ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1306-1310

LittleZiZi14

1306

Mục Vũ ngẩn người nhìn Thời Sênh, tử khí trong mắt bị vẻ mê man thay thế. Dường như hắn chưa hiểu lắm ý của cô là gì nên cả nửa ngày cũng không có phản ứng.

Thời Sênh thong thả ghé sát lại, đến khi cô sắp đụng phải hắn rồi, bên ngoài lại có âm thanh vang lên.

"Chủ nhân, chủ nhân..." Giọng Giảo Đồng truyền qua cánh cửa có hơi nôn nóng và run run.

Vẻ mê man trong đáy mắt Mục Vũ rút đi, thân mình hơi lùi về sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, "Bọn họ tới rồi."

Thời Sênh đứng dậy đi mở cửa, mặt Giảo Đồng tái mét chỉ ra phía bên ngoài khu nhà, "Có tịnh ma sư tới."

Thời Sênh đi ra ban công nhìn, nơi này không cao lắm nên có thể nhìn rõ ràng mấy con phố xung quanh.

Phố Thiên Đường ngư long hỗn tạp, nhưng người ở nơi này có một đặc điểm chung, nghèo.

Đám người kia rất nổi bật, từ cử chỉ và quần áo trên người là có thể nhìn ra sự khác biệt rồi.

Mấy tên tịnh ma sư đi trước dẫn đường, ngẫu nhiên gặp phải ác mà còn phát sinh đánh nhau nữa.

"Chủ nhân, hình như bọn họ đang tìm người. Chúng ta có nên tránh hay không?" Hắn chỉ là ác ma bình thường, năng lực ngụy trang không giỏi như ác ma cấp cao, tịnh ma sư sẽ dễ dàng nhận ra ngay.

"Ngươi đi trước đi." Thời Sênh xoay người vào nhà.

"Chủ nhân thì sao?" Giảo Đồng đứng ở cửa, không ngừng giậm chân, có thể thấy tâm tình bất an hiện tại của hắn.

"Muốn đi thì mau đi đi, không đi thì câm miệng lại."

Giảo Đồng đấu tranh một hồi, cuối cùng chạy xuống dưới lầu.

Thời Sênh trở về bên người Mục Vũ: "Ăn no chưa?"

Mục Vũ khẽ gật đầu.

Thời Sênh lại bế hắn về sofa. Tuy rằng hắn vẫn không thể thích nghi được với chuyện này nhưng hiện tại đã không còn giãy giụa nữa.

Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, bộ dáng bình thản, ung dung, dường như chẳng thèm để ý gì tới đám tịnh ma sư đang đi điều tra bên ngoài.

"Hiện tại cô đi còn kịp."

"Quan tâm tôi sao?" Thời Sênh liếc mắt.

"Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì tới cô."

"Sao anh biết bọn họ tới vì mình?" Thời Sênh duỗi tay chống xuống bên cạnh hắn. Mục Vũ phải dựa sát người về phía sau, "Em đã quên nói cho anh biết, hôm qua em đã đập tan Hội Học sinh kia rồi."

Thời Sênh vươn tay, ngón tay di chuyển dọc theo chân mày xuống mũi rồi xuống môi.

Mắt Mục Vũ trợn trừng, dưới tình thế cấp bách, dùng bàn tay bị thương gạt tay cô ra. Mày hắn nhíu chặt, cổ tay hoàn toàn không có sức lực, trán toát mồ hôi lạnh.

"Em có làm gì anh đâu, phản ứng dữ như thế làm gì hả?" Tay hắn bị cầm lấy, "Không biết dùng tay kia à? Sao cứ phải dùng tay này?"

Mục Vũ cắn môi, "Quên mất..."

Hắn dừng một chút mới nói tiếp, "Hội Học sinh và cô có thù oán gì đâu."

"Ừ thì từ nay sẽ có." Thời Sênh cười lạnh một tiếng, "Ngày hôm qua chỉ dạy dỗ như thế là lời cho chúng rồi."

Người của Hội Học sinh bắt nạt Mục Vũ không ít lần, trước kia nguyên chủ thấy thì sẽ ra tay dạy dỗ chúng một chút, cái này xuất phát từ tâm lý khế ước giả của mình không thể chật vật như vậy được.

Nếu không gặp thì nguyên chủ cũng sẽ không báo thù cho Mục Vũ.

Nhưng đây là người mà cô đặt trên đầu quả tim, những kẻ đó đừng hòng chạy thoát dù chỉ một tên.

Mục Vũ muốn rút tay về, Thời Sênh nắm rất chặt. Hắn hơi dùng sức, đôi tay kia lập tức buông ra, "Đừng dùng sức nữa, miệng vết thương rách mất."

Mục Vũ thả tay xuống, gục đầu, tóc bạc ngăn trở tầm mắt hắn, "Cô tới Hội Học sinh cứu tôi ư?"

"Ừ."

"Trước kia cô ấy không bao giờ xen vào việc của người khác." Giống như cô trước đây, thờ ơ, lạnh nhạt, chỉ khi động chạm tới tôn nghiêm của cô ấy thì cô ấy mới ra tay.

Cô và Vị Tức giống nhau.

Thời Sênh biết "cô ấy" mà hắn nói là Vị Tức.

Vị Tức vốn rất không thích cái khế ước này, hơn nữa tính cách lại kiệt ngạo, một lòng muốn mạnh lên, rời khỏi Mục Vũ rồi thì sẽ không xen vào việc của người khác.

"Anh với em mà nói lại khác."

Tay trái của Mục Vũ nắm lấy tay phải, "Khác chỗ nào chứ? Bởi vì cô nhận ra tôi có thể giúp cô mạnh lên phải không?"

Thời Sênh duỗi tay, nhéo cằm Mục Vũ, khiến cho hắn phải ngẩng đầu nhìn vào mình, "Em chỉ có hứng thú với con người anh, những cái khác em không để tâm, nghĩ cũng không."

Mục Vũ hồi lâu không có phản ứng gì.

"Không hiểu lời này là có ý gì ư? Cái em muốn là người anh, trái tim anh. Em muốn anh thuộc về em, hiểu chưa đồ ngẫn?"

Hắn há miệng thở dốc, giọng thì thào: "Cô... muốn tôi?"

Thời Sênh nghiêm túc gật đầu: "Em muốn anh."

Mục Vũ lại trầm mặc, Thời Sênh nhìn hắn như thế thì đoán được là hắn vẫn chưa hiểu ra rồi.

