ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1230-1234

LittleZiZi14

1230

Cảnh tượng đó Liễu Tử Yên có nhìn thấy, hơn nữa cũng không chỉ có mình ả nhìn thấy, vì vậy ả không có cách nào phản bác cả.

Ả hít sâu một hơi, "Vậy Dung Vương giải thích chuyện mình vừa mất tích thế nào?"

Thời Sênh chớp chớp mắt, "Bản vương nói bị người ta bắt đi, ngươi có tin không?"

Mưa đã nhỏ lại, thân hình của thiếu niên đơn bạc, hắn đứng ở đó, mưa bụi hạ xuống xung quanh, ánh lửa đỏ rừng rực phản chiếu trong con ngươi của hắn khiến người ta cảm nhận được khí phách vương giả như quân lâm thiên hạ tản ra từ trong xương cốt của hắn.

Cả người Liễu Tử Yên nổi da gà. Ả vội vàng rời tầm mắt đi, chấn vấn tiếp, "Vậy tại sao giờ ngươi lại quay về?"

Nguyên chủ vẫn luôn đối đầu với Liễu Tử Yên, vì thế trong lòng Liễu Tử Yên luôn coi nàng là kẻ thù. Kẻ thù thì tất nhiên không thể nương tay được.

"Đi về thôi, ta còn có thể bay chắc?" Thời Sênh trợn trắng mắt.

Đúng là cô có thể bay, nhưng trên trời hiện giờ đang cấm phi hành, cô cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ!

Nơi nào có thể bổ sung giấy chứng nhận phi hành không?

Tác giả chắc chắn là muốn làm khó cô để nữ chính có thể hung hăng vả mặt cô, đúng là âm hiểm hết sức.

Ngươi muốn ta chết, ta càng không chết.

Ta còn muốn giết chết vai chính mà ngươi yêu thích, tức chết ngươi!

Kiếm của ông đâu?

Thời Sênh chém Liễu Tử Yên mà không thèm báo trước. Liễu Tử Yên không có phòng bị, lảo đảo một cái ngã sấp xuống đất, bùn bắn lên đầy mặt, còn bắn lên cả người Tịnh Trần.

Áo trắng trở thành áo bùn.

Nhưng tính cách của nam phụ vẫn mãi tốt đến mức làm người ta sôi gan. Hắn còn đưa tay ra đỡ Liễu Tử Yên lên, "Dương Vương, ngươi hà tất phải động thủ?"

"Thẹn quá hóa giận không được ư?" Thời Sênh hét lớn một câu.

"..." Chưa từng thấy ai thẹn quá hóa giận mà còn hét lên kiêu ngạo như thế, "Vậy Dung Vương có thật sự cấu kết với người khác không?"

Thời Sênh mở ra hình thức dỗi người, "Cấu kết thì sao hả? Mà không cấu kết thì sao? Liên quan gì tới ngươi? Ăn cơm của nhà ngươi hay là dùng tiền của nhà ngươi hả?"

Giọng của Tịnh Trần nhẹ nhàng, "Gặp chuyện bất bình thì nên rút đao tương trợ."

Thời Sênh vung tay lên, "Được, rút đao đi!" Ông thành toàn cho ngươi!

[...] Hình như Ký chủ còn muốn làm cho kết cục của nam thứ thảm hại hơn nữa, đáng sợ quá. Chủ nhân, ngài mau về đi, Ký chủ lại làm cốt truyện rối tung rối mù lên rồi.

"Tịnh Trần công tử, đây là chuyện giữa ta và Dung Vương, không liên lụy tới huynh." Liễu Tử Yên tránh khỏi Tịnh Trần, "Dung Vương, nếu ngươi muốn đánh thì hôm nay chúng ta sẽ kết thúc ở đây."

"Liễu cô nương, thân thể cô hiện giờ không thể dùng võ." Mày Tịnh Trần hơi nhíu nhẹ như có như không, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Đa tạ Tịnh Trần công tử đã quan tâm." Liễu Tử Yên đã hạ quyết tâm. Ả còn muốn biết một chút việc từ trên người Thời Sênh.

Tịnh Trần không khuyên nữa, lui sang một bên nhìn.

Liễu Tử Yên tùy tiện vấn tóc lên, nhìn Thời Sênh, "Tới đây đi."

Thời Sênh bĩu môi, chân bước lệch sang một chút, dùng sức giẫm một cái, cả người vọt lên, vung thiết kiếm bổ xuống Liễu Tử Yên.

Lúc Liễu Tử Yên còn đang bận đỡ chiêu thứ nhất của Thời Sênh thì cô đã ra chiêu thứ hai, đúng là xằng bậy, hoàn toàn không có quy tắc gì.

Thiết kiếm phát ra hơi thở khủng bố khiến Liễu Tử Yên không dám tới gần.

Liễu Tử Yên thừa dịp hai người gần lại, nhanh chóng hỏi, "Dung Vương, ngươi tới từ nơi nào?"

Thời Sênh vung kiếm cắt ngang. Liễu Tử Yên chật vật tránh đi, lăn sang một bên, bùn đất dính đầy người.

Thời Sênh nhìn xuống ả từ trên cao, cười đáp: "Dù sao cũng không phải từ nơi mà ngươi tới."

Trái tim Liễu Tử Yên kinh hoảng, ý của lời này rõ ràng là hắn cũng tới từ một thời không khác sao?

Ả có thể xuyên qua, vì sao người khác không thể chứ?

Hơn nữa, hắn còn biết ả không phải Liễu Tử Yên chân chính.

Liễu Tử Yên từ trên mặt đất bò lên, "Ngươi không phải Dung Vương trước đây?"

"Ngươi cảm thấy chính là ta thì là ta, mà cảm thấy không phải ta thì không phải, ngươi vui là được rồi."

Tim Liễu Tử Yên đập nhanh hơn, vội vàng nói: "Nếu ngươi không phải Dung Vương trước đây, ta và ngươi cũng chẳng có thù oán gì, tại sao ngươi cứ phải nhằm vào ta? Mọi người ở chung hòa bình không phải tốt hơn sao? Nói không chừng chúng ta còn có thể tìm được đường trở về?"

"A... Ngươi vẫn còn muốn quay về à?" Trong cốt truyện, nữ chính xuyên qua lúc đầu rất muốn quay về, nhưng sau khi gặp được nam chính thì ý nghĩ đó đã bay biến rồi.

Giờ Liễu Tử Yên và Sở Lạc vẫn chưa chính thức ở bên nhau, nhưng trong đáy lòng Liễu Tử Yên hẳn là đã thích Sở Lạc rồi mới đúng?

Ả ta còn muốn quay về thật ư?

