ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

898-902

LittleZiZi14

Chương 898

Lúc hai người cãi nhau, đội ngũ khổng lồ đã tới phía dưới.

Chỗ bọn họ đứng dễ dàng thấy được, lại không giấu giếm, người phía dưới liếc mắt một cái liền thấy được, nhưng trước đó bọn họ phải xử lý đám sâu mới có thể đi qua.

Thời Sênh nhìn thấy bọn họ dọn dẹp đám sâu, động tác thuần thục, vài người đồng tâm tác chiến, phối hợp ăn ý, có thể thấy được đội ngũ này không phải tùy tiện lập ra.

Nhưng những người này cũng có người tác chiến một mình, không khác gì máy móc giết chóc.

"Lại có thể khống chế người chơi đẳng cấp cao à." Thời Sênh lầm bầm một tiếng.

Người chơi đẳng cấp cao cũng không kết phái, đều đi một mình.

"Tôi có nghe nói có một loại thẻ đen, có thể biến người thành con rối của mình." Phương Thần ở bên cạnh giải thích, lại nhìn đội ngũ khổng lồ kia một cái, tổng kết, "Đầu lĩnh đội ngũ này nhất định có thẻ con rối."

Thời Sênh nắm chặt tay kêu răng rắc.

Lại có thể tăng tích lũy rồi.

Nhìn thấy người bên cạnh trong trạng thái muốn thử xem sao, Phương Thần có chút khó hiểu, "Không phải cô mới nói không muốn đi đánh nhau sao?"

"Hiện tại tôi muốn không được sao?" Thời Sênh lấy kiếm.

"Phụ nữ thật dễ thay đổi."

Người phía dưới vừa mới dọn sạch xong đám sâu, hai bóng đen từ trên lầu nhảy xuống, ngay cả lời dạo đầu cũng không nói, trực tiếp bắt đầu giết.

Chờ họ phản ứng lại, người bên bọn họ đã nằm la liệt.

Thời Sênh một kiếm chém xuống, xử lý cả mảng cũng không thành vấn đề.

Nếu có linh khí, một kiếm của cô xử lý cả đám đều là chuyện phẩy tay một cái mà thôi.

Phía sau đội ngũ.

Một người phụ nữ nằm trên một chiếc ghế, ngũ quan cô ta rất tinh xảo, nhưng không biết vì sao đặt cùng nhau, liền cảm thấy có chút khó coi.

Người phụ nữ ngắm nghía chiếc thẻ đen như mực trong tay, ánh sáng lưu chuyển xung quanh, mơ hồ có thể thấy được cấp bậc phía trên.

LV80.

"Lão Đại, Lão Đại, không tốt, phía trước có hai người giết rất nhiều người của chúng ta."

Một người đẩy đám tiểu đệ vây xung quanh người phụ nữ ra, vô cùng lo lắng vọt vào.

Người phụ nữ nhướng đôi mày rậm, "Hai người?"

Người bẩm báo gật mạnh đầu, "Hai người, người phụ nữ kia nhìn có chút giống Dư Hạ trong truyền thuyết."

"Dư Hạ?" Người phụ nữ ngồi thẳng người, giọng nói thô ráp, "Xác định là cô ấy sao?"

"... Không xác định lắm, nhưng mà trên tay cô ấy có thanh kiếm rất lợi hại, rất giống lời đồn bên ngoài."

Bên ngoài truyền miệng hình tượng Dư Hạ nhiều nhất chính là có một thanh kiếm cực kỳ lợi hại.

Người phụ nữ cất thẻ đen đi, "Đi, đi xem."

Người phụ nữ mang theo vài người đến đội ngũ phía trước, tốc độ giết người của Thời Sênh nhanh như ngồi hỏa tiễn, mới một lát như vậy, đã ngã một mảng.

"Dừng tay!" Người phụ nữ quát lớn một tiếng.

Người của cô ta dừng, nhưng Thời Sênh cũng không dừng lại, chớp mắt đánh ngã những người vừa dừng tay.

Cô bảo dừng thì ông phải dừng sao?

Mơ đi!

Người phụ nữ cũng không dự đoán được Thời Sênh phản ứng như vậy, một hồi lâu mới nhướng mày, "Dư Hạ đứng đầu bảng cũng chỉ có chút khí chất thế thôi sao?"

Khí chất? Đó là cái gì? Bản cô nương không có!

Thời Sênh tiếp tục chém người.

"Dư Hạ dừng tay! Tôi muốn nói chuyện với cô!" Người phụ nữ cao giọng.

Không nói.

Hai người phụ nữ có cái gì hay mà nói, có bách hợp được đâu.

Tiếp tục chém người...

Người phụ nữ vốn nghĩ mình có thể nắm trong tay toàn bộ. Nhưng trong trạng thái Thời Sênh hoàn toàn không nghe, đã sắp phát triển thành tình huống cô ta không thể đoán trước được.

Nhìn thấy càng ngày càng nhiều người ngã xuống, người phụ nữ cũng không có gì đau lòng, người của cô ta đều ở phía sau, đám con rối đã chết, lại lấy một đám khác là được.

"Dư Hạ tôi và cô không oán không cừu, cô nhằm vào tôi như vậy, có ý gì?"

"Tất cả mọi người cũng không phải người tốt gì, cô nói nực cười thật." Thời Sênh bớt thời giờ trả lời một câu.

Mọi chuyện trên thế giới này, nếu không phải anh nhằm vào tôi chính là tôi nhằm vào anh, còn cần có ý gì nữa?

Người phụ nữ bị một câu của Thời Sênh chặn họng.

Tất cả mọi người không phải người tốt.

Người đi vào nơi này, có người tốt sao?

Người phụ nữ lấy thẻ đen ra lần nữa, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Thời Sênh.

Cô ta vốn muốn mời chào cô lại đây, nhưng mà lúc này... Vậy thì biến thành con rối của cô ta đi.

Người phụ nữ thúc giục thẻ đen, trong thẻ đen tựa hồ có sợi tơ vô hình, cực nhanh vươn tới chỗ Thời Sênh.

Vòng quanh cổ tay cô, bò thẳng lên cổ.

Thời Sênh cảm giác được luồng lực khống chế kia, một giọng nói từ phía chân trời xa xôi truyền đến.

"Chủ nhân của cô là Chung Tình, chủ nhân của cô là Chung Tình..."

Không ngừng lặp lại những lời này.

Thời Sênh cau mày, con ngươi bình tĩnh không gợn sóng nhìn về phía đám người phía sau người phụ nữ, thuật con rối cấp thấp như vậy cũng muốn khống chế cô?

Mẹ cái con thiểu năng!

Quả thực là sỉ nhục bản cô nương.

Chung Tình vẫn quan sát Thời Sênh, nét mặt cô không có gì gợn sóng, đôi mắt kia lại càng không vấn đề, căn bản là nhìn không thấy cảm xúc gì, lúc nhìn thẳng vào, chỉ cảm thấy có luồng khí lạnh âm u.

Không ngờ cô ấy lại không bị khống chế...

Cô ta cấp 80, chẳng lẽ cấp bậc của cô ấy còn cao hơn mình?

Những người trong thế giới cao cấp đó kỳ thật cũng tương đương với bị tẩy não, biến thành con rối.

Chung Tình không giống những người khác bị biến thành máy móc chỉ biết giết chóc, chính là bởi vì trong tay cô ta có thẻ con rối.

Theo lý thuyết, cấp bậc này của cô ta được cho là cấp bậc cao nhất thế giới này...

Sao lại không có hiệu quả gì với cô ấy?

Chung Tình còn chưa hiểu được nguyên nhân, đàn em bên người đột nhiên bị thứ gì đó đánh bay.

Trước mắt cô ta tối sầm lại, hàn quang lóe ra, một bóng người dừng trước mặt cô ta, cười dài xuất hiện trong mắt cô ta, "Muốn khống chế tao à, nguyện vọng này thật vĩ đại."

Đáy lòng Chung Tình kinh hãi lui từng bước ra sau, mồ hôi lạnh chảy dọc toàn thân, cô ta đẩy người bên cạnh, "Giết nó, giết nó cho tao."

Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, lại vung kiếm chém qua.

Chung Tình cũng chỉ ỷ vào thẻ con rối của cô ta, cấp bậc cao thao túng nhiều người, nhưng năng lực thực chiến của cô ta rất yếu đuối.

Chống lại mộtngười chơi không theo lẽ thường như Thời Sênh, Chung Tình chỉ có thể quỳ.

Chung Tình biết tình thế không ổn, vội bỏ chạy, những người khác thấy Chung Tình chạy, sao còn có thể lưu lại, cũng chạy theo Chung Tình.

"Chạy cái gì? Không phải muốn nói chuyện với tao sao? Chúng ta đến tâm sự cuộc đời đi." Giọng nói nhẹ nhàng bị gió tản đi, lại vẫn chuẩn xác rơi vào tai Chung Tình.

Chung Tình quay đầu, nhìn thấy người phụ nữ vừa rồi còn đang chém người, lúc này lại đạp kiếm đuổi theo.

Loại thời điểm này ai còn nói chuyện với cô chứ!

"Ngăn nó lại!" Chung Tình quát lớn người bên cạnh.

Những người này tuy rằng cũng muốn chạy trốn, nhưng không dám cãi lời Chung Tình, dừng lại ngăn chặn Thời Sênh.

Thời Sênh đâu biết quy củ đánh nhau gì, dù sao cứ mãnh liệt chém qua là được rồi.

Chương 899

Chung Tình không dám quay đầu lại xem, cô ta chạy thẳng về phía trước, cũng không biết chạy bao lâu, phía sau không có tiếng động nữa, cô ta chạy chậm lại, nhìn lại phía sau.

Chỉ nhìn thấy phế tích san sát nối tiếp, phía sau vô cùng im lặng.

Chung Tình dừng bước, chống đầu gối thở, trái tim đập thình thịch, cảm giác như muốn nhảy ra.

Từ lúc cô ta tiến vào trò chơi này, lên tới người chơi cao cấp, chưa từng thê thảm như vậy.

"Dư Hạ!" Ánh mắt Chung Tình tàn nhẫn, sâu trong nội tâm cô sợ hãi người phụ nữ kia.

"Muốn báo thù không?"

Chung Tình ngẩng vụt đầu lên, ánh mắt nhìn bốn phía vài vòng, vẫn trống rỗng như cũ, không có bất cứ kẻ nào...

Không có bất cứ kẻ nào...

Không đúng, thuộc hạ của cô ta đâu?

Vừa rồi cùng cô ta chạy, còn vài người!

"Muốn báo thù không?"

"Ai! Ai đang nói chuyện? Đi ra!" Chung Tình quát chói tai.

"Cô muốn báo thù không?" Giọng nói kia dần dần rõ ràng lên, giống như nói nhỏ bên tai cô ta.

Chung Tình kinh hãi nhìn bốn phía, trên cánh tay nổi hết da gà.

"Người nào trốn trốn tránh tránh thế, có bản lĩnh đi ra!"

"Cô muốn báo thù không?" Giọng nói kia lặp lại những lời này.

"Đi ra cho ta!"

"Mày muốn làm gì? Đừng tưởng tao sợ mày, lăn ra đây cho tao!"

Chung Tình quát khản giọng, cũng không có ai đi ra. Người của cô ta biến mất một cách lạ thường, hiện giờ lại xuất hiện giọng nói kỳ quái như vậy, đáy lòng Chung Tình sợ hãi, cô ta nhìn bốn phía, nuốt một ngụm nước miếng, nhấc hai chân nặng như chì, tiếp tục chạy về phía trước.

Nhưng mà dù cô ta chạy bao lâu, giọng nói kia đều như bóng với hình.

"Rốt cuộc mày là ai?" Chung Tình có chút không chịu nổi rống to.

"Tôi có thể cho cô cơ hội báo thù." Giọng nói kia cuối cùng cũng đổi một câu.

"Vì sao? Vì sao mày muốn giúp tao? Mày là ai?"

Thật lâu sau giọng nói kia mới trả lời, "Bởi vì tao muốn Dư Hạ chết."

Dư Hạ...

Lại là cô ta!

Tưởng tượng đến vẻ chật vật vừa rồi của mình, đáy lòng Chung Tình chỉ ngập tràn lửa giận, cô ta siết chặt nắm tay, "Mày có thể giúp tao như thế nào?"

...

Thời Sênh không đuổi theo Chung Tình, không phải vì cô muốn không đuổi, mà là lúc cô đuổi theo, đã không tìm thấy bóng người.

Vì tránh cho tên biến thái chết tiệt Phương Thần kia độc chiếm thẻ đen, cô đành đi về trước quét tước chiến trường.

Phương Thần đã thu lại tất cả thẻ đen, đang đếm đếm.

"Sáu trăm tám mươi tám, sáu trăm tám mươi chín..."

Đếm xong, Phương Thần chia một nửa, "Mỗi người một nửa."

Thời Sênh liếc mắt nhìn Phương Thần một cái, khí thế Phương Thần nhất thời ngắn lại, "Cô sáu tôi bốn, không thể thiếu."

Hôm nay hắn cũng ra sức như vậy.

Nhưng mà không thể không nói, từ khi đi theo cô, thẻ đen trên người hắn cũng từ từ nhiều lên.

Thời Sênh không phục, "Hơn phân nửa người là tôi chém, dựa vào cái gì tôi sáu anh bốn, tôi bảy anh ba!"

"Cô đã nhiều như vậy rồi, cho tôi thêm mấy tấm thì có sao?" Phương Thần muốn chơi xấu, "Cô đừng nhỏ mọn như vậy."

Sắc mặt Thời Sênh hung ác, xoa thắt lưng, "Đối với một người luôn muốn trộm kiếm của ông, ông keo kiệt thì sao? Mau lấy lại đây, bằng không ông gọt anh đấy!"

Phương Thần: "..."

Cuồng bạo lực!

Phương Thần không tình nguyện đưa thẻ đen cho Thời Sênh. Thời Sênh cầm thẻ đen đi về phía trước, đưa một ít cho Miêu Miêu.

Miêu Miêu ngồi dưới đất, dựa theo phương pháp Thời Sênh dạy cô, lấy thẻ đen đút vào thẻ của mình.

Đây là kỹ năng mới Thời Sênh mới lĩnh ngộ được không lâu.

Thẻ đen đẳng cấp cao có thể ăn thẻ đen thấp hơn.

Nghe rất vô lý, nhưng cái thế giới này vốn đã rất vô lý rồi, cho nên cũng không có gì kỳ quái.

Phương Thần xót ruột nhìn Miêu Miêu cho thẻ ăn.

Vì sao có thể cho tiểu nha đầu này, tiểu nha đầu này có giúp sức chút nào đâu, mà cô lại vô duyên vô cớ cho nhiều như vậy.

Bất công!

[Chúc mừngngười chơi Miêu Miêu thăng cấp LV75]

Miêu Miêu vui vẻ, quay đầu nhìn Thời Sênh, "Chị Dư Hạ, em lên cấp 75."

Phương Thần lại nhận một mũi tên.

Hắn mới cấp 73, cô nhóc này đã 75, còn muốn cho người sống không!!

Thời Sênh đưa nốt thẻ đen còn lại qua, "Lên tới 80."

Thẻ đen thăng cấp không giống cái khác, dùng một lần đến lần thứ hai lại không được, thứ này vẫn hữu hiệu, cấp bậc thẻ đen càng cao, thăng cấp lại càng nhanh.

Giống như là chơi trò chơi, người chơi tiền thật tiêu tiền mua kinh nghiệm đan, mà người chơi nghèo khó chỉ có thể đánh quái thăng cấp.

Thời Sênh tuyệt đối thuộc loại người chơi tiền thật.

Miêu Miêu cầm thẻ đen tiếp tục thăng cấp, chờ cô ăn hết thẻ đen, cấp bậc cũng lên tới 80.

[Chúc mừng người chơi Miêu Miêu trở thành người chơi thứ mười lên cấp cao nhất. Cấp bậc thế giới tăng lên chín sao, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng]

Phương Thần: "..." Mẹ nó! Hắn còn chưa thăng cấp mà thế giới sao lại thăng cấp rồi!!

Thế này còn chơi làm sao được?

Điều làm cho nội tâm Phương Thần càng hỏng thêm chính là, ngay sau đó thẻ đen bắn ra một tin tức.

[Chúc mừngngười chơi Bạch Kỳ kích phát hình thức cao nhất, cấp bậc thế giới thăng lên mười sao]

Phương Thần: "..." EXM?

Hắn có thể lựa chọn tự sát không?

"Hình thức cao nhất là gì?" Thời Sênh nắm thẻ đen, cũng không biết là đang lầm bầm lầu bầu, hay là đang hỏi Phương Thần.

Phương Thần cũng không biết, tự nhiên không thể giải đáp.

Nhưng vào lúc này, sắc trời bên ngoài đột nhiên tối sầm xuống, tia chớp vô cớ xuất hiện.

Vô số bóng đen cùng với tia chớp rơi xuống, hình thù kỳ quái, hình thể cũng không thống nhất.

Mấy thứ này vừa rơi xuống đất, giống như một con sư tử bừng tỉnh, phẫn nộ phá hủy mọi thứ bên cạnh, cách gần còn có thể đánh nhau.

Cũng có loài người nhỏ xinh hạ xuống, rất nhiều người đều không rõ ràng tình huống, đã bị quái vật này chụp chết.

Này là thứ gì? Altman đại chiến tiểu quái thú? Thực vật đại chiến cương thi?

Thời Sênh khó hiểu nhìn phương xa càng ngày càng nhiều bóng đen.

Đã có bóng đen dừng ở gần bọn họ, bắt đầu phá hủy kiến trúc, cả thế giới chỉ còn lại tiếng ầm vang.

...

Thế giới cấp mười sao chính là các loại quái vật hoành hành, quái vật lớn như ngọn núi nhỏ, bé nhất cũng lớn như chiếc xe.

Hình dạng hoàn toàn là đột biến gien, thân mèo đầu chó, mình trâu chân lợn, như bị người ném vào máy móc tổ chức lại một lần, nhìn quỷ dị vô cùng.

Mục tiêu của quái vật là loài người, trừ lúc ban đầu tới có đánh nhau, lúc sau liền vô cùng thống nhất bắt đầu công kích loài người.

Mà loài người vẫn đang không ngừng nội chiến như cũ.

Lúc trước tinh cấp tăng lên đã loại đi những người không phù hợp. Có thể sống tiếp, nếu không phải ôm đùi hạng nhất thì chính là biến thái có thực lực.

Nhóm biến thái nội chiến cũng là rất thú vị.

Thời Sênh cả ngày đam mê thăng cấp không thể tự thoát ra được, căn bản là mặc kệ những người khác.

Phương Thần đi theo cô tán loạn, mặc dù cấp bậc không tăng nhanh như cô, nhưng cũng cầm cờ đi trước.

Trước kia đều là người khác đi theo sau hắn kiếm lời, hiện tại thành hắn đi theo sau người khác kiếm lời.

Đáng sợ nhất người này chính là phụ nữ.

# Ký chủ của tôi trầm mê thăng cấp#

Chương 900

Bởi vì cấp bậc thế giới tăng quá nhanh, Ngải Mễ căn bản không theo kịp tiến độ này. Ngay từ đầu cô ta còn có thể miễn cưỡng đuổi kịp, đến lúc sau đã cố hết sức rồi.

Thế giới này trải đầy quái vật, cấp bậc này của cô ta căn bản sống không nổi.

Vì sống sót, trong khoảng thời gian này cô ta nhận hết đủ kiểu tra tấn.

Có đôi khi cô ta nghĩ, mình sống vì cái gì, thống khổ như vậy, còn không bằng chết đi.

Nhưng mà nghĩ đến nụ cười kiêu ngạo vênh váo, không coi ai ra gì của Dư Hạ kia, Ngải Mễ liền cảm thấy mình có thể chống đỡ được.

"Ngải Mễ, cô nghĩ gì vậy? Lão Đại gọi cô đấy!" Một cô gái bên cạnh vỗ vỗ vai Ngải Mễ, tốt bụng nhắc nhở cô.

Ngải Mễ chán ghét nhíu mày, nhìn lại hướng kia.

Một người đàn ông bên kia đang dùng ánh mắt không chút nào che dấu đánh giá cô.

Lúc trước cô suýt chết, là người đàn ông này cứu cô. Người đàn ông này thừa dịp cô bị thương, chiếm đoạt cô. Sau đó hắn phát hiện cô có thẻ trị liệu, đãi ngộ của cô ở đội ngũ coi như không tồi.

Nhưng mà tưởng tượng đến người đàn ông này ở trên người mình xằng bậy, Ngải Mễ muốn giết hắn.

Ngải Mễ hít sâu một hơi, đứng dậy đi qua chỗ người đàn ông, "Lão Đại."

"Lại đây ngồi." Lão Đại vỗ vỗ bên người.

Ngải Mễ đè nén cảm giác ghê tởm ngồi xuống, gục đầu che đi ánh sáng lạnh nơi đáy mắt, nếu cô ta có thực lực, đã sớm giết gã đàn ông này.

Nhưng mà cấp bậc của hắn cao hơn cô nhiều lắm. Cho dù là lúc ở trên giường, cô cũng không có biện pháp...

Một cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng Ngải Mễ.

Lão Đại đưa tay lợn ra ôm thắt lưng Ngải Mễ, kéo cô ta vào ngực mình, "Sao lại không vui? Ai chọc giận em, nói cho tôi biết, tôi giúp em xả giận."

Ngải Mễ rất xinh đẹp, hơn nữa có thẻ trị liệu, khí chất cũng tốt hơn những người phụ nữ khác. Lão Đại rất chiều chuộng cô ta, ở trong đội ngũ thuộc loại đối tượng bị ghen tị.

"Không có, chỉ đang nghĩ đến Bạch Kỳ và Dư Hạ thôi." Giọng Ngải Mễ ép tới rất thấp.

"Nghĩ đến bọn họ làm gì?" Đáy mắt Lão Đại có chút không vui, hai người kia cứ cách một thời gian sẽ đi ra tăng cảm giác tồn tại.

"Bọn họ hình như rất lợi hại."

Lão Đại im lặng một lát, đột nhiên gật đầu thừa nhận, "Đúng là rất lợi hại."

Khóe miệng Ngải Mễ không kìm được khẽ run rẩy một chút.

Nghe loại chuyện này, hắn nên nhảy dựng lên phản bác mới đúng, sao lúc này lại thừa nhận bọn họ lợi hại chứ?

Lão Đại không ngốc, hai người này giống như đang đấu nhau, làm cấp bậc thế giới tăng thẳng lên cấp mười sao, nếu bọn họ không có bản lĩnh thật sự, sớm đã chết rồi.

"Được rồi, em đi làm chút gì cho tôi ăn đi." Lão Đại vỗ vỗ thắt lưng Ngải Mễ, nói với vẻ gia trưởng: "Có tôi ở đây, việc này còn không tới phiên phụ nữ như em lo lắng."

Toàn thân Ngải Mễ nổi đầy da gà, nghe thấy có thể rời đi, cũng không muốn nói thêm gì, vội vàng đứng dậy.

Hiện giờ mọi người ở thế giới này không có nhiệm vụ cụ thể, duy nhất phải làm đại khái chính là tìm thức ăn, tránh né quái vật, sống sót.

Đội ngũ của Ngải Mễ cũng không tính là lớn, nhưng là không tính là nhỏ, vật tư tiêu hao rất lớn, ngay từ đầu là phân phối, sau lại đều tự quản.

Nhưng mà vật tư của Lão Đại cùng người phụ nữ của hắn là có người quản lý riêng. Ngải Mễ đi tìm người lấy thức ăn, làm đơn giản một chút, đưa cho Lão Đại.

Chờ Lão Đại ăn xong, Ngải Mễ trở về, phát hiện phần của cô ta đã bị người khác ăn mất.

Hai người phụ nữ bên cạnh, một người đang vuốt tóc, một người nhìn cô ta như cười như không.

"Ai ăn?" Ngải Mễ cầm đồ trong tay đặt sang bên cạnh, ánh mắt âm lãnh đảo qua họ.

"Không biết." Người phụ nữ như cười như không trả lời, hất cằm, "Chúng tôi đâu có nhìn thấy."

Con ngươi Ngải Mễ nhíu lại, tiến lên nắm lấy tóc người phụ nữ, ấn cô ta lên tường bên cạnh.

"A! Con đĩ Ngải Mễ này, buông... Mày dám động thủ với tao... Lão Đại cứu mạng, Ngải Mễ muốn giết người......" Người phụ nữ bị đau, cào cấu Ngải Mễ.

Ngải Mễ che miệng người phụ nữ, "Tao hỏi lại một lần, ai ăn."

Người phụ nữ đang vuốt tóc bên cạnh nhích lại gần, lúc trước cô ta từng bị Ngải Mễ trừng trị, cũng không muốn lại bị trừng trị một lần nữa.

"Ư ư ư..." Người phụ nữ ra sức giãy giụa.

"Ngải Mễ... Ngải Mễ cô làm gì thế?" Lại một cô gái từ bên cạnh lao tới, lôi Ngải Mễ ra, "Cô đã quên chuyện lần trước à? Cô còn dám động thủ, bị Lão Đại nhìn thấy cô lại bị phạt đấy."

Lão Đại ghét nhất phụ nữ động thủ với nhau. Hắn cảm thấy như vậy là không tôn trọng hắn. Người phụ nữ của hắn nên lấy hắn làm chính, không thể tranh cãi giành sự cưng chiều.

Ngải Mễ vốn đang tức giận, "Cô ta ăn đồ ăn của tôi, tôi giáo huấn cô ta thì làm sao?"

"Tôi cho cô phần của tôi, cô đừng ầm ĩ với cô ta nữa." Cô gái nhỏ căng thẳng nhìn về xa xa, "Cô buông cô ta ra trước đi."

Ngải Mễ không muốn buông, "Cô giúp cô ta như thế, cô ta sẽ cảm thấy cô sợ cô ta."

"Ưm ưm ưm ưm..." Người phụ nữ vặn vẹo tứ chi, móng tay thật dài cào ráchmu bàn tay Ngải Mễ.

Thấy hai người muốn đánh nhau, cô gái khuyên can kéo mạnh Ngải Mễ ra. Người phụ nữ thoát được móng vuốt của Ngải Mễ, ôm mặt chạy như điên đến tố cáo với Lão Đại.

Cô gái kia trợn mắt há mồm, muốn bắt lấy người phụ nữ. Nhưng người phụ nữ kia chạy rất nhanh, còn vừa chạy vừa hô, căn bản không bắt được.

Ngải Mễ lạnh lùng nhìn tiểu cô nương một cái.

Người phụ nữ đi tố cáo với Lão Đại, Ngải Mễ bị Lão Đại phạt hai ngày không được ăn cơm. Cô gái nhỏ rất tự trách, đưa đồ ăn của mình cho Ngải Mễ, Ngải Mễ tức khí, nói không ăn là không ăn.

...

Đội ngũ tiếp tục đi, ở trên đường gặp hai quái vật, mọi người trong đội đi lên hỗ trợ, Ngải Mễ là trị liệu, không cần đi lên đánh nhau, liền đứng ở bên cạnh Lão Đại.

Nhưng mà hai quái vật này khó đối phó, một đám người thật lâu vẫn không bắt được, Lão Đại đành phải tự mình lên.

Ngải Mễ cùng mấy người đàn bà lúc trước cùng nhau tránh né quái vật nhỏ mà con quái vật kia mang đến. Lúc này cô đói cồn ruột, cũng không chú ý tới tình huống phía sau, không biết là ai đẩy cô một cái, cơ thể lảo đảo, bay thẳng đến chỗ quái vật.

"Ngải Mễ..."

Ngải Mễ phản ứng thật nhanh, tránh tiếp xúc thân mật với quái vật, nhưng lúc này cô đã bị một đám quái vật nhỏ vây quanh.

Cô ngẩng đầu nhìn lại chỗ vừa rồi, người phụ nữ ăn vụng đồ ăn của cô cười rất đắc ý.

Ngải Mễ nắm chặt nắm tay, cô sẽ không buông tha cô ta.

"Ngải Mễ, cẩn thận!" Cô gái nhỏ không ngừng rống to với Ngải Mễ.

Ngải Mễ vốn không ăn gì, thể lực tiêu hao rất nhanh, quái vật nhỏ này lại có khắp nơi, cô căn bản không giết được.

Tránh né quái vật nhỏ phía trước, phía sau lại lộ ra, sau lưng Ngải Mễ bị cào ra một vết thương rất sâu.

Thân mình Ngải Mễ mỏi mệt, cô cảm giác mình bị đàn quái vật nhỏ bao phủ.

Chẳng lẽ cô ta sẽ chết như vậy?

Không!

Cô ta không cam lòng!

Trong cơ thể Ngải Mễ bộc phát ra một dục vọng muốn sống, thể lực sắp đến cực hạn, lại khôi phục một ít.

"Ầm!"

"A..."

Tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ phía trước, Ngải Mễ nghe được có người gọi tên Dư Hạ.

Cô ta rất nhanh liếc mắt sang bên đó một cái, cô gái giẫm lên kiếm, từ không trung bay lại, tóc buộc gọn gàng, nhìn rất sạch sẽ sáng sủa.

Cô ấy vẫn là Dư Hạ kiêu ngạo tự tin như cũ.

Chương 901

"Dư Hạ, là Dư Hạ!"

"Cô ấy chính là Dư Hạ, nhỏ quá..."

"Vừa rồi là cái gì nổ vậy? Những thứ bị đánh trúng còn không còn cả tro nữa."

Người phía dưới túm tụm lại, nhìn thấy người trên trời dần dần lại gần, không biết cô ấy tới làm gì.

Thời Sênh nổ đám quái vật kia chỉ vì trượt tay thôi.

Cô vốn định nổ nữ chính, ai ngờ đám quái vật đột nhiên xông về phía cô, làm quả bóng năng lượng lệch một chút, trật vị trí.

Đây là vận may đấy!

Quái vật bị nổ chết một con, nhưng còn một con, người phía dưới vừa thở phào, lập tức lại bị một con quái vật khác công kích.

Trên trời còn một tên biến thái không biết muốn làm gì.

Bọn họ đều cảm thấy thật mệt mỏi!

Ngải Mễ dựa vào nghị lực bộc phát cuối cùng, tự cứu thành công.

Thời Sênh bay kiếm đi qua, chuẩn bị tiếp tục nổ nữ chính.

Hiện tại nữ chính mất tích đều là tính theo tháng, bản cô nương tìm nữ chính phát hoảng cả người.

"Soạt..."

Có cái gì đó cắt qua không khí, cảm giác áp bách khiến người ta kinh sợ từ bên cạnh áp lại, thiết kiếm nhận thấy được nguy hiểm, không cần Thời Sênh chỉ huy, cực nhanh bay lên không trung.

Phía dưới có một quả tên lửa xẹt qua.

Tên lửa!

Không nhìn lầm, kia chính là tên lửa!

Lật bàn, sao không gian này lại có tên lửa chứ!

Đạo diễn nơi này có người xâm nhập bừa!

Thời Sênh càng thêm kinh ngạc khi phát hiện quả tên lửa vẫn đuổi theo phía sau. Chẳng những tên lửa, còn là một quả tên lửa bám đuôi.

Nguyên lý bám đuôi không rõ ràng lắm, nhưng mà nó cố tình đuổi theo cô.

Thời Sênh bị đạn đạo đuổi theo tán loạn, bị đuổi đến xù lông, cuối cùng nhảy từ thiết kiếm xuống, cầm thiết kiếm vung lên, kiếm khí bổ ra, đánh vào tên lửa.

Cũng không có tiếng nổ mạnh.

Thời Sênh chỉ nghe thấy một tiếng 'ầm' không nhẹ không nặng, tên lửa kia nổ tung, tranh chữ trực tiếp từ đuôi thả xuống.

Chữ to màu đỏ thiếu chút nữa làm bỏng mắt Thời Sênh.

"Thời Sênh cô là đồ thiểu năng!"

Thời Sênh cô là đồ thiểu năng...

Thiểu năng...

Giỏi lắm Mộ Bạch.

Thời Sênh đứng vững, một lần nữa giẫm lên thiết kiếm bay lên không trung, chém nát tranh chữ, tên lửa ở không trung bị Thời Sênh chém xuống, nện xuống đàn quái vật, 'ầm' một tiếng nổ tung.

Dòng khí suýt nữa làm Thời Sênh rơi từ thiết kiếm xuống.

Thời Sênh: "..." Thằng thiểu năng này!

Soạt soạt...

Soạt soạt...

Âm thanh vang lên liên tiếp, vô số tên lửa từ bốn phương tám hướng bay tới, tranh chữ cái này nối cái kia hạ xuống.

Bảy chữ "Thời Sênh cô là đồ thiểu năng" ngông nghênh trong gió.

Người phía dưới nhìn thấy một màn quỷ dị trên không trung, đều im lặng, Đang chơi trò gì vậy?

Thời Sênh là ai?

Thời Sênh cắn răng, tên thiểu năng Mộ Bạch chắc chắn ở gần đây.

Nhưng mà ở đâu?

Tầm mắt Thời Sênh nhìn quanh bốn phía, nơi này trước khi biến thành phế tích chắc là trung tâm thương mại, kiến trúc cũng không cao.

Muốn khống chế mấy thứ này, Mộ Bạch phải ở chỗ cao...

Tầm mắt Thời Sênh dừng ở nơi nào đó.

Cô xem xét tên lửa xung quanh, cô vừa động, tên lửa cũng động.

Vì thế hình ảnh chính là...

Một cô gái ngồi trên kiếm bay phía trước, phía sau tên lửa treo tranh chữ đuổi theo, thật xa nhìn thấy còn tưởng rằng tới gây sự.

Mọi người: "..." Trò gì đây? Đi rồi à?

...

Thời Sênh bay thẳng lên lầu cao, trên nhà cao tầng không thấy được người.

Chỉ treo một cái biểu ngữ ở giữa.

Nội dung biểu ngữ: "Thời Sênh cô là đồ thiểu năng!"

Thời Sênh nhìn chằm chằm mái nhà trong chốc lát, lấy ra mấy quả bóng năng lượng ném xuống.

Một quả năng lượng không đủ để phá vỡ tòa nhà lớn như vậy, nhưng mà mấy viên rơi xuống, tòa nhà biến mất trong nháy mắt.

Vừa rồi rõ ràng là cái bẫy, còn lâu cô mới ngốc như vậy, xông lên trước tự tử.

Quanh đây đều là nhà cao tầng, tòa nhà vừa rồi kia là cao nhất, phá vỡ rồi liền nhìn thấy toà nhà phía sau.

Thật xa Thời Sênh liền nhìn thấy người đứng trên lầu cao nhất.

Nhưng mà thân hình kia... Cũng không phải đàn ông.

Lần này Mộ Bạch biến thành người phụ nữ?

Thời Sênh chần chờ một lát, giẫm thiết kiếm đi qua, đến gần mới nhìn rõ người phụ nữ kia là ai.

Thời Sênh nhướng mày, người phụ nữ không phải ai khác, là người phụ nữ lần trước chạy trốn - Chung Tình.

Cô ta cầm trên tay một cái máy tính, thứ không nên xuất hiện ở thế giới này. Tên lửa rõ ràng là cô ta điều khiển.

Con mẹ nó!!

Tên thiểu năng Mộ Bạch kia hiện tại còn học được cách tìm người thay thế mình.

Chung Tình nhìn thấy Thời Sênh, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng, "Dư Hạ, đi chết đi!"

Ngón tay cô ta nhấn màn hình rất nhanh, tên lửa xa xa bay nhanh về phía Thời Sênh, tên lửa chi chít đồng loạt hội tụ xung quanh Thời Sênh.

Chung Tình ấn cái nút màu đỏ trên màn hình máy tính, nháy mắt, tên lửa cùng lúc nổ mạnh.

Trời đất rung chuyển.

Mây hình nấm phóng lên cao.

Trong lòng bàn tay Chung Tình đều là mồ hôi. Vụ nổ chấm dứt, cô ta mệt mỏi dựa vào lan can bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm mây hình nấm bắt đầu tan rã.

Vừa rồi chỗ cô đứng cũng có thuốc nổ, nếu không uy lực cũng sẽ không lớn như vậy.

Cô ấy chắc hẳn đã chết rồi nhỉ?

Khẳng định đã chết!

Dưới đáy lòng Chung Tình tự an ủi mình, nhiều thuốc nổ như vậy, cô ấy cũng không phải kim cương bất hoại, sao có thể không chết.

"Mộ Bạch có nói cho cô, kết quả của việc đắc tội tôi là gì không?"

Cơ thể Chung Tình đột nhiên cứng đờ, tay đang nắm lan can phát run, gân xanh lộ ra. Cô ta chậm rãi quay đầu nhìn.

Người rõ ràng nên bị nổ chết, lúc này lại đứng ở trong phòng phía sau cô ta, trên người trừ bỏ hơi thê thảm một chút, cũng không có gì khác thường.

Trên mặt cô ấy thậm chí còn mỉm cười.

Nụ cười kia, thật sự rất đáng sợ, nhìn mà hoảng hốt trong lòng

Ánh mắt cô bình tĩnh, đám mây hình nấm bên ngoài ánh lên, có vẻ có chút xám trắng, làm cho cô càng thêm quỷ dị.

"Sao... Sao cô lại..." Không chết?

Thời Sênh ngoài cười nhưng trong không cười nhếch môi.

Muốn ông chết à, sao dễ dàng như vậy được.

Có điều lần này cô thừa nhận Mộ Bạch lợi hại, tính kế được cô.

Tòa nhà phía trước chính là ngụy trang.

Ngẫm lại có người càng ngày càng hiểu mình, đang âm thầm tính kế mình, Thời Sênh muốn xù lông.

Thời Sênh nâng kiếm bổ về phía Chung Tình. Chung Tình muốn chạy trốn, nhưng trừ nhảy xuống lầu, cô ta không còn đường khác.

Dù là ai cũng đều phải chết.

Ánh sáng lạnh trong mắt cô tới gần, tứ chi như là bị đông lạnh, không thể nhúc nhích.

Máy tính trong tay rơi trên mặt đất, màn hình tắt, vết nứt như mạng nhện trải rộng màn hình.

Thời Sênh đột nhiên thu kiếm, rất nhanh xoay người nhảy xuống bên kia, biến mất trước mắt Chung Tình trong giây lát.

Chung Tình cứng người đứng đó, không hiểu sao Thời Sênh đột nhiên chạy, nhưng mà Thời Sênh đi rồi, có phải có nghĩa là mình nhặt được lại một mạng không?

Nhưng mà giây tiếp theo, trước mặt cô ta liền rơi vào một khoảng sáng trắng.

Thời Sênh nhìn thấy kiến trúc bên cạnh bị đập vỡ, mệt lòng day day mi tâm.

Tên thiểu năng Mộ Bạch ngu ngốc này tiến bộ nhiều rồi đấy!

Ở trong máy tính mà cũng gài thuốc nổ.

Biết cô không chết khẳng định sẽ giết Chung Tình, mà xác suất máy tính bị chém rớt hoặc rơi xuống là 50%.

Ngẫm lại vụ nổ mạnh vừa rồi, hiện giờ lỗ tai Thời Sênh vẫn còn ong ong, lục phủ ngũ tạng đều như bị lệch vị trí, khó chịu.

Chương 902

Mộ Bạch nhận giáo huấn ở mấy không gian trước, khẳng định sẽ không dễ dàng tự ra mặt.

Giờ còn bắt ông đi tìm hắn à?

Cao giá gớm nhỉ!

Thời Sênh trở lại chỗ đám người lúc trước, trừ trên mặt đất có chút vết máu, đã không nhìn thấy người.

Chạy rồi à?

Đi một vòng xung quanh không thấy người, Thời Sênh cũng không tìm nữa.

"Chị Dư Hạ, chị đã trở lại." Thời Sênh trở lại nơi ở tạm thời, Miêu Miêu liền đi ra đón, nói rất nhanh: "Anh Phương Thần bị thương, chị mau đi xem một chút đi."

"Hắn có thẻ trị liệu, không chết được, xem cái gì, không xem, tôi phải nghỉ ngơi." Thời Sênh tránh Miêu Miêu.

"Chị Dư Hạ!" Miêu Miêu đuổi theo Thời Sênh.

Thời Sênh quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Miêu Miêu. Miêu Miêu dừng bước một chút, sắc mặt thoáng tái nhợt.

Cô túm vạt áo, nhìn Thời Sênh lên lầu.

Một hồi lâu Miêu Miêu mới chạy tới một chỗ khác, qua một đoạn ngoằn nghoèo, có thể nhìn thấy một người nằm trên mặt đất.

"Anh Phương Thần... Anh thế nào?" Miêu Miêu chạy qua, "Chị Dư Hạ không đến..."

Trên trán Phương Thần phủ kín mồ hôi lạnh, cả người đều run rẩy, môi xanh đen không bình thường.

Miêu Miêu luống cuống nhìn hắn, không biết nên làm gì.

Phương Thần thật ra nghĩ cũng rất thoáng, cho dù cô ấy đến đây, cũng chưa chắc đã có ích gì.

"Không sao..." Phương Thần khó khăn phun ra hai chữ.


"Sao có thể không sao được, anh sắp chết rồi." giọng Miêu Miêu hơi nức nở, "Em lại đi van xin Chị Dư Hạ."

Miêu Miêu nói xong liền đứng lên, Phương Thần muốn giữ cô lại, nhưng tốc độ của hắn không nhanh bằng Miêu Miêu, ngay cả góc áo của cô ấy cũng chưa đụng đến.

Phương Thần tựa hồ đã đoán trước được dáng vẻ xù lông của người phụ nữ trên kia.

Hắn sắp chết, cô không đâm thêm một đao đã tốt lắm rồi, sao có thể cứu hắn.

Hiển nhiên Phương Thần có dự kiến trước, Thời Sênh căn bản không để ý tới hắn.

Miêu Miêu cầu đã lâu, Thời Sênh mới đến ngó Phương Thần một cái, nhưng cô chỉ liếc mắt một cái, không làm gì cả.

"Tôi vừa không có thẻ trị liệu, vừa không phải bác sĩ, làm sao cứu hắn được?" Thời Sênh tức giận hỏi lại Miêu Miêu.

Miêu Miêu bị hỏi á khẩu không trả lời được.

Ở đáy lòng cô, Thời Sênh không gì không làm được, cho nên theo bản năng cô cảm thấy Thời Sênh nhất định sẽ có biện pháp.

"Miêu Miêu..." Phương Thần thở phì phò, "Cô ấy nói đúng, tôi có thẻ trị liệu... cũng không cứu được mình, cô ấy có thể có cách gì được."

Miêu Miêu cúi đầu, không dám nói lời nào.

Phương Thần nghiêng đầu nhìn về phía Thời Sênh, người sau lạnh nhạt nhìn hắn một cái.

Phương Thần bị thương là vì hôm nay ra ngoài, hắn gặp một sinh vật kỳ quái, nói nó kỳ quái, là bởi vì căn bản không thấy rõ thứ kia có bộ dạng gì nữa.

Tốc độ của nó cực nhanh, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy bóng lướt qua.

Hắn không cẩn thận, bị nó cắn vào chân, phát hiện có độc.

Ngay từ đầu hắn cũng nghĩ có thẻ trị liệu sẽ không sao, nhưng hắn phát hiện thẻ trị liệu hoàn toàn vô dụng, miệng vết thương không có cách nào khép lại.

Sau nửa đêm Phương Thần càng suy yếu khó chịu. Hắn cắn răng không kêu ra tiếng, chỗ miệng vết thương như có vô số con sâu chui vào trong, gặm cắn.

Miêu Miêu canh giữ bên người hắn, cắn môi giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên trán.

"Miêu Miêu..."

"Anh Phương Thần?"

"Nếu tôi... Nếu tôi chết, em lấy thẻ của tôi đi." Hắn sẽ không để cho người phụ nữ kia được lợi.

Miêu Miêu lắc đầu, "Không, anh Phương Thần anh sẽ không sao."

Phương Thần nhếch môi, xem kìa, quả nhiên cho Miêu Miêu là chính xác.

Ít nhất cô bé còn có thể quan tâm mình một chút.

Một đoạn thời gian cuối cùng sống trên đời này, cũng quá tệ như vậy.

...

"A..."

Sau nửa đêm Thời Sênh nghe thấy Miêu Miêu kêu thảm thiết, cô xoay người xuống dưới, đi thẳng đến lầu dưới.

Miêu Miêu nửa quỳ trên mặt đất, Phương Thần bảo vệ cô ấy sau lưng.

Thời Sênh nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, "Làm sao vậy?"

"Có cái gì đó..." Thân thể Phương Thần chao đảo, giống như sắp ngã xuống, "Thứ cắn tôi, theo tới đây."

Thời Sênh đi vài bước tới chỗ Miêu Miêu, một tay cô ấy ôm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhíu chặt lại, dường như rất khó chịu.

"Bị cắn à?" Thời Sênh đỡ cô ấy dậy, để cô ngồi vào bên cạnh, "Để tôi xem xem."

Thời Sênh gỡ tay Miêu Miêu ra, cuộn ống quần lên, trên chân nhỏ trắng nõn, có một dấu răng rất rõ ràng.

Đó là dấu răng của người.

Thời Sênh khẽ nhíu mày, đây là thứ gì?

Thời Sênh tìm xung quanh một vòng, không nhìn thấy cái gì kỳ quái.

Thời Sênh giúp Miêu Miêu xử lý miệng vết thương trước, mấy thứ trên người cô đều không dùng được, chỉ có thể đổi trong Hệ thống một loại thuốc trì hoãn độc tính phát tác.

Ngay khi Thời Sênh chuẩn bị đổi chỗ cho Miêu Miêu, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng nói.

"Phía trước có chỗ có thể nghỉ ngơi, mau vào đi."

"Mọi người nhanh lên..."

Có người giẫm cầu thang đi lên, nhìn thấy có ánh sáng, người xông vào trước sửng sốt.

"Nơi này có người." Một hồi lâu sau hắn mới hô với bên dưới.

Vài người lại nhanh chóngđi lên.

"Dư Hạ... Là Dư Hạ! Mau đi gọi Lão Đại." Có người nhận ra Thời Sênh, thúc giục người bên cạnh đi xuống gọi người.

Lão Đại được đám người vây quanh đi lên. Thời Sênh nhìn mấy người này có chút quen mắt, chính là mấy người buổi chiều hôm nay ở cùng nữ chính.

Chắc chắn nữ chính ở đây.

Lật bàn! Sao lại đi đến chỗ ông?

"Dư Hạ?" Lúc ban ngày cách trời cao, Lão Đại cũng không nhìn rõ, nhưng nhìn quần áo giống nhau, cho nên có chút không xác định hỏi.

"Làm gì."

Lão Đại kinh ngạc, đúng là cô ấy à!

Hắn phất tay cho những người khác lui xuống, sau đó cười, "Cô Dư, rất xin lỗi quấy rầy đến cô. Cô xem có thể cho chúng tôi ở trong này nghỉ ngơi một chút không?"

Đây là Dư Hạ! Hắn không có can đảm đắc tội.

"Cũng không phải đất tôi mua, anh thích làm gì thì làm, nhưng mà nơi này, không được tiến vào."

Lão Đại không ngờ Thời Sênh dễ nói chuyện như vậy, nhanh chóng nói: "Được được được, cảm ơn Cô Dư."

Hắn đi xuống lầu, bảo người đi lên, nhưng mà phía dưới đã truyền khắp, Thời Sênh ngay ở trên lầu.

Ngải Mễ ngồi trong góc, sắc mặt rất xấu, nghe thấy có người nói đến Dư Hạ, sắc mặt cô ta lại càng xấu hơn.

Vì sao lúc nào cũng gặp phải cô ấy?

"Ngải Mễ, cô mau đi xin lỗi Lão Đại đi, Lão Đại thương cô như vậy, sẽ không thật sự giận cô đâu."

"Tôi làm đúng vì sao phải giải thích?" Tính tình Ngải Mễ quật cường, đặc biệt là những lúc không phải mình sai.

Cô gái khuyên cô ta lo lắng nói: "Nhưng cô như vậy Lão Đại rất tức giận, cô nói xin lỗi Lão Đại sẽ không so đo với cô."

Bọn họ chạy trốn tới nơi an toàn, Ngải Mễ giết chết người phụ nữ đã đẩy cô ta ngay trước mặt Lão Đại.

Chuyện này rõ ràng đã khiêu khích quyền uy của Lão Đại. Hắn tức giận không phải vì không có phụ nữ, mà là Ngải Mễ không coi mình ra gì.

"Ngải Mễ cô nghe tôi một câu đi, hiện tại chúng ta cần nhờ Lão Đại, làm ầm lên với Lão Đại không tốt." Cô gái kia tận tình khuyên bảo.

"Tôi không đi." Trên người cô ta có thẻ trị liệu, cho dù người đàn ông kia tức giận, cũng sẽ không làm gì cô ta, vừa lúc cô ta cũng không muốn ở cùng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com