ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

609-613: Tổng tài phá sản

LittleZiZi14

Thể loại: tổng tài, nam tần

Chương 609

Tất cả mọi người đều biết tổng tài phá sản Liễu Sênh Ca có bệnh.

*

"Con đàn bà độc ác, bắt lấy cô ta, đừng để cô ta chạy."

"Trả lại tiền!"

"Đồ đàn bà độc ác mau trả tiền, trả lại tiền mà chúng tôi kiếm bằng mồ hôi công sức của mình."

Thời Sênh bị người ta xô đẩy, nắm tóc, đau đến mức đang từ trạng thái mơ hồ lập tức tỉnh táo lại.

Rất nhiều người vây trước mặt cô, những khuôn mặt mặt phẫn nộ giơ tay lôi lôi kéo kéo, người ta vừa kéo tay cô, vừa véo lại vừa miết, có người còn véo eo và ngực cô, đã thế còn ấn một cái làm cho cô đau đến mức suýt hét lên.

Ta... fuck!

Cảnh này thật sự là quá đủ rồi!

Kiếm! Kiếm của ông đâu?

Thời Sênh vẫn chưa kịp rút kiếm ra, một đám người đã nhào tới, tách đám người gây sự ra rồi vội vàng hộ tống Thời Sênh đi vào trong tòa cao ốc gần đó.

Bọn người này đưa Thời Sênh vào thang máy, sau đó đi vào một văn phòng, cuối cùng chỉ còn một cô gái ở lại.

Cô gái lo lắng nhìn Thời Sênh,"Liễu tổng, chị không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ không?"

Thời Sênh bình tĩnh xua tay,"Em ra ngoài trước đi."

"Liễu tổng..."

Thời Sênh lạnh lùng nhìn, cô gái liền cúi đầu,"Dạ."

Thời Sênh nhìn thấy có phòng nghỉ ở bên cạnh liền chống thân mình đi qua đó, sau khi khóa cửa lại liền tựa vào tường và ngồi bệt xuống.

Cô hít thở, lấy máy tính bảng ra.

"Tiếp nhận cốt truyện."

[... Chuẩn bị gửi.] Không, tôi không hề muốn gửi, thật đó!!!

Đây là một thiên tiểu thuyết đô thị nam tần* về đám đàn ông được gọi là ngựa giống.

*tiểu thuyết nam tần: truyện lấy nhân vật nam làm chủ chốt, một mình có thể qua lại với nhiều cô gái

Diệp Phong, một sinh viên nghèo, vì bề ngoài đẹp nên có cô bạn gái là hoa khôi của trường. Cô bạn gái này vốn rất mê tiền, lúc biết hắn là một sinh viên nghèo, liền đá đít hắn.

Diệp Phong thất tình chạy đến bờ sông uống rượu, không may ngã xuống sông, đợi khi có người cứu được hắn, tỉnh dậy thì thấy trong điện thoại có một ứng dụng kỳ lạ "Tự Tu Dưỡng Thành Đại Gia".

Diệp Phong phát hiện nhiệm vụ mà ứng dụng phát ra là khiến hắn tiêu tiền, và tiền ảo trong ứng dụng có thể chuyển đổi thành nhân dân tệ ngoài đời thật.

Hắn phải hoàn thành nhiệm vụ mà ứng dụng tuyên bố, sau đó tích điểm nâng cấp, hắn chỉ cần không ngừng tiêu tiền là được.

Từ đó Diệp Phong bắt đầu bước lên con đường nghịch tập* vả mặt lũ coi thường người nghèo.

*Nghịch tập: phản công.

Con nhà giàu? Xách dép cho tao!

Con quan đời thứ N? Làm đàn em của tao!

Nào là người đẹp tổng tài, ngôi sao hạng A, em gái ngây thơ, sát thủ quyến rũ, cô em hàng xóm,... tất cả đều nhào vào trong vòng tay hắn. Cuối cùng Diệp Phong sở hữu tam cung lục viện, hoành tráng hơn cả tổng thống một quốc gia.

Rõ ràng là ngựa giống!

Một lời không hợp liền lên giường!

Nguyên chủ Liễu Sênh Ca, con một của nhà họ Liễu, cha mẹ mất sớm, năm nay 24 tuổi, từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành một tổng tài, 20 tuổi thừa kế cơ nghiệp gia tộc, được bốn năm, gia tài của cô từ 0 đồng tăng đến tận 9 con số.

Liễu Sênh Ca còn là một tổng tài rất xinh đẹp, nhưng cô gái này lại chỉ muốn tìm người chung tình với mình. Lúc đầu, quả thật Diệp Phong cũng một lòng một dạ, nhưng lúc sau gặp quá nhiều cô gái, hắn bắt đầu nổi thói trăng hoa.

Hắn giấu Liễu Sênh Ca, ở bên ngoài lén lút với cô gái khác, còn ngủ với nhau rồi bị cô tóm được, không ngờ ả đàn bà kia của Diệp Phong còn lên mặt khuyên Liễu Sênh Ca.

Ả nói, đàn ông tốt như Diệp Phong, họ không ngại có chung một chồng, còn đồng ý cho Liễu Sênh Ca làm bà lớn.

Liễu Sênh Ca là một người mạnh mẽ, nói một không hai, gặp chuyện như vậy liền trực tiếp cho cô ả một bạt tai.

Cô gái đó về mách với Diệp Phong, lúc ấy hai người này còn đang trong gia đoạn nồng nhiệt, vì vậy Diệp Phong nổi nóng đi tìm Liễu Sênh Ca nói lý.

Hai người gây nhau một trận. Diệp Phong tỏ ra thất vọng về Liễu Sênh Ca.

Diệp Phong cảm thấy cô gái khác có thể chấp nhận, sao sao Liễu Sênh Ca không thể chấp nhận việc này?

Đám phụ nữ của hắn ở bên cạnh châm ngòi, hứng thú của Diệp Phong cuối cùng chỉ dừng lại ở thân xác cô mà thôi.

Liễu Sênh Ca vẫn luôn không cho hắn toại nguyện, vì thế hắn cứ nhớ mãi không quên. Đúng lúc này, ứng dụng lại gửi cho hắn nhiệm vụ thu mua xí nghiệp Liễu Thị.

Một công đôi việc, sao Diệp Phong có thể từ chối chứ. Hắn liền mua cổ phần của Liễu Thị, trở thành cổ đông.

Hắn thu mua cổ phần từng bước một như tằm ăn rỗi, cuối cùng trở thành cổ đông lớn nhất của Liễu Thị. Câu nói đầu tiên của hắn đã khiến cho mọi nỗ lực của Liễu Sênh Ca trở thành bọt biển.

Diệp Phong dồn xí nghiệp Liễu Thị đến đường cùng, trực tiếp làm nó phá sản.

Hắn muốn nói với Liễu Sênh Ca... Cô xem, tôi tiện tay cũng có thể làm công ty của cô phá sản, tôi giỏi như vậy mà cô còn chướng mắt ư?

Liễu Sênh Ca chỉ có thể tự trách mình bị mù. Khi cô chuẩn bị ra nước ngoài tìm đường làm lại thì lại bị người ta bắt cóc.

Người bắt cô không ai khác, chính là một trong các cô gái của Diệp Phong, em gái hàng xóm - Đổng Uyển.

Cô ả này có bệnh tâm thần. Ả thích Diệp Phong, cảm thấy người khác không thích hắn chính là một tội lỗi. Nên trong mắt Đổng Uyển, việc Liễu Sênh Ca không thích Diệp Phong là tội tày trời.

Ả đã tra tấn Liễu Sênh Ca cho đến chết.

Đổng Uyển làm xong việc này liền nhẫn tâm tạo ra các loại vết thương trên người mình, sau đó nói là Liễu Sênh Ca phát điên muốn giết ả, ả vì tự vệ mới giết chết cô.

Diệp Phong biết chuyện này, không những không báo cảnh sát, ngược lại còn giúp Đổng Uyển xử lý thi thể.

Liễu Sênh Ca không cha không mẹ, cũng không có người thân, công ty phá sản, dù có chết đi thì người ta cũng nghĩ là cô không chịu nổi đả kích nên tự sát.

Liễu Sênh Ca rất hận!

Nguyện vọng rất đơn giản, chỉ có hai chữ __ báo thù!

Cốt truyện này...

Điểm phê bình quá nhiều, hoàn toàn không muốn phê bình.

Trong phòng nghỉ có tấm gương, Thời Sênh đứng dậy, đi đến trước gương.

Cô gái trong gương mặt mũi đỏ bừng, ngũ quan rất tinh tế, mang theo đôi chút cá tính của kiểu phụ nữ mạnh mẽ, có phong cách của một ngự tỷ.

Thời Sênh sờ thân thể của mình, đặt biệt là trước ngực, cô sờ thêm hai lần. Đây tuyệt đối là người có thân hình đẹp nhất mà cô từng xuyên tới.

Thân thể đẹp như thế này, cũng khó trách khiến cho nam chính nhớ mãi không quên, đến cô còn muốn ngủ một trận.

Nhưng mà... đau quá!

Bọn tâm thần lúc nãy vừa véo vừa miết, mẹ kiếp, còn không đền tiền!

Thời gian hiện tại thật không tốt lắm, Diệp Phong đã thu mua xí nghiệp Liễu Thị, đang hướng tới việc làm nó phá sản.

Liễu Thị vừa mới mở bán một khu cao ốc mới. Tuần trước thành phố bên cạnh có trận động đất, dư chấn làm cho hai tòa lầu này sụp đổ, người tới gây rối hôm nay đều là chủ của các hộ.

Nhà người khác không đổ, chỉ có nhà của các ngươi đổ, đây không phải có vấn đề sao?

Khu cao ốc này đúng là có vấn đề. Người bên dưới cắt xén nguyên vật liệu, số tiền lấy đi, chia nhau ra ăn, chất lượng căn hộ không đạt chuẩn cũng là bình thường.

Sau sự việc, bọn họ cuốn gói bỏ trốn, chỉ bắt được mấy đứa lâu la.

Giờ chủ nhà yêu cầu trả lại tiền.

Là một tổng tài của công ty, Liễu Sênh Ca là người gặp công kích đầu tiên.

Với vẻ ngoài này của cô thì càng lôi kéo sự thù hận từ các bà nội trợ.

Chương 610


Thời Sênh nán lại ở phòng nghỉ một lúc lâu, cởi bộ quần áo nguyên chủ đang mặc ra, thay một bộ mới rồi mới mở cửa bước ra ngoài.

May mà mấy người đó không đánh vào mặt cô, nếu không cô nhất định tìm bọn họ liều mạng!!!

Thời Sênh thở phào một hơi, ngồi trở lại chiếc ghế dành riêng cho Tổng giám đốc.

Sự việc này không có liên quan nhiều đến Diệp Phong, thế nhưng Diệp Phong chắc chắn là người đã thêm dầu vào lửa, cho nên hiện giờ phương án tốt nhất để giải quyết việc này chính là tìm ra tên đầu sỏ tội ác.

Tiền cô không lo lắng, trong chốc lát là có thể kiếm lại được...

Nhiệm vụ của Diệp Phong hình như là phải thu mua lại toàn bộ xí nghiệp của Liễu Thị. Trong thời gian còn chưa thu mua hết, xí nghiệp của nhà họ Liễu không thể phá sản.

Mắt Thời Sênh hơi nheo mắt lại.

[...] Kí chủ chắc chắn là đang có ý nghĩ xấu.

...

Thời Sênh gọi cô gái lúc trước vào. Cô gái đó tên là Hàn Hiểu, người của nguyên chủ, còn có thể xem là đáng tin.

"Liễu tổng?" Ngữ khí của Hàn Hiểu chứa đầy lo lắng, vừa rồi xảy ra chuyện như vậy, Liễu tổng không sao chứ?

"Điều tra cho tôi sổ sách của công ty trong thời gian gần đây." Thời Sênh một bên gõ bàn phím, một bên dặn dò, "Không được để người thứ hai biết chuyện này."

Hàn Hiểu ngẩn ngơ một lúc, thế nhưng là do thói quen trong suốt thời gian dài, cô cũng không hỏi nhiều.

Làm thư ký của tổng tài, quyền hạn của Hàn Hiểu rất cao, thế nhưng lặng lẽ điều tra sổ sách của công ty mà không để cho ai biết, chắc chắn không phải là một việc dễ dàng.

Thời gian tan ca, Thời Sênh đỡ lấy lưng xuống lầu, trên đường gặp mấy nhân viên, vẻ mặt bọn đều rất kỳ quái.

Thời Sênh đi xuống tầng hầm lấy xe, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước xe của mình.

Ăn mặc rất thoải mái, tướng mạo đẹp trai, đôi mắt hoa đào tình ý sâu sắc, nhìn vào ai cũng giống như nhìn tình nhân.

Diệp Phong.

Nam chính lên sân khấu.

Hắn ta tựa người vào chiếc xe của cô, rõ ràng là đang đợi cô.

Diệp Phong nhìn thấy cô bước đến, lập tức đứng thẳng người, làm ra động tác tự mình cho là phóng khoáng, "Sênh Ca."

Thời Sênh bình tĩnh bước qua, "Không hẹn."

Diệp Phong hơi sững sờ, cái cô Liễu Sênh Ca tràn đầy phẩm chất nữ hoàng, cả ngày chỉ biết đến làm việc này cũng biết dùng từ ngữ của cư dân mạng sao?

Thời Sênh mở cửa xe ra, khi cửa xe sắp đóng, một bàn tay đột nhiên giữ lại. Thời Sênh tăng thêm sức mạnh, cửa xe khép lại theo hướng của cô, Diệp Phong sửng sốt buông tay ra.

Hắn ta có chút nổi cáu đập đập cửa xe, "Sênh Ca, Liễu Sênh Ca, chúng ta cần nói chuyện."

Thời Sênh trượt kính cửa xe xuống một chút, khóe miệng cong lên một nụ cười kỳ dị, "Anh Diệp, anh muốn nói với tôi chuyện anh với người ta khi ở trên giường thích tư thế nào sao?"

Mở miệng liền nói đến làm tình, làm cho Diệp Phong bị chấn động đứng nguyên chỗ cũ.

Thời Sênh đột nhiên khởi động động xe, chiếc xe hoàn toàn không có ý tránh Diệp Phong, Diệp Phong chỉ có thể lùi ra.

Xe xả ra một đống khí đen, phun đầy lên mặt Diệp Phong.

Hắn có đôi phần không hiểu, Liễu Sênh Ca này bị điên rồi sao?

"Ring ring..." Chiếc điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên. Diệp Phong lấy điện thoại ra nhìn dòng tên trên màn hình một cái, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ dịu dàng, "Tình Tình."

"Diệp Phong, em bị trẹo chân rồi, anh có tiện đến đón em được không?" Giọng nói của cô gái ở đầu dây bên kia rất ngọt ngào, chứa thêm cả vài phần ấm ức và nũng nịu, Diệp Phong lập tức mềm nhũn, nghĩ cũng chưa kịp nghĩ liền đồng ý luôn.

...

Thời Sênh về đến nhà, trực tiếp tắt tất cả các thiết bị truyền tin. Bây giờ đám nhà báo truyền thông đó giống như lũ ruồi nhặng nhìn thấy kẽ nứt của trứng gà.

Hiện giờ các cơ quan liên quan đã nhúng tay vào, cô cũng không làm những việc như bớt xén vật liệu công trình, hơn nữa phòng cũng chưa giao, còn chưa có người chết, việc này cũng không khó giải quyết.

Những việc mà có thể dùng tiền và bạo lực để giải quyết, đối với Thời Sênh mà nói đều không phải là vấn đề.

Ở trên thế giới này, chỉ cần có hai thứ này trong tay thì làm gì ở đâu cũng đều thuận lợi.

Thời Sênh xử lý vết thương trên người trước.

Nhìn cơ thể hoàn mỹ trong gương rải rác những vết bầm tím, cô không chịu được bực bội. Đám người đó tối nay hãy xông ra không được sao?

Ít nhất ông đây cũng có thể báo thù!

Đánh tàn phế ông sẽ đền tiền!

Trên các báo đều đưa tin sự việc này, Thời Sênh xem một chút liền cảm thấy khó chịu, tắt luôn tivi và lên mạng.

Cổ phần của xí nghiệp Liễu Thị hiện giờ đang nằm trong tay Diệp Phong nhiều nhất, trong tay nguyên chủ chỉ còn 15%, cũng coi như tương đối nhiều.

Thời Sênh chống cằm, số cổ phần này nên làm gì thì tốt đây?

Bán phá giá? Hay mua một tặng một?

Vẫn là nên kiếm tiền trước thì tốt hơn. Số tiền ảo trong tay nam chính có thể hoán đổi thành tiền thật. Cô không kiếm tiền, sao có thể khoe khoang với nam chính được đây?

...

Hàn Hiểu phải mất một khoảng thời gian mới lấy được sổ sách. Hơn nữa thời gian này những người đến gây rối bên ngoài ngày càng đông thêm. Thời Sênh chỉ chỉ định cho bộ phận chăm sóc khách hàng đi xử lý, những việc khác đều không quan tâm, mặc kệ cho họ ầm ĩ.

"Liễu tổng, chị cần cái này để làm gì???" Hàn Hiểu đưa tài liệu cho Thời Sênh trong lòng thấp thỏm không yên.

Thời Sênh khẽ mỉm cười, "Em xin thôi việc đi."

"Dạ?" Hàn Hiểu kinh ngạc, "Liễu tổng... em... không muốn rời đi. Em tin chị nhất định có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này."

Cô nhìn Liễu tổng từng bước đi lên. Cô biết chị ấy đã cố gắng biết bao, thời gian này sao cô có thể bỏ đi được.

Không thể đi, trong thời điểm này không thể bỏ mặc Liễu tổng.

Trong lòng Hàn Hiểu kiên quyết suy nghĩ này.

"Chị chỉ bảo em đi từ chức, đâu có bảo em không làm cùng với chị nữa."

Hàn Hiểu: "..." Đã từ chức rồi thì sao có thể làm cùng chị nữa?

"Bảo em đi từ chức thì em cứ đi đi, chờ điện thoại của chị." Thời Sênh hất hất tay, đuổi Hàn Hiểu ra ngoài như như đuổi ruồi vậy.

Hàn Hiểu đi ra ngoài với vẻ mặt ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì.

Liễu tổng bị làm sao thế này???

Thời Sênh cầm sổ sách, cô phát hiện trên thị trường chứng khoán có người đang thu mua cổ phiếu của Liễu Thị một cách trắng trợn, có lẽ là nam chính đang giở trò.

Thời Sênh dùng thủ đoạn âm thầm đem số cố phiếu trong tay cô đổ vào thị trường chứng khoán. Sau khi xác định chắc chắn tất cả đều bị nam chính thu mua, Thời Sênh làm một bản tố cáo trốn thuế nặc danh.

Bản trốn thuế mà cô làm tất nhiên cũng đồng bộ với sổ sách của công ty, thủ pháp cực kỳ đặc biệt. Nếu như không phải cô đánh dấu thì những cơ quan có liên quan đều không thể nhìn ra.

Xí nghiệp Liễu Thị vì tội danh trốn thuế lậu thế bị niêm phong kiểm tra, lại cộng thêm vụ việc tòa cao ốc sụp đổ trước đây, danh tiếng của xí nghiệp Liễu Thị có thể nói là xuống dốc cực điểm.

Bộ phận tài vụ của xí nghiệp Liễu Thị rất hoang mang. Trong số bọn họ có người đã từng làm, thế nhưng ngạch số không hề lớn đến vậy, hơn nữa thủ pháp cũng hoàn toàn không giống với bọn họ.

Điều quan trọng là lợi nhuận hằng năm của công ty căn bản không hề nhiều như thế. Thế nhưng số tiền này cũng không phải là vô duyên vô cớ mà có, mỗi một khoản tiền đều có thể tra ra một số liệu hoàn chỉnh, từ công ty con trình lên đến công ty tổng xét duyệt.

Việc khiến người ta càng cảm thấy kỳ lạ đó chính là tất cả bản sao đều mất tích.

Thời gian là từ năm ngoái bắt đầu, vừa hay năm ngoái công ty cải cách, các bản sao chỉ có tổng công ty giữ, công ty con chỉ có bản điện tử.

Vốn lưu động của công ty không cánh mà bay, không một ai biết nó đã đi đâu.

Bộ phận tài vụ rơi vào tình trạng chó mèo cắn nhau, A nói là do B làm, B nói là do C làm, C lại nói là do A làm.

Thời Sênh đương nhiên sẽ không tự lấy dây buộc mình. Khi điều tra xác định được cô không hề biết sự tình, cũng không có bất kỳ chứng cứ nào chứng tỏ cô có liên quan, nên đã được thả về nhà.

Bởi vì chứng cứ đầy đủ, lý do thoái thác của những người khác hoặc là không có chứng cứ, hoặc là chứng cứ cũng không thể nào chèo chống được cách nói của bọn họ.

Xí nghiệp Liễu Thị bị phạt rất nặng, Liễu Thị tuyên bố phá sản.

Tất cả sự việc này diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi Diệp Phong đều không phản ứng kịp.

Nhiệm vụ của hắn thất bại một cách kỳ lạ.

Nhiệm vụ thất bại, Diệp Phong đương nhiên cũng phải chịu trừng phạt. Nhiệm vụ lần này thất bại, Diệp Phong bị khấu trừ ba nghìn điểm tích lũy.

Vốn dĩ điểm tích lũy đã rất khó kiếm, chớp mắt đã bị trừ ba nghìn, điểm của hắn lập tức âm luôn.

Chương 611

Thời Sênh không hề muốn mở công ty gì cả cho nên chỉ sắp xếp cho Hàn Hiểu công việc của một người trợ lý đời sống, dù sao thì cô cũng chỉ là một đồ bỏ đi của cuộc sống.

Hàn Hiểu không có hoài bão tham vọng gì, Thời Sênh trả lương cho cô còn nhiều hơn so với lương công ty trả, tất nhiên cô sẽ vui vẻ tiếp nhận.

Tuy rằng cô cũng không hiểu rõ, Thời Sênh đã phá sản rồi, tại sao vẫn có thể vung tay quá trán tiêu tiền như thế này.

Sênh phá sản: "..." Ông đây có rất nhiều tiền.

Trên các mặt báo ùn ùn đưa tin sự kiện này, mấy người chủ mua nhà đều nhận được tiền bồi thường thích đáng, không còn tiếp tục gây ồn ào nữa.

Thời Sênh ở nhà ăn không ngồi rồi kiếm tiền.

"Liễu tổng, chị mau qua đây mà xem." Hàn Hiểu đang phơi quần áo bỗng nhiên lớn tiếng gọi Thời Sênh.

Ánh mắt Thời Sênh di chuyển từ màn hình máy tính xách tay đến phía Hàn Hiểu đang đứng. Hàn Hiểu hăng hái nhìn cô vẫy vẫy tay.

Thời Sênh nghiêng đầu, bộ quần áo ngủ đang mặc trên người đầy nếp dúm dó, miệng còn đang ngậm một miếng bánh mì, nhìn bộ dạng có phần ngốc nghếch.

Thời Sênh đặt máy tính xách tay xuống, chậm dãi bước ra phía ban công, hướng theo bệ cửa sổ nhìn xuống dưới.

Xe sang, trai đẹp, hoa tươi.

"Là Diệp Phong, Liễu tổng, chị với Diệp Phong có quan hệ gì vậy? Chị đừng trách em nhiều chuyện, Diệp Phong không phải là người phù hợp với chị, người này vừa nhìn liên biết là loại phong lưu đa tình." Hàn Hiểu bình luận như thật.

Diệp Phong và cái người tên Lương Tình đó rất mập mờ, cô đã nhìn thấy mấy lần. Trước đây cô nói với Liễu tổng nhưng Liễu tổng nhất định không tin, mãi đến khi Liễu tổng tận mắt nhìn thấy mới chịu tin. Bây giờ không thể để cái tên trai bao này lừa gạt Liễu tổng thêm một lần nữa.

Diệp Phong ở bên dưới hình như đã nhìn thấy Thời Sênh, nhìn cô vẫy vẫy tay, khuôn mặt sắc nét đặt cạnh bó hoa hồng nổi bật, càng nhìn càng giống một tên trai bao.

Ngoại hình khá đẹp trai, đáng tiếc không có khí chất của người từ nhỏ đã được sinh ra trong một gia đình giàu sang, cao quý, khí chất này của hắn ta nếu tới cửa hào môn thì sẽ bị nghiền áptrong chớp mắt, nhưng mà người ta lại có có plug-in.

Khí chất có tốt đến mấy cũng không bằng người có plug-in.

Lại còn muốn theo đuổi ông, gan cũng to lắm đấy!

Thời Sênh quay người về chỗ cũ, Hàn Hiểu nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt không hiểu gì cả.

Đến lúc Thời Sênh quay lại, trên tay bưng theo một chậu nước, nhìn làn hơi nóng bốc lên giống như là nước cô đang đun để chuẩn bị nấu cơm.

Ý nghĩ này vừa mới lướt qua trong đầu, Hàn Hiểu liền nhìn thấy Liễu tổng nhà mình trực tiếp hắt chậu nước đó xuống bên dưới.

"A!"

Diệp Phong hét lên một tiếng thảm thiết, một chậu nước tuy rằng không hoàn toàn đổ hết lên người hắn ta, thế nhưng một nửa nước đã dội lên mặt và tay của hắn, trong phút chốc sưng đỏ một mảng lớn.

Bó hoa hồng ban nãy còn tươi tắn đẹp đẽ, lúc này cũng đang bốc lên hơi nóng.

Hàn Hiểu: "..." Liễu tổng chịu đả kích rồi sao?

Không phải, chậu nước nóng như thế hất xuống dưới, Diệp Phong sẽ không chết đấy chứ?

Hàn Hiểu vội vàng bám chặt vào lan can nhìn xuống bên dưới.

Nước không phải là nước sôi, lại ở khoảng cách xa như vậy, khi hất xuống nhiệt độ cũng đã giảm đi đáng kể rồi, trên người Diệp Phong cũng chỉ hơi sưng đỏ lên, nhìn có vẻ không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Lúc này Hàn Hiểu mới thở phào một hơi.

Diệp Phong che mặt, trừng mắt tức giận nhìn lên người đang đứng trên tầng. Bây giờ cô ta không còn gì nữa, lại còn dám kiêu ngạo với hắn như thế.

Liễu Sênh Ca, cô cứ chờ đó cho tôi!

Hắn nhất định khiến người phụ nữ này phải ngoan ngoãn tự nguyện hầu hạ thân dưới của mình.

Những lời nói hùng hồn đó của Diệp Phong còn chưa hô lên thì một đám đàn ông mặc quần áo bảo vệ từ phía khác rất nhanh chạy đến, bao vây xung quanh Diệp Phong.

"Tiên sinh, có một chủ nhà tố cáo anh quấy rối, mời anh ra ngoài." Một người bảo vệ nghiêm khắc lên tiếng.

Quấy rối...

Cô ta lại còn dám nói với bảo vệ là hắn đang quấy rối cô ta!

Liễu Sênh Ca, cô chơi đủ rồi đấy.

Diệp Phong trừng mắt hằm hằm nhìn Thời Sênh một cái, chịu đựng cơn đau mở cửa xe rồi lái xe rời khỏi đây.

...

"Liễu tổng, chị không sao chứ?" Hàn Hiểu dè dặt từng chút nhìn Thời Sênh.

Vừa rồi Liễu tổng thô bạo một lời cũng không nói, quả thật trông còn ngầu hơn so với lúc trước ở công ty.

"Chị có thể có chuyện gì được." Thời Sênh nắm tay trở vào phòng khách.

Hàn Hiểu nhắm mắt đuổi theo, "Liễu tổng, chị buông tay với Diệp Phong thật sao?"

Thời Sênh đặt mông ngồi xuống ghế sô-pha, cả cơ thể như lún vào trong chiếc sô-pha mềm mại, "Dân số mười tỷ người, tìm một người đàn ông vô cùng dễ, có gì đâu mà không buông được."

Liễu Sênh Ca từng thích hắn đã chết rồi.

Còn cô lại không phải là Liễu Sênh Ca.

Hàn Hiểu chớp chớp mắt. Lúc trước tình trạng của Liễu tổng không tốt như thế, chẳng phải chính là vì cái tên trai bao Diệp Phong này sao. Bây giờ chị ấy có thể buông tay, cô là người vui nhất.

