ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1293-1295

LittleZiZi14

1293

Thời Sênh gặp người kia, vừa nghe tới tên công ty của hắn liền biết người đứng sau lưng hắn là ai.

"Phu nhân Diệp, cô xem nếu có thể thì cho tôi xin một con số, tôi sẽ về báo lại cho công ty."

"Không bán đất, không thiếu tiền." Thời Sênh ngồi như lão đại.

Người nọ nghẹn họng, Tập đoàn Đế Lam còn thiếu tiền ư?

Chắc chắn là không thiếu.

"Nhưng mà phu nhân Diệp à, miếng đất này cô giữ cũng không để làm gì, chỉ cần giá cả ở trong mức chúng tôi có thể tiếp thu thì chúng tôi đều sẵn sàng mua lại."

"Ai nói vô dụng với tôi, tôi giữ lại xây nghĩa trang cho mình không được sao?" Thời Sênh cười nhạt.

"..." Một khu đất tốt như thế dùng để xây nghĩa trang, không hổ lại tổng tài phu nhân lắm tiền nhiều của, bậc phàm nhân như hắn không thể so sánh được.

Người nọ nói nửa ngày, Thời Sênh cũng chỉ cho mấy chữ...

Không bán.

Tùy hứng.

Có tiền.

Giữ xây nghĩa trang.

Cuối cùng, người nọ đành quay về báo cáo công tác, đây không phải là hắn không biết làm việc mà vị tổng tài phu nhân này rõ ràng dầu muối đều không ăn.

Từ Mi không có cách nào, chỉ có thể làm người ta thiết kế lại, đi vòng qua miếng đất kia.

Nhưng mà khi công trình của Từ Mi sắp hoàn thành thì miếng đất kia lại có công nhân ra vào, rõ ràng là chuẩn bị khởi công xây dựng.

Từ Mi cho người đi thăm dò xem họ định xây dựng cái gì.

Nhưng người đi hỏi thăm nửa ngày cũng chẳng hỏi ra được gì, những công nhân kia chỉ ra ra vào vào, hoặc là không biết hoặc là ngậm miệng không nói.

"Từ tổng, Từ tổng, nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, nơi đó định xây dựng nghĩa trang."

"Cái gì?" Từ Mi đứng bật dậy, "Anh lặp lại lần nữa?"

Người nọ hít vào mấy hơi, biểu tình cổ quái đáp: "Xây nghĩa trang."

"Tin tức chuẩn không?"

Người nọ gật đầu, "Vừa rồi tôi gặp được một người quen, anh ta nói với tôi như thế, chắc chắn không sai đâu."

"Cốc Lam..." Lửa giận trong mắt Từ Mi như muốn phun ra.

Cô đang xây tòa nhà văn phòng, cô ta lại xây một cái nghĩa trang ngay bên trong, ai còn dám tới đây thuê nữa?

Quan trọng nhất là bên phía cô ta đã sắp xây xong rồi, không thể nào buông tay nữa.

Từ Mi đem chuyện này báo cho các cấp ngành có liên quan.

Miếng đất kia ở trung tâm thành phố, Thời Sênh muốn xây nghĩa trang ở đây, chắc chắn thành phố T sẽ không đồng ý, đó là khu đất ngàn vàng, sao có thể dùng để xây mộ được chứ?

Nhưng mà nhóm người kia tới phản đối cũng chẳng có gì hiệu quả, cuối cùng nghĩa trang vẫn được khởi công, hơn nữa còn xây dựng theo lối cực kỳ xa hoa.

Nguyện vọng của nguyên chủ là muốn sống tốt hơn nữ chính, chưa nói muốn giết chết cô ta...

Vậy thì làm cô ta tức chết đi...

Lúc Từ Mi nghe thấy tin tức này, tức giận tới mức đau tim.

Tốc độ xây dựng của nghĩa trang rất nhanh, khi công trình của Từ Mi hoàn thành thì nghĩa trang cũng xong.

Từ Mi đã xem qua bản đồ của nghĩa trang, nơi chốn đều có cây xanh, các khu vườn có tạo hình không giống nhau, thậm chí suối phun nước, đình hóng gió đều có hết.

