ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

798-802

LittleZiZi14

Chương 798

Phượng Khuynh Khuynh là con riêng của gia chủ Phượng gia ở đại lục Thiên Viêm. Cô ta bất tài, vô năng, nhát gan lại sợ phiền phức nên người trong gia tộc cực kỳ ghét bỏ.

Khi gia tộc tiến hành thí luyện, Phượng Khuynh Khuynh bị người hãm hại, suýt chút nữa chết ở Ma Diễm Lĩnh. Tuy rằng lấy về được cái mạng nhỏ nhưng tu vi lại bị phế đi.

Vì thế mà những ngày tháng của Phượng Khuynh Khuynh ở Phượng gia lại càng không được tốt.

Nguyên chủ của Thời Sênh – Phượng Chi Âm là nghĩa nữ của gia chủ Phượng gia. Từ nhỏ cô đã có thiên phú rất tốt, lại được cha nuôi sủng ái nên trở thành tiểu thư được Phượng gia yêu thương nhất.

Đối tượng đính thân của Phượng Chi Âm hối hôn với cô và đòi cưới Phượng Khuynh Khuynh.

Sau khi Phượng Khuynh Khuynh được gả đi, người đàn ông kia đối xử với cô ta cực kỳ tốt. Phượng Khuynh Khuynh quanh năm bị dè bỉu đột nhiên lại gặp được một người đối xử cực kỳ tốt với mình, rất nhanh liền rơi vào vòng xoáy tình yêu.

Nhưng lúc nàng ta mang thai và sắp tới kỳ sinh nở, người đàn ông kia lại mang một người đàn bà khác về, đoạt đi mất điếu trụy mà nàng ta luôn mang theo bên người.

Người đàn ông đó nói với Phượng Khuynh Khuynh rằng, sở dĩ hắn đối xử tốt với nàng ta là vì chiếc điếu trụy này.

Phượng Khuynh Khuynh bi thống, tuyệt vọng, sau khi sinh con thì thân thể suy yếu, mắc đủ mọi loại bệnh.

Người đàn ông kia và tiểu tam ngang nhiên ân ái trước mặt nàng ta. Tiểu tam kia còn bắt nàng ta làm đủ loại việc nặng, bằng không thì đứa bé sẽ không có sữa ăn.

Vào một mùa đông, con của Phượng Khuynh Khuynh đổ bệnh, nàng ta đi cầu xin phu quân của mình nhưng lại bị người đàn bà kia ngăn lại, khiến cho con của nàng ta không qua khỏi, chính nàng ta cũng bị ả đẩy vào hồ nước.

Phượng Khuynh Khuynh không ngờ mình lại trọng sinh, nếu đã trọng sinh, vậy nàng ta sẽ báo thù. Mọi khuất nhục ở đời trước, nàng ta sẽ đòi lại bằng hết.

Nguyên chủ chính là người đầu tiên.

Phượng Khuynh Khuynh vẫn luôn nghĩ vì nguyên chủ hối hôn nên mới khiến nàng ta gặp bi kịch về sau, nhưng căn bản nguyên chủ không hề làm chuyện đó.

Phượng Khuynh Khuynh trọng sinh vào lúc nàng ta chưa về gia tộc. Vì biết được bí mật của điếu trụy vốn là một không gian không có giới hạn, bên trong có rất nhiều thứ, vì thế Phượng Khuynh Khuynh liền mở ra hình thức nghịch tập, là một nữ chính toàn năng với luyện đan, luyện khí, ngược thú...

Sau khi về tới gia tộc, tu vi của nàng ta đã là cao nhất trong những người đồng lửa tuổi, nhưng nàng ta không bày ra thực lực chân chính. Đến khi gia tộc thí luyện tại rừng Ma Diễm Lĩnh, Phượng Khuynh Khuynh tìm được một gốc thảo dược cực phẩm nên bị huyền thú Thiên Lang Viên đuổi giết.

Nàng ta biết mình không phải đối thủ của Thiên Lang Viên, nên nhét thảo dược hiếm quý lên người nguyên chủ lúc hỗn loạn. Thiên Lang Viên đuổi theo dược vị của nó nên mới tập trung vào nguyên chủ.

Thời Sênh đến thế giới này đúng lúc nguyên chủ bị thiên Lang Viên đuổi giết. Sau khi đánh bại Thiên Lang Viên, Thời Sênh hợp với đám người Phượng gia để ra khỏi Ma Diễm Lĩnh. Lúc họ sắp thoát thì biến cố xảy ra. Đám huyền thú không hiểu vì sao lại chạy hết về khu vực biên giới Ma Diễm Lĩnh.

Lúc này bên ngoài Ma Diễm Lĩnh, đám người của phủ Quốc sư đang tiến hành lập trận pháp chặn đường huyền thú lại. Thời Sênh vì giúp huyết kỳ lân thoát khỏi nam nữ chính nên vô tình bị nam chính đổ cho tội danh phá hoại trận pháp của phủ Quốc sư, khiến huyền thú thoát ra khỏi Ma Diễm Lĩnh gây hại cho bao nhiêu thành trì.

Ba chữ Phượng Chi Âm này trở thành nỗi oán hận trong lòng vô số người.

Trên đường trở về Phượng gia, Thời Sênh gặp đội Thần Vệ hộ tống chủ nhân của phủ Quốc sư. Thời Sênh đang quan sát vị Quốc Sư bí ẩn thì một thanh âm trong suốt vang lên bên tai Thời Sênh "Nhìn đủ chưa?"

Thân mình cô cứng đờ, quay phắt đầu lại.

Người đàn ông này...

Vừa rồi còn đứng dưới kia, chỉ trong một cái chớp mắt đã đứng ngay sau lưng cô.

Không khí bốn xung quanh như ngưng trệ, đệ tử Phượng gia đứng ở phía xa hoàn toàn không nhúc nhích như thể đã bị định thân vậy.

Khống chế thời gian...

"Không phải thời gian, là không gian." Giọng nói trong suốt ấy lại vang lên, hoàn toàn không biểu lộ chút cảm xúc nào.

"Ngươi có biết ta đang suy nghĩ gì không?" Thời Sênh híp mắt.

Khóe miệng người đàn ông lộ ra ý cười như có như không, cảm giác bị xâm lược càng thêm mãnh liệt.

Hắn nhếch nhếch cánh môi, lại lần nữa nói, "Ta biết mọi người suy nghĩ cái gì."

Thời Sênh thả lỏng thân thể, "Thật sao? Vậy ngươi nói xem hiện tại ta đang nghĩ cái gì?"

Người đàn ông nhìn vào mắt Thời Sênh, tựa hồ như hắn có thể thấy được chính mình trong đó, lại tựa hồ như không thấy được gì, chỉ có hư vô và mờ mịt.

Sau một lúc lâu, hắn đáp: "Ngươi không nghĩ cái gì."

Thời Sênh chớp mắt, lắc đầu: "Sai rồi."

Lần này người đàn ông không cần nhìn vào mắt cô cũng cảm nhận được suy nghĩ của cô, hắn khẽ nhíu mày.

Thời Sênh tủm tỉm cười hỏi: "Quốc sư đại nhân, ta thiếu một người làm ấm giường, ngài có hứng thú không?"

Thật sự là không uổng công khi tới đây.

Ngân Vi, chủ nhân phủ Quốc sư.

Phượng Từ...