Thời Sênh ấn hắn xuống sofa, vẻ mặt Mục Vũ thay đổi, "Không được tới đây, cô không được tới đây..."

Trên mặt hắn hiện ra sự khủng hoảng làm cho gương mặt tái nhợt của hắn càng đáng thương hơn.

Hắn tự ôm lấy người, thân mình dán chặt vào sofa, nhìn cô chằm chằm với vẻ đề phòng, "Cô đừng tới đây."

Thời Sênh: "..."

Bệnh này là bệnh gì?

Không thể một lần bình thường được à?

Ông chỉ muốn nói chuyện yêu đương một cách bình thường mà sao lại khó như vậy?

Thời Sênh lui về sau, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân. Mục Vũ nhảy xuống khỏi sofa, chân trần giẫm xuống đất, đi sang phòng bên kia, vẻ mặt khủng hoảng cũng đã biến mất.

"Rầm!"

Cửa phòng bị đá văng, Mục Vũ bình thản nhìn ra.

Vài người từ ngoài bước vào, bọn họ nhìn thấy người trong phòng thì lập tức giơ vũ khí trong tay lên, có người còn quay ra ngoài hô một câu: "Đại thiếu gia ở đây."

Rất nhanh liền có người tiến vào.

Một người đàn ông đeo kính tiến vào dưới con mắt chăm chú của những người khác, rõ ràng hắn là kẻ cầm đầu ở đây.

Người đàn ông đeo kính đánh giá căn phòng một chút, ánh mắt dừng lại trên người Thời Sênh, "Đại thiếu gia, sử ma của ngài phải giao cho gia tộc bảo quản một thời gian."

Mục Vũ không hé răng.

Gã mắt kính tiếp tục nói, "Đại thiếu gia, đây là lần cuối cùng, nếu cậu còn tái phạm thì gia tộc sẽ không che chở cho cậu nữa."

Rồi hắn phất tay, "Mang đi."

Mục Vũ vẫn không có phản ứng gì, chờ những người đó tới gần, hắn liền đi theo bọn họ rất nghe lời.

"Mục Vũ." Thời Sênh gọi hắn.

Mục Vũ dừng lại, liếc về phía cô.

Thời Sênh vươn tay ra, "Lại đây."

Mục Vũ nhìn chằm chằm bàn tay đó, bước chân hơi đổi hướng, nhưng tiếp sau đó lại dừng lại.

"Đại thiếu gia, mời." Sắc mặt gã đeo kính nhìn hắn đầy lạnh lẽo.

Sự lạnh lùng dần ngưng kết trong mắt Thời Sênh, "Mục Vũ, em nói lần cuối cùng, lại đây."

"Làm càn!" Gã mắt kính quát lớn, "Nơi này không tới phiên một sử ma như mày nói chuyện."

Thời Sênh liếc nhìn hắn, "Lúc tôi nói chuyện, cũng không tới phiên một con chó ở đây cắn càn."

"Mày..." Gã đeo kính tức giận tới xanh mặt, "Mang đại thiếu gia đi."

Mục Vũ nhìn gương mặt lạnh dần đi của cô, đột nhiên thấy rất khó chịu, hắn đi về phía Thời Sênh theo bản năng, người bên cạnh vừa duỗi tay kéo hắn lại liền bị thứ gì đó phụt qua.

"A..."

Giơ tay lên thì chỉ thấy cả bàn tay cháy đen như bị thứ gì đó nướng cháy.

Mục Vũ thông suốt, quay người đi tới trước mặt Thời Sênh, đặt tay vào tay cô.

Thời Sênh hạ tay xuống, "Em nói rồi, anh không cần phải tỏ ra yếu thế trước bất kỳ kẻ nào hết, anh phải nhớ rõ cho em. Ai dám bất kính với anh, em sẽ giúp anh đòi lại gấp trăm lần."

1307

Mục Vũ bị âm thanh này làm cho bừng tỉnh, hắn vừa kinh ngạc, vừa mơ hồ.

Tựa như không hiểu nổi tại sao mình lại đi tới trước mặt cô.

Sau lưng vang lên giọng nói bén nhọn của gã đeo kính: "Đại thiếu gia, cậu định để sử ma của mình tạo phản đúng không?"

Thời Sênh kéo Mục Vũ ra sau lưng, mặt mày kiêu ngạo, "Tôi phản đó thì sao?"

"Tìm chết." Gã đeo kính bị chọc giận, có thể nhìn thấy lửa giận đùng đùng trong mắt hắn qua đôi thấu kính, "Bắt bọn chúng lại, không cần biết sống chết."

Không cần biết sống chết...

Mục Vũ sống hay chết, bọn chúng đều mặc kệ.

Trong đôi mắt của Mục Vũ không có bất kỳ động tĩnh gì, mí mắt hơi rũ xuống nhìn bàn tay đang được Thời Sênh nắm lấy.

Người của gã mắt kính đã xông lên. Mục Vũ đột nhiên giơ tay, dưới chân đột nhiên xuất hiện tinh đồ màu đen, mọi người bên kia đều sửng sốt.

"Cậu... Cậu khế ước với ác ma?"

Người nọ vừa dứt lời thì thân thể bị đánh bay ra ngoài, đụng vào bức tường trong phòng.

Mục Vũ rất ít khi đánh trả nên từ đầu tới cuối, hầu như không có ai biết hắn triệu hoán ra ác ma.

Nhưng một khi ra tay, tinh đồ hiện lên, chỉ có tịnh ma sư khế ước với ác ma mới có tinh đồ màu đen.

Mục Vũ vung tay lên, vài người đứng bên cạnh cũng bị đánh bay.

Gã đàn ông đeo kính giờ mới phản ứng lại. Hắn hét lên một tiếng, tinh đồ màu xanh nước biển xuất hiện, ánh sáng màu lam ngưng tụ thành vô số cái dùi lớn chừng một tấc, ào ào bắn về phía Thời Sênh và Mục Vũ.

Mục Vũ phất tay, một tấm chắn màu đen từ dưới nhô lên, ngăn trở những cái dùi kia.

Mũi nhọn đụng phải tấm chắn làm hoa lửa tóe lên, không khí trong phòng cũng tăng thêm một tầng áp suất, đè ép lục phủ ngũ tạng làm người ta cực kỳ khó chịu.

"Khụ khụ khụ..." Mục Vũ đột nhiên ho khan, tinh trận năm cánh dưới chân lập lòe, màu đen nhạt dần, lúc ẩn lúc hiện.

