ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1296-1300: Pháp tắc của ác ma

LittleZiZi14

Thể loại: huyền ảo, ma pháp, học đường

1296

Thời Sênh quay về không gian Hệ thống, việc đầu tiên là xem xét cốt truyện tiếp theo.

Đây là quyền lợi của Ký chủ, vì thế Hệ thống liền đem nội dung tiếp theo cho cô xem.

Trong đó, Diệp Sâm cũng không biểu hiện ra bộ dáng mà cô nhìn thấy, ảo giác ư?

Thời Sênh xem đi xem lại mấy lần nhưng vẫn thấy Diệp Sâm khá bình thường.

[Ký chủ?]

Thời Sênh ngồi bệt xuống đất, "Không có gì."

Cô bắt đầu mân mê đồng hồ trong tay. Lâu lắm rồi Hệ thống mới thấy cô sờ tới cái đồng hồ này. Cô lại lấy máy tính bảng ra, tùy tiện điểm lên đó mấy cái, ánh sáng trong không gian đột nhiên tối hơn.

Hệ thống kinh hãi.

[Ký chủ... cô làm gì thế?]

Thời Sênh không trả lời nó, tiếp tục nhấp trên màn hình. Hệ thống phát hiện nó chẳng nhìn thấy gì hết. Không đúng, rõ ràng là cô đang quấy nhiễu.

Một hồi lâu, ánh sáng trong không gian mới khôi phục bình thường, mà Thời Sênh đang đứng trước màn hình, "Chủ nhân của mi có thói quen rình trộm, ta không thể không đề phòng."

[...] Chủ nhân ơi! Ký chủ này đáng sợ quá, ngài có thể mang cô ấy ra ngoài không?

Thời Sênh nhìn vào màn hình, "Ừm... Vậy mà đã lấy lại quyền hạn rồi, nhưng cũng chẳng sao. Dù sao trong đó cũng toàn là virus, chủ nhân của mi tạm thời không sử dụng mi được."

[...] Khó trách chủ nhân chẳng nói gì, còn Ký chủ thì luôn mang bộ dáng không vội vã.

Các người tranh cướp quyền hạn qua lại như thế vui lắm sao? Vui lắm sao? Vui lắm sao?

Nó không muốn tham gia vào cuộc chiến của nhóm lão đại đâu.

Tha cho nó đi, nó vẫn còn là trẻ con mà.

Thời Sênh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình. Hệ thống sợ Thời Sênh động tay động chân nên vội vàng đổi mới tư liệu.

Dù sao giờ cô cũng không khống chế được nó, nó vẫn nên nhanh chóng tiễn kẻ biến thái này đi thôi.

Họ tên: Thời Sênh

Giá trị làm người: -390000

Giá trị sinh mạng: 60

Tích lũy: 81400

Cấp nhiệm vụ: A

Cho điểm nhiệm vụ: 83

Nhiệm vụ ẩn giấu: Hoàn thành

Phần thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: Điểm tích lũy 2000

Nhiệm vụ phụ tuyến: Hoàn thành

Phần thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: Điểm tích lũy 2000

Đạo cụ: "Vương miện Nữ vương", "Trái tim Quỷ Vương", "Ám dạ", "Máu kỳ lân", "Lông đuôi phượng hoàng".

"Hử? Sao giá trị làm người lại không thay đổi thế?"

Hệ thống mệt, không muốn giải thích.

[Có tiến vào thế giới sau không...]

[Bắt đầu dịch chuyển...]

Thời Sênh: "..." Mẹ kiếp! Nhị Cẩu Tử, mi giỏi lắm!

Không gian hệ thống khôi phục yên tĩnh, Hệ thống chỉ hận không thể khóc một trận thật to.

Thật đáng sợ.

Trên màn hình hiển thị tư liệu của Thời Sênh chập chờn một chút, một thân ảnh mơ hồ xuất hiện trên màn hình.

[Chủ nhân?] Hệ thống lập tức vui vẻ, [Ký chủ nói có virus. Chủ nhân, ngài không sao chứ?]

"Không sao." Giọng đàn ông vang lên khá mỏi mệt, "Cô ta đang thu thập số liệu của Phượng Từ. Mi nghĩ cách lấy cái đồng hồ trên tay cô ta đi."

[Sao?] Lấy thế nào đây? Đồ của Ký chủ nó dám lấy ư? Tôi còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa đó, chủ nhân à!

Chủ nhân của Hệ thống như nghĩ tới cái gì, lại im lặng một hồi mới nói tiếp, "Có lẽ cũng muộn rồi, cô ta đã giành được số liệu trước rồi. Ta sẽ xóa bỏ ký ức của Phượng Từ một lần nữa, cố gắng kéo dài thêm thời gian."

[Chủ nhân, tại sao phải xóa bỏ ký ức của Phượng Từ?] Hệ thống rất khó hiểu, [Đây đã là lần thứ ba rồi, một người nhiều nhất chỉ có thể thừa nhận được xóa bỏ ký ức với quy mô lớn như thế năm lần, liệu hắn có trở nên bị ngốc luôn không?]

"Hắn không thể có được ký ức, nếu không nhất định sẽ bảo vệ cô ta." Chủ nhân của Hệ thống hơi dừng lại, "Nếu mà hắn trở nên ngốc luôn thì không biết có bao nhiêu kẻ muốn đốt pháo ăn mừng nữa."

[Phượng Từ đáng sợ như thế sao?]

"Ừm."

Hệ thống run rẩy, Ký chủ đã rất đáng sợ rồi, sao Phượng Từ cũng đáng sợ vậy chứ?

[Chủ nhân, chuyện của Mộ Bạch, ngài đã tra ra chưa?]

"Không cần để ý tới hắn, hắn không làm gì được cô ta đâu."

[...] Chủ nhân, tại sao tôi lại cảm thấy ngài đang coi thường người ta thế?

Hệ thống còn muốn tố cáo tội trạng với chủ nhân nhà mình, nhưng còn chưa mở lời thì trên màn hình đã xuất hiện một đống ký tự lộn xộn.

[...]

Trúng độc thật quá nặng!

***

--Tất cả mọi người đều biết khế ước giả của Vị Tức yếu đến phát rồ.

*

"Rầm!"

Còn chưa mở mắt thì bên tai đã vang lên một tiếng nổ mạnh, thân thể của cô bị văng lên cao rồi lại nhanh chóng rơi xuống.

Chân tay nặng nề như bị cả tấn đá buộc vào.

Mà đúng là chân tay cô bị thế thật, xiềng xích đỏ lập lòe kéo dài từ mặt đất lên, quấn chặt quanh thân cô, liều mạng kéo cô vào giữa trận pháp ngôi sao năm cánh.

