ZingTruyen.Asia

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

873-877

LittleZiZi14

Chương 873

Sau khi Thời Sênh cho Bùi Tiến 10 tấm thẻ nâng đến cấp 5, cũng đều xuất hiện tình trạng nổ tung.

"Rác rưởi. " Thời Sênh bĩu môi.

Một người chỉ có thể có 10 tấm thẻ cùng cấp.

Thời Sênh có thể trải qua bấy nhiêu thế giới, đương nhiên không khờ khạo, nghĩ đến chuyện lúc trước liền hiểu được.

"Cô Dư, thẻ này..."

Thời Sênh xua tay không thèm để ý, hào khí nói rằng: "Tặng anh đấy."

Tặng... tặng hắn?

Đây không phải củ cải, đây là thẻ đen nha!

Thẻ kỹ năng mà người khác cũng có thể dùng được!

Cô nói tặng là tặng à, củ cải hay sao?

Bùi Tiến bị chấn động mãi không hoàn hồn lại được.

Đợi hắn hoành hồn, đại gia Sênh đang ngồi xổm bên cạnh, tiếp tục cho thẻ đen ăn.

Bùi Tiến lướt qua số lượng thẻ đen cô lấy ra, ít nhất cũng phải có tới hai mươi mấy tấm.

Chắc chắn cô là người có thẻ đen nhiều nhất mà hắn từng gặp.

Bùi Tiến càng cảm thấy mình không nên đối đầu với cô, nhiều thẻ đen đã đành, còn xử lý nhiều Hắc Tinh Linh như thế, thực lực làm sao mà tệ được?

Mỗi cấp độ Thời Sênh đều để tới 10 tấm thẻ, trò này cũng rất hay.

"Cô ta sao rồi? " Thời Sênh thu lại đống thẻ đen, ánh mắt liếc nhìn Miêu Miêu ở trong lòng Bùi Tiến.

Nhìn khoảng 15, 16 gì đó, gương mặt nhỏ nhắn, tóc vàng, rất lâu không được gội đầu nên nhìn hơi bẩn.

"Miêu Miêu dùng thẻ đen, cần nghỉ ngơi 24 giờ." Không biết Bùi Tiến không dám giấu hay là trả lời theo bản năng nữa.

Thời Sênh đứng dậy, nói một câu, "Kỹ năng trên thẻ của cô ta có phần khá trâu bò đấy."

Trong lòng Bùi Tiến có chút khẩn trương, cô ấy nhiều thẻ đen như vậy rồi, liệu có cướp của Miêu Miêu không?

Nhưng rõ ràng là Bùi Tiến suy nghĩ nhiều, Thời Sênh nói xong liền, quay lưng đi mân mê tinh thể của Hắc Tinh Linh.

Bùi Tiến hoàn toàn không biết cô gái này đang suy nghĩ gì.

Trời tối dần, tiếng vỗ cánh của Hắc Tinh linh ở bên ngoài ngày càng nhiều.

Cả tòa nhà tối mịt, Bùi Tiến đổi tư thế giúp Miêu Miêu, người lúc nãy ngồi xổm bên cạnh thi thể của Hắc Tinh Linh ăn bánh quy giờ đã không thấy.

Hắn nhanh chóng nhìn chung quanh, tiếc là ánh sáng quá mờ nên chẳng nhìn thấy người đâu.

Trong lòng Bùi Tiến vẫn còn đề phòng Thời Sênh, dù sao thì thực lực cô rất lợi hại, giết họ quả thật là dễ như trở bàn tay.

Trong khi Bùi Tiến đang tìm Thời Sênh, sau lưng chợt vang lên giọng nói: "Anh có đói không?"

Tóc gáy của Bùi Tiến dựng đứng.

Cô ta chạy ra sau từ khi nào?

Một túi bánh được ném từ trên xuống, Bùi Tiến quay đầu nhìn, cô đang đứng phía sau hắn giống như hồn ma vậy.

"Cô..." muốn gì?

Muốn đánh muốn giết cứ thẳng thắn nói một câu.

Thời Sênh quay lưng, không biết lấy ở đâu ra 1 cái ghế, ngồi xuống cười nhạo một câu, "Vừa mắt cô gái đó thôi, tôi mà muốn giết các người thì đã ra tay lâu rồi."

Bùi Tiến nghĩ cũng đúng.

Nhưng lý do này cũng thật kỳ lạ.

Hắn đưa tay sờ Miêu Miêu, hỏi thăm dò: "Cô biết Miêu Miêu?"

Đến thế giới này rồi hắn mới biết Miêu Miêu. Cô là người mới. Vì tuổi tác gần như em gái của hắn nên hắn mới quan tâm cô bé hơn một chút.

Thời Sênh không trả lời Bùi Tiến, vừa mắt thì cần gì lý do.

...

Bùi Tiến và Thời Sênh cùng đợi đến khi trời sáng, túi bánh đó hắn cũng chỉ ăn một miếng, mỗi thế giới đều có nơi phát thức ăn, có thể tìm ở một số vị trí. Nhưng người có thể lấy được lại rất hiếm.

Nên những người có kinh nghiệm đều luôn tiết kiệm thức ăn, đề phòng khi đói.

Ở thế giới trước, hắn còn thấy có người ăn thịt người.

Trời sáng, có vài người tới gần, bọn người này rõ ràng là tới giết Thời Sênh. Bọn chúng đều ở gần đây, tối hôm qua không dám sang nên chỉ đành đợi tới sáng nay.

Câu thông báo tăng cấp chỉ có Thời Sênh nhìn thấy, người khác nhận được nhiệm vụ nhưng đều không biết giờ Thời Sênh đang ở cấp nào, người có kinh nghiệm sẽ không bao giờ ra tay mạo hiểm.

Những người ra tay trước đều là những người mới vào trò chơi, chưa biết quy tắc nhưng lại muốn tồn tại.

Thời Sênh ra tay giải quyết bọn người đó, Bùi Tiến biết ngay cô gái này không phải hạng vừa.

Hắn ôm Miêu Miêu theo sau cô, lúc này đi theo cô là an toàn nhất.

Thời Sênh cũng chưa phản đối. Trong thời gian này có vài người đến giết cô, Thời Sênh nhanh chóng giải quyết bọn họ.

Đến trưa, Thời Sênh tìm chỗ nghỉ ngơi, Bùi Tiến ôm Miêu Miêu ngồi kế bên.

Tính toán thời gian thì cũng tới lúc rồi.

Bùi Tiến đợi Miêu Miêu tỉnh dậy.

"Uhm..." Thiếu nữ trong vòng tay hắn phát ra một tiếng nhè nhẹ.

"Miêu Miêu." Thần sắc Bùi Tiến hơi lo lắng, "Em tỉnh rồi?"

Cô bé tóc vàng từ từ mở mắt, đôi mắt long lanh xanh biếc như sắc trời, lông mi dài, trong đáy mắt vẫn còn đọng lại vẻ mê man nhìn rất dễ thương.

Tầm nhìn từ mơ hồ tới rõ ràng, sau đó cô bé nhìn thấy một khuôn mặt, "Đôi mắt này đẹp."

Miêu Miêu sợ quá rụt người lại, ý thức hỗn loạn. Cô nhìn Thời Sênh hơi sợ sệt, sao cô có cảm giác như là người này định móc mắt cô thế.

"Miêu Miêu, cô ấy là Dư Hạ, đừng sợ." Bùi Tiến vỗ lưng Miêu Miêu, dìu cô bé ngồi dậy.

Miêu Miêu cẩn thận quan sát Thời Sênh, nhỏ tiếng chào, "Chào chị."

Vẫn cứ cảm thấy chị ấy muốn móc mắt mình.

Thời Sênh ngồi kế bên, nụ cười làm người ta sợ hãi. Lúc nãy cô cũng cười như vậy, Miêu Miêu nuốt nước bọt, cúi đầu không dám nhìn Thời Sênh.

"Hồ đại ca..." Miêu Miêu đột nhiêu quay đầu nhìn Bùi Tiến, "Hắn..."

Bùi Tiến thở dài, vỗ nhẹ đầu Miêu Miêu, "Đều là số mệnh."

"Số mệnh? Anh tin à?" Tiếng cười giễu cợt ở kế bên truyền sang.

Lúc trước Bùi Tiến cũng không tin, xuất thân của hắn rất tốt, hết mực được nuông chiều. Nhưng sau khi tới thế giới này rồi thì hắn lại tin.

Hắn nhìn cô gái kế bên, từ lần gặp đầu tiên, trên người cô toát ra đầy sự tự tin, trong đáy mắt chỉ có sóng yên gió lặng như không gì có thể khiến nó biến đổi cả.

Nhưng cô ta lại không giống loại người vô cảm, chỉ biết giết chóc.

Cô biết cười, cũng biết giận, giống như người bình thường.

Thật ra, loại người như cô luôn tồn tại lâu nhất trong thế giới này.

Một khi mềm lòng thì sẽ bị người khác lợi dụng, làm hòn đá kê chân cho người khác sống, nhưng con người... sao lại không có nhược điểm chứ?

"Đều tại em không tốt." Miêu Miêu còn nhỏ nên không hiểu câu chuyện của Thời Sênh và Bùi Tiến, chỉ biết khổ sở khóc lên.

Hồ đại ca chết rồi.

Bùi Tiến không còn muốn tìm hiểu Thời Sênh là người như thế nào, hắn gấp rút an ủi Miêu Miêu, "Miêu Miêu, em đã cố gắng rồi, không phải cuối cùng em đã cứu được anh sao? Đừng buồn, Hồ đại ca không trách em đâu."

"Khóc cái gì." Thời Sênh nghe người ta khóc là thấy phiền, "Hắn ta liều mạng để nhóc chạy đi là muốn nhóc sống sót. Nhóc sống tốt là được rồi, khóc người ta cũng không thể quay về."

Bùi Tiến ngạc nhiên nhìn Thời Sênh, chợt nghĩ, lúc đó, từ chỗ cô ở chắc có thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra với họ.

"Em biết..." Miêu Miêu nghẹn lời.

Cô biết Hồ đại ca muốn cô sống sót.

Nhưng với năng lực của cô, cô không thể nào sống đến cuối cùng, Hồ đại ca mới có cơ hội ấy, thà rằng người chết là cô.

Chương 874

Cô gái cứ khóc không ngừng, Bùi Tiến an ủi một lúc mới xong.

Khóc đủ rồi, cô gái lại lập tức như trở thành người khác, trở về dáng vẻ lần đầu Thời Sênh gặp cô.

Nếu cô nàng muốn khóc tiếp, chắc là Thời Sênh rút kiếm giết chết luôn cho rồi.

"Giờ chúng ta phải làm sao đây?" Miêu Miêu hỏi nhỏ Bùi Tiến.

"Chúng ta tiến về trước như đã bàn bạc." Bùi Tiến nhìn hướng kế bên Thời Sênh, "Cô Dư, cô chọn con đường giết chóc đúng không?"

"Uhm." Thời Sênh trả lời trong lơ đãng.

Ở chung với người như vậy, hắn lại có thể trò chuyện rất bình tĩnh, tự Bùi Tiến cũng cảm thấy lạ.

"Vậy tiếp theo cô định làm gì?"

"Làm gì ư?" Thời Sênh ngẩng đầu, nhìn phía vai của mình, "Tôi phải đi tìm Thẻ Trị Liệu."

"Thẻ Trị Liệu?" Bùi Tiến ngạc nhiên, "Loại thẻ đen này rất hiếm, cô bị thương à?"

Ánh mắt Bùi Tiến đảo qua trên người Thời Sênh. Hắn không nhìn ra cô bị thương ở đâu, không bị thương thì tìm Thẻ Trị Liệu làm gì?

"Thu thập thử xem sao. "

Bùi Tiến: "..."

Được rồi lý do này hắn không phản đối được.

Cao thủ ai mà chẳng cổ quái chứ!

Bình thường!

Uhm, bình thường.

Bùi Tiến và Thời Sênh không phải chung một con đường nên tất nhiên phải tách ra. Bùi Tiến cho Thời Sênh biết Thế Giới Hoang Tàn này là 1 hình vuông to.

Vị trí của họ hiện đang ở biên giới.

