ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1132-1136

LittleZiZi14

1132

"Giết người là phạm pháp!" Gã mặt sẹo tức tới choáng váng.

"Tôi có giết các người không?" Thời Sênh lạnh lùng hỏi lại, khí thế cực kỳ kiêu ngạo, "Các người vẫn còn thở cơ mà."

"Cô..." Gã mặt sẹo tức đến không nói thành lời, tay đang túm lấy bụi cây đã bị gai của cây đâm vào da thịt, đau đến sắp không chịu được.

Thời Sênh nhấc chân đá di động của gã mặt sẹo rơi ở trên đất ra xa, "Có thể sống hay không thì phải xem bản lĩnh của các người rồi."

Dám động tay động chân vào xe của Ngôn Luật, đúng là chán sống!

Trong nháy mắt, gã mặt sẹo cảm thấy mình như ở trong địa ngục, còn cô gái bên trên chính là ác quỷ đội lốt người, lúc nào cũng có thể lấy mạng của hắn.

Cả người gã mặt sẹo nổi da gà, cô ta là kẻ biến thái.

Gã mặt sẹo: "..." Chú cảnh sát, tôi muốn báo án, ở đây có kẻ biến thái.

Thời Sênh bình tĩnh xoay người, người bên này đã giải quyết xong, nhưng bên kia thì chưa, làm màu là phải từng bước một.

Nhan Dật đã đứng lên bên cạnh Lăng Hủ, rõ ràng là đạt thành một mặt trận thống nhất.

Nhan Dật bị đánh một trận, lại bị đe dọa, lúc này đã hận Thời Sênh tới tận trời rồi.

"Giản Ngâm, cô điên rồi sao? Nhiều người như thế, cô không sợ xảy ra chuyện à?" Tuy Lăng Hủ là kẻ không coi ai ra gì, nhưng loại chuyện gây ra mạng người thế này hắn cũng không dám làm.

"Xảy ra chuyện thì liên quan gì tới tôi, là bọn họ tự nhảy xuống, trách tôi làm gì?"

"Chúng tôi thấy cô đá người ta xuống, cô còn bảo hắn nhảy xuống à?" Một con mắt của Nhan Dật sưng húp lên, nói chuyện cũng hổn hà hổn hển, "Cô tưởng chúng tôi mù mắt à?"

"A, vậy các người muốn báo cảnh sát không?" Thời Sênh lấy di động ra, "Tôi có thể gọi 110 giúp các người, sợ cậu mù mắt gọi nhầm số."

Nhan Dật: "..." Thần kinh à?

Lăng Hủ: "..." Sao cô ta có thể phản ứng khác người như thế?

Giao diện di động của Thời Sênh dừng ở số 110, chỉ cần bấm là có thể gọi được, cô ngẩng đầu nhìn Nhan Dật, thình lình phun ra một câu: "Nghe nói cậu bắt cóc Mộ Dung Tiểu Tiểu đúng không?"

Đáy lòng Nhan Dật lộp bộp, vừa rồi hắn không lỡ miệng nói gì đấy chứ?

Biểu tình của hắn biến đổi nhưng cũng không phủ nhận, chỉ hỏi: "Sao cô biết được?"

"Tôi chính là thần, không có chuyện gì không biết." Sênh thần kinh online. "Ngu ngốc." Cũng may chỉ là nam phụ, nếu không đã sớm bị người ta giải quyết rồi.

Nhan Dật: "???" Cô ta đang nói cái gì vậy? Thần? Thần kinh à?

Sao loại người này có thể đi dạy học chứ, người ở Anh Lan ngu ngốc hết rồi à?

"Báo cảnh sát đi." Thời Sênh hất cằm ra hiệu cho Ngôn Luật.

Ngôn Luật nghiêm trang hỏi, "Không giết hắn nữa à?"

Thời Sênh bĩu môi ghét bỏ, "Bẩn kiếm của ông đây."

Không phải ai cũng có tư cách chết dưới kiếm của ông.

Thiết kiếm: "..." Phá nhà, đào đất, bổ trứng, giết gà giết thú, còn có chuyện nào nó chưa làm chứ?

Nhan Dật không ngờ sự tình lại phát triển thành cái dạng này, cô ta lại muốn gọi cảnh sát...

Gọi cảnh sát...

Cô ta lại định gọi cảnh sát!

Vừa rồi cô còn làm trò trước mặt bọn họ, đá người ta xuống vực sâu, tuy rằng không chết nhưng cũng là tội cố ý đả thương người khác.

Rốt cuộc cô ta có gì mà dám báo án chứ?

Thời Sênh nói báo cảnh sát liền báo cảnh sát thật.

"Cô, đồ điên..." Nhan Diệt nghiến răng, nếu là người nhà biết hắn ra ngoài bắt cóc một cô gái, không biết sẽ tạo thành hoàn cảnh gì nữa, "Lăng Hủ, mày còn thất thần làm gì, đi."

Hôm nay tạm tha cho cô ta, thù này hắn nhất định sẽ đòi lại.

"Vì sao tao phải đi?" Lăng Hủ lạnh lùng nhìn Nhan Dật, mặt trận thống nhất tan vỡ.

Nhan Dật đe dọa Lăng Hủ, "Mày không muốn biết cô ta ở đâu sao? Nếu tao gặp phải chuyện gì thì cô ta cũng đừng hòng yên ổn."

Lăng Hủ chau mày.

Nhan Dật tiếp tục thêm thuốc: "Nơi đó chỉ có tao biết, nếu quá 24 giờ mà tao không gọi điện thoại tới thì cô ta sẽ bị bỏ đói tới chết..."

Thời Sênh lấy hạt dưa ra xem nam chính và nam phụ diễn kịch.

Quả nhiên, chính kịch vẫn thuộc về vai chính, cô cứ nên cắn hạt dưa xem diễn thôi, thỉnh thoảng nhảy ra làm màu tí là được.

Không khí giữa Lăng Hủ và Nhan Dật đã tăng lên tới mức giương cung bạt kiếm, ai cũng căng mặt ra, như thể đứa nào thở phào nhẹ nhõm trước là đứa thua cuộc vậy.

"Dựa theo khoảng cách của đồn cảnh sát gần nhất, các người không có nhiều thời gian đâu, từ đây xuống núi có khi còn có một cuộc đụng độ tình cờ và lãng mạn với cảnh sát đó." Thời Sênh đứng bên cạnh báo giờ.

Nhan Dật: "..."

Lăng Hủ: "..."

Trong lòng hai người đại khái có chung một suy nghĩ, giết chết cô ta, sao người phụ nữ này lại đáng ghét thế cơ chứ!

Nhưng hiện tại bọn họ không có thời gian giết người, quan trọng nhất là dựa theo giá trị vũ lực mà tính toán thì bọn họ cũng chẳng giết nổi cô ta.

Quân tử báo thù 10 năm không muộn.

"Lên xe." Lăng Hủ kéo cửa xe ra, ngồi lên ghế lái.

Nhan Dật lập tức khập khiễng đi sang cửa bên kia, Thời Sênh cắn hạt dưa nhìn bọn họ, hoàn toàn không có ý định ngăn cản.

Đến khi xe biến mất rồi, Thời Sênh mới nhìn Ngôn Luật, "Đi thôi."

"Cô giáo báo án thật đấy à?"

"Đương nhiên rồi." Bản cô nương nhìn giống kẻ lừa gạt lắm sao?

[...] Ha hả, Ký chủ đã bao giờ nói một câu nào là thật đâu.

Ngôn Luật mở cửa xe cho Thời Sênh, cười nói: "Vậy chúng ta trở về thực hiện ước định đúng không?"

Ước định?

Ước định gì?

Bản cô nương muốn đi xem kịch!

"Đuổi kịp bọn họ."

Ngôn Luật: "Cô giáo, em thắng cuộc."

"Tôi biết, lên xe đi!" Ông biết cậu thắng rồi, không cần phải nhắc.

Ngôn Luật vẫn đứng ở bên ngoài xe, hơi cố chấp, "Cô nói sẽ khen thưởng cho em."

"..." Thế nên vừa rồi hắn chỉ biết nghĩ tới cái gì? "Hôn hôn hôn, về rồi hôn, giờ lái xe đi."


Mẹ nó, lỡ trò hay bây giờ.

Ngôn Luật hơi khom lưng, nhìn thẳng vào Thời Sênh, "Cô giáo, không thể nói là không tính đâu đấy nhé."

Thời Sênh đen mặt, đẩy Ngôn Luật ra, lập tức ngồi sang ghế lái, khởi động xe.

Ngôn Luật sửng sốt, vội vàng kéo cửa xe và ngồi lên. Cửa xe vừa đóng lại, xe đã vụt đi.

...

Vừa ra khỏi núi, xe của Lăng Hủ bị cảnh sát chặn lại.

Nhan Dật lập tức bán đứng Thời Sênh, nói cô giết người, nhưng cảnh sát chỉ liếc nhìn biển số xe của cô rồi không ngăn cô lại nữa.

Nhan Dật trừng mắt không thể tin tưởng, "Các anh sao thế hả? Cô ta đã giết người, sao các anh lại để cô ta đi hả?"

"Anh bạn, cậu vẫn nên giải thích một chút, các cậu vừa làm gì?" Cảnh sát không hề dao động, hỏi lại.

Thời Sênh thong thả bước qua người viên cảnh sát, cô vươn tay dựng ngón giữa với Nhan Dật, "Nhan Dật, làm gì cũng nên cần có cửa sau. Lần sau cậu muốn làm chuyện gì thì cũng phải tìm cửa sau trước đi đã nhá!"

Nhan Dật: "..."

Cảnh sát: "..." Chưa thấy ai đi cửa sau mà còn huênh hoang như thế.

Lăng Hủ vẫn luôn trầm mặc nhìn cô, dù sao hắn cũng là nam chính, cần phải duy trì sự cao ngạo.

Xe của Thời Sênh thong thả biến mất trong tầm mắt bọn họ.

Trong xe, tiếng của Lê Thành vang lên, "Giản tiểu thư, lần sau có chuyện như thế xảy ra, cô làm ơn nói trước với tôi một câu. Cô đột nhiên gây ra chuyện như thế, tôi dễ bị luống cuống tay chân lắm."

"Tôi đang khảo nghiệm năng lực của anh mà... Xem rốt cuộc tôi có chọn sai người hay không."

La Thành hạ giọng, "Lão già đó phòng bị tôi, chỉ giao ra một bộ phận quyền lợi. Muốn hoàn toàn cầm quyền thì còn phải đánh một trận ác liệt đấy. Giản tiểu thư, cô thật sự không suy xét tới giúp tôi sao?"

1133

"Ngày mai anh sẽ nhận được quà, coi như cảm ơn chuyện hôm nay."

Lê Thành vặn hỏi: "Quà gì thế?"

Khóe miệng Thời Sênh hơi cong lên, "Thứ anh muốn."

"Giản tiểu thư, về sau cô gặp chuyện thế này nữa, nhất định phải gọi tôi đấy nhé!" Quà tạ lễ của cô ấy luôn cực kỳ phong phú.

Mà hắn cũng chỉ mất công gọi mấy cuộc điện thoại, có mệt mỏi gì đâu.

"Giản tiểu thư, nói thật, cô thử suy xét tôi một chút đi, tôi nhất định sẽ trở thành một bạn trai đủ tư cách."

Sắc mặt Ngôn Luật tối sầm, lạnh lùng, "Cô ấy có bạn trai rồi."

Thời Sênh liếc nhìn Ngôn Luật một cái, Ngôn Luật hừ nhẹ, quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Bên phía Lê Thành chìm vào yên lặng, một hồi lâu sau mới lên tiếng, "...Giản tiểu thư, vừa rồi người nói chuyện là...?"

"Bạn trai tôi." Giọng nói của Thời Sênh có vài phần sủng nịnh, "Bởi vì câu nói kia của anh mà giờ anh ấy cáu kỉnh rồi, Lê tổng, tôi nghĩ quà kia vẫn không nên gửi cho anh thì hơn."

Lê Thành vội vàng lên tiếng, "Đừng đừng, tôi nói đùa thôi mà, người như Giản tiểu thư tốt nhất là chỉ nên làm bạn, bạn gái thì thôi đi, tôi thích tiểu bạch thỏ không có nanh vuốt hơn."

"Trùng hợp quá, tôi cũng thế."

"Khụ khụ, không quấy rầy cô nữa, có việc thì cứ gọi điện cho tôi."

Điện thoại của Lê Thành ngắt rồi, giọng của Ngôn Luật liền vang lên, "Thì ra cô giáo thích người như thế."

"Như thế nào?"

Giọng của Ngôn Luật hơi cổ quái, "Tiểu bạch thỏ."

Đầu ngón tay Thời Sênh gõ gõ trên tay lái, "Thực đáng tiếc, cậu không phải."

Ngôn Luật mím môi, xoay đầu không nói lời nào.

Trong xe hơi trầm mặc, đột nhiên Thời Sênh dừng xe lại, "Ngôn Luật, lúc ở trên đỉnh núi, cậu không sợ tôi chút nào sao?"

Ngôn Luật rũ đầu, giọng hơi buồn, "Vì sao phải sợ?"

"Cậu không cảm thấy..." Thời Sênh hơi nghiêng người về phía hắn.

"Máu lạnh?" Ngôn Luật nói tiếp, "Cô giáo, em hy vọng cô máu lạnh với tất cả người trên thế giới này, như thế em mới cảm thấy mình khác họ ở trong lòng cô."

Ngón tay lạnh lẽo nhéo cằm hắn, buộc hắn ngẩng đầu lên. Đối diện với một gương mặt tươi cười, sau đó cô hôn lên môi hắn, "Cậu thu hồi hết móng vuốt ở trước mặt tôi là tốt rồi, nhưng tôi không hy vọng cậu cũng thế với người bên ngoài."

Hồi lâu sau, Ngôn Luật mới hồi thần, "Cô giáo... Cô tiếp nhận em?"

Tuy rằng trước đó cô không phủ nhận nhưng cũng chưa từng thừa nhận.

Thời Sênh thu tay lại, lần nữa khởi động xe, cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh chóng xẹt qua. Ngôn Luật có thể nghe rõ tiếng tim mình đập trong lồng ngực như trống nổi, cực kỳ rõ ràng.

Xe dừng trước một cửa hàng bánh ngọt, Thời Sênh đi xuống một hồi rồi trở ra, trong tay có mấy cái túi, cô liền đưa cho Ngôn Luật.

Ngôn Luật lập tức vui vẻ, hôn lên mặt Thời Sênh một cái, "Cảm ơn cô giáo."

Thời Sênh lắc đầu, tiếp tục lái xe.

Về tới Ký túc xá, Ngôn Luật cũng giải quyết xong những món điểm tâm ngọt kia, Thời Sênh nhìn hắn với ánh mắt cổ quái, "Rốt cuộc là cậu bảo trì dáng người như thế nào vậy?"

Con gái ăn nhiều như thế chắc sẽ phì thành quả bóng rồi?

"Bởi vì em thường xuyên luyện tập." Ngôn Luật cười ái muội, "Cô giáo, cô có muốn thể nghiệm một chút không?"

"Sợ cậu chắc." Lần trước con hàng này dụ dỗ cô đã muốn ngủ hắn rồi, nhưng xét thấy hành vi trước đó của hắn nên cô mới không thèm động vào.

Ngôn Luật nhìn vào ánh mắt nửa đùa nửa thật của Thời Sênh, nhịp đập của trái tim vừa mới bình phục lại lại đập loạn lên, từ trong đáy lòng dâng lên một cảm xúc thấp thỏm.

Từ gara lên tới phòng ở, Ngôn Luật không nói gì, vừa vào nhà, hắn lập tức về phòng luôn.

Thời Sênh nhìn cửa phòng đóng chặt của hắn mà không khỏi buồn cười, sau đó tự đi về phòng. Sau khi tắm rửa qua loa, cô ngồi chuẩn bị "lễ vật" sẽ gửi cho Lê Thành vào ngày mai. Thời gian chậm chạp trôi đi, chẳng bao lâu trời liền tối.

Thời Sênh sửa sang lại tất cả đồ vật rồi gửi cho Lê Thành, nhìn đồng hồ thì đã tới 9 giờ tối.

"Ha..." Thời Sênh ngáp một cái, đẩy máy tính ra, đứng lên vặn người rồi đi ra cửa.

Vừa mở cửa thì đã có người xuất hiện trong tầm mắt.

Ngôn Luật hình như cũng bị kinh ngạc, lui về sau hai bước, "Cô giáo..."

Trên người hắn chỉ mặc áo tắm, không biết đã đứng ngoài này bao lâu rồi.

"Chuẩn bị tốt chưa?"

Ngôn Luật hít sâu một hơi, "Tốt rồi."

"Được, đi nấu gì cho tôi ăn đi đã, đói quá!" Thời Sênh định đi xuống lầu.

Ngôn Luật túm lấy cổ tay cô, ấn cả người cô lên tường, giọng khàn khàn, "Cô giáo, em sẽ cho cô ăn no."

"..." Không phải, ông đây thực sự đói lắm, đói mà phải làm việc thì cô cũng chẳng muốn động, "Ưm... Ngôn Luật, tôi rất đói..."

Đáp lại Thời Sênh là một nụ hôn càng thêm kín kẽ.

Lần đầu tiên nên Ngôn Luật khá khẩn trương, cũng may là làm việc cũng không đến nỗi nào. Xong việc, Thời Sênh nằm lăn ra, không muốn động dù một ngón tay.

Ngôn Luật mặc áo tắm dài ngồi xổm ở mép giường, xoa xoa mặt cô, "Cô giáo, thực xin lỗi, tôi có làm em đau không?"

"Em rất đói." Thời Sênh thều thào, "Anh no rồi thì có thể làm gì cho em ăn được không?"

Thứ này lúc về đã ăn nhiều bánh ngọt như thế, nhưng cô đã được ăn gì đâu.

Sắc mặt Ngôn Luật hồng lên, "Cô giáo, em chờ một chút nhé."

Hắn để Thời Sênh nằm ngay ngắn lại rồi mới xuống nhà làm đồ ăn.

Ngôn Luật nấu ăn rất nhanh, trong tủ lạnh cũng không có nhiều thực phẩm lắm, chỉ đủ để nấu một chén mì sợi, đủ để cứu cái dạ dày đang bên bờ tử vong của Thời Sênh.

"Ting ting ting..." Di động của Thời Sênh ở trên bàn đột nhiên đổ chuông.

Ngôn Luật ngồi gần cái bàn, hắn nhìn dãy số lạ trên màn hình rồi cầm lấy điện thoại đưa cho Thời Sênh.

"Mở loa ngoài."

Ngôn Luật làm theo.

"... Không được, a, đừng đụng vào tôi... Bịch... Rầm..."

Bên đầu kia di động truyền ra thanh âm kỳ quái, như là đang tranh cãi, có tiếng đàn ông quát lên và tiếng hét kinh hoàng của con gái.

Thời Sênh lắng tai nghe, giọng nói kia... sao lại giống Lâm Thiển Lam vậy nhỉ?

Thời Sênh đưa mắt nhìn số điện thoại, không phải số của Lâm Thiển Lam.

"Đưa di động của anh cho em."

Ngôn Luật bỏ điện thoại di động ra, về phòng lấy điện thoại của mình.

Thời Sênh nhanh chóng bấm một dãy số khác, nhưng điện thoại đổ chuông rất lâu cũng không có người nào nghe.

Thời Sênh gọi điện thoại cho Lâm Dĩ Huyên, Lâm Dĩ Huyên lại nghe rất nhanh, "Thiển Lam? Cậu ấy không đi cùng em. Lúc chiều cậu ấy có gọi điện thoại cho em, nói muốn đưa mấy em gái khóa dưới đi mua đồ chuẩn bị cho kỷ niệm thành lập trường..."

Lâm Dĩ Huyên hình như phát hiện ra có điểm không bình thường, lập tức lo lắng, "Có phải Thiển Lam xảy ra chuyện gì rồi không ạ?"

"Có lẽ thế, cô tìm được địa chỉ sẽ gọi lại cho em." Thời Sênh ngắt điện thoại, bảo Ngôn Luật mang máy tính của cô tới.

Điện thoại kia vẫn chưa ngắt cuộc gọi, trong đó truyền ra tiếng khóc tê tâm liệt phế. Thời Sênh bực bội nhíu mày, tốc độ cũng nhanh hơn, không ngẩng đầu nói với Ngôn Luật, "Lấy xe đi."

Ngôn Luật định nói gì đó nhưng lại nhịn xuống. Lúc này, cô ấy thích hắn nghe lời hơn.

Hắn đi xuống, đánh xe ra, lại nhanh chóng đi lên ôm cô xuống lầu.

Thời Sênh gọi điện cho Lâm Dĩ Huyên, nói cho cô ta địa điểm cần tới.

"Em sẽ lập tức gọi người tới đó, cô giáo... làm ơn, nhất định phải cứu được Thiển Lam." Giọng của Lâm Dĩ Huyên hơi nghẹn ngào.

1134

Khi Thời Sênh đến nơi, ở đó đã không còn một bóng người, chỉ có vài dấu vết giãy dụa và một chiếc di động vẫn chưa ngắt kết nối.

Bên trong di động có ảnh chụp, Thời Sênh nhớ rõ người trong ảnh, đó là một học sinh ở lớp cô dạy.

Sao Lâm Thiển Lam lại đi cùng học sinh lớp cô chứ?

Thời Sênh nhìn quanh bốn phía, nơi này là một góc chết, không có camera theo dõi. Phía xa là các ngõ nhỏ đan vào nhau, phía sau là một con phố nhưng lại không theo dõi được xe đi ra. Một khi xe đã hòa vào dòng xe cộ rồi thì chẳng khác nào tìm kim đáy bể.

Chỗ này...

Rất biết chọn.

Lâm Dĩ Huyên tới sau, mang theo một nam sinh cao lớn, phía sau nam sinh đó còn có vài người, hình như là bạn bè.

"Ngôn thiếu." Nam sinh nhìn thấy Ngôn Luật thì có hơi kinh hãi, lại nhìn thấy Ngôn Luật đang ôm eo Thời Sênh, hai chữ "kinh hãi" cũng không đủ dùng nữa rồi.

Tầm mắt Ngôn Luật vẫn luôn đặt trên người Thời Sênh, không liếc nhìn người khác dù chỉ một cái.

Vì thế nam sinh kia càng hóa đá.

Đã bao giờ Ngôn thiếu để ý ai như thế đâu?

"Cô giáo, tắt máy rồi." Lâm Dĩ Huyên nhìn Thời Sênh, di động vừa rồi còn có thể gọi giờ lại đã tắt máy, "Thiển Lam sẽ không gặp chuyện gì chứ?"

Nam sinh vội vàng thu lại ánh mắt đang đặt trên người Thời Sênh và Ngôn Luật, an ủi bạn gái mình, "Dĩ Huyên, bình tĩnh một chút."

"Đều tại em không tốt, lúc chiều em nên đồng ý đi ra ngoài cùng với cô ấy thì đã không xảy ra chuyện gì rồi."

"Dĩ Huyên, nhìn anh đi, bình tĩnh nào, giờ quan trọng nhất là phải tìm được cô ấy."

Thời Sênh liên hệ chủ nhiệm lớp, bảo ông ta hỏi một chút xem chiều nay có những người nào ra ngoài cùng chủ nhân chiếc điện thoại này.

Chủ nhiệm lớp báo lại rất nhanh, Ngụy Tinh Tinh ở Hội học sinh, vì lễ kỷ niệm thành lập trường yêu cầu một ít đồ vật, vì thế Ngụy Tinh Tinh cũng được phân công nhiệm vụ, cô ta đã hẹn mấy người Phàn Nhu đi cùng.

Còn Lâm Thiển Lam, cô ta không ở Hội học sinh, chỉ đi ra ngoài cùng một bạn học, mà bạn học đó lại vừa lúc quen biết Ngụy Tinh Tinh, vì thế bọn họ đi cùng với nhau.

Thời Sênh bảo chủ nhiệm lớp gửi số điện thoại của các học sinh đó cho cô, hy vọng có người chưa bị lấy mất di động.

Thời Sênh gọi từng số một, nhưng số nào cũng trong trạng thái tắt máy.

Bên kia, Lâm Dĩ Huyên cũng động viên bạn bè mình tìm thêm người giúp đỡ.

Đêm dần khuya, Thời Sênh ngồi dựa vào Ngôn Luật, đột nhiên Ngôn Luật đưa điện thoại của mình cho cô.

Thời Sênh liếc nhìn hắn, Ngôn Luật cười giải thích, "Hắn có tin tức."

Thời Sênh nghi ngờ nhận lấy điện thoại, đối phương cung kính gọi cô là Giản tiểu thư, sau đó lập tức đưa ra manh mối quan trọng, không nói thừa một câu nào.

"Không phải anh không có đàn em sao?" Thời Sênh trả lại điện thoại cho Ngôn Luật.

"Là không thích mang theo người mà thôi." Không có nghĩa là hắn không có đàn em.

Thời Sênh ngẫm lại cũng đúng, bên ngoài chỉ nói Ngôn Luật luôn một thân một mình chứ chưa từng nói hắn không có đàn em.

"Lên xe." Thời Sênh gọi mấy người ở ngoài xa.

Lâm Dĩ Huyên lập tức chạy tới, "Cô giáo, có tin tức rồi sao?"

"Ừm."

Lâm Dĩ Huyên không những không yên tâm mà còn lo lắng hơn, "Cô giáo, em có thể ngồi cũng xe với cô không?"

Thời Sênh nhìn Ngôn Luật, đây cũng không phải xe của cô.

"Tôi không thích." Ngôn Luật nói thẳng.

Hắn không thích ai ngoài cô ngồi lên xe của mình, nam hay nữ cũng thế.

Lâm Dĩ Huyên hơi sợ Ngôn Luật nên không dám cưỡng cầu, vội chạy về xe bạn trai mình, đi theo sau Thời Sênh.

Xe càng lái càng xa, dự cảm xấu trong lòng Lâm Dĩ Huyên càng lúc càng lớn, nước mắt không ngăn được rơi xuống.

"Dĩ Huyên, đừng lo lắng, chẳng phải Thiển Lam có học nhu đạo sao? Sẽ không sao đâu."

"Cậu ấy chỉ học được có một tuần, đến em còn không thắng nổi." Lâm Dĩ Huyên càng khóc dữ hơn.

Nam sinh đột nhiên không biết phải nói gì, lúc này mọi sự an ủi đều chẳng ăn thua.

Bên kia, Thời Sênh vẫn vô cùng bình tĩnh, cô ngồi trên ghế lái phụ, biểu tình nhàn tản, như thể lúc này không phải đang đi cứu người mà đang đi hóng gió với bạn trai vậy.

Ngôn Luật hỏi, "Cô giáo, nếu tôi mất tích, em sẽ làm thế nào?"

"Giết." Thời Sênh trả lời không hề chần chừ.

"Cô giáo."

Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn, Ngôn Luật đáp trả cô bằng một nụ cười xán lạn, chậm rãi nói, "Tôi yêu em."

Thời Sênh nhìn hắn thêm vài giây, tay Ngôn Luật đặt trên vô lăng bắt đầu toát mồ hôi, thật lâu sau hắn mới nghe thấy cô nói, "Yêu là phải chứng minh bằng hành động."

Ngôn Luật: "..." Cô có thể trả lời theo lối bình thường được không?

...

Xe dừng lại bên ngoài một ngõ nhỏ và hẻo lánh, có vài người chờ ở đầu ngõ, nhìn thấy xe, đánh giá vài giây như để xác định xem có đúng là xe mình chờ hay không, sau đó người liền chạy lại, "Ngôn thiếu."

Ngôn Luật xuống xe, vẻ mặt lạnh nhạt, "Ai làm?"

Đàn em lập tức đáp, "Là người của Quản Kiện. Nguyên nhân là một nữ sinh tên Ngụy Tinh Tinh đắc tội với hắn, hai bên nổi lên xung đột, sau đó Quản Kiện liền bắt bọn họ đi."

"Ngôn thiếu, có cần tôi dẫn người theo không?"

"Không, cậu ở lại dẫn đường, những người khác về đi."

Đàn em không hề kinh ngạc, phất tay bảo những người khác rời đi, còn hắn ở lại chỉ đường.

Nhìn thấy những người ở xe sau đi xuống, tên đàn em ngớ người ra, những người này nhìn qua thì biết là chưa từng luyện quyền cước, sao Ngôn thiếu lại dẫn họ theo chứ?

Thời Sênh là người xuống cuối cùng, hơn nữa lại xuống từ trên xe Ngôn Luật, tên đàn em liền biết cô là ai, cực kỳ cung kính gọi một tiếng "Giản tiểu thư".

Thời Sênh kéo theo một thanh kiếm, vẫy vẫy tay, "Đi thôi."

Ngôn Luật híp mắt, hắn rất chắc chắn là trước đó cô chẳng mang gì theo, vậy thanh kiếm này...

Quả nhiên, lần nào cũng là một điều bất ngờ đang kinh ngạc.

Những người khác nhìn thấy Thời Sênh lôi kiếm theo thì chỉ có cảm giác lạnh lẽo từ gan bàn chân lan lên khắp người, không tự chủ được là đi chậm lại vài bước, cuối cùng cũng chỉ có Ngôn Luật và Thời Sênh đi song song ở đằng trước.

Cô gái hình như nói cái gì, nam sinh nghiêng đầu nghe, ngẫu nhiên cười một chút, đáp lại một câu, tư thế này làm người không biết còn tưởng họ ra ngoại thành dạo chơi ấy.

Tên đàn em dẫn đường tràn ngập tò mò.

Rốt cuộc Ngôn thiếu tìm được người bạn gái này ở đâu, bởi cô đang nói chút nữa phải đánh người thế nào, đến hắn nghe mà cũng nổi hết da gà.

Tên đàn em đưa bọn họ tới một cái sân cũ, "Ngôn thiếu, ở đây."

Trong sân im ắng, không có âm thanh nào, từ sâu trong ngõ nhỏ truyền ra tiếng chó sủa lúc thấp lúc cao làm đêm tối có thêm vài phần quỷ dị.

Ngôn Luật nhìn Thời Sênh, ý tứ rất rõ ràng, cô quyết định.

Thời Sênh bước lên bậc tam cấp mấy bước, giơ tay gõ cửa.

Tên đàn em trợn mắt há mồm: "..."

Không phải chứ, Giản tiểu thư, cô gõ cửa thế có tốt lắm không đấy?

Chúng ta tới cứu người, cô lại trực tiếp xông lên như thế, cái này chẳng khác nào tới cửa khiêu khích cả, khác hoàn toàn với những cảnh mà hắn đã xem trong phim trinh thám.

Đối ngược hoàn toàn.

Chỉ có kẻ xấu mới dám kiêu ngạo như thế...

Thời Sênh gõ vang vài lần, bên trong vang lên giọng nói bặm trợn, sau đó cửa sắt liền mở ra.

Không thấy người, chỉ có giọng nói lúc nãy truyền ra: "Hơn nửa đêm còn gõ cửa cái gì, tìm ai?"

"Tìm chết."

1135

Kẻ mở cửa là một gã cao lớn, người để trần, cơ bắp nổi cuồn cuộn.

Hắn nghe Thời Sênh nói vậy thì hỏi thầm trong lòng.

Phân?*

*Phát âm của "phân" và "chết" trong tiếng Trung na ná nhau.

Nửa đêm nửa hôm tìm phân làm gì? Thần kinh à?

Nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy rõ người đứng bên ngoài, đôi mắt lập tức sáng lên.

Con bé này tới đúng lúc quá nha!

Trên mặt gã lộ ra nụ cười không có ý tốt, nói: "Em gái tìm gì? Anh trai tìm giúp em nha!"

"Tìm chết đó." Thời Sênh nhấc chân đá về phía hắn.

Gã người cơ bắp bị đá đến choáng váng, mặt đất lạnh lẽo làm hắn lập tức tỉnh táo lại, "Mẹ kiếp, muốn chết."

Hắn lập tức nhảy dựng lên từ dưới mặt đất, rống vào phía trong.

Người bên trong lục tục kéo ra, đại đa số đều là người trưởng thành, chỉ có mấy tên nhìn khá nhỏ tuổi.

"Nửa đêm nửa hôm, mày gào cái gì thế hả?"

"Sao lại thế này..."

"A..."


Thời Sênh một đường quật ngã hết đám người này, Ngôn Luật đứng nhìn ở phía sau, không hề ra tay, hắn phát hiện ra lúc cô đánh người nhìn cũng rất đẹp.

Động tĩnh lớn nhiều như thế làm cho nhóm lão đại ở trong không ngồi yên được nữa, lập tức xuất hiện.

"Ngôn Luật?" Tên lão đại nhận ra nam sinh đứng ở ngay ngưỡng cửa đầu tiên, chủ yếu là vì một thân áo sơ mi quá nổi bật, không nhìn thấy ngay cũng khó.

Ngôn Luật rời ánh mắt khỏi Thời Sênh, chậm rãi di chuyển tới người gã lão đại kia, "Quản Kiện."

"Mày tới đây làm gì?" Quản Kiện vẻ mặt đầy không vui, "Tao với mày nước sông không phạm nước giếng, mày muốn phá tuyến đúng không?"

"Đưa bạn gái tao tới thôi." Ngôn Luật lại nhìn Thời Sênh.

"Loại người như mày mà cũng có bạn gái á?" Quản Kiện buột miệng thốt lên, thuận tiện quan sát Thời Sênh - người vừa rồi quật ngã nhiều đàn em của hắn như thế.

Đám người vừa bị Thời Sênh đánh cũng hoảng sợ, hóa ra... đứa con gái này là bạn gái của... Ngôn Luật.

Đột nhiên cảm thấy may mắn vì bọn họ không đánh thắng.

"Sao anh ấy lại không thể có?" Thời Sênh lạnh lùng nhìn Quản Kiện.

Quản Kiện không trả lời Thời Sênh mà tiếp tục nói với Ngôn Luật: "Nếu là người của mày thì mày cũng nên giải thích một chút, tại sao lại đánh người của tao?"

Ngôn Luật tiến lên, đứng bên cạnh Thời Sênh, giọng rất nhẹ, mang theo yêu chiều vô tận, "Cô ấy thích."

Toàn trường lặng ngắt.

"Ngôn Luật, hôm nay mày ngứa đòn phải không?" Quản Kiện lên tiếng đánh vỡ im lặng, hắn biết gã thanh niên trước mặt mình khó chơi thế nào, nhưng người ta đã tìm tới tận cửa, hắn cũng sẽ không nhịn.

Ngôn Luật lặp lại một lần, "Tao nói rồi, tao chỉ đưa bạn gái tao tới đây."

Hiển nhiên Quản Kiện không tin, "Sao, Ngôn thiếu đỉnh đỉnh đại danh giờ lại phải đi làm quân cờ cho đàn bà à?"

Ngôn Luật không hề giải thích, một vẻ tùy tiện mày thích nghĩ thế nào thì nghĩ.

Thời Sênh không muốn nghe bọn họ nói chuyện ân oán thị phi, "Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, Lân Thiển Lam ở đâu?"

Quản Kiện nhíu mày, "Lâm Thiển Lam là ai?"

"Hôm nay các người có bắt mấy người đi, trong đó có một nữ sinh tên là Lâm Thiển Lam, đưa cô ấy ra đây." Gã đàn em được Ngôn Luật bày mưu đặt kế đứng ra nói chuyện.

Là tới tìm người...

Quản Kiện đánh giá bọn họ trong chốc lát rồi hỏi người sau lưng, "Có người tên Lâm Thiển Lam không?"

"Hình như có..."

Bọn họ cũng không rõ lắm.

Quản Kiện nhíu mày càng chặt hơn, "Bọn mày thật sự chỉ tới tìm người?"

"Anh Quản, Ngôn thiếu nói một không hai, điểm quy củ này anh cũng biết mà."

"Đi vào xem có ai là Lâm Thiển Lam không." Quản Kiện cũng không muốn thật sự đối đầu với Ngôn Luật, việc đó không có lợi gì với hắn cả, dù cảm thấy hơi nhẫn nhục nhưng một sự nhịn là chín sự lành, thế thì nhịn thôi.

Lâm Thiển Lam được đưa ra rất nhanh, đã ngất, quần áo trên người lành lặn, không có vết thương gì, hẳn là không sao cả.

Quản Kiện giải thích, "Chúng tao chưa làm gì cô ta, cô ta quá ồn ào nên mới đánh ngất thôi."

Lâm Dĩ Huyên vẫn đứng ở bên ngoài từ đầu tới giờ, vừa nhìn thấy Lâm Thiển Lam liền không quản tới sự ngăn cản của người yêu, lập tức vọt vào, "Thiển Lam, Thiển Lam, cậu tỉnh đi,... Thiển Lam, tỉnh lại đi."

Lâm Dĩ Huyên gọi mấy câu, Lâm Thiển Lam mới mở mắt ra, trong đáy mắt đầy sự mê man. Sau khi thấy rõ người trước mặt thì lập tức lo lắng: "Dĩ Huyên, sao cậu cũng ở đây, cậu cũng bị bắt sao?"

"Thiển Lam, không sao đâu, cô giáo tới cứu cậu." Lâm Dĩ Huyên vội vàng động viên Lâm Thiển Lam.

"Cô Giản?" Lâm Dĩ Huyên vừa nói cô giáo, trong đầu Lâm Thiển Lam liền nhảy ra gương mặt của Thời Sênh.

"Không biết vị tiểu thư này là người của Ngôn thiếu nên đã hơi đắc tội rồi, thật xin lỗi." Quản Kiện là kẻ biết co biết giãn.

"Cô ta không phải người của tao." Ngôn Luật lạnh lùng liếc nhìn Lâm Thiển Lam một cái.

Quản Kiện: "..." Mày đã đưa người tới đây cứu người ta rồi mà còn bảo không phải người của mình?

Đầu óc Quản Kiện rất nhanh nhạy, nhìn tới cô gái đứng bên cạnh Ngôn Luật liền hiểu được, không phải người của hắn, vậy chính là bạn của bạn gái hắn rồi.

Ngôn Luật này, thật sự có bạn gái...

Quản Kiện nói lời xin lỗi với Thời Sênh, giải thích việc bắt Lâm Thiển Lam chỉ là hiểu lầm, còn gọi tên bắt Lâm Thiển Lam ra mắng một trận, thái độ cực kỳ thành khẩn, Thời Sênh muốn bắt bẻ cũng không biết xuống tay ở đâu.

Dù sao, vừa rồi cô đã đánh nhiều người như thế cũng coi như đủ rồi.

Lâm Thiển Lam chỉ là bị vạ lây, kẻ bọn chúng muốn bắt là Ngụy Tinh Tinh. Ngụy Tinh Tinh sẽ gặp phải chuyện gì, cái này không nằm trong phạm vi suy xét của cô.

"Đi thôi." Thời Sênh kéo Ngôn Luật ra ngoài.

"Ngôn thiếu đi thong thả."

Lâm Thiển Lam được Lâm Dĩ Huyên đỡ, cô ta vội đuổi theo Thời Sênh, "Cô giáo, bạn của em..."


Thời Sênh nghiêng đầu nhìn cô ta, trong đôi mắt đầy vẻ thờ ơ, "Tôi không có nghĩa vụ phải cứu bạn của em."


Lâm Dĩ Huyên véo Lâm Thiển Lam mấy cái, lắc lắc đầu ra hiệu.

Lâm Thiển Lam trước giờ đều nghe theo lời Lâm Dĩ Huyên, thế nên hiện tại liền lập tức ngậm miệng.

Thời Sênh quay đầu, nói với Ngôn Luật: "Ngôn Luật, em mệt rồi."

"Để tôi ôm em về." Ngôn Luật nói xong liền bế cô lên, đi nhanh ra phía ngoài.

Tên đàn em dẫn đường đi theo sau, vẻ mặt như gặp quỷ.

Ngôn thiếu thật sự có bạn gái rồi!

Ngôn Luật ôm Thời Sênh đi rồi, phía sau chỉ còn lại mấy người Lâm Dĩ Huyên và Lâm Thiển Lam.

"Dĩ Huyên, bạn của mình thì phải làm sao đây?" Lâm Thiển Lam nắm lấy tay Lâm Dĩ Huyên, nôn nóng hỏi.

"Cậu không nhận ra cái gì ư? Hôm nay biểu tình của cô giáo rất không thích hợp, rõ ràng là không khỏe, cô ấy có thể tới đây tìm cậu đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, cậu còn yêu cầu cô ấy cứu bạn của cậu nữa, cái này không phải là đâm đầu vào họng súng à?" Lâm Dĩ Huyên là người sâu sắc hơn Lâm Thiển Lam nhiều.

Ngay từ đầu, cô ta đã cảm thấy cô giáo Giản không dễ gần, về sau mới phát hiện ra, rất nhiều lần cô ấy phá lệ ra tay vì Lâm Thiển Lam.

Tuy rằng không rõ tại sao lại như thế, nhưng Lâm Thiển Lam nói chuyện sẽ có tác dụng hơn cô ta nói chuyện nhiều, chỉ cần không phải yêu cầu quá phận thì sau một hồi bị Lâm Thiển Lam quấn lấy, cô ấy cũng sẽ đồng ý.

Lâm Thiển Lam suy nghĩ một chút, Thời Sênh vẫn luôn dựa vào Ngôn Luật, vẻ mặt đúng là rất kém, quả thật là có điểm không khỏe.

Sắc mặt cô ta trắng bệch: "Lúc đó mình quá sốt ruột, cũng không nghĩ nhiều được như thế, cô giáo sẽ không giận mình chứ?"

Lâm Dĩ Huyên lắc đầu, sao cô ta biết được chứ.

Lâm Thiển Lam cắn môi, "Dĩ Huyên, thế bạn của mình phải làm sao đây? Chúng ta không thể thấy chết mà không cứu được?" Còn có vài em khóa dưới nữa...

Lâm Dĩ Huyên tự hỏi trong chốc lát rồi đáp, "Báo cảnh sát đi."

1136


Lâm Thiển Lam và Lâm Dĩ Huyên báo cảnh sát, nhưng khi cảnh sát tới thì chỉ tìm thấy bạn học của Lâm Thiển Lam cùng với mấy cô bé khóa dưới, không có tung tích của Ngụy Tinh Tinh.

Ngụy Tinh Tinh mất tích làm cho trường học náo loạn một trận. Không biết Mộ Dung Tiểu Tiểu nghe tin hôm đó Thời Sênh cứu Lâm Thiển Lam nhưng lại không cứu Ngụy Tinh Tinh ở đâu, lập tức đùng đùng nổi giận đi tìm Thời Sênh hỏi tội.

"Vì sao cô không cứu bạn ấy?"

Thời Sênh đang nói về lễ kỷ niệm thành lập trường với giáo viên chủ nhiệm lớp, Mộ Dung Tiểu Tiểu đột nhiên xông tới, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ.

Chủ nhiệm lớp ngẩn ra, "Học trò Mộ Dung, em nói chuyện với thầy cô giáo như thế đấy à?"

Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào Thời Sênh, "Vì sao cô không cứu bạn ấy, đó là một mạng người, vì sao cô cứu học tỷ mà không cứu bạn ấy?"

"A... Hai người còn có việc, vậy tôi đi một lát rồi quay lại ngay." Chủ nhiệm lớp vốn chỉ biết bo bo giữ mình lập tức lùi về sau.

Chủ nhiệm lớp vừa đi, văn phòng cũng chỉ còn dư lại Thời Sênh và Mộ Dung Tiểu Tiểu.

Thời Sênh bình tĩnh nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, "Vì sao tôi phải cứu trò ấy?"

Đừng nói là cô và Ngụy Tinh Tinh có khúc mắc, cho dù không có gì đi chăng nữa, tại sao cô phải cứu con bé đó chứ?

"Cô là cô giáo cơ mà! Tại sao lại không cứu bạn ấy chứ? Nếu bạn ấy xảy ra chuyện gì thì đó là trách nhiệm của cô." Mộ Dung Tiểu Tiểu càng thêm kích động.

Thời Sênh cười lạnh, thầy cô phải quản học sinh ở trường vì đó là chức trách của họ, nhưng ra ngoài cổng trường rồi thì có quan hệ cái lông gì chứ?

Người ta thích cứu hay không thích cứu, đó là việc của người ta.

"Tôi nói này cô Mộ Dung, ngày thường Ngụy Tinh Tinh cũng bắt nạt cô không ít đâu, thế mà cô còn nói giúp người ta, cô có khuynh hướng thích bị ngược à?"

Mộ Dung Tiểu Tiểu hình như cũng nghĩ lại chuyện mình bị bắt nạt, sắc mặt không khỏi trắng bệch, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Vậy cũng không tới mức muốn mạng của bạn ấy."

"Vậy cô tự đi mà cứu đi, ở chỗ này hô to gọi nhỏ với tôi làm gì?" Nữ chính đại nhân này lòng dạ cũng quá lớn rồi đấy.

Dù cho người khác có làm được hay không thì bản cô nương đây cũng không làm nổi.

Có thù thì phải báo, diệt trừ hậu hoạ.

Tám chữ này là quy tắc sinh tồn chuẩn của cô.

"Sao cô giáo có thể máu lạnh như thế?" Lần trước cô ấy ném mình ở giữa đường, lần này thì còn thấy chết không cứu.

"Cô thiện lương như thế thì cô lên đi." Ông đây máu lạnh thì sao hả? Không phục thì cô cứ máu lạnh thử xem!

"Em..." Cô ta mà biết Ngụy Tinh Tinh ở đâu thì còn cần phải chạy tới đây hỏi sao?

Hơn nữa, cô ta cũng làm gì có năng lực cứu Ngụy Tinh Tinh.

Bản thân không có năng lực thì thôi đi, thấy người khác không đứng ra lại còn chê người ta máu lạnh, sao không tự trách mình yếu kém trước đi?

Hốc mắt của Mộ Dung Tiểu Tiểu hồng lên, bộ dáng như rất thất vọng, "Cô giáo, em không nghĩ cô lại là dạng người này, rõ ràng cô có thể cứu bạn ấy nhưng lại mặc kệ."

Thời Sênh không muốn nói chuyện nhạt nhẽo này với Mộ Dung Tiểu Tiểu, "Tôi biết em lợi hại rồi, nhanh chạy đi cứu thế giới đi, đừng có đứng ở đây chỉ trích tôi."

Cô hơi dừng lại, khóe miệng cong lên, "Mà em thì có tư cách gì để chỉ trích tôi chứ?"

Đứng ở điểm đạo đức cao hơn thì nghĩ là mình là người có quyền quyết định sao?

Thời Sênh đuổi Mộ Dung Tiểu Tiểu ra ngoài với thái độ không hề khách khí, cửa đóng lại, thế giới liền lập tức yên tĩnh.

Trong trường học nhanh chóng nổi lên tin đồn Thời Sênh thấy học sinh chết mà không cứu, hai chữ Giản Ngâm hiện trở thành hai chữ hot nhất lúc này.

Người nhà của Ngụy Tinh Tinh không tìm thấy người nên chỉ biết trút giận lên người Thời Sênh, yêu cầu trường học đuổi Thời Sênh ra.

Trường học làm sao mà dám chứ, bên trên đã có chỉ đạo xuống rằng vị này có quyền hạn tương đương với chủ tịch Lê.

Hiện tại Lê Thành không chỉ là người quản lý một Anh Lan nho nhỏ này nữa mà đã là tổng tài của Thế Hoàn rồi.

Có mối quan hệ với Lê Thành, nhà họ Ngụy chỉ làm ầm ĩ được một hai bữa liền thôi luôn.

Lại tiếp tục làm ầm lên, sợ là nhà họ Ngụy cũng chẳng giữ nổi.

"Các cậu nói, cô giáo Giản thật sự làm ra loại chuyện đó sao?" Trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ, đám học sinh cùng quây lại thảo luận.

"Cô ta có gì mà không làm được chứ?" Người bên cạnh hỏi lại.

"Hậu trường của cô ta là ai nhỉ? Cứng như thế... ngay cả nhà họ Ngụy cũng không dám trêu chọc."

"Chắc là Ngôn học trưởng rồi..." Có người suy đoán.

Thân thế của Ngôn Luật vẫn là một điều bí ẩn, hồ sơ của hắn trống rỗng, chỉ có một cái tên mà thôi.

"Thật không biết xấu hổ, làm thầy người khác mà lại đi quyến rũ Ngôn học trưởng..." Một em gái cực kỳ phẫn nộ.

"Sao em biết không phải là cậu ấy dụ dỗ tôi?"

Em gái lập tức phản bác, "Sao có thể chứ! Ngôn học trưởng không phải loại người như thế!"

Cô ta vừa quay đầu liền nhìn thấy Thời Sênh và Ngôn Luật đứng ở cách đó vài bước.

Ngôn Luật mở miệng, "Là tôi dụ dỗ cô ấy, về sau nếu để tôi còn nghe được mấy lời bình luận như thế này, tự gánh hậu quả."

Sắc mặt em gái kia tái nhợt, chỉ hận không thể đâm đầu xuống đất.

Sao cô ta lại xui xẻo như thế chứ, nói xấu người ta còn bị người ta nghe thấy.

"Hôm trước bài tập tôi giao đã làm xong chưa?"

Nói tới bài tập, đám người vây xem bên cạnh cũng thay đổi vẻ mặt ngay lập tức.

Thời Sênh tiếp tục nói, "Nhìn các em nhàn nhã thế kia, chắc là làm xong rồi, vậy làm lại một lần nữa."

Đám học sinh: "..."

Bị bài tập chi phối sự sợ hãi.

Thời Sênh đuổi Ngôn Luật ra, bảo đám học sinh đi vào lớp, Mộ Dung Tiểu Tiểu không ở trong lớp, chắc là đi cứu vớt thế giới rồi.

"Lễ kỷ niệm thành lập trường chúng ta phải góp tiết mục biểu diện, các em muốn chuẩn bị tiết mục gì?" Thời Sênh ngồi trên bục giảng một cách không hề có hình tượng.

Đám học sinh im lặng, không ai dám đáp lời.

"Không nói gì nghĩa là không muốn tham gia? Được, tôi nói với họ là các em bỏ quyền."

Bỏ quyền?

Sao có thể được chứ.

Đám học sinh vừa rồi còn im lặng liền lên tiếng, "Cô giáo, năm trước lớp chúng em diễn kịch, không thì năm nay cứ diễn kịch tiếp đi?"

"Không sáng tạo, đổi."

"Khiêu vũ?"

"Không sáng tạo, đổi."

"Ca hát?"

"Không sáng tạo, đổi."

Đám học sinh: "..."

Tiết mục nào cũng bị phủ quyết, không thể bảo họ đi diễn xiếc được, đúng không?


"Vậy cô giáo nói xem bọn em nên diễn tiết mục gì?" Một học sinh không nhịn được, lớn tiếng hỏi.

"Đập vỡ đá lớn trên ngực được không?"

Đám học sinh: "..." Đúng là bảo họ đi diễn xiếc rồi?

Mẹ kiếp, cái này là muốn mạng người thì có.

Làm gì có ai ở lễ kỷ niệm thành lập trường đi diễn cảnh đập vỡ đá lớn trên ngực chứ?

Bọn họ là "quý sờ tộc".

Quý tộc có được không hả? Không phải mấy kẻ mãi nghệ đầu đường.

"Cô giáo, cái này..." Không phù hợp với khí chất cao quý của bọn em đâu.

"Không thích?" Thời Sênh nhướng mày.

Ai mà thích cái này được chứ!

Thời Sênh nghiêng đầu suy nghĩ, "Thế đổi cái khác, đại hợp xướng đi."

Giọng điệu rõ ràng là quyết định, căn bản không phải hỏi bọn họ ý kiến.

Cho nên cô đã sớm nghĩ ra rồi, vì sao còn phải hỏi bọn họ chứ?

Đại hợp xướng dù sao cũng tốt hơn đập vỡ đá lớn.

Bài hợp xướng có tên là Hảo Hán Ca.

Đừng hỏi bọn họ vì sao lại hát bài này, dù sao cũng là cô ta quyết định.

"Tốt lắm, buổi chiều, sau giờ tan lớp, tất cả tập trung ở sân thể dục cùng tập luyện." Thời Sênh gõ gõ bục giảng, "Tiết này cả lớp tự học."

"Cô ơi, tại sao phải ra sân thể dục?" Ở đó nhiều người như thế, bọn họ tới sân thể dục luyện tập cái quỷ gì chứ?

Thời Sênh nghiêm túc đáp: "Sân đó rộng rãi, đủ cho các em phát huy."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com