ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1235-1239

LittleZiZi14

1235

Cấm vệ quân xấu hổ, không phải Bệ hạ chưa bao giờ thành công sao?

Những ngày này, bọn ta ở trong cung khổ sở thế nào ngươi có biết không? Tất cả đều là vì người đó!

"Không đi!" Muốn chém ông, ông ngốc chắc?

Thời Sênh từ chối không lưu tình. Cấm vệ quân khó xử, Bệ hạ chỉ nói đem hắn về, cũng đâu có nói là chết hay sống.

Nhưng dù bọn họ có động thủ thì cũng chẳng đánh lại người ta được...

Ngươi là một Vương gia, không ở Bắc Lương hưởng phúc đi, chạy tới Xích Diệu của bọn họ lăn lộn làm cái gì không biết nữa.

Ừm... Khoan, hình như Dung Vương phải tới Xích Điệu đàm phán, nhưng nhiều ngày như thế rồi, đoàn đàm phán của hắn đâu rồi?

Lúc Cấm vệ quân còn đang rối rắm, Thời Sênh đã đi rồi. Con phố bên cạnh liên tục vang lên tiếng kêu của các cô nương.

Đám Cấm vệ quân cảm thán trong lòng, Bệ hạ gặp đối thủ rồi.

Kỳ Uyên nghe Cấm vệ quân bẩm báo lại thì mặt không biểu tình, nói: "Kéo ra ngoài chém!"

"Bệ hạ." Thừa tướng đứng một bên vội vàng lên tiếng, "Việc này cũng không liên quan gì tới họ, ngài hà tất giận chó đánh mèo?"

Kỳ Uyên nhướng mày, "Ngươi cũng muốn cùng họ đúng không?"

Tô Thừa tướng: "..."

Ông nhìn Cấm vệ quân quỳ trên đất, ta cũng không thể cứu đám các ngươi được rồi.

Chờ những người kia bị mang ra ngoài, mặt mày Kỳ Uyên vẫn lạnh lùng, hỏi: "Ai điểm danh yêu cầu Dung Vương tới đây?"

"Là Đơn lão tướng quân." Việc này chẳng phải Bệ hạ biết rồi sao?

Kỳ Uyên chộp một quyển sổ trên bàn, ném về phía Tô Thừa tướng, "Trẫm đã sớm nói là chém hắn rồi, ngươi làm việc thế nào vậy?"

Tô Thừa tướng bị ném tới phát hỏa trong lòng, nhưng ông chỉ có thể nén giận, "Bệ hạ, Đơn gia vẫn luôn nắm binh quyền, nếu ngài chém ông ta... sợ Đơn gia sẽ tạo phản mất."

Kỳ Uyên tức giận tới mức lại ném vài quyển sổ, giọng đầy tàn nhẫn, "Người hắn điểm thì bảo hắn giải quyết cho Trẫm, nếu mà không giải quyết xong thì Trẫm sẽ giải quyết hắn."

"Vâng." Đơn lão tướng quân... xui xẻo rồi!

...

Lúc này, Thời Sênh đang ngồi trên nóc một quán rượu, bên dưới là đám người Liễu Tử Yên và Sở Lạc.

Bọn họ đều đã cải trang, trong tình huống toàn thành giới nghiêm mà cũng vào được thì thật đúng là trâu bò.

Thời Sênh đang chuẩn bị làm một chút chuyện để làm tăng tiến "tình cảm" của nam nữ chính thì đột nhiên phát hiện bên cạnh có một kẻ đang ngồi chồm hỗm.

Tư thế giống hệ cô.

Khá tuấn tú, chỉ hơi đen, thân hình cao gầy, là một kẻ luyện võ.

Mẹ ôi! Người này tới đây lúc nào thế?

Vì sao cô không phát hiện ra?

Thật không khoa học!

Nhị Cẩu Tử, có BUG!

[...] Không hề, hắn nổi tiếng về khinh công. Vừa rồi cô chỉ chăm chăm chọc chết nam nữ chính, hắn lại không mang theo sát khí, cô không phát hiện ra cũng là bình thường, không phải BUG!

Hệ thống giải thích rất lưu loát, sau đó lại tiếp tục giả chết.

"Nam Chỉ cô nương." Đối phương chính thức gọi tên cô, còn bỏ thêm hai chữ "cô nương" nữa.

Thời Sênh: "..."

Cô không quen người này nha!

Đối phương đột nhiên nhào tới, ôm lấy chân Thời Sênh, khóc lóc thảm thiết: "Bà cô của tôi ơi, cầu xin cô hãy để cho tôi một con đường sống đi mà, đừng ở đây lăn lộn nữa. Cô nên làm gì thì cứ đi làm đi, cao chạy xa bay, tiêu dao thiên hạ, làm gì cũng được, đừng ở chỗ này là được."

Thời Sênh: "..."

Bệnh tâm thần nha!

"Tư Mã đại nhân đã nói rồi, chỉ cần đưa cô ra khỏi Bắc Lương nhưng không hề nói để cô lăn lộn tôi thế này. Bà cô à, cô giơ cao đánh khẽ chút được không?"

Thời Sênh tiếp tục ngẩn ra, tin tức tên tâm thần này nói có vẻ hơi nhiều.

Sao lại liên quan tới Tư Mã gia rồi?

"Nam Chỉ cô nương, nhà tôi ba đời độc đinh, nếu Bệ hạ thật sự đem tôi ra chém thì tôi sẽ thành tội nhân của Đơn gia mất. Tội danh này tôi không đảm đương nổi đâu, sau này tôi lấy mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông?"

"Đợi chút, ngươi nói rõ ràng..."

"Cô muốn tôi phải làm tội nhân của Đơn gia sao? Nam Chỉ cô nương, cô còn trẻ như thế, làm gì cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng làm chuyện thiếu đạo đức như thế." Nam nhân kia hoàn toàn không nghe Thời Sênh nói, tiếp tục kêu gào, còn liều mạng ôm chân cô, khóc lóc một cách không có hình tượng.

Thời Sênh lặng lẽ nhìn trời, thật sự là mình xuyên vào giả cổ đại rồi.

"Răng rắc... răng rắc cạch cạch..."

"Tiếng gì thế?" Nam nhân lập tức ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Thời Sênh.

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, sau đó giận dữ quát lên, "Sắp sụp mẹ nó rồi, đồ ngu!"

Đúng lúc cô vừa dứt lời, nóc nhà đột nhiên lõm xuống. Thời Sênh vội vàng nhảy sang bên cạnh, đáp lên một phần mái chưa sụp, nhún người thêm cái nữa liền đặt chân xuống mặt đất.

Thời Sênh chống vào ghế, lộn một vòng sang bên cạnh, bảo trì hình tượng soái khí.

Thời Sênh đứng vững, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy đám người Liễu Tử Yên ở phía đối diện.

Thời Sênh: "..." Mọe!