"Ta..." Liễu Tử Yên chần chừ, ánh mắt hơi nhìn về phía Sở Lạc.

Lúc này Sở Lạc vẫn đang hôn mê, tất nhiên không có cách nào đáp lại ả.

Thời Sênh tiếp tục nói: "Ngươi tiếp nhận thân thể Liễu Tử Yên, ngươi phải báo thù cho cô ta, vậy dựa vào cái gì mà ngươi bảo Bản vương buông bỏ ân oán chứ?"

Ngươi có thể thay nguyên chủ của ngươi báo thù, còn người khác xuyên tới thì không được báo thù cho nguyên chủ của họ à?

Có bệnh ảo tưởng thì cũng đừng bệnh nặng quá như thế.

Liễu Tử Yên phản bác, "Chúng ta cứ đấu thế này cũng chỉ là lưỡng bại câu thương, lúc trước vì Dung Vương quá đáng nên ta mới phản kích. Nếu hắn không nhằm vào ta, ta cũng sẽ không phản kích, ta làm vậy cũng là muốn tự vệ mà thôi."

"Liễu cô nương, có câu nói ngươi nên hiểu cho rõ, đứng ở vị trí thế nào thì nên làm chuyện thế ấy." Bản cô nương là vai ác, sao có thể bắt tay giảng hòa với ngươi, ngây thơ.

"Nhưng chúng ta cứ tiếp tục đấu thế này sẽ tiện nghi cho người khác." Liễu Tử Yên vẫn muốn xúi giục Thời Sênh.

"Ta vui." Tiện nghi người khác cũng không tiện nghi cho vai chính, mẹ kế Sênh vốn luôn tùy hứng như thế.

"Dung Vương..." Liễu Tử Yên nhìn Tịnh Trần ở bên kia một chút rồi hạ giọng, "Rốt cuộc phải thế nào ngươi mới bằng lòng buông bỏ ân oán? Ta xin lỗi ngươi, chuyện lúc trước là ta sai, nhưng chẳng qua cũng vì ta không biết ngươi không phải là Dung Vương trước đây nữa sao?"

Thời Sênh: "..." Tại sao nữ chính đại nhân cứ muốn xúi giục ta vậy?

Không đối đầu với vai chính thì ta còn gọi là vai ác sao?


Nhìn chuyện mà mụ tác giả làm lúc trước, dù cô có thật sự mặc kệ thì cuối cùng vẫn bị bức tới nước này mà thôi.

Vai ác không đi theo cốt truyện thì tác giả sẽ bắt ngươi đi.

Bản cô nương đây có biện pháp nào chứ?

Cho nên, nữ chính đại nhân à, chúng ta vẫn cứ nên làm địch nhân của nhau đi thì hơn!

Đừng có xúi giục bản cô nương nữa!

Thời Sênh lại xách kiếm lên, chém về phía Liễu Tử Yên. Lần này thiết kiếm chém trúng tay của nữ chính. Đồng thời, Thời Sênh cũng cảm giác được một lực bắn ngược trở lại, đẩy cô ra.

Liễu Tử Yên bị thương, đoán biết Thời Sênh sẽ không buông tha nên cũng vực dậy tinh thần, bắt đầu phản kích.

Thời Sênh tấn công không có quy luật, thỉnh thoảng còn tự nhiên biến chiêu làm cho Liễu Tử Yên luống cuống tay chân.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng sáo.

Uyển chuyển mờ ảo, thoáng như muôn vài Phạn âm, tẩy sạch trần tục, rửa sạch tội nghiệt, lập địa thành Phật.

Động tác của Thời Sênh dừng lại, Liễu Tử Yên nhân cơ hội đó tung chưởng về phía ngực Thời Sênh.

Thiết kiếm kêu vang một tiếng, Thời Sênh nhanh chóng lùi về sau, bắt lấy cành cây bên cạnh, nhảy lên trên, lại nhún chân một cái liền rơi xuống một nơi xa hơn.

Thời Sênh buông thiết kiếm ra, thiết kiếm bay lên không trung, lập tức xoay tròn.

Lúc xoay tròn còn mang theo âm thanh bén nhọn và chói tai, trong không khí như xuất hiện khí sóng vô hình.

Tiếng sáo bị áp chế càng lúc càng nhỏ.

1231

"Phốc!!!"

"Công tử!"

Tịnh Trần buông sáo ngọc ra, nhìn về phía Thời Sênh. Thời Sênh cầm lại thiết kiếm, lông mày nhướng lên, dùng tư thế oai hùng ném ra một câu, "Đừng có cmn lo chuyện bao đồng, bỏ mạng thì không ai khóc cho ngươi đâu."

Tịnh Trần không nghĩ còn có người có thể phá âm công của mình.

Còn dùng phương thức đơn giản và thô bạo như thế.

Âm công là dạng nội lực mà ai thâm hậu thì người ấy sẽ thắng, nhưng người này còn chưa ra tay, hoàn toàn chỉ dựa vào thanh âm vọng lại của thanh kiếm kia...

Thời Sênh nhìn Liễu Tử Yên, chuẩn bị tiếp tục chém nữ chính thì phía trước đột nhiên nổi lên âm thanh.

"Ầm ầm ầm..."

Sao lại có sét đánh nữa?

Vẫn còn chưa dây dưa xong à, không phải ông đang ở trên mặt đất sao? Cũng không làm gì nữ chính, ngươi đánh có phải hơi sớm rồi không hả?

Không đúng, đây không phải tiếng sét đánh...

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về phía núi non phía xa, núi sau khách điếm bắt đầu sụp đổ, tiếng mà cô vừa nghe được là do đá lở lăn xuống.

Thời Sênh: "..."

Núi tự nhiên sụp, quá là phản khoa học.

Bọn họ ở ngay dưới chân núi, đá mà lăn xuống thế nào cũng bị đè.

Thời Sênh từ bỏ Liễu Tử Yên, vội vàng lui về phía sau. Những cục đá kia ầm ầm lăn xuống vùi lấp khách điếm đang rừng rực cháy. Chỉ trong chớp mắt, cả thế giới chìm vào bóng tối.

Liễu Tử Yên theo bản năng chạy tới chỗ Sở Lạc, trước khi đá lăn xuống đã kéo hắn sang được một bên.

Hai người bên cạnh Tịnh Trần nâng hắn dậy, dùng khinh công đưa ra khỏi nơi nguy hiểm.

Ầm ầm ầm...

...

Trận núi lở một cách khó hiểu, sau đó Thời Sênh có quay lại quan sát, không thấy Liễu Tử Yên và tên Tịnh Trần kia đâu.

Tóm lại là đám người đó đều không thấy.

Cho nên, Thời Sênh đưa ra được một kết luận,

Lại cmn được buff rồi.

