ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

583-587

LittleZiZi14

Chương 583

Thời Sênh nhìn về phía đội ngũ kia, không có gì bất ngờ khi nhìn thấy nữ chính đại nhân. Cô ta đứng cạnh một người phụ nữ đang ôm con, không biết hai người đang nói chuyện gì nhưng nhìn rất thân mật.

Người phụ nữ kia chắc là vợ hiện tại của Hàn Dự.

"... Bọn họ đã quyết định đi cùng quân đội, nhưng phải giao nộp vật tư." Chúc Phong báo cáo lại tình hình cho Cảnh Chỉ, "Cảnh thiếu, chúng ta làm gì đây?"

"Tự mình đi." Thời Sênh quay đầu ném một câu, "Các anh muốn bị người khác quản lý à?"

Chúc Phong không nhìn Thời Sênh. "Vũ khí của chúng ta không nhiều lắm, nơi này còn cách căn cứ Diệu Quang rất xa, đi theo quân đội sẽ an toàn hơn."

Thời Sênh biết Chúc Phong hoài nghi mình, cô cũng không nói gì nữa, nhìn về phía nữ chính.

Hai người vừa rồi còn đứng đó đã không thấy bóng dáng, Thời Sênh tìm một vòng trong đám người mới thấy cô ta.

Mộc Hâm đang nói chuyện với ông Mộc, còn có cả bà thím Lý trước kia muốn cướp sữa của Thời Sênh nữa, nhìn không khí có vẻ căng thẳng.

Bởi vì có liên quan tới Mộc Hâm nên nhóm người của cô ta rất được người của quân đội quan tâm, vì thế bọn họ càng không kiêng nể gì mà hưởng thụ tất cả những tiện lợi do Mộc Hâm mang lại.

Lúc này lại càng quá đáng muốn Mộc Hâm đi đòi trái cây ở chỗ Hàn Dự.

Vừa rồi thím Lý thấy vợ của Hàn Dự có trái cây, còn cho Mộc Hâm một ít.

Kết quả, Mộc Hâm đưa trái cây ấy cho đứa cháu năm tuổi của mình, thím Lý tất nhiên không phục.

"Thím Lý, trái cây này là Hàn đội trưởng cho cháu, cháu làm gì có chứ." Sắc mặt Mộc Hâm cực kỳ kém.

"Vậy cháu đi xin thêm đi." Giọng điệu thím Lý như đang nói một chuyện rất hợp tình hợp lý, "Cháu của cháu có, sao Hổ Tử nhà thím lại không có?"

Đáy lòng Mộc Hâm nổi lên một cơn giận, ngữ khí không khỏi bướng bỉnh: "Nó là cháu của cháu, đương nhiên cháu sẽ cho nó. Thím là gì của cháu chứ?"

"Tiểu Hâm, sao con lại ăn nói như thế hả?" Ông Mộc lập tức quát lên một tiếng.

"Ba! Rốt cuộc ai mới là người thân của ba chứ?" Những người này không thân cũng chẳng quen, vì sao cô ta phải cho họ chứ?

Thậm chí còn bày ra cái vẻ cô ta phải cho bà ấy đồ là lẽ đương nhiên ấy, tại sao chứ?

"... Thím Lý cũng vì con mình thôi, mọi người giờ đều đang chạy nạn, có thể giúp một chút thì phải giúp." Ông Mộc ngập ngừng, "Trước kia không phải ba vẫn dạy con là làm người không được ích kỷ sao?"

Ích kỷ, ích kỷ?

Cô ta lấy ra bao nhiêu đồ như thế mà vẫn bị ông Mộc cho là ích kỷ ư?

"Hâm Hâm, trái cây này cho Hổ Tử ăn đi." Một người phụ nữ đem trái cây vừa rồi Mộc Hâm cho con mình tới đưa cho thím Lý, "Mọi người đừng cãi nhau nữa, không phải chuyện gì lớn. Dương Dương cũng không thích ăn trái cây."

Thím Lý cướp luôn trái cây đó, người phụ nữ ngượng ngùng thu tay lại, âm thầm kéo Mộc Hâm.

Thằng nhóc ôm đùi người phụ nữ nhìn thím Lý đút trái cây cho Hổ Tử bằng ánh mắt thèm thuồng.

Mộc Hâm tức mà không làm gì được.

Ông Mộc bảo vệ người ngoài còn hơn cả bảo vệ người nhà, giống như đó mới là người nhà của ông ta vậy.