Người chọn hình thức giết chóc thì chỉ cần một đường giết vào là được, nhưng người chọn con đường khác thì nhất định phải sớm tới khu vực trung tâm, ở đó có thể tìm thấy vật phẩm tiến cấp.

Bùi Tiến dẫn theo Miêu Miêu rời khỏi, Thời Sênh tiếp tục một mình một đường khắp bản đồ.

Có những người luôn muốn kiếm lợi, không sợ chết xông lên, muốn giết Thời Sênh để lấy tư cách tiến cấp.

Kết quả cũng chỉ là tăng độ thu thập và đầu người cho Thời Sênh mà thôi.

"Nữ chính à nữ chính! Sao cô còn không đến đây?" Thời Sênh lôi kiếm đi trong đống hoang tàn, mặt đầy thất vọng. Xếp hạng của cô đã đứng trước 20 rồi mà nữ chính vẫn chưa xuất hiện.

Việc này không khoa học!

Thời Sênh bỗng ngừng bước, nghiêng tai nghe động tĩnh phía trước.

Hình như có người đánh nhau.

Kiếm lời!! Kiếm lời!! Kiếm lời!!!

Trong đầu Thời Sênh lập tức nhảy ra hai chữ này. Cô nhanh chóng đi về hướng bên đó, qua một con hẻm nhỏ thì tầm nhìn liền mở rộng ra.

Mấy người đàn ông đang vây lấy 1 người.

Thời Sênh xuất hiện, những người đàn ông khác đều nhận được lời nhắc của thẻ đen, đều cùng nhìn về hướng Thời Sênh.

"Là Dư Hạ! "

Đây chính là người mà thẻ đen đã nhắc đến, giết người này sẽ tiến cấp ngay?

Người này cũng quá...

Nhỏ tuổi.

Nhưng xếp hạng của cô luôn tăng dần, chứng tỏ cô đã giết rất nhiều người, không thể xem thường.

"Nhìn tôi cũng không nhìn thấy cơ hội tăng cấp đâu, người đó bỏ chạy rồi!" Thời Sênh hất cằm ra hiệu cho bọn người đó.

Được Thời Sênh nhắc nhở, bọn người này liền phản ứng lại, lại tiếp tục cản đường người kia.

Thời Sênh nhìn người kia mấy lần, anh ta chính là Hứa An Viễn.

Ấy da, nam chính bị vây đánh rồi!

Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên phải nối giáo cho giặc.

[...] Ký chủ không được dùng thành ngữ bậy bạ, sao lại là nối giáo cho giặc?

Giúp ai?

Ký chủ, cô đừng gây sự, nam chính người ta đâu có trêu gì tới cô!

Là bia đỡ đạn, chức trách của ta không phải là tìm cái chết sao? Thêm phiền phức cho chuyện tình cảm của nam nữ chính, tạo ra cao trào mới, ta chỉ là đang làm việc của ta, có gì sai chứ?

[...] Lại còn già mồm!

Cô vốn có bệnh mà!

Trong lòng Thời Sênh đắc ý, đúng, ta có bệnh, không phục thì đánh ta!

[...] Ký chủ cần bị dạy dỗ.

Thời Sênh hào hứng cầm kiếm xông vào vòng chiến đấu.

Lúc đầu, bọn người đó nghĩ Thời Sênh đến để đối phó với họ, kết quả phát hiện mục tiêu của cô là Hứa An Viễn.

Mấy người kia cũng có chút mơ hồ, nhưng có thể cùng hợp sức bắt một tên trước cũng rất tốt.

Thế nên, Hứa An Viễn bị vây đánh.

Hứa An Viễn có thể xếp hạng nhất, đương nhiên phải có chút thực lực, kỹ năng thẻ đen của hắn là gì thì không rõ, nhưng trên người hắn có rất nhiều thẻ đen, dùng thẻ đen của người khác sẽ không có di chứng, chỉ là cần rất nhiều điểm tích lũy.

Điểm tích lũy của Hứa Viễn An như là vô hạn vậy, cứ quăng bậy các kỹ năng.

So thẻ đen, trên người Thời Sênh cũng rất nhiều, và còn là thẻ cao cấp.

Cuộc chiến của hai trở thành cuộc chiến của thẻ đen.

Ngươi dùng thủy công, ta dùng hỏa cản.

Ngươi dùng hỏa công, ta dùng thổ cản.

Bọn người đó đã lùi về sau, ngơ ngác nhìn hai người so thẻ đen với nhau.

Thẻ đen có thể tung đầy đường như vậy sao?

Hay là hôm nay bọn họ chưa tỉnh ngủ?

"Dư Hạ!" Hứa An Viễn không nghĩ rằng Thời Sênh lại có nhiều thẻ đen như vậy. Mặt hắn lạnh xuống, trong mắt chứa đầy nguy hiểm, "Giờ cô bị người ta truy sát, hà tất còn gây sự với tôi?"

"Giết anh xong, tôi sẽ đứng đầu bảng, anh nói xem tôi gây sự với anh làm gì?" Đệ nhất có ai không muốn làm chứ?

Bia đỡ đạn mà không nghĩ xoay người thì không phải là một bia đỡ đạn tốt.

Quy tắc của bảng xếp hạng đơn là chỉ cần giết được người có thứ hạng trên đó là có thể trực tiếp chiếm lấy vị trí của kẻ đó.

Ví dụ, giết đi Hứa An Viễn thì cô sẽ là số 1.

"Cô cảm thấy giết được tôi sao?" Mắt Hứa An Viễn lóe lên sự nguy hiểm.

"Không thể." Anh là nam chính, bản cô nương sao giết được anh!

Hứa An Viễn chau mày, "Nếu cô đã tự mình hiểu ra..."

Môi Thời Sênh cong lên, khoác lác ngắt lời Hứa An Viễn, "Nhưng tôi có thể để họ giết anh."

Đám người đứng xem bị điểm danh: "..." Bọn tôi không biết gì hết, có chuyện gì xảy ra thế?

Lúc trước, Hứa An Viễn cũng là một tay nham hiểm, hành vi khiêu khích của Thời Sênh đã xúc phạm tới điểm mấu chốt của hắn, hắn tiếp tục lấy thêm tấm thẻ đen.

Ngay lúc hắn chuẩn bị thi triển kỹ năng, lưỡi kiếm sắc bén mang theo hàn khí đột nhiên bổ tới.

