ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1225-1229

LittleZiZi14

1225

Thời Sênh vừa mới bước vào cung Hoa Thanh, âm thanh của Hệ thống liền vang lên.

[Nhiệm vụ ẩn giấu: Minh ước trăm năm. Mục tiêu nhiệm vụ: Kỳ Uyên. Tránh cho Bắc Lương và Xích Diệu giao chiến với nhau, đạt thành minh ước hữu hảo trăm năm.]

Thời Sênh: "..."

Bình tĩnh.

Hít sâu.

Nhị Cẩu Tử, mi tính kế đúng không?

Lần nào cũng chờ cô từ chối rồi mới vả mặt cô, vui lắm hả?

[Đúng nha.] Có thể hố một lần sẽ làm một lần. Ký chủ nói, phải tận hưởng lạc thú trước mắt.

"Ngứa đòn?"

[Ký chủ, dù hiện tại cô có thể khống chế tôi, nhưng cô cũng không thể khống chế tư tưởng của tôi. Hơn nữa, có một vài tính năng cô vẫn không thể sử dụng, chỉ có thể thông qua tôi mà thôi. Cho nên Ký chủ à, đừng có chọc giận tôi, tôi mà nóng lên đến tôi cũng phải sợ hãi đấy!] Hệ thống nói một tràng, sau đó lưu loát offline.

Sợ hãi nha!

Thời Sênh: "..."

Nhị Cẩu Tử trâu bò!

Nhưng cô cũng không có cách nào phủ nhận, đúng như Nhị Cẩu Tử nói, có vài chức năng cô không thể sử dụng được, ví dụ như các vấn đề liên quan tới nhiệm vụ...

Kỳ Uyên là ai?

Không biết, lúc tiếp thu cốt truyện không thấy có tên người này.

Nhưng nhiệm vụ nhắc tới nước Xích Diệu, chứng minh Kỳ Uyên ở đó. Cô phải ngàn dặm xa xôi chạy đi tìm người, sau đó xác nhận hắn có phải tên ngu ngốc Phượng Từ kia không.

Thời Sênh nghiến răng nghiến lời, đúng là đồ tiểu yêu tinh!

Cô xoay người ra ngoài, thái giám tổng quản vẫn còn đứng đó, dường như chưa phục hồi lại tinh thần. Thời Sênh đi tới, cướp thánh chỉ trong tay hắn, xoay người đi vào, một loạt động tác vô cùng lưu loát, từ đầu đến cuối thái giám tổng quản đều chưa thể lấy lại được tinh thần.

Lúc trở về bẩm báo với Hoàng đế, thái giám tổng quản vẫn còn trong trạng thái choáng váng.

Lúc Hoàng đế hỏi hắn phản ứng của Thời Sênh, hắn mới lấy lại tinh thần, nói hết mọi chuyện xảy ra ở cung Hoa Thanh cho Hoàng đế nghe. Cuối cùng, sau một hồi chần chừ, hắn mới nói tiếp, "Bệ hạ, nô gia có câu này không biết có nên nói với ngài không."

"Có gì thì cứ nói đi, đừng dông dài." Giọng Hoàng đế uy nghiêm trước sau như một.

Thái giám tổng quản chần chừ, một hồi lâu sau mới nói, "Nô gia cảm thấy hình như Dung Vương điện hạ bị trúng tà rồi."

Nói xong câu đó, thái giám tổng quản không dám thở mạnh.

Phê bình Vương gia là tử tội, tuy rằng đây chỉ là một Vương gia sắp bị đưa lên tử lộ, nhưng ai mà biết được mạch não của Hoàng đế hoạt động thế nào chứ?

Ở trong hoàng cung, một ý nghĩ có thể lên thiên đường nhưng cũng có thể đày bạn xuống địa ngục.

"Ý là như thế nào?" Hoàng đế không tức giận, chỉ kỳ quái hỏi một câu.

Hai tháng này, ông ta cũng chưa gặp Thời Sênh, tất nhiên không biết "nhi tử" của mình đã thoát thai hoán cốt.

Thái giám tổng quản thở phào nhẹ nhõm, "Nô gia cảm thấy Dung Vương khác hẳn trước kia..."

Hoàng đế nghĩ lại những lời thái giám tổng quản vừa kể, hình như cũng cảm thấy có sự thay đổi.

Dung Vương trước kia kiêu ngạo và ương ngạnh, nhưng lúc đối mặt với ông ta cũng chưa từng dám làm ra chuyện đại bất kính gì.

"Bị kích thích chăng?" Đột nhiên mất đi sự bảo vệ của mẫu thân, lại bị ông ta đánh năm mươi đại bản, Hoàng đế cảm thấy lý do này là rất lớn, "Bảo ngự y tới kiểm tra một chút."

"Bệ hạ?"

Hoàng đế trầm ngâm một chút, "Bên kia chỉ tên điểm họ muốn người, cẩn thận một chút vẫn hơn, thân thể của nó có quan hệ tới toàn bộ Bắc Lương chúng ta đấy."

Dùng một Vương gia vô dụng để đổi lấy thái bình 20 năm của Bắc Lương, quả thực rất có lời.

Thái giám tổng quản lĩnh mệnh lui xuống, trong đáy lòng không khỏi sinh ra mấy phần thông cảm.

Quả nhiên là nhà đế vương...

...

Danh sách sứ đoàn đi sứ nhanh chóng được định ra, cả đám cung nữ, thái giám từng hầu hạ trong cung Hoa Thanh lục tục trở về hầu hạ Thời Sênh.

Hoàng đế không ngừng phái người tới tặng đồ, nói là lễ vật sẽ dâng tặng cho Xích Diệu.

Thời Sênh cảm thấy những người này không phải cho cô đi đàm phán mà là đi lấy chồng.

Cô sờ sờ trên dưới một lần, mình đang là nam trang, soái khí bức người, không hề bại lộ.

Thế nên bọn họ làm thế này là có ý gì?

"Nhị Cẩu Tử, ngươi mau phân tích cho ta nghe xem nào, bọn họ định làm gì ta thế?" Thời Sênh hỏi Hệ thống trong đầu.

[Ký chủ, không phải cô rất giỏi sao, cô tự đi mà phân tích đi.] Bản hệ thống ngu si đần độn như thế, không biết bọn họ muốn làm gì đâu.

"Nhị Cẩu Tử!" Thời Sênh cao giọng.

[...] Tức giận nha, chỉ biết áp bức nó. [Bọn họ chuẩn bị bán cô, đổi lấy 20 năm hòa bình giữa Xích Diệu và Bắc Lương.]

Thời Sênh: "..."

Ông đây mới nghe qua công chúa hòa thân, còn chưa bao giờ nghe đưa một Vương gia đi hòa thân.

[Có lẽ công chúa Xích Diệu coi trọng cô thì sao?]

Nguyên chủ chưa từng rời khỏi Bắc Lương, công chúa Xích Diệu coi trọng cô cái con khỉ ấy.

Nằm mơ thấy rồi coi trọng à?

Hơn nữa chỉ có 20 năm, trong mắt họ cô rẻ mạt tới mức này sao?

[...] Ký chủ, tập trung vào vấn đề chính đi.

Thời Sênh tra xét tư liệu về Xích Diệu, phát hiện Kỳ Uyên là Hoàng đế vừa lên ngôi chưa lâu, còn là một Hoàng đế rất tàn bạo, một lời không hợp liền chém đầu.

Thời Sênh: "..." Phượng Từ hung tàn?

Thời Sênh "xuất giá" trong không khí quỷ dị như thế. Đến lúc xuất phát, cô mới phát hiện Sở Lạc và Liễu Tử Yên cũng có mặt.

Liễu Tử Yên mặc nam trang, trên mặt bôi vẽ cho đen lại, giả làm thị vệ đứng sau lưng Sở Lạc.

Liễu Tử Yên giả trang rất giỏi, nhưng Thời Sênh chỉ liếc nhìn một cái là có thể nhận ra, thứ nhất là thân hình của ả ta, ở bên cạnh Sở Lạc cũng chưa từng có thị vệ nào đứng một mình như thế, thứ hai là ánh mắt, thế nên chỉ cần suy nghĩ một chút liền đoán được người này là ai.

Đợi đã, có nam nữ chính đồng hành, hành trình lần này tuyệt đối là có chuyện.

Xem diễn thì có thể, nhưng không thể đồng hành được.

Thời Sênh mặt không đổi sắc nhìn Sở Lạc, hỏi thái giám tổng quản bên cạnh, "Sao bọn họ lại ở đây?"

"Điện hạ, lần này Lạc Vương phụ trách an toàn trên đường đi của ngài." Thái giám tổng quản không để ý tới "bọn họ" mà Thời Sênh nói.


"Thế hắn thì sao?" Thời Sênh chỉ vào Liễu Tử Yên.

Liễu Tử Yên đột nhiên bị điểm danh nên vô cùng khẩn trương, tận lực cúi đầu, sợ Thời Sênh nhận ra mình.

Thái giám tổng quản nhìn Liễu Tử Yên vài lần, hắn không biết người này.

Sở Lạc nói, "Thị vệ của bản vương, Dung Vương có ý kiến gì không?"

Thời Sênh dùng quạt xếp chống cằm, tóc đen rũ xuống một bên, ánh mắt cực kỳ kiêu ngạo, "Bản vương còn chưa mang thị vệ, Lạc Vương lại mang thị vệ làm gì?"

Sở Lạc sửng sốt một chút, vài giây sau liền đáp lại, "Lần này đi Xích Diệu cực kỳ nguy hiểm, bản vương chỉ đề phòng trước tai họa có thể xảy ra."

Thời Sênh cười kiêu ngạo lại có vài phần châm chọc, "Lạc Vương sợ đám ngu ngốc Xích Diệu kia sao? Nếu đã thế thì ngươi đi làm gì? Ở nhà đợi sinh con đi."

Sở Lạc: "..."

Sao có thể liên hệ từ chuyện hắn sợ sang chuyện sinh con được chứ?

Dung Vương bị điên thật rồi à?

Sở Lạc không muốn cãi cọ với Thời Sênh, lập tức ra quyết định, "Toàn công công, thời gian đã đến rồi, xuất phát thôi."

"Lần này không phải bản vương dẫn đội sao? Sao Lạc Vương lại dám ra lệnh thay bản vương?"

Thái giám tổng quản giải thích, "Dung Vương điện hạ, ngài phụ trách đoàn đàm phán, Lạc Vương phụ trách an toàn trên đường đi và hành trình."

Thời Sênh im lặng, cô nhìn đội ngũ rồi đi tới chỗ một tên tiểu binh đang dắt ngựa, xoay người nhảy lên.

Cô thay một thân áo gấm màu xanh nước biển, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lụa, lúc xoay người, áo lụa tung bay trong không trung rồi thong thả hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo của người mặc nó.

Cô hơi chớp mắt, khóe môi cong lên, trong khoảnh khắc đó, ngói đỏ tường xanh đều ủ rũ xuống hết.

Mặt mày như họa, phong tư yểu điệu.

1226

Mọi người nhìn tới ngơ ngẩn.

Sao trước kia không phát hiện ra Dung Vương điện hạ đẹp như thế nhỉ?

Chờ bọn hắn lấy lại tinh thần thì người đã ra tới cửa cung, một đám luống cuống tay chân vội vàng đuổi theo.

Thiếu niên phóng ngựa chạy như bay trên con đường nhộn nhịp, phong tư thoảng qua khiến bao cô nương xao xuyến.

"Đó là ai vậy?"

"Đẹp trai quá! Có phải người trong kinh thành của chúng ta không vậy? Sao trước kia chưa từng gặp nhỉ..."

"Aizz, đó là sứ đoàn đi Xích Diệu, hình như hắn ở trong cung ra."

"... Không phải là Dung Vương điện hạ đấy chứ?"

Quần chúng ta một câu ngươi một câu như thể bọn họ đã nhìn thấu chân tướng vậy.

"Trước kia cảm thấy Dung Vương điện hạ quá mảnh mai, nhưng nếu người vừa rồi mà là Dung Vương điện hạ, vậy thì ta chắc chắn là trước đây mình bị mù mắt rồi."

"Hình như Dung Vương điện hạ còn chưa có thê thiếp blablabla..."

Lúc những người này còn đang bàn tán, Thời Sênh đã ra khỏi thành.

Cô bảo thủ thành nói với đội ngũ ở phía sau rằng cô chờ bọn họ ở Xích Diệu.

Cô không muốn đi cùng nam chính, nữ chính. Cô không làm gì không có nghĩa là người khác không làm gì, người nằm mà vẫn trúng đạn vĩnh viễn sẽ là cô mà thôi.

Thủ tục để vai ác xem diễn: Đừng ở quá gần vai chính.

Còn những người đằng sau có tới hay không cô cũng chẳng quan tâm, cô không đi "xuất giá" mà là đi tìm người.

Thời Sênh cưỡi ngựa ra khỏi thành trì liền thay đổi một chiếc xe ngựa. Loại chuyện làm màu kia lúc có người thì hãy làm, không có người thì cô thích hoàn cảnh thoải mái hơn.

Tốc độ của xe ngựa chậm hơn một chút nhưng vẫn nhanh hơn đội ngũ đằng sau rất nhiều.

"Công tử, trời sắp mưa to rồi, đằng trước có khách điếm, hay là chúng ta tạm dừng ở đây đi?" Người đánh xe ngồi bên ngoài dò hỏi Thời Sênh.

Thời Sênh xốc màn xe lên nhìn, thời tiết âm u, gió to thổi phần phật khiến cô lạnh run, giờ đã bắt đầu vào đông rồi...

Thời Sênh nghe theo đề nghị của người đánh xe ngựa, dừng chân ở khách điếm.

Đây là khách điếm duy nhất ở quanh khu vực này, người tới ngủ trọ rất nhiều. Đại đa số khách trọ là người trong giang hồ, ăn mặc đều đơn giản và tùy ý. Cũng có thương nhân đi buôn bán, đưa cả gia đình theo cùng.

Thời Sênh ăn mặc xa hoa, diện mạo tinh xảo như một vị công tử, vừa tiến vào khiến cho không ít người chú ý.

Âm thanh ồn ào trong quán lập tức nhỏ hẳn xuống.

"Chủ quán, phiền ngươi chăm sóc cho con ngựa một chút." Người đánh xe ngựa tiến vào theo Thời Sênh, nói với tiểu nhị của quán.

"Được, mời hai vị vào trong." Tiểu nhị của quán lập tức buông đồ trong tay ra, mời bọn họ tiến vào. Đại khái là cũng đã gặp qua nhiều kiểu khách rồi nên tiểu nhị có vẻ bình tĩnh hơn những người khác một chút.

Thời Sênh làm lơ tầm mắt của đám người kia, bình tĩnh phân phó tiểu nhị chuẩn bị hai phòng.

Chỉ cần ở trọ tại khách điếm, Thời Sênh đều thuê hai phòng.

Người đánh xe từng từ chối nhưng mặc kệ hắn có ở hay không, vị công tử này nhất định đều thuê hai gian phòng, vì thế đánh xe chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.

Chờ Thời Sênh đi lên lầu rồi, dưới đại sảnh mới lại khôi phục vẻ ồn ào.

Khách điếm là nơi tụ tập của người từ Nam chí Bắc, mọi người ăn uống xong liền quay về phòng ngủ, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hôm sau, Thời Sênh dậy đã thấy người đánh xe và mấy người khác đứng ở ngoài cửa khách điếm, mặt mũi ủ dột.

Thời Sênh nhìn ra ngoài, chỉ thấy mưa rơi ào ào như thác nước trút xuống, gió lớn hắt mưa vào làm cho cô lạnh cả người.

Mưa lớn thế này chắc chắn là không thể đi tiếp được rồi.

Mọi người đứng ở cửa nhìn một hồi lâu, sau khi xác nhận là mưa này sẽ chưa dừng ngay, mọi người đều trở về phòng hoặc đi ăn, ai nấy đều tản ra.

Người đánh xe xoay người, thấy Thời Sênh đứng ở trên đầu cầu thang thì vội vàng chạy tới, "Công tử, mưa lớn quá, chúng ta đợi tạnh mưa rồi hãy đi."

"Ừ, ăn cơm đi." Thời Sênh gật đầu.

Thời Sênh gọi một phần bữa sáng, người đánh xe cũng có phần, nhưng hắn không ngồi cùng Thời Sênh. Theo cách nói của Thời Sênh thì không phải ai cũng có tư cách ngồi cùng bàn với cô.

Trận mưa này từ sáng tới tận lúc chạng vạng cũng chưa hề ngừng lại.

Thời Sênh đứng trên phòng nhìn mưa to bên ngoài, trận mưa này thật khó hiểu...

Đúng lúc Thời Sênh nghĩ tới cái này thì lại thấy ở xa có một điểm đen đang di động về phía bên này.

Càng ngày càng gần...

Thời Sênh: "..."

Bản cô nương đã muốn tránh bọn họ, an an tĩnh tĩnh đi đường của mình, sao lại khó vậy chứ?

Tác giả, ngươi không bức bản cô nương vào tử lộ thì ngươi không chịu được đúng không?

Để bản cô nương đây an an tĩnh tĩnh làm màu làm mè thì chết ai à?

Tức cmn giận nha!

[...] Bản thân cô vốn chỉ là vật hy sinh.

Vật hy sinh thì sao chứ? Vật hy sinh thì không có nhân quyền à? Vật hy sinh thì chỉ xứng đáng làm đá kê chân cho nam, nữ chính sao?

[...] Ký chủ hình như uống nhầm thuốc rồi?

Hôm nay ông không uống thuốc.

Thời Sênh đóng sầm cửa sổ, nhưng âm thanh bên dưới vẫn xuyên thấu qua tầng tầng màn mưa truyền lên trên.

Đội ngũ bọn họ gặp phải một toán thổ phỉ, bị đuổi giết tới tận đây, trong đội ngũ có không ít người bị thương.

Nhiều người như vậy, khách điếm vốn rộng rãi lập tức bị chen đầy, hơn nữa cũng không đủ phòng, đại sảnh toàn người là người.

"Thổ phỉ mà các ngươi nói không phải đám hỏa thổ phỉ ở gần đây đấy chứ?" Trong đám người vây xem có một người ăn mặc kiểu thư sinh nêu vấn đề.


"Làm sao thế? Có vấn đề gì à?" Người bên cạnh Sở Lạc lập tức dò hỏi.

Sắc mặt thư sinh rất kém, "Đám hỏa thổ phỉ kia nghe nói trước kia từng tham gia quân ngũ, không biết tại sao sau đó lên núi làm thổ phỉ, ai cũng có võ nghệ. Người bị bọn chúng theo dõi sẽ không có kết quả tốt. Ngươi nói bọn họ đuổi theo các ngươi... Bọn họ sẽ không đuổi tới tận đây đấy chứ?"

Ngoại trừ gã thư sinh kia, cũng có mấy người đã nghe tin đồn về đám hỏa thổ phỉ, tất cả đều mồm năm miệng mười láo nha láo nháo.

Đám hỏa thổ phỉ như lũ điên, chẳng những cướp tiền mà còn giết người, người già, phụ nữ, trẻ em, chưa từng bỏ qua cho bất kỳ một ai.

Rõ ràng là báo thù chứ cướp bóc gì.

Lăn lộn ở trên giang hồ, có ai mà chưa từng gặp cướp bóc, vì thế người trong giang hồ khá bình tĩnh. Nhưng một vài người bình thường chuẩn bị lên đường lại khá sợ hãi.

"Nếu thổ phỉ tới thì chúng ta phải làm sao?" Có người oán giận.

"Sao các ngươi lại dẫn thổ phỉ tới đây cơ chứ?" Có người chỉ trích.

"Đám thổ phỉ ấy thật sự lợi hại như các ngươi nói sao?" Có người không rõ vấn đề liền nghi ngờ.

Âm thanh ở đại sảnh rất ồn ào, lời nói gì cũng có, nhưng đại đa số vẫn là chỉ trích đám người Sở Lạc dẫn thổ phỉ chạy tới đây.

"Mọi người yên tâm, sẽ không làm liên lụy tới mọi người." Liễu Tử Yên cao giọng nói, "Lúc trước là do chúng ta không có phòng bị nên mới bị bọn chúng đuổi đánh, nếu bọn chúng còn dám tới đây, chúng ta nhất định sẽ giải quyết triệt để."

Đại sảnh liền an tĩnh lại, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Liễu Tử Yên.

Liễu Tử Yên đứng bên cạnh Sở Lạc, tuy rằng bị mưa xối ướt hết người nhưng dù nam chính chỉ là một con chó thì cũng phải là con chó phát ra khí thế cường đại nhất.

Vừa nhìn đã thấy rõ ràng là người không dễ chọc vào.

Nhưng dĩ nhiên... vẫn có kẻ hy sinh xông lên tặng đầu người. Có một người đàn ông đứng trong góc, sắc bén nêu vấn đề: "Các ngươi rất lợi hại đúng không? Nơi này nhiều người như thế, nếu thổ phỉ theo các ngươi tới đây, các ngươi lấy gì để đảm bảo sự an toàn của tất cả mọi người chứ?"

Liễu Tử Yên hơi khựng lại rồi mới nói, "Tôi nói sẽ cam đoan an toàn của mọi người thì sẽ làm được."

1227

Bởi vì có sự cam đoan của Liễu Tử Yên nên người bên dưới không ồn ào nữa.

Có người phát hiện ra đội ngũ này mang theo rất nhiều rương hòm, nhiều đồ như thế, dù bên trong có là gì thì vẫn là hấp dẫn trí mạng với thổ phỉ, chắc chắn bọn chúng sẽ đuổi tới nơi này.

Trời mưa nên tối rất nhanh, khách điếm như một điểm sáng trong đêm tối để chỉ đường cho người ngoài xa.

"Lộc cộc lộc cộc..."

"Giá!"

Tiếng vó ngựa đạp nát màn đêm, người trong khách điếm lập tức lo lắng. Một vài người dồn vào trong góc, mặt mũi tái nhợt.

Liễu Tử Yên và Sở Lạc đi ra cửa, phát hiện có ba người cưỡi ngựa đi qua khách điếm, cũng không hề có ý dừng lại nghỉ chân.

Lát sau thì không có ai tới nữa, người trong khách điếm không chịu nổi nên đã đi về phòng nghỉ ngơi.

Thời Sênh ngồi trong phòng cắn hạt dưa. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ lộp bộp. Cắn xong hạt dưa cuối cùng, cô đi tới phòng bên cạnh, bảo đánh xe ngựa hãy đi trước một chút.

Nếu người đánh xe ngựa mà chết thì cô lại gặp phải phiền toái.

Người đánh xe ngựa hơi kỳ quái nhưng vị khách nhân này của hắn trước giờ vẫn cổ quái như thế, hơn nữa Thời Sênh còn trả thêm tiền, thế là người đánh xe ngựa lập tức dầm mưa ra ngoài, đánh xe rời đi.

"Sao lại có người đi rồi?" Người gác đêm rất kỳ quái, đã nửa đêm rồi, mưa còn lớn như thế...

"Nói với Vương gia một chút."

Người nọ còn chưa động, nơi xa liền vang lên vô số tiếng vó ngựa, âm thanh còn át cả tiếng mưa, đinh tai nhức óc.

"Lộc cộc..."

"Có chuyện gì thế?" Những người còn ở đại sảnh lập tức bừng tỉnh, đi tới bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.

Khoảng cách rất xa, lại bị mưa che chắn tầm nhìn nên không rõ là ai đang tới, nhưng từ tiếng vó ngựa có thể thấy người tới không ít, khí thế rạt rào.

...

Tiếng chém giết vang lên y như Thời Sênh dự đoán. Dựa theo sự phát triển của cốt truyện, người trong khách điếm này, ngoại trừ đám người của nhân vật chính thì sẽ chẳng có ai sống sót.

"A..."

"Tha cho tôi, tôi cho các người tiền, đừng giết tôi, a..."

"Cứu mạng với!"

Thời Sênh ở trên tầng hai, ngoài hành lang đã có âm thanh vang lên. Cô đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài. Khách điếm đã bị bao vây, những người tới tập kích đều dùng khăn che mặt.

Thời Sênh sửng sốt, đây không phải thổ phỉ!

Mẹ kiếp, đây là đuổi giết vai chính rồi.

Vai chính ra ngoài luôn gặp phải bị người đuổi giết.

Mưa còn lớn như thế, mấy cây đuốc kia làm sao mà cháy được vậy, có vòng hộ thân à?

Thời Sênh vừa nhảy từ trên xuống, những kẻ đứng vây bên ngoài lập tức xông lên muốn giết cô.

Nhưng mà người còn chưa tới được gần thì đã bị Thời Sênh dùng một kiếm chém bay.

Thời Sênh xoa xoa cánh tay, "Dọa chết bản cô nương."

Một lời không hợp liền động thủ, có nghĩ tới cảm nhận của vật hy sinh là bản cô nương ta không?

Bản cô nương ủng hộ các ngươi giết nam nữ chính cơ mà!

Đều cùng một phe, còn muốn giết nhau cái quỷ gì?

Vốn dĩ cho rằng có thể dễ dàng giết chết đối phương, kết quả người ta tùy tiện vung vẩy kiếm mấy cái đã giết xong người mình. Hai tên mặc đồ đen liền tiến lên.

Nhị Cẩu Tử, mi nhìn nha, là bọn chúng tự tới cửa tặng đầu, không phải bản cô nương tàn nhẫn nhé.

[...] Nếu Ký chủ không nói chuyện bằng giọng hưng phấn thì có khi tôi cũng sẽ tin đấy.

Dù bọn chúng có không tự dâng đầu tới cửa thì rõ ràng là cô đã rất muốn giết người ta rồi.

Giang hồ a giang hồ, giang hồ mà không giết người thì còn gọi là giang hồ sao?

Gọi là viện dưỡng lão còn đúng hơn ấy.

Thời Sênh mặt mày hớn hở vung thiết kiếm, nước mưa trút xuống như dừng lại, sau đó bắn ngược về phía hai tên mặc áo đen.

Hai tên mặc đồ đen đã nghe được âm thanh, đầu óc mới vừa có phản ứng thì ngực đã bị đập mạnh một cái.

Có thứ gì đó lạnh lẽo xuyên thấu qua quần áo tiến vào trong người như muốn đâm nát cơ thể chúng ra.

"Rầm!"

Hai gã mặc đồ đen ngã bật về đằng sau, dưới ánh đuốc, có thể nhìn thấy gương mặt méo mó vì đau đớn của chúng.

Chết rồi?

Không có máu...

Sao tự nhiên chết rồi?

Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía vị công tử đứng cách đó không xa, nước mưa xung quanh như tránh hắn, một chút nước cũng chẳng rơi lên người.

Gương mặt nằm giữa vùng ánh sáng và bóng tối giao nhau, một nửa chìm trong màn mưa, một nửa hiển lộ ra ngoài, bóng đêm sau lưng như quái vật đang giương nanh múa vuốt, không khí âm trầm, quỷ dị không nói nên lời.

"Giết hắn!" Không biết là ai hét lên, một nửa số người đang bao vậy khách điếm lập tức xông về phía Thời Sênh.

Thời Sênh: "..."

Làm người không nên xúc động lỗ mãng như thế! Sẽ ném luôn cái mạng nhỏ đấy!

Công phu của đám sát thủ áo đen này không tệ, với công phu mèo cào của nguyên chủ thì chỉ có thể đánh nhau với mấy tên ăn chơi trác táng trong hoàng thành thôi, chứ làm sao có thể lăn lộn với đám người giang hồ đao kiếm không có mắt này được.

Cho nên, Thời Sênh vừa lên đã dùng thiết kiếm, cứ đánh ngã tất cả đã rồi nói.

"Không được để cho chúng chạy!"

Phía sau vang lên vài tiếng rống to, mấy bóng người bay vụt ra từ trong khách điếm, nhưng đều bị những người bên ngoài chặn lại, còn những kẻ đuổi theo thì đứng ở cửa như hổ rình mồi.

"Dung Vương điện hạ!" Người bên cạnh Sở Lạc nhận ra Thời Sênh, kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Một tiếng này làm cho tầm mắt của tất cả những người khác đều dừng trên người Thời Sênh.

Thời Sênh đẩy tên áo đen cuối cùng chắn trước mặt mình ra, biểu tình vô cùng kinh ngạc, "Ô, Lạc Vương, bị người đuổi giết đấy à?"

Sở Lạc cảm nhận được rõ ràng vẻ vui sướng khi người gặp họa và sự trào phúng trong câu nói ấy.

"Dung Vương, bớt nói mát đi, tình cảnh của chúng ta cũng chẳng khác nhau đâu." Giờ hắn cũng đang ở trong vòng vây, có cái quái gì mà vui khi thấy người gặp họa chứ?

Thời Sênh chống thiết kiếm trên mặt đất, kiêu ngạo đáp: "Đúng, không khác nhau lắm, nhưng bản vương muốn ra chỉ là chuyện trong một giây."

"Cuồng vọng tự đại."

Thời Sênh vung thiết kiếm, "Cuồng vọng tự đại thì sao chứ? Không phục á? Tới giết ta đi!"


Sắc mặt Sở Lạc đen ngòm, "Dung Vương, lúc này ngươi lại muốn chơi trò miệng lưỡi nhanh nhẹn với ta đấy à?"

Thời Sênh kỳ quái hỏi lại, "Không được sao?"

Người mặc áo đen: "..." Coi bọn họ là người vô hình à?

Rốt cuộc có để họ vào mắt hay không vậy?

Đám người mặc áo đen bị Thời Sênh làm lơ, "Xuống địa ngục mà cãi nhau đi! Giết bọn họ, không để ai sống sót."

Tất cả đám sát thủ đều đánh tới.

Mưa càng lúc càng lớn, màn mưa che khuất biểu tình trên mặt họ.

Thời Sênh bỏ thiết kiếm ra, giẫm lên trên. Trong ánh mắt quỷ dị và sợ hãi của đám người áo đen, cô bay vọt lên.

Chuyện này...

Sao lại có một thanh kiếm biết bay chứ?

Còn là một thanh kiếm có thể để người ngồi lên nữa.

Chưa từng nghe có thứ vũ khí nào lợi hại như thế.

Là kiến thức của bọn họ hạn hẹp hay bọn họ bị ảo giác rồi?

Thời Sênh ngồi xếp bằng trên thiết kiếm, nhìn đám người áo đen không ngừng nhảy lên. Bọn họ có khinh công, nhưng khinh công yêu cầu phải có lực, cũng không thể bay trong không trung thời gian dài được.

Thời Sênh lại bay lên cao hơn, thật cmn không biết xấu hổ.

Cô chỉ biết bay lên trời thôi à, bọn họ không biết đâu đấy!

Thời Sênh ngồi ở bên trên hoàn toàn không có ý sẽ tấn công, vì thế bọn họ đành từ bỏ cô, chuyên tâm tấn công Sở Lạc và Liễu Tử Yên.

Nhìn nam chính và nữ chính bị vây công, những thời khắc như này thì đương nhiên phải... cắn hạt dưa

1228

Đám người Sở Lạc và Liễu Tử Yên bị vây vào giữa, cả đám sát thủ vây quanh họ.

Lúc này, Thời Sênh mới nhận ra Sở Lạc bị thương.

Bình thường, nam chính nữ chính đánh trăm trận trăm thắng mà ở bên nhau thì sẽ bị người ta ám toán thành công, sau đó nữ chính sẽ cứu nam chính các kiểu, cuối cùng vẽ nên một câu chuyện tình yêu duy mỹ động lòng người.

"Ai phái các ngươi tới?" Mặc dù bị thương nhưng khí phách của nam chính trên người Sở Lạc vẫn không hề giảm, màn mưa đều như làm nền cho hắn.

Trong đám sát thủ có một người tiến lên, giọng khàn khàn, rõ ràng là cố ý đổi âm, "Lạc Vương gia, chuyện này cũng không nên trách chúng ta, chúng ta chỉ phụng mệnh hành sự."

"Ta bảo này, các ngươi muốn giết thì giết nhanh đi, cọ tới cọ lui là sẽ có người tới cứu họ đấy." Thời Sênh không nhịn được chen vào, dù sao cũng sẽ chết, nói nhảm nhiều thế làm gì?

Miệng của tên sát thủ giật giật. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, nước mưa chảy thành dòng từ trên không trung rớt xuống, nhưng mà người kia thì lại chẳng hề ướt một chút nào.

Đây là Dung Vương thất sủng trong lời đồn đó ư?

Chẳng giống một chút nào...

"Nhìn ta làm gì? Nhìn ta thì bọn họ sẽ chết được chắc?" Thời Sênh trừng mắt, "Các ngươi mà còn không giết bọn họ thì cứu binh sẽ tới đấy."

Đừng hỏi cô tại sao biết, đều là motip cả.

"Dung Vương!" Có người gầm lên.

Hắn lại đi giúp đám sát thủ này.

"Ngươi cho rằng bọn chúng sẽ bỏ qua cho ngươi sao?" Lúc này không nghĩ cách cùng phá vòng vây mà còn có tâm tình đi xúi giục sát thủ giết người, Dung Vương điên rồi chắc?

Thời Sênh hấp háy mũi, phun ra vỏ hạt dưa, nhóp nhép miệng hai cái rồi nghiêm túc nói tiếp: "Yên tâm, ta sẽ báo thù cho các ngươi, các ngươi cứ an tâm mà đi thôi! Đảng và nhân dân sẽ nhớ kỹ các ngươi. Các ngươi là anh hùng của thế giới, đi mạnh giỏi nhé!"

Sênh Thần Kinh online.

Liễu Tử Yên đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ và không dám tin tưởng.

Tiếng mưa rơi quá lớn, ả không xác định chắc chắn là mình có nghe đúng hay không.

Nhưng mà...

Nếu không phải nghe lầm, vậy người kia cũng giống ả, là xuyên không tới đây sao?

Mọi người: "..." Những lời này hơi khó hiểu, nhưng chắc chắn không phải lời hay ho gì.

Gã sát thủ ngẩng đầu ước lượng khoảng cách giữa mình và Thời Sênh, khả năng có thể bay lên giết người là tương đối thấp, thôi cứ giết hết đám người bên kia đã rồi hãy tính tiếp.

Hắn quay đầu, nhìn thẳng vào Sở Lạc, "Đắc tội rồi, Lạc Vương gia."

Đám sát thủ lại xông vào bọn Sở Lạc, những người đó cũng chẳng có thời gian mắng chửi Thời Sênh nữa, ra sức chống đỡ. Sát thủ người đông thế mạnh, dùng chiến thuật biển người cũng có thể mài chết bọn họ.

"Dung Vương, ngươi thật sự thấy chết không cứu sao?"

Không rõ là ai bị ép phát điên lên, ngửa mặt lên trời quát Thời Sênh.

Thời Sênh cắn hạt dưa, ra lệnh cho thiết kiếm giảm độ cao một chút, đám sát thủ bên dưới lập tức khẩn trương, lấy vũ khí ra đối phó với cô.

Thời Sênh không thèm để ý tới bọn họ, bắt đầu rêu rao: "Giúp bạn không tiếc cả mạng sống, có muốn một phần ăn xa hoa không?"

Người kia không nói gì, trực giác nói cho hắn, người này không phải kẻ tốt lành gì.

Hai bên lại lâm vào chiến đấu.

"Vèo vèo..."

Tiếng xé gió lan truyền, vô số mũi tên mang theo lửa vọt tới làm cho toàn bộ đêm tối đều sáng bừng lên.

Thời Sênh ngẩn ra, tình huống gì thế này?

Chẳng lẽ là muốn giết hết toàn bộ những người ở đây?

"Đùng đùng đoàng..." Trên không trung đồng thời vang lên tiếng sấm, những tia sét đánh xuống chỗ Thời Sênh mà không hề có báo trước.

Thời Sênh: "..."

Đợi chút, tại sao lại đánh ông?

Ông có làm gì đâu chứ?

Ngươi đừng quá bất công như thế?

Đùng đùng đoàng...

Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!

Thời Sênh bị buộc quay về mặt đất, cô vừa hạ xuống, những tia sét liền dừng lại.

Thời Sênh: "..."

Không cho bản cô nương lên trời chứ gì?

Thời Sênh tiếp tục giẫm lên thiết kiếm bay lên, nhưng vừa dừng lại một chút thì sét lại đánh xuống tiếp.

Không hề có tình người.

Điên mất.

Tại sao lại không cho bản cô nương bay lên hả?

Thời Sênh thử vài lần, lần nào cô hạ xuống thì sét đều dừng đánh, nhưng cứ lên một chút là dính đòn.

Hiện tại muốn lên trời cũng phải có giấy thông hành, đau lòng quá đi mất.

Thời Sênh đứng trên mặt đất nhìn lên trời đầy phiền muộn, ta phải cứu vớt ngươi thế nào đây Thiên Đạo ngu si đần độn của ta ơi?

Thật lâu sau, cô thở dài, không cho lên thì thôi! Không thể xưng bá bầu trời, ông đi xưng bá lục địa cũng được.

Ngươi mà còn dám đánh ông, ông sẽ cho ngươi biết tay.

Dù cho Phượng Từ có ở thế giới này đi chăng nữa thì cô cũng đánh sập thế giới luôn, cùng lắm là gặp lại ở thế giới sau.

[...] Quả nhiên, Phượng Từ cũng không ngăn được Ký chủ phát rồ.

Thời Sênh nghiêng đầu nhìn xung quanh, sát thủ áo đen và nhóm người Sở Lạc đã ngưng đánh nhau, tạo thành một mặt trận thống nhất để ngăn cản những mũi tên lửa không ngừng bắn tới.

Hỏa tiễn tới hết đợt nọ đến đợt kia, không cho mọi người có một phút nào để nghỉ ngơi lấy sức cả.

Nhưng những mũi tên đó lại cố tình không nhắm tới Thời Sênh.

Thời Sênh từ bên cạnh dịch dịch tới gần tên sát thủ áo đen, hỏi hắn, "Không phải người của ngươi à?"

Tên sát thủ đang chắn mũi tên, đột nhiên có âm thanh vang lên làm hắn giật mình phân tâm, mũi tên xẹt qua mặt hắn, khăn che mặt màu đen liền bén lửa.

Hắn vội vàng gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt vuông vắn.

Hắn nhìn sang bên cạnh đầy đề phòng. Thời Sênh đứng ở cách hắn không xa, đang nghiêng đầu nhìn hắn, đôi con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh lửa nhưng lại chẳng hề có một chút cảm xúc nào.

Hắn phát hiện mũi tên bay vòng qua bọn họ...

Đây là cái năng lực quỷ gì?

Mẹ ơi, ở đây có yêu quái!

Thời Sênh lại hỏi một lần, "Không phải người của ngươi à?"


Tên sát thủ tức tới bật cười, "Dung Vương, ngươi cảm thấy đây là người của ta mà lại đi tấn công cả ta à?"

Thời Sênh chớp mắt, "Cũng khó nói mà, rốt cuộc là các ngươi đã làm ra chuyện này, không chừng có người muốn diệt khẩu toàn bộ thì sao?"

Sát thủ áo đen: "..."

Tuy rằng cảm thấy người này đang nói linh tinh, nhưng sao tự nhiên lại thấy cũng hơi có lý.

Sát thủ áo đen hít sâu một hơi, ánh mắt quét qua đám người bên kia, cổ quái hỏi: "Dung Vương, ngươi và Lạc Vương là cùng một nhóm, tại sao không cứu bọn họ?"

Thời Sênh trợn trắng mắt, "Cùng nhóm thì phải cứu à? Ai quy định cái này?"

Sát thủ áo đen: "..."

Được rồi, chẳng ai quy định cả.

Thời Sênh lấy hạt dưa ra, tìm một chỗ ngồi xổm xuống, cô vừa động, mũi tên lửa lại tiếp tục bắn về phía tên sát thủ.

Tên sát thủ cả kinh, dịch về phía Thời Sênh theo bản năng.

Thời Sênh liếc hắn một cái, thu thiết kiếm lại bên người, phạm vi bảo vệ cũng thu hẹp lại, tên sát thủ lại tiếp tục bị tấn công.

Sát thủ áo đen: "..."

Dung Vương này thật sự quá cổ quái!

Thời Sênh đang tự hỏi mình phải thêm dầu vào lửa thế nào để soái khí nhất, bên cạnh đột nhiên xuất hiện ba người, giọng cẩn trọng và nôn nóng, "Điện hạ, mau đi theo thuộc hạ!"

"... Các ngươi là ai?" Cô chắc chắn mình không quen biết ba tên này.

Vẻ mặt bình tĩnh và hờ hững của Thời Sênh khiến ba tên kia sửng sốt một chút, sao phản ứng của Dung Vương điện hạ lại bình thản thế này?

Nhưng giờ không phải lúc tự hỏi, một người trong đó nhanh chóng giải thích, "Thuộc hạ là người do Tư Mã đại nhân phái tới, đây là tín vật, chắc điện hạ nhận ra chứ?"

Người nọ lấy ra một miếng ngọc bội, đây là đồ của ông ngoại nguyên chủ.

"Điện hạ, ngài theo thuộc hạ rời khỏi nơi này trước, chuyện còn lại, thuộc hạ sẽ bẩm báo với điện hạ sau."

1229

Thời Sênh bị lôi đi một cách khó hiểu. Chờ rời khỏi phạm vi của khách điếm rồi, ba người kia mới lấm lét nhìn xung quanh như ăn trộm, sau đó giả tiếng mèo kêu để phát tín hiệu.

Trong mưa lớn, có vài người lộ ra, cung kính chào hỏi, "Thuộc hạ tham kiến điện hạ."

"Ừ." Có chút ngẫn, chờ bản thiên tài bình tĩnh lại đã, "Người phóng hỏa bên ngoài kia là ai?"

"Đối thủ một mất một còn của Lạc Vương." Một người nhanh chóng trả lời, "Điện hạ, lần này đi Xích Diệu, Hoàng đế muốn ngài có đi mà không có về. Đại nhân đã chuẩn bị tốt ngân lượng và nơi ở cho ngài, ngài không cần đi Xích Diệu, cũng không cần quay về kinh thành nữa."

Thời Sênh: "..." Không đi Xích Diệu thì sao tìm được tên ngốc Phượng Từ kia chứ? Các ngươi đừng có sắp xếp lung tung được không?

"Ta mất tích, bọn chúng sẽ không tìm sao?"

"Chúng ta sẽ sắp xếp thế thân cho điện hạ, tạo thành hiện trường ngài bỏ mạng, sẽ không để bọn họ phát hiện ra."

Để người khác chết thay mình ư?

Thân là một vai ác có phong cách, cô không thể làm chuyện đó được.

"Bản Vương nhất định phải tới Xích Diệu." Thời Sênh từ chối đề nghị của bọn họ.

"Điện hạ?" Mọi người khó hiểu, tới Xích Diệu chính là đi vào đường chết.

Xích Diệu hoàn toàn không có ý tứ đàm phán gì với họ. Điện hạ đi rồi, bọn họ sẽ tạo ra một chút việc, vừa lúc lấy cớ để gây chiến.

"Trở về nói với Tư... ông ngoại, bản Vương sẽ không có việc gì." Thời Sênh hơi gật đầu, "Các ngươi trở về đi."

"Điện hạ!" Một đám người đột nhiên quỳ xuống, "Chức trách của bọn thuộc hạ là đưa điện hạ rời khỏi đây an toàn, nếu điện hạ khăng khăng muốn tới Xích Diệu, thuộc hạ chỉ có thể lấy chết tạ tội."

Còn dùng tính mạng của mình để đe dọa nữa!

"Vậy các ngươi chết đi." Thời Sênh nhấc chân định rời đi.

Một đám người hai mặt nhìn nhau, tính cách của điện hạ sao lại thay đổi lớn như thế chứ?

Nhưng nhiệm vụ kiểu gì cũng phải hoàn thành, một tên đưa mắt ra hiệu cho những người còn lại, chuẩn bị dùng sức mạnh để ép mang Thời Sênh đi.

Bọn họ đồng thời đứng lên, vây lấy Thời Sênh, "Điện hạ, đắc tội!"

Bọn họ cũng là bất đắc dĩ mới phải ra tay với Thời Sênh.

Nhưng vừa mới động thủ, bọn họ mới biết mình quá ngây thơ rồi.

Một đám người bị xếp chồng lên nhau thành ngọn núi nhỏ.

Khóc không ra nước mắt, từ bao giờ mà điện hạ lại lợi hại như thế?

Thời Sênh đứng trước mặt tòa "núi người", mặt mày lạnh lùng, "Hoặc là lăn về, hoặc là đi theo sau bản vương, đừng có dùng mấy thủ đoạn rác rưởi như âm thầm đánh ngất ta, hạ dược, dụ dỗ..."

Mọi người: "..." Với giá trị vũ lực như thế này của ngài, bọn họ làm sao còn dám có chủ ý đó nữa.

Một đám người thương lượng trong tư thế cổ quái này một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận: "Bọn thuộc hạ đi theo điện hạ."

Chuyện này phải nhanh chóng bẩm báo với đại nhân, bọn họ không dám quyết định.

Trước khi có mệnh lệnh mới, bọn họ phải đi theo điện hạ, cam đoan sự an toàn của ngài ấy.

Khóe miệng Thời Sênh nhếch lên, "Nhớ kỹ, ta nói là theo sau chứ không phải theo bên người bản vương, đừng để bản vương nhìn thấy các ngươi."

"... Vâng." Dù sao bọn họ cũng là ám vệ, giấu mình ở chỗ tối là chuyện bình thường.

Thời Sênh giải quyết xong đám người này liền quay lại khách điếm. Trận chiến đã dừng, toàn bộ khách điếm đều bị thiêu cháy, mà những kẻ phóng hỏa lại không thấy đâu cả.

Đám sát thủ cũng đã rút lui, chỉ có một đống thi thể trên mặt đất.

"Ai?" Thời Sênh còn chưa bước ra khỏi bóng đêm thì đã có tiếng quát lớn, đồng thời còn có tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ, âm thanh trường kiếm phá tan màn mưa, bắn vào trong đêm tối.

"Coong..."

Âm thanh vũ khí sắc bén va chạm vào nhau vô cùng chói tai.

Trường kiếm bắn ra khỏi bóng đêm, cắm thẳng xuống trước mặt kẻ vừa rút kiếm, chỉ kém một tấc nữa là xuyên qua chân hắn.

Hắn lùi về sau một bước, kiếm trước mặt liền "răng rắc" mấy tiếng, sau đó gãy vụn, sắc mặt hắn đầy kinh hãi nhìn vào sâu trong bóng đêm.

Trong bóng đêm, có người thong thả bước ra, quần áo trên người kẻ đó thoải mái, sạch sẽ, nước mưa xung quanh như cố ý tránh rơi vào người hắn.

Thiết kiếm kéo lê trên mặt đất, để lại một vệt sâu và dài.

Thời Sênh đánh giá người đối diện một chút, sau đó tầm mắt dừng trên người gã đàn ông đứng sau lưng hắn.

Mặc một bộ bạch sam đơn giản, bên hông đeo sáo ngọc phỉ thúy. Sắc da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo như tượng điêu khắc, quanh thân vấn vít hơi thở sạch sẽ, linh hoạt mà kỳ ảo, giống như từng tiếng Phạn âm nơi chùa chiền truyền vào trong trần thế ồn ào náo nhiệt.

Nhìn hắn một cái thôi sẽ có cảm xúc muốn phóng hạ đồ đao, quy y cửa Phật.

Tên này...

Ai nhỉ?

[Nam thứ, Tịnh Trần.]

Thời Sênh: "..." Nam nhân của nữ chính, khó trách có khí tràng lớn như thế.

[Nhiệm vụ phụ tuyến: Thay đổi kết cục của Tịnh Trần.]

Thời Sênh: "..." Đã bảo sao Nhị Cẩu Tử đột nhiên lại tốt bụng thế, biết ngay là có ý đồ khác.

Người đàn ông của nữ chính ta không thèm chạm vào!

Ta muốn đi tìm bảo bối của nhà ta, tạm biệt!

[Ký chủ, kết cục cuối cùng của Tịnh Trần rất thảm, cô thật sự không làm sao?]

Không không không, ta chỉ muốn đi tìm bảo bối của nhà ta thôi, cái khác bỏ đi.

Thảm thế nào cũng có thể thảm bằng ta sao? Vai chính có tác giả hỗ trợ nên bất tử, còn luôn có hai tên ngu ngốc núp đằng sau luôn tính kế mờ ám với ta, làm màu một tí thì bị sét đánh, nói chuyện yêu đương phải trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, ta mới thảm! Sao không ai cứu ta chứ?

[...]

Không phải cô đánh rắm cũng giải quyết xong chuyện sao?

Giả vờ thảm thiết cái gì?

Nói thảm thì phải nói nó đây này. Chủ nhân vẫn không online, chủ nhân vừa login một cái đã bị đổi chủ, cả ngày bị áp bức, nó mới là người nên tuyệt vọng... A không, Hệ thống!

Một người một Hệ thống ở bên này so thảm, bên kia Tịnh Trần đã đi tới, "Vị công tử này, ngươi là người ở đâu?"


Thời Sênh hoàn hồn, chọc chọc thiết kiếm xuống đất, "Đi ngang qua, đi ngang qua..."

"Công tử, hình như hắn là Dung Vương."

Thời Sênh trừng mắt với kẻ vừa lên tiếng, ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm.

Vẻ mặt của Tịnh Trần an nhiên, giống như mấy ông sư trên ti vi, kiểu nhìn thấu sinh tử, nhìn thấu hồng trần, tùy thời chuẩn bị theo gió mà đi, như diều gặp gió bay ba vạn dặm...

Ừm, hình như có chỗ nào không đúng.

"Tịnh Trần công tử, hắn là đồng bọn với đám người kia." Liễu Tử Yên vẫn mặc trang phục hộ vệ, nhưng tóc đã rũ rượi hết, hóa trang cũng đã không còn, lộ ra một gương mặt xinh đẹp động lòng người, nhìn qua có điểm đẹp chật vật.

Thời Sênh không phục, "Liễu cô nương, từ khi nào bản vương lại là đồng bọn của đám người kia thế?"

Đừng tưởng rằng ngươi là nữ chính, ngươi xinh đẹp thì ngươi có thể nói bậy.

Đám ngu ngốc kia mà cũng xứng làm đồng bọn của ông đây sao?

Cái loại đồng đội ngu như heo đó, đánh chết cũng không cần.

"Ta tận mắt nhìn thấy." Biểu tình của Liễu Tử Yên khá nghiêm túc, "Lúc ấy ngươi và tên sát thủ đứng chung một chỗ với nhau, nếu các ngươi không phải cùng một bọn thì vì sao bọn chúng lại không tấn công ngươi? Sau đó ngươi đã đi đâu? Dung Vương, ngươi có thể giải thích được những chuyện này thì ta sẽ tin ngươi và bọn chúng không phải là đồng bọn."

Thời Sênh nhướng mày, "Tại sao bản vương phải giải thích với ngươi, ngươi tin ta hay không thì liên quan quái gì tới ta?"

Biểu tình của Liễu Tử Yên càng lạnh hơn, trong đáy mắt mang theo tìm tòi, nghiên cứu không dễ phát hiện, "Ngươi không giải thích được thì tất nhiên sẽ không giải thích cho ta rồi."

Thời Sênh nhếch miệng, "Liễu cô nương, không bằng nói thế này đi, cô có chứng cớ gì chứng minh ta và chúng là một bọn."

"Ta nhìn thấy tận mắt."

"A, vậy ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy ta giết người của chúng." Lúc bọn họ xông ra, cô đang giết đám sát thủ, "Vậy Liễu cô nương cho ta hỏi, vì sao ta phải giết người một nhà? Ta bị thần kinh chắc?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info