ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1037-1041

LittleZiZi14

C1037

Chắc chắn Tô Niệm Chi không phải Phượng Từ. A Từ nhà cô không thể nào biến thái như thế.

Thời Sênh ném chứng minh thư đi, lục lọi trong túi đó một hồi nữa, lôi ra một tập tài liệu.

Cô còn chưa kịp xem nội dung thì Hệ thống lại nhảy ra.

[Nhiệm vụ phụ tuyến: Bí mật của mộ cổ.]

[Manh mối nhiệm vụ: Mặt vòng cổ hình rồng.]

Thời Sênh: "..." Ông nội nhà mi, ai cho mi phát cái loại nhiệm vụ kỳ quái này?

[...] Cứ phát đấy, cô đánh tôi đi! Bản Hệ thống log out, Ký chủ, cô cứ chậm rãi chơi đi, không hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến tôi sẽ trừ điểm tích lũy của cô, trừ hết! Hừ!

Hệ thống, mi lợi hại nha, càng ngày càng phát điên!

Dám khiêu chiến bản cô nương.

Hệ thống không hé răng, phỏng chừng đã lặn mất rồi.

Để nó đối mặt với Ký chủ đang nổi giận ư, nó vẫn không dám đâu.

Thời Sênh tức giận mắng Hệ thống một phen, sau đó tìm một chỗ trống ngồi xuống đọc tài liệu.

Mở đầu tài liệu là một vài hình vẽ xấu mù, Thời Sênh nhìn nửa ngày cũng không biết cái thứ vẽ trên đó là gì.

Không phải đồ án thần bí, người vẽ thứ xấu xí này chắc chắn là chưa tốt nghiệp mẫu giáo.

Trang đầu tiên là một ít ảnh chụp, hình đã rất cũ rồi, lại là ảnh photo nên càng mờ hơn.

Trên ảnh chụp bia đá, vài bia đá đã vỡ vụn, trên đó hình như có khắc chữ.

Kiểu chữ rất loạn, hình như vì bị bào mòn, hơn nữa ảnh mờ nên Thời Sênh dù có dùng kính lúp 24K cũng không soi được trên đó viết cái gì.

Thời Sênh bỏ qua hình ảnh, đằng sau là một ít tư liệu chép tay được photo lại.

Thời Sênh đọc qua tư liệu một lần, những thứ viết trong đó đều liên quan tới một đám trộm mộ hoạt động ở thời kỳ trước khi cải cách. Bọn họ trong lúc vô tình đã đi vào một mộ cổ, trong mộ cổ không có văn vật gì nhưng lại cực kỳ lớn và hoàn toàn trống rỗng.

Bên trong mộ cổ có rất nhiều thứ kỳ quái, thời đại đó vẫn còn tin vào quỷ thần, đội trộm mộ nghĩ rằng có khả năng họ đã tìm thấy mộ của Thần rồi – Mộ Thần.

Các tài liệu sau đó, bọn họ đều gọi chung mộ cổ kia là Mộ Thần.

Nhưng lúc bọn họ xâm nhập vào thì không ngừng mất đi nhân thủ. Sự đáng sợ của Mộ Thần làm cho bọn họ sợ hãi, quấy rầy giấc ngủ của Thần đều phải chịu trừng phạt.

Cuối cùng, người ra ngoài cũng chỉ có... Tư liệu viết tới đây, tên của người ra ngoài được đã hoàn toàn mờ hẳn.

Có người nói chuyện Mộ Thần ra ngoài, bọn họ lại bị buộc xuống mộ một lần nữa, nhưng xuống rồi mới phát hiện ra Mộ Thần đã khác với lần đầu tiên khi họ xuống.

Bọn họ xuống cùng một vị trí, chắc chắn không thể nào xuất hiện tình huống khác được.

Vì thế bọn họ càng tin tưởng rằng đây là mộ của Thần.

Bút ký tới đây thì hết, sau đó là nhật ký của một người khác.

"Tôi không biết tại sao anh ta lại như thế, những chuyện này thật sự rất đáng sợ, tôi hối hận rồi, tôi không nên dẫn bọn họ vào đây, tôi sai rồi, tôi có tội, tôi có tội, tôi có tội..."

Sau đó là vô hạn cụm ba chữ "tôi có tội".

Cuối cùng là vô số chữ được viết bằng nét Khải*, là tư liệu về các bia đá kỳ quái phát hiện ở các nơi trên thế giới.

*Nét Khải là cải biên từ nét Lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỷ III Công nguyên. Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.

Chữ viết trên các bia đá không ai đọc hiểu được, địa điểm xuất hiện cũng khác nhau, nhưng bọn họ phát hiện những tấm bia đá này có thể ghép lại với nhau.

Nói cách khác, đây là một tấm bia đá rất lớn bị người ta chia ra, để ở những địa phương khác nhau.

Đến hiện tại, đã phát hiện ra ba bia đá, dựa theo tổ hợp thì có lẽ là có bốn tấm, còn địa điểm của bia đá cuối cùng vẫn chưa rõ.

Còn rốt cuộc trong Mộ Thần có gì thì trong tài liệu này không nói.

Thời Sênh: "..." Hại não!

Lật bàn, ai mà biết sao lại thế này chứ?

Không đoán nữa, nghĩ cách lấy được mặt vòng cổ hình rồng trên cổ nữ chính đã rồi nói sau.

Thời Sênh nhét tài liệu vào lại trong túi.

Cô ngồi thêm một lúc, xoay người kiểm tra chân, thuốc của cô cũng có chút hiệu quả, chỗ sưng đã bớt rồi, nhưng để đi lại bình thường khẳng định là không thể tốt ngay được.

Thời Sênh bám vào tường đứng lên, đèn pin đảo qua xung quanh, một thứ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô, đại khái là vừa rồi lúc cô lục lọi đồ, thứ này từ trong túi rơi ra.

Thời Sênh cúi người nhặt lên, thứ kia nhìn rất rõ ràng, màu sắc sặc sỡ.

Là một đồ án hình rồng phóng lớn, trong đồ án đầu rồng nối liền với đuôi rồng thành một vòng tròn.

Nếu thu nhỏ nó lại thì chính là cái mặt vòng cổ mà nữ chính đang đeo rồi.

Quả nhiên vẫn phải lấy được thứ đó của nữ chính đã.

Nhưng mà mấu chốt là...

Lại nói, nguyên chủ đồng ý đưa nhóm người nữ chính xuống mộ, nhưng vì sao lại thế?

Cốt truyện mà cô tiếp thu không hề có chút ký ức nào về hai năm trước của nguyên chủ.

Vì thế, rốt cuộc nguyên chủ thấy gì ở trong mộ cổ này?

Quên đi, không thèm nghĩ nữa.

Dù cô ấy có nhìn thấy gì thì bản cô nương đây cũng có thể một tay xé Thần, còn sợ mấy cái cỏn con đó?

Đến đi, thích làm gì thì làm!

...

Vì phải đi tìm nữ chính nên Thời Sênh không đào ra ngoài nữa, nhưng hiện tại cô cũng không biết nữ chính ở đâu...

Hệ thống? Hệ thống!!!

Không trả lời,

Cháy!

Không trả lời.

Chủ nhân của mi đã trốn cùng Hệ thống khác rồi.

Hệ thống vẫn không thèm để ý tới cô.

Còn không hiện hồn à?

Loại Hệ thống này, nếu gặp cái loại Ký chủ yếu như gà sợ đã sớm rớt đài rồi!

Thời Sênh không còn cách nào khác đành tự mình định vị, quyền hạn định vị của Hệ thống có chút cao.

Làm sao mới đoạt được quyền hạn cao như thế đây?

Hack Hệ thống, không biết có cướp được quyền hạn của nó không...

Tuy rằng quyền hạn của nó chẳng cao hơn mình bao nhiêu nhưng vẫn có thể khống chế vài thứ mà cô không thể khống chế được, đúng là vẫn có tác dụng.


Thực đáng giá để thử một lần.

Vì thế, nhân lúc Hệ thống log out, Thời Sênh đã chuẩn bị sẵn sàng hack nó, mạnh mẽ chiếm đoạt quyền hạn.

"Uuuu...."

Gió lạnh đột nhiên nổi lên, xâm nhập vào trong cơ thể làm toàn thân cô nổi da gà.

Mẹ kiếp, gió ở đâu thổi đến vậy?

Thời Sênh chống kiếm thở, cô đã đi dọc hành lang này rất lâu rồi, nếu cứ tiếp tục đi mãi thế này, cô nghĩ có khi mình sẽ đi đến lúc vĩnh viễn sánh ngang cùng trời đất.

Các hành lang đều thông suốt, hết lối rẽ này đến lối rẽ khác, có khi đi hết đường lại phát hiện ra đây là đường cụt, đương nhiên đường cụt với Thời Sênh chẳng có ý nghĩa gì, trực tiếp dùng kiếm bổ ra là được.

"Xoẹt..."

Không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm kỳ quái, như là tiếng kim loại mài trên mặt đất vậy.

Thời Sênh đưa đèn pin chiếu về phía phát ra âm thanh, con đường phía trước đã gần hết, chỉ cần rẽ sang là sẽ đến chỗ âm thanh phát ra.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.

"Xoẹt..."

Thời Sênh chống thiết kiếm trên mặt đất, khập khiễng đi tới, vừa qua góc ngoặt, ánh sáng đèn pin liền rọi lên hành lang bên này.

Mùi máu tươi theo gió lạnh bay tới, trên đường có vài cái xác, mà bên cạnh mấy cái xác có một bóng đen đang ngồi.

Móng tay của bóng đen đó đang cào cào trên mặt đất, tạo ra thanh âm mà Thời Sênh vừa nghe thấy.

Vì bị ánh đèn rọi tới, bóng đen lập tức quay đầu nhìn về phía này.

"Mẹ kiếp!" Khỉ!

Con khỉ này lớn bằng một người đàn ông trưởng thành, nếu ánh sáng không trực tiếp chiếu thẳng vào thì giống hệt một người đang ngồi.

Con khỉ liếc nhìn Thời Sênh một cái rồi lập tức chạy về đầu kia của hành lang, biến mất trong tầm mắt cô.

Chương 1038

Con khỉ trốn rất nhanh, khi Thời Sênh đi tới thì chỉ còn mấy cái xác kia.

Thời Sênh nhìn mấy cái xác, phát hiện bệnh trạng không khác gì Háo Tử kia, trên người cũng có vết thương do bị cắn xé, lúc chết xem ra rất đau đớn, vẻ mặt méo mó dữ tợn.

Những người này không phải người của nam chính, cũng không phải người phe nữ chính, chắc chắn là đám người mà biến thái họ Tô kia thuê tới.

Thời Sênh nhìn chằm chằm đống xác chết này một hồi, đang chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên lại có tiếng hét lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết phát ra ở phía con khỉ chạy mất. Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về phía đó, mày nhíu lại, đúng là đi mòn gót giày không tìm được, vô tình lại thấy mà chẳng tốn chút công sức nào.

Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi là của Hiểu Đình, chắc chắn Diệp Dao cũng đang ở đó.

Thời Sênh đi về phía âm thanh đó, rẽ loanh quanh mấy vòng liền gặp được đám người Diệp Dao ở một chỗ hành lang rộng rãi.

Con khỉ và đám người bọn họ đang trong trạng thái giằng co.

Con khỉ này hình như không muốn buông tha đám người này.

"Ôn Bắc! Ôn Bắc, cô mau dụ nó đi chỗ khác!" Hiểu Đình vừa nhìn thấy Thời Sênh liền lập tức hét lên.

"Khẹc khẹc!" Con khỉ nhe nanh trợn mắt với Hiểu Đình phát ra tiếng kêu, trên răng nanh của nó vẫn còn dính máu, mà trên móng vuốt cũng loang lổ từng mảng màu đỏ.

Thời Sênh liếc nhìn đám người Diệp Dao một cái. Nam sinh mặc đồ ngụy trang được một nam sinh khác đỡ lấy, trên mặt đất là xác của một nam sinh khác, máu từ trên người hắn đang chầm chậm chảy ra.

Lại chết thêm một tên.

"Ôn Bắc, tôi cho cô tiền, cô mau giết thứ này đi." Mặt của nam sinh mặc đồ ngụy trang tái nhợt, vừa thấy Thời Sênh liền như nhìn thấy cứu tinh.

"Mạng còn không giữ được, cần tiền làm gì?" Thời Sênh khinh thường.

Bản cô nương đây kiếm tiền chỉ là chuyện trong một giây, cần tiền của mi sao?

"Cô muốn gì... Tôi... tôi... Tôi sẽ đưa cô, xin cô hãy giết chết nó." Giọng của Hiểu Đình run rẩy, xem ra đã sợ hãi tới cực điểm rồi.

Thời Sênh chống mũi kiếm xuống, lưỡi kiếm lóe lên sự sắc bén, "Muốn mạng của cô, có cho không?"

Hiểu Đình: "..." Vậy thì khác gì bị con khỉ kia giết chết đâu?

"Ôn Bắc, cứu một người còn hơn xây tháp bảy tầng, nếu cô có khả năng hàng phục nó, tại sao lại không giúp đỡ? Chúng tôi có thể cho cô thù lao, cô tới đây không phải vì kiếm tiền ư?" Diệp Dao cũng sốt ruột.

Tầm mắt của Thời Sênh dừng lại trên người Diệp Dao, cô nhếch mép nói, "Muốn cứu thì cô đi mà cứu, tôi thích hợp với địa ngục hơn."

Diệp Dao: "..." Nếu cô ta có khả năng đó thì còn cần cầu xin giúp đỡ ư?

Thời Sênh lại đột nhiên đổi giọng, "Muốn tôi cứu các người cũng không phải không được."

"Có yêu cầu gì, cô nói đi." Nam sinh mặc đồ ngụy trang lập tức nói.

"Đưa cái mặt vòng cổ hình rồng của cô cho tôi." Thời Sênh nhìn về phía Diệp Dao, hất cằm lên.

Vẻ mặt Diệp Dao thay đổi, lo lắng: "Cô... Cô đang nói gì?"

"Tôi nói cái gì cô đã nghe rõ rồi, đưa đồ cho tôi, tôi sẽ giết chết nó thay các người..."

"Khẹc khẹc!" Con khỉ như hiểu lời của Thời Sênh, đột nhiên xoay người rít lên với cô mấy tiếng.

"Loạn cái gì." Thời Sênh xua xua tay với nó, "Bây giờ tao còn chưa muốn giết mày."

"Khẹc khẹc?" Con khỉ nghiêng nghiêng đầu, như hiểu lại như không hiểu lời cô nói.

Nó nhìn chằm chằm vào thiết kiếm trong tay Thời Sênh với vẻ đề phòng. Là thú vật, nó có một loại trực giác sợ hãi đối với thanh kiếm này.

"Cô ta nói gì thế?" Nam sinh mặc đồ ngụy trang nhìn về phía Diệp Dao.

Diệp Dao đưa tay sờ sờ lên cổ, cắn cắn môi, lắc đầu, "Tôi không rõ."

Nam sinh mặc đồ ngụy trang nhìn Diệp Dao vài lần, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng cô ta, "Ôn Bắc, cô không muốn cứu chúng tôi thì thôi, cần gì phải đưa ra cái loại điều kiện không tồn tại này."

Thời Sênh nhún nhún vai, "Dù sao tôi chờ các người chết thì vẫn lấy được đồ thôi. Thằng nhóc kia, lên đi! Cắn chết sẽ tính là công của mi, cắn không chết thì sẽ là của ta!"

Câu sau rõ ràng là đang nói với con khỉ.

Con khỉ thấp giọng rít lên. Nó quay đầu nhìn đám người Diệp Dao, nhe răng nhanh sắc bén ra.

Sắc mặt Diệp Dao trắng nhợt, cô ta vô ý thức siết chặt áo.

Ánh mắt Hiểu Đình vẫn luôn để ý tới cô ta, vì vậy đột nhiên chộp lên cổ Diệp Dao, lôi từ trong ra một sợi dây đỏ, trên đó có treo một mặt dây hình rồng.

Hiểu Đình giật mạnh cái dây, chìa về phía Thời Sênh: "Có phải thứ này không? Cô muốn nó đúng không?"

"Hiểu Đình!" Diệp Dao muốn cướp mặt dây về, đó là thứ mà ba cô ta để lại trước khi mất tích. Trước khi đi, ông ấy đã cầm lấy nó ngẩn người suốt một đêm, chắc chắn nó rất quan trọng.

Hiểu Đình tránh Diệp Dao, hổn hển quát lên với cô ta, "Diệp Dao, chúng ta sắp chết rồi, cô còn ích kỷ thế à?"

"Tôi không..." Đó là đồ mà ba cô ta lưu lại.

Cô ta không muốn lấy nó ra.

"Diệp Dao, cô ta muốn thì cho cô ta đi, ra ngoài rồi tôi sẽ bồi thường cho cô." Nam sinh mặc đồ ngụy trang cũng tiếp lời.

Cái vòng cổ này cho dù đáng giá cũng hơn trăm vạn là cùng, nam sinh này là phú nhị đại, chút tiền ấy hắn không để vào mắt.

Diệp Dao cắn cắn môi, hiện tại manh mối duy nhất cô ta có chính là cái vòng này, "Không được, đó là của ba tôi."

"Nhưng cô không cho cô ta, chúng ta sẽ chết hết." Hiểu Đình sắp phát điên lên, "Tôi muốn ra ngoài, tôi không muốn ở trong này, trong này quá đáng sợ..."

Đáy lòng Diệp Dao hơi giãy giụa, vòng cổ của ba và tính mạng của bạn bè...

Một suy nghĩ nảy ra trong đầu Diệp Dao, "Cho dù đưa cho cô ta, cô xác định cô ta sẽ cứu chúng ta sao? Trước đó cô ta đã làm ra những chuyện như thế, cô ta cũng có thể cầm cái vòng này và chạy đi lắm."

"Đúng..." Tròng mắt của Hiểu Đình đảo loạn, cô ta vội vàng lau nước mắt, nhìn về phía Thời Sênh, "Cô hãy cam đoan nếu chúng tôi đưa thứ này cho cô, cô sẽ cứu chúng tôi đi?"

Diệp Dao tức tới muốn hộc máu, cô ta muốn khuyên Hiểu Đình từ bỏ ý nghĩ kia đi, ai biết đứa con gái bình thường đầu óc ngu xuẩn giờ lại có thể nghĩ nhanh như thế.

"Tin hay không thì tùy, tôi cũng chẳng ngại." Thời Sênh nhún vai không thèm để ý.


"Cô..." Hiểu Đình siết chặt cái vòng, có chút tẽn tò. Người đối diện không hề đưa ra lời hứa hẹn gì, chỉ kiêu ngạo nhìn bọn họ.

Cái này khác hoàn toàn với những gì cô ta đã nghĩ.

Cô ta đưa mắt về phía nam sinh mặc đồ ngụy trang, lặng lẽ ra hiệu hắn hãy đưa ra quyết định.

Nam sinh im lặng một lát rồi cắn răng nói: "Đưa cho cô ta."

Chỉ có thể đánh cuộc một phen.

Nam sinh mặc đồ ngụy trang vừa nói xong, Hiểu Đình lập tức ném cái vòng qua, thanh âm nghẹn ngào: "Giờ cô có thể giết nó đi được chưa? Nhanh một chút!"

Cô ta không muốn nhìn thấy con khỉ này một giây một phút nào.

"Khẹc khẹc!" Con khỉ rít lên một tiếng chói tai sau đó nhào về phía Hiểu Đình.

"A!" Hiểu Đình ôm đầu hét lên chói tai.

Nhưng nửa ngày cũng không thấy có đau đớn gì, cô ta cẩn thận mở mắt nhìn, móng vuốt sắc bén của con khỉ dừng ngay trước mắt cô ta một khoảng rất ngắn, khuôn mặt nó dữ tợn, mùi tanh hôi xộc vào mũi, đôi tròng mắt nó đỏ như có máu lưu chuyển ở trong.

Thân thể nó chậm rãi đổ xuống.

"A!" Hiểu Đình lại ôm đầu hét lên lần nữa, thanh âm còn lớn hơn lúc nãy.

Cô ta muốn giãy ra nhưng trên người không có một chút khí lực nào, hai chân không nghe theo mệnh lệnh của đầu óc, chỉ có thể ôm đầu hoảng sợ và hét chói tai.

Con khỉ đè chặt cô ta xuống đất, một thứ chất lỏng màu đen chảy xuôi trên cổ cô ta nhưng con gì đang bò trên đó.

"Hiểu Đình!" Có tiếng hét lớn vang lên đầy kinh hoàng, "Đó là cái gì..."

C1039

Chất lỏng màu đen chảy tràn trên cổ, Hiểu Đình cảm thấy khó thở như có ai đang siết chặt lấy cổ mình vậy.

"Cứu... Cứu tôi..." Trong đáy mắt Hiểu Đình lộ ra vẻ hoảng sợ, "Cứu, cứu tôi..."

"Hiểu Đình, sao lại thế này, đây là thứ gì vậy... Hiểu Đình..." Nam sinh mặc đồ ngụy trang không để ý tới thương thế trên người mình, kéo cô ta ra khỏi xác con khỉ.

Trên cổ Hiểu Đình bị một vòng chất lỏng màu đen thít chặt, chúng đang lan dần lên mặt cô ta.

Nam sinh mặc đồ ngụy trang không biết phải làm gì, càng không dám sờ vào thứ kia, hai mắt đỏ bừng gọi tên cô ta, "Hiểu Đình."

Hiểu Đình giữ lấy tay hắn, gian nan nói mấy từ: "Cứu, cứu tôi..."

"Ôn Bắc, đây là cái gì?" Nam sinh mặc đồ ngụy trang nhìn về phía Thời Sênh.

Thời Sênh đang ngắm nghía cái mặt vòng cổ, nghe thấy có người gọi tên mình thì nhìn về phía đó, bĩu môi: "Tôi làm sao mà biết được."

"Không phải cô là dân trộm mộ chuyên nghiệp sao? Những thứ này đều có trong mộ, sao cô lại không biết chứ?" Nam sinh quát Thời Sênh.

Thời Sênh cất cái mặt vòng cổ đi, xách kiếm tới gần, từ trên cao nhìn xuống Hiểu Đình.

Chất lỏng màu đen đã lan tới miệng cô ta, từng chút một chui vào trong đó.

Cổ họng Hiểu Đình phát ra thanh âm ư ư, thân thể không ngừng vặn vẹo.

"Hiểu Đình..." Nam sinh mặc đồ ngụy trang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể tiếp tục quát Thời Sênh: "Ôn Bắc, cô nhanh lên. Chuyện gì đang xảy ra thế? Cô mau cứu Hiểu Đình đi."

"A?" Thời Sênh như hoàn hồn trở lại, liếc mắt nhìn Hiểu Đình một cái, khoát tay, "À, không cứu đâu, chuẩn bị hậu sự đi."

"Ôn Bắc!"

"Quát cái gì mà quát? Anh có quát lớn hơn nữa thì tôi cũng không cứu cô ta được." Thời Sênh trừng mắt quát lại, "Tôi là dân trộm mộ, không phải bác sĩ."

"Cứu tôi... Cứu..." Chất lỏng màu đen đã chảy đầy vào miệng Hiểu Đình, một ít chất lỏng đó lại tách ra chui vào mũi và tai cô ta.

"Cô biết đây là gì đúng không? Cô biết cách ngăn chúng lại đúng không? Ôn Bắc, cô mau cứu Hiểu Đình đi. Vừa rồi là tôi sai, tôi xin lỗi cô, cầu xin cô hãy cứu lấy Hiểu Đình."

Nam sinh mặc đồ ngụy trang đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thời Sênh, thái độ cực kỳ thành khẩn.

Thời Sênh quả thực không biết đây là gì, trong trí nhớ của Ôn Bắc không có thứ này.

Cứu thế nào chứ?

Hơn nữa, cô không quen họ, tại sao phải cứu?

"A a a, mau tránh ra!"

Xa xa đột nhiên có người lao tới, Thời Sênh nâng kiếm chém theo bản năng, thân mình người kia hạ thấp xuống một cách quỷ dị, tàn ảnh chớp lên, người đã lập tức xuất hiện bên cạnh Hiểu Đình.

Thời Sênh nhìn thiết kiếm một cách khó hiểu.

Ngươi sao thế hả?

Thiết kiếm: "..." Đâu liên quan gì tới tôi? Là tốc độ của chủ nhân người quá chậm đấy chứ.

Sao hắn lại có thể nhanh như thế?

Ở thế giới này lấy đâu ra thuấn di? Loại điều kiện này không phù hợp với cốt truyện.

"Thiếu gia!" A Ngộ đuổi tới từ đằng sau, thấy Thời Sênh đang giơ kiếm thì đứng khựng lại.

Sao lại là cô ấy?

"Anh là ai?" Nam sinh mặc đồ ngụy trang nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này với ánh mắt đầy đề phòng.

Tô Niệm Chi nhanh chóng đánh giá tình trạng của Hiểu Đình, không hề quay đầu lại, chỉ hỏi: "A Ngộ, túi của tôi đâu?"

A Ngộ cắn răng đáp: "Thiếu gia! Túi rơi mất rồi!"

Có một thiếu gia như thế này, hắn thật sự là xui xẻo tám kiếp.

"Cái gì?" Thanh âm của Tô Niệm Chi cao vút lên, "Ai cho cậu đánh mất túi của tôi hả?"

"Thiếu gia... Túi là ngài đánh mất mà, ngài quên rồi sao?"

"Tôi đánh mất cậu không biết tìm về à? Tôi không có túi thì biết làm gì chứ?" Tô Niệm Chi bắt đầu tức giận, "Cậu mau đi tìm túi của tôi về đây!"

"Thiếu gia, ngài có thể bình tĩnh lại một chút không?" Ai biết túi rơi ở đâu mà tìm chứ?

Tô Niệm Chi như phát điên lên, "Không có túi tôi không bình tĩnh được!"

"Có phải hắn bị bệnh không?" Thời Sênh thình lình bổ một câu.

Mặt A Ngộ rất nghiêm túc: "Thiếu gia tính tình có chút quái đản thôi, không có bệnh."

"A Ngộ!" Tô Niệm Chi vẫn đang điên cuồng gào thét, "Túi của tôi, tôi muốn túi của tôi, ngay lập tức!"

A Ngộ bình tĩnh nhìn Thời Sênh: "Giờ tôi có thể đánh thiếu gia ngất đi không?"

Thời Sênh gác thiết kiếm lên vai, cố tình hất đầu ý bảo hắn đi qua!

A Ngộ đi vài bước tới trước mặt Tô Niệm Chi, trước vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, hắn nâng tay lên, không gian nhất thời an tĩnh lại.

A Ngộ để Tô Niệm Chi ngồi dựa vào bên cạnh, rời xa đám người nữ chính, hình thành thế chân vạc.

"Cứu..." Tiếng rên rỉ đau đớn của Hiểu Đình phá vỡ không khí quỷ dị.

Nam sinh mặc đồ ngụy trang bừng tỉnh, nhìn về phía A Ngộ: "Anh ta... Không phải anh ta có thể cứu Hiểu Đình sao?"

A Ngộ suy nghĩ rồi đáp, "Có lẽ được."

Đôi mắt của nam sinh kia sáng lên, "Vậy anh để anh ta cứu Hiểu Đình đi, tôi có thể cho các anh tiền, rất nhiều tiền, chỉ cần các anh cứu được Hiểu Đình."

A Ngộ lắc đầu, "Thiếu gia cần nghỉ ngơi."

Nam sinh mặc đồ ngụy trang bị câu trả lời của A Ngộ làm cho đứng hình, một lúc lâu sau mới lại lên tiếng, "Đây là một mạng người, sao các người có thể ngồi nhìn Hiểu Đình gặp chuyện không may được?"

A Ngộ dời mắt đi chỗ khác, "Tôi không nhìn."

"Ha ha ha ha!" Cô bắt đầu thích anh chàng ngay thẳng này rồi đấy!

"Ôn Bắc!" Nam sinh mặc đồ ngụy trang trừng mắt dữ tợn với Thời Sênh, cô đã không giúp thì thôi, còn cười vui sướng khi người gặp họa, rốt cuộc người này có chút tình người nào không thế?

Thời Sênh nhún vai, thu lại vẻ cười cợt trên mặt.

Thời Sênh và A Ngộ đều thờ ơ, nam sinh mặc đồ ngụy trang chỉ có thể trơ mắt nhìn chất lỏng rót hết vào thân thể Hiểu Đình.

Hắn cũng muốn lấy tay kéo mấy thứ đó ra, nhưng cuối cùng vẫn không dám.

Cũng như lúc Hiểu Đình nhìn thấy cái xác của Háo Tử.

Sau khi chất lỏng kia tiến vào trong cơ thể Hiểu Đình, cô ta lập tức dừng giãy giụa, vẻ mặt dữ tợn cũng trở lại bình thường, chỉ có hô hấp càng ngày càng yếu.

Cuối cùng hoàn toàn mất đi sự sống.

Cô ta đã chết.

"Tốt nhất các người hãy làm cho cô ta mất năng lực hành động đi." A Ngộ đột nhiên nói.

"Anh có ý gì? Cô ấy đã chết rồi, anh còn không buông tha cho cô ấy được sao?" Nam sinh mặc đồ ngụy trang nổi giận.

A Ngộ vẫn ngay thẳng trước sau như một, "Tôi chỉ nhắc nhở các cậu."

Thời Sênh nhớ tới thi thể của Háo Tử trước đó, hắn ta đột nhiên ngã xuống rồi lại vươn tay túm được chân cô.

Chính là thứ này giở trò sao?

Nam sinh mặc đồ ngụy trang cũng không nghe ra ý trong lời nói của A Ngộ, còn kéo Hiểu Đình tới một nơi sạch sẽ.

Diệp Dao cúi đầu che đi biểu tình trên mặt. Nhưng nhìn từ biểu hiện thờ ơ của cô ta với Hiểu Đình vừa rồi thì có thể thấy cô ta vẫn đang oán hận Hiểu Đình.

Dù sao chính Hiểu Đình đã lấy cái mặt vòng cổ kia của cô ta đưa cho Thời Sênh.

Đây chính là biểu hiện ban đầu của việc nữ chính sụp đổ, chẳng có gì kỳ quái cả.

Thời Sênh dịch ra một chỗ xa, chỉ cần xác chết vùng dậy cô sẽ lập tức bỏ chạy.

A Ngộ thấy động tác của cô thì cũng dịch về phía sau.

Khoảng cách của hai người đã gần nhau thêm không ít.

Thời Sênh nhìn Tô Niệm Chi rồi tán gẫu với anh chàng ngay thẳng, "Anh ta có dị năng à?"

[...] Cái này mà gọi là tán gẫu à? Vừa mở miệng đã tò mò tới sự riêng tư của người ta. Người ta trả lời mới lạ đó.

"Không, thiếu gia chỉ học qua nhẫn thuật* thôi." Anh chàng ngay thẳng trả lời rất thành thật.

*Nhẫn thuật: Ngôn ngữ của Ninja. Ninjutsu hay Nhẫn thuật là bất kỳ kỹ thuật nào mà sử dụng chakra và cho phép người dùng thực hiện hành động mà một người bình thường không có khả năng làm.

[...] Bản Hệ thống xin phép được log out.

C1040

Nhẫn thuật là cái quỷ gì?

Nhẫn thuật còn có loại năng lực này à? Coi thường cô không có học đúng không?

Thời Sênh lấy hạt dưa ra, ngồi xổm xuống cạnh A Ngộ, "Các anh vào đây làm gì?"

"Thiếu gia muốn vào."

"Hắn muốn vào tìm chết, anh cũng đi theo hắn tìm chết à?" Bản cô nương đây không bao giờ làm bảo tiêu chân thành kiểu đó đâu.

A Ngộ nhìn Thời Sênh, lại thật thà đáp, "Tôi sẽ bảo vệ tốt cho thiếu gia."

Ánh mắt của Thời Sênh đảo qua hai người đàn ông với vẻ hóng hớt, có gian tình nha.

A Ngộ bị ánh mắt của Thời Sênh nhìn tới mức cực kỳ mất tự nhiên, so với ánh mắt trước đó thì lúc này sự soi mói ấy càng làm hắn cảm thấy không thoải mái.

Làm hắn còn khó hiểu hơn chính là ở trong tình huống này mà cô ấy còn có tinh lực cắn hạt dưa và buôn chuyện nữa.

Xuống mộ còn đem theo hạt dưa...

Cũng đủ kỳ quái.

"Hắn nghiên cứu cái gì?" Thời Sênh dịch dịch lại gần A Ngộ.

"Không biết."

Thời Sênh: "..." Chàng trai thật thà đâu rồi?

Hai người đều ngầm đánh giá đối phương, hoàn cảnh nhất thời trở nên an tĩnh.

Thời Sênh không rời đi ngay là muốn xem diễn, còn không biết tại sao A Ngộ cũng không rời đi ngay nữa.

Đám người nữ chính đại nhân đang vây quanh Hiểu Đình, không biết đang thảo luận chuyện gì.

"Cô ấy không ổn đâu, chúng ta mau rời đi thôi." Diệp Dao khuyên nam sinh mặc đồ ngụy trang còn đang chìm trong mê muội.

Nam sinh cực kỳ đau khổ, hắn nắm chặt tay Hiểu Đình, không muốn buông ra.

Hiểu Đình thích Háo Tử, hắn lại thích Hiểu Đình, đúng là tình tay ba cực kỳ thống thiết.

Nam sinh còn lại vẫn luôn là phông nền, nhưng lúc này hắn thấy Diệp Dao nói có lý nên vẫn đang nhỏ giọng khuyên nam sinh mặc đồ ngụy trang.

Thứ tiến vào trong cơ thể Hiểu Đình làm cho bọn họ có cảm giác khá quỷ dị.

"Có đi thì các người đi đi." Nam sinh mặc đồ ngụy trang nhìn Hiểu Đình, không buồn để ý tới Diệp Dao và nam sinh kia.

Diệp Dao còn muốn tiếp tục khuyên. Nhưng đúng lúc này, đôi mắt của Hiểu Đình đột nhiên mở trừng ra. Cô ta vươn tay túm chặt lấy cổ nam sinh mặc đồ ngụy trang, kéo hắn tới bên miệng mình, há miệng cắn một ngụm.

Thanh âm ừng ực vang lên trong không gian tĩnh mịch.

Nam sinh mặc đồ ngụy trang như bị đứng hình mấy giây, sau đó mới phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Hắn giãy giụa muốn thoát ra, nhưng sức lực của Hiểu Đình đột nhiên lớn hơn trước rất nhiều, dù hắn có chống cự thế nào cũng không thoát được, ngược lại còn bị Hiểu Đình ấn xuống, đè lên người hắn và tiếp tục cúi đầu uống máu.

"Cứu..." Nam sinh mặc đồ ngụy trang vươn tay về phía đám người Diệp Dao.

Diệp Dao không dám tiến lên, sắc mặt tái nhợt nhìn Hiểu Đình. Nam sinh còn lại sợ tới mức co chân chạy mất.

"Pằng!"

Tiếng súng vang lên làm cho Diệp Dao giật mình run rẩy.

Hiểu Đình đang đè lên nam sinh mặc đồ ngụy trang bị đạn bắn trúng, rít lên một tiếng cổ quái, thân mình bật lên như động vật, hai chân dùng sức bắn về phía Diệp Dao.

"Pằng pằng!"

Vài tiếng súng liên tiếp vang lên, Diệp Dao bị người ta kéo sang một bên, vừa đúng lúc Hiểu Đình ngã xuống chỗ cô ta vừa đứng.

Trong bóng tối, một đoàn người tiến ra, rất nhanh giải quyết xong Hiểu Đình.

"Cô không sao chứ?" Người vừa kéo Diệp Dao lo lắng hỏi han.

Diệp Dao thở hồng hộc, lắc đầu, "Tôi không sao, cảm ơn!"

"Sao cô ta lại biến thành cái dạng này?"

Diệp Dao nói chuyện đã xảy ra với người kia. Tầm mắt người kia dừng lại trên người Thời Sênh và A Ngộ ở cách đó không xa.

Thời Sênh vẫn ngồi cắn hạt dưa, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị khiến người nhìn vào rất không thoải mái.

A Ngộ ôm Tô Niệm Chi, mặt không thay đổi nhìn đám người này.

Vừa rồi bọn họ cũng đứng ở đây, nhìn thấy có người bị tấn công mà không hề ra tay ngay.

"Lão đại." Người nọ thu lại tầm mắt, vẫy vẫy tay sang bên cạnh.

Một nam nhân mặc áo da màu đen từ trong đội ngũ xuất hiện, ánh mắt đảo qua người Diệp Dao.

Đây là nam chính, Bùi Diệp.

Bùi Diệp là kiểu nam chính cao ngạo, lãnh đạo, kiệm chữ như vàng.

Dù sao, trong cốt truyện, ngoài mấy lời miêu tả này cũng chẳng có gì để nói thêm về nam chính cả.

Hắn đi tới bên cạnh Diệp Dao, đưa tay vỗ vỗ đầu cô ta, không nói gì.

"Lão đại, bọn họ..." Người nọ cúi nháy mắt với Bùi Diệp.

Bọn họ đều nhận ra Thời Sênh, trước đó đã từng đi cùng nhau, nhưng hai người kia thì họ không quen.

"Đi." Bùi Diệp nắm chặt tay Diệp Dao, xoay người rời đi.

"Lão đại, mặc kệ bọn họ ư?"

Bùi Diệp không đáp, tiếp tục tiến thẳng về phía trước.

Thời Sênh: "..." Mẹ kiếp! Không đấu võ mồm với ông câu nào sao? Cứ thế đi rồi à?

Người nọ cũng không dám nói hai lời, lập tức theo Bùi Diệp đi.

Diệp Dao quay đầu nhìn Thời Sênh, đại khái còn muốn đòi lại mặt vòng cổ của mình.

Nhóm người này tới nhanh đi cũng nhanh, trong chốc lát nơi này liền khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.

A Ngộ đợi một lát, đột nhiên ôm lấy Tô Niệm Chi đi về phía cái xác của Hiểu Đình.

Hắn bấm vào huyệt nhân trung của Tô Niệm Chi làm thiếu gia nhà mình tỉnh lại.

"A Ngộ?" Tô Niệm Chi tỉnh lại, "Sao ta lại ngủ rồi?"

"Thời gian thiếu gia nghỉ ngơi ít quá!"

Thời Sênh há hốc mồm, A Ngộ này trợn mắt nói dối quá lợi hại, làm gì giống chàng trai thật thà gì chứ?

Tô Niệm Chi đứng lên, vuốt vuốt gáy, "Đau quá, có phải cậu lại thừa dịp tôi ngủ, động vào cổ tôi đúng không?"

"Thiếu gia, ở đây có xác chết." A Ngộ chỉ vào Hiểu Đình.

Quả nhiên, sự chú ý của Tô Niệm Chi bị di dời. Hắn nhìn về phía xác chết, hai mắt như sáng lên, "Giống mấy cái xác chúng ta thấy trước đó à?"

"Có lẽ..."

"Túi của tôi, mau lấy túi của tôi tới đây." Tô Niệm Chi sung sướng tới phát run lên.

"Thiếu gia, tôi không biết túi rơi ở đâu." Mộ cổ này lớn như thế, nếu hắn quay lại tìm thì không biết khi nào mới tìm thấy nữa.

Tô Niệm Chi trừng mắt với A Ngộ, "Tôi nuôi cậu để làm gì hả? Có cầm cái túi cũng không xong!"

A Ngộ nghiêm túc trả lời, "Thiếu gia, tôi bảo vệ sự an toàn của anh, không phải trông túi cho anh."

"Trông túi của tôi cũng là nhiệm vụ của cậu! Cậu muốn bị tôi trừ tiền lương đúng không?" Tô Niệm Chi tức tới dậm chân.

"Thiếu gia, ngài đã trừ tiền lương của tôi tới tận năm sau rồi."

"Thế à?" Tô Niệm Chi vỗ vỗ đầu, "Vậy tiếp tục trừ!"

A Ngộ không đáp lời, dù sao tiền lương cũng không phải thiếu gia phát, để mặc anh ta tùy tiện trừ thôi.

"Bộp!"

Một cái túi xách đột nhiên bị ném tới trước mặt Tô Niệm Chi, đôi mắt hắn sáng lên, nhìn về phía cái túi được ném ra.

Sau đó mắt hắn càng sáng hơn, "Hồ ly tinh, cô thật đúng là hồ ly tinh tốt bụng."

Thời Sênh: "..." Quả thật đúng là A Ngộ không cứu vớt nổi cái bệnh biến thái này của hắn.

Thời Sênh tiến lên vài bước, cướp lại cái túi.

"Này! Cô làm gì thế?" Tô Niệm Chi lao ra túm lấy cái túi của mình, "Trả túi xách lại cho tôi."

"Vừa rồi anh nói tôi là gì?" Thời Sênh híp mắt hỏi lại.

"Hồ ly tinh?" Lá gan của Tô Niệm Chi cũng rất lớn, "Chẳng lẽ không phải à?"

"Thiếu gia!" A Ngộ kêu lên, ngài không thấy người ta sắp nổi bão rồi à?

"Ha ha." Anh mới là hồ ly tinh.

Cô có đuôi dài hay lỗ tai dài, sao cô lại là hồ ly tinh chứ? Chưa từng nghe sau khi kiến quốc thì không được thành tinh nữa à? Bại não!

"Thiếu gia, cô ấy là người!" Hắn cũng không hiểu nổi tại sao thiếu gia nhà mình cứ nhất định gọi cô gái này là hồ ly tinh nữa.

Cho tới bây giờ, hắn chưa từng hiểu nổi mạch não của thiếu gia nhà mình.

Tô Niệm Chi hồ nghi, "Thật sao?"

A Ngộ gật đầu, thật đến không thể thật hơn.

"Thế thì thật đáng tiếc." Vẻ mặt Tô Niệm Chi hiện rõ sự thất vọng, hắn không có hứng thú với người sống.

C1041

Biến thái cái gì chứ, cứ giết chết là tốt nhất.

Thời Sênh giật cái túi lại, Tô Niệm Chi quát lên, "Để cái túi lại!"

Với thái độ vừa rồi của ngươi thì cứ nằm mơ đấy mà ông đây cho nhá!

Thời Sênh không thèm quan tâm tới hắn, Tô Niệm Chi đành phải chỉ bảo tiêu của mình, "A Ngộ, cướp cái túi về."

"Thiếu gia, tôi không đánh thắng được cô ấy." A Ngộ ăn ngay nói thật.

Đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng cỗ uy lực quỷ dị sau lưng lúc hắn chạy trốn khi trước.

"Cậu còn chưa đánh, sao biết không đánh được?"

"Thiếu gia..."

"Được rồi, được rồi..." Tô Niệm Chi khoát tay, hắn đột nhiên xông lên trước, bùm một tiếng, quỳ xuống ôm chân Thời Sênh: "Chị ơi em sai rồi, trả lại túi cho em đi."

A Ngộ lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, thiếu gia nhà hắn thật...

Ừm, nói thế nào nhỉ... Lúc thiếu gia không còn tiết tháo thì hắn cũng thấy sợ.

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, "Buông ra!"

Tô Niệm Chi càng ôm chặt hơn, "Chị trả lại túi cho em, em sẽ bỏ ra, bằng không em chết cũng không buông."

"Vậy anh đi chết đi." Mẹ nó, biến thái quả nhiên vẫn giết là tốt nhất.

Thời Sênh còn chưa kịp móc kiếm, Tô Niệm Chi đã buông tay, lủi tới sau lưng A Ngộ.

WTF?

Sao bảo không buông tay?

Sao ngươi có thể hỗn đến tận vị trí BOSS phản diện vậy? Hối lộ tác giả à?

Lật bàn, có chuyện mờ ám!

"Ôn tiểu thư, cái túi kia cô cầm cũng vô dụng, có thể trả cho thiếu gia nhà tôi không?" A Ngộ lên tiếng thay Tô Niệm Chi.

Nếu túi không xuất hiện, hắn còn có thể lừa thiếu gia được, nói không chừng chẳng mấy chốc thiếu gia sẽ quên thôi.

Nhưng giờ nó lại tòi ra, thiếu gia nhà hắn mà không cầm được thì còn lâu mới chịu yên lặng.

Thời Sênh liếc nhìn A Ngộ một cái, nể tình cái bộ dáng đáng yêu của hắn, cô tạm thời buông tha ý định giết chết tên biến thái kia, ném cái túi sang.

"Cô thật sự là... người tốt." Dưới ánh nhìn hung tợn của Thời Sênh, Tô Niệm Chi vội vàng nuốt ba chữ "hồ ly tinh" vào bụng và thay bằng chữ "người".

Tô Niệm Chi cầm lấy cái túi, phong cách lập tức biến thành một học bá nghiêm túc.

Hắn lấy các loại đạo cụ ở trong bao ra, đặt ở bên cạnh cái xác, sau đó bắt đầu cắt quần áo của thi thể với vẻ mặt bình thản.

Thời Sênh nhìn hắn cắt thi thể không khác gì cắt đậu hũ.

Kỹ thuật cao siêu ấy không thể nào thành thục được nếu không thực hành ít nhất mấy năm, vậy rốt cuộc hắn đã mổ bao nhiêu cái xác vậy?

"Thiếu gia vì để có thể tùy thời giải phẫu xác chết mà đã đi học về pháp y." A Ngộ không biết tới đứng cạnh Thời Sênh từ lúc nào.

Thời Sênh cắn hạt dưa, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó bị khuyên bỏ cuộc."

"Vì sao?" Có học trò thế này chẳng phải tốt quá còn gì?

A Ngộ liếc nhìn thiếu gia nhà mình một cái, "Thiếu gia lấy cả xác chết thực hành của người khác để giải phẫu, xác chết không đủ dùng."

Thời Sênh: "..." Giải phẫu cả thi thể thực hành của các học viên khác nữa, tốt lắm, đúng là biến thái của biến thái rồi.

#Khả năng ta gặp một tên có phong cách biến thái rồi#

"Hắn có từng giết người chưa?"

"Chưa."

Thời Sênh ngạc nhiên, "Biến thái như thế mà lại chưa giết người à?"

Dựa theo quy luật của biến thái, chẳng phải khi những gì đang có không thỏa mãn được nữa, hắn sẽ lựa chọn ra tay với cả người sống còn gì?

"Thiếu gia không có hứng thú với người sống."

"Cho nên phải giết chết trước đó!" Giết chết rồi không phải là người chết à?

"Thiếu gia ngại phiền...

Lý do này...

Bản cô nương đây không đỡ nổi nữa rồi.

Không biết người của cục cảnh sát biết tên biến thái này không giết người chỉ vì cảm thấy phiền toái thì sẽ làm gì để cảm tạ hắn đây?

"Anh nói cái này với tôi làm gì?" Thời Sênh nhìn A Ngộ kỳ quái.

Không có chuyện không ân cần, không phải ăn trộm thì cũng là ăn cắp.

Những lời này cô đã thuộc làu làu rồi.

Không ai cũng như cô, nhàm chán nên mới bày ra chuyện để làm.

"Thiếu gia làm lâu lắm, chờ rất chán." Cho nên buôn chuyện một tí về thiếu gia nhà hắn thì có gì không đúng chứ?

Buôn chuyện về thiếu gia nhà mình, làm tốt lắm.

...

A Ngộ nói thiếu gia nhà hắn làm rất lâu quả nhiên không nói dối. Thời Sênh chống cằm, cắn hạt dưa đến mỏi cả miệng.

Cô nhìn A Ngộ hỏi tiếp: "Hắn còn làm bao lâu nữa?"

"Không biết."

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, người bảo tiêu của tên biến thái này cũng thật hay ho.

Cô ném đống vỏ hạt dưa xuống đất, đứng lên đi về phía Tô Niệm Chi.

Lúc tới gần, cô đột nhiên rút thiết kiếm ra, đâm xuống đúng vị trí trái tim của xác chết.

Tô Niệm Chi: "..."

A Ngộ: "..."

Thời Sênh bình tĩnh rút kiếm về, trên mũi kiếm bám một chút chất lỏng màu đen, sau đó chúng nhanh chóng lan tràn lên trên.

Đôi mắt Tô Niệm Chi trừng lên, "Đừng động đậy."

Thời Sênh vẩy thiết kiếm một cái, chất lỏng màu đen lập tức chui vào trong tường, trong nháy mắt đã ngấm vào trong, không thấy đâu nữa.

Tô Niệm Chi trợn tròn mắt, "Cô, cô..."

"Làm sao?" Thời Sênh hung dữ trừng mắt với hắn.

Tô Niệm Chi rụt cổ lại, "Không... Không có gì..."

Hắn xem xét thi thể, nhanh chóng lấy một cái bình thủy tinh đặt trên đất lên, bắt đầu mân mê vị trí trái tim.

Bên trong còn một đám chất lỏng màu đen nữa.

"Thiếu gia!" A Ngộ đột nhiên xông lên trước, giữ lấy tay hắn.

Hắn lại dám giơ tay ra định sờ, thứ này có thể sờ vào được à?

A Ngộ thót tim, chỉ cần một phút rời mắt khỏi thiếu gia nhà mình thì kiểu gì thiếu gia cũng sẽ làm chuyện gì đó ngu xuẩn.

Tô Niệm Chi ngượng ngùng rụt tay về, dùng một dụng cụ khác xúc chất lỏng rót vào trong bình thủy tinh.

Chất lỏng chạy trong bình, Tô Niệm Chi lấy đèn pin có cường độ ánh sáng mạnh chiếu lên rồi dùng kính lúp soi.

"A Ngộ, cậu mau qua xem này." Tô Niệm Chi đưa kính lúp cho A Ngộ, "Chúng thật đáng yêu."

Dưới kính lúp, hóa ra chất lỏng màu đen này là vô số những con sâu cực kỳ nhỏ bé, cả người màu đen, hình tròn.

A Ngộ không dám gật đầu, thứ này mà có thể nói là đáng yêu à?

Đáng yêu cái lông ấy!

A Ngộ vội vàng che nó lại, sau đó lấy ra một cái nắp cao su, bịt kín cái bình.

"A Ngộ, cậu làm thế chúng sẽ ngạt thở đấy!" Tô Niệm Chi ngăn A Ngộ lại.

"Thiếu gia, tôi chỉ suy nghĩ cho an toàn của ngài thôi, cho dù chết thì ngài cũng có xác của chúng rồi." A Ngộ nghiêm trang nói.

Tô Niệm Chi nghĩ nghĩ, hình như cũng cảm thấy A Ngộ nói đúng nên không ngăn hắn nữa.

Thời Sênh: "..." Nhóm hai tên biến thái này có mờ ám, ông đây không chơi cùng bọn hắn nữa.

Thời Sênh mang theo kiếm xoay người rời đi.

"Ôn tiểu thư, cô đi đâu thế?"

"Giết người."

"Thi thể có thể cho tôi không?" Tô Niệm Chi đột nhiên đuổi theo, gương mặt đầy vẻ chờ mong.

"Cho anh làm cái gì? Làm cơm ăn à?" Hắn thích thi thể tới mức nào vậy, sau này cứ cưới một cái xác về là được.

"Thịt người ăn ngon mà."

"..." Thời Sênh rùng mình, "Anh ăn rồi à?"

"Không." Tô Niệm Chi lắc đầu, "Sao tôi có thể ăn cái thứ ấy."

"Vậy sao anh biết ăn ngon." Dọa chết bản cô nương.

"Trực giác." Tô Niệm Chi phun ra hai chữ, "Rốt cuộc là cô có thể cho tôi xác chết được không?"

"Thiếu gia..." A Ngộ nhìn một đống hỗn độn trên đất, lại nhìn theo Thời Sênh và Tô Niệm Chi, rất nhanh nhét tất cả lại vào trong bao rồi vội vàng đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com