Lúc này trong đầu Thời Sênh xuất hiện hai chữ NGUY HIỂM.

Trận pháp ngôi sao năm cánh kia vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt.

Ít nhất là đối với tình trạng hiện tại của cô.

Kiếm, cứu mạng ông!

Bản tiểu thư sắp toi rồi!

Thiết kiếm lắc mình xuất hiện, chặt xuống đám xích kia, thế nhưng lại chỉ chém vào một khoảng trống không.

Vô hình?

Thiết kiếm rung lên, bay vào trong tầm tay Thời Sênh. Thời Sênh cầm lấy thiết kiếm, cổ tay lắc một cái, chém xuống xích sắt ngay bên cạnh.

Lần này đã chém trúng, xích sắt bị chặt đứt, hóa thành vô số ánh sáng màu đỏ như đom đóm rồi chậm rãi biến mất.

Thời Sênh đẩy xích sắt trói buộc mình ra, thân thể đột nhiên nhẹ bẫng.

Cô đang đứng ở bụi cỏ bên cạnh trận pháp ngôi sao năm cánh kia. Trận pháp này cho cô cảm giác không tốt lành lắm. Thời Sênh bèn lấy một quả cầu năng lượng ra ném.

Quả cầu nổ mạnh, trận pháp biến mất.

Cả thế giới lâm vào bóng tối.

Thời Sênh dựa vào một thân cây thở dốc. Mẹ sư nhà nó, cô xuyên vào thế giới ma pháp rồi sao?

Không đúng, tuy rằng ma pháp dựa vào lực lượng của nguyên tố nhưng thực ra vẫn là linh khí mà thôi. Có điều, thế giới này lại không có linh khí.


Không cảm nhận được một chút xíu nào luôn.

Thời Sênh nhìn quần áo trên người mình, không ngờ cô lại đang mặc đồng phục học sinh... Vườn trường ư?

Nhưng mà người này... ngực rất lớn.

Phi, giờ không phải lúc nhìn ngực.

"Au..." Người Thời Sênh hơi lảo đảo, sau đó ngã xuống đất.

Cô tái mặt che ngực, đau quá... khế ước... Thân thể này lại có khế ước.

Ôi mẹ kiếp!

Khế ước giả sắp chết cmnr!

"Vị Tức, giơ tay chịu trói đi!" Âm thanh phẫn nộ vang lên từ trên đỉnh đầu Thời Sênh. Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nam sinh mặc đồng phục giống mình.

Trong tay hắn cầm một cái ô, trên mặt ô có trận pháp ngôi sao năm cánh đang tản ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Ánh sáng đó làm Thời Sênh càng khó chịu hơn.

Thời Sênh giơ tay, thiết kiếm xẹt qua trước mặt nam sinh. Hắn kinh ngạc lùi về sau mấy bước, "Vị Tức, cũng chỉ là giãy giụa lúc hấp hối thôi, giờ buông tay thì ta còn có thể tha cho ngươi một mạng."

Thời Sênh đau tới mức không muốn nói gì. Cô vụt đứng lên, chém về phía nam sinh kia.

Lúc đầu nam sinh còn không coi ra gì, nhưng sau đó liền tỏ ra ngạc nhiên trước lực lượng của thiết kiếm, nghiêm túc hơn hẳn.

Trận pháp ngôi sao năm cánh trên chiếc ô của hắn không ngừng tản ra ánh sáng đỏ, ngưng tụ thành một hàng dài phù chú bằng chữ. Phù chú vòng quanh nam sinh như đang bảo vệ hắn.

Thiết kiếm chém lên phù chú nhưng chỉ chém rớt được một vài chữ, sau đó chữ mới ở chiếc ô kia lại tràn ra lấp đầy chỗ trống đó, bổ khuyết thành một phù chú hoàn chỉnh.

Thời Sênh nhíu mày, cổ tay khẽ chuyển, chọc về phía chiếc ô trên tay nam sinh.

Nam sinh kia khinh địch, cứ nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì nên cũng không tránh đi.

Nhưng khi thiết kiếm tiếp xúc với mặt ô, trận pháp lập tức mất đi ánh sáng, phù chú bằng chữ biến mất. Nam sinh còn chưa kịp kinh ngạc thì người bị bay ra ngoài.

Thời Sênh lảo đảo, sinh mạng của thân thể này đang dần mất đi...

Khế ước giả của thân thể này sắp chết rồi.

1297

Tức giận nha!

Nhị Cẩu Tử, sao mi toàn chọn mấy thân thể rác rưởi thế này hả?

Không phải sắp chết thì cũng gần chết!

Có thể để bản tiểu thư sống khỏe một lần được không hả?

[Hình thức phản kích từ tuyệt địa không phải là nói chơi đâu Ký chủ ơi.] Nhị Cẩu Tử khoe khoang, [Ký chủ mà không nắm chặt thời gian thì cô sẽ lập tức lần đầu hoàn thành kỷ lục lên đài một giây ngỏm của mình đấy.]

Một giây ngỏm là của Mộ Bạch, còn lâu bản tiểu thư mới làm!

Kiên quyết không đầu hàng!

Thời Sênh đi đến nơi nam sinh kia vừa rơi xuống. Nam sinh hình như bị thương rất nặng, nhìn cô với vẻ mặt tái nhợt.

Thời Sênh nâng kiếm chém, biểu tình cuối cùng của nam sinh dừng lại ở vẻ hoảng sợ và không thể tin được.

Thu phục xong tên địch này, Thời Sênh cảm thấy rất phiền, cắt đứt khế ước nhanh hay cứu người nhanh hơn đây?

[Ký chủ, cô đừng nên động vào khế ước này, đây là huyết khế đấy. Tuy rằng ở các thế giới khác nhau thì định nghĩa về huyết khế cũng có khác nhau, nhưng có một điểm chung mà cô cũng biết, đó là không thể nghịch.]

Huyết khế không thể nghịch.

Chữ "nghịch" này có nghĩa là – không thể đi ngược chiều, không thể làm ngược lại, không thể giải.

Không thể vi phạm mệnh lệnh làm việc của chủ nhân.

Không thể phản phệ chủ nhân.

Không thể cưỡng chế giải trừ khế ước.

Nói cách khác... cô bị khế ước một chiều.

Mẹ kiếp!

Thời Sênh thở hổn hển mấy hơi. Thế giới này không thể chơi rồi, ông về đổi thế giới khác.

[...] Còn nói kiên quyết không đầu hàng cơ mà?

Cô một lời không hợp liền muốn đổi thế giới, tưởng là đài truyền hình nhà cô chắc?

Thời Sênh không rảnh đấu khẩu với Hệ thống. Cô không do dự thọc mình một kiếm.

Ánh sáng trước mặt bắt đầu tối đi, hơi mờ mịt, nhưng cô lại phát hiện mình không quay về không gian Hệ thống.

Cô vẫn ở nguyên tại chỗ.

Nhị Cẩu Tử, mi lại hỏng rồi à?

[... Ký chủ, giờ cô đang có khế ước trong người. Chủ nhân chưa chết thì cô cũng không chết được, đừng uổng phí sức lực nữa.]

Thời Sênh: "..." Thế tại sao trước đó mi không nhắc ông hả?

[Muốn nhìn bộ dáng tự sát mà không chết của Ký chủ.] Âm thanh điện tử bình tĩnh của Hệ thống dường như có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Thời Sênh nghiến răng, "Chờ đấy cho ông."

[...] Offline trước đã.

Thời Sênh hít một hơi thật sâu, che máu trên bụng, may mắn là cô không chọc vào tim.

Cô có thể cảm ứng được vị trí của khế ước giả của mình. Thời Sênh bò lên thiết kiếm, bảo nó đưa cô qua đó.

Đây là khu vực trường học, vòng qua khu dạy học đi tới sân thể dục.

Trên sân thể dục xuất hiện vô số trận pháp ngôi sao năm cánh, màu sắc cũng không giống nhau, hoa hòe hoa sói đủ cả. Mà ở giữa các trận pháp sao năm cánh đó có một tinh trận sao năm cánh màu đen cực kỳ nổi bật.

Tất cả mọi người đều đang tấn công tinh trận sao năm cánh kia, mơ hồ có thể nhìn thấy người trong trận pháp đó.

Lúc Thời Sênh tới thì nhìn thấy người kia bị ánh sáng đánh trúng. Hắn bị hất lên không trung sau đó nện mạnh xuống đất, rơi xuống trận pháp ngôi sao năm cánh đang dần biến mất.

Thời Sênh cũng cảm nhận được sự đau đớn đó.

Như bị thứ gì xé toạc vậy.

A a a!

Ông muốn điên rồi!

Thời Sênh hít sâu một hơi, ngồi trên thiết kiếm phóng vèo tới, cầu năng lượng ném xuống như rải tiền.

Có người bị ném trúng, trận pháp sao năm cánh lập tức biến mất trong ánh sáng của dòng điện.

"Kẻ nào?"

"A..."

"Đùng..."

"Ngăn nó lại, nó tới cứu Mục Vũ đấy."

"Là Vị Tức! Sao nó chưa chết, mau ngăn nó lại, không thể để nó cứu Mục Vũ đi được."

Ngăn ông nội ngươi ấy!

Ông đây nổ chết đám cặn bã các ngươi.

Thời Sênh ném lung tung, ném ra thành một đường, phóng tới cạnh người vừa rơi xuống, xách hắn lên kiếm rồi lại bay lên, sau đó lại ném cầu năng lượng xuống.

Ở phía chân trời có tiếng sấm mơ hồ. Thời Sênh vội vàng thu tay, bảo thiết kiếm trốn đi.

Không chạy sẽ lại bị sét đánh đấy.

Bản cô nương giờ mà bị đánh một cái là chắc chắn chết luôn.

Thời Sênh bỏ lại sấm sét sau lưng, nằm bò trên thiết kiếm, hữu khí vô lực liếc nhìn người đối diện một cái.

Đây là chủ nhân của thân thể này ư?

Yếu nhớt!

Thời Sênh cúi xuống nhìn bên dưới, tốt lắm, vẫn là thành thị hiện đại, không có kiến trúc kỳ quái gì.

Cô hạ xuống một vùng gần thành phố, tìm một nơi an toàn rồi dừng lại.

Cô xem xét vết thương trên người. Ngoại trừ vết thương bị cô chọc ra thì còn có vài chỗ bị thương nữa, hơn nữa máu không ngừng chảy ra, có cảm giác bóng rát.

Thời Sênh liếc nhìn người đối diện, đánh giá chỉ số nguy hiểm của đối phương, cuối cùng nghĩ cứ trói lại vẫn là an toàn nhất.

Thu xếp xong hết thảy cô mới bắt đầu xử lý miệng vết thương, sau đó tiếp thu cốt truyện.

Đây là một thế giới rất kỳ lạ.

Bối cảnh vẫn là xã hội hiện đại, khoa học kỹ thuật phát triển dừng ở thời điểm đầu thế kỷ 21.

Nhưng nền văn minh của họ lại có hai chức nghiệp rất đặc thù, đó là ác ma và tịnh ma sư*.

*Tịnh ma sư: người diệt trừ ma.

Ác ma là quái vật sinh ra từ những cảm xúc xấu xa nhất của con người, chỉ cần con người có dục vọng, có sự đen tối thì ác ma sẽ không bao giờ hết.

Tịnh ma sư cũng sinh ra từ đó.

Tịnh ma sư là do trời sinh, người có thể trở thành tịnh ma sư thì tên sẽ xuất hiện ở trên Tịnh Ma Thiên Thư ngay lúc vừa được sinh ra. Người của Liên Minh Tịnh Ma chỉ cần tìm theo địa chỉ trên Thiên Thư là có thể tìm được tịnh ma sư đã được đánh dấu.

Lúc tịnh ma sư được 12 tuổi thì sẽ được đưa vào học trong Học viện Tịnh ma.

Trong cơ thể bọn họ có một lực lượng rất kỳ lạ, khi sử dụng sẽ xuất hiện trận pháp sao năm cánh. Giống với thế giới ma pháp, họ cũng sử dụng chú ngữ, nhưng khác ma pháp.


Tịnh ma sư muốn mạnh lên thì phải không ngừng giết ác ma.

Cũng giống như chơi game, Tịnh ma sư là người chơi, ác ma là quái, giết quái thì sẽ có kinh nghiệm, tăng kinh nghiệm thì sẽ tăng cấp.

Nguyên chủ tên là Vị Tức, thật bất hạnh, là một ác ma.

Vị Tức là một ác ma cấp SS.

Đúng thế, con người cũng phân cấp cho ác ma.

Ác ma mới sinh đều có cấp F, cấp cao nhất chính là SS... Con người chỉ ghi lại tới cấp bậc đó là cao nhất, còn có loại cao hơn thì con người cũng không biết.

Từ F tới D là ác ma cấp bình thường, C và B là ác ma cao cấp, A là ác ma tinh anh. S cấp là loại ác ma thống lĩnh rồi. Bọn họ chỉ có thể sai sử từ cấp F tới cấp A mà thôi.

SS là ác ma cấp vương giả.

Vị Tức là ác ma Vương giả.

Phương thức thăng cấp của ác ma là không ngừng hút cảm xúc tà ác của con người, lấy thù hận, ghen ghét, tham lam mà sinh tồn. Cho nên vì những cảm xúc đen tối đó, ác ma sẽ đi dụ dỗ con người.

Vị Tức là ác ma cấp SS, cảm xúc của con người đã không có cách nào giúp cô thăng cấp được nữa.

Sau đó, có một ngày, đột nhiên cô bị triệu hoán.

Dựa theo truyền thừa từ nền văn minh cổ xưa, có một vài quyển sách cấm sẽ viết về cách triệu hoán ác ma. Phương thức giống nhau là bán đứng linh hồn, để ác ma giúp họ hoàn thành một nguyện vọng, người được lợi trong chuyện này là ác ma.

Nhưng mà huyết khế thì lại có lợi cho con người.

Vị Tức bị hạ huyết khế với con người một cách khó hiểu. Lúc đầu cô cũng phản kháng, thường xuyên khiến cho bản thân và khế ước giả của mình lưỡng bại câu thương.

Nhưng sau đó, cô phát hiện người ký huyết khế với mình có thể làm cô tăng lên sức mạnh, cô không còn mâu thuẫn như thế nữa.

Cô còn đồng ý giúp khế ước giả, nhưng hắn phải dâng linh hồn của mình ra, nếu không cô sẽ đồng quy vu tận với hắn.

Cô là ác ma Vương giả, không thể giải trừ huyết khế, nhưng có thể đồng quy vu tận được.

Khế ước giả đồng ý với cô.

Nhưng mà Vị Tức lại không ngờ, bản thân mình vì vậy mà toi mạng.

1298

Khế ước giả của Vị Tức là Mục Vũ. Mục gia là gia tộc tịnh ma, nhưng Mục Vũ thân là con trai trưởng lại không có cách nào trở thành tịnh ma sư được. Vì thế, ở Mục gia, hắn phải chịu cảnh bị người coi thường, bị coi là vết nhơ của Mục gia.

Đây vốn là giả thiết của một nam chính.

Mà quả thực, đây đúng là giả thiết của nam chính. Mục Vũ vốn dĩ nhận hết đau khổ sau đó mới dần mạnh mẽ lên, trở thành tịnh ma sư cường đại nhất.

Nhưng mà có người lại xuyên vào sách.

Em họ của Mục Vũ là Mục Dạ.

Mục Dạ đã đọc hết quyển tiểu thuyết này, biết Mục Vũ có bàn tay vàng nên đã cướp mất của Mục Vũ.

Đổi sách triệu hoán sử ma của Mục Vũ thành sách triệu hoán ác ma.

Mỗi tịnh ma sư đều có thể triệu hồi một sử ma, làm đồng bạn chiến đấu của bản thân.

Vốn dĩ, Mục Vũ sẽ triệu hoán được một sử ma cực kỳ cường đại, đây là hòn đá tảng giúp hắn quật khởi.

Nhưng sử ma này bị Mục Dạ cướp mất, cho nên Mục Vũ đã triệu hoán ra ác ma Vị Tức.

Con người mà khế ước với ác ma sẽ bị tất cả Tịnh ma sư đuổi giết.

Lúc đầu Mục Vũ cũng không biết mình triệu hồi được một ác ma. Đến khi chiến đấu bị người phát hiện ra, Vị Tức phải giết chết đối phương mới không lộ ra ngoài.

Nhưng sau đó Mục Dạ vẫn biết được.

Mục Dạ nghĩ Mục Vũ là nam chính trong sách, kiểu gì cũng sẽ giết chết mình, vì thế hắn tiên hạ thủ vi cường, giết Mục Vũ trước.

Vì thế mới có tràng chiến đấu lúc Thời Sênh tới đây.

Vị Tức rất oan uổng, cô bị người ta khế ước một cách khó hiểu, còn chưa kịp làm gì thì đã bị Mục Dạ dẫn người tiêu diệt.

Di nguyện của Vị Tức là giết chết tên khốn Mục Dạ kia, sau đó xưng bá thế giới.

Mọe, nguyện vọng này rất kinh khủng nha.

Bản cô nương cực kỳ xem trọng.

Thời Sênh tổng kết nguyên nhân mà Vị Tức dù là ác ma Vương giả nhưng vẫn bị chết như sau:

Thứ nhất: Khế ước giả quá yếu.

Thứ hai: Khế ước giả quá yếu.

Thứ ba: Khế ước giả quá yếu.

Tổng kết lại, nguyên nam chủ Mục Vũ này quá rác rưởi nên mới làm cho Vị Tức chết oan chết uổng.

Mục Vũ là chủ nhân, căn cứ theo pháp tắc thì lực lượng của Vị Tức không thể mạnh hơn Mục Vũ được. Lực lượng của Vị Tức bị áp chế nên chỉ có thể xuống sân khấu lãnh cơm hộp.

Tiếp thu xong cốt truyện, Thời Sênh chỉ muốn nói một câu – Mọe!

[...] Đây là một chữ.

[Ký chủ, mong cô hãy khống chế lực lượng hồng hoang của mình, không cần có ý tưởng nguy hiểm như kiểu hủy diệt thế giới này.]

"Mi mà còn lắm mồm, ông đây sẽ lập tức hủy thế giới cho mi xem."

[...]

Nó chỉ là Hệ thống, nó vẫn là trẻ con, tại sao lại đối xử tàn nhẫn với nó thế?

Thời Sênh tiếp thu cốt truyện xong, trong lòng thầm chửi tên chủ nhân rác rưởi của Vị Tức kia cả trăm lần, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.

Cô vừa mở mắt liền nhìn thấy một đôi con ngươi màu lam xanh thẳm như biển rộng, nhưng bên trong lại chẳng có chút cảm xúc nào, chỉ có tử khí lưu chuyển, giống như một hạt châu pha lê khảm trong hốc mắt, đẹp nhưng chẳng có chút linh khí nào.

Tầm mắt hơi di chuyển, một đầu tóc bạc dính máu, máu đã khô lại, dính sát ở hai sườn mặt hắn.

Mặt hắn rất tinh xảo, tinh xảo một cách quá đáng, chẳng khác nào búp bê sứ. Gương mặt trắng bệch một cách không bình thường, môi đỏ như máu, quỷ dị không nói nên lời.

Trong lúc tiếp thu cốt truyện, cô sẽ luôn ở trong trạng thái vô thức, vì thế không biết được hắn tới gần.

Nhưng mẹ nó...

Kiếm của ông đâu?

Thiết kiếm lơ lửng trên đầu Thời Sênh, đang từ từ xoay tròn. Thời Sênh trừng mắt với nó, vì sao không chém người?

"Oong..." Chủ nhân, hắn không có ý muốn làm hại cô, quan trọng nhất là... Nếu tôi chém hắn, hắn mà chết là cô cũng sẽ treo đó.

Thời Sênh: "..."

Thời Sênh lập tức đẩy búp bê sứ đi, run rẩy đứng lên.

Búp bê sứ bị cô đẩy như thế nên lập tức ngã xuống đất, tóc bạc rũ ra, hoàn toàn che khuất mặt hắn.

Thời Sênh vừa mới đứng lên, còn chưa ổn định cơ thể thì đã ngồi phịch xuống. Trên người cô vẫn còn vết thương, giờ đau muốn chết, hoàn toàn không muốn động đậy.

Búp bê sứ quỳ rạp trên đất, đôi con ngươi xanh thẳm nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt đó thực sự rất quái dị.

Không có tuyệt vọng và giãy giụa, dường như chỉ có sương mù xen lẫn tử khí.

Khi một người đã ở mức thậm chí còn không biết tuyệt vọng là gì, đó mới là tuyệt vọng chân chính.

Cánh môi của búp bê sứ giật giật, màu đỏ trên môi là do bị dính máu. Hắn vừa mở miệng, máu tươi liền tràn ra, trong không khí tràn ngập mùi máu.

Thời Sênh che miệng vết thương lại, chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.

Thật lâu sau, Thời Sênh hỏi: "Chờ chết à?"

Vết thương của chủ nhân không tốt thì cô cũng sẽ không tốt.

Búp bê sứ không nói gì, vẫn dùng đôi con ngươi xanh thẳm nhìn cô chằm chằm. Thời Sênh nghĩ nghĩ, vị chủ nhân này trước giờ chưa từng nói chuyện, người trong gia tộc đều nói hắn bị câm, không biết nói.

Nhưng Vị Tức biết hắn có thể nói.

Cũng sẽ nói chuyện với cô.

Người ta chính là một búp bê sứ biết nhẫn nhục. À không, là người có giả thiết của nam chính, không nói lời nào mới giống chiếu trên.

Thời Sênh túm thiết kiếm xuống, ý bảo búp bê sứ, "Leo lên."

Mi của búp bê sứ run rẩy, máu càng trào ra nhiều hơn, từ cằm nhỏ xuống vạt áo, vạt áo bị nhuộm thành đỏ sậm, nhìn rất ghê người.

Thời Sênh: "..."

Mẹ kiếp, anh đừng có chết đó.

Hiện giờ ông còn chưa muốn chết. Anh mà chết thì ông phải hạ tuyến theo đó biết không?

Mắt của búp bê sứ đột nhiên khép lại, thân mềm như bỗng ngã xuống, nằm im không nhúc nhích nữa.

Thời Sênh: "..."

Chết rồi?

Không đúng, cô còn chưa hạ tuyến, chứng minh còn có thể cứu.

Người này vốn là tịnh ma sư, nhưng hắn lại triệu hồi ra ác ma, loại người này được cho là kẻ thù của toàn nhân loại, nên cứu thế nào đây?

Tới phổ cập khoa học cái coi!

Nhị Cẩu Tử, mi mà còn không phổ cập khoa học, ông sẽ giết hắn luôn đấy.

[...] Ký chủ luôn đe dọa bản Hệ thống, [Vết thương của hắn rất nặng, yêu cầu một loại thuốc đặc thù.]

"Cho ta đi."

[Trong cửa hàng của Hệ thống không có loại thuốc này.]

Thời Sênh nổi giận, "Đánh rắm, không phải mi được xưng là Hệ thống cửa hàng cái gì cũng có sao?"

[Thật sự không có cái này.]

Thời Sênh nhìn búp bê sứ, cầm lấy thiết kiếm, cứ giết cho nhanh.

[Ký chủ từ từ nào, tôi nói cho cô biết làm sao để lấy được thuốc là được chứ gì.]

"Không cần." Thời Sênh đâm kiếm xuống, nhưng mà chưa động được vào búp bê sứ thì cô đã bị bắn bay ra ngoài.

Thời Sênh: "..."

Thời Sênh ngồi bệt dưới đất, trừng mắt nhìn búp bê sứ vẫn nằm yên không nhúc nhích ở phía xa.

Sau một lúc lâu...

Mẹ!

Cô và búp bê sứ có huyết khế, không thể ra tay với chủ nhân, đây là quy tắc của khế ước.

Thế giới hố cha này không thể nào chơi nổi!

[Ký chủ bình tĩnh nào, lấy thuốc thôi mà, với cô hoàn toàn rất dễ dàng.]

Dễ dàng thì mi đi!

Ông không chơi!

Không thể giết chứ gì?

Vậy chờ hắn chết là được!

1299

Gió nhẹ mang theo mùi máu tươi từ xa thổi tới.

Mặt trời bắt đầu nhô lên từ phía chân trời, ánh nắng ban mai thong thả le lói qua đường chân trời, chiếu sáng khắp mặt đất.

Không biết qua bao lâu, người trên mặt đất cũng động đậy. Ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống làm hắn không mở được mắt ra. Một hồi lâu hắn mới thích ứng được, mắt hơi hé ra, ngọn cỏ dính máu trước mặt hắn đang khẽ đong đưa theo gió, phất qua chóp mũi hắn.

Thân thể của Mục Vũ rất đau, đau khắp mình mẩy.

Như có vô số lưỡi dao nhỏ chém qua người, muốn chia năm xẻ bảy thân thể hắn ra.

Hắn chống tay lên mặt đất, từ từ ngồi dậy.

"Thế mà còn chưa chết." Bên tai vang lên giọng nói đầy tiếc nuối.

Hắn ngẩng đầu nhìn, đôi con ngươi xanh thẳm đối diện với ánh mắt của thiếu nữ.

Bộ đồng phục làm nổi lên đường cong như vẽ của cô, váy đồng phục hơi ngắn, đôi chân dài thon thả, trắng nõn hiện ra.

Cô hơi nghiêng đầu, mái tóc đỏ rực bắt mắt rũ xuống trước ngực, vừa lúc ngăn trở phong cảnh mà áo đồng phục không che đậy được.

Đôi con ngươi như bị máu nhuộm đỏ bình thản nhìn hắn.

Mất đi linh khí ngày thường, lại có thêm mấy phần lạnh nhạt, thế gian vạn vật đều không thể lọt được vào mắt của cô.

