ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1326-1330

LittleZiZi14

1326

Nhưng khi Tuyết Đại xốc tấm bạt lên, nơi đó đâu có một cái thi thể nào, tới máu cũng chẳng thấy.

"Sao lại không thấy chứ?" Tuyết Đại lật tung đống tạp nham bên dưới lên nhưng quả thật chẳng thấy gì, "Rõ ràng tôi giấu ở đây mà."

Chắc chắn là sau khi bọn họ đi, đã có người tới dọn dẹp.

Thời Sênh chống hông nhìn xung quanh, lại đi vòng quanh sân thượng một vòng nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều gì.

"Chủ nhân." Giảo Đồng ngồi xổm trên sân thượng gọi cô, "Ngài mau tới đây mà xem."

Giảo Đồng chỉ vào một cái huy chương lớn bằng đầu ngón tay cái rơi trên mặt đất, "Chủ nhân, ngài nhìn xem đây là gì?"

Thời Sênh và Tuyết Đại cùng ngồi xuống xem xét cái huy chương tới nửa ngày.

"Cái này hơi giống... Mục gia." Sau một hồi lâu, Tuyết Đại nói bằng giọng không chắc chắn lắm.

Thời Sênh nhặt huy chương lên nhìn kỹ, khá giống với huy chương của Mục gia, nhưng vẫn có điểm khác.

Giảo Đồng ngồi dịch sang một bên, hắn không muốn ngồi gần tịnh ma sư như thế, "Chủ nhân, không biết ngài đã nghe qua một cụm từ này hay chưa?"

"Nói."

"Chăn nuôi ác ma."

Sắc mặt Tuyết Đại biến đổi, cô ta ngẩng đầu quan sát kỹ Giảo Đồng. Hắn không giống người của đại gia tộc, tại sao lại biết chuyện này.

"Ừ." Biểu tình của Thời Sênh bình thản, "Giao dịch với ác ma để đổi lấy lợi ích đúng không?"

"Chủ nhân biết sao?"

"Không biết." Bốn chữ kia có ở trong cốt truyện nên cô mới biết.

Vẻ mặt Giảo Đồng lộ ra mấy phần chán ghét, "Tuy rằng con người lấy danh nghĩa tiêu diệt ác ma, nhưng thực tế thì có rất nhiều người, bao gồm cả tịnh ma sư, tất cả đều ngầm làm giao dịch với một số ác ma."

Loài người chán ghét bọn chúng nhưng lại mơ ước có được năng lực của chúng.

Thời Sênh cười nhạo: "Đây là điển hình của việc miệng hô không cần nhưng thân thể lại rất thành thật."

Tuyết Đại: "..." Lời thoại trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo còn có thể dùng như thế sao?

Giảo Đồng bày ra vẻ mặt "chủ nhân nói đúng, chủ nhân nói có lý" đầy vẻ sùng bái mù quáng, "Con người luôn khẩu thị tâm phi như thế, kiêng kỵ ác ma nhưng lại không ngừng bòn rút giá trị hữu dụng trên người ác ma."

Giảo Đồng nói xong lại hơi chột dạ liếc nhìn Tuyết Đại ở bên cạnh một cái.

Quên mất ở đây còn có con người.

Tuyết Đại nhìn Giảo Đồng đầy vẻ khó hiểu, "Anh nhìn tôi làm gì?"

Giảo Đồng: "..."

Hắn sợ bị giết.

Hiển nhiên Tuyết Đại chẳng thèm để ý tới Giảo Đồng, lại nói với Thời Sênh: "Rất nhiều đại gia tộc chăn nuôi ác ma, huy chương này hẳn là cho ác ma của Mục gia đeo."

Tuyết gia cũng có.

Đương nhiên, những chuyện này là cô ta tự phát hiện ra, người trong gia tộc không bao giờ nói cho cô ta biết.

Chăn nuôi ác ma không phải là nhốt lại mà là chúng ẩn nấp ở các nơi, cung cấp tin tức hữu dụng cho gia tộc. Đeo huy chương là để người trong nhà có thể nhận ra nhau, không bị ngộ sát.

Mục gia?

Mục Dạ ư?

Không đúng, với thân phận hiện tại của Mục Dạ thì còn chưa có khả năng có thể tiếp cận với chuyện bí ẩn thế này.

Chuyện chăn nuôi ác ma nếu để lộ ra thì sẽ rất dễ bị người ta công kích.

Có một số việc, trong lòng mọi người rõ ràng nhưng đều không nói ra, như thế thì ai cũng vui.

Nhưng một khi cái áo lót bị kéo xuống thì chẳng ai có thể tự nguyện thừa nhận hành động này.

Nếu không phải Mục Dạ thì chắc chắn là cao tầng Mục gia.

Cái tên ngu xuẩn Mục Dạ kia chắc chắn đã lỡ miệng.

Cũng có thể là... cố ý?

Cũng có thể không phải Mục Dạ nói, bởi vẫn còn một tên ngu si đần độn đang ẩn núp chờ tính kế cô kia kìa.

Trong lúc nhất thời, Thời Sênh không nghĩ ra chuyện này do ai để lộ, nhưng dù là kẻ nào tính kế thì chắc chắn cũng có liên quan tới Mục gia.

Vì thế, sau lần bị tấn công không thể hiểu được lý do kia, Mục gia lại bị tấn công lần nữa.

Lần trước, bọn họ không nhìn rõ người, nhưng lần này Thời Sênh nghênh ngang tiến vào từ cổng lớn.

Mục Huy nhận được tin tức liền vội vàng chạy tới đại sảnh.

Thời Sênh ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị hằng ngày ông ta vẫn ngồi, trên mặt đất là một đám người đang không ngừng rên rỉ.

Mục Huy phất tay để người phía sau nâng những người kia xuống, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người đang dùng kiếm chọc chọc cái bàn ở phía trước, "Vị Tức, thời gian ước định còn chưa tới, cô định đổi ý phải không?"

Thời Sênh nhếch miệng cười lạnh, "Người làm trái ước định trước là Mục gia chủ, sao lại là tôi chứ?"

Mục Huy lạnh giọng, "Chúng ta trái ước định khi nào hả?"

Thời Sênh giơ tay ném cái huy chương ra, đập thẳng vào trán Mục Huy. Mục Huy cả kinh, duỗi tay bắt lấy nó, vừa mở tay nhìn thì sắc mặt biến đổi.

Huy chương này sao lại ở trong tay cô ta?

Mục Huy nghĩ đủ các lý do, dù cho tại sao thứ này ở trong tay cô ta thì hắn đều không thể thừa nhận.

"Đây là cái gì?"

Thời Sênh đi thẳng vào vấn đề, "Giả vờ cái gì chứ, tất cả nên thành khẩn một chút, đừng có lãng phí thời gian, ai làm thì giao ra đây, hôm nay tôi sẽ không khai đao với Mục gia."

Mục Huy: "..." Thẳng thắn, thành khẩn cái con khỉ khô ấy!

Sao có thể thẳng thắn, thành khẩn chuyện này?

Thẳng thắn, thành khẩn thế quái nào được chứ?

Thời Sênh tiếp tục chọc cái bàn, "Ông muốn bao che thì cứ để Mục gia chôn cùng cũng được, dù sao tôi cũng không phải người của Mục gia, tôi chẳng đau lòng đâu."

Rồi cô cười đến xán lạn, "Đừng nghi ngờ tôi có năng lực lật đổ Mục gia của ông hay không. Tôi nói cho ông biết một cách rõ ràng, tôi có."

Thời Sênh nói mấy lời đã chặn hết tất cả đường lui của Mục Huy.

Trái tim ông ta như sắp nhảy ra không lồng ngực, không hiểu tại sao ông ta lại tin rằng ác ma cuồng vọng, tự đại này có bản lĩnh đó.

Đại sảnh yên tĩnh, không khí ngưng trọng.

Con ngươi của Mục Huy đảo tròn, xiết chặt huy chương, "Đi mời Nhị gia."

Ông ta lại quay đầu, nói cực kỳ trịnh trọng, "Tôi không làm bất cứ chuyện gì, chút nữa lão nhị tới, nếu là hắn làm thì tôi sẽ cho cô một công đạo."

"Không cần ông cho, tôi tự mình đòi." Thời Sênh cười lạnh, "Ai biết có phải ông làm bộ làm tịch không chứ?"


Mục Huy: "..."

Ác ma này thật quá cmn kiêu ngạo, muốn bóp chết cô ta.

...

Mục Nhị gia, cha của Mục Dạ, ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc cái gì cũng rành, là sâu mọt trong gia tộc.

Mục Dạ có quan hệ không tốt với ông ta. Mục Nhị gia chỉ coi Mục Dạ như một công cụ để khoe khoang và đòi hỏi tài vật của Mục gia mà thôi.

Gặp người luôn lên giọng như kiểu ai bảo tôi sinh được một thằng con giỏi giang, có bản lĩnh thì anh cũng sinh một đứa đi.

Dù sao đây là một kẻ hy sinh luôn hố Mục Dạ, cuối cùng bị hắn xử lý.

Mục Nhị gia nghe nói Mục Huy tìm mình, lại nghe nói ác ma khế ước của Mục Vũ tìm tới cửa thì trong lòng đã hơi hoảng loạn, đi tới đi lui trong đại sảnh.

Trên đường đi tới, vừa nhìn thấy Mục Dạ mang theo sắc mặt cổ quái từ bên ngoài về thì lập tức đi lên, kéo Mục Dạ tới đại sảnh, "Tiểu Dạ, tới đại sảnh với ba."

"Ba, ba lại gây ra chuyện gì rồi?" Mục Dạ thực sự chẳng còn lời nào để nói với người cha này của mình. Từ khi hắn xuyên không tới đây, chưa có một ngày ông ấy để hắn yên.

Mục Nhị gia trừng Mục Dạ, "Con nói cái gì thế hả, ba bảo con đi cùng ba tới đại sảnh, sao lại là làm cái gì? Ở trong lòng con, ba chỉ là loại người như thế sao?"

Mục Dạ hỏi lại: "Còn không đúng ư?"

"Thằng nhóc này, bảo con đi tới đại sảnh với ba một chuyến chứ có phải muốn mạng của con đâu." Mục Nhị gia vừa phân trần vừa kéo Mục Dạ đi tới đại sảnh.

Mục Dạ không lay chuyển được Mục Nhị gia, chỉ có thể đi theo hắn tới đại sảnh.

"Ba thành thật nói cho con biết, ba lại làm ra chuyện gì hả? Vừa rồi lúc còn tiến vào, biểu tình của mọi người rất không thích hợp, không phải ba lại chọc phải phiền toái gì rồi đấy chứ?"

Mục Nhị gia tức giận hừ lạnh một tiếng, "Còn không phải thằng bỏ đi Mục Vũ kia..."

Nhưng rồi ông ta nhận ra mình lỡ miệng nên vội vàng dừng lại, tầm mắt cũng nhìn lung tung.

Mục Dạ lập tức truy vấn: "Liên quan gì tới Mục Vũ?"

1327

Mục Dạ tới đại sảnh liền biết quả thật là Mục Nhị gia lại gây họa. Đặc biệt khi nhìn thấy Thời Sênh ngồi ở trên ghế như lão đại thì đáy lòng càng thêm lo sợ, bất an.

Ác ma này lại ở đây.

Mục Dạ ngăn chặn tia bất an trong lòng, đi tới trước mặt Mục Huy, cung kính chào một câu, "Tộc trưởng."

Mục Huy nhìn Mục Nhị gia sau lưng hắn, đoán được có lẽ Mục Dạ cũng là bị gọi tới nên sắc mặt càng nặng nề, "Nơi này không có việc của cháu, đi về trước đi."

"Anh cả, sao anh là bảo Tiểu Dạ về chứ hả?" Mục Nhị gia giữ lấy cánh tay Mục Dạ, "Có chuyện gì thì nói trước mặt Tiểu Đạ đi. Tiểu Dạ là con trai tôi, có gì mà nó không được nghe chứ?"

Nếu Mục Dạ đi rồi, ông anh của ông ta giết chết ông ta là cái chắc.

Mục Huy chỉ hận không thể tát chết tươi Mục Nhị gia, vị kia còn ngồi đó, chuyện lần trước hắn đã quên rồi sao?

Mục Dạ là trụ cột tương lai của Mục gia, nếu có bất trắc gì thì phải làm sao chứ?

Thật không hiểu tại sao ông ta lại có một thằng em trai ngu ngốc như thế này nữa?

Mục Dạ bị kéo lại, đi cũng chẳng xong, hắn đành thở dài, hỏi: "Tộc trưởng, đã xảy ra chuyện gì?"

Mục Huy liếc về phía trên một cái, Thời Sênh chống cằm nhìn họ, ánh mắt bình tĩnh, không có nửa phần cảm xúc, dường như không thèm để ý tới họ vậy.

Mục Huy lặng lẽ thu lại tầm mắt, mở lòng bàn tay ra, chất vấn: "Có phải mày làm không?"

Vừa nhìn thấy huy chương, sắc mặt Mục Nhị gia liền trắng bệch, tay giữ Mục Dạ càng siết chặt hơn. Ông ta vội vàng bao biện: "Tộc trưởng... Cái này thì có liên quan gì tới tôi chứ?"

Mục Dạ không biết thứ kia là gì, nhưng từ phản ứng của người Mục gia thì có thể đoán đó chẳng phải thứ gì tốt.

Hơn nữa, thứ này còn liên quan tới ác ma kia...

"Mày thật sự không biết?"

"Tôi thật sự không biết." Mục Nhị gia cứng đầu phủ nhận.

"Muốn tao gọi chúng tới đối chất không?" Mục Huy híp mắt, bày ra bộ dáng đại nghĩa diệt thân.

"Anh cả!" Mục Nhị gia khiếp sợ, không ngờ ông ta lại đi giúp người ngoài.

Mục Huy lại cao giọng quát lên, "Có phải mày làm không?"

Sắc mặt Mục Nhị gia từ trắng chuyển sang xanh.

Mục Dạ nửa hiểu nửa không, thừa dịp Mục Nhị gia và Mục Huy giằng co với nhau, hắn lên tiếng hỏi, "Tộc trưởng, hai người đang nói gì thế?"

Mục Huy không trả lời hắn.

Mục Nhị gia túm lấy Mục Dạ, vội vàng nói: "Anh cả, tôi là cha của Tiểu Dạ. Tôi làm gì cũng là muốn tốt cho Tiểu Dạ mà thôi."

Mục Dạ: "..."

Hắn hoàn toàn không tin là vì hắn, sợ là ngay cả ông ta cũng không tin được lời mình nói.

Rốt cuộc ông ta đã làm gì?

"Thảo luận xong chưa?" Thời Sênh chờ nửa ngày mà thấy bọn họ vẫn còn đang cãi nhau thì mất bình tĩnh.

Thời gian dài như thế, tìm người chịu tội thay thì cũng phải tìm xong rồi mới đúng.

Trưởng bối ở đây nên Mục Dạ cũng không dám nói gì, chỉ có thể không ngừng suy đoán để tìm ra chân tướng.

Những lời Mục Nhị gia đã coi như gián tiếp thừa nhận là ông ta làm.

Mục Huy lập tức làm ra quyết định: "Vị Tức, người giao cho cô, chuyện này coi như xong, giao dịch vẫn có hiệu quả như cũ, ý của cô thế nào?"

Ông ta cần có thời gian.

Hiện tại không thể trở mặt với cô ta ngay được.

"Anh cả, anh nói cái gì thế hả, anh muốn giao tôi cho ác ma này?" Mục Nhị gia cả kinh hét lên, "Tôi là em trai của anh, sao anh có thể làm ra chuyện như vậy chứ?"

Mục Huy trừng mắt với Mục Nhị gia, "Lúc trước tao đã cảnh cáo mày thế nào hả? Lúc mày làm ra chuyện này thì có nghĩ tới tình cảm anh em của chúng ta không?"

Giờ mà ông ta không giao người ra thì cả Mục gia đều sẽ gặp tai họa. Hy sinh một người, còn là một tên cặn bã của gia tộc thì có tính là gì.

"Anh cả, anh cả, anh không thể làm như thế." Mục Nhị gia buông Mục Dạ ra, bổ nhào xuống trước mặt Mục Huy, mặt đầy hoảng sợ, "Đại ca, tôi là em trai của anh. Anh mà giết em trai là sẽ bị trời cao trừng phạt."

Mục Huy đẩy Mục Nhị gia ra, gằn từng chữ một: "Vì toàn bộ gia tộc nên tao chỉ có thể từ bỏ mày mà thôi."

Mục Nhị gia đột nhiên lui về sau, chỉ vào Mục Huy, mãi lâu sau cũng chẳng nói được một lời. Ngón tay ông ta chỉ một vòng, cuối cùng dừng trên người Mục Dạ: "Mục Dạ, mày còn không nói giúp cha mày mấy câu đi à?"

Mục Dạ: "..." Vậy cũng phải nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì chứ?

Giờ hắn cũng đang đần cả người ra rồi.

Rốt cuộc cũng là do cha mình gây chuyện nên Mục Dạ suy tư một chút rồi lên tiếng, "Tộc trưởng, ba cháu đã làm gì mà cần phải động can qua lớn như thế."

"Cháu hỏi nó đi." Mục Huy hừ lạnh, một bộ "ta đang tức giận nên không muốn nói".

"Còn không phải là thằng bỏ đi sao, sao không được động tới chứ?" Không biết có phải Mục Dạ ra mặt nói chuyện không mà lá gan của Mục Nhị gia cũng lớn hơn một chút, "Đại ca, sao anh lại sợ một con ác ma chứ hả? Chuyện này mà lộ ra ngoài, anh còn mặt mũi nào nhìn người chứ? Mặt mũi của Mục gia chúng ta phải để vào đâu chứ hả?"

Khóe miệng Mục Huy giật giật, mày có biết đó là ác ma cấp bậc gì không hả?

Hắn hận không thể một tát vả chết Mục Nhị gia, tên bỏ đi này chỉ biết gây chuyện cho gia tộc.

Mục Dạ liên hệ với những lời Mục Nhị gia nói bên ngoài, lúc này Thời Sênh lại tìm tới cửa, đầu óc của hắn lập tức tổng hợp được một vấn đề, "Ba, ba cho người ra tay với Mục Vũ sao?"

Mục Nhị gia hiểu Mục Huy cố ý giao ông ta cho ác ma kia. Giờ ông ta phải dựa vào Mục Dạ để bảo mệnh, thế nên ghé vào tai hắn thì thầm hai câu.

Biểu tình của Mục Dạ lập tức biến đổi, "Ba, người..."

Hắn không ngờ Mục Nhị gia nghe được hắn nói chuyện, còn đánh chủ ý lên khối ngọc kia.

Còn dám phái người đi ra tay với Mục Vũ nữa.

Giết chết Mục Vũ rồi thì cũng coi như thôi, nhưng Mục Vũ lại không chết, giờ Vị Tức cũng đã biết.

Mục Dạ nghĩ cũng thấy đau đầu.

"Keng keng keng..."


Phía trước có âm thanh vang lên.

Thời Sênh chống thiết kiếm đứng lên, "Cho các người nhiều thời gian như thế đã là nhân từ lắm rồi, còn vô nghĩa nữa thì ông đây đánh đổ cả Mục gia luôn."

Sắc mặt Mục Huy sầm xuống, phất tay, "Trói Nhị gia lại."

Người ở bên ngoài lập tức xông vào, Mục Nhị gia hoảng hốt la lên, "Tiểu Dạ, Tiểu Dạ, mau nói với anh của ba đi..."

"Tộc trưởng..."

Mục Huy lập tức ngắt lời Mục Dạ, thái độ cường ngạnh, "Mục Dạ, chuyện này không thể xen vào."

Mục Dạ liếc nhìn Mục Nhị gia, mày hắn nhíu chặt lại. Hắn không đánh lại Thời Sênh, nếu tùy tiện ra tay thì chẳng những không có kết quả gì mà có khi còn làm cho tộc trưởng không có ấn tượng tốt về hắn.

Mục Dạ im lặng, chuẩn bị tìm cơ hội cứu ông ta sau.

