ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

759-763

LittleZiZi14

Chương 759

"Tiểu Y?" Chú Cường nhìn Thời Sênh.

"Anh ta ngoại tình..." Thời Sênh thản nhiên đáp.

Chú Cường thay đổi sắc mặt, túm áo Tạ Ngôn, một quyền đánh ra, đấm thẳng vào mặt Tạ Ngôn.

"Ông đây ghét nhất loại người như mày, chân trong chân ngoài." Chú Cường xì một tiếng khinh miệt, "Tiểu Y nhà chúng tao có chỗ nào không tốt? Chỗ nào có lỗi với mày?"

"Khụ khụ..." Mặt Tạ Ngôn bị đánh sưng vù, khóe miệng có máu chảy ra, "Chú Cường thúc... chú nghe cháu giải thích."

"Giải thích cái gì mà giải thích? Tiểu Y sẽ đổ oan cho mày sao? Người như mày làm sao xứng đôi với Tiểu Y nhà chúng tao." Chú Cường lôi Tạ Ngôn xuống lầu.

Dưới lầu cũng nghe thấy động tĩnh, đã có người đi lên, thấy chú Cường đang xách Tạ Ngôn đi xuống thì đều hỏi đã xảy ra chuyện gì.

"Thằng nhãi con này dám cho Tiểu Y đội nón xanh." Chú Cường hừ lạnh một tiếng.

"Cái gì?" Mọi người kinh ngạc.

Chú Cường nói đơn giản vài câu, mọi người đều phẫn nộ trừng mắt với Tạ Ngôn. Có người còn chủ động đi lên mang đồ đạc của Tạ Ngôn và Nhiếp Thành xuống dưới.

Lúc này đúng là giờ tan tầm, người trong tiểu khu đang đông, Tạ Ngôn quả đúng là bị nghìn người chỉ trỏ.

Thời Sênh theo ở phía sau, có người an ủi Thời Sênh.

"Tiểu Y đừng sợ, chúng ta sẽ không để cho hắn khi dễ cháu."

"Người khốn nạn như thế, Tiểu Y ngàn vạn lần đừng để trong lòng, ngày tháng về sau còn rất dài." Có người sợ Thời Sênh nghĩ quẩn trong lòng giống lần trước.

"Vâng, cháu biết." Thời Sênh ngoan ngoãn gật đầu, "Sống trên đời này, có ai mà không gặp một vài người khốn nạn đâu."

Mọi người thấy Thời Sênh không có phản ứng kích động thì đáy lòng mới yên tâm, chỉ sợ cô lại giống lần trước.

"Tiểu Y... Em hãy nghe anh nói..." Giọng của Tạ Ngôn từ trước mặt truyền đến.

Mấy người đàn ông đã lôi Tạ Ngôn tới cửa tiểu khu, với cái thân thể nhược thụ* của hắn, làm sao là đối thủ của những người đàn ông này, trực tiếp bị ném ra ngoài.


*Nhược thụ = uke yếu đuối như con gái.

Thời Sênh đi theo mấy người phụ nữ an ủi mình ra đến cửa tiểu khu, nhìn thấy Tạ Ngôn có chút chật vật, "Tạ Ngôn, tôi đá anh. Anh nhớ kỹ, chúng ta không phải chia tay, là tôi đá anh!"

"Tiểu Y nói rất đúng."

Người phía sau lập tức hét lớn một tiếng.

Sắc mặt Tạ Ngôn hết xanh lại trắng, "Tiểu Y, em thật sự phải tuyệt tình như vậy sao?"

"Ha..." Thời Sênh thật sự nhịn không được, nở nụ cười một hồi lâu, mới nói: "Anh đều đã làm chuyện đó với người ta ở trên giường của tôi. Tôi còn không được tuyệt tình sao?"

Lý luận này bản cô nương không phục!

"Em..." Sắc mặt Tạ Ngôn nháy mắt trắng bệch.

"Tôi đá anh không phải vừa lúc sao. Anh lập tức có thể cùng với người tình mới của anh như chim liền cánh. Anh còn ra vẻ trước mặt tôi làm cái gì?"

Tạ Ngôn bị một đám người nhìn chằm chằm. Hắn cảm giác mình lúc này giống như người không mặc quần áo, bị người người vây xem, đáy lòng Tạ Ngôn thấy rất nhục nhã.

Dù gì bọn họ cũng đã từng hẹn hò, sao lại làm cách để cho nhiều người nhìn thấy như vậy?

Nhiếp Thành xuất hiện rất đúng lúc, Tạ Ngôn đang không biết nên làm sao, thì hắn giống như Chúa cứu thế xuất hiện trước mặt Tạ Ngôn.

Nhiếp Thành đưa Tạ Ngôn lên xe, lại thu thập lại hành lý, trước khi đi còn nhìn về phía Thời Sênh, "Tân Y, cô sẽ hối hận."

Thời Sênh: "..." Hối hận ông nội anh ấy!

Bắt cô và Tạ Ngôn chia tay là hắn, hiện tại cô đá Tạ Ngôn, hắn vẫn có thể nói được, anh trâu như vậy, sao không đi thống trị vũ trụ đi! Thần kinh!

"Tiểu Y, đừng khổ sở, chúng ta đều là hậu thuẫn của cháu, ai dám khi dễ cháu thì sẽ không xong với chúng ta."

"Đúng vậy, đúng vậy, vì cái loại người này không đáng."

"Cháu không sao, thật sự." Thời Sênh ra hiệu dừng lại, "Cảm ơn mọi người, cháu mời mọi người ăn cơm đi."

Mọi người thấy Thời Sênh kiên trì cũng không từ chối, mọi người liền kéo nhau vào một tiệm ăn bên cạnh.

Nhưng mà lúc tính tiền, một đám người lo lắng Thời Sênh không có tiền, đề nghị chia ra. Thời Sênh thật vất vả mới khiến bọn họ bỏ đi cái ý định này.

Hiện tại cô vẫn chưa tới mức không mời nổi một bữa cơm.

...

Lúc quay về tiểu khu, Thời Sênh dừng lại một chút, nhìn thấy bà cụ lúc trước mở cửa cho cô đang run rẩy đi ra ngoài.

Đây là bà Dương, bình thường rất tốt với nguyên chủ.

"Bà Dương đi đâu thế ạ?" Lúc đi ngang qua bà, Thời Sênh hỏi một tiếng.

Bà Dương nghễnh ngãng, không nghe rõ, "Hả?"

Thời Sênh đề cao âm lượng, "Cháu hỏi bà đi đâu thế?"

Lần này bà Dương đã nghe rõ, "Bà đi đón cháu trai."

Thời Sênh không phải người thích xen vào việc của người khác, hỏi xong liền đưa bà Dương ra khỏi tiểu khu sau đó mới rời đi.

Thời Sênh về nhà, trên mà hình máy tính chưa tắt, tất cả đều là tin nhắn của biên tập nhà cô.

Làm máy tính trực tiếp bị đơ.

Thời Sênh im lặng, nên đổi một máy tính mới rồi.

Máy tính này không đủ để cô lăn lộn hai lần.

Thời Sênh khởi động lại máy tính, tuy rằng vẫn đơ nhưng vẫn có thể tạm dùng, tin nhắn của Manh Tử hẳn là bị đơ nên rớt một ít, Thời Sênh chỉ nhìn thấy cô ấy thúc giục chương mới.

Đại khái là thấy cô login, tin nhắn của Manh Tử lại gửi tới.

Manh Tử: Sao cô lại đắc tội Nhiếp Thành??

Nhiếp Thành?? Cái quỷ gì?

Tổ tông:???

Manh Tử: Nhiếp Thành không đồng ý đề cử cũng như phúc lợi mà tôi gửi lên.

Manh tử: Sao cô lại đắc tội mặt tên Diêm Vương mặt đen này thế?

Thời Sênh lúc này mới nhớ, Nhiếp Thành hình như là Tổng biên mảng truyện dành cho nữ...

Nam chính công lợi hại nha.

Khẳng định là hắn đã nhìn thấy tư liệu của cô, dù sao tiêu thụ lúc trước của cô rất chói mắt, người phía trên trên muốn xem cũng đúng.

Manh Tử: Sao cô lại đắc tội hắn a a a a a!

Biên tập hình như rất kích động, đây chính là tác giả thứ nhất trong tay cô sắp thành thần, thế mà chết non như vậy.

Đầu ngón tay Thời Sênh ở bàn phím gõ gõ, màn hình nhảy ra một loạt chữ.

Tổ tông: Có thể là bởi vì tôi động tới người đàn ông của hắn.

Manh tử:!!!

Phía sau là mấy icon hoảng sợ.

Những lời này lượng tin tức quá lớn, Manh Tử có điểm tiêu hóa không xong.

Manh tử: Hắn thật sự thích đàn ông?

Thời Sênh không trả lời, tin nhắn của Manh Tử không ngừng gửi tới.

Manh tử: Cô cùng Nhiếp Thành thật sự quen nhau trong cuộc sống?

Manh tử: Lúc trước ban biên tập thấy Nhiếp Thành qua lại rất thân thiết với một người đàn ông.

Manh tử: Tổ tông, cô đừng giả chết, tôi biết cô ở đó, cô mau nói cho tôi, là ai?

Manh tử: Tổ tông, tôi đã gọi cô là tổ tông rồi mà!

Thời Sênh khóe miệng run rẩy nhìn Manh Tử spam tin, đây đâu phải là thái độ cộng tác mà biên tập nên có.

Tổ tông: Bát quái chuyện của cấp trên của cô, không sợ bị đuổi việc à?

Manh tử: Tôi còn lâu mới sợ hắn, cô nói cho tôi đi, Nhiếp Thành đang hẹn hò với ai?

Một cái tiểu biên tập thế mà không sợ nam chính công thân là chủ biên, lợi hại! Tuyệt đối có hậu trường!

Tổ tông: Tạ Ngôn

Manh tử:!!!!

Tạ Ngôn là ai? Không biết.

Manh Tử cực kỳ bát quái chuyện của Nhiếp Thành, nếu không phải lời nói của cô ta cực kỳ hưng phấn, Thời Sênh còn nghĩ biên tập này thích Nhiếp Thành.

Nhưng mà sự thật chứng minh, Manh Tử chỉ bát quái Nhiếp Thành đang hẹn hò với ai mà thôi.

Bát quái xong, Manh Tử không biết làm sao lại nhảy đến thể loại truyện đam mỹ luôn.

Manh Tử: Tổ tông, hay cô cũng viết truyện đam mỹ đi, thật muốn nhìn cô viết truyện đam mỹ, tưởng tượng chắc chắn là rất tốt.

Manh Tử: Trang web của chúng ta hiện tại đang rất nâng đỡ thể loại truyện đam mỹ đấy.

Có cấp trên là gay, hướng đi kia của trang web khẳng định là theo thượng cấp.

Văn của Thời Sênh có đôi khi ngay cả nam chính cũng không có, đặc biệt vì chỉ có mấy người phụ nữ đại chiến, nhưng xem rất hay, độc giả mua phiếu rất nhiều.

Cô đi viết đam mỹ làm cái quái gì?

Truyện đam mỹ không có tiểu công, có người đọc mới là chuyện lạ.

Chương 760

Tổ tông: Nhiếp Thành hiện tại muốn phong sát tôi, tôi viết gì cũng vô dụng.

Gã đàn ông Nhiếp Thành có tâm trả thù mạnh như vậy, nếu biết cô ở trang web này thì sao có thể cho cô đường sống chứ.

Manh tử: Cô từ từ.

Manh tử: 2666****6

Tổ tông:???

Gửi con số cho cô làm gì?

Manh tử: Văn của cô tốt như vậy, Nhiếp Thành còn chưa thể một tay che trời. Cô kết bạn với người này đi, chắc chắn nâng cô thành thần.

Thời Sênh viết văn hoàn toàn là hứng thú, lúc trước kiếm tiền là bởi vì cô thiếu tiền. Cho nên hiện tại cô không thiếu tiền, có thể đăng hay không, cô chẳng quan tâm.

Cho nên Thời Sênh thực khoái trá bỏ qua chuyện này.

Thời Sênh logout, ra phòng khách lấy nước.

Ai biết bên trong chẳng còn một giọt nước nào.

Trước kia việc này đều là nguyên chủ xử lý, Tạ Ngôn chỉ biết uống.

Thời Sênh chống nạnh, cong môi dùng sức thổi tóc mái, thật khát nước quá!

Thời Sênh đi vào phòng bếp, chuẩn bị tự lực cánh sinh đun nước, kết quả cô tìm nửa ngày không tìm được ấm đun nước, quan trọng nhất là, cũng không có hệ thống cung cấp nước uống.

Thời Sênh: "..." Quả thực cmn buồn cười!

Thời Sênh sống không còn gì luyến tiếc đi xuống lầu mua nước. Chồng chị Hồng trông tiệm, cười ha hả nói vài câu với Thời Sênh.

Thời Sênh uống nước xong mới từ trong tiệm đi ra, bốn phía quanh cửa hàng đều là cảnh tối lửa tắt đèn, Thời Sênh nhanh chóng quay về tiểu khu.

