ZingTruyen.Asia

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1079-1083

LittleZiZi14

C1079

Thời Sênh cứ thế ngồi trên nóc nhà đến tận khi trời tối mới rời đi.

Khi cô rời đi, thì toàn bộ Khiên Vũ Các đã biết chuyện cô đánh hai vị Đường chủ Hình Pháp Đường và Phong Vân Đường rồi, cộng thêm một vị "đệ nhất mỹ nam" Khiên Hiên của Khiên Vũ Các nữa.

Đúng là lợi hại!

Sát thủ có lợi hại thế nào thì suy cho cùng cũng chỉ là công cụ của Khiên Vũ Các.

Nhưng đường chủ thì khác, họ chính là những người được Các chủ công nhận. Dám đánh đường chủ, cô ta ở bên ngoài bị đánh đến ngốc luôn rồi hả?

Thời Sênh bị đánh đến ngốc đang ung dung lượn về phòng của mình, trên đường về nhận được ánh mắt đánh giá của không ít người.

Có loại biểu cảm như gặp ma.

Tuy trước đây Lâu Nguyệt rất lợi hại, nhưng cô ta rất kín đáo, kín đáo đến mức nếu không có nhiệm vụ thì sẽ không gặp được cô ta.

"Nhìn gì mà nhìn?" Thời Sênh hung dữ trừng mắt nhìn đám sát thủ đang qua đường cứ đi ba bước lại quay đầu nhìn một cái kia.

Sát thủ qua đường vội vã cúi đầu xuống, chạy mất hút.

Lâu Nguyệt trở nên hung dữ rồi...

Thời Sênh đẩy cửa phòng bước vào, Lâu Lân lập tức chạy ra, "Tỷ tỷ, tỷ có sao không?"

"Tỷ thì có chuyện gì được, chẳng lẽ đệ không nghe được tin tỷ đập cho hai lão già đó một trận sao?" Thời Sênh hít hít mũi, "Có mùi gì vậy?"

"Tỷ tỷ, tỷ dám đánh cả họ sao?" Lâu Lân lo lắng, "Chúng ta nhân lúc họ còn chưa tới gây chuyện nhanh chóng chạy thôi."

"Chạy cái gì, muốn chạy thì đệ chạy đi, ta không chạy." Ở đây có đồ ăn thức uống, có kẻ hầu người hạ, chỉ có đồ ngu mới chạy.

Thời Sênh nói xong mới nghĩ ra, đây là đệ đệ của nguyên chủ, cmn nguyên chủ muốn cô tới bảo vệ đệ đệ cơ mà.

Cô ho lên một tiếng, an ủi nói, "Tỷ có cách rồi, đệ yên tâm. Có mùi gì vậy, thơm quá."

Lâu Lân còn muốn nói tiếp, nhưng ánh mắt của Thời Sênh khiến cậu không dám nói nữa, thì thầm nói, "Khiên Lạc đến rồi."

"Khiên Lạc?" Ai cơ?

Phải một lúc sau não bộ Thời Sênh mới bật ra được một khuôn mặt... À, mặt bánh bao.

Khiên Lạc vào Khiên Vũ Các sau họ, nghe nói trước đây từng là một thiên kim gia đình khá giả, nhưng gia đình xảy ra biến cố, cuối cùng lưu lạc đến đây.

Khiên Lạc mồm mép lanh lợi, vào đây hai năm liền được đường chủ Bạch An Đường nhận làm nghĩa nữ, thân phận ở Khiên Vũ Các cũng theo đó mà tăng lên.

Khiên Vũ Các chia thành bốn đường, Hình Pháp Đường, Phong Vân Đường, Bạch An Đường, Ám Đường.

Hình Pháp Đường là nơi trừng phạt, Phong Vân Đường là nơi giao nhiệm vụ, Bạch An Đường là nơi quản lý công việc hằng ngày trong các, ví dụ như mua đồ, làm cơm, giặt đồ...

Ám đường là nơi thu thập tin tình báo. Người của Ám Đường cơ bản không xuất hiện tại Khiên Vũ Các, rất ít người từng gặp họ, ngay cả các đường chủ cũng có nhiều người chưa từng gặp mặt.

Trong bốn đường này, Ám Đường là mạnh nhất, bởi vì họ trực thuộc Các chủ.

Hình Pháp Đường và Phong Vân Đường không phân cao thấp, lại thêm hai vị đường chủ quan hệ tốt, nên toàn bộ Khiên Vũ Các gần như đều do hai vị đường chủ này làm chủ.

Cho nên đường chủ Bạch An Đường cũng chính là một vị quản gia.

Nghĩa nữ của quản gia...

Nguyên chủ vốn cũng không thân quen lắm với Khiên Lạc, chỉ là đã từng giúp đỡ cô ta một lần khi huấn luyện, nhưng Khiên Vũ thích chạy đến chỗ cô.

"Sao cô ta lại tới nữa?" Thời Sênh bước vào trong.

Lâu Lân theo đuôi bước vào, trả lời thành thực, "Cô ta nghe nói tỷ tỷ trở về nên tới thăm."

Trong phòng, một tiểu cô nương đang ôm mặt, mắt không rời nhìn chằm chằm vào bát canh nóng hổi đặt trên bàn.

Thời Sênh vừa bước vào, Khiên Lạc liền đứng dậy, khoanh tay đứng thẳng, ngọt ngào gọi, "Lâu Nguyệt tỷ tỷ."

Thời Sênh đánh giá cô nương ấy, trông cũng được coi là thanh tú, nhưng đôi mắt đó vô cùng đẹp, giống như hổ phách tỏa sáng long lanh đang đắm mình trong nước.

"Ngươi còn dám đến đây? Ngươi không sợ nghĩa phụ ngươi gặp rắc rối sao?"

Bây giờ cô đã đắc tội với hai nhân vật lớn, kẻ có chút thông minh đều giữ khoảng cách với cô, tránh làm hai nhân vật lớn đó lấy làm thùng rác trút giận.

Khiên Lạc lè lưỡi, nhỏ giọng nói: "Muội lén đến đây đó."

Cô ta cười hi hi, "Lâu Nguyệt tỷ tỷ yên tâm đi, muội sẽ không gây thêm rắc rối cho tỷ đâu, đây là canh muội nấu, tỷ mau nếm thử xem."

Thời Sênh do dự nhìn cô ta, "Ừ, ngươi đi về đi."

"Hả?" Khiên Lạc nhìn bát canh trên bàn, bị phản ứng này của Thời Sênh làm cho mơ hồ. Lâu Nguyệt trước đây tuy lạnh như băng nhưng ít ra cũng uống một ngụm canh tượng trưng, sao bây giờ lại đuổi cô đi ngay thế này?

Lẽ nào là bởi vì Lâu Nguyệt tỷ tỷ lo lắng mình sẽ bị đường chủ Phong Vân Đường và đường chủ Hình Pháp Đường chú ý sao?

Hu hu hu, biết ngay là Lâu Nguyệt tỷ tỷ quan tâm đến cô ta mà.

Sau khi bổ não xong, Khiên Lạc liền vui vẻ cười nói: "Vậy Lâu Nguyệt tỷ tỷ nhớ uống canh đó, muội về trước đây."

