ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

858-862

LittleZiZi14

Chương 858

MV không cần quá nhiều kỹ năng diễn xuất, nhưng cũng cần phải diễn.

Thực sự Thời Sênh không muốn quay nhưng Hạ Linh cứ bám lấy cô, Thời Sênh không còn cách nào đành phải đồng ý.

Vu Thanh nghe chuyện Thời Sênh sẽ quay MV cũng không quá phản đối, chỉ nhắc Hạ Linh phải chú ý đúng mực đừng để Bé ngoan nhà ông bị anti.

MV cổ phong kể về câu chuyện của một cô công chúa bị mất nước, trong suốt quá trình quay MV Thời Sênh phải thay hơn 10 bộ trang phục.

Bây giờ thời tiết nóng bức, mặc mấy lớp quần áo rườm rà còn phải thay liên tục, Thời Sênh chỉ muốn giết người.

"Cô Bộ, cô chớ lộn xộn, lớp trang điểm bay hết rồi." Chuyên gia trang điểm nhắc nhở Thời Sênh.

"Nóng!" Thời Sênh cầm quạt cầm tay, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Cô cảm giác trên người giống như quấn bông, cả người đều là mồ hôi.

Thợ trang điểm cũng hết cách, bất đắc dĩ nói: "Cô Bộ cô cố chịu, đây là bộ cuối cùng rồi."

"Sao lại phiền phức như vậy chứ!" Thời Sênh cào bàn, Hạ Linh tên đần này. Mẹ kiếp lại troll cô.

Thay bộ trang phục này, muốn chết à!

Chuyên gia trang điểm bụm miệng cười, làm nghề này đâu có dễ dàng như vậy.

Nhà tạo mẫu ở bên cạnh vừa chọn phụ kiện tóc vừa hỏi Thời Sênh: "Cô Bộ, cô biết xem bói thật sao?"

"Không biết, ai lại dám đồn đại lung tung về tôi thế?" Cô đã nói rất nhiều lần rồi, cô không biết xem bói, vì sao những người này lại không tin.

"Bây giờ mọi người đều nói như vậy." Nhà tạo mẫu đi đến cài phụ kiện tóc cho cô, hai mắt phát sáng, "Nếu như cô biết xem bói thật, cô có thể xem cho tôi không?"

"Tôi không biết xem bói." Thời Sênh hất hàm, cảm giác trên đầu càng ngày càng nặng, nội tâm suy sụp: "Cô có thể đeo cho tôi ít thôi được không? Đây cũng không phải là thật, đạo cụ ai làm mà nặng như vậy."

Có đầu óc không vậy?

Thợ trang điểm đứng bên cạnh cười, giải thích rằng: "Đây là đồ thật, được tài trợ đặc biệt."

"Tài trợ đặc biệt?" Thời Sênh soi gương, "Ai tài trợ vậy? Thứ đồ chơi này cũng không đáng bao nhiêu tiền đi?"

Ai rảnh rỗi đi tài trợ MV của Hạ Linh.

Không biết tiêu tiền vào đâu nữa à?

Sao lại cảm thấy có chút bất thường.

"Không biết, đạo diễn đem tới nói là có người tài trợ.

Nhân viên ở trường quay đều không biết ai tài trợ.

...

Cảnh quay cuối cùng.

Công chúa mất nước chịu khổ chịu nhục vì muốn báo thù cho quốc gia của mình nhưng khi vị vua trẻ cam tâm tình nguyện chết trước mặt cô, cô công chúa mất nước mới hiểu ra mình đã sớm yêu vị vua trẻ.

Cảnh cuối cùng là cô tự sát vì tình.

Nói thì đơn giản nhưng làm thì rất khó, khiến Thời Sênh phải thể hiện đủ các cung bậc cảm xúc sinh ly tử biệt, cô không làm được.

Đạo diễn cũng hết hết cách quay một đoạn miễn cưỡng có thể đạt, đến lúc thêm hiệu ứng sẽ trở nên đẹp đẽ lung linh.

Sau khi quay xong cảnh cuối cùng, Thời Sênh lập tức nhảy cẫng lên, cởi thắt lưng bắt đầu cởi trang phục. Mẹ kiếp! Nóng quá!

"Quay về rồi cởi." Hạ Linh đi đến, sắc mặt hơi sa sầm. Ở đây có nhiều người như vậy, cô lại dám cởi.

"Em mặc rất nhiều lớp." Nếu còn không cởi ra cô cảm thấy mình sẽ say nắng mất.

"Không được." Thái độ của Hạ Linh rất kiên quyết, anh kéo cô đi đến phòng hóa trang.

Chỉ mình anh có thể thấy cơ thể cô.

Tính chiếm hữu của Phượng Từ cũng không kém cô, Thời Sênh rất hiểu cảm giác này, vì vậy chỉ có thể im lặng đi theo anh.

Hai người vừa bước đến bên ngoài cửa hóa trang, bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ mạnh, một luồng hơi nóng từ phía trước ập tới.

Hạ Linh theo bản năng ôm chặt Thời Sênh vào lòng ngã nhào xuống đất.

Sau tiếng nổ lớn, cả không gian dường như yên tĩnh lại.

Người Hạ Linh hơi run, một lúc lâu sau mới sờ cổ Thời Sênh, giọng hơi run hỏi: "Em có bị thương không?"

"Không, em không sao." Thời Sênh vuốt ve mặt Hạ Linh: " Em vẫn ổn."

Nghe thấy giọng nói của Thời Sênh, tim của Hạ Linh với dần dần khôi phục nhịp đập.

Suýt nữa thôi, nếu như anh đi nhanh một chút.

Chân tay Hạ Linh run rẩy đỡ Thời Sênh dậy, sau đó hung hăng ôm cô vào lòng. Tiếng nói của người ở xung quanh từ từ vang lên, từ xa đến gần.

Thời Sênh vỗ nhè nhẹ lưng Hạ Linh, ánh mắt rơi trên chỗ bị nổ.

Đó là phòng hóa trang lúc trước.

Một vụ nổ lớn như vậy rõ ràng là có người gây ra, người trong đoàn đã ngay lập tức báo cảnh sát.

Phía cảnh sát xác định không có người tử vong, chỉ có thợ trang điểm đang ở trong phòng hóa trang lúc đó bị thương, còn về nguyên nhân vụ nổ tạm thời chưa rõ.

Truyền thông đã nhận được tin tức rất nhanh, nhân vật chính là Hạ Linh đương nhiên lại bị bôi xấu.

Vốn dĩ vụ án này không thuộc sự quản lý của Cục cảnh sát phía Đội trưởng Hồng, nhưng có tên của Thời Sênh nên hắn lập tức dẫn người đến.

Đội trưởng Hồng là cốt cán của cục cảnh sát thành phố, hiệu quả làm việc cao hơn rất nhiều so với những phân cục khác, nhưng nguyên nhân vụ nổ vẫn chưa tra ra, giống như không hiểu sao lại nổ.

Uy lực lớn như vậy mà bọn họ lại không tìm được chút thuốc nổ nào tại hiện trường.

Thời Sênh nghe ý kiến của Đội trưởng Hồng xong, trong lòng đã có đáp án.

Ngoại trừ tên thiểu năng Mộ Bạch, cô thực sự không nghĩ ra ai lại có bản lĩnh lớn như vậy.

Thời Sênh đã đi hỏi đạo diễn. Những đồ mà cô đeo lúc trước là do ai tài trợ. Đạo diễn nói là do một doanh nhân nổi tiếng, vì là tài trợ miễn phí nên ông ta đồng ý.

Tuy nhiên khi cô đi điều tra tên doanh nhân đó, người ta căn bản chưa từng tài trợ.

Người đạo diễn gặp khi đó, Thời Sênh tra thế nào cũng không ra.

Nếu không phải cô cảm thấy những thứ này lai lịch bất minh, quen đổi thành đồ của mình thì không biết chừng thứ bị nổ tung chính là đầu cô.

Tên thiểu năng Mộ Bạch này được lắm!

"Cô Bộ, mời cô trả lời câu hỏi của tôi." Đội trưởng Hồng gõ gõ bàn, con bé chết tiệt này từ lúc nãy đã bắt đầu thất thần, cũng không biết đang nghĩ gì.

Thời Sênh vô tội nhìn về phía Đội trưởng Hồng: "Cái gì?"

Đội trưởng Hồng đen mặt, đè nén tức giận lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Xin hỏi, gần đây cô Bộ có đắc tội với người nào không?"

"Đắc tội người nào à?" Thời Sênh nghiêng nghiêng đầu.

Đội trưởng Hồng gật đầu, cầm bút chuẩn bị ghi chép.

"Tôi đắc tội với rất nhiều người, có nói với anh ba ngày ba đêm cũng không hết."

Đội trưởng Hồng: "..."

Người đâu!

Lôi con bé chết tiệt này ra ngoài đánh chết cho bổn đội trưởng.

Cái gì mà đắc tội với rất nhiều người chứ?

Đội trưởng Hồng hít thở sâu, tự nói với chính mình phải bình tĩnh: "Có ai tương đối đặc biệt không?"

"Người đặc biệt thì tôi không quen." Cô căn bản không biết tên thiểu năng Mộ Bạch lần này là ai, cũng không biết có thân phận gì.

"Miêu tả ngoại hình một chút đi."

"Chưa từng gặp."

"Giọng nói?"

"Chưa từng nghe thấy."

Bút trong tay Đội trưởng Hồng suýt nữa thì bị bẻ gãy. Hắn hung dữ trừng mắt nhìn Thời Sênh: "Cô Bộ, tôi mong cô nói thật, đây là vì lo nghĩ cho an toàn của cô."

"Tôi nói đều là sự thật, anh không tin thì tôi cũng chịu." Bản cô nương vốn dĩ chưa từng gặp tên thiểu năng Mộ Bạch đó thì làm sao mà nói chứ?

Đội trưởng Hồng tức phát điên. Mẹ kiếp! Cô nói thế bảo hắn làm sao tin được?

"Đội trưởng Hồng, tôi thấy gần đây anh..."

Đội trưởng Hồng lạnh lùng đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

Hắn đã biết tiếp theo cô định nói gì rồi.

Vừa nãy khi bước vào, những người gặp cô đều bị cô tặng cho một câu: "Tôi thấy ấn đường của anh chuyển sang màu đen, dạo này có họa sát thân."

"Ối ối."

Đội trưởng Hồng vừa mở cửa liền nhìn thấy một viên cảnh sát trong cục đụng phải khung cửa, đau nhe răng trợn mắt.

Hắn nhìn khắp cả cục cảnh sát đều xảy ra vấn đề.

Mẹ kiếp! Thật hối hận đem sao chổi này về Cục. Bây giờ hắn đem trả sao chổi này có kịp không?

Chương 859

Đem trả chắc chắn là không kịp rồi. Vụ án này vẫn chưa phá được.

Nhưng vụ án này không có cách nào để phá. Quanh đấy chỉ có hai camera giám sát. Trong camera giám sát không hát hiện dấu vết của kẻ khả nghi.

Thời Sênh và Hạ Linh là người bị hại, không phải phạm nhân. Sau khi tra hỏi xong đương nhiên phải thả người.

Người trong cục chỉ ước gì Thời Sênh rời khỏi. Mỗi lần cô đến, người của cả cục cảnh sát đều gặp chuyện không may.

Dùng hai từ "tà môn" để miêu tả cô đúng là xem thường cô rồi.

"Lần sau gặp." Thời Sênh vẫy tay chào với Đội trưởng Hồng.

Đội trưởng Hồng xem như không nhìn thấy. Bây giờ hắn không muốn nhìn thấy cô bé này chút nào.

Hạ Linh không nói năng gì dẫn cô về nhà. Việc đầu tiên sau khi về nhà chính là đè Thời Sênh xuống hôn cô. Trong lúc hai người đang âu yếm vuốt ve thì Vu Thanh quay về.

Đứng ở phòng khách ở phòng khách ra sức gọi, Hạ Linh đành phải bò khỏi người Thời Sênh, quần áo xộc xệch, mở cửa đi ra ngoài.

Vu Thanh thấy anh đi ra từ phòng của Thời Sênh, nhìn anh từ trên xuống dưới, không hề nổi giận: "Bé ngoan không sao chứ?"

"Không sao." Hạ Linh đi đến.

Tốc độ nói của Vu Thanh cực nhanh: "Sao đột nhiên lại nổ? Phía cảnh sát nói sao?"

"Không có kết quả gì."

"Không có kết quả gì?" Vu Thanh cau mày, cái gì gọi là không có kết quả gì?

Làm sao lại nổ? Có nghi phạm không? Những cái này không phải là kết quả sao?

Vụ nổ lần này rõ ràng là nhằm vào Thời Sênh hoặc là Hạ Linh. Phòng hóa trang đó được chuẩn bị cho hai người họ.

Vu Thanh càng nghiêng về suy đoán nhằm vào Hạ Linh, suy cho cùng tên này đắc tội nhiều người như vậy, ai biết tên điên nào nghĩ không thông.

Không được, hắn phải đi tìm sư phụ của Bé ngoan.


Vu Thanh hỏi một lúc lâu, Hạ Linh đều lạnh mặt, đúng là không hỏi được gì. Vu Thanh đi đến thăm Thời Sênh, sau đó vội vàng rời đi.