"Chúng ta đi." Mộc Hâm không muốn tranh cãi căng thẳng với ông Mộc nên ôm Dương Dương đi tới một góc xa.

Thím Lý đắc ý nhìn theo thân ảnh của bọn họ, con nhóc con lừa đảo còn muốn đấu với cô ta ư?

Siêu thị của Mộc Hâm cũng có trái cây nhưng đều không phải loại thông thường, còn rất quý giá, cô ta không dám lấy ra.

Mộc Hâm kéo Dương Dương vào một góc không có người rồi mới lén lút lấy ra cho đứa bé ăn.

Đến khi cô ta đưa Dương Dương trở về thì ánh mắt lại vô tình nhìn tới một đội ngũ ở cách đó không xa, cả người không khỏi căng thẳng, ngón tay vô ý thức mà siết chặt lại.

Đến tận khi Dương Dương kêu đau, Mộc Hâm mới lấy lại tinh thần.

Đội ngũ bên đó không có nhiều người lắm, có đứng, có ngồi, ngồi ở giữa là một nam sinh mặc quần áo màu trắng, ánh lửa hắt lên sườn mặt hắn nhìn đẹp như một bức tượng điêu khắc.

Cảnh Chỉ.

Tim Mộc Hâm đập nhanh không dừng được.

Cô ta đưa Dương Dương trở về rồi cẩn thận tới gần nhóm của Cảnh Chỉ.

Thật ra cô ta không quen với Cảnh Chỉ. Cảnh Chỉ thậm chí còn không nhớ nổi tên cô ta.

Ngay đúng lúc Mộc Hâm tiến lại gần, một bóng người từ bên cạnh xe nhảy xồ ra, nghiêm túc hỏi: "Tìm ai?"

Mộc Hâm bị dọa nhảy dựng, trái tim vốn đang nảy lên không có quy luật nào càng đập nhanh hơn. Mộc Hâm không dám nói mình tìm Cảnh Chỉ, hai tay giơ về trước giải thích: "Tôi... Không có việc gì."

Hạ Thư đánh giá cô ta vài lần, cảnh cáo: "Không được tới gần chỗ này."

Mộc Hâm lúng túng gật đầu, thấy có người đi tới nên hoảng hốt rời đi.

"Ai thế?" Chúc Phong chỉ nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ thì hỏi một câu.

"Không biết." Hạ Thư lại ngồi lên xe.

Chúc Phong: "..." Hắn đáng sợ lắm sao? Sao nói với hắn mà cứ như đòi mạng thế?

...

Bởi vì Thời Sênh thuận miệng nói một câu kia nên Cảnh Chỉ hạ quyết tâm không đi cùng với bên quân đội.

Những người khác tất nhiên có chút ý kiến, bọn họ ít người, gặp ít xác sống thì còn tốt, nhưng nếu gặp thủy triều xác sống thì cực kỳ phiền toái.

Quân đội có vũ khí, đi theo họ là an toàn nhất.

Nhưng những người này dù có ý kiến thì cũng bị Cảnh Chỉ phủ quyết hết. Hắn cũng tỏ vẻ ai muốn đi cùng quân đội hắn sẽ không cản, cũng sẽ chia đều vật tư.

Những người này chần chừ hồi lâu, đi theo Cảnh Chỉ một thời gian rồi nên cũng có chút tình cảm đồng đội, cuối cùng không ai rời đi nữa.

Tan họp xong, bên cạnh đống lửa chỉ còn lại Thời Sênh và Cảnh Chỉ.

Không khí im lặng hơi quỷ dị.

"Chuyện đó..."

"Nghỉ ngơi sớm đi." Cảnh Chỉ đột nhiên đứng lên, vươn tay vò tóc Thời Sênh một chút rồi đi về phía bọn Hạ Thư.

Thời Sênh: "..." Lại dám trốn tránh cô?

Thời Sênh về toa xe, Chúc Phong đang ở đây, Diệp An ngồi cạnh hắn nhìn Diệp Nhiên.

Thời Sênh lập tức leo lên giường ngủ, giờ cô cần ngủ để bình tĩnh một chút.

Ngủ một mạch tới nửa đêm, Thời Sênh đột nhiên bừng tỉnh, trong xe rất tối, Thời Sênh có thể mơ hồ nhìn thấy Diệp An nằm ngủ ở gần đó, Chúc Phong ngồi ngay sau ghế lái.

Cảnh Chỉ không ở đây.

Thời Sênh xuống giường, tiến vài bước về phía Chúc Phong.

Từ khi mạt thế buông xuống, làm gì có ai dám ngủ say đâu, nên khi Thời Sênh tới gần một chút, Chúc Phong lập tức tỉnh lại, ngồi thẳng dậy, nhìn về phía cô hỏi: "Gì thế?"

Thời Sênh thuận tay lấy cái đèn pin ở bên cạnh, chiếu về phía bên cạnh hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Nhiên đỏ bừng, trên làn da tinh tế có thể thấy cả mạch máu nổi lên cực kỳ rõ ràng.

Chúc Phong kinh hãi, đưa tay sờ người Diệp Nhiên, ôn con bé lên: "Nóng quá!"

Cửa xe bị mở ra đột ngột, Cảnh Chỉ xuất hiện ngay cửa, thấy Thời Sênh bình yên đứng đó hắn mới thở phào một hơi, hỏi: "Sao thế?"

"Con bé nóng quá!" Chúc Phong như đang ôm một củ khoai lang nóng bỏng tay. "E là bị sốt cao tới hỏng mất. Chưa từng thấy thức tỉnh dị năng nào như thế này..."

Trước khi thức tỉnh dị năng thì thân thể thường nóng lên, nhưng đứa bé này trước đó chỉ ngủ li bì, giờ mới bắt đầu nóng lên.

"Đóng cửa."

Cảnh Chỉ lên xe, đóng cửa lại: "Sao lại thế này?"

"Tôi cũng không rõ lắm." Vú em Chúc tỏ vẻ trước khi đi ngủ vẫn còn bình thường, chỉ chợp mắt một lúc mà đứa bé đã trở nên nóng kinh hoàng.

Thời Sênh buồn bực, con nhóc này sao lại có vòng sáng của nữ chính thế này?

Cô nhanh chóng lôi ra ít đồ, dọn dẹp một không gian rộng ở trong toa xe, "Đứng sang bên cạnh, đừng chắn đường."

Cảnh Chỉ: "..."

Hắn yên lặng đứng dịch sang một bên, nhìn Thời Sênh dùng một chất lỏng màu đỏ vẽ lên trên sàn xe một đồ án kỳ quái.

Chương 584

Diệp An cũng bị đánh thức, xoa mắt ngồi xuống, thấy vài người đều đang vây quanh em gái mình thì trong lòng lập tức căng thẳng, nhảy xuống đi thẳng tới chỗ Diệp Nhiên.

"Em gái em bị làm sao thế?"

"Đừng động vào nó." Thời Sênh quát lên một tiếng.

Tay của Diệp An cứng lại giữa không trung, nhìn về phía Thời Sênh. Thời Sênh không ngẩng đầu lên, tiếp tục vẽ thứ đồ án kỳ quái mà họ không hiểu.

Hơi giống phù văn của đạo gia, rất phức tạp, ngòi bút của cô vẽ liền một mạch chưa từng đứt đoạn, vẽ thành một đồ án xiêu vẹo trên sàn xe.

Kết thúc công việc, Thời Sênh ném bút xuống, ra lệnh cho Chúc Phong, "Đem con bé tới đây, đặt vào giữa."

Thời Sênh nói những lời này xong thì người cũng đã nhảy xuống xe rồi.

Chúc Phong có cảm giác như đang ôm một quả cầu lửa, hắn lập tức làm theo lời Thời Sênh nói, đặt Diệp Nhiên vào giữa đồ án kỳ quái kia.

Cảnh Chỉ đứng bên cạnh xe, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đi vòng quanh xe, thả trên mặt đất những cục đá kỳ quái, sau đó lại nhanh chóng trèo lên.

Cô thở dài một hơi, "Diệp An, có thể con bé sẽ chết, nhóc phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Diệp An nhìn chằm chằm Thời Sênh, "Chị?"

"Chị sẽ cố hết sức."

Chúc Phong và Cảnh Chỉ không biết đây là tình huống gì, chỉ có thể sững ra ở đó nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh ngồi xếp bằng bên cạnh Diệp Nhiên. Cô không nghĩ tới uy lực của trái cây kia lại lớn như thế, vậy mà có thể khiến cho con nhóc con này trực tiếp Trúc cơ*...

*Trúc cơ: một cảnh giới tu tiên trong các truyện tiên hiệp

Quả thực là hố chết người ta rồi.

Người ta liều chết liều sống cũng không có cách nào Trúc cơ, con bé này ăn một trái cây thôi đã lập tức Trúc cơ rồi.

Đã như vậy, cô sẽ cố gắng hết sức bảo vệ con bé.

Nhưng khả năng thất bại cũng rất lớn.

Dù sao nó vẫn còn nhỏ quá.

"Dẫn nó ra khỏi đây, lấy chiếc xe này làm trọng tâm, trong vòng mười mét không cho bất kỳ ai tới gần." Thời Sênh chỉ vào Diệp An.

"Hề Hề?" Cảnh Chỉ lo lắng nhìn cô, hoàn toàn không biết em gái mình định làm gì.

Thời Sênh chớp mắt, "Em sẽ không sao. Anh còn chưa đồng ý với em, sao em có thể chết được chứ."

Cảnh Chỉ chỉ cảm thấy hai bên tai nóng bừng lên.

Chúc Phong hoàn toàn không hiểu họ đang nói cái gì, chỉ nhìn hai người với ánh mắt cổ quái, đầu mờ mịt, đây là tình huống gì vậy.

Cảnh Chỉ tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Đừng cậy mạnh."

Hắn tin tưởng cô.

Thời Sênh hơi nghiêng đầu, cánh môi lạnh vừa vặn in trên mặt hắn, thân mình Cảnh Chỉ chấn động một cái sau đó bối rối buông cô ra, nhảy xuống xe.

Chúc Phong không nhìn thấy động tác của Thời Sênh, thấy Cảnh Chỉ đột nhiên xuống xe, hắn cũng chỉ cảm thấy khó hiểu rồi kéo Diệp An đi theo.

"Chị, em gái em..." Diệp An bám vào cửa xe, không muốn rời đi, đáy mắt đã đầy một tầng nước.

"Nếu nhóc không đi, nó sẽ chết không thể nghi ngờ."

Diệp An nghe thế thì chỉ do dự thêm một chút rồi buông tay ra.

...

Toa xe cực kỳ yên lặng, đám người Cảnh Chỉ đứng ở bên ngoài, biểu tình cẩn trọng.

Thân mình nho nhỏ của Diệp An không ngừng run rẩy, tiếng nấc nghẹn trong đêm nghe cực kỳ đột ngột.

Hạ Thư đang gác đêm cũng vội chạy tới cạnh Chúc Phong, "Mọi người không ngủ được nên đứng hết ở đây làm cương thi đấy à?"

Hơn nửa đêm còn ra ngoài hết thế này, đúng là dọa người.

Chúc Phong còn chưa kịp trả lời Hạ Thư, chỉ thấy đột nhiên có ánh sáng bùng lên.

Ánh sáng đan xen lưu chuyển trên mặt đất rồi nhanh chóng hình thành nên một vòng ánh sáng ma pháp trận, toa xe ở trung tâm của pháp trận đó.

Mắt Hạ Thư hơi nheo lại: "Tụ linh trận?"

"Cậu nói cái gì?" Đáy mắt của Chúc Phong đầy ánh sáng rực rỡ, còn đang rung động thì lại nghe thấy câu nói này của Hạ Thư.

Hạ Thư lại kinh ngạc, "Tụ linh trận là thứ dùng để tụ tập linh khí. Ở trong đó... là Cảnh Hề?"

Tụ Linh trận? Là cái gì?

Chúc Phong hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể trả lời câu hỏi cuối cùng của Hạ Thư, "Cảnh Hề và Diệp Nhiên."

Hạ Thư đăm chiêu nhìn toa xe.

Vì ánh sáng càng lúc càng lớn nên những người ở gần đó cũng bắt đầu chú ý tới bên này.

Ánh sáng này giống như đèn pha trong đêm, cực kỳ chói mắt.

"Đi gọi bọn họ dậy." Cảnh Chỉ phân phó Chúc Phong, "Không cho người lại gần đây."

Hạ Thư phản ứng rất mau lẹ, nhanh chóng gọi mọi người dậy và bố trí vị trí của từng người.

...

Hàn Dự nghe được cấp dưới báo cáo nên lập tức đi qua, lúc này đã có rất nhiều người vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ vòng ánh sáng kia.

Người của Cảnh Chỉ đưa một chiếc xe khác tới chặn đường, ngăn trở tầm mắt của đám người đó nên không ai biết thứ gì đang sáng lên.

