ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

788 - 792: Quốc sư minh giám

LittleZiZi14

Thể loại: cổ đại, huyền huyễn

Chương 788

Thời Sênh trở về không gian Hệ thống.

Âm thanh của Hệ thống lập tức vang lên.

[Ký chủ, cô quá độc ác rồi.] Lại lôi kéo người ta cùng chết.

Thời Sênh nhìn màn hình, ánh mắt lạnh băng, Hệ thống không dám hé răng nói nữa.

Đúng lúc Hệ thống chuẩn bị nhảy ra số liệu thì nó lại nghe được Ký chủ nhà nó nói với giọng gần như thì thào.

"Người của ta, tùy ta sinh, tùy ta diệt."

[...] Ký chủ nổi cơn thần kinh lên thì thật đáng cmn sợ.

Họ tên: Thời Sênh

Giá trị làm người: -26800

Giá trị sinh mạng: 40

Tích lũy: 47000

Cấp nhiệm vụ: B

Cho điểm nhiệm vụ: 66

Nhiệm vụ ẩn giấu: chưa hoàn thành

Phần thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: không

Nhiệm vụ phụ tuyến: hoàn thành.

Phần thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: 3000

Đạo cụ: "Vương miện nữ vương", "Trái tim quỷ vương", "Ám dạ".

Thời Sênh: "..."


Chẳng những trừ điểm giá trị làm người còn trừ cả điểm sinh mạng của ông đây.

Mi trâu bò như thế sao mi không lên trời luôn đi.

Hệ thống không dám hé răng, trực tiếp giả chết.

Nó cũng rất tủi thân, đây có phải nó trừ loạn đâu.

Thời Sênh ở không gian đợi một chốc lát. Hệ thống không biết cô đang làm gì. Cô mở cái đồng hồ ra, lại bỏ vào thêm một số thứ gì đó.

Hệ thống còn muốn xem xem đó là cái gì, kết quả còn chưa kịp xem thì đã bị Thời Sênh trừng mắt nên phải rụt lại.

Chờ Thời Sênh lắp xong đồng hồ đeo tay, Hệ thống mới bắt đầu tiến hành dịch chuyển người.

[Bắt đầu dịch chuyển...]

...

_Tất cả mọi người đều biết Phượng Chi Âm thống nhất đại lục dễ như trở bàn tay_

"A a!"

Tiếng thét chói tai dội vào màng nhĩ Thời Sênh.

Cô cảm giác mình đang rơi từ trên cao xuống, ngư cơ từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, một mùi tanh của máu lan tràn nơi chóp mũi.

"Roẹt!"

Có thứ gì đó chụp về phía cô.

Thời Sênh mạnh mẽ tránh đi, tốc độ rơi cũng giảm bớt, thiết kiếm từ dưới nâng cô lên cao, kéo giãn ra một khoảng cách.

Trên người Thời Sênh rất đau.

Loại đau đớn của việc bị lửa thiêu đốt.

Cô nửa sống nửa chết nằm trên thiết kiếm, nghe bên dưới có tiếng hét chói tai không ngừng, thầm nghĩ muốn tạm dừng thời gian lại để không phải nghe thấy đám tạp âm kia.

Mất một lúc lâu, Thời Sênh mới ngóc cổ nhìn xuống bên dưới.

Một con vượn tay dài đang quần thảo bốn phía, thanh âm mà cô nghe được là do đám người đang chạy trốn con vượn tay dài đó phát ra.

Mắt cô nhìn thấy rừng rậm mênh mông vô bờ, xa xa là núi nọ tiếp núi kia, căn bản không nhìn thấy cuối cùng.

Thời Sênh quan sát người bên dưới trong chốc lát, những người này đánh ra đủ mọi loại linh khí khác nhau, trang phục mặc cũng là cổ trang.

Đây là thế giới huyền huyễn.

"Grào!" Vượn tay dài quét ngang rừng rậm. Cây cối đổ xuống rào rào, người bị nó đạp ở dưới chân cũng không ít.

Vừa rồi nếu cô không để thiết kiếm login nhanh...

Sợ là bây giờ cũng thành tương thịt dưới chân nó rồi.

Sao gần đây lại luôn xuất hiện trong tình cảnh ác liệt như thế, bản cô nương sợ quá!

Khi Thời Sênh còn đang quan sát, vượn tay dài đột nhiên ngửa đầu nhìn thoáng qua cô, đôi con ngươi màu đỏ chứa đầy sự phẫn nộ.

Thời Sênh trợn trắng mắt nhìn nó, có bản lĩnh thì lên đây.

Đúng lúc cô vừa có hành động khiêu khích xong, không biết từ đâu ập tới một trận cuồng phong làm cho Thời Sênh văng ra khỏi thiết kiếm.

Vượn tay dài liên phun ra một luồng lửa có hình như con rồng, bắn về phía Thời Sênh.

"Mẹ kiếp!"

Thời Sênh đau khắp mình mẩy, ngay cả lật người cũng khó. Thiết kiếm ở trên trời lại bị một con ưng cuốn lấy, chờ nó chém được con ưng kia thì Thời Sênh đã bị rồng lửa liếm tới.

Thời Sênh tự dán một cái phù phòng ngự lên thân mình, sau đó lấy ra quả cầu năng lượng, ném thẳng tới chỗ con vượn tay dài kia. Mỗi tội vì đã kiệt sức nên cô cũng không xuất ra được nhiều lực ném lắm.

Thời Sênh còn chưa nhìn rõ thì lửa đã ào ào cuốn tới. Trước mắt tràn đầy lửa, cô chẳng nhìn thấy gì, không khí xung quanh cũng bắt đầu nóng lên.

May mắn là lửa không đuổi theo cô, sau khi cô ngã xuống, ngọn lửa lại phi tiếp lên trên.

Thời Sênh không nghe thấy tiếng nổ nào, khó khăn quay đầu nhìn vượn tay dài.

Con hàng này đã bắt được cầu năng lượng, đưa tới trước mặt ngắm nghía. Cầu năng lượng còn không lớn bằng tròng mắt nó, nó hết đưa sang trái lại đưa sang phải quan sát, cuối cùng còn một mắt nhắm, một mắt mở nữa.

Cầu năng lượng này là loại rơi xuống đất mới nổ, không rơi vào địa phương cứng rắn sẽ không nổ, cho nên vừa rồi con hàng này đã bắt được cầu năng lượng.

Con hàng lợi hại này là cái thứ gì thế?

Cô cũng không nhận ra nổi nó là cái quỷ gì nữa.

To lớn như thế, có thể phun lửa, có lẽ là một loại linh thú nào đó.

Dù sao trong thế giới huyền huyễn, những thứ này không thiếu.

Thiết kiếm lao từ trên cao xuống, đón được Thời Sênh sắp rơi xuống đất, vừa rồi bị lửa nướng một trận nên Thời Sênh càng cảm thấy đau không nói thành lời.

Đây mới thật sự là chỗ nào cũng đau.

Đau tới muốn giết người.

Nhưng mỗi tội bây giờ đến kiếm cũng chẳng cầm nổi.

Lật bàn!

Lần nào cũng chơi trò này, ông đây tức giận thật rồi.

Vượn tay dài có lẽ rất kinh ngạc về cầu năng lượng kia, cuối cùng nó bỏ vào miệng, ăn một cách ngu xuẩn.

Con khỉ này đang diễn hài à?

Thứ đồ chơi kia mà gặp răng nanh của nó chắc chắn là nổ mạnh.

Vượn tay dài cắn cắn vài cái, nhưng vì răng nó quá lớn, không cắn được cầu năng lượng, nó đảo đảo cầu năng lượng trong miệng một hồi rồi hướng về phía Thời Sênh rống giận, ne nanh múa vuốt.

Thời Sênh: "..."

Ông đây không chọc giận mi, sao mi cứ phải giết ông đây là thế nào?


"Chạy mau!" Thời Sênh vỗ vỗ thiết kiếm.

"Đinh đinh?"

"Grào!" Vượn tay dài lại tiếp tục phun lửa lên.

Mẹ nó.

Cho mi phun chết mệt luôn đi.

Thời Sênh vội vàng ra lệnh cho thiết kiếm chạy, "Đại sát tứ phương cái cầu, ông đây giờ đau muốn chết rồi, không chạy mau thì ở lại chờ chết à?"

Thiết kiếm lập tức phi nhanh như hỏa tiễn, luồn lách trong rừng cây rậm rạp một hồi, rất nhanh đã bỏ lại vượn tay dài ở phía sau.

Đến tận khi không còn nghe thấy bất kỳ thanh âm nào nữa, tốc độ của thiết kiếm mới chậm lại.

Thiết kiếm mang Thời Sênh bay lòng vòng một hồi, xác định không có sinh vật kỳ quái nào ở xung quanh thì nó mới dừng lại một chỗ trên không trung. Thời Sênh từ trên thiết kiếm nhảy xuống một đám lá khô đang phân hủy, bốc mùi cực kỳ khó chịu.

Thời Sênh nín thở, lấy từ trong không gian ra một chút đan dược.

Mẹ nhà nó, thứ quý giá này rốt cuộc cũng có chỗ dùng.

Ăn đan dược xong, đợi một chốc lát thì dược hiệu phát huy, lúc này Thời Sênh mới cảm thấy đau đớn trên người thuyên giảm một chút.

Cô giơ tay nhìn, đen bóng, quần áo trên người cũng bị thiêu cháy gần hết, trước khi cô xuyên tới, chắc chắn thân thể này đã bị con vượn kia phun lửa đốt mấy lần.

Con khỉ lợi hại kia, chờ thương thế của ông đây tốt hơn sẽ cùng mi đại chiến ba trăm hiệp.

Ta nhổ! Thương thế của ông đây mà tốt thì một phút có thể chém chết mi.

Thời Sênh lấy thiết kiếm làm gương soi, nhìn bộ dáng như quỷ sống của mình, sợ tới mức ngay cả cốt truyện cũng không tiếp thu, vội vàng bắt thiết kiếm đưa mình tới một nơi có nước.

Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng tóc tai không thể rối.

Thời Sênh lấy câu này là phát ngôn nhân sinh của mình, khắc trong tâm khảm.

[...] Cái gì mà phát ngôn nhân sinh, có mà phát ngôn sống ảo thì có. Ký chủ, cô đừng có nói lung tung nữa đi.

Thời Sênh lấy từ trong không gian ra quần áo để mặc, tuy rằng có điểm không hợp với thế giới này nhưng cô cũng không muốn mặc đồ hiện đại để xuất hiện ở đây.

Thời Sênh rửa mặt sạch sẽ, ăn thêm mấy viên đan dược để củng cố thương thế trong cơ thể mình, lúc này mới bắt đầu tiếp nhận cốt truyện.

Chương 789

Nguyên chủ tên là Chi Âm.

Thời Sênh rất hoài nghi người đặt tên này cho nguyên chủ, rốt cuộc sao có thể nhẫn tâm thế chứ?

Tri âm, cô còn tưởng đâu là não tàn chứ!

Khụ khụ, quay về chính đề.

Nguyên chủ họ Phượng, tên là Chi Âm.

Là nghĩa nữ của gia chủ Phượng gia ở đại lục Thiên Viêm, từ nhỏ đã có thiên phú rất tốt, lại được cha nuôi sủng ái nên trở thành tiểu thư được Phượng gia yêu thương nhất.

Nhưng mà hết thảy đều thay đổi khi nguyên chủ được 16 tuổi, khi đó nữ chính Phượng Khuynh Khuynh được đón về gia tộc.

Phượng Khuynh Khuynh là con riêng của gia chủ Phượng gia, nhỏ hơn nguyên chủ một tuổi.

Phượng Khuynh Khuynh là trọng sinh, kiếp trước cô ta về Phượng gia lúc nguyên chủ sắp trưởng thành, nhưng cô ta bất tài, vô năng, nhát gan lại sợ phiền phức nên người trong gia tộc cực kỳ ghét bỏ.

Khi gia tộc tiến hành thí luyện, Phượng Khuynh Khuynh bị người hãm hại, suýt chút nữa chết ở Ma Diễm Lĩnh.

Tuy rằng lấy về được cái mạng nhỏ nhưng tu vi lại bị phế đi.

Vì thế mà những ngày tháng của Phượng Khuynh Khuynh ở Phượng gia lại càng không được tốt.

Chuyện duy nhất mà nguyên chủ có lỗi với Phượng Khuynh Khuynh, đó là cô hối hôn.

*Hối hôn: hủy bỏ hôn ước

Nói đúng ra thì không phải hối hôn mà là nguyên chủ bị từ hôn, đối phương đòi cưới Phượng Khuynh Khuynh.

Sau khi Phượng Khuynh Khuynh được gả đi, người đàn ông kia đối xử với cô ta cực kỳ tốt. Phượng Khuynh Khuynh quanh năm bị dè bỉu đột nhiên lại gặp được một người đối xử cực kỳ tốt với mình, rất nhanh liền rơi vào vòng xoáy tình yêu.


Nhưng lúc nàng ta mang thai và sắp tới kỳ sinh nở, người đàn ông kia lại mang một người đàn bà khác về, đoạt đi mất điếu trụy* mà nàng ta luôn mang theo bên người.

*Điếu trụy: mặt dây chuyền.

Người đàn ông đó nói với Phượng Khuynh Khuynh rằng, sở dĩ hắn đối xử tốt với nàng ta là vì chiếc điếu trụy này.

Phượng Khuynh Khuynh bi thống, tuyệt vọng, sau khi sinh con thì thân thể suy yếu, mắc đủ mọi loại bệnh.

Người đàn ông kia và tiểu tam ngang nhiên ân ái trước mặt nàng ta. Tiểu tam kia còn bắt nàng ta làm đủ loại việc nặng, bằng không thì đứa bé sẽ không có sữa ăn.

Vào một mùa đông, con của Phượng Khuynh Khuynh đổ bệnh, nàng ta đi cầu xin phu quân của mình nhưng lại bị người đàn bà kia ngăn lại, khiến cho con của nàng ta không qua khỏi, chính nàng ta cũng bị ả đẩy vào hồ nước.

Phượng Khuynh Khuynh không ngờ mình lại trọng sinh, nếu đã trọng sinh, vậy nàng ta sẽ báo thù.

Mọi khuất nhục ở đời trước, nàng ta sẽ đòi lại bằng hết.

Nguyên chủ chính là người đầu tiên.

Phượng Khuynh Khuynh vẫn luôn nghĩ vì nguyên chủ hối hôn nên mới khiến nàng ta gặp bi kịch về sau, nhưng căn bản nguyên chủ không hề làm chuyện đó.

Sau khi trọng sinh vào lúc nàng ta chưa về gia tộc. Vì biết được bí mật của điếu trụy vốn là một không gian không có giới hạn, bên trong có rất nhiều thứ, vì thế Phượng Khuynh Khuynh liền mở ra hình thức nghịch tập, là một nữ chính toàn năng với luyện đan, luyện khí, ngược thú...

Sau khi về tới gia tộc, tu vi của nàng ta đã là cao nhất trong những người đồng lửa tuổi, nhưng nàng ta không bày ra thực lực chân chính. Đến khi gia tộc thí luyện, Phượng Khuynh Khuynh tìm được một gốc thảo dược cực phẩm.

Phượng Khuynh Khuynh lấy được thảo dược nên bị Thiên Lang Viên đuổi giết. Nàng ta biết mình không phải đối thủ của Thiên Lang Viên, vì tránh né nó nên đã nhịn đau, buông tay với thứ mình yêu thích, nhét nó lên người nguyên chủ.

Phượng Khuynh Khuynh không phải đối thủ của Thiên Lang Viên, nguyên chủ càng không phải, nếu không nhờ trưởng bối của gia tộc tới kịp thời, e là nguyên chủ đã phải bỏ mạng lại.

Sau khi nguyên chủ được cứu về, Phượng gia chủ dùng đủ loại đan dược cực phẩm chữa trị cho nàng, nhưng chỉ có thể lấy về một cái mạng, còn lại tu vì thì hoàn toàn bị phế giống như Phượng Khuynh Khuynh kiếp trước.

Phượng Khuynh Khuynh lại làm ra một cái điếu trụy giả giống hệt của mình, mua chuộc y sư chăm sóc cho nguyên chủ, bảo hắn nói rằng điếu trụy này có thể làm giả bớt đau đớn, đưa cho nguyên chủ dùng.

Cuối cùng, nguyên chủ bước lên con đường mà Phượng Khuynh Khuynh đã đi ở kiếp trước, được cưới vào cửa, bị cướp điếu trụy, chết thảm trong tuyết lạnh.

Còn Phượng Khuynh Khuynh lại đi lên đỉnh cao nhất của cuộc đời, gả cho người đàn ông có quyền thế lớn nhất ở thế giới này, ghi danh vào sử sách.

Trong cuốn tiểu thuyết này, nguyên chủ còn không bằng một vật hy sinh, sau khi nữ chính giải quyết chuyện điếu trụy người người mơ ước của mình thì chẳng còn đề cập tới nguyên chủ nữa.

Cái này cũng chẳng hay ho gì đâu!

Đúng là nằm cũng trúng đạn.

Thời Sênh không khỏi bi ai một trận thay nguyên chủ.

Nguyên chủ thật sự rất vô tội, nàng không làm ra chuyện gì có lỗi với Phượng Khuynh Khuynh, hành vi độc ác nhất cũng chỉ là yên lặng nhìn nàng ta bị bắt nạt, không lên tiếng bênh vực mà thôi.

Những chuyện thế này chẳng phải là thường thấy ở các gia tộc lớn sao?

Cho dù là chị em ruột thịt cũng chưa chắc đã mở miệng giúp nhau.

Được rồi, cũng có thể là do tư tưởng của cô quá cực đoan nên tư duy cũng khác người bình thường đi.

Nguyện vọng của nguyên chủ là báo thù.

Thời Sênh tiếp thu xong cốt truyện, thong thả mở mắt ra, cô tới lúc này đúng vào giai đoạn gia tộc thí luyện.

Vừa rồi con vượn tay dài kia chính là Thiên Lang Viên.

Mẹ! Dám thiêu ông đây.

Phải chém trở lại mới được.

Đúng lúc Thời Sênh chuẩn bị đứng dậy, một bóng đen từ trong cánh rừng ào ra khiến cho cành lá bốn xung quanh nổi lên một trận xào xạc, bóng đen kia vừa vặn dừng trước mặt cô.

Chính là Thiên Lang Viên lúc trước đuổi theo cô không tha kia.

Thời Sênh: "..."

Kiếm của ông đâu?

Thời Sênh xoay người lục tìm trong bộ quần áo rách nát kia một hồi, lấy ra một gốc cây đã hơi đen đen, ném thẳng về phía Thiên Lang Viên, "Trả lại cho mi."

Thiên Lang Viên bắt được thảo dược, đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, đột nhiên bày ra một biểu tình đại khái như là... muốn khóc.

Miệng há to, sau đó mắt cũng híp lại.

"Grừ!" Loài người đáng chết, lại hủy diệt thảo dược của nó, phải đền mạng.

Thời Sênh vội vàng cầm lấy thiết kiếm cắm ở bên cạnh, chắn trước ngực, "Này này! Nói đạo lý chút nhé, đây chính là do mi đốt đó."

Thảo dược này bị Phượng Khuynh Khuynh nhét lên người nguyên chủ lúc hỗn loạn, Thiên Lang Viên đuổi theo dược vị của nó nên mới tập trung vào nguyên chủ.

Đốt cũng là nó làm.

Bản cô nương đây có liên quan cái sợi len ấy.

"Grào!"

Thời Sênh tự hiểu tiếng rống to ấy là: Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe.

Thiên Lang Viên có kích thước thân thể cực kỳ lớn nên cũng rất linh hoạt. Sau khi rống to với Thời Sênh, nó nhảy bật lên, phi về phía Thời Sênh.

Mẹ kiếp kiếp kiếp!!!

Con khỉ này không biết nói đạo lý à?

Con khỉ chẳng những phi tới mà còn phun lửa, hỏa long lập tức bắn ra.

Thời Sênh vội vàng tránh né, vết thương trên người cô còn chưa hoàn toàn bình phục, hiện tại chỉ có thể tránh né.

"Mi đừng đuổi theo ông đây nữa. Ông đây đã trả đồ lại cho mi rồi còn gì?" Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm, nhìn con khỉ này đang quần thảo cây cối bên dưới.

Cây cối cũng có sinh mạng, con khỉ này hung tàn quá!

Con khỉ hướng về phía Thời Sênh rồi đập bôm bốp vào ngực mình.

"Grào!" Ngươi xuống dưới cho ta.

Thời Sênh cảm thấy thật xấu hổ, cô không lý giải nổi tại sao mình có thể hiểu được ý tứ của con khỉ này mỗi lần nó rống lên, dù sao chỉ cần nghe liền hiểu.

Chắc có lẽ là dị năng trời cho đi?

[...] Lại tự thẩm, đây là kỹ năng tự mang của Ký chủ.

Ai cho mi nói chuyện, câm miệng.

Ông đây tự sướng cái không được à?

[...]

Thời Sênh nhìn xuống con khỉ đang luống cuống tay chân bên dưới, ngoắc ngoắc ngón tay, "Mi lên đây."

"Grào!" Nhà ngươi xuống đây.

"Mi lên đây."

"Grào grào grào!" Có hạ xuống hay không thì bảo?

"Ứ xuống đấy, có bản lĩnh thì mi lên đây đi!" Cô không ngu, nếu đi xuống, bằng sức chiến đấu lúc này của cô, cho dù có thể xử lý con khỉ kia thì bản thân cũng sẽ cực kỳ chật vật.

Làm một cặn bã có tu dưỡng, sao cô có thể lang bối vi gian*, à không, tự làm mình chật vật được.

*Lang bối vi gian: thành ngữ, nghĩa là cấu kết với nhau làm việc xấu.

Chương 790

Con khỉ ở bên dưới không ngừng dậm chân, vỗ ngực, đạp nát cây cối. Cây cối xung quanh nó nếu không phải bị thiêu rụi thì cũng ngã ngang ngửa, một mảng trống rỗng và hỗn độn.

Thời Sênh chống cằm, ngẫu nhiên ra lệnh cho thiết kiếm bay qua bay lại để tránh lửa của Thiên Lang Viên.

Thời Sênh phát hiện mình không thể dùng thiết kiếm bay cao hơn được, mỗi lần hướng lên trên sẽ bị một cỗ áp lực đè xuống. Dù sao, với năng lực hiện tại của cô, nhất định là không thể mạnh mẽ xông lên được.

Đây là Ma Diễm Lĩnh, rừng rậm kéo dài vô biên vô tận, huyền thú bên trong nhiều vô số.

Đúng thế, thế giới này, những thứ giống như con khỉ dưới kia đều được gọi là huyền thú, trên còn có thánh thú, thần thú.

Huyền thú được chia làm chín cấp, con khỉ dưới kia chỉ là huyền thú cấp 5 mà thôi.

Huyền thú cấp 3 đã là loại khó gặp ở trên đại lục này, thông thường nhất là loại huyền thú cấp một.

Huyền thú cấp một là kém nhất, thế nhưng cũng mạnh hơn con người bình thường không biết bao nhiêu lần.

Còn huyền thú cấp 5 ư, ở trên đại lục này, người đánh không lại là chuyện bình thường.

Huyền thú cấp 3 đã mở linh trí, huyền thú cấp 5 tương đương với đứa trẻ 10 tuổi. Thời Sênh đột nhiên có thể lý giải tại sao con khỉ dưới kia lại có hành vi ngu ngốc đạp đổ hết cây cối như thế.

Ngẫm đi ngẫm lại, bản thân mình còn đánh không lại một đứa bé mười tuổi, cuối cùng đã hiểu được cảm giác của não tàn là gì.

Thời Sênh tự mặc niệm.

Từ không gian lấy ra mấy quả cầu năng lượng, có thù không báo chính là tiểu nhân.

Cô nhắm thẳng vào con khỉ mà ném cầu năng lượng, nhưng không biết có phải do lần trước nó bắt được cầu năng lượng hay không mà lúc này khi cô ném, nó lại duỗi tay ra bắt theo bản năng. Quả cầu nằm vững vàng trong lòng bàn tay nó.

Thời Sênh: "..."


Con khỉ tay không tiếp cầu này sao không đi làm vận động viên đi, phí của trời.

Trong miệng nó vẫn còn quả cầu năng lượng khi trước, lần này, sau khi bắt được quả thứ hai, nó lại nhét tiếp vào miệng.

Thời Sênh nhìn vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ của nó mà có chút chết lặng.

Thứ đồ chơi đó thật sự ăn ngon vậy sao?

Thời Sênh cầm quả cầu năng lượng nhìn trong chốc lát, lại đưa vào miệng thử liếm liếm, chỉ thấy lạnh lẽo như băng, giống kem mùa hè, lạnh tê răng, nhưng lại chẳng có hương vị gì.

Cô không hiểu nổi thế giới của mấy đứa trẻ con.

"Grào!"

Con khỉ đột nhiên rống lên làm Thời Sênh giật mình, suýt nữa thì bóp quả cầu năng lượng trong tay. Cô vội vàng vứt lại quả cầu vào trong không gian rồi mới đưa mắt nhìn con khỉ kia.

Con khỉ đang hướng về một phía điên cuồng gầm thét, đám chim ở bên phía đó bị kinh hãi vỗ cánh bay lên phành phạch.

Thời Sênh nhìn nửa ngày cũng không biết nó đang gào cái gì, sau khi rống lên xong, nó lại bắt đầu đạp ngã cây cối.

Thời Sênh: "..." Con khỉ này đầu óc có vấn đề à?

Hệ thống, mau nhìn xem, có phải gần đây có gì kỳ quái không?

[...] Tôi không phải thiết bị thăm dò của cô, quyền hạn không đủ, không cho cô xem được.

Hiện tại, quyền hạn của Thời Sênh chỉ là xem xét một sự vật được chỉ định, không xem xét trong phạm vi lớn được.

"Mi thật chẳng được cái tích sự gì." Thời Sênh bày ra vẻ mặt ghét bỏ lần thứ n.

Hệ thống giận, nó có phải để cho cô ấy dùng đâu chứ.

Thời Sênh cảm thấy mình nên tìm một chỗ để khôi phục lại thực lực, nhưng con khỉ dưới kia cứ đi theo cô suốt, dường như không giết chết được cô thì nó sẽ không đi.

Nó đi theo Thời Sênh như một cái máy giám thị, dù cô có bay đến đâu thì cuối cùng nó vẫn tìm được.

"Grào grào grào!" Con khỉ vẫn tiếp tục hướng lên trời khiêu khích Thời Sênh.

Giết chết nó, giết chết nó!

Đây là ý niệm duy nhất hiện tại trong đầu Thời Sênh.

Cô ra lệnh cho thiết kiếm hạ thấp xuống, con khỉ vừa thấy khoảng cách giữa đôi bên ngắn lại liền lập tức phun lửa, lửa gào thét phóng tới, một đường nó đi qua, mọi thứ cháy đen trụi lủi.

Thời Sênh tránh khỏi ngọn lửa, nhảy xuống dưới một bãi đá vụn rộng rãi dưới chân núi.

Không biết núi đá này ở đâu ra mà một mình đứng sừng sững ở đây, Thời Sênh liền đứng ngay bên dưới.

"Grào!" Loài người ngu ngốc.

Thời Sênh: "..." Thật không muốn biết nó gào cái gì nữa.

Thời Sênh vươn tay, ngoắc ngoắc con khỉ, ngu xuẩn thì cứ tới đây?

Con khỉ rống lên, hai tay đấm bình bịch vào lồng ngực, phi thẳng về phía Thời Sênh.

Tốc độ của nó cực nhanh, dùng mắt thường nhìn sẽ chỉ thấy một đạo tàn ảnh.

Thời Sênh đứng dưới chân núi đá, hoàn toàn không có động tác gì.

Trong bụi cây gần đó có vài người, lúc này đang nhìn tới mức trợn mắt há mồm.

"Chủ thượng, có giúp nàng ấy một chút không?" Một người trong số đó cẩn thận hỏi người đàn ông đứng đầu tiên.

Người đó mang mặt nạ, không nhìn rõ khuôn mặt, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái bên dưới chân núi, "Biết sao?"

"Là tiểu thư của Phượng gia, Phượng Chi Âm."

Người đàn ông đó vẫn không nói cứu hay không cứu, những người khác cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể tiếp tục nhìn về phía bên đó.

Đúng lúc con khỉ sắp tới gần, Thời Sênh xuất ra sức bật lớn nhất, nhảy sang bên cạnh, con khỉ không kịp phanh lại, đầu trực tiếp đụng vào núi đá.

Đá núi vỡ tung, vỡ vụn thành vô số những viên nhỏ, đổ rầm rầm lên người con khỉ.

Con khỉ ngã xuống, cằm đụng phải một tảng đá, răng nanh sắc bén lập tức cắn phập vào cầu năng lượng, một cỗ năng lượng bàng bạc tràn ra trong nháy mắt, đôi mắt nó trợn to...

"Bùm!"

Thời Sênh bị chấn bay sang một bên, trên người bị phủ một tầng tro bụi, cũng may người không việc gì.

Cô nhìn nơi chỉ còn lại cái hố to rồi rũ bụi trên người một cách không có hình tượng chút nào.

Tưởng ông đây dễ xơi lắm à?

Mẹ nó, não tàn!

Thời Sênh kéo thiết kiếm, đi vòng qua chiếc hố to, rời đi.

...

Sau khi Thời Sênh rời đi, đoàn người tránh trong chỗ tối vẫn chưa thoát khỏi khiếp sợ.

"Chủ thượng..." Vừa rồi là cái gì nổ thế?

"Đi qua nhìn xem." Người đàn ông bước ra khỏi bụi cây, bọn họ đứng cách nơi nổ mạnh hơn xa, đến gần hơn mới nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

Một cái hố to đang không ngừng có tia chớp lập lòe, một cỗ lực lượng khiến cho người ta phải run sợ không ngừng tản ra từ phía dưới.

Bọn họ càng lại gần thì càng cảm thấy khó chịu, hai chân run rẩy, chỉ muốn quỳ xuống.

Mất một lúc lâu sau mới có người lên tiếng. "Đây là... cái gì?"

Núi đá vừa rồi còn đứng sừng sững ở đây, hiện tại đã hoàn toàn biến mất, chỉ có vô số những vụn đá nhỏ rải rác trên đất như là minh chứng nơi này từng có một núi đá lớn.

Hố cực kỳ sâu, đáy phải cách mặt đất tới tám thước, trong hố cực kỳ sạch sẽ, hoàn toàn không thấy thi thể của Thiên Lang Viên, như thể nó đã hoàn toàn biến mất cùng bùn đất trong hố này.

Mọi người hai mặt nhìn nhau rồi lại nhìn cái hố, hơn mười giây sau, tất cả cùng đồng loạt nhìn về phía người đàn ông.

Hiện tượng kỳ quái này, quả thực họ chưa từng gặp qua.

Người đàn ông cầm lên một vật rồi ném vào trong hố.

"Tách tách..."

Thứ đó vừa rơi vào, trong không trung liền xuất hiện tia sét đánh lên nó, vật ấy lập tức biến mất trong nháy mắt, ngay cả bụi cũng không còn.

Yên lặng.

Người đàn ông nhìn về phía Thời Sênh vừa rời đi, nhẹ giọng nỉ non: "Phượng Chi Âm."

Chương 791

Thời Sênh rời khỏi chỗ kia không bao xa thì gặp được một đoàn người, chính là tiểu đội của Phượng gia được phái đi tìm người.

Dẫn đầu là một vị trưởng bối ở chi nhánh, thấy Thời Sênh không bị hao tổn chút lông tóc nào xuất hiện ở trước mắt, ông ta mừng tới muốn khóc, lỡ như xảy ra chuyện gì thì ông ta làm sao ăn nói được với gia chủ đây?

Trong những đội ngũ còn có một vài người của Phượng gia, Thời Sênh vừa xuất hiện, những người này lập tức nhào tới hỏi han ân cần, cố gắng thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt Thời Sênh.

Những đệ tử này đều tới từ các nhánh phụ, tuy nguyên chủ chỉ là con gái nuôi của gia chủ, nhưng cô lại được nuôi nấng, dạy dỗ không thua gì các tiểu thư dòng chính.

Ở Phượng gia, người đi theo nguyên chủ không ít.

Những người này nếu có thể nhận được sự ưu ái thì về sau có thể một bước lên mây.

Thời Sênh trả lời bọn họ vài câu cho có lệ, tầm mắt đảo trong đội ngũ một vòng, không nhìn thấy Phượng Khuynh Khuynh đâu.

"Tam tiểu thư, ngài đang tìm ai thế?"

"Tam tiểu thư, ngài có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?"

"Tam tiểu thư..."

Thời Sênh: "..." Cầu xin các người đừng nói nữa có được không, im lặng làm một cô nương xinh đẹp không tốt hơn sao?

Líu ra líu ríu như Tiểu Yến Tử, ở đây làm gì có Ngũ A Ca cho mấy người chứ.

"Đây là Ma Diễm Lĩnh, không phải sân huấn luyện của Phượng gia, cãi nhau còn ra cái thể thống gì, câm miệng hết lại." Một người đàn ông trung niên ở trong đội ngũ quát lớn một tiếng.

Người này thân hình khôi ngô, mặt bên trái bị hủy dung, da thịt nhăn nheo nhìn rất dữ tợn, lúc hắn quát lên nhìn lại càng hung ác hơn.

Những người khác đồng thời câm miệng, hình như họ rất sợ người này.

Người đàn ông này tên là Vạn Quyền, là đạo sư khác họ ở Phượng gia.

Đội ngũ lập tức yên tĩnh, Vạn Quyền quay đầu, tiếp tục đi về phía trước, những người khác không dám nói chuyện, ngoan ngoãn đi theo sau.

Ba chữ Ma Diễm Lĩnh làm cho đám thiếu niên còn chưa đầy 20 tuổi này luôn cảm thấy lo lắng trong lòng.

Đây không phải là Phượng gia, lúc nào bọn họ cũng có khả năng chết đi.

Sắc trời dần ảm đạm, Vạn Quyền hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, trưởng bối dòng phụ có hơi bất mãn với hành vi tự làm chủ này của Vạn Quyền, nhưng ông ta khó mà nói được gì.

Ăn qua quýt, Vạn Quyền gọi mọi người lại gần. "Còn ba người nữa chưa tìm được, ngày mai là ngày cuối cùng, nếu còn không tìm được thì chúng ta sẽ rời khỏi Ma Diễm Lĩnh."

Thời Sênh ngẩng đầu, nghe những người này thảo luận một cách nhàm chán.

Đã có một nhóm người được đưa ra ngoài trước, bọn họ là nhóm cuối cùng.

Cũng không phải Vạn Quyền không muốn tìm người, nhưng không mấy ngày nữa, huyền thú sẽ bước vào giai đoạn động dục. Mà huyền thú có cấp bậc giống nhau thì sẽ có cùng thời gian động dục.

Mà huyền thú động dục lại cực kỳ khó đối phó, loài người không bao giờ chọn thời gian này để đi vào trong Ma Diễm Lĩnh.

...

Hôm sau, vẫn chỉ tìm được thêm một người, đến đúng giờ ngọn, Vạn Quyền quyết định trở ra.

Một tiểu cô nương đột nhiên đứng ra, lo lắng nói: "Đạo sư, vẫn chưa tìm thấy thất tiểu thư, chúng ta không thể rời đi thế này được."

Một câu này làm cho đội ngũ liền an tĩnh lại, tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người cô gái vừa lên tiếng.

Thất tiểu thư chính là Phượng Khuynh Khuynh.

Vạn Quyền liếc nhìn tiểu cô nương một cái. "Tối hôm qua ta đã nói rồi."

"Nhưng một mình Thất tiểu thư ở Ma Diễm Lĩnh thì sẽ chết mất." Tiểu cô nương thực lo lắng.

"Mạng của nàng ta là mạng, mạng của chúng ta thì không phải chắc?" Có người đứng bên cạnh hừ lạnh, "Huống chi, Tam tiểu thư còn ở đây, nếu Tam tiểu thư xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?"

Thời Sênh buông tay đang ôm mặt ra, không có việc gì sao lại lôi cô vào, bản cô nương từ chối việc nằm cũng trúng đạn.

Nhưng tiểu cô nương kia như bừng tỉnh cái gì, vội vàng đi về phía Thời Sênh, nước mắt rơi lã chã, "Tam tiểu thư, ngài hãy đi tìm Thất tiểu thư đi, các vị là tỷ muội, không thể thấy chết mà không cứu."

"Ta..."

"Tam tiểu thư tâm địa lương thiện, nhất định sẽ cứu Thất tiểu thư mà, đúng không?"

"Ngươi..."

"Tam tiểu thư, van xin ngài..."

Thời Sênh chống nạnh, hừ, con ranh này định không cho người ta nói chuyện đúng không?

"Ta cũng không phải người dẫn đội, ngươi cầu xin ta cũng làm được gì? Hãy đi mà cầu xin Vạn đạo sư đi, Vạn đạo sư đồng ý thì mới được." Thời Sênh ném đá qua cho Vạn Quyền.

Bát tự của cô và nữ chính không hợp, vậy mà em gái nhỏ này còn muốn cô đi tìm nữ chính, quả thực điên cmnr.

Hai mắt tiểu cô nương kia đẫm lệ nhìn Thời Sênh: "Ngài là Tam tiểu thư mà, ngài lên tiếng nhất định sẽ được."

"A, ta không phải." Thời Sênh nhún vai, "Ai thích thì đi mà nói."

Mọi người: "..."

Đây là chuyện có thể nói lung tung sao?

Cô nói không phải thì sẽ không phải sao?

Tiểu muội này hoàn toàn không nghĩ Thời Sênh sẽ nói như vậy, nàng ta thì thào một cách khó mà tin được. "Tam tiểu thư... Sao ngài có thể nói như thế, Thất tiểu thư là muội muội của ngài, sao ngài có thể thấy chết mà không cứ chứ?"

"Ta với nàng ta không hề có quan hệ huyết thống." Thời Sênh trừng mắt, "Ngươi đừng có mà nói lung tung."

Phượng Khuynh Khuynh có phải con gái của gia chủ Phượng gia hay không còn khó nói. Dù sao, theo tiểu thuyết thông thường thì chắc chắn sẽ không phải là cha con ruột.

Cho dù phải đi chăng nữa, nguyên chủ cũng chỉ là con nuôi của Phượng gia, hoàn toàn chẳng có chút quan hệ huyết thống nào với Phượng Khuynh Khuynh.

"Hơn nữa..." Thời Sênh dừng một chút, thanh âm đột nhiên cao hơn vài phần. "Làm sao ngươi biết nàng ta đã chết? Ngươi tận mắt thấy ư?"

Tiểu muội lắc đầu, "Ta không có..."

Thời Sênh ngắt lời em gái, "Nếu không có, vậy sao ngươi lại dám nói ta thấy chết mà không cứu? Chữ "tận mắt thấy" bị ngươi ăn mất rồi à?"

"Phì..." Có người không nhịn được phì cười.

"Phượng Tiểu Liên, ngươi muốn đi tìm chết thì chúng ta không ngăn. Chúng ta mất nhiều thời gian thế rồi còn không tìm được Thất tiểu thư, nói không chừng Thất tiểu thư đã... Nếu ngươi muốn ở lại tìm nàng ta thì ở lại một mình đi."

"Đúng thế, chẳng lẽ vì muốn tìm một mình nàng ta mà bắt nhiều người chúng ta phải mất mạng thế sao? Dù thế nào ta cũng không đồng ý, ta muốn đi ra ngoài."

Tất cả mọi người đều không đồng ý tiếp tục tìm người, tiểu muội kia phẫn nộ trừng mắt nhìn Thời Sênh như thể người nói không đi tìm là Thời Sênh không bằng.

Thời Sênh thở dài, mấy kẻ não phẳng thường không có tóc mái, người mặt đẹp thì thường ngu si.

Quen rồi, thật quá quen rồi.

"Tam tiểu thư, phiền cô dẫn mọi người ra ngoài, tôi lưu lại tìm Thất tiểu thư." Vạn Quyền đột nhiên lên tiếng.

Mọi người ồ lên.

Thời Sênh khoa trương chỉ vào chính mình, "Ngươi bảo một tiểu cô nương như ta dẫn bọn họ ra ngoài ấy à? Đầu óc có bệnh hả?"

Nói đùa cái quỷ gì chứ, một mình cô mang theo một đám người thế này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Còn lâu ấy!

Bên cạnh còn có trưởng bối của chi thứ ở đây, tại sao lại bắt cô phải đứng ra chứ?

Vạn Quyền này có phải người của nữ chính không vậy?

Luôn có bọn não tàn muốn hại bản cô nương.

Sợ quá đi!

Sắc mặt Vạn Quyền vẫn nghiêm túc, không để ý tới câu "có bệnh" kia của Thời Sênh, "Tam tiểu thư, cô đã trưởng thành rồi, phải có năng lực tự bảo vệ mình."

Tự bảo vệ ông nội ngươi ấy.

Muốn bản cô nương đây giơ lưng ra đỡ chứ gì, còn lâu nhé!

Thời Sênh lắc đầu, "Không, ta còn nhỏ lắm, ta vẫn cần che chở."

Mọi người: "..." Tam tiểu thư, sao vẻ mặt của cô lại chẳng giống thế tí nào?

"Vạn đạo sư, Tam tiểu thư quan trọng hơn." Trưởng bối chi thứ nhắc nhở một tiếng, gia chủ căn bản không cần Thất tiểu thư, so với Thất tiểu thư thì Tam tiểu thư quan trọng hơn nhiều.

Tiểu muội trưng ra vẻ mặt cầu khẩn nhìn Vạn Quyền, "Vạn đạo sư."

Thời Sênh nhún nhún vai, dù sao cô cũng mặc kệ, cùng lắm thì mọi người cùng chết thôi!

A, không phải, là các người cùng chết với nhau.

Chương 792

Thời Sênh là Tam tiểu thư của cả một gia tộc, có trách nhiệm dẫn dắt đội ngũ, nhưng cô lại sống chết không chịu, Vạn Quyền cân nhắc lợi hại một hồi, cuối cùng vẫn nhờ trưởng bối của chi thứ kia dẫn đội hình ra khỏi Ma Diễm Lĩnh, còn hắn mang theo tiểu muội kia đi tìm Phượng Khuynh Khuynh.

Vạn Quyền phân công nhiệm vụ rất tốt, Thời Sênh chỉ liếc nhìn một cái rồi cho hắn một cái mỉm cười.

Vạn Quyền hít sâu một hơi rồi mang cô gái kia rời đi.

Một đám đệ tử nhìn Vạn Quyền đầy trông chờ, hắn vừa động một cái, một đám người liền đứng lên.

"Vạn đạo sư..."

"Vạn đạo sư, ngài thật sự phải rời khỏi chúng ta sao?"

"Vạn đạo sư..."

Hiển nhiên, trong mắt những người này, Vạn Quyền mới là người có thể đảm bảo an toàn cho họ nhất.

Vạn Quyền không quay đầu, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của chúng đệ tử.

Phượng Võ dẫn đầu đoàn đội ho khan một tiếng, "Được rồi, mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ lập tức ra ngoài."

"Vạn đạo sư đã đi rồi, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Nếu gặp huyền thú lợi hại thì sao?"

"Đừng nói bậy, chúng ta sẽ ra ngoài an toàn."

"Nếu không thì chúng ta cứ đi cùng Vạn đạo sư đi..." Có người đề nghị một cách yếu ớt, đề nghị này làm cho rất nhiều người dao động.

"Không được." Phượng Võ từ chối, "Chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài, yên tâm, hiện tại chúng ta vẫn đang ở vòng ngoài, huyền thú sẽ không vượt quá cấp hai, chúng ta có thể ứng phó được."


Thời Sênh nói, "Không phải lúc trước gặp được Thiên Lang Viên cấp năm à?"

Khóe miệng Phượng Võ giật giật, nhìn về phía Thời Sênh hơi thỉnh cầu, Tam tiểu thư, ngài đừng quấy rối nữa có được không?

"Đúng, đúng, cấp 5 cũng đã gặp rồi, nếu gặp con nào lợi hại hơn thì cái mạng của chúng ta chắc chắn phải bỏ lại đây."

"Ta không muốn chết, chúng ta nên đi theo Vạn đạo sư thôi."

"Vạn đạo sư lợi hại như thế, chắc chắn có thể bảo vệ chúng ta."

"Đủ rồi!" Phượng Võ lấy ra tư thế trưởng bối, quát lớn một tiếng. "Các ngươi nói ít thôi, nếu không sẽ dẫn huyền thú tới đây đó."

Phượng Võ không đồng ý, đám đệ tử dù có oán giận cũng không dám một mình bỏ đi, chỉ có thể theo Phượng Võ đi về phía bìa rừng.

Thời Sênh nhàn nhã đi sau cùng, dù ai tìm cô nói chuyện, cô cũng bày tỏ ra bộ dáng "ta rất kiêu ngạo, đừng nói chuyện với ta."

Đám đệ tử cảm thấy hình như hôm nay Tam tiểu thư có điểm không hợp lý.

Trước kia tính tình Tam tiểu thư rất ôn hòa, ai nói chuyện với nàng, nàng cũng sẽ trả lời, cho dù không trả lời thì vẫn cười đáp lại một cách lễ độ.

Đâu có giống như hiện tại, một lời không hợp liền vứt ra ánh mắt như nhìn một tên não tàn.

"Sao mãi vẫn chưa tới vậy, chúng ta đã đi lâu thế rồi, lúc vào cũng không hề xa thế này mà?"

"Mệt quá, ta sắp không đi được nữa rồi, hôm nay nghỉ lại ở đây đi?"

"Nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi..."

Một đám người ầm ĩ muốn nghỉ ngơi. Phượng Võ nhìn thời gian, sắc trời cũng không còn sớm, hắn đành phải đồng ý, "Mọi người cố gắng kiên trì thêm vài ngày, rất nhanh sẽ rời khỏi Ma Diễm Lĩnh này thôi."

"A, còn phải vài ngày nữa sao..."

Tiếng oán giận nổi lên bốn phía, Thời Sênh không biết lấy ở đâu ra một trái cây đưa lên miệng cắn, chậm rãi rời khỏi nơi mọi người nghỉ lại.

"Tam tiểu thư, cô định đi đâu thế?" Phượng Võ gọi Thời Sênh lại, "Tốt nhất là cô nên ở cùng một chỗ với mọi người, đừng đi loạn, nếu có chuyện gì thì để tôi đi cùng cô."

Phượng Võ nghĩ Thời Sênh muốn đi giải quyết nỗi buồn nên có lòng tốt đề nghị.

Thời Sênh nhét nốt phần còn lại của trái cây vào miệng, bẹp bẹp nhai vài cái, nuốt xuống rồi mới nói: "Nơi này không an toàn."

"Không an toàn?" Phượng Võ nhìn xung quanh một lượt, cũng không nhìn thấy gì bất ổn, "Tam tiểu thư, ngài phát hiện ra cái gì sao?"

"Không." Thời Sênh trả lời rất hợp tình hợp lý.

Phượng Võ: "..." Không có thì cô lấy gì mà nói không an toàn? Không an toàn chỗ nào?

Thời Sênh lại nhìn xung quanh, nhẹ nhàng nói: "Trực giác, tin hay không tùy ông."

Cô xoay người, tiếp tục đi về phía trước, Phượng Võ gọi vài tiếng nhưng cô vẫn không để ý tới, đến tận khi cô đã khuất sau những bụi cây, Phượng Võ mới vội vàng bảo những người vừa ngồi xuống nghỉ ngơi đứng lên.

Chờ bọn họ đuổi kịp Thời Sênh, cô đã nhóm được một đống lửa rồi.

"Tam tiểu thư." Phượng Võ thở hổn hển, "Sao cô có thể nhóm lửa ở đây được, sẽ gọi huyền thú tới đấy."

Đám huyền thú kia, trừ phi bị tương khắc thuộc tính, nếu không sẽ không sợ lửa.

"A." Thời Sênh bình tĩnh đáp lại một câu, "Nhưng lửa cũng đã nhóm rồi."

"Mau dập đi! Thừa dịp huyền thú quanh đây còn chưa phát hiện ra." Phượng Võ nói xong liền định dập đống lửa.

Thời Sênh giơ cây gậy cời lửa trong tay ra ngăn Phượng Võ.

"Tam tiểu thư?"

"Ta không bảo các ngươi đi theo ta." Thời Sênh bình tĩnh nói, "Các ngươi có thể đi chỗ khác."

"Như thế sao được? Ta phải bảo vệ cô thật tốt." Lúc ra khỏi nhà, gia chủ đã dặn đi dặn lại là bọn họ phải bảo vệ chu đáo cho tam tiểu thư.

Thời Sênh không nói gì, khẽ cắn môi, thu gậy lại, phiền chán vẫy vẫy tay: "Thôi tùy ông vậy."

Phượng Võ vội vàng dập lửa, chờ khi ông ta quay đầu thì không còn thấy bóng dáng của Thời Sênh nữa.

"Tam tiểu thư đâu rồi? Có ai thấy Tam tiểu thư đâu không?" Phượng Võ hỏi đệ tử ngồi gần nhất.

Đệ tử chỉ chỉ cái cây bên cạnh, Phượng Võ đi tới gốc cây ngẩng đầu lên nhìn, thấy Thời Sênh nằm trên cao, trong tay còn cầm một thứ vuông vuông màu đen rất kỳ quái, thế mới thở phào một cái.

Sao gần đây ông ta thấy Tam tiểu thư hình như... đổi tính đổi nết?

Nửa đêm, các đệ tử đều đang ngủ say, đệ tử gác đêm cũng liên tục ngáp, mí mắt dính chặt lại với nhau.

Cả một ngày đi lại, sao bọn họ có thể không mệt mỏi chứ?

Thời Sênh từ trên thân cây nhìn xuống, Phượng Võ ngồi tựa ngay dưới gốc cây, vừa ngáp vừa cảnh giác xung quanh.

Nhưng không kiên trì lâu lắm, cơn buồn ngủ không ngừng đánh úp lại, mí mắt ông ta càng ngày càng nặng.

Đúng lúc ông ta sắp ngủ say thì trên đầu có thứ gì đó rơi xuống, nện trên vai ông ta, Phượng Võ lập tức bừng tỉnh, cảnh giác nhìn xung quanh.

Bốn phía đều im lặng, không có gì bất thường cả.

Phượng Võ kỳ quái nhìn bả vai mình, cũng không thấy gì, chẳng lẽ là ảo giác.

Thanh âm tức giận đột nhiên vang lên ở bên trên: "Lăn đi ngủ đi."

Phượng Võ ngẩng đầu nhìn, Tam tiểu như vẫn nằm ở nơi đó, thứ kỳ quái trong tay cô tản ra ánh sáng mờ mờ hắt lên hai má, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào nó, cũng không nhìn ông ta.

"Tam tiểu thư?" Vừa rồi là Tam tiểu thư nói chuyện sao? Sao ông ta lại có cảm giác như bị ảo giác vậy?

"Ta gác đêm." Thời Sênh bình tĩnh nhả ra một câu, chẳng quan tâm Phượng Võ có nghe hay không.

Phượng Võ nhìn Thời Sênh chằm chằm một lúc lâu, thấy cô không để ý tới mình nữa, ông ta lại gục đầu xuống nhìn xung quanh. Tuy rằng hiện tại ông ta đang rất buồn ngủ nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống.

Không thể để Tam tiểu thư gặp chuyện gì được.

Ông ta không thể ngủ.

Mãi đến gần sáng, có đệ tử đã nghỉ ngơi tốt đứng lên, Phượng Võ mới an tâm chợp mắt một chút.

Nhưng mà ông ta không ngờ, vừa nhắm mắt một chút thì đã có chuyện xảy ra.

Có đệ tử đi vệ sinh bị rắn cắn, con rắn kia rất độc, thuốc giải độc bình thường hoàn toàn vô dụng.

Phượng Võ đã nhắc nhở bọn họ rằng ở Ma Diễm Lĩnh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, vậy mà bọn họ lại lơ là cảnh giác, giờ đã sắp xảy ra mạng người, Phượng Võ thật sự bất lực.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info