Cô đi vài bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía ngã tư đường đối diện.


Không có ánh sáng đèn đường, hình như có một bóng người đang đứng, có chút giống bà Dương.

Thời Sênh vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi, xoay người đi về phía bà ấy.

Bà Dương đứng ở dưới đèn đường, duỗi cổ nhìn về một hướng.

"Bà Dương."

Lúc này bốn phía thực im lặng, Thời Sênh kêu một tiếng. Bà lão đã nghe thấy, cười ha hả quay đầu, "Tiểu Y đấy à."

"Bà Dương, sắp khuya rồi." Thời Sênh chỉ chỉ di động, "Con cháu của bà chắc sẽ không về đâu, mau trở về thôi."

Ánh sáng màn hình di động hắt lên khuôn mặt tang thương của bà Dương, đáy mắt bà có chút thất vọng, "Haizz, chúng nó đều bận rộn."

Thời Sênh không giỏi an ủi người khác, "Cháu đưa bà trở về."

Bà Dương có lẽ là không cam lòng, rướn cổ nhìn lại, một hồi lâu mới gật đầu, "Quay về thôi, quay về thôi."

Thời Sênh đưa bà Dương trở về, lúc lên lầu nghe được tầng của cô có động tĩnh.

Thời Sênh bước nhè nhẹ, cẩn thận lên lầu, từ góc cầu thang nhìn ra ngoài.

Có hai người đội mũ đen trùm đầu đang cố mở cửa nhà cô.

Trong đó, có một tên còn cầm một con dao.

Vừa rồi, nếu cô không đưa bà Dương về thì lúc này hẳn là đang ở trong phòng.

Ngay lúc Thời Sênh cảm thán, hai người đã mở cửa ra, bọn họ nhanh chóng lẻn vào.

Thời Sênh lấy di động ra bấm bấm.

Có việc tìm cảnh sát, chuẩn không sai.

Báo cảnh sát xong, Thời Sênh mới đi lên, đứng ở cửa, chờ kia hai tên trộm đi ra.

Đại khái là hai phút, tên trộm cầm dao đi ra trước. Hắn còn chưa thấy rõ bên ngoài liền bị một bàn chân đạp thẳng vào mặt.

Tên trộm bị đá ngã vào trong phòng, Thời Sênh mở cửa ra, đưa tay bật đèn ở huyền quan, tên trộm còn lại đứng ở chỗ xa vài bước, đại khái là bị biến cố này dọa sợ.

...

Lúc cảnh sát đuổi tới, Thời Sênh đã trói cả hai người lại, tiếng còi cảnh sát đánh thức mọi người cả tiểu khu, tất cả đều đã chạy tới.

Thời Sênh hoài nghi hai người này có mục đích không tốt.

Nhưng hai tên trộm một mực chắc chắn bọn họ chỉ vào trộm đồ.

Thời Sênh không có chứng cớ, cũng không thể cố chấp nói người ta muốn hại cô, cảnh sát sẽ nghĩ cô là kẻ điên.

Cảnh sát mang bọn trộm đi, tỏ vẻ nếu có tiến triển sẽ liên hệ với cô.

Người tiểu khu an ủi Thời Sênh một lúc sau đó đều về nhà.

Sau chuyện này, Thời Sênh dán phù phòng ngự ở trong nhà.

Nhiếp Thành này ác lên, cô tin rằng sẽ còn ác hơn cô tưởng nữa.

Mỗi ngày của Thời Sênh chính là vây xem bình luận dưới truyện của Tạ Ngôn, càng ngày càng nhiều mắng chửi.

Lúc trước hành văn tuy rằng thay đổi, nhưng mà nội dung cốt truyện không thay đổi, hiện tại nội dung cốt truyện cũng thay đổi, thật nhiều mọi tỏ vẻ xem không hiểu.

Tạ Ngôn ở phần tác giả nói chuyện có bộc bạch rằng gần đây mình thất tình, trạng thái không tốt.

Kể khổ như vậy, độc giả đã sắp bùng nổ lại bắt đầu đau lòng Tạ Ngôn.

Thời Sênh mới vừa rời khỏi trang web, Manh Tử liền chọc chọc cô.

Manh tử: Tác giả đam mỹ tôi thích nhất lại đang thất tình, văn rất dở, ô ô ô, Tổ tông, bao giờ cô mới ra chương mới?

Tổ tông: Cô một ngày đi làm cũng chỉ là nói chuyện phiếm với tôi thôi à?

Công ty tốt như vậy, cô cũng muốn đi làm.

Nói đến đi làm...

Manh tử: Tôi nói chuyện phiếm cùng rất nhiều người.

Manh tử dán cho cô khung đối thoại cùng rất nhiều người, Thời Sênh đếm đếm, ít nhất có hơn mười người.

Muội tử này thật trâu bò.

Tổ tông: Công ty mấy người có thiếu biên tập không?

Manh tử: Sao? Cô có bạn bè muốn đi làm à?

Tốc độ trả lời của Manh tử rất nhanh, cũng không biết cô ấy trả lời cô trước hay là tốc độ vốn nhanh như vậy.

Tổ tông: Tôi chuẩn bị đi ứng tuyển, xem có thể đi cửa sau hay không.

Nam chính công ở nơi đó, thế nào cô cũng phải có đến đó ứng phó một chút mới được.

Manh tử:...

Manh tử: Không đi viết văn cho tốt, làm biên tập làm cái gì. Một tháng tiền nhuận bút của cô có thể bằng một năm của biên tập đấy.

Manh tử cảm thấy mẹ tác giả này quả thực có bệnh.

Tổ tông: Tôi muốn thể nghiệm một chút cảm giác thúc giục bản thảo.

Manh tử: Tôi thực sự không nói nên lời.

Manh tử: Tuyển thì vẫn tuyển, nhưng không phải cô cùng Nhiếp Thành có ân oán sao? Đến đây mỗi ngày cãi nhau với hắn à?

Tổ tông: Sống trên đời này có thể nào không cấu xé.

[... ] Ký chủ lại nói lung tung, đến lúc cần phải cắn xé thì cô lại chạy nhanh hơn bất cứ ai.

Manh tử:...

Tác giả này muốn làm việc gì nha!

Manh tử đưa tin tuyển dụng cho Thời Sênh, đến ban biên tập, cô có thể thật sự thúc giục cập nhật, càng tiện, ha ha ha, cô thật sự là quá thông minh.

Thời Sênh tuyệt đối không biết Manh tử mang tâm tình như vậy khi đưa cho cô thông báo tuyển dụng.

Thời Sênh ấn vào thông báo tuyển dụng và gửi lý lịch sơ lược qua.

Cô còn chưa tốt nghiệp đại học, Thời Sênh cũng không đặt nhiều hy vọng, nhưng mà một ngày nọ, cô thật sự nhận được thông báo phỏng vấn.

Địa điểm phỏng vấn ngay tại công ty. Thời Sênh sáng sớm đã tới, còn có vài người nữa cũng tới.

Có khi là sinh viên mới vừa tốt nghiệp, có người cũng đã công tác vài năm.

Thời Sênh còn trẻ vậy, tự nhiên bị quy đến chỗ chưa có kinh nghiệm làm việc.

Phỏng vấn có ba người, đồng thời hai người đi vào, lần lượt trình bày định nghĩa của mình đối với văn học mạng.

Người thông qua tiến hành vòng tiếp theo.

Thời Sênh thực nhẹ nhàng vượt qua một vòng, đợt thứ hai là một mình phỏng vấn, đề thi cũng không giống nhau.

Đề thi của Thời Sênh là từ trong ba bản tiểu thuyết, chọn ra một quyển có khả năng nổi tiếng, cũng nói ra nguyên nhân.

Thời Sênh vừa lên đã đem cả ba bản ra chửi bới một lần, chủ khảo đều nhìn Thời Sênh với vẻ mặt khó hiểu.

Không phải cho cô đến làm bình xịt!

"... Tôi chọn quyển sách thứ ba." Thời Sênh nói một lượt, "Bối cảnh đặt ra thành thục, tính cách nhân vật dứt khoát... Nội dung cốt truyện hợp lý, không có nhiều tình tiết phi logic..."

Chương 761

Cho nên vì sao cô vừa lên liền chửi bới nam chính nhà người ta?

Tuy rằng Thời Sênh chửi thì chửi, nhưng cô cũng không phủ nhận tác giả này viết tốt, chủ khảo liền phải tiến hành thảo luận về em gái kỳ quái này.

Cuối cùng, thông qua thảo luận, Thời Sênh tiến vào vòng thứ ba.

Vòng thứ ba, vấn đề liền càng biến thái, Thời Sênh miễn cưỡng qua, đồng thời qua giống cô còn có hai người.

Hai người đều có kinh nghiệm công tác, chỉ có một người không có tí kinh nghiệm nào là Thời Sênh.

Thời Sênh thật sự chưa từng đến văn phòng làm việc. Ở các thế giới trước, cô không phải kẻ có tiền chính là có quyền, làm sao cần đi làm mấy việc này.

"Ngày mai mọi người đến đây đi làm, không được muộn."

Nhân viên công tác gửi bản sổ tay làm việc cho các cô, "Cầm lại cái này xem qua, không cần thuộc, nhưng nhất định phải biết."

Chờ nhân viên công tác đi rồi, hai người kia mới bắt đầu nói chuyện.

"Công ti lớn thật đúng là khác biệt, sổ tay công nhân cũng phải cao cấp như vậy."

"Có tiền tùy hứng, cố gắng làm việc cho tốt để được nhận vào làm chính thức."

Hai người kia quen biết nhau, lúc trước ở cùng trang web, cũng coi như biên tập có chút tiếng tăm.

Thời Sênh đi theo phía sau hai người họ xuống lầu. Hai người chưa chào hỏi Thời Sênh, Thời Sênh tất nhiên cũng sẽ không để ý tới họ.

Lúc tiến vào thang máy, trong thang máy có người, thấy các cô tiến vào đều dừng nói chuyện.

Sau một lúc, từ thang máy đi ra, Thời Sênh nghe được có người thảo luận.

"Ôi chao, tôi nghe nói lần này chỉ tuyển hai người, sao lại có ba?"

"Đi cửa sau đi? Cô xem người kia... Mới vừa tốt nghiệp đại học đi, sao có thể được nhận."

"Ghét nhất mấy người đi cửa sau, không phải thứ gì tốt."

"Nhưng mà ban biên tập chúng ta đã có một, giờ lại thêm một."

Những người này thảo luận, hai người phía trước cũng nghe thấy, quay đầu lại đánh giá Thời Sênh vài lần, lại khinh thường dời tầm mắt.

Thời Sênh: "..." Cho nên các người xem thường bản cô nương chứ gì?

Giống như mấy người không phải từ sinh viên tới đây vậy!!

Ai vừa tốt nghiệp đã có kinh nghiệm ngay hả?

Thời Sênh không thể nào hiểu nổi mấy người này, ai cũng muốn có kinh nghiệm công tác, nhưng lại chẳng ai cho người khác cơ hội. Kinh nghiệm công tác bằng không thì sao chứ? Một đám ngu ngốc!

"Ring ring..."

Thời Sênh lục lọi di động đang rung lên, lấy ra xem thì thấy một dãy số lạ...

Thời Sênh nhận điện thoại.

"Tân Y, đoán đoán tôi là ai." Giọng con gái ngọt ngào từ bên kia di động truyền đến.

Thời Sênh trầm mặc ba giây, "Manh tử."

Người cô biết, còn có số di động mới của cô, nói chuyện lại thanh xuân vui vẻ như vậy, chỉ có một mình Manh Tử mà thôi.

Căn bản là không có gì phải đoán!

"A... Sao cô đoán ra ngay được thế?" Manh tử có chút thất vọng, "Cô phỏng vấn qua rồi phải không?"

"Ừm." Thời Sênh tiếp tục ra bên ngoài.

"Giỏi nha, tôi nghe nói lần này câu hỏi phỏng vấn đặc biệt khó. Cô còn ở công ty không? Về sau chúng ta là đồng nghiệp, làm đồng nghiệp, tôi mời cô ăn cơm trước chúc mừng cô đi!"

Thời Sênh nghĩ nghĩ rồi từ chối Manh tử.

Cô cảm thấy em gái này không có ý tốt, vẫn là không nên mắc mưu.

"Tôi đáng yêu như vậy, thế mà cô lại cự tuyệt tôi!" Manh tử ở bên kia điện thoại gào lên.

Cô chỉ muốn im lặng thúc giục cập nhật chương mà thôi, vì sao lại không thể thỏa mãn cô?

Thời Sênh bình tĩnh lại không biết xấu hổ khoe khoang, "Tôi còn đáng yêu hơn cô."

"Tôi không tin, cô ở dưới lầu chờ tôi, tôi đi nghiệm chứng."

Manh tử hấp tấp treo điện thoại, nhưng mà chờ cô xuống đến dưới lầu, làm gì còn người nào.

...

Thời Sênh từ công ty đi ra ngoài, chuẩn bị bắt xe rời đi, vừa lúc có xe taxi dừng ở trước mặt cô.

Cửa xe mở ra, một người có đoạn thời gian không gặp từ bên trong đi ra.

Tạ Ngôn cũng sửng sốt.

Tạ Ngôn ăn mặc thực đàng hoàng, một đầu tóc nâu nhạt bị gió thổi hơi hơi phất động.

Tạ Ngôn rất cao, khoảng một mét tám, diện mạo thanh tú, sạch sẽ, đẹp trai sáng sủa, là loại con trai đáng yêu.

Đứng ở chỗ này cũng rất hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

"Tiểu Y..." Hắn mở miệng.

Thời Sênh còn chưa có phản ứng, bên cạnh lại lao ra một người, đụng phải bả vai Thời Sênh, "Tân Y, cô còn dây dưa Tạ Ngôn làm cái gì?"

Thời Sênh phản xạ có điều kiện ôm bả vai bị đụng, nghiêng đầu nhìn về phía người nói chuyện.

Gã đàn ông cao lớn anh tuấn đứng ở bên người Tạ Ngôn. Hắn cao hơn Tạ Ngôn một chút, cả người đều tản ra loại khí thế chỉ bá đạo tổng tài mới có.

Một người thanh tú như ánh mặt trời, một người anh tuấn khí phách, hai người đứng chung một chỗ, vô cùng xứng đôi.

Mẹ nó, sao đều là tổng tài bá đạo hết vậy?

Sao không đổi cái hình thức khác?

Thời Sênh đột nhiên nhớ tới tên Thượng Quan Cửu biến thái ở thế giới trước.

Ừm... Tổng tài bá đạo cũng cũng còn hơn.

"Con mắt nào của anh nhìn thấy ông đây dây dưa với hắn?" Thời Sênh tức giận bắn ra một câu.

Bản cô nương bắt cái mà cũng phải cãi nhau, quá đủ rồi.

"Vậy cô ở trong này làm gì?" Nhiếp Thành dùng một loại ánh mắt "tôi nhìn thấu cô rồi" nhìn cô, "Tân Y, Tạ Ngôn và cô là không có khả năng, cô đừng có ở dây dưa với hắn."

F*ck!

Kiếm của ông đâu?

Là lão tử chém hắn được không, mạch não của ngươi như thế nào vậy hả nam chính công?

Thời Sênh hít sâu một hơi, giật giật khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thật có lỗi, ta không có hứng thú đối với nam nhân ở dưới thân người khác."

Tạ Ngôn nghe thế, sắc mặt nhất thời thay đổi.

"Tân Y!" Nhiếp Thành gầm nhẹ một tiếng.

"Làm sao?" Thời Sênh nhướng mày, trong mắt như có ánh sáng lưu chuyển, lại tựa như cái gì cũng không có. Ánh mặt trời nóng cháy xuyên thấu qua con ngươi cô, độ ấm như thủy triều rút đi, lạnh lẽo mà âm trầm, trong giọng nói tràn đầy ác ý, "Tôi nói sai sao? Chẳng lẽ anh mới là người bị đè? Đúng là thật không nhìn ra."

Những lời này không biết như thế nào chọc giận Nhiếp Thành, hắn đột nhiên vươn tay, đánh một phát vào mặt Thời Sênh.

Thời Sênh theo bản năng lui ra sau, tránh đi tay Nhiếp Thành.

"Tiểu Y!" Tạ Ngôn đột nhiên hoảng sợ vươn tay, tựa hồ muốn lôi cô ra, nhưng Nhiếp thành kéo Tạ Ngôn một chút, Tạ Ngôn kéo cô biến thành đẩy cô.

Thân mình Thời Sênh lảo đảo, bên cạnh vang lên thanh âm bánh xe chói tai ma xát với mặt đất.

Tốc độ phản ứng của Thời Sênh rất nhanh, nhưng tố chất thân thể theo không kịp, không hoàn toàn tránh được được xe, bị đụng vào cẳng chân.

Lúc xe dừng lại, một cô gái trên xe vội vàng xuống dưới, chân tay luống cuống nhìn cô, "Cô... Cô không sao chứ?"

Thời Sênh cau mày, chống đầu xe đứng lên, thanh âm có chút nặng, "Cô đụng một chút thử xem?"

Mẹ nó, cô còn chưa kịp làm màu thì đã bị xe đụng phải.

Giá trị may mắn muốn lật giời a!

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi đưa cô đi bệnh viện?" Cô gái đưa tay đỡ Thời Sênh, thần tình xin lỗi.

Thời Sênh khoát tay, "Vết thương nhỏ thôi, không có chuyện gì, cô đi đi."

Nếu không phải Nhiếp Thành túm Tạ Ngôn một chút kia, cô cũng sẽ không bị đẩy lui đến phía sau, không quan hệ với cô gái kia nhiều lắm.

"Này... Như thế nào có thể..." Cô gái nhìn chân Thời Sênh.

Chân Thời Sênh đã hơi tê dại, hiện tại có chút đau, nhưng cô vẫn mạnh mẽ đứng vững, "Tôi không sao, nếu cô không đi thì tôi sẽ đòi tiền cô đấy."

Cô gái: "..."

Chương 762

Nhiếp Thành cùng Tạ Ngôn còn đứng đó, Thời Sênh ôm chân, khập khiễng đi đến bên cạnh.

Cô gái kia cẩn thận lên xe rời đi.

"Em..." Tạ Ngôn định tiến lên lại bị Nhiếp Thành túm lấy. Nhiếp Thành hừ lạnh một tiếng rồi lôi kéo Tạ Ngôn rời đi.

Con bà nó!

Hai thằng thần kinh này!

Kiếm của ông đâu?

Thời Sênh tức giận không chịu được, muốn đuổi theo, nhưng mà chân cô không tiện, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời khỏi.

Chờ đó cho ông.

Thời Sênh nhăn nhó đi tới bệnh viện băng bó, lúc quay về tiểu khu, bị chị Hồng nhìn thấy, còn tưởng cô bị làm sao, lôi kéo cô nói một trận.

Thời Sênh thật vất vả mới thoát khỏi ma trảo của chị ấy.

Chờ cô về đến nhà, thu dọn một phen, nằm trên giường rồi mới bắt đầu gõ chữ.

...

Ngày hôm sau, bởi vì Thời Sênh hoạt động không quá tiện nên đi làm muộn, sau khi bị nhân viên công tác càm ràm một trận, cuối cùng vì thấy cô đi đứng không tiện, hỏi chuyện ngày hôm qua rồi mới buông tha cô.

Ba người được đưa đến ban biên tập, thời gian chính thức đi làm của công ty này là mười giờ, nhưng mà chín giờ quẹt thẻ, nửa giờ trước khi vào giờ hành chính làm gì cũng được.

Sau đó nửa giờ là dùng để họp.

Lúc này, ban biên tập có người vây quanh cùng nhau nói chuyện phiếm, có người đang nghịch máy tính, có người ăn bữa sáng, lộn xộn.

"Mọi người yên lặng một chút!" Người dẫn bọn họ vào vỗ vỗ tay, "Đây là biên tập hôm nay mới tới, mọi người làm quen một chút."


Ban biên tập vừa rồi còn nhốn nháo, lập tức an tĩnh lại, nhìn về phía cửa.

Hai người một trước một sau tiến lên tự giới thiệu.

"Tôi là Anna, tốt nghiệp tại... Đã làm việc được bốn năm, trước kia làm ở... Về sau mong được mọi người chiếu cố nhiều hơn."

"Tôi biết cô, An Khê được chính cô ấy nâng đỡ mà nổi tiếng, không tới trang web chúng ta."

"Tôi cũng biết... Nghe nói rất lợi hại..."

Anna giới thiệu xong liền có thanh âm thảo luận nho nhỏ, nói là nhỏ giọng thảo luận, kỳ thật cả ban biên tập mọi người đều nghe được.

Anna dường như rất hưởng thụ loại cảm giác được người thổi phồng này, có chút lâng lâng, còn nói vài câu mới để cho người khác giới thiệu.

Em gái này thành tích tuy rằng không tốt như Anna, nhưng rõ ràng cũng có người biết tiếng.

Cuối cùng đến lượt Thời Sênh.

Thời Sênh tiến lên vài bước, bình tĩnh phun ra hai chữ, "Tân Y."

Không giới thiệu tốt nghiệp thế nào, cũng không giới thiệu thành tích gì, chỉ là hai chữ như vậy.

"Lúc trước chỉ nói tuyển hai người, hiện tại tự nhiên tuyển ba người, người này vừa thấy là biết đi cửa sau."

"Thật không biết người công ty nghĩ như thế nào."

"Không có ý nghĩa, làm việc, làm việc."

Ban biên tập liền nghĩ Thời Sênh đi cửa sau vào, nhưng mà cô thực sự không đi cửa sau.

Người dẫn bọn họ tới sắp xếp chức vị cho hai người kia xong, lần này nhìn về phía Thời Sênh.

"Tân Y, cô phụ trách mảng đam mỹ, không thành vấn đề đi?"

Đam mỹ?

Nam chính thụ...

"Oh, không thành vấn đề."

"Bên kia có chỗ, các cô tự mình tìm chỗ, ngồi chỗ nào cũng được."

Anna cùng người kia chọn chỗ có ánh sáng tốt, Thời Sênh chỉ có thể ngồi trong góc.

Chín giờ rưỡi họp, ba tân biên tập tất nhiên lại được giới thiệu một lần nữa.

Khai họp là phó tổng biên Nữ Tần*, Thời Sênh không thấy Nhiếp Thành.

*Nữ Tần: Mảng truyện dành cho nữ

Họp xong, Thời Sênh mới vừa ngồi xuống. Một em gái hấp tấp vọt vào ban biên tập, ánh mắt đảo một vòng toàn bộ nhân viên, dừng trên người Anna cùng người kia một lát, sau đó trực tiếp chạy về phía Thời Sênh.

"Tân Y, Tân Y!"

Cô ấy lao tới quá nhanh, Thời Sênh thiếu chút nữa không phản ứng lại kịp.

"A a a, tôi thấy được người thực rồi." Em gái có vẻ phi thường kích động, cầm lấy tay cô lắc mạnh, lắc xong mới phản ứng lại, "Khụ khụ, tôi là Tống Manh Tử."

"Tôi biết." Thời Sênh rút tay về.

"Làm sao cô biết?" Tống Manh Tử trừng mắt.

"Nghe giọng." Lúc trước, Tống Manh Tử từng gọi điện thoại cho cô.

Tống Manh Tử bĩu môi, "Chả vui tí nào, cô lại đoán ngay ra được."

Tống Manh Tử như đã quen từ lâu, lôi kéo Thời Sênh nói chuyện, người biên tập đam mỹ không thể cùng Thời Sênh bàn giao công việc ngay được.

Biên tập viên này phải tạm rời cương vị công tác, Thời Sênh nhận bàn giao của cô ấy.

Mãi đến lúc Tống Manh Tử nói mệt, quay về vị trí của mình, vị biên tập kia mới lại đây bàn giao công việc cho Thời Sênh.

Đam mỹ là mảng nhỏ, không bận rộn như các mảng khác.

Nội dung cần bàn giao cũng không nhiều.

Tống Manh Tử là người rất khó đối phó. Thời Sênh cũng rất phục cô ấy. Chỉ có chút thời gian ngắn ngủi một ngày, cô ấy đã nói tất cả những chuyện bát quái của công ty cho cô nghe một lần.

Hơn nữa, Thời Sênh còn phát hiện em gái này rất được hoan nghênh ở đây. Mặc kệ là nam hay là nữ đều rất thích cô ấy ngoại trừ ban biên tập nữ tần của công ty bọn họ.

Ánh mắt mỗi người nhìn Tống Manh Tử đều giống như nhìn kẻ thù.

Thời Sênh tò mò hỏi: "Cô đắc tội bọn họ thế nào vậy?"

"Đều là ghen tị mỹ mạo của tôi!" Tống Manh Tử hừ hừ, chìa tay đưa đồ ăn vặt cho cô, "Đừng để ý đến bọn họ, Tiểu Y, cô ăn không?"

Thời Sênh: "..." Không muốn vừa ăn vừa nói chuyện, đồ ăn vặt không rời miệng mà còn không bị béo ra, bị chị em ghen tị cũng là xứng đáng.

Thời Sênh làm trong ban biên tập vài ngày cũng chưa nhìn thấy Nhiếp Thành, nghe người ta nói là đi công tác.

Buổi sáng hôm nay, cô mới vừa quẹt thẻ đi làm, bên ngoài đã có vài người vội vã đi tới.

"Nhiếp tổng biên trở về rồi." Đám con gái ban biên tập hưng phấn vọt ra cửa.

Bọn họ còn chưa vui vẻ xong, trong thang máy lại đi ra vài người nữa, nhóm con gái có vẻ càng thêm kích động, bọn họ đứng ở cửa, hoàn toàn chắn mất tầm mắt Thời Sênh, căn bản không nhìn thấy người bên ngoài.

"Thư tổng biên cũng đã trở lại!"

"Thư tổng biên cùng Nhiếp tổng biên đi công tác cùng một chỗ à?"

"Không phải đâu... Tôi thấy vé máy bay của Nhiếp tổng biên và Thư tổng biên không giống, chắc là cùng về một ngày thôi."

Đám con gái còn chưa vui mừng xong thì đã có người đến thông báo họp.

Nhưng mà khi bọn họ đến phòng họp thì phát hiện bên trong đã có người.

Đối phương bảo họ hãy dùng phòng họp bên cạnh, trong chốc lát Thư tổng biên muốn dùng phòng họp này, bọn họ đành phải đi sang phòng bên đó.

Nhiếp Thành tiến vào liền nhìn thấy Thời Sênh, biểu tình lập tức biến đổi.

"Tân Y, sao cô lại ở trong này?"

"Đi làm a." Thời Sênh vẻ mặt vô tội, chẳng lẽ tới chơi chắc?

"Ai cho cô đến làm?" Không ngờ cô ta chạy đến công ty hắn làm. Cô gái này lá gan không nhỏ.

Mọi người rất kinh ngạc với chuyện này, sao Nhiếp tổng biên nhìn thấy Tân Y lại có phản ứng lớn như vậy?

Thời Sênh nhún vai, "Đương nhiên là nhận lời mời vào, tôi lấy đâu ra cửa sau mà đi."

"Ra ngoài hết cho tôi." Nhiếp Thành đột nhiên quát lớn một tiếng.

Những người khác càng thêm khó hiểu, nhưng với tình thế hiện tại, bọn họ cũng không dám ở lại, đều rời khỏi phòng họp.

Nhiếp Thành cười lạnh một tiếng, "Tân Y, lá gan cô thật lớn. Cô cho là làm như vậy có thể cướp được Tạ Ngôn khỏi tôi sao?"

"Gan tôi vẫn luôn lớn." Thời Sênh híp mắt, "Tạ Ngôn tự anh giữ đi, tôi không cần."

Người đàn ông nhà cô tốt đến tận trời, cô có thể coi trọng một Tạ Ngôn sao? Tại sao Nhiếp Thành lại nghĩ là cô muốn tranh với hắn chứ?

"Tốt... Thật sự tốt!" Nhiếp Thành cắn răng, còn dám đến nơi này của hắn làm việc.

"Tất nhiên tốt hơn anh."

Chương 763

Thời Sênh ra khỏi phòng họp, cửa phòng họp cách vách vừa lúc mở ra, Thời Sênh hướng bên kia nhìn thoáng qua, cũng không cảm thấy có ai đặc biệt.

"Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy mắng người sao?" Thời Sênh quát đám người ban biên tập hóng hớt kia một câu rồi trở về văn phòng.

Mọi người: "..." Chưa thấy qua ai bị mắng mà còn kiêu ngạo như vậy.

Mọi người bất mãn nói thầm rời đi, mãi đến khi tất cả mọi người đi rồi, phòng họp phía trước mới được người chậm rãi mở ra.

...

Lúc Tống Manh Tử trở về ôm theo một đống đồ ăn vặt, nghe được Thời Sênh bị Nhiếp Thành mắng, ngay cả đồ ăn vặt cũng chưa đặt xuống, trực tiếp chạy lại.

"Nhiếp Thành có làm gì cô không?"

Thời Sênh nhấp chuột, không chút để ý đáp: "Hắn có thể làm gì tôi?"

Chỉ bằng sức chiến đấu của Nhiếp Thành, cho cô tế kiếm cũng không đủ.

"Không có là tốt rồi, đây, cho cô ăn." Tống manh tử thở ra, đặt đồ ăn vặt trên tay xuống bàn Thời Sênh.

"Cô trốn làm để đi mua đồ ăn vặt?" Quả thực là một kẻ ăn vặt quá mức.

"Không phải mua đâu." Tống Manh Tử nói lầm bầm.

Không phải mua, chẳng lẽ là cướp về sao?

Thời Sênh phát hiện mấy cô gái trong ban biên tập ánh mắt lúc nhìn Tống Manh Tử đều có một chút kỳ kỳ, ghen tị lẫn ao ước.

Thời Sênh: "..."

Những người này bị làm sao thế?

Tống Manh Tử cao hứng không lâu liền bị Nhiếp Thành kêu vào, lúc đi ra nhìn cô ấy giống như quả cà héo vậy.

Con gái trong ban biên tập lại vui vẻ, không chú ý Tống Manh Tử nữa, bắt đầu làm việc.

"Nhiếp Thành đáng ghét." Tống manh tử căm giận mắng một tiếng, ôm đồ ăn vặt của mình đi trở về bàn công tác.

Thời Sênh kỳ quái, tình huống gì đây?

Cô lắc đầu, nhìn về phía màn hình máy tính.

Tên biên tập của cô được đặt là Thâm Tỉnh Băng.

Tống Manh Tử rất khó hiểu, vì sao lại lấy một cái tên như vậy.

Thời Sênh mỉm cười, cảnh giới của cao thủ, người phàm sao có thể hiểu.

Ngôn Diệp Chi: Biên tập, đề cương và mở đầu của tác phẩm mới đã gửi vào hòm thư, cô xem xem có chỗ nào cần sửa không?

Tin nhắn của Tạ Ngôn đột nhiên nhảy ra.

Thời Sênh mở hòm thư, quả nhiên thấy ở bên trong có đề cương của Tạ Ngôn.

Thể loại là huyền nghi.

Thời Sênh xem qua đề cương cùng mở đầu một lần, văn này đúng là cách hành văn lúc trước của Tạ Ngôn.

Thâm Tỉnh Băng: Đăng đi.

Thời Sênh chờ một lát xong liền đi xem phê duyệt, quả nhiên nhìn thấy truyện mới của Tạ Ngôn đang chờ xét duyệt, cô trực tiếp nhấn thông qua.

Tạ Ngôn ra văn mới lập tức khiến độc giả chú ý, nhưng hắn mới chỉ phát vài ngày đã bị người kéo vào tổng sỉ vả không thương tiếc.

Truyện này và truyện bọn họ đọc trước đây căn bản không phải là một người viết, đều chất vấn tác giả, có phải chính chủ hay không.

Làm biên tập, Thời Sênh đương nhiên cũng phải hành động, cô liền PM Tạ Ngôn đang online.

Thâm Tỉnh Băng: Văn của anh sao lại thế này? Tôi xem qua tác phẩm lúc trước của anh, so với hiện tại thì khác nhau quá lớn.

Ngôn Diệp Chi: Gần đây tâm trạng của tôi không tốt...

Thâm Tỉnh Băng: Tâm trạng không tốt cũng không thể phát sinh biến hóa lớn như vậy.

Hiện tại không ai sửa văn cho hắn, đương nhiên hắn sẽ có tâm trạng không tốt rồi.

Ngôn Diệp Chi: Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh tốt tâm trạng, truyện mới tạm thời sẽ không cập nhật.

Thời Sênh cao lãnh đáp một câu.

Thâm Tỉnh Băng: Ừm.

Sau đó, cô vào tài khoản cá nhân, lập tức liền nhận được tin nhắn của Tạ Ngôn.

Tạ Ngôn: Tiểu Y, em ở đâu?

Con mẹ nó, tiểu thụ này thật trâu bò!

Tổ tông: Làm gì?

Tạ Ngôn: Chuyện lần trước thực xin lỗi, em có bận gì không? Anh mời em ăn cơm?

Thời Sênh bị sự vô liêm sỉ của Tạ Ngôn làm ghê tởm, mau chóng kéo nick hắn vào sổ đen.

Cô kiểm tra danh sách trong tài khoản cá nhân, ở đây còn có Nhiếp Thành, Thời Sênh cũng cho hết vào sổ đen.

Loại người này không xứng đáng ở trong danh sách.

Tạ Ngôn bên kia không gửi được tin nhắn đi, một hồi lâu cũng chưa phản ứng lại.

Giờ hắn đang ở tại chung cư mà Nhiếp Thành thuê, Tạ Ngôn đứng lên đi lại vài bước, có chút bực bội.

Một hồi lâu, hắn lấy chìa khóa ra ngoài.

Tạ Ngôn tới bên ngoài tiểu khu Hạnh Phúc, tiểu khu này hiện tại không có bảo vệ, Tạ Ngôn đi vào rất dễ dàng.

Đến nơi Thời Sênh ở, Tạ Ngôn cũng không dám đập cửa mạnh, sợ chú Cường nhà bên lại đi ra.

Nhưng hắn gõ cửa nửa ngày cũng không có ai trả lời. Tạ Ngôn đợi ngoài hành lang một lúc, mắt thấy người tan tầm trở về càng ngày càng nhiều, Tạ Ngôn khẽ cắn môi, đi ra bên ngoài tiểu khu chờ.

...

Lúc Thời Sênh trở về vừa lúc gặp gỡ chị Hồng, cô ngồi xe của chị Hồng về tiểu khu nên cũng không gặp Tạ Ngôn.

"Lát nữa xuống dưới ăn cơm nha." Chị Hồng ở dưới lầu nhà Thời Sênh, lúc mở cửa còn không quên dặn Thời Sênh.

Thời Sênh vịn thang lầu, mặt mày cong cong đáp: "Em tuyệt đối không từ chối chuyện mời cơm."

Không biết nấu cơm, có thể ăn trực thì ngàn vạn lần không thể buông tha rồi.

Thời Sênh lên lầu về nhà, ở nhà tắm rửa xong, thay quần áo, vừa lúc đúng giờ ăn cơm.

Ở nhà chị Hồng ăn trực cơm xong, Thời Sênh mới về nhà làm chuyện của mình.

Biên tập không thể viết văn, ít nhất ở trang web nhà mình không được, cho nên Thời Sênh đổi sang trang web khác đào hố.

Thời Sênh chính là cái loại tác giả sở hữu bộ não khác người, văn lúc trước đã viết thì sẽ không viết tiếp.

Cô viết một truyện mới, bắt đầu viết từ lúc cô đi làm, lúc này đã có mấy vạn chữ, số lượng từ này còn chưa đủ nhét kẽ răng, Thời Sênh bùm bùm gõ một trận, đăng chương đúng giờ xong thì không thèm quan tâm nữa.

...

Tạ Ngôn không đợi được Thời Sênh, tức giận trở về.

Nhiếp Thành đã về nhà, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm máy tính.

"Em đi đâu vậy?" Tạ Ngôn vừa về, hắn liền đặt câu hỏi, "Gọi điện thoại cho em, em cũng không nhận."

Tạ Ngôn vội vàng sờ di động, "Hết pin rồi, tôi không để ý."

Hắn dừng một chút, sờ sờ tóc, có hơi chột dạ nói tiếp: "Tôi chỉ ra ngoài đi dạo, không đi đâu."

"Không phải cậu đi gặp Tân Y đấy chứ?" Nhiếp Thành bất ngờ hỏi một câu.

Tạ Ngôn nhanh chóng lắc đầu, "Không có, tôi đi gặp cô ấy làm gì chứ?"

Nhiếp Thành từ sofa đứng lên, đi đến chỗ Tạ Ngôn, Tạ Ngôn chột dạ lui lại phía sau, cuối cùng lui đến cửa phòng tắm, không thể lui tiếp.

"Nhiếp Thành..."

Nhiếp Thành nắm cằm hắn, làm cho hắn phải nhìn thẳng vào mình, "Em còn nghĩ tới con ranh kia sao? Tôi không thể thỏa mãn em?"

"Nhiếp Thành, anh nói bậy bạ gì đó." Tạ Ngôn có chút thẹn quá thành giận, "Anh coi tôi là cái gì? Sủng vật của anh sao?"

Hắn đi đâu cũng phải hỏi.

Trong mắt Nhiếp Thành hiện lên một tia nguy hiểm, giây tiếp theo liền đẩy mạnh Tạ Ngôn vào phòng tắm, hắn nhanh chóng bước vào, đóng sầm cửa lại.

Nhiếp Thành một lời không hợp liền làm, Tạ Ngôn đã quen, chỉ phản kháng hai cái cho có liền hùa theo.

Hai người từ phòng tắm làm đến phòng khách, lại từ phòng khách làm đến phòng ngủ, ban công, tư thế yêu cầu cao độ đến phát thẹn nào Nhiếp Thành cũng bắt hắn làm một lần.

Xong việc, Nhiếp Thành ôm hắn đi tắm, tắm xong nhét hắn vào chăn, ôm hắn ngủ.

"Tạ Ngôn, tôi yêu em."

Thân mình Tạ Ngôn cứng đờ.

"Nhiếp Thành..."

Nhiếp Thành đưa tay dán lên môi Tạ Ngôn, không cho hắn nói chuyện.

Một tay kia từ ngực hắn chậm rãi đi xuống, thân thể Tạ Ngôn run rẩy không ngừng, chỗ hắn đụng vào theo bản năng mà nổi lên phản ứng.

Nhiếp Thành chậm rãi cầm phân thân của hắn, hơi thở ấm áp phun bên tai Tạ Ngôn, "Tạ Ngôn, em đã thừa nhận tôi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info