ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1017-1021

LittleZiZi14

C1017

Đánh Hoắc Tiêu xong, ngày hôm sau Thời Sênh vẫn đi làm như thường, mặt mọi người đều đầy vẻ bó tay.

Đây là kết quả của việc có ô dù đấy.

Thời Sênh vừa ngồi xuống, Hà Tín đã xông từ trong phòng làm việc của ông ta ra, "Tần Vũ, hôm qua cô đánh cậu Hoắc làm gì hả?"

"Nhìn anh ta khó chịu." Còn cứ lèm bà lèm bèm bên tai cô nữa.

Không đánh anh ta thì đánh ai?!

Hà Tín: "..."

Rốt cuộc cô nhìn ai thuận mắt hả? Ông ta còn chưa từng thấy cô vui vẻ ra mặt với ai đâu, khó chịu một chút là bùng nổ.

Hà Tín đè thấp giọng, ngó trước ngó sau như kẻ trộm, "Cô không sợ Hoắc gia..."

Thời Sênh cười với vẻ thâm sâu khó lường, "Họ không dám."

Cô có ngu đâu, đương nhiên phải giải quyết mối hậu họa của mình trước đã.

"Khụ khụ khụ!" Tuy không biết cô nhóc này lấy sự tự tin đó ở đâu ra, nhưng nghĩ đến bên trên còn có Cục trưởng chống đỡ giúp, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì. Ông ta mới bắt đầu nói chuyện chính, "Vẫn chưa điều tra được thân phận của người chết, có ba vụ báo án phụ nữ mất tích khá phù hợp với nạn nhân, cô đi một chuyến đi."

"Không đi."

Hà Tín cũng đã quen với sự từ chối của Thời Sênh rồi, ông ta lấy một mảnh giấy trong túi áo ra, "Tôi xem lại án cũ, đây là thư khiêu chiến của R, năm đó có một viên cảnh sát hình sự từng nhận được, cô có biết kết cục của ông ta không?"

"Chết chứ gì?!" Toàn là mô típ cũ.

Theo tình tiết thường thấy, bức thư này hẳn phải gửi cho nam chính hoặc nữ chính.

Bây giờ lại rơi vào tay cô.

Câu nói 'súng bắn chim đầu đàn' thật chẳng sai, sau này bản cô nương phải khiêm tốn thu mình chút mới được.

"Cô biết là tốt rồi, mau đi điều tra đi, sớm tìm ra R thì mọi người cũng thoải mái yên tâm hơn chút."

"Tôi không đi." Bên ngoài có người đang âm thầm chờ ra tay ngầm với cô, còn lâu cô mới đi.

Đi chuốc phiền phức thì thà cô ra tay trước còn hơn.

"Đội trưởng Hà, để tôi đi." Giọng Vưu Ái chêm vào rất đúng lúc, chủ động xin đi giết giặc."

Hà Tín nhìn Thời Sênh, rồi lại nhìn Vưu Ái, cuối cùng chỉ có thể giao cho Vưu Ái.

Vưu Ái cầm tài liệu, thầm siết chặt nắm đấm, cô ta nhất định sẽ tìm ra chân tướng.

Đại đa số người của đội hình sự đều ra ngoài rồi, cả phòng làm việc rất yên tĩnh, cứ một lúc Thời Sênh lại gõ bàn phím.

Trên màn hình của cô là mạng lưới dày đặc, trong đó có mấy tuyến hiển thị màu đỏ, đến từ khắp nơi, hội tụ lại ở một điểm.

Màn hình của Thời Sênh đột ngột tắt ngóm, nảy lên một câu nói.

[Anh tìm thấy một vị trí.]

Khóe môi Thời Sênh giật giật, nhanh chóng gõ mấy chữ, sau đó lại xóa đi, [Gửi qua đây.]

Ừm, không thể đả kích sự nhiệt tình của nàng dâu nhà mình được.

Vị trí mà Giang Túc gửi sang không giống của cô, thậm chí còn khác một trời một vực.

Rất rõ ràng, vị trí này của Giang Túc còn bí mật hơn nhiều, hẳn là anh đã dùng đến mạng lưới tình báo của anh mới có được địa chỉ này.

Không ngờ lúc trước cô lại không phát hiện ra, chà, nàng dâu cũng có ích lắm chứ tưởng à.

[Em định đi à?]

[Đương nhiên.] Giải quyết đám thiểu năng này sớm một chút, cũng sớm quay về nhà ôm nàng dâu được hơn một chút, sau đó ngồi ăn chờ chết thôi.

[Đinh Cố ở ngoài chờ em.]

[Em đi một mình là được rồi.] Mang người đi cô còn phải mất công bảo vệ, phiền phức.

[Anh tới tìm em.]

[Em biết rồi, em đưa họ đi cùng!!!]

[Về sớm nhé.]

Thời Sênh đóng máy tính lại, ra ngoài Cục Cảnh sát, quả nhiên Đinh Cố đã đưa người đến chờ sẵn, thấy cô bước ra, sắc mặt mọi người đều rất phong phú.

Không ngờ chị dâu tương lai lại là cảnh sát!!!

"Chào chị Tần." Đinh Cố cung kính chào hỏi, đám đàn em phía sau cũng bắt chước cậu ta, gập người chào cô.

Thời Sênh nhìn đám rơ-móc này, thở dài, "Đi thôi."

Đinh Cố vội mở cửa xe bên cạnh ra, để Thời Sênh bước vào trước.

Từ Cục Cảnh sát tới chỗ đó hơi xa, người trong xe đều im lặng không nói gì, bầu không khí rất gượng gạo.

Đinh Cố ho khan một tiếng, tự tìm chuyện để nói, "Chị Tần làm thế nào quen biết anh Giang vậy ạ?"

"Vào một đêm trời tối đen, gió lành lạnh... tôi đã gặp anh ấy."

Đinh Cố: "..." Còn quá trình thì sao?!

Cậu ta cứ tưởng sẽ nghe được một câu chuyện kiểu anh hùng cứu mỹ nhân gì gì đó cơ, kết quả là cô ấy chỉ nói có một câu đã xong rồi à?!

Dislike!!!

Đinh Cố âm thầm quan sát Thời Sênh một chút. Cậu ta cảm thấy toàn thân cô gái này đều là gai nhọn, không cẩn thận một chút sẽ bị châm thành con nhím.

Tốt nhất là cậu ta không nói gì thì hơn.

"Chị Tần, đến nơi rồi, chính là tòa nhà trước mặt kia. Chúng tôi đã tra rồi, tòa nhà đó được xây dựng từ lâu, mấy năm trước vốn định phá dỡ, nhưng sau đó không biết tại sao lại không làm được nữa."

Thời Sênh nhìn về phía cánh cửa hơi cũ kỹ kia, khẽ nhíu mày.

Tòa nhà đó nằm kẹt trong quần thể kiến trúc, nếu làm to chuyện quá cũng không hay lắm.

Thời Sênh lấy bùa ra, đưa cho Đinh Cố, "Các cậu đi xung quanh khu nhà, cứ mười mét dán một lá, mấy cái này thì dán lên người, chỉ có 10 phút thôi, đừng lề mề."

"Chị Tần... chị là học đạo à?" Đinh Cố vẫn nhớ rất rõ chuyện mình bị bắn bay ra lần trước.

Thật sự không ngờ, bây giờ vẫn còn có cao nhân như thế này, muốn bám váy quá đi mất.

"Không phải." Đang yên đang lành học đạo làm cái gì, dở hơi à!

"Vậy..."

Thời Sênh liếc Đinh Cố một cái, lạnh lùng nói: "Cậu nói nhảm nhiều thế này, sao không đi làm người kể truyện luôn đi?"

Đinh Cố: "..." Bây giờ làm gì có nghề kể truyện nữa.

Cậu ta vội chia mấy lá bùa cho những người khác, lại không yên tâm lắm, nói: "Chị Tần, dán thế nào cũng được ạ?"

Theo cậu ta được biết, không phải mấy thứ này đều có rất nhiều quy tắc sao?

"Tùy cậu, chỉ cần cậu cứ dán thẳng mặt trước là được." Thời Sênh xua tay, "Mau đi đi."

Tòa nhà này cũng không to, mấy người Đinh Cố dán xong rất nhanh, nhưng khi họ quay lại xe, lại phát hiện không thấy Thời Sênh đâu nữa.

Giang Túc đã dặn họ đi theo bảo vệ người ta cho cẩn thận, giờ lại không thấy người ta đâu. Đinh Cố vội sai người tản ra tìm.

...

Tòa nhà này được làm theo kiến trúc cũ, trước mặt có một cái sân, trong sân căng vài sợi dây thừng, bên trên còn đang phơi rất nhiều quần áo.

Có cả của đàn ông lẫn đàn bà, chỉ không có của trẻ con thôi.

Lúc này trong tòa nhà vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy gì cả. Thời Sênh bước từng bước lớn vào chính giữa sân, "Đừng ẩn ẩn nấp nấp nữa, ra đi."

Giọng của cô văng vẳng thành tiếng vang trong vườn, nhưng một lúc lâu cũng không có ai đáp lại cô.

Xoẹt...

Tiếng xé gió vang lên sau lưng Thời Sênh.

Thời Sênh hơi nhún mũi chân, cơ thể nhẹ nhàng khéo léo tránh được ám khí đang lao tới phía sau lưng, ám khí cắm vào một thân cây khô trong sân, làm thân cây bị rung mạnh, kêu loạt soạt.

Cổ tay Thời Sênh lắc nhẹ, thiết kiếm lập tức xuất hiện trong tay cô, vung về phía sau, kiếm khí ngang ngược phóng ra, để lại những vết cắt rất sâu trên mặt sân.

"Bịch!"

"Á!"

Hai âm thanh vang lên một trước một sau, một bóng người lăn ra khỏi chỗ tối, quần áo trên người bị kiếm khí cắt nát, chỉ có thể miễn cưỡng che đậy cơ thể.

Thời Sênh hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên cười ác ý, "Còn nhỏ không chịu chăm chỉ học hành, lại đi bắn lén sau lưng! Bắn lén sau lưng đã đành, còn không chịu bắn cho tử tế, mày nghĩ mày được cái tích sự gì hả?"

Thiếu niên trên mặt đất đau đớn rên rỉ, làm gì còn sức mà nghe Thời Sênh đang nói gì.

Da trên người nó giống như bị người ta dùng dao xẻo ra vậy, mỗi một cm đều đau nhói, nóng bừng lên.

Thời Sênh lại nhìn về phía tòa nhà, "Chúng mày không ra, tao sẽ giết nó đấy."

Không ai đáp lời.

Thời Sênh xách kiếm đi về phía thiếu niên, mũi kiếm kéo lê trên mặt đất phát ra âm thanh rất chói tai, những tia lửa tóe ra ánh lên trong đôi mắt đang chứa đầy sự đau đớn của thiếu niên kia.

Hơi lạnh từ mặt đất ập tới, thiếu niên co rúm người lại, chống hai tay xuống đất, khổ sở lùi về phía sau.

C1018

"Xem ra đồng bọn của mày đã bỏ rơi mày rồi, muốn chết như thế nào?" Thời Sênh đứng trên cao nhìn xuống thiếu niên.

"Cô..." Mặt thiếu niên trắng bệch, giọng nói hơi run rẩy, "Cô là cảnh sát, cô sẽ không giết tôi."

Thời Sênh cười tít mắt, "Cảnh sát cũng có cảnh sát xấu, vì sao lại không giết mày chứ."

Thời Sênh quơ kiếm, định cắm xuống tim thiếu niên.

"Dừng tay." Tiếng hô lớn phát ra từ tầng hai tòa nhà.

Vô số nòng súng chĩa thẳng về phía Thời Sênh. Một người đàn ông đứng trên tầng hai, rõ ràng những người kia đều chờ nghe lệnh gã.

Thời Sênh quay đầu quan sát gã một lượt.

Gã đàn ông nói to, "Tần Vũ, thả nó ra, nó vẫn còn là một đứa trẻ, ân oán giữa chúng ta, đừng lôi trẻ con vào."

"Một đứa trẻ muốn giết tao á?" Thời Sênh thản nhiên tiếp lời, "Vì sao tao phải tha cho nó?"

Gã đàn ông nhíu chặt mày, đáy mắt đầy vẻ nghi hoặc, chẳng phải cô ta là cảnh sát sao, sao có thể nói ra mấy lời như thế?

"Nó chỉ làm theo sự sắp đặt thôi."

"Vậy liên quan gì đến tao, tao chỉ biết là nó muốn giết tao. Ăn miếng trả miếng, tao giết chết nó cũng là chuyện hết sức bình thường mà?"

Thời Sênh vừa nói, mũi kiếm cũng đã ấn xuống, ngay khi sắp cắm vào lồng ngực thiếu niên, bên cạnh đột nhiên bắn ra một viên đá, đập vào thân thiết kiếm, thiết kiếm hơi lệch đi, cắm thẳng vào cánh tay thiếu niên.

Rõ ràng thiếu niên đã đau đến không chịu nổi nữa rồi, nhưng vẫn cắn chặt răng, không kêu rên tiếng nào.

"Tần Vũ, cô không nên đứng về phía chính nghĩa." Một giọng nói rất mềm mại nhẹ nhàng vang lên trong sân.

"Trước giờ tao chưa từng nói tao đứng về phía chính nghĩa." Thời Sênh cười nhạo một tiếng, nhìn về phía tầng lầu cao hơn.

Một người đàn bà đã đứng ở tầng bốn từ bao giờ. Giống như giọng nói của ả, ả là một người phụ nữ rất mềm mại.

Giọng ả như đang cười, chân thành mời mọc: "Vậy gia nhập với chúng tôi đi? Cô có thể tìm được chúng tôi, cũng đã đủ tư cách rồi."

"Chúng mày còn chưa đủ tư cách." Thời Sênh trả lại cho ả câu này.

Hiển nhiên ả ta nhớ rõ câu nói này, hành vi lúc trước của Thời Sênh cũng để lại ấn tượng rất sâu sắc đối với ả.

Trước khi gửi tin nhắn cho cô, ả cũng đã liệu trước phản ứng của cô.

Nhưng hoàn toàn không ngờ được rằng, cô lại kéo thẳng ả vào danh sách đen, lúc này còn đơn thương độc mã tìm tới tận đây.

Nếu có thể kéo được người như thế này về phe ả...

"Tần Vũ..."

"Rào ào... ầm..."

Giọng nói của ả bị những tiếng động ầm ĩ nuốt gọn, khói bụi bay lên bốn phía, che kín tình cảnh bên dưới, cả khu nhà lắc lư như sắp đổ.

Bọn họ không nhìn thấy người ở đâu, không biết là ai hạ lệnh nổ súng, tiếng súng liên tiếp vang lên, những đường đạn dày đặc như mưa, nếu bên dưới thực sự có người, thì cũng biến thành cái sàng rồi.

"Bắt cô ta lại cho ta!" Ả đàn bà cầm bộ đàm lên hạ lệnh.

"Hiện giờ chúng ta nên rút lui thôi." Đầu bên kia bộ đàm truyền tới giọng gã đàn ông lúc trước, "Cảnh sát sắp đến rồi."

"Bắt cô ta!" Giọng ả đàn bà rất dứt khoát.

"Bắt tao làm gì hả?"

Ả cứng người, quay mạnh đầu lại, tia sáng lạnh lóe qua mắt ả, khuôn mặt tươi cười hiện lên trong tầm nhìn của ả.

Làm sao cô ấy lên được đây? Cô ấy lên lúc nào mà ả lại không hề phát hiện ra?!

Nhưng ả cũng không hề lộ ra vẻ hoảng hốt, bình tĩnh nhìn Thời Sênh, "Tần Vũ, chúng ta có thể từ từ nói chuyện với nhau, cô cũng sẽ có môi trường phát triển tốt hơn, tin tôi đi, cô cũng cùng một loại người với chúng tôi thôi."

Thời Sênh cười giễu cợt một tiếng, "Tao với chúng mày không giống nhau."

"Tần Vũ, cô đừng phủ nhận, sâu trong lòng cô cũng khát vọng mà, đúng không? Cô thuộc về chúng tôi, trong tim cô có một con ác quỷ, nó mới là hình tượng thực sự của cô. Đến đây đi, hãy đồng hành cùng chúng tôi..." Giọng của ả vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, khiến người ta dễ trầm luân vào giọng nói ấy, bị ả đả động.

Ả quan sát sự thay đổi của Thời Sênh, nhưng trừ nụ cười càng lúc càng tươi trên mặt cô ra, thì không thấy hiệu quả nào khác.

Sao có thể thế được!

Sao cô ấy lại không hề có phản ứng gì?!

"Lui!" Ả cầm bộ đàm, hét to một tiếng, sau đó cũng chống tay vào lan can, nhảy xuống dưới.

Thời Sênh không đuổi theo, cắm thiết kiếm vào lan can, lấy hạt dưa ra cắn.

Tòa nhà dần yên tĩnh lại, nhưng lại bị phá vỡ rất nhanh, ả đàn bà kia đưa người quay lại sân.

Vừa rồi là ả đứng trên kia, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, vị trí của họ lại tráo đổi cho nhau.

"Tần Vũ, mày đã làm gì?" Cuối cùng trên mặt ả cũng có chút kinh hoàng. Bọn họ lại không thể chạy ra ngoài được, ngay cả đường ngầm cũng không xuống được.

Mà không phải không đi ra được bình thường đâu, lại giống như có ai đó chụp một cái lồng thủy tinh lớn đậy kín cả tòa nhà này lại vậy.

Thời Sênh cười toe toét đáp, "Chỉ giam chúng mày trong này thôi ấy mà."

"Mày muốn thế nào?" Ả giẫm lên mặt sân lồi lõm, bước tới trước mấy bước, "Nói yêu cầu của mày đi."

"Chẳng muốn thế nào cả, chỉ muốn bắt chúng mày thôi."

Ả đàn bà: "..." Muốn bắt chúng tao mà còn không muốn thế nào à?!

Ả hít sâu một hơi, "Hôm nay tao thua, nhưng mày tưởng thế này là xong rồi sao?"

Ả không ngờ cô sẽ tìm được đến đây, càng không ngờ cô lại có bản lĩnh đến mức này.

Hai điều không ngờ này, khiến ả ta lùi cũng không lùi được.

"Tần Vũ, mày thực sự không thả chúng tao đi à?!"

"Có bản lĩnh thì cứ đi, không có bản lĩnh thì ở lại." Thời Sênh thản nhiên cắn hạt dưa.

Ả giơ cao tay lên, lộ ra thứ trong tay ả, "Ở khu nhà này có chôn mìn, chỉ cần tao ấn nút kích hoạt, chúng ta sẽ chết hết."

"Thoải mái." Thời Sênh ung dung phẩy tay.

Ả tức nghẹn lời, "Mày không sợ sao?!" Vì sao cô ấy có thể bình thản như vậy được.

"Có gì phải sợ?! Dù sao tao cũng sẽ không chết."

Giọng ả dần hung ác lên. "Mìn chôn ở khu này có thể san bằng cả khu vực này, mày chạy cũng không thoát đâu."

Thời Sênh cười ngang ngược, "Chỉ với lũ chúng mày mà đòi lấy mạng tao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày."

"Tần Vũ, nói năng ngông cuồng như thế sẽ phải trả giá đắt đấy."

Thời Sênh nhếch môi cười lạnh.

Tay ả kia run lên một chút, đột nhiên hơi hoài nghi, liệu cô ấy có thực sự có bản lĩnh chạy trốn khỏi đây không?

Cô ấy bình tĩnh và thản nhiên một cách thái quá, dù ả làm gì, nói gì, cũng không tác động một chút nào đến cảm xúc của cô ấy.

Từ lúc cô ấy xuất hiện đến bây giờ mới chỉ chưa quá một tiếng đồng hồ, nhưng họ đã bị ép đến mức này...

Có lẽ...

Sẽ không đâu, lợi hại đến mấy thì cô ấy cũng chỉ là một con người mà thôi.

Ả nhìn về phía người sau lưng, cả hai khẽ gật đầu, cứ làm đi, họ đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.

Nếu không thể chạy thoát ra ngoài, họ cũng không thể để người của cảnh sát bắt được.

Ả đàn bà ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, gằn từng tiếng: "Tần Vũ, chưa kết thúc đâu."

Ả chậm rãi ấn nút màu đỏ xuống.

Ánh lửa bùng lên trời, cuối cùng ả chỉ nhìn thấy người ở trên ban công kia bị ánh sáng trắng bao bọc lấy, nhanh chóng bay lên cao rồi biến mất trong biển lửa.

"Ầm!"

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, kiến trúc xung quanh đều bị ảnh hưởng, thủy tinh đều bị rung vỡ nát, làn mưa đá như ập xuống, nhiệt độ thiêu đốt cuồn cuộn thổi qua, chỉ trong nháy mắt đã biến thành biển lửa.

C1019

Ảnh hưởng của vụ hỏa hoạn này rất rộng, vì ở lân cận có đường ống dẫn khí thiên nhiên, nên lại tạo thành vụ nổ lần hai.

May là trừ lần đầu nổ có người chết và bị thương ra, vụ nổ lần thứ hai đã kịp sơ tán người đi trước, nên không có ai bị thương.

Đội phòng cháy chữa cháy phải dập lửa mất một ngày một đêm, lửa mới tàn.

Các tin tức thời sự đầy trời, nhưng nguyên nhân xảy ra vụ nổ lại vẫn mơ mơ hồ hồ.

Mặt Đinh Cố đầy vẻ ngơ ngác đưa Thời Sênh về dưới chung cư, "Chị Tần..."

"Nói chuyện đừng có nói bừa, nếu không, người chết tiếp theo sẽ là cậu đấy." Thời Sênh cởi dây an toàn, mở cửa xe. Xuống xe xong, cô chống tay vào cửa xe, hơi khom người nhìn thẳng Đinh Cố, "Nếu không phải vì nể mặt Giang Túc, thì tôi đã giết cậu diệt khẩu rồi."

"... Đinh Cố hiểu rồi ạ." Khó khăn lắm Đinh Cố mới nhín ra được mấy chữ này, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cô gái này còn nguy hiểm gấp mấy lần Giang Túc!!!

Thời Sênh đóng cửa xe lại, Đinh Cố đạp mạnh chân ga, vội vàng rời khỏi nơi này. Cậu ta không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa. Ai mà biết được liệu cô ấy có đột nhiên khó ở rồi thay đổi ý định không.

Thời Sênh cúi đầu đi về phía thang máy, ở cửa thang máy có một người đang đứng đó, bước chân Thời Sênh hơi khựng lại một chút, nhìn ra đằng sau.

Ở xa xa có người đang gọi điện thoại, ở đầu thang bộ có nhân viên vệ sinh, thêm người đứng trước cửa thang máy nữa, tổng cộng ba người.

Bất thường...

Thời Sênh hơi nheo mắt, lao tới đạp thẳng một cước vào người đang đứng ở cửa thang máy, thừa lúc anh ta bị đau khom người lại, cô nhanh chóng rút súng trên người anh ta ra.

Nhân viên vệ sinh và người đàn ông đang gọi điện thoại cùng chạy vội về phía này.

"Cô Tần! Đừng kích động!"

"Người của Cục An ninh Quốc gia?!"

Nhân viên vệ sinh giơ hai tay lên, thái độ rất thành khẩn, "Cô Tần, chúng tôi không có ác ý."

Thời Sênh hừ lạnh, "Mang súng đến lén lút lượn lờ dưới nhà tôi, còn nói không ác ý à? Tôi nhớ là tôi đã từng nói, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa rồi đúng không?"

"Cô Tần, chúng tôi có việc rất quan trọng tìm cô. Cô có thể bỏ súng xuống trước không." Lúc chĩa súng vào người khác thì rất sung sướng, nhưng khi nòng súng chĩa vào mình thì không sướng tí nào.

Khả năng quan sát của cô gái này quá nhạy bén, bọn họ tự thấy mình không hề để lộ ra manh mối gì, nhưng lần nào cô vừa xuất hiện cũng lập tức lột mặt nạ của họ ra.

"Anh thật đáng ghét, đã nói sẽ mua cho em rồi..."

"Ôi, anh xin lỗi mà, anh tăng ca nên quên mất. Em yêu, đừng giận mà! Lát nữa anh đưa em đi mua được không?"

Một đôi tình nhân đi từ bên ngoài vài, nhưng còn chưa nhìn sang bên này, hai người họ đã cãi nhau trước rồi.

"Cô Tần!" Người của Cục An ninh Quốc gia căng thẳng nhìn Thời Sênh, có người đến rồi kìa!!! Cô có thể hạ súng xuống trước không hả?!!!

Thời Sênh liếc sang bên kia một cái, nhưng không hề có ý thu súng lại. Ba người của Cục An ninh Quốc gia thấy cô chậm chạp không có động thái gì, chỉ đành phải dùng cơ thể che đi tình hình bên này.

May mà đôi tình nhân kia cãi cọ, nên cô gái đó chạy mất, anh chàng kia lại đuổi theo ra ngoài rồi.

Ba người nhìn nhau, cô Tần này thật tùy hứng! Nếu bị người khác nhìn thấy cô ấy dùng súng ở đây, chẳng lẽ còn không vội vàng gọi 110 hay sao?

Bầu không khí hơi đông cứng lại, cảm giác đè nén vô hình như lan ra.

Cuối cùng cũng có người không nhịn được, phá vỡ sự im lặng, "Cô Tần..." Chúng ta đứng đây làm cái quái gì vậy?!

"Tìm tôi có việc gì?!" Đang yên đang lành lại xun xoe nịnh bợ, không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm.

Người gọi điện thoại khẽ ho một tiếng, mặt nghiêm túc, "Nói một cách chính xác, thì chúng tôi tìm cô và anh Giang. cô Tần, chúng ta có thể lên nhà nói chuyện không?"

Ai biết được liệu một giây sau có người đi tới hay không.

"Tôi sẽ không giúp các anh làm bất cứ việc gì." Thời Sênh tỏ thái độ từ chối rất rõ ràng, "Đinh..."

Thang máy vừa vặn tới, ba người của Cục An ninh Quốc gia sợ có người ra, cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên trong không có ai cả khiến họ thở phào một hơi.

Thời Sênh lách người vào, cảnh cáo: "Đừng tiếp tục xuất hiện ở đây nữa, nếu không, cái mạng nhỏ của các anh có giữ được hay không cũng khó nói chắc được lắm."

Thang máy chậm rãi đóng lại, ngay khoảnh khắc nó gần khép hẳn, Thời Sênh liền ném khẩu súng ra bên ngoài.

Ba người nhìn thang máy từ từ đi lên, quay sang nhìn nhau.

"Giờ phải làm sao?" Người đàn ông dọn vệ sinh không biết phải nói gì. Cô ấy thậm chí còn không thèm nghe đã từ chối rồi.

Cấp trên còn không cho họ dùng biện pháp mạnh, bắt buộc phải nói năng tử tế, nhưng như thế cũng phải cho họ có cơ hội nói mới được chứ!

"Bên phía Giang Túc liệu có được không?"

"Giang Túc hoàn toàn không ra ngoài, chúng ta lại không vào được nhà cô ấy, làm sao liên lạc với Giang Túc được?!" Mấy người bọn họ đều biết Quốc gia có một vài ngành bí mật, huyền học cũng là một trong số đó.

Nhân lúc Thời Sênh chưa về, họ đã mời người đến xem, nhưng mấy người kia cũng không có cách nào cả.

"Thử bên cụ Lê xem, dù gì ông ấy cũng đã từng là người trong hệ thống của chúng ta."

"Cũng chỉ có thể như thế."

"Thời gian gấp rút, hai cậu đi mời ông cụ Lê đi, tôi sẽ nghĩ cách." Người đàn ông dọn vệ sinh đưa ra ý kiến.

Hai người còn lại quay sang nhìn nhau, "Cũng được."

...

"Vụ nổ này khiến mười người tử vong, hơn mười người bị thương, điều tra sơ bộ vẫn đang được tiến hành. Các ban ngành liên quan vẫn chưa công bố nguyên nhân gây nổ cụ thể, xin quý vị tiếp tục theo dõi tin tức của chúng tôi."

Thời Sênh vừa mở cửa đã nghe thấy mẩu tin này, Giang Túc ngồi trong một đống ngổn ngang, xe lăn ngã ở bên cạnh.

Rõ ràng là tên này lại vừa phát hỏa.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Túc quay đầu nhìn sang, anh mấp máy môi, giọng nói hơi khàn, "Đỡ anh lên được không?"

Thời Sênh đi tới đỡ anh lên ghế sofa, ngồi xổm xuống kiểm tra chân anh, có lẽ là vì dùng sức nhiều quá nên hơi sưng đỏ lên.

"Tần Vũ."

"Ừm? Sao thế?"

"Không sao."


Thời Sênh thả ống quần anh xuống, "Sao lại nổi giận?"

Lúc cô ra ngoài đã gọi điện thoại báo an toàn cho anh biết, không thể nổi giận vì mình được.

Giang Túc nhìn Thời Sênh, chỉ vào laptop trên sàn nhà.

Laptop còn chưa tắt, Thời Sênh vừa ấn lên đã nhìn thấy video trên máy, cô mở video ra, nhưng Giang Túc giữ cô lại, khẽ lắc đầu, "Đừng xem."

Trong giọng nói thoáng có vẻ bất an và cầu khẩn.

Thời Sênh nghi hoặc một chút, buông lỏng tay ra, đóng laptop lại, bình tĩnh hỏi: "Ai gửi cho anh?"

"Hầu Đạt."

"Người của Hồng Liên hội?"

Lúc trước khi xử lý Hồng Liên hội, cô từng nghe có người nhắc đến người này, kẻ đứng thứ hai trong Hồng Liên hội, nắm một nửa quyền quyết định của Hồng Liên hội.

Ngón tay Giang Túc co chặt lại, trong mắt đầy vẻ oán hận, "Tất cả mọi chuyện hiện giờ, đều là do lão gây ra cho anh."

"Được rồi." Thời Sênh mở tay anh ra, mười ngón đan vào nhau, nhẹ nhàng an ủi, "Có em bên cạnh anh rồi. Nhưng kẻ nợ anh sẽ không đứa nào chạy thoát được."

Giang Túc chưa từng nói ai là kẻ khiến anh biến thành thế này, cô từng hỏi một lần, Giang Túc né tránh không nói, thậm chí còn có chút kháng cự, nên cô cũng không dồn ép anh.

Nếu cô biết sớm, thì Hầu Đạt đã chết từ lâu rồi!!!

"Video đó..." Giang Túc lắp bắp nói.

"Không muốn nói thì đừng nói."

"Là anh..." Giang Túc thở hổn hển mấy hơi. Anh nhìn Thời Sênh, cánh môi mấp máy, một lúc lâu sau mới nói được một câu trọn vẹn, "Là video quay cảnh chúng nó đóng đinh vào hai chân anh."

C1020

Hầu Đạt là kẻ đứng thứ hai trong Hồng Liên hội, nên thực lực và mưu kế của hắn cũng không thể coi thường được.

Lão đăng thẳng video đó lên mạng, lão biết rõ Giang Túc sẽ xem được.

"Lão muốn bắt anh làm gì?" Dám đe dọa người của cô, lão muốn lên trời rồi phải không!

Giang Túc trầm mặc một lúc, "Kế hoạch Thiên Tinh."

"Đó là cái gì?"

Giang Túc khẽ nhíu mày, "Hình như là một danh sách, lúc đó khi anh đột nhập vào Cục An ninh Quốc gia đã từng nhìn thấy, bên dưới còn có mật mã nữa, anh chưa kịp giải mã."

Cục An ninh Quốc gia...

Thời Sênh nhớ tới ba người vừa tìm mình dưới nhà.

Hồng Liên Hội, Cục An ninh Quốc gia, R...

Nếu R không phải là một tổ chức báo thù thì sao?

Thời Sênh lấy điện thoại ra gọi cho Hà Tín, "Đội trưởng Hà, tôi cần tất cả tài liệu có liên quan đến những vụ án của R."

"Hả? Cô muốn làm gì?" Bên phía Hà Tín rất ồn ào, cũng không biết ông ta đang ở chỗ nào.

"Cứ gửi sang cho tôi là được rồi." Thời Sênh cúp điện thoại.

Bên phía Hà Tín bận tối mắt tối mũi, nhưng vẫn sai người gửi tài liệu cho Thời Sênh.

Thời Sênh xem kỹ thông tin của từng người bị hại trong mỗi vụ án, so sánh thông tin từ lúc họ chào đời, nơi họ đi học, cho đến bối cảnh gia đình.

Thời Sênh đau đầu nhìn cả đống tài liệu cao ngất này, cô xem đi xem lại hai lần cũng không phát hiện ra mấy người này có quan hệ gì.

Thậm chí có nạn nhân còn không phải người bản địa, đến từ trời Nam đất Bắc, rốt cuộc trong này có quan hệ gì?!

Phiền thật!

Muốn giết người để bình tĩnh một chút!

Thời Sênh đang ngồi xổm chợt đứng bật dậy, Giang Túc giật mình nhìn cô, "Sao thế?"

Thời Sênh nghiến răng, "Đi giết chết Hầu Đạt trước đã." Nếu lão ta đã muốn kế hoạch Thiên Tinh gì gì kia, chứng tỏ lão ta biết gì đó.

"Anh nhắn cho Hầu Đạt, nắm được thứ hắn cần rồi."

"Em muốn dụ lão ra à?"

Thời Sênh cười âm u, "Chẳng phải cách này là đơn giản nhất sao?"

So với việc phải lần mò khắp nơi tìm lão, chi bằng để lão tự vác xác tới.

"Chưa chắc lão đã tin, dù có tin, cũng chưa chắc đã tự xuất hiện."

"Không cần biết lão tin hay không, chỉ cần người của lão xuất hiện, thì muốn bắt lão sẽ dễ hơn nhiều."

Giang Túc hơi nghi hoặc, "Mình em thôi à?" Hầu Đạt có rất nhiều người, mình cô đi làm sao đối phó được nhiều người như thế?

"Chúng nó có đông nữa em cũng không sợ." Thời Sênh kiêu ngạo hừ lạnh.

Giang Túc không muốn để Thời Sênh đi mạo hiểm, nhưng làm sao anh chống lại được Sênh – bá – đạo chứ.

...

Ở một kho hàng bỏ hoang nào đó.

Hầu Đạt ngồi trên sofa, đối diện lão là một người đàn ông trẻ tuổi, quanh người tản ra khí chất cao quý, nhã nhặn, hoàn toàn không hợp với không gian cũ nát ở đây.

Cả gian phòng yên tĩnh không một tiếng động, không ai nói chuyện.

Tích tắc tích tắc...

Mộ Bạch hơi quay đâu nhìn về phía chiếc đồng hồ không biết do ai treo lên tường.

"Cậu tới đây làm gì?" Hầu Đạt phá vỡ sự im lặng.

Mộ Bạch khẽ mỉm cười, "Đương nhiên là lấy lại những gì thuộc về tôi."

Hầu Đạt hơi nheo mắt, lóe lên vẻ hung tàn, "Đồ của cậu? Đồ gì thuộc về cậu chứ?"

Mộ Bạch cười nhìn Hầu Đạt, "Những gì ông đang có, đều thuộc về tôi."

"Này nhóc, mày còn non lắm." Hầu Đạt cười lạnh, "Người trẻ tuổi ngông cuồng một chút cũng không sao, nhưng mày tự tin thái quá, một thân một mình tìm đến chỗ tao, mày nghĩ tao sẽ thả mày đi sao?"

Người của Hầu Đạt đều rút súng ra chĩa về phía Mộ Bạch. Chỉ cần Hầu Đạt hạ lệnh, hắn sẽ lập tức bị bắn thành tổ ong.

Ánh mắt Mộ Bạch khẽ quét qua mấy người kia, khẽ gật đầu, "Nói cũng có lý, thế nên chỉ có thể mời ông lưu lại chỗ này thôi."

"Cái..."

Tiếng nói của Hầu Đạt ngưng bặt, sắc mặt lão cứng lại, đầu từ từ gục xuống, nhìn xuống lồng ngực mình.

Thình thịch thình thịch...

Tiếp sau đó là tiếng vật nặng ngã xuống, những người giơ súng xung quanh đều ngã xuống đất.

Mộ Bạch co tay làm ra tư thế như bắn súng lục, chĩa về phía Hầu Đạt. Pằng một tiếng, cơ thể Hầu Đạt từ từ ngã xuống sofa, chết không nhắm mắt.

Mộ Bạch khẽ thở dài, "Giết Thời Sênh mà cũng dễ thế này có phải tốt không."

Mộ Bạch lấy laptop của Hầu Đạt, đi ra ngoài cửa. Bên ngoài có không ít người đứng chờ, trong tay đều cầm súng giảm thanh.

"Cậu chủ, đã thanh lý sạch sẽ lũ phản bội rồi."

Mộ Bạch đưa laptop cho người vừa nói, "Liên lạc với Giang Túc, giao dịch ở Khoáng Thế Kỳ Duyên."

"Cậu chủ?" Giao dịch cái gì?

Lại còn ở chỗ đông người như thế?!

Khoáng Thế Kỳ Duyên là khu giải trí lớn nhất thành phố B, chưa biết chừng còn có thể gặp được mấy nhân vật quan trọng.

"Làm theo lời tôi." Khóe môi Mộ Bạch như mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, không có chút uy nghiêm nào, nhưng lại khiến người ta lạnh buốt sống lưng.

"... Vâng."

...

Khoáng Thế Kỳ Duyên mở cửa 24/24 giờ, nơi này không phân biệt ngày đêm, nhưng dù là ban ngày hay ban đêm cũng đều rất đông người.

Người của Mộ Bạch phục kích ngoài Khoáng Thế Kỳ Duyên nửa ngày cũng không thấy ai đến.

Đã qua thời gian hẹn từ lâu.

"Cậu chủ, vẫn chờ ạ?"

Mộ Bạch nhìn vào màn hình điện thoại, cười nhã nhặn, "Không chờ nữa." Cô ấy sẽ không đến.

Trên thực tế, trong lòng hắn lại thầm nghiến răng nghiến lợi.

Hắn cố tình chọn một nơi khá náo nhiệt thế này, mà cô vẫn biết ngay không thể nào là người của Hầu Đạt, cô gái này thành tinh rồi sao?

Làm sao hắn xử lý được kiểu người như thế này?

Có khi tự sát còn nhanh hơn! Tức chết đi được!

"Hầu Đạt và Giang Túc giao dịch cái gì?" Mộ Bạch nén cơn giận trong lòng xuống, quay đầu hỏi đàn em bên cạnh.

Đàn em: "..." Cậu chủ đang nói đùa đấy à? Ngay cả họ giao dịch cái gì cậu cũng không biết mà dám đến đây thay Hầu Đạt sao?

"Kế hoạch Thiên Tinh ạ." Đàn em thấy sắc mặt Mộ Bạch không tốt lắm, liền ngừng phỉ nhổ trong lòng, trả lời liến thoắng, "Bọn em tra hỏi đàn em của Hầu Đạt mới biết có người trả giá cao để mua, nghe nói là bí mật Quốc gia, Hầu Đạt muốn lợi dụng Giang Túc."


"Kế hoạch Thiên Tinh..."

Mộ Bạch vẫy tay, đàn em lập tức cho người phía trước đánh xe đi.

Chiếc xe đen nhánh nhập vào làn xe trên đường, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Thời Sênh đứng dưới cửa của Khoáng Thế Kỳ Duyên, ánh đèn neon đầy màu sắc phủ chiếu xuống mặt, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn theo hướng chiếc xe biến mất.

Tên thiểu năng Mộ Bạch ấy lại xuất hiện rồi.

Lúc địa chỉ được gửi đến, Giang Túc đã nói ngay có gì đó không đúng, Hầu Đạt sẽ không chọn một nơi như thế, dù là ngầm diệt khẩu hay đối đầu chính diện, cũng đều không phải địa điểm tốt nhất.

Thời Sênh chỉ nghĩ đến một kẻ duy nhất dám làm như vậy, chính là tên thiểu năng Mộ Bạch kia.

Khả năng lão Hầu Đạt kia cũng tiêu đời rồi...

Lật bàn, cô còn chưa báo thù được cho Giang Túc, đã bị tên thiểu năng Mộ Bạch cướp trước mất!

Hiện giờ Mộ Bạch không chỉ tranh chia rẽ couple với cô, mà còn tranh giết cả người cô muốn giết nữa.

"Tần Vũ..."

Đột nhiên có người vỗ vai Thời Sênh một cái. Thời Sênh túm lấy tay người kia, lật một cái qua vai, ném người kia ngã sõng xoài xuống đất.

Hà Tín bị ném ngã: "..." 110, ở đây có người đánh cảnh sát!

"Đội trưởng Hà..." Khóe môi Thời Sênh giật giật, "Tự dưng anh vỗ vai tôi làm gì?"

Hà Tín tức khí bò từ dưới đất dậy, xoa xoa mông mình, "Đang yên đang lành cô đứng đây làm gì?"

Có việc không làm, cả ngày không thấy mặt mũi đâu, giờ lại dám đánh cảnh sát, có còn biết vương pháp nữa không hả?

"Giải sầu ấy mà."

"Cô giải sầu mà giải tới tận đây à?" Hà Tín trừng mắt nhìn cô. Đây là nơi vô cùng hỗn loạn, người tốt kẻ xấu đủ cả, Cục trưởng mà cũng cho phép cô tới đây sao?!

Không cần biết người khác có tin hay không, dù sao 110 cũng không tin.

C1021

"Sao không thể chứ? Ở đây có viết là không cho tôi tới à?" Mặt Thời Sênh đầy vẻ quang minh chính đại.

Hà Tín nghiến răng nghiến lợi xoa mông, "Tôi không nói nhiều với cô, nếu đã đến rồi thì theo tôi vào đi."

"Đội trưởng Hà, anh muốn mời tôi đi chơi giai bao à?"

Cơ thể Hà Tín lảo đảo, ho sặc sụa, "Khụ khụ khụ..."

Đúng là cái gì cô ấy cũng dám nói.

Mặt Thời Sênh vẫn đầy vẻ 'Không ngờ đội trưởng Hà lại là người như vậy'. Hà Tín trừng mắt nhìn cô, "Tần Vũ, cô là cảnh sát, đừng có tỏ ra lưu manh như vậy! Chú ý ngôn từ của cô một chút."

Thời Sênh nhún vai, "Là lưu manh trong cảnh sát thôi."

Hà Tín: "..." Rất muốn tìm chỗ nào đó bóp chết cô ấy.

Hà Tín quay lại, đè lửa giận xuống, hạ thấp giọng nói: "Có chút manh mối về người chết, nơi cuối cùng cô ta xuất hiện là ở đây."

"Tra án à." Thời Sênh không có hứng xua xua tay, " Tôi không đi đâu."

Nàng dâu nhà cô còn đang chờ cô về kia kìa.

Hà Tín túm cô lại, "Cô chủ Tần của tôi ơi, cô đã nói sẽ giúp tôi phá án R cơ mà!"

"Chẳng phải tôi đang điều tra đây sao?" Cô cũng có chơi đâu, đã hạ gục một chốt liên lạc của R rồi mà, còn giết chết bao nhiêu người như thế nữa... À thôi được, ông ta có biết đâu.

Cuối cùng Thời Sênh vẫn đi vào trong cùng Hà Tín.

Hà Tín cũng thấy rất lạ về chuyện Thời Sênh đột ngột thay đổi ý kiến, lẽ nào tâm trạng cô ấy đang tốt?!

Nơi cuối cùng nạn nhân từng xuất hiện chính là nơi này. Đương nhiên Hà Tín đã hỏi người phục vụ, nhưng lượng người tới đây rất đông, nếu không phải khách thường xuyên đến mà chỉ mới đến một lần, thì họ rất khó nhớ được.

Hỏi không dưới mười người phục vụ đều không có ai từng gặp nạn nhân.

"Thành thật xin lỗi, tôi thực sự không nhớ." Phục vụ trả lại tấm ảnh cho Hà Tín, chỉ cho Hà Tín một hướng có triển vọng, "Các anh có thể đi hỏi Tiếu Tiếu, trí nhớ của cô ấy rất tốt, chỉ cần là người cô ấy từng gặp, chắc chắn cô ấy sẽ nhớ."

"Tiếu Tiếu?"

Phục vụ nhìn quanh rồi chỉ một cô gái xinh xắn đứng ở quầy lễ tân, "Kia kìa, đó là Tiếu Tiếu."

Hà Tín cất bức ảnh đi, đưa Thời Sênh đi tới quầy lễ tân.

"Tiếu Tiếu?"

Cô gái xinh xắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt mang theo nụ cười tiêu chuẩn, "Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh?"

Trên ngực áo của họ có đeo biển tên, nên dù có bị một người xa lạ gọi tên, họ cũng không thấy kỳ lạ.

Hà Tín rút thẻ ngành của mình ra, "Tôi là cảnh sát. Tôi có vài vấn đề muốn hỏi cô, có thể phiền cô bớt chút thời gian không?"

Tiếu Tiếu hơi ngớ người, nhìn chằm chằm thẻ ngành trong tay Hà Tín vài giây, khẽ gật đầu, "Được."

Cô ta nói với người bên cạnh một tiếng rồi đưa Hà Tín đến nơi yên tĩnh hơn.

"Đồng chí cảnh sát muốn hỏi gì tôi ạ?" Người bình thường nhìn thấy cảnh sát đều rất căng thẳng, Tiếu Tiếu cũng không ngoại lệ. Cô ta tỏ ra rất thận trọng, thấp thỏm, bất an.

"Cô đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn hỏi thăm một người thôi." Hà Tín lấy tấm ảnh người chết ra, "Cô đã từng nhìn thấy người này chưa?"

Tiếu Tiếu nhìn Hà Tín rồi lại nhìn Thời Sênh đang đứng dựa bên cạnh như không có chuyện gì, ngập ngừng nhận lấy tấm ảnh.

Sắc mặt của người trong ảnh trắng bệch, mắt nhắm chặt, rõ ràng đã chết rồi.

Tay Tiếu Tiếu run lên một cái, "Tôi đã từng gặp cô ta."

Hà Tín vội hỏi tiếp: "Là lúc nào? Ở đâu? Có ai đi cùng cô ta không?"

Hà Tín khẽ nhíu mày đáp, "Hẳn là ngày 18, hôm đó tôi chuẩn bị thay quần áo tan tầm, lúc đi qua toilet, tôi thấy cô ta đang tranh cãi gì đó với một người..."

"Cô có nhìn rõ người đó không?"

Tiếu Tiếu lắc đầu, "Lúc đó người kia đứng hẳn trong toilet, tôi chỉ nhìn thấy cô gái này, sau đó có người gọi tôi nên tôi vội đi luôn..."

Ở chỗ này của họ, đánh nhau cũng chỉ là chuyện nhỏ, đối với những phục vụ không có ô dù như họ, thì gặp mấy chuyện này căn bản đều tránh đi, đỡ bị mang vạ vào thân, mất cả việc.

Thời buổi bây giờ tìm việc cũng không dễ dàng gì, tìm việc lương cao lại càng khó.

"Là nam hay nữ?"

Tiếu Tiếu lắc đầu, lúc đó có người mở cửa phòng ra, tiếng nhạc truyền ra lấn át hết thứ âm thanh khác.

"Ở đây các cô có camera giám sát đúng không?" Hà Tín chỉ camera trên đỉnh đầu.

Tiếu Tiếu nhìn theo hướng ông ta chỉ, khẽ gật đầu, "Ở hành lang thì có, nhưng trong toilet thì không."

"Đưa chúng tôi đi xem qua được không?"

Tiếu Tiếu hơi khó xử, "Chuyện này phải có sự đồng ý của giám đốc mới được."

"Vậy cô đưa chúng tôi đi gặp giám đốc đi."

Tiếu Tiếu đưa Hà Tín đi gặp giám đốc. Giám đốc lại rất thoải mái, nhanh chóng đưa họ đi kiểm tra camera giám sát, nhưng trong camera giám sát lại không có tin tức gì hữu dụng cả.

Toilet là góc chết, mà từ toilet ra có một ngã rẽ, chỉ cần đi sát vào tường thì camera giám sát sẽ không quay tới được.

Ông ta chỉ nhìn thấy nạn nhân vội vàng chạy từ trong toilet ra, nhưng không thấy người nào khác.

"Nếu cô nhớ ra gì đó thì gọi điện thoại cho tôi nhé?" Hà Tín để lại số điện thoại cho Tiếu Tiếu, quay đầu mới phát hiện không thấy Thời Sênh đâu, "Cô có nhìn thấy đồng nghiệp của tôi đâu không?"

Tiếu Tiếu chỉ vào một căn phòng riêng ở xa xa, "Vừa rồi tôi nhìn thấy cô ấy đi vào trong đó."

Hà Tín chạy tới cửa phòng, ông ta còn chưa kịp đẩy cửa, thì cửa phòng đã bị người ta kéo ra.

Thời Sênh và ông ta đối diện thẳng với nhau.

"Cô đang làm gì thế?" Hà Tín nhìn vào trong, trong phòng có hai người đang nằm, khóe môi ông giật giật, "Họ là ai?"

Hà Tín lách qua người Thời Sênh đi vào, kiểm tra hai người kia một lượt, xác định đều vẫn còn sống mới thở phào nhẹ nhõm, "Họ là ai? Sao cô đánh họ?"

"Họ theo dõi tôi, đánh họ thì đã sao? Tôi chỉ tự vệ thôi mà." Thời Sênh buông cánh cửa ra, cửa tự động đóng lại, căn phòng rơi vào bóng tối.

"Theo dõi cô? Sao họ theo dõi cô? Họ là ai?" Cô làm gì sau lưng tôi!!!

"Ai mà biết được, tôi đắc tội nhiều người lắm."


Hà Tín thiếu chút nữa tắc thở.

Đắc tội nhiều người lắm mà còn dám ngang nhiên đắc ý như vậy là sao?!

Có gì đáng khoe đâu chứ?!

Hà Tín bật đèn, nhấc một người lên, lắc lắc mãi hắn cũng không tỉnh, cuối cùng đành tát cho hắn mấy cái.

Thời Sênh: "..." Cô có nên nhắc Hà Tín đây là người của Cục An ninh Quốc gia không? Đánh người của Cục An ninh Quốc gia, anh còn muốn đứng trong ngành nữa không?!

Thôi kệ, coi như cô không biết đi.

Thời Sênh im lặng nhìn sang chỗ khác, chờ Hà Tín tát người kia tỉnh lại thì mặt người kia đã sưng vù lên rồi.

Hà Tín túm chặt cổ áo anh ta, "Các anh là ai?"

Người kia vẫn còn chút mơ màng, mặt đau rát, một lúc lâu sau mới từ từ tỉnh táo lại, nhớ đến chuyện vừa bị đánh, anh ta vội nói: "Chúng tôi là người của Cục An ninh Quốc gia."

"Cục An ninh Quốc gia?!" Hà Tín cao giọng, hừ lạnh, "Nói dối cũng không nói cho tử tế, sao người của Cục An ninh Quốc gia lại xuất hiện ở đây!"

"Chúng tôi thực sự là người của Cục An ninh Quốc gia, chúng tôi từng gặp cô Tần rồi mà." Người kia nhìn về phía Thời Sênh.

Thời Sênh nghiêm mặt đáp, "Chưa từng gặp."

Thành viên Cục An ninh Quốc gia: "..."

Hà Tín nghi hoặc nhìn về phía Thời Sênh, mặt Thời Sênh rất nghiêm túc, "Sao tôi có thể gặp người của Cục An ninh Quốc gia được chứ."

Hà Tín nghĩ cũng thấy đúng, Cục An ninh Quốc gia VIP như thế, làm sao cô ấy từng gặp được.

"Xem ra tôi chỉ có thể mời các anh về đồn cảnh sát uống trà thôi." Hà Tín kéo anh ta dậy, gọi điện thoại về đội để họ đưa người qua bắt người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info