan biết Thời Sênh đang nghĩ gì, "Có mặc, khiến ngươi thất vọng rồi."

Thời Sênh: "..." Cô thất vọng cái quần què gì!

1365

Tinh Lan cứ đi theo cô mãi, không biết muốn làm gì.

Đến khi Thời Sênh về chân núi, Tinh Lan mới biến mất.

Sau đó chỉ cần cô đi ra ngoài, Tinh Lan đều sẽ xuất hiện, cách cô một khoảng không xa không gần cứ thế đi theo cô, cũng không nói gì.

Có lúc Thời Sênh sẽ rút kiếm chém hắn, có lúc không.

Tinh Lan cũng không đánh lại. Thời Sênh động thủ hắn sẽ chạy, rồi không bao lâu sau lại quay lại.

***

Không biết Bạch An làm cách nào trốn được ra ngoài, dù sao thì khi Thời Sênh nghe được tin cũng là tin tức hắn và Phong Diệm đánh nhau.

Nguyên nhân cụ thể ra sao Thời Sênh không biết, nhưng khẳng định chắc chắn là có liên quan đến Lâm Thất Thất. Sau đó Lâm Thất Thất bị Bạch An cướp về.

Bị cướp mất Lâm Thất Thất, Phong Diệm tất nhiên không vui vẻ gì, dẫn theo đội quân người thú của hắn kéo màn chiến tranh với Bạch An.

Lâm Thất Thất bị cướp tới cướp lui, trong lòng ngày càng mất hết kiên nhẫn với Bạch An và Phong Diệm. Họ chỉ biết đối xử thô bạo với cô, mà không hề để ý đến cảm nhận của cô.

Khi hai bên giao chiến, Lâm Thất Thất đã bỏ chạy.

Cô ta muốn trở nên mạnh mẽ, cô ta muốn rời khỏi nơi đây.

Vậy là không ai có được Lâm Thất Thất.

Lâm Thất Thất mất tích, Phong Diệm và Bạch An cũng coi như yên tĩnh lại. Nhưng không yên tĩnh được mấy ngày đã lại náo loạn lên.

Thế giới này không chỉ có đám người thú sinh sống ở núi hoang rừng thẳm như họ, mà còn có người thú xây dựng thành trì sinh sống. Người thú sinh sống ở nơi đó mới là nơi tập trung của những kẻ tai to mặt lớn trong thế giới người thú.

Rất không may, tên vu y Bạch An giết lại là con trai của một tên có máu mặt ở thành Lạc Phong, bởi vì hắn thích nghiệp vu y nên mới học nghề này. Bây giờ ông ta biết con trai mình đã chết, liền dẫn binh đến gây chuyện với Bạch An... liên đới đến cả mấy bộ lạc người thú trong mười dặm tám phương gần đó.

Đại gia nhà người ta đã có lời, đám người thú bọn họ hoặc phải chịu thần phục, theo họ trở về thành Lạc Phong làm nô lệ, hoặc là sẽ phải chết ở đây.

Hơn nữa đám người thú đó còn dẫn theo con người.

Giết thú không chớp mắt, vô cùng lợi hại, đó chính là con người.

"Thủ lĩnh, đám người thú này quá đáng quá rồi! Con trai hắn là do Bạch An giết, dựa vào đâu mà bắt chúng ta phải chịu tội cùng? Còn mang theo cả con người. Bọn họ lại còn thông đồng làm bậy với con người. Có biết đám con người đó đã giết bao nhiêu đồng loại của chúng ta không?"

"Con người quá ghê tởm..."

"Đúng vậy, bây giờ còn cấu kết với người thú nữa, chúng ta phải làm sao đây?"

Con người bỗng nhiên xông vào nơi cư trú đời đời kiếp kiếp của người thú, cộng thêm việc rất nhiều người thú chết trong tay con người. Cho dù vì nguyên nhân gì dẫn đến xung đột, nhưng cuối cùng đều là người thú chết. Món nợ này chắc chắn phải tính trên đầu con người.

"Thủ lĩnh, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Đội quân người thú của họ đông lắm, còn có con người trợ giúp nữa, chỉ e chúng ta không thắng nổi."

"Thủ lĩnh..."

Thời Sênh bị một bầy người thú vây quanh, cô vẫy tay một cái, "Ngừng!"

Đám người thú yên lặng, nhìn Thời Sênh đang ngồi bên trên, ánh mắt sùng bái và chờ đợi, thủ lĩnh của họ nhất định sẽ có cách.

Thủ lĩnh của họ lợi hại nhất.

Thời Sênh vuốt lông Như Nguyệt, ngữ khí tùy tiện, "Phía trước còn có Bạch An chống đỡ, các ngươi sợ cái gì?"

"Bộ lạc Bạch Hổ của Bạch An thì có được bao nhiêu người thú chứ, chắc chắn là không đánh thắng chúng."

Thời Sênh nhìn hắn một cái, "Đừng tâng chúng lên tận trời mà lại tự diệt uy phong của mình."

Đám người thú: "..." Vậy câu thủ lĩnh vừa nói thì uy phong ở đâu ra chứ?

"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, sợ cái gì." Thời Sênh vắt chéo chân, "Lệnh cho tất cả người thú của chúng ta đều tập hợp ở quanh đây."

Thời Sênh dặn dò xong, Triều Nhất lập tức căn dặn người thú dưới trướng đi làm.

Tất cả các đỉnh núi thuộc về Thời Sênh đều tụ tập ở xung quanh núi Sư Tử.

Thời Sênh xuống núi, đi quanh chân núi bày trận. Tinh Lan không biết đã tách đám người thú đó ra thế nào, lẳng lặng xuất hiện ở đằng sau Thời Sênh.

"Vương của Bắc Hoang này, sao ngươi không đi xưng bá thế giới đi, cứ đi theo ta làm gì?"

Tinh Lan dựa vào một thân cây, hơi cúi đầu xuống. Nghe thấy giọng Thời Sênh nói, hắn ngẩng lên, ánh mắt nhắm chuẩn xác vào bóng người kia.

"Ta cần ngươi giúp đỡ."

"Ta không có hứng với việc xưng bá thế giới." Thời Sênh trợn mắt.

"Xong chuyện rồi ta và ngươi cùng chia sẻ giang sơn, thế nào?"

"Chẳng thế nào cả." Thời Sênh đi về phía trước, "Ta mà muốn xưng bá thế giới thì đã tự mình làm rồi, sao còn phải đi giúp ngươi."

"Vậy ngươi muốn làm gì?"

Thời Sênh bỗng quay người lại, đón lấy ánh mắt hắn, bờ môi khẽ hé mở, "Ta muốn ngươi mọi chuyện đều thuận theo ta, nghe lời ta, vì ta từ bỏ tất cả."

Thời Sênh không dừng lại, "Ngươi không làm được, cho nên mau cút đi thực hiện giấc mộng xưng bá thế giới của ngươi đi, đừng có lượn đi lượn lại trước mặt ta. Ta có thể nhịn được ngươi một vài lần, nhưng khi nào tâm trạng ta không tốt sẽ không tha cho ngươi đâu?"

Hai người nhìn nhau qua mấy cái cây ngăn cách.

Tiếng lá cây ma sát soàn soạt, lúc này càng trở nên rõ rệt hơn, dường như rơi vào tận trong lòng.

Soàn soạt...

Soàn soạt...

Tinh Lan cụp mắt xuống, quay người rời đi.

Hắn đi rất chậm, ánh sáng chiếu lên thân hình hắn, cái bóng chiếu xuống đất lại có chút khúc khuỷu. Khi hắn sắp hoàn toàn bước vào bóng tối, hắn chợt dừng lại, nhưng không quay đầu lại, mà cứ thế lặng lẽ đứng đó.

Cũng không biết bao lâu sau đó, thân hình hắn nghiêng về phía trước, ánh sáng bao phủ hắn, chỉ còn lại mấy luồng ánh sáng phản chiếu trên chiếc áo lông vũ của hắn.

Thời Sênh như không có chuyện gì xảy ra quay đầu tiếp tục làm.

Cô biết hắn là người như thế nào, cho nên không có gì phải thất vọng cả.

***

"Vương sao rồi?"

"Không biết, cứ đứng đó gần một ngày rồi."

Hai người thú đứng sau rừng cây, nhìn bóng người phía xa xa, nhưng khung cảnh mờ mịt. Chúng chưa bao giờ thấy Vương có bộ dạng như vậy.

Cho dù có xảy ra chuyện lớn hơn nữa, Vương cũng vẫn duy trì dáng dấp của vị bá chủ nắm chắc mọi thứ trong tay.

Lúc này bỗng nhiên lại trở nên u buồn như vậy là sao chứ?

"Bên kia... hình như là núi Sư Tử à?" Người thú A chỉ sang ngọn núi sương mù phủ kín ở phía xa xa.

Người thú B nhìn sang bên đó, khó hiểu hỏi, "Đúng vậy, thì sao?"

Người thú A vẻ mặt hóng hớt, "Hình như Vương đang nhìn sang bên đó... Ngươi nói xem liệu có liên quan đến con hổ con đó không?"


Người thú B hơi chần chừ, "Không phải chứ..."

"Sao lại không thể chứ? Lúc mới đầu tại sao Vương lại vừa nhìn đã thích con hổ nhỏ đó như vậy? Trước đây Vương có để ý đến ai bao giờ đâu."

"Vương vẫn muốn con hổ đó giúp sức à?"

Người thú A vẻ mặt khinh thường, "Ngươi đã thấy Vương cần người khác giúp đỡ bao giờ chưa?"

Người thú B lắc đầu, ừm, hình như là chưa bao giờ thật.

Chúng đã gặp không ít người thú có bản lĩnh, nhưng Vương chưa từng để ý đến ai.

"Ta thấy Vương nhà chúng ta đến tám phần là thích con hổ con kia rồi."

"Vương độc thân đã bao năm nay rồi, cũng nên có một người bạn đời."

"Nhưng mà Vương nhà chúng ta như thế thì sao tán đổ được người ta chứ."

"Balabala..."

"Các ngươi đang nói gì vậy?"

Hai tên người thú hăng say tám chuyện, không hề chú ý đến Tinh Lan khi nãy còn đứng ở đằng xa bây giờ đã đi đến trước mặt chúng. Nghe thấy giọng Tinh Lan cất lên, hai tên người thú đều bị giật mình.

"Vương... Vương qua đây lúc nào vậy?" Người thú B run lẩy bẩy. Trời ơi, bây giờ nhìn Vương đáng sợ quá đi!

Tinh Lan lãnh đạm nói: "Về bộ lạc."

Người thú A B nhìn nhau, cứ thế đi về luôn à? Không cần con hổ kia nữa à?

Nhưng chứng kiến mức độ đáng sợ của Vương nhà mình, hai tên người thú không dám hỏi nhiều, biến thành chim ưng rồi bay thẳng lên bầu trời.

Còn thân ảnh Tinh Lan cũng bị rừng cây che đi, rồi dần dần biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info