Hứa An Viễn hoảng sợ lùi lại, kiếm đâm trúng thẻ đen trong tay, thẻ đen bị cắt thành hai nửa.

Lần này, Hứa An Viễn ngoài kinh ngạc thì còn có chút e dè.

Không biết thẻ đen làm bằng vật gì, hắn đã thử rất nhiều cách nhưng cũng không cách nào hủy chúng.

"Ây da, ngươi tránh cái gì chứ?" Thời Sênh tiếc nuối, sém chút là chém được rồi.

Hứa An Viễn: "..." Hắn không né thì đợi bị chém à?

Cô gái này có điểm kỳ quái.

Nhưng cũng đốt cháy ý chí chiến đấu của hắn.

Hứa An Viễn dùng thẻ đen thêm lần nữa, 1 luồng gió xoáy xuất hiện trong không trung, đám hoang tàn xung quanh bị cuốn vào trong gió xoáy.

Thời Sênh nhìn cơn gió xoáy đang hướng về mình, đột nhiên muốn dùng kiếm thử xem có thể bổ đôi gió xoáy không.

Cô dồn khí vào đan điền, vặn vặn cổ tay, dùng hết sức lực vung thiết kiếm lên.

Thiết kiếm chém từ giữa gió xoáy xuống, kiếm khí mạnh mẽ đã chia cơn lốc xoáy làm hai.

Màn kỳ lạ này khiến những sinh vật sống tại hiện trường đều nhìn đến ngơ người.

Lốc xoáy cũng có thể bổ đôi?

Cô dùng plug-in đấy à?

Thời Sênh nhướng mày, đúng là có thể nha!

Chỉ là...

Sao bổ đôi lốc xoáy rồi mà nó vẫn không ngừng, ngược lại còn biến thành hai hướng về phía cô?

Lật bàn, ngươi có năng lực sống lại của Hắc Tinh Linh à?

Hai cơn lốc không lớn bằng 1 cơn lốc nhưng lại đánh về phía Thời Sênh từ hai đầu, khí thế hung hăng làm người ta phải sợ hãi.

Chương 875

Thời Sênh nhảy qua đống đổ nát ở kế bên, chui vào trong một khu nhà, lốc xoáy cuốn đi đống hoang tàn, nơi nó đi qua, không chừa một tấc đất nào.

Tro bụi bám đầy mặt Thời Sênh, xém làm mù mắt.

Bản cô nương sai rồi.

Bản cô nương sẽ không làm vậy nữa!!

Tự gây chuyện, khóc cũng phải chịu.

Cô né cơn lốc xoáy, xuyên qua khu nhà, vòng qua mặt bên Hứa An Viễn, dùng thiết kiếm chém qua.

Hứa An Viễn luôn ở trạng thái đề phòng, phát giác được nguy cơ theo bản năng, động tác né nhanh nhẹn, thiết kiếm chém trúng cột sau lưng hắn, cột bị gãy.

Tòa nhà bị cơn lốc xoáy thổi nghiêng ngả, ầm ầm đổ sập, nát như tiên nữ rải hoa từ trên đổ xuống.

Đống tro bụi và đá vụn ập xuống làm cho cả không gian bị bụi vây lấy, chỉ còn tiếng ầm ầm bên tai.

Cô không thấy Hứa An Viễn ở đâu, chỉ có thể rút vào nơi an toàn.

Ngay lúc cô sắp bước khỏi phạm vi gió lốc, lưỡi băng sắc bén che trời lấp đất bắn lại, tư thế đó như là muốn bắn cô thành cái sàng!

Nam chính của ta thật lợi hại!

Cô nhanh chóng rút ra 1 thẻ bài phòng thủ, xây 1 bức tường trước mặt mình, thẻ đen này là cấp 5, tấm của Hứa An Viễn có cấp thấp hơn, lưỡi băng không thể xuyên qua bức tường.

Thẻ đen trên người Hứa An Viễn đã tiêu hao rất nhiều. Hắn không ngờ lại có người nhiều thẻ đen hơn cả mình.

Thời Sênh xông ra khỏi khu vực bị thiên tai, tầm nhìn lướt nhanh xung quanh. Bắt được bóng Hứa An Viễn, cô vung thiết kiếm lên, kiếm khí cuốn lấy tro bụi đang bốc lên xung quanh, khí thế như nuốt núi uống sông hướng về phía Hứa An Viễn.

Cơn lốc xoáy ở phía sau Hứa An Viễn, hắn không còn đường rút lui, kiếm khí trực tiếp cuộn hắn lên.

Sau khi bay trong không khí theo hình parabol, rơi vào cơn lốc xoáy, bị cuốn lên trên cao nhất.

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn lên, gió lốc thổi đến làm quần áo cô cũng bay lên phần phật.

Cơn lốc xoáy cũng có thời gian, thời gian đến, nó biến mất, Hứa An Viễn rớt từ trên cao xuống, té vào đống hoang tàn.

"Khụ khụ khụ... " Hứa An Viễn ho kịch liệt, phổi như là bị tro bụi bao lấy, rất khó chịu.

Từ khi vào game này, hắn chưa bao giờ tệ như vậy.

Dư Hạ!

Hứa An Viễn nhìn cô gái đang đi về phía mình, lần đầu nghe tên cô ấy không phải là nhiệm vụ của thế giới này phát hành.

Mà là ở thế giới trước, tên cô lọt vào Top 10.

Trong một đống tên đó, đây là cái tên duy nhất giống con gái, sao lại không bắt mắt chứ?

Hứa An Viễn ra giọng nham hiểm, "Dư Hạ, tốt nhất hôm nay cô giết chết được tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô hối hận đấy."

Thời Sênh nhún vai, không lên tiếng, chỉ là đi về phía hắn ta, rút kiếm đâm vào ngực hắn.

Lực cản nhỏ hơn cô tưởng tượng.

Thiết kiếm thuận lợi đâm vào ngực Hứa An Viễn.

Hắn kinh ngạc, vài giây sau, sức sống trong đáy mắt hắn từ từ biến mất, máu tươi từ miệng trào ra, trong mắt hắn hằn in hình ảnh Thời Sênh, như là muốn nhớ kỹ lấy cô.

Thời gian tắt thở của hắn nhanh hơn cô nghĩ, chỉ mười mấy giây thì hắn đã mất đi hơi thở rồi.

"Sao dễ chết như vậy?" Không đúng!

Thời Sênh rút thẻ đen ra xem xếp hạng, cô đã nhảy tới hạng nhất rồi, tên của Hứa An Viễn đã biến mất.

Nhưng cô giết hắn lại không có chút lực cản nào, không hợp với thiết lập ban đầu.

Chuyện không bình thường ắt là có mờ ám.

Mắt Thời Sênh đảo đảo, tìm được vài tấm thẻ trên người Hứa An Viễn, nhưng không tấm nào có tên của hắn.

Hắn giấu thẻ đi đâu rồi?

"Các người qua đây." Thời Sênh kêu gọi người đằng xa.

Bọn người đứng xem ban đầu cảm thấy mình rất oai, ló đầu ra từ trong đóng hoang tàn, dùng ngón tay chỉ bản thân.

Thời Sênh gật đầu.

Bọn họ nhìn nhau, từ từ đi về phía Thời Sênh.

Bà cô này muốn làm gì thế?

Giờ bọn họ không còn có ý nghĩ muốn giết cô tiến cấp xếp hạng, vì cô đã giết người đứng đầu bảng Hứa An Viễn!!!

"Lột hắn ra. "

"Hả? "

Thời Sênh tiếp tục cong mày, "Lột hắn ra! "

Một đám đứng xem: "..." Không ngờ cô gái có sở thích kỳ lạ này, thật đáng sợ!

Mấy người đó không dám dây dưa, nhanh tay nhanh chân đem hắn lột sạch, Thời Sênh bảo bọn họ lục soát thẻ trên người hắn.

Đám người chỉ thiếu cái chưa phanh thây Hứa An Viễn ra, hoàn toàn không tìm thấy thẻ của hắn.

Thời Sênh đảo tròn con ngươi rồi nói với bọn người đó: "Các người trói hắn lại, không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn đấy."

"Sao?" Trói thi thể?

Họ không có thói quen ngược đãi thi thể!!!

Ánh mắt của Thời Sênh lướt sơ qua, rõ ràng là không có chứa bất cứ tâm trạng gì, mà lại làm họ thấy sợ hãi, "Trói trói trói, chúng tôi sẽ trói."

Eo ôi, chúng ta gặp biến thái rồi!

...

Thời Sênh quăng Hứa An Viễn cho họ, 1 mình rời khỏi, nếu hắn có kỹ năng nào bảo mạng, cô ở lại cũng không ích gì.

Thời Sênh đi theo 1 hướng, thế giới này rất lớn, gặp người ngoài ý muốn cũng rất ít, đa số người đều dựa theo định vị của Thời Sênh mà tới đây, chuẩn bị giết cô.

Đám người này khác với bọn tân thủ lúc trước, không nhiều lời xông lên ngay.

Đám người này thông minh hơn nhiều, luôn theo sau quan sát cô.

Ban ngày Thời Sênh lên đường, tối thì tìm chỗ nghỉ ngơi, tốc độ chậm hơn ốc sên.

Lúc này, đám người theo sau Thời Sênh đang thương lượng với nhau.

"Hay là ra tay đi? Chúng ta theo lâu rồi, nhìn ả cũng không có gì lợi hại." Từ khi họ đi theo cô, chưa thấy cô ra tay, gặp Hắc Tinh Linh cũng chỉ né tránh.

"Trong bóng tối còn có người, nếu chúng ta ra tay trước, thì sẽ có người hưởng lợi..."

"Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ chúng ta đi theo phí sức như vậy à? Danh ngạch thăng cấp chỉ có 1, chúng ta lại nhiều người như vậy." Một khi danh sách 100 người đã đầy, những người còn lại đều sẽ bị giết.

"Đợi thêm tý, sẽ có người không đợi được. "

Lần này lại đợi 2 ngày, người gia nhập đội theo dõi ngày càng nhiều.

"Đại ca, huynh có thấy nơi này hơi kỳ không..." Ánh sáng quanh đây sao tối hơn lúc trước nhiều thế?

Đặt biệt là còn cảm thấy âm u nữa.

Sau lưng như là có gì rình rập họ vậy.

"Cô ta vẫn đi tiếp vào trong."

"Đi theo."

Người đi theo phát hiện tốc độ của Thời Sênh nhanh hơn, như là chớp mắt đã biến mất trước mặt họ.

Lúc này họ đang ở giữa các tòa lầu, hình như ở đây vẫn còn đang xây dựng, chỉ có ván xi măng.

"Không đúng, mau chạy!" Có người phát hiện có nguy hiểm, chuẩn bị bỏ chạy.

Giọng nói hài hước từ trên vọng xuống, "Dù gì cũng đến rồi, đừng đi như thế chứ?"

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, cô gái đi trước họ lúc nãy, lúc này đang đứng ở 1 nơi trên tầng ba, trên mặt đang mỉm cười.

Trên người cô có luồng bá khí của quân vương, có sự tự tin có thể khống chế toàn cục.

Chương 876

Người theo dõi Thời Sênh rất nhiều, lúc này đa số người đều theo cô đến đây.

Khốn kiếp, muốn tính kế ông sao?

Tưởng ông mày là đồ ngốc à?

Thời Sênh rút kiếm ra, vung về phía kiến trúc trước mặt, kiếm khí lập tức gọt mất nửa bên của kiến trúc.

Tòa nhà sụp xuống, từng con Hắc Tinh Linh từ trong tòa nhà bay ra, che khuất bầu trời, tất cả ánh sáng đều bị che khuất.

Họ chỉ nghe thấy tiếng vẫy của đôi cánh, Hắc Tinh Linh đông nghìn nghịt từ trời giáng xuống.

"A!"

Tiếng kêu này làm hỗn loạn cả hiện trường, họ không ngờ tới ở đây lại có đám Hắc Tinh Linh.

Thời Sênh đứng ở nơi cao, bọn Hắc Tinh Linh tấn công cô trước.

Thời Sênh nhanh chóng giải quyết bọn Hắc Tinh Linh vây lấy cô, nhảy đến nơi không gian hẹp nhỏ.

Phía dưới quá nhiều người, Hắc Tinh Linh sẽ không đuổi theo cô, đều chạy đi vây lấy bọn người phía dưới.

Thời Sênh trốn ra sau thu gom bọn Hắc Tinh linh, đợi khi chúng giải quyết xong bọn người đó, cô cũng giải quyết chúng sắp xong.

Trên mặt đất đầy thi thể tràn ngập mùi máu tanh.

Thời Sênh lấy thẻ đen trên người bọn người đó, lại ngồi tại chỗ tăng cấp cho đám thẻ đen tới cấp cần dùng.

Đợi Thời Sênh rời khỏi nơi đó, phía bóng tối mới có người từ từ đi ra, gương mặt hắn trắng bệch, thân thể run rẩy, đầu ốc trống rỗng.

Cô gái đó là người à?

Hắc Tinh Linh nhiều như vậy mà bị một mình cô ta giết sạch!!!

Hắn nhìn thi thể đầy trên đất, không dám ở lại đây, chọn ngược hướng với cô.

Hắn không muốn gặp biến thái đáng sợ như vậy, nhiệm vụ phát trên thẻ đen rõ ràng không hoàn thành được.

...

Mười mấy ngày sau, Thời Sênh gặp lại Bùi Tiến và Miêu Miêu. Khi Thời Sênh đang chơi đùa với mấy con Hắc Tinh Linh, Bùi Tiến và Miêu Miêu đột nhiên xông vào. Hai con Hắc Tinh Linh lập tức từ bỏ cô để tấn công hai con mồi có vẻ dễ ăn kia hơn.

Bên họ còn đi theo 1 bọn người, không giống như đuổi họ, càng giống như đang chạy trốn.

Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm, nhìn họ chạy qua bên dưới. Cô rất nhanh đã nhìn thấy thứ đang theo đuổi họ.

Là 1 đám Hăc Tinh Linh lớn hơn.

Hắc Tinh Linh lúc trước như là thời niên thiếu, đám Hắc Tinh Linh đuổi theo lúc này giống như bọn thành niên. Móng vuốt của bọn chúng làm cô có cảm giác như có thể xé nát người ra.

Thời Sênh lại ngứa tay.

Nhưng nghĩ lại vết thương chưa lành trên người, chạy vẫn tốt hơn!

Nữ chính cũng không biết đi đâu mất rồi, lâu vậy còn không ra! Không có Thẻ Trị Liệu, vết thương của cô không thể nào hết, cho dù đạo cụ của Hệ thống có thể kéo dài thời gian tái phát, nhưng thời gian không lâu.

Thời Sênh đạp lên thiết kiếm, chạy nhanh hơn người phía dưới.

Thời Sênh phát hiện tốc độ bọn Hắc Tinh Linh đó nhanh hơn trước, chớp mắt đã đuổi kịp cô.

"Dư Hạ! Dư Hạ ở gần đây! "

Người phía dưới không biết ai thét lên 1 tiếng, đám người vừa chạy, vừa nhìn xung quanh.

"Ở trên trời!"

"Trời... kiếm của ả sao lại biết bay? Kỹ năng của ả là đây à?"

"Không phải Dư Hạ lợi hại lắm sao? Cô ta có thể đói phó bọn Hắc Tinh Linh phía sau không?"

Tiếng ồn ào từ phía dưới truyền lên, Bùi Tiến và Miêu Miêu cũng nhìn thấy, cũng không ngờ là gặp lại cô.

"Dụ mấy thứ kia đuổi theo ả ta, chúng ta thừa cơ bỏ chạy."

Đề nghị này được mọi người đồng ý, trong lòng họ, người tên Dư Hạ này chắc chắc rất lợi hại, nhiều người truy sát như vậy mà vẫn còn sống.

"Các ngươi quyết định phương án nhanh vậy, hỏi qua ta chưa?" Lại muốn cô giúp họ chạy trốn? Nói chơi à? Không giết bọn họ là may lắm rồi!

"A!"

Bọn người đó dừng lại nhìn cô gái cản đường mình.

"Kêu gì chứ, có cưỡng bức ngươi đâu." Thời Sênh trừng mắt với cô gái vừa hét lên kia.

"Dư Hạ tránh đường!" Cô gái tức giận nhìn Thời Sênh thét lên.

"Dựa vào đâu chứ?" Thời Sênh nghiêng đầu, "Lúc nãy không phải các người muốn tôi giúp các người kéo thêm điểm thù hận à? Chẳng phải tôi đang giúp các ngươi sao."

Ai muốn ngươi kéo điểm thù hận như vậy?

Thời Sênh nhìn về phía sau, hô lên rất khoa trương, "Ây da, chúng đuổi lên kìa!"

"A --"

Đây là tiếng kêu thảm thiết, người chạy cuối cùng đã bị Hắc Tinh Linh đuổi kịp kéo lên không trung, móng vuốt xuyên ngực, trực tiếp xé thành mấy khối, máu còn ấm văng lên mặt bọn người phía dưới.

Bọn người này khoảng hai mươi mấy người, cũng không biết làm lại sao tụ tập vào với nhau.

Hắc Tinh Linh nhào tới, bọn người này bắt đầu kéo người kế bên làm bia đỡ.

"Cô Dư..." Bùi Tiến dẫn theo Miêu Miêu tiến gần Thời Sênh.

Thời Sênh dùng kiếm vẩy vẩy, ra hiệu họ đi qua.

Bùi Tiến thở nhẹ, không màng tiếng thảm kêu phía sau, dẫn theo Miêu Miêu chạy nhanh qua.

Bọn người bên kia thấy Thời Sênh nhường đường, cũng xông theo, ai biết được Thời Sênh lại dùng thiết kiếm chắn ngang, cản đường đi.

"Dư Hạ, cô muốn làm gì?"

"Lấy đầu người!" Thời Sênh nói một cách hợp tình hợp lý.

Loại câu hỏi ngu như vậy, sao hắn lại hỏi được.

"Phía sau là Hắc Tinh Linh, không chạy, cô sẽ chết." Người đàn ông tức chết, cô gái này có phải điên không.

Vài con còn đối phó được, nhưng 1 đám Hắc Tinh Linh, rõ là không đói phó nổi.

Thời Sênh mỉm cười, nụ cười có chút nham hiểm, "Lúc nãy là anh nói dụ bọn chúng về phía này phải không?"

Người đàn ông trả lời theo ý thức, "Cô lợi hại như vậy, đối phó Hắc Tinh Linh hoàn toàn không thành vấn đề."

"Tôi lợi hại liên quan gì tới anh?" Thời Sênh trợn mắt.

Tiếng thảm kêu phía sau càng ngày càng lớn, đã có Hắc Tinh Linh nhào tới phía của họ. Người đàn ông sợ đến nổi né về kế bên, may là kế bên có người, hắn đưa tay xô người đó về phía Hắc Tinh Linh đang nhào tới.

Người đó bị Hắc Tinh Linh bắt lấy, trong mắt đầy hoảng sợ.

Người đàn ông muốn chạy từ kế bên, hắn chưa chạy được xa, trên trời nhào xuống 1 con Hắc Tinh Linh, túm lấy vai hắn từ phía sau rồi kéo lên trên, chớp mắt chỉ còn lại vài mảnh xác từ trời rơi xuống.

Người phía sau sắp chết sạch, Thời Sênh mới vừa nhảy xuống từ thiết kiếm, ôm kiếm nhảy vào đám Hắc Tinh Linh.

So với đám Hắc Tinh Linh lúc trước, bọn này khó xử hơn nhiều.

Đợi Thời Sênh diệt sạch bọn Hắc Tinh Linh này, tay không còn muốn động nữa.

Vết thương trên vai hình như bắt đầu muốn tái phát.

Thời Sênh lắc lắc cánh tay, cảm giác tốt hơn một chút mới đi thu thẻ đen của đám người này lại, sau đó mới bắt đầu thu thập tinh thể của Hắc Tinh Linh.

Đám Hắc Tinh Linh lớn như vậy, tinh thể hoàn chỉnh cuối cùng nhận được lại không nhiều, đa số đều bị chém vụn.

Thời Sênh nhìn tinh thể đang phát sáng trong tay, nháy nháy mắt, Hắc Tinh Linh thăng cấp rồi ...

Tinh thể này lớn hơn nhiều so với đám trước, màu sắc cũng đẹp hơn.

Thời Sênh thử dùng thẻ cấp 6 để nuôi mấy tấm, rõ ràng có thể hấp thu được.

Đây có thể thăng cấp tiếp à?

Thời Sênh đem tất cả tinh thể đều nuôi thẻ đen.

[Chúc mừng người chơi Dư Hạ tăng lên LV8.]

[Cấp bậc của người chơi Dư Hạ quá cao, thế giới nhiệm vụ tăng lên 1 sao, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng.]

Chương 877

Cái trước chỉ có cô thấy, còn thông báo phía sau là thông báo toàn thế giới.

Nhưng mà độ khó thăng cấp một sao là chuyện gì xảy ra?

Thời Sênh cúi đầu nhìn thẻ đen, bên trên còn có chú thích rất có tâm.

Các thế giới đều là cấp một sao, hay chính là nói người giữ các thẻ đen dưới cấp mười đều chỉ có thể chấp hành nhiệm vụ ở thế giới cấp một sao.

Cấp mười trở lên mới có thể đi thế giới cấp hai sao.

Khi thế giới này xuất hiện cấp bậc vượt qua quá lớn, chẳng hạn như người nơi này đại đa số đều là cấp hai, cao nhất cũng mới cấp bốn, thế nhưng đột nhiên cấp bậc của Thời Sênh tăng tới tận cấp tám, khoảng cách giữa cấp bốn và cấp tám quá lớn.

Cuối cùng sẽ tạo thành cục diện như bây giờ.

Toàn bộ thế giới trực tiếp tăng lên thêm một sao.

Chuyện hay nha!

Thời Sênh mới vừa nhìn xong chú thích, bốn phía đột nhiên xuất hiện vài người.

Bọn họ là đột nhiên xuất hiện.

Ba nam hai nữ.

Ba người đàn ông phân bố ở bên trái Thời Sênh, hai cô gái khác đại khái là cùng nhau, năm người này vừa nhìn đã biết là người kinh qua vô số giết chóc, toàn thân đều lộ ra khí chất ưu việt lão luyện.

Năm người đồng thời nhìn về phía Thời Sênh đứng ở chính giữa.

Thời Sênh: "..." Nhìn bản cô nương làm gì?

Năm người chỉ là tùy ý quan sát Thời Sênh vài lần, hình như cũng không để Thời Sênh vào mắt, người bọn họ cần đề phòng là đối phương, ngay cả hoàn cảnh chung quanh cũng chưa quan sát.

Bọn họ đều là người chơi lâu năm, biết rõ khi dịch chuyển sẽ không dịch chuyển bọn họ đến hoàn cảnh nguy hiểm, cho nên cần đề phòng chính là người đồng thời xuất hiện ở một địa điểm dịch chuyển với mình.

"Lần đầu tiên thấy có người có thể đem thế giới cấp một sao tăng lên tới tới cấp hai sao, thú vị." Cô gái tóc ngắn mở miệng trước, "Tìm người trước? Hay là..."

"Tìm người." Một người đàn ông lên tiếng, "Thế giới này đã có ai trải qua chưa?"

"Tôi đã tới, không có độ khó gì, nhưng bị mạnh mẽ tăng lên tới cấp hai sao, gặp phải cái gì khó mà nói." Cô gái bên cạnh cô gái tóc ngắn nói bằng giọng hiền hòa.

Này này này!!

Ta người lớn thế này, các người không nhìn thấy sao?

Nhìn ra đây này!!

"Nói tình huống cụ thể, sau khi bắt được đủ đầu người lại nghĩ biện pháp tìm người."

"Tại sao phải nói cho các người biết!" Cô gái tóc ngắn ngăn đồng bạn muốn nói chuyện lại, "Chúng ta bây giờ không phải là quan hệ hợp tác, mọi người tự dựa vào bản lĩnh của mình đi."

Loại nhiệm vụ từ cấp một sao tăng lên tới nhiệm vụ cấp hai sao này, nếu như tìm được nhân vật then chốt và giết chết, điểm tích lũy và phần thưởng bọn họ lấy được có thể sẽ phi thường phong phú.

Ba người đàn ông nhìn nhau vài lần, sát khí trên người dần dần nồng nặc lên, có ý động thủ.

Thời Sênh yên lặng thu lại thẻ đen của mình, xem ra những người này ở bên ngoài vào là hướng về phía cô mà tới.

Nhưng bọn họ lại không biết cô chính là mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ.

Nếu không quan tâm ông, vậy ông đi.

Thời Sênh vừa nhấc chân, trên mặt đất liền bắn ra mấy cái phi đao, vừa lúc cắm ở chỗ phía trước đầu ngón chân cô.

"Hừ, bây giờ người mới đều không coi ai ra gì như thế sao?" Cô gái tóc ngắn ở đối diện hừ lạnh.

Thời Sênh: "..." Chị gái nói đạo lý chút nha, rốt cuộc là ai không coi ai ra gì?

Ông đứng ở chỗ này lâu như vậy, các người một con mắt cũng không thèm nhìn qua. Hiện tại ông phải đi, các người còn dám ác nhân cáo trạng trước, nói ông không coi ai ra gì, cái tội này tôi không vác nổi nha!

"Cô gái, cô cấp mấy?" Một người đàn ông lên tiếng.

Ba người đàn ông kia vốn không nắm rõ thế giới này lắm, chuẩn bị tóm Thời Sênh để hỏi đường, đương nhiên cuối cùng vẫn sẽ giết chết cô.

"Mắc mớ gì tới ông?"

Người đàn ông vừa hỏi kia liền trầm xuống sắc mặt xuống, "Cô gái, tôi khuyên cô không nên quá kiêu ngạo, chúng tôi không giống cô."

Thời Sênh cười nhạo, "Có cái gì không giống nhau? Nhiều hơn một tay, hay là nhiều hơn một chân?"

"Tuổi còn trẻ khí thịnh có thể hiểu được, nhưng thế giới hiện tại không còn giống với thế giới trước kia nữa. Chắc là cô đã nhận được thông báo, thế giới này đã tăng lên tới cấp hai sao, khoảng cách giữa cấp một sao và cấp hai sao cô không tưởng tượng nổi đâu."

Gương mặt Thời Sênh bình tĩnh, "Liên quan gì đến tôi?"

Năm người: "..." Em gái này sao cứ không theo kịch bản thường thấy thế?

"Muốn chết!" Cô gái tóc ngắn quát lớn một tiếng, vung cánh tay, lại là ném đến mấy thanh phi đao.

Đang đang đang –

Thời Sênh ló đầu ra khỏi thiết kiếm, trước tiên liếc nhìn kiếm của mình, lại cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

Mũi phi đao đã cong lại.

"Ám khí kia của cô không được rồi!" Thời Sênh hả hê nhìn về phía cô gái tóc ngắn.

Cô gái tóc ngắn hiển nhiên cũng kinh sợ, không tin lại ném ra mấy thanh, nhưng cũng đều bị cong hết mũi sau khi va chạm với thiết kiếm.

Cô gái tóc ngắn tỏ vẻ không thể tin đưuọc, "Làm sao lại..."

Thanh kiếm kia là kỹ năng gì vậy?

Thời Sênh hếch cằm, toét miệng, cười đến vô cùng xấu xa, "Có qua có lại, đến phiên tôi."

Cô gái tóc ngắn còn chưa thấy rõ Thời Sênh khua kiếm thế nào, chỉ thấy một loạt sát khí lạnh lẽo xông tới.

Còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị hất bay lên không trung, rồi lại nện xuống, rơi vào giữa thi thể của một đống Hắc Tinh Linh.

Cô gái tóc ngắn nhìn thấy khuôn mặt khô héo của Hắc Tinh Linh, con ngươi co rụt, lập tức nhảy dựng lên.

Lúc này cô ta mới phát hiện ra xung quanh đều là thi thể của loại quái vật này.

Mà vừa ở đây, chỉ có một mình cô gái kia...

Cô gái tóc ngắn phát hiện ra, người khác tự nhiên cũng phát hiện, đặc biệt là cô gái lên tiếng ban nãy, có vẻ rất là kinh ngạc.

"Những thứ này đều là cô giết?" Thời gian cô ta từng trải thế giới này còn là một người mới, cô hiểu rất rõ mấy thứ này khó đối phó thế nào.

Hơn nữa thứ này hình như cũng không giống như trong ấn tượng của cô ta.

Thời Sênh chọc chọc thiết kiếm xuống đất, "Cô đoán xem."

"Rốt cuộc cô là ai?" Cô gái tóc ngắn nhảy dựng lên, quát xong liền nhìn về phía ba người đàn ông, "Đây không phải là người chúng ta muốn tìm đấy chứ?"

Một người đàn ông trong đó lắc đầu, "Chắc không phải đâu, để gia tăng độ khó, lúc dịch chuyển sẽ không đưa chúng ta tới gần mục tiêu nhiệm vụ."

Thời Sênh rất muốn nói một câu, tôi chính là người các người muốn tìm, đến đánh nhau đi!

Thế nhưng ngẫm lại thân thể của chính mình, cô quyết đoán câm miệng không lên tiếng, giả bộ yếu ớt.

Năm người kia đại khái đều là biết nhau, tuy rằng đề phòng đối phương, thế nhưng bọn họ vẫn là tin tưởng lời đối phương nói.

"Bất kể có phải hay không, trước hết giết rồi hãy nói, cũng dám khiêu khích bà đây, lúc bà đây xưng bá, mày còn không biết ở nơi nào bú sữa mẹ."

Thời Sênh không cam lòng tỏ ra yếu kém oán hận trở lại, "Lúc ông xưng bá, cô còn chưa được sinh ra đó!"

Cô gái tóc ngắn tức tới mức không nhịn được bật cười, "Tốt, con nhóc không biết trời cao đất rộng, ngày hôm nay bà đây sẽ dạy cho mày."

Cô gái tóc ngắn còn đang nói, Thời Sênh đã mang theo kiếm vọt tới.

Nói nhảm nhiều như vậy, với tí thời gian lảm nhảm này, ông đây đều có thể chém chết cô!

Tổ tông của vênh váo online.

Ông dạy mày làm người một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia