ZingTruyen.Asia

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

754-758: Tổng biên thích đào hố

LittleZiZi14

Thể loại: đam mỹ, hiện đại

Chương 754

Tất cả mọi người biết Tân Y có một Thư Tuyệt nguyện ý chết cùng cô.

*

"Tí tách... Tí tách... "

Bên tai Thời Sênh chỉ có thanh âm này, một âm thanh có chút trống trải.

Thân thể lạnh lẽo, tứ chi chết lặng, cô gian nan mở mắt ra.

Lọt vào tầm mắt chính là trần nhà cũ kỹ mờ nhạt, có chút rạn nứt, ngọn đèn trắng lóa đâm vào làm mắt cô thấy đau, các hình ảnh trước mắt chồng lên nhau, trong đầu mờ mịt.

"Tí tách... Tí tách... Tí tách..."

Thời Sênh hơi hơi quay đầu, mặt nước nhất thời bao phủ khuôn mặt cô. Cô lập tức quay đầu lại, lúc này mới thoát khỏi thảm kịch bị nước bao phủ.

Hiện tại, cô nằm ở một bồn tắm lớn. Nước bao phủ cả thân mình cô. Một bàn tay cô đặt bên ngoài, thanh âm tí tách đúng là từ bên cạnh truyền đến.

Cổ tay đã tê liệt, mang theo một cỗ đau đớn.

Thời Sênh thử nâng tay, trên cổ tay là một vết thương dữ tợn, máu tươi đầm đìa hiện ra trước mắt cô, mặt đất bên ngoài bồn tắm lớn tất cả đều là vết máu.

Thời Sênh: "..."

Cắt cổ tay tự sát!

Thời Sênh cảm giác sinh mệnh mình đang xói mòn. Cô quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện điện thoại trên bồn rửa tay bên cạnh.

Thời Sênh nắm cổ tay không ngừng đổ máu, dùng khăn mặt bên cạnh bao lấy, cầm máu một cách đơn giản.

Cô từ từ đứng dậy, chống tay vào thành bồn tắm đi ra ngoài, gian nan đi đến bồn rửa tay.


Thời Sênh cầm di động ấn nửa ngày, nhưng mà cũng không có phản ứng gì.

Thời Sênh: "... " Hết pin? Hỏng rồi?

Thời Sênh thở hổn hển, cầm di động, loạng choạng đi ra khỏi phòng tắm.

Phòng bên ngoài không lớn, hơn mười thước vuông, liếc mắt một cái có thể quan sát hết toàn bộ, chắc là một căn hộ chung cư.

Thời Sênh đi tới bàn. Mặt bàn thực hỗn loạn, máy tính, đồ ăn vặt, các loại sách và giấy để lẫn lộn.

Thời Sênh lục lọi nửa ngày cũng không tìm thấy sạc pin.

Thân thể cô kiệt sức, đặt mông ngồi xuống ghế, hơi thở không xong. Cô phải thở hổn hển từng hơi, từng hơi một.

Không thấy sạc pin, Thời Sênh chỉ có thể cầm máu trước. Lúc tìm đồ buộc miệng vết thương lại phát hiện ra sạc pin trong một đống quần áo không biết bao lâu chưa giặt.

Thời Sênh cột chắc miệng vết thương, sạc pin cho di động, sạc được vài phút, Thời Sênh ấn khởi động máy.

Máy vừa khởi động một chút, di động leng keng thùng thùng vang không ngừng, trực tiếp làm đơ điện thoại, nửa ngày cũng chưa phản ứng, cuối cùng sập nguồn luôn.

Thời Sênh: "..." Lợi hại!!

Lần này, Thời Sênh ấn khởi động máy nửa ngày cũng không phản ứng.

Im lặng, Thời Sênh ném bỏ di động, quyết định tự lực cánh sinh.

Máu đã ngừng chảy, thân thể này còn chưa tới cực hạn, có thể duy trì một khoảng thời gian. Thời Sênh tìm nửa ngày trong không gian, những đồ vật lấy ra đều bị cô nhét trở lại.

Thân thể này chưa từng tiếp xúc với linh khí, ăn vài thứ kia vào phỏng chừng còn chết nhanh hơn.

Thời Sênh lấy ra một cái áo khoác, mặc lên, lấy ví tiền của nguyên chủ rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài có phòng khách, còn có hai phòng ngủ, Thời Sênh liếc nhìn rồi đi ra phía cửa.

Ngoài cửa lớn là một hành lang cũ kỹ, vữa trên vách tường đều bắt đầu bong ra, mặt đất ướt át bẩn thỉu, trong góc chất đống rác rưởi, còn có thể nhìn thấy con chuột chạy ra từ chỗ góc tối.

Thời Sênh: "... " Nữ phụ này cũng quá thảm!!

Chung cư cũ nên không có thang máy, Thời Sênh chỉ có thể đi thang bộ, lúc xuống lầu có thể nhìn thấy bên ngoài đã đen kịt một mảnh, chẳng nhìn thấy cái gì.

Xuống tới nơi, có một cái cửa sắt, Thời Sênh đưa tay túm một chút, kéo không nhúc nhích, bị khóa rồi.

Chó má!

Người xúi quẩy uống nước cũng nghẹn.

Kiếm của ông đâu?

"Tiểu Y? Muốn ra ngoài à?"

Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói già nua, Thời Sênh sợ tới mức thiếu chút nữa lấy kiếm chém.

"Tách" một tiếng, đèn hành lang sáng lên. Trong ánh sáng nửa mờ nửa tỏ, Thời Sênh nhìn thấy một bà lão. Bà ấy khoác một cái áo khoác, thần tình hiền hòa nhìn cô.

"Không mang chìa khóa sao? Cháu đợi tí, bà đi lấy cho cháu, đỡ cho cháu phải đi lên một chuyến." Bà cụ nói xong liền xoay người vào nhà, rất nhanh cầm một chuỗi chìa khóa đi ra.

Bà cụ vừa mở cửa, vừa nói: "Các cháu trẻ tuổi, tinh thần tốt, buổi tối còn chạy ra ngoài, không giống chúng ta, già rồi."

Thời Sênh không nói gì, hiện tại cô chưa biết gì cả.

Bà cụ đã lớn tuổi, ánh mắt không tốt lắm, một hồi lâu mới mở được cửa.

"Đi thôi, lúc nào về thì gọi bà. Bà sẽ ra mở cửa cho cháu."

"Cảm ơn." Thời Sênh hơi hơi gật đầu, đi ra cửa sắt.

Ánh mắt bà lão đều híp thành một đường chỉ, "Trên đường cẩn thận một chút."

Nơi này hẳn là khu chung cư cũ, rất lớn, Thời Sênh đi một chút nghỉ một chút, muốn tìm một nơi gọi điện thoại.

Mãi đến lúc cô ra khỏi tiểu khu mới nhìn thấy một quầy bán quà vặt, quầy bán quà vặt này mở cửa 24/24. Thời Sênh đi qua gọi điện thoại, chị chủ tựa hồ nhận ra cô.