Hạ Linh đóng cửa, tiếp tục chuyện ban nãy.

Cho đến khi hai người mệt kiệt sức, Hạ Linh mới ôm Thời Sênh không vận động nữa.

Bây giờ, anh nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ.

Suýt nữa anh đã mất cô.

"Keng_"

Thời Sênh giơ tay ra mò điện thoại. Hạ Linh đè tay cô xuống, tỉ mỉ hôn xuống cổ cô, hôn xuống xương quai xanh rồi đi xuống dưới.

"Hạ Linh..." Cô mệt quá rồi!

Đáp lại cô chỉ là từng trận từng trận tê dại, kích thích thẳng vào thần kinh cô.

Bóng đêm dần dần bao phủ mặt đất, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ trong suốt sát mặt đất chiếu vào căn phòng tràn đầy mùi vị ái muội.

...

Ngày hôm sau Thời Sênh mới đọc tin nhắn trên điện thoại.

Không hiển thị số, chỉ có một câu.

_ Mạng của mày cũng lớn lắm.

Thời Sênh: "..."

Mẹ kiếp! Tên thiểu năng này lại dám buông lời khiêu khích?"

Thời Sênh xoay người đi xuống giường, hai chân mềm nhũn, nhe răng trợn mắt nhìn người nằm trên giường, tùy tiện mặc váy vào, ngồi vào bàn đọc sách mở máy tính lên.

Tin nhắn được gửi đến thông qua một hệ thống mã hóa, còn có tầng tầng lớp lớp mã hóa, cuối cùng tin tức mà cô có được cũng không nhiều.

Thời Sênh từ bỏ việc điều tra mẩu tin nhắn này.

Cô chống cằm nhớ lại và nhập vào tên doanh nghiệp bị mạo danh mà lúc trước đạo diễn nói với cô.

"Xí nghiệp An Thị?" Thời Sênh xem thông tin đăng ký của doanh nghiệp này, khóe miệng co rút.

An Thị

An Thần.

"Xem ra em không mệt chút nào." Hạ Linh không biết đã đứng sau cô từ lúc nào, ôm cô ném lên giường.

Hạ Linh không mặc quần áo, cơ thể nóng rực đè lên người Thời Sênh, cắn nhẹ vào tai cô: "Có phải tối qua anh không đủ nỗ lực không?"

" Hạ Linh...Ngô..."

Miệng Thời Sênh bị Hạ Linh chặn lại.

Nội tâm Thời Sênh suy sụp, tinh lực của anh sao lại tốt như vậy chứ?

Nhưng mà sau đó Hạ Linh không làm gì, chỉ im lặng ôm cô.

Giọng nói của Hạ Linh nhẹ nhàng vang lên bên tai Thời Sênh: "Bé ngoan."

"Sao?"

"Em sợ không?"

"Sợ cái gì?" Bản cô nương không có gì phải sợ.

Hạ Linh bỗng nhiên trầm mặc, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người.

Một lúc lâu sau, Hạ Linh nói nhẹ vào tai Thời Sênh một câu: "Anh sẽ ở bên em. Cho dù là sống hay chết"

Anh sẽ ở bên em.

Cho dù là sống hay chết.

Khóe môi Thời Sênh từ từ cong lên, có anh thật tốt.

...

Sư phụ của cô tranh thủ đến thăm cô một chuyến, cho cô và Hạ Linh mỗi người một cái bùa hộ thân, nói là có thể giúp bọn họ tránh tai họa được một lần.

Thời Sênh bận rộn tìm Mộ Bạch, Hạ Linh không biết đang bận rộn cái gì. Chuyện ca khúc mới đều đã giao cho Vu Thanh lo liệu, cả ngày đều không nhìn thấy bóng dáng anh.

Phía cục cảnh sát cũng không có tiến triển gì, chuyện vụ nổ dường như cứ như thế bị bỏ qua.

Bây giờ việc đầu tiên sau khi Thời Sênh thức dậy là lướt weibo, xem nàng dâu của mình lại có thêm bao nhiêu antifan nữa và tìm những kẻ ấu trĩ đến tìm cô xem bói.

Hôm nay, cô vừa lên đã nhìn thấy hai chữ Hạ Linh được đưa lên tin hot.

Nhưng không giống với trước đây, chỉ có chữ Hạ Linh mà thôi, không hề có tiền tố và hậu tố kỳ lạ gì.

Bên trong tiêu đề nổi bật nhất chính là _ Tổng tài mới nhậm chức của xí nghiệp Hạ Thị lại là Tiểu Thiên Vương Hạ Linh.

Thời Sênh trầm ngâm, đã nói không phải con nhà thế phiệt mà?

Kẻ lừa đảo này!

Thời gian này lại dám bày ra trò này???

Antifan của Hạ Linh đều kinh ngạc.

Họ vốn cho rằng Hạ Linh không quyền không thế, ai biết anh đột nhiên trở thành tổng tài?

Antifan tỏ ý họ cần thời gian trấn tĩnh.

Thời Sênh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hạ Linh.

Khi Hạ Linh nhận được tin nhắn thì anh đang họp, một đám lão già của hội đồng quản trị đều nhìn chằm chằm vào anh, không khí rất căng thẳng, giống như một giây sau là có thể đánh nhau.

Trong tình huống như vậy, Hạ Linh trấn tĩnh lấy điện thoại ra xem.

_ Anh thích làm tổng tài, em tặng anh một cái, sao lại chạy đến Hạ gia hả?

Ánh mắt nghiêm nghị trong mắt anh biến mất trong nháy mắt, khẩu khí này của cô sao lại giống như nói anh muốn làm chủ tịch nước cũng rất dễ vậy?

Người trong phòng họp nhìn chàng trai trẻ đang ngồi trên ghế chủ tọa, đều cảm thấy có chút khó hiểu.

Vừa nãy, anh còn bày ra tư thế muốn đánh nhau, sao xem tin nhắn xong liền giống như con mèo được vuốt ve vậy?

_ Em chỉ cần để anh bảo vệ em là được.

Hạ Linh trả lời tin nhắn xong cất điện thoại đi, khóe môi cong lên, rõ ràng là đang cười, nhưng những người có mặt trong phòng họp lại cảm thấy trong nháy mắt đã vào mùa đông giá rét, gió lạnh thổi khắp nơi.

"Vừa nãy ai nói có ý kiến?"

Giọng nói trong vắt, giống như tiếng hát của anh.

Tuy nhiên giờ phút này không ai cảm thấy dễ nghe, sau lưng tự dưng có một luồng khí lạnh bốc lên.

Bọn họ đều là những lão làng lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, giờ phút này lại bị một chàng thanh niên mới có hơn 20 tuổi làm khiếp sợ.

Phòng họp yên tĩnh lạ thường.

Hạ Linh đứng dậy, một tay đút túi quần, các ngón tay của bàn tay còn lại gõ nhẹ vào mặt bàn: "Mọi người đều là người thông minh. Nếu như ông ấy đã giao công ty lại cho tôi, chứng tỏ tôi không phải là đồ vô dụng như các người đã nghĩ. Đừng làm những chuyện khiến tôi tức giận. Những tin đồn về tôi chắc rằng dạo gần đây mọi người cũng biết đủ rồi. Con người tôi làm việc không quan tâm lễ độ lịch sự."

Anh nhếch mép, kéo căng độ cong của khóe môi, ánh mắt quét qua những người có mặt trong phòng, chậm rãi bước ra khỏi phòng họp.

Cho đến khi bóng dáng của anh hoàn toàn biến mất, đám người trong phòng họp mới cảm thấy mình có thể hít thở.

Chuyện đầu tiên sau khi Hạ Linh nhậm chức chính là đoạn tuyệt mọi mối quan hệ làm ăn với An Thị, ra sức chèn ép An Thị.

Có người trong Hạ thị phản đối, kết quả bị cưỡng ép bãi chức.

Thủ đoạn cứng rắn của Hạ Linh khiến những người trong Hạ thị hiểu, anh không phải là người dễ bắt bí.

Chương 860

An Thị bỗng dưng bị Hạ Thị công kích. Thực lực của An Thị và Hạ Thị chênh nhau không nhiều.

Nhưng thủ đoạn của Hạ Linh còn ác hơn bọn họ dự liệu rất nhiều, một chỗ trống cũng không chừa.

Sự phát triển của An Thị trong những năm gần đây tương đối chậm. Đối đầu với Hạ Thị phát triển không quan tâm hậu quả đương nhiên có vài phần thua thiệt.

Vây cánh của An Thị từng chút từng chút bị Hạ Linh chặt đứt.

An Thần với tư cách là người thừa kế kế tiếp của An gia, lúc này An gia cũng sẽ không để hắn tiếp tục ở ngoài làm xằng làm bậy.

Khi An Thần bước vào trong giới ca sĩ, An gia đã không đồng ý.

Những năm gần đây cũng không giúp đỡ gì nhiều cho An Thần.

Lúc này, gia tộc gặp phải chuyện như vậy, An Thần bị ép phải quay về gia tộc.

"Con và hắn cùng trong nhóm nhạc lâu như vậy, con không biết hắn có quan hệ với Hạ Thị sao?"

An Thần lật xem tờ báo, tay không ngừng bóp chặt mép báo, cuối cùng tờ báo bị hắn xé rách. Tròng mắt có chút thâm độc.

Một lúc lâu sau, hắn mới nhả ra vài chữ: "Hắn chưa từng nói."

Họ Hạ không hiếm gặp, hơn nữa tư liệu lúc trước ghi rằng hắn là cô nhi ở cô nhi viện.

An Thần vò tờ báo thành một cục, nói: "Chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, có cái gì đáng sợ chứ! Ba, ba tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, còn sợ hắn sao?"

Người thừa kế chính thức của Hạ Thị vẫn còn đó, hắn không tin Hạ Linh có thể vượt qua người thừa kế, đạt được Hạ Thị.

Cha An Thần hận không thể một phát đánh chết An Thần, cổ họng khô khốc quát An Thần: "Con biết tình hình ây giờ thế nào không? Con suốt ngày chỉ biết âm nhạc âm nhạc, đã từng quan tâm đến cái nhà này chưa?"

"Con không hứng thú với những chuyện này."

Cha An Thần không kìm được tức giận, tát bốp một cái lên đầu An Thần: "An gia không còn, con cho rằng con còn có thể yên tâm ôm giấc mộng ca sĩ của con sao?"

Sao ông ta lại sinh ra một đứa con như vậy chứ.

An Thần bị đánh có chút bất mãn. Bởi vì chuyện ca hát mà hắn đã cãi nhau với người nhà rất nhiều lần. Lần cãi nhau gay gắt nhất, An Thần và cha hắn suýt nữa cắt đứt quan hệ cha con.

"Ngày mai đến công ty."

Cha An Thần không cho An Thần có cơ hội từ chối, đi thằng lên lầu.

Ánh mắt An Thần nhìn xuống sàn nhà, gương mặt đã bị vò nát, vẻ mặt kiêu căng giống như đang chế giễu hắn.

Hạ Linh!

Gương mặt An Thần âm trầm giẫm lên tờ báo, rời đi.

An Thần với tư cách là nam chính, cho dù không thích kế thừa gia nghiệp, nhưng những khả năng cần có của một tổng tài, hắn ta đều có.

Sau khi đến công ty, An Thần trực tiếp tiếp nhận chức vụ phó tổng, mất một khoảng thời gian để hiểu rõ tình hình hiện tại của công ty và bắt đầu đối đầu với Hạ Linh.

Thương trường chính là cuộc chiến không có khói thuốc súng.

Cũng cần phải có thiên thời địa lợi nhân hòa.

Một bước đi sai thua cả ván bài.

An Thần với tư cách là nam chính, thần may mắn luôn thiên vị hắn. Phía Hạ Linh bên này có chút khó khăn. Sau hai lần thua lỗ, các thành viên trong hội đồng quản trị không ngồi yên được nữa.

Sau khi Hạ Linh nói chuyện với chủ tịch hội đồng quản trị Hạ, ý kiến của các cổ đông khác không quan trọng nữa.

Các thành viên trong hội đồng quản trị đều bị áp chế, những người này đều rất tức giận.

"Lão già Hạ Trị không biết nghĩ gì, nhất định để cho một thằng nhãi ranh đến làm loạn công ty, cứ tiếp tục thế này, công ty sẽ xong đời."

"Tôi thấy chúng ta nên mau chóng nghĩ cách. Bây giờ Hạ Trị tin lời của Hạ Linh, chúng ta nói gì cũng vô ích."

"Chủ tịch Hạ chắc có dụng ý khác, không thể nào để Hạ Linh đến làm hại công ty."

Hạ Trị là ai, bọn rọ là người rõ nhất. Người này đặt lợi ích lên hàng đầu, tuyệt đối sẽ không để Hạ Linh làm hại công ty như vậy, chắc chắn ông ta đang có chú ý khác.

Đám người phẫn nộ chửi rủa mấy câu, trút giận xong thì giải tán, mỗi người đều có tính toán riêng.

...

"Hạ tổng, Hạ tổng, hàng chúng ta xuất khẩu toàn bộ đã bị giữ lại, nói là có vấn đề..." Trợ lý của Hạ Linh lo lắng chạy từ bên ngoài vào.

Hạ Linh ngẩng đầu, con ngươi lạnh lùng lướt nhìn trợ lý.

Tốc độ của trợ lý lập tức chậm lại.

Trợ lý đi đến gần anh, cúi đầu báo cáo: "Tôi mới nhận được tin, có người báo cáo chúng ta mang theo hàng cấm, toàn bộ hàng hóa phải kiểm tra lại. Chuyện này sẽ làm trậm trễ thời gian giao hàng, chúng ta sẽ phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng."

Một lô hàng lớn như vậy, nếu như phải bồi thường thật vậy thì không phải là con số nhỏ.

"Liên hệ với đối tác, tranh thủ thời gian, chuẩn bị xe." Hạ Linh dặn dò ngắn gọn.

"Vâng."

Hạ Linh dẫn theo người đến hải quan. Người của hai quan một mực từ chối, người phụ trách không ra gặp anh.

Tình huống này rõ ràn là có kẻ ở sau lưng giở trò.

Bọn họ không cần kiểm tra ra cái gì, chỉ cần kéo dài thời gian là được.

Ánh mắt Hạ Linh âm trầm nhìn chằm chằm vào bến tàu phía xa.

"Cô Bộ. Hạ tổng là cô Bộ." Trợ lý đột nhiên chỉ về một hướng.

Hạ Linh nhìn theo hướng trợ lý chỉ, một nữ sinh diện mạo đáng yêu đang xuất hiện cùng một người đàn ông. Người đàn ông nhìn có vẻ hơi sợ sệt, cung kính tiễn cô ra cửa.

"Cô Bộ đi thong thả." Người đàn ông đầu đổ đầy mồ hôi, chỉ kém cúi người 90 độ thôi.

Thời Sênh liếc nhìn hắn.

Người đàn ông lập tức hiểu ra xác nhận lại lần nữa: "Cô Bộ yên tâm, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Hàng của Hạ tổng, chúng tôi sẽ ngay lập tức kiểm tra cho qua."

"Sớm nghe lời như vậy thì đâu có chuyện gì rồi."

Người đàn ông xấu hổ toát mồ hôi: "Cô Bộ, vậy..."

"Mấy ngày nữa sẽ ổn." Thời Sênh vung vung tay, xoay người rời đi.

Ngôn linh thuật chi có tác dụng từ một đến hai ngày, thời gian phải dựa vào đối phương, chỉ cần không phải là kẻ giết người cướp của, thông thường sẽ không bị bắt vào tù, cho nên qua một hai ngày sẽ hết, hoàn toàn không việc gì.

Thời Sênh giả làm thần côn hù dọa người đàn ông này một trận.

Dám đụng đến chồng cô à, cũng không nhìn xem ai đang chống lưng cho anh.

Hạ Linh không để Thời Sênh nhìn thấy mình. Anh nhìn bóng dáng Thời Sênh biến mất trong dòng người, căn dặn trợ lý: "Cho người chuẩn bị làm việc."

Trợ lý: "..." Làm việc gì chứ?

Không đuổi theo cô Bộ sao?

Trong lúc trợ lý còn đang ngẩn người, phía hải quan đã gọi điện đến, thông báo bọn họ đã kiểm tra xong, có thể cho qua.

Trợ lý ngây người. Hạ tổng thật thần thánh.

Hạ Linh không quay về công ty mà đi thẳng về nhà.

Thời Sênh không có ở ở nhà, Hạ Linh hình thấy xe cô ở dưới, đáng lẽ cô phải về rồi mới đúng.

Hạ Linh gọi điện cho Thời Sênh thì được báo là thuê bao đang ngoài vùng phủ sóng.

Hạ Linh đang chuẩn bị đi xuống lầu, lúc đi qua thang máy nhìn thấy con số trên thang máy đang dừng ở tầng 7, anh đứng đó hơn 10s, chữ số cũng không chạy.

Giống như có bị cái gì lôi lại. Hạ Linh xuống đến tầng 7, đi đến cửa thang máy gọi: "Bé ngoan, em ở trong đó sao?"

Thời Sênh đang chuẩn bị chém thang máy thì đột nhiên nghe thấy giọng của Hạ Linh. Cô lập tức cất đao sắt đi, "Hạ Linh, tìm người đến cứu lão nương."

Hạ Linh thở phào một hơi, nhẹ giọng an ủi thời sênh: "Em đừng nôn nóng."

Anh lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho bên sửa chữa.

Thời Sênh đứng trong thang máy, có một loại cảm xúc không nói lên lời. Vừa nãy khi về nhà, phanh xe của cô không ăn, suýt nữa đâm phải người ta.

Đi thang máy thì lại bị nhốt, chuông khẩn cấp lại bị hỏng.

Mẹ nó! Chỉ số may mắn của cô lại bắt đầu giảm rồi.

Đội sửa chữa và đội phòng cháy chữa cháy đến rất nhanh, mân mê mãi mới mở được cửa thang máy, Thời Sênh trấn tĩnh đứng bên trong, không có chút lo lắng.

"Cô bé thật dũng cảm, mau đi ra ngoài đi." Người của đội phòng cháy chữa cháy khen cô.

Thời Sênh vẫn chưa đi ra, Hạ Linh trực tiếp đi vào trong.

Sau khi anh tiến vào, thang máy đột nhiên bắt đầu rơi xuống, cả thang máy trở nên chênh vênh.

Chương 861

Biến cố này khiến mọi người đều bất ngờ không kịp trở tay, bao gồm cả Thời Sênh và Hạ Linh.

Lúc thang máy bắt đầu rung lắc, sắc mặt Hạ Linh trắng bệch.

Ngón tay bám chặt vào tay vịn bên cạnh, tay còn lại không dám quá dùng sức.

Thang máy càng ngày càng rung lắc mạnh, Hạ Linh dùng một tay ôm Thời Sênh vào lòng, nghiêng đầu không để Thời Sênh nhìn thấy thần sắc trên mặt anh.

Biến hóa của Hạ Linh đương nhiên Thời Sênh nhìn thấy.

Anh trước giờ không đi thang máy, bất kể tòa nhà cao thế nào anh đều leo thang bộ.

Hành động như vậy trong thời đại cơ giới hóa này đúng là kỳ quặc mà.

Song Thời Sênh cũng đã quen rồi.

Phượng Từ không có chút bệnh thì đâu gọi là Phượng Từ.

Tốc độ rơi của thang máy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến tầng cuối, rơi xuống như vậy, người bên trong gần như không còn khả năng sống sót.

Nhưng khi thang máy tiếp xúc với mặt đất, trên người Hạ Linh tỏa ra một luồng ánh sáng trang bao bọc lấy anh và Thời Sênh.

Bên tai chỉ nghe thấy tiếng va chạm rất lớn, cơ thể không hề cảm thấy đau đớn.

Hạ Linh động đậy bàn tay đang đặt trên eo Thời Sênh, anh vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của cơ thể cô, anh vẫn còn sống.

Đồng hồ trên cổ tay anh phát ra ánh sáng rực rỡ, kim đồng hồ nhanh chóng quay một vòng, sau khi sóng nước chuyển động thì hồi phục trạng thái bình thường.

Hạ Linh có chút ngớ người, làm sao có thể... không bị gì hết?


Thời Sênh ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, ánh sáng phát ra trong thang máy chiếu lên gương mặt có chút tái nhợt của anh, nhìn vào khiến người ta có cảm giác đau lòng.

"Anh không sao chứ?" Thời Sênh nhẹ giọng hỏi.

Thiết kế yếu đuối như vậy, chắc chắn là nữ chính vẫn chưa chạy.

Bản cô nương vào nhầm rạp hát rồi không?

Hạ Linh có chút cứng nhắc, cúi đầu nói: "Không sao."

Không khí ngột ngạt xung quanh khiến Hạ Linh cảm thấy không thoải mái. Anh ôm chặt Thời Sênh vào lòng, lưng chạm vào thang máy lạnh lẽo, giống như như vậy có thể khiến anh có chút cảm giác an toàn.

Thời Sênh trợn tròn mắt, kéo anh ngồi xuống, ôm anh vào lòng.

"Đàn ông con trai anh còn sợ đi thang máy?" Mẹ kiếp đấy là thiết kế quỷ gì thế.

Trong suốt thời gian cô và anh chung sống với nhau, anh cũng không có chứng sợ không gian kín.

Hành động của anh bây giờ chỉ có thể cho thấy anh chỉ là đơn thuần sợ đi thang máy.

Hạ Linh yên tâm thoải mái ôm eo Thời Sênh, úp mắt vào *** mềm mại của cô, bên tai có thể nghe thấy nhịp tim của cô.

Rất bình ổn giống như dòng nước nhỏ chảy róc rách thấm vào trái tim anh, vỗ về sự lo lắng của anh.

Ngày xưa, Hạ Linh từng gặp chuyện ngoài ý muốn, chính là một sự cố thang máy anh suýt chết trong đó. Sau này, anh luôn tránh xa thang máy. Hôm nay nếu không phải Thời Sênh ở bên trong anh tuyệt đối sẽ không tiến vào.

Đội phòng cháy chữa cháy rất nhanh đã chạy đến, xác định bọn họ vẫn còn sống, chuẩn bị cứu hộ, may mà bây giờ thang máy dừng ở mặt đất, không cần lo lắng vấn đề thang máy sẽ tiếp tục rơi xuống.

Nhưng mà cửa thang máy bị kẹt cứng rồi, người của đội phòng cháy chữa cháy tốn rất nhiều sức lực mới có thể mở cửa ra.

Thời Sênh không quan tâm sự kinh ngạc của đám người ở bên ngoài, bế ẵm Hạ Linh đã ngủ thiếp đi ra ngoài.

Đám người đứng hình, há hốc mồm.

Mẹ kiếp! Cô bé này thật trâu bò!

Một người đàn ông lớn xác thế mà cô bế lên nhẹ nhàng như vậy được?

Ăn rau chân vịt của thủy thủ Popeye à?

Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, bế một người đàn ông lớn xác, cảnh tượng này muốn bao nhiêu kỳ quái thì có bấy nhiêu kỳ quái, muốn bao nhiêu ngược đời thì có bấy nhiêu ngược đời.

Cô nhóc này! Một cô nhóc lớn lên đáng yêu như vậy có cần mạnh mẽ thế không?

"Cô bé à, chú giúp cháu đưa cậu ấy đến bệnh viện nhé?" Một chú lính cứu hỏa bước lên trước, tốt bụng đề nghị.

Thời Sênh tránh né sự tiếp xúc của chú lính cứu hỏa, lễ phép gật đầu, đè thấp giọng nói: "Cảm ơn chú, anh ấy không sao, chỉ là ngủ thiếp đi thôi."

"Vậy chú đưa cậu ấy lên lầu, các cháu ở lầu mấy?" Chú lính cứu hỏa vẫn rất nhiệt tình.

Nhìn thân hình của cô bé, sao có thể chịu được sức nặng của một người đàn ông to xác như vậy.

Thời Sênh vẫn rất lễ độ từ chối, đồng thời cảm ơn những người khác trong đội lính cứu hỏa, bế Hạ Linh lên lầu.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, cô bé này là sao đây?

Trong số những người đứng xem có người chụp ảnh tung lên mạng.

Không quá nửa tiếng sau, toàn bộ tin hót đều bị antifan của Hạ Linh chiếm lấy.

Phấn tường đê (Bức tường thấp quét vôi trắng): Mẹ nó! Hạ Linh có phải đàn ông không, lại để một người con gái ôm, đúng là làm mất mặt đàn ông chúng ta quá.

Mai hoa chiếu nhãn (Hoa mai đầu cành đẹp chói mắt): Tình huống gì đây?

Quyển thượng sarong (Mặc lên sarong): Tôi nhìn nhầm à? Hay là mạng nhà tôi không tốt, tôi lại nhìn thấy nữ thần của tôi bế Hạ Linh? Hay là bế công chúa? Dưới lầu cũng nhìn thấy sao?

Kim lịch ngưng không: Hạ Linh lại bị bế công chúa. A a a a a! Vì sao người nữ thần bế không phải là tôi.

Cành hoa: Hạ Linh càng ngày càng thụ, Trầm Yên của chúng ta bá đạo!

Thổi cánh hoa tàn: Trầm Yên của chúng ta bá đạo! +1

Bất phương hoa linh lạc (Đừng để gió thổi tàn hoa hải đường): Tổng tài Hạ được Trầm Yên bao nuôi? Ôi trời, giống như tôi vừa mới mở cánh cửa một thế giới mới.

Tranh cãi trên mạng không hề ảnh hưởng đến Thời Sênh.

Dạo gần đây Hạ Linh quá mệt, cộng thêm chuyện trong thang máy, anh ngủ rất lâu mới tỉnh dậy, vừa quay đầu liền nhìn thấy Thời Sênh ngồi bên cạnh anh đọc sách.

Từ góc nhìn của Hạ Linh có thể thấy trang bìa hình như là một cuốn tạp chí.

Nhưng mà đợi anh nâng người ngồi dậy, nhìn thấy nội dung bên trong, anh đen mặt giật cuốn sách trong tay Thời Sênh.

Thời Sênh đang hăng say đọc, bỗng nhiễn không có sách, vẻ mặt cũng trở nên hung dữ: "Làm cái gì thế?" Thức dậy đã nổi nóng rồi, giỏi thật.

"Nhìn anh không đủ sao?" Hạ Linh sầm mặt nói: "Em còn muốn xem những thứ này?"

Thời Sênh: "..."

Không phải do buồn chán sao?

Bản cô nương xem loại sách này giải trí một chút cũng không được sao?

Hạ Linh đưa tay cởi bỏ bộ đồ ngủ không biết được thay từ lúc nào, lộ ra lồng ngực rắn chắc: "Anh cho em nhìn là đủ rồi."

Nói xong còn muốn hất chăn ra, bày ra tư thế khỏa thân.

Bây giờ thời tiết mát mẻ, anh mặc một bộ đồ ngủ mỏng, lúc trước lại ở lâu trong thang máy Thời Sênh sợ anh bị cảm lạnh, vội vàng đắp chăn cho anh: "Em sai rồi, sau này em sẽ không xem nữa."

Cô nhào đến hôn môi Hạ Linh: "Chỉ nhìn mình anh thôi, đừng tức giận."

"Hôn một cái nữa." Hạ Linh hất hàm. Bây giờ anh rất tức giận, cần cô hôn mới tốt lên được.

Cơ thể anh đẹp như vậy không nhìn, lại đi nhìn người khác.

Có cái gì đáng xem chứ. Hừ!

Thời Sênh nắm cằm của Hạ Linh: "Đừng có mà được voi đòi tiên."

Hạ Linh tiếp tục hất chăn.

Thời Sênh: "..." Bà mày phục rồi!

Anh cố ý gây sự, những nữ chính diêm dúa lòe loẹt bên ngoài căn bản không so sánh được.

Vỗ về Hạ Linh xong, Thời Sênh mới có thời gian hỏi anh sao đột nhiên lại trở về.

Lúc đó, anh phải ở công ty mới đúng.

"Em giúp anh giải quyết rắc rối lớn như vậy, người làm bạn trai như anh đương nhiên phải tận tình báo đáp em, Bé ngoan, em thấy sao?" Giọng điệu của Hạ Linh mang theo mấy phần hấp dẫn, trong mắt tràn ngập tràn ý cười.

"Chỉ là cái nhấc tay không cần..." Thời Sênh nhìn sắc mặt từ từ trầm xuống của Hạ Linh, cô lập tức đổi giọng, "Nếu anh đã nghĩ như vậy, vậy em không khách khí nữa."

Cô muốn anh nghỉ ngơi một lát cho tốt, kết quả anh lại khăng khăng đòi bày trò.

Chuyện cô không sợ nhất chính là bày trò!

Xem ai bày trò giỏi hơn.

Chương 862

Hạ Linh không hỏi Thời Sênh làm thế nào xử lý được mấy người bên hải quan, sâu trong trái tim anh luôn tin tưởng Thời Sênh. Bất kể cô làm gì, cô cũng sẽ không làm hại anh.

Anh cũng không tò mò cô đang làm gì. Điều anh muốn chỉ là cô ở bên cạnh anh.

Hạ Linh có Thời Sênh giúp đỡ, An Thần đâu thể là đối thủ của anh, chỉ sau mấy lần đối đầu đã nhanh chóng chống đỡ không nổi.

Hạ Linh có thể đạt được quyền điều hành Hạ Thị, bởi vì anh đã hứa với Hạ Trị sẽ thu An Thị về tay, làm Hạ Thị phát triển hơn.

Trong thời khắc mấu chốt thu mua An Thị, đột nhiên có bên thứ ba nhảy vào, muốn ngư ông đắc lợi.

Bây giờ An Thị bị dồn vào bước đường cùng, điều kiện đối phương đưa ra vô cùng tốt, An Thần chắc chắn sẽ chọn bên thứ ba.

"Cậu chủ, còn 10 phút nữa lễ ký kết sẽ bắt đầu."

Một người ăn mặc giống thư ký đứng ngoài xe, thái độ cung kính báo cáo với người ngồi trong xe.

Cửa xe hạ xuống, trong ánh sáng lờ mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy một nam sinh trẻ tuổi ngồi bên trong.

Trên đùi hắn đặt một chiếc laptop, ánh sáng của chiếc máy tính chiếu sáng gương mặt tuấn tú của hắn, con ngươi của hắn được phủ một tầng ánh sáng xanh quỷ dị.

"Biết rồi." Giọng nói của nam sinh từ trong xe truyền ra ngoài.

Thư ký khẽ gật đầu, cầm đồ rời đi.

"Thời Sênh, ông mày không tin không xử được cô!" Mộ Bạch gập laptop lại, khóe miệng lộ ra nụ cười nhất định phải thắng.

"Muốn thắng tôi? Quay trở lại bụng mẹ tu luyện thêm mấy trăm năm nữa đi!"

Nụ cười trên mặt Mộ Bạch cứng đờ, ánh sáng bên cạnh đột nhiên tối sầm lại, một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện ngoài cửa xe, gương mặt trẻ con mang theo ý cười nói: "Mộ Bạch! Trốn kỹ đấy!"

Sao cô ta lại đến đây!!!

Mẹ kiếp!

Hắn đã cẩn thận như vậy rồi!!!

Bình tĩnh.

Với tư cách là người thượng lưu phải bình tĩnh, phải nho nhã.

Đao bổn thiếu gia dùng để tự sát đâu?

Nội tâm Mộ Bạch suy sụp, nhưng trên mặt lại tỏ ra rất trấn tĩnh nói: "Thời Sênh, lâu rồi không gặp."

"Lần nào cũng là câu này, anh không thể đổi câu khác sao?" Thời Sênh liếc nhìn Mộ Bạch, trên mặt chỉ thiếu viết hai chữ "thiểu năng" lên mặt mà thôi.

Mộ Bạch hít thở sâu, trong lòng không ngừng niệm "A Di Đà Phật.": "Sao cô biết là tôi?"

"Dựa vào cái gì tôi phải nói cho anh biết?" Bà mày không ngốc, nói cho mày biết để mày tăng thêm kinh nghiệm à.

Mộ Bạch: "..." Không nói thì thôi, ra vẻ cái gì chứ.

Thời Sênh quan sát Mộ Bạch, cơ thể này của hắn chính là con trai của bồ nhí mà bố Doãn Bảo Bảo bao nuôi bên ngoài.

Chẳng trách, lúc trước Doãn Bảo Bảo nói cô ta chịu thiệt thòi lớn ở chỗ hai đứa con riêng kia. Mẹ nó! Có tên Mộ Bạch này ở đó làm sao Doãn Bảo Bảo có thể đối phó được?

Nói ra thì Doãn Bảo Bảo bị bức ép đến nước này, còn có Mộ Bạch trà trộn bên trong, khi đó Doãn Thế Kiệt đã hoàn toàn vứt bỏ Doãn Bảo Bảo.

Cho nên cái tên thiểu năng này đến để cướp nhiệm vụ với cô sao?

Thân hình Thời Sênh khẽ nhúc nhích, đi về phía Mộ Bạch.

Thân hình Mộ Bạch căng thẳng. Hắn đột nhiên giơ tay lên, dùng một con dao áp lên cổ mình, quát lớn: "Cô đừng qua đây."

Thời Sênh: "..." Tên này tự sát thành nghiện rồi?

Mộ Bạch cũng không muốn tự sát, nhưng hắn càng không muốn bị Thời Sênh bắt được, không thể không làm như vậy.

Thời Sênh đứng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn người trong xe: "Anh đang làm việc cho ai?"

Gương mặt khôi ngô của Mộ Bạch phút chốc trở nên hung dữ: "Tôi tưởng rằng cô thực sự không gì không làm được, xem ra chuyện cô không biết cũng rất nhiều. Nghĩ như vậy, trong lòng tôi bình tĩnh hơn nhiều, lần sau gặp."

Bình tĩnh cái rắm!

Hắn lại muốn chết, lại xuất hiện, quỳ luôn!

Tình tiết quỷ quái gì đây.

Mộ Bạch thấy Thời Sênh muốn đi về phía hắn, không hề do dự dùng dao cứa vào cổ, rất chuẩn xác, một dao mất mạng.

Thời Sênh chậm một bước, nếu như hắn ta có chút do dự, cô có thể ngăn chặn hắn, nhưng hắn lại không hề có.

Tự sát quá nhanh!

Lần sau gặp lại hắn, phải bắt hắn lại trước đã, không tin hắn vẫn có thể tự sát!

Mẹ kiếp, tức chết bản cô nương mà!

Thời Sênh vừa mới chuẩn bị rời đi, dưới tầng không biết từ đâu chui ra một đám cảnh sát, nhìn chằm chằm chĩa súng vào cô.

Giống lịch sử đến kinh người.

Thời Sênh: "..." Các người chui từ đâu ra thế! Lật bàn!

Lần này không phải là đánh nhau mà là xảy ra án mạng.

Người cầm đầu đám cảnh sát là một lão cảnh sát Thời Sênh chưa từng gặp, nhìn có vẻ có rất nhiều kinh nghiệm phá án.

"Là cô giết?" Lão cảnh sát tiến lên hỏi.

Thời Sênh lắc đầu: "Không phải."

"Không phải?" Lão cảnh sát cao giọng nói: "Không phải thì cô ở hiện trường vụ án làm gì?"

Thời Sênh mặt mày trấn tĩnh đáp: "Đây là nơi công cộng, sao tôi không thể đến?"

Có lẽ lão cảnh sát cảm thấy Thời Sênh nói có lý, đổi thành một câu hỏi khác: "Cô nhìn thấy gì?"

Trong lòng ông ta tràn đầy nghi ngờ đánh giá cô gái trước mặt, gương mặt trẻ con khiến cô trong vô cùng nhỏ tuổi, giống như đứa bé chưa trưởng thành, nhưng gặp phải loại chuyện này lại trấn tĩnh như vậy.

Đây đâu phải là biểu hiện của một cô bé nên có.

"Nhìn thấy hắn tự sát."

Lão cảnh sát suýt nữa bị sặc nước bọt: "Cô nói cái gì?"

Thời Sênh nhắc lại một lần nữa: "Nhìn thấy hắn tự sát."

"Cô nhìn thấy cậu ta tự sát? Tận mắt nhìn thấy sao?"

Thời Sênh nhếch môi cười: "Thật xin lỗi, không kịp quay lại."

Cô bé đối diện quá trấn tĩnh, khi nói đến chuyện tự sát, cô vẫn có thể cười được.

Không, không phải trấn tĩnh.

Là máu lạnh.

Cô hoàn toàn không có tình cảm, trong mắt rất bình tĩnh. Đáng lẽ là độ tuổi không che giấu được gì, nhưng cô giống như bọc tường đồng vách sắt, khiến người ta hoàn toàn đoán không ra.

Không phải lão cảnh sát chưa từng gặp kẻ máu lạnh vô tình, có nhận thức này, ông ta càng cẩn thận với thái độ của Thời Sênh.

Chỉ số IQ bất thường cao hơn người bình thường, đặc biệt là loại bình tĩnh này, vô cùng khó đối phó.

Nhưng lão cảnh sát vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó thì Đội trưởng Hồng đã dẫn người đến.

Đối với người đã rất quen thuộc như Thời Sênh thì không cần phải giới thiệu.

"Cô Bộ, lần này cô gây ra án mạng rồi à?" Mấy lần trước không có chết người, lần này trực tiếp chết người, tiếp sẽ có phải sẽ chết một đống người không?

"Không liên quan gì đến tôi, hắn tự sát mà." Tội này bản cô nương không gánh.

"Tự sát?" Đội trưởng Hồng cau mày thành hình chữ "xuyên" (川), gọi đồng nghiệp nghiệm thi đến hỏi.

Kết quả đúng là tự sát, trong xe không phát hiện dấu vân tay nào khả nghi.

"Đã kiểm tra camera của gara chưa?" Loại gara này thông thường đều có camera giám sát, gần như không có góc chết.

"Đội trưởng Hồng, tôi đang muốn nói với anh chuyện này, camera giám sát trong khoảng thời gian này không nhìn thấy gì hết giống như bị ai đó cắt bỏ, đồng nghiệp bộ phận kỹ thuật đang thử khôi phục."

Đuôi lông mày Thời Sênh nhướng cao lên, Mộ Bạch lại giấu nghề.

Cô muốn nói sao đám cảnh sát này lại đến đúng lúc như vậy.

Mộ Bạch chết một cách kỳ lạ, Thời Sênh là nghi phạm duy nhất có mặt tại hiện trường, đương nhiên bị đưa về Cục cảnh sát.

Không nhớ đã bao nhiêu lần bước vào Cục cảnh sát, Thời Sênh chào hỏi người quen.

Đám cảnh sát:"..." Vị thần côn này sao lại đến đây? Ai bắt cô ta về vậy?

"Tôi thấy ấn đường của anh chuyển đen, gần đây có họa sát thân."

"Tôi thấy..."

"Cô Bộ!" Đội trưởng Hồng quát một tiếng.

Cô thực sự coi đây là nhà mình sao?

Thời Sênh chớp mắt, vô tội nhìn Đội trưởng Hồng: "Chào hỏi mà thôi, anh hung dữ như vậy làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com