ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

803-807

LittleZiZi14

Chương 803

Thời Sênh phát hiện ra Phượng gia chủ tìm về rất nhiều y sư để kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cô.

Nhưng kết quả nhận được đều là thân thể cô rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Phượng gia chủ phát sầu lên, không có vấn đề gì thì tại sao hồn đăng lại yếu ớt như thế?

Mà hành vi của Phượng gia chủ làm cho người của Phượng gia cũng cảm nhận được cái gì đó, cũng hoài nghi có phải Thời Sênh xảy ra vấn đề hay không?

Thời Sênh thực vô tội, cô hoàn toàn không có bệnh mà.

"Tam muội muội."

Thời Sênh vừa tiễn Phượng gia chủ đi thì một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở cửa viện. Đối phương hơi ngạc nhiên, đứng đánh giá kỳ lân vài lần.

Tin tức Quốc sư tặng kỳ lân cho Thời Sênh đã truyền khắp Phượng gia.

Nhưng xét theo hành vi trước đó của Thời Sênh, những người này đều chỉ dám đứng từ xa quan sát, không ai dám lại gần hỏi han.

Thời Sênh đứng trên bậc thang, vừa vặn ở giữa hai con kỳ lân, hai tay khoanh trước ngực, bình tĩnh nhìn nữ tử đang chậm rãi đi tới.

Phượng Kỳ Kỳ, Đại tiểu thư của Phượng gia.

Phượng Kỳ Kỳ mang theo hai nha hoàn, trong tay đám nha hoàn đều mang theo đồ. Nàng ta đi tới gần, mỉm cười nói: "Ta nghe nói sức khỏe Tam muội muội không tốt nên cố ý mang tới cho Tam muội muội một ít thuốc bổ."

Theo lời của nàng ta, hai nha hoàn lập tức mở những thứ trên tay ra.

Hòm vừa mở ra, Thời Sênh liền cảm giác được một cỗ linh khí nồng đậm, cô không nhận ra thứ bên trong là gì, nhưng từ lượng linh khí toát ra có thể thấy thứ này không phải đồ thường.

Nhưng mà...

Cáo chúc Tết gà ư?

Chắc chắn có ý đồ!

"Sức khỏe của ta tốt lắm." Thời Sênh không nhận lấy mấy thứ kia, ai biết bên trong có độc hay không chứ.

Phải biết rằng, Phượng Kỳ Kỳ này có thể là nhân vật mấu chốt trong nhiệm vụ phụ tuyến.

Phượng Kỳ Kỳ yên lặng đánh giá Thời Sênh vài lần, lại dịu dàng nói: "Sức khỏe Tam muội muội không sao là tốt rồi, mấy thứ này ta cũng đã mang tới đây, sẽ không mang về đâu. Hay là Tam muội muội cứ nhận lấy đi, xem như nhận một chút tâm ý của người làm tỷ tỷ là ta."

"Không cần."

"Có phải Tam muội muội chê đồ tỷ tỷ mang tới không tốt không?" Phượng Kỳ Kỳ tỏ ra khổ sở, lấy lui làm tiến, "Bình thường Tam muội muội luôn dùng như thứ tốt nhất, có lẽ muội cũng chướng mắt với mấy thứ này của tỷ tỷ."

Thời Sênh nhếch miệng cười, gương mặt tràn đầy ác ý, "Nếu là thứ tốt thì đương nhiên phải để lại cho tỷ tỷ dùng rồi."

Phượng Kỳ Kỳ không để ý tới vẻ mặt của Thời Sênh, vội vàng nói: "Ta không cần những thứ này, Tam muội muội cứ để dùng đi."

"Không cần."

Phượng Kỳ Kỳ: "..."

Đưa đồ thôi mà sao cũng khó quá vậy?

Thời Sênh xoay người đi vào trong tiểu lâu, mặc kệ Phượng Kỳ Kỳ bên ngoài.

Sắc mặt Phượng Kỳ Kỳ nhanh chóng biến đổi mấy lần, ánh mắt đảo qua cái hòm trong tay nha hoàn, bất đắc dĩ thở dài: "Đi thôi."

Thân ảnh Phượng Kỳ Kỳ biến mất ở bên ngoài tiểu lâu, lúc này nha hoàn bên cạnh Thời Sênh mới mở miệng, "Sao Đại tiểu thư lại vô duyên vô cớ mang đồ tới tặng tiểu thư nhỉ?"

"Không có lòng tốt." Thời Sênh đi tới xích đu và ngồi xuống, "Không có bữa cơm trưa nào miễn phí cả."

Nha hoàn kinh ngạc nói, "Không thể nào, Đại tiểu thư là người tốt mà."

Danh tiếng của Phượng Kỳ Kỳ ở Phượng gia rất tốt, ai đều nói nàng ta là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, là một vị tiểu thư rất mực dịu dàng.

Thân mình Thời Sênh đong đưa theo xích đu, "Tri nhân tri diện bất tri tâm, sao ngươi có thể biết nàng ta đang nghĩ gì chứ?

Có lẽ bên ngoài người ta khen ngợi ngươi, nhưng trong đáy lòng lại đang muốn xẻ ngươi thành tám khối ấy chứ.

Lòng người mà!

Lòng người...

"A..."

Thấy Thời Sênh đột nhiên cười lên thành tiếng, nha hoàn kỳ quái, "Tiểu thư, ngài đang cười chuyện gì thế?"

Thời Sênh thu lại nụ cười trên mặt, nhắm mắt, thản nhiên đáp: "Không có gì."

...

Phượng gia chủ ép buộc vài ngày liền thôi, nhưng mỗi ngày ông lại bắt Thời Sênh phải đi học ở Diễn võ trường của gia tộc.

Nữ tử trong các đại gia tộc bình thường đều luôn tự học tại nhà, chỉ có nam tử có thiên phú tốt mới được đưa tới loại địa phương như học viện.

Mà đám nam tử bình thường cũng chỉ có thể học tập ở Diễn võ trường của gia tộc mình.

Cho nên, ở Diễn võ trường thường có cả nam lẫn nữ, Thời Sênh có đạo sư chuyên môn, không cần học cùng những người khác, nhưng lúc cô tới lại phát hiện ra bên trong đã có người.

Một nữ nhân thấy Thời Sênh tiến vào liền vội vàng đứng lên.

Nữ nhân này thuộc một nhánh trong Phượng gia, có thể lên với vị trí đạo sư, còn là đạo sư của nguyên chủ, có thể thấy nữ nhân này rất có thực lực.

"Tam tiểu thư."

Thời Sênh nhìn về phía người đang ngồi.

Đạo sư lập tức giải thích, "Sau này Thất tiểu thư sẽ học cùng Tam tiểu thư, Tam tiểu thư không có ý kiến gì chứ?"

Ai muốn học cùng nữ chính chứ?

Ai sắp xếp cái này?

Bản cô nương đây không thèm ở chung một chỗ với nữ chính!

Sợ không khống chế được bản thân mà giết ả luôn!

"Có ý kiến."

Đạo sư không ngờ Thời Sênh lại cự tuyệt thẳng thừng như thế, "Nhưng mà... đây là sắp xếp của Vạn đạo sư."

"A, vậy ngươi dạy nàng ta đi, tạm biệt." Thời Sênh xoay người bước đi.

Đạo sư ngơ ngác.

Nếu là cãi cọ một hồi thì chẳng nói, người này lại trực tiếp ra ngoài luôn.

Thời Sênh vừa mới chuyển thân liền nhìn thấy Vạn Quyền đứng ở phía sau, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt nhìn Thời Sênh rất nghiêm nghị.

Vạn Quyền trầm giọng mở miệng, "Tam tiểu thư, Thất tiểu thư cũng coi như là cùng mạch với cô, cùng học tập với nhau không phải rất tốt ư?"

Thời Sênh gằn từng chữ một: "Nhưng ta lại không muốn ở cùng với nàng ta."

"Vì sao?"

Thời Sênh nhếch miệng, "Không thích là không thích. Ngươi còn muốn ta cho cái lý do gì chứ, bị bệnh à?"

Vạn Quyền bày ra tư thế đạo sư, "Mỗi người làm việc đều cần có lý do, vì sao cô không muốn học tập cùng Thất tiểu thư?"

Ôi, khí thế rất mạnh nha, sợ ngươi chắc?

"Vì sao phải có lý do? Ta không thích là không thích, tâm tình không vui, không được à?" Mỗi người làm việc đều cần lý do, nhưng lại có những kẻ vì hành vi của chính mình mà còn muốn kiếm cớ, muốn làm cho người khác mình đang làm chuyện hợp lẽ thường ấy.

"Vạn đạo sư." Phượng Khuynh Khuynh không biết đã đứng lên từ khi nào, từ bên trong đi ra, vẻ mặt bình thản, "Tam tiểu thư đã không muốn học cùng ta thì để ta học cùng những người khác cũng được mà."

Phượng Khuynh Khuynh cảm thấy Thời Sênh muốn đuổi mình, không cho mình học. Cũng chẳng sao, bản thân nàng ta không cần người dạy, tới nơi này cùng lắm cũng chỉ làm để che mắt người khác mà thôi.

Vạn Quyền nhìn Thời Sênh một cái, đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng.

"Về sau ta sẽ tự mình dạy ngươi." Vạn Quyền nói với Phượng Khuynh Khuynh.

"Vạn đạo sư, cái này không phù hợp với quy củ." Nữ đạo sư nhỏ giọng nói một câu nhưng bị Vạn Quyền trừng mắt đe dọa nên lại không dám nói gì nữa.

Vạn Quyền khẽ lắc đầu, thanh âm tràn đầy vẻ bất lực, "Tam tiểu thư, cô như thế này thì không làm được chuyện gì lớn đâu."

"A." Thời Sênh không mặn không nhạt đáp một tiếng, chân cũng nhấc lên đi vài bước, "Có làm được đại sự hay không cũng không tới lượt Vạn đạo sư quan tâm, đây là chuyện của ta."

Vạn Quyền bị thái độ này của Thời Sênh làm cho tức giận. Hắn đến Phượng gia lâu như thế rồi, chưa từng gặp ai nói chuyện như thế với mình.

Nữ đạo sư ở phía sau vội vàng gọi một tiếng, "Tam tiểu thư, ngài phải học rồi."

"Không muốn học, hôm nay nghỉ." Thời Sênh khoát tay.

Nữ đạo sư: "..."

Chương 804

Tin Thời Sênh không chịu đi học nhanh chóng được truyền đến tai Phượng gia chủ.

Sau khi Phượng gia chủ nghe rõ sự tình, lần đầu tiên ông tỏ ra nặng nề với Vạn Quyền. Trước kia, Vạn Quyền là một tồn tại đặc biệt ở Phượng gia, nhưng lần này lại bị Phượng gia chủ tỏ thái độ, trong lòng hắn cực kỳ khó hiểu.

"Gia chủ, Thất tiểu thư mới là con gái của ngài, mà Tam tiểu thư cũng chỉ là..."

"Câm miệng!" Phượng gia chủ ngoài mạnh trong yếu quát lên, "Ngươi thì biết cái gì."

"Ta thật sự không hiểu." Vạn Quyền vẻ mặt ngưng trọng chống lại áp lực từ phía Phượng gia chủ, "Thất tiểu thư là giọt máu của ngài, là người thân cận nhất của ngài, vì sao ngài lại đối xử với nàng ấy như thế? Tam tiểu thư được ngài nuôi nấng nhiều năm, có cảm tình là điều ta có thể hiểu được, nhưng vẫn chỉ là người khác họ mà thôi, vậy mà ngài lại đối xử như con ruột của mình. Ta không thể hiểu nổi, cũng không thể tán thành."

Ánh mắt của Phượng gia chủ u ám, "Vạn Quyền, năm đó ta thu lưu ngươi không phải để lúc này ngươi tới dạy dỗ ta."

Ông làm gì cũng chưa tới lượt một người ngoài tới khoa tay múa chân.

Biểu tình của Vạn Quyền khẽ biến, tựa hồ nghĩ tới cái gì, hắn liền gục đầu xuống không nói chuyện nữa.

Phượng gia chủ trầm mặc trong chốc lát, "Ngươi đã coi trọng nó như thế, vậy ta giao nó cho ngươi."

Phượng gia chủ phất tay áo rời đi, chỉ còn lại mình Vạn Quyền đứng ở đại sảnh.

...

Từ đó, Phượng Khuynh Khuynh đi theo Vạn Quyền. Thời Sênh đi học ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, đạo sư được nghỉ liên tục.

Phượng gia chủ nói với Thời Sênh vài lần, Thời Sênh cam đoan sẽ không để mất mặt ở kỳ khảo nghiệm cuối năm nên Phượng gia chủ cũng mặc kệ luôn.

Mặc dù Thời Sênh không đi học nhưng cũng không từ bỏ tu luyện.

Nữ chính tiến bộ, cô cũng không thể thụt lùi được.

Nhưng cái trò luyện đan, luyện khí của nữ chủ thì cô không có hứng thú học, cũng không có kiên nhẫn đi học, mấy cái cần sự tinh tế, tỉ mỉ như thế hoàn toàn không phù hợp với người một lời không hợp liền rút kiếm chém như Thời Sênh, đó quả thực là một khảo nghiệm quá lớn.

"Tam muội muội, lâu lắm mới thấy muội tới Diễn võ trường." Thời Sênh vừa đi tới gần Diễn võ trường thì thấy Phượng Kỳ Kỳ không biết từ đâu chui ra, còn mang theo một đám muội giấy ở đằng sau, cười dài chào hỏi cô.

"Tam tỷ tỷ."

"Tam tiểu thư."

Đoàn muội giấy hành lễ với Thời Sênh dựa theo thân phận.

