ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

914-918

LittleZiZi14

C914

Chuyện Đại Tráng vẫn còn sống khiến cho dân thôn cực kỳ vui vẻ, tiếp tục đi tìm Đại Tráng quanh trong thôn. Nhưng dù có lật tung cả thôn lên cũng không tìm thấy nó.

Thời Sênh không có thời gian tìm người cùng bọn họ, cô còn phải quay về tìm tên đàn ông khốn kiếp kia tính sổ.

Nhưng Thời Sênh đi theo con đường mà dân thôn chỉ, không bao lâu sau lại quay trở về.

Dân thôn tự mình đưa cô đi, nhưng họ có thể ra ngoài, còn cô lại vòng trở về.

Đi đi về về mấy lần như thế, tất cả dân thôn đều có thể đi ra, chỉ có Thời Sênh không ra được.

Thêm mấy lần nữa, Thời Sênh muốn nổ tung rồi.

Kiếm của ông đâu?

Chỗ này chắc là có kết giới. Cùng là con người nhưng chỉ có những người có đặc điểm riêng mới có thể đi ra, ví dụ như... đời sau của họ Khúc.

Chắc chắn Khúc Diệu có liên quan tới nơi này, quan hệ như thế nào cũng không khó đoán, không phải ba cô ta thì cũng là mẹ cô ta tha hương, dù sao cũng là người nhà họ Khúc.

Nhưng mặc kệ ba hay mẹ cái đám họ Khúc kia, giờ Thời Sênh chỉ muốn ra ngoài.

Mẹ kiếp, nhưng mà không ra được.

Kiếm của ông đâu?

Thời Sênh muốn đi chém rách kết giới này, về phần có mang tới hậu quả gì cho cái thôn họ Khúc này hay không thì cô chẳng thèm quan tâm.

Mẹ kiếp, cô sắp "treo" tới nơi rồi, có não tàn mới đi lo lắng cho người khác.

Thời Sênh đi xung quanh sờ soạng vài vòng, tìm được một điểm kết giới yếu ớt. Kết giới bị bổ ra một vết rách chỉ đủ cho cô đi qua.

Cô vừa đi ra, vết rách đó tự động khép chặt lại.

Thời Sênh nhìn thiết kiếm của mình, là kiếm yếu đi hay là do kết giới này quá mạnh nhỉ?

Thời Sênh cầm kiếm bằng cả hai tay, chém về phía đối diện, kiếm khí mãnh liệt ào ra, trên mặt đất xuất hiện một rãnh nứt chạy thẳng vào sơn mạch ở đối diện, sóng khí làm cho lá cây bay đầy trời.

"Không phải bị yếu đi." Thời Sênh nói thầm một câu. "Vậy là tốt rồi."

[...] Cho nên điểm chú ý của cô chính là thiết kiếm không yếu đi ư? Kết giới này có điểm cổ quái mà cô cũng không để ý à?

"Đây là việc của nữ chính, liên quan gì tới ta." Thời Sênh tức giận đáp.

[...] Không biết nói gì để đỡ đòn này.

...

"Rắc rắc!"

Trong một căn phòng bí ẩn, mộc bài* trên bàn thờ đột nhiên vỡ nứt ra.

*Mộc bài: bia bằng gỗ thường được dùng để viết tên người đã chết để thờ cúng trên bàn thờ.

Nữ nhân tóc bạc ngồi xếp bằng bên dưới hơi mở mắt. Bà ta nhìn về phía mộc bài, trợn tròn mắt, "Kết giới..."

Người phụ nữ này cũng không già, ngược lại còn rất trẻ, nhưng đầu tóc bà ta đã bạc trắng.

Bà ta đứng dậy, trường bào trên người màu trắng, chậm rãi đi về phía bàn thờ, đưa tay cầm lấy mộc bài.

Vết rách trên mộc bài dần biến mất, lại nguyên vẹn như lúc ban đầu.

Người phụ nữ buông tay ra, lùi về sau từng bước, sau đó đột nhiên phun ra một búng máu. Máu tươi bắn lên mộc bài, vết máu đỏ sẫm chậm rãi thấm vào bên trong rồi biến mất không thấy.

Người phụ nữ nhìn mộc bài, móng tay bấu chặt bàn thờ bên cạnh, trong đáy lòng như đang đấu tranh ra một quyết định.

Cuối cùng, bà ta thở một hơi thật dài.

Người phụ nữ cúi đầu bái lạy mộc bài, bước chân phiêu phù rời khỏi mật thất.

...

Thời Sênh qua nhiều lần trắc trở mới quay về thế giới con người được, nhưng trên người cô chẳng có một xu nào, cuối cùng chỉ có thể tự dựa vào sức mình trở về thành phố Z.

Cô đã mất tích gần một tháng, thành phố Z không hề có tin tức gì truyền ra, nói cách khác, Quý Phong vẫn rất tốt.

Xem ra, không có cái chết của nguyên chủ làm chứng cớ, nam chính cũng không dám tùy tiện ra tay.

Quý Phong có thể yên ổn sống tới hôm nay, có thể thấy lão cũng là người rất có đầu óc, rất cẩn thận, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay đều có thể đánh động lũ rắn.

Thời Sênh trèo cửa sổ quay về phòng của nguyên chủ, trong phòng không có gì biến hóa ngoài việc có thêm một tầng bụi.

Thời Sênh mở cửa đi ra ngoài, bên ngoài cũng bám một tầng bụi dầy, đại khái là lâu lắm rồi Quý Phong cũng không về đây.

Trước đây, Quý Phong về nhà là vì ở nhà có đối tượng cho lão phát tiết. Nhưng giờ không còn đối tượng để trút giận nữa, tất nhiên lão chẳng thèm về làm gì.

Thời Sênh kiểm kê tài sản của nguyên chủ, cũng không có gì nhiều. Quý Phong không cho nguyên chủ quá nhiều tiền, số tiền tiết kiệm gửi ngân hàng này cũng là nhờ nguyên chủ vụng trộm tích cóp được.

Nhưng tốt xấu cũng có thể giúp cô có cái để ăn, không cần phải cạp đất mà sống rồi.

Thời Sênh ra ngoài tiệm ăn, tự khao khi tìm lại được vị giác của chính mình, sau đó lại đi mua một ít quần áo. Quần áo trong tủ của nguyên chủ toàn là kiểu bụi bặm, không phải phong cách mà cô thích.

Cô thích màu tối, màu cô thích là màu đen, màu lam đậm chứ không phải màu xám như thế này.

Thời Sênh mang theo túi lớn túi nhỏ trèo qua cửa sổ vào phòng. Vừa mới vào phòng, trong phòng khách đã có tiếng động vang lên.

Thời Sênh bỏ đồ xuống, đứng ở cửa nghe một chút, thấy có tiếng của Quý Phong.

"Chuyện này cậu đi làm ngay, phải nắm chắc thời gian, không thể để đối phương giành trước được. Hiện tại chúng ta đang ở vị trí không có lợi, nếu để bọn họ giành trước thời cơ thì chắc chắn chúng ta sẽ thua."

"Đó là tổng giám đốc của tập đoàn Thừa Phong, chúng ta... không nên đắc tội mới đúng chứ?" Có người đáp lại với giọng chần chừ.

"Bộp!" Có tiếng vật đập lên bàn, sau đó là giọng nói tức giận của Quý Phong, "Giờ đã tới nước này rồi, chỉ cần chúng ta chậm một bước thôi, ai biết Lệ Thừa Vân sẽ gây ra chuyện gì nữa chứ? Cậu muốn chết nhưng tôi thì chưa, chuyện này nếu cậu mà không làm được thì tự hiểu hậu quả đấy."

"Vâng vâng... Tôi sẽ đi ngay."

Người kia vội vàng rời đi, sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Thời Sênh mới mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Quý Phong ngồi ở trên sofa, đối diện cửa phòng của Thời Sênh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cô mặc một thân quần áo thoải mái đi ra.

Trên mặt Quý Phong xảy ra biến hóa cực nhanh, đánh giá Thời Sênh từ trên xuống dưới một lần, có chút không chắc chắn, "Quý Lưu Huỳnh?"


"Một tháng không gặp, ngay cả con gái của mình mà cũng không nhận ra à?" Thời Sênh đi về phía sofa, "Hay là đã quên luôn con gái của mình rồi?"

Quý Phong nhíu mày, con ranh chết tiệt này lại dám nói chuyện với lão như thế?

Không đúng, sao nó vẫn còn sống?

"Mày về bằng cách nào?" Giọng của Quý Phong như hỏi một đứa con gái ra ngoài du lịch chứ không phải người bị bắt cóc.

"Ông đoán đi."

"Quý Lưu Huỳnh!" Quý Phong ném thứ đang cầm trên tay lên chiếc ly thủy tinh ở trên bàn, "Ra ngoài có một tháng mà lá gan cũng to lên nhỉ? Dám nói chuyện với ông mày thế à?"

"Tôi nói rồi đấy, ông muốn như nào?" Thời Sênh dương dương tự đắc hất cằm lên.

Lúc này Quý Phong đang nổi nóng, bị Thời Sênh trêu tức như vậy, lão lập tức chộp lấy gạt tàn ném qua.

Thời Sênh nghiêng đầu, gạt tàn đập lên cánh cửa phía sau làm nó lõm vào một chút.

"Có người cha thế này, cũng khó trách được." Thời Sênh nói một cách thâm ý.

Loại cha cặn bã cô đã gặp không ít, cho nên loại hành vi này của Quý Phong cũng không làm Thời Sênh cảm thấy kỳ quái.

Dục vọng của con người vô cùng lớn, có người có thể khống chế được nó, nhưng có người lại không thể.

Người không khống chế được sẽ hy sinh người bên cạnh vì mục đích của bản thân, làm con gái của một người thế này cũng rất đáng thương.

Cho dù nguyên chủ không chết, sợ là lớn thêm chút nữa cũng sẽ bị Quý Phong bán cho người khác để đổi lấy lợi ích lớn hơn cho bản thân lão mà thôi.

Quý Phong bị một câu của Thời Sênh làm cho nổi điên, hơn nữa hành vi né tránh của Thời Sênh càng làm lão nổi trận lôi đình.

Lão lấy từ trong ngăn kéo bàn trà ra một cây côn, đánh thẳng về phía đầu Thời Sênh, tư thế rõ ràng là muốn đánh chết cô ngay lập tức.

C915

Quý Phong là thành phần dùng trí não, giá trị vũ lực sao có thể so sánh được với lão làng như Thời Sênh, cho dù thân thể này của cô yếu như gà thì dùng thiết kiếm giết lão cũng chỉ trong một phút.

Quý Phong bị ép dán mặt lên nền nhà, tay chân bị trói ngoặt về sau, tư thế của lão lúc này tuyệt đối là vô cùng khuất nhục, mặt vừa nóng vừa đau.

"Quý Lưu Huỳnh, mày muốn tạo phản có phải không?" Quý Phong hướng về một bên mà gào, giọng của lão khàn khàn, ánh mắt dữ tợn, "Mau thả ông mày ra."

Thời Sênh ngồi trên sofa, trong tay cầm cây gậy mà Quý Phong lôi ra ban nãy, nâng lên rồi lại hạ xuống, "Thả ông ra ư? Ông còn muốn thêm một lần nữa à? Nhưng tay tôi đau, không muốn đánh ông nữa."

Quý Phong đỏ mặt tía tai, "Quý Lưu Huỳnh, mày muốn chết đúng không?"

"Ông Quý..." Thời Sênh híp mắt, "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ông đã nói lời này với rất nhiều người rồi, sao tới phiên mình lại không hiểu thấu vậy?"

Thời Sênh nhún vai, "Rất rõ ràng là giờ tôi đang chiếm ưu thế, ông cảm thấy tôi sẽ thả ông ra ư?"

"Quý Lưu Huỳnh, tao sẽ không bỏ qua cho mày." Con ranh này ra ngoài một tháng đã ăn phải cái gì mà lá gan lại lớn như thế chứ?

Trước kia, lão nói một câu là nó đã sợ tới mức run rẩy rồi.

"Ngẫm lại thì tốt rồi, hôm nay chắc chắn ông sẽ không thể còn sống mà ra khỏi cánh cửa nhà này được." Thời Sênh nhếch miệng cười nhạt.

Trong đầu Quý Phong nghĩ nghĩ lời của Thời Sênh, đột nhiên hét lên, "Mày dám giết người?"

Thời Sênh cười nhạo, "Cũng không phải lần đầu tiên, có gì mà không dám chứ?"

Giọng của cô đầy vẻ kiêu ngạo, ánh mắt ngập tràn tự tin, quần áo bình thường không che giấu nổi vẻ tôn quý của cô. Cô nên ngồi trên nơi cao nhất của chín tầng trời mà chỉ điểm giang sơn.

Thời Sênh cầm lấy điện thoại, đưa ra trước mặt Quý Phong, "Có muốn báo cảnh sát không?"

Quý Phong nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn số điện thoại ở trên đó, ba số 110 đã đánh xong, lão chỉ cần dùng cằm nhấn một cái là sẽ gọi đi được.

Quý Phong ngẩng đầu nhìn đứa con gái ngồi trên ghế sofa, nó đã đứng lên, cầm trong tay một thanh kiếm lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo.

Đây đâu phải là Quý Lưu Huỳnh.

"Cho ông cơ hội báo cảnh sát." Thời Sênh nhún nhún vai, bước vài bước đi tới trước mặt Quý Phong, cúi đầu nhìn lão, "Quý Phong, ông có biết ông thua ở đâu không? Ông chưa đủ độc ác. Nếu tôi là ông, tôi sẽ báo cảnh sát, đằng nào thì cũng chết mà."

Quý Phong trợn trừng mắt, ánh sáng lạnh tới gần, từ một tia mỏng manh biến thành dày đặc.

Quý Phong vốn chỉ là vật hy sinh nên giết rất dễ dàng, nhưng xử lý thi thể lão lại có chút phiền toái.

May mắn từ lúc quay về tới giờ cô chưa đụng gì nhiều vào đồ đạc trong phòng nguyên chủ, sau khi xóa sạch dấu vết liền mang cái xác đi vứt.

Ra khỏi thành phố Z, đi về phía ngoại thành, Thời Sênh một đường bay thẳng tới vùng hoang vu, cuối cùng tìm được một nơi lý tưởng để vứt xác.

Cô ném thi thể từ trên cao xuống, nhìn thi thể biến mất trong những bụi cây rậm rạp.

Nhiệm vụ báo thù đã hoàn thành được một nửa rồi.

Chỉ còn lại nam chính mà thôi.

Loại sinh vật có tên nam chính cũng không dễ giết, chỉ có thể động não.

Bản cô nương từ chối động não, cứ giải quyết theo kiểu đơn giản và thô bạo là tốt nhất!

[...] Cô làm như thế là cắt xén nguyên vật liệu hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị đánh.

Ta không báo thù cho nguyên chủ chắc? Báo rồi mà? Làm gì có chuyện ăn bớt nguyên vật liệu?

Quý Phong đã chết tức là đã báo thù rồi, còn muốn thế nào nữa hả?

[...] Không muốn nói chuyện với Ký chủ chút nào.

Thời Sênh nhảy lên thiết kiếm rời đi. Ngay khi cô vừa đi, một đám chim bị kinh hãi vỗ cánh bay lên từ khu rừng phía dưới, sau đó một thân ảnh chậm rãi bay tới không trung.

Người hắn được bọc bởi một kiện áo choàng kỳ quái màu đen, toàn bộ thân mình được giấu trong đó, cái mũ sụp xuống che đi khuôn mặt, hoàn toàn không nhìn ra hắn có bộ dáng thế nào.

Hắn hơi cúi đầu, nhìn xuống chỗ mà Thời Sênh vừa vứt xác.

Một lát sau, hắn mới bay theo hướng ngược lại với Thời Sênh, thân hình hòa vào bóng đêm, càng lúc càng mờ nhạt.

...

Tin Quý Phong mất tích lập tức truyền ra ầm ầm ở thành phố Z. Những người từng bị Quý Phong ức hiếp đều âm thầm tỏ ý vui mừng, nhưng không có ai đứng ra chỉ trích công khai cả.

Dù sao hiện tại không xác định Quý Phong rơi vào tình huống gì, lỡ như lão quay về thì sao?

Đến lúc đó, người gặp xui xẻo chắc chắn là người nói to nhất.

Tất cả mọi người đều nghển cổ chờ đợi.

Đối tượng trọng điểm được chú ý chính là tập đoàn Thừa Phong gần đây đang cùng Quý Phong so chiêu trên tòa án, cảnh sát đã tra xét kỹ càng nhưng không có kết quả gì.

Ngày thứ năm khi Quý Phong mất tích, có người tuôn ra tin tức đầu tiên, nói Quý Phong vì từng giúp một tên tội phạm cưỡng hiếp trắng án, lúc đó rõ ràng chứng cớ đầy đủ nhưng đến phút cuối cùng, nguyên cáo lại sửa lại lời khai.

Làm cho một người vô tội trở thành kẻ thế thân phải gánh tội cưỡng hiếp này.

Có tin thứ nhất sẽ có tin thứ hai, cứ thế vô số tội trạng liền nảy ra.

Quý Phong sử dụng bằng chứng giả, sử dụng bạo lực, ép buộc nguyên cáo sửa lại lời khai, giúp mấy kẻ phạm tội được trắng án, người vô tội phải vào tù thay kẻ khác.

Những tin tức này làm cho một số người trong ngành vốn không đồng tình với cách làm việc của Quý Phong liền đứng ra giúp những người từng bị Quý Phong ức hiếp khởi kiện.

Nhưng đương sự mất tích, những người này dù có giỏi tới đâu thì cũng không thể thay đổi được gì.

Cuối cùng, chuyện càng lúc càng lớn, nếu bên trên không giải quyết thì sẽ làm cho nhiều người tức giận, cho nên cuối cùng vẫn thành lập một tiểu tổ chuyên án, điều tra lại vụ việc này.

Thời Sênh là kẻ giật dây ở đằng sau, đúng lúc khi chuyện đang huyên náo nhất cô liền xuất hiện công khai.

Chuyện cô mất tích dường như không có nhiều người biết, nhưng quả thật gần đây cô không ở thành phố Z. Thời Sênh nói thẳng là mình không chịu nổi sự ngược đãi của Quý Phong nên chạy trốn.

Trên người nguyên chủ còn lưu lại một ít vết thương cũ, rất dễ dàng nghiệm ra.

Thời Sênh thoải mái rửa sạch hiềm nghi của bản thân mình, nhân tiện còn thu hoạch được một đống nước mắt đồng tình.

...

Tài sản của Quý Phong đều bị niêm phong, ngay cả nhà ở Thời Sênh cũng không được về, chỉ có thể đi tìm một chỗ ở mới.

Vất vả lắm mới tìm được một nhà trọ nhỏ, vừa định chuyển vào thì chủ nhà lại báo không cho cô thuê nữa, còn đền bù cho cô gấp đôi.

Thời Sênh cầm tiền, đứng ở bên cạnh nhà trọ, ngửa đầu nhìn trời.

Kẻ có tiền thật là tùy hứng.

Bản cô nương vậy mà đến chỗ ở cũng không có.

Thời Sênh tiếp tục tìm phòng ở, có thể là vì nguyên nhân thể chất không hay ho nên mỗi lần nhìn thấy có chỗ cho thuê phòng, vừa tới hỏi thì đảm bảo sẽ nhận được câu trả lời là không có hoặc đã cho thuê rồi.

Giá trị may mắn thật là cmn thần kỳ.

Thời Sênh ngồi trên quảng trường, màn đêm buông xuống, ánh đèn nê ông tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, mấy đứa trẻ nô đùa ầm ĩ ở phía xa xa. Hôm nay cô đã xác định ngủ ở ngoài đường, nói không chừng có thể gặp được một tên tổng tài nào đó mang cô về nhà hắn?

Thời Sênh lấy di động ra, bên trên vẫn còn đang mở app tìm thuê nhà, cô vừa bấm vào liền lập tức có tin được làm mới.

Thời Sênh đang chuẩn bị thoát app thì trên trang chủ lại nhảy ra một tin tức cho thuê nhà.

Đó là một căn hộ có gác xép, không gian rất lớn, chủ căn hộ đó vì vội vàng ra nước ngoài nên muốn cho thuê phòng, tiền thuê trả theo quý, người thuê yêu cầu là nữ, bởi vì chủ nhân căn hộ sợ đàn ông sẽ làm hỏng đồ đạc trong nhà.

Thời Sênh kiểm tra lại số tiền còn gửi trong ngân hàng, lại nhìn một phần hình ảnh của căn hộ, khẽ cắn môi, thuê!

Muốn kiếm tiền thì quá dễ dàng rồi!

C916

Thời Sênh tìm được địa chỉ giới thiệu trên app, căn hộ đó nằm trong nội thành thành phố Z, nhà ở nơi này toàn là kiểu nhà lầu bốn, năm tầng.

Thời Sênh mất nửa ngày mới tìm được địa chỉ của căn hộ kia.

Chủ cho thuê nhà là phụ nữ, khoảng hơn 30 tuổi, có một đứa con, chị ta ra nước ngoài để chữa bệnh cho con.

Chủ cho thuê nhà nhìn thấy Thời Sênh là một cô gái trẻ thì khá yên tâm, sau khi ký hợp đồng liền giao nhà cho Thời Sênh.

Trong căn hộ đã đầy đủ dụng cụ sinh hoạt, Thời Sênh không cần mua thêm gì cả.

Chỉ cần xách đồ vào là có thể ở được luôn.

Nơi ở thì đã tìm được rồi, nhưng giờ cô lại nghèo tới mức phải cạp đất mà ăn.

Ăn cơm xong rồi phải nghĩ cách kiếm tiền mới được.

Thời Sênh cầm chìa khóa ra ngoài, một tầng này có bốn căn hộ, có một hộ ở đối diện với cửa nhà Thời Sênh. Lúc cô mở cửa ra liền nhìn thấy một người cũng xuất hiện ở cửa phòng đối diện.

Nhìn cô gái mặc váy trắng ở bên kia cửa, Thời Sênh thật sự có loại cảm giác như bị chó cắn.

Nghiệt duyên!

Tại sao nữ chính đại nhân có thể ở đây chứ hả?

Vừa nhìn đã biết là sẽ xui xẻo rồi.

Chân Khúc Diệu không chạm đất, tò mò đánh giá Thời Sênh vài giây, thấy Thời Sênh nhìn mình chằm chằm thì nhẹ nhàng bay về phía cô, "Cô nhìn được tôi à?"

Thế giới này, cô mới chỉ gặp được có mình Lệ Thừa Vân là có thể nhìn thấy mình.

Nhưng cô gái trẻ này hình như cũng trông thấy mình.

"Không nhìn thấy." Thời Sênh lùi lại, đóng cửa.

Theo lý thuyết, nguyên chủ không nhìn được quỷ, tại sao giờ cô lại nhìn thấy nữ chính.

Mẹ kiếp BUG!

Khúc Diệu nhìn cửa phòng đối diện rồi xuyên qua cửa tiến vào, Thời Sênh đứng ở ngay sau cửa, cô ta liền xuyên qua Thời Sênh, bay tới phía sau cô luôn.

Lúc Khúc Diệu bay xuyên qua người, Thời Sênh cảm thấy được một làn khí lạnh buốt.

"Cô có thể nhìn thấy tôi đúng không?" Khúc Diệu lại kích động hỏi.

Rốt cuộc cũng có người thứ hai nhìn thấy cô.

"Không nhìn thấy." Hoàn toàn không muốn nhìn thấy nữ chính.

Khúc Diệu: "..."

Đã có thể trả lời cô mà còn nói là không nhìn thấy, nhất định là cô ấy có thể thấy mình.

Khúc Diệu quệt quệt miệng: "Rõ ràng là cô có nhìn thấy tôi."

Thời Sênh không kiên nhẫn, đáp: "Liên quan gì tới cô?"

Có nhìn thấy hay không là chuyện của bản cô nương, còn cần phải hỏi ý của cô chắc?

"Tại sao cô không thừa nhận là có nhìn thấy tôi?" Khúc Diệu như không nhận ra sự nóng nảy trong lời của Thời Sênh.

"Tại sao tôi phải thừa nhận, cô có phải mẹ tôi đâu."

Khúc Diệu vò vò đầu, thân mình lại lắc lư phải trái mấy cái, "Cô thấy tôi mà không sợ sao? Tôi là quỷ."

Thời Sênh làm ra vẻ kinh ngạc rất khoa trương, "Quỷ à, trời ạ, đáng sợ quá!"

"Cô vẫn không sợ tôi." Khúc Diệu nhìn biểu tình của Thời Sênh, lại đổi câu hỏi, "Vì sao cô lại nhìn thấy tôi?"

Mẹ! Nữ chính này định chơi bài mười vạn câu hỏi vì sao à?

Thời Sênh gằn từng chữ một, "Tôi không nhìn thấy, cô mà còn quấn lấy tôi, ông đây sẽ ra tay đấy."

"Rõ ràng cô có thể nghe tôi nói chuyện, sao lại không nhìn thấy tôi chứ, cô lừa người."

"Tôi lừa ma." Kiếm của ông đâu?

Thời Sênh chuẩn bị móc kiếm chém nữ chính, dù sao cũng là phá CP, phá kiểu gì mà chả được.

"Kính coong, kính coong, kính coong..."

Thời Sênh còn chưa móc được kiếm ra thì chuông cửa đã vang lên.

"Rầm, rầm, rầm!" Tiếp theo lại là tiếng đập cửa rất mạnh.

Thời Sênh quay đầu nhìn qua mắt cửa, lại quay đầu nhìn Khúc Diệu, không thấy Khúc Diệu đâu nữa.

"Rầm, rầm, rầm!!"

Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, như thể nếu người bên trong không mở cửa thì sẽ phá cửa vào luôn ấy.

Mà người bên ngoài quả thật đã phá cửa thật, cửa phòng bị một lực rất lớn phá ra, một bóng người từ bên ngoài vọt vào, rất nhanh nhìn quanh trong phòng.

Ngay cả một cái nhìn cũng không thèm cấp cho Thời Sênh, vội vàng kiểm tra toàn bộ căn phòng một lần.

Thời Sênh yên lặng lấy điện thoại gọi cảnh sát.

Báo cảnh sát xong, người xâm nhập vào nhà cũng đi từ trên gác xuống, muốn đi ra ngoài.

Thời Sênh nhanh nhẹn chặn ở cửa, "Anh Lệ, xông vào nhà của tôi xong cứ thế mà định đi ngay à?"

Nam chính thì giỏi lắm sao?

Nam chính có thể tùy tiện phá cửa, xông vào nhà người khác sao?

Mặt Lệ Thừa Vân âm trầm như nước, đáy mắt có lửa giận thiêu đốt, hắn không thèm ngẩng đầu, móc từ trong túi ra một tấm chi phiếu, ghi ghi mấy chữ rồi đưa cho Thời Sênh.

"Tránh ra!"

"Ai thèm tiền của anh." Thời Sênh đưa tay đẩy chi phiếu về, "Chúng ta cứ chờ cảnh sát tới rồi hãy nói tiếp."

Lúc này Lệ Thừa Vân mới cảm thấy không thích hợp, trong đầu đột ngột nghĩ lại vừa rồi cô gái này có gọi tên hắn.

Lệ Thừa Vân ngẩng phắt đầu, thấy rõ cô gái trẻ ở đối diện.

Gương mặt nhỏ nhắn, mày liễu cong cong, một đôi mắt sáng, ánh mắt đàng hoàng lại ẩn ẩn có nét kiêu ngạo.

Cái loại kiêu ngạo này khiến cho người ta quên đi bộ dáng của cô.

Lệ Thừa Vân nhíu mày: "Quý Lưu Huỳnh?"

Nữ sinh này đã mất tích cả tháng rồi, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?

"Xem ra anh Lệ còn chưa quên tôi, thật đúng là hân hạnh." Thời Sênh ngoài mặt cười nhưng trong không cười.

Lệ Thừa Vân nghe ra vẻ không đúng trong lời nói của Thời Sênh.

Lúc trước hắn tìm người cũng không tự mình liên hệ, làm sao mà cô ta biết được chứ?

Chỉ có thể là chuyện liên quan tới việc ba cô ta mất tích gần đây.

"Cô Quý, chuyện vừa rồi thực xin lỗi, đây là một chút bồi thường, mong cô nhận lấy, nếu không đủ thì có thể liên hệ với trợ lý của tôi. Bây giờ tôi có việc gấp, có thể phiền cô nhường đường không?"

Giọng của Thời Sênh tràn đầy khiêu khích, "Đây là nhà của tôi, tôi muốn làm gì thì làm, không muốn làm gì thì sẽ không làm."

Ai bảo anh xông vào đây.

Còn bắt ông đây nhường đường ư, không có cửa đâu.

Trong đôi mắt Lệ Thừa Vân hiện lên một tia cảnh cáo, "Cô Quý, đừng ép tôi ra tay."


"Đến đi, ra tay đi." Thời Sênh xắn tay áo.

Bản cô nương trước giờ đánh nhau chưa biết sợ ai.

Đừng nói một tên bại não như anh!

Lệ Thừa Vân không thèm ra tay với phụ nữ, nhưng cô gái trước mặt sao cứ cho hắn có cảm giác ngứa tay, rất muốn đánh cô.

Lệ Thừa Vân cảm thấy mối liên hệ giữa mình và Khúc Diệu càng lúc càng yếu, Khúc Diệu sắp rời khỏi khu vực này rồi, hắn phải mau chóng tìm ra cô.

Lệ Thừa Vân kéo kéo cà vạt, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Thời Sênh, sau đó hắn đột nhiên xuất chiêu.

Thời Sênh dễ dàng chặn được đòn tấn công của hắn, nhưng vì sức lực của cơ thể này không đủ nên cũng không thể phản đòn lại được, ngược lại còn bị hắn bức đến sát cửa.

"Cô Quý, cô không phải đối thủ của tôi, tôi không muốn đánh nhau với con gái, tránh ra."

"Phi!" Thời Sênh hất hất tóc mái, "Thế vừa rồi tên bại não nào ra tay với tôi? Mà cũng đúng, anh vốn là bại não mà."

Lệ Thừa Vân: "..." Càng muốn đánh cô ta.

Nửa giờ sau, cảnh sát mới tới nơi.

Vừa bước vào cửa đã thấy một đống hỗn độn, sau đó thấy một người đàn ông bị trói lại, nằm dưới nền nhà đầy vẻ chật vật.

Cảnh sát ngớ người ra, đây là cái tình huống gì vậy?

Vị này là chủ nhà ư? Cướp chạy rồi à?

Thời Sênh bưng một chén nước từ trong bếp đi ra, một đám cảnh sát liền chĩa súng về phía cô, "Không được nhúc nhích."

Thời Sênh: "..."

Cảnh sát vất vả lắm mới có thể hiểu rõ tình hình hiện tại. Họ khó lòng mà tin được chuyện một vị tổng giám đốc lại xông bừa vào nhà người khác như thế.

Nhưng căn cứ vào hiện trường thì có thể thấy đúng là cửa phòng bị phá hỏng bằng ngoại lực mạnh.

"Tôi xinh đẹp như hoa thế này, ai biết anh ta xông vào là muốn làm gì? Tôi chỉ đang phòng vệ mà thôi."

Cảnh sát: "..." Xinh đẹp như hoa đâu chẳng thấy, chỉ thấy một đứa con gái vừa lộn xộn, vừa lôi thôi.

C917

Thời Sênh tuyên bố muốn kiện Lệ Thừa Vân, tập thể đoàn luật sư của Lệ Thừa Vân liền xuất động, vất vả lắm mới tẩy trắng được cho hắn.

Dù sao, theo cách nói của Thời Sênh thì từ xông bừa vào nhà đã tăng lên đến có ý đồ quấy rối, vân vân.

Sức chiến đấu của người thường sao có thể bì được với Thời Sênh chứ.

Lệ Thừa Vân bị oan mà chỉ có thể nuốt nhục vào bụng.

Nhưng Lệ Thừa Vân chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế, từ hành vi bắt cóc nguyên chủ của hắn, có thể thấy nam chính này là một người đàn ông rất độc ác.

Thời Sênh quay về chỗ trọ, chủ nhà đang đứng bên ngoài, sắc mặt cực kỳ tối tăm.

"Cô Quý!" Chủ nhà tức giận hét lên, "Sao mới có một ngày mà cô đã biến nhà tôi thành cái dạng này?"

Thời Sênh thực oan uổng nhưng vẫn chịu nhận lỗi.

Dù sao cũng chính tay cô làm hỏng đồ nhà người ta, tuy rằng nam chính cũng có phần nhưng cô vẫn phải là người phụ trách chủ yếu.

Đã làm người thì không thể đến lúc cần đứng ra chịu trách nhiệm lại trốn tránh được.

Chủ cho thuê nhà thấy thái độ của cô rất thành khẩn nên cũng bớt giận một chút.

"Đây là tiền mà Lệ Thừa Vân bồi thường." Thời Sênh đưa chi phiếu cho chủ nhà.

Chủ nhà khoát tay, "Bỏ đi, mấy thứ này tôi cũng không cần, cô cứ giữ lại đi. Nhưng căn nhà này tôi không thể cho cô thuê nữa, chúng tôi chuẩn bị định cư hẳn ở nước ngoài, quyết định sẽ bán nhà."

Ôi mẹ kiếp!

Lại vô gia cư nữa à?

Chủ cho thuê nhà tới đây để nói chuyện này, ai ngờ vừa đến đã thấy ngay cảnh tan hoang của nhà mình.

Lúc đầu, chị ta cũng rất tức giận, nhưng thái độ của Thời Sênh rất ngoan ngoãn, lại có người ngoài làm chứng là không liên quan gì tới cô gái này.

Chị ta cũng biết hiện tại con gái ở ngoài xã hội sống không dễ dàng, mà chị ta cũng chẳng thiếu chút tiền này.

"Cô Quý, cũng không phải tôi làm khó dễ gì cô, là chồng tôi vừa mới quyết định như thế, cho nên tôi không có cách nào cả."

Thời Sênh lại lưu lạc đầu đường xó chợ, cô để chi phiếu lại, không công không hưởng thụ.

Nghèo quá đi!

Nghèo muốn cạp đất mà ăn rồi!

Cướp bóc là nhanh nhất, vẫn là đi cướp là nhanh nhất đúng không?

Nghĩ tới cảnh mình bị một đám cảnh sát chĩa súng vào, cô vẫn nên kiếm tiền kiểu đứng đắn thì hơn.

"Cô làm sao thế?"

Một cái đầu đột nhiên ló ra từ phía sau Thời Sênh.

Cô chụp tay về phía đó theo bản năng nhưng chỉ xuyên qua đầu đối phương, toàn bộ bàn tay như thò vào trong thùng đá, nháy mắt bị đông lạnh tới cứng ngắc.

Cô vội vàng rụt tay lại.

Mẹ nó, nữ chính có độc!

Khúc Diệu bay từ sau ra trước, "Cô ở đây làm gì?"

"Liên quan rắm gì tới cô."

"Sao cô lại hung dữ thế?"

Thời Sênh làm mặt lạnh, "Tôi vốn là kẻ hung dữ."

Khúc Diệu quệt miệng, "Nhưng tôi lại cảm thấy cô rất cô đơn."

Thời Sênh nhìn Khúc Diệu với vẻ thờ ơ. Khúc Diệu mặt mũi tươi tỉnh, "Tôi có thể cảm nhận được, cô rất cô đơn."

Sau đó giọng cô hạ thấp xuống, "Chúng ta giống nhau."

Ngoại trừ Lệ Thừa Vân, cô cũng không thể nói chuyện được với người nào khác.

"Không phải cô có Lệ Thừa Vân sao?" Thời Sênh đổi một tư thế thoải mái hơn.

"Sao cô biết anh ta?" Khúc Diệu kinh ngạc hô lên.

Thái độ cả kinh của Khúc Diệu làm cho huyệt thái dương của Thời Sênh cũng giật giật, "Đoán."

"Thế cô là đạo sĩ à? Thảo nào cô có thể nhìn thấy tôi, cô sẽ thu thập tôi à?" Khúc Diệu bay vòng quanh Thời Sênh, hết vấn đề nọ đến vấn đề kia bay ra khỏi miệng cô ta.

Nữ chính lải nhải kiểu này, quả thực chỉ có nam chính mới chịu được.

Khúc Diệu hỏi liên tiếp mấy chuyện, Thời Sênh không thèm trả lời lấy một câu, Khúc Diệu cũng không nổi giận, "Lệ Thừa Vân muốn lợi dụng tôi, nhưng tôi biết anh ta muốn lợi dụng tôi để làm gì, cho nên tôi mới chạy."

Mẹ kiếp, nữ chính nhận ra nam chính có âm mưu sớm thế này à?

Theo cốt truyện bình thường, hẳn là tới cuối truyện nữ chính mới biết chứ, sau đó nảy sinh đủ các loại hành hạ nhau chết đi sống lại, sau đó nam chính hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra người mình yêu là nữ chính.

Cuối cùng là kết thúc hạnh phúc mỹ mãn.

Khúc Diệu không ngốc, ngược lại, cô rất sớm nhìn ra các vấn đề, ra quyết định cũng rất quyết đoán, vừa biết Lệ Thừa Vân muốn lợi dụng mình liền lập tức bứt ra khỏi hắn.

"Cô muốn ngủ ở đây à?" Khúc Diệu lại tiếp tục lải nhải, "Nơi này thường xuyên có mấy chuyện kỳ quái xuất hiện, tốt nhất cô nên đổi chỗ khác đi."

"Còn có cái gì kỳ quái hơn cô sao?" Thời Sênh bĩu môi, hung hăng trừng mắt, "Nếu cô không đi, tôi sẽ thu thập cô."

Khúc Diệu co rúm người lại, cô nhìn một đống nhà lớn đứng sừng sững phía sau, hơi chần chừ, "Thế được rồi, tự cô hãy cẩn thận nhé, ngày mai tôi lại tới tìm cô. Cảm ơn cô đã nói chuyện với tôi. Chuyện đó... thật sự là cô nên đổi một chỗ tốt hơn đi."

Lật bàn, từ đầu tới cuối chỉ có một mình cô là người nói, bản cô nương đây còn chưa nói câu nào nhé!

Không đúng, một con ma!

Khúc Diệu vẫy tay rồi bay về phía xa.

Thời Sênh ngồi xuống ghế, nhìn ra sau lưng, hình như ở đây là một bệnh viện.

Ở bệnh viện, nhiều nhất là oan hồn.

Nhưng cô cũng không thấy gì kỳ quái cả, hơn nữa hình như cô chỉ nhìn thấy một mình Khúc Diệu, không thấy hồn ma nào khác.

Bản cô nương sao lại có cảm giác mình nghịch tập thành nam chính vậy?

Ảo giác, khẳng định là ảo giác rồi.

Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, thiết kiếm ở đây, cho dù ma quỷ cũng không dám lại gần.

Ngày mai nên nghĩ cách tìm người tài trợ kiếm tiền thì hơn.

Không muốn cạp đất mà ăn.

Không muốn ngủ ngoài đường.

Khoan đã...

Trong không gian của ông đây nhiều thứ linh tinh như thế, mang đi bán là được rồi nhỉ?

Cho nên, não của cô gần đây bị tàn rồi à?

Chắc chắn là do bị dọa ở thôn Khúc gia kia rồi.

Ngày mai đi bán đồ vậy.

...

Để tránh phiền toái thì vẫn nên rời đi, cái chỗ như bệnh viện thế này cứ cách xa một chút là tốt nhất.

Không cần tiết kiệm tiền nữa, Thời Sênh lập tức đi thuê phòng.

Đứng ở cửa sổ, có thể trông sang dãy nhà tầng của bệnh viện ở đối diện. Không biết có phải vì do ánh sáng hay không mà Thời Sênh thấy bên đó tối tăm mù mịt hơn bên này rất nhiều.


Đến nửa đêm, Thời Sênh nghe thấy xa xa có tiếng quỷ khóc sói tru, cô rời giường, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra nhìn.

Bên ngoài không có gì kỳ quái, cô đứng một hồi rồi lại buông rèm ra, xoay người đi.

Đúng lúc rèm cửa buông xuống, hình như bên ngoài có sương mù bắt đầu chuyển động, xẹt qua cửa sổ cực nhanh, biến mất trong bóng đêm.

Thời Sênh đứng ở bên giường, qua khe hở của rèm cửa thấy đám sương đó dần dần biết mất.

Đó là cái gì?

Đi theo cô hay chỉ là đi ngang qua?

Thời Sênh trầm tư một lát, quyết định chờ đợi, nếu là đi theo cô, vậy chắc chắn nó sẽ còn xuất hiện, lúc này đuổi theo nó tuyệt đối không phải hành động sáng suốt gì.

Ừm, ngủ!

Thời Sênh dán trong phòng mấy tấm phù, sau đó leo lên giường đi ngủ.

Hôm sau, Thời Sênh xem ti vi, tin tức trên ti vi nói có người nhảy lầu ở bệnh viện đêm qua.

Đây đã là vụ nhảy lầu thứ ba xảy ra ở bệnh viện này.

Ở bệnh viện, có vài người không chịu nổi đả kích, đi tìm chết thì cũng có thể hiểu được, nhưng nếu liên tục phát sinh ba vụ thì sẽ làm cho người ta thấy kỳ quặc.

Thời Sênh xem thời gian nhảy lầu, chỉ trước khi cô nhìn thấy đám sương mù kia không lâu.

Có âm mưu.

"Cô đã biết tin này rồi à?" Khúc Diệu đột nhiên chui qua bức tường vào phòng.

Thời Sênh: "..." Ma hù chết người!

Cô xem xét mấy cái phù, "Cô vào bằng cách nào?"

"A?" Khúc Diệu mê mang nhìn Thời Sênh, chỉ chỉ lên tường, "Thì cứ thế... vào thôi."

Thời Sênh lấy ra mấy tấm phù, muốn dán lên người Khúc Diệu.

Khúc Diệu kinh hãi, nhanh chóng xuyên qua tường biến mất, hồi lâu sau mới ló đầu ra, lắp bắp hỏi: "Cô cô... Cô muốn thu tôi ư?"

C918

Thu ông nội nhà cô.

Cô nha, lại có thể không bị phù này ảnh hưởng.

Đây không phải kỹ năng mà ma nên có!

Cho dù cô là nữ chính thì cũng không thể!

Cái này không hợp với quy tắc của thị trường.

"Tôi muốn thử chụp cô một chút, xem có thể chụp chết cô không." Thời Sênh cầm phù đi về phía tường.

Khúc Diệu rụt đầu lại, từ bên kia nói vọng sang, "Tất nhiên là sẽ chết rồi. Nếu tôi mà chết thì sẽ không có ai nói chuyện với cô đâu."

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, người muốn nói chuyện với cô nhiều lắm.

"Cô miễn dịch với đám phù này." Thời Sênh chỉ vào phù ở cửa, "Lại đây để tôi chụp một chút xem có thật là cô miễn dịch với chúng không?"

Khúc Diệu nhìn nhìn lá phù dán trên cửa.

Từ khi cô ta trở thành ma, chỉ gặp được mỗi Lệ Thừa Vân là có thể nhìn thấy ma, sao mà biết phù là gì chứ, nhưng nhìn cũng không khác mấy cái phù người ta hay vẽ trên TV nhiều lắm...

"Không cần." Khúc Diệu lắc đầu.

Lỡ như chụp vào chết thật thì sao?

Thời Sênh nhún vai, thu lại lá phù, mặc quần áo vào, thu thập đồ đạc rời khỏi phòng.

Khúc Diệu nhìn theo bóng dáng của Thời Sênh, một hồi lâu sau mới bay theo.

Bên ngoài hành lang không có người, Khúc Diệu không nhịn được, lại tiến lên nói.

"Tên cô là gì? Đến giờ tôi còn chưa biết tên cô? Cô là đạo sĩ thật..."

Giọng của Khúc Diệu im bặt, thân mình cô ta cứng đờ tại chỗ, trên trán đột nhiên bị dán một lá phù màu vàng che hơn nửa mặt cô ta.

Ngón tay Thời Sênh đặt trên mi tâm cô.

Đầu tiên Khúc Diệu hơi hoảng sợ, nhưng về sau không cảm thấy đau đớn gì, cô ta làm cái đầu méo đi để trán không dính vào lá bùa của Thời Sênh nữa, "Có phải phù này của cô vẽ sai rồi không?"

"Cô gái... Cô đang làm gì thế?" Dì quét dọn vệ sinh từ phòng bên cạnh đi ra, nhìn tư thế quái dị của Thời Sênh thì kỳ quái hỏi.

Thời Sênh bình tĩnh thu hồi tay, "Cháu cảm thấy xui xẻo ở đây hơi nặng, muốn đuổi tà giúp mọi người. Không cần cảm ơn cháu, cháu là Lôi Phong."

Dì quét dọn: "..." Người tâm thần này từ bệnh viện nào chạy ra thế, bà có nên báo cảnh sát không đây?

Thời Sênh rời khỏi tầm mắt của dì quét dọn với tư thế vô cùng tao nhã.

Rời khỏi khách sạn, Thời Sênh đi tìm một cửa hàng đá quý, bên ngoài có ánh mặt trời nhưng Khúc Diệu lại không hề sợ, đi sát Thời Sênh một tấc không rời.

"Cô gái, cô cần giúp đỡ gì sao?" Thời Sênh vừa đi vào liền có người chào đón, thái độ cực kỳ lễ phép.

Thời Sênh hơi hơi vuốt cằm: "Tôi có đồ muốn bán."

Những cửa hàng đá quý thường thu mua đồ, cho nên khi Thời Sênh nói vậy, người phục vụ cũng không lấy làm kỳ quái, "Mời cô đi bên này."

Thời Sênh được đưa vào một gian phòng tiếp khách, "Cô chờ một chút, tôi đi mời thầy giám định. Ừm... Xin hỏi tiểu thư muốn bán đồ vật gì?"

Thời Sênh lấy từ trong túi quần ra một miếng phỉ thúy nhỏ.

Phục vụ mỉm cười, "Xin tiểu thư chờ một chút."

Phòng tiếp khách nhanh chóng yên tĩnh, Khúc Diệu bay lên bàn ngồi, hỏi một câu mà cô đã nghẹn suốt đường tới đây, "Cái phù lúc nãy vẽ sai đúng không?"

Thời Sênh liếc nhìn cô ta một cái, "Muốn biết?"

Khúc Diệu gật đầu rất mạnh.

Thời Sênh cong mắt, cong môi, "Tôi không nói cho cô."

"Tại sao?" Khúc Diệu bĩu môi, "Dù cô có vẽ sai, tôi cũng không cười cô đâu mà."

Thời Sênh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nửa cười nửa không nhìn cô ta, "Cô không thấy cô không giống những con ma khác à?"

"Ý cô nói là chuyện tôi có thể ra ngoài ánh sáng mặt trời hả?" Khúc Diệu chớp chớp mắt, "Từ ngày đầu tiên tôi làm ma đã như thế, không hiểu tại sao."

"Không phải..."

"Ngại quá, để ngài đợi lâu rồi." Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, ngắt ngang lời Thời Sênh định nói.

Khúc Diệu im lặng nhìn Thời Sênh và người giám định trao đổi. Cô ta nhìn Thời Sênh không ngừng móc ra đồ, người giám định cũng sướng đến sắp phát điên rồi.

Nhưng cuối cùng vì tất cả những thứ lấy ra đều có giá trị cao nên đối phương tỏ vẻ tài chính hiện tại không đủ, nhưng nếu cô muốn bán thì họ cũng sẽ cố gắng điều động vốn.

Hai thứ phía trước bán đi đã đủ cho Thời Sênh tiêu nên cô liền giữ lại món đồ cuối cùng.

Đối phương nhanh chóng tiến hành giao dịch, cung kính tiễn Thời Sênh rời đi.

Rời khỏi tiệm đá quý, người bên ngoài đi tới đi lui, Khúc Diệu không tiện hỏi, một đường theo cô đi mua nhà, mua đồ đạc.

Thời Sênh tiêu tiền đúng là như nước chảy.

Lúc còn sống, gia cảnh của Khúc Diệu cũng không hề dư dả, nhưng từ sau khi đi theo Lệ Thừa Vân, cô cũng chưa từng thấy hắn trả tiền hào phóng thế này.

Tiền của cô ấy là nhặt được à?

Thời Sênh cũng không biết mình mua cái gì, dù sao đến lúc mua xong, cô chẳng còn lại bao nhiêu tiền cả.

Đi vào trong tiểu khu, Khúc Diệu mới dám nói chuyện: "Lúc trước cô định nói gì?"

Thời Sênh ấn thang máy, "Cô và mấy con ma khác khác nhau ở chỗ..." Cô kéo dài giọng, "Cô là một sinh hồn."

"Đinh..."

Thời Sênh tiến vào thang máy, chờ đến khi cửa thang sắp khép kín lại, Khúc Diệu mới bay vào, "Cái gì mà tôi là sinh hồn?"

"Đơn giản mà nói, cô còn sống, chỉ là hồn lìa khỏi xác, nếu tìm thấy thân thể của cô thì cô có thể sống lại." Thời Sênh đơn giản và thô bạo giải thích một lần.

Sinh hồn không có phản ứng với phù, nhưng cũng có loại phù chuyên nhằm vào sinh hồn.

Khúc Diệu mất một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu: "Ý của cô là tôi chưa chết?"

"Đinh..." Cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Giọng của Thời Sênh lẫn trong tiếng cửa thang máy, "Có lẽ vậy."

Cô bước ra khỏi thang máy. Một luồng gió lạnh thổi thẳng qua, Thời Sênh không nhịn được mà rùng mình một cái. Cô nhìn hành lang, ánh sáng đầy đủ, ánh mặt trời bên ngoài có thể chiếu vào nhưng vẫn cứ cảm thấy lạnh.

Lúc trước, khi tới xem phòng, cô hoàn toàn không có cảm giác này.

Mẹ nó, không phải mua được một căn phòng ma đấy chứ?

Thời Sênh mở cửa tiến vào, Khúc Diệu mất hồn mất vía theo sau. Lúc Thời Sênh sắp đóng cửa lại, cô ta vụt bay tới, "Tôi thật sự chưa chết à?"

Sao cô ta lại chưa chết chứ?

Cô nhớ rõ ràng là...

Cô chết thế nào ấy nhỉ?

Khúc Diệu đột nhiên mơ hồ. Cô chỉ nhớ là mình đã chết, nhưng lại không biết mình chết như thế nào.

"Sao mà tôi biết được cô chết hay chưa, đi ra ngoài!"

Ông đây không phải nam chính, cô nói cùng tôi thì được cái rắm gì?

Khúc Diệu bị ánh mắt của Thời Sênh làm cho sợ hãi, không tự chủ được mà lùi lại phía sau, trơ mắt nhìn cửa phòng đóng lại.

"Hung dữ quá!" Khúc Diệu thì thầm một câu, bay lòng vòng trên hành lang một hồi, tìm một chỗ ngồi.

Gió lạnh trên hành lang thổi tới từng trận, Khúc Diệu ngồi một lát liền đánh bạo bay vào nhà của Thời Sênh.

Nhưng lần này, đầu cô ta đụng ngay vào tường.

Khúc Diệu xoa xoa trán, đưa tay sờ sờ vào tường trước mặt, cảm thấy đúng là đụng vào tường thật, cô ta có thể chạm vào vật có thực thể ư?

Khúc Diệu chạy tới căn hộ bên cạnh thử một chút nhưng lại xuyên qua ngay lập tức.

Cho nên không phải cô ta không thể vào, mà là căn nhà đó có vấn đề.

Cô ấy có phù, chắc chắn là loại phù có thể khắc chế mình rồi.

Khúc Diệu hơi thất vọng, còn tưởng mình có thể chạm vào đồ vật rồi chứ.

Aizz...

Khúc Diệu cúi đầu chuẩn bị rời khỏi căn nhà này. Đúng lúc cô ta xoay người, một bóng đen liền xẹt tới bên cạnh cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com