"Phượng Chi Âm." Ngân Vi mở miệng gọi cô, hoàn toàn như không nghe thấy những gì cô vừa nói, "Tại sao ngươi lại phá hoại trận pháp của ta?"

Thời Sênh: "..."

Bản cô nương phá hoại trận pháp của ngươi lúc nào?

"Ta phá hoại trận pháp của ngươi lúc nào, không phải đây là lần đầu chúng ta gặp mặt à?" Đừng tưởng ngươi là Phượng Từ thì có thể nói hươu nói vượn.

"Ma Diễm Lĩnh." Ngân Vi nhắc nhở Thời Sênh.

"Nói đạo lý đi." Thời Sênh tức giận, "Rõ ràng là Hách Liên Dục phá hoại, ta không gánh được cái tội này."

Người khác nói gì cô mặc kệ, nhưng hắn thì không được.

Ngân Vi nhìn tiểu cô nương ở phía đối diện, dung mạo diễm lệ, vẻ mặt đường hoàng, tự tin, rõ ràng là một người rất đẹp. Nhưng trên người nàng lại có một cỗ u ám làm người ta khó lòng nắm bắt được, giống như không cẩn thận sẽ rớt vào vực sâu vô tận.

"Ngươi có chứng cớ gì không?" Ngân Vi khẽ di chuyển tầm mắt.

Thời Sênh hỏi lại, "Vậy ngươi có chứng cớ gì chứng minh ta làm?"

Ngân Vi không đáp, Thời Sênh có cảm giác xung quanh cũng yên lặng vài giây. Cô vừa chớp mắt một cái, đối diện đã không còn bóng dáng của Ngân Vi nữa.

Mà bên dưới lại vang lên tiếng chuông gió, xe ngựa và đội ngũ đã đi được một khoảng cách khá xa.

Thời Sênh: "..."

Phượng Từ lợi hại của ta, lần này chàng còn lợi hại đến mức này nữa à!

Không gian và thời gian là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau, Ngân Vi có thể khống chế không gian...

Đám người Phượng An, ngạc nhiên nhìn đội ngũ đã đi xa, "Kỳ quái, bọn họ đi lúc nào thế?"

"Không biết, chớp mắt một cái đã thấy ở đó rồi..."

Đệ tử Phượng gia đều có chung một cảm giác đó là bọn họ vừa mới chớp một cái thì đội ngũ kia đã biến mất trong tầm mắt, xuất hiện ở một nơi rõ xa.

Thời Sênh nhảy từ trên núi xuống, đuổi theo xe ngựa.

"Tam tiểu thư, đợi chút..."

"Tam tiểu thư..."

Đội trưởng đội Thần Vệ nhìn người đang đuổi theo phía sau, cẩn thận đi tới cạnh xe ngựa, "Quốc sư đại nhân, có cần đuổi người đi không?"

"Kệ nàng thôi."

Đội trưởng hơi kỳ quái nhưng cũng không dám đặt thêm câu hỏi, "Vâng."

Xe ngựa rõ ràng là rất xóc nảy nhưng người ngồi trong lại ngồi rất vững vàng.

Ngân Vi xoa xoa cằm, tầm mắt rời khỏi cái bàn nhỏ bên cạnh, trên bàn có bày mấy bức tranh, trên tranh vẽ một thiếu nữ dung mạo tuyệt trần với đủ loại tư thái.

Đầu ngón tay hắn nhẹ di chuyển trên bức tranh, ngay sau đó, các bức tranh liền biến thành tro bụi.

Cánh môi của hắn hơi cong lên.

...

Thời Sênh tới gần đội Thần Vệ, người của đội Thần Vệ cũng không đuổi cô, nhưng mấy người của Phượng gia lại không được, chỉ cần tới gần một chút liền sẽ bị quát đuổi đi.

Thời Sênh bước nhanh về phía xe ngựa, xốc màn che nhìn vào trong.

Không gian trong xe ngựa lớn hơn nhìn từ bên ngoài rất nhiều, bài trí cũng khá thoải mái, còn có một cỗ hương thơm ngát tản ra.

Nhưng trong xe lại không có người.

"Phượng tam tiểu thư." Đội trưởng đội Thần Vệ đi tới, lễ phép nghiêng người, "Quốc sư đại nhân cần nghỉ ngơi, mong tiểu thư không nên quấy rầy."

"Người đâu rồi?"

Đội trưởng không đáp, hiển nhiên là không muốn trả lời cô, cũng có lẽ là nhận được mệnh lệnh không nói cho cô biết.

Thời Sênh buông màn xe xuống, tức giận quay về.

Đội trưởng thật sự không hiểu Quốc sư đại nhân nhà mình đang muốn làm cái gì, Thời Sênh đi rồi, hắn liền nghiêng người xoay về phía xe ngựa, "Đại nhân, Phượng tam tiểu thư đi rồi."

Trong xe ngựa hoàn toàn không có động tĩnh, đội trưởng duy trì tư thế này trong chốc lát, đang muốn nói chuyện thì lại thấy Thời Sênh vọt trở về, mạnh mẽ xốc màn che lên.

Bên trong vẫn trống rỗng như trước.

"Ngươi xoay người nói với cái xe ngựa không có ai làm gì?" Thời Sênh buông màn xe, quay đầu nhìn đội trưởng.

Đội trưởng: "..."

Tự nhiên lại quay trở về.

"Phượng tam tiểu thư, ta đang rèn luyện lực eo." Đội trưởng trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.

Thời Sênh nhìn eo hắn một cái, lại nói: "Muốn rèn luyện lực eo thì lên giường, phải thực hành nhiều mới tốt."

Đội trưởng mất một lúc mới hiểu ra Thời Sênh muốn nói gì, khóe miệng giật giật hai cái, Phượng tam tiểu thư này có phải một cô nương không thế?

Loại lời nói này mà nàng cũng có thể nói ra được?

Còn nói một cách hợp tình hợp lý mới ghê chứ.

Sao chẳng có chút rụt rè, thẹn thùng nào như mấy cô nương khác vậy?

"Ta biết chàng ở đây, chàng không gặp ta cũng chẳng sao, cái ta có là thời gian." Thời Sênh xoay người rời đi.

Mẹ kiếp! Có thể khống chế không gian thật.

Nếu không phải sợ chém chết người rồi thì đến thế giới sau mới gặp được, có lẽ cô đã sớm móc kiếm chém chết hắn rồi.

Lời cuối cùng này tất nhiên không phải nói với đội trưởng, đội trưởng lắc lắc đầu, tâm tư của Quốc sư đại nhân tốt nhất đừng đi đoán làm gì.

...

[Nhiệm vụ ẩn giấu: Giang sơn làm sính lễ.]

Thời Sênh vừa rời khỏi phạm vi đội Thần Vệ, Hệ thống liền nhảy ra tuyên bố nhiệm vụ.

Tuy rằng nhiệm vụ này đối với Ký chủ mà nói cũng chẳng có ích lợi gì.

[Mục tiêu nhiệm vụ: Ngân Vi. Để hắn lấy vạn dặm núi sông làm sính lễ, cưới cô vào cửa.]

Thời Sênh: "..."

Vì sao không phải ông đây lấy vạn dặm giang sơn làm sính lễ, cưới hắn về nhà?

[Ký chủ, mong cô nhớ kỹ, cô là con gái, cô là con gái, cô là con gái.] Chuyện quan trọng phải nhắc ba lần.

Con gái thì phải mảnh mai yếu đuối, phải biết khóc, biết ngây thơ, biết làm nũng, giống Ký chủ suốt ngày chỉ biết giết giết giết, cường sủng đàn ông, thế gian này quả thật có một không hai.

Giang sơn làm sính lễ.

Ông đây đánh hạ được giang sơn này rồi đưa cho hắn, rồi để hắn chuyển lại cho ta, như thế cũng được đúng không?

Bản cô nương thật đúng là thiên tài!

[...]

#Ký chủ nhà ta lại muốn tự mình lên rồi#

Ừ, nhưng trước khi đánh nhau giành thiên hạ thì phải hủy CP đã.

Đây mới là chuyện quan trọng nhất.

#Ký chủ yêu thích phá CP, chính mình lại thích quăng thức ăn chó, có phải có bệnh không?#

Thời Sênh cũng không tiếp tục đi theo Ngân Vi nữa. Nếu đã xác định Ngân Vi là Phượng Từ thì cũng không cần sợ hắn sẽ chạy, không cần gấp gáp.

Đối với Phượng Từ, cô có một loại tự tin cực kỳ cao.

Thời Sênh rời đi rồi, Ngân Vi cũng không biểu hiện ra điều gì dị thường, giống như đó chỉ là một cô nương có ý nghĩ kỳ quái, thích đi theo hắn một đoạn đường mà thôi.

Nàng rời đi hay ở lại cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới hắn cả.

Chương 799

Lúc Thời Sênh về tới Phượng gia thì huyền thú đã bị tam đại đế quốc cùng hợp lực xua trở về Ma Diễm Lĩnh.

Chỉ còn một số ít vẫn đang tác loạn trên đại lục mà thôi.

Tam đại đế quốc vẫn đang tra nguyên nhân khiến cho huyền thú bạo động lần này.

Vì huyền thú chạy ra từ phía đế quốc Thương Lam nên hai đại đế quốc khác nhân cơ hội này làm khó dễ, huyền thú gây tổn thất cho bọn họ bao nhiêu thì Thương Lam phải bồi thường ngần đó.

Thế lực của đế quốc Thương Lam yếu nhất trong ba nước, luôn bị hai quốc gia còn lại làm khó dễ.

Vì thế, tin tức Thời Sênh là đầu sỏ gây tội lại lan truyền cực kỳ lợi hại.

Cô vừa quay về đã bị Phượng gia chủ gọi tới thư phòng.

Phượng gia chủ rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, cho dù xuất hiện cũng rất ít nói.

Trong mắt người ngoài, Phượng gia chủ là người cực kỳ nghiêm túc, nhưng làm việc lại rất khôn khéo, vì thế ông có biệt danh là "Hồ ly mặt lạnh".

Nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, Phượng gia chủ lại là một người cha nuôi cực kỳ quan tâm nàng.

Trong ký ức của nguyên chủ, từ khi nàng bắt đầu có nhận thức, mọi người ở Phượng gia đều gọi nàng là Tam tiểu thư. Trước đây nàng còn tưởng mình là con gái của Phượng gia chủ, nhưng sau đó ông lại nói rằng nàng chỉ là con nuôi của ông chứ không phải con gái ruột.

Phượng gia chủ luôn luôn dạy dỗ và nhắc nhở cô điều này, dần dần, nguyên chủ đã khắc sâu vào trí nhớ vấn đề nàng không phải con gái ruột của Phượng gia chủ.

"Cha." Thời Sênh ngoan ngoãn gọi một tiếng.

Người đàn ông ngồi trên ghế với vẻ mặt nghiêm nghị, dấu vết của tháng năm in hằn trên gương mặt ông, khóe mắt đã đầy nếp nhăn.

Tuy nói tuổi thọ của người tu luyện kéo dài, nhưng cũng chỉ là dài mà thôi, không phải trường sinh bất lão.


"Có bị thương ở đâu không?" Phượng gia chủ dùng ánh mắt đánh giá Thời Sênh vài lần, tựa hồ như đang nhìn xem cô có bị thương ở đâu không.

Thời Sênh lắc đầu.

Lúc này, Phượng gia chủ mới tái mặt, "Sao lại thế này?"

Chuyện mà Phượng gia chủ hỏi tất nhiên là về tin đồn cô là đầu sỏ gây tội trên đại lục hiện tại.

"Hách Liên Dục vu oan, hãm hại con." Nên tố cáo thì phải tố cáo.

Sắc mặt của Phượng gia chủ trầm xuống: "Hách Liên Dục? Con chắc chắn chứ?"

"Vâng, chính là hắn." Là tên khốn đó.

"Vì sao phải hãm hại con? Con và hắn kết thù oán gì sao? Hắn có làm gì con không?" Phượng gia chủ liên tục đặt ra ba vấn đề, nhưng vấn đề thứ nhất và thứ ba rõ ràng là trùng lặp nhau.

Sao Hắc Liên Dục lại hãm hại cô, hắn muốn làm gì?

"Con là con gái mà cha yêu thương nhất." Thời Sênh đột nhiên thốt ra một câu, "Giờ hai đại đế quốc lại làm khó dễ cho Thương Lam, cha nghĩ xem hắn muốn làm gì chứ?"

Thời Sênh nói vậy, Phượng gia chủ lập tức hiểu được.

Lời đồn trên đại lục đột nhiên xuất hiện, dường như chỉ sau một đêm, tất cả mọi người đều biết chuyện này.

Hách Liên Dục là Đế quân của đế quốc Xích Viêm, trong ba đế quốc thì Xích Viêm thuộc loại trâu bò nhất, chuyện hắn muốn làm thì rất khó ngăn cản được.

Dù sao trước khi quen biết nữ chính, nam chính chỉ có một tham vọng là nhất thống thiên hạ, chuyện gì cũng có thể làm.

Đến khi nam chính xác định được mình thực sự yêu nữ chính, kết cục của hai người là quy ẩn núi rừng, giang sơn chỉ là mây bay.

Tất cả suy tính, huyết hải thâm cừu gì đó, đến khi gặp nữ chính thì chẳng còn trọng yếu nữa.

Hiện tại, Thời Sênh nhắm tới chính là phiến mây bay này, cho nên dù nguyên nhân lúc đó Hách Liên Dục đột nhiên ra tay là gì, trong lòng Thời Sênh, chắn chắn là hắn có âm mưu gì đó.

Có chuyện thì mọi người cùng nhau làm thôi.

Một người ôm quá nhiều việc thì chẳng có ý nghĩa gì.

Nếu Hách Liên Dục có âm mưu gì đó, cô tin là không lâu nữa, sẽ có người đòi giao ra kẻ đầu sỏ là cô.

Mà chắc chắn Phượng gia chủ sẽ không đồng ý.

Một khi đã không đồng ý, kết quả chính là hai đại đế quốc kia lấy cớ gây chiến.

Mà bên này, quan hệ giữa Phượng gia chủ và hoàng thất sẽ xuất hiện vết rạn, đến lúc đó, Hách Liên Dục muốn chiếm lấy Thương Lam không phải quá dễ dàng sao?

[...] Ký chủ nghĩ thật xa xôi.

Vừa mới bắt đầu mà cô đã đọc đến tận kết cục mà người ta trù tính rồi.

Cô đó, không phải cô nói không thích động não sao?

Thời Sênh không nhịn được mà trợn trắng mắt, rõ ràng là có kẻ muốn gây chuyện, chẳng lẽ ông đây không thể nghĩ xa xôi một chút để dự phòng mình bị tính kế sao? Não tàn!

Nghĩ ai cũng giống nhà ngươi, bị nhiễm virus cũng không biết à?

[...] Có lẽ nó không nên nói lời nào thì hơn, Ký chủ rất không thân thiện.

Thời Sênh nói chuyện với Hệ thống xong, Phượng gia chủ mới nghĩ thông suốt mọi chuyện.

Sắc mặt Phượng gia chủ trầm xuống, giọng điệu cũng hiền hòa hơn, "Con cứ đi về nghỉ ngơi trước đi, cha vào cung một chuyến."

Thời Sênh ngoan ngoãn gật đầu, xoay người ra khỏi thư phòng, Phượng gia chủ vội vàng tiến cung.

...

Thời Sênh đi về khuê các của nguyên chủ, đây là một tiểu lầu độc lập, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

"Tam tiểu thư, sao giờ ngài mới về? Đám Vạn đạo sư đã về được mấy ngày rồi, gia chủ sốt ruột muốn chết."

"Đúng thế, ngài có bị thương ở đâu không?"

Bọn nha hoàn của nguyên chủ vây quanh Thời Sênh hỏi han.

Thời Sênh tỏ vẻ không có việc gì, đám nha hoàn mới tản ra, ai về việc nấy.

"Đám người Vạn Quyền đã về rồi?" Thời Sênh đi lên lầu, hỏi nha hoàn vẫn đi theo bên cạnh mình.

Nha hoàn vén rèm lên cho Thời Sênh đi vào, "Cũng về được bốn ngày rồi, nhưng hình như Vạn đạo sư bị trọng thương, nghe nói là vì cứu Thất tiểu thư. Gia chủ vì vậy mới tức giận, nhốt Thất tiểu thư ở Tây các, tới giờ vẫn chưa thả ra."

Phượng gia nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ.

Chỉ cần có một chút biến động xảy ra liền lập tức truyền khắp Phượng gia.

Vạn Quyền là đạo sư mà Phượng gia chủ cực kỳ coi trọng, nay vì Phượng Khuynh Khuynh mà bị trọng thương, gia chủ vốn đã đối xử với nàng ta không tốt, đương nhiên lúc này lại càng có lý do để trách phạt.

Nghe nói Vạn Quyền đã cầu xin nên Phượng Khuynh Khuynh mới không bị trừng phạt về thể xác.

Tin tức Thời Sênh trở về cũng rất nhanh chóng truyền đi, các phương đều chạy tới vây xem, tâm tư đủ cả, ý xấu tràn ngập.

Thời Sênh cho người dẫn đám người đó tới phòng khách, một lần hầm hết cả đám.

Phì!

Ứng phó một lượt!

Nam tử của Phượng gia đều học tập trong học viện ở Hoàng gia, rất ít khi trở về, cho nên lúc này chỉ có một đám muội giấy tới đây.

Thời Sênh vừa xuất hiện, một muội giấy mặc váy hồng lập tức nói: "Tam tỷ tỷ, tỷ không sao thì thật tốt quá!"

Khuôn mặt non nớt dù tươi cười nhưng trong mắt lại đầy hận ý.

Sao nàng không chết ở bên ngoài luôn đi?

Mấy ngày trước nàng mất tích, rất nhiều người đoán nàng đã chết, nếu nàng đã chết thì sẽ có rất nhiều người vui vẻ.

"Làm ngươi thất vọng rồi, ta không chết." Thời Sênh ngồi vào ghế chủ vị trong phòng khách.

Muội giấy váy hồng lập tức tỏ ra xấu hổ, "Tam tỷ tỷ nói gì thế? Tỷ không sao mới là tốt nhất."

Thời Sênh gõ gõ mặt bàn, hỏi với vẻ mặt rất chân thành, "Không phải ngươi luôn ước ta chết ở bên ngoài, không quay về sao?"

"Sao tam tỷ tỷ lại nghĩ ta như thế? Muội thật tình lo lắng cho tỷ mà." Hốc mắt muội giấy lập tức đỏ lên, nhìn Thời Sênh đầy vẻ tủi thân.

"Thật tình lo lắng ta đã chết hay chưa đúng không? Ngươi nghĩ trong đầu như thế, ta cũng chỉ giúp ngươi nói ra thành lời mà thôi, không cần cảm tạ."

Muội giấy váy hồng nhỏ giọng khóc nức nở, "Tam tỷ tỷ, muội có đắc tội gì với tỷ đâu? Tỷ lại nói muội như thế. Nếu muội sai ở đâu, tỷ cứ nói, muội sẽ sửa mà."

"Ngươi không làm cái gì sai cả, ngươi cũng chỉ mong ta đừng còn sống mà quay về thôi, không sai, đây là tình cảm bình thường của con người mà." Vẻ mặt Thời Sênh rất bình tĩnh.

Nguyên chủ rất được sủng ái tại Phượng gia, bị người khác ghi hận cũng là điều bình thường.

Chương 800

Muội giấy váy hồng tỏ ra bị làm nhục, khóc lóc chạy đi.

Thời Sênh cười nhạt, lại nhìn sang những người bên cạnh.

Phượng gia chủ ngoài một đứa con gái riêng thì cũng chỉ có một cô con gái nuôi là nguyên chủ.

Mà Phượng gia chủ lại có rất nhiều anh em, vì thế những người ngồi đây đều tới từ mấy chi khác.

Vì Phượng gia chủ không có con ruột nối dòng nên con trai, con gái các phòng khác đều được sắp xếp với ý là để Phượng gia chủ chọn một người thừa kế từ trong đó.

Nhưng nếu Phượng gia chủ có con nối dòng thì những người này sẽ không còn vị trí gì nữa.

Thí luyện lần này chỉ có nguyên chủ và Phượng Khuynh Khuynh tham gia, những người khác đều báo ốm tập thể, không muốn đi. Bọn họ chưa lớn lắm, lại có người lớn dựa lưng nên cho dù không đi cũng không ai nói gì.

Nhưng lúc này xem ra là có vẻ không ổn rồi.

Muội giấy váy hồng chạy đi, những người khác đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó thiếu nữ ngồi trên cùng điều chỉnh tâm trạng một chút, quan tâm nói: "Tam muội muội, sao muội lại về trễ hơn Phượng Khuynh Khuynh thế? Có phải trên đường về đã xảy ra chuyện gì hay không?"

"Liên quan gì tới ngươi?"

Thời Sênh đáp lại một câu.

Biểu tình của thiếu nữ cứng ngắc trong nháy mắt, "Tam muội muội đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn quan tâm muội một chút thôi."

Rồi nàng ta âm thầm đánh giá Thời Sênh vài lần, vẫn là cùng một người, sao tính tình lại thay đổi nhiều như thế?

"Nếu các ngươi đến để quan tâm ta chết hay chưa thì thật xin lỗi, ta không chết, làm các ngươi thất vọng rồi." Thời Sênh cao giọng để tất cả mọi người trong sảnh cùng nghe thấy. "Ta cũng chỉ là một đứa con nuôi, dù có được yêu thương tới đâu cũng sẽ không thể tranh tài sản với các ngươi được, cho nên ai về nhà nấy, cha ai người ấy tìm đi thôi."


Mọi người: "..."

Đại sảnh yên ắng không một tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn Thời Sênh với vẻ không thể tin được, giống như những lời cô vừa nói chỉ là nói đùa vậy.

Thời Sênh bình tĩnh móc ra một nắm hạt dưa, bắt đầu ngồi cắn, thanh âm tanh tách phá vỡ không gian yên tĩnh quỷ dị.

Phượng Chi Âm có điểm không giống ngày thường!

Tất cả mọi người đều có một cảm giác chung như thế.

Mọi người đánh giá Thời Sênh vài lần, vẫn là Phượng Chi Âm trước đây, chỉ có tính tình là thay đổi...

"Nhìn đủ rồi thì đi đi, muốn nhìn ta phải trả tiền đấy." Ông đây là người các ngươi có thể tùy tiện nhìn sao?

Một đám não tàn.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó lục tục rời khỏi đại sảnh.

Ra đến bên ngoài, một vài người đi trước, vài người nấn ná ở lại, thấy người đã đi hết rồi liền lập tức tụ tập, vây quanh nữ tử lúc nãy.

"Đại tỷ tỷ, sao Phượng Chi Âm bây giờ nói khó nói chuyện hơn trước kia thế?" Trước kia nàng ta nói chuyện lúc nào cũng dịu dàng, nho nhã, hầu hết là giữ im lặng rất chừng mực, sao bữa nay lại như ăn phải thuốc nổ vậy?

"Không phải là ra ngoài bị đụng đầu vào đâu đó đấy chứ?"

"Nàng ta chỉ là một đứa con nuôi, chẳng có chút quan hệ nào với Phượng gia chúng ta. Nếu không phải vì gia chủ yêu thương thì cô ta làm gì có tư cách khiến chúng ta phải gọi là tỷ tỷ, lại còn chẳng biết điều chút nào."

"Đúng thế, không ngờ nàng ta còn có thể trở về, còn cả Phượng Khuynh Khuynh kia nữa..."

"Được rồi." Thiếu nữ quát lớn một tiếng, "Còn không nhìn xem đây là chỗ nào à, về rồi hãy nói."

Mấy người lập tức câm miệng, không dám nói lời nào nữa.

Chờ bọn họ rời đi rồi, Thời Sênh mới tiêu sái bước ra, nhìn về phía mấy người kia rời đi.

[Nhiệm vụ phụ tuyến: Hung phạm sau lưng.]

"Phì!" Ai cho mi tuyên bố nhiệm vụ hả?

Hệ thống sợ tới mức lập tức bổ sung một câu, [Cam chịu tiếp nhận, cụ thể thế nào mời tham chiếu trên nghĩa của mặt chữ.]

Hệ thống nói xong lập tức logout, tắt máy.

Hoàn toàn không muốn bị Ký chủ ngược.

Thời Sênh âm thầm dùng súng hỏi thăm Hệ thống mười tám lần, sau đó mới bình tĩnh một chút.

Trong cốt truyện cũng không viết rõ ở kiếp Phượng Khuynh Khuynh chết thảm thì nguyên chủ có kết cục thế nào.

Mà kiếp này Phượng Khuynh Khuynh trọng sinh, nguyên chủ lại sống thảm như vậy, cho dù có người muốn hại nàng ta thì phỏng chừng cũng là làm trong âm thầm.

Thật phiền phức nha!

...

Quả nhiên, hai đại đế quốc đưa ra yêu cầu muốn xử trí đầu sỏ gây chuyện.

Phượng gia chủ đã sớm báo cho hoàng thất đề phòng chuyện này, cho nên điều kiện này cũng không được đáp ứng, ngược lại hoàng thất còn tìm được cơ hội nghi ngờ bọn họ rắp tâm gây chuyện, muốn khơi mào chiến tranh, phá hỏng minh ước giữa ba nước.

Minh ước ba nước ký kết có thời hạn trăm năm, duy trì hòa bình an ổn trên đại lục, ai vi phạm trước sẽ trở thành tội nhân.

Đế quốc Thương Lam lấy lý do này ra, hai đế quốc khác liền không dám làm ầm ĩ lên quá nhiều nữa.

Thời Sênh không có cơ hội nhìn ba nước tranh luận, nhưng cô có được nghe kể câu chuyện xảy ra sau đó.

Đúng lúc ba nước đang tranh luận không dứt ra được, Ma Diễm Lĩnh ở hai mặt do hai đế quốc kia bảo vệ đều đồng loạt xảy ra bạo động, huyền thú không ngừng chạy ra đả thương người.

Mọi người không hiểu tại sao lại như thế, Quốc sư mang theo người xuất hiện, lập tức nhẹ nhàng chấm dứt chuyện tranh cãi này.

Hai đại đế quốc dù biết là Quốc sư làm nhưng cũng không có biện pháp nào bắt bẻ cả.

Quốc sư của đế quốc Thương Lam nổi tiếng là khó đối phó, càng khó nói chuyện, chẳng ai biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.

Dùng phương pháp giải quyết vừa đơn giản vừa thô bạo như thế, mọi người đều bị bất ngờ tới trở tay không kịp.

Phượng Từ nhà cô từ lúc nào lại biết dùng bạo lực để kết thúc vấn đề nhanh như thế?

Thời Sênh vẫn luôn chú ý tới cách xử sự của Phượng Từ ở từng thế giới. Mặc dù cuộc sống của hắn và cô luôn liên quan tới nhau nhưng hai người luôn ăn ý không xen vào cuộc sống của người kia.

Ấn tượng khắc sâu duy nhất là kiếp mà hắn mang tên thật Phượng Từ, dường như... đúng là luôn giải quyết vấn đề cực kỳ thô bạo và đơn giản.

Một lời không hợp liền phóng lửa.

Phủ Quốc sư cách Phượng phủ không xa, Thời Sênh không nhịn được chạy đi tìm người.

Phủ Quốc sư được xây dựng rất rộng rãi, hai bên cửa có hai con kỳ lân, tròng mắt đỏ như máu, nhìn rất sống động, bộ dáng giương nanh múa vuốt như thể muốn một ngụm nuốt chửng người khác.

Nửa đêm mà nhìn thấy thứ này thì đúng là bị dọa sợ chết khiếp.

Thời Sênh ghé sát mặt nhìn một hồi, không biết thứ này được điêu khắc bằng thứ gì mà lại toát ra nồng đậm linh khí như thế.

"Phượng tam tiểu thư."

Thời Sênh dời mắt khỏi kỳ lân, nhìn về phía người vừa gọi tên mình.

Một thiếu niên diện mạo thanh tú, trên người mặc trang phục của đội Thần Vệ, đứng ở trên bậc cao, nụ cười trên mặt rất nhẹ, "Đại nhân nói, nếu Phượng tiểu thư thích thì có thể đem chúng về."

Thời Sênh chỉ vào kỳ lân màu đen: "Cái đồ chơi này á?"

"Đúng thế."

"Lấy về làm gì?" Vừa lớn vừa đen, không thể ăn cũng không thể làm gì được.

Thiếu niên: "..." Không phải cô tò mò nhìn nó cả nửa ngày sao?

"Nói với đại nhân nhà ngươi, nếu có lòng thì tặng chính hắn cho ta đi." Thời Sênh biết tên não tàn Ngân Vi kia chắc chắn đang ở trong phủ.

Thiếu niên tươi cười đáp, "Phượng tam tiểu thư, lời này tôi thật sự không dám truyền giúp cô..."

Kết cục của việc mơ ước đại nhân...

Ha ha, hắn thật không dám nghĩ tới.

Tuy rằng Phượng tam tiểu thư có chút khác biệt trong mắt đại nhân, nhưng hắn thật sự không chịu nổi nếu đại nhân nhà hắn coi trọng vị tiểu thư này.

"Vậy ngươi cho ta vào đi, ta tự mình nói với hắn." Thời Sênh bước lên bậc.

Thiếu niên lắc đầu, ngăn cản đường đi của Thời Sênh, "Phượng tam tiểu thư, ta không thể để tiểu thư vào được."

Đại nhân chỉ sai hắn truyền lời, cũng không nói sẽ cho nàng vào.

Chương 801

Thời Sênh bị ngăn lại bên ngoài phủ quốc sư.

Dù Thời Sênh có nói gì thì thiếu niên kia cũng nhất định không cho cô vào.

"Phượng tam tiểu thư, đại nhân không muốn gặp tiểu thư." Thiếu niên nói một cách uyển chuyển.

Thời Sênh trừng mắt với thiếu niên, "Ta muốn gặp hắn."

Thiếu niên: "..." Ngài muốn gặp ngài ấy là chuyện của ngài.

Dù sao, hắn cũng nhất định không để Thời Sênh vào.

"Đưa hai con kỳ lân này tới Phượng phủ." Trước khi rời đi, Thời Sênh chỉ vào hai con kỳ lân bằng đá đen kia.

Đồ Phượng Từ đưa, có lý nào lại không cầm.

Khóe miệng thiếu niên giật giật, vừa rồi ngài còn bảo lấy về vô dụng, sao giờ lại muốn rồi.

Đường nhiên, thiếu niên không dám nói lung tung, hơi xoay người, "Vâng."

Thời Sênh rời khỏi phủ Quốc sư, đi dạo trên đường một vòng, không khéo lại đụng phải Phượng Khuynh Khuynh.

Phượng Khuynh Khuynh đã được thả ra khỏi phòng tối, đang đi dạo cùng một nam tử trẻ tuổi, Thời Sênh nhớ ra tên này chính là kẻ bị rắn cắn ở Ma Diễm Lĩnh.

Thời Sênh không ngờ hắn còn có thể sống sót.

Nhưng hắn và nữ chính đi cùng nhau, còn sống cũng là chuyện bình thường.

Hai người vừa bước ra khỏi một cửa hàng dược liệu, Thời Sênh đứng ở dưới bậc thềm, hơi ngẩng đầu nhìn Phượng Khuynh Khuynh.


Trong đáy mắt Phượng Khuynh Khuynh hiện lên một chút oán hận, chỉ vì người này mà nàng ta để thoát một đầu thần thú.

Mà còn là huyết kỳ lân ngàn năm khó gặp.

Cũng lại vì nàng mà mình mới bị Phượng gia chủ trách phạt nặng nè. Rõ ràng mình mới là con gái ruột của ông ấy, sao ông ấy lại đối xử với con gái như người ngoài vậy chứ.

Trọng sinh sống lại, Phượng Khuynh Khuynh đã không còn nghĩ tới cái gì mà tình thân nữa. Hiện tại nàng ta chỉ muốn mạnh lên, phải mạnh lên hơn nữa.

Phượng Khuynh Khuynh áp chế cảm xúc trong đáy mắt, mang theo nam tử kia đi qua bên người Thời Sênh. Thân là nữ chính, ở trong những tình huống không quan trọng thì sẽ không gây chuyện thị phi.

Thời Sênh cũng không ngăn cản Phượng Khuynh Khuynh, tùy ý để nàng ta đi qua.

Mà nam nhân trẻ tuổi kia lúc đi ngang thì nhìn Thời Sênh với ánh mắt hơi cổ quái.

Lúc trước ở Ma Diễm Lĩnh, những lời nàng nói hắn còn nhớ rất rõ. Tuy rằng nàng nói rất đúng, nhưng khi Phượng Khuynh Khuynh cứu hắn, hắn lại không khỏi cảm thấy Thời Sênh quá mức máu lạnh.

"Nhìn gì mà nhìn?" Thời Sênh hung hăng trừng mắt, "Cẩn thận ông đây móc mắt ngươi ra."

Thanh âm Thời Sênh cũng không lớn, dường như Phượng Khuynh Khuynh đi ở trước không nghe thấy được.

Đáy mắt nam tử hiện lên vẻ chán ghét, nữ nhân độc ác thế này sao có thể so với Thất tiểu thư chứ.

Hắn thu lại tầm mắt, chạy theo Phượng Khuynh Khuynh.

Thời Sênh liền tiến vào trong cửa hàng dược liệu mà Phượng Khuynh Khuynh vừa trở ra, nữ chính tới nơi này chắc chắn là mua nguyên liệu luyện dược rồi.

Giống như trong các tiểu thuyết huyền huyễn khác, trên đại lục này, đan dược là thứ cực kỳ khan hiếm.

Nữ chính có được rất nhiều đan phương đã thất truyền trên đại lục, vì thế nàng ta nhanh chóng tỏa sáng, được mọi người tâng bốc, nịnh bợ.

Mà nam chính cũng vì vậy mà tìm tới nữ chính, kéo gần quan hệ của hai người lại.

Để Phượng Khuynh Khuynh luyện đan độc giết chết Hách Liên Dục có vẻ rất vui đúng không?

[...] Cô cho nữ chính người ta là đồ ngốc à? Người ta sẽ hạ độc nam chính chắc? Hơn nữa, nhiệm vụ của cô đâu có bao gồm nam chính, đừng có đem tai vạ tới cho người ta.

Không đem tai vạ tới cho nam chính ư?

Quên cmn đi!

Chuyện hắn hãm hại bản cô nương trước đây có thể quên đi dễ vậy sao?

Tưởng bản cô nương không biết mang thù à?

Thời Sênh không thèm tốn hơi thừa lời thêm nữa, "Ta sẽ khiến nữ chính não tàn luôn."

[...] Hừ, trong mắt cô làm gì có ai não không tàn đâu?

Thời Sênh ánh mắt hơi đổi, cười khẽ: "Tất cả đều não tàn hết."

Toàn thiên hạ não tàn.

"Đây không phải Tam tiểu thư Phượng gia sao? nàng ta còn có mặt mũi ra ngoài ư?"

"Người như ả ta sao có thể biết khó khăn của người khác chứ, lúc nào cũng hành động tùy hứng."

"Gặp phải chuyện lớn như thế, nếu tôi mà là nàng ta thì đã lấy cái chết tạ tội rồi."

Người trên đường đi không ngừng chỉ trỏ với Thời Sênh.

Chuyện ở Ma Diễm Lĩnh tuy rằng đã bị Ngân Vi giải quyết, nhưng trong lòng những người ở Thương Lam, Thời Sênh vẫn là đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện.

Thời Sênh xoay người nhìn mấy kẻ đang bàn tán kia, mấy người đang nói nhao nhao đột nhiên im bặt.

Thời Sênh cười nhạo một tiếng, hai tay chống nạnh, vẻ mặt bừa bãi, "Có bản lĩnh thì tới trừ hại cho dân đi."

Đến đi!

Đánh nhau xem nào!

Bản cô nương đây sợ các ngươi chắc?

Vài người vừa rồi nói huyên thuyên không khỏi lạnh sống lưng, cùng không hẹn mà lập tức lui về sau mấy bước.

Nhưng lại nghĩ mình đường đường là đàn ông, sao phải sợ một cô gái chứ.

"Ngươi là cô nương, sao có thể độc ác như thế được!" Một người bạo dạn chỉ trích.

"Ai quy định là cô nương thì không được độc ác?" Thời Sênh trừng mắt, giọng nói muốn bao nhiêu hung dữ liền có bấy nhiêu hung dữ, "Ngươi quy định? Hay thiên hoàng lão tử quy định?"

Đàn ông nhẫn tâm thì nói là vì đại sự.

Phụ nữ nhẫn tâm lại bị quy là lòng dạ rắn rết.

Ai quy định là phụ nữ thì phải lương thiện, không được có dã tâm, phải ở nhà giúp chồng dạy con?

Khí thế của Thời Sênh như thể chỉ cần bọn họ nói một câu không được liền sẽ bị chém chết tại chỗ.

Mấy người nhìn nhau vài lần sau đó xoay người bỏ chạy.

Tam tiểu thư Phượng gia này sao lại giống người điên thế chứ?

#Ký chủa của tôi ơi, cô đang làm gì thế, đấu tranh vì chính nghĩa là chuyện độc quyền của nữ chính, cô cướp việc của người ta làm gì? Im lặng mà làm nhiệm vụ không được à?#

Thời Sênh đi bộ một vòng trên phố, mua một đống đồ chơi cổ quái, ít nhất trong mắt Hệ thống thì đó là một đống đồ chơi kỳ quái.

Lúc trở về Phượng phủ, Thời Sênh bị ngăn trở lại ở trên một con đường.

Một đám người xúm lại, ba tầng trong, ba tầng ngoài, hoàn toàn không nhìn rõ chuyện xảy ra bên trong.

Thời Sênh kéo một cô nương, "Bên trong xảy ra chuyện gì thế?" Chó ngoan không cản đường, đám người này không những chặn đường mà còn không cho người ta qua.

Cô nương lắc đầu, "Không biết, ta cũng vừa mới tới."

Thời Sênh kiễng chân nhìn, cô có linh cảm chuyện này có liên quan tới mình.

Mất sức chín trâu hai hổ, Thời Sênh mới chen vào được bên trong.

Thứ đập vào mắt đầu tiên chính là kỳ lân màu đen, đội Thần Vệ đứng bốn xung quanh đầu kỳ lân đó, đối diện là nữ chính đại nhân Phượng Khuynh Khuynh.

Sắc mặt Phượng Khuynh Khuynh trắng bệch, đang được nam tử trẻ tuổi đỡ lấy.

Thời Sênh: "..." Lại muốn gây chuyện rồi.

Phượng Khuynh Khuynh đối mặt với đội Thần Vệ không phải vì nàng ta muống gây sự, mà là vì mải đuổi theo một người nên lỡ chân xông vào đoàn hộ tống kỳ lân của đội Thần Vệ mà thôi.

Đội Thần Vệ tưởng Phượng Khuynh Khuynh muốn làm gì nên lập tức hai bên liền động thủ.

Phượng Khuynh Khuynh không dám bại lộ thực lực, bị đội Thần Vệ đả thương khá nặng.

"Người của phủ Quốc sư các người đều không biết phân rõ phải trái đúng không?" Phượng Khuynh Khuynh hơi tức giận. Nếu không phải vì sợ bại lộ thực lực thì sao nàng ta có thể bị đám người này đánh cho te tua thế này.

Đội thần vệ mặt không đổi sắc trước lời chỉ trích của nàng ta, "Thất tiểu thư, là cô xông tới trước."

Phượng Khuynh Khuynh hừ lạnh, "Ta chỉ đuổi theo một người. Các ngươi lại ngăn cản ta, còn để người kia chạy mất, chẳng lẽ kẻ đó là người của phủ Quốc sư các người?"

Đội Thần Vệ vẫn cực kỳ trấn định, "Chúng ta không biết Thất tiểu thư đang đuổi theo ai, cũng không thấy người đó, việc cô xông tới là sự thật."

Chương 802

Thái độ của đội Thần Vệ cực kỳ kiên quyết, bọn họ không quan tâm bất cứ cái gì, chỉ nhận định đúng một điều là Phượng Khuynh Khuynh xông tới là có ý đồ gây rối.

Phượng Khuynh Khuynh hừ lạnh: "Ta không ngờ phủ Quốc sư lại đổi trắng thay đen, không phân rõ thị phi như thế."

Trong cốt truyện, Phượng Khuynh Khuynh và phủ Quốc sư có thù oán, nhưng dù hiện tại đúng sai thế nào thì chắc chắn Phượng Khuynh Khuynh sẽ không xung đột với đội Thần Vệ.

Trong lòng người thường, phủ Quốc sư là một loại tồn tại rất cao siêu, đội Thần Vệ được coi là mạnh mẽ hơn quân đội bình thường rất nhiều.

Nhưng thanh danh của phủ Quốc sư cũng không được tốt lắm, đội Thần Vệ làm việc luôn lấy Ngân Vi làm trung tâm.

Hắn nói cái gì thì chính là cái đó, dù thiên hoàng lão tử cũng không thay đổi được.

Mà Ngân Vi lại không làm việc theo lẽ thường, có đôi khi làm chuyện tốt, nhưng nhiều chuyện không tốt hắn cũng làm, thậm chí còn có thể nói là làm một cách ác liệt.

Có một thứ tồn tại mà chỉ cần muốn là có thể tạo phản như Ngân Vi, trong mắt những người ở đây chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, không biết trước được khi nào sẽ nổ.

Phượng Khuyn Khuynh cũng hiểu hiện tại mình không thể cứng đối cứng với đội Thần Vệ được.

Nàng ta không thể bại lộ thực lực, hiện tại nàng ta còn quá yếu.

Cho nên cứ tạm nghẹn lại khẩu khí này, tránh đường trước đi vậy.

Nữ chính có thể nhẫn nhịn thì luôn làm được chuyện lớn.

Chỉ là Thời Sênh cảm thấy rất kỳ quái, sao cứ có cảm giác gượng ép thế nào ấy.

Tác giả để cho nữ chính xung đột với nhân vật phản diện quá mức hợp tình hợp lý.

Đội Thần Vệ lại nâng kỳ lân rời đi.

Những người vây xem đều nhận ra hai con kỳ lân này.

Trên toàn lãnh thổ Thương Lam, dám dùng kỳ lân đá để giữ cổng chỉ có phủ Quốc sư.

"Đây không phải hai con kỳ lân đá bên ngoài phủ Quốc sư sao? Họ định đưa đi đâu thế?"


"Mau đi theo nhìn xem."

Vì thế, trong sự vây xem của người dân, đội Thần Vệ khiêng hai con kỳ lân vào Phượng phủ.

Phượng gia chủ kinh ngạc và khó hiểu, "Xin hỏi, Quốc sư có ý gì vậy?"

"Phượng gia chủ, chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc."

Phượng gia chủ thông minh không tiếp tục hỏi nữa, "Kỳ lân này..."

Đây là hai con kỳ lân bên ngoài cổng phủ Quốc sư đấy.

Ngày trước, có không ít người mơ ước hai con kỳ lân này, lúc đó Quốc sư còn chưa có uy tín lớn như bây giờ, có mấy người gan lớn liền chạy tới trộm kỳ lân đem đi.

Hậu quả là...

Ngẫm lại vẫn thấy rất thảm.

Nhưng giờ sao cái thứ này lại được Quốc sư đưa tới nhà ông chứ? Đây là có ý gì?

"Là gửi cho Tam tiểu thư của quý phủ."

Tam tiểu thư?

Tiểu Âm?

Tiểu Âm và Quốc sư có quan hệ gì? Sao Quốc sư lại đem hai con kỳ lân này tới tặng cho Tiểu Âm?

"Cáo từ." Đội thần vệ không giải thích nghi hoặc của Phượng gia chủ nữa, lập tức rời khỏi Phượng phủ.

Người của đội Thần Vệ vừa đi, Phượng gia chủ liền cho người đi gọi Thời Sênh.

Thời Sênh đi đường tắt, trở về Phượng phủ trước khi đội Thần Vệ tới.

Cho nên khi Phượng gia chủ cho gọi, cô đã ở trong phòng rồi.

...

Phượng gia chủ đi quanh hai con kỳ lần, vẻ mặt nghiêm túc, Thời Sênh đi vào mà ông cũng không phát hiện ra.

"Cha." Thời Sênh gọi một tiếng.

Phượng gia chủ ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lập tức chỉ vào kỳ lân: "Cái này là thế nào?"

"Quốc sư đưa tới đó." Thời Sênh đáp với vẻ mặt đương nhiên.

Tất nhiên ông biết đây là đồ mà Quốc sư đưa, còn là chỉ đích danh tên người nhận nữa.

"Vì sao Quốc sư lại đưa tới cho con thứ này?"

Thời Sênh trầm ngâm một chút: "Có lẽ là lễ vật muốn bồi thường vì đã oan uổng con."

Cũng có thể là tín vật đính ước...

Rất khó để đoán được tâm tư của tên não tàn kia...

"Oan uổng con? Con và Quốc sư đã làm gì?" Sắc mặt Phượng gia chủ càng thêm lo lắng.

Quốc sư đã làm gì Tiểu Âm chứ?

"Chính là chuyện ở Ma Diễm Lĩnh, hắn tưởng con phá hỏng trận pháp của hắn blablabla..."

Thời Sênh kể lại chuyện ở Ma Diễm Lĩnh cho Phượng gia chủ nghe.

Gần đây, Phượng gia chủ vì bận rộn chuyện chính sự nên đã suýt quên mất chuyện này.

"Bên ngoài đồn con đã phá hỏng trận pháp phòng ngự của người ta là thế nào?" Hiện tại, lời đồn đại bên ngoài càng lúc càng nhiều thêm.

"Bọn họ muốn nhốt con bên ngoài thành, con phá hỏng trận pháp của họ thì sao?" Thời Sênh bày ra vẻ mặt thật thà, hỏi lại.

Tin tức trong câu nói này quả thật rất nhiều.

Nàng thừa nhận nàng đã phá hư trận pháp của người ta?

Còn có người nhốt nàng ở bên ngoài?

Ai lại có gan lớn như thế?

"Tiểu Âm, sao con có thể phá vỡ được trận pháp phòng ngự?" Ông biết quá rõ bản lĩnh của Tiểu Âm.

Tại các thành trì gần Ma Diễm Lĩnh, trận pháp phòng ngự cao cấp hơn ở các thành trì khác rất nhiều, muốn phá vỡ là điều gần như không có khả năng.

"Thì cứ thế phá thôi." Thiên tài luôn thông minh như thế.

Thiết kiếm: "..." Cô một ngón tay cũng chưa động, không hiểu chủ nhân của nó lấy đâu ra cảm giác ưu việt thế chứ? Mất mặt!

Dù Phượng gia chủ có hỏi thế nào thì Thời Sênh cũng chỉ dùng mấy từ như "thiên bẩm", "thông minh", "tự học thành tài" để giải thích cho có lệ.

Đến nước này mà Phượng gia chủ còn không cảm thấy Thời Sênh khác hẳn với Phượng Chi Âm của quá khứ thì ông cũng đừng làm gia chủ của Phượng gia nữa.

Đáy lòng Phượng gia chủ tràn đầy nghi ngờ, sau đó ông liền quay lại đề tài hai con kỳ lân: "Quốc sư không phải người có thể dễ dàng tiếp cận như vậy, con đừng thân cận quá với hắn!"

Sao có thể không thân cận hắn được cơ chứ.

Hắn là người mà cô muốn yêu chiều cơ mà.

Tuy rằng Phượng gia chủ dặn dò không được gần gũi quá với Quốc sư nhưng cũng không có ý cấm. Ông cho người khiêng kỳ lân tới sân của cô, đặt ngay bên ngoài tiểu lâu.

Mãi sau Thời Sênh mới biết hai con kỳ lân này còn có tác dụng phòng trộm.

...

Phượng gia chủ để Thời Sênh rời đi, sau đó một mình đi tới từ đường, đây là nơi hương khói liệt tổ liệt tông Phượng gia.

Phượng gia chủ lễ bái một hồi.


Sau đó, ông xoay bài vị, bàn bày bài vị đột nhiên xẻ đôi ra, để lộ ra một con đường tối đen như mực.

Phượng gia chủ liền tiến vào trong thông đạo, cánh cửa lập tức lại khép chặt.

Ông tiến tới, đi qua vài con đường tối tăm, u ám liền tiến vào một không gian cực lớn.

Trong này có rất nhiều giá, trên mỗi cái giá đều đặt một đĩa đèn.

Có cái ánh sáng rất mạnh, có cái lại rất yếu, gần như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Phượng gia chủ đi thẳng về phía một đĩa đèn, tuy rằng trên đó vẫn sáng nhưng ánh sáng lại rất mỏng manh.

Cả người Phượng gia chủ đều cứng đờ, không phải chứ...

Chẳng lẽ là thật?

Phượng gia chủ mang theo tâm tư hoài nghi, lấy từ trên đĩa xuống một tảng đá.

Ông mang tảng đá ra ngoài, đi thẳng tới dưới tiểu lầu của Thời Sênh.

Phượng gia chủ đứng ở bên ngoài, tảng đá trong tay ông bắt đầu lại sáng lên, nhưng ánh sáng vẫn rất mỏng manh.

Phượng gia chủ lấy cớ đi vào nói chuyện với Thời Sênh hai câu.

Lúc ra ngoài, biểu hiện của ông càng thêm kỳ quái.

Đúng là Tiểu Âm, nhưng vì sao hồn đăng của Tiểu Âm lại yếu ớt như thế? Ngay cảm hồn thạch cảm ứng cũng rất yếu...

Ở thế giới này, thời điểm khi đệ tử ở các đại gia tộc được sinh ra thì sẽ thắp sáng hồn đăng, lại có một quả hồn thạch, hai thứ này, hồn đăng có thể cho người khác biết người đó còn sống hay không, mà hồn thạch lại có thể phát hiện nơi người đó đang ở, cũng có thể xác định người đó là thật hay giả.

Phượng gia chủ phát hiện tính cách của Phượng Chi Âm thay đổi, hoài nghi nàng bị người khác đánh tráo nên mới đi xem hồn đăng.

Nhưng kết quả lại làm cho Phượng gia chủ càng thêm nghi hoặc.

Hồn thạch không thể nào bị lỗi, người trong đó chắc chắn là Tiểu Âm.

Vấn đề hiện tại là...

Tại sao lại có thể mỏng manh như sắp biến mất như thế?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info