Cốt truyện, là cốt truyện hết.

Kịch bản thì thâm sâu, cô lại không được bay tung tăng trên trời, thật là đáng sợ.

Người đánh ngựa nghe theo lời Thời Sênh nên thoát được một kiếp. Lúc Thời Sênh tìm tới, hắn đang nôn nóng chờ trên xe ngựa. Hắn có nghe thấy âm thanh nhưng không dám quay về, thấy Thời Sênh tới, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Thời Sênh bảo người đánh xe ngựa đưa mình tới biên cảnh, sau đó một mình cô tiến vào Xích Diệu.

Đoàn sứ thần còn chưa tới biên cảnh đã bị diệt toàn quân, thật sự là quá xấu hổ.

Mấy người đi theo cô khuyên cô đừng đi nữa, hiện tại không còn đoàn sứ thần, cô tới làm gì chứ?

Nhưng Thời Sênh hoàn toàn không nghe, hành xử như một bạo quân, ai dám nhiều lời... đánh!

Về sau, hình như bọn họ nhận được mệnh lệnh nên không khuyên cô nữa, chỉ âm thầm bảo vệ an toàn cho cô mà thôi.

Lúc tiến vào Xích Diệu, Thời Sênh mất một thời gian mới tới được đô thành.

Bình thường, sứ thần muốn yến kiến Hoàng đế là phải chờ rất lâu, nhân mã các nơi vây xem xét duyệt đủ mọi loại công văn rồi mới xong. Trên người Thời Sênh chẳng có gì, vì thế cô trèo tường vào trong cung.

Hoàng cung nào thì cũng chẳng khác nhau là mấy, tóm lại là không có gì đẹp.

Khác với Hoàng cung của Bắc Lương ở duy nhất một điểm, trong cung có một loài cây kỳ quái, trên cây nở ra hoa màu trắng, không có hương vị gì, nhìn cũng khá đẹp.

Nhưng khắp nơi đều là thứ này thì cũng hơi quái dị.

... Khả năng đây là điểm đặc sắc của Hoàng cung Xích Diệu chăng?

Thời Sênh đi dạo một vòng, từ miệng của đám cung nữ và thái giám nên xác định được tẩm cung của Kỳ Uyên.

Thời Sênh lẻn tới gần tẩm cung.

"Ngươi đừng có chần chừ nữa, nhanh lên!" Giọng quát rất lớn làm Thời Sênh bị giật mình, nhanh chóng thụt lui về sau.

Người lên tiếng quát phỏng chừng là làm việc ở trong cung này, nếu không cũng không dám lớn tiếng ồn ào như thế.

"Cô cô... Ta không muốn đi..." Người trả lời giọng lí nhí, tràn đầy vẻ không muốn và sợ hãi.

"Ngươi không muốn thì có thể được sao? Đã vào cung thì phải nghe sắp xếp, nếu không người gặp họa không chỉ có mình ngươi." Giọng của người được gọi là cô cô kia rất nghiêm khắc.

"Nhưng mà... Bệ hạ, ngài ấy... ngài ấy căn bản không chạm vào chúng ta. Người nào đi cũng bị... bị chém đầu. Ta không đi... Cô cô, người tha cho ta đi, xin người."

Cô cô không kiên nhẫn, "Khiêng nàng ta vào."

"Không muốn, cô cô, xin người, không muốn... Tha cho ta đi, ta không muốn chết, cô cô..."

"Cô cô..."

Thời Sênh lắc lắc đầu, lên đoạn đầu đài hay sao mà khóc thê thảm như thế chứ?

Có âm thanh ở trong đại điện bên cạnh chỗ Thời Sênh ẩn thân.

Bên trong truyền ra một trận âm thanh kỳ lạ, sau đó liền an tĩnh lại. Thời Sênh chắc chắn là trong đó chỉ còn cô nương khóc nức nở kia mới mở cửa sổ lẻn vào.

Trong tẩm cung rất rộng rãi, bài trí xa hoa, tinh xảo, có một long sàng cực lớn, một cô nương bọc chăn được đặt trên đó, bên ngoài bị dây thừng cột chặt, nhìn như một cái kén.

Nàng ta không để ý trong phòng có thêm một người, vẫn đang khóc thút thít.

Sắp chết rồi, có thể không khóc sao?

"Đừng khóc."

Trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh, tiếng của cô nương kia như nghẹn lại, căn phòng lâm vào tĩnh mịch.

Nàng ta nghe thấy tiếng bước chân.

Bệ hạ... Bệ hạ tới rồi sao?

Ngài ấy tới từ lúc nào?

Sắp chết rồi...

Cô nương càng nghĩ như thế thì càng đau khổ, dù sao cũng sắp phải chết, nàng muốn khóc.

Vì thế, trong đại điện lại tiếp tục vang lên tiếng khóc.

"Đừng khóc nữa!" Thời Sênh quát lớn một tiếng.

Cô nương sợ tới mức run rẩy, bất chấp tất cả, há miệng khóc rống lên.

Giờ không khóc thì sau này chẳng còn cơ hội mà khóc nữa.

Tiếng khóc vờn quanh trong đại điện, không ngừng kích thích màng tai Thời Sênh. Khóe miệng cô giật giật, tiến lên đánh ngất cô nương kia, cuối cùng thế giới cũng an tĩnh lại.

Thời Sênh còn chưa kịp nghĩ xem nên ném cô nương này văng ra hay nhét ở dưới gầm giường thì bên ngoài liền vang lên tiếng hô lớn:

"Bệ hạ hồi cung..."

Tiếng quỳ lạy, hành lễ không ngừng vang lên.

Cửa đại điện bị đẩy ra, một nam nhân mặc long bào màu vàng từ bên ngoài tiến vào, lụa mỏng buông xuống, thân hình hắn trở nên mơ hồ.

Hắn đứng bên ngoài màn lụa, giọng nói tùy ý và lạnh nhạt vô cùng, "Đem thứ trên giường ra ngoài chém."

Mấy Cấm vệ quân lập tức tiến lên, vén màn lụa mỏng, gương mặt nam nhân đó liền hiện ra rõ ràng.

Đó là một khuôn mặt vô tình, lạnh nhạt, đôi mắt đen như bầu trời đêm không một ánh sao, khóe môi hơi mím, sát khí quấn thân.


Ngũ quan tuy đẹp nhưng vì tầng sát khí quanh người nên không ai dám nhìn kỹ cả.

"Ngươi là ai?" Cấm vệ quân vén màn lụa lên, nhìn thấy Thời Sênh đứng ở bên trong thì lập tức khẩn trương vô cùng.

Lại có người có thể trà trộn vào đây mà họ hoàn toàn không biết gì.

Người đàn ông kia nghe vậy liền ngẩng đầu liếc nhìn Thời Sênh một cái, độ lạnh trong mắt càng sâu, môi mỏng khẽ nhếch, "Kéo ra ngoài chém."

Không một câu thừa thãi.

Không nhìn thêm một lần.

Thời Sênh: "..." WTF?

Đây là một lời không hợp liền chém người?

Đây cmn rõ ràng còn chưa kịp nói một lời ấy chứ?

Đến khi Thời Sênh bị kéo ra ngoài rồi, cô mới lấy lại tinh thần, "Ô, mọe! Kỳ Uyên, cái đồ đần độn nhà ngươi!"

"Phanh thây." Giọng nói lạnh lẽo lại từ trong truyền ra.

Thời Sênh: "..."

Bình tĩnh!

Đây tuyệt đối không phải Phượng Từ!

Phượng Từ sẽ không bao giờ đáng sợ như thế.

Phượng Từ sẽ không bao giờ hung tàn như thế!

Tuyệt! Đối! Không! Phải!

Mặc kệ, cô không thừa nhận.

Kiếm của ông đâu?

Dám phanh thây ông, mẹ nó, phải đánh cho tổ tông hắn cũng không nhận ra hắn mới được!

1232

"Bệ hạ, người chạy rồi."

Tay cầm bút của Kỳ Uyên hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Cấm vệ quân vừa tiến vào bẩm báo.

Cấm vệ quân nín thở, cố gắng cúi thấp đầu nhất có thể, trong đầu trống rỗng, chỉ sợ câu tiếp theo sẽ là "kéo ra ngoài chém".

"Nói." Giọng của Kỳ Uyên không nặng cũng không nhẹ, vô cùng lạnh nhạt, giống như kim ngọc va lên hàn băng.

Cấm vệ quân kinh hồn táng đởm trần thuật lại chuyện vừa rồi một lần, không dám giấu giếm bất kỳ chuyện gì, cũng không hề thêm mắm dặm muối.

Bọn họ dựa theo lời Kỳ Uyên phân phó, chuẩn bị đem người đi chém, ai ngờ còn chưa tới nơi thì người đã chạy thoát.

Mà còn cực kỳ lợi hại, bọn họ nhiều người như vậy nhưng lại không chạm được vào dù là nửa góc áo của người kia, ngược lại còn bị hắn trêu chọc một trận, sau đó đánh cho một trận.

Kỳ Uyên nghe xong, bút trong tay gãy làm đôi, không khí trong đại điện như lạnh thêm vài phần, "Lục soát! Không tìm thấy người thì tất cả cùng bị chém."

Cấm vệ quân khóc không ra nước mắt, tìm ở đâu ra bây giờ?

Người nọ vô cùng lợi hại, có thể tiến vào Hoàng cung không để lại dấu vết gì, chẳng lẽ không thể ra khỏi Hoàng cung sao?

Xem ra, hôm nay bọn họ chết chắc rồi.

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Cấm vệ quân vẫn vâng dạ một câu, lo lắng lui xuống, biết đâu có thể tìm thấy người thì sao?

Kỳ Uyên ném bút đi, nhìn những tấu chương đã phê, bực bội gạt hết xuống đất.

Những thứ trên bàn rơi xuống đất tạo ra âm thanh rất lớn. Người bên ngoài nghe thấy đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không nghe thấy gì.

Giờ mà đi vào thì chắc chắn là chết.

"Tô Thừa tướng."

Thái giám ngoài cửa thấy có người tới thì vội vàng hành lễ, giọng hạ thấp nhất có thể, chỉ sợ người bên trong nghe thấy được.

Người tới hơi gật đầu, "Sao thế, Bệ hạ lại phát giận à?"

"Vâng..." Thái giám giữ cửa gật đầu, đè thấp giọng nói, "Nếu không vội thì lát nữa Tô Thừa tướng hãy tới đi? Giờ đi vào, chỉ sợ Bệ hạ sẽ lấy ngài trút giận đấy."

Tô Thừa tướng nhìn sổ con trong tay, hơi cân nhắc một chút, "Việc này có quan hệ nghiêm trọng, ta cứ vào thôi, mở cửa đi."

Tiểu thái giám không dám phản bác nữa, chậm chạp mở cửa ra. Tô Thừa tướng tiến vào trong đại điện, đập và mắt là một mảnh hỗn độn.

"Vi thần khấu kiến Bệ hạ." Tô Thừa tướng chỉ nhìn một cái rồi thôi, ôm quyền hành lễ.

Nam nhân đứng giữa đống lộn xộn đột nhiên xoay người, mặt mũi lạnh nhạt, sát khí trên người như thực thể quét tới, không khí như đọng thành những lưỡi dao sắc bén vây lấy xung quanh. Bên kia, chỉ cần nam nhân động ý niệm thì những mũi nhọn ấy sẽ đâm hết lên người ông ta.

Môi hồng của Kỳ Uyên hé mở, mỗi một chữ đều mang theo sát khí lạnh kinh người, "Có chuyện gì?"

Tô Thừa tướng lại cong eo thấp hơn nữa, "Bệ hạ, người của chúng ta ở ngoài biên cảnh phát hiện hành tung của Lạc Vương của Bắc Lương."

Một lúc lâu sau, Kỳ Uyên vẫn không nói gì, đại điện yên lặng như chết.

Mãi một lúc, hắn mới hỏi một câu không rõ ý vị, "Sở Lạc?"

Tô Thừa tướng lặp lại một lần, "Đúng thế, chính là Lạc Vương của Bắc Lương, Sở Lạc."

"Chém." Kỳ Uyên nói mà không có bất luật chần chừ gì, "Cút đi."

"..." Tô Thừa tướng suýt thì sặc nước bọt mà chết, "Bệ hạ, cái này không thích hợp..."

Người ta là Vương gia của Bắc Lương, ngài nói chém là chém sao? Tưởng đó là hoa cỏ trong ngự hoa viên nhà ngài chắc?

Kỳ Uyên nhíu mày, trong đôi mắt đen láy như chứa cả hồ băng, gằn từng chữ một: "Trẫm nói chém! Nghe không hiểu?"

Tô Thừa tướng: "..."

Tô Thừa tướng rời khỏi đại điện, thái giám bên ngoài hỏi một câu, "Tô Thừa tướng, Bệ hạ không phạt ngài chứ?"

Tô Thừa tướng lắc đầu, "Cái này còn nghiêm trọng hơn so với phạt nữa."

"A?" Thái giám không hiểu tại sao.

Tô Thừa tướng không giải thích, chỉ dò hỏi, "Hôm nay có chuyện gì xảy ra thế? Sao tâm tình của Bệ hạ lại kém như vậy?"

Thái giám vươn ba ngón tay ra, "Chuyện thứ nhất, hôm nay lúc lâm triều, có đại thần tranh cãi với Bệ hạ. Chuyện thứ hai, Thái Hậu lại nhét người sang bên này cho Bệ hạ. Chuyện thứ ba, có người xông vào đây, sau đó còn chạy thoát."

Tô Thừa tưởng thấy lượng tin tức này quá lớn, mất một hồi lâu mới tiêu hóa xong.

Chuyện thứ hai thì không nói, lúc nào cũng phát sinh. Nguyện vọng lớn nhất của Thái Hậu là được nhìn thấy Tiểu Hoàng tử. Đương nhiên đó chỉ là đối ngoại, còn Thái hậu có tâm tư gì thì... ông ta không dám bàn.

Nhưng dù là mục đích gì đi chăng nữa, vị kia vẫn không lâm hạnh bất kỳ nữ nhân nào. Thái Hậu làm chủ cưới Hoàng hậu cho ngài, ngài liền gả nữ nhân mà Thái hậu coi trọng cho người khác.

Ông nghĩ, nếu không phải gia tộc của những cô gái đó rất có tác dụng thì đã bị ngài ấy kéo ra ngoài chém luôn rồi.

Chuyện thứ nhất, hôm nay ông không lên triều nên cũng không rõ, phỏng chừng vị đại thần kia đã đi chầu Diêm Vương rồi.

Chuyện thứ ba...

Lại có người dám xông vào trong cung, cuối cùng còn chạy, thảo nào hôm nay trong cung giới nghiêm.

Con ngươi Tô Thừa tướng hơi lóe lên, hỏi thêm vài câu cụ thể về tình hình xảy ra rồi mới ung dung rời đi.

...

Thời Sênh ngồi xổm trên nóc nhà Ngự thiện phòng trong Hoàng cung, quanh mũi là hương thơm ngào ngạt. Không phải cô muốn ngồi xổm ở đây, nhưng quanh đây chỉ có nơi này có vị trí tốt nhất, không dễ bị người phát hiện ra.

Quan trọng nhất là cô đã rất đói rồi.

Ăn no mới có sức đi dạy dỗ tên ngốc nghếch kia được.

"Xuống lấy cái gì ăn được lên đây." Thời Sênh vỗ vỗ thiết kiếm, sai nó làm việc.

"Oong!" Chuyện trộm cắp giờ tôi cũng phải làm à? Chủ nhân, cô đừng có quá phận như thế!

Thời Sênh trừng nó, "Cái gì mà kêu trộm cắp? Bắt mi trộm gà hay trộm chó hả?"

Thiết kiếm: "..." Chủ nhân, cô đừng có xuyên tạc ý trên mặt chữ có được không?

"Có đi không?" Thời Sênh lườm.

Thiết kiếm "Oong" lên một tiếng, lượn luôn đi. Dù sao cũng đã từng phá phòng, đào đất, đập trứng, nó không thèm để ý, thật sự không thèm để ý.

Thiết kiếm nhanh chóng quay về. Nó không dám lấy nhiều. Rốt cuộc ở đây hành sự cũng không được tiện lắm, nhưng nếu chủ nhân mà bị đói thì nó sẽ đau lòng.

Cho nên, nó liền lấy cho Thời Sênh hai cái màn thầu trắng.

Thời Sênh: "..."

Đừng hỏi cô tại sao thời đại này lại có màn thầu, dù sao có chính là có, tùy hứng mà!

Thời Sênh lặng lẽ gặm màn thầu, tại sao tam quan của kiếm nhà cô lại kỳ lạ như thế chứ?

Sống ở mạt thế thì mi không sống nổi đâu, có biết không hả?

Thiết kiếm: "..." Chủ nhân, là tam quan của cô kỳ lạ mới đúng ấy.

Thời Sênh gặm màn thầu xong, ngồi xổm trên nóc nhà thêm một lúc, chờ tới đêm rồi cô mới chạy tới tẩm cung của Kỳ Uyên.

Đại khái là ban ngày cô gây chuyện náo loạn như thế nên thủ vệ ở tẩm cung còn nghiêm ngặt hơn trước nhiều. Cơ bản là ba bước có một Cấm vệ quân, người qua lại tuần tra còn nhiều hơn.

Thời Sênh ngồi xổm trong bụi cỏ, quan sát hồi lâu mới tính ra được quy luật đi tuần của đám Cấm vệ quân này.

Nơi tẩm cung vẫn có người ra vào, Thời Sênh chờ đến tận khuya, lúc cửa lớn của tẩm cung đóng lại, cô mới lần sờ tiến vào.

Phương pháp tiến vào của cô là dùng bùa ẩn thân để gian lận.

[Thế nên, Ký chủ, cô quan sát quy luật tuần tra của họ làm cái lông gì?] Chẳng có liên quan gì tới cách cô tiến vào cả.

Thời Sênh đáp trong lòng, "Nhàm chán mà thôi."

[...] Lý do này quá mạnh mẽ, bản Hệ thống hoàn toàn không có lý do phản bác.

1233

Tẩm cung chỉ có hai ngọn đèn còn cháy, ánh sáng mờ mờ. Thời Sênh liếc nhìn bốn phía nhưng không thấy bóng một ai.

Dù là không thấy người nhưng vẫn có thể cảm giác được trong tẩm cung có một hơi thở rất lạnh nhạt.

Cô đi tới gần long sàng, màn che lại cảnh bên trong. Cũng may là lụa mỏng nên còn có thể nhìn ra trên đó có người đang nằm.

Thời Sênh nghiến răng, xắn tay áo, chuẩn bị đánh người.

Tay cô vừa mới đụng vào màn chen, cửa điện đột nhiên bị người đẩy ra. Tẩm cung tối tăm lập tức sáng lên, Cấm vệ quân tay cầm vũ khí vây chặt lấy cô.

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, giỏi lắm!

Người trên giường ngồi dậy, hắn chỉ mặc một cái áo trong lỏng lẻo, khuôn ngực nở nang như ẩn như hiện. Thần tình hắn lạnh lùng, con ngươi nhìn xuyên qua màn lụa gắn chặt vào Thời Sênh, "Dung Vương, đêm hôm khuya khoắt lẻn vào tẩm cung của Trẫm, không biết có ý định gì?"

Thời Sênh thành thật đáp, "Muốn đánh ngươi."

Cấm vệ quân xung quanh hít vào một hơi, người thiếu niên này thật to gan, lại định đánh Bệ hạ, còn không bị ngũ mã phanh thây mới lạ đó.

Có thể lẻn vào cung... thực ra lá gan cũng không hề nhỏ.

Nhưng mà Xích Diệu bọn họ có Dung Vương nào đâu nhỉ?

Giọng của Kỳ Uyên càng lạnh hơn, "Trẫm đắc tội gì với Dung Vương sao?"

Ý tứ đó đại khái là... ban ngày ngươi lẻn vào tẩm cung của ông, ông còn chưa tính sổ gì với ngươi. Đêm hôm ngươi lại chạy tới đánh ông, chán sống đúng không?

Ừm, lời phiên dịch trên kia chỉ là Thời Sênh tưởng tượng mà ra.

Trên thực tế, Kỳ Uyên chỉ lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt như lúc nào cũng có thể hạ lệnh kéo ra ngoài chém vậy.

Nói thật, Phượng Từ đáng sợ như thế, Thời Sênh rất không thích.

Bản cô nương không đào tạo nổi Phượng Từ hung tàn thế này.

Hay là đổi thế giới khác đi?

[... Ký chủ, hắn còn có thể cứu giúp được mà, thật đấy!] Cô không cần tùy tiện liền muốn đổi thế giới. Đây là trò chơi đứng đắn... À không, không phải trò chơi.

Quả nhiên, Kỳ Uyên liền mở miệng, "Kéo ra ngoài, chém!"

Thời Sênh nổi giận, "Này! Ông đây tốt xấu gì cũng là Dung Vương của Bắc Lương, ngươi cứ thế chém ta, có ổn không hả?"

Tên ngốc này tại sao biết cô là Dung Vương? Còn bố trí chờ cô ở đây? Thật đáng sợ!

Cấm vệ quân bừng tỉnh, thì ra là Dung Vương của Bắc Lương.

Kỳ Uyên đáp không hề do dự, "Tiễn hắn một đoạn đường."

Thời Sênh: "..."

Không được, không thể nhịn được sức mạnh hồng hoang trong cơ thể nữa.

Đến đây đi! Rút kiếm đi! Đồ đần kia!

Thời Sênh lấy thiết kiếm ra. Cấm vệ quân lập tức lấy lại tinh thần, bàn tay cầm vũ khí đã bắt đầu đổ đầy mồ hôi. Bệ hạ đứng ngay sau hắn, hắn mà tấn công một cái là Bệ hạ xong đời luôn rồi.

Bệ hạ không biết võ nha!

Công phu mèo cào cũng không có!

Hiển nhiên là nhóm Cấm vệ quân đã suy nghĩ nhiều. Thời Sênh tấn công bọn họ đầu tiên, nhanh chóng ném hết đám Cấm vệ quân chướng mắt này ra khỏi cửa. Sau đó cô đóng rầm cửa lại, dán một lá bùa lên, để mặc bọn chúng ở ngoài tông cửa các kiểu.

Thời Sênh quay đầu nhìn người trên giường. Hắn vẫn ngồi đó, biểu tình không hề có nửa phần gợn sóng. Nếu không phải con ngươi hắn vẫn chớp, Thời Sênh còn nghĩ đây là tượng khắc.

Kỳ Uyên lấy áo ở bên cạnh choàng lên người, sau đó xuống giường, thắt đai lưng lên.

Kỳ Uyên quan sát người đối diện một chút, đẹp hơn đám công tử thế gia mà hắn từng gặp nhiều, quan trọng nhất là trên người kẻ này có một loại khí chất mạnh mẽ rất tự nhiên.

Khí chất như thế khiến hắn trở nên khác biệt với những người khác.

Kỳ Uyên xoay người, trấn định đi tới bàn ở cách đó không xa, "Dung Vương nửa đêm tới bái phỏng Trẫm là có mục đích gì, không ngại thì nói ra xem?"

Thời Sênh đi theo sau hắn, "Chính là muốn đánh ngươi, sau đó cướp ngươi đi."

Thân mình Kỳ Uyên hơi sững lại, quay đầu nhìn. "Cướp đi? Làm gì?"

"Nuôi chứ còn có thể làm gì?" Thời Sênh bày ra vẻ mặt đương nhiên, dù hắn hơi có chút hung tàn nhưng có khi nuôi một hồi sẽ tốt hơn thì sao?

Không nuôi tốt hơn được... vậy thế giới sau gặp lại!

Đại khái là Kỳ Uyên chưa từng nghe ai nói như thế, hơn nữa còn là đàn ông.

Đôi con ngươi lạnh nhạt vụt hiện lên một tia cổ quái. Sau đó hắn thu lại tầm mắt, xoay người tiếp tục đi về phía trước, ngồi xuống sau bàn, "Dung Vương cảm thấy mình có thể rời khỏi đây sao?"

Thời Sênh cười đến vui vẻ, "Ngươi cảm thấy ta có thể không?"

"Vậy phải xem bản lĩnh của Dung Vương." Kỳ Uyên duỗi tay sờ tới nghiên mực trên bàn, cơ quan lập tức khởi động, âm thanh răng rắc vang vọng khắp tẩm cung.

Những mũi tên mang theo ánh sáng lạnh lẽo từ hai phía bắn lại đây.

Thời Sênh đứng yên không nhúc nhích, chỉ vung thiết kiếm một cái, mũi tên như đụng phải một màng chắn vô hình, bị bắn ngược trở về rồi cắm lên hai bên vách tường.

Thân mình của Thời Sênh lóe lên, nhằm về phía Kỳ Uyên đang ngồi. Vô số ngân châm từ trước mặt bắn tới. Thời Sênh không đổi sắc mặt, tay vung kiếm gạt đi, sau đó dừng ở ngay trước mặt Kỳ Uyên, túm lấy tay hắn. Đôi đồng tử của Kỳ Uyên trợn trừng lên.

Thời Sênh nhếch miệng cười, sau đó kéo hắn từ trên ghế xuống đánh đập một trận.

Đánh người xong, Thời Sênh hả giận nhiều. Cô nắm lấy tay Kỳ Uyên, truyền linh khí vào trong thân thể hắn.

Thế giới này cũng có một chút linh khí, qua mấy tháng nên linh lực trong cơ thể cô đã tụ được một dúm rồi.

Linh lực tiến vào từ kinh mạch của hắn. Thứ này cũng không dễ khống chế, nếu nhanh quá sẽ làm hắn bị thương, mà nếu chậm sẽ làm linh lực ngưng lại. Linh lực ngưng lại đối với người có linh lực cũng chẳng sao, nhưng đối với người thường mà nói thì khá nguy hiểm.

Thời Sênh rót linh lực vào nhưng nửa ngày cũng không cảm giác được bất kỳ cái gì.

Cho nên?

Hiện tại phương pháp này đã vô dụng, nhất định phải hôn mới xác định được sao?

Hay là hắn không phải Phượng Từ?

Thời Sênh cúi đầu nhìn người đang bị mình đè lên. Người đó cũng nhìn lại cô với ánh mắt "Trẫm muốn kéo ngươi ra ngoài chém".

Người này... thật sự... có lẽ... khả năng... không phải Phượng Từ?

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Thời Sênh ném tay hắn ra, đứng lên, kéo kéo vạt áo.

Trong đáy lòng cô hiện tại rất hoài nghi, sợ bị tên khốn Hệ thống kia hố, cho nên phải quan sát hồi lâu, nếu không được thì dùng phương pháp kia xác định vậy.

Kỳ Uyên trơ mắt nhìn Thời Sênh rời đi. Cô vừa đi Kỳ Uyên lập tức mở cửa, "Bắt hắn cho Trẫm, không cần người sống."

"Ta nói này, đừng có tuyệt tình như thế chứ." Giọng Thời Sênh vang lên từ trên nóc nhà, xuyên qua màn đêm, nhiễm một phần mỏng lạnh, "Về sau, không chừng ngươi sẽ hối hận đấy."

Không cần sống là cái quỷ gì?

Tức giận!

"Trẫm..." Giọng Kỳ Uyên đột nhiên im bặt, con ngươi hắn trầm xuống, trút lửa giận lên người Cấm vệ quân, "Các ngươi còn đứng đó làm gì? Bắt không được người thì cùng nhau chịu chém đi!"

Cấm vệ quân: "..."

Vậy rốt cuộc là bắt sống hay không cần bắt sống?

Thời Sênh giẫm lên nóc nhà, nhảy qua bên kia, vừa lúc có thể nhìn thấy Kỳ Uyên. Cô kiêu ngạo vẫy vẫy tay với hắn, "Lần sau gặp lại." Sau đó tung người nhảy lên, biến mất trong đêm đen.

Nghe nói, đêm hôm đó, Kỳ Uyên đập vỡ tất cả những thứ có trong cung điện.

Kết quả, bọn cung nữ và thái giám đều phát hiện không vào được tẩm cung của hắn.

Hôm sau, lúc lâm triều, có đại thần dường như còn chưa tỉnh ngủ, úng não nên đối đầu với Kỳ Uyên. Cơn giận đêm qua của Kỳ Uyên còn chưa tiêu tan, vậy nên đại thần này liền xui xẻo, trực tiếp bị kéo ra ngoài chém đầu.

Lúc hạ triều, chúng đại thần đều run lẩy bẩy.

1234

Thời Sênh ra khỏi Hoàng cung, tùy tiện tìm một chỗ ở. Khắp thành đều đang lục soát tìm người, cô cũng không sợ, bị tìm thấy thì cùng lắm đánh một trận thôi.

Cấm vệ quân cảm thấy hỏng mất, trong Hoàng cung có một Hoàng thượng một lời không hợp liền chém đầu, bên ngoài lại có một đào phạm một lời không hợp liền đánh người.

Người trước không thể đắc tội, người sau cũng không bắt được.

Cấm vệ quân tỏ vẻ cuộc sống này không thể nào sống nổi!

Thời Sênh ở bên ngoài làm gà bay chó sủa, Kỳ Uyên lại làm cho trong Hoàng cung nhân tâm hoảng hốt. Chuyện hai người này làm đều là bên tám lạng, đằng nửa cân, chẳng khác nhau là mấy.

...

Lúc Thời Sênh ở trong Hoàng thành cũng đã nghe được không ít chuyện về Kỳ Uyên.

Kỳ Uyên là hoàng tử tài hoa xuất sắc nhất trong các vị hoàng tử ở Xích Diệu. Vì tính cách ôn hòa nhưng không mềm yếu, nên khi đó một nửa triều thần đều ủng hộ hắn lên làm Thái tử.

Nhưng sau biến cố ở Tây Càn, cả người hắn liền thay đổi.

Nội dung cụ thể của biến cố Tây Càn thế nào người ngoài không rõ, chỉ biết đó là một sự kiện rất lớn.

Chuyện sau đó kết thúc, hoàng tử ôn hòa trước đây liền trở thành người tàn nhẫn và độc ác, chỉ cần là người không ủng hộ hắn thì sau đó chẳng nhận được kết cục gì tốt.

Đến khi hắn đăng cơ rồi, tính cách càng thêm tán bạo.

Một lời không hợp liền chém đầu.

Dần dần, hắn có danh hiệu bạo quân.

Nhưng theo Thời Sênh biết, Kỳ Uyên ngoài việc thích chém những đại thần và người trong cung thì chưa từng ban bố bất kỳ chính sách tàn bạo nào cho bá tánh cả.

Nhưng mà bạo quân thì vẫn cứ là bạo quân, dù hắn không làm gì bá tánh thì bá tánh vẫn sợ hắn như thường.

Đặc biệt là với bá tánh trong Hoàng thành, những chuyện mâu thuẫn xưa cơ hồ có thể viết kín mấy bức tường thành.

"Gần đây có chuyện gì xảy ra thế? Vào thành thôi mà thiếu nước cởi tới cả quần cộc?" Có giọng nói oán giận vang lên bên tai Thời Sênh.

Người biết nội tình liền nói tiếp, "Ngươi mới về nên không biết, gần đây Cấm vệ quân đang bắt người nào đó, nhưng vẫn chưa bắt được, nghe nói bọn họ còn bị kẻ kia trêu chọc rất nhiều lần."

"Người nào nào mà lợi hại thế?" Người kia kinh ngạc, "Cấm vệ quân mà cũng dám trêu vào, chán sống chắc?"

"Ta có một huynh đệ làm việc ở đó, cũng biết một chút nội tình, nhưng chuyện này các ngươi cũng đừng nói là ta nói nhé!"

"Mau nói, mau nói!"

Người nọ hạ giọng, "Nghe nói là có thích khách trà trộn vào Hoàng cung, bọn họ đang bắt thích khách."

Mọi người đều im lặng, một hồi lâu sau mới có người hỏi, "Ám sát ai? Vị kia sao?"

"Ngoại trừ ngài ấy còn có thể là ai... Để ta nói, theo thế cục hiện giờ, sớm hay muộn cũng sẽ có người muốn..."

Câu sau đó đã bị người ta bưng kín, nhưng không cần hắn nói ra thì mọi người cũng đều hiểu ý tứ trong đó là gì.

Lúc mọi người còn đang bàn tán náo nhiệt, một đám Cấm vệ quân ở bên ngoài vọt vào, vung tay đầy khí phách, "Lục soát!"

Bọn họ còn chưa hiểu ra sao thì một thiếu niên ngồi bên cạnh đột nhiên ra tay. Cấm vệ quân như phát hiện ra đại lục mới, lập tức gào ra bên ngoài, "Ở đây!"

Quần chúng buôn chuyện: "..."

Ở đây là sao?

Đừng nói với bọn họ, vừa rồi thích khách kia ngồi ngay bên cạnh nhé?

"Chính là hắn, ta đã từng nhìn thấy lệnh truy nã hắn trong thành." Đám quần chúng đang dồn vào một góc lánh nạn vẫn không quên bát quái.

Thời Sênh thu phục đám Cấm vệ quân này xong liền vỗ vỗ quầy hàng đã gần như bị tàn phá. Chưởng quầy đang chui ở bên trong, cả người run lẩy bẩy, "Ta, ta, ta không biết gì cả... Đừng đừng giết ta."

"Ai muốn giết ngươi?" Ông đây lười giơ tay giết ngươi.

Chưởng quầy: "..." Bộ dạng như hung thần ác sát này của ngươi còn không phải là muốn giết người sao?

Thời Sênh bĩu môi, "Đồ là bọn họ phá hỏng, tìm bọn họ mà đòi tiền."

Cái gì? Bồi... bồi thường?"

Vẻ mặt chưởng quầy đần ra.

Thời Sênh đi rồi, đừng nói là chưởng quầy đần ra, ngay cả quần chúng vây xem bát quái cũng ngẩn ra, sao phong cách của thích khách này lại khác người như thế nhỉ?

Bị Cấm vệ quân bao vây, một mình đánh lại cả bọn còn chưa nói, thế mà hắn còn trấn định nhắc nhở chủ quán đòi tiền bồi thường của Cấm vệ quân?

Đây chẳng phải là không coi Cấm vệ quân ra gì sao?

Tuy rằng cảm thấy thích khách này đúng là chán sống rồi, nhưng sao họ lại cảm thấy sướng thế nhỉ?

Trước kia, đám Cấm vệ quân này còn coi mình là dưới một người trên vạn người, mắt nhìn người khác cũng cao tận trên đỉnh đầu, giờ có người thu thập bọn chúng, cảm giác này thật không tệ tí nào.

Vì thế, trong khi Cấm vệ quân cực kỳ không thích Thời Sênh thì bá tánh Hoàng thành lại bắt đầu ủng hộ cô.

Người có thể nhảy nhót ở Hoàng thành lâu như thế mà vẫn chưa bị chém đầu, không sùng bái sao được.

"Nam công tử, ngài ra ngoài làm gì thế? Vừa rồi ta thấy Cấm vệ quân ở bên kia, ngài cẩn thận chút nhé!" Thời Sênh vừa ra khỏi cửa liền gặp một người đàn ông, hắn chỉ về một hướng báo tin cho Thời Sênh.

Náo loạn nhiều ngày như thế, cô cũng không che đậy gì, mỗi lần đánh nhau đều có không ít người tới vây xem, còn có lệnh truy nã, phỏng chừng trong Hoàng thành hiện giờ chẳng có ai không biết mặt cô cả.

Thời Sênh cũng không hiểu mạch não của đám người này cho lắm, rốt cuộc bọn họ có phải thần dân của Xích Diệu không thế, lại ra tay giúp đỡ "thích khách" là cô, còn có người ủng hộ cô đi ám sát Kỳ Uyên nữa chứ.

Thật sự không hiểu lắm đám người cổ đại này.

Tư tưởng đáng sợ như thế, không sợ rơi đầu à?

Thời Sênh hơi gật đầu, mang theo vẻ mặt quỷ dị đi về phía chợ.

Dọc đường đi, quần chúng nhìn thấy cô còn chào hỏi rất nồng nhiệt.

[...] Ký chủ, đây là phong cách gì thế hả?

Thời Sênh, "..." Ta cũng đang thấy ngu người đây.

Từ trước tới nay vốn chưa từng được chào đón, hôm nay cô lại được buff chức năng vạn người mê sao?

Khả năng ta xuyên vào truyện giả cổ đại chăng?

Nhị Cẩu Tử, mi xác định không vào nhầm đoàn làm phim nào đấy chứ?

[...] Ha hả.

#Luận về tư thế làm náo loạn Hoàng thành, nó chỉ phục mỗi Ký chủ nhà mình#

"Nam công tử, Nam công tử..." Một tiểu nha đầu từ trong đám người vọt ra, vừa thở hồng hộc vừa chìa ra một cái khăn tay, "Nam công tử, đây là tiểu thư nhà ta tặng cho ngài."


Thời Sênh lặng yên nhìn chằm chằm vào cái khăn tay thêu thủ công rất tinh xảo kia.

Nghe nói, ở Xích Diệu, đưa khăn tay là đại biểu cho cô nương ái mộ ngươi, đương nhiên đây chỉ là một tập tục, cũng không phải ép uổng sau đó ngươi phải thế nào với cô nương đó cả.

Dân phong ở Xích Diệu thật cởi mở!

Nhưng cô là con gái, nhận khăn tay của một em gái khác thì làm gì chứ?

Cô không thích hợp đâu nha!

Tiểu nha đầu thấy Thời Sênh không nhận thì nhét khăn vào tay cô, "Nam công tử, tiểu thư nói, ngài không cần thì cứ ném đi!"

Nói xong, tiểu nha đầu liền chạy biến.

Thời Sênh: "..."

Các ngươi thật sự không sợ rơi đầu à?

Giờ ta đang là tội phạm truy nã đấy!

Các ngươi làm thế thì còn chơi thế nào được? Có thể chuyên nghiệp và nghiêm túc tí được không?

Thời Sênh nhéo nhéo khăn tay, phiền muộn không biết làm thế nào, có lẽ cô là tội phạm truy nã trâu bò nhất trong lịch sử rồi.

Thời Sênh cũng không dám giữ lại cái khăn này, nếu liên lụy tới con gái nhà người ta cũng không tốt lắm. Đối với đám fan não tàn của mình, trước giờ Thời Sênh vẫn luôn cực kỳ dung túng.

Nhưng khăn tay này phải ném ở đâu đây?

Thời Sênh vẫn còn đang rối rắm với chiếc khăn tay, một đội Cấm vệ quân đã xuất hiện, không mang thái độ giương cung bạt kiếm nữa mà cực kỳ ôn hòa, "Dung Vương Điện hạ, Bệ hạ cho mời."

Cấm vệ quân xuất hiện, quần chúng vừa rồi còn đang vây lấy Thời Sênh lập tức rút lui, lúc này chỗ cô đứng cực kỳ trống trải, hoàn toàn không có một ai.

Thời Sênh chớp mắt, "Hắn muốn gặp Bản vương làm gì? Không phải hắn chỉ ước chém đầu Bản vương thôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com