"Có việc?" Thời Sênh hơi nhíu mày nhìn Phượng Kỳ Kỳ.

Phượng Kỳ Kỳ này sau lần đưa tế phẩm, à không, thuốc bổ tới cho cô thì không làm gì nữa, nhìn thấy nhau ở Diễn võ trường cũng đều chào hỏi rất lễ phép, hoàn toàn không có chuyện đột nhiên xông lên như hôm nay.

Ánh mắt của Thời Sênh làm cho Phượng Kỳ Kỳ cực kỳ không thoải mái, như là có thể nhìn xuyên qua thể xác vào tận linh hồn nàng ta, khiến cho nụ cười trên mặt nàng ta nhanh chóng ảm đạm đi.

Phượng Kỳ Kỳ nhìn đi chỗ khác, tận lực tránh nhìn vào mắt Thời Sênh, "Trong chốc lát có một bài kiểm tra nhỏ, Tam muội muội cũng tới đi."

"Không đi."

"Tam tỷ tỷ, gần đây tỷ không chịu khó tu luyện, không phải là sợ đánh không lại đấy chứ?" Một muội giấy ở bên cạnh Phượng Kỳ Kỳ lập tức lên tiếng, giọng nói tràn đầy khiêu khích.

Gần đây Thời Sênh không đi học, ai ở Diễn võ trường này mà chẳng bàn tán vài ba lần.

Khóe miệng Thời Sênh cong lên, ánh mắt lập tức tràn đầy kiêu ngạo và cuồng vọng: "Ta sợ sẽ đánh cho các ngươi thành tàn phế."

"Tam tỷ tỷ nói đùa rồi, thực lực của Đại tỷ tỷ cũng ngang bằng tỷ, cho dù không thắng thì cũng có thể bất phân thắng bại. Hơn nữa..."

Muội giấy kia thổi phồng Phượng Kỳ Kỳ xong lại nói tiếp, "Gần đây thực lực của Phượng Khuynh Khuynh đột nhiên tăng mạnh, còn nói nàng ta là người lợi hại nhất trong thế hệ đồng lứa chúng ta. Tam tỷ tỷ, tỷ phải cho Phượng Khuynh Khuynh một bài học mới được."

Nói nửa ngày vẫn là vòng tới nữ chính đại nhân mà thôi.

Những người này lại dám châm ngòi ly gián.

"Các ngươi muốn thử xem ta có thể đánh nhóm các ngươi thành tàn phế đúng không?" Thời Sênh không tiếp lời của muội giấy kia, lại vòng về đề tài cũ.

Muội giấy: "..." Ai nói với ngươi vấn đề này chứ?

Sao Phượng Chi Âm lại không phản ứng theo kịch bản mà họ đã tưởng tượng chứ?

"Giữa tỷ muội với nhau thì đừng nói những chuyện làm tổn thương tình cảm này nữa. Tam muội muội, chúng ta đều biết muội là người có thiên phú tốt nhất, đương nhiên không ai có thể thắng được muội rồi." Phượng Kỳ Kỳ lên tiếng hòa giải, "Phượng Khuynh Khuynh thì tính là cái gì chứ. Nàng ta cũng chỉ là một đứa con riêng, cho dù lợi hại cũng không thể so được với Tam muội muội."

Nghe xem người ta nói gì đi.

Đổi lại, nếu là người khác, nghe nói như thế còn không tức nổ phổi, lập tức chạy đi tìm Phượng Khuynh Khuynh quyết đấu ngay ấy chứ.

"Phượng Khuynh Khuynh trêu chọc gì các ngươi thế? Sao các ngươi nhất định phải lái chuyện của nàng ta sang cho ta? Các ngươi muốn ta đi đánh nàng ta à? Các ngươi định ngư ông đắc lợi à? Kế một mũi tên bắn hai con chim này cũng không tệ lắm đâu."

Tưởng ai cũng đi theo đường mình an bài chắc?

Thời Sênh không nghĩ theo lẽ thường nên Phượng Kỳ Kỳ lập tức sững ra ở đó, không biết phải nói tiếp thế nào.

Một hồi lâu, Phượng Kỳ Kỳ mới nói: "Tam muội muội, chúng ta không có ý đó."

Thời Sênh truy vấn: "Vậy ngươi có ý gì?"

"Ta..." Chính vì Phượng Kỳ Kỳ có ý tứ kia nên giờ mới không nói thành lời. Vốn nàng ta cũng không cần phải nói gì, chỉ cần ở thời điểm thích hợp thêm mắm dặm muối, châm ngòi ly gián Thời Sênh và Phượng Khuynh Khuynh để hai người này đánh nhau là được rồi.

Ai mà biết Thời Sênh lại không thèm tiếp chiêu, công khai vạch trần nàng ta thế này.

"Là Phượng Khuynh Khuynh quá đáng trước. Ả ta nói Tam tỷ tỷ chẳng là cái thá gì, ả mới là đệ nhất thiên tài của Phượng gia. Tam tỷ tỷ, tỷ nghe xem ả nói tỷ thế nào chứ, căn bản là không coi tỷ ra gì." Muội giấy bên cạnh Phượng Kỳ Kỳ nhanh nhảu nói chen vào.

Thời Sênh nở nụ cười, "Thật à?"

"Còn không đúng sao. Phượng Khuynh Khuynh cậy mình được Vạn đạo sư tự mình dạy bảo, được Vạn đạo sư che chở, ả liền vênh váo phách lối, còn tưởng mình là tiểu thư Phượng gia chân chính ấy."

"Phượng Khuynh Khuynh có là gì, ở Phượng gia chúng ta, Tam tỷ tỷ vẫn là lợi hại nhất. Phượng Khuynh Khuynh chỉ là một nha đầu nông thôn, làm sao có thể so được với Tam tỷ tỷ chứ. Tam tỷ tỷ nhất định phải cho ả ta một bài học, để ả ta biết ở đây ai mới là chủ nhân."

Người do Phượng Kỳ Kỳ dẫn đến lập tức mồm năm miệng mười, đặt đủ điều xấu xa cho Phượng Khuynh Khuyh.

Thời Sênh vỗ tay ba cái, nói: "Nói đúng lắm!"

Sắc mặt mọi người trở nên vui vẻ, Phượng Kỳ Kỳ cũng thở phào một hơi, đã nói rồi, sao Phượng Chi Âm có thể dễ dàng bỏ qua cho Phượng Khuynh Khuynh được.

Thời Sênh lại hỏi: "Phượng Khuynh Khuynh đang ở đâu?"

"Bên kia, bên kia, vừa rồi ta có thấy."

"Tam tỷ tỷ, ta dẫn tỷ đi." Lại có người lập tức đi lên đầu, hướng về một bên đi tới.

Thời Sênh đi theo đằng sau, trên mặt nở nụ cười nhẹ, Phượng Kỳ Kỳ đi bên cạnh, ánh mắt nhìn thấy ý cười trên miệng cô ta thì không khỏi lạnh cả người.

Phượng Kỳ Kỳ còn chưa kịp nghĩ cho kỹ thì đã tới nơi cần tới.

Phượng Khuynh Khuynh đang đánh nhau với người khác, bên ngoài nàng ta tuyên bố mình tứ hệ, nhưng thường xuyên dùng hỏa hệ nhất.

Người khác chỉ có thể phát ra công kích không có hình dáng, nhưng lửa của Phượng Khuynh Khuynh hiện tại đã có hình dáng rồi.

Phượng Khuynh Khuynh vọt mạnh về phía trước, lựa chọn đánh cận chiến, lửa trong tay bùng lên, chụp vào ngực đối phương.

"A!"

Phượng Khuynh Khuynh cũng không nương tay, nam tử đánh nhau với nàng ta rú lên một tiếng, ngã xuống đất, vẻ mặt đau đớn.

"Cũng chỉ khó chịu mấy ngày thôi, không chết được." Phượng Khuynh Khuynh từ trên cao nhìn xuống, "Lần sau còn dám đụng tới người của ta, kết cục sẽ không đơn giản như thế đâu. Cút!"

Thời Sênh: "..." Nữ chính dám cướp lời thoại của ông đây!

[...] Ký chủ có bệnh phải uống thuốc, đây là lời thoại của nữ chính, không phải của cô.

Chương 805

"Phượng Khuynh Khuynh, ngươi chờ đó cho ta, ôi, các người còn thất thần làm gì, còn không mau đi gọi y sư. Phượng Khuynh Khuynh, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi..."

Vài người hầu tiến lên nâng gã nam tử đó xuống.

"Thất tiểu thư... Liệu hắn có trả thù cô không?" Một muội giấy từ xa chạy tới, đúng là muội giấy đòi đi tìm Phượng Khuynh Khuynh ở Ma Diễm Lĩnh, hình như tên là Phượng Tiểu Liên.

"Hắn dám tới, ta sẽ phế hắn." Vẻ mặt Phượng Khuynh Khuynh trở nên hung ác.

Một muội giấy sau lưng Thời Sênh đột nhiên hô lên: "Phế ai? Phượng Khuynh Khuynh, ngươi có biết quy củ không hả, đây là Diễn võ trường, tương tàn người cùng tộc là tội nặng."

Phượng Khuynh Khuynh nhìn về phía người vừa lên tiếng, thấy Thời Sênh được người tay vây lấy thì sắc mặt càng nặng nề, trong đôi con ngươi còn xuất hiện vẻ lạnh lẽo.

Phượng Tiểu Liên bị dọa một trận, vội vàng lui về sau lưng Phượng Khuynh Khuynh.

Thanh âm của Phượng Khuynh Khuynh lạnh lùng: "Các ngươi tới đây làm gì?" Bình thường, những người này sẽ luôn tìm cách gây khó dễ cho nàng ta, hôm nay còn đưa cả Phượng Chi Âm tới, không cần nghĩ cũng biết là không có ý tốt rồi.

Phượng Khuynh Khuynh đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Thời Sênh.

Thời Sênh cực kỳ hiểu ý, chỉ sang bên cạnh: "Bọn họ muốn ta đánh ngươi thành tàn phế."

Chúng muội giấy đều đồng thời thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Thời Sênh đầy vẻ không thể tin tưởng được.

Cái này là sai kịch bản rồi.

Cái gì mà bọn họ muốn nàng đến đánh Phượng Khuynh Khuynh thành tàn phế chứ?

Bọn họ chỉ châm ngòi, cũng chưa hề nói mấy câu như thế này, không thể nói lung tung như vậy được.

"Cái gì?" Phượng Khuynh Khuynh nghe mà không hiểu.

"Ta nói, bọn họ muốn ta tới đây đánh ngươi thành tàn phế." Thời Sênh lặp lại một lần, "Nhưng ta cảm thấy ngươi không đáng để ta động thủ, cho nên ta nghĩ vẫn cứ để bọn họ lên thì tốt hơn."

Sênh sống ảo login rồi.

"Tam tỷ tỷ..."

"Cái gì mà Tam tỷ tỷ, ta không phải Tam tỷ tỷ của ngươi, ta không phải Bách hợp." Thời Sênh vẻ mặt rất thật tình, "Được rồi, không chơi với các ngươi nữa, đừng có ở sau lưng ông đây lén lút giở trò, để ông đây mà bắt được..."

Thời Sênh nở nụ cười âm trầm: "Ta sẽ đưa các ngươi chầu trời."

Diễn xong, Thời Sênh chậm rãi rời đi, lưu lại một đám người vẫn còn đang sững sờ.

Cái này hoàn toàn khác xa với dự liệu của bọn họ.

Phượng Khuynh Khuynh cười lạnh một tiếng, mấy người này nổ ra nội chiến à?

Nhưng mà Phượng Chi Âm này...

Có điểm không thích hợp đi.

...

Phượng Khuynh Khuynh ở Diễn võ trường chơi tới vui vẻ, có Vạn Quyền chống lưng, hơn nữa thực lực của nàng ta cũng dần hiển lộ, vì thế không ai dám khinh thường nữa.

Mà Phượng Khuynh Khuynh cũng bắt đầu thu phục người của Phượng gia.

Bắt đầu từ đám đệ tử hoàn khố của Phượng gia.

Phượng Khuynh Khuynh còn thu phục được một đám fan não tàn nữa.

Thời Sênh không xuất hiện, Phượng Khuynh Khuynh không có lý do gây sự, mọi chuyện coi như rất bình thường.

Hôm nay, buổi tối, Thời Sênh vừa thoát khỏi trạng thái tu luyện liền cảm nhận được bên ngoài có hơi thở xa lạ.

Cô chớp mắt, lấy thiết kiếm, nhảy khỏi giường, đi về phía cửa sổ, hơi hé mở cửa ra. Từ khe hở, Thời Sênh nhìn thấy hai bóng đen đang giao đấu với nhau ở bên dưới.

Mục tiêu của hai người hình như là hai con kỳ lân trước cửa của cô.

Chứng tỏ hai con kỳ lân này...

Đại khái là vì sợ người khác nghe thấy nên hai người không dám sử dụng huyền khí, trực tiếp vật lộn với nhau, một người thân hình nhỏ nhắn, nhìn liền biết là nữ tử.

Thời Sênh lặng lẽ đẩy cửa sổ rộng ra thêm một chút, tầm mắt càng tăng lên.

Hai người lúc này đã xuất ra những chiêu thức khóa trụ đối phương, tiếp xúc tương đối gần gũi.

"Đều là vì Hắc Viêm huyền tinh, ở đây có hai cái, chúng ta mỗi người một cái được chưa?" Nam tử thân hình cao lớn nhẹ giọng lên tiếng.

Giọng nói hơi cổ quái, dường như cố tình thay đổi âm thanh.

"Làm sao ta biết được ngươi có nuốt lời hay không?" Thanh âm của nữ tử kia lại đặc biệt quen thuộc, chính là Phượng Khuynh Khuynh không thể nghi ngờ.

"Chúng ta tiếp tục đánh thế này cũng không có kết quả."

Phượng Khuynh Khuynh hơi chần chừ, trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Ta đếm tới ba, đồng thời cùng buông."

Nam nhân đáp không do dự: "Tốt."

"Một... hai... ba..."

Hai người đồng thời buông đối phương ra, nhưng vẫn không hề thả lỏng cảnh giác. Giằng co khoảng ba mươi giây, cả hai mới thối lui tới vị trí an toàn.

"Ngươi lấy trước đi." Nam tử lui về sau một chút, tỏ vẻ mình sẽ không hạ độc thủ ở sau lưng.

Phượng Khuynh Khuynh cảnh giác nhìn hắn vài lần, nàng ta cũng sợ có người xuất hiện, nhưng Hắc Viêm huyền tinh là cực phẩm tinh thạch cực kỳ khó tìm, đây là thứ nàng ta cần để luyện khí.

Phượng Khuynh Khuynh nhìn xung quanh một chút rồi đi nhanh về phía kỳ lân.

Mẹ kiếp, mẹ kiếp!

Tín vật đính ước Phượng Từ đưa mà các ngươi cũng dám trộm của ông?

Thời Sênh lập tức đẩy tung cửa sổ, gầm lên một tiếng: "Các ngươi dám chia cắt đồ của ta, đã hỏi qua chủ nhân là ta một tiếng chưa?"

Tiếng hét cực lớn làm cho cả Phượng Khuynh Khuynh và nam tử kia bị dọa cho nhảy dựng lên.

Phản ứng của nam tử kia nhanh hơn Phượng Khuynh Khuynh, Thời Sênh còn chưa nói xong thì thân ảnh hắn đãn nhoáng lên một cái, rất nhanh hướng về phía một con kỳ lân.

"Mẹ kiếp!" Tên trộm này còn muốn cướp đồ ngay trên đầu ông đây?

Thời Sênh từ trên cửa sổ nhảy xuống, thiết kiếm huy động, trong tròng mắt đỏ như máu của kỳ lân hiện lên từng đạo hàn quang.

Mắt thấy nam tử kia sẽ tiếp xúc được với kỳ lân, một đạo kiếm khí mạnh mẽ quét tới mang theo khí lạnh thấu xương, không khí xung quanh cũng như bị đóng băng tại chỗ.

Thân thể nam tử lập tức lui lại.

Phượng Khuynh Khuynh lúc này mới kịp phản ứng, nhanh chóng lướt về phía đầu kỳ lân còn lại.

Vừa tiếp xúc với kỳ lân, lòng bàn tay nàng ta hơi nóng rực lên, nhưng nàng ta đã nhanh chóng thu được kỳ lân vào trong không gian của mình.

Cúi đầu nhìn, lòng bàn tay đã sưng đỏ lên, đau như ngâm ớt.

"Bùm!"

Thiết kiếm từ trên đỉnh đầu Phượng Khuynh Khuynh đánh xuống, Phượng Khuynh Khuynh muốn tránh cũng không kịp nữa, một cỗ cảm giác áp bách từ bốn phương tám hướng ép lại, hàn khí thẩm thấu qua da tiến vào trong cơ thể, lạnh tới mức làm nàng ta không thể nhúc nhích được một chút nào.

Đúng lúc nàng ta nghĩ mình sẽ bị chém trúng thì trên cổ tay xuất hiện một đạo lực lượng kéo mình sang một bên, kiếm khí xẹt qua má, chém lên cây cảnh sau lưng, cây cảnh lập tức hóa thành bột phấn.

Phượng Khuynh Khuynh được một người ôm trong lòng kéo về phía sau một đoạn, dừng lại ở cửa.

Phượng Khuynh Khuynh cảm thấy kinh hoàng, cảm giác sống sót sau tai nạn không ngừng lan tràn khắp cơ thể.

Suýt chút nữa thì nàng ta đã chết rồi.

Thời Sênh tức giận cực kỳ, cầm thiết kiếm tiếp tục xông về phía Phượng Khuynh Khuynh.

Lần này đã có phòng bị nên Phượng Khuynh Khuynh và nam tử kia liền tách ra, chạy về hai hướng khác nhau. Thời Sênh chỉ có một người, cô chỉ có thể đuổi theo Phượng Khuynh Khuynh.

Phượng Khuynh Khuynh nhận ra mình bị Thời Sênh chặn đường nên chỉ có thể cứng đối cứng với cô.

Phượng Khuynh Khuynh có vòng sáng của nữ chính, Thời Sênh chém thế nào cũng không được, chỉ cần chém tới gần liền bị cản lại, Phượng Khuynh Khuynh liền nhờ đó tránh đi được.

Dù sao chỉ là không cho cô chém nữ chủ mà thôi.

Ngươi không cho ông đây chém thì ông càng phải chém.

Thời Sênh ương ngạnh tiếp tục, lúc gặp lực cản liền dốc mọi lực lượng trong cơ thể ra, quán trú hết lên thiết kiếm.

Lực cản giảm bớt, Thời Sênh lập tức áp chế thiết kiếm, mũi kiếm sắc bén chém lên đầu vai Phượng Khuynh Khuynh. Nếu là người thường thì cánh tay đã sớm bị chặt đứt nhưng với Phượng Khuynh Khuynh thì lại sượt qua da. Thậm chí Thời Sênh cảm thấy ngay cả xương cốt cũng chưa chém tới, cô tiếp tục dùng sức, nhưng không thể áp nổi nữa.

Nữ chính của ta lợi hại nha!

Chương 806

Phượng Khuynh Khuynh lăn một vòng, thoát khỏi thiết kiếm của Thời Sênh, ôm bả vai, thất thểu chạy ra bên ngoài.

Thứ duy nhất nàng ta không dự đoán được đó là thanh kiếm kia của Thời Sênh, không ngờ lực sát thương của nó lại khủng khiếp như thế.

Nàng ta đã lấy được Hắc Viêm huyền tinh, ở lại đây chỉ thêm lãng phí thời gian.

Cho nên Phượng Khuynh Khuynh muốn nhanh chóng rời khỏi đây, không muốn dây dưa thêm nữa.

Dám cầm tín vật đính ước của Ngân Vi ra ngoài, Thời Sênh sẽ để Phượng Khuynh Khuynh có thể tiêu sái rời đi như thế sao?

Chắc chắn là không có khả năng ấy.

Phượng Khuynh Khuynh vừa chạy ra tới cửa đã bị Thời Sênh đuổi kịp. Thời Sênh từ không trung xẹt qua, rơi xuống trước mặt nàng ta.

Thời Sênh chỉ mặc một bộ đồ đơn giản tối màu, biểu tình bị bóng đêm che giấu, nhưng khí thế phát ra trên người cô làm cho Phượng Khuynh Khuynh kinh hãi.

Nàng ta chỉ có cảm giác cảnh sắc xung quanh nhanh chóng tàn lụi, tất cả đều là bóng đêm vô tận, thỉnh thoảng mới có ánh sáng lóe lên, bóng cây lay động như những ác ma đang giơ nanh múa vuốt.

Phượng Khuynh Khuynh đột nhiên có điểm không rõ mình đang ở đâu.

Trên người truyền tới từng trận đau đớn, sự đau đớn này làm cho Phượng Khuynh Khuynh thanh tỉnh hơn.

Đúng lúc Phượng Khuynh Khuynh còn đang nghĩ Thời Sênh sẽ tiếp tục động thủ thì cô lại há miệng kêu to: "Người đâu! Người đâu, có thích khách!!!"

Phượng Khuynh Khuynh kinh hãi, bóng tối nhanh chóng lùi đi, xa xa có ánh lửa lóe lên, tiếng bước chân rầm rập chạy tới. Phượng Khuynh Khuynh vội vàng chạy về một hướng.

Ai ngờ, còn chưa chạy được hai bước đã bị Thời Sênh ngăn lại.


Phượng Khuynh Khuynh càng thêm lo lắng, bay thẳng về phía Thời Sênh mà tấn công. Thời Sênh không thể chém chết được Phượng Khuynh Khuynh, nhưng ngăn nàng ta lại thì thừa sức.

Hộ vệ Phượng phủ nhanh chóng chạy tới, lập tức vây hai người đang đánh nhau lại thành một vòng kín kẽ.

Thời Sênh thừa dịp Phượng Khuynh Khuynh còn đang đánh giá những hộ vệ này, giơ chân đạp lên đầu gối nàng ta một cái, bắt lấy cánh tay nàng ta, áp cho nàng ta phải quỳ rạp xuống.

"A!" Phượng Khuynh Khuynh bị thương ở vai, giờ lại bị Thời Sênh túm lấy đúng nhược điểm này nên đau đớn vô cùng, không nhịn được mà phát ra tiếng hét thảm thiết.

Nhưng ngay sau đó, trong tay nàng ta có hàn quang lóe lên, lập tức vung về phía Thời Sênh. Thời Sênh hóp bụng lại, chủy thủy sắc bén cắt qua áo cô.

Mẹ kiếp!

Đã quên mất cái không gian chết tiệt của nữ chính.

Phượng Khuynh Khuynh đâm hụt Thời Sênh liền đổi hướng chủy thủ, đâm về phía yết hầu của cô.

Mục đích của nàng ta không phải giết Thời Sênh mà chỉ muốn Thời Sênh buông mình ra. Đương nhiên, nếu có thể giết chết Thời Sênh, Phượng Khuynh Khuynh cũng rất hài lòng.

Đều tại người này mà đời trước của nàng ta mới thảm như thế.

Đời này, nàng ta tuyệt đối không cho nữ nhân này hủy diệt cuộc sống của mình.

Nhưng mà nàng ta nghĩ sai lầm rồi, Thời Sênh cũng không buông nàng ta ra, thân mình chỉ hơi uốn một chút đã tránh được chủy thủ. Phượng Khuynh Khuynh đưa tay theo động tác của Thời Sênh, từ bên trái xoay về phía sau, vì mất đà nên cả người ngã sấp luôn xuống đất.

Thời Sênh đang muốn bồi cho Phượng Khuynh Khuynh thêm một cước, bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người, tốc độ chảy của không gian như chậm lại.

Thân ảnh cao ngất của nam nhân dần dần hiện ra.

Hắn xuất hiện từ hư không, lần này quả thực Thời Sênh không nhìn lầm nữa.

Chờ thân ảnh của hắn hiện ra hoàn toàn, tốc độ chảy của không gian lại khôi phục như bình thường.

Vài cái bóng trắng từ xung quanh hạ xuống, yên lặng đứng sau lưng nam tử.

Thời Sênh: "..."

Anh hùng cứu mỹ nhân ở chỗ nào?

Bản cô nương đây giải quyết người xong xuôi rồi ngươi mới xuất hiện, xuất hiện làm cái quỷ gì chứ?

Tiểu thuyết đều lừa dối người hết.

"Bắt lại." Thanh âm của Ngân Vi lạnh lùng, trong gió đêm càng có vẻ băng hàn tới thấu xương.

Hai bóng trắng tiến lên, túm lấy Phượng Khuynh Khuynh.

Thời Sênh chậm rãi buông tay ra, hơi hơi xoa xoa bàn tay có chút đau: "Ngài tới chậm rồi."

Cố tình tới muộn còn tỏ ra nguy hiểm, không chấp nhận được!

Ngân Vi hơi nghiêng đầu: "Phượng Chi Âm, nàng đánh mất đồ của ta."

Thời Sênh nhìn về phía tiểu lâu ở xa xa, nơi đặt kỳ lân đều trống rỗng, chẳng có cái gì.

Một pho tượng đang ở trong tay Phượng Khuynh Khuynh, còn một pho tượng khác chắc chắn đã bị nam chính cướp đi trong lúc cô đuổi theo Phượng Khuynh Khuynh.

"Ngài đã tặng cho ta rồi, đó là đồ của ta, đánh mất cũng chẳng liên quan gì tới ngài." Lật bàn, tên não tàn này tới chỉ để hỏi hai con kỳ lân kia đấy à?

Ngân Vi chậm rãi hỏi lại: "Ta nói tặng cho nàng lúc nào?"

"Chính ngài bảo cho ta..." Thời Sênh dừng một chút, khóe miệng giật giật.

Lúc trước tên cận vệ kia nói cô có thể mang về chứ không nói tặng hai con kỳ lân này cho cô.

Mẹ kiếp!

Phượng Từ, ngươi lại dám chơi tâm cơ với ông đây hả?

Thời Sênh ương ngạnh, hùng hổ nói: "Dù sao mất thì cũng mất rồi, cùng lắm đền thịt là được! Làm ấm giường, đánh nhau, thích cái nào?"

Mấy tên hộ vệ Phượng gia vừa tới liền nghe được những lời này từ miệng Thời Sênh.

Mọi người sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy người đứng bên cạnh Thời Sênh thì lập tức kinh hoàng: "Quốc sư đại nhân."

Ngân Vi nhìn Thời Sênh một cái với vẻ mặt không rõ cảm xúc, sau đó nhẹ nâng tay ý bảo hộ vệ không cần đa lễ.

Ngân Vi đột nhiên cởi ngoại bào ra, khoác lên người Thời Sênh, thân mình của hắn hơi nghiêng về phía trước nên Thời Sênh có thể nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt hắn.

Rất nhẹ nhàng.

Một loại chiều chuộng rất nhẹ nhàng.

Ánh mắt của hắn bị khuất lấp sau bóng của hàng mi dài và dày.

Hơi thở của hắn dài và đều đặn.

Những ngón tay thon dài xẹt qua trên áo, nhẹ nhàng vuốt vuốt một chút rồi mới buông ra.

Áo choàng mang theo một cỗ hương thơm thoang thoảng, giống hệt mùi hương mà Thời Sênh ngửi được trên xe ngựa.

Tên não tàn này muốn làm gì?

Thời Sênh khẽ nhíu mày: "Ta nói..."

Thân ảnh Ngân Vi lại đột nhiên mơ hồ, Thời Sênh nháy mắt một cái, trước mắt chỉ còn có bóng đêm, người chẳng thấy đâu nữa.

Thời Sênh: "..." Có bản lĩnh thì đừng có chạy.

Ngân Vi vừa đi, đội Thần Vệ lập tức giao Phượng Khuynh Khuynh cho hộ vệ của Phượng gia, sau đó cả đội lại biến mất trong màn đêm.

Quốc sư đại nhân vội tới nhà họ để đưa áo khoác cho Tam tiểu thư à?

Tập thể hộ vệ ngơ ngác, một hồi lâu sau mới có phản ứng, nhìn về phía người bị họ bắt giữ.

Một hộ vệ kéo miếng vải đen che mặt của Phượng Khuynh Khuynh ra liền nhìn thấy một gương mặt cực kỳ quen thuộc.

"Thất tiểu thư!" Hộ vệ đó hô lên.

Sao lại là Thất tiểu thư...

Phượng Khuynh Khuynh giờ đã đau không nói nên lời. Nàng ta có cảm giác miệng vết thương càng rách ra lợi hại hơn, đau đến chết lặng, như thể có người vừa hắt nước muối lên đó vậy.

Phượng Khuynh Khuynh gian nan ngẩng đầu, nhìn về phía Thời Sênh đang đứng sau lưng đám hộ vệ, rõ ràng ánh lửa lay động trong mắt cô nhưng Phượng Khuynh Khuynh lại như thấy một hồ nước lặng, lặng lẽ dìm chết người trong đó.

Bởi vì thích khách bị bắt giữ là Thất tiểu thư Phượng Khuynh Khuynh, mà người bị ám sát lại là Tam tiểu thư được Phượng gia chủ yêu thương nhất, vì thế Phượng gia chủ nhanh chóng được gọi tới.

Đại sảnh sáng trưng đèn đuốc, Phượng Khuynh Khuynh bị trói gô lại, bị người đè quỳ xuống ở giữa. Thời Sênh khoác áo choàng màu bạc của Ngân Vi ngồi ở trên ghế bên trái, một tay chống mặt, ánh mắt nhìn không hề có tiêu cự nào.

Phượng gia chủ vừa tiến vào đã nhìn thấy áo khoác chói mắt ở trên người Thời Sênh. Ông cực kỳ kinh ngạc, ánh mắt nhanh chóng biến hóa, sau đó liền áp chế nghi hoặc trong lòng, buồn bực đi về phía ghế chủ vị.

Chương 807

"Sao lại thế này?" Đáy mắt Phượng gia chủ tràn đầy không kiên nhẫn, lửa giận xông lên, tay đập xuống bàn, "Phượng Khuynh Khuynh, ngươi định làm gì?"

Phượng Khuynh Khuynh không biết phải giải thích thế nào, nàng ta hoàn toàn không nghĩ mình sẽ bị bắt.

Nàng ta bị bắt tại trận, giải thích thế nào cũng là gượng ép, cho nên cách tốt nhất là không nói gì hết.

Phượng Khuynh Khuynh cắn chặt răng, không nói lời nào.

"Vì sao ngươi lại ám sát Tiểu Âm?" Phượng gia chủ nhìn Phượng Khuynh Khuynh quỳ giữa đại sảnh, trong đáy mắt có chút cảm xúc không rõ ràng, bỗng nhiên lại hét lên một tiếng, "Phượng Khuynh Khuynh, nói chuyện!"

Đại sảnh yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người đều cố gắng thở thật nhẹ nhàng, sợ chính mình sẽ phá ngang không khí lúc này.

Phượng gia chủ tức giận tới thở hổn hển: "Phượng Khuynh Khuynh, ngươi muốn tạo phản đúng không? Ngươi nhìn lại bộ dáng của mình đi, Vạn Quyền đã dạy dỗ ngươi thế nào đấy hả?"

Phượng Khuynh Khuynh đau đến sắp mất đi lý trí, nghe Phượng gia chủ nhắc tới Vạn Quyền, nàng ta ngẩng phắt đầu lên, giọng đầy căm giận, "Vạn đạo sư dạy ta thế nào không cần ngài quản. Chính ngài cũng không làm được những điều một phụ thân nên làm, có tư cách gì mà quản ta?"

Đời trước là như thế, chính người cha trên danh nghĩa này đã đẩy nàng ta xuống vực sâu vạn trượng.

Từ sau khi tới Phượng gia, nàng ta chưa từng một lần cảm nhận được tình thương của cha.

"Ta cũng là con gái của ngài, vì sao lại đối xử với ta như thế? Ta sai ở đâu chứ?"

"Ngài tình nguyện yêu thương một đứa con gái không hề có quan hệ huyết thống gì với mình cũng không thèm nhìn ta một cái. Ngài đã không muốn thấy ta như thế thì còn đón ta về làm gì?"

"Lúc ta được sinh ra, sao ngài không bóp chết ta luôn đi?"

Từ sau khi Phượng Khuynh Khuynh trọng sinh cho tới giờ, trong đáy lòng tích tụ vô số oán khí và tủi thân, bây giờ đều bùng nổ tới không thể cứu vãn được nữa.

Rốt cuộc nàng ta đã sai ở đâu chứ?

Thân là con gái riêng là lỗi của nàng ta sao?


"Đây là lý do ngươi ám sát Tiểu Âm?" Phượng gia chủ tỉnh táo lại, khôi phục vẻ uy nghiêm của người đứng đầu gia tộc.

Phượng Khuynh Khuynh đảo mắt, "Đúng."

"Ngươi nghĩ ta điếc à?" Thời Sênh đột nhiên lên tiếng.

Cô còn đang ngồi đây mà nữ chính đại nhân vẫn có thể trợn mắt nói dối được, thật đúng là quá giỏi.

"Tiểu Âm?"

"Nàng ta đã ăn trộm kỳ lân của Quốc sư." Thời Sênh tiếp tục chống cằm, vẻ mặt bình tĩnh như đang nói một chuyện rất râu ria.

"Cái gì?" Phượng gia chủ đứng bật dậy, sắc mặt biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phượng Khuynh Khuynh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì hả?"

Đồ của Quốc sư mà cũng dám trộm?

"Ta không làm." Phượng Khuynh Khuynh không thừa nhận. "Ta không trộm kỳ lân nào hết."

Không ai biết nàng ta có không gian, bọn họ sẽ không lục soát được kỳ lân ở chỗ mình, vì vậy Phượng Khuynh Khuynh không hề tỏ ra sợ hãi.

Phượng gia chủ vội vàng cho người đi lục soát, người lục soát rất nhanh quay về báo không thấy hai con lỳ lân nào cả.

"Bộp!" Phượng gia chủ đập bàn, giận dữ quát: "Phượng Khuynh Khuyhh, lá gan ngươi cũng không nhỏ đâu, mau giao kỳ lân ra đây."

"Ta không thấy kỳ lân nào hết." Phượng Khuynh Khuynh rất mạnh miệng.

"Vậy ý ngươi là Tiểu Âm đổ oan cho ngươi?"

Phượng Khuynh Khuynh đã thu liễm hết mọi cảm xúc, cười lạnh: "Nếu nàng ta nói là ta trộm, vậy thì các người cứ lục soát đi, ta chỉ biết nói câu đó, chưa từng thấy kỳ lân nào hết."

Thời Sênh túm vạt áo, dựa vào ghế, khóe miệng nhếch lên.

Phượng Khuynh Khuynh cắn răng uốn thẳng lưng, nàng ta không thể cúi đầu trước những người này, sớm muộn gì mình cũng sẽ báo thù, sẽ làm những người này phải nếm đủ tư vị sống không bằng chết.

Phượng gia chủ nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Khuynh một lúc, sau đó trầm giọng ra lệnh: "Đi tìm!"

Hai con kỳ lân lớn như thế, ông không tin nó có thể chui xuống đất được.

Kết quả vẫn không lục soát được gì.

Toàn bộ Phượng gia đều bị lục soát một lần, vẫn không tìm thấy kỳ lân đâu.

Phượng Khuynh Khuynh đã sớm biết kết quả này, "Không cần phải hắt nước bẩn lên người ta nữa, tốt xấu gì ta cũng là con gái của ngài, hắt lên người ta cũng là hắt lên mặt ngài thôi."

Phượng gia chủ gấp tới cực độ, Phượng Khuynh Khuynh rõ ràng là bị bắt tại trận, nàng ta hẳn không có thời gian chuyển kỳ lân đi đâu, chẳng lẽ không phải nàng ta trộm thật sao?

Nhưng chắc chắn Tiểu Âm sẽ không nói dối ông.

"Quốc sư tới..."

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bẩm báo.

Thời Sênh hơi giương mắt, nhìn về phía đại sảnh.

Ngân Vi từ ngoài tiến vào, bước chân không nhanh không chậm. Hắn vừa xuất hiện, toàn bộ đại sảnh như chỉ còn mình hắn, khí thế của mọi người lập tức bị áp chế xuống hết.

"Quốc sư đại nhân." Phượng gia chủ tiến lên vài bước, xoay người hành lễ, ánh mắt đảo tới Thời Sênh vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, biểu tình không khỏi cứng ngắc, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho cô.

"Nàng ấy không cần hành lễ với ta." Ngân Vi đi vòng qua Phượng gia chủ, ngồi lên ghế chủ vị.

Phượng gia chủ: "..."

Không cần hành lễ là có ý gì?

Quốc sư thật sự coi trọng Tiểu Âm sao?

"Sao ngài đã quay lại rồi?" Tự nhiên chạy đi, tự nhiên quay lại.

Ngữ khí của Thời Sênh quá mức tự nhiên làm cho trái tim Phượng gia chủ nảy lên vài cái, ngay cả Đế quân đều phải kiêng kị nam nhân này vài phần, Tiểu Âm nhà ông sao lại tùy ý như thế?

"Tiểu Âm, không được vô lễ."

Thời Sênh còn chưa kịp nói, Ngân Vi đã mở miệng trước, "Không có cách nào."

Không có cách nào ...

Không có cách nào ...

Trong đầu Phượng gia chủ hiện tại chỉ có mấy chữ này.

Ngân Vi nhìn về phía Thời Sênh, trong con ngươi đen như mực hiện lên chút ánh sáng, ánh mắt lạnh như băng lại nhiễm một chút dịu dàng, "Tặng đồ cho nàng."

Thời Sênh: "..."

Đôi mắt Ngân Vi như đang cười, nói: "Mang vào đây."

Đội Thần Vệ trong trang phục màu trắng khiêng một đầu kỳ lân tiến vào. Ánh mắt Phượng gia chủ biến đổi, ông nhìn về phía Thời Sênh, cô lại đang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào con kỳ lân.

Tiểu Âm nhà ông thân cận với Quốc sư từ lúc nào vậy?

Phượng gia chủ không biết phải nói gì, chỉ có thể đứng bên cạnh làm nền.

Đội Thần Vệ đặt kỳ lân ở ngay bên cạnh Phượng Khuynh Khuynh.


Phượng Khuynh Khuynh vốn bị người ta quên lãng lúc này lại trở thành tiêu điểm.

Trên mặt nàng ta không còn chút huyết sắc nào, gương mặt trắng như tờ giấy nhưng vẫn quật cường thẳng sống lưng, cố gắng không để mình ngã xuống.

Trên người nàng ta còn rất nhiều đan dược, nhưng ở đây nhiều người như thế, nàng ta không có cách nào lấy ra dùng được.

"Ngài cướp về?" Vừa rồi hắn đi vội vàng như thế là để cướp lại kỳ lân này à?

Giọng của Ngân Vi rất thản nhiên sửa lại lời của Thời Sênh, "Là lấy về."

Thời Sênh: "..." Có gì khác nhau sao?

"Đồ ta đưa cho nàng, không ai có thể lấy đi được."

Mẹ kiếp!

Chắc chắn con hàng này đang thả thính cô rồi.

Ánh mắt Ngân Vi đảo qua trên người Phượng Khuynh Khuynh, thân mình hơi ngả về sau, mười ngón tay đan lại để ở trước người, "Phượng Khuynh Khuynh, còn có một pho tượng kỳ lân nữa, ngươi tự mình giao ra đây hay ta sai người giúp ngươi lấy ra?"

Sắc mặt Phượng Khuynh Khuynh còn trắng hơn cả lúc nãy.

Ánh mắt đầy vẻ xâm lược của Ngân Vi còn làm nàng ta khó chịu hơn cả lúc nhìn vào mắt Thời Sênh.

Hơi thở của Phượng Khuynh Khuynh rất loạn, nàng ta vội vàng thở dốc hai cái, vết thương trên vai càng thêm đau đớn, nàng ta cắn răng phủ nhận, "Ta chưa từng thấy kỳ lân nào cả."

Không thể thừa nhận.

Tuyệt đối không thể thừa nhận trước mặt nam nhân này.

Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Phượng Khuynh Khuynh lúc này.

Ngân Vi là BOSS phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết này, ở giai đoạn đầu hoàn toàn không ra mặt, cho nên nữ chính chưa phải chạm mặt với hắn lúc tu vi còn yếu.

Mà lúc này, vì có liên quan tới Thời Sênh, Ngân Vi đã ra mặt, nữ chính còn chưa kịp trưởng thành chỉ có thể chịu ngược mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com