Thời Sênh: "..." Tóm lại là cô ta đã bổ cái gì vào não vậy chứ?

Bản tiểu thư chỉ đơn giản là không muốn uống canh của cô ta thôi mà. Ai mà biết được trong bát canh đó có cái gì mà "thất bộ đoạn trường tán", "đan đỉnh hạc"... hay không nữa. Mấy thứ độc dược hay có trong tiểu thuyết võ hiệp gì gì đó.

Lâu Lân tiễn Khiên Lạc đi, khi quay lại thì Thời Sênh đã về phòng rồi.

Cậu nhìn đồ ăn vẫn còn nguyên si trên bàn, tâm trạng có chút phức tạp, tỷ tỷ thay đổi thật rồi...

Lâu Lân xuống bếp tự tay nấu cho Thời Sênh một bát mì. Lần này Thời Sênh ngoan ngoãn ăn hết bát mì, Lâu Lân mới thả lòng, cũng may tỷ tỷ vẫn còn tin cậu.

Cậu cũng không biết tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy nữa...

...

"Tranh Vanh, Chủ thượng không có ở đây thật sao?" Đường chủ Hình Pháp Đường mang theo bộ mặt bị đánh đến từng mảng thâm tím, nôn nóng đến hỏi thăm một thanh niên.


Thanh niên khẽ gật đầu, giọng nói không nặng không nhẹ, "Chủ thượng không có ở đây, mời Hình đường chủ hôm khác đến sau."

Đường chủ Hình Pháp Đường căm hận nói: "Nhưng ả Lâu Nguyệt đó sắp tạo phản rồi. Ngươi xem ả ta đánh ta thành như thế nào? Còn cả đường chủ Phong Vân Đường nữa, ông ta còn không xuống giường được, ta muốn đến mời Chủ thượng làm chủ."

"Lâu Nguyệt?" Vẻ mặt Tranh Vanh hơi thay đổi, "Chính là đệ nhất sát thủ trên bảng xếp hạng sát thủ, Lâu Nguyệt?"

"Chính là cô ta." Ở Khiên Vũ Các, chỉ có cô ta và Lâu Lân có tên đặc biệt nhất.

Tranh Vanh chau mày, "Cô ta làm sao?"

Đường chủ Hình Pháp Đường lập tức kể lại hành vi của Thời Sênh, không quên thêm mắm dặm muối, chỉ cần Tranh Vanh biết được, Chủ thượng nhất định sẽ biết.

Thực ra mọi người đều biết, chỉ cần Tranh Vanh ở trong các thì chắc chắn Chủ thượng cũng có ở đó. Nhưng Chủ thượng không muốn gặp, bọn họ cũng không dám tùy tiện xông vào.

"Nhiệm vụ thất bại còn dám đánh người sao?" Có lẽ Tranh Vanh đã bị những hành vi này của Lâu Nguyệt làm cho kinh sợ, một lúc sau mới nói, "Ta nhớ trong các, Lâu Nguyệt là người rất khiêm nhường."

Đường chủ Hình Pháp Đường gật đầu, "Đúng vậy, cũng không biết lần này trở về cô ta bị làm sao, giống như bị trúng tà, kiêu căng ngạo mạn ngông cuồng, không coi ai ra gì."

Tranh Vanh nét mặt đăm chiêu gật đầu, "Ngài về trước đi, Chủ thượng có căn dặn điều gì thì ta sẽ phái người chuyển lời đến cho ngài."

Đường chủ Hình Pháp Đường có chút không cam lòng, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Tranh Vanh, chỉ đành cúi đầu nói: "Vậy phiền ngươi rồi."

Đợi đường chủ Hình Pháp Đường rời đi, Tranh Vanh xoay người gõ cửa, "Chủ thượng, phải xử lý thế nào đây?"

Bên trong rất lâu vẫn không có âm thanh. Đến khi Tranh Vanh cho rằng người bên trong sẽ không có phản ứng thì lại có âm thanh vang lên, "Giao nhiệm vụ đó cho cô ta."

Tranh Vanh trừng mắt ngạc nhiên, "Chủ thượng?"

C1080

Khi Đường chủ Phong Vân Đường và Đường chủ Hình Pháp Đường nhận được tin của Tranh Vanh thì đều cảm thấy không thể tin được. Cô ta làm xằng làm bậy như vậy, sao Chủ thượng vẫn còn giao nhiệm vụ cho cô ta? Một chút trừng phạt cũng không có?

"Tranh Vanh, Chủ thượng nói vậy thật sao?"

Ánh mắt Tranh Vanh quét qua người đường chủ Hình Pháp Đường, "Hình đường chủ nghĩ ta giả truyền lời của Chủ thượng sao?"

"Ta không có ý đó." Đường chủ Hình Pháp Đường nhanh chóng phủ nhận, Tranh Vanh đại diện cho Chủ thượng, điểm này mọi người đều hiểu rõ, "Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao Chủ thượng lại... lại để Lâu Nguyệt tiếp tục làm nhiệm vụ."

"Đừng cố đoán mò tâm tư của Chủ thượng." Tranh Vanh nhướng mày, "Hình Đường Chủ, Phong Đường Chủ."

Hai người đồng thời nhìn Tranh Vanh.

Tranh Vanh không nhanh không chậm nói: "Người Chủ thượng thấy hứng thú, tốt nhất các ngươi đừng có động vào, đừng để cái còn không bù được cái mất."

Hai Đường chủ chấn động trong lòng, câu nói này nghĩa là sao?

Chủ thượng nhìn trúng Lâu Nguyệt?

Cho dù kiểu nhìn trúng này là nghĩa tốt hay nghĩa xấu, nhưng nếu còn dám có ý muốn động đến cô ta thì thứ chờ đợi họ...

Lúc này họ chỉ có thể mong đợi, cái nhìn trúng của Chủ thượng mang nghĩa xấu.

"Hiểu rõ." Đường chủ Phong Vân Đường cúi đầu, che đi hận ý nơi đáy mắt.

Đường chủ Hình Pháp Đường cũng chỉ đành biểu thị đã hiểu.

Tranh Vanh gật đầu, "Đi giao nhiệm vụ đi."

"Vâng."

...

Thời Sênh bị gọi đến Phong Vân Đường, cô còn tưởng Đường chủ Phong Vân Đường muốn gây chuyện, gọi cô đến để đánh một trận, ai ngờ lại là để giao nhiệm vụ.

Đường chủ Phong Vân Đường ném một chiếc túi đến trước mặt Thời Sênh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là nhiệm vụ của ngươi."

Thời Sênh nhìn túi cẩm nang, chớp mắt, "Ai nói cho ngươi biết ta muốn nhận nhiệm vụ?"

"Hừ, đây là mệnh lệnh của Các chủ, ngươi không nhận cũng phải đi." Đường chủ Phong Vân Đường oán hận, nếu không phải là Chủ thượng, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đứng đây được sao. Thế mà còn dám không nhận nhiệm vụ?

Chủ thượng? Ông còn là Chủ hạ đây này!

"Dù là nhiệm vụ của ông trời ta cũng không nhận." Cô chỉ muốn ở đây ăn uống hưởng thụ, đợi nam nữ chính xuất hiện thì chia uyên rẽ thúy, nhận nhiệm vụ cái lông! Không nhận!

Ngay cả nhiệm vụ Hệ thống Thời Sênh còn dám từ chối, đã nói không nhận là không nhận, trực tiếp quay người rời đi.

Đường chủ Phong Vân Đường bị chọc tức đến mức hồi lâu cũng không có phản ứng gì. Đợi đến lúc phản ứng lại được, thì ông liền chạy đi tìm Tranh Vanh cáo trạng.

Tranh Vanh cũng cảm thấy có chút không chấp nhận được hành vi huênh hoang đó của Thời Sênh. Nhưng Chủ thượng không nói gì nên hắn chỉ đành mang nhiệm vụ đích thân đi tìm Thời Sênh.

"Mọe! Ngươi ăn đậu phụ lớn lên sao? Đứng cẩn thận cho ta, không được động đậy, không được lắc lư... Ông đây không thể chăm sóc cả đời cho ngươi được, uất ức cái gì, nín ngay!"

Tranh Vanh còn chưa bước vào trong đã nghe thấy tiếng khóc thút thít truyền đến tai.

Hắn nhìn vào trong sân, ngoài cửa treo tấm biển tên Lâu Nguyệt, cô ta đang gào cái gì?

Tranh Vanh gõ cửa.

Một âm thanh thanh thúy của nữ tử lập tức vang lên, "Không có người, đừng gõ nữa."

Tranh Vanh: "..." Chẳng lẽ là ma đang nói sao?

Hắn thử đẩy cửa, cửa không đóng, liền bị đẩy ra, két một tiếng. Cảnh tượng bên trong viện liền hiện lên trước mắt hắn.

Người thanh niên yếu đuối chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, đang đứng tấn ở giữa sân, đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt trẻ con đỏ bừng.

Ở mái hiên bên cạnh, một nữ tử đang nằm đó, cô mặc áo màu xanh nhạt, trên váy thêu hoa văn hình lá trúc, bên ngoài khoác một chiếc áo lụa, như mưa bụi mịt mờ. Nữ tử có khuôn mặt tinh tế, tựa như đóa sen xanh nở rộ dưới cơn mưa bụi triền miên, xinh đẹp tuyệt trần. Nàng chỉ ngồi đó, đã khiến người ta cảm thấy một loại khí thế tôn quý, thanh cao không thể leo tới được.

Cửa viện bị mở ra, nữ tử khẽ nghiêng đầu nhìn, đôi mày khẽ nhíu lại, mở miệng liền là một tiếng trách móc: "Ngươi là ai!"

Ừm... vừa mở miệng, cái gì cao quý cái gì thanh cao đều bay mất.

"Tranh Vanh."

"Tranh Vanh?" Thời Sênh đứng lên, "Làm gì? Chủ thượng ngươi cũng muốn giết ta sao?"

Cái tên Tranh Vanh này khắp Khiên Vũ Các là không ai không biết.

"..." Nói cứ như thể đó không phải là Chủ thượng của ngươi vậy, Tranh Vanh cố nhịn, "Ta đến để giao nhiệm vụ cho ngươi."

"Ông đây đã nói là không nhận nhiệm vụ." Thời Sênh xua tay, còn đến làm phiền cô nữa, thì cô sẽ muốn cướp luôn cái ghế Các chủ của Khiên Vũ Các đó.

Tranh Vanh sắc mặt không đổi, "Lâu Nguyệt, thân là sát thủ của Khiên Vũ Các, ngươi không được phép từ chối."

"Ta cứ từ chối đấy." Thời Sênh như cười như không cười nhìn Tranh Vanh.

"..." Ở Khiên Vũ Các này chưa từng thấy có ai dám cãi lại hắn như vậy, "Lâu Nguyệt ngươi nghĩ cho kỹ đi."

"Ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao?"

Ánh mắt Tranh Vanh u ám, "Ngươi tự liệu lấy đi."

Tranh Vanh quay người rời đi. Hắn phải đi bẩm báo Chủ thượng, ở đây có tên sát thủ cuồng vọng sắp làm phản rồi.

[Nhiệm vụ ẩn giấu: Đến chết không từ]

Thanh âm của Hệ thống vang lên đúng lúc Tranh Vanh rời đi.

[Mục tiêu nhiệm vụ: Kỳ Ám. Nội dung nhiệm vụ: ý nằm trên mặt chữ, mời Ký chủ tự hiểu.]

Thời Sênh: "..." Khinh ông đây đọc ít sách à?

Cmn, Kỳ Ám là ai hả!

Chưa bao giờ nghe qua, từ cái xó xỉnh nào nhảy ra vậy?

[... Các chủ Khiên Vũ Các.]

Thời Sênh: "..."

Chính là cái tên thiểu năng giao nhiệm vụ cho cô sao?

[Đúng vậy, chính là cái tên thiểu năng đó.] Hệ thống phụ họa theo.

Thời Sênh híp mắt lại, ai cho phép ngươi nói như vậy hả?

[...] Không phải là tự cô nói sao? Có bệnh à! Bản hệ thống không hầu hạ nổi nữa!

Hệ thống lập tức offline tắt máy.

Các chủ Khiên Vũ Các ...

Đây là boss phản diện cuối cùng nha!

Nam chính vẫn luôn tìm kiếm Thiên Ti Băng Tàm. Mà Thiên Ti Băng Tàm ấy lại nằm trong tay Các chủ. Nam chính tất nhiên sẽ dùng đủ cách để cướp.

Cuộc chiến tàn khốc giữa hai người đàn ông bắt đầu. Thân phận Các chủ không thấy được ánh sáng, nam chính tẩy trắng thân phận, trở thành phe chính nghĩa. Cuối cùng hỏa chiến kéo dài thành trận đại chiến đánh nhau giữa hai phái chính tà.

Dù sao thì cuối cùng Các chủ này cũng bị ép đến mức phải mang theo Thiên Ti Băng Tàm nhảy xuống vực.


Cảnh quay của Các chủ Khiên Vũ Các đến đây là hết.

Người của Khiên Vũ Các ngoài Tranh Vanh ra, thì ngay cả đường chủ Hình Pháp Đường, đường chủ Phong Vân Đường đều chưa từng gặp qua, mỗi lần gặp mặt đều là cách một cánh cửa phòng.

Thần bí vô cùng.

Muốn gặp hắn còn khó hơn lên trời...

Khó hơn lên trời...

Đợi đã mẹ nó, ông đây nhận nhiệm vụ mà!

Thời Sênh vội vã đuổi theo, Tranh Vanh đã đi xa. Thời Sênh đuổi suốt một đoạn đường mới bắt kịp được hắn.

Tranh Vanh nhìn thấy nữ tử chặn đường, biểu cảm trên mặt vẫn chưa thay đổi, nhưng ánh mắt có chút lạnh lẽo, "Lâu Nguyệt, ngươi muốn làm gì?"

Thời Sênh giơ tay, "Nhiệm vụ."

Tranh Vanh hồ nghi, "Hử?" Sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý vậy?

Thời Sênh lặp lại một lần, "Đưa nhiệm vụ cho ta."

Tranh Vanh chần chừ một lúc, rồi đưa túi cẩm nang ra, "Nhiệm vụ này không được phép thất bại, bắt buộc phải lấy được thứ ở trong đây."

Thời Sênh nhíu mày, "Rất quan trọng đối với hắn sao?"

Tranh Vanh lãnh đạm cảnh cáo, "Lâu Nguyệt, ngươi vượt quy tắc rồi."

"Sẽ có lúc ngươi phải cầu xin ta." Thời Sênh đáp một tiếng, cất cẩm nang vào trong túi.

"Ngươi nói gì?"

Thời Sênh ngẩng đầu, nhắc lại từng câu từng chữ, "Ta nói, sẽ có lúc ngươi phải cầu xin ta, đã nghe rõ chưa?"

Tranh Vanh: "..."Nếu không phải là Chủ thượng nói không được động vào cô ta, thì hắn chắc chắn sẽ đánh cho cô ta đến mức cha mẹ cũng không nhận ra được.

C1081

Thành Cẩm Châu.

Gần đây thành Cẩm Châu vô cùng náo nhiệt, người từ khắp nơi đều đến đây tụ họp.

Nguyên nhân chính là đây.

Thiên kim của sơn trang Đạp Tuyết sắp tỷ võ chiêu thân.

Trang chủ của sơn trang Đạp Tuyết chỉ có một người con gái. Ai lấy được người này thì sau này chính là con rể của sơn trang Đạp Tuyết. Đến cuối cùng thì toàn bộ sơn trang Đạp Tuyết chẳng phải là nằm trong lòng bàn tay người đó rồi sao.

Cho nên tài tử giang hồ muốn lấy vị thiên kim tiểu thư này nhiều vô số kể, ngay cả triều đình cũng phái người đến góp vui.

Ngộ nhỡ gặp may trúng thì sao?

Rất không khéo, mục tiêu nhiệm vụ lần này của Thời Sênh chính là sơn trang Đạp Tuyết.

Thời Sênh đứng nhìn sơn trang người đến người đi, rồi dùng kiếm đâm xuống dưới đất. Cô nên trực tiếp xông thẳng vào thì tốt? Hay là trực tiếp bay thẳng vào thì tốt đây?

Nhìn nhiều người như thế này, nếu mà đánh nhau thì mệt chết.

Cuối cùng Thời Sênh quyết định dùng cách cũ – trèo tường.

Lần trèo tường này không có chuyện gì ngoài ý muốn, nên Thời Sênh dễ dàng mà đi vào bên trong. Bên trong túi cẩm nang là tấm bản đồ của sơn trang Đạp Tuyết, nhưng cái thứ đó được đặt ở đâu thì còn chưa rõ.

Đúng thế, thứ cô phải đi tìm là một thanh kiếm.

Nghe nói đó là thanh kiếm trấn giữ trang của sơn trang Đạp Tuyết – Trì Minh Kiếm.

Thần kiếm Trì Minh, xin hãy nhận rõ thương hiệu lừng danh của sơn trang Đạp Tuyết.

Cái tên này đặt cũng tuyệt lắm.

Cả sơn trang lớn như vậy thì một mình cô tìm đến bao giờ. Cho nên Thời Sênh rất không khách khí mà đi tìm trang chủ sơn trang Đạp Tuyết để hỏi đường.

Thế nhưng trang chủ sơn trang Đạp Tuyết nói cho cô biết, vào mấy hôm trước Trì Minh đã bị người khác lấy đi mất.

"Bị ai lấy đi?"

Trang chủ khó khăn nuốt nước bọt, thanh kiếm sắc bén đặt ngay trên cổ ông, dường như chỉ một khắc nữa thôi sẽ cứa đứt ngay cổ họng của ông vậy, "Tiểu công tử nhà Tư Không gia, Tư Không Phong."

Nam chính?!

Đệch!

Dám cướp mối làm ăn của ông sao?

Không đúng, ở trước mặt người ngoài, Tư Không Phong luôn tỏ vẻ mình là tên yếu ớt bệnh tật, "Tư Không Phong làm sao mà lấy kiếm đi được?"

Không biết trang chủ nhớ tới cái gì, biểu cảm trên mặt bắt đầu trở nên khó coi.

Trong tay Thời Sênh dùng lực, "Nói."

"Trì Minh... vốn là kiếm thuộc về Tư Không gia. Sơn trang Đạp Tuyết... chỉ bảo quản giúp."

Trang chủ nói năm xưa Tư Không gia lấy được Trì Minh Kiếm, nhưng không ai có thể dùng được, còn khiến cho cả nhà không yên. Cho nên khi đó người của Tư Không gia đã để Trì Minh Kiếm ở sơn trang Đạp Tuyết. Cứ mười năm con cháu của họ lại đến thử sức một lần, xem có thể khiến Trì Minh nhận chủ được không.

Năm nay vừa khéo là năm thứ mười.

Tư Không Phong là tới một mình, nhưng hắn lại được sự công nhận của Trì Minh Kiếm. Căn cứ theo ước định của tổ tiên, trang chủ phải giao Trì Minh Kiếm cho Tư Không Phong.

Thời Sênh thu kiếm lại, ngồi xổm trước mặt trang chủ, "Thanh kiếm lợi hại như vậy, ngươi không muốn có nó sao?"

"Vậy thì cũng phải còn mạng mới được." Sắc mặt trang chủ tái xanh, "Thanh kiếm đó... vô cùng tà môn."

Trì Minh Kiếm được đặt ở sơn trang Đạp Tuyết bao năm nay, lẽ nào người của sơn trang Đạp Tuyết không muốn có được sao?

Tất nhiên là muốn, đã bao năm nay Đạp Tuyết vẫn luôn nghĩ cách nhưng đều vô ích, người mà Trì Minh Kiếm không nhận thì ngay cả muốn cầm cũng không cầm được.

Rất tốt, xem ra thanh kiếm này chính là để chuẩn bị cho riêng nam chính.

Cho nên bây giờ cô phải đấu với nam chính sao?

Thời Sênh đập cho trang chủ sơn trang Đạp Tuyết một trận. Trang chủ nhà người ta làm sao mà nuốt được cục giận này chứ cho nên Thời Sênh vừa mới đi ra khỏi sơn trang thì đằng sau đã có một đám người đuổi theo.

"Bắt lấy cô ta!"

Thời Sênh quay đầu nhìn, sau đó co giò liền chạy. Cô cần phải giữ lại chút sức lực để đấu với nam chính, cô không muốn đánh với đám thiểu năng này.

Bọn họ sao có thể đuổi kịp được với tốc độ của Thời Sênh,nên chỉ chốc lát đã không thấy người đâu nữa.

Thời Sênh chạy xuyên qua mấy con ngõ nhỏ, sau đó tốc độ dần dần chậm lại.

Bây giờ cô phải đi tìm nam chính đại nhân.

Nhưng phải đi đâu tìm đây?

Hệ thống lại không online.

...

"Có nghe nói chưa? Trì Minh Kiếm xuất hiện rồi, đang ở trong tay Tư Không Phong."

"Sao có thể... một tên bệnh tật yếu ớt như Tư Không Phong sao lại được Trì Minh Kiếm công nhận được chứ."

"Đó gọi là nhìn người không thể chỉ xem tướng mạo. Có điều những ngày tháng sau này của Tư Không Phong không dễ sống rồi đây, hắn cầm Trì Minh Kiếm thì chắc chắn sẽ bị người ta đến cướp."

"Nói cũng đúng..."

Gần đây những tin tức liên quan đến việc Tư Không Phong có được Trì Minh Kiếm đã truyền đi khắp giang hồ.

Trì Minh Kiếm là kiếm trấn giữ trang của sơn trang Đạp Tuyết, thì chắc chắn không phải là dạng vô danh không ai biết đến. Trong giang hồ người muốn có được thanh kiếm này nhiều vô số kể.

Tư Không Phong lại nổi tiếng là kẻ bệnh tật yếu ớt, không cướp hắn thì cướp ai?

"Chủ thượng, cô ta biến mọi chuyện thành như thế này rồi. Bây giờ người trong giang hồ đều biết, muốn có được Trì Minh e rằng càng khó khăn hơn." Tranh Vanh đứng đằng sau một nam tử, giọng điệu ẩn chứa sự bất mãn đối với Thời Sênh.

"Cô ta rất hoạt bát." Thanh âm nam tử trong vắt, tựa như tiếng của viên minh châu rơi xuống.

Khóe miệng Tranh Vanh giật giật, như vậy gọi là hoạt bát à?

Cô ta như vậy thì hoạt bát quá mức rồi, vừa đến đã đắc tội toàn bộ sơn trang Đạp Tuyết.

"Cô ta đã có được tin tức mà xưa nay các ngươi chưa từng có được." Thanh âm nam tử ẩn chứa ý cười.

Tranh Vanh cúi đầu, "Thuộc hạ đã tận lực rồi."

Họ chỉ biết Trì Minh Kiếm ở sơn trang Đạp Tuyết mà không hề tìm được vị trí chính xác của nó, lại càng không biết lúc này Trì Minh Kiếm đã không còn ở sơn trang Đạp Tuyết nữa rồi.

...

Dưới sự giúp đỡ của mọi người, Thời Sênh đã tìm được Tư Không Phong.

Tư Không Phong đang đánh nhau với người ta. Thời Sênh tìm một địa điểm đẹp để xem kịch hay, đợi sau khi trận chiến đã kết thúc mới từ từ chạy qua đó.

Hắn vừa trải qua một trận chiến đấu, những người muốn giết hắn thì đều đã bị hắn giết chết. Cho nên khi xuất hiện cái người muốn tranh thủ sơ hở là Thời Sênh này thì thân thể Tư Không Phong lập tức bắt đầu căng thẳng lên.


"Lâu Nguyệt?" Khi nhìn thấy rõ người, Tư Không Phong càng thấy kỳ lạ hơn, "Ngươi chưa chết sao?"

Thời Sênh giơ hai tay, "Khiến ngươi thất vọng rồi, ta vẫn sống rất tốt."

Tư Không Phong có khuôn mặt thư sinh. Bởi vì quanh năm bệnh tật nên sắc mặt trắng bệch, lúc này trên người dính máu, lại thể hiện rõ cái cảm giác tương phản kỳ lạ.

Hắn lau vết máu trên mặt, vết máu khiến cánh môi của hắn trở nên đỏ thẫm, "Ngươi cũng muốn cướp Trì Minh Kiếm sao?"

Thời Sênh bĩu môi, "Nếu không thì ta đến thăm kẻ thiểu năng nhà ngươi chắc?"

Kẻ thiểu năng Tư Không Phong: "..."

Tại sao Lâu Nguyệt cứ như biến thành một người khác vậy?

Cho dù là cách nói chuyện hay biểu cảm trên mặt, thì đều hoàn toàn khác so với người mà hắn đã từng gặp trước đây, ngay cả khí thế cũng không giống...

Lâu Nguyệt là một sát thủ, cô ta biết cách làm thế nào để thu lại khí thế trên người mình, không để lộ ra dù chỉ một chút.

Nhưng còn người này...

Từ trên người cô ta có thể thấy được sự tự tin hống hách, sự tà ác không thể che đậy. Cô ta đứng đó liền giống như một vật thể phát sáng mạnh mẽ, khiến người ta phải chú ý.

"Ngươi là ai?" Cô ta không phải là Lâu Nguyệt.

Sênh Tự Phụ xuất hiện, "Ta? Ngươi muốn biết tên của ông đây hả, còn chưa đủ tư cách."

Cái tên cao quý của bản cô nương sao có thể tùy tiện để cho một tên thiểu năng như ngươi biết được?

Nói ra là dọa chết ngươi.

[...] Tên của cô chỗ nào cao quý vậy? Người ta căn bản là chưa từng nghe qua có được không. Đừng có tự mình vẽ rắn thêm chân, bệnh tự phụ cần phải trị, cấm dừng trị liệu.

Tư Không Phong không ngờ Thời Sênh lại dễ dàng thừa nhận như vậy. Hắn ngẩn người, cảnh giác nhìn cô, "Nếu ngươi không phải là Lâu Nguyệt, thì tại sao lại sử dụng dung mạo của cô ta, ngươi có mục đích gì?"

"Đây vốn dĩ chính là cơ thể của Lâu Nguyệt." Thời Sênh cười xấu xa, "Ngươi đã từng nghe chuyện mượn xác hoàn hồn chưa?"

C1082

Tất nhiên là Tư Không Phong đã từng nghe qua chuyện mượn xác hoàn hồn.

Nhưng đó đều là những chuyện kỳ lạ, sao có thể coi là thật được.

Thời Sênh bên này tiếp tục phổ cập kiến thức, "Nói một cách hơi thô tục chính là, thân thể mà ta dùng là của Lâu Nguyệt, nhưng linh hồn là của ta chứ không phải là của Lâu Nguyệt."

"..." Tư Không Phong không biết làm thế nào để bình tĩnh lại, "Làm thế nào để chứng minh?"

Chắc chắn là nữ nhân này đang muốn hù dọa hắn, trên đời này sao có thể tồn tại thuật mượn xác hoàn hồn chứ.

"Chứng minh?" Thời Sênh hừ một tiếng, giọng điệu chuyển sang lạnh lùng, "Ngươi thích tin thì tin, không thích tin thì thôi, tại sao ông đây phải chứng minh cho ngươi?"

Mẹ nó chứ cái đồ thiểu năng!

Tư Không Phong: "..."

"Nói linh tinh xong chưa, đến đi." Thời Sênh bắt đầu xắn tay áo, còn nói tiếp nữa thì một lát nữa thôi sẽ xảy ra chuyện đó, giết đã rồi nói tiếp.

Tư Không Phong còn muốn nói chuyện, nhưng bên này Thời Sênh đã bắt đầu đánh tới. Hắn chỉ có thể cầm thanh kiếm trong tay tiến lên đánh với Thời Sênh.

Trì Minh Kiếm nhìn thì có vẻ nặng nề chậm chạp, thân kiếm lại to rộng, bên trên còn khắc những hoa văn phức tạp, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật được đặt trong tủ kính hơn.

Thời Sênh vừa bắt đầu đã muốn chém gãy Trì Minh Kiếm. Nhưng nghĩ lại đây là thứ mà nàng dâu nhà cô cần, nếu chém đứt rồi nàng dâu sẽ khó chịu với cô, cô đành phải nhắm chuẩn hướng về phía Tư Không Phong mà chém.

Lúc này trên người Tư Không Phong hình như có một lớp màng vận may bao quanh. Thời Sênh dù có chém tiếp thế nào thì lực cản đó cũng sẽ càng trở nên lớn hơn mà thôi.

Keng...

Kiếm trong tay Tư Không Phong đã bị Thời Sênh đánh ra, cắm vào trong thân cây bên cạnh.

Trong khoang bụng Tư Không Phong toàn là mùi máu tanh, hắn cố ép cái mùi máu ấy xuống. Cô ta vốn dĩ không phải là đang muốn cướp kiếm, mà là đang muốn giết chết hắn.

Tư Không Phong ổn định lại hơi thở, "Ngươi đã không phải là Lâu Nguyệt thì hà tất gì phải dồn ta vào chỗ chết."

Thời Sênh cong cong lông mày, "Di nguyện của Lâu Nguyệt là giết chết ngươi. Ta phải giúp cô ta hoàn thành di nguyện."

Nhiệm vụ của Lâu Nguyệt chính là như vậy, cô ta tuyệt đối không có mẹ kế.

Ừm! Tuyệt đối không có!

"Cô ta đã chết rồi, có thể cho ngươi được cái gì?" Tư Không Phong tiếp tục kéo dài thời gian, cho dù hắn có tin chuyện đó hay không thì đều phải nói vậy, "Chỉ cần ngươi dừng tay, ta có thể cho ngươi thứ ngươi cần."

"Ngươi không cho nổi đâu." Thời Sênh hừ một tiếng.

"Ngươi muốn thứ gì?"

"Các chủ Khiên Vũ Các."

Tư Không Phong: "..."

Đúng là hắn không cho nổi.

Nếu mà hắn đánh được Các chủ Khiên Vũ Các thì đã trực tiếp dẫn người đến chiếm đánh Khiên Vũ Các rồi.

Thời Sênh tính toán thời gian, cảm thấy nếu còn lãng phí thời gian nữa thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

Cho nên cô không chậm trễ thêm nữa mà nhanh chóng đánh ngã nam chính, trói hắn vào thân cây, còn nhân tiện bịt miệng hắn lại.

Thời Sênh đứng trước mặt hắn, nụ cười nhàn nhạt, "Không sao, hận ta thì cứ thể hiện ra đi, càng hận càng tốt." Như vậy ngươi mới có thể sụp đổ càng nhanh, ngày mà ông đây giết ngươi cũng sẽ nắm trong tầm tay rồi.

À... Hình như nếu làm vậy thì nam chính nữ chính sụp đổ khá nhanh, quả nhiên hận thù mới là điều then chốt nhất để hủy hoại một con người. Cem ra sau này cô phải làm điều ác nhiều hơn rồi.

[...] Ký chủ hình như lại tự động lĩnh ngộ ra được kỹ năng kỳ quái gì đó, thật đáng sợ.

Thời Sênh kéo lấy Trì Minh Kiếm từ trên cây xuống, thử vung kiếm, hơi nặng, hơn nữa không được thuận tay lắm.

Đồng tử Tư Không Phong co lại. Cô ta tự nhiên không gặp trở ngại gì mà có thể cầm được Trì Minh Kiếm.

Có thanh thiết kiếm kia ở đây, Trì Minh Kiếm nào dám lỗ mãng.

Trước khi Thời Sênh rời đi, còn đặc biệt mân mê sờ mó xung quanh cái cây trói Tư Không Phong một hồi. Tư Không Phong không biết cô ta định làm gì. Nhưng đợi đến khi có người tìm được hắn, đặt hắn xuống thì lúc đó hắn mới biết cái chỗ mà cô ta mân mê khi ấy là có tác dụng gì.

Tư Không Phong bị trói trên cây ba ngày ba đêm, không một ai có thể lại gần hắn. Cho nên hắn bị bỏ đói liền ba ngày ba đêm, đến nước cũng không được uống. Khi được cứu xuống thì đã là trạng thái cận kề cái chết.

...

Thời Sênh cầm Trì Minh Kiếm trở về Khiên Vũ Các, nhìn thấy ở bên ngoài cửa lớn khắp nơi đều là lụa đỏ, đèn lồng đỏ, từng cái lại từng cái.

Tính toán thời gian, có lẽ là thời điểm hôn lễ của Khiên Mạn và Khiên Hiên bắt đầu.

Không dễ dàng gì có cơ hội tổ chức được một hôn lễ ở trong Khiên Vũ Các, lại thêm thân phận Đường chủ Phong Vân Đường, làm lớn cũng không phải là không thể.

"Lâu Nguyệt cô nương trở về rồi." Hạ nhân ngoài cửa lớn cung kính hành lễ.

"Ừ." Thời Sênh giẫm lên thềm, bước vào cửa.

Hạ nhân đó muốn nói lại thôi.

Thời Sênh dừng lại, nghiêng đầu đánh giá hắn, "Sao vậy?"

Hạ nhân đó bỗng run rẩy, dường như đã bị dọa cho sợ hãi. Những người đứng bên cạnh cũng lần lượt cúi đầu xuống, đồng loạt trầm mặc.

Thời Sênh: "..." Làm gì vậy!

Cô cũng đâu có làm gì.

Hạ nhân lắp bắp nói một câu, "Lâu Lân công tử mất tích rồi."

Thời Sênh chau mày, "Từ khi nào?"

"Ba ngày trước." Hạ nhân không dám nhìn Thời Sênh.

"Ồ." Thời Sênh đáp lại một tiếng, tiếp tục đi vào trong.

Đám hạ nhân có chút mơ hồ, phản ứng này... tại sao lại bình tĩnh như vậy? Trong Khiên Vũ Các có ai mà không biết người cô ta quan tâm nhất chính là Lâu Lân.

Thời Sênh không nhanh không chậm quay về trong viện, trong viện rất lạnh lẽo, không có người.

Khi cô đi đã để Lâu Lân ở đây, chuẩn bị đầy đủ, Lâu Lân không thể bị người khác bắt đi mất được. Kẻ dám động vào Lâu Lân thì nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Như vậy chỉ có thể nói là tự Lâu Lân bỏ đi.

"Lâu Nguyệt tỷ tỷ."

Âm thanh khe khẽ phát ra từ phía đầu tường. Thời Sênh hơi ngẩng đầu, đối mặt với một đôi mắt long lanh trong trẻo.

Khiên Lạc đang trèo trên tường, nhìn trái ngó phải. Sau khi xác định không có người thì cô mới trèo từ tường bên này sang, vội vã nói: "Lâu Nguyệt tỷ tỷ, Lân ca ca bị Tranh Vanh công tử mang đi rồi, tỷ mau đi cứu huynh ấy đi."

"Tranh Vanh?"

"Muội tận mắt nhìn thấy." Khiên Lạc cố hết sức mà gật đầu.

Hôm đó vốn dĩ cô muốn đến tìm Lâu Lân, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Tranh Vanh và Lâu Lân đứng nói chuyện ở ngoài cửa, rồi Lâu Lân đi cùng Tranh Vanh. Sau đó mới có tin tức Lâu Lân mất tích truyền ra ngoài.

Gian trá!

Phượng Từ lần này không cần nghĩ cũng biết là chắc chắn rất khó xử lý.

Thời Sênh lắc đầu, cmn, khó xử lý thì cũng cứ ép hắn ngủ với ông trước rồi nói. Ông không tin hắn lại không khuất phục trước uy quyền của ông.

Thời Sênh bảo Khiên Lạc rời đi.

...

Ở vị trí trung tâm của Khiên Vũ Các có một tầng lầu không cho phép bất cứ ai ra vào.

Nơi đó chính là địa bàn của Các chủ Khiên Vũ Các.

Thời Sênh từ cửa sổ bên cạnh trèo vào trong. Đó là một căn phòng rất lớn, bên trong đặt vài chiếc rương. Cũng không biết trong rương đựng gì, chúng đều phủ một lớp bụi dày. Thời Sênh nhìn lướt qua, rồi mở cửa đi ra ngoài.


Bên ngoài là một hành lang, không một bóng người, yên tĩnh tịch mịch.

Thời Sênh tìm khắp hai tầng lầu nhưng vẫn không tìm thấy người, cô liền đi lên tầng ba.

Tầng ba có lẽ là thư phòng và phòng ngủ của Kỳ Ám. Nơi này tương đối rộng rãi sạch sẽ, nhưng Thời Sênh vẫn không thấy có người.

Cái tên thiểu năng đó không ở trong các sao?

"Két..."

Giá sách trong phòng bỗng nhiên chuyển động, bóng người bên trong dần hiện rõ. Nam tử nhìn thấy trong phòng có người thì cũng chỉ hơi ngẩn người, sau đó tự nhiên đi ra ngoài, đóng cửa mật thất lại.

Trên người hắn không có hơi thở gì, yên lặng tựa như không khí, nhắm mắt lại cũng không cách nào xác định được vị trí của hắn.

Kỳ Ám tiến lên phía trước mấy bước, đi về phía Thời Sênh, đôi mắt đen như mực dường như nhuộm lên vài phần ý cười,"Lâu Nguyệt?"

Thanh âm trong vắt tựa như tiếng nước chảy, mỗi âm tiết đều vô cùng vừa phải.

Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy – hắn đang cười.

Không đáng yêu chút nào cả! Trả hàng!

Còn là một kẻ tâm cơ nữa! Trả hàng!

Muốn đập chết hắn phải làm sao! Trả hàng!

Cố nhịn nào, nói không chừng dạy dỗ một chút là lại đáng yêu thì sao?

Bình tĩnh!

Bình tĩnh!

Thời Sênh đánh giá hắn, "Làm gì?"

Hắn hỏi: "Đã mang được đồ về chưa?"

Thời Sênh cười đáp: "Muốn có không?"

C1083

Kỳ Ám thốt ra hai chữ, "Lâu Lân."

"Muốn dùng hắn để uy hiếp ta sao?" Thời Sênh nhíu mày.

"Ngươi rất quan tâm đến hắn." Kỳ Ám trần thuật lại sự thật.

"Có biết người dám uy hiếp ta cuối cùng đều có kết cục thế nào không?"

"Không biết."

"Muốn thử không?"

Một người cười vô thanh vô tức, một người cười đến hớn hở vui tươi.

Trong không khí dường như đã trải sẵn đạn lửa.

"Trì Minh Kiếm có ở trong tay ngươi cũng vô dụng." Thanh âm trong trẻo phá tan bầu không khí ngưng trệ, "Lâu Lân chỉ có một, lựa chọn của ngươi có liên quan đến tính mạng của hắn."

Thời Sênh khoanh tay trước ngực, cười châm chọc, "Có bản lĩnh thì ngươi giết hắn cho ta xem."

Cmn, nếu ngươi có thể giết được Lâu Lân, cho dù ngươi có là tên biến thái thì ông đây cũng sẽ nhịn không giết ngươi.

"Ngươi thực sự không thử suy nghĩ xem sao." Kỳ Ám đột nhiên có chút không đoán được, trên đôi đồng tử màu mực nổi lên một tia nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã lướt qua.

"Có bản lĩnh thì ngươi giết hắn cho ta xem." Thời Sênh lặp lai từng câu từng chữ. Cô không hề che giấu sự tà ác trên người, loại hơi thở tràn ngập ác ý đó bỗng như nhấn chìm Kỳ Ám.

Đáy mắt Kỳ Ám lóe sáng, giơ tay vẫy vẫy trong không trung.

Thời Sênh cong mày, dường như có chút thấy vui khi người khác gặp nạn, "Quên không nói cho ngươi biết, khi ta vào đây đã nhân tiện xử lý hết người của ngươi rồi."

Kỳ Ám không nghĩ là Thời Sênh đang nói dối. Cô ta có thể vào đây mà không ai hay biết, chỉ vậy thôi đã đủ chứng minh cô ta lợi hại hơn cả những gì hắn tìm hiểu được.

"Trì Minh Kiếm đổi lấy đệ đệ của ngươi, và ta trả tự do cho ngươi." Kỳ Ám tăng thêm thứ mặc cả.

"Ngươi muốn có thanh kiếm này đến vậy sao?" Thời Sênh lấy kiếm ra, nhìn trái nhìn phải một hồi, nheo mày hỏi: "Ngươi có thể khống chế được nó không?"

Thanh kiếm này tràn ngập sự tàn độc, người bình thường cầm nó, không bao lâu sau sẽ bị sự tàn độc ấy ăn mòn, trở thành nô lệ của kiếm.

"Đây là chuyện của ta, ngươi chỉ cần đưa ra lựa chọn." Ánh mắt Kỳ Ám quét qua Trì Minh Kiếm, nhẹ nhàng ôn hòa, không hề có bất cứ một tia dao động nào.

Thời Sênh cười hừ, "Ta cũng cho Các chủ hai sự lựa chọn, để ta ngủ một đêm hoặc ngủ cùng ta một đêm."

Kỳ Ám: "..." Hai sự lựa chọn này có gì khác nhau sao? Còn cả cái từ ngủ đó, là từ ngủ như hắn hiểu đúng không?

Nữ nhân này lá gan quả là lớn!

Nhưng nghĩ lại, đến cả đường chủ của hắn mà cô ta cũng dám đánh, thì dường như có lá gan to cũng là đương nhiên.

"Ngươi có biết người muốn ngủ với bổn Các chủ, cuối cùng sẽ ra sao không?" Khóe miệng Kỳ Ám cong lên, trên mặt cũng nhuộm nụ cười.

"Được ngủ với Các chủ một lần, chết cũng cam lòng." Thời Sênh nghiêm túc nói bừa.

Kỳ Ám không đổi sắc mặt mà đánh giá Thời Sênh, muốn tìm ra một số tin tức ẩn giấu trên khuôn mặt ấy nhưng đáng tiếc là không thể tìm ra được gì.

Trên mặt cô chỉ có ý cười nhàn nhạt, không chê vào đâu được, vô cùng hoàn mỹ.

Đôi mắt ấy bình tĩnh như nước, không sợ sóng gió, chặn lại ánh nhìn thăm dò của hắn, khiến hắn không thể đi vào nơi sâu nhất trong đó.

Kiêu căng, cuồng vọng.

Nguy hiểm, u ám.

"Ngươi thực sự không lo lắng cho đệ đệ ngươi?" Cho dù cô ta đã giải quyết hết đám người bên ngoài, nhưng hắn vẫn còn có rất nhiều người, sự sống chết của Lâu Lân vẫn chỉ nằm trong một lời nói của hắn.

"Các chủ cứ việc thử xem, nếu chết thì tức là ta thua." Thời Sênh giơ hai tay lên.

Kỳ Ám rất muốn thử xem, nhưng không biết tại sao hắn có một loại trực giác, chỉ cần hạ xuống mệnh lệnh này thì sẽ xảy ra một chuyện hắn không thể ngờ đến.

Thời Sênh dựa sát vào Kỳ Ám, "Các chủ, chi bằng chúng ta làm chút chuyện vui vẻ đi?"

Kỳ Ám đứng yên không động đậy, nhìn nữ tữ đang dựa gần vào mình, ngón tay đang lần lên thắt lưng của hắn. Trong thời khắc Thời Sênh nhẹ nhàng lôi kéo thì Kỳ Ám nắm chặt lấy tay cô, sau một cái xoay người đã đè cô lên trên chiếc bàn bên cạnh.

Chén trà trên bàn bị gạt hết xuống dưới đất, vỡ tan nát phát ra tiếng choang vang dội.

Một tay của Kỳ Ám chống trên mặt bàn, ánh mắt khát máu đầy nguy hiểm, nhưng hắn vẫn đang cười, thanh âm càng mềm nhẹ, như đang dỗ dành một đứa trẻ con không chịu nghe lời, "Lâu Nguyệt, đừng có khiêu chiến giới hạn của ta."

Thời Sênh vẫn còn một tay có thể cử động, cô giơ tay níu lấy cổ áo của Kỳ Ám, kéo hắn lại gần mình, thanh âm tàn độc, "Ta lại muốn xem thử xem giới hạn của ngươi là gì."

Nếu ngay cả giới hạn của ngươi ta cũng không phải thì không cần thiết tiếp tục nữa.

Cho dù ngươi không có ký ức, thì cũng không cần nữa.

Một khắc tiếp theo vị trí của hai người đã bị hoán đổi.

Kỳ Ám ở dưới, Thời Sênh ở trên.

Không khí dường như ngưng trệ, sự nguy hiểm trong ánh mắt của Kỳ Ám đã đạt đến cực hạn.

"Lâu Nguyệt!" Giọng Kỳ Ám khàn khàn, "Ngươi dám!"

Thời Sênh giơ tay kéo thắt lưng của hắn ra, "Vậy chúng ta thử xem ta có dám không nhé."

Có lẽ Kỳ Ám đã bị chọc giận, gương mặt có chút đỏ ửng. Hắn đột nhiên dùng lực, vị trí của hai người một lần nữa lại bị hoán đổi, "Đừng tưởng ta không dám giết ngươi."

"Đến, cho ngươi giết." Thời Sênh đưa cổ đến dưới tay Kỳ Ám, "Ngươi chỉ cần bóp nhẹ một cái là được."

Tay Kỳ Ám hồi lâu vẫn không rơi xuống. Hắn nhìn chằm chằm Thời Sênh, dường như Thời Sênh là một con quái vật.

Hắn bỗng nhiên lùi lại, nhưng chỉ một giây sau, Thời Sênh lại một lần nữa ép hắn xuống, lần này không phải ở trên bàn mà là dưới đất.

"Ta cho ngươi cơ hội." Thời Sênh nghiêng người, thì thầm bên tai hắn.

Trang phục cổ đại rất phiền phức, Thời Sênh cởi bỏ có chút phiền phức, khó khăn lắm mới cởi ra được thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Chủ thượng, người có ở trong đó không?"

Sắc mặt Thời Sênh bỗng chốc trở nên khó coi, ông nội nó, sớm không tới muộn không tới, sao lại tới đúng lúc này!

Hỏi thăm một lượt toàn bộ gia đình tác giả đại nhân.

Cái nội dung thật là nát bét!

Kỳ Ám đột nhiên bật cười, lồng ngực săn chắc trắng nõn như ẩn như hiện sau lớp áo.

Thời Sênh ấn hắn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn chằm chằm. Đợi người bên ngoài đi rồi tiếp tục, đừng nghĩ ông đây sẽ tha cho ngươi.

Tóc của cô rủ xuống lồng ngực hắn, ngọn tóc lướt qua mang theo cảm giác tê dại.


Có lẽ Kỳ Ám đã đoán được suy nghĩ của Thời Sênh. Hắn bỗng giơ chân đạp vào mảnh vỡ chén sứ bên cạnh.

"Chủ thượng?"

Tranh Vanh đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy động tĩnh, bèn quay lại gõ cửa. Nhưng sau hồi lâu vẫn không nghe thấy âm thanh, hắn hơi nhíu mày, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Tầm nhìn của hắn dừng lại ở chiếc áo khoác ngoài đang vẽ lên một độ cong tuyệt đẹp trong không khí, sau khi khẽ kêu một tiếng liền nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.

Kỳ Ám đứng quay lưng về phía Tranh Vanh, Tranh Vanh kinh hãi, vội vã cúi đầu, "Chủ thượng."

Chủ thượng ở trong phòng tại sao lại không lên tiếng...

Tầm mắt của Tranh Vanh đúng lúc lướt qua mảnh vỡ dưới đất, ánh mắt thay đổi, nhưng không dám hỏi nhiều.

"Thu dọn sạch sẽ." Kỳ Ám cầm lấy áo choàng, đi đến trước giá sách, mở cửa mật thất đi vào, chặn Tranh Vanh ở bên ngoài.

Cánh cửa mật thất khép lại, hắn nhìn áo choàng trong tay, sự nguy hiểm trong ánh mắt hiện lên rõ ràng trong khung cảnh u ám, khiến người phải sợ hãi.

Kỳ Ám thay một bộ y phục chỉnh tề rồi đi ra, Tranh Vanh vẫn còn đang thu dọn, "Chủ thượng, Lâu Nguyệt trở về rồi."

Kỳ Ám cắn răng, tất nhiên hắn biết cô ta đã trở về, hắn còn suýt chút nữa đã bị nữ nhân đó...

Nghĩ đến đây trong lòng Kỳ Ám liền nổi lên một ngọn lửa.

"Lâu Lân đâu?"

Tranh Vanh nói: "Người của Ám Đường đang trông chừng, sẽ không có vấn đề gì đâu, Chủ thượng yên tâm."

Yên tâm? Nữ nhân đó không hề lo lắng chút gì, hắn yên tâm được mới lạ đó.

Kỳ Ám sờ vị trí lồng ngực, ở đây dường như vẫn còn cảm giác tê dại khi ngọn tóc đó lướt qua.

"Chủ thượng?" Sao Chủ thượng lại ngẩn người ra thế? Việc này còn hiếm gặp hơn cả việc trời đổ mưa đỏ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia