ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

893-897

LittleZiZi14

Chương 893

"Tôi làm nhiều chuyện nhàm chán rồi, chút này tính là cái gì." Thời Sênh hừ một tiếng, "Con người dù sao cũng phải tìm niềm vui cho cuộc sống của mình, tận hưởng lạc thú trước mắt, đâu biết khi nào sẽ chết đâu?"

"Xem ra cô ở bên ngoài cũng không có gì vướng bận." Có thể coi thế giới này thành chỗ vui chơi, cũng chỉ có người không hề vướng bận, vô cùng biến thái mới thế.

Thời Sênh nghiêng đầu, "Anh vẫn nghĩ còn có thể đi ra ngoài à?"

Dựa theo đặc điểm của tiểu thuyết, người sáng tạo thế giới này tuyệt đối không có ý tốt, cho dù có người thật sự đạt tới cấp bậc cao nhất, cũng không ra được.

Đương nhiên đây chỉ là kết luận của cô, nhưng mà cô không ngại đặt kết quả xấu nhất lên đầu.

Phương Thần ôm một tia hy vọng xa vời, "Có lẽ... Có lẽ có thể được?"

Trên mặt Thời Sênh đầy nụ cười ác ý, "Vậy thà rằng anh tự sát đi cho nhanh, nói không chừng phát hiện lúc này chỉ là ác mộng của mình."

Khó khăn lắm Phương Thần nổi lên một chút cảm xúc, bị những lời này của Thời Sênh đánh nát, "Lúc trước tôi còn không hiểu một cô nhóc như cô, sao có thể làm cho thế giới tăng lên một sao. Hiện tại tôi hơi hiểu rồi."

"Tôi còn có thể gọi thần long ra đấy." Thời Sênh lườm một cái.

"Cô ở bên ngoài gây ra chuyện xấu gì?" Phương Thần đột nhiên có chút tò mò.

Lúc này Phương Thần không chỉ tò mò về thanh kiếm kia, mà bắt đầu có chút tò mò về Thời Sênh này.

Lâu lắm rồi hắn không gặp người quỷ dị như vậy.

Lúc cô không nói lời nào, nhìn chỉ là một cô bé yếu ớt, mảnh mai, giống như một cô gái có thể dùng một ngón tay giết chết.

Nhưng khi có người chọc vào, mới phát hiện toàn thân cô đều là gai. Bạn đâm cô ấy một chút, thế nào cô ấy cũng sẽ đâm chết bạn, đâm không chết cũng phải tra tấn bạn nửa chết nửa sống.

Hắn chính là ví dụ rõ ràng.

Dù sao cô ấy sống không tốt, bạn cũng đừng mong sống được tử tế.

Thời Sênh suy nghĩ, "Giết người." Nghề của nguyên chủ là sát thủ, giết người đối cô mà nói là chuyện thường.

Nhưng mà muốn nói chuyện xấu chính cô trải qua.

Thì Sênh cặn bã tỏ vẻ: làm nhiều lắm, đếm không hết, viết một quyển tiểu thuyết, cũng phải dài ngàn vạn từ.

Thời gian hai người nói chuyện kỳ thật cũng không dài, vừa rồi lúc bọn họ gặp nhóm người thứ ba, đám người Ngải Mễ phía trước cũng gặp.

Mà không chỉ một nhóm, đám Thời Sênh giải quyết xong, bên kia còn đang đánh nhau kịch liệt.

Thời Sênh tìm chỗ cao cao ngồi xổm xuống, lấy hạt dưa xem chiến cuộc phía dưới.

"Cô không lo à?" Phương Thần nhịn không được, "Tất cả những người này đều là hướng tới cô."

"Sợ cái gì?" Thời Sênh phun vỏ hạt dưa, "Đoàn thứ ba theo anh nói, gặp người là giết, vậy đoàn thứ nhất với đoàn thứ hai nhất định sẽ kết minh. Đến lúc đó chính là hai bên chiến đấu với nhau, làm gì có thời gian tới bắt tôi."

Phương Thần: "..."

Tuy rằng cảm thấy là lạ chỗ nào đó, nhưng mà cô phân tích cũng rất có lý.

Không đúng!

"Cô không sợ bọn họ kết minh cùng bắt cô à?" Mặc dù nhóm thứ ba hơi giống cỗ máy giết người, nhưng bọn họ còn có chút lý trí.

Thời Sênh cười rất tự tin, "Vậy cứ đến đi, làm như tôi sợ bọn họ vậy."

Phương Thần sắp nghẹn đến nội thương, còn chưa nghĩ ra phải nói tiếp thế nào, lại nghe cô gái này kiêu ngạo nói, "Vừa lúc tận diệt lấy đầu người."

Phương Thần: "..." Luận kỹ thuật khoe khoang khoác lác, hắn chịu phục.

Gần đây Ngải Mễ và Hứa An Viễn bồi dưỡng cảm tình nhanh chóng, lúc này đã có chút ăn ý, hợp lực xử lý một người.

Phương Thần nghĩ Thời Sênh chỉ đến xem diễn, kết quả cô xem một lúc, đột nhiên đi tới nhà cao bên cạnh.

Phương Thần đứng tại chỗ không đi lên cùng, đại khái vài phút sau, một tiếng phành phạch từ phía sau dãy nhà cao tầng truyền đến, ngay sau đó chính là Hắc Tinh Linh ùn ùn kéo đến.

Phương Thần: "..." Hắn còn ở đây mà!!

Cô làm chuyện loại này còn không biết nhắc nhở một câu sao?

Cho dù không có tình đồng đội, tốt xấu gì cũng có chút đồng bọn chứ!!!

Thời Sênh mà biết nghĩ đến đồng bọn, cô sẽ không là Thời Sênh.

Hắc Tinh Linh vừa ra liền đi thẳng đến nhóm Ngải Mễ bên kia, dù sao đồ ăn bên kia cũng nhiều hơn, Phương Thần chỉ có một, không đủ chia.

Phương Thần nhân cơ hội chạy đến kiến trúc bên cạnh, đi theo phương hướng vừa rồi Thời Sênh đi, tìm được cô nàng nào đó đang ngồi một góc xem kịch.

"Cô cần gì phải chơi khó họ vậy?" Phương Thần rất không hiểu.

Với năng lực của cô, hoàn toàn có thể yên bình sống sót ở thế giới này, cần gì phải đi theo mấy người phía trước kia.

Còn gây sự như vậy.

Nếu thật sự muốn giết chết bọn họ, trực tiếp xông lên không phải tốt hơn sao, phiền toái như vậy làm gì?

Thời Sênh cắn hạt dưa, "Nhìn không vừa mắt."

Nam nữ chính đều nhìn không vừa mắt, tùy hứng như vậy đấy.

Phương Thần không muốn nói chuyện với Thời Sênh biến thái này. Hắn nhìn về phía chiến trường bên kia, đối mặt nhiều Hắc Tinh Linh như vậy, đám người Ngải Mễ chỉ có thể trốn chạy.

Thời Sênh vỗ vỗ tay đứng lên, lấy thiết kiếm đi xuống lầu.

"Làm gì đó?"

"Giết chim."

"..."

...

Phương Thần nghĩ đến sau khi mình nói rõ ngọn ngành với Thời Sênh, cho dù Thời Sênh không coi hắn là đồng bọn, cũng sẽ không hở chút là rút kiếm.

Hiển nhiên Phương Thần đánh giá cao địa vị của mình, Thời Sênh không có gì đặc biệt với hắn, phải lấy kiếm vẫn lấy kiếm.

Đối với một tên biến thái muốn cướp kiếm của mình, Thời Sênh làm sao có thể hạ thủ lưu tình được. Nếu không phải Phương Thần chạy trốn nhanh, đã sớm bị cô chém thành tám miếng cho chim ăn rồi.

Thời Sênh vẫn đi theo phía sau Ngải Mễ muốn tìm cách thăng cấp.

Thời Sênh trầm mê thăng cấp gọi BOSS thế giới, phỏng chừng đã không nhớ rõ mình phải làm gì nữa rồi.

Thế giới cấp ba sao, chẳng những có người chơi giống cỗ máy giết người, thời tiết cũng bắt đầu trở nên thay đổi thất thường.

Trời âm u mờ mịt, nói mưa là mưa.

Mưa này đều mang theo tính ăn mòn mãnh liệt, loài người căn bản không có cách nào đi trong cơn mưa này.

Nếu lúc trời mưa không tìm được nơi tránh né, đợi mưa tạnh cũng chỉ còn lại một đống máu loãng.

Nhưng mà mưa này lại là chất dinh dưỡng cho đám thực vật ăn thịt người. Trước khi trời mưa còn là một gốc cây non, sau khi trời mưa nói không chừng đã trưởng thành.

Trừ nấm ăn thịt người, hoa ăn thịt người, Thời Sênh còn nhìn thấy cỏ ăn thịt người, cây ăn thịt người, dây leo ăn thịt người...

Dù sao chỉ cần là thực vật, mẹ nó đều ăn thịt người.

"Đó là cái gì vậy!!"

Thời Sênh nghe được tiếng kêu sợ hãi phía trước, ngẩng đầu nhìn, vô số dây quấn quanh phế tích, một gốc cây đặc biệt lớn đứng ở trong đó, nở hoa hồng nhạt, quanh tán cây đều là màu phấn hồng.

"Hoa đào?" Thời Sênh nhướng mày, cây đào lớn như vậy, khẳng định có đồ để thăng cấp.

Thời Sênh lại bắt đầu ngứa tay.

Nhưng mà cô còn chưa đi lên, cây đào vừa rồi còn đứng, đã ầm ầm sập xuống, đóa hoa xung quanh nháy mắt lụi tàn.

Cây đào ngã xuống đất, thẻ đen của Thời Sênh có động tĩnh.

Cô lấy ra liền thấy, pháo hoa phóng đến hư không.

[Cấp bậc người chơi Bạch Kỳ cấp bậc quá cao, thế giới nhiệm vụ tăng lên bốn sao, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng.]

Thời Sênh: "..." Bạch Kỳ là thằng thiểu năng nào?

Lại dám đoạt bát cơm của cô?

Đã bảo để cho một mình cô lẳng lặng vênh váo cơ mà?

Chương 894

Thời Sênh muốn đi xem ai đoạt bát cơm của mình, cầm kiếm bừng bừng khí thế tiến lên.

Đám người Ngải Mễ còn tưởng rằng Thời Sênh tới tìm, đều đề phòng nhìn chằm chằm cô, ai biết cô đi qua bọn họ rất nhanh, cũng không nhìn họ lấy một cái.

Tới chỗ cây đào sập, Thời Sênh không nhìn thấy người, chỉ nhìn thấy mấy chữ khắc trên rễ đào trên mặt đất.

-- Đã lâu không gặp.

Đã lâu không gặp!

Lại là đã lâu không gặp!

Tên thiểu năng Mộ Bạch kia!

Đã lâu rồi Thời Sênh không bội phục một người nào như vậy. Chỉ có hắn sau mỗi lần tự sát còn có dũng khí đến khiêu khích mình, Thời Sênh cũng phải khen hắn.

Người có lòng kiên nhẫn, tất thành chuyện lớn.

Phương Thần giống như u linh xuất hiện bên cạnh Thời Sênh. Hắn cúi đầu nhìn chữ trên mặt đất, "Đây là viết cho ai?"

"Dù sao không phải gửi cho anh."

Phương Thần cười khẽ, " May quá, may mà không phải gửi cho tôi."

Hắn dừng một chút, "Cô biết Bạch Kỳ?"

Hắn biết Bạch Kỳ, nhưng cũng chưa từng gặp, nghe nói bộ dạng rất đẹp, cũng bởi vì bộ dạng rất đẹp, nên hắn lập tức nhớ kỹ hắn ta.

"Liên quan gì đến anh?" Vô sự xum xoe, không phải gian cũng là trộm.


Phương Thần nhún nhún vai, vốn định nói cho cô một chút tin tức, nếu cô đã nói như vậy, mình cũng đừng xen vào việc của người khác.

Nếu cô chết cũng hay, thanh kiếm kia sẽ thuộc về hắn.

Phương Thần cảm thấy mình thật sự rất thông minh.

Tên Bạch Kỳ này cũng có trong nội dung vở kịch, cũng là một BOSS thế giới, nhưng mà không ngờ bị tên thiểu năng Mộ Bạch kia chiếm mất.

Tập hợp BOSS thế giới không phải là giấc mộng.

...

Sau khi thế giới nhiệm vụ cấp bốn sao mở ra, Thời Sênh phát hiện trên bản đồ nhiều người lên, là cái loại tùy tiện đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy người ấy.

Những người này cũng không giống nhóm người thứ ba chỉ biết giết chóc, trong bọn họ có rất nhiều đều là người mới, vẫn còn mù mờ với quy tắc.

Đương nhiên cũng có người cấp bậc rất cao, thế giới này càng giống trường săn bắn hơn, người mới bị đưa vào chính là con mồi.

"Đừng mà... Van xin các ngươi đừng... Cứu tôi với, ai cứu tôi với, tôi không muốn chết..."

Thời Sênh hờ hững đi qua hiện trường giết hại, đạp lên máu tươi đầy đất, cô cũng không có phản ứng gì.

Người canh gác trên ngã tư đường cảnh giác quan sát cô, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười vang, ác độc lại vặn vẹo.

Quan sát Thời Sênh xong, người canh gác đột nhiên gào lên với bên trong, "Lão Đại, nơi này có một người phụ nữ, còn có một thằng trai bao nữa."

Trai bao Phương Thần: "??" Nằm cũng trúng đạn?

Nghĩ lại mới thấy, những người này coi trọng cô gái này, thì xui to rồi.

Một đám người đi từ trong ra, nhanh chóng chặn đường Thời Sênh, một gã to cao để râu đẩy người ra đi tới, ánh mắt dâm tà "Em gái đi một mình à?"

Thời Sênh liếc mắt nhìn gã kia một cái, "Mày mù à? Cả đám người đông như vậy mày không nhìn thấy à?"

Gã đàn ông sửng sốt, nhìn quanh bốn phía, "Em gái đừng lừa người. Sao ta chỉ nhìn thấy một mình em?"

Phương Thần: "..." Hắn không phải người sao?

Còn có một đám người cô nói ở nơi nào? Sao hai người này nói chuyện quỷ dị vậy.

Thời Sênh nhướng mày, xoa thắt lưng, hung dữ nói: "Chúng tao nhiều người thế mà mày chỉ nhìn thấy một mình tao, mày có ý tứ gì, cố ý gây sự phải không!"

Gã đàn ông: "..."

Hắn thật sự chỉ nhìn thấy một mình cô, tên trai bao kia có thể bỏ qua.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ "ông đây có người" của cô gái, gã đàn ông lại có chút không xác định, lẽ nào lại có ma?

"Chúng mày có thấy không?" Gã đàn ông quay đầu hỏi đàn em bên cạnh.

Đám đàn em cũng không hiểu ra sao, lắc đầu tỏ vẻ mình không thấy được.

"Con nhóc này lừa chúng ta, mày chỉ có một mình, làm gì có một đám đâu." Một đàn em hơi to gan tiến lên góp lời.

"Muốn đánh à! Đến đi!" Thời Sênh xắn tay áo.

Thời Sênh xắn tay áo xong liền lấy kiếm, lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, động tác lưu loát bổ tới. Kẻ gặp họa trước tiên chính là tên đàn em nói Thời Sênh lừa bọn họ.

Gã đàn ông vừa thấy đàn em bị đánh, ánh mắt vừa rồi còn có chút khinh bỉ lập tức sắc bén lên, "Bắt lấy nó cho tao, phải còn sống. Mẹ cái con đàn bà khốn nạn, lại còn dám động thủ. Hôm nay ông phải cho mày biết thế nào là lợi hại."

Thời Sênh nhếch môi cười, nhanh chóng xông lên trước, lao thẳng đến gã đàn ông kia.

Tốc độ của Thời Sênh vốn rất nhanh, lại thêm kỹ năng trên thẻ đen, nhóm người này làm sao có thể là đối thủ của Thời Sênh, chỉ trong nháy mắt, đã bị Thời Sênh đánh bại.

Số người trên nhiệm vụ tăng lên vèo vèo.

Cuối cùng còn đứng ở đây cũng chỉ còn lại gã đàn ông kia.

"Mày mày..." Lúc này gã đàn ông làm gì còn dáng vẻ thổ phỉ như vừa rồi, mặt xanh mét nhìn Thời Sênh, đáy mắt hình như có chút không thể tin.

"Chưa từng nghe đến tên tao sao?" Thời Sênh cười tủm tỉm nhìn gã đàn ông, môi hồng nhạt mở ra, "Tao tên là Dư Hạ."

Dư...

Dư Hạ!?

Đương nhiên hắn đã từng nghe đến tên Dư Hạ. Hắn là nhóm người thứ hai vào, biết rõ lời đồn về Dư Hạ.

Người phụ nữ này cưỡng chế thăng cấp thế giới lên hai sao, lại từ cấp hai sao tăng lên tới cấp ba sao.

Đều nói không thể dây vào người phụ nữ này được.

Nhưng lại có vô số người muốn giết cô.

Gã đàn ông xoay người bỏ chạy, còn chưa chạy ra mười mét, phía sau đột nhiên phát lạnh, cả người hắn đều nhào về phía trước, ngã trên một đống đất đá.

Thời Sênh chậm rãi tiến lên rút thiết kiếm về, lau sạch vết máu trên mũi kiếm, ánh mắt dừng trên người gã đàn ông còn chưa tắt thở.

"... Dư... Dư Hạ..." Gã đàn ông run rẩy vươn tay, cũng không biết muốn bắt cái gì, cuối cùng chỉ bắt được không khí, vô lực hạ xuống.

Thời Sênh âm u nói, "Muốn mạng tao à, phải học cách làm thế nào để giữ mạng trước đã."

"Xem ra một ngày nào đó, tôi sẽ có cơ hội giết chết cô."

Thời Sênh hừ lạnh, "Chờ mong ngày anh giết tôi, chỉ sợ đến chết anh cũng sờ không được một góc áo của tôi."

Phương Thần: "..." Nói cho cô biết, cứ không coi ai ra gì như vậy là ăn đòn đấy!

Thời Sênh bắt đầu lấy thẻ đen trên người những người này.

Ở chỗ phế tích vừa rồi những người đó dừng lại, có một cái đầu nhỏ thật cẩn thận ló ra quan sát xung quanh, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Thời Sênh.

Thời Sênh lấy xong của mọi người, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt dừng chính xác trên người đang rình mò mình.

Mái tóc vàng lúc này rất bẩn thỉu, sắp nhìn không ra màu sắc ban đầu, con ngươi xanh lam giống như bao phủ một tầng u ám, ảm đạm không ánh sáng, chỉ còn lại tuyệt vọng.

Người này, đúng là Miêu Miêu lúc trước bị tách ra.

"Dư..." Cô há miệng thở dốc, âm điệu khàn khàn, "Chị Dư Hạ."

"Bùi Tiến đâu?" Ánh mắt Thời Sênh bình tĩnh, giống như không thấy sự thảm hại của Miêu Miêu.

"Anh Bùi..." Miêu Miêu nói chuyện tựa hồ thực khó khăn, cần thở mạnh, "Anh Bùi... Anh Bùi chết rồi."

Chương 895

Sau khi Bùi Tiến cùng Miêu Miêu tách ra với Thời Sênh, may mắn còn sống sót. Nhưng mà sau hai lần thăng cấp, cấp bậc Bùi Tiến không theo kịp, gặp đám người vừa rồi kia, vì bảo vệ Miêu Miêu chạy trốn nên bị bọn họ giết.

Miêu Miêu không chạy được xa cũng bị bắt trở về, bọn họ thấy cô xinh đẹp, lúc này mới không giết cô.

Nhưng mà...

Thời Sênh lấy một bộ quần áo sạch sẽ trong không gian ra đưa cho Miêu Miêu thay, tóc thì chắc chắn không có cách nào làm sạch được.

Miêu Miêu thay quần áo xong, trầm mặc ngồi một bên, cổ và cánh tay cô ấy vẫn còn lưu lại một ít dấu vết.

Sau một lúc lâu Miêu Miêu mới nghẹn ra hai chữ, "Cảm ơn."

Thời Sênh quỷ dị liếc nhìn cô một cái, "Cô cảm ơn tôi làm gì? Cô không biết vì tôi nên cô mới có thể biến thành cái dạng này sao?"

Miêu Miêu ôm cánh tay, tựa hồ như vậy có thể làm cho cô ấy có chút cảm giác an toàn, "Em biết, nhưng mà chị giúp em giết bọn họ. Nếu chỉ mình em... Em không giết được bọn họ."

Ngay cả tự cứu mình cô ấy cũng không làm được, càng đừng nói đến báo thù cho Bùi Tiến.

Trong lòng cô ấy oán giận, là bởi vì Thời Sênh thế giới này mới biến thành như vậy. Nếu không biến thành thế này, anh Bùi cũng sẽ không chết.

Nhưng mà như thế thì có tác dụng gì.

Anh Bùi đã chết.

Mà Thời Sênh đã tiêu diệt những người hại chết anh Bùi.

Thời Sênh không hiểu lắm suy nghĩ của em gái này, "Cố gắng sống tiếp cho tốt đi."

Bùi Tiến rất quan tâm đến cô gái này, nếu không cũng sẽ không tình nguyện để mình bị bắt, cũng muốn để cho cô ấy chạy.

Miêu Miêu ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, cánh môi như mất đi màu sắc, cổ họng khô khốc, cô khó khăn nuốt nước miếng, "Em có thể đi theo chị không?"

"Đi theo tôi làm gì?"

Miêu Miêu dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, gằn từng chữ một: "Đi theo chị có thể sống, em muốn sống."

Thời Sênh chống cằm, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như cũ, "Muốn sống phải không từ thủ đoạn, cô xác định cô có thể giết người?"

Sắc mặt Miêu Miêu thoáng mơ hồ, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, cô ấy kiên định gật đầu.

Thời Sênh miễn ý kiến. Miêu Miêu coi như Thời Sênh đáp ứng rồi, lúc cô rời đi, chủ động đuổi theo cô.

Phương Thần càng ngày càng thấy kỳ quái, "Không phải cô nói không mang theo gánh nặng sao? Lẽ nào con nhóc này không phải gánh nặng?"

Thời Sênh lạnh lùng liếc hắn một cái, "Tôi thích."

Phương Thần "..."

Ờ, cô trâu cô có quyền.

Miêu Miêu là con lai. Lúc trước khi đến thế giới này, cô ấy lỡ tay đẩy mẹ kế xuống cầu thang, vốn mẹ kế cô ấy có thể sống sót, nhưng cô ấy không gọi điện thoại cấp cứu, trơ mắt nhìn mẹ kế chết.

Cô ấy ghét nhất là mẹ kế, lúc đối mặt với những người khác, cô ấy là thiên sứ nhỏ dịu dàng đáng yêu, nhưng lúc đối mặt với mẹ kế, cô ấy chính là tiểu ác ma bị tà ác chi phối.

Đương nhiên mấy tin tức này là Phương Thần hỏi ra, Thời Sênh sẽ không hỏi loại vấn đề buôn dưa lê này.

Phương Thần đột nhiên ném ra một vấn đề, "Cô có hối hận không?"

Thời Sênh hơi hơi liếc mắt.

"Không hối hận." Miêu Miêu kiên định lắc đầu, "Là cô ta đoạt cha tôi, hại chết mẹ tôi, cô ta chết là đáng đời."

"Nhưng cô lại vì vậy mà đi vào thế giới này, cô thật sự không hối hận chút nào sao?" Phương Thần tiếp tục hỏi.

Miêu Miêu chần chừ, vẫn lắc đầu.

Phương Thần quay đầu nhìn Thời Sênh, ánh mắt có chút phức tạp, "Tôi đã từng hỏi rất nhiều người, bọn họ cũng không hối hận chuyện từng làm."

"Cho nên kết luận của anh là gì?" Con người chỉ cần một khi tin tưởng vững chắc một chuyện, rất khó dao động.

Phương Thần cũng không biết mình có được kết luận gì.

Bởi vì bọn họ không biết hối cải, cho nên mới bị đưa tới nơi này, trải qua chuyện tàn khốc này sao?

Phương Thần nhích lại gần Thời Sênh, "Cô cảm thấy thật sự tồn tại thần sao?"

Việc này, hình như chỉ có thần mới có thể làm được?

Thần trừng phạt người không biết hối cải, tội nghiệt đầy người.

Những lời này hắn nghe được từ rất nhiều người đẳng cấp cao, càng là người gần với cỗ máy giết người, lại càng thờ phụng những lời này.

Bọn họ cảm thấy những người đó đều có tội, mà bọn họ chỉ tiêu diệt những kẻ có tội ở đây, bọn họ là sứ đồ của thần, về sau sẽ được thần cứu rỗi.

"Dựa vào cái gì phải nói cho anh?" Giọng Thời Sênh rất gợi đòn, trả lời một câu.

Phương Thần: "..."

Thực sự không thể nào nói chuyện nổi.

...

Thời Sênh và Phương Thần trì hoãn một thời gian ở phía sau, lúc đuổi theo đám Ngải Mễ, sắc trời đã tối mịt.

Xui xẻo là trời bắt đầu mưa, mà phía trước chỉ có một nơi tránh được mưa.

Nhóm Ngải Mễ đi vào trước Thời Sênh. Thời Sênh đi vào, hai người trong đó trực tiếp đứng ra ngăn cản Thời Sênh, "Nơi này các người không thể vào được."

Thời Sênh nhướng mày, "Vì sao?"

"Chúng tôi tới nơi này trước." Người nọ nhíu mày nói, ai muốn ở cùng một kẻ biến thái như vậy chứ.

Thời Sênh xù lông, "Viết tên anh chắc? Anh còn muốn chiếm đất xưng vương sao! Muốn đánh nhau cái phải không?"

"Đây là nơi chúng tôi đến trước chiếm được, thứ tự đến trước và sau chẳng lẽ cô không học qua à?"

Thời Sênh giơ giơ thiết kiếm, "Tôi còn biết nắm đấm ai to hơn người đó có quyền nói."

"Dư Hạ cô đừng quá quắt!" Em gái bên cạnh Ngải Mễ trực tiếp chạy lại đây, "Đây là chỗ chúng tôi chiếm trước, cô không thấy xấu hổ à?"

"Ôi." Thời Sênh khoa trương kinh ngạc một chút, "Thật đúng là không thấy."

Xấu hổ là cái quỷ gì?

Cô còn có thể có thứ đó sao?

"Cô..."

Ngải Mễ đè lại bả vai em gái kia, kéo cô ta ra sau lưng, "Cho cô ấy vào đi."

Hai người chặn đường đều khó hiểu, "Ngải Mễ?"

Ngải Mễ khẽ lắc đầu, đáy mắt có chút ý cảnh cáo. Lúc này hai người mới không tình nguyện tránh ra.

Thời Sênh nhìn thấy đường đi, lui ra phía sau từng bước, cười tủm tỉm hỏi: "Mọi người cùng nhau ra tắm rửa một cái đi nhỉ?"

Thời Sênh lấy từ không gian ra hai loại áo mưa, một cái ném lên người Miêu Miêu, một cái ném lên người mình, kéo Miêu Miêu lui ra ngoài màn mưa.

Mưa xối xuống, rơi vào áo mưa kia, nhưng không bị ăn mòn.

Phương Thần: "..." Còn tôi đâu?

Nhưng mà Thời Sênh cũng không để ý tới hắn, kiếm trong tay đâm tới chỗ Ngải Mễ, người không có nghe hiểu câu nói kia của Thời Sênh, lúc này làm sao còn không hiểu.

Kẻ điên này!!

"Dư Hạ!!!" Ngải Mễ hét lớn một tiếng.

Thiết kiếm của Thời Sênh đã đâm tới, mưa bị kiếm khí tách ra, bay đến bên bọn họ, áp lực từ phía trước dội lại đây.

"Tránh ra!"

Ngải Mễ phản ứng lại trước, gào lên nhắc nhở mọi người còn chưa hoàn hồn.

Lúc này mọi người mới như tỉnh mộng, đều tự tránh sang hai bên, kiếm khí bổ vào kiến trúc, chia năm xẻ bảy.

Cây cột chống đỡ bên cạnh xuất hiện vết rạn, vết rạn ' răng rắc răng rắc ' lan ra, toàn bộ cây cột đều là vết rạn như mạng nhện.

Cây cột yếu ớt không chống đỡ được kiến trúc khổng lồ.

Trong khoảnh khắc liền sụp đổ, biến thành một đống phế tích.

Mưa đánh vào phế tích, ' vèo vèo ' tản ra khói trắng.

Phương Thần không biết dùng biện pháp gì ngăn mưa, nhưng sắc mặt hắn lúc này tuyệt đối không thể nói là tốt.

Người phụ nữ này ác lên, thật đáng sợ!

Lại thấy may mắn vì lúc trước mình coi trọng chính là kiếm của cô, mà không phải mệnh của cô.

Chương 896

"A..."

Có người bò từ trong phế tích ra, mưa rơi trên người, tính ăn mòn mãnh liệt, làm hắn không chịu nổi kêu thảm thiết.

Tiếng kêu kia cắt qua phía chân trời, bị tiếng mưa rơi làm tan vỡ, càng lộ vẻ âm u khủng bố.

Ngải Mễ được Hứa An Viễn ôm, trong tay Hứa An Viễn cầm một tấm thẻ, Thời Sênh nhìn bốn phía bọn họ có một lớp ánh sáng nhạt, trong bóng đêm đột ngột hiện ra, bao phủ bọn họ ở trong đó, ngăn cách mưa.

Thời Sênh quay đầu nhìn Phương Thần, trong tay Phương Thần cũng có thẻ giống vậy.

Đây là kỹ năng thẻ gì?

Lợi hại như vậy!

Tại sao ông không có? Không phục!

"Dư Hạ..." Ngải Mễ nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta muốn giết người phụ nữ này.

Thời Sênh hơi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt người từng trải khuyên, "Đừng tức giận như vậy, chúng ta vốn chính là ở phe đối lập, không phải cô chết chính là tôi sống, cô nghĩ thoáng chút."

Không tức giận, bảo cô ta sao có thể không tức giận.

Đồng bọn của cô ta...

"Dư Hạ tao sẽ không bỏ qua cho mày!" Mắt Ngải Mễ đỏ ngầu, nếu không phải Hứa An Viễn lôi kéo cô ta, phỏng chừng cô ta đã xông lại đây rồi.

"Chỉ nói thì có ích lợi gì, có bản lĩnh giết chết mới được."

Thời Sênh xoay xoay thiết kiếm, đột nhiên đâm tới bên bọn họ.

Hứa An Viễn biến sắc, toàn thân đều căng lên, nhưng mà trong không khí trừ bỏ tiếng mưa rơi tí tách, cũng không có âm thanh gì khác.

Thời Sênh đâm thiết kiếm xuống mặt đất một phát, kiêu ngạo nói: "Gan bé xíu vậy, còn muốn giết chết tao à? Trở về luyện gan đi!"

Ngải Mễ trừng mắt nhìn Thời Sênh chằm chằm, cố gắng xua tan lửa giận bốc lên, có chút không thể khống chế nổi.

Đối mặt với kẻ biến thái này không thể tức giận được, cô ta phải bình tĩnh mới có biện pháp đối phó với cô.

Thời Sênh đứng trong chốc lát, cũng không biết cân nhắc cái gì, không thấy được Phương Thần đụng đến Hứa An Viễn lúc nào.

Chờ cô nhìn thấy, Phương Thần đã khởi xướng công kích với Hứa An Viễn.

Thời Sênh: "..." Sao luôn có người đoạt bát cơm với mình?

Phương Thần cùng Hứa An Viễn có thù hận gì?

Ân oán của Phương Thần cùng Hứa An Viễn nói ra rất dài, dù sao chính là đối thủ một mất một còn. Hai người đều không thể chấp nhận được đối phương, lúc trước Phương Thần không động thủ là cảm thấy thời cơ không hợp.

Nhưng mà lúc này cơ hội tốt như vậy, nếu không động thủ, vậy hắn đúng là thiểu năng.

Hứa An Viễn vừa đánh nhau với Phương Thần, vừa phải chú ý Ngải Mễ, vẫn bị vây ở hạ phong.

Đại khái là Phương Thần nhìn ra Hứa An Viễn để ý Ngải Mễ, thay đổi đối tượng công kích, Hứa An Viễn cầm thẻ trong tay đưa cho Ngải Mễ, đẩy cô ta ra xa xa.

Sức chiến đấu của Phương Thần không tệ, hơn nữa có thẻ đen phụ trợ, kỳ thật cũng coi như lợi hại.

Hứa An Viễn lúc trước bị dồn xuống thế hạ phong, nhưng không có Ngải Mễ, hai người đánh với nhau, lại không phân biệt được cao thấp.

Các loại thẻ kỹ năng bay loạn, trong bóng đêm thỉnh thoảng hiện lên tia sáng chói mắt.

"Rầm!"

Tựa hồ có người bị đánh bay, bóng đen nện xuống đất, có có tiếng kêu rên đau đớn.

Trong bóng đêm có ánh sáng nhạt sáng lên, Thời Sênh thấy rõ người té trên mặt đất.

Phương Thần ngã vào một đống đổ nát, thép dựng đứng bốn phía, trong tay Hứa An Viễn cầm một thanh đao, đang từng bước đi tới gần Phương Thần.

Mưa to không biết ngừng từ khi nào, bốn phía yên tĩnh không tiếng động.

"Khụ khụ..." Phương Thần ôm ngực, có chút không cam lòng, hắn mà lại thua.

Phương Thần quay đầu nhìn về phía Thời Sênh, người đó vẫn đứng tại chỗ như cũ, cũng không có phản ứng gì.

"Chị Dư Hạ..." Miêu Miêu lắc lắc tay Thời Sênh, giọng điệu hơi lo lắng, đại khái nguyên nhân là sợ Thời Sênh, có vài phần nhút nhát đáng yêu.

"Làm gì?" Thời Sênh tức giận trừng Miêu Miêu một cái.

Miêu Miêu chỉ chỉ Phương Thần, mím môi không nói lời nào.

"Không chết được, cô cuống lên làm gì?" Cô dám cược thiết kiếm, Phương Thần tuyệt đối còn con át chủ bài.

Miêu Miêu bị Thời Sênh trừng không dám nói lời nào, chỉ có thể căng thẳng nhìn bên kia.

Phương Thần quả thật có át chủ bài, tình huống bình thường hắn sẽ không dùng, nhưng mà hiện tại...

Không dùng không được.

Hắn nhanh chóng lấy thẻ đen ra, thẻ đen vẽ lên trên không khí trước mặt hắn, cả không gian tựa hồ đều bị xé rách, xé thành một động đen hình tròn.

Động đen đánh về phía Hứa An Viễn như tia chớp, bóng người Hứa An Viễn đột nhiên biến mất trong động đen.

Sau khi Hứa An Viễn biến mất, thẻ đen trong tay Phương Thần vỡ thành mấy mảnh, rơi từ trong tay hắn xuống.

Loại thẻ này chỉ có thể dùng một lần.

Động đen không tiêu diệt Hứa An Viễn, chỉ đưa hắn tới một nơi nào đó.

Đáy mắt Phương Thần có chút đáng tiếc, nhưng đồng thời cũng thở phào.

Đau quá...

Mông đau quá!!!

Chỗ mông hắn ngồi vào, là một cái hố, bên trong tràn đầy nước mưa có tính ăn mòn, hắn cảm giác mông mình sắp không còn nữa.

Phương Thần cởi áo khoác, chống mặt đất lắc lắc đứng lên, dựa vào bản năng nhìn về người phía xa xa, "Cô Dư, thấy chết mà không cứu, thói quen này của cô thật không tốt."

Không ai đáp lại hắn.

Ngay lúc Phương Thần nghĩ cô đi rồi, giọng nói âm u từ bên cạnh vang lên.

"Chẳng phải anh không chết sao? Không chết thì nói quái gì." Thấy chết mà không cứu đã là gì, cô không đi lên bổ thêm một đao đã là tốt lắm rồi.

Phương Thần giận.

Thế mà cũng nói được!

Nếu hắn chết thật, còn có thể lèm bèm sao?

"Đó là do tôi may mắn."

"Vận may cũng là một phần thực lực." Nhưng mà bình thường vận may đều là của nam nữ chính, hoàn toàn không có một xu quan hệ nào với vật hy sinh như bọn họ.

Lần này Phương Thần may mắn, chờ Hứa An Viễn giết đến, là hắn biết xui xẻo ngay.

Đương nhiên lời này Thời Sênh sẽ không nói cho hắn.

Phương Thần không nói lại được gì, không cứu thì không cứu, hắn đã sớm quen rồi, cũng không trách cô.

"Người phụ nữ kia đâu?"

Thời Sênh lấy ra từ không gian một cái đèn pin, chiếu vào chỗ Ngải Mễ tránh đi vừa rồi, "Chạy rồi."

Phương Thần: "..." Người phụ nữ này là cái túi thần thông sao? Sao cái gì cũng mò được ra?

Phương Thần đứng lên từ phế tích, mông cực kỳ đau. hắn nhe răng trợn mắt hỏi, "Cô có thẻ không gian à?"

Hắn chỉ thấy thẻ không gian một lần, nhưng mà chỉ có trên tay một người cấp bậc rất cao, hắn cũng không có gan lên cướp.

Thời Sênh đột nhiên chiếu đèn pin đến trước mặt Phương Thần, trực tiếp đối diện với ánh mắt hắn.

"Làm gì!" Phương Thần tránh sang bên cạnh, "Làm mù mắt tôi thì cô có đền không?"

Thời Sênh bình tĩnh nói tiếp, "Đền không được giết chết là xong."

Phương Thần: "..." Có thể tử tế nói chuyện được không!

"Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Thời Sênh dời đèn pin đi, chiếu sang bốn phía, giọng điệu vẫn bình thản như cũ, "Anh cảm thấy tôi có thì là có, anh cảm thấy tôi không có thì là không có, anh vui là tốt rồi."

Phương Thần: "..." Hắn vui vẻ có tác dụng quái gì!

Hắn muốn yên lặng.

Ôi mông đau quá!

"Miêu Miêu, mau đỡ anh một chút." Phương Thần vươn tay tới Miêu Miêu, ngón tay đụng đến áo mưa trên người Miêu Miêu, phía trên còn dính một ít nước mưa, ngón tay Phương Thần vươn đi, lập tức vang lên thanh âm' xẹt xẹt '.

"Á!"

Đau quá!

"Anh Phương Thần." Miêu Miêu cởi áo mưa trên người mình, nhanh chóng đỡ lấy Phương Thần.

Hiện tại Phương Thần chỉ muốn tìm một chỗ nhìn xem mông mình còn không.

Hắn cảm giác hai chân mình đều run lên.

Chương 897

Phương Thần nhảy cà tưng cà tưng đi tìm thấy nơi nghỉ ngơi. Hắn chạy ra phía sau ngó thử mông mình.

Nhưng mà hắn phát hiện mình làm thế nào cũng không nhìn thấy tình huống phía sau.

Khó xử thật.

Bên ngoài một người phụ nữ, một cô gái.

Hắn nên làm gì bây giờ?

"Anh Phương Thần? Lâu như vậy còn chưa bôi thuốc xong à? Chị Dư Hạ ăn xong rồi..."

Phương Thần: "..." Biến thái còn ăn bớt đồ ăn của hắn!

"Miêu Miêu..." Phương Thần yếu ớt lên tiếng, "Em có thể giúp anh một chút không?"

Miêu Miêu đứng ở bên ngoài, còn thật sự gật đầu, "Anh Phương Thần anh nói đi."

"Anh..." Phương Thần cào tường, điều này hắn nói sao được!!

Một zai tân như hắn, sao có thể nói ra bây giờ.

"Không sao." Cuối cùng Phương Thần thở dài, thôi thì tự mình làm đi, lại nghĩ nếu có chỗ nào không xử lý được, Phương Thần lại rùng mình, "Đợi đợi đợi chút, Miêu Miêu!"

"Anh Phương Thần?"

"Hắn muốn nhờ cô bôi thuốc cho hắn." Giọng Thời Sênh vang lên bên ngoài, dường như mang theo vẻ ghét bỏ, "Đừng để ý đến hắn."

Mẹ kiếp, đợi đã!

Hắn sẽ mất mạng đấy!

Người phụ nữ này quả nhiên ác độc.

"Em có thể giúp anh Phương Thần mà."

Phương Thần hận không thể đi ra ngoài ôm Miêu Miêu một cái. Đây mới là tư tưởng của người bình thường, đây mới là sự lương thiện mà một cô gái nhỏ nên có.

"Hắn bị thương ở mông, cô muốn nhìn mông hắn à?"

"A... Vậy... Thôi bỏ đi, anh Phương Thần, anh tự thoa đi nhé."

Phương Thần: "??!!"

Đã nói thoa giúp tôi mà?

Miêu Miêu em đừng nghe cô ấy nói bậy!!

"Miêu Miêu... Miêu Miêu..."

Phương Thần kêu liên tiếp vài tiếng cũng không ai đáp lại hắn.

Phương Thần tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, Dư Hạ ông không để yên cho cô đâu!!

Phương Thần ở bên trong mấy giờ, tự hắn sờ soạng tẩy trừ thịt bị ăn mòn, sau đó mới có thể dùng thẻ trị liệu.

Nếu không có thẻ trị liệu, chắc hắn cũng xong rồi.

Từ chuyện này, không khí giữa Phương Thần và Thời Sênh vốn đã dịu đi một chút lại căng thẳng lên. Hai người đều nhìn đối phương không vừa mắt, đều âm thầm muốn giết chết đối phương.

Đương nhiên Phương Thần càng muốn lấy được thiết kiếm, dù sao mục đích lúc ban đầu của hắn chính là thiết kiếm.

Không khí trong đội ngũ thật sự quỷ dị.

...

Từ sau khi nữ chính chạy trốn, Thời Sênh cũng chỉ có thể thăng cấp và ngược Phương Thần giết thời gian.

Nhưng mà cô thăng cấp, tên thiểu năng Bạch Kỳ kia cũng âm thầm thăng cấp theo, mỗi người tăng thêm một sao, giống như so xem ai lợi hại hơn vậy.

Đảo mắt từ cấp bốn sao đã lên tới cấp tám sao, người chơi cấp bậc cao nhất tới cấp 80.

Phương Thần chưa từng gặp người thăng cấp lợi hại như vậy.

Thế giới này đều sắp bị phá hủy rồi.

Ngoạn gia cấp 80 giống như Phương Thần nói, chỉ biết giết, đã hoàn toàn mất đi cảm xúc loài người nên có.

Bọn họ giống máy móc chỉ biết chấp hành mệnh lệnh, giết sạch tất cả mọi vật còn sống chính là chỉ lệnh của bọn họ.

Thế giới đến cấp tám sao, người chơi vào lúc trước phỏng chừng đều đã chết hết.

Dù sao Thời Sênh tìm những tên quen thuộc trong bảng xếp hạng, ngay cả tên Hứa An Viễn cũng không thấy.

Xếp hạng thứ nhất là cô, thứ hai là Bạch Kỳ.

Thứ ba đến thứ năm, đều là BOSS thế giới.

Tập hợp BOSS thế giới không phải giấc mộng.

Phương Thần xếp dưới hạng mười.

Phương Thần không trâu bò như Thời Sênh, nhưng mà hắn mơ ước kiếm của Thời Sênh, cho nên vẫn đi theo cô, lúc đánh nhau còn có thể dây máu ăn phần.

Phương Thần cảm thấy thế giới quan của mình đã liên tục thay đổi.

Mỗi lần đều mở ra cánh cửa thế giới mới.

Hắn chưa bao giờ biết này trò chơi còn có thể chơi như vậy!

Giống như không hề có điểm không thích hợp...

"Anh Phương Thần..." Miêu Miêu đưa thức ăn cho Phương Thần, "Em trộm cho anh đấy, Chị Dư Hạ không biết."

Phương Thần lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thời Sênh ngồi. Cô cầm tảng đá không biết nhặt được chỗ nào, đang ném từng viên từng viên ra bên ngoài.

Lúc này mặt đất bên ngoài tất cả đều là sâu, trắng trắng nõn nõn, cuộn tròn lại, nhìn rất ngon miệng... Phì, ngon miệng cái rắm!

Thứ này cũng ăn thịt người!

Ăn nhiều người còn có thể tiến hóa ra cánh.

Mặc kệ người khác gặp qua chưa, dù sao hắn chưa thấy qua loại sâu này.

Mà lúc này người phụ nữ kia đang khiêu khích sâu bên ngoài.

Quả thực là có bệnh.

"Đầu óc cô ấy có phải..." Phương Thần chỉ chỉ huyệt Thái Dương.

Miêu Miêu liếc mắt nhìn Thời Sênh một cái, nghiêm túc trả lời, "Chị Dư Hạ nói là nhàm chán."

Phương Thần giật khóe miệng, nhàm chán nên đi hành hạ đám sâu? Đủ rồi đấy!

Sau mỗi lần tăng cấp, thế giới này sẽ có thêm một số thứ kỳ kỳ quái quái gì đó. Đám sâu này xuất hiện lúc cấp sáu sao, hình thức công kích có chút giống nấm.

Hiện tại Hắc Tinh Linh trong thế giới này đã thành thức ăn hạ cấp. Thời Sênh nhìn thấy Hắc Tinh Linh bị một loại cốt điểu đuổi bay đầy trời.

Cốt điểu rất hợp với tên của nó, toàn thân đều là khung xương, không có máu thịt, không có lông, hoàn toàn không biết nó dựa vào cái gì sống sót.

Phương Thần nói đây là chim vong linh, thứ mà thế giới vong linh mới có thể xuất hiện.

Thời Sênh một mình khiêu khích sâu, Phương Thần cùng Miêu Miêu ngồi một bên nói chuyện.

"Dư Hạ!" Phương Thần đột nhiên gọi Thời Sênh.

"Làm gì?"

"Có người đến đây."

"Đến thì anh đi giết đi, bảo tôi làm gì?" Thời Sênh lườm một cái, tay đau không muốn thu đầu người.

Hiện tại bản cô nương chỉ muốn chém tên thiểu năng Mộ Bạch kia!

Nhưng mà tên kia lại đặc biệt giảo hoạt, mỗi lần sắp tìm được, hắn liền gây chút chuyện, chờ cô đi qua, người đã không thấy đâu rồi.

"Không phải, cô lại đây xem." Phương Thần đứng ở cửa sổ đối diện, trong giọng nói có chút vội vàng.

Thời Sênh nhướng mày, nhấc chân đi đến chỗ Phương Thần.

Theo hướng Phương Thần chỉ, có thể nhìn thấy xa xa có một số lượng lớn người đang lại đây.

Thật là một số lớn.

Nhìn ra ít nhất hơn một ngàn người.

Thế giới này trải qua vài lần tăng cấp, số người thật ra đã rất nhiều, nhưng mà đội ngũ quy mô lớn như vậy, bọn họ tuyệt đối chưa từng thấy.

Thời Sênh dựa vào song cửa, vẻ mặt không có gì biến hóa.

"Đội ngũ thế giới này đã kéo đến đây." Thật lâu sau cô mới chậm chạp phun ra một câu.

Phương Thần hiểu ý những lời này của Thời Sênh.

Vài Lão Đại đồng thời ở một thế giới, sao có thể không kết phái.

Ngẫm lại hắn cũng là người từng làm cho người ta kinh sợ, lúc này đã có chút kém cỏi.

Hiện tại danh tiếng của hắn còn kém hơn cả người phụ nữ này.

Thời Sênh nhướng mày hỏi Phương Thần, "Anh không tính chiêu mộ người à?"

Tên thiểu năng này là BOSS mà, nhưng nhìn đội ngũ của người ta, lại nhìn hắn xem.

Sâu sắc ghét bỏ.

"..." Cô ấy lại ghét bỏ mình cái gì? "Nhận người làm gì?"

"Đánh nhau, bằng không thì để làm ấm giường cho anh sao?"

Ấm giường...

Hiện tại mọi người giữ mạng sống cũng khó khăn, ai còn có tâm tư nghĩ đến chuyện đó.

Phương Thần tức giận trừng Thời Sênh một cái, "Sao cô không nhận?"

"Một mình tôi có thể thu phục những người này, nhận người làm gì?" Thời Sênh trả lời đến là đúng lý hợp tình, ngữ khí kiêu ngạo đến cực điểm.

Phương Thần nghiến răng, thật sự rất muốn đánh cô!

Nhưng mà đánh không lại làm sao bây giờ?

Phương Thần dời tầm mắt, nói chuyện với cô, hắn cảm giác mình sắp bùng nổ rồi.

"Bọn họ đi tới bên này."

"Tôi thấy rồi, không cần anh nói."

"Không phải tôi đang nhắc nhở cô sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com