Với năng lực của Liễu tổng, đợi thời trở lại không thành vấn đề.

"Liễu tổng buông được là tốt, cái tên trai bao Diệp Phong đó đâu có chỗ nào xứng với chị." Hàn Hiểu nói, trong lòng vui rạo rực, "Liễu tổng, em đi nấu cơm trước."

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, một tay chống cằm nhìn Hàn Hiểu đang tất bật trong bếp.

Khóe miệng Thời Sênh cong lên cười một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục chiến đấu với đống số liệu chi chít.

...

Thời Sênh không ngờ được Diệp Phong lại dẫn theo luật sư đến nhà cô.

Vết thương đó của Diệp Phong dù rất nhỏ nhưng vẫn cứ để bọn họ băng bó như xác ướp, giám định vết thương nói vết thương rất nghiêm trọng, giống như thêm một giây nữa là sẽ chết vậy.

"Diệp Phong, sao anh lại có thể vô liêm sỉ như vậy, vết thương của anh nghiêm trọng ở chỗ nào?" Hàn Hiểu nhìn thấy mấy thứ đó lập tức nổi khùng, "Anh như thế này chính là đang đi tống tiền người khác, tôi phải kiện anh."

"Hàn tiểu thư, xin đừng vội kích động." Biểu cảm của luật sư nghiêm túc, "Vết thương của Diệp tiên sinh là ở trên mặt, điều này làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hằng ngày của Diệp tiên sinh. Nói không chừng sau này còn có thể hủy hoại dung nhan, những khoản bồi thường này đều là có căn cứ."

Diệp Phong thong dong ngồi bên cạnh luật sư. Thời Sênh nãy giờ vẫn cúi đầu nhìn máy tính, căn bản không nhìn thấy hắn ta, trong lòng Diệp Phong không tránh khỏi giận sôi gan.

"Thật là vớ vẩn." Hàn Hiểu ném tập giấy tờ lên người luật sư, tức giận nói: "Ông tưởng tôi chưa từng học qua luật pháp hả?"

Với vết thương nhỏ của Diệp Phong, bọn họ cùng lắm là bồi thường vài vạn tiền thuốc thang, nhưng cái gã luật sư khốn nạn này lại còn bắt bọn họ bồi thường những năm trăm vạn, đầu óc có phải bị đần độn rồi không.

Gã luật sư sớm đã có sự chuẩn bị, lại lấy ra một tập giấy tờ khác, "Hàn tiểu thư, những khoản bồi thường này không phải chỉ là chi phí thuốc thang của Diệp tiên sinh mà còn có xe của Diệp tiên sinh. Chiếc xe đó là loại phiên bản giới hạn, bởi vì hành động của Liễu tiểu thư, chiếc xe đó hiện giờ phải gửi trở về nhà máy sửa chữa, phí sửa chữa rất lớn. Năm trăm vạn đã là số tiền bồi thường sau khi Diệp tiên sinh đã giảm bớt cho hai người."

Hàn Hiểu tức tốc lật tập giấy tờ đó ra xem, đọc nhanh như gió lướt qua một lượt, từng điều từng khoản được liệt kê rất rõ ràng, không hề thiếu sót.

Lúc này Hàn Hiểu mới có chút hoảng nhìn về phía Thời Sênh, nhiều tiền như thế này, bây giờ bọn họ biết kiếm đâu ra tiền để đền đây?

"Một chậu nước đã có thể làm cho xe của anh phải gửi về nhà máy sửa chữa, chiếc xe đó của anh là đạo cụ biểu diễn à?" Thời Sênh ngẩng đầu lên, lên tiếng giễu vợt, "Xe tốt thì đến bị va đập cũng không sợ, xe của anh sao lại dễ hỏng như thế?"

Thời Sênh nói câu này không hề có một chút khách sáo nào, suýt chút nữa đã nói là anh ta mua đồ giả ở bên ngoài.

"Liễu tiểu thư, ở đây có hóa đơn sửa chữa, cô có thể đi điều tra." Gã luật sư gấp gáp mở miệng trước mặt Diệp Phong.

Thời Sênh gập máy tính xách tay lại, vẻ mặt thản nhiên, "Nếu các người đã dám mang đến đây, vậy thì chắc chắn đã thu xếp xong xuôi ổn thỏa mọi việc, tôi phải lãng phí sức lực đi điều tra cái đó làm gì."

Sắc mặt gã luật sư không đổi, "Không cần biết Liễu tiểu thư có chịu thừa nhận hay không, tất cả những chứng cứ này đều có hiệu lực. Nếu như Liễu tiểu thư không chịu bồi thường vậy thì chúng chỉ đành gặp nhau tại tòa án."

Chương 612

Thời Sênh nhìn gã luật sư tỏ ý ông ta cứ tiếp tục nói.

Gã luật sư hắng gọng, ánh mắt không tự nhiên mà di chuyển nhìn ra hướng khác, dừng lại ở bên cạnh, "Liễu tiểu thư, tôi cũng biết hoàn cảnh hiện giờ của cô. Thế nhưng khoản tiền này đã là kết quả mà Diệp tiên sinh tự mình đứng ra chịu trách nhiệm một phần. Nếu như cô thực sự không còn cách nào khác, có thể lấy căn nhà này của cô mang ra thế chấp......"

"Ông nói cái gì!" Hàn Hiểu không nhịn được mà gào lên, "Các người chính là nhằm vào căn nhà này của Liễu tổng mà đến đây đúng không?"

Hiện giờ Liễu tổng chỉ còn lại mỗi một căn nhà này, vậy mà cái tên trai bao Diệp Phong lại còn muốn bắt Liễu tổng không có nhà để về.

"Sênh Ca, anh cũng không muốn tuyệt tình như vậy, là em khiến anh quá thất vọng." Khuôn mặt Diệp Phong bị quấn băng kín mít, không thể nhìn ra biểu cảm của hắn như thế nào.

Bắt cá hai tay, anh còn dám mở mồm ra nói à!

Da mặt cũng dày thật đấy!

"Tiền thuốc thang đúng không?" Thời Sênh nhếch mép để lộ một cái nhìn khinh bỉ, nụ cười u ám, "Bà đây không có gì, chỉ có tiền."

Thời Sênh túm chặt Diệp Phong rồi ném hắn ra khỏi sô pha.

"Liễu tiểu thư." Gã luật sư kinh hãi, "Cô còn muốn đánh người nữa sao? Việc này sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự!"

"Liễu tổng!" Giọng nói kinh hãi của của Hàn Hiểu trùng lặp với giọng nói của gã luật sư. Liễu tổng, sao chị lại muốn đánh là đánh vậy, nếu lỡ như thật sự làm người ta bị thương rồi chúng ta sao có thể đền nổi đây!

Thời Sênh đạp một cái vào sống lưng Diệp Phong rồi vặn tay hắn ta ra phía sau lưng. Mặt Diệp Phong dán xuống nền nhà lạnh như băng, đau đớn khiến hắn ta bắt đầu kêu oai oái.

Có lẽ hắn ta không thể ngờ được Thời Sênh sẽ bất ngờ ra tay, không có cách nào phòng bị.

"Yên tâm, tôi sẽ không đánh vào những bộ phận quan trọng, cùng lắm là đền thêm chút tiền là xong." Thời Sênh nhìn gã luật sư hơi mỉm cười.

Cảm ơn tổng giám đốc xinh đẹp đã chăm chỉ tập luyện thể dục.

Gã luật sư vừa nghĩ sẽ bước lên phía trước liền sững lại. Ông ta không muốn thừa nhận bị ánh mắt của một người phụ nữ làm cho sợ hãi.

Thế nhưng cơ thể của ông ta lại hoàn toàn không nghe theo sai bảo, giống như bị trúng tà.

Cả một gian phòng khách chỉ có tiếng gào thét của Diệp Phong. Thời Sênh đánh xong liền xách Diệp Phong đi sang phía bên kia của căn phòng.

Đến khi gã luật sư và Hàn Hiểu đuổi kịp, bọn họ chỉ nhìn thấy một góc áo của Diệp Phong từ ban công rơi xuống.

"Rầm!"

Bên dưới có âm thanh vật gì đó rơi xuống nước rất lớn.

Thời Sênh tựa người vào ban công, khuôn mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên.

Trong lòng cô vẫn đang xuy xét, nếu nam chính chết đuối thì chắc không phải là lỗi của cô.

Đúng vậy, Diệp Phong không biết bơi, lại cộng thêm sự việc lần trước hắn ta bị rơi xuống sông nên giờ lại càng thêm sợ nước.

Gã luật sư như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng chạy xuống tầng dưới. Nhà của Thời Sênh ở vị trí không cao, bên dưới là một bể bơi, lúc này trong bể bơi không có một bóng người.

Thế nhưng, khi gã luật sư vừa xuống bên dưới thì phát hiện Diệp Phong đã được người khác cứu lên. Một cô gái trẻ đang nằm bò trên người hắn ta làm hô hấp nhân tạo.

Diệp Phong được đưa đến bệnh viện, lần này mới thật sự phải quấn băng như xác ướp.

...

"Liễu tổng, liệu có chuyện gì xảy ra không?" Tiếng còi xe cứu thương gào rú từ bên dưới vọng lên, từng âm thanh cứ thế chui vào trong tai của Hàn Hiểu, kinh sợ khiến tâm trạng cô không yên.

"Nếu có chuyện gì xảy ra cũng không cần em phải đứng ra gánh trách nhiệm, em sợ cái gì." Thời Sênh vỗ vỗ vai của Hàn Hiểu, "Đi xem xem căn hộ nào tốt một chút, chứng ta đổi nhà khác."

Dựa vào tính cách có thù nhất định phải trả của Diệp Phong, hắn ta sẽ tự mình ra tay mà sẽ không lựa chọn báo cảnh sát.

Để phòng tránh việc sau này ngày nào cũng phải nhìn thấy cái tên luôn cho mình là nhất đó thì chuyển nhà là rất quan trọng.

"Liễu tổng..." Tiền ở đâu ra?

Bây giờ chị đã phá sản rồi đấy, được chưa? Không phải nói chuyển là có thể chuyển, chúng ta phải tiết kiệm sau đó tập trung đợi thời trở lại.

"Vấn đề về tiền không cần lo lắng, em cứ đi xem là được."

Hàn Hiểu: "..." Cho dù có phá sản, Liễu tổng vẫn là tổng tài bá đạo.

Không, hình như còn ngang ngược hơn cả ngày trước!

Người này so với vị tổng giám đốc phá sản mà cô biết có chút không giống nhau...

Nhìn mấy người tổng giám đốc phá sản khác, có ai mà không uể oải lếch thếch, trong một đêm đang ở thiên đường bỗng chốc rơi xuống địa ngục, cuộc sống mơ mơ màng màng, cam chịu sa ngã, căm hận cả thế giới.

Tổng giám đốc nhà cô thì lại hoàn toàn bình thường. Đừng nói là vì chuyện phá sản mà ăn không ngon ngủ không yên, chị ấy đến cau mày còn không thấy cau một cái nào.

Tất nhiên cũng không nói đến việc đợi thời trở lại, cảm giác như mỗi ngày chị ấy đều đang ăn không ngồi rồi...

Thật không ngờ Liễu Tổng lại là một người như thế này.

Đến khi Hàn Hiểu xách túi ra ngoài, cô mới phản ứng lại, việc mà cô vừa hỏi không phải là về việc của cái tên trai bao Diệp Phong đó sao?

...

Hàn Hiểu sợ trong tay Thời Sênh không có nhiều tiền nên khi đi tìm nhà cô cố gắng hết sức tìm mấy căn hộ giá cả phải chăng.

Kết quả là tìm mấy căn liền đều bị Thời Sênh thẳng tay gạt bỏ.

Có một hôm, Thời Sênh cầm về một cuốn tạp chí, ném "phịch" một cái xuống trước mặt Hàn Hiểu, chỉ vào phần bất động sản hiệu quả được thêm bên trên "Nơi này đi."

Hàn Hiểu lên từng cơn đau thắt tim, khóc không ra nước mắt, "Liễu tổng, cái nhà này một căn cũng hơn nghìn vạn, chúng ta..." Không mua nổi!

Hai tay Thời Sênh chống lên mặt bàn, hơi nghiêng về hướng Hàn Hiểu đang đứng, khóe mắt khẽ hếch lên, gương mặt xinh đẹp chất chứa đầy ngang ngược.

Tim Hàn Hiểu bỗng nhiên đập rất nhanh, không kìm chế được phải tựa người về phía sau.

Thời Sênh chăm chú nhìn Hàn Hiểu, giọng nói như mang theo vài ý cười, "Còn nhớ số vốn lưu động không cánh mà bay của xí nghiệp Liễu Thị không?"

Trái tim đang đập cuồng loạn của Hàn Hiểu đột nhiên dừng lại, những lời cô sắp nói ra chính là cảm giác cô không thể nào chịu đựng được.

Thời Sênh khẽ lướt ngón tay qua tai cô, đến khi dừng lại trước mặt, ở giữa những ngón tay trắng ngần kẹp một cái thẻ màu vàng nhạt, "Chúng ta không thiếu tiền, ngoan, đi mua nhà."

Hai má Hàn Hiểu bỗng đỏ ửng.

Mãi một lúc lâu sau Hàn Hiểu mới có phản ứng, hai má đỏ bừng nhìn vô cùng đang yêu.

"Liễu tổng, chị điều chuyển hết vốn ra ngoài rồi sao?" Hàn Hiểu cảm thấy giọng nói của mình đang run rẩy.

Vốn lưu động của xí nghiệp Liễu Thị không hề ít, số tiền lớn như thế, muốn điều chuyển ra ngoài, nói thì dễ chứ làm thì mới khó làm sao?

Mấy người đó điều tra lâu như thế đều không biết khoản tiền này đã đi đâu mất, quả thực giống hệt như một sự kiện thần bí.

"Đúng vậy." Thời Sênh đứng thẳng người.

Hàn Hiểu: "..." Tổng giám đốc của tôi lợi hại quá, rốt cuộc chị đã làm thế nào mà chuyển được ra ngoài vậy.

Thời Sênh hỏi lại: "Em có nghĩ chị làm như vậy là phạm pháp không?"

Màu đỏ ửng trên khuôn mặt Hàn Hiểu nhạt dần, trầm lặng một lúc rất lâu cô mới chầm chậm trả lời: "Liễu tổng, nếu chị đã chịu nói với em chuyện quan trọng như thế này, em nhất định sẽ giữ kín bí mật này."

Thời Sênh nhún nhún vai, thái độ như không có gì quan trọng, thâm chí gương mặt còn lộ ra vài phần kiêu căng ngạo mạn, "Cho dù em có nói ra ngoài thì cũng chẳng sao, ai tin được chứ?"

Những lời nói hùng hồn mà Hàn Hiểu vừa chân thành chuẩn bị, bị câu nói này của Thời Sênh chẹn họng khiến cô không thể nói nên lời.

Đến bằng chứng đích thân Thời Sênh nói ra cô đều không có, nếu thật sự muốn nói ra ngoài quả thực sẽ không có ai tin.

Hàn Hiểu rất hiếu kỳ Thời Sênh đã làm như thế nào, thế nhưng biết rõ việc này không phải là việc mà cô có thể hỏi nên đành cam chịu số phận đi mua nhà.

Một căn nhà giá hơn một nghìn ba trăm vạn.

Tờ quảng cáo bán nhà này đơn giản đến thô bạo...

Bách Niên quang cảnh, Bách Niên Cư.

Dù sao thì Hàn Hiểu cũng không hiểu, từ ngữ trên tờ quảng cáo này ngoài nói cho cô biết nơi này có tên gọi là Bách Niên Cư ra thì chẳng có tác dụng gì nữa.

Còn những phương diện khác, môi trường thực sự rất tốt, "quạ chiều đậu nhánh đằng khô, cầu in bóng nước bên bờ nhà ai"... Nhầm! Mỗi tầng trong căn biệt thự nhỏ đều giống như đang chìm ở giữa núi rừng, hoa tươi đua nở, ý xuân dạt dào. Bảo vệ nói khu vực này sử dụng hệ thống an ninh tiên tiến nhất hiện nay.

Hàn Hiểu nhìn khoảng đất mênh mông không nhìn thấy giới hạn trước mắt...

Không hiểu một địa bàn rộng lớn như thế này, phải dùng đến bao nhiêu người mới có thể trông coi được.

Thế giới của người giàu thật khó hiểu.

Đợi Hàn Hiểu làm xong tất cả thủ tục, Thời Sênh xách túi vào ở, căn hộ trước đó cô sống cứ thế bán thẳng.

Chương 613

Kể từ khi chuyển đến Bách Niên Cư, Hàn Hiểu phát hiện tổng tài nhà mình càng ngày càng rảnh rỗi không có việc gì làm. Cả một ngày chỉ có ăn xong rồi uống, uống xong rồi đi vệ sinh, đi vệ sinh xong rồi ngủ, giống y hệt cách sinh hoạt của một người già đang ở thời gian nghỉ ngơi vậy.

Có mấy lần Hàn Hiểu thử hỏi mấy câu hỏi, muốn nghe ngóng xem Thời Sênh rốt cuộc định khi nào mới chuẩn bị làm lại, thế nhưng cô căn bản còn chưa hỏi thì đã bị chuyển sang chủ đề khác.

"Liễu tổng, em nhặt được một chú chó ở bên ngoài." Hàn Hiểu vừa bước vào nhà đã oang oang giọng.

Thời Sênh hé cuốn sách trên mặt ra, ánh mắt mơ màng nhìn ra phía cửa chính, là một chú chó giống Samoyed lông màu trắng tinh như tuyết, mới chỉ là một chú chó con.

Hàn Hiểu dắt chú chó vào trong, vẻ mặt tỏ vẻ rất thích thú, "Chú chó con này đáng yêu quá, trước giờ em vẫn muốn nuôi một con, nhưng mà không có thời gian."

"Mấy con chó trong khu này mà cô dám nhặt về lung tung à?" Thời Sênh lại che cuốn sách lên mặt, "Chủ của nó đến tìm, cô cứ ở đấy mà chờ đền tiền đi!"

Những người sống trong khu này không phải người có tiền của thì sẽ là người có quyền. Chó ở trong khu này, nhất định là được người ta nuôi.

"Em đã hỏi bảo vệ rồi, bọn họ cũng không biết là chó của ai." Tất nhiên Hàn Hiểu sẽ không lỗ mãng, liều lĩnh như thế, "Em đã nói với bảo vệ, nếu chủ nhân của nó đến tìm thì cứ đến đây tìm em."

Hàn Hiểu có lẽ thực sự thích chó, cô chơi cùng với con chó giống Samoyed đó vô cùng vui vẻ.

Mãi đến tối cũng không thấy ai đến tìm, Hàn Hiểu không yên tâm gọi điện cho bảo vệ, phía bảo vệ nói cũng không thấy ai đến hỏi cả.

[Nhiệm vụ phụ tuyến: Trái tim thiên sứ]

Thời Sênh: "..."

Trái tim thiên sứ là cái quái gì vậy?

Shit thật!

Đây không phải là loại truyện đô thị nam tần sao? Tại sao lại chuyển kênh vậy!

Chẳng lẽ là nam chính có một người phụ nữ thực chất là một thiên sứ? Thế này thì quá trâu bò rồi!

[...] Ký chủ tưởng tượng nhiều thật, [Trái tim thiên sứ, còn có tên là 'Curse', là một viên kim cương rất nổi tiếng trong thế giới này, nhiệm vụ của ký chủ là lấy được nó.]

"Tại sao?" Nhiệm vụ phụ tuyến lần này lại còn muốn ông đây lấy viên kim cương đó sao? Cái thứ đó còn không thể ăn, để vào không gian còn chiếm thêm vị trí, trong không gian của cô còn đang có một đống kim cương quái đản kỳ dị kia kìa.

[... Và phá hủy nó.] Hệ thống bổ sung thêm một câu.

Thời Sênh chớp chớp mắt, "Cái này có thể được."

[...] Biết ngay là ký chủ vẫn là có hứng thú với mấy việc như việc đi phá hủy này.

Trái tim thiên sứ, cái tên này sao lại có chút quen tai thế nhỉ?

"Thẩm tra số liệu trái tim thiên sứ."

[...] Không, tôi từ chối.

Thế nhưng Hệ thống vẫn là không khống chế được mình mà bắt đầu đọc vanh vách, [Trái tim thiên sứ, được sản sinh từ biển Lệ Phi Á sâu thẳm, được nhà điêu khắc nổi tiếng Carr John trải qua suốt bảy năm một mình điêu khắc, mài giũa đánh bóng mà tạo thành. Bởi vì màu sắc hiếm thấy, hình dáng đặc biệt, nên được giao cho tên gọi trái tim thiên sứ... Trái tim thiên sứ đã qua tay nhiều người ở nhiều các quốc gia khác nhau, thế nhưng bất cứ ai khi có được nó đều bị nguyền rủa, cho nên nó còn được gọi là 'Curse'.]

Viên đá quý bị nguyền rủa sao?

Nhưng mà sao lại muốn bổn cô nương làm cái nhiệm vụ này?

Có liên quan gì đến mi sao?

[Nhiệm vụ này có liên quan đến nam chính.]

Hệ thống tiếp tục không thể khống chế được mà giải thích, nó rất muốn im miệng lại thế nhưng lại không thể làm được.

Hu hu hu, chủ nhân, người mau về đây, ký chủ sắp chơi tôi hỏng tới nơi rồi.

"Quan hệ như thế nào?"

[...] Hệ thống nhẹ nhõm thở phào một hơi, câu hỏi này phải cần đến quyền hạn cao hơn mới có thể trả lời.

Mãi một lúc lâu vẫn chưa thấy Hệ thống trả lời, Thời Sênh văng vẳng nói một câu, "Trở về phải chỉnh sửa lại mới được."

[...] Không, ký chủ, cầu xin cô hãy tha cho tôi!

...

Thời Sênh với Hệ thống trao đổi xong, Hàn Hiểu vẫn ôm chó chơi cùng nó.

Thời Sênh lôi cái máy tính về phía mình lại bắt đầu lạch tạch gõ.

Trái tim thiên sứ... Trái tim thiên sứ...

"... Tin đồn cuối cùng là được cất giữ tại hoàng thất của nước C." Tin tức trên mạng liên quan đến trái tim thiên sứ chỉ có bấy nhiêu đây, "Nước C?"

Cái quái quỷ gì thế này!

"Liễu tổng, chị đang nói gì thế?" Hàn Hiểu không nghẽ rõ Thời Sênh đang nhắc tới gì, tò mò hỏi một câu.

"Không có gì." Thời Sênh lắc đầu.

Hàn Hiều hoài nghi vuốt vuốt chú chó Samoyed, đúng lúc này chuông cửa đột nhiên reo lên.

Hàn Hiểu ra mở cửa, chú chó Samoyed chạy theo sau cô. Cửa phòng vừa mở ra, chú chó Samoyed này liền gâu gâu hai tiếng rồi chạy ra ngoài.

Thời Sênh vốn dĩ không chú ý đến, ai ngờ bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng cãi nhau om sòm, âm thanh càng lúc càng gần. Hàn Hiểu bị ai đó đẩy một cái, cả người cứ thế ngã nhào xuống cửa, làm cánh cửa bật mở.

Thời Sênh bước vài bước qua đó, một cô gái trẻ trang điểm tinh tế đang đứng bên ngoài cửa, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh, trông có vẻ xinh đẹp ngây thơ.

"... Đây chẳng phải là Liễu Sênh Ca sao?" Cô gái trẻ đó vừa mở miệng thì cái xinh đẹp ngây thơ ấy ngay lập tức biến mất không còn tung tích, chỉ còn lại giọng điệu chanh chua khinh khỉnh, "Lại còn có thể ở được đây, không biết là đã được kẻ nào bao nuôi nữa?"

Thời Sênh đỡ Hàn Hiểu đứng dậy, ánh mắt lướt qua một lượt từ trên xuống dưới cô gái trẻ đó, khóe miệng hơi vểnh lên, "Tiêu Linh Lung."

Cô tiểu sư muội ngây thơ của Diệp Phong.

Tiêu Linh Lung biết nguyên chủ và Diệp Phong ở bên nhau, trước giờ vẫn luôn ghen ghét đố kỵ với nguyên chủ.

Khuôn mặt Tiêu Linh Lung vô cùng nhanh thoáng qua một sự thù ghét. Cô ta đứng thẳng người, khẽ hừm một tiếng, "Quả nhiên là chủ như thế nào sẽ nuôi một người hầu như thế ấy, lại còn dung túng cô ta ăn trộm Tuyết Tuyết nhà tôi, giáo dục của cô ở đâu rồi?"

Hàn Hiểu giải thích, "Tiêu tiểu thư, tôi đã nói rồi, chó nhà cô tự đi lạc. Tôi đã nói với mấy anh bảo vệ rồi chứ không hề trộm chó của cô."

Việc này, nếu như đổi thành một người khác không có mâu thuẫn gì với Thời Sênh, mọi người chỉ cần giải thích một câu là đã có thể bỏ qua.

Chẳng hiểu sao lại đi gặp phải Tiêu Linh Lung.

"Nói hay lắm, sao cô không đưa chó của tôi về trả lại tôi?" Tiêu Linh lung cười khẩy, "Có phải đến tiền lương Liễu Sênh Ca cũng không thể trả cho cô, bắt cô đi trộm Tuyết Tuyết của tôi không. Nếu thiếu tiền đến nỗi như vậy, bổn tiểu thư đây có thể ủng hộ các người một chút."

Hàn Hiểu buồn rầu, nếu biết trước chủ nhân của chú chó này là một người như thế này, có đánh chết cô cũng sẽ không nhặt nó về nhà.

"Còn nói linh tinh nữa có tin là tôi sẽ lột da cô không." Thời Sênh bỗng nhiên nổi quạu hung dữ.

Gương mặt chị đại một khi đã nổi quạu hung dữ thì nhất định sẽ làm người khác sợ hãi.

Cả người Tiêu Linh Lung lùi về phía sau một bước, "Cô... Liễu Sênh Ca, cô không có cái gì cả, bây giờ còn phải bám nhờ đàn ông, cô có cái gì mà ở đây hung hăng càn quấy, vẫn còn coi mình là tổng giám đốc của Liễu Thị nữa sao?"

Nói đến vế sau, giọng nói của Tiêu Linh Lung lại càng lớn.

Bây giờ cô ta không còn là một vị tổng giám đốc được người người ca ngợi nữa, tại sao cô phải sợ cô ta!

Người trong nhà lúc nào cũng mang cô ra so sánh với Liễu Sênh Ca, đến giờ há chẳng phải đã xuống dốc rồi sao!

Trong cái vòng luẩn quẩn của thiên kim tiểu thư này, Liễu Thời Sênh là xuất sắc nhất.

Một người quá hoàn hảo ắt sẽ dẫn đến nhiều thù hận, Liễu Sênh Ca chính là thuộc vào loại người như vậy.

Ngoại trừ đàn ông, đám thiên kim không thích Liễu Sênh Ca có tới một đống.

Thế nhưng bây giờ đã khác rồi.

Cô ta không còn là một Liễu Sênh Ca quyền lực mạnh mẽ nữa, cô ta đã phá sản, cô ta đã xuống dốc.

Tiêu Linh Lung đứng thẳng tắp, không hề sợ sệt đối diện với Thời Sênh.

Bám đàn ông cái ông nội nhà cô ấy!

Nhìn bổn cô nương như thế này, vừa nhìn một cái là có thể nhìn ra là một đại ca chuyên đi bao nuôi đàn ông đấy được chưa! Thiểu năng!

Bàn tay Thời Sênh nãy giờ để ở phía sau dần dần lộ ra, ánh sáng lạnh lướt qua đáy mắt của Tiêu Linh Lung, một cái ớn lạnh từ gót chân đột nhiên lan chạy toán loạn, rồi dồn thẳng lên đầu.

Thời Sênh giơ tay định chém xuống, sắc mặt Tiêu Linh Lung thay đổi rất nhiều, quay người vừa chạy vừa gào thét, "Liễu Sênh Ca, cô là đồ điên."

Chú chó Samoyed không hề chạy theo Tiêu Linh Lung nằm sạp dưới mặt đất phát run cầm cập, trong miệng còn phát ra tiếng thút thít rên rỉ.

Có lẽ là bị thiết kiếm dọa làm cho sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info