"Bọn chúng mày toàn là sói mắt trắng, đao phủ, thấy chết mà không cứu. Tao là người nhà của chúng mày đó..." Mục Nhị gia bị trói lại nên bắt đầu chửi bới lung tung, "Chúng mày không chết tử tế được... Tiểu Dạ, ba là ba của con, con không thể thấy ba chết mà không cứu. Đám hỗn đản chúng mày, buông tao ra... Anh... Mục Huy, thằng chó đẻ kia, tao là em trai ruột của mày, mày không thể đối xử với tao như thế... Ngọc Quyết Nhiên ở trên người của Mục Vũ đấy. Anh à, anh không tưởng tượng nổi đúng không?"

Mục Nhị gia đang chửi mắng lại đột nhiên phun ra một câu.

"Mày nói cái gì?" Sắc mặt Mục Huy thay đổi.

Mục Nhị gia đột nhiên cười to hai tiếng, mặt mày dữ tợn, một hồi lâu ông ta mới dừng lại, giọng nói đầy vẻ tàn nhẫn, "Không ngờ chứ gì? Anh nuôi nó nhiều năm như thế mà cũng không biết Ngọc Quyết Nhiên ở trên người nó. Anh hồ đồ thật hay giả hồ đồ thế? Nếu không phải thằng con trai ngoan của tôi nói thì tôi cũng chẳng biết đâu."

Mục Huy nhìn Mục Dạ, lúc này Mục Dạ chỉ có thể dùng hai chữ duy nhất để miêu tả tâm tình của mình lúc này... mẹ kiếp!

Hắn còn tính toán tìm cơ hội cứu ông ta, kết quả ông ta đã bán đứng hắn rồi.

Người thích hố con trai như thế thật sự là cha đẻ sao?

Thời Sênh: "..." Vở kịch này hay lắm à?

1328

Là bàn tay vàng của nam chính, khối ngọc kia cực kỳ quan trọng.

Ít nhất có thể thấy qua biểu hiện do dự lúc này của Mục Huy và ánh mắt ông ta quan sát Mục Dạ đầy vẻ đánh giá.

Mục Dạ muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích từ đâu.

Vừa rồi Mục Nhị gia nói một câu rằng biết mọi chuyện từ miệng hắn nên đã ngăn hết mọi đường lui của hắn rồi.

Hắn phải lấy cớ gì mới có thể khiến Mục Huy đừng nghi ngờ nữa đây?

Ánh mắt Mục Huy vừa nặng nề vừa lạnh lẽo nhìn Mục Nhị gia, "Mày chắc chứ?"

"Anh hỏi con trai của tôi đi." Mục Nhị gia hất đầu nhìn Mục Dạ, "Nó biết rất rõ."

Mục Nhị gia cười lạnh, muốn đẩy tao ra làm bia ngắm chứ gì, tao cũng sẽ không cho chúng mày được yên ổn.

"Mục Dạ?"

Mục Dạ suy tư một chút rồi gật đầu.

Mục Huy đột nhiên nói với Thời Sênh: "Vị Tức tiểu thư, cô có thể mang người đi rồi."

Mục Nhị gia trừng mắt, vừa rồi rõ ràng lão đã dao động, sao vẫn giao ông ta cho đứa con gái kia chứ?

Mục Nhị gia không hiểu nhưng Mục Dạ lại rất rõ ràng.

Giờ Mục Huy có lẽ cũng không đánh lại cô ta, không thể không làm như thế.

Thời Sênh lười xem xem Mục Huy có ý đồ gì, "Mục Nhị gia, mời đi nào."

Mục Nhi gia chửi ầm lên, ngay cả tổ tông nhà mình cũng chẳng buông tha, cũng coi như mắng chửi cả bản thân mình.

Tuy nhiên, kết cục cuối cùng vẫn là bị Thời Sênh mang đi.

Thời Sênh rời đi rồi, trong đại sảnh lâm vào yên tĩnh.

"Mục Dạ, cùng ta đi gặp trưởng lão."

"... Vâng." Đáy lòng Mục Dạ hơi thấp thỏm, không biết ông ta có ý gì?

***

Thời Sênh đưa Mục Nhị gia về, Mục Vũ nhìn thấy ông ta thì kinh ngạc, "Vị Tức, sao em lại bắt lão về đây thế?"

"Mục thiếu gia, chính lão ta sai người làm đấy." Giảo Đồng đứng bên cạnh trả lời.

Ánh mắt Mục Vũ lập tức trầm xuống, màu lam lập tức hiện lên trong mắt.

Thời Sênh đứng che trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn, "Chờ một chút, chờ em hỏi đã."

Con ngươi màu xanh của Mục Vũ dần lắng xuống, lại đổi về màu đen, hắn xoay người đi vào phòng ngủ.

Thời Sênh bảo Giảo Đồng đánh thức người dậy.

Mục Nhị gia vừa tỉnh liền chửi bới, âm thanh xuyên qua phòng ngủ, tràn ngập trong căn nhà nhỏ.

Mục Vũ đứng sau cửa phòng, lưng dán lên cửa, đôi tay nắm chặt thành quyền, cố gắng áp chế sát khí đang cuồn cuộn lên trong cơ thể xuống.

Giọng nói bên ngoài dần nhỏ lại.

Thời gian chậm chạp trôi qua.

"Cốc cốc..."

"Mục thiếu gia, chủ nhân nói ngài ra ngoài đi." Âm thanh của Giảo Đồng vang lên cùng tiếng gõ cửa.

Mục Vũ hít sâu một hơi rồi mới mở cửa đi ra ngoài.

Mục Nhị gia nửa sống nửa chết nằm trên đất, sắc mặt tái nhợt vì kinh hãi quá độ. Nhưng trên người lão ta không có vết thương nào, cũng không ngửi thấy mùi máu.

"Khụ khụ..." Thân mình Mục Vũ đột nhiên nghiêng đi, giây tiếp theo đã được người ta đỡ lấy, hắn càng ho dữ dội hơn, "Khụ khụ khụ khụ..."

Thời Sênh cau mày vỗ vỗ lưng hắn.

Mục Nhị gia dán mặt trên đất nhìn Thời Sênh nửa đỡ nửa ôm Mục Vũ tiến vào phòng ngủ, con ngươi của lão không khỏi đảo tròn.

Nửa giờ sau, Thời Sênh mới lại ra ngoài.

Mục Nhị gia cười quái dị, "Thằng quái vật kia sắp chết rồi phải không?"

"Gọi ai là quái vật hả?" Giảo Đồng dùng chân đá lên người Mục Nhị gia.

Mục Nhị gia ăn đau, ngoài trừ trừng mắt với Giảo Đồng ra thì chẳng làm được gì khác.

Ông ta hung hăng nhịn sự tức giận xuống, lại nhìn Thời Sênh: "Là hiến tế linh hồn chứ gì?"

Thời Sênh liếc mắt, "Ông biết?"

Có rất ít ghi chép nói về hiến tế linh hồn hoặc căn bản là chẳng có gì. Ít nhất cho đến bây giờ cô vẫn chưa tìm được tư liệu nào nói về nó.

"Đỡ tao dậy đi đã." Mục Nhị gia cảm thấy mình có lợi thế nên lập tức đòi hỏi phúc lợi.

Thời Sênh cười lạnh, "Giảo Đồng, đánh cho ta, đánh đến khi lão ta tình nguyện nói ra thì thôi."

Không xem xem mình có bao nhiêu cân lượng mà dám nói điều kiện với ông đây.

Mục Nhị gia: "..."

Giảo Đồng nhấc chân lên định đá, Mục Nhị gia vội vàng nói: "Đứng đánh, đừng đánh, tao nói."

Giảo Đồng liền thu chân lại.

"Tao có thể nói cho mày, nhưng phải thả tao ra."

"Cạch." Thời Sênh buông cái chén trong tay ra, chống tay lên bàn, hơi cúi người nhìn ông ta, cười âm trầm, "Ông còn chưa hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình sao?"

Mục Nhị gia bị nụ cười kia làm cho lạnh cả người.

Ác ma, ác ma... Đây mới là nụ cười của ác ma.

Chỉ liếc nhìn một cái thì tâm thần đã run lẩy bẩy.

Trước mặt như có một lưỡi dao sắc bén, ánh sáng lạnh lấp lánh treo ngay trên đầu, lúc nào cũng có thể rơi xuống găm ông ta thành con nhím.

"A!"

Liên tiếp những cú đá vô hình vô ảnh hạ xuống, Mục Nhị gia đau đớn gào lên, "Dừng... Dừng dừng, tao nói, tao nói là được chứ gì?"

Mẹ cái con ác ma này!

Mục Nhị gia cảm thấy lục tạng ngũ phủ của mình cũng lệch hết đi rồi, khó chịu vô cùng. Nhưng ông ta sợ lại bị đánh nên thở phì phò, nói với giọng đứt quãng.

Hiến tế linh hồn là hiến tế linh hồn của chủ nhân cho khế ước giả dùng, phương pháp này hữu hiệu với cả ác ma và sử ma.

Đương nhiên, người hiến tế phải là con người.

Sử ma và ác ma không có linh hồn.

Mà kết quả của hiến tế là làm tăng lên lực lượng của khế ước giả. Ác ma và sử ma sẽ có một chút khác nhau. Hiến tế cho sử ma một lần là xong, nếu bị ngắt quãng giữa chừng thì cả hai đều sẽ chết.

Nhưng hiến tế cho ác ma thì không có yêu cầu này, dù có bị gián đoạn thì nếu hiến tế đã tới giai đoạn cuối thì vẫn có hiệu quả. Mà trong thời gian tương lai sau đó, ác ma sẽ từng chút một cắn nuốt linh hồn của chủ nhân.

So với hoàn thành trong một lần, phương pháp này càng tra tấn người ta hơn.

Phương pháp hiến tế yêu cầu người hiến tế phải chịu đựng việc linh hồn dần suy yếu và bị cắn nuốt.

Mục Nhị gia chỉ cần liếc mắt nhìn Mục Vũ liền biết hắn đã hiến tế linh hồn, vì chính ông ta cũng từng thấy chuyện này.

"Có biện pháp phá giải gì không?" Thời Sênh nghe nửa ngày cũng không nghe thấy thứ mình muốn nghe.


"Phá giải?" Mục Nhị gia cười trào phúng, "Một khi bắt đầu, hoặc cả hai cùng chết, hoặc là một bên chết, chỉ có biện pháp phá giải này thôi."

Tóm lại là phải chết một người.

Thời Sênh: "..."

Kiếm của ông đâu!

Nói nửa ngày cũng chẳng nói được cái gì hữu ích cả.

Mục Nhị gia thấy Thời Sênh xách kiếm lại thì sắc mặt biến đổi. Ông ta nhắm mắt gào lên, "Ngọc Quyết Nhiên, dùng Ngọc Quyết Nhiên có thể kéo dài thời gian, những cái khác tao không biết."

"Dùng thế nào?"

Mục Nhị gia hé mở một mắt, thấy Thời Sênh vẫn còn đứng cách khá xa thì mới mở hẳn hai mắt ra, "Ngọc Quyết Nhiên không thể nhận chủ, đồng thời phải nhỏ máu của người hiến tế và người được hiến tế vào, đạt thành quan hệ cộng sinh với ngọc Quyết Nhiên. Nhưng phương pháp này cũng chỉ kéo dài được thêm một năm, dùng Ngọc Quyết Nhiên để cộng sinh cũng chỉ duy trì được một năm thôi, hơn nữa... xong việc sẽ phải trả giá lớn."

"Không thể tiến hành lần thứ hai."

"Không thể... Mỗi người chỉ có một lần cơ hội cộng sinh với ngọc Quyết Nhiên."

Thời Sênh nhíu mày, "Cái giá là gì?"

Mục Nhị gia nuốt nước bọt, "Không xác định, Ngọc Quyết Nhiên sẽ căn cứ người mà thu lại thù lao khác nhau."

Ngọc Quyết Nhiên còn có lời đồn là ngọc ma.

Đúng thế, nó là ngọc ma.

Nó đại diện cho lực lượng của tà ác.

Ngay từ đầu nó không có tên, người đời đều gọi nó là ngọc ma.

Sau đó có người gọi nó là Quyết Nhiên, không có hàm nghĩa gì đặc biệt, nó chỉ là tên của một người.

Ngọc Quyết Nhiên có lực hấp dẫn trí mạng với ác ma, nó có thể làm cho chúng mạnh lên.

Đồng dạng, nó cũng có lực hấp dẫn với con người. Con người dùng Ngọc Quyết Nhiên thì có thể hiệu lệnh cho mọi ác ma dưới cấp S.

Ngẫm lại, có thể hiệu lệnh cho ác ma dưới cấp S, tịnh ma sư muốn thăng cấp không phải chuyện trong lòng bàn tay sao?

1329

[Nhiệm vụ phụ tuyến: Oán niệm của Quyết Nhiên]

Thời Sênh: "..." Nhị Cẩu Tử, mi có thể đừng tận dụng thời cơ để tuyên bố nhiệm vụ thế này không hả?

[Dù sao cô cũng không nhận, tôi chỉ tùy tiện phát ra thôi.] Hệ thống rất tùy ý, [Ký chủ nghe một chút là được rồi.]

Thời Sênh: "..."

Nhị Cẩu Tử trúng virus rồi?

[Nhắc nhở chân thành: Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến này sẽ có cơ hội đạt được phương pháp phá giải hiến tế linh hồn.]

Thời Sênh: "..."

Ông đây đã nói sao Nhị Cẩu Tử lại tiêu cực như thế, hóa ra đào hố chờ ông ở đây.

Thân thế của Mục Vũ cô còn chưa làm rõ ràng, giờ còn lòi ra một miếng ngọc, lại còn phải đi tìm chuyện xưa của nó.

Bản cô nương không muốn làm theo cốt truyện.

Bản cô nương chỉ thích làm màu, yêu đương, rải cẩu lương mà thôi.

Loại chuyện đi theo cốt truyện để nam nữ chính làm đi.

Ừ...

Giờ là một mình nam chính đi theo cốt truyện.

Không biết nữ chính đang làm cái gì nữa.

Thời Sênh bảo Giảo Đồng nhốt Mục Nhị gia lại, chờ Mục Vũ khỏe hơn sẽ xử lý.

Cô đi vào phòng ngủ, Mục Vũ nằm ở trên giường, nghiêng người ngủ.

Thời Sênh cẩn thận đẩy hắn vào trong, ngồi ở mép giường, lấy miếng ngọc Quyết Nhiên ở dưới gối ra.

Là bàn tay vàng của nam chính thì chắc chắn phải có chuyện xưa.

Thời Sênh lật qua lật lại nhìn một lát nhưng vẫn chẳng thấy thứ này có gì đặc biệt.

Nhị Cẩu Tử nói là có cơ hội.

Cũng không nhất định là cô hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ có thể chiếm được phương pháp phá giải hiến tế linh hồn.

Thế nên tại sao ông phải đi làm cái loại nhiệm vụ không chắc ăn này chứ?

Thời Sênh nhét Ngọc Quyết Nhiên xuống gối, đi làm theo cách của mình.

Thời Sênh chuẩn bị xuống giường thì Mục Vũ lại đột nhiên xoay người, cánh tay đè xuống hông cô.

Thời Sênh dừng lại, nằm xuống ôm hắn ngủ.

...

Thời Sênh không quan tâm Mục Vũ xử trí Mục Nhị gia thế nào, chỉ phân phó Giảo Đồng xử lý thi thể của ông ta.

Giảo Đồng có thể là mạch não bị chập, cũng có thể do đã ngứa mắt với loại gia tộc tịnh ma như Mục gia lâu rồi nên ném thi thể về Mục gia.

Đương nhiên, kết quả là suýt chút nữa hắn bị người của Mục gia bắt được.

Nếu không gặp được Tuyết Đại thì có khi hắn đã không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai rồi.

Tuyết Đại cứu hắn một mạng, Giảo Đồng không duy trì khoảng cách thật xa với cô ta nữa, nhưng vẫn đứng cách ít nhất một mét.

"Sao anh lại chọc phải người của Mục gia thế?" Tuyết Đại kỳ quái hỏi Giảo Đồng.

"Không có gì." Hắn không thể nói là mình đi vứt xác rồi bị người ta phát hiện được đúng không?

Giảo Đồng không muốn nói nhiều nên tuy Tuyết Đại tò mò nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa. Chủ yếu là hình như hắn rất sợ cô ta.

Tuyết Đại chạy lên lầu.

Vừa đúng bữa cơm chiều, Mục Vũ trầm mặc đi lấy thêm một bộ bát đũa đặt xuống trước mặt Tuyết Đại.

"Cảm ơn Mục Vũ."

Mục Vũ không nói gì, tập trung ăn cơm.

Tuyết Đại lập tức quay đầu nhìn Thời Sênh, "Vị Tức, ngày kia là so tài rồi, các cô đã chuẩn bị tốt chưa?"

"Có thời gian lo lắng cho bọn tôi thì tốt nhất nên tự lo cho mình đi."

"Cùng lắm thì tôi bị đuổi đi thôi, dù sao tôi cũng đã lấy được những đồ của mẹ tôi rồi." Tuyết Đại bày ra vẻ không thèm để ý, "Hơn nữa những đồ mà mẹ tôi để lại cho tôi cũng đủ cho tôi nộp học phí và sinh hoạt trong một tuần."

Thời Sênh nhướng mày: "Lấy lại thế nào vậy?"

Nói đến cái đây, Tuyết Đại vô cùng hứng thú kể cho Thời Sênh nghe.

"... Vị Tức, cô quả thực là động lực của tôi. Mỗi lần tôi muốn lùi bước, chỉ cần nghĩ tới cô là lại có dũng khí. Bọn họ vừa thấy tôi nổi bão, sợ tôi làm loạn lên để bên ngoài biết được sẽ mất mặt nên lập tức trả đồ lại cho tôi."

Mục Vũ cúi đầu nhìn Tuyết Đại một cái, mày hơi nhíu lại. Hắn đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh Tuyết Đại, cúi đầu nhìn cô ta.

Tuyết Đại: "..."

Làm gì?

Cậu nhìn chằm chằm tôi như thế làm tôi thấy sợ hãi đó, bạn học Mục Vũ à!

"Cô sang bên kia ngồi." Thời Sênh chỉ vào hướng đối diện.

Tuyết Đại đần mặt cầm bát ngồi vào chỗ đối diện Thời Sênh.

Cách một bàn nên Tuyết Đại nói chuyện rất không tiện nên đành phải ăn cơm trước. Cô ta vừa nhìn Thời Sênh lại vừa nhìn Mục Vũ, khẽ thở dài trong lòng, cách ghen này thật đặc biệt quá!

"Vị Tức, chuyện lần trước sao rồi?"

"Đã giải quyết xong."

"Ừ..." Tuyết Đại nghĩ nghĩ, không hỏi có phải Mục gia làm không mà chuyển đề tài về Hội Học sinh, "Hội Học sinh bắt được một ác ma do cao tầng trong trường của chúng ta bỏ vào, những ác ma khác cũng do hắn kéo tới."

Tuy rằng sự tình đã giải quyết xong nhưng uy tín của Hội Học sinh ở trường đã không còn được như xưa nữa.

Trước kia so tài trường học đều do Hội Học sinh một tay xử lý, lần này các gia tộc đều phái người tới tạo áp lực cho nhà trường, yêu cầu để bọn họ được tham gia vào.

Đương nhiên, Thời Sênh cảm thấy đây không phải ý tưởng của bọn họ.

Lúc Thời Sênh nhìn thấy Hội trưởng, hắn vẫn rất bình thường như thể không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.

"Vị Tức tiểu thư." Hội trưởng hơi mỉm cười, "Bạn học Mục Vũ cũng ở đây sao?"

Mục Vũ kéo Thời Sênh đi.

Hội trưởng nhanh chân hơn ngăn bọn họ lại, đưa cho cô một tờ giấy, "Vị Tức tiểu thư, Mộ tiên sinh đưa cho cô."

Thời Sênh: "..."

Tên ngu si đần độn kia!

Cô nhận lấy tờ giấy, Hội trưởng cười càng ôn hòa hơn, "Vậy Vị Tức tiểu thư, hẹn gặp lại sau."

Thời Sênh mở tờ giấy ra, trên giấy...

TRÒ CHƠI BẮT ĐẦU.

Thời Sênh: "..."

Bắt đầu cái con khỉ!

Đừng để ông đây bắt được ngươi.

Có lẽ lần trước đã tạo thành bóng ma quá lớn cho Mộ Bạch nên giờ hắn hoàn toàn không dám lộ ra, thậm chí còn không dám tới gần Thời Sênh.

Tránh xa Thời Sênh, yêu quý tính mạng.

"Ai?" Mục Vũ hơi siết chặt tay Thời Sênh, "Mộ tiên sinh là ai?"

Thời Sênh ném tờ giấy xuống, "Một tên có vấn đề về trí tuệ."

"Em rất... để ý tới hắn." Hắn có thể cảm giác được cảm xúc của cô dao động, rất ít khi cô dao động cảm xúc như thế.

Dù có bị người ta khiêu khích thì biểu tình của cô chỉ hơi biến hóa, nhưng trong mắt cô hoàn toàn không có dao động gì, những kẻ đó không lọt được vào mắt cô.

Nhưng bây giờ chỉ vì một tờ giấy...


Thời Sênh véo mặt hắn, "Ghen rồi?"

Mục Vũ chớp mắt, nhìn cô khó hiểu, "Không thoải mái lắm, đây là ghen à?"

"Đúng thế." Thời Sênh cười.

"A..." Mục Vũ đáp lại một tiếng với vẻ mặt cứng đờ, "Tôi không thích ghen."

Cảm giác đó rất khó chịu.

"Anh không ăn giấm thì sao có thể chứng minh là anh quan tâm tới em?"

Tầm mắt Mục Vũ hơi loạn, "Ai... ai thèm để ý em chứ."

Thời Sênh làm bộ định đi, "Vậy em đi tìm..."

Mục Vũ giữ chặt cô lại, "Tôi để ý em."

Thời Sênh bị hắn chọc cho cười không ngừng. Mục Vũ không biết tại sao cô cười nhưng thấy cô vui vẻ thì hắn cũng rất vui trong lòng.

Thời Sênh ôm lấy mặt hắn, hôn bẹp một cái lên đó. Vì xung quanh có người nên mặt Mục Vũ lập tức đỏ lên.

Tuy rằng gần đây bị cô ôm hôn hơi nhiều, cũng sờ soạng rồi, nhưng lần nào cô chạm vào hắn, Mục Vũ cũng không nhịn được mà thẹn thùng.

"Em chỉ để ý mình anh thôi."

Mục Vũ nhìn cô ngơ ngẩn.

Cô nói là... chỉ có anh.

Không phải em quan tâm nhất là anh, cũng không phải em rất quan tâm tới anh.

Mà là em chỉ để ý mình anh.

Thời Sênh cười khẽ: "Vui vẻ chưa?"

Mộ Bạch tới từ cùng thế giới với cô, đồng hương gặp đồng hương nên khó trách sẽ kích động. Quan trọng nhất là, cô rất bội phục cái tinh thần ngóc đầu trở lại, dù cô có giết chết tôi thì tôi cũng phải làm cô ghê tởm đến chết của Mộ Bạch.

Nhưng cô không để bụng gì hắn, hắn sống hay chết cô đều không quan tâm.

Chỉ có Phượng Từ.

Cũng chỉ có Phượng Từ mà thôi.

1330

Thời gian thi đấu dài tới tận một tháng, mười lăm ngày đầu tiên là vòng loại, sau khi kết thúc vòng loại liền tiến vào đấu bán kết, cuối cùng là trận chung kết.

Thời gian đấu vòng loại dài nhất cũng nhàm chán nhất, trò hay phải chờ tới tận chung kết, khi các đại cao thủ quyết đấu với nhau.

Đương nhiên, cái này là đối với những người khác.

Đối với loại người cuồng vọng, tự đại như Thời Sênh thì cao thủ gì đi lên cũng lập tức chém luôn.

Cũng may thân phận của cô là ác ma, đổi thành người khác thì phỏng chừng thi đấu cũng không cần luôn.

Người trong trường không ít, người tham gia thi đấu cũng rất nhiều. Có ba sân thi đấu, Tuyết Đại đấu vào ngày thứ năm ở sân thứ ba.

Mục Vũ còn muộn hơn, ngày thứ tám mới đấu.

"Vị Tức, tới xem tôi thi đấu không?" Tuyết Đại xem thời gian thi đấu xong liền chạy tới cạnh Thời Sênh, ánh mắt nhìn cô đầy chờ mong.

"Xem cô bị đánh à?"

Tuyết Đại xụ mặt, "Vị Tức, đừng đả kích người ta thế. Có lẽ vận khí của tôi tốt, gặp được người thực lực yếu hơn thì sao?"

"Cô lại..." Thời Sênh ngậm miệng, cô ta là nữ chính cơ mà.

Vận may của nữ chính là chuẩn cmnr.

Chán ghét.

"Mục Vũ không đi thì tôi không đi." Cô còn phải tìm cách phá giải hiến tế linh hồn, còn tên ngu si đần độn Mộ Bạch kia nữa, quá nhiều chuyện, bản tổng tài rất bận!

"Sao cái gì cô cũng phải nghe theo cậu ta thế?" Tuyết Đại kêu lên, "Cậu ta là nam sinh, cậu ta nên nghe lời cô mới đúng chứ?"

"Tôi thích theo anh ấy." Thời Sênh vỗ vỗ bả vai cô ta, "Cố lên!"

"Không phải chứ Vị Tức, cô thật sự không tới đấy à?" Tuyết Đại khoanh tay, "Tới xem tôi thi đấu thì mất bao nhiêu thời gian của cô đâu chứ. Tôi chỉ lên một cái là xuống mà."

Thời Sênh: "..." Thế nên thi đấu kiểu đó thì có gì đẹp chứ?

Không hiểu nổi mạch não kỳ diệu của nữ chính.

Tuyết Đại kéo cô năn nỉ, cô chỉ có thể đồng ý với cô ta rằng nếu có thời gian sẽ tới.

Lúc trước Mục Vũ cũng không luyện tập gì nên giờ đang ở nhà tập luyện, Thời Sênh có khi biến mất cả ngày.

"Cô ấy đi đâu?" Lúc nghỉ ngơi, Mục Vũ hỏi Giảo Đồng ở bên cạnh.

"Chủ nhân không nói." Giảo Đồng lắc đầu.

Gần đây chủ nhân rất bận, đi về đều luôn vội vàng.

Mục Vũ nhíu mày, dùng quan hệ khế ước cảm nhận vị trí của cô, phát hiện cô đang ở cách xa hắn vạn dặm, phỏng chừng đã ra khỏi thành phố này rồi.

Cô ấy đi xa như thế làm gì?

Buổi tối, Thời Sênh vừa về liền lăn ra ngủ.

"Em chưa tắm." Mục Vũ đứng bên cạnh nhìn cô.

"Không muốn tắm." Giọng Thời Sênh truyền ra từ trong chăn.

Mục Vũ nhíu mày, ngồi xuống cạnh cô, "Em đi đâu thế?"

Thời Sênh không trả lời hắn. Mục Vũ kéo chăn ra, để đầu cô thò ra ngoài. Cô đang nằm sấp người xuống, khuôn ngực mềm mại bị đè ép như muốn đứt bung cúc áo ra.

Mục Vũ lại kéo chăn lên, nhảy xuống giường, chân trần đi ra phòng khách.

Mục Vũ ở trong phòng khách một hồi, múc nước mang vào rửa mặt cho cô.

Chờ xong xuôi, Mục Vũ mới thở phào một hơi. Lúc trước cô hầu hạ hắn sao lại nhẹ nhàng như thế chứ.

Sao đến phiên hắn làm thì lại thấy mệt như thế.

Mục Vũ đổ nước đi, cẩn thận leo lên giường, nằm xuống cạnh cô.

Có lẽ Thời Sênh cảm nhận được hơi người nên duỗi tay ôm hắn vào lòng theo thói quen.

Độ ấm nóng từ người cô truyền sang làm Mục Vũ cảm thấy cơ thể mình cũng đang dần nóng lên, thân thể nổi lên biến hóa rõ ràng.

Lúc đầu Mục Vũ còn chịu đựng được, nhưng độ nóng trong người càng lúc càng cao, hắn bị ôm đến mức khó chịu "ưm" lên một tiếng.

Người bên cạnh đột nhiên đổi tư thế ôm hắn, một bàn tay thò xuống dưới bụng hắn rồi lướt xuống dưới.

Lúc Tiểu Mục Vũ bị cầm lấy, thân mình Mục Vũ cứng đờ, giây tiếp theo hắn liền duỗi tay định đẩy Thời Sênh ra như một con nai con bị kinh hãi.

Thời Sênh ôm lấy hắn từ đằng sau, giọng nỉ non.

"Em giúp anh giải quyết, đừng lộn xộn, em không có sức đâu."

"Vị... Vị Tức..."

Câu nói kế tiếp của Mục Vũ đã bị nghẹn lại trong cổ họng. Hắn rúc trong lòng Thời Sênh, cắn môi, nửa tiếng cũng không dám phát ra.

Thời Sênh hôn lên cổ hắn, "Không có người khác, muốn kêu thì cứ kêu, nhịn mãi không thấy khó chịu à?"

"Vị Tức..." Giọng nói của Mục Vũ hổn hển, hắn nghe được mình đang thở dốc cùng với hơi thở hỗn độn của cô.

Có lẽ là lần đầu tiên nên thời gian kiên trì của Mục Vũ cũng không dài, nhưng trạng thái của hắn cũng không quá tốt.

Thời Sênh nhẫn nại dỗ dành một hồi mới làm Mục Vũ thả lỏng người. Cô vực tinh thần lên, xuống giường thu thập một hồi, sau đó mệt lả mà nằm xuống, "Em mệt lắm, đừng làm loạn, ngủ đi."

Mục Vũ nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hôm nay nếu đổi là người khác, hắn sẽ có phản ứng gì?

Đại khái sẽ...

Giết đối phương.

Mục Vũ xoay người, đổi thành tư thế ôm cô vào lòng.

...

Trận quyết đấu của Tuyết Đại ở ngày thứ năm, Thời Sênh không về kịp. Tuyết Phỉ sử dụng thủ đoạn bí mật làm Tuyết Đại bị thương, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì lớn.

Đến khi Thời Sênh gặp lại Tuyết Đại thì cô ta đã lại tung tăng nhảy nhót rồi.

"Anh có thể chống đỡ không?" Thời Sênh rất không đồng ý cho Mục Vũ tham gia trận đấu này, nhưng với tính cách của Mục Vũ, nếu cô ngăn cản quá mức sợ sẽ tạo phản ứng ngược.

Mục Vũ gật đầu.

"Lên sàn đấu có thể dùng sử ma, nếu không chịu nổi thì gọi em." Thời Sênh nhìn quanh bốn phía, đáy lòng thở dài.

Mục Vũ lại gật đầu.

"Mục Vũ đấu với Lư Tùng."

"Anh lên đây." Mục Vũ đứng dậy, hắn nghĩ nghĩ lại cúi đầu hôn lên mặt Thời Sênh một cái. "Anh sẽ thắng."

Thời Sênh nhếch miệng cười, "Ừ."

"Chờ một chút." Thời Sênh giữ lấy hắn.

Cô lấy cái đồng hồ ra, xắn tay áo Mục Vũ lên rồi đeo cho hắn.

Mục Vũ giơ tay nhìn, nước bên trong chậm rãi đong đưa, nước tràn qua cánh hoa vô cùng sống động, "Tín vật đính ước à?"

Thời Sênh lại buông tay áo hắn xuống, nói nhạo một câu: "Anh còn biết là tín vật đính ước cơ à?"

Mục Vũ nhấp môi. "Trên mạng nói thế."

Thời Sênh bật cười, "Đúng thế, tín vật đính ước, nó sẽ bảo vệ anh."

Mục Vũ vuốt mặt ngoài đồng hồ theo bản năng, vô cùng mát dịu, hoàn toàn không giống pha lê."

"Bạn học Mục Vũ đã tới chưa?"

"Ba phút không lên đài coi như chủ động nhận thua, còn một phút đồng hồ, mong Mục Vũ hãy nắm chặt thời gian."

Thấy Mục Vũ mãi không xuất hiện, người chủ trì bắt đầu gọi lần nữa.

Quần chúng vây xem dưới khán đài vô cùng kích động.

"Không phải Mục Vũ lâm trận bỏ chạy đấy chứ?"

"Tao còn tưởng thằng bỏ đi đó dũng cảm lắm, còn muốn tới xem nó thi đấu một chút..."

"Nó mà lên đài thì dù có thua tao cũng tôn trọng nó. Nhưng giờ chưa lên đã chạy, quả thực mất mặt blablabla..."

Mục Vũ mắt điếc tai ngơ trước những lời thảo luận đó, cười với Thời Sênh một cái, trong phút chốc như hoa nở vạn dặm, vạn vật thế gian không thắng nổi một cái mỉm cười này của hắn.

"Đừng cười." Thời Sênh trừng mắt với hắn một cái.

Mục Vũ nghiêng đầu: "Xấu lắm à?"

"Đẹp đến mức em muốn nhốt anh lại, không cho cười nữa."

"Oh." Mục Vũ thu lại nụ cười, "Anh lên đây."

Thời Sênh vẫy vẫy tay.

Chờ Mục Vũ đi lên, Thời Sênh mới nhìn về phía Mục gia. Mục Huy và Mục Dạ đều ở đây, mà toàn bộ sân thi đấu bị không ít người của đại gia tộc vây lấy.

Nhiều người như thế, chắc chắn không phải tới xem thi đấu.

Có âm mưu nha!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com