Mọe kiếp!

Mọe kiếp, mọe kiếp, mọe kiếp!

Mẹ tác giả khốn kiếp lại động tay động chân rồi!

"Bịch!"

Đúng lúc hai bên còn nhìn nhau rất "thâm tình" thì từ trên không trung có một thứ rơi xuống, vừa lúc đáp xuống nóc quán trà, nóc quán trà không chịu được nặng liền sụp xuống.

Mà đầu sỏ gây tội kia lại bò từ trong mái lều quán trà ra, nhìn quanh bốn phía, thấy nhiều người đang nhìn như thế thì vội vàng ho khan một tiếng, sau đó móc từ bên hông ra một miếng bạc, nhét vào trong tay ông chủ quán trà.

Lúc Đơn Minh xoay người liền nhìn thấy Sở Lạc, biểu tình của hắn hơi sững lại, đại khái là vì Sở Lạc đang cải trang nên hắn chỉ thấy hơi quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu.

Sở Lạc giữ Liễu Tử Yên, ý bảo ả đừng làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ.

Đơn Minh này là một miếng gân, ở trên chiến trường chỉ biết đấu đá lung tung, nhưng võ công của hắn lại rất lợi hại, giao đấu chính diện thì ai thua ai thắng cũng chưa biết được.

Đơn Minh không nhận ra hắn, quay đầu nhìn Thời Sênh, Nam Chỉ cô nương trong miệng hắn tự nhiên chuyển thành Dung Vương.


Khuôn mặt nghiêm trang hoàn toàn khác xa hình tượng không có tiết tháo ban nãy, "Dung Vương, ta có lời muốn nói với ngài."

"Ta quen ngươi sao?" Thời Sênh lạnh nhạt, người này không phải tâm thần phân liệt đấy chứ?

Lần trước có vài người đột nhiên lao ra, nói là do Tư Mã đại nhân phái tới, giờ lại có một tên nhảy ra nói là có quan hệ với Tư Mã đại nhân.

Ông ngoại chưa kịp gặp mặt kia của cô rốt cuộc đang lén lút làm gì sau lưng cô thế?

Người Xích Diệu mà cũng sai khiến được, trâu bò quá!

Trâu bò như thế mà cuối cùng vẫn bị nữ chính bức chết... quá uất ức rồi.

"Dung Vương..."

Thời Sênh đi lướt qua hắn, tiến về phía Sở Lạc, nhóm người bên đó nhìn cô rất khẩn trương.

Đặc biệt là Sở Lạc, đáy mắt tràn đầy cảnh cáo, tựa hồ nếu như cô dám nói bậy thì hắn sẽ ra tay ngay tại chỗ.

Biểu tình của Liễu Tử Yên lại phức tạp, đại khái là vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ muốn xúi giục cô. Nhưng chuyện lần trước Thời Sênh làm cho ả cảm giác Thời Sênh rất nguy hiểm, vì vậy nên giờ vẻ mặt ả mới phức tạp như thế.

Thời Sênh nhếch miệng cười, "Lạc Vương gia, Liễu cô nương, tốc độ của các ngươi chậm chạp quá đấy!"

Giọng của cô không hề nhỏ, rõ ràng là cố ý bại lộ thân phận của họ.

"Lạc Vương gia?" Đơn Minh nhìn Sở Lạc, lúc này Sở Lạc đang cải trang như một đại thúc giang hồ, để râu, không biết trên mặt bôi gì mà vàng như nến.

Đơn Minh từng giao thủ với Sở Lạc trên chiến trường nên cũng có một chút hiểu biết về hắn.

Lúc Thời Sênh nói ra thân phận của Sở Lạc, Đơn Minh quan sát kỹ liền nhận ra ngay.

Đơn Minh như bừng tỉnh, nói: "Thì ra là Lạc Vương gia, sao các ngươi lại trang điểm thành cái dạng này. GGây là trang phục đang thịnh hành ở Bắc Lương sao? Ha ha ha, Bắc Lương các ngươi mà cũng biết trang điểm sao?"

Ngữ khí này ai cũng nghe ra là đang châm chọc.

1236

Thân phận của đám người Sở Lạc bị Thời Sênh nói thẳng ra, Đơn Minh là tướng quân, vì vậy nhanh chóng sắp xếp chỗ ở cho họ.

Đương nhiên, trong lúc đó, Sở Lạc chịu không ít chế nhạo từ Đơn Minh.

Đại khái có câu, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cũng có thể là do Sở Lạc có ý đồ khác nên không nổi lên xung đột chính diện với Đơn Minh, chỉ đáp lại vài câu cho có.

Khói thuốc súng vô thanh vô tức nổi lên giữa hai bên.

Thời Sênh đi theo sau bọn họ không nói gì, như một u linh lặng lẽ. Cả người Liễu Tử Yên không được tự nhiên, nhưng ở trước mặt người nước khác, ả khó mà nói ra lời gì được.

"Vậy Lạc Vương nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai ta sẽ bẩm báo với Bệ hạ là sứ đoàn của Bắc Lương tới rồi." Đơn Minh trào phúng xong, tâm tình rất thoải mái, cũng không làm khó bọn họ.

Hắn ra khỏi dịch quán, thấy Thời Sênh đứng ở cửa thì lập tức xông lên, cổ quái hỏi: "Sao tâm cô lại đen tối thế, bại lộ thân phận của bọn họ, cô có phải là Dung Vương của Bắc Lương không thế?"

Trước kia Đơn Minh là một tên ngốc bạch ngọt*. Nhưng từ ngày đổi Hoàng đế, ngày nào của hắn cũng lăn qua lăn lại lằn ranh chém đầu và không chém, nếu còn không thông minh lên thì phỏng chừng đã rơi đầu từ lâu rồi.

*Ngốc bạch ngọt: Ngây thơ, ngốc nghếch, đơn thuần.

"Bọn họ làm ta khó chịu, đương nhiên ta cũng phải làm cho họ không được dễ chịu." Ngay từ đầu cô cũng không định làm gì, ai bảo mẹ tác giả không ngừng đẩy họ tới trước mặt cô chứ.

Đơn Minh: "..." Vẫn nên nhanh chóng tiễn bà cô này đi thôi.

Thời Sênh nhìn Đơn Minh, "Nói một chút xem chuyện Tư Mã... ông ngoại ta là thế nào?"

Thời Sênh nghe được hết thảy chân tướng từ miệng Đơn Minh.

Ông nội của Đơn Minh và Tư Mã đại nhân thời còn trẻ từng kết bạn lang bạt kỳ hồ, ý đồ xưng bá võ lâm, đương nhiên cuối cùng không thành công, nhưng hai người là bạn bè có mệnh chi giao.

Lúc Tư Mã đại nhân phát hiện Hoàng đế muốn động tới Tư Mã gia liền liên hệ với ông nội của Đơn Minh, dù cuối cùng ông ấy và Hoàng đế đi tới kết cục nào thì ông cũng hy vọng Đơn gia có thể bảo vệ Dung Vương.

Lần này Thời Sênh đi sứ Xích Diệu là do ông nội của Đơn Minh yêu cầu. Ông ấy lén làm nên Kỳ Uyên không biết. Sau đó biết thì chuyện đã định xong rồi, suýt chút nữa Kỳ Uyên đã chém đầu ông ta nhưng lại bị triều thần ngăn cản.

Nói cũng kỳ quái, lúc đó Kỳ Uyên rất tức giận, lúc hắn tức giận thì ai nói gì cũng chẳng ăn thua, nhưng không ngờ lần ấy hắn lại không thật sự cho người kéo Đơn lão tướng quân ra ngoài chém nữa.

Vốn dĩ, khi tới biên cảnh Xích Diệu, Thời Sênh sẽ bị mang đi, tạo hiện trường chết giả, sau đó sống một cuộc sống khác dưới thân nữ nhi.

Nếu Tư Mã gia bình an thì sẽ đón cô về, còn nếu xảy ra chuyện thì những thứ mà Tư Mã đại nhân đã chuẩn bị cũng đủ cho cô sống an ổn một đời.

Kế hoạch thì tốt, như từ đầu Thời Sênh đã không đi theo kịch bản họ sắp xếp.

Thậm chí là còn thay đổi xa vạn dặm, những chuyện xảy ra sau đó cực kỳ lung tung rối loạn, cuối cùng tạo thành cục diện như bây giờ.

Thời Sênh suy nghĩ, trong cốt truyện, liên hệ giữa Tư Mã đại nhân và ông nội của Đơn Minh cuối cùng lại trở thành chứng cứ phản quốc của ông ấy.

Quả thật là oan uổng quá!

Cốt truyện lấy vai chính làm trung tâm, những người khác không phải bị nói lướt qua thì sẽ là toàn quân bị diệt, ai mất thời gian đi miêu tả vai phụ quá sâu làm gì?

Vậy nên, ở những nơi cái nhìn của vai chính không chạm tới, ai biết được người mà ngươi cho là người xấu có xấu thật hay không?

Người mà ngươi nghĩ là người tốt liệu có tốt thật không?

"Bà cô ơi, cô mà còn không rời khỏi đây nữa thì ta và ông nội ta phải chôn cùng cô luôn đấy. Người của Tư Mã đại nhân còn theo cô đúng không? Cô mau đi theo họ đi thôi!" Đơn Minh lại tiếp tục cầu xin.

Bệ hạ vốn đã ngứa mắt với Đơn gia, giờ còn cho ngài ấy cơ hội, chắc chắn Bệ hạ sẽ chém bọn họ mà không lưu tình chút nào.

Vì sao ngứa mắt ư?

Đơn Minh cũng không biết, dù sao Bệ hạ ngứa mắt với rất nhiều người... Không đúng, ngài ấy chưa từng thấy ai vừa mắt cả, không vừa mắt liền chém!

Ai bảo ngài ấy là Hoàng đế chứ, tùy hứng~

Thời Sênh trầm ngâm một chút, "Ta cướp được một người rồi sẽ đi."

Không quan tâm hắn có phải hay không, cứ cướp về nuôi rồi quan sát dần vậy.

Đơn Minh ngẩn ra, "... Cô muốn cướp ai hả?"

Toàn bộ Hoàng thành đều bị cô làm cho gà bay chó sủa, giờ cô còn muốn đi cướp người? Sao lại có dự cảm rất không lành thế này?

Mắt môi Thời Sênh cong lên, mang theo vẻ cao thâm khó dò rời đi.

Đơn Minh: "..."

Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, sao tự nhiên lạnh thế này?

...

Trước khi rời đi, thế nào cũng phải làm chút chuyện cho nam nữ chính, lưu lại một kỷ niệm.

Thời Sênh uy hiếp Hệ thống, lấy được một phần cốt truyện tỉ mỉ. Dựa theo cốt truyện, lần này Liễu Tử Yên tới Xích Diệu để tìm người, trên tay người kia có một phương thuốc có thể trị liệu cho nam chính.

Đúng thế, nam chính có bệnh, mà chỉ nữ chính mới có thể chữa.

Cốt truyện là như thế!

Thời Sênh có cốt truyện nên tìm người cũng không khó. Nhưng tính cách đối phương cổ quái, nói đồ vật chỉ tặng cho người có duyên, mà cô không phải người có duyên.

Người này chuẩn bị cho nữ chính, đương nhiên cô không phải người có duyên rồi.

Có duyên hay không có duyên cũng chẳng sao, dùng bạo lực cướp là được.

Thời Sênh hủy hoại nửa kho dự trữ của hắn. Hắn đau lòng vô cùng, lúc này mới lo lắng sợ hãi, đưa thứ đó cho cô với vẻ đau lòng.

Đối phó với loại người này thì cứ chọc vào thứ mà hắn quan tâm là được.

Thời Sênh lấy được đồ liền hủy diệt, cốt truyện có nói, thứ này chỉ có duy nhất một gốc, lại còn là thuốc dẫn mấu chốt, không có nó, nam chính đừng mong yên ổn.

Tốt nhất mẹ tác giả đừng viết theo kiểu về sau ả sẽ tìm được thứ thay thế.

Ngẫm lại là rất có khả năng...

Rốt cuộc nam nữ chính không thể chết dễ dàng như thế được.

Thời Sênh lại đi vòng trở về. Người nọ đang thu dọn nhà cửa, thấy cô về liền sợ tới mức run rẩy, ném ra một đống thảo dược, "Ngươi... ngươi còn muốn gì nữa?"

Thời Sênh giẫm một chân lên ghế, tay gác lên đầu gối, bộ dáng mười phần thổ phỉ, "Ta hỏi ngươi, trúng độc Thất Tinh Tuyệt Tình có cách giải nào không?"

"Thất... Thất Tinh Tuyệt Tình?" Sắc mặt người kia trắng bệch, không phải thứ đó đã sớm biến mất rồi sao? Hắn hỏi cái này để làm gì?

Vừa rồi thứ mà Thời Sênh cướp đi tuy là thuốc dẫn nhưng cũng có tác dụng khác, hơn nữa rất quý giá, nhiều người muốn có nó, cho nên hắn cũng không liên tưởng tới độc Thất Tinh Tuyệt Tình, nhưng mà giờ...

"Không biết sao? Hửm?" Biểu tình Thời Sênh hung hăng.

Vốn dĩ là một tiểu thử xinh đẹp, đột nhiên trở nên hung thần ác sát, con ngươi như chứa đầy hung quang làm người ta nhìn mà sợ. Hắn nghĩ lại chuyện ban nãy, vội vàng nói, "Ngươi... ngươi... Vừa rồi thứ mà ngươi hủy diệt chính là... thuốc dẫn."

"Ta biết. Ta hỏi là còn có biện pháp nào khác không?"

"Không... không có." Trong lòng người này rất khó hiểu, nếu hắn trúng Thất Tinh Tuyệt Tình thì sao phải hủy diệt thuốc dẫn chứ?

Hủy diệt thuốc dẫn rồi còn hỏi có biện pháp nào khác không là có ý gì?

"Thật sao?" Thời Sênh nhíu mày.

Ánh sáng lạnh phát ra từ thiết kiếm, hàn khí trải rộng, hắn lắp bắp nói tiếp, "Còn, hình như còn có biện pháp khác..."

"Nói."

"Hẳn là ngươi có nghe danh tiếng của Tịnh Trần công tử? Hắn có thể giải độc của Thất Tinh Tuyệt Tình, nhưng giải bằng cách nào thì ta không biết... Ta thật sự không biết, đây là ta nghe sư phụ nói, ông ấy nói công pháp của môn phái Tịnh Trần Công Tử có thể giải độc Thất Tinh Tuyệt Tình."

Tịnh Trần...

Kết cục của nam phụ rất thảm?

Ôi mẹ kiếp, ôi mẹ kiếp!

Chẳng lẽ phải giết chết nam phụ trước sao?

[...] Tại sao suy nghĩ đầu tiên của Ký chủ vĩnh viễn là giết chết người mà không phải là biện pháp nào khác?

#Ký chủ nhà ta bạo lực ngập trời thì phải làm sao, online chờ, rất cấp bách#

1237

"Bệ hạ, Lạc Vương đã tới rồi, chúng ta có cần động thủ không?"

Thần tình Kỳ Uyên lạnh lùng, giọng nói đầy hàn khí ác liệt, "Nuôi các ngươi có lợi ích gì chứ?"

Người bên dưới run bần bật, khả năng bọn họ chỉ dùng để chém đúng không?

"Bệ hạ, Lạc Vương dù sao cũng là Vương gia khác họ, tiếng tăm ở Bắc Lương rất lớn, nếu tùy tiện động vào hắn thì thật sự không có lợi với chúng ta..." Tô Thừa tướng luôn là nhân vật giữ vai trò khuyên nhủ.

Kỳ Uyên không muốn nghe, vung tay lên, "Cút đi."

Tô Thừa tướng và những người khác liếc nhau, vị Hoàng đế này của bọn họ... khó hầu hạ quá!

Kỳ Uyên ngồi trên long ỷ, sắc mặt nặng nề nhìn chằm chằm dưới đất, một đôi giày đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Hắn nhăm mày lại, "Bảo các ngươi cút đi, nghe không hiểu sao?"

"Ai nha, Bệ hạ lợi hại nha, dám bảo Bản vương cút đi." Thời Sênh hừ nhẹ một tiếng, "Muốn Bản vương cút đi, Bệ hạ phải có bản lĩnh đó mới được."

Những lời này lúc trước Kỳ Uyên từng nói.

Tuy rằng chữ khác nhau nhưng ý tứ lại tương đồng.

Tầm mắt Kỳ Uyên nâng lên, dừng trên khuôn mặt Thời Sênh, chau mày, "Ngươi lại tới làm gì?"

Gã này thật không thể hiểu được, không biết muốn làm gì?

Hắn không cảm giác được tên đó có ác ý gì với mình, nhưng cũng không hề cảm giác được chút thiện ý nào.

Hắn thu liễm mọi cảm xúc của bản thân, chỉ bày ra những cảm xúc mà hắn muốn người khác thấy.

Kỳ Uyên cảm giác được một chút nguy hiểm.

Nhưng sâu trong lòng hắn lại có một cảm giác không nói nên lời, như một nhà thám hiểm, biết rõ bên kia và vực sâu mà vẫn tiến lên.

Thời Sênh nghiêng đầu, độ cong nơi khóe miệng càng lớn, "Ta tới... mang ngài đi!"

Vẻ mặt Kỳ Uyên bình thản nhìn cô chằm chằm mất mấy giây, chợt mở miệng, "Người đâu..."

Thời Sênh ngắt lời hắn, "Ngài cứ kêu đi, dù kêu rách cổ họng thì cũng không ai tới cứu ngài đâu."

Loại lời thoại cường đoạt dân nữ nhà lành này từ trong miệng Thời Sênh nói ra thật khiến cho người ta có cảm giác không khỏe tí nào.

Kỳ Uyên nhớ lại chuyện xảy ra trong tẩm cung của mình, sau đó liền từ bỏ xúc động muốn gọi người chém cô, hỏi: "Dung Vương tới Xích Diệu là vì Trẫm sao?"

Một nam nhân tới đây vì mình, nghĩ sao cũng thấy quái dị cả.

Thời Sênh kiêu ngạo đáp, "Nếu không ngài cảm thấy Xích Diệu của ngài có cái gì đáng giá để Bản vương tới chứ hả?"

Kỳ Uyên ngưng lại, thong thả phun ra bốn chữ, "Vạn dặm non sông."

Thời Sênh cười nhạo, "Nghĩ Xích Diệu của ngài là núi vàng núi bạc chắc? Bản vương thừa hơi sao?"

Đôi mắt cô quá mức bình tĩnh, hoàn toàn không có dục vọng truy đuổi quyền thế, cũng không có dục vọng với tiền bạc. Cô kiêu ngạo cuồng vọng nhưng lại không coi thường, chỉ dùng vẻ không liên quan tới mình để nhìn thế giới này.

Tuổi còn trẻ nhưng như đã trải qua tang thương, nhìn thấy hết thảy.

Là một người rất kỳ quái.

Đáy lòng Kỳ Uyên kỳ quái, "Dung Vương không cảm thấy hành vi của mình rất quái dị sao?"

"Ở đâu?"

"Vì sao ngươi phải mang Trẫm đi?"

"Coi trọng ngài thôi, còn có thể vì cái gì?"

"Dung Vương coi trọng một người đàn ông ư?"

"Có vấn đề gì sao? Có quy định ta không được coi trọng đàn ông à?"

Kỳ Uyên: "..."

Từ xưa tới nay, âm dương hai cực, nam cưới nữ gả đã được định rõ ràng, sao có người là đàn ông mà lại đi coi trọng một người đàn ông chứ?

"Bản vương không nhiều lời vô nghĩa với ngài nữa, ngài muốn tự mình đi với Bản vương hay để Bản vương phải ra tay?" Thời Sênh xua xua tay, vẻ mặt cực không kiên nhẫn, "Bản vương ra tay sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu, không muốn ăn khổ thì ngoan ngoãn đi theo ta."

Giọng Kỳ Uyên hơi cao lên, "Trẫm thân là vua một nước, sao có thể đi cùng ngươi?"

Thời Sênh trợn mắt, nói dông dài lắm làm gì, cướp người đi là được.