Nếu không phải biết nơi này là nghĩa trang thì có khi người ta còn tưởng đây là biệt phủ ấy chứ.

Nhưng dù có xây cất xa hoa thế nào thì nghĩa trang vẫn là nghĩa trang.

Đừng nói là bán, Office Building của Từ Mi còn chẳng cho thuê được bao nhiêu. Tất cả mọi người đều là người làm ăn buôn bán, nghĩa trang đại biểu cho sự đen đủi nên ai cũng kiêng kỵ.

Trong suốt thời gian dài, Từ Mi không tìm ra cách nào thu hồi vốn, khẳng định là bị lỗ nặng, tiền quăng vào đó lúc trước đều không thu lại được.

Cô ta tính toán hạ giá cho thuê nhưng người đến thuê vẫn rất ít.

Từ Mi tức giận, mua vé đi thủ đô tìm Thời Sênh.

Nhưng khi Từ Mi đứng dưới tòa nhà của Tập đoàn Đế Lam thì trong lòng lại sinh ra vài phần khiếp đảm. Cô ta ngửa đầu nhìn tòa nhà cao tầng trước mắt, cả tòa nhà này đều thuộc về tập đoàn Đế Lam...

Đúng lúc cô ta đang chần chừ xem có nên vào hay không thì sau lưng vang lên giọng nói.

"Từ Mi?"

Từ Mi quay đầu, thấy một người phụ nữ xa lạ, trang điểm tinh xảo, ăn mặc thời thượng. Trong tay cô ta đắt một đứa bé trai chừng năm tuổi. Chỉ nhìn một cái Từ Mi liền nhận ra đứa bé kia là con của ai.

"Đúng là cô rồi." Người phụ nữ nắm tay đứa bé tới gần. "Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm cơ đấy."

"Tôi không quen cô." Từ Minh lạnh giọng đáp.

Từ sau lần đó, cô ta đã không tới tìm Hạ Vũ nữa. Nếu Hạ Vũ không cần cô ta thì cô ta quấn lấy hắn làm gì nữa chứ?

Từ Mi cho rằng mình sẽ quên được người đàn ông đó, nhưng nhiều năm qua đi như thế rồi, những người đàn ông tới cũng chỉ ở bên cô ta được một thời gian, rốt cuộc chẳng có ai đi vào lòng cô ta được như Hạ Vũ.

"Từ tiểu thư chưa gặp tôi, không quen cũng là bình thường." Người phụ nữ khẽ cười, "Nhưng mà cô biết tiên sinh nhà tôi, tên anh ấy là Hạ Vũ."

Ý của người này rõ ràng là đang khoe khoang.

"Hình như Từ tiểu thư sống rất tốt, thế thì tôi cũng yên tâm rồi. Lúc trước quả thực là có điểm xin lỗi cô, nhưng mà Từ tiểu thư rộng lượng, hẳn là sẽ không so đo với tôi."

Từ Mi lạnh lùng đáp lại, "Có gì mà phải so đo với tiểu tam chứ."

Sắc mặt người phụ nữ khẽ biến, lát sau mới khôi phục lại bình thường, "A, đúng rồi, Từ tiểu thư, đây là con trai của tôi và chồng tôi. Bảo bối, chào dì đi."

Đứa bé chào một tiếng rất dõng dạc.

Từ Mi không muốn nghe người phụ nữ khoe khoang nữa, nhấc chân đi vào cửa tòa nhà của tập đoàn Đế Lam.


Bảo vệ ngoài cửa để cô ta vào nhưng lễ tân lại không cho cô ta gặp Thời Sênh, phải có hẹn trước mới được.

Từ Mi không có phương thức liên hệ với Thời Sênh, lấy đâu ra hẹn trước chứ?

Từ Mi muốn ra ngoài, phát hiện người phụ nữ kia vẫn đứng ở bên ngoài, sắc mặt cô ta trầm xuống, người này muốn làm gì chứ?

Hạ Vũ đã là chồng của cô ta rồi, sao còn phải khoe khoang trước mặt cô làm gì?

