ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1187-1191

LittleZiZi14

1187

Lưu Vân là một kẻ không bình thường của thần giới. Điểm không bình thường biểu hiện ở chỗ, danh tiếng của hắn ở thần giới rất không tốt, tước vị cũng không cao, nhưng địa vị lại rất cao, thực lực không biết rõ được.

Với lại hắn là vị thần tiên duy nhất ở trên hoang hải.

Hoang hải chính là cái chỗ mà Thời Sênh ra ngoài kia, không phải là biển, mà là một mảnh hoang vu, trong hoang hải không có thứ gì cả.

Không có yêu thú, không có thực vật, không có sinh mệnh, nơi này xưa nay là chỗ tốt để hẹn đánh nhau.

Nhưng bây giờ hoang hải bị huỷ rồi, cả hoang hải, có quá nửa là bị tan biến hẳn, chỗ tan biến trở thành một mảnh hư không, không ai biết mảnh hư không này nối liền với chỗ nào.

Sênh Đầu Sỏ biểu thị... đại chiêu cô tung ra, uy lực mà không lớn chút, làm sao xứng đáng được với cô.

"Cái đám thiểu năng của thần giới đó tìm ta làm gì?"

Lưu Vân vẫn ngồi trên mặt đất, nhìn vết thương trên người hắn, "Tiểu Phượng Hoàng, hỏi chuyện phải có lễ phép biết chưa hả?"

Thời Sênh dứ dứ thiết kiếm, Lưu Vân nghẹn họng, "Ngươi là con Phượng Hoàng cuối cùng của thế gian, đương nhiên là phải nuôi ngươi thành linh vật rồi."

"Ta huỷ hoang hải rồi, bọn họ còn tìm ta kiếm chuyện à?" Còn làm linh vật? Có bệnh à!

"Trong hoang hải chẳng có gì cả, gây chuyện với ngươi làm gì?"

"Vậy vừa rồi ngươi nói cái gì mà Tru Tiên Đài?"

Lưu Vân: "..."

Hắn lúng túng ho một tiếng, đứng lên, "Ta nói thế không phải là... để chọc ngươi cho vui sao?"

"Ha ha!" Chọc vui cái ông nội nhà ngươi!

Lưu Vân sán đến trước mặt Thời Sênh, hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Phượng Hoàng, ngươi đã niết bàn chưa?"

"Niết bàn cái gì?" Thời Sênh trừng hắn, "Đứng xa chút, ông đây sợ đánh chết ngươi."

Lưu Vân không động đậy, "Tiểu Phượng Hoàng đừng hung dữ như thế, ngươi là con mái, phải dịu dàng biết chưa hả? Nếu không sau này không có con thú nào muốn giao phối với ngươi đâu."

Con mái...

Giao phối...

Thời Sênh bị hai chữ này đánh trúng, không có cách nào tiếp thu sự thật mình biến thành thú vật.

"... Ngươi mới sinh ra, không biết cũng là bình thường. Phượng Hoàng niết bàn, trùng sinh từ trong biển lửa. Phượng Hoàng khác nhau thời gian niết bàn cũng sẽ khác nhau. Chủng tộc của ngươi... nghe nói là huyết thống của tộc Kim Phượng thuần chủng nhất. Huyết thống càng thuần chủng, thời gian niết bàn sẽ cách nhau càng dài. Ngươi có lẽ cứ một nghìn năm sẽ niết bàn một lần. Ngươi vừa mới sinh ra đã niết bàn một lần, Tiểu Phượng Hoàng, ngươi có chút không hợp lý."

Thời Sênh nhớ lại chuyện mình trải qua ở cái hồ đó, đó chính là Phượng Hoàng niết bàn?

"Sao ngươi lại biết ta niết bàn rồi?"

Lưu Vân lập tức cười đắc ý, "Ta từng nhìn thấy Phượng Hoàng niết bàn một lần, đồng tử của nó giống ngươi như đúc."

Thời Sênh sờ sờ mắt, nhìn bóng mình trên thiết kiếm.

Chung quanh đồng tử có một vòng ánh sáng đỏ, nhìn rất kỳ dị.

Theo lý mà nói Phượng Hoàng vừa mới sinh ra, căn bản sẽ không xuất hiện tình huống như thế, cho dù Phượng Hoàng chết lúc sinh ra, cũng phải đợi đến thời gian niết bàn đặc biệt, thì mới tắm lửa trùng sinh.

Lưu Vân dường như rất thích cô, phổ cập khoa học các sự tích của thần giới cho Thời Sênh, đại cương thì không khác lắm so với những thứ cô biết, điểm khác biệt là một số thiết lập trên các chi tiết nhỏ.

Thời Sênh biết người đàn ông ở hoang hải lúc đó tên là Tương Lăng, là chiến thần của thần giới, có thần khí Hiên Viên kiếm.

Nam chính Vân Mạch, thượng thần duy nhất của thần giới, nhưng vì nữ chính mà đọa thần thành ma.

Lai lịch của nữ chính cũng hơi lớn, một cây hoa sen xanh mà trời đất thuở ban sơ thai nghén ra, lúc gặp nam chính, là một ma tộc muốn dùng sức mạnh của nữ chính, chuẩn bị huỷ đi bản thể của cô ta, lúc đó nữ chính vẫn chưa biến hoá, chỉ là một cây sen xanh.

Sau khi được nam chính cứu về, liền nuôi dưỡng, cho đến khi nữ chính biến hoá, nữ chính thích nam chính, nhưng lúc này, nữ chính mới biết, nam chính đối với cô ta như vậy, hoàn toàn là vì muốn dùng sức mạnh nguyên khai nhất của trời đất từ cô ta, đi cứu một nữ nhân khác.

Đối với thiết lập này, Thời Sênh chỉ có thể dùng hai từ để hình dung, thiểu năng.

Dùng nữ chính để đi cứu người khác, lại dùng người khác để cứu nữ chính.

Kẻ xui xẻo là ai?

Vẫn là cái bia đỡ đạn cuối cùng này.

Lưu Vân vẫn đang hừ hừ, "Cái gì mà thượng thần duy nhất, đầu óc cái đám thần tiên đó bị Tiểu Bạch ăn mất rồi."

Thời Sênh xen vào, "Trên thế gian này vẫn còn thượng thần à?" Tiểu Bạch là cái quỷ gì.

"Đương nhiên..." Lưu Vân đột nhiên dừng lại, "Tiểu Phượng Hoàng à, thân thể ngươi có chút không đúng, ta phải dẫn ngươi đi gặp một người, ngươi là linh vật của thần giới chúng ta, không thể xảy ra chuyện được."

Linh vật Sênh: "..."

Thời Sênh lười để ý đến Lưu Vân, đứng lên đi ra ngoài.

Lưu Vân vội vàng đuổi theo, "Tiểu Phượng Hoàng, ngươi có nghe thấy ta nói không hả?"

"Không đi." Ai biết có phải là ngươi đưa bản cô nương cho ai nghiên cứu hay không, sợ lắm.

Lưu Vân có chút tức giận, "Tiểu Phượng Hoàng, ta muốn tốt cho ngươi mà, ngươi đừng có không biết tốt xấu như thế chứ."

Thời Sênh bước mấy bước ra cửa lớn, Niệm Đông và Ti Trúc đứng ở một bên run lẩy bẩy, nghĩ lại mấy ngày nay hai em gái nhỏ này bị dọa thảm rồi.

Ai kêu bọn họ ném mình vào cái hồ nát đó.

Thời Sênh liếc bọn họ một cái, mặc kệ Lưu Vân, thân hình đột nhiên biến đổi, hoá thành một con Phượng Hoàng màu vàng, bay lên chân trời.

Thời Sênh: "..."

Cô vẫn chưa muốn biến thân mà.

Nhưng vừa bay một cái liền biến thành bộ dạng này, thật là...

Muốn chém người!

Thời Sênh phải đập đập cánh không thoải mái chút nào, suýt nữa thì rơi từ trên trời xuống, bên dưới còn có người nhìn, nêu như cô rơi xuống thì mất thể diện lắm, vì làm màu, Thời Sênh chỉ có thể đập cánh.

Lưu Vân ngẩng đầu nhìn Phượng Hoàng trên không trung, đột nhiên xoay đầu, "Niệm Đông, Ti Trúc, các ngươi nhìn thấy lông đuôi của cô ấy không?"

"Nhìn... nhìn thấy ạ." Ti Trúc yếu ớt gật đầu.

"Tiên quân, lông đuôi của tộc Kim Phượng hẳn phải là màu vàng, tại sao cô ấy... lại như vậy?" Niệm Đông trấn định hơn.

Lưu Vân sờ cằm, "Ta cũng rất hiếu kỳ."

Niệm Đông: "..."

Nếu như ngài không biết, tại sao phải bày ra cái vẻ, ta đã nhìn thấy cái thiên cơ nát đó rồi hả Tiên quân!

...

Vừa ra khỏi kết giới, Thời Sênh đã nhìn thấy một mảnh hư không, giống như cái động đen, cô bay qua động đen, hạ xuống sát biên giới của vết nứt.

Cô vừa hạ xuống, lập tức biến thành hình người, vẫn là bộ dạng đứa trẻ choai choai như cũ. Thời Sênh rầu rĩ cúi đầu nhìn tay nhỏ.

Bộ dạng này về sau sống sao hả?

Đúng lúc cô đang nhìn tay, hào quang lóe sáng, một bóng người hạ xuống trước mặt cô.

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn, chính là người đàn ông áo trắng ngày đó cô nhìn thấy... chiến thần Tương Lăng.

Ánh mắt hắn nhìn mình có chút khó tin được, lại có chút phức tạp sau khi vui mừng.

Tương Lăng giơ tay ra với Thời Sênh, "Tiểu gia hỏa, ta tới đón ngươi về nhà."

Thời Sênh: "..."

Về nhà nào, cô không phải là con Phượng Hoàng cuối cùng sao? Nhà ở đâu ra?

Thời Sênh vừa hay muốn tiếp cận thần giới, thuận tiện đợi nữ chính online, cho nên sau một lúc suy nghĩ, liền cao quý gật đầu.

Tay Tương Lăng lúng túng dừng ở không trung. Sau khi Thời Sênh gật đầu, hắn có chút không tự nhiên thu tay lại, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đám mây.

Đám mây rất lớn, sau khi đi lên Thời Sênh ngồi vào trong góc, dùng ánh mắt cảnh cáo Tương Lăng, không được phép lại gần cô.

Tương Lăng đứng ở một bên, ánh mắt lại luôn quan sát Thời Sênh.

Thời Sênh bình thản ung dung, không có chút hiếu kỳ và thấp thỏm nào, chỉ bình tĩnh nhìn mây mù lướt qua bốn phía.

Cô có thể cảm thấy, càng đi về phía trước, linh khí càng dồi dào.

1188

Tương Lăng dẫn Thời Sênh đến tầng trời thứ ba mươi ba, đây là chỗ Tiên đế ở.

Ánh mắt Tiên đế nhìn Thời Sênh cũng có chút phức tạp, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, "Tiểu gia hỏa tên là gì?"

"Sí Ly."

Tiểu cô nương bên dưới mặc một cây đen. Một đứa trẻ mặc màu đen thế này, vốn là không dễ nhìn, nhưng cô mặc lại vô cùng đẹp, tôn lên da thịt trắng nõn như ngọc.

Đứng trong đại điện huy hoàng này, không lộ ra chút nhỏ bé nào, ngược lại thu hút tầm mắt của người khác. Phản ứng của cô bình tĩnh lãnh đạm, giống như không để ý đến những chuyện này.

Đối với Tiên đế mà nói, đây chẳng qua là một tiểu gia hỏa mới sinh ra, nhưng có khí thế như thế, sau này hẳn sẽ là một nhân vật lớn.

"Sí Ly..." Tiên đế thu lại suy nghĩ, gật gật đầu, "Là một cái tên hay, vậy sau này gọi ngươi là Sí Ly, núi Nam Ngô cũng nên có chủ nhân rồi."

Núi Nam Ngô từng là nơi ở của tộc Phượng Hoàng. Đừng thấy chỉ là một ngọn núi, thực ra núi Nam Ngô rất lớn, lớn đến mức ngươi không thể tưởng tượng nổi.

"Tiên đế, núi Nam Ngô..."

"Tương Lăng, chuyện này ngươi đi làm đi." Tiên đế cắt đứt lời Tương Lăng, trực tiếp giao việc này cho hắn.

Tương Lăng nhíu mày, cuối cùng không chối từ.

Tiên đế không hề làm khó Thời Sênh, Thời Sênh trầm mặc theo sau Tương Lăng rời đi.

Ra khỏi đại điện đó, Tương Lăng ôn hoà hỏi Thời Sênh, "Tiểu Ly... ta có thể gọi ngươi như thế không?"

"Tùy."

"Tiểu Ly, núi Nam Ngô nhiều năm không có người ở, ta phải phái người đến đó xem xem đã, cần một khoảng thời gian. Khoảng thời gian này, ngươi cứ ở lại trong cung của ta, được chứ?"

Thời Sênh nhìn Tương Lăng một cái, dường như có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, Tương Lăng bỗng căng thẳng, "Tiểu Ly..."

Thời Sênh thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Không cần, ta tự đi, núi Nam Ngô ở chỗ nào?"

Đại khái là bởi vì ánh mắt ban nãy, Tương Lăng đột nhiên có chút không dám nói. Hắn vốn là người nói một là một hai là hai của thần giới, lúc này đối diện với một đứa trẻ, lại có chút lúng túng, vậy còn không phải là bị người khác cười cho sao?

Nhưng nhìn khuôn mặt Thời Sênh, Tương Lăng lại không nói nổi cái gì cả, thở một hơi, lại lần nữa vẫy một đám mây, đưa Thời Sênh đến núi Nam Ngô.

Cảm giác đầu tiên mà núi Nam Ngô mang đến cho người ta là tử khí nặng nề.

Trong núi Nam Ngô toàn là cây ngô đồng, nhưng những cây ngô đồng này đều chết cả rồi, không có cành lá, không nhìn thấy sức sống.

Ở vị trí chính giữa, có một cây ngô đồng đặc biệt lớn, có thể nói là chạm tới mây xanh, hoàn toàn không nhìn thấy ngọn, cành khô to khoẻ, có thể thấy lúc còn sống, cao ngất che trời thế nào.

Trên cái cành khô của cây ngô đồng đó, điểm xuyết chằng chịt những cung điện được xây dựng, nhìn từ xa lại, giống như trái cây khổng lồ treo bên trên.

Tương Lăng vừa vặn hạ xuống dưới chân cây ngô đồng kia, hắn chậm rãi nói: "Từ sau khi con Phượng Hoàng cuối cùng chết đi, cả núi Nam Ngô trong một đêm liền khô héo. Chúng ta thử rất nhiều cách nhưng đều không có cách nào khiến cho những cây ngô đồng này sống lại nữa.

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn cái cây ngô đồng không nhìn thấy ngọn này, "Phượng Hoàng có năng lực niết bàn, vì sao lại chết?"

Tương Lăng cũng bắt chước dáng vẻ của cô, ngẩng đầu nhìn cây ngô đồng, trong giọng nói mang theo mấy phần đau buồn khó mà phát giác, "Không biết. Bất chợt một ngày, các Phượng Hoàng của tộc Phượng Hoàng mất đi năng lực niết bàn, sau khi chết, cũng không còn cách nào trùng sinh nữa."

Hắn khẽ nghiêng mặt, "Đồng thời còn có Long tộc, bọn họ không có cách nào sinh ra hậu thế nữa."

"Hắn từng nói, thiên mệnh không thể làm trái, cái này đại khái là... thiên mệnh." Long tộc có sức mạnh nghịch thiên, Phượng tộc có sức mạnh không chết.

Thiên địa không dung chứa nổi bọn họ.

Hậu thế của Phượng Hoàng rất hiếm thấy, nghìn năm cũng không thấy có Phượng Hoàng mới được sinh ra, nhưng bọn họ sẽ không chết, cho nên số lượng rất ổn định.

Sí Ly là quả trứng Phượng Hoàng chưa nở cuối cùng.

Thời Sênh thu hồi tầm mắt, cái thiết lập quỷ quái thế này, thật quá lắm.

Cái chỗ nát này làm sao mà sống?

Thời Sênh giơ tay chạm vào cây khô. Lúc cô tiếp xúc với cây khô, phía gốc cành cây khô, đột nhiên bắt đầu đâm chồi, nhanh chóng lớn lên, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy lan tràn lên trên, trong chớp mắt trước mặt đã là một mảng xanh tốt.

Tương Lăng kinh ngạc nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh: "..." Ta chưa làm gì hết nhé.

Thời Sênh thu tay lại, màu xanh đang khuếch tán lên trên ngừng lại, giống như bị người ta ấn vào chốt rút lui, mầm mới mọc dài ra lại co rụt lại.

Lợi hại nha ngô đồng, dài ra rồi ngươi còn có thể thu lại.

"Hoá ra là như thế." Tương Lăng đột nhiên hiểu ra cái gì, "Tiểu Ly, đừng sợ hãi, đặt tay lên đi."

Thời Sênh: "..." Con mắt nào của ngươi nhìn thấy bản cô nương sợ hãi hả?

Thời Sênh lại lần nữa đặt tay lên trên, mầm mới từ cành khô nhô ra, màu xanh không ngừng khuếch tán ra bốn phía, vừa rồi vẫn còn là một cánh rừng ngô đồng khô héo, bây giờ đã dạt dào sức sống.

Cây ngô đồng mới mọc ra cành lá mới đong đưa, phát ra âm thanh xào xạc.

Đó là âm thanh vui mừng.

Giọng của Tương Lăng bị âm thanh của cây ngô đồng, thổi cho có chút phân tán, "Sau khi con Phượng Hoàng cuối cùng của núi Nam Ngô chết đi, những cây ngô đồng này liền khô héo, ngươi quay lại, bọn chúng mới sống lại."

Thời Sênh nhìn cây ngô đồng đã bị cành lá rậm rạp che chắn mất, khoé miệng giật giật, "Chẳng lẽ ta luôn phải ấn thế này sao?"

Tương Lăng cũng chưa từng trải qua chuyện này, tộc Phượng Hoàng là chủng tộc cổ xưa nhất, từ lúc hắn nhớ chuyện, núi Nam Ngô đã rải rác ngô đồng, cành dày lá rậm, chưa từng khô héo.

"Tạm thời ngươi đừng động, ta ra ngoài xem xem." Tương Lăng xẹt cái tan biến trước mặt Thời Sênh.

Hắn vừa đi, cây ngô đồng bên trên đột nhiên rũ một cành xuống, nhẹ nhàng cuốn lấy eo Thời Sênh, kéo cô lên trên cây ngô đồng.

Cảm giác mà cành cây cho cô rất thoải mái, không có sức tấn công, Thời Sênh mặc cho bọn chúng kéo mình lên trên.

Cành cây đưa Thời Sênh vào trong một tòa cung điện bị cành lá che đậy.

Đứng ở cửa cung điện, có thể nhìn thấy rừng ngô đồng đằng xa, rậm rạp xanh tươi, hình thành nên biển cả màu xanh, hoàn toàn không giống sự khô héo lúc vừa mới đến.

Thời Sênh quan sát cung điện một hồi, không có gì đặc biệt.

Cành cây vẫn dừng lại ở bên cạnh cô, hai phiến lá mở ra, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt cô, dường như mời cô đi vào.

Thời Sênh bị đẩy lên trước, lách qua bình phong không biết là chất liệu gì, nhìn thấy vương tọa bên trong.

Dùng ngọc thạch mài thành, tay vịn là đôi cánh Phượng Hoàng đang mở ra, đầu Phượng Hoàng ở chính giữa vương tọa, tư thế như bảo vệ người ngồi trên vương tọa.

Cành cây đẩy cô lên vương tọa, hai phiến lá đó, thật thà nghiêng nghiêng, dường như rất hài lòng, bọn chúng lui đến vị trị phía sau, một phiến lá cuốn lại, một phiến khác thì che phủ lên, cành cây phía dưới uốn lượn, bày ra tư thế quỳ lạy.

Thời Sênh: "..."

Thể nghiệm mật ngọt được một cành cây quỳ lạy.

Thời Sênh đứng lên, giơ tay sờ sờ cành cây, cành cây lập tức hưng phấn cọ vào tay cô, giống như con mèo được gãi cằm.

"Ngươi biết nói chuyện không?" Thời Sênh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cành cây.

Cành cây mở ra hai phiến lá, như buông tay đành chịu, cũng như ngơ ngẩn không biết cô đang nói cái gì.

Thời Sênh lại sờ hai cái, hỏi cành cây, "Đây là chỗ mà vua Phượng Hoàng từng ở sao?"

Đại khái là câu này nghe hiểu, cành cây dựng thẳng lá lên, uốn lượn trước mặt, gật đầu liên tục.

1189

Thời Sênh ở trong cung điện một lát, không nhìn thấy thứ gì kỳ quái, liền yêu cầu cành cây đưa mình xuống.

Bên dưới Tương Lăng đã quay lại, đang lo lắng nhìn quanh bốn phía. Thời Sênh đột nhiên rơi từ bên trên xuống, Tương Lăng ngẩn ra một lát.

"Tiểu Ly, sao ngươi lại chạy lên trên?" Hắn còn cho rằng thời gian ngắn như thế, cô xảy ra chuyện gì rồi.

Thời Sênh gẩy cành cây đang không muốn bỏ cô ra kia, nhìn Tương Lăng, "Ngươi có thể quay về báo cáo công việc được rồi."

"Tiểu Ly ta..."

Ánh mắt Thời Sênh quá lạnh nhạt, lời Tương Lăng muốn nói đều nghẹn ở cổ, "Vậy ngươi phải tự cẩn thận đó."

Tương Lăng dứt khoát quay đầu rời đi.

Thời Sênh quyết định sẽ đi quanh núi Nam Ngô một vòng trước. Dù sao chỗ này về sau cũng coi như là sào huyệt của cô, phải giải quyết vấn đề an toàn.

Muốn làm việc, thì phải an toàn cho mình trước đã.

Mỗi lần Thời Sênh muốn bay, sẽ biến thành bản thể. Thử mấy lần, cô mới khống chế được làm sao để không biến thành bản thể.

Núi Nam Ngô lớn quá đáng, Thời Sênh bắt đầu di chuyển từ vùng biên, mấy cây ngô đồng luôn phát ra âm thanh xào xạc lúc cô đi qua.

Thời Sênh chạm vào bọn chúng càng lắc lư hơn, giống như đứa trẻ được khen thưởng vậy.

Xào xạc xào xạc

Thời Sênh vạt mấy cái cây ra, quay đầu nhìn lại phía sau.

Mấy cây ngô đồng phía sau dàn hàng, lúc cô nhìn qua, cành lá đong đưa xào xạc.

"Đừng động." Thời Sênh quát một tiếng.

Mấy cây ngô đồng đó lập tức ngừng lắc.

Thời Sênh lướt qua bọn chúng, bụi cây xô ra hai bên còn cao hơn cô, nhìn đối diện.

Bên đó chỉ có một động vật kỳ quái, cả người đen kịt, một khối tròn xoe, cao bằng nửa người, rất lớn.

Nó đang ăn cái gì đó, phát ra tiếng nhai kỳ quái. Nó chắn mất bên đó, Thời Sênh cũng không nhìn được nó ăn cái gì.

"Ở đây này, tìm thấy rồi!"

"Đừng để nó chạy."

Ba thiếu niên mặc cùng một kiểu quần áo xuất hiện trước cái cục to tròn đen xì đó, tiếng nhai của cục to tròn đó càng lớn hơn.

Một thiếu niên trong đó kêu lên, "A... nó ăn mất thú cưỡi của Tiên quân rồi."

"Đó là thứ gì vậy?"

"Chưa từng thấy."

"Ta cũng chưa từng thấy, dám ăn thú cưỡi của Tiên quân, chắc chắn là yêu thú, bắt nó lại trước đã, giao cho Tiên quân xử lý."

Hai thiếu niên khác cảm thấy hắn nói có lý, ba người lập tức bắt đầu động thủ.

Thế nhưng cái cục to tròn đen xì xì đó, lăn đi lăn lại trên mặt đất, sự tấn công của ba thiếu niên đó căn bản là không làm nó bị thương được, cuối cùng còn bị cục tròn to đó xô cho bay đi.

Một thiếu niên trong đó vừa hay rơi xuống bụi cây trước mặt Thời Sênh một chút, hắn nằm ngửa, vừa hay nhìn thấy Thời Sênh.

Thiếu niên lăn trên đất chạy ra khỏi bụi cây, "Kẻ nào, lén lén lút lút làm cái gì, ra đây!"

Lời của thiếu niên đó vừa dứt, cục to tròn đó đã lăn từ bên cạnh qua đây, ngao ngao một tiếng nuốt thiếu niên vào.

Thời Sênh nhìn rất rõ ràng, cục tròn to đó há cái miệng rất lớn, bên trong đen xì...

Đây là thứ gì hả?

Thời Sênh chưa từng thấy qua.

Nhưng trong đầu cô đột nhiên nhảy ra một từ.

Thao Thiết!

Hung thú thượng cổ!

Thời Sênh: "..." Thao Thiết nhà ai lại tròn xoe như thế? Thiết kế này có độc!

Không phải, bản cô nương đây là may mắn, tùy tiện cũng gặp được hung thú?

Cục to tròn ăn mất thiếu niên kia, hai thiếu niên còn lại bị dọa sắc mặt tái mét, "Chạy mau... chạy mau chạy mau..."

Tốc độ của bọn họ không nhanh bằng cục tròn to, cục tròn to há miệng một cái, rất nhanh nuốt luôn hai thiếu niên còn lại vào.

Cục tròn to ùng ục lăn từ bên đó lại, dừng trước mặt Thời Sênh.

Trên người nó có một lớp lông màu đen, không nhìn thấy mắt, cũng không nhìn thấy miệng, chỉ là một cục đen xì xì.

Nhưng Thời Sênh biết nó đang nhìn mình, hơn nữa đang chuẩn bị...

Cục tròn to đột nhiên há miệng, Thời Sênh nhanh chóng nhảy ra sau, nhảy lên cây ngô đồng bên cạnh, cục tròn to không cắn được, cán qua các nhánh cây khô, đụng trúng gốc cây ngô đồng.

Nó lăn ùng ục quanh cây ngô đồng.

Thời Sênh từ trên cao nhìn xuống cục tròn to ở dưới, cô có thể giết chết thứ này không?

Thời Sênh giẫm lên cành khô nhảy lên cây ngô đồng bên cạnh. Cục tròn to lập tức lăn theo đến dưới cái cây, dùng cơ thể đụng vào cây khô.

Thời Sênh nhanh chóng nhảy qua mấy cái cây, sau đó đột nhiên nhảy xuống, trong chớp mắt rút thiết kiếm ra, đâm vào cục tròn to.

"Tiểu Bạch!"

"Keng!"

Thiết kiếm chém trên mặt đất, mặt đất bị kiếm khí quét qua thành một khe rãnh, cục tròn to vừa rồi còn ở trước mặt cô, giờ đã không thấy đâu nữa.

Giọng của Lưu Vân vang lên bên cạnh, "Tiểu Phượng Hoàng, các ngươi đều là đồng loại, cần gì phải chém giết lẫn nhau chứ."

Thời Sênh: "..." Ai là đồng loại với thú hả.

Được rồi, thân thể của cô bây giờ là thế.

Thời Sênh nhìn Lưu Vân, trong ngực hắn ôm một khối tròn lông lá, kích cỡ hoàn toàn không giống với ban nãy Thời Sênh nhìn thấy.

"Tiểu Phượng Hoàng, ngươi xem ngươi dọa Tiểu Bạch rồi." Lưu Vân vuốt ve thứ đồ trong tay.

Tiểu Bạch?

Excuse me? Đây chính là Tiểu Bạch mà hắn nói hả?

Cái cục đen xì như thế, trắng chỗ nào? Quá không tả thực rồi!

Thời Sênh dùng kiếm chống xuống đất, "Ngươi lại dám nuôi hung thú."

Chính mắt cô nhìn thấy nó ăn người, không đúng, nó ăn tiên. Kết quả là thứ đồ chơi này lại là vật nuôi trong nhà, quá đáng sợ.

Lưu Vân dựng ngón trỏ lên, đặt trên môi, "Suỵt... Tiểu Phượng Hoàng đừng nói cho người khác biết."

"Được, cầm qua đây, ta chém chết nó." Thời Sênh đáp ứng rất sảng khoái, "Như thế sẽ không có ai biết hết."

Lưu Vân nhét Tiểu Bạch vào tay áo, "Tiểu Phượng Hoàng, đánh đánh giết giết không tốt, Tiểu Bạch chỉ tham ăn chút thôi, vừa rồi ngươi đã trừng trị nó rồi, tha cho nó một mạng được không?"

Ông đây chém còn chưa chém trúng, trừng trị cái rắm!

"Nếu không thì sao?"

"Vậy ta sẽ tố giác ngươi nuôi yêu thú." Sắc mặt Lưu Vân nghiêm túc.

Thời Sênh: "..." Từng gặp kẻ vô sỉ, còn chưa từng gặp kẻ nào vô sỉ thế này.


Đáng đời bị đuổi đến cái nơi hoang hải chim không thèm ị đó.

Thời Sênh cân nhắc trái phải một lúc, không giết chết được Lưu Vân, con hung thú đó được Lưu Vân giấu đi, còn có sức tấn công của con hung thú đó, nếu như cô muốn lôi nó ra chém chết, hình như có chút không dễ.

Vậy thì tìm một cơ hội...

"Cút ra khỏi núi Nam Ngô của ta."

"Núi Nam Ngô? Chỗ này sao lại..." Là núi Nam Ngô?

Mấy từ núi Nam Ngô phía sau bị cây ngô đồng xung quanh chắn mất.

Cả thần giới, chỉ có núi Nam Ngô là có ngô đồng.

Vừa rồi lúc hắn đến, là tìm theo hơi thở của Tiểu Bạch, không nhìn xung quanh, cộng thêm núi Nam Ngô trước đây chỉ là một mảnh khô héo, lúc này tràn đầy sinh khí, hắn căn bản không liên tưởng được đến núi Nam Ngô.

"Chỗ này sao lại biến thành thế này rồi?"

Thời Sênh cười lạnh, "Núi Nam Ngô vốn chính là thế này."

"Nhưng mà rất lâu trước đó." Lưu Vân lẩm bẩm một tiếng, sau đó đột nhiên trừng lớn mắt, "Ta biết rồi, là vì ngươi."

"Cút!"

Lưu Vân cũng không quấn lấy núi Nam Ngô, xem nhẹ lệnh đuổi khách của Thời Sênh, "Tiểu Phượng Hoàng, ngươi cùng ta đi gặp một người đi."

"Không đi."

Đi chắc chắn sẽ làm cái gì, dính dáng đến ân oán nghìn năm, tình kiếp vạn năm gì.

Bản cô nương chỉ muốn yên yên tĩnh tĩnh giả vờ, chờ nữ chính online, không muốn làm nhiệm vụ phụ tuyến gì hết.

"Tiểu Phượng Hoàng, ta là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi... a, Tiểu Phượng Hoàng, sao ngươi lại động thủ chứ!" Lưu Vân bị kiếm khí của thiết kiếm chém cho chạy loạn.

Lưu Vân đứng ở giữa không trung, nhìn thiết kiếm trong tay Thời Sênh, "Tiểu Phượng Hoàng, kiếm này của ngươi là lai lịch gì."

"Hiên Viên Kiếm, chưa nghe qua à!" Thời Sênh trợn mắt, lần nữa vung về phía hắn.

1190

Lưu Vân nhếch nhác quay về cung điện của mình, Ti Trúc từ bên trong đi ra đón, "Tiên quân, ngài lại ra ngoài đánh nhau à?"

Lưu Vân trừng Ti Trúc, "Tiên quân nhà ngươi là loại người đó sao?"

Ti Trúc: "..." Đúng mà.

Lưu Vân lấy Tiểu Bạch ra đưa cho Ti Trúc, "Trông Tiểu Bạch cho tốt, đừng chạy ra ngoài nữa."

Ti Trúc ôm lấy Tiểu Bạch, có chút phát run, cô rất sợ con hung thú này. Nếu như không phải trên người cô có khí tức của Tiên quân, nó đã sớm ăn cô rồi.

Tiểu Bạch lật người ở trong tay Ti Trúc, dường như có chút khinh thường.

"Tiên quân, nó... nó muốn ra ngoài, chúng nô tỳ cũng không ngăn được." Thứ này cái gì cũng ăn, kết giới đối với nó mà nói, hoàn toàn vô dụng.

"Mỗi ngày đúng giờ cho ăn, đừng để nó đói, nó sẽ không chạy đâu, trước đây không phải là ta đã dặn ngươi rồi sao, trong đầu của ngươi đừng có để ý chuyện ngoài kia nữa, để ít đồ có ích đi."

Ti Trúc muốn khóc mà không có nước mắt, "Tiên quân... nó sớm đã ăn hết đồ người để lại rồi."

Lưu Vân gãi gãi đầu, "Vậy sao? Sao lại ăn khỏe thế..."

Cho nên, Tiên quân ngài có cần dự trữ chút đồ ăn về không?

Nhưng Lưu Vân không đề cập đến cái này.

"Tiên quân, vừa rồi có tiên đồng đưa thiệp mời đến." Ti Trúc thấy Lưu Vân lại muốn ra ngoài, vội vàng lên tiếng.

Lưu Vân quay đầu qua, "Ai lại muốn làm gì? Chúng tiên của thần giới này rảnh quá à."

"Là Tiên quân Điền Mộc thăng chức lên Tiên tôn."

"Ai?"

Ti Trúc lùi ra sau, giọng càng nhỏ hơn, "Tiên quân Điền Mộc."

Tiên quân nhà bọn họ và Tiên quân Điền Mộc có va chạm, lần này không biết Tiên quân lại muốn làm ra chuyện gì...

Lưu Vân phất phất tay, "Chuẩn bị quà lớn đi."

"A?" Ti Trúc ngẩn ra nhìn Lưu Vân.

Sao lại bình tĩnh như vậy?

...

Tiên tôn của thần giới không nhiều, không đếm hết mười đầu ngón tay.

Điền Mộc đột nhiên thăng chức Tiên tôn, đến ngay cả Tiên đế cũng phái thân tín nhất đến, linh vật Thời Sênh này đương nhiên cũng nằm trong hàng ngũ được mời.

Thời Sênh rất không muốn đến, nhưng nghĩ lại loại tình cảnh này, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra, sẽ có kịch hay để xem, cho nên cô vẫn ung dung đến đó.

"Thượng tiên Sí Ly đến..."

Đẳng cấp phân chia ở vị diện này là Địa tiên, Chân tiên, Thiên tiên, Thượng tiên, Tiên quân, Tiên tôn, Tiên đế.

Địa tiên là người của nhân thế mới phi thăng, phải từ từ mà trèo lên, Thiên tiên là sinh ra ở thần giới.

Theo lý mà nói, Thời Sênh phải là Thiên tiên, nhưng huyết thống Phượng Hoàng của cô tôn quý hơn bình thường một chút, cho nên trực tiếp gắn mác Thượng tiên.

Đứng ở cửa nghênh tiếp là đệ tử của Tiên tôn Điền Mộc, nghe được tiếng thông báo, lập tức cho người vào trong mời Tiên tôn Điền Mộc.

Đây là nhân vật đồn đại sôi sục nhất của thần giới gần đây.

"Đại sư huynh, Tiên tôn nói ngài tạm thời không dứt ra được, kêu huynh đi đón thay." Đệ tử rất nhanh đi ra, nhắc lại lời của Điền Mộc.

Sắc mặt của nam nhân được gọi là đại sư huynh hơi thay đổi, ý của Tiên tôn là không coi trọng vị này rồi.

Tộc Phượng Hoàng từng rất hùng mạnh, nhưng bây giờ chỉ còn sót lại một con duy nhất là cô ta, Tiên tôn không coi trọng cũng dễ hiểu.

Lúc tâm tư của đại sư huynh còn đang xoay vòng, bên đó đã xuất hiện một bóng người.

Cô nương rất nhỏ nhắn xinh xắn, hay nên nói là một đứa trẻ, mặc váy màu đen, Phượng Hoàng trên váy đung đưa theo chuyển động của cô, như lửa đang bùng cháy.

Cô đi không nhanh, trên khuôn mặt ngây thơ đầy vẻ dửng dưng, khiến cho người ta không nhìn ra tâm tư gì, kỳ lạ khó mà nói ra.

"Cung nghênh Thượng tiên Sí Ly." Đại sư huynh chỉ có thể miễn cưỡng đưa đầu ra.

Thời Sênh không nhìn thấy bóng Tiên tôn Điền Mộc đâu. Điền Mộc bây giờ là Tiên tôn, thân phận cao hơn cô một cấp, ông ta không ra cũng không sai.

Thời Sênh còn chưa mở miệng, phía sau lại vang lên một tiếng thông báo.

"Thượng tiên Thu Tố đến..."

Âm thanh này vừa dứt, bên trong liền có một bóng người đi ra, đi qua Thời Sênh, nghênh đón bóng dáng xinh đẹp phía sau.

"Thu Tố chúc mừng Tiên tôn Điền Mộc." Giọng nói của nữ tử xinh đẹp du dương, vô cùng dễ nghe.

"Nghi thức xã giao thì miễn đi, muội có thể đến ta đã rất vui mừng rồi." Âm thanh này tràn đầy trung khí, không khó nghe ra, sự ái mộ trong ngữ khí của nam nhân với nữ tử.

Thời Sênh giật giật môi, đưa đồ trong tay cho đại sư huynh sắc mặt đang có chút khó coi, chậm rãi đi vào trong.

Đại sư huynh có chút kỳ lạ, cô lại không tức giận chút nào, tính khí thật tốt.

...

"Nói về núi Nam Ngô trong một đêm đã khôi phục sức sống, chuyện này quả nhiên có liên quan đến tộc Phượng Hoàng, vị đó mọi người đã gặp chưa?"

"Vẫn chưa, chỉ có Tiên tôn Tương Lăng và Tiên đế là gặp rồi. Nghe người ở hoang hải quay về nói, là một tiểu cô nương, một thân váy đỏ, lát nữa đến đây, có lẽ sẽ không khó nhận ra..."

"Trận chiến ở hoang hải đó, nhưng..."

"Suỵt, đừng nói chuyện này, Tiên đế hạ lệnh rồi, không được phép bàn luận."

"Đúng đúng đúng, suýt nữa thì quên mất chuyện này."

Vân Mạch dù gì cũng là Thượng tiên, đọa thần thành ma là một chuyện khiến cho người ta khó mà mở miệng, Tiên đế cấm mọi người nói cũng là bình thường.

Thời Sênh đi qua bên cạnh mấy thần tiên, nghe nói vân Mạch đã tan thành mây khói rồi, nhưng đây chỉ là phiên bản nói với bên ngoài, thân là nam chính chắc chắn không chết dễ dàng như thế.

Từ lúc bước vào, Thời Sênh nghe được nhiều nhất vẫn là tin nhảm liên quan đến cô. Những người từng tham gia trận chiến ở hoang hải đều đứng cách xa, không nhìn rõ người, chỉ biết là một tiểu cô nương mặc đồ đỏ.

Chốn thần giới này, màu sắc y phục cũng là một ký hiệu, người bình thường sẽ không dễ thay.

Cho nên Thời Sênh ngênh ngang đi qua trước mặt bọn họ, cũng không có ai chú ý đến.

Những người này mỗi đám đứng hai ba người, rất ít người đứng một mình, tầm mắt Thời Sênh tùy ý quét qua bọn họ.

Lúc nhìn đến trong góc, tròng mắt cô đột nhiên híp lại, nhảy từ hành lang xuống, đi thẳng qua bên đó.

Tiểu Bạch ngồi xổm giữa đám hoa cỏ, phát giác được nguy hiểm, lập tức chạy vào góc khuất.


Thời Sênh đuổi theo Tiểu Bạch đến hậu viện, dồn nó vào tường. Thời Sênh cười âm hiểm như lưu manh, "Chạy à, làm sao lại không chạy nữa rồi?"

Tiểu Bạch xoay tròn ở cạnh tường, đột nhiên há miệng gặm tường, bức tường đang yên lành, bị nó gặm thành một cái lỗ.

Nhưng nó vẫn chưa kịp chạy ra, lông toàn thân đã lập tức dựng đứng lên.

Thiết kiếm phóng đại chắn lấy cái lỗ, Tiểu Bạch đụng trúng đầu vào thiết kiếm, đầu choáng mắt hoa, trước mắt đầy sao.

Chóng mặt quá...

Trước mặt sao lại có hai nữ nhân, thơm quá... đồ ăn, đói quá, muốn ăn.

Tiểu Bạch mê man há miệng, muốn nuốt đồ ăn trước mặt xuống, nhưng cắn một miếng, lại chẳng cắn được gì.

Một giây sau, nó bị người ta xách lên, Tiểu Bạch lập tức bừng tỉnh.

Nó đột nhiên thu nhỏ người lại, nhảy khỏi tay Thời Sênh ra ngoài, lúc rơi xuống mặt đất, lại lần nữa phóng to, đụng về phía Thời Sênh.

Thời Sênh cũng không tránh nó, trực tiếp xách thiết kiếm lên.

Tiểu Bạch đại khái không ngờ Thời Sênh sẽ phản ứng như thế, đột nhiên quay đầu, đụng vào bức tường vốn đã có một cái lỗ kia, lăn đến bên kia tường.

Bên đó là chỗ mấy thần tiên đang đứng nói chuyện mà vừa rồi Thời Sênh đi qua.

Nó vừa qua đó, bên cạnh liền vang lên tiếng kêu lớn.

"A... là Thao Thiết!"

"Sao nó lại ở đây, không thể để cho nó chạy được, mau bắt lấy nó!"

"Đến bên kia rồi... ngăn nó lại, mau ngăn nó lại."

1191

Lúc Thời Sênh đi qua, Tiểu Bạch đã bị người ta vây lấy, đang lăn lộn tại chỗ.

Trong mắt Thời Sênh, đó chính là đang lăn lộn.

Thời Sênh đuổi ra, Tiểu Bạch lại lần nữa thu nhỏ lại, trực tiếp mượn đồ bên cạnh, nhảy đến trước mặt Thời Sênh, Thời Sênh theo bản năng bắt lấy nó.

Tiểu bạch vô cùng "hữu hảo" cọ cọ vào tay Thời Sênh, biểu hiện ngoan ngoãn ôn thuận.

Chuông cảnh báo trong đầu Thời Sênh vang lên.

Trúng kế!

Chúng thần tiên đối diện xúm qua chỗ Thời Sênh, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Tiểu Bạch, bắt đầu hoài nghi quan sát.

"Chủ nhân." Âm thanh mềm mại phát ra từ thứ đồ lông lá trong tay Thời Sênh.

Thời Sênh: "..." Đậu má mi biết nói chuyện hả!

Ai là chủ nhân của ngươi, đừng có mà gọi loạn!

"Ngươi là ai?" Một thần tiên trong đó đứng ra, giữa lông mày đầy chất vấn và phòng bị, "Tại sao Thao Thiết lại gọi ngươi là chủ nhân?"

Đây là đứa trẻ nhà nào, tại sao trước đây chưa từng gặp?

Nhìn đáng yêu như vậy, hẳn là trước đây phải gặp rồi chứ...

"Bởi vì cô ấy là chủ nhân của ta đó." Tiểu Bạch tiếp tục dùng giọng nói mềm mại nói: "Chủ nhân nói rồi, các người đều là một đám cặn bã, ta phải ăn hết các người."

Chúng tiên: "..."

Làm sao Thao Thiết lại biết nhận chủ?

Nó là hung thú mà!

Thao Thiết bị trấn áp vạn đời dưới núi ở hoang hải, chính là vì không giết chết được, cũng không có cách nào để nó nhận chủ.

Chạy ra ngoài đã đành, nó lại mở miệng gọi một tiểu cô nương là chủ nhân? Bọn họ rốt cuộc đã bỏ lỡ chuyện gì?

Thời Sênh bị gọi là chủ nhân cũng rất sửng sốt.

Bình tĩnh.

Có cái gì mà so đo với cầm thú!

Tay trái Thời Sênh lật một cái, cầm lấy dây thừng nhanh chóng trói Tiểu Bạch lại.

Chủ nhân phải không!

Để ông đây giáo huấn ngươi một trận.

Tiểu Bạch khả năng là phát hiện ra không giống như nó nghĩ, kịch liệt vùng vẫy, nó là hình tròn, không dễ bắt, Thời Sênh suýt nữa thì bắt hụt, đến cuối cùng vẫn là trói nó thành một quả bóng.

Bất kể Tiểu Bạch vùng vẫy thế nào, đều không có cách nào thoát được.

Thời Sênh cười lạnh với nó, dây thừng khai quang, cầm thú như ngươi, cũng muốn thoát ra à, nằm mơ đi!

Lúc này Điền Mộc cũng dẫn người đến, nhìn thấy tình cảnh kỳ dị bên này, kỳ quái hỏi: "Thao Thiết đâu? Bắt được chưa?"

"Tiên tôn Điền Mộc." Chúng tiên nghe thấy tiếng Điền Mộc, rối rít hoàn hồn hành lễ.

Điền Mộc lại hỏi lại một lần, "Thao Thiết ở chỗ nào?"

Một người trong đó chỉ về quả bóng tròn lắc đi lắc lại đang bị xách trong tay Thời Sênh. Điền Mộc thuận theo nhìn sang, nhìn thấy đầu tiên là Phượng Hoàng màu lửa được thêu trên váy Thời Sênh.

Sau đó mới là Tiểu Bạch trong tay cô.

Biểu tình Điền Mộc cứng lại, "Thượng tiên Sí Ly, ngươi có thể giải thích một chút đây là chuyện gì không?"

Cái gì?

Sí Ly?

Tiểu cô nương trước mặt?

Quần chúng đưa mắt nhìn nhau, đây là tình hình gì thế?

Thời Sênh xoay xoay Tiểu Bạch, "Ta làm sao mà biết được chuyện gì, thứ đồ chơi này là của Lưu Vân, liên quan cái rắm gì đến ta."

Điều này mọi người càng sửng sốt hơn, cái tên Lưu Vân này, bọn họ đều không lạ gì, kẻ cặn bã của thần giới.

Nhưng hắn dường như có quan hệ gì đó không thể nói cho người khác biết với Tiên đế, chỉ cần không quá đáng quá, Tiên đế cũng luôn mắt nhắm mắt mở với hắn, bọn họ cũng rất tuyệt vọng.

"Vừa rồi bọn ta đều nghe thấy nó gọi cô là chủ nhân, sao lại kéo đến Tiên quân Lưu Vân rồi?" Có người đưa ra nghi vấn.

"Chủ nhân thế nào thì có sủng vật như thế, chưa nghe bao giờ à?" Thời Sênh trợn mắt.

Thượng tiên Sí Ly này hình như không dễ tiếp xúc lắm...

Mấu chốt là cô ta nhìn rất nhỏ, một đứa trẻ dùng ngữ khí hung hăng càn quấy như thế để nói chuyện, thật sự là rất kỳ lạ.

Ừm, lá gan cũng rất lớn!

"Sao ngươi lại biết Tiên quân Lưu Vân?" Điền Mộc vừa nghe đến Lưu Vân, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.

Ấn tượng của Thời Sênh đối với Điền Mộc còn không tốt bằng Lưu Vân, không phải bởi vì hắn ta coi thường mình, mà là cảm xúc lộ ra trên mặt lúc hắn ta nghe đến Lưu Vân vừa rồi.

Đối với người mình không ưa, ngữ khí của Thời Sênh càng thêm hung hăng càn quấy, "Ta biết là việc của ta, tại sao phải nói cho ngươi, ngươi là cái thá gì?"

"Thượng tiên Sí Ly, đây là Tiên tôn Điền Mộc." Người nói lời này đại khái là cho rằng Thời Sênh không biết Điền Mộc.

Thời Sênh nhìn hắn một cái, không quan tâm đến hắn.

Thời Sênh ném Tiểu Bạch lên mặt đất, dùng chân giẫm lên, thiết kiếm giơ đến trước mặt Tiểu Bạch, "Lần trước muốn ăn ta phải không? Bây giờ còn dám vu oan hãm hại ông đây, gan cũng lớn đấy."

Ông đây không thể xử chết cái tên chủ nhân thiểu năng nhà ngươi, còn không thể xử chết ngươi sao?

Thiết kiếm đối diện Tiểu Bạch, đột nhiên đâm xuống.

Tiểu Bạch không thể tiếp tục biến to biến nhỏ biến xinh đẹp... phì phì, Tiểu Bạch không thể trốn, chỉ có thể chịu.

Thiết kiến từ khe hở dây thừng đâm vào trong cơ thể Tiểu Bạch, rất mềm, nhưng không đâm thủng.

Thời Sênh chọc mấy lần, trên thân Tiểu Bạch vẫn không có bất cứ vết thương nào. Thời Sênh cảm thấy sự coi thường x1 đến từ Tiểu Bạch.

Thân thể của thứ đồ chơi này giống như bông vải, cô sử dụng lực càng lớn, nó càng có thể khiến cô đâm nhẹ xuống.

"Thứ này giết thế nào?" Thời Sênh hỏi một đám thần tiên đứng đối diện.

"Giết... không giết chết được." Một tiểu tiên yếu ớt mở miệng.

Nếu như có thể giết được Thao Thiết, bọn họ còn cần phải trấn áp sao?

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, "Cho nên các ngươi sống lâu như thế, đến cách giết chết Thao Thiết cũng vẫn chưa nghiên cứu ra sao? Còn sống làm cái gì hả?"


Chúng tiên: "..." Đây là hung thú thượng cổ đó, thời gian sống còn lâu hơn bọn họ, không giết được không phải rất bình thường sao?

Giết không chết, cũng không thể bỏ qua, ánh mắt Thời Sênh rơi trên người Điền Mộc, tên này có lẽ có thù với Lưu Vân...

Thời Sênh xách Tiểu Bạch lên, ném cho Điền Mộc, "Tiên tôn Điền Mộc, đây là địa bàn của ngươi, giao nó cho ngươi xử lý đấy."

Chúng tiên: "..." Thật sự không phải là của cô ta sao.

Nếu thật sự là của mình, ai lại hạ thủ được?

Điền Mộc luống cuống chân tay bắt lấy Tiểu Bạch, hắn kỳ quái nhìn dây thừng. Màu vàng hơi đỏ, rất mềm, không biết là tạo thành từ chất liệu gì, nhưng có thể vây khốn Thao Thiết lại, chắc chắn không phải đồ bình thường gì.

Hắn ho một tiếng, "Nếu đã không phải là của Thượng tiên Sí Ly, vậy thì là Bản tôn hiểu lầm rồi. Thao Thiết Bản tôn sẽ phái người đi xử lý, mọi người không cần lo lắng."

Chúng tiên: "..." Thế là xong rồi? Sao lại cảm thấy tình tiết này có điểm không hợp lý thế?

"Giới thiệu với mọi người một chút, vị này là huyết thống cuối cùng của tộc Phượng Hoàng, Thượng tiên Sí Ly." Ngữ khí của Điền Mộc có chút không xem trọng, dễ thấy là không nể nang gì đối với cái tộc lẻ loi này.

Điền Mộc cảm thấy trước đó vận may của Thời Sênh hơi tốt một chút, nên mới bắt được Thao Thiết, hơn nữa còn có nhiều người giúp đỡ như thế, không chừng là cô ta ngồi hưởng thôi.

Thần giới với nhân gian không có gì khác biệt, có người lẻ loi, nhưng đại đa số thần tiên vẫn là có hậu trường, có gia tộc.

Tộc Phượng Hoàng chỉ còn lại một con Phượng Hoàng, Tiên đế hình như cũng không quá xem trọng cô ta, Điền Mộc cảm thấy cô ta chẳng có gì đáng nể cả.

Thái độ của Tiên tôn Điền Mộc, cũng ảnh hưởng đến thái độ của những người khác, qua loa quýt luýt giới thiệu chút.

Đương nhiên cũng có người hiểu, cho dù Thời Sênh bắt được Thao Thiết, cũng vẫn là chuyện của hoang hải, một lần có thể là vận may, hai lần tuyệt đối không phải là vận may.

Loại người này, đáp lại Thời Sênh bằng thái độ hữu hảo.

Bọn họ là thái độ gì, Thời Sênh cũng là thái độ đó, nói mấy câu, mặc dù có chút lạnh nhạt, nhưng cũng không có biểu hiện sắc nhọn công kích người như vừa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com