"Tiểu Y? Em làm sao thế? Sao sắc mặt tái nhợt như vậy?" Chị chủ từ trong quán đi ra, đưa tay giúp đỡ cô.

Thời Sênh lên tiếng, "Thân thể không thoải mái."

"Ai, không thoải mái thế nào? Em đừng động, chị đưa em đi bệnh viện." Chị chủ nói xong liền đi đóng cửa.

Thời Sênh im lặng, nhân duyên của nguyên chủ không tồi a!

Chị chủ cửa hàng đưa Thời Sênh đến bệnh viện, nhận làm hết thủ tục nằm viện.

Sau khi Thời Sênh bị đưa vào phòng bệnh, cô mới có thời gian tiếp thu nội dung vở kịch.

Đây là một quyển truyện đam mỹ.

*Đam mỹ: truyện về CP là nam x nam

Nguyên chủ tên Tân Y, trẻ mồ côi. Cha mẹ để lại cho cô một căn nhà, chính là trong tiểu khu cô vừa đi ra kia.

Người trong tiểu khu thấy cô đáng thương cũng thường thường giúp đỡ cô, có thể nói là ăn cơm trăm nhà lớn lên.

Sau khi Tân Y học đại học đã đem phòng ở quy hoạch lại một lần nữa, cách ra hai gian cho người khác thuê.

Trong đó có một khách thuê chính là nam chính thụ* Tạ Ngôn.

*Thụ: ngôn ngữ xuất phát từ truyện đam mỹ = uke: Chịu, thụ động.

Tạ Ngôn là tác giả, chuyên viết truyện đam mỹ trên một trang web. Hiện tại đúng là thời điểm truyện đam mỹ thịnh hành, Tạ Ngôn nổi tiếng sau một cuốn sách, từ sau đó được coi như là trung thần của đam mỹ.

Sau khi hắn thuê phòng của Tân Y, đối với Tân Y rất có hảo cảm, thường xuyên chăm lo cho Tân Y.

Quan hệ hai người có chút rắc rối. Tiểu khu thỉnh thoảng có người đùa giỡn hai người họ, Tạ Ngôn cũng không phản bác.

Tân Y da mặt mỏng, ngượng ngùng giải thích. Tạ Ngôn tỏ tình cô, hai người thuận lý thành chương ở cùng một chỗ.

Nhưng mà hết thảy từ lúc nam chính công* Nhiếp Thành xuất hiện, bắt đầu phát sinh thay đổi.

*Công: ngôn ngữ xuất phát từ truyện đam mỹ, công = seme: Chủ động làm việc, ở trên.

Nhiếp Thành cường thế xuất hiện ở thế giới của Tạ Ngôn, đến ở cách vách Tạ Ngôn, Tân Y ngay từ đầu không phát hiện ra có cái gì không đúng, còn nghĩ hắn cùng Tạ Ngôn quen biết.

Mỗi lần cô cùng Tạ Ngôn hẹn hò, Nhiếp Thành đều sẽ vô tình cố ý xuất hiện.

Số lần Nhiếp Thành xuất hiện rất nhiều, Tân Y mới có chút bất mãn, cùng Tạ Ngôn oán giận hai câu, ai biết Tạ Ngôn né tránh cho có lệ.

Mãi đến khi Tân Y trong lúc vô tình nhìn thấy hai người hôn môi.

Tân Y cùng Tạ Ngôn chia tay. Cùng lúc ấy Tạ Ngôn phát hiện Nhiếp Thành vẫn còn dan díu vói người yêu cũ của hắn. Tạ Ngôn không muốn cùng Nhiếp Thành một chỗ, nhiều lần níu kéo Tân Y.

Tỏ vẻ hắn bị Nhiếp Thành bức bách, hắn không muốn cùng Nhiếp Thành một chỗ,

Mà Nhiếp Thành kia sau đó cũng dọn đi, Tân Y tin lời Tạ Ngôn nói.

Sau đó, bi kịch của cô bắt đầu đã xảy ra.

Luôn luôn có đàn ông dây dưa với cô một cách khó hiểu, còn bị người chụp ảnh, bị tung lên diễn đàn của trường học, nói cô lả lơi ong bướm, có quan hệ không minh bạch cùng rất nhiều nam nhân.

Thấy cô sắp tốt nghiệp, trường học lấy lý do này khuyên cô dừng lại. Cô mới vừa tìm được chỗ thực tập tốt thì bên đó lại nói cô không thích hợp, cự tuyệt cô.

Cuộc sống Tân Y đang đi vào ngõ cụt, mà Tạ Ngôn lại nhận được tin nhắn thần bí, nói Tân Y cắm sừng hắn.

Chương 755

Tạ Ngôn chạy tới chất vấn Tân Y, hai người nói xong liền ầm ỹ lên, Tạ Ngôn ra cửa rời đi.

Tân Y nhận được các loại tin nhắn quấy rầy. Lần đầu tiên cắt cổ tay chính là lúc này, nhưng lại được người trong tiểu khu phát hiện nên tự sát không thành.

Từ bệnh viện trở về, phát hiện Tạ Ngôn với Nhiếp Thành đang thông đồng với nhau trên giường, hai lần đả kích, Tân Y liền mắc phải bệnh trầm cảm.

Tạ Ngôn đại khái là áy náy nên chăm sóc cho Tân Y một đoạn thời gian.

Nhưng tin nhắn quấy rầy cùng tin tức không hay cũng không bởi vậy mà gián đoạn, thậm chí có người còn gửi thư hăm dọa cho Tân Y.

Mãi đến cuối cùng, Tân Y không chịu nổi gánh nặng, từ mái nhà tiểu khu nhảy xuống.

Hiện tại, Thời Sênh tới đây đúng lúc lần đầu tiên Tân Y cắt cổ tay.

Thời Sênh thật sự tắt tiếng.

Nguyên chủ bị ngu sao?

Đã phát hiện bạn trai mình cùng nam nhân khác hôn môi, thế mà còn có thể tha thứ cho hắn.

Được rồi, nữ nhân yêu vào đều ngu ngốc, cô còn không có lập trường nói người ta.

Dù cảm thấy người mình thích hồi tâm chuyển ý thì cũng chẳng làm được cái mẹ gì.

Người ta mới là xứng đôi vừa lứa, ngươi có chờ mong như thế nào cũng đều vô ích.

Nguyện vọng của nguyên chủ là tìm được người hãm hại mình, cũng bắt hắn trả giá.

Còn muốn chia tay với Tạ Ngôn, khí phách đá hắn.

Tin nhắn quấy rầy mà nguyên chủ nhận được, cùng lời đồn đại ở trường học tuyệt đối là Nhiếp Thành làm.


Thời Sênh dám cược thiết kiếm.

Thiết kiếm: "..." Nằm cũng trúng đạn.

Thời Sênh ở bệnh viện dưỡng bệnh, trong lúc đó tiểu khu không ít người đến thăm cô, đều khuyên cô đừng nghĩ quẩn.

Người trong tiểu khu cũng nghe được lời đồn đại này, nhưng mà bọn họ biết Tân Y là dạng người gì, sẽ không làm cái loại chuyện này.

Thời Sênh trong sự quan tâm chăm sóc của người trong tiểu khu, ở viện ba ngày, xuất viện quay về tiểu khu.

Thời gian cô nằm viện cùng nội dung cốt truyện giống nhau, cho nên lúc này Tạ Ngôn khẳng định đang cùng Nhiếp Thành ở trên giường.

Thời Sênh có chút hưng phấn, bản thật nha!

Cô cảm ơn những người trong tiểu khu, vô cùng lo lắng chạy về nhà mình.

Cửa không đóng, Thời Sênh không cần lấy kiếm liền đi vào.

Căn hộ này rộng hơn một trăm thước vuông, gian cô ở khá nhỏ, Tạ Ngôn và Nhiếp Thành ở gian lớn hơn.

Thời Sênh vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng Tạ Ngôn truyền ra từ trong phòng.

Vì để cho nguyên chủ nhìn thấy, cửa nhà và cửa phòng đều không đóng.

Thời Sênh dựa vào cửa phòng, xuyên qua cửa phòng hơi mở nhìn vào bên trong. Tạ Ngôn ghé vào cửa sổ, Nhiếp Thành nằm ở phía sau hắn, vận động rất nhanh.

Thời Sênh từ không gian lấy ra cái máy tính bảng mà cô dùng để phá giải Hệ thống, mở chế độ ghi hình, phiên bản HD, phải giữ kỷ niệm!

Vừa lúc Nhiếp Thành cùng Tạ Ngôn đổi tư thế, chụp được mặt mũi rõ ràng.

Tạ Ngôn bộ dạng thực nhỏ xinh, vừa thấy đã biết là thụ. Nhiếp Thành thì cao lớn đẹp trai, khí phách mười phần.

Nếu không phải cô tiếp nhiệm vụ của nguyên chủ, thì Thời Sênh thực xem trọng hai người này, khốn nạn đến thẳng thắn như vậy.

Tạ Ngôn biết bạn gái mình vào bệnh viện mà vẫn có tâm tư ở trong này cùng Nhiếp Thành mây mưa.

Nhiếp Thành thì sao?

Không cạnh tranh công bằng, trực tiếp bức tử bạn gái tiểu thụ.

Cũng là người khốn nạn, nhưng Thời Sênh cảm thấy mình vẫn còn phải học tập rất nhiều.

Thời Sênh yên lặng nhìn thời gian nhảy lên từng chút.

#luận tính kéo dài của tiểu công#

Đã qua nửa giờ!

Thận không mệt sao?

Trong phòng, Nhiếp Thành xoay người, ôm lấy Tạ Ngôn đặt hắn trên người mình, kéo mông hắn, đem cái đồ thật lớn của mình chậm rãi đưa vào trong cơ thể Tạ Ngôn.

Tư thế cơ thể biến hóa làm cho Tạ Ngôn có chút chịu không nổi, khóe mắt đã chảy nước, ôm cổ Nhiếp Thành lắc đầu.

"Chịu thua?" Nhiếp Thành thấp giọng hỏi.

"Thua, thua." Thanh âm Tạ Ngôn mang theo vài phần nức nở, nhận thấy phi thường rõ ràng.

Nhiếp Thành ở phòng đi lại hai bước, Tạ Ngôn hít một ngụm lãnh khí, hai chân gắt gao kẹp lấy thắt lưng Nhiếp Thành.

Mặc kệ Tạ Ngôn cầu xin tha thứ như thế nào, Nhiếp Thành cũng chưa tính toán buông tha Tạ Ngôn.

Thời gian vượt qua một giờ.

Tiểu công của ta thật lợi hại.

Thời Sênh cầm máy tính bảng yên lặng lui về phòng mình.

Nguyên chủ phải đá Tạ Ngôn một cách khí phách, hiện tại cô đi vào thì không khác nào làm vừa ý Nhiếp Thành, không có lời.

...

Tạ Ngôn và Nhiếp Thành ở trong phòng lại làm thêm một trận nữa. Cách âm của căn phòng cũng không tốt lắm, Thời Sênh ở phòng mình cũng có thể nghe được sự thú tính quá độ của Nhiếp Thành, làm Tạ Ngôn thêm đến vài lần nữa.

Tiểu công có thể kéo dài thời gian như vậy, cô cho hắn 101 điểm luôn, nhiều hơn một điểm cũng không sợ hắn kiêu ngạo.

Nhiếp Thành cuối cùng là bị một cuộc điện thoại kêu đi. Nhiếp Thành đi rồi, Tạ Ngôn hoàn toàn không có biện pháp xuống giường, phía sau nóng bỏng, đau rát, trên giường còn có vết máu.

Lúc Thời Sênh đẩy cửa đi vào, Tạ Ngôn đang lột ga giường, nghe được động tĩnh, Tạ Ngôn vội vàng dùng chăn che lên ga giường.

Phòng có một thứ mùi vị rất tởm, Thời Sênh đứng ở cửa không tiến vào.

"... Tiểu Y... Em trở về lúc nào?" Sắc mặt Tạ Ngôn còn có chút đỏ ửng, lắp bắp chột dạ hỏi Thời Sênh.

Thời Sênh liếc hắn một cái, "Vừa rồi."

Tạ Ngôn như là thở phào, sau đó thần tình áy náy, "Thực xin lỗi Tiểu Y, thân thể anh không thoải mái, không phải cố ý không đi bệnh viện thăm em."

Hắn cẩn thận nhìn Thời Sênh một cái, "Lần trước là anh không đúng, không nên không biết rõ ràng đã cãi nhau với em. Anh biết Tiểu Y không phải loại người như vậy, thực xin lỗi Tiểu Y."

Thời Sênh kéo khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, không trả lời vấn đề này, "Thân thể không thoải mái sao? Để em đưa anh đi bệnh viện."

Toàn bộ người tiểu khu đều biết cô cắt cổ tay tự sát, vậy mà Tạ Ngôn không đề cập tới một câu nào.


"Không... Không cần... anh nghỉ ngơi là khỏe ngay." Tạ Ngôn nhanh chóng lắc đầu, đại khái là động đến thân thể nên hắn hít mạnh một hơi thật sâu. Lại sợ Thời Sênh nhìn ra cái gì, hắn nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: "Tiểu Y... có thể giúp anh làm chút điểm tâm không?"

Thời Sênh cong khóe mắt, "Được."

Trước kia, đám nữ chính biến chất hoàn toàn không thể so được với nam chính thụ này, cứ nhìn vào trình độ không biết xấu hổ của người ta là biết.

Còn muốn ông làm cho ngươi ăn? Ngươi mà không ăn hết, ông đây đánh chết ngươi.

Thời Sênh đi ra ngoài mua một chén cháo, cầm vào phòng bếp, đổ hết muối vào bên trong.

Thời Sênh bưng cháo đi vào, cười tủm tỉm nói: "Nhân lúc còn nóng thì ăn đi."

Tạ Ngôn bởi vì chột dạ nên không dám đối diện Thời Sênh, cho nên hắn cũng không nhìn thấy ác ý trên mặt cô.

Hắn múc một thìa cháo nhét vào miệng, giây tiếp theo liền phun ra, mặn chát đầu lưỡi.

"Làm sao vậy? Không thể ăn?"

"Tiểu Y..." Em cho bao nhiêu muối vậy.

"Em bỏ đường cho anh đó." Thời Sênh cầm chén bưng lại, mặt mang ý cười yếu ớt, múc một thìa đút qua, "Sinh bệnh không thể ăn thứ khác, anh ăn tạm thứ này đi."

Thời Sênh đút rất thô lỗ. Phía dưới Tạ Ngôn quá đau, cũng chưa mặc quần nên hắn không dám có động tác quá lớn, sợ bị Thời Sênh nhìn đến cảnh tượng dưới chăn. Vì vậy, Tạ Ngôn bị đút đầy một miệng, toàn là cháo khó nuốt.

Toàn bộ quá trình Thời Sênh đều cười giống như thật sự không biết bên trong cháo chính là muối.

Tạ Ngôn ăn xong một chén cháo, miệng đều chết lặng.

"Vậy anh nghỉ ngơi đi, ngày mai em lại nấu cháo cho anh."

Tạ Ngôn trừng lớn mắt, lắc đầu, hắn không muốn ăn cháo.

Nhưng mà Thời Sênh cũng kệ hắn, bưng bát rời đi.

Chương 756

Thời Sênh trở lại phòng mình, nhìn thấy trong phòng bừa không chịu nổi thì chán luôn.

Nguyên chủ trước kia cũng là một em gái thích dọn dẹp, nhưng mà sau khi bị người quấy rầy, cả người đều hốt hoảng nên cô cũng không có tâm tư dọn dẹp nữa.

Lúc Thời Sênh tới, nhìn căn phòng giống như cái bãi rác.

Thời Sênh tới phòng tắm xem xét, bởi vì cô là con gái cho nên lúc trước sửa phòng liền đem phòng tắm bên ngoài rời đến phòng cô bên này. Tạ Ngôn và Nhiếp Thành dùng chung phòng tắm kia.

Máu trên nền phòng tắm đã biến thành màu đen, tản ra hương vị khó ngửi. Thời Sênh nhịn, thật sự chịu không được, liền lên mạng tìm người đến dọn dẹp.

Lúc tính tiền thì phát hiện nguyên chủ nghèo đến phát khóc.

Tất cả tiền của cô đều dùng để trả tiền thuốc men cùng viện phí, trong ví chỉ còn lại mấy đồng.

Dì dọn vệ sinh có chút hồ nghi nhìn Thời Sênh. Thời Sênh xấu hổ, "Dì ơi, dì theo cháu đi xuống dưới lấy tiền nhé!"

Dì dọn dẹp không nói gì nhưng trong lòng khẳng định là rất coi thường.

Không có tiền còn dám gọi người quét dọn, phòng ở có xíu như vậy, tự mình làm cũng được, còn ra vẻ.

Nhưng mà Thời Sênh duy chỉ có thể làm mình không đói bụng chết, còn lại chẳng có một chút kỹ năng sinh hoạt nào.

Thời Sênh đến cửa hàng của chị gái lần trước vay tiền đưa cho người dọn dẹp. Chị chủ lo lắng thân thể của cô, còn cứng rắn đưa cho cô thêm một ngàn đồng, để cho cô mua đồ vật này nọ bồi bổ thân thể.

Thời Sênh cầm một ngàn đồng, trong lòng mê man, cô giờ còn nghèo đến mức phải đi vay tiền.

Thời Sênh cảm ơn chị chủ, xoay người trở về. Lúc tới cửa, cô nhìn thấy Nhiếp Thành đang mở cửa. Trong tay Nhiếp Thành mang theo túi lớn túi nhỏ. Thời Sênh còn thấy được tuýp thuốc mỡ từ bên trong một cái túi nilon.

Nhiếp Thành cũng chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, mở cửa đi vào, trực tiếp đi đến phòng Tạ Ngôn.


"Rầm!"

Tiếng đóng cửa mạnh tới mức làm mấy cái cửa sổ cũ kỹ cũng đều rung lên.

Tiểu công lợi hại của ta, ở trước mặt bạn gái chính quy mà ngươi cũng dám kiêu ngạo như vậy!

Trong nhà Nhiếp Thành hình như rất có tiền. Nếu giờ cô đuổi Tạ Ngôn đi, không phải vừa lúc cho Nhiếp Thành ngư ông đắc lợi sao?

Hơn nữa, để Tạ Ngôn ở nơi này cũng bớt việc cô trèo đèo lội suối đi vây xem bọn họ.

Thời Sênh chậm rì rì đi về phòng mình. Cô vừa mới ngồi xuống bàn, cửa phòng đã bị gõ vang.

Nhiếp Thành đen mặt đứng ở bên ngoài.

"Làm gì?"

"Nồi ở đâu?" Nhiếp Thành lạnh mặt hỏi.

Nhiếp Thành chuẩn bị làm đồ ăn cho Tạ Ngôn, lại phát hiện không thấy cái nồi nào cả.

"Tôi làm sao biết, tôi còn có thể ăn mất cái nồi chắc?" Thời Sênh bĩu môi coi khinh rồi trực tiếp đóng cửa.

Tìm nồi cũng tìm đến nơi này của cô, quả thực có bệnh.

Nhiếp Thành bị gió khi sập cửa quét vào mặt, hắn nhìn cửa phòng có chút cũ, sau một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Con ranh này còn dám quát hắn? Còn dám đóng cửa?

Nhiếp Thành muốn gõ cửa, nhưng mà sợ bị Tạ Ngôn chú ý, hắn đành phải thôi, đi ra ngoài mua nồi.

Làm một tiểu công hoàn mỹ, tất nhiên phải có kỹ năng nấu cơm. Thời Sênh ở trong phòng cũng có thể ngửi được mùi đồ ăn mê người.

Thời Sênh bĩu môi, mở máy tính trên bàn ra, trên màn hình máy tính lộn xộn, tốc độ vận hành lại chậm.

Em gái này tới mức làm người ta giận sôi gan!

Thời Sênh tìm thấy mấy folder trong máy tính, folder đều không có tiêu đề, chỉ dùng một chuỗi ký tự tiện tay đánh để làm tên.

Thời Sênh nhấp vào nhìn nhìn, hai cái là hình ảnh, một cái là trương mục ghi chép cùng nhật ký, một cái còn lại là... tiểu thuyết.

Hình ảnh là nguyên chủ cùng Tạ Ngôn, cũng có Nhiếp Thành, ba người đi xem phim, hoặc ăn cơm.

Mỗi lần nguyên chủ cùng Tạ Ngôn chụp ảnh chung, Nhiếp Thành sẽ có ý vô tình đi ra, tạo thành những tấm chụp chung ba người.

Còn trương mục kia chính là bản ghi chép tiền dùng mỗi ngày của nguyên chủ, ngay cả xe buýt cũng ghi.

Thời Sênh kéo lên trên tìm, ở trong đó phát hiện ba trương mục lớn.

Trong đó một mục là mua máy tính xách tay, sáu ngàn, nhưng Thời Sênh cũng không thấy cái máy tính kia ở chỗ nguyên chủ.

Còn có một mục là ba nghìn, chính là một dãy số, không có nói rõ.

Cuối cùng một mục là năm nghìn, mua di động, Thời Sênh cũng không phát hiện ra cái di động nào ở chỗ nguyên chủ.

Thời Sênh lục lọi một chút trí nhớ, dựa theo thời gian đối ứng, rất nhanh liền biết mấy thứ này đi đâu.

Nguyên chủ đều đưa cho Tạ Ngôn.

Thời Sênh: "..." Nữ nhân ngu xuẩn.

Folder cuối cùng...

Thời Sênh mở ra nhìn nhìn, tổng cộng có bảy bộ tiểu thuyết.

Có năm bộ có tên, hai bộ khác thì không có.

Mà năm bộ có tên này, hẳn là đều là của Tạ Ngôn.

Thời Sênh tưởng nguyên chủ chỉ là lưu trữ văn của bạn trai nhà mình, nhưng mà lúc cô mở ra, phát hiện bên trong có hai bộ tiểu thuyết dài có dấu vết sửa chữa.

Thời Sênh mở web, gõ tìm bút danh của Tạ Ngôn - Ngôn Diệp Chi.

Trang web nhảy ra không ít sách lậu, Thời Sênh tìm được trang web chính, điểm vào chuyên mục tác giả, ở bộ tiểu thuyết mới nhất kêu "Thần thú", là một bộ đam mỹ tu chân, tiểu thụ là một con thần thú, tiểu công còn là tu sĩ.

Bộ tiểu thuyết này được gọi hài hước là "Thần thụ", chủ đề phi thường thích hợp.

Chương mới nhất là một tuần trước.

Thời Sênh so sánh với văn của nguyên chủ, chỗ có dấu vết sửa chữa gần nhất, vừa lúc là tình tiết ở chương cuối cùng bản tiểu thuyết này.

Thời Sênh: "..." Hình như đã phát hiện chuyện khủng khiếp.

Tiểu thuyết mà Tạ Ngôn phát hành đều được nguyên chủ chỉnh sửa?

Thời Sênh mở ra mấy bộ tiểu thuyết trước đó của Tạ Ngôn, cùng "Thần Thú" so sánh, thực dễ dàng có thể nhìn ra, hai bên chênh lệch quá lớn, cho dù là Tạ Ngôn có tiến bộ đi chăng nữa, nhưng mà giữa là nam và nữ sẽ có thói quen cố định ở chỗ dùng thủ pháp tu từ của mình.

Thủ pháp tu từ ở các tiểu thuyết trước của Tạ Ngôn rõ ràng rất khác lúc sau.

Tạ Ngôn hot lên từ bộ tiểu thuyết kêu "Kiều tử ân sủng", tiểu thuyết ngược, hiện đại, hào môn, thời gian cập nhật gần nhất vừa lúc là khi Tạ Ngôn chuyển đến nhà nguyên chủ.

Nhưng Thời Sênh cũng không phát hiện việc này trong trí nhớ nguyên chủ, giống như những chuyện này đều bị nguyên chủ quên đi.

Thời Sênh nhìn nhìn hai bộ còn lại, một bộ chỉ viết đại cương, một bộ còn lại là tiểu thuyết trinh thám, đã viết xong, chỉ có mười lăm vạn chữ, cuối cùng bút danh đề bên dưới là Tân Y.

Bộ mười lăm vạn chữ này, Thời Sênh xem kỹ từ đầu, hành văn duy mĩ, nội dung cốt truyện hấp dẫn, nhân vật quan hệ phức tạp nhưng không hỗn loạn, cực kỳ logic.

Bán để xuất bản tuyệt đối có thể được giá ngon.

Năng lực sáng tác của nguyên chủ cùng khả năng xây dựng nội dung cốt truyện rất tốt, nếu làm tác giả thì tuyệt đối sẽ nổi.

Cũng không biết mục đích nguyên chủ khi viết bản tiểu thuyết này là gì, Thời Sênh không động tới nó, đem nó lưu trữ lại.

Nếu nguyên chủ không nói phải xử lý tiểu thuyết này như thế nào, cô cũng sẽ không động.

Nguyên chủ rốt cuộc có giúp Tạ Ngôn sửa văn hay không, Thời Sênh hiện tại cũng không dám kết luận. Vạn nhất là Tạ Ngôn sửa rồi mới đưa cho nguyên chủ thì sao?

Cho nên...

Rốt cuộc có phải nguyên chủ hỗ trợ sửa hay không, chờ lần sau Tạ Ngôn đăng chương mới sẽ biết.

Thời Sênh đăng ký một cái bút danh trên trang web mà Tạ Ngôn đăng truyện. Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên không thể buông tha đào hố.

Lý tưởng rộng lớn của cô là hố người đọc khắp thiên hạ.

Đào Hố Sênh login.

Chương 757

Thời Sênh mất một buổi tối viết đại cương, lúc hừng đông, cuối cùng cô cũng viết xong ba chương đầu, đẩy lên trang web.

Thời Sênh ngáp một cái, từ ghế trên đứng lên, duỗi thắt lưng, hơi hơi thở dài, thật nghèo quá đi!

Ánh mắt quét qua di động còn đang cắm sạc pin.

Chần chừ vài giây, Thời Sênh rút di động, ấn nút khởi động máy.

Vốn tưởng rằng không thể khởi động máy nữa, nhưng mà màn hình rất nhanh liền sáng, sau đó lại có tin nhắn ùn ùn đổ vào, cũng may không chết máy.

Thời Sênh đợi một lát mới bắt đầu xem tin nhắn, không có gì khác với trí nhớ của nguyên chủ, hoặc là mắng cô không biết cảm thấy thẹn, hoặc là gửi tin nhắn hình ảnh đe dọa, không thì cũng là ảnh chụp đã bị chỉnh sửa.

Nguyên chủ chỉ là một cô gái trẻ, bị dọa cũng thực bình thường.

Thời Sênh xem trong chốc lát, lại mấy cái tin nhắn được gửi đến.

Thời Sênh lắc đầu, lấy sim ra trực tiếp ném xuống, chờ đi ra ngoài mua một cái sim khác.

Cô gái này không biết đổi sim à?

Thời Sênh mất ngủ cả một đêm, lúc này ngủ một mạch đến tận giữa trưa, bên ngoài phòng khách có thanh âm, Thời Sênh ngồi trong chốc lát mới đứng lên, đi dép lê, mở cửa phòng ra bên ngoài xem.

Nhiếp Thành đang ở trong phòng bếp nấu cái gì đó, hương vị rất thơm.

Thời Sênh bĩu môi, nhớ tới mình đã thật lâu chưa đi ăn. Cô tùy tiện đổi quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm.

"Tiểu Y."

Thời Sênh chuẩn bị ra ngoài, thanh âm Tạ Ngôn đột nhiên vang lên từ phía sau. Hắn chống cửa, dường như vận động cũng không tiện lắm, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn.

Thời Sênh nhìn qua, hắn lập tức mỉm cười, "Em còn chưa ăn cơm à? Cùng nhau ăn không?"

Nhiếp thành ở phòng bếp nghe được như vậy liền đen mặt đi tới, rất không vui trừng mắt nhìn Thời Sênh.

"Không cần." Thời Sênh đẩy cửa ra, cùng hai người này ăn cơm, cô ăn được mới là lạ.

Cửa phòng đóng lại nghe "rầm" một tiếng, thân mình Tạ Ngôn cũng run rẩy theo. Hắn nhìn về phía Nhiếp Thành, thấy Nhiếp Thành đen mặt, ánh mắt khẽ biến, vội vàng giải thích: "Cô ấy còn trẻ con... tôi..."

Nhiếp Thành cười lạnh, "Cô ta đã cắm sừng em như vậy, em còn che chở cô ta?"

"Tiểu Y không phải loại người như vậy." Tạ Ngôn phân trần.

Nhiếp Thành tiến lên hai bước, nắm cằm Tạ Ngôn, mạnh mẽ hôn xuống, nụ hôn chấm dứt, hắn mới âm trầm nói tiếp nói: "Hiện giờ em là người của tôi, nhớ kỹ."

Nhiếp Thành nói xong lại xoay người vào phòng bếp. Tạ Ngôn đứng tại chỗ cho đến tận khi Nhiếp Thành gọi hắn ăn cơm.

Thời Sênh cơm nước xong, mua một cái sim khác về, Nhiếp Thành cùng Tạ Ngôn vẫn còn ăn.

Hai người ngồi thật sự gần, Tạ Ngôn sắc mặt ửng hồng, một bàn tay Nhiếp Thành đặt dưới bàn, lúc Thời Sênh đi vào, vừa lúc nghe thấy Tạ Ngôn rên rỉ một tiếng.

Nhiếp Thành nhìn về phía Thời Sênh có chút khiêu khích, tựa hồ đang khoe khoang. Tạ Ngôn cúi đầu, cắn chặt môi.

Thời Sênh bị hai người kia làm ghê tởm.

Thật sự.

Các người ở trong phòng thì cũng thôi đi, ở phòng khách mà còn như vậy.

Thời Sênh nổi da gà đầy người đi vào phòng, vẫn nên mau chóng đuổi hai người kia đi, miễn cho bẩn mắt.

...

Thời Sênh trở về phòng mở máy tính, trang web đã có tin nhắn hồi đáp, nhắc nhở cô có thể ký hợp đồng.

Thời Sênh dựa theo nhắc nhở quyết định kết bạn với biên tập.

Thời Sênh còn chưa đánh chữ xong, tin nhắn của biên tập đã tới.

Hoa trăng khuyết: Cho tôi xem đề cương của cô đi.

Tổ tông:...

Hoa trăng khuyết:...

Nhìn cái bút danh này, thật không muốn nói chuyện tí nào.

Thời Sênh gửi đề cương cho biên tập.

Thừa dịp biên tập xem đại cương, Thời Sênh lục lọi tìm kiếm biên tập này trên trang web, chỉ là tìm mãi không ra.

Nhưng tài khoản của người này là do Ban quản trị web gửi, chắc không phải giả rồi? Có lẽ là biên tập mới.

Hoa trăng khuyết: Ai là nữ chính?

Tổ tông: Dương Niên Niên.

Hoa trăng khuyết:...

Đối phương không biết đang làm cái gì, một hồi lâu mới có tin tức.

Hoa trăng khuyết: Sửa lại đề cương một chút, trước 5 giờ đưa tôi.

Thời Sênh không cảm thấy đề cương của mình có vấn đề gì.

Tổ tông: Vì sao phải sửa? Tôi cảm thấy nó rất ổn mà.

Tổ tông: Anh cảm thấy có vấn đề gì?

Tổ tông:... Nói chuyện a!!

Thời Sênh tắt khung đối thoại, biên tập mới mà còn kiêu căng như vậy? Quá khó khăn!

Vẫn nên đổi biên tập thì tốt hơn.

Cô liền gửi tin yêu cầu đổi biên tập, lập tức quên luôn cuốn truyện mới chỉ viết ba chương đầu.

May mắn là đầu cô nhiều trí tưởng tượng, không sợ không có bản thảo.

Thời Sênh bên này vội vàng viết văn, bên kia Nhiếp Thành và Tạ Ngôn vội vàng bồi dưỡng cảm tình.

Thời Sênh đi ra ngoài ký gửi hợp đồng đã ký xong, lúc trở về phát hiện chỉ có Tạ Ngôn một mình ngồi ở phòng khách, laptop trước mặt mở ra.

"Tiểu Y, em đã về rồi." Tạ Ngôn ngẩng đầu, cười chào hỏi.

Trước mắt bạn gái mình lại chơi trò yêu đương với người đàn ông khác, giường cũng đã lăn, thế mà còn có thể làm như không có việc gì chào hỏi cô, giống như chưa xảy ra chuyện gì vậy.

Chẳng lẽ hắn cảm thấy nguyên chủ thích hắn đến chịu nổi, cho dù hắn làm cái gì cũng đều tha thứ cho hắn. Hay là hắn cảm thấy cô là đồ ngu, không biết gì?

Thời Sênh thật sự rất bội phục tiểu thụ này.

Thời Sênh nhìn laptop của hắn, thương hiệu giống cái mà nguyên chủ đã mua.

"Ừ." Thời Sênh thu hồi tầm mắt, đổi giày vào cửa.

"Em ăn cơm chưa?" Tạ Ngôn tri kỷ hỏi.

Thời Sênh không mặn không nhạt trả lời: "Ăn."

Tạ Ngôn "ừm" một tiếng, hơi trầm mặc. Mắt thấy Thời Sênh sắp vào phòng, Tạ Ngôn vội vàng nói: "Tiểu Y, em có thể giúp anh xem chương mới nhất được không?"

Thời Sênh: "..." Hóa ra là thật nha!

"Không có thời gian." Giúp anh sửa văn, còn không bằng ông đây đi đào hai cái hố.

Thời Sênh vào phòng mình, Tạ Ngôn đứng ở đó với sắc mặt xấu hổ.

Lúc này, Tạ Ngôn mới cảm thấy không đúng lắm.

Thời Sênh đánh máy xong liền đăng truyện lên web, phát hiện Tạ Ngôn đăng thêm một chương, Thời Sênh liền mở đọc chương mới nhất.

Quả nhiên là có sự khác biệt rất lớn với chương trước, giống hệt với giọng văn lúc đầu của hắn.

Nguyên chủ quả đúng là ngu ngốc!

Tạ Ngôn đăng một chương này, độc giả cũng phát hiện không thích hợp. Nhưng mà nội dung cốt truyện cũng không có nhiều thay đổi, độc giả cũng chỉ là mắng chửi là có phải tâm tình của tác giả không tốt hay không, vân vân...

Thời Sênh đăng chương mới hôm nay xong, cái người Hoa Trăng Khuyết lúc trước lại gõ gõ cô.

Hoa Trăng Khuyết: Đề cương của cô sửa lại chưa?

Tổ tông: Không thay đổi, tôi không viết.

Cho anh chọn, anh chọn phải ông đây chứ có phải ông đây chọn anh đâu.

Hoa trăng khuyết:...

Hoa trăng khuyết không gửi tin cho cô nữa, Thời Sênh liền kéo nick hắn vào sổ đen.

Tốc độ tay của Thời Sênh rất nhanh, tốc độ thêm chương cũng nhanh hơn những người khác nhiều. Biên tập Manh Tử của cô mỗi ngày đều bảo cô đừng cập nhật nhanh như vậy, bằng không đề cử sẽ không lên được.

Manh tử: Tổ tông, Tổ tông a, hôm nay cô lại cập nhật nhiều như vậy. Tôi mới vừa xin đề cử cho cô, cô viết nhanh thế làm gì hả?

Manh tử: Tổ tông, cô ở đâu?

Tổ tông: Tôi chờ lấy tiền, nghèo phải cạp đất ăn rồi.

Cô bây giờ là một người vô sản, cần phải kiếm tiền.

Thật ra cô muốn bán vài thứ trong không gian kia, thế nhưng cô phát hiện trong thế giới này, bán mấy đồ vật loại này rất phiền toái, phải có nguồn gốc chính quy, các loại giấy chứng nhận. Vật không có nguồn gốc như của cô, trừ phi là người quen, bằng không rất khó bán đi.

Manh tử:...

Biên tập đại khái bị cô làm cho tức chết rồi.

Nhưng mà trí tưởng tượng trong văn của Thời Sênh bay tới tận chân trời, hành văn cũng không tệ, biên tập rất quan tâm. Cho nên mặc dù Thời Sênh cập nhật chương mới nhanh như dùng plug in nhưng biên tập vẫn tranh thủ các loại đề cử cho cô.

Chương 758

Tác giả trên tay biên tập của Thời Sênh không nhiều lắm, tác giả viết tốt càng ít, nên những vị trí đề cử tốt đều đến trên người Thời Sênh hết.

Biên tập đề cử mà được thì có thể coi là tạo ra được một đời đại thần mới.

Thời Sênh bên này ngày sống đến vui vẻ, Tạ Ngôn bên kia lại cực thảm, bởi vì phong cách viết thay đổi đột ngột làm cho độc giả khó mà tiếp nhận nổi, sau khi mấy chương liên tục đều như thế, đã có không ít người bỏ đi.

Tạ Ngôn hơi tiều tụy, ngay cả Nhiếp Thành cũng không muốn gặp.

Hắn rối rắm hồi lâu, vẫn quyết định tìm Thời Sênh.

"Tiểu Y."

Tạ Ngôn gõ cửa phòng Thời Sênh, gõ mấy lần, Thời Sênh mới mở cửa cho hắn.

"Có việc gì?"

"Chúng ta đã lâu không ra ngoài xem phim, anh mua vé, cùng đi xem đi?"

"Nhiếp Thành không đi?"

"Tiểu Y, anh cùng Nhiếp Thành chỉ là bạn bè, em không cần hiểu lầm." Tạ Ngôn lập tức lắc đầu biện giải, "Chuyện lần trước không phải anh đã giải thích qua với em rồi sao? Đó là ngoài ý muốn, Tiểu Y, em phải tin tưởng anh."

"A..."

Giường cũng đã lăn với nhau mà hắn còn nói ra vậy được.

Tạ Ngôn giơ vé xem phim lên trước mắt Thời Sênh, "Tiểu Y, em xem, đây là phim trước đây em rất muốn đi xem. Chúng ta cùng nhau đi?"

Ai muốn cùng anh đi xem phim chứ?

Không đi!

Thời Sênh một lời không hợp liền trực tiếp đóng cửa.

Tạ Ngôn bị nhốt ngoài cửa, một hồi lâu hắn mới lại gõ cửa tiếp.


Gõ cửa không được, hắn lấy di động ra gọi điện thoại, kết quả phát hiện số không liên lạc được.

"Tiểu Y! Em mở cửa!"

"Tiểu Y!"

"Tân Y, em mở cửa ra, chúng ta nói chuyện."

Giọng của Tạ Ngôn đến cuối cùng có chút tức đến hộc máu. Trong khoảng thời gian này, hắn bị Nhiếp Thành quấn quít lấy, tuy rằng ở cùng Thời Sênh dưới một mái nhà nhưng mà gần như chẳng gặp nhau bao giờ.

Thời Sênh mặc kệ hắn, hiện tại quan trọng là... kiếm tiền, sau đó đuổi hai thằng kia ra khỏi nhà.

Thời Sênh lên bảng đề cử ngày đầu tiên liền trực tiếp vọt tới top 10 trong bảng tiêu thụ của trang web, lượng tiêu thụ trong top 10 đều là một ngày một vạn RMB.

Ngày thứ ba đã muốn lọt vào top 3.

Tháng thứ nhất, tiền nhuận bút Thời Sênh đã là mười vạn.

Nhưng mà sau khi lấy được tiền nhuận bút, độc giả liền phát hiện tác giả giảm mạnh cập nhật chương mới, sau đó trực tiếp ngừng luôn.

Có được tiền nhuận bút, Thời Sênh còn viết văn cái gì, trực tiếp lao vào thị trường chứng khoán.

Manh tử: Tổ tông, cô đã ba ngày không cập nhật!! Chừng nào cô mới thêm!!

Tổ tông: Có thời gian lại thêm.

Manh tử:... Không phải cô nghèo muốn cạp đất sao?

Tổ tông: ←_← hết rồi.

Hiện tại cô có tiền, tuy rằng chưa phải phú ông trăm vạn nhưng vẫn là có tiền, không cần ăn đất.

Manh tử:...

Một cuốn truyện đang ngon lành, thế mà cô ấy lại bỏ hố! Lúc trước rõ ràng cập nhật nhanh như vậy, còn tưởng mình sắp tạc được một pho tượng thần, kết quả cô ấy nói không thêm là không thêm luôn.

Biên tập ngất ở WC.

...

Có tiền, Thời Sênh lập tức trả tiền cho chị Hồng chủ cửa hàng ở phía đưới.

"Không cần vội, em cứ dùng đi." Chị Hồng lo lắng Thời Sênh không có tiền, không chịu nhận.

"Em có tiền." Thời Sênh đưa tiền tới quầy hàng của chị Hồng, "Cảm ơn chị Hồng!"

Chị Hồng lắc đầu, "Con bé này." Rồi chị xoay người lấy mấy túi đồ ăn vặt, "Cầm lấy ăn, có gì cần thì nói với chị Hồng."

Thời Sênh rút từ ví tờ năm mươi đồng đặt trên quầy, mang theo gói to rồi lao nhanh ra cửa.

Chị Hồng dở khóc dở cười nhìn năm mươi đồng kia, chị muốn cho Thời Sênh chứ không phải muốn bán.

Thời Sênh chạy trốn quá nhanh, ở bên ngoài đụng vào một người.

Vừa nhấc đầu liền nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Nhiếp Thành.

Hắn đột nhiên đưa tay bắt lấy Thời Sênh, kéo cô đến một chỗ không người.

"Tân Y, cô mới nói gì với Tạ Ngôn?" Nhiếp Thành chất vấn bằng giọng tàn nhẫn.

Giờ Tạ Ngôn không nghe điện thoại của hắn, cũng không nhắn tin đáp trả, ngay cả cửa phòng cũng khóa trái.

Thời Sênh mạnh mẽ gạt tay Nhiếp Thành ra, "Tôi không nói gì với anh ta."

Ai biết tiểu thụ nhà ngươi phát điên cái gì, có lẽ là dì cả đến chơi.

Nhiếp Thành uy hiếp nói: "Tân Y, tôi cảnh cáo cô, mau chóng chia tay với Tạ Ngôn, bằng không đừng trách tôi không khách khí!"

Thời Sênh cười nhạo, "A, như dùng cái loại thủ đoạn thấp kém lúc trước sao?"

Nhiếp Thành nhíu mày.

Làm sao cô ta biết?

Nhưng cũng không có gì, biết thì biết.

"Cô biết là tốt rồi, tôi muốn cô không thể yên lành ở đây được cũng chỉ cần vài câu nói thôi."

Nhiếp Thành khí phách nói xong, nhanh chóng rời đi.

Thời Sênh: "..." Không hổ là khí phách công.

Muốn cho ông không sống ở đây nổi, anh cũng phải có mệnh này mới được, ngu ngốc!

Lúc Thời Sênh trở về, Nhiếp Thành kéo Tạ Ngôn ra ngoài, ba người gặp nhau ở ngoài cầu thang.

Thời Sênh đứng ở dưới thang lầu. Nhiếp Thành vốn đang kéo Tạ Ngôn, nhưng sau khi thấy Thời Sênh, Nhiếp Thành trực tiếp kéo Tạ Ngôn ôm vào trong ngực.

"Tiểu Y..." Tạ Ngôn hơi bối rối, muốn đẩy Nhiếp Thành ra.

Nhiếp Thành cúi đầu, ở bên tai Tạ Ngôn nói nhỏ, "Em dám giãy giụa, tôi sẽ hôn em ở trước mặt cô ta."

Thân mình Tạ Ngôn cứng đờ.

Nhiếp Thành ôm hắn đi xuống dưới.

Thời Sênh đứng ở giữa đường, cũng không có ý tránh ra.

"Cô Tân, phiền cô tránh ra một chút."

"Anh muốn dẫn bạn trai tôi đi chỗ nào?" Thời Sênh cười tủm tỉm hỏi.

Nhiếp Thành mặt không đổi sắc, "Công việc."

"Ha... Công việc." Thời Sênh gật gật đầu, hơi hơi nghiêng người, Nhiếp Thành cảm thấy ngữ điệu của Thời Sênh có điểm cổ quái, hắn từ bên cạnh Thời Sênh đi xuống, lúc sắp rẽ, thanh âm của cô chậm rãi vang lên, "Bàn công việc ở trên giường à?"

"Tiểu Y, không phải..." Tạ Ngôn ngẩng đầu, nhanh chóng biện giải.

Nhưng mà hắn còn chưa nói xong, Nhiếp Thành liền nói trước, "Đúng thì sao?"

"Chẳng sao." Thời Sênh nhún nhún vai, khóe miệng gợi lên vẻ trào phúng, "Chú ý khống chế mình, đừng để thận mệt."

Nhiếp Thành nhìn cô xoay người lên lầu, ý niệm cổ quái trong lòng càng ngày càng sâu.

Sao cô ta lại phản ứng kỳ quái như vậy?

Tạ Ngôn muốn đuổi theo đi lên nhưng mà Nhiếp Thành ôm hắn rất chặt, không cho hắn nhúc nhích.

"Nhiếp Thành, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Tạ Ngôn hổn hển quát hắn, giọng rất lớn, cả thang lầu đều vang lên tiếng của hắn.

Nhiếp Thành không trả lời, mạnh mẽ ôm hắn đi xuống.

...

Khi Tạ Ngôn chân cẳng như nhũn ra quay về liền phát hiện ngoài cửa toàn là đồ vật của hắn và Nhiếp Thành.

Tạ Ngôn dùng chìa khóa mở cửa nhưng không thể mở được.

Tạ Ngôn gõ cửa, một lúc sau cửa liền mở ra.

Thời Sênh tựa hồ đang chờ hắn trở về.

"Tiểu Y, em làm thế này là có ý gì?" Tạ Ngôn chỉ vào đồ đạc trên mặt đất, chất vấn.

"Đuổi anh đi." Thời Sênh liếc mắt nhìn Tạ Ngôn một cái, "Anh nghĩ anh bị nam nhân khác đè rồi, tôi còn cần anh sao?"

Sắc mặt Tạ Ngôn trắng bệch, miễn cưỡng giải thích, "Nhiếp Thành nói đùa với em thôi. Anh cùng hắn thật sự là ra ngoài có việc quan trọng."

Thời Sênh nhìn chân Tạ Ngôn còn hơi run, gật đầu nói: "Chuyện lên giường đúng không, quả thật là đúng là chuyện quan trọng."

"Tạ Ngôn, mày dám bắt nạt Tiểu Y?" Ông chú nhà bên vẫn luôn nghe lén, nghe đến đó nhịn không được mở cửa ra, hùng hổ đi đến đây, "Lúc trước tao đã cảm thấy cái tên như trai bao như mày không phải thứ tốt gì rồi. Tiểu Y đừng sợ, chú giúp cháu dạy dỗ nó."

Tạ Ngôn vội vàng giải thích: "Chú Cường, cháu không có, là Tiểu Y hiểu lầm."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia