ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1122-1126

LittleZiZi14

1122

Mãi gần mười hai giờ, Thời Sênh mới về phòng, đèn trong hành lang bị hỏng, cô giậm mấy phát cũng không sáng.

Đi đến cửa phòng, vừa nhìn đã thấy một nam sinh đứng tựa vào cửa, áo sơ mi màu trắng rất gây chú ý.

Thời Sênh rất muốn hỏi, cậu không lạnh à?

Giữa đêm mùa đông lại đi mặc như vậy, thân thể cũng đủ khỏe nhỉ?

"Cậu đứng ở đây là gì thế?" Nửa đêm nửa hôm, dọa chết người ta.

Bóng người bên đó động đậy một cái, hắn bật điện thoại lên, nhìn thời gian, giọng nói hơi khàn khàn, "Em không mang chìa khóa."

Cái thứ này đi vào đi ra chẳng phải là đều là trực tiếp nhảy cửa sổ sao? Đừng tưởng cô không biết!

Từ lúc nào lại muốn đi bằng đường cửa vậy?

Ngôn Luật tiếp tục nói: "Cô giáo, em còn tưởng cô sẽ không về cơ?"

Thời Sênh hơi nhăn mày lại, "Cậu cảm lạnh rồi."

"Cô giáo đang quan tâm em à?"

"Không có." Thời Sênh bước đến gần cửa, "Tránh ra."

Ngôn Luật cứng đờ vài giây, chầm chậm dịch chuyển cơ thể để Thời Sênh mở cửa. Ngôn Luật không hề khách sáo bước vào phòng trước, hắn thay giầy, lúc này Thời Sênh mới phát hiện trên người hắn đang ướt như chuột lột.

Bên ngoài đâu có mưa...

Ngôn Luật không nói gì nữa, một mình lên tầng trên, sau vào phòng thì không hề có động tĩnh nào nữa.

Thời Sênh đi loanh quanh trong phòng khách, không biết đang nghĩ gì.

"Cô giáo." Ngôn Luật thay một bộ quần áo sạch sẽ, đứng trên cầu thang.

Thời Sênh dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn, "Làm sao?"

Ngôn Luật cười một cái, "Em hơi đói, cô giáo có thể giúp em đi mua chút đồ ăn không?"

Giọng nói còn khàn hơn cả lúc trước.

"Không đi." Giữa đêm hôm chỉ thị tôi đi mua đồ ăn, to gan thật!

Hình như Ngôn Luật có chút thất vọng, "Vậy thôi."

Hắn bám từng bước vào lan can, đi xuống lối ra thay giầy.

Thời Sênh: "..."

Phiền!

Quá phiền!

Muốn chém người!

Thời Sênh trầm mặt ra đi qua, lôi hắn lại, "Muốn ăn gì?"

"Đồ ngọt." Ngôn Luật nhẹ nhàng trả lời, "Cô giáo, nhân tiện mua giúp em thuốc cảm cúm, em cảm thấy hơi khó chịu."

"Ha ha." Nếu như ông biết mi không phải Phượng Từ thì cứ đợi ông đây chém mi ra làm trăm mảnh đi!

Trong lòng Thời Sênh cáu kỉnh khó chịu, rốt cuộc Hệ thống đã làm gì mà có thể che giấu triệt để liên hệ của cô với Phượng Từ?

Giữa đêm hôm, lại còn rạng sáng, Thời Sênh gần như phải lượn cả một nửa thành phố mới mua được đồ ngọt, tiệm thuốc cũng không phải dễ tìm, tìm một vòng mới tìm thấy một tiệm thuốc mở 24/24.

Thời Sênh vừa bước ra khỏi tiệm thuốc liền nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu gào thét với một chiếc xe, "Lăng Hủ, anh là đồ khốn kiếp, sao anh có thể ném tôi ở đây một mình chứ?"

Chiếc xe đó chớp mắt đã không nhìn thấy đâu.

Tiêu chuẩn của bia đỡ đạn chính là đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy nhân vật chính, sau đó bị đánh tanh tách.

Thời Sênh: "..."

Cô dám lấy thiết kiếm ra đánh cược, một lát nữa nam chính đại nhân sẽ quay lại.

Thời Sênh nhìn thời gian, sợ người nào đó đói chết rồi nên cũng không có ý định xem kịch nữa, vẫy xe chuẩn bị về nhà.

Không biết tại sao Mộ Dung Tiểu Tiểu lại nhìn thấy cô, lúc cô đang vẫy một chiếc xe bỗng nhiên chạy đến, "Cô Giản, đúng là cô rồi, tốt quá, cô có thể cho em vay một trăm tệ được không, trên người em không có tiền, không thể về trường."

Hai tay Mộ Dung Tiểu Tiểu chắp lại, vẻ mặt van xin.

"Không có tiền." Lúc cô ra ngoài chỉ mang theo một trăm, mua bánh ngọt với thuốc, chỉ còn lại đủ tiền xe, một đồng thừa ra cũng không có.

Hơn nữa, vì sao bản cô nương phải cho cô mượn tiền chứ?

Mộ Dung Tiểu Tiểu trợn tròn hai mắt, hình như có chút không thể tin được.

Mắt cô ta đảo nhanh một vòng, "Cô cũng đang về trường phải không? Có thể cho em đi nhờ không? Về đến nơi em sẽ trả tiền cho cô. Cô à, cô xem một đứa con gái thế này, đi về giữa đêm hôm khuya khoắt nguy hiểm nhường nào, cô..."

Ai bảo cô nửa đêm nửa hôm đi ra ngoài cùng nam chính đại nhân làm gì? Biết bản thân là một đứa con gái không an toàn lại còn dám già mồm với nam chính, giờ bị ném ở đây, trách ai?

Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn Thời Sênh một cách đáng thương, "Cô, cầu xin cô, cô về trường thì tiện cho em đi cùng với."

Cô đợi đó, nam chính đại nhân nhà cô quay lại đón cô rồi, phải tin tôi.

Sao phải ngồi taxi làm cái gì?

Bản cô nương chỉ là ra ngoài mua bánh ngọt thôi, trêu chọc vào ai chứ?

Thời Sênh cự tuyệt Mộ Dung Tiểu Tiểu, "Cô không về trường."

"Hả? Nhưng mà chẳng phải cô ở trong trường sao?" Chỉ là cho cô ta đi nhờ một đoạn thôi mà khó vậy sao?

"Hôm nay cô không ở trong trường không được à?" Thời Sênh trợn mắt, cô ngồi lên xe, bảo người tài xế ngồi đằng trước chờ nãy giờ đã có chút mất kiên nhẫn, "Lái xe."

Mộ Dung Tiểu Tiểu bị Thời Sênh vô tình máu lạnh bỏ lại một mình vô cùng khiếp sợ, mãi đến khi chiếc taxi đó mất hút nơi góc đường, Mộ Dung Tiểu Tiểu mới ấm ức, xị mặt xuống, là một giáo viên thấy học sinh của mình gặp phải khó khăn, sao cô ấy có thể thờ ơ không chút động lòng như thế?

Thế mà trước đây cô cứ cho rằng cô ấy chỉ là nói năng khó nghe nhưng trên thực tế là một người lương thiện chứ.

Mộ Dung Tiểu Tiểu đứng bên đường, mắt cá chân đau từng cơn, sau đó cô lại đem những việc này tính sổ với Lăng Hủ.

Tất cả là do cái tên khốn kiếp đó.

...

Thời Sênh xách đồ về phòng, Ngôn Luật vẫn đang ngồi ở phòng khách, dựa người vào sô pha xem ti vi, vừa nghe thấy tiếng động hắn liền quay đầu qua, kéo khóe miệng lên cười một cái.

Thời Sênh ném đồ xuống mặt bàn, rót nước rồi đặt trước mặt hắn.


Ngôn Luật thò tay kéo túi đồ về phía mình, lấy thuốc từ trong túi ra, uống theo hướng dẫn sử dụng.

Hắn ôm lấy đống đồ ngọt, ăn từng chút, từng chút một, âm thanh của ti vi vẫn vang lên trong phòng khách, "Cô giáo, cô đối xử với nam sinh nào cũng đều tốt thế này sao?"

Thời Sênh đang ngồi bên cạnh chơi điện tử, nghe thấy giọng nói đó liền lạnh lùng hừ một tiếng, "Rất may mắn, cậu là người đầu tiên." Nếu như cậu là Phượng Từ, còn nếu không phải... thì cậu sắp bị tế kiếm rồi.

Tuy rằng không cảm nhận được mùi quen thuộc, thế nhưng Thời Sênh tin vào trực giác của bản thân, con hàng này hơn một nửa là Phượng Từ, không sai.

Thế nhưng không cần biết trực giác chính xác đến thế nào, có một số thứ, cô vẫn phải xác định xong xuôi mới có thể yên tâm được.

"Vậy thì em thật sự rất may mắn." Ngôn Luật cười một cái, "Cô giáo, có ăn không?"

"Không ăn." Đêm hôm đi ăn đồ ngọt, béo chết được!

Một mình Ngôn Luật giải quyết hết số đồ ăn Thời Sênh mang về.

Thời Sênh chơi điện tử xong, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trên bàn là một đống hộp không, khóe miệng cô giật giật, nhìn sang nam sinh đang ngồi trên ghế sô pha, "Cậu là heo à?"

Nam sinh đó không biết đã ngủ từ lúc nào, hai mắt khép lại, đôi lông mi dài tạo thành một đường bóng râm trên khuôn mặt.

Gối ôm bị hắn ôm trong lòng, cả người hơi co lại, giống như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn.

Sắc mặt Thời Sênh cứ thế sa sầm, ăn xong lại ngủ, heo chắc?

Cô thu dọn sạch sẽ đống đồ trên bàn, lên tầng trên lấy chăn, ném thẳng lên người hắn rồi tắt đèn về phòng ngủ.

Phòng khách chìm trong một màu tối đen, một vùng tĩnh mịch.

Mãi lâu sau đó, Ngôn Luật thò đầu ra khỏi chăn, hắn đưa tay sờ lên trán, nóng quá, đúng là người phụ nữ lòng lang dạ sói, cứ thế này này mà bỏ mặc hắn một mình trên sô pha.

Ngôn Luật đá tung chăn ra, cứ thế mà nằm.

Hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết đang nghĩ cái gì, cơn buồn ngủ càng lúc càng ập đến mạnh hơn, cuối cùng thật sự không thể chống trọi được nữa, mí mắt nặng trĩu ngủ thiếp đi.

1123

Ngày hôm sau, lúc Thời Sênh thức dậy đã không thấy Ngôn Luật đâu, trên bàn đặt một chiếc bánh ngọt, bánh cô mua hôm qua Ngôn Luật đã chén sạch rồi, chiếc bánh này rõ ràng là mới được mua về.

Phía dưới chiếc bánh còn đặt một tờ giấy.

"Quà cảm ơn!"

Thời Sênh nhìn chiếc bánh giống y hệt chiếc bánh lần trước, im lặng một lúc.

Cuối tuần, không một ngày nào Thời Sênh nhìn thấy Ngôn Luật, nhưng khi đến thứ hai, cô lại nhìn thấy chiếc bánh ngọt mới được đặt trên bàn.

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, rốt cuộc hắn có bao nhiêu trò chơi tình yêu đây?

Thời Sênh lắc đầu rồi lên lớp, ở bên ngoài gặp phải hai cô gái họ Lâm cũng đang trên đường đến lớp, ánh mắt hai bọn họ nhìn Thời Sênh có vẻ cổ quái.

"Cô ơi, cô không sao chứ?" Lâm Thiển Lam dè dặt hỏi, phải ở cùng với một tên đại ma vương, cô ta rất lo lắng cho cô giáo sẽ vì một chút không cẩn thận mà bị đưa vào bệnh viện.

"Chân tay vẫn đầy đủ." Thời Sênh giơ tay lên.

Lâm Thiển Lam quan sát Thời Sênh từ trên xuống dưới mấy lần, hạ thấp giọng như làm việc xấu, "Buổi tối hôm trước, lúc em với Dĩ Huyên về phòng, thấy học trưởng vẫn đứng ở bên ngoài cửa, hu hu, dọa chết em."

"Có gì mà phải sợ, cậu ta có thể ăn sống em à?" Ngôn Luật đẹp trai như thế, những cô gái như thế này chẳng phải đều người trước ngã, kẻ sau bổ nhào lên hay sao?

Thấy trai đẹp là chảy nước miếng, gan của con người cũng lớn lắm.

Sau này Thời Sênh mới biết, cái lúc Ngôn Luật mới chuyển đến trường, có nữ sinh tỏ tình với hắn, thế nhưng mỗi một nữ sinh sau khi tỏ tình xong thì ngày hôm sau không một ai dám nói đến việc mình thích Ngôn Luật nữa.

Có nữ sinh nói Ngôn Luật đã đề cập đến yêu cầu cực kì biến thái, tất nhiên cái biến thái đó không phải nói ở khía cạnh kia, mà là việc trong một thời gian nhất định phải hoàn thành yêu cầu của hắn. Tóm lại những yêu cầu mà hắn đề ra đều vô cùng quái dị, đối với con gái mà nói đã không thể gọi là một thử thách nữa rồi.

"Cô ơi, bảo trọng." Lâm Thiển Lam nhìn Thời Sênh đầy cảm thông, tay làm động tác cố lên rồi kéo Lâm Dĩ Huyên chạy đi mất.

Thời Sênh lắc đầu, những người này rốt cuộc là sợ cái tên ngốc đó đến mức nào vậy?

Ông đây còn chưa làm bọn họ sợ đến vậy...

...

Tiết học đầu tiên hôm nay là của Thời Sênh, Mộ Dung Tiểu Tiểu không lên lớp, nghe chủ nhiệm lớp nói hình như nghỉ ốm.

Còn người xin phép cho Mộ Dung Tiểu Tiểu chính là nam chính đại nhân.

Biết ngay là sẽ thế này mà, bẫy, tất cả đều là bẫy.

"Nào, xem điểm của các em đi." Thời Sênh ném tập bài thi xuống trước mặt lớp trưởng, "Phát xuống dưới."

Lớp trưởng cúi đầu nhanh chóng phát bài thi xuống phía dưới, vừa nhìn bài thi trên tay, trong lớp đã xuất hiện một loạt những khuôn mặt chán nản không còn gì để luyến tiếc nữa.

Khái quát thì là vài chữ sau: rốt cuộc là ai phát minh ra cái môn toán học này vậy.

Lớp bảy năm hai vốn dĩ đã là tập thể có thành tích kém nhất khối trung học phổ thông của năm hai, có thể có vài người đạt tiêu chuẩn thì hầu như đã là mèo mù vớ được cá rán.

Thời Sênh nhìn những khuôn mặt chán nản xong, nói một cách lạnh lùng: "Những người không đạt tiêu chuẩn tự mình chép lại bài thi một trăm lần, tự học."

"Hả?" Một trăm lần...

"Ít à? Tôi không để bụng việc nhân đôi lên đâu."

Đám học sinh: "..." Bọn tôi để bụng!

"Cô ơi, đến tiết học cô cũng không dạy, chúng em không đạt tiêu chuẩn cũng là trách nhiệm của cô, cô dựa vào đâu mà bắt chúng em chép?" Một học sinh không phục đứng dậy chất vấn.

Thời Sênh liếc cậu ta một cái, "Trong bài thi ngoại trừ câu hỏi thường gặp ra, tất cả những loại câu hỏi phía sau tôi đều đã giảng qua, những câu hỏi thuộc về chỉ số IQ thì cậu nên về nhà mà tìm bố mẹ cậu."

Học sinh: "..." Tại sao lại có cảm giác bản thân bị công kích vậy.

Mày Thời Sênh cau lại, "Không còn vấn đề gì thì chép đi, nhưng câu đã làm sai mà vẫn còn sai thì đến lúc đó không chỉ chép một trăm lần đâu."

Đám học sinh: "..." Cô không giảng thì bọn họ sao sao biết làm?

Đám học sinh ở bên dưới vò đầu bứt tai bàn bạc về những câu sai, còn Thời Sênh ở trên chơi điện tử.

Khoảng nửa tiếng sau đó, Thời Sênh bất ngờ nhận được điện thoại của ông Giản, bà Giản bị tai nạn xe, người không sao, chỉ là bị chịu một chút khiếp sợ, bảo cô nhanh chóng về nhà một chuyến.

Thời Sênh đưa mắt nhìn xuống góc lớp, vừa hay Kim Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô, trên mặt để lộ sự khiêu khích đắc ý.

Thời Sênh lạnh lùng nhếch khóe môi, cúi đầu mở điện thoại lên, vuốt tìm đến một dãy số không được lưu tên trong danh bạ, bước vài bước ra khỏi lớp học, "Bắt đầu kế hoạch."

Cho các người thêm chút thời gian các người lại còn chê quá dài.

Thời Sênh vội vàng đến bệnh viện mà ông Giản nói, nhìn thấy Ngôn Luật đang đứng tựa vào tường trước cửa phòng bệnh, khóe miệng cô giật giật, "Sao cậu lại ở đây?"

Ngôn Luật khẽ mỉm cười khiến cho mấy cô y tá xung quanh đều mê mẩn đến phát cuồng, túm tụm thấp giọng hét lên.

"Học tinh thần làm việc tốt của Lôi Phong, có phải cô giáo nên tuyên dương em không?"

Thời Sênh đưa tay mở cửa, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, "Cậu nên giải thích cho tôi tại sao cậu lại biết họ là bố mẹ tôi thì đúng hơn đấy."

Ngôn Luật cười cười nhìn cô đi vào trong, qua lớp cửa kính trong suốt có thế nhìn thấy cô gái sau khi bước vào phòng liền nở một nụ cười chào hỏi, an ủi bà Giản đang nằm nghỉ trên giường bệnh, cảm giác như người con gái miệng lưỡi đanh thép mà hắn gặp trước đó chỉ là ảo giác.

Đúng là thú vị!

Điện thoại của Ngôn Luật rung lên một đợt, hắn thu lại ánh mắt đi nghe điện thoại, đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói tức giận, "Ngôn Luật, mày đang ở đâu? Không phải là sợ không dám đến rồi đấy chứ? Nếu bây giờ mày nhận thua, ông đây cũng có thể tha cho mày một mạng. Mẹ kiếp, Ngôn Luật, mày câm à, nói chuyện!"

Khóe miệng Ngôn Luật cong lên, "Đổi ngày."

"Mẹ kiếp, đổi cái..."

Giọng nói đầu dây bên kia bị Ngôn Luật ngắt đi.

...

Trong phòng bệnh, bà Giản nắm lấy tay của Thời Sênh, đôi mắt hơi đỏ.


"Tiểu Ngâm à, suýt chút nữa là mẹ không thể gặp được con rồi."

Khuôn mặt Thời Sênh nở một nụ cười, "Sao có thể chứ, mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi."

"Ừ ừ, mẹ còn chưa nhìn thấy Tiểu Ngâm kết hôn, còn chưa được bế cháu, không nói những câu đen đủi như vậy nữa."

"..." Cái gì mà bế cháu, nghĩ nhiều quá rồi, "Mẹ, lá bùa hộ thân lần trước con cho mẹ, mẹ có mang theo không?"

"Có, có, có." Bà Giản vội vã gật đầu, "Tai nạn xe lần này nguy hiểm quá, đều là do bùa hộ thân của Tiểu Ngâm bảo vệ mẹ."

Thời Sênh lấy lá bùa hộ thân của bà Giản ra, cô kiểm tra kĩ một lượt thấy không có vấn đề gì mới trả lại bà Giản.

Nói thêm với bà Giản vài câu nữa, Thời Sênh kéo ông Giản sang một bên, "Ba, lần này mẹ đã phải chịu sự sợ hãi rất lớn, đợi mẹ xuất viện thì ba mẹ ra nước ngoài du lịch một chuyến cho tâm trạng nhẹ nhõm một chút."

"Như vậy làm sao được, ba mẹ còn có công việc." Ông Giản lắc đầu.

"Ba." Thời Sênh nhìn ông Giản một cái, "Ba cũng không muốn mẹ có vấn đề gì đúng không? Một người bị hoảng sợ quá mức mà tâm trạng lại không được thả lỏng nhẹ nhõm thì rất dễ mắc phải mấy chứng hoang tưởng, phiền muộn balabla..."

Thời Sênh nghiêm trọng hóa nói đến những tình huống xấu nhất.

Ông Giản nghe xong sững sờ một lúc, "Không... không đến mức nghiêm trọng thế chứ?"

"Đương nhiên là nghiêm trọng rồi." Thời Sênh làm vẻ mặt nghiêm túc, "Những tin tức về những chứng bệnh này nhiều vô kể, ba, ba mẹ nuôi con lớn thế này thật không dễ dàng gì, công việc tạm gác sang một bên, thẻ này ba cứ cầm lấy, mật khẩu là ngày sinh nhật của ba với mẹ, không đủ cứ nói với con, con sẽ chuyển tiền qua cho ba."

Biểu cảm của ông Giản có chút không bình thường, "Con à... con lấy đâu ra nhiều tiền như thế này?" Đi du lịch nước ngoài phải tiêu rất nhiều tiền.

"Việc này ba không cần lo lắng đâu, con đảm bảo với ba là không làm bất kì một việc gì phạm pháp cả, cũng không được ai bao nuôi cả, số tiền này là tiền quang minh chính đại." Tuy rằng... có chút khuyết điểm.

1124

Ông Giản không phải người lanh mồm lanh miệng nên không nói được Thời Sênh, nhưng chuyện này cũng không dễ lừa như thế. Thời Sênh nói lung tung cả nửa ngày, ông Giản vẫn còn bán tín bán nghi.

"À này Tiểu Ngâm, con nhớ phải cảm ơn vị Ngôn tiên sinh kia nhé, ít nhiều cậu ấy cũng đã đưa ba mẹ tới bệnh viện."

Thời Sênh: "..." Ngôn Luật này chắc chắn có mưu đồ gây rối với cô.

"Tiểu Ngâm, sao con lại không nói gì?"

Thời Sênh ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, được ạ, vậy con đi đây, ba ở lại với mẹ, con sẽ về ngay."

Ngôn Luật vẫn đang đứng ở bên ngoài, thu hút không ít các bà các chị đi ngang.

Thời Sênh đóng cửa lại, nhìn Ngôn Luật: "Không muốn giải thích cái gì à?"

"Cô giáo cho là thế nào thì nó chính là như thế, em không có gì giải thích hết." Ngôn Luật bày ra vẻ mặt "cô vui vẻ là được".

Thời Sênh: "..." Tên ngốc này trâu bò ghê nha!

"Cô không cảm ơn em sao?" Ngôn Luật nhìn Thời Sênh chớp chớp mắt.

"Cậu muốn tôi cảm ơn cậu thế nào?"

Ngôn Luật như đang tự hỏi, tóc hơi rũ xuống chắn mất đôi mắt đẹp của hắn, thật lâu sau, Ngôn Luật mới phun ra một đáp án: "Cô mời em ăn cơm đi."

Thời Sênh nhìn hắn, mắt môi cong lên: "Được, chúng ta đi ăn tôm."

Sắc mặt Ngôn Luật hơi thay đổi, tay chậm rãi đút vào túi quần, đảo mắt cái đã trở lại vẻ bình thản như cũ. "Được."

Thời Sênh đổi phòng bệnh cho bà Giản xong, an ủi họ mấy câu rồi rời đi cùng Ngôn Luật.

Thời Sênh đưa Ngôn Luật tới một nhà hàng hải sản, gọi tất cả các món liên quan tới tôm.

Ngôi Luật ngồi ung dung bình thản, đến khi đủ mọi loại tôm được bưng lên, sắc mặt của hắn mới chậm rãi xuất hiện biến hóa nhỏ.

Thời Sênh lột vỏ một con tôm, bỏ vào đĩa cho Ngôn Luật: "Ăn đi."

Ngôn Luật nhìn Thời Sênh, vài giây sau mới cầm đũa lên, bỏ con tôm vào miệng, mùi thịt tôm hơi nồng, hắn nhai kỹ nuốt chậm, một hồi lâu mới nuốt xuống bụng.

"Rất ngon."

"Thật không? Vậy cậu ăn nhiều vào, cảm ơn cậu đã đưa mẹ tôi tới bệnh viện." Thời Sênh lập tức bóc thêm mấy con nữa cho hắn.

Ngôn Luật hít sâu một hơi, vội vàng giải quyết đống đồ ăn đó.

Thời Sênh liếc hắn với ánh mắt hơi ý vị.

Phượng Từ không thích ăn tôm, không phải không thể ăn mà là không thích ăn, bệnh kén ăn của hắn quả thực là quá khủng khiếp.

"Cô giáo, xin lỗi, em ra ngoài một chút." Ngôn Luật đứng dậy và đi ra ngoài.

Rời khỏi phòng ăn, Ngôn Luật cởi hai nút áo sơ mi trên cùng, hơi thở phào nhẹ nhõm, hắn đi về phía toilet rửa mặt, trong miệng toàn là vị tôm, hắn chẳng thích chút nào.

Ngôn Luật lục sục trong toilet một hồi rồi mới quay trở về phòng ăn.

Các món tôm trên bàn đã bị thay bằng những món ăn khác.

Ngôn Luật sửng sốt, sau đó ngồi xuống rất tự nhiên, "Cô giáo."

"Ừm." Thời Sênh đẩy một cái đĩa tới trước mặt hắn, "Ăn đi."

Trong đĩa là cá đã gỡ xương, ánh mắt Ngôn Luật nhìn về phía cô gái bên cạnh, cô an tĩnh ngồi ăn, sườn mặt dịu dàng, cực kỳ hoàn mỹ.

Ngôn Luật gục đầu xuống để che giấu cảm xúc trong mắt mình.

Sau đó, hai người yên lặng dùng bữa trưa, không ai nói gì, không khí rất hài hòa, không có nửa phần xấu hổ.

Lúc tính tiền, Thời Sênh được cho biết là đã thanh toán rồi, cô nhìn Ngôn Luật, người đứng sau khẽ cười: "Tuy rằng là cô giáo mời khách, nhưng thân là đàn ông, sao em lại có thể để phụ nữ trả tiền được chứ."

Thời Sênh cất ví đi: "Tôi còn có việc, cậu tự về nhà trước đi."

"Cô giáo không về cùng em sao?" Ngôn Luật nghiêng đầu nhìn Thời Sênh.

"Vì sao tôi phải về với cậu chứ?" Thời Sênh hỏi lại.

"Bởi vì... Em và cô sống chung mà." Ngôn Luật cố ý nhấn mạnh hai chữ "sống chung".

Cùng ở chung dưới một mái nhà thì chẳng phải là đang sống chung sao?

"Ha hả." Thời Sênh tặng cho Ngôn Luật mấy chữ, "Lăn nhanh cho tôi nhờ."

Ngôn Luật nhún vai, "Nếu cô giáo có yêu cầu gì, em tùy thời đợi mệnh."

Mẹ nó, tên ngu ngốc này lại học được cách ghẹo người.

...

Kim gia gặp xui xẻo đầu tiên, một phó tổng của công ty ôm tiền chạy trốn, số tiền đó là toàn bộ vốn lưu động hiện có của Kim gia.

Với thủ đoạn của Kim gia thì vẫn có thể vay tiền ngân hàng, nhưng mà tất cả các ngân hàng có quan hệ tốt trước kia đều thoái thác không muốn xét duyệt, hoặc có thì cũng yêu cầu phải đợi.

Vốn lưu động vừa đứt thì các vấn đề cũng thi nhau ập tới.

Chuyện cao tầng đút lót bị lộ ra, các video bẩn lưu truyền đầy trên internet, hàng giả bị rải ra ngoài như không cần tiền.

Người ngoài xem diễn biến đến ngơ ngẩn, nhiều hàng giả như thế thì phải thu thập đến bao giờ mới xong?

Kim gia xảy ra chuyện cũng chưa ngừng lại, kế tiếp lại có mấy nhà cũng găp xui xẻo, tốc độ rơi đài chẳng khác nào hỏa tiễn.

Cơ hội tốt như thế, không muốn vớt một chút lợi ích mới là ngu ngốc.

Nhưng một đám nhân lúc cháy nhà chạy tới hôi của lại phát hiện ra đã có người sớm thiết lập bố cục, chỉ chờ thu lưới, mà người đó bọn họ lại không thể trêu vào, ai nấy đều lực bất tòng tâm.

Thời Sênh vẫn lên lớp như thường, mấy người Kim Vũ không đi học nữa, có lẽ là sợ phải đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người.

Hôm nay, Thời Sênh ra khỏi lớp để đi mua đồ, vừa ra ngoài đã bị Kim Vũ chặn lại.

Thằng nhóc lúc trước còn anh tuấn đẹp trai, giờ chẳng còn được nửa phần soái khí.

"Đó là Kim Vũ ư?" Học sinh đi ngang chỉ trỏ Kim Vũ, "Trời ạ, sao cậu ta lại biến thành như thế chứ?"

"Mình nghe ba mình nói, có lẽ Kim gia xong đời rồi."

"Không thể nào, sản nghiệp của Kim gia lớn như thế, sao nói xong là xong được."

"Không biết, trước giờ daddy chẳng bao giờ nói với mình mấy cái này, là mình nghe lén được đấy."

"Kim Vũ blablabla..."

Tiếng xì xào bàn tán vang lên truyền vào tai Kim Vũ, hắn siết chặt hai nắm tay, đi thẳng tới chỗ Thời Sênh: "Giản Ngân, là cô làm đúng không?"

Thời Sênh không dừng lại, thừa nhận không hề do dự: "Phải đấy, thế thì sao?"

Kim Vũ nghẹn họng, đúng thế, thế thì sao chứ, cô ta hủy diệt Kim gia, tất cả những nguồn tài nguyên mà Kim gia có thể cho hắn đều bị cắt đứt hết.

Không có Kim gia, những kẻ xưng huynh gọi đệ với hắn, đi theo sau mông hắn đều không xuất hiện nữa.

Không có Kim gia... hắn chẳng là cái gì hết.

Tất cả là do người phụ nữ này hủy diệt những gì mà hắn có, tại cô ta hết...

Kim Vũ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập ý hận, không biết hắn lấy từ đâu ra một con dao, đâm về phía Thời Sênh: "Tôi giết cô."

Hắn không được sống tốt thì cô ta cũng đừng hòng.

"A..." Có học sinh gần đó thấy Kim Vũ rút dao ra thì sợ hét ầm lên.

Thời Sênh: "..."

Thằng trẻ trâu này bị ép điên rồi à?

Thời Sênh dễ dàng tránh được dao của Kim Vũ, túm lấy cánh tay hắn quật ngã xuống đất, chân dẫm lên con dao, hơi khom lưng cúi nhìn vào đôi con ngươi đầy giận dữ và căm hận của hắn, khóe miệng cong lên: "Cậu cảm thấy bây giờ mình rất khổ sao? Đây mới chỉ là bắt đầu của đau khổ thôi."

"Vì sao cô phải làm như thế, vì sao?" Kim Vũ không còn tự khống chế được mình nữa.

"Vì sao ư? Cậu chưa quên lúc trước các cậu đối xử với tôi thế nào đấy chứ?" Thời Sênh lấy di động ra gọi 110, "Kim Vũ, từ từ mà hưởng thụ đi."

Trong đầu Kim Vũ có một ít hình ảnh lướt qua, cuối cùng dừng lại ở thời điểm lúc trên sân thượng.

Cô gái kéo kiếm, rời đi dưới bầu trời âm u, hình ảnh đó như là ma chú gắn chặt trong đầu hắn, không xóa đi được.

1125

Kim Vũ bị bắt tới cục cảnh sát, Kim gia ốc còn không mang nổi mình ốc, lấy đâu ra thời gian đi cứu hắn chứ, vì thế Kim Vũ bị giam trong nhà lao mấy ngày mới được thả ra.

Rời khỏi cục cảnh sát, biểu tình hắn hoảng hốt, vừa ra đã bị xe đụng phải, được đưa tới bệnh viện, mạng có thể giữ nhưng có lẽ cả đời này sẽ phải nằm ở trên giường.

Tình hình nhà Bạch Thiến cũng rất không yên, trong tình huống cần người giúp đỡ, cô ta bị đưa lên giường của một lão già.

Sinh ra trong những gia tộc thế này, khi mà cả đế chế sắp sụp đổ, đưa con gái cho người khác để cứu bản thân mình là chuyện hoàn toàn bình thường.

Kết cục của những người khác cũng không quá tốt.

Có đôi khi, sống so với chết còn đáng sợ hơn.

Giết người là phạm pháp, thế thì sống để hưởng thụ đi.

Kỳ nghỉ đông đã tới, kỳ nghỉ đông này, chẳng có một ai thảnh thơi cả.

Ngoại trừ Thời Sênh.

Cô đã ra tay thì nhất định không để lại hậu hoạn gì cho mình.

"Hôm nay, 8 giờ 15 phút, tập đoàn Thế Hoàn tuyên bố tổng tài kế nhiệm là Lê Thành. Mọi người đều biết, người nhậm chức tổng tài của Thế Hoàn tương đương với việc xác nhận người thừa kế, hiện tại xem ra, vị tiểu thiếu gia chưa từng được sủng ái này đã là người tới đích đầu tiên, ngồi lên vị trí cao nhất thành công..."

Người đàn ông tắt kênh giải trí đi, nhìn về phía thiếu nữ đang đứng ở cửa sổ sát đất.

"Giản tiểu thư, thật sự không muốn suy xét một chút sao?" Người đàn ông bưng ly rượu vang đỏ, đôi mắt tràn đầy ý cười, "Cô không nên ở chỗ này lãng phí thời gian, cô có con đường đi còn lớn hơn nhiều."

"Lê tổng." Thời Sênh xoay người lại, "Giao dịch lần trước của chúng ta coi như tôi đã hoàn thành, chỉ hy vọng anh tuân thủ lời hứa. Tôi có thể nâng anh lên thì cũng có thể kéo anh xuống, đừng có nghĩ tới những chuyện không nên nghĩ."

Người đàn ông bật cười: "Ha ha ha, đương nhiên rồi, sau này cô sẽ là lãnh đạo lớn nhất của Anh Lan."

Thời Sênh nhếch môi, "Tôi đi đây."

"Giản tiểu thư." Người đàn ông lại gọi cô.

Thời Sênh quay đầu lại.

Lê Thành buông ly rượu ra, biểu tình như đang nhớ lại, "Lúc trước, khi tôi tiếp nhận Anh Lan, tôi biết mình đã bị từ bỏ, không thể trở về, nhưng mà... cảm ơn cô, để tôi có thể quay về Lê gia, để tôi có cơ hội tự mình báo thù."

Anh Lan cũng chỉ là một trường học, tuy rằng hắn có Lê gia làm hậu trường, chính là vua của Anh Lan, nhưng ở ngoài Anh Lan, hắn chẳng là cái vẹo gì.

Hắn chẳng khác nào người bị Lê gia đá ra ngoài, sung quân tới biên cương mà thôi.

Thời Sênh kéo cửa, giọng thờ ơ, "Cơ hội là tự anh giành được."

Lúc trước, nếu hắn không đồng ý với giao dịch của cô, vậy thì giờ hắn vẫn chỉ là kẻ bỏ đi đáng thương mà thôi.

"Ha ha ha ha..." Lê Thành cười hơi điên cuồng, hắn chẳng có gì trong tay, có gì mà không dám đánh cuộc chứ.

...

Thời Sênh xuống lầu, chuẩn bị quay về trường học, đột nhiên có một chiếc xe dừng ở trước mặt cô. Cửa xe trượt xuống, một gương mặt già nua khá giống Lê Thành lộ ra.

Thời Sênh bình thản nhìn người đó, "Chủ tịch Lê, có việc gì không?"

Ông già đó trầm mặt, đôi con ngươi đánh giá cô từ trên xuống dưới như đang tính toán giá một món hàng.

"Cô là người sau lưng Lê Thành?" Ở trước mặt ông ta mà còn có thể bình tĩnh như thế, quả là có vài phần bản lĩnh.

"Không hẳn, chẳng qua chỉ là giao dịch mà thôi."

Con ngươi ông ta híp lại, khen Thời Sênh một tiếng, "Cô gái trẻ đúng là rất giỏi."

"Cảm ơn đã khen ngợi."

"Cô chọn sai người rồi." Ông ta có không ít con, trong nhiều đứa như thế, người ông ta không coi trọng nhất chính là đứa con trai út này.

Mắt môi Thời Sênh đều cong lên, "Thế thì chúng ta cứ chờ xem, đứa con trai mà ông không coi trọng nhất này có thể đi được bao xa?"

"Hừ." Ông ta hừ lạnh một tiếng, cửa xe được kéo lên, xe lập tức hòa vào dòng xe ngoài đường.

Thời Sênh gãi gãi đầu, Lê Thành cung cấp cho cô nguồn tài chính và là cửa sau của cô ở Anh Lan, đổi lại cô sẽ cho hắn xí nghiệp của bảy đại gia tộc kia và một chút tin tức về Lê gia, tính ra, Lê Thành mới là người ra tay.

Hơn nữa, hắn lợi dụng cực kỳ tốt, khiến cho ông già hắn đưa ra quyết định nhanh chóng như thế.

Lê Thành có thể không phải anh hùng nhưng chắc chắn là gian hùng, cho hắn một viên đá kê chân thì hắn có thể một bước lên được tận trời.

"Tít tít..."

Chiếc xe màu trắng ngà xuất hiện bên cạnh cô, tiếng còi xe vang lên, gương mặt có thể hấp dẫn cả nam lẫn nữ của Ngôn Luật hiện ra trong tầm mắt Thời Sênh: "Cô giáo."

Thời Sênh khom người cúi nhìn trong xe, "Sao cậu lại ở đây?"

Ngôn Luật gõ gõ đầu ngón tay lên vô lăng, giọng rất nhẹ nhàng và tự nhiên, "Cô giáo, có quy định nào nói em không thể tới đây sao?"

Thời Sênh: "..." Chẳng đáng yêu tí nào!

"Cô giáo, ở đây bắt xe không dễ đâu, nếu cô không chê thì để em đưa cô về."

Ghét rồi, ông đây tự bay về.

Thời Sênh xoay người liền đi lên vỉa hè, Ngôn Luật híp mắt, dừng xe ở một chỗ, sau đó vội vàng xuống xe đuổi theo Thời Sênh: "Cô giáo, cô ghét em lắm à?"

"Cậu đoán đi."

"Không đoán được." Ngôn Luật nói rất thật, hắn chẳng hiểu cô chút nào.

"Thế thì đừng có hỏi."

"Nhưng mà em muốn biết."

"Cậu muốn biết thì liên quan gì tới tôi?" Ông đây cũng không có trách nhiệm phải trả lời câu hỏi của anh.

Ngôn Luật giữ chặt tay Thời Sênh, kéo cô vào lòng mình rồi ôm lấy, cằm gác lên đầu vai Thời Sênh, giọng nói mang theo hơi thở ấm áp của hắn phun lên vành tai cô, "Nhưng mà em thích cô."

Thời Sênh: "..."

Hình như bản cô nương bị ảo giác rồi?

Tên ngốc Phượng Từ nhà cô có bao giờ chủ động thế này đâu?

"Cậu nói cái gì, nói to lên lần nữa xem nào."

"Em thích cô giáo."

Chắc chắn là mình gặp Phượng Từ giả rồi.

Ừm...

Không đúng, thứ này có phải hay không cũng chưa chắc mà, lỡ như con hàng đần độn Hệ thống kia hố ông thì phải làm sao hả?

Thời Sênh đẩy Ngôn Luật ra: "Tôi lớn tuổi hơn cậu."

Tuy rằng Ngôn Luật đã học đại học năm ba nhưng mới chỉ 21 tuổi, còn nhỏ hơn nguyên chủ 1 tuổi.

"Em không ngại." Ngôn Luật nhìn Thời Sênh, "Nếu cô giáo để ý, em có thể sửa lại tuổi trên chứng minh thư cho lớn hơn cũng được."


"..." Ha hả, cậu cho rằng cậu sửa lại thì cậu sẽ lớn tuổi hơn ông đây thật sao? Mẹ cái đồ ngốc này!

"Cô giáo, cô cũng thích em mà, đúng không?" Giọng của Ngôn Luật hơi chứa vẻ mê hoặc, "Nếu không, sao buổi tối cô có thể đi mua thuốc cho em, cũng sẽ không bỏ đi những món ăn em không thích, sẽ không... Cô giáo, cô cũng thích em, đúng không?"

"Nghĩ nhiều rồi đấy." Thời Sênh gạt tay Ngôn Luật ra, tiếp tục đi bộ về đằng trước.

Thần sắc Ngôn Luật lập tức ảm đạm, hắn nhìn theo bóng dáng Thời Sênh, đột nhiên tiến lên, giữ lấy hai vai cô rồi xoay người cô lại, cúi đầu muốn hôn.

"Chết tiệt!" Đầu Thời Sênh lập tức nghiêng đi, tránh khỏi Ngôn Luật.

Lực tay của Ngôn Luật càng lớn hơn, môi lập tức áp xuống.

Thời Sênh định đánh người theo bản năng, nhưng lúc chuẩn bị đánh rồi, trong đáy lòng lại dâng lên một cảm giác quen thuộc.

Mẹ... kiếp!

Về sau, chẳng lẽ phải dùng cách này để phân biệt ư?

Chẳng lẽ vừa gặp đã hỏi, này, chàng trai, tới hôn một cái nào?

Ngẫm lại nếu cô mà làm như thế, chắc chắn sẽ bị chém.

"A..." Thời Sênh đẩy Ngôn Luật ra, giận dữ trừng mắt, "Cậu bị bệnh à?" Hôn một cái mà cũng cắn, cắn ông nội nhà cậu ấy.

Cô dùng lưỡi liếm liếm chỗ bị cắn, may mà không trầy da.

Ngôn Luật dùng ngón tay chạm nhẹ lên cánh môi, "Cô giáo, cô nhìn xem, cô cũng thích em mà."

Thời Sênh hít sâu một hơi, không được, không nhịn nổi nữa, ông đây muốn đánh hắn một trận.

Thời Sênh kéo hắn quay về, đi tới chỗ chiếc xe, "Mở cửa, về ký túc xá."

Ngôn Luật ngẩn ra, "Cô giáo.... chúng ta có thể từ từ mà."

"Ha hả." Xem trở về ông đây có đánh chết anh không.

1126

Quay về ký túc xá, Ngôn Luật mới biết mình quá sai lầm rồi.

Đánh người xong, tâm tình Thời Sênh thật sảng khoái.

Cô đá vào chân Ngôn Luật đang ngồi trên mặt đất, "Tránh ra."

Vẻ mặt Ngôn Luật đau khổ, "Cô giáo, em không dậy được."

"Đừng có nói lung tung với ông, cậu mà không đứng dậy thì tôi sẽ ném cậu ra ngoài đấy." Cô đánh chỗ nào cô biết rõ, làm gì có chuyện đánh người không dậy nổi chứ.

Ngôn Luật câm miệng, chậm chạp bò từ mặt đất lên ghế sô pha.

"Ting ting..."

Ngôn Luật nhìn Thời Sênh rồi cầm lấy di động, nghe máy.

Không biết người bên kia nói gì, sắc mặt Ngôn Luật càng lúc càng tệ, nhiệt độ trong phòng khách cũng giảm xuống không ngừng.

Hắn đứng lên từ sô pha, sải từng bước dài đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Thời Sênh còn nghiêng đầu hôn lên mặt cô một cái: "Chờ em về nhé!"

Thời Sênh nhíu mày, nhìn hắn rời khỏi ký túc xá.

Buổi chiều có hai tiết học, buổi tối là giờ tự học, Thời Sênh ngược đám trẻ ranh ở lớp xong, lúc về thì vẫn chưa thấy Ngôn Luật về.

Có khi hắn đi tới vài ngày cũng chẳng về, Thời Sênh đã quen rồi.

Lúc trước không biết chắc hắn có phải Phượng Từ không nên cô cũng chẳng lo lắng gì, giờ thì đã chắc chắn rồi, kiểu gì cũng nên quan tâm một chút...

Thời Sênh lấy di động ra rồi mới nhớ, ở chung lâu như thế mà cô còn chưa có số của hắn.

"Cô giáo, cô có nhà không?"

Lâm Thiển Lam gõ cửa rầm rầm như thể đã xảy ra chuyện lớn gì. Thời Sênh mở cửa mới biết cô nàng lại không mang theo chìa khóa nhà, giờ còn đang quá buồn đi vệ sinh.

Tục ngữ nói, có ba cái gấp...

Lâm Thiển Lam giải quyết xong vấn đề đại sự của cuộc đời ở trong WC, lúc đi ra vẻ mặt vô cùng thoải mái: "Cô giáo, may là cô ở nhà, nếu không em nhịn tới chết mất."

"Chị em tốt của em đâu?" Thời Sênh rót cho cô nàng một cốc nước.

Lâm Thiển Lam uống nước ừng ực, thở dài, "Cô đừng nói nữa, Dĩ Huyên sa vào bể tình, sau này chỉ có mình em cô đơn ôm lấy cái phòng ký túc này mà thôi."

Lâm Dĩ Huyên có bạn trai từng đi du học ở nước ngoài, nghe Lâm Thiển Lam nói là rất đẹp trai, thành tích cũng tốt, có thể coi là trai tài gái sắc.

"Cô giáo, cô chưa có bạn trai đúng không?" Lâm Thiển Lam tìm an ủi từ Thời Sênh, "Em không muốn làm chó độc thân một mình đâu."

Thời Sênh suy nghĩ một chút, "Tạm thời thì không." Nhưng có lẽ sắp có.

"Thế thì tốt quá, chúng ta ra ngoài ăn đêm đi, hôm nay em đi học cả ngày, em còn phải đi điểm danh giúp Dĩ Huyên nữa, đói gần chết rồi."

Thời Sênh: "..." Tại sao đang từ vấn đề người yêu lại nhảy sang ăn khuya rồi?

Lâm Thiển Lam kéo Thời Sênh ra ngoài, hình như cô nàng thật sự đói bụng nên chẳng kén chọn gì, tùy tiện tìm một cửa hàng ăn còn mở cửa ở gần trường học để gọi đồ.

"Cô không biết thầy dạy của bọn em phiền thế nào đâu... Hix, không được dùng di động, không được ngủ gật, không được... Tóm lại là ngoại trừ nghe giảng thì không được làm gì hết, còn điểm danh, đi học điểm danh, tan học cũng điểm danh, giữa giờ mà thấy ấy nhớ tới cũng sẽ điểm danh..."

Thời Sênh rót cho cô nàng ly nước rồi đẩy tới.

Lâm Thiển Lam vội vàng uống một ngụm, nước ấm xuống bụng, cô nàng híp mắt nhìn Thời Sênh, "Cô giáo, sao cô không phải đàn ông chứ, hu hu hu, nếu cô là đàn ông, em nhất định sẽ theo đuổi cô."

Người tri kỷ lại còn lợi hại thế này, không làm bạn trai thật quá đáng tiếc.

Lâm Thiển Lam ngồi xích lại gần Thời Sênh, "Cô giáo, cô có ghét bách hợp không?"

Khóe miệng Thời Sênh khẽ giật, "Có."

Lâm Thiển Lam cũng đáp mình thuận miệng hỏi như thế, cô nàng vẫn thích đàn ông, sau đó lập tức lảng sang chuyện khác, nói lung tung đủ thứ chuyện với Thời Sênh.

Ăn đêm xong, Lâm Thiển Lam và Thời Sênh về ký túc xá, vẫn chưa từng ngừng nói chuyện.

"Aizz..." Lâm Thiển Lam như bị Lâm Dĩ Huyên kích thích, "Sao em vẫn chưa gặp được một người đàn ông nào chứ? Cô giáo, cô thích đàn ông như thế nào?"

Thời Sênh suy nghĩ một chút: "Đáng yêu, nghe lời."

"Cô giáo, cô giáo..." Lâm Thiển Lam bỗng run run chỉ tay về phía cửa ký túc xá, "Đó có phải Ngôn học trưởng không?"

Thời Sênh nhìn theo, một bóng người ngồi dựa bên cửa, đầu rũ xuống, trên người có vài vết máu, giữa đêm đen nên nhìn rất dọa người.

Thời Sênh nhíu mày, hắn đi đâu mà lăn lộn mình thành cái dạng này vậy?

Thời Sênh vừa lại gần đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

"Ngôn Luật." Thời Sênh ngồi xuống, duỗi tay vỗ vỗ mặt hắn.

Trên mặt Ngôn Luật nóng bỏng, mắt nhắm nghiền, Thời Sênh vỗ vỗ mấy cái, hắn cũng không hề nhúc nhích gì.

"Ngôn Luật?"

"Cô giáo... học trưởng... bị say sao?" Lân Thiển Lam đứng ở một chỗ xa xa, nhỏ giọng hỏi.

Cô giáo còn dám tát Ngôn Luật như thế, không sợ Ngôn Luật đột nhiên nhảy dựng lên đánh người sao?

Thời Sênh đưa chìa khóa cho Lâm Thiển Lam, cô kéo Ngôn Luật khỏi cửa, Lâm Thiển Lam lập tức tra chìa: "Vậy em đi trước nhé cô giáo."

Thật đáng sợ.

"Muộn thế này rồi em còn đi đâu?"

Lâm Thiển Lam dừng lại, "Em qua ở nhờ chỗ đứa bạn."

Thời Sênh đỡ Ngôn Luật lên sô pha, "Chờ chút, cô mở cửa cho em."

Lâm Thiển Lam gật đầu như gà mổ thóc, vội vàng ra khỏi phòng, tiện tay còn đóng lại. Cô giáo có thể ở chung nhà với Ngôn Luật, quả thực quá lợi hại rồi.

Cửa phòng bên cạnh nhanh chóng mở ra, Lâm Thiển Lam đóng cửa lại, Thời Sênh lại trèo trở về.

Ngôn Luật nằm lệch người trên sô pha, máu trên người hắn dính lên ghế, Thời Sênh cúi đầu nhìn người mình, cũng toàn máu là máu.

Thời Sênh thay quần áo rồi mới đi xử lý Ngôn Luật.

Trên người hắn không có vết thương, phỏng chừng máu kia là của người khác.

Thời Sênh lên lầu lấy quần áo, phòng Ngôn Luật rất sạch sẽ, sạch sẽ như thể không có ai ở đây vậy.

Thời Sênh thay quần áo cho Ngôn Luật, đưa tay áp lên trán hắn, nóng một cách bất thường, không phải lại bị sốt rồi đấy chứ?

Thời Sênh chuẩn bị đi tìm thuốc, cổ tay đột nhiên bị người ta túm chặt, cả người bị đè nặng, sau đó giọng nói hơi nghẹn ngào vang lên, "Cô giáo, sau này em sẽ nghe lời, liệu cô có thích em không?"

Thời Sênh: "..." Cậu nha, không phải lúc đó còn bất tỉnh nhân sự sao?

Sao còn có thể nghe được lời ông nói hả?

Ngôn Luật ôm chặt lấy cổ cô, hơn nữa còn có xu thế siết lại, Thời Sênh cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi, "Buông ra."

"Cô giáo..." Ngôn Luật không những không buông mà còn ôm chặt hơn, như một cái lò lửa dán lên người cô vậy.

Ôi... f*!

Thứ này muốn siết chết cô à?

"Buông ra." Thời Sênh rít hai chữ qua kẽ răng.

"Cô giáo..."

Thời Sênh hít vào một hơi, "Cậu bảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời cơ mà?"

Thân mình Ngôn Luật hơi cứng lại, một hồi lâu sau hắn mới chậm rãi buông lỏng tay, "Vậy cô sẽ thích em chứ?"

Thời Sênh ấn hắn ngồi lại sô pha, mò tìm được thuốc hạ sốt lần trước mình mua, lấy thuốc theo hướng dẫn rồi đưa cho hắn, "Uống thuốc."

Ngôn Luật hơi cúi xuống, "Cô giáo, em rất khỏe."

Sắp sốt đến chín cả người rồi mà còn khỏe? Khỏe cái beep ấy!

Thời Sênh véo cằm Ngôn Luật, nhét toàn bộ thuốc vào miệng hắn.

"Khụ khụ..." Ngôn Luật bị sặc, ho khan một cách khó chịu, "Cô giáo... Khụ khụ khụ..."

Thời Sênh vỗ vỗ lưng giúp hắn thuận khí, "Lần sau nhớ ngoan một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com