Thời Sênh kéo người về bên cạnh mình, huy động thiết kiếm, kiếm khí bắn qua những mũi nhọn kia, lập tức chém chúng tan vào không khí.

Gã đeo kính bị kiếm khí quét cho văng từ ngoài cửa phòng ra ngoài, bên ngoài vang lên một trận âm thanh loảng xoảng chói tai.

Thân thể Mục Vũ mềm oặt. Thời Sênh kinh hãi, tung thiết kiếm ra đón lấy hắn.

Cô bế người lên, đặt xuống sofa, "Anh làm sao thế?"

Cô không hề cảm thấy không khỏe ở đâu.

Mục Vũ lại ho, hình như hít thở rất khó khăn. Một hồi lâu hắn mới ngẩng đầu nhìn cô, nhưng cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không nói gì nữa.

"Khụ khụ khụ..." Mục Vũ che miệng lại, mặt mũi tái tới dọa người, "Khụ khụ..."

Hắn xòe tay ra, trong lòng bàn tay toàn máu là máu.

Thời Sênh chửi tục một câu, rút khăn giấy ra lau cho hắn, "Rốt cuộc thân thể anh có vấn đề ở đâu?"

Tại sao cô lại chẳng có cảm giác gì?

Thật không khoa học!

Tên ngốc này còn không nói gì, đúng là làm cô tức chết mất thôi.

"Ở bên trên, nhanh lên."

"Dám khế ước ác ma, loại người này cần phải giết chết ngay lập tức."

Âm thanh ồn ào vang lên ngoài cửa. Sắc mặt Thời Sênh lạnh lùng, cô ném nắm giấy dính máu trong tay xuống, quay đầu nhìn ra cửa.

Những kẻ kia vẫn chưa vào đã cảm thấy một cỗ cuồng phong kỳ quái quét tới, những kẻ chạy đầu tiên lại lập tức bị hất bay ra ngoài ban công, rơi xuống bên dưới.

Thời Sênh kéo thiết kiếm đi ra cửa.

"Ác ma, cô ta là ác ma..."

"Mục Vũ thật sự khế ước với một ác ma, giết chết hắn, giết chết hắn ngay."

"Giết ông nội chúng mày." Lúc này Thời Sênh đang rất tức giận, chém về phía đó không một chút do dự. Ánh sáng lạnh xẹt qua mắt mọi người, hàn khí ào ào quét tới.

"A..."

Thời Sênh ném hết người xuống ban công, thiết kiếm lại chỉ về đám người còn lại, "Ai còn muốn giết hắn nữa?"

Một đám người lui về sau, hai mặt nhìn nhau, con ác ma này quá lợi hại.

Ba giây sau, một người hét lên, "Lên!"

Một đám người ùa lên trên hành lang chật hẹp, tinh đồ lóe lên dưới chân khiến cho hành lang tràn ngập các màu sắc.

Mục Vũ nghe được tiếng đánh nhau bên ngoài, ánh sáng đủ màu lập lòe thoáng hiện rồi thoáng tắt. Bóng người đong đưa nhưng lại chẳng có ai xông được tới cửa, đều bị cô cản hết ở bên ngoài.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này tới đợt khác.

Thời Sênh ném người cuối cùng xuống rồi mới ló mặt ra ngoài ban công nhìn xuống, một đám người bên dưới đang nhìn lên vừa tức tối, vừa căm hận.

Đó là ác ma!

Cô cười lạnh, "Đừng có nhìn ông như thể ông đây là kẻ thù giết cha thế. Chúng ta sinh ra đã là kẻ địch không đội trời chung, không phải các người chết thì là ông chết, tâm tính bình thường lại đi."

Mọi người: "..." Thế nào là tâm tính không bình thường?

Chẳng lẽ cô giết nhiều người như thế, bọn chúng còn phải vỗ tay khen ngợi là giết rất giỏi chắc?

"Vị Tức, mày cho là mày có thể trốn được sao?"

Thời Sênh cười nhạo, "Có khi nào tôi nói là sẽ chạy đâu? Với chút năng lực này của các người thì còn chưa đủ để ông đây phải trốn nhé."

Mọi người: "..."

Vậy thì thế nào mới khiến ngươi phải bỏ chạy?

Không phải, cô ta đang coi khinh bọn họ ư?

Thế nhưng trong giọng nói của cô lại không hề có ý coi rẻ mà chỉ có kiêu ngạo, kiêu ngạo như thể muốn lên trời luôn.

Thời Sênh dùng thiết kiếm gõ lên ban công bằng sắt, "Còn đánh nữa hay không, không đánh nữa thì mau cút."

Mọi người: "..."

Thật sự chưa từng thấy ác ma nào kiêu ngạo như thế.

Trở về gọi viện binh!

Một đám người chạy ra ngoài nhanh như chớp. Thời Sênh nhếch miệng cười, nhảy xuống từ ban công rồi đuổi theo.

Mọi người bị cô chặn lại ở một ngõ cụt.

"Mày... Không phải mày thả bọn tao đi sao? Sao lại đuổi theo?" Ác ma này sao lại lật lọng như thế?

"Tôi có nói sẽ không đuổi theo sao?" Thời Sênh trợn trắng mắt, "Vừa nhìn đã biết bọn bây quay về tố cáo, ông có ngu mới cho các người về."

Mọi người: "..."

"Lên đi, ai muốn chết trước?" Thời Sênh vung kiếm rất hào khí.

Ai muốn chết chứ?

Bọn họ còn lâu mới muốn chết.

Liều mạng!


Mọi người nhìn nhau, đồng thời nhắm về phía Thời Sênh.

Thời Sênh giận, "Không thể lên lần lượt sao?"

Chịu chết mà cũng lên một đám, có khuyến mãi gì đâu mà tranh nhau, bị bệnh à?

[...] Giết người còn bắt người ta xếp hàng, Ký chủ cô bị bệnh à?

...

Thời Sênh thu phục xong đám người kia liền kéo kiếm trở về.

Cô vừa vào cửa đã nhìn thấy gã đeo kính đang đứng ở gần ngưỡng cửa, che lấy tay, sắc mặt lúc xanh lúc tím nhìn Mục Vũ.

Thời Sênh tiến vào, gã đeo kính liền trừng mắt với cô.

Thời Sênh liếc nhìn bàn tay hắn, vui vẻ, "Ông cho là tôi sẽ yên tâm để một mình anh ấy ở đây à? Bằng này tuổi đầu, chắc cũng đã giết không ít ác ma, thế mà còn ngây thơ thế này sao? Đến giờ ông chưa chết quả là kỳ tích."

Gã đeo kính: "..."

Hắn rụt tay về sau, chịu đựng sự đau đớn, cắn răng hỏi: "Cô là ác ma cấp bậc gì?"

Chắc chắn cô ta không phải ác ma có cấp bậc bình thường, nếu không thì lúc cô ta ở Mục gia sẽ có người phát hiện ra ngay.

Hắn nhớ rõ Mục Vũ từng đưa cô ta tới dự dạ tiệc một lần. Lúc ấy các vị tiền bối đức cao vọng trọng trong tộc đều có ở đó, nhưng không ai phát hiện ra cả.

Cấp bậc của ác ma này rốt cuộc ở mức độ nào?

Sênh Thần Kinh vuốt vuốt tóc, liếc nhìn gã đeo kính, "Ông còn chưa có tư cách để biết tôi có cấp bậc gì đâu."

Gã đeo kính: "..."

Mắt cô hơi đảo, đột nhiên lại nói, "Tôi hỏi ông chuyện này, ông mà trả lời đúng thì tôi sẽ nói cho ông biết cấp bậc của tôi, được không?"

Gã đeo kính: "..."

Bệnh tâm thần!

1308

Thời Sênh đứng chặn ở cửa, cửa sổ lại quá xa.

Gã đeo kính cắn răng nói: "Cô muốn hỏi gì?"

Có thể thám thính được cấp bậc của cô ta thì gia tộc sẽ có sự chuẩn bị tốt hơn.

Thời Sênh chỉ vào Mục Vũ, "Tôi và anh ấy có huyết khế. Có vẻ như anh ấy sắp chết rồi, tại sao tôi lại không hề cảm thấy gì vậy?"

Nguyên chủ chỉ một lòng xưng bá thế giới nên chẳng quan tâm chuyện gì ngoài chuyện tăng cấp, trong trí nhớ của cô ấy cũng không có gì hữu ích cả.

"Huyết khế?" Ánh mắt gã đeo kính trầm xuống, "Không ngờ cô và cậu ta lại đính huyết khế."

Cho dù là sử ma cũng rất ít khi đính huyết khế.

Càng đừng nói là một ác ma.

"Trả lời vấn đề của tôi là được, không cần anh nhắc tới chuyện khác."

"Chú Hoàn..." Mục Vũ đột nhiên lên tiếng, đôi mắt xanh thẳm của hắn đã chẳng còn nét đẹp gì nữa, chỉ có một mảnh xanh lam đầy áp lực.

Nếu đã sa vào thì rất khó thoát khỏi sự áp lực này.

Hình như gã đeo kính biết Mục Vũ có thể nói nên cũng không tỏ vẻ khiếp sợ gì khi hắn thình lình lên tiếng thế này.

Sắc mặt hắn biến đổi mấy lần rồi mới nói: "Tôi không biết."

Thời Sênh gãi gãi đầu, nói với Mục Vũ: "Anh bảo hắn nói dối em thì cho rằng em sẽ không có cách nào biết được ư?"

Mục Vũ quay đầu đi, nhấp môi, không muốn nói nhiều.

"Có rất ít tài liệu nhắc tới huyết khế, tôi thật sự không biết." Gã đeo kính nhấn mạnh.

"A..." Thời Sênh thu hồi tầm mắt, "Vậy ông sống cũng chẳng còn tác dụng gì, thế thì đi theo mấy đồng bọn cùng chơi mạt chược đi."

"Cô..."

Gã mắt kính nhìn Thời Sênh kéo thiết kiếm mang theo hàn khí bức người đi tới thì không khỏi lùi về sau cho đến khi lưng đụng phải bức tường lạnh lẽo.

Thiếu nữ trước mặt khác hẳn với những ác ma mà hắn từng gặp.

Những ác ma đó đều dữ tợn, xấu xí, dơ bẩn, ti tiện.

Nhưng thiếu nữ trước mặt hắn lại an nhiên, thong dong, tôn quý, trên người không hề có một chút khí chất nào nên có của ác ma.

Hoặc là...

Cô càng giống với ác ma vương giả được miêu tả trong sách cổ hơn.

Da đầu gã đeo kính tê dại. Đã mấy trăm năm rồi không còn thấy ác ma vương giả xuất hiện trên thế gian này nữa, làm sao có thể...

Thời Sênh cười nhạt, "Vĩnh biệt."

Gã mắt kính nhìn thiết kiếm bổ xuống đầu mình, hàn quang khúc xạ trên lưỡi kiếm tràn ngập trong mắt hắn.

"Vị Tức, dừng tay."

Một tiếng hét lớn từ bên ngoài vang lên. Gã đeo kính vội vàng quay đầu, biểu tình kinh hãi, "Dạ thiếu gia, sao cậu lại tới đây? Đi mau, về tìm tộc trưởng..."

Âm thanh còn chưa dứt đã im bặt, hắn cứng đờ người, cúi đầu nhìn ngực mình.

Thiết kiếm rút ra khỏi cơ thể hắn, máu tươi phun trào.

"Hộc hộc..."

"Vị Tức!" Mục Dạ nổi giận gầm lên, hai mắt đỏ ửng một cách không bình thường, "Sao cô dám..."

"Tôi là ác ma." Thời Sênh xoay người, thiết kiếm dính máu xẹt qua không khí, chỉ về phía Mục Dạ, môi nhếch lên, "Ông đây có gì mà không dám chứ?"

Mục Dạ nghẹn họng, đột nhiên lại quát lên với Mục Vũ, "Mục Vũ, mày trơ mắt nhìn cô ta giết người thế à?"

Mục Vũ im lặng.

Mục Dạ nhìn gã đeo kính ngã gục xuống, gần như không khống chế được cảm xúc của bản thân nữa. Thời Sênh lục lại cốt truyện mới thấy gã đeo kính này đối xử với Mục Dạ rất tốt.

Đối với Mục Dạ rất tốt nhưng lại đối với búp bê sứ chẳng ra gì.

Mục Dạ cố nén lửa giận xuống, "Vị Tức, cô giết nhiều người như thế, Mục gia sẽ không tha cho cô. Bị Mục gia đuổi giết thì cô chẳng khác nào chó nhà có tang cả."

"Ha, liên quan quái gì tới anh?" Thời Sênh nhướng mày, "Anh muốn thông đồng làm bậy với tôi à?"

Mục Dạ cười lạnh, hắn giơ điện thoại trong tay lên, "Người của Mục gia sẽ tới ngay thôi."

Thời Sênh chẳng thèm quan tâm, "Đến thì đến, chẳng lẽ còn muốn tôi phải ra ngoài đốt pháo chào mừng chắc? Cho nên, Mục thiếu gia, mục đích của anh là gì? Quanh co lòng vòng thì có ích lợi gì đâu chứ?"

Mục Dạ chắc chắn có ý đồ gì đó, nếu không cũng sẽ không tới vào lúc này, còn lắm lời vô nghĩa như thế.

Đôi mắt Mục Dạ híp lại quan sát Thời Sênh thêm vài lần, "Trên người Mục Vũ có một khối ngọc, đưa nó cho tôi, các người có thể đi."

"Ai nha, hóa ra anh muốn thông đồng làm bậy với tụi này thật à?" Thời Sênh tỏ ra cực kỳ kinh ngạc.

Mục Dạ không nói gì, nhờ đã đọc qua toàn văn nên hắn biết được tác dụng của khối ngọc trên người Mục Vũ, đây chính là bàn tay vàng lớn nhất trong tương lai của Mục Vũ, hắn phải có được nó.

"Vị Tức, thời gian không đợi người đâu."

Thời Sênh gật đầu, "Ừm, anh lặp lại câu vừa rồi lần nữa xem nào."

Mục Dạ nhíu mày, "Câu nào?"

"Chính là cái câu mà đưa ngọc cho anh, anh để chúng tôi đi đó, lặp lại một lần không sai chữ nào, vừa rồi tôi không nghe rõ."

Mục Dạ lại nhìn, đôi tay cô ta đều ở bên ngoài, trên tay cầm thiết kiếm, không có gì kỳ quặc cả.

"Trên người Mục Vũ có một khối ngọc, đưa nó cho tôi, các người có thể đi."

Mục Dạ vừa nói xong, Thời Sênh liền vọt lại, một chân đá vào bụng hắn, "Mẹ nhà mày, đồ của hắn mà cũng dám mơ ước, chán sống rồi à? Hả? Còn muốn chứ gì? Ông cho mày muốn."

Thời Sênh mà bạo lực lên thì đến cô còn sợ hãi.

Mục Dạ đột nhiên bị tấn công nên gần như không có cơ hội đánh trả.

Thời Sênh đánh người xong liền kéo hắn ra ngoài, ném xuống từ ban công.

Nam chính không chết được, có quăng ngã thì cùng lắm cũng chỉ gãy tay, gãy chân mà thôi.

Mục Dạ vừa lúc rơi xuống ngay trước mặt người của Mục gia vừa đuổi tới.

Trong trí nhớ của nguyên chủ có người dẫn đầu, cha của Mục Vũ, đương nhiệm tộc trưởng của Mục gia – Mục Huy.

Không hề giống búp bê sứ một tí nào.

Cao lớn, thô kệch, ai không biết còn tưởng là tên đồ tể chuyên mổ lợn.

Đột biến gen như này cũng quá kinh khủng rồi.

Trước mặt Mục Huy có người nện xuống nên ông ta ngẩng đầu nhìn lên trên theo bản năng.

Trên ban công có một thiếu nữ, vì khoảng cách không xa nên ông ta có thể nhìn rõ nụ cười trào phúng trên mặt thiếu nữ đó.

Tiếp theo cô ta lại đi vào nhà, kéo thêm một người ra, ném xuống trước mặt họ.

Mọi người: "..."

Người của Mục gia kiểm tra hai người bị quăng xuống, Mục Dạ chỉ là hôn mê, vẫn thở, còn gã đeo kính thì tắt thở lâu rồi.

"Tộc trưởng, Mục Hoàn chết rồi."

Mục Huy nhìn về phía người bẩm báo, trong mắt dấy lên một cỗ lửa giận, quát lên rất lớn, "Bao vây nơi này lại cho ta. Hôm nay ta muốn nhìn xem thằng nghiệp chướng kia muốn làm gì?"

Thời Sênh đứng ở ban công và nhìn xuống đám người bên dưới, "Aizz, tôi bảo này, các ông không phân biệt trắng đen xanh đỏ mà đã đổ chậu phân lên người người khác, bệnh này không chữa đi à?"

Mọi người còn chưa phản ứng lại đã nghe cô nói tiếp, "Người là tôi giết, ông đổ cho Mục Vũ làm cái quái gì hả?"

Mọi người: "..."

Hai cái này có gì khác nhau sao?

Cô là khế ước giả của Mục Vũ, cô giết thì có khác nào hắn giết đâu?

Thời Sênh nhìn bọn họ vây quanh tòa nhà, chống cằm với bộ dáng nhàn nhã, "Mục Dạ chết chưa?"

Mục Huy nhìn Mục Dạ theo bản năng. Tuy rằng Mục Dạ không phải con ông ta nhưng hắn là người có thiên phú tốt nhất trong những người trẻ đồng lứa tuổi của Mục gia, cho nên ông ta thương hắn còn hơn thương con trai ruột của mình.

Lúc này, Mục Dạ đã bất tỉnh nhân sự, mà đầu sỏ gây tội chính là con trai ông ta.

Sắc mặt Mục Huy trầm xuống, "Cô là Vị Tức phải không?"

"Chẳng lẽ là ông chắc?"

1309

Mục Huy lại hỏi, "Cô là ác ma?"

"Chẳng lẽ là ông chắc?" Thời Sênh lại lặp lại câu y chang vừa rồi.

Trong mắt Mục Huy thoáng hiện lên vẻ chán ghét, có đối với Thời Sênh, cũng có đối với Mục Vũ.

[Nhiệm vụ phụ tuyến: Thân thế của Mục Vũ]

Thời Sênh: "..."

Thứ này trong cốt truyện không phải viết rồi sao, mi tuyên bố cái rắm gì hả?

Nhưng cô lại đột nhiên sửng sốt, không đúng, trong cốt truyện không hề viết.

Bởi vì Mục Vũ từ nam chính trở thành nam phụ nên thân thế của hắn không được nhắc tới.

Nhiệm vụ này vừa nghe đã biết là tùy tiện tuyên bố, chẳng có tâm chút nào.

[Ký chủ, cô cảm thấy thế nào mới là có tâm?]

Ít nhất cũng phải là hủy diệt thế giới chứ? Vô dụng lắm thì cũng phải là lấy danh hiệu chém được trăm người gì gì đó chứ?

[Ha hả...] Nó dám phát nhiệm vụ như thế thì Ký chủ sẽ lên trời mất, vẫn là nên không có tâm đi, còn sống lâu thêm được tí.

Hệ thống mất một lúc lâu mới phản ứng lại, Ký chủ nhà nó lần này lại không từ chối nhiệm vụ.

Ngẫm lại trước đây, cô không từ chối nhiệm vụ phụ tuyến thì sẽ hoàn thành theo kiểu rất khó hiểu.

Nhưng số lần cô chủ động hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến chỉ được đếm trên đầu ngón tay.

Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây chắc?

Thời Sênh lại nhìn xuống đám người bên dưới. Người của Mục gia đã bao vây tòa nhà. Mục Huy ngẩng đầu nhìn cô, "Cho chúng mày một cơ hội, bây giờ xuống đây ngay lập tức."

Thời Sênh học theo Mục Huy, trả lời: "Cho các ông một cơ hội, bây giờ lập tức cút."

Nhưng ngữ khí lại rất khác nhau, giọng Mục Huy là đầy tức giận và âm trầm, còn giọng Thời Sênh lại vô cùng kiêu ngạo. Giọng điệu của cô rơi vào tai mấy người bên dưới chẳng khác nào khiêu khích.

Sắc mặt Mục Huy quả nhiên lại trầm xuống mấy phần, "Ra tay."

Thời Sênh nhìn tinh đồ xuất hiện dưới chân đám người đang bao vây quanh tòa nhà, so với những người trước đó, tinh trận năm cánh của những người này chói mắt hơn, phạm vi cũng rộng hơn.

Vô số ánh sáng bay ra từ các tinh đồ, quấn lại với nhau, bện thành một chiếc võng lớn, bao phủ lấy toàn bộ tòa nhà.

Nguyên lý của cái này cũng không khác khóa tứ phương của Hội Học sinh lắm.

Nhưng so với đám gà mờ Hội Học sinh đó thì đám người này chắc chắn trâu bò hơn nhiều! Ánh sáng tinh đồ mà Hội Học sinh bắn ra không có cách nào thống nhất lại với nhau, nhưng những người này của Mục gia sau khi bắn ra ánh sáng đều đổi sang màu vàng kim hết.

Dù là tịnh ma sư hay ác ma thì khi sử dụng lực lượng đều có chú ngữ, chú ngữ sẽ tạo thành chiêu thức.

Dưới chân Thời Sênh khẽ động, tinh trận sáu cánh màu đen xuất hiện, phạm vi không lớn lắm, lấy cô làm trung tâm thì có đường kính trên dưới một mét.

Nguyên chủ cũng có một ít chú ngữ nhưng Thời Sênh không hề dùng, chỉ dựa theo ý tưởng của mình, bắt đầu thúc giục tinh trận sáu cánh dưới chân.

Từ sáu cánh của tinh trận xuất hiện ánh sáng màu đen xoay quanh người cô, nhanh chóng đan lại thành một thanh kiếm màu đen.

Thời Sênh nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đó, đầu ngón tay vòng một vòng, thanh kiếm màu đen cũng chuyển động theo vòng tròn.

Quả nhiên như thế!

Cô giơ cao tay lên, thanh kiếm màu đen xông thẳng về một trỗ trống trong không trung.

Mọi người kinh hãi, ai nấy đều vội vàng thúc giục tinh trận năm cánh để nhanh chóng bịt lỗ hổng đó lại, muốn phong bế lại toàn bộ trước khi thanh kiếm màu đen đánh tới.

Thời Sênh chỉ ngửa đầu nhìn, cũng không tăng tốc như đám người bên kia.

Lỗ hổng càng lúc càng nhỏ, thanh kiếm đen lại vẫn còn cách một đoạn.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Vèo...

Một tia sáng lạnh bắn từ dưới lên, tốc độ nhanh tới mức không ai nhìn rõ là cái gì.

Giây tiếp theo, vòng sáng vốn dĩ đã khép lại lại đột nhiên bị chọc ra một lỗ hổng, nửa vòng tròn trên đỉnh tan rã tán loạn.

Mà ở trên cao hơn có thứ gì đang rơi xuống, lỗ hổng càng mở rộng một cách chậm rãi.

Hàn quang tới gần, một luồng áp suất không khí đè nén nặng nề áp xuống.

Đùng...

Uy áp mang theo gió, lấy thiết kiếm làm trung tâm mà khuếch tán dần, sóng khí vô hình quét ra bốn phía, bụi mù nổi lên.

Những kiến trúc xập xệ lập tức bị phá hủy.

Người đứng bên dưới tòa nhà cũng không chịu nổi uy áp như thế, rất nhiều người bị đánh bay, ngã nhào lên đống đổ nát.

"Tộc trưởng, ngài không sao chứ?"

Mục Huy đen mặt phủi phủi tro bụi trên mặt, "Không sao, chú ý đề phòng."

Lúc này, bụi đang bay mù mịt, tầm mắt bị ngăn trở, rất dễ bị đánh lén.

Nhưng chờ cho bụi tan ra rồi cũng chẳng thấy có động tĩnh gì.

Trên đất có một thanh kiếm đang cắm thẳng, nhìn thôi cũng thấy lạnh người.

"Người đâu rồi?"

Mục Huy không thấy người đâu cả nên lập tức quát lên. Đám người còn đang ngắm thanh kiếm cũng ngẩng đầu nhìn ban công.

Nơi đó chẳng còn ai cả.

"Chú ý xung quanh, mau tìm người."

Người xung quanh lập tức tản ra.

"Cô ta có thể dễ dàng phá được kết vực liên thủ của chúng ta như thế. Tộc trưởng, ác ma này có cấp bậc gì vậy?"

Mục Huy híp mắt lại, "Không phải cô ta, là thanh kiếm kia."

Cấp bậc gì thì ông ta cũng chẳng nhìn ra...

Lòng Mục Huy không khỏi trầm xuống, ác ma này rất khó đối phó.

"Kiếm?" Mọi người nhìn về phía thanh kiếm cắm trên mặt đất. Thanh kiếm này ngoại trừ khí thế dọa người ra thì chẳng thấy có gì đặc biệt cả.

Một thanh kiếm tốt sao nhìn lại bình thường như thế được?

Một người đàn ông bên cạnh Mục Huy đề nghị, "Để tôi lên nhìn xem?"

Mục Huy không phản bác cũng không đồng ý. Người đàn ông ngầm hiểu, đi về phía thiết kiếm.

Mọi người đều nín thở nhìn theo hắn.

Đúng lúc hắn tới gần thì lại có người đi xuống cầu thang.

Đôi chân thon dài, đường cong cơ thể hoàn mỹ nhấp nhô sau bộ đồng phục.

Thời Sênh đi xuống bậc thang cuối cùng, dựa lên cửa sắt trước cầu thang, cười như không cười nhìn hắn, "Muốn lấy kiếm ư? Lấy đi."


Bọn họ cho rằng cô đã trốn hoặc chuẩn bị đánh lén, ai mà ngờ cô ta lại đi bộ xuống đây.

Cái này không hợp logic lắm có biết không hả?

Người đàn ông đứng đực mặt ra, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Cuối cùng, hắn cắn răng một cái rồi chạy tới bên cạnh thiết kiếm, duỗi tay muốn rút kiếm lên.

Vốn tưởng có thể rút thanh kiếm lên mà chẳng mất tí sức nào, nhưng không ngờ thanh kiếm lại chẳng hề lay động, như là mọc lên từ trên đất vậy.

Người đàn ông lại nhìn về phía Thời Sênh, trên mặt cô treo một nụ cười không hiểu có ý gì, nhìn rất dọa người.

Đã tới nước này rồi, người đàn ông cắn răng, đôi tay cầm chặt lấy, dùng sức rút kiếm.

Hắn dùng hết sức lực toàn thân cũng chẳng làm thiết kiếm lay động chút nào.

Thời Sênh khẽ nâng tay, gã liền bị một luồng lực lượng đánh văng ra, lảo đảo mấy cái rồi ngã xuống đất.

Thiết kiếm từ từ bay lên trước mặt hắn, vòng trong không trung hai vòng rồi rơi xuống tay Thời Sênh.

"Đây là vũ khí gì thế?"

"Không biết, còn chẳng hiện tinh đồ..."

Ở thế giới này, vũ khí cũng có thể tự hoạt động, nhưng mà... cần phải có tinh đồ.

Vừa rồi, khi thanh kiếm kia bay lên cũng không thấy có tinh đồ xuất hiện, tại sao nó có thể tự hành động được chứ?

Thời Sênh chọc mũi kiếm xuống đất, một tay chống kiếm, đỉnh mày khẽ nhếch, bắt đầu nói lung tung, "Kiếm phá càn khôn, kiếm này tên Càn Khôn. Có được kiếm này thì sẽ vô địch thiên hạ."

Thiết kiếm: "..." Không phải chứ chủ nhân, hiện tại cô chẳng những lấy tên cho tôi loạn lên mà còn thêm loạn tính năng là như thế nào hả?

Thời Sênh âm thầm đáp, "Càng dễ dàng vênh váo."

1310

Mọi người: "..." Thần kinh ở đâu chui ra?

Mọi người nghĩ thế trong đầu nhưng lại không tự chủ được mà nhìn về phía thiết kiếm trong tay Thời Sênh lần nữa...

Nói không chừng đúng thật thì sao?

Dù là đúng hay sai thì cứ lấy được tới tay là biết.

Mục Huy nháy mắt với người bên cạnh. Đám người đó trong sự yểm hộ của người khác, bắt đầu rút sang bên cạnh.

Mục Huy lên tiếng thu hút tầm mắt của Thời Sênh, "Vị Tức, gọi Mục Vũ ra đây."

Thời Sênh nhìn Mục Huy với vẻ tức cười, "Ông muốn gặp thì sẽ được gặp à? Ông nghĩ mình là ai chứ?"

"Ta là cha nó."

"Ông nói lời này ông có tin không?" Thời Sênh cười đầy trào phúng, "Tôi còn chưa gặp người cha nào như ông đâu."

Không hiểu Mục Huy nhớ tới cái gì, trong ánh mắt lướt qua một tia sát khí, "Cứ giằng co thế này có ích lợi gì? Cô gọi nó ra đây, ta nói chuyện với nó."

Thời Sênh nhún vai, "Anh ấy không muốn nói chuyện với ông."

"Sao cô biết nó không muốn."

"Đoán."

"Ý kiến của cô có thể đại diện cho ý kiến của nó được sao?"

"Không thể." Thời Sênh nhún vai, giọng đầy ác liệt, "Nhưng tôi không cho ông gặp anh ấy đấy, sao nào?"

Mục Huy: "..."

Người đâu! Đem ác ma này ra ngoài chém!

Mục Huy liếc nhìn về phía ban công, thấy người của mình đã đi lên thì đáy lòng càng nắm chắc hơn. Ông ta biết đứa con trai kia của mình cũng có một chút bản lĩnh.

Chỉ cần bắt được nó thì còn sợ con ác ma ký kết huyết khế này với nó ư?

Hừ, không đính khế ước gì mà lại dùng huyết khế, coi như cô ta xui xẻo đi.

Mục Huy nghĩ như thế thì không khỏi càng tức tối hơn, giờ cứ cho cô ta ngông cuồng một chút đi, xem có thể ngông cuồng được bao lâu.

Thời Sênh chọc lung tung trên đất mấy cái, độ cong trên khóe miệng càng tăng lên. Cô vươn ngón trỏ ra với Mục Huy sau đó từng ngón tay một cũng bắt đầu xòe ra.

Mục Huy nhíu mày, không rõ cô có ý gì.

Khi cô xòe ra cả bàn tay thì trên mặt đất có hai thân thể màu đen rơi xuống, nện ngay trước mặt Thời Sênh làm cát bụi bốc lên theo.

Thời Sênh thu tay lại, nhướng mày nhìn Mục Huy đang vô cùng khiếp sợ, "Muốn bắt anh ấy? Đã hỏi tôi hay chưa?"

Coi bản cô nương là người chết à?

Người bị ngã văng ra lăn mấy vòng về phía người của Mục gia.

Sau đó bị người ta giữ lại, hỏi:

"Có chuyện gì xảy ra?"

Hai người xòe bàn tay ra, đôi tay cháy đen như bị thiêu cháy vậy.

"Không biết trên người Đại thiếu gia có thứ gì mà vào chạm vào đã bị một lực cực lớn đẩy ngược ra."

"Đã bảo nó là quái vật mà lại, lúc trước nên bóp chết nó, nếu không sao giờ còn xảy ra chuyện này."

"Mấy năm nay mọi chuyện của gia tộc không thuận lợi đều là vận đen do nó mang tới. Tộc trưởng, lần này không thể nương tay nữa, cần phải xử chết nó."

"Xử tử Mục Vũ."

"Xử tử Mục Vũ."

Tuy rằng đây là xã hội hiện đại nhưng tịnh ma sư lại không bị rằng buộc bởi pháp luật.

Bọn họ là người đặc thù, dù có muốn xử tử người của tộc mình cũng là chuyện bình thường, người ngoài không quản được.

"Câm miệng." Mục Huy quát lên một câu.

Hiện tại không phải vấn đề có xử chết thằng nghiệp chướng kia hay không.

Mà là ác ma trước mặt này.

Cô ta có thể nhẹ nhàng phá hỏng kết vực, rõ ràng thực lực không bình thường. Nếu cô ta thực sự muốn che chở cho nghiệp thằng chướng kia, chỉ sợ cuối cùng sẽ lưỡng bại câu thương.

Đầu óc Mục Huy nhanh chóng vận chuyển để nghĩ biện pháp.

"Vị Tức, nếu không chúng ta giao dịch đi?"

"Dựa vào cái gì?" Ai cmn muốn giao dịch với ông chứ?

Mục Huy trầm giọng đáp: "Dù cô có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì Mục Vũ chỉ là con người. Cô đắc tội với chúng tôi thì cũng rất khó dẫn nó theo bên người."

"Đó là chuyện của tôi, liên quan quái gì tới ông?" Không có việc thì không ân cần, có lòng tốt như thế thì chắc chắn là có âm mưu.

Mục Huy: "..."

Quả thực không có cách nào nói chuyện.

Ông ta lại hít sâu vào một hơi, "Một tháng sau ở trường học sẽ tổ chức so tài, nếu Mục Vũ thắng trong cuộc so tài đó thì tôi sẽ phong tỏa tin tức cô là ác ma, cũng không tìm Mục Vũ phiền toái nữa. Nhưng cô phải đồng ý với tôi là không đi giết người lung tung, cô cảm thấy giao dịch này thế nào?"

"Tộc trưởng?" Những người của Mục gia sau lưng Mục Huy rất băn khoăn, tại sao phải giúp ác ma này giấu giếm thân phận chứ?

Mục Huy giơ tay áp những người có ý kiến xuống.

Thời Sênh trợn mắt, "Ông đây..."

"Được."

Bên tai Thời Sênh vang lên tiếng của Mục Vũ, "Đồng ý với ông ấy, thêm một điều kiện, từ đây tôi với Mục gia không có liên quan gì tới nhau."

Thời Sênh mãi không trả lời.

"Xin em."

Thời Sênh nghiêng đầu, nói thầm trong lòng: "Cũng không phải không được, nhưng anh phải đồng ý với một điều kiện của em."

Mục Vũ trầm mặc một chút, "Em nói đi."

"Cho em hôn một tí."

"Thế thôi sao?" Điều kiện này không giống với tưởng tượng của Mục Vũ cho lắm.

"Nếu anh tình nguyện cho em ngủ một chút thì em cũng không có ý kiến gì."

Mục Vũ trầm mặc khoảng một phút đồng hồ mới đáp: "Điều kiện đầu tiên, anh đồng ý."

Thời Sênh cười nhẹ, lại ngẩng đầu nhìn đám người Mục Huy ở đối diện, "Thêm một điều kiện nữa, từ đây Mục Vũ sẽ không liên quan gì tới Mục gia."

"Thành giao." Mục Huy lại dừng một chút, "Nếu Mục Vũ thua, cô cần phải giải trừ khế ước với nó, giao nó cho chúng tôi xử lý."

Thời Sênh nhướng mày, "Anh ấy không muốn giải trừ khế ước, các người có thể dùng sức mạnh để giải sao?"

Mục Huy trả lời rất chung chung, "Cô chỉ cần đồng ý là được, giải thế nào là chuyện của chúng tôi."


"Được thôi." Dù sao có thắng hay thua thì hắn cũng sẽ không sao.

"Coi như mạng các người lớn." Thời Sênh cười một cách ác ý, ôm kiếm đi lên lầu.

Nhưng trong lòng lại thở dài, bị sắc đẹp làm mù quáng rồi nha!

Thần sắc Mục Huy nhanh chóng biến hóa, chờ Thời Sênh đi rồi mới quay đầu ra lệnh: "Phong tỏa tin tức về chuyện xảy ra hôm nay."

"Tộc trưởng? Sao ngài lại quyết định như thế? Đó là ác ma, chúng ta là tịnh ma sư, sao có thể giao dịch với ác ma được?" Hơn nữa giao dịch thế kia thì khác gì không giao dịch chứ.

Mục Huy liếc nhìn kẻ đó, trầm giọng nói ra suy đoán của mình, "Cô ta có thể là ác ma vương giả."

Gã kia liền trợn trừng mắt, "Sao lại thế được?"

Ác ma vương giả chưa từng xuất hiện mấy trăm năm nay rồi, sao giờ lại xuất hiện chứ?

Mà còn xuất hiện với thân phận bị khế ước nữa.

Mục Huy nhìn về phía ban công, ánh mắt tối tăm, "Ác ma vương giả không xuất hiện trước mặt loài người, nhưng chưa từng có ai nói chúng đã bị diệt sạch."

Mấy trăm năm không xuất hiện cũng chỉ là vì không có ai phát hiện ra thôi.

Ác ma vương giả sống ẩn thân giữa loài người, lấy năng lực của bọn họ bây giờ thì không thể nào phân biệt được.

Trừ phi bọn họ sử dụng năng lực, thông qua tinh trận năm cánh để biết.

Nhưng ác ma vương giả rất ít khi tự mình ra tay, chỉ cần sai sử ác ma cấp thấp hơn là được, mà bị người ta chứng kiến được thì còn ít hơn.

Người kia kinh hãi lắp bắp nửa ngày mới nói được một câu: "Nếu cô ta đúng là ác ma vương giả, vậy chúng ta phải liên hệ với các gia tộc khác mới được. Nếu chỉ dựa vào chúng ta thì không đối phó được với cô ta đâu."

"Đừng quên, cô ta có khế ước với nghiệp chướng kia, dù có là ác ma vương giả thì thực lực cũng bị áp chế." Mục Huy thu lại tầm mắt, "Giờ cứ ổn định cô ta đã, cậu phái thêm vài người theo dõi sát sao cho tôi. Tôi sẽ về bàn bạc với các trưởng lão trước."

Nếu đúng là ác ma vương giả, vậy thì không phải là phiền toái nhỏ nữa, điều duy nhất đáng để ăn mừng là Mục Vũ có huyết khế với cô ta.

"Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info