Cô tiến về phía Kỳ Uyên, Kỳ Uyên không có võ công, lại không thể gọi người, thấy cô tiến lên thì sắc mặt hơi biến đổi.

Thời Sênh một chưởng đánh lên bàn, hung hăng trừng mắt, "Ngài muốn vạn dặm non sông này chứ gì? Không thành vấn đề, sau này Bản vương sẽ dâng cả hai tay lên cho ngài, nhưng giờ ngài phải nghe theo Bản vương."

"Ngươi..."

Thời Sênh nhếch môi, giơ tay đánh về phía Kỳ Uyên.

Kỳ Uyên trốn được, nhưng Thời Sênh đã giơ tay túm hắn lại, bổ xuống cổ hắn.

Thứ cuối cùng Kỳ Uyên thấy chính là vẻ mặt không tốt lành gì của cô.

...

Tới đêm, người bên ngoài thấy Kỳ Uyên vẫn chưa ra thì hơi thấp thỏm, nhưng lại sợ xảy ra chuyện gì nên vẫn đi vào nhìn xem.

Kết quả phát hiện bên trong không có lấy một bóng người.

Hoàng thượng mất tích.

Chuyện này nhanh chóng loạn lên, Tô Thừa tướng và Đơn Minh vào cung đầu tiên.

Tô Thừa tướng hỏi một loạt thái giám quỳ thành hàng, "Các ngươi đã tìm hết các nơi trong cung chưa?"

"Đều tìm cả rồi, không thấy Bệ hạ đâu cả." Bọn thái giám khóc không ra nước mắt.

Tô Thừa tướng trước giờ luôn ôn hòa nhưng giờ cũng phải nổi nóng, "Các ngươi canh giữ ở ngoài cửa, Bệ hạ ra ngoài lúc nào mà cũng không phát hiện ra ư?"

Bọn thái giám không dám nói tiếp nữa.

Tô Thừa tướng xoa xoa ấn đường, "Trước đây Bệ hạ muốn chém sạch các ngươi cũng chẳng sai chút nào."

Đơn Minh từ trong bước ra, cầm một tờ giấy viết thư đưa cho Tô Thừa tướng, "Bị Dung Vương mang đi."

Tô Thừa tướng nhìn Đơn Minh với ánh mắt như thấy quỷ, sau đó liền chuyển sang nhìn tờ giấy.

"Mượn Bệ hạ của các ngươi dùng, khi nào trả lại thì phải xem tâm tình. Nếu các ngươi muốn tạo phản thì phải nắm chặt thời gian, không chừng bất kỳ lúc nào ta hứng lên sẽ đưa hắn trở về. Yên tâm, ta sẽ không làm gì hắn, sẽ cho ăn ngon ngủ tốt. Dung Vương."

Đơn Minh hoàn toàn cạn lời, lúc trước nàng ta bảo muốn cướp một người đi, ai mà biết được người mà nàng ta muốn cướp lại chính là Bệ hạ nhà hắn chứ?

Lá gan này quả thực muốn trời cao rồi.

Tô Thừa tướng đọc lá thư tới ba lần, ánh mắt âm trầm đầy tức giận, "Phái người đuổi theo!"

...


Lúc Kỳ Uyên tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trên xe ngựa. Hắn vuốt cổ ngồi nhổm dậy, trầm mắt đánh giá xung quanh một chút.

Không có ai.

Trên người hắn vẫn mặc long bào, quấn một cái chăn bông, phía dưới lót rất dày và ấm áp.

Tên đó thật sự mang mình đi rồi sao?

Trong lòng Kỳ Uyên không biết là phẫn nộ hay kinh ngạc nữa. Hoàng cung nhiều người như thế, hắn bị mang ra thế nào vậy? Đám người kia đều chỉ biết ăn không ngồi rồi sao?

Không được, trở về phải chém bọn chúng!

Kỳ Uyên xốc màn che lên nhìn ra bên ngoài, xe ngựa dừng ở giữa một cánh rừng, cánh rừng trụi lủi, hoàn toàn không có một chút màu xanh nào.

Bắt đầu mùa đông rồi...

Hắn đã hôn mê bao lâu vậy?

Gió lạnh thổi qua, quét lên mặt, buốt thấu xương.

"Ngài tỉnh rồi?" Bên cạnh đột nhiên có một khuôn mặt ló ra, chỉ gần trong gang tấc. Hắn có thể nhìn rõ hàng mi dài, da thịt tinh tế như ngọc, một mùi hương nhè nhẹ được gió mang tới, thấm cả vào ruột gan.

Thiếu niên thật sự rất đẹp, giống như trăng sáng giữa đêm đen, rực rỡ và lấp lánh, mang theo màu sắc thanh lãnh mông lung, cao không thể với tới.

Kỳ Uyên rụt người lại, kéo giãn khoảng cách với Thời Sênh, trừng mắt với cô một cái.

Thời Sênh đi vòng tới phía trước, nhảy lên xe ngựa, "Đói không?"

Kỳ Uyên không muốn nói chuyện với kẻ bắt cóc mình, chỉ đáp lại cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Thời Sênh cũng không thèm để ý, đặt một thứ vẫn còn ấm nóng xuống bên cạnh, "Đã ra khỏi biên cảnh rồi, cho nên ngài đừng có nghĩ tới việc chạy trốn... mà dù có chạy, Bản vương cũng có thể bắt về được thôi."

Dừng một chút, cô lại ngẩng đầu, cười nói, "Vùng hoang vu dã ngoại này, ngài lại chẳng có công phu, Bản vương khuyên ngài đừng có chạy."

Kỳ Uyên hít sâu một hơi, kết quả hít vào toàn là khí lạnh, lạnh từ yết hầu tới tận trái tim.

1238

Kỳ Uyên đẩy Thời Sênh ra, từ trên xe ngựa nhảy xuống. Hắn cho rằng người đằng sau sẽ kéo hắn lại, nhưng không, tên đó chỉ ngồi bên ngoài xe ngựa nhìn hắn bước đi.

Bên ngoài thật sự rất lạnh, trên người hắn mặc quần áo không dày, gió lạnh lùa vào cổ, thân thể chỉ trong nháy mắt đã lạnh buốt từ trên xuống dưới.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, Kỳ Uyên cũng không biết mình đi bao lâu, cả người đều đông cứng, nhưng xung quanh hoang tàn vắng vẻ, căn bản không biết mình đang ở nơi nào.

"Bệ hạ." Một bóng người xuất hiện bên cạnh hắn, giọng nói cung kính, "Điện hạ nói, nếu ngài mệt thì lúc nào cũng có thể quay về."

"Hắn tưởng bở." Dù tên đó có mục đích gì thì hắn cũng sẽ không quay về. Hắn phải đi về phái binh đi diệt Bắc Lương!

Người kia cũng không nhiều lời, xoay người liền đi mất.

Kỳ Uyên nhìn về phía đó, trên mặt đất có một cái áo choàng và ít đồ ăn. Sắc mặt Kỳ Uyên tối tăm, không thèm động vào mấy thứ kia, tiếp tục đi về phía trước.

Ám vệ đi theo sau lưng Kỳ Uyên vẻ mặt ngơ ngác.

Từ lúc đi theo Điện hạ, thế giới của bọn họ như được mở ra một cánh cửa mới.

Ám vệ Giáp hỏi, "Ngươi nói xem, Điện hạ bắt trói Hoàng đế Xích Diệu để làm gì?" Đây là Hoàng đế của Xích Diệu, Điện hạ nói trói liền trói, còn thật sự mang người về Bắc Lương nữa chứ.

"Bắt giặc bắt vua trước?" Ám vệ Ất suy đoán.

Bắt cóc Hoàng đế Xích Diệu trước, Xích Diệu sẽ bị loạn, không có thời gian lăn lộn Bắc Lương nữa. Ừm, đầu óc của Điện hạ đúng là rất thông minh.

Ám vệ Giáp phản bác ám vệ Ất, "Thái độ của Điện hạ với ngài ấy đâu có giống như với tù binh."

Ám vệ Ất cũng ngẩn ra, "Vậy Điện hạ muốn làm gì chứ?"

Ám vệ Giáp ngơ ngẩn hồi lâu rồi cũng lắc đầu, làm sao mà hắn biết được.

Dù sao gần đây bọn họ cứ ngay ngây ngốc như thế, nghĩ cũng không ra nên chẳng buồn nghĩ nữa, cứ chuyên tâm đi theo người phía trước thôi.

"Aizz... Sao ngài ấy ngừng lại rồi?"

"Đi lên nhìn xem?"

Hai ám vệ chần chừ một chút nhưng vẫn không tiến lên. Kỳ Uyên chỉ ngừng trong chốc lát rồi tiếp tục tiến lên trước, nhưng thân hình hắn đã hơi lắc lư, dường như chân không đứng vững nữa.

"Không phải là tê chân rồi chứ? Mau báo cho Điện hạ..." Ám vệ Giáp đẩy ám vệ Ất một chút.

Thời Sênh vội vàng đánh xe ngựa đuổi theo Kỳ Uyên.

Thời Sênh giao xe ngựa cho ám vệ, nhảy xuống, đi tới bên người hắn, "Lên xe đi."

Kỳ Uyên không để ý tới cô, trầm mặt tiếp tục tiến lên phía trước.

"Ngài tức giận với ta cũng chẳng sao, nhưng ngài không được tức giận với chân của mình, nếu để lại bệnh căn thì sau này đi lại sẽ rất xấu xí đấy biết không?"

"Cút!"

Mặt Thời Sênh tối sầm, chuyển thân một cái đã chắn trước mặt Kỳ Uyên. Sát khí trong mắt Kỳ Uyên mênh mông, không khí cũng như đọng lại.

"Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi còn có thể giết ta chắc? Mẹ cái đồ ngu si đần độn này, nếu không phải ngươi..." Thời Sênh dừng lại, hít sâu một hơi, cúi người bế ngang Kỳ Uyên lên, đi về phía xe ngựa.

Sát khí trong mắt Kỳ Uyên lập tức loạn lên như bị người ta quấy rầy mà tan rã vậy. Hắn nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt với Thời Sênh, "Ngươi buông ta ra."

Đột nhiên bị một gã đàn ông ôm kiểu công chúa, Kỳ Uyên thực sự rất tức giận, ánh mắt phỏng chừng như muốn chém Thời Sênh vô số lần.

Thời Sênh làm lơ ánh mắt của hắn đi, ấn cái tay đang lộn xộn của hắn xuống rồi ném vào trong xe ngựa, thần tình lạnh lùng, "Này thì buông."

Kỳ Uyên rơi tới choáng váng, chờ hắn ngồi dậy được thì Thời Sênh đã lên xe.

Xe ngựa liền động tới lảo đảo, lắc lư.

Trong xe rất ấm áp, cũng không biết bỏ gì mà hàn khí trong cơ thể dần dần lui đi, hắn dần thấy ấm áp trở lại.

Thời Sênh nhìn hắn, hắn nhìn Thời Sênh, hai người không ai nói gì.

Thật lâu sau, Thời Sênh mới động đầy, ngồi xổm xuống sàn xe, xốc vạt áo của hắn lên, cởi giày ra.

Kỳ Uyên muốn rút chân về, nhưng sức của cô rất lớn, hắn không thắng được.

Hắn đành thỏa hiệp, "Dung Vương, nếu không ngươi ra điều kiện đi?"

Thời Sênh nhíu mày nhìn chân hắn, mắt cá chân đã sưng vù lên, lại còn bị đông lạnh, màu tím lẫn xanh lẫn lộn với nhau.

Nghe thấy Kỳ Uyên nói vậy, cô hơi ngẩng đầu, "Hiện tại ngươi đã ở trong tay Bản vương rồi, vì sao Bản vương phải nói điều kiện chứ?"

Ngu ngốc!

Đầu óc bị đông lạnh tới ngu luôn rồi sao?

Kỳ Uyên: "..." Nothing to say.

Thời Sênh lấy thuốc từ chỗ Hệ thống rồi bôi cho hắn, dược tính có vẻ mạnh nên thân mình Kỳ Uyên hơi rụt lại.

Thời Sênh nhẹ nhàng nói, "Nhịn một chút, sẽ nhanh thôi."

Cũng chẳng băng bó gì, cô cởi tiếp giày bên kia ra, bên trong xe ngựa rất ấm, cởi ra cũng không thấy lạnh.

Kỳ Uyên rụt chân về, dùng vạt áo che lại, "Trên người Trẫm có gì mà Dung Vương muốn ư?"

Không biết mục đích của người này là gì nữa, trong lòng Kỳ Uyên thực bực bội.

"Muốn gì ư?" Thời Sênh nhìn hắn như nhìn kẻ đần độn, "Trước đó không phải Bản vương đã nói rồi sao, chính là vì ngài, không có mục đích gì khác."

Kỳ Uyên buột miệng thốt lên, "Ngươi thích đàn ông?"

Thời Sênh cổ quái nhìn hắn một cái, không trả lời.

Kỳ Uyên lại nói tiếp một câu, giọng lạnh lùng nhưng hoàn toàn không có ý gì khác, "Sở thích của Dung Vương thật đặc biệt."

Thời Sênh không để ý tới hắn, lấy ra một cuốn sách bắt đầu đọc.

Kỳ Uyên ngồi bên cạnh, bên tai là tiếng bánh xe nghiến trên mặt đất, thân mình đong đưa theo xe.

Kỳ Uyên cũng không phải người nói nhiều. Thời Sênh không nói, hắn cũng chỉ có thể lạnh lùng trầm mặt ngồi đó.

"Ục ục..."

Trong xe ngựa vang lên âm thanh đáng xấu hổ.

Thời Sênh rời ánh mắt khỏi sách, chuyển qua trên người Kỳ Uyên, "Đói bụng?"

Có lẽ vừa rồi quá tức giận nên Kỳ Uyên chẳng có cảm giác gì. Giờ đã an tĩnh lại, hắn nghĩ mình sắp đói tới kiệt sức rồi, hắn không biết bao lâu rồi mình không ăn cơm nữa.

Nhưng vừa nhìn thấy người ở đối diện, Kỳ Uyên liền không nhịn được mà mạnh miệng, "Không đói."

"A..." Thời Sênh gục đầu xuống, tiếp tục đọc sách.

Kỳ Uyên: "..."

"Ục ục..." Kỳ Uyên xấu hổ che lại bụng.

Thời Sênh làm như không nghe thấy, an tĩnh lật từng trang sách, sau khi đọc hai trang, đột nhiên lại lên tiếng, "Dừng xe."


Thời Sênh buông sách xuống, "Đừng chạy, Bản vương không có nhiều thời gian đi theo ngài đâu."

Kỳ Uyên cũng không tính chạy, chân hắn căn bản chẳng đi nổi nữa.

Chờ Thời Sênh xuống xe rồi, Kỳ Uyên nhìn mấy quyển sách cô đặt ở bên cạnh, vươn tay cầm lên.

Hai quyển trên rất đứng đắn, là sử ký.

Nhưng mà hai quyển sau.

Nhìn bìa cũng biết không phải sách đứng đắn gì rồi. Kỳ Uyên ném sách về, dựa vào sau lưng nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn nên ngẫm lại xem phải làm gì để quay về.

Người bên phía Xích Diệu thì đừng có hy vọng gì nữa, những kẻ đó chỉ ước hắn đừng bao giờ quay về, nhưng sao hắn có thể cho bọn họ được như ý nguyện chứ.

"Điện hạ..."

Một tiếng kêu to vang lên kéo Kỳ Uyên ra khỏi suy nghĩ, hắn mở mắt, xốc màn che nhìn ra ngoài.

Bên cạnh xe ngựa có một ám vệ đang đứng, nhìn về phía rừng sâu với vẻ nôn nóng.

Bên kia truyền tới âm thanh đánh nhau khá mơ hồ.

Một bóng người từ bên cạnh xẹt qua, "Ngươi trông Bệ hạ, ta đi giúp Điện hạ."

Nhưng hắn vừa lao ra, mấy ám vệ bên kia đã quay về, "Điện hạ bảo chúng ta đưa Bệ hạ đi trước."

"Nhưng mà Điện hạ..."

Ám vệ kia phất tay, "Lui."

Kỳ Uyên buông màn xe, trong con ngươi lạnh nhạt hiện lên một chút ánh sáng kỳ dị. Hắn lại rũ mắt xuống, lông mi dài ngăn trở cảm xúc bên trong lộ ra.

1239

Tốc độ chạy của xe ngựa rất nhanh, xóc nảy càng kinh khủng hơn, lâu lắm rồi Kỳ Uyên không trải qua cảm giác đào vong* như thế này.

*Đào vong: chạy trốn.

Hắn siết chặt tay, nỗ lực gạt đi khuôn mặt hiện lên trong đầu.

Nhưng sau đó Kỳ Uyên lại buông tay ra, tên đó lợi hại như thế, cần hắn phải lo lắng sao?

Không đúng, tại sao hắn phải lo lắng cho kẻ bắt cóc mình chứ. Hắn không lo lắng, tuyệt đối không lo lắng.

Tốc độ của xe ngựa chậm dần, cửa xe bị người mở ra, ám vệ Giáp đứng bên ngoài, "Bệ hạ, chúng ta chờ Điện hạ ở đây, có điểm tâm, ngài lót dạ trước đi."

Ám vệ Giáp đưa điểm tâm được gói trong giấy dầu cho hắn rồi đóng cửa xe lại.

Kỳ Uyên còn chưa kịp nói một chữ nào.

Bên ngoài xe ngựa.

Ám vệ Giáp đi ra xa một chút, vỗ ngực nói chuyện với ám vệ bên cạnh, "Gần đây tâm tình của Điện hạ rất không tốt, vừa rồi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng ngài ấy sẽ chém cả ta luôn ấy..."

"Điện hạ càng ngày càng lợi hại." Ám vệ Ất cảm thán.

"Ừ, đúng thế." Ám vệ Giáp gật đầu, "Lúc trước ở trong lãnh thổ Xích Diệu thì người của Xích Diệu đuổi giết, giờ là kẻ nào nhỉ? Ta nhìn có vẻ giống người trong võ lâm..."

Ám vệ Ất hạ giọng, "Chờ Điện hạ về rồi nói tiếp."

Lúc Thời Sênh về còn xách theo bốn con thỏ, biểu tình của chúng ám vệ ngoại trừ kinh ngạc thì cũng chỉ có kinh hãi mà thôi.

Điện hạ, ngài giết người xong còn có tâm tình đi săn thỏ nữa ư?

Thời Sênh đưa mấy con thỏ cho ám vệ Giáp, chuẩn bị lên xe ngựa, ám vệ Giáp vội vàng ngăn lại, "Điện hạ, những người vừa rồi?"

Thời Sênh ném một đồ vật qua, ám vệ Giáp bắt được, cúi đầu liền nhận ra đó là một khối lệnh bài thì không khỏi kinh ngạc, "Đây là... trong cung?"

Sao người trong cung lại biết được hành tung của bọn họ nhanh thế được?

Thời Sênh không trả lời, xoay người lên xe ngựa. Kỳ Uyên lạnh nhạt liếc nhìn cô, thấy cô đã đổi quần áo, màu lam đổi sang màu đen làm khuôn mặt càng thêm chói mắt, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra vẻ tự phụ.

Người như vậy, không biết có bao nhiêu cô nương thích?

Kỳ Uyên cảm thấy mình đã chú ý tên này quá rồi, vội vàng cưỡng ép mình thu lại tầm mắt, "Dung Vương có không ít kẻ thù nhỉ?"

"Còn tốt." Ngần này tính là cái gì, lúc ông trâu bò lên thì tất cả mọi người đều là địch hết.

Kỳ Uyên nghe ra ngữ khí kia của cô, đó tuyệt đối không phải khiêm tốn.

Ngược lại như có vẻ tiếc hận rằng kẻ thù vẫn còn hơi ít?

Người này... bị điên à?

"Không phải ngài đói bụng sao? Sao lại không ăn?" Thời Sênh nhìn điểm tâm vẫn chưa được đụng vào.

Kỳ Uyên lạnh nhạt đáp, "Sợ có độc."

Thời Sênh vui vẻ, "Bản vương hạ độc mà còn phải dùng phương pháp này sao, ngài cũng quá coi thường người khác rồi đấy."

Kỳ Uyên liếc nhìn cô một cái, môi mỏng khẽ nhúc nhích, "Vậy Dung Vương sẽ hạ độc như thế nào?"

Thời Sênh trả lời kiểu đúng lý hợp tình, "Trực tiếp rót vào miệng thôi."

Kỳ Uyên: "..."

Phương pháp thô bạo như thế còn không bằng cứ hạ độc trong điểm tâm đi.

Thời Sênh lại nói, "Nhưng mà Bản vương cơ bản là không chơi độc, chẳng thú vị tí nào."

Hạ độc quá phiền toái, dùng kiếm chém đơn giản hơn nhiều.

Kỳ Uyên hỏi theo bản năng, "Dung Vương cảm thấy thế nào mới thú vị?"

Thời Sênh nhìn Kỳ Uyên, khóe môi giương lên, "Trực tiếp giết chết, giữ bọn họ nhảy nhót để mình ngứa mắt làm gì?"

Kỳ Uyên lạnh nhạt hỏi, "Nhưng nếu không thể giết được thì sao?"

"Vậy thì làm chúng khó chịu." Ví dụ như nam nữ chính, "Bản vương không thoải mái thì càng phải làm cho người khác không thoải mái hơn mình."

"Vậy Trẫm làm Dung Vương không thoải mái ở đâu sao?" Mà ngươi lại làm ta khó chịu như thế.

Thời Sênh nhướng mày, "Ngài làm Bản vương không thoải mái ở đâu ư? Lần đầu tiên gặp mặt ngài đã muốn chém đầu ta, còn muốn phanh thây. Lần thứ hai gặp mặt ngài lại dùng cơ quan đối phó với Bản vương, lần thứ ba..."

Lần thứ ba hình như hắn chưa kịp làm gì, vậy bỏ đi.

Mặt mũi Kỳ Uyên tràn đầy lạnh lẽo, "Trong phòng Dung Vương xuất hiện một người xa lạ, chẳng lẽ ngươi còn mời hắn uống trà nói chuyện phiếm sao?"

Thời Sênh: "..." Hình như không có gì vô lý cả.

Đối với hắn mà nói, cô chỉ là một kẻ xa lạ.

Bỏ đi, tạm thời cho ngươi có lý.

"Điện hạ, thỏ đã nướng xong rồi." Tiếng ám vệ Giáp vang lên ngay bên ngoài xe.

Thời Sênh mở cửa xe, mùi thịt lập tức xộc vào, một con thỏ nướng chín vàng xuất hiện trong tầm mắt Thời Sênh.

Ám vệ Giáp đưa lên hai cái đùi thỏ, Thời Sênh phân cho Kỳ Uyên một cái.

Kỳ Uyên không nhận.

Thời Sênh hừ lạnh, "Chết đói ta cũng kệ luôn."

Kỳ Uyên: "..." Cái thái độ như thế này, người không biết còn tưởng hai người là kẻ thù của nhau.

Kỳ Uyên khẽ cắn môi, bụng thì đang đói sắp không chịu nổi, hắn liền nhận lấy cái đùi thỏ trong tay Thời Sênh. Nhưng nhìn cái đùi thỏ trước mặt, hắn lại không biết phải ăn như thế nào?

Từ nhỏ hắn đã phải học tập các loại lễ nghi, dù vào giai đoạn hắn nghèo túng nhất thì cũng chưa từng ăn qua thứ nào như thế này.

Kỳ Uyên nhìn Thời Sênh gặm đùi thỏ ở bên cạnh, dáng ăn không quá khó nhìn, nhưng dù sao ăn như thế cũng chẳng thể nào đẹp được, chỉ có thể nói là không làm người ta phản cảm.

Gặm đùi thỏ mà còn làm cho người ta thấy đẹp mắt, chắc chỉ có vai chính mới diễn được thôi.

Kỳ Uyên nhíu mày, "Có dao không?"

Thời Sênh nhướng mắt lên, liếc hắn một cái, tựa hồ như đang dò hỏi hắn muốn làm gì?

Kỳ Uyên nhìn đùi thỏ trong tay mình.

Thời Sênh trợn trắng mắt, "Lắm chuyện."

Cô đưa cho hắn một con dao sạch sẽ lấy ra từ trong không gian, sau đó tiếp tục gặm đùi thỏ của mình.

Kỳ Uyên nhìn chủy thủ trong tay mình, ánh mắt lại liếc về phía cổ Thời Sênh. Hắn đang ở rất gần cô, nếu tốc độ của hắn nhanh thì có thể chế phục cô được ngay lập tức.

Ý niệm này lóe lên, hắn nắm chặt con dao trong tay, một hồi lâu mới buông lỏng ra, bắt đầu cắt thịt thỏ ăn.

Mắt Thời Sênh rũ xuống, ngăn trở cảm xúc cuồn cuộn bên trong.

Hai người an tĩnh dùng bữa. Thời Sênh ăn rất nhanh. Cô xuống xe ngựa đi rửa tay, lại đứng ở bên ngoài một lúc rồi mới lên xe.

Cô ném khăn cho Kỳ Uyên, "Lau tay đi. Chúng ta sẽ lên đường suốt đêm, không thoải mái cũng phải cố mà chịu."

Kỳ Uyên: "..."

Quả nhiên, chờ hắn lau tay sạch sẽ thì xe ngựa lại bắt đầu chuyển động, tốc độ vẫn nhanh như trước.

Nói đi đường suốt đêm liền đi đường suốt đêm, ngoại trừ lúc dừng lại ăn uống ra thì cũng chưa từng dừng lại.

Có đôi khi còn gặp phải người đuổi giết, mỗi lần đều do Thời Sênh ra tay, nhưng không bao giờ để hắn nhìn thấy.

Hắn cũng chỉ thấy một lần, ngày đó mưa lớn, mưa che giấu hành tung của những kẻ kia, lúc Thời Sênh phát hiện ra thì bọn chúng đã ở ngay gần xe ngựa rồi.

Lúc hắn ở trong cung, Dung Vương chỉ đánh ngất người chứ chưa bao giờ lấy mạng ai.

Nhưng ở chỗ này, một chiêu một mạng, giống như ma quỷ đi thu hoạch sinh mệnh vậy, lộ ra vẻ quỷ dị và hờ hững, giống như những kẻ cô giết không phải người mà chỉ là cỏ cây hoa lá xung quanh vậy.

Trên người cô có một cỗ sát khí rất nặng, chỉ có những người thường xuyên phải trải qua giết chóc mới có.

Mặc dù Kỳ Uyên đã giết qua không ít người, nhưng lúc này hắn cũng bị chấn trụ.

Đến khi cô quay về, loại cảm giác kia liền biến mất như thể hắn chỉ trải qua ảo giác thôi vậy.

Dung Vương mà hắn biết... không nên là cái dạng này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info