"Từ tiểu thư, tôi thấy là cô tới thủ đô làm việc đúng không, đã có chỗ ở chưa?"

"Cô muốn gì hả?" Từ Mi đang giận trong lòng nên lời nói cũng không mấy hòa nhã, "Tôi và Hạ Vũ đã không còn quan hệ gì nữa, cô có cần tới trước mặt tôi khoe khoang thế này không hả? Có gì vui sao?"

"Từ tiểu thư sao lại tức giận như thế chứ, tôi cũng không có ý gì khác mà." Người phụ nữ hơi ấm ức, cô ta duỗi tay muốn kéo Từ Mi, "Tôi biết Từ tiểu thư vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện trước đây, Từ tiểu thư muốn tôi bồi thường cái gì thì cứ nói, tôi sẽ tận lực bồi thường cô."

Từ Mi không đẩy người phụ nữ đó ra, còn cười lạnh hỏi, "Tốt lắm, tôi muốn gặp Cốc Lam của tập đoàn Đế Lam, cô có thể hẹn giúp tôi được không?"

Người phụ nữ kinh ngạc một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục lại, "Tổng tài phu nhân của tập đoàn Đế Lam ư? Diệp tổng không thích cô ấy xuất hiện trước công chúng nên trừ bỏ những người bên cạnh cô ấy, rất ít người có thể hẹn gặp được. Từ tiểu thư tìm cô ấy có chuyện gì không?"

"Cái này không liên quan tới cô, chẳng phải cô nói muốn bồi thường cho tôi sao? Một yêu cầu đơn giản như thế mà cô cũng không làm được? Giả mù sa mưa còn nói muốn bồi thường cho tôi." Nhiều năm qua đi như thế, Từ Mi đã học được cách lợi dụng tất cả những điều kiện có thể tận dụng được.

Trong đáy mắt người phụ nữ xuất hiện một tia chán ghét, cô ta thu tay lại, "Tôi sẽ nghĩ cách giúp cô hẹn. Từ tiểu thư để lại phương thức liên hệ đi, sau khi hẹn được rồi tôi sẽ báo cho cô."

Từ Mi đưa cho cô ta một tấm danh tiếp.

Người phụ nữ bóp chặt danh thiếp, nhìn Từ Mi rời đi, một lát sau, danh tiếp trong tay đã biến dạng. Cô ta nhìn về phía một chiếc xe ở phía xa, lại mở tấm danh thiếp ra, thả vào trong túi xách tay, sau đó ôm đứa bé trai đi về phía chiếc xe.

Người phụ nữ kéo cửa xe, đặt con vào trong ghế sau, sau đó mới ngồi lên ghế phụ, "Hạ Vũ, anh đoán xem vừa rồi em nhìn thấy ai?"

Người đàn ông liếc nhìn cô ta một cái, trầm mặc không nói chuyện.

So với mười năm trước, lệ khí trên mặt người đàn ông càng nặng nề hơn.

1294

Từ Mi vẫn luôn nghĩ cách gặp Thời Sênh. Cô ta nằm vùng ở dưới tập đoàn Đế Lam mấy ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy Thời Sênh.

Cô từ trong cửa lớn đi ra, đứng ở cửa như đang đợi ai đó.

Còn đẹp hơn mười năm trước.

Đẹp đến tinh xảo, như một đóa hoa được người ta che chở, bao bọc cẩn thận.

Mà cô ta quả thật đúng là một đóa hoa được người ta che chở.

Nghe nói Diệp Sâm vì cô ta mà hợp đồng trăm triệu cũng có thể hủy, nguyên nhân chỉ vì lão tổng của đối phương nhìn cô ta quá nhiều.

Muốn hợp tác với Đế Lam ư, có thể, nhưng tiên quyết là đừng nhìn tổng tài phu nhân của bọn họ.

Anh nói không cho người nhìn thì anh đừng mang ra khoe đi.

Nhưng mà có vài trường hợp quan trọng, vị Diệp tổng này phải mang phu nhân tới tham dự cùng. Mà Diệp phu nhân lại đẹp như thế, người ta có muốn không nhìn cũng không được.

Từ Mi nghĩ tới những gì mình gặp phải mấy năm nay, so với cô ta thì quả đúng là một trời một vực.

Từ Mi hít sâu một hơi, chạy về phía đó, "Cốc Lam."

Lúc Từ Mi mới xây dựng sự nghiệp cũng khá chật vật, nhưng mấy năm nay tình hình của công ty dần tốt lên, cô ta cũng chú trọng vào trang điểm, rốt cuộc cũng là nữ chính, mặc đồ công sở vào cũng khiến người ta phải trừng mắt mà nhìn.

Thời Sênh đứng bên cạnh cô ta thì lại giống một thiên kim tiểu thư chưa từng phải trải qua sóng to gió lớn gì.

Mà Từ Mi như là người đã trải qua trăm sương nghìn gió, như hồng mai không sợ tuyết lạnh, có một vẻ đẹp ý nhị khác.

Khóe miệng Thời Sênh hơi cong lên, "Từ tiểu thư đấy à!"

Tự nhiên Từ Mi cảm thấy nụ cười kia của Thời Sênh rất châm chọc.

Cô ta lạnh mặt, giọng đầy không tốt, "Cốc Lam, nhiều năm qua đi thế rồi, sao cô vẫn nắm chặt tôi không bỏ vậy?"

"Từ tiểu thư nói chuyện nghĩa trang ư?" Thời Sênh nhướng mày, "Đó là đất của tôi mà, tôi muốn làm gì Từ tiểu thư không quản nổi đâu."

"Rõ ràng cô cố ý." Miếng đất kia để hoang nhiều năm như thế không làm, sao tự nhiên lúc này lại xây nghĩa trang chứ? "Tôi và cô rốt cuộc có thù oán gì cơ chứ?"

"Thù gì á?" Thời Sênh dừng một chút, "Ừm... Từ tiểu thư còn nhớ chuyện trước kia cô bị bắt cóc chứ?"

Nghe thấy Thời Sênh đột nhiên nhắc tới chuyện cũ, cô ta hơi hoảng hốt, những chuyện đó đã qua rất nhiều năm rồi...

"Cô có biết nếu tôi không chạy ra khỏi đó trước được thì kết cục sẽ là gì không?"

Ký ức của Từ Mi chen chúc trào ra.

Biểu tình của cô ta biến hóa rất nhanh.

Cuối cùng cắn răng nói, "Lúc trước ở trong hang núi, chẳng phải cô cũng không cứu tôi sao?"

"Tại sao tôi phải cứu cô? Lúc trước Cốc Lam vì cô nên mới bị bắt cóc. Còn chuyện cô mò lên núi, là tôi bắt cô phải lên đó sao?" Thời Sênh nghiêng đầu, "Nhưng mà tôi cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc cô lên núi làm cái gì vậy?"

Việc nữ chính xuất hiện ở trên núi quả thật rất khó hiểu.

Chẳng khoa học chút nào.

Từ Mi không trả lời vấn đề này cho Thời Sênh. "Lúc trước là cô tới tìm phiền toái trước, cô không tới tìm tôi thì sao có thể bị bắt cóc chứ?"

"Được rồi, tôi không muốn nói những chuyện này với cô, dù sao cô đẹp thì cô có lý." Bản cô nương chỉ làm nhiệm vụ, thuận tiện hủy CP của cô chơi thôi, quan tâm mấy cái này làm khỉ gì.

Thời Sênh thấy xe của Diệp Sâm tới liền đi vòng qua người cô ta, "Mà chuyện kia cô cũng đừng nghĩ nữa, tôi nhất định phải xây dựng nghĩa trang rồi."

Bản cô nương mà, chẳng ai có quyền khoa tay muốn chân chuyện tôi muốn xây dựng cái gì.

Từ Mi đuổi theo Thời Sênh, duỗi tay giữ chặt cô, "Cốc Lam, cô đừng có quá phận, tôi bị ép thì cái gì cũng có thể làm được đấy."

"Cùng lắm là chết chứ gì, tới đi." Thời Sênh giật tay ra khỏi Từ Mi, cười nhạo, "Tưởng ông sợ cô chắc?"

Diệp Sâm còn chưa dừng xe đã lao xuống, kéo Thời Sênh vào lòng, hạ giọng hỏi, "Không sao chứ?"

"Anh đã thấy em ăn thiệt thòi bao giờ chưa?"

Diệp Sâm xoa tóc Thời Sênh, "Đừng nói chuyện với những người không liên quan, lãng phí thời gian của em."

Có thời gian thì ở bên hắn đi, dù chẳng làm gì thì hắn cũng thấy tâm tình thoải mái.

Từ Mi cứng đờ người, so với mười năm trước, giờ cô ta nhìn thấy người đàn ông này còn thấy sợ hơn.

Diệp Sâm ôm Thời Sênh lên xe. Lúc lên xe, hắn còn liếc nhìn Từ Mi một cái rồi mới đóng cửa xe lại.

...

Từ Mi còn chưa nói với Thời Sênh được bao nhiêu thì Diệp Sâm đã mang người đi rồi, coi như cô ta đã uổng phí mất mấy ngày ngồi chầu chực.

Đến khi cô ta quay về khách sạn, mệt mỏi nằm lên giường, trong đầu ngập tràn những hình ảnh trước đây.

Đầu óc mơ mơ màng màng, ý thức dần trôi xa, cô ta như trở lại tràng nổ mạnh năm đó, hỗn loạn, tiếng khóc...

Trong tràng nổ mạnh đó, Cốc Lam đã chết.

Mà cuộc sống của cô ta cũng hoàn toàn khác trước. Cô ta ở bên Hạ Vũ, có hạnh phúc mỹ mãn, có con cái đáng yêu.

Hình ảnh trong mộng cảnh dần dần vỡ tan thành những mảnh nhỏ.

Từ Mi bừng tỉnh khỏi mộng cảnh.

"Ting ting ting..."

Trong căn phòng trống vắng chỉ có tiếng điện thoại réo vang.

Cô ta xoa trán, sao lại nằm mơ thế này chứ?

Trong mộng hoàn toàn trái ngược với hiện thực. Trong mộng Cốc Lam chết đi, nhưng hiện thực thì cô ta vẫn còn sống.

Một hồi lâu sau, Từ Mi mới mò mẫm di động.

"Alo."

"Từ tiểu thư, tôi đã giúp cô hẹn Diệp phu nhân rồi, ngày mai 10 giờ sẽ có xe tới đón cô." Giọng người phụ nữ từ đầu dây bên kia vang lên.

Đầu óc hỗn loạn của Từ Mi lập tức tỉnh táo lại, "Tôi biết rồi."

Bên kia nói hai câu liền không tiếp tục nữa, cũng cúp máy.

Từ Mi nhìn di động, ngơ ngác phát ngốc.

...

10 giờ sáng, Từ Mi ngồi trên xe tới đón mình, xe chạy thẳng một đường ra ngoại thành xa xôi.

Trên xe chỉ có Từ Mi và tài xế. Từ Mi nhìn ra bên ngoài, hỏi tài xế phía trước, "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Từ tiểu thư, Diệp phu nhân không thích nơi có nhiều người, địa điểm gặp mặt là ở một biệt thự ngoài ngoại ô." Tài xế trả lời.

"Như vậy sao." Từ Mi gật đầu tỏ ý đã biết, không tiếp tục hỏi nữa mà cúi đầu bấm điện thoại.

Xe chạy một hồi lâu, đại khái tới trưa mới đến biệt thự như trong lời của tài xế.

Người phụ nữ đứng ở cửa, cười đón cô ta vào, "Trên đường đi, Từ tiểu thư vất vả rồi, nhưng mà cô biết là Diệp phu nhân cũng rất khó gặp, đúng không..."

Từ Mi không nói gì, chỉ lạnh lùng tiến vào biệt thự cùng người phụ nữ đó.

Người phụ nữ dẫn Từ Mi tới phòng ăn, "Diệp phu nhân còn chưa tới, chúng ta ăn cơm trước đi."

"Cô thật sự hẹn được Cốc Lam sao?"

Người phụ nữ bày ra vẻ mặt áy náy, giống như muốn thật sự bồi thường, "Yên tâm, tôi sẽ không lừa gạt cô."

Từ Mi nhìn xung quanh một chút, ngồi vào bàn cơm, có người liên tục mang đồ ăn lên, thực đơn vô cùng phong phú. Từ Mi cầm đũa nếm mấy miếng rồi không tiếp tục ăn nữa, "Khi nào Cốc Lam tới?"

"Tôi hỏi giúp cô một chút." Người phụ nữ vội vàng đứng dậy, đi tới bên kia phòng ăn gọi điện thoại.

Sau đó nhanh chóng cúp máy và quay về, "Diệp phu nhân sắp tới rồi."

Từ Mi cảm thấy mất kiên nhẫn, cầm lấy cái ly trên bàn uống một ngụm nước.

"Cô nhìn tôi làm gì?" Từ Mi đặt ly xuống, đột nhiên nhìn người phụ nữ kia.

Trên khuôn mặt tinh xảo của người phụ nữ hiện lên một tia hoảng hốt, vội vàng bưng ly rượu trên bàn lên uống một ngụm, che giấu sự hoảng loạn của mình.

1295

Người phụ nữ động động cái cổ cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.

Cô ta làm sao thế?

Đây là nơi nào?

"Tỉnh rồi?"

Người phụ nữ nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu nhìn lên. Cô ta không tin tưởng trợn trừng mắt, "Cô... Sao cô lại không sao? Cô đã làm gì tôi? Thả tôi ra!"

Lúc này, người phụ nữ mới nhận ra mình bị trói, cô ta giãy giụa, "Từ Mi, cô thả tôi ra."

Từ Mi ngồi trong góc tối của căn phòng, giọng không nghe ra vui buồn, "Tôi chỉ cho cô uống thứ mà cô muốn cho tôi uống thôi mà."

Sau đó cô ta đứng dậy, đi ra khỏi chỗ, "Tôi đã lăn lộn trên thương trường mười năm, trò vặt vãnh này của cô sao có thể qua được mắt tôi chứ?"

Cô ta mới gặp được Cốc Lam, mà Cốc Lam là người mà ả đàn bà này có thể mời nổi sao?

Chuyện đơn giản như thế này cô ta vẫn hiểu được.

Cô ta rất muốn tới đây để xem xem người phụ nữ này muốn làm gì?

"Bên ngoài đều là người của tôi, cô cho rằng cô có thể chạy ra ngoài được sao?" Người đàn bà trấn định lại. Hạ Vũ sẽ tới đây ngay, cô ta cần kéo dài thời gian, "Từ Mi, cô chỉ là bại tướng trong tay tôi. Mười năm trước tôi có thể cướp được Hạ Vũ thì mười năm sau tôi vẫn có thể khiến cô hai bàn tay trắng."

Khuôn mặt Từ Mi trở nên méo mó, "Cô đã ở bên Hạ Vũ rồi, vì sao phải đối phó với tôi nữa chứ?"

"Ở bên nhau thì sao? Hắn lúc nào cũng chỉ nhớ tới cô, ở trên giường cũng chỉ gọi tên cô. Hôm nay tôi muốn giết cô." Người phụ nữ tàn nhẫn nói, "Cô biết mười năm này tôi hận cô thế nào không?"

Từ Mi sửng sốt, sau đó cười to hai tiếng, "Cô hận tôi? Cô có tư cách gì mà hận tôi chứ? Không phải cô là người cướp hắn khỏi tay tôi sao?"

"Đó là vì cô không có bản lĩnh, đừng oán trách người khác." Người phụ nữ cười lạnh.

"Đúng thế, trách tôi không có bản lĩnh, vậy hôm nay cô hãy thử nếm một chút những gì cô đã chuẩn bị cho tôi đi."

Người phụ nữ đột nhiên hoảng hốt, "Cô muốn làm gì?"

Từ Mi mở cửa ra, "Cô muốn làm gì với tôi, không phải cô là người rõ ràng nhất sao?"

"Cô dám động vào tôi, nhà tôi và Hạ Vũ sẽ không tha cho cô." Giọng người phụ nữ la hét ầm ĩ, "Từ Mi, cô quay về đây, cô không muốn sống nữa sao?"

Từ Mi đi ra cửa, có người đàn ông từ ngoài đi vào, cửa phòng thong thả khép lại, tiếng hét chói tai của người phụ nữ xuyên qua cánh cửa truyền ra bên ngoài.

...

Lúc Hạ Vũ tìm tới thì người phụ nữ kia dù không bị tổn thương gì nhiều nhưng vẫn bị làm ô uế.

Người phụ nữ hận Từ Mi, bảo nhà mẹ đẻ chèn ép Từ Mi. Từ Mi vốn dĩ đã rất khó khăn, bị làm khó dễ như thế thì càng thêm gian nan.

Người phụ nữ hận lây cả Hạ Vũ, không hề cho hắn sắc mặt tốt đẹp gì.

Năm đó, Hạ Vũ được phái tới bên cạnh người phụ nữ này để lấy trộm tình báo, nhưng lại bị cô ta hạ thuốc, còn bị cô ta nắm được nhược điểm, mấy năm nay hắn vẫn luôn ẩn nhẫn.

Hắn cũng không rõ mình làm thế là vì tiền đồ của mình hay vì Từ Mi. Tóm lại, hắn cứ luôn yên lặng chịu đựng.

Nhưng đúng lúc này, nhìn thấy bộ dáng điên khùng của người phụ nữ đó, lửa giận nhiều năm bị nén xuống của Hạ Vũ lại bùng lên.

Có lẽ Hạ Vũ đột nhiên bùng nổ đã kích thích tới người phụ nữ nên cô ta từ bệnh viện trốn ra ngoài.

...

"Từ tiểu thư, điều kiện này cô nên suy xét một chút." Người đàn ông lén vuốt đùi Từ Mi ở dưới bàn, cười vô cùng đáng khinh, "Gả cho tôi, đừng nói là cô muốn đầu tư, cô muốn ngôi sao tôi cũng sẽ hái cho cô."

Từ Mi lập tức đứng lên, "Lưu tổng, cáo từ."

Lưu tổng giữ chặt Từ Mi lại, ấn cô ta xuống bàn, "Từ Mi, cô làm bộ cái gì hả? Nghe nói đàn ông bên cạnh cô không ít, đã bị không ít người chơi rồi đúng không? Sao thế, ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ đầu tư cho cô, thế nào?"

Lưu tổng không nhịn được bắt đầu xoa véo trên người cô ta, hơi thở dồn dập.

Mặt Từ Mi đầy chán ghét, nhấc chân đá Lưu tổng một cái, sau đó đẩy hắn ra, lấy bình rượu ở trên bàn đập xuống đầu hắn.

Lưu tổng kêu lên một tiếng, duỗi tay che đầu, máu tươi trào qua kẽ hở ngón tay hắn.

Từ Mi kéo lại quần áo, xoay người rời khỏi phòng ăn, ra khỏi nhà hàng.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Từ Mi chạy dọc trên đường một đoạn rồi mới giảm tốc độ, biểu tình của cô ta gần như chết lặng.

Mấy ngày nay, những người đàn ông cô ta gặp phải đều như thế, chưa nói xong một câu đã đều nghị lên giường.

Từ Mi cảm giác âm thanh xung quanh dần biến mất, những sắc mặt đáng ghét cũng dần biến mất, chỉ còn một mảnh yên lặng.

Cũng không biết qua bao lâu, âm thanh ồn ào náo động đáng ghét lại một lần nữa quay về. Cô ta nghe thấy có người hét lên chói tai, người phía trước ra sức phất tay với cô ta, mặt đầy hoảng sợ.

"Rầm!"

Thế giới lập tức quay cuồng.

Từ Mi cảm nhận được mình từ trên trời rơi xuống, nện trên nóc một chiếc xe ô tô. Cô ta nhìn thấy người phụ nữ có biểu tình điên khùng ở bên trong đang nhìn cô ta với ánh mắt đầy căm hận, "Đi chết đi, đi chết đi, Từ Mi, đi chết đi."

Cô ta như về lại kiếp trước, lúc cô ta chết cũng yên lặng thế này.

Hết thảy của cô ta đều như một giấc mộng.

Đúng thế, chính là một giấc mộng.

Giờ cô ta cũng nên tỉnh mộng rồi.

Lúc Hạ Vũ tới thì Từ Mi đã chết, mà người phụ nữ kia bị bắt lại vì tội cố gây thương tích.

Người phụ nữ bị kiểm tra ra có bệnh tâm thần. Người nhà cô ta thay đổi một hồi liền khiến cô ta trở thành vô tội.

Hạ Vũ áp cơn giận và sự hận thù trong lòng xuống, không biểu lộ ra cảm xúc gì trước mặt bọn họ. Đến khi người nhà của vợ hắn thả lỏng cảnh giác, hắn liền đưa cô ta tới bờ biển.

Lúc mọi người tìm tới thì chỉ còn chiếc xe lăn của người phụ nữ mà thôi.

...

Một thời gian dài sau đó, Diệp Sâm chấp nhất muốn nhốt Thời Sênh lại, không cho ai nhìn thấy cô. Lúc trước Thời Sênh cảm thấy tên ngốc này ở thế giới này rất bình thường, nhưng mà nào có bình thường chỗ nào, đây rõ ràng là phát bệnh muộn mà thôi.

Bị Thời Sênh đánh mấy lần, Diệp Sâm ấm ức không chịu được, nhưng không dám nhốt cô lại nữa.

Nhưng mà tất cả mọi người đều biết, sau đó chẳng có ai gặp được Diệp phu nhân của Tập đoàn Đế Lam nữa.

Thời Sênh ở thế giới này gặp vấn đề về sức khỏe. Diệp Sâm canh giữ bên mép giường của cô, trong mắt có nước lấp lánh.

Thời Sênh duỗi tay vuốt mặt hắn, "Đừng khóc."

"Không khóc." Diệp Sâm cầm tay cô, bướng bỉnh nói.

Thời Sênh cười, duỗi tay cởi đồng hồ trên cổ tay hắn xuống, "Không phải anh tin là có kiếp này, kiếp sau sao?"

Diệp Sâm gật đầu, "Anh tin, nhất định chúng ta sẽ gặp lại ở kiếp sau."

"Ừ, sẽ, chờ em."

Thời Sênh nắm chặt đồng hồ chờ cái chết tới. Lấy một tư thế khác để thể nghiệm cái chết, quá trình này đã quá quen thuộc với người chơi lâu năm như Thời Sênh rồi, không sợ hãi, cũng không chờ mong.

Diệp Sâm như biết gì đó, lẳng lặng nhìn cô rất chăm chú.

Ánh sáng trước mắt dần biến mất, gương mặt của Diệp Sâm càng lúc càng mơ hồ.

Thời Sênh hoảng hốt, dường như cô đã nhìn thấy sự mê man trong mắt của Diệp Sâm biến mất, thay vào đó là sự thanh triệt, thấu hiểu.

Là loại ánh mắt đã nhìn thấu toàn thế giới.

Nhưng mà Thời Sênh còn chưa có cơ hội thấy rõ thì trước mắt đã tối sầm.

Diệp Sâm nhìn cô trút hơi thở cuối cùng, ánh sáng trên mặt chậm rãi ảm đạm. Hắn như một gốc cây luôn cần ánh sáng mặt trời. Khi ánh sáng mặt trời biến mất thì sự sống của hắn cũng mất đi, chỉ còn lại sự u ám.

Diệp Sâm đi tới bên kia, cẩn thận nằm lên, ôm Thời Sênh vào trong lòng, hôn lên trán cô theo thói quen.

Hắn thong thả nhắm mắt lại.

Anh chỉ sống vì em.

Khi y tá tiến vào, phát hiện trên giường bệnh có hai người đã ngừng hơi thở, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info