Vị Tức...

Cô ấy không phải Vị Tức.

Mặc dù vẫn là khuôn mặt như trong trí nhớ của hắn.

Thời Sênh nhìn búp bê sứ từ từ bò dậy, đôi con ngươi màu xanh không có cảm xúc gì, yết hầu hắn hơi động, giọng nói trong trẻo thoát ra từ cánh môi, "Cô là ai?"

Giọng nói rất êm tai, không hiểu tại sao hắn lại không bao giờ nói chuyện.

Thời Sênh nhếch miệng, giọng nói tản ra theo gió. "Khế ước giả của anh."

Búp bê sứ hình như xem xét khế ước một chút, gương mặt tái nhợt của hắn nhăn lại, khế ước không có vấn đề gì.

Cô ấy vẫn là Vị Tức.

Nhưng tại sao lại cho hắn cảm giác hoàn toàn khác như thế?

"Khụ khụ..." Búp bê sứ ho khan, máu tươi lại tràn ra từ miệng hắn một cách không thể khống chế được. Hắn ho rất dữ dội, dường như lục phủ ngũ tạng đều sắp bị phun ra.

Thời Sênh lạnh lùng nhìn, cảm thụ được từng đợt đau đớn không thuộc về cơ thể mình truyền tới.

Một lúc sâu, cô mới mắng một câu: "Mẹ!"

Cô chờ hắn nằm cả đêm, kết quả chưa chết thì đã tỉnh lại, giờ còn tra tấn cô.

Vốn là nam chính nên cũng có cmn hào quang của nam chính.

Quá hố!

Búp bê sứ ho một trận thật lâu mới dừng lại, có lẽ đã dùng hết sức lực rồi nên hắn lại đổ xuống, nghiêng đầu nhìn Thời Sênh, con ngươi không có bất kỳ chuyển động nào, lặng yên không một tiếng động. Nếu không phải hắn vẫn còn đang hô hấp, Thời Sênh còn nghĩ chắc hắn "treo" rồi.

Thời Sênh ngồi một hồi rồi đứng lên đi về phía búp bê sứ. Cô đi lung la lung lay, dường như một trận gió thổi qua là cũng có thể ngã xuống.

Vất vả lắm mới đi được tới bên người búp bê sứ. Cô rũ mắt nhìn hắn, "Hay là anh tự sát đi?"

Mắt búp bê sứ hơi chuyển động, giọng nhẹ tới mức gần như không nghe được, "Cô không phải Vị Tức."

"Tôi không phải." Thời Sênh không phủ nhận, "Nhưng thân thể này là Vị Tức, thế nên anh có muốn tự sát không?"

Búp bê sứ cũng không có gì ngoài ý muốn, sau đó hắn ngậm miệng không nói, cũng không có ý định tự sát.

Thời Sênh: "..."

Chỉ nói chuyện với Vị Tức sao?

Hình như trong nhiều người như thế, đúng là chỉ có Vị Tức từng nghe thấy hắn nói chuyện.

Thời Sênh phiền muộn nhìn trời, làm sao để hắn chủ động tự sát đây?

Rõ ràng đã tuyệt vọng tới mức không thể tuyệt vọng hơn, sao lại không tự sát chứ?

Thời Sênh đứng đó một lúc lâu. Búp bê sứ cứ nhìn cô không chớp mắt, dường như hắn chẳng cảm thấy đau đớn gì.

Cô là người bị khế ước, chỉ đau bằng một phần ba nỗi đau trên người chủ nhân, thế mà cô còn thấy rất đau, không biết búp bê sứ này thừa nhận sự đau đớn ấy bằng cách nào.

Đau quá đi!

Lật bàn, tại sao bản cô nương phải chịu tra tấn với hắn chứ?

Thời Sênh tức giận chửi mắng nửa ngày, lúc này mới túm búp bê sứ ném lên thiết kiếm. Từ đầu tới cuối, búp bê sứ đều im lặng không nói, phát huy hình thức tích chữ như vàng của nam chính cực kỳ nhuần nhuyễn.

Nếu không phải có khế ước thì ông đã sớm băm mi thành trăm khối rồi.

Búp bê sứ ở trong một ngõ nhỏ bên ngoài ngoại thành xa xôi, nơi này có tên là Phố Thiên Đường. Không phải vì nơi này hạnh phúc như thiên đường mà là vì ở đây ngư long hỗn tạp, là thiên đường của tội ác.

Từ khi búp bê sứ biết mình khế ước với một ác ma thì không dám ở lại Mục gia nữa mà dọn tới nơi hỗn tạp, lộn xộn này.

Nơi này có con người, cũng có ác ma.

Ác ma che giấu màu mắt và tóc của mình rồi thì nhìn rất giống con người, con người bình thường sẽ không có cách nào phân biệt được đâu là người, đâu là ác ma.

Nhà của búp bê sứ không lớn, một phòng ngủ, một phòng khách.

Thời Sênh kéo người vào trong phòng ngủ, ném lên giường xong liền xoay người đi.

Cô vừa mới đi được hai bước thì thân thể đột nhiên cứng đờ. Thời Sênh quỷ dị quay đầu nhìn người trên giường.

Giọng cô lạnh lùng, "Buông ra."

Huyết khế này có quỷ rồi.

Búp bê sứ vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu, hỏi, "Cô là ai?"

Thời Sênh nghiến răng, "Tổ tông của anh."

Trong không khí như có thứ gì đó co rút lại, giam cầm cô vào một không gian nhỏ hẹp.

Thời Sênh triệu hồi thiết kiếm, thiết kiếm bổ về phía giường, giường lập tức bị chém làm hai nửa, búp bê sứ rơi luôn xuống đất.

Thời Sênh được tự do, tiến tới xách người lên, "Còn dám sử dụng lực lượng khế ước nữa, ông đây giết chết anh."

Búp bê sứ hoàn toàn không sợ, nói như trần thuật sự việc, "Cô không giết được tôi."

"Tôi không giết được, nhưng mà... Tôi có thể cho người khác giết anh." Đúng thế, có thể để người khác giết hắn.

[Ký chủ, Phượng Từ.]

Thời Sênh: "..."

Bỏ đi, lần sau gặp lại!


[...] Ký chủ, cô làm tôi sợ đấy, chủ nhân, người mau tới đây, Ký chủ lại quên không uống thuốc rồi.

Thời Sênh ném hắn ra, búp bê sứ nện lên ván giường đã gãy, lại ho thêm một chặp.

Thời Sênh xoay người đi ra ngoài, gọi một con ác ma đang giả làm người bình thường, chỉ búp bê sứ vẫn đang ho khan, "Giết hắn cho ta."

Ác ma này chỉ có cấp D, Vị Tức là ác ma vương giả, dù có bị thương thì khí thế trên người cũng đủ làm ác ma bình thường sợ hãi rồi.

Không ít ác ma ở Phố Thiên Đường đều biết nơi này có một ác ma cấp bậc rất cao, nhưng ngày thường ác ma này rất ít khi xuất hiện, mà bọn họ cũng không đi lên tìm chết.

Cấp bậc gì bọn họ không biết, nhưng lúc này ác ma cấp D kia tiếp xúc rất gần nên nhận ra ngay cô ở cấp bậc nào.

Ác ma cấp D này đâu ngờ được mình lại xui xẻo thế, vừa ra khỏi cửa đã bị bắt được.

Còn có đẳng cấp cao như vậy... cứu mạng!

Ác ma cấp D run run rẩy rẩy nhìn búp bê sứ nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch chỉ trong nháy mắt, "Vương... Đây... đây... đây không phải là khế ước giả của ngài sao?"

Hắn nhớ rõ, hắn từng nghe thấy cô gọi người này hai tiếng "chủ nhân" bằng giọng rất châm chọc.

Giết cậu ta rồi ngài cũng sẽ chết đó.

"Khế ước giả rác rưởi như thế ta từ bỏ, nhanh ra tay đi!"

Ác ma cấp D càng run rẩy mạnh hơn, có phải Vương đang thử thách hắn không? Khẳng định là như thế, sao Vương có thể tự tìm đường chết chứ?

Vì thế, ác ma cấp D sau khi tưởng tượng xong liền khụy chân xuống, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Thời Sênh thể hiện sự trung thành, "Vương, tôi tuyệt đối trung thành với ngài, sẽ không phản bội."

Thời Sênh: "..." Biến thành cái dạng gì thế này?

Ông bảo ngươi giết một người mà thôi, ai cần ngươi biểu thị lòng trung thành?

"Được rồi, giết chết hắn đi đã rồi biểu hiện sự trung thành cũng được."

Ác ma cấp D: "..."

1300

Ác ma cấp D không dám ra tay, cứ quỳ trên mặt đất mà run bần bật.

Thời Sênh cảm thấy rất khó chịu, thế giới này có độc thật rồi.

Bên kia, búp bê sứ đã bò ra khỏi được chiếc giường sụp xuống. Nếu đổi hoàn cảnh thì đây tuyệt đối là Sadako* phiên bản nam.

*Sadako là ma nữ nổi tiếng của Nhật Bản, thường xuất hiện trên màn ảnh nhỏ với hình ảnh cô gái tóc đen dài bò từ dưới giếng bò lên.

Thời Sênh nhìn hắn, búp bê sứ nằm yên trên mặt đất, không có động tĩnh gì nữa.

[Ký chủ, nhận mệnh đi thôi!]

"Ta có kẻ thù nào hay không?" Thời Sênh không thèm để ý tới Hệ thống mà hỏi ác ma cấp D.

Ác ma cấp D đâu biết được mấy cái đó, hắn vừa run bần bật vừa lắc đầu.

Loại chuyện này, ác ma tầng chót như hắn sao biết được chứ.

Đến tên của cô mà bọn chúng còn chẳng biết.

Thời Sênh: "..."

Chẳng lẽ bảo cô chết trong tay Mục Dạ?

Đừng đùa chuyện không vui như thế!

Kiên quyết không chết trong tay nam chính.

...

Hệ thống nói lấy thuốc cho cô rất dễ nhưng lại không nói cho cô biết thuốc ở Mục gia.

Thời Sênh nghiến răng nghiến lợi, "Mi muốn ta đi tìm chết đúng không?"

[Chẳng phải Ký chủ muốn chết sao? Vừa lúc còn gì.] Hệ thống trả lời như thế.

"Giờ ta lại không muốn chết nữa."

[...] Ký chủ thích lật lọng như thế, để ta một mình bình tĩnh lại đi.

Thời Sênh cân nhắc sức chiến đấu hiện tại của bản thân xem có thể lấy thuốc từ trong Mục gia ra ngoài không, dưới đáy lòng tính toán mấy con đường an toàn xong rồi mới bắt đầu xông vào Mục gia đấu đá lung tung.

[...] Sao bảo tìm con đường an toàn cơ mà? Cô nha, dù sao cũng đều dùng bạo lực, tính toán con đường an toàn làm quái gì chứ? Có lợi ích gì hả?

Thời Sênh chạy tới được nơi để thuốc, tìm được loại thuốc mà Hệ thống nói, sau đó lệnh cho thiết kiếm đưa cô lao ra khỏi Mục gia, không ở thêm dù chỉ một phút đồng hồ.

Người của Mục gia hoàn toàn không nhìn rõ người tới là ai.

Thời Sênh cầm thuốc về tới nơi, ác ma cấp D đã dọn nhà sạch sẽ, búp bê sứ được đưa tới nằm trên sofa trong phòng khách.

Thời Sênh liếc nhìn ác ma cấp D, ác ma cấp D đứng ở cạnh cửa, thở mạnh cũng không dám.

Thời Sênh thô lỗ nhét thuốc vào miệng Mục Vũ, sau đó phân phó ác ma cấp D, "Chăm sóc hắn cho tốt."

"Vương cứ yên tâm." Ác ma cấp D vội vàng đồng ý.

Thời Sênh đi vào phòng ngủ của búp bê sứ, đóng sầm cửa lại, thân mình hơi nhẹ bẫng, sau đó trực tiếp ngã xuống.

Cô dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, bắt đầu khôi phục thương thế.

...

Ba ngày sau.

Thời Sênh tỉnh táo lại, thân thể không còn đau nữa, rất nhẹ nhàng.

Cô thử sử dụng lực lượng của ác ma, dưới chân xuất hiện một tinh trận sao sáu cánh, một cỗ lực lượng kỳ dị từ trong tinh trận tràn ra qua tay cô, sau đó bắt đầu công kích đồ đạc trong phòng.

Chờ cô thu tay lại, toàn bộ căn phòng như có cuồng phong quét qua, chỉ còn một mảnh hỗn độn.

Thời Sênh nhìn chằm chằm vào trận pháp sao sáu cánh dưới chân. Cô nhớ rõ trong trận chiến hôm trước, trận pháp của những người kia đều là sao năm cánh.

Trí nhớ của nguyên chủ không hề có cái gì liên quan tới vấn đề này, giống như từ nhỏ cô đã mang tinh trận sao sáu cánh này, cũng có thể đó là nguyên nhân mà cô có thể trở thành ác ma vương giả.

Mặc kệ, dù sao cứ trâu bò là được.

Thời Sênh thu lại trận pháp, mở cửa bước ra ngoài.

Ngoài phòng khách, búp bê sứ đang ngồi trên bàn ăn bữa sáng.

Trên người hắn vẫn mặc quần áo của ngày hôm trước, vết máu cực kỳ rõ ràng, nhưng thần thái hắn vẫn bình thường như thể người sắp chết tới nơi hôm trước không phải hắn vậy.

Ác ma cấp D kia thì không thấy đâu cả.

Búp bê sứ ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, sau đó lại tiếp tục ăn bữa sáng.

Thời Sênh đi tới đối diện hắn, "Của tôi đâu?"

Búp bê sứ nuốt xuống miếng cuối cùng, "Ác ma không cần ăn đồ ăn của loài người."

Thời Sênh: "..."

Đúng, ác ma không cần ăn thức ăn của loài người.

Bọn chúng đều không biết đói.

Mà cấp bậc như cô thì... càng không bao giờ đói.

Búp bê sứ thu dọn chén đĩa vào trong bếp, một lát sau mới đi vào phòng ngủ. Nhìn thấy trong phòng ngủ chỉ còn một mảnh hỗ độn, hắn đứng nhìn một lúc lâu rồi mới đi vào trong đống phế tích, bắt đầu tìm quần áo của mình.

Thời Sênh chống cằm nhìn hắn, hắn biết cô không phải Vị Tức nhưng trên mặt chưa từng biểu lộ ra chút cảm xúc nào.

Người này...

Không để bụng?

Hay là đang ngấm ngầm chuẩn bị đại chiêu?

Búp bê sứ mang quần áo sạch đi vào trong phòng tắm, tiếng nước nhanh chóng truyền ra từ bên trong.

Chờ khi hắn ra rồi thì đã thay đồng phục sạch sẽ, đồng tử xanh thẳm biến thành màu đen, chỉ có mái tóc bạc là không thay đổi gì.

Nhìn hắn xinh đẹp như một vị Vương tử trong cung đình, cảm giác tôn quý và xa cách mười phần.

Nhưng mà khi bạn nhìn vào đôi mắt đó liền có cảm giác như phút trước còn như quý tộc cung đình, phút sau đã lại như trong phim kinh dị.

Áp lực, âm trầm...

Hắn nhét quần áo bẩn vào máy giặt, ấn giặt xong liền đứng nhìn máy giặt một hồi.

"Cảm ơn."

Thời Sênh chống chằm, khóe miệng hơi cong lên, "Hay là tự sát để cảm ơn đi?"

Búp bê sứ xoay người, mái tóc bạc vẽ ra một đường con duyên dáng theo sự chuyển động của hắn, "Có rất nhiều biện pháp giải trừ khế ước, không nhất định phải một trong hai chúng ta chết."

"Vậy anh mau giải đi!"

"Tôi sẽ không."

Thời Sênh: "..." Cái quỷ gì?

Thân là Tịnh ma sư mà huyết khế cũng không biết giải sao? Nói đùa đấy à? Đây chắc chắn là nam chính giả rồi.

"Tôi dạy anh!" Anh không biết nhưng ông biết.

Búp bê sứ liếc nhìn cô một cái, đôi con ngươi màu đen đột nhiên lóe lên một tia sáng quỷ dị, "Tôi sẽ không giải."

Thời Sênh nháy mắt đã hiểu ý của hắn.

Không phải là không biết giải mà là hắn sẽ không giải trừ khế ước giữa hai người.

Cảm ơn quốc ngữ bác đại tinh thâm!

Thời Sênh cắn răng, "Anh không giải thì tôi sẽ giết chết anh."

Búp bê sứ hoàn toàn không để tâm tới sự đe dọa của Thời Sênh: "Tôi đi tới trường đây."

Thời Sênh: "..."


Tên nhóc này bị bệnh gì thế?

Mục Dạ đã dẫn người bao vây diệt trừ hắn, thế mà hắn còn dám tới trường học, thật là bó tay rồi.

Thời Sênh nhìn búp bê sứ rời đi. Cô ngồi một lát rồi cũng tìm kiếm trong phòng, sau đó tìm thấy một bộ đồng phục, hắn là của nguyên chủ.

Cô thay đồng phục, đi tới trường theo trí nhớ của nguyên chủ.

Đi được nửa đường, Thời Sênh tìm thấy một cửa hiệu cắt tóc, vì thế liền chui vào nhuộm mái tóc đỏ rực của mình sang màu đen.

Màu tóc và màu mắt của sử ma với ác ma không khác nhau nhiều, đều có đủ loại màu sắc, thế nên hai loài này cũng rất khó phân biệt.

Học sinh trong trường học đều cho rằng Vị Tức là sử ma của búp bê sứ.

Mắt cô đã khôi phục thành màu đen sau khi khôi phục thương thế, ác ma và sử ma khi sử dụng năng lực thì mới có thể khôi phục lại màu gốc.

Thời Sênh nhuộm tóc xong mới chậm rãi đi tới trường.

Tịnh ma sư là chức nghiệp công khai trên thế giới này, cho nên trường học dành cho tịnh ma sư cũng rất nổi tiếng, có thể vào đây học tập đều là tịnh ma sư.

Các lớp học đều có thời khóa biểu khác nhau, cho nên khác với các trường học khác, dù tới cổng trường nhưng một con chim cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

"Vị Tức, sao đầu tóc của cậu lại biến thành màu đen rồi?"

Một nam sinh có tóc màu lam đi tới bên cạnh Thời Sênh.

Người này cũng là một sử ma, hình như thích nguyên chủ. Chủ nhân của hắn là một người nhánh phụ của một đại gia tộc, ở trong trường học cũng không có gì nổi bật, chẳng khác nào người qua đường Giáp Ất Bính.

Thời Sênh: "..."

Cứ có cảm giác mình xuyên vào truyện anime kỳ quái nào đó rồi.

Nam sinh này nhìn rất thanh tú, đôi mắt to tròn tò mò nhìn Thời Sênh: "Vị Tức, cậu làm sao thế?"

Thời Sênh thu lại tầm mắt, hất cằm về một phía, "Chủ nhân của cậu bị người ta bắt nạt rồi kìa."

Nam sinh tóc xanh nhìn về phía đó, biểu tình biến đổi, lập tức vọt qua.

Một lát sau, bên kia liền truyền tới tiếng đánh nhau.

Loại chuyện này quá thường gặp ở trường học, chỉ cần không giết người thì trường học không ngăn cản kiểu đánh nhau này.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com