Mộc Hâm cũng đã tới, nhờ hảo cảm của mọi người mà cô ta giành được gần đây nên có thể tới cạnh Hàn Dự một cách dễ dàng.

"Đội trưởng Hàn?"

Hàn Dự hơi xoa cằm, "Cô Mộc."

Mộc Hâm tới nơi này, thấy Cảnh Chỉ ở bên kia thì rất lo lắng, hỏi: "Đội trưởng Hàn, có chuyện gì thế?"

"Không biết." Hàn Dự lắc đầu. "Lúc tôi tới thì đã thế này rồi."

Lúc ánh sáng yếu ớt thì mọi người đứng từ xa nhìn, chờ ánh sáng bùng lên, mọi người tới thì nơi này đã bị người vây lại rồi.

Cũng có người muốn đi tới xem nhưng có dị năng giả hệ thổ đã dựng tường đất, bốn xung quanh còn có người canh gác.

Mọi người không biết bên trong là gì, ai dám xông bừa lên chứ?

Bầu trời u ám lúc này càng thêm trầm thấp, không gian như nén lại, trong không khí oi bức lại có một luồng gió lạnh thổi tới.

Giây lát sau, gió lạnh biến thành cuồng phong, bụi cuốn mù mịt, mặt ai nấy đều bị bụi bám vào.

"Đùng đoàng..."

Một tiếng sét vang dội từ trời cao truyền tới, bầu trời đen kịt lúc này xuất hiện một vùng ánh sáng màu tím. Ánh sáng dần thay đổi. Sau đó một tia sét lớn xẹt qua bầu trời, như muốn xé rách không gian, mang theo khí thế mãnh liệt đánh lên vùng ánh sáng dưới mặt đất.

"Xoẹt xoẹt..." Sét như đánh lên một tầng phòng hộ, tán loạn như một chùm pháo hoa.

"Đùng đoàng..."

Tiếng đì đùng từ trên trời truyền tới không dứt, toàn bộ mặt đất như rung chuyển, tia sét thứ hai lại lập tức đánh xuống.

Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, hét lên chói tai rồi vội lùi về sau.

Hiện trường hỗn loạn.

Hàn Dự cho người ổn định trật tự, hắn đứng tại chỗ nhìn sang, những tia sét này đều có mục tiêu đánh xuống, chỉ rơi vào chỗ ánh sáng trắng kia, nhưng lại không thể xuyên qua màn sáng đó được.

Có tất cả chín tia sét, đến khi sét ngừng đánh, gió ngừng thổi, ngoại trừ âm thanh ồn ào náo động của đám người thì dường như chưa có gì phát sinh cả.

Ánh sáng chậm rãi mờ dần, cuối cùng trả lại cho toàn bộ không gian một mảnh tối tăm.

...

Trong toa xe, Thời Sênh nhìn thấy Diệp Nhiên đã tỉnh lại, đôi mắt ngập nước đang tò mò đánh giá xung quanh, biểu tình rất quỷ dị.

Con bé này tuyệt đối là đi cửa sau rồi.

Trúc cơ mà kéo tới tận chín đạo thiên lôi.

"Mi nha, muốn lên trời đúng không?" Thời Sênh cảm thán một tiếng, nhéo mặt nó một cái, "Vậy mà cũng không chết, mệnh dai thật đấy."

[...] những lời này có nên phiên dịch là: đại nạn không chết, tất được sống hạnh phúc cả đời? Ký chủ đang muốn nói thế phải không?

"A a!!!" Diệp Nhiên cầm lấy tay Thời Sênh, bàn tay nó nhỏ nhỏ, mập mập, mềm mềm.

Thời Sênh ôm Diệp Nhiên đứng dậy, thân mình đột nhiên lảo đảo một chút, đầu hơi choáng váng.

Mẹ nó, bị sét đánh muốn ngất rồi.

Cô cố gắng mở cửa xe đi ra ngoài.

Người bên ngoài đang nhìn về phía cửa xe, thấy cửa mở ra, tầm mắt mọi người đều dừng lại trên người cô.

Cảnh Chỉ bị Chúc Phong và Hạ Thư ngăn cản nên chỉ có thể cứng lại tại chỗ.

Chương 585

"Em gái." Diệp An là người chạy tới bên Thời Sênh đầu tiên.

Thời Sênh đưa Diệp Nhiên cho nó, Diệp An ôm lấy Diệp Nhiên như ôm lấy một cục vàng.

Cảnh Chỉ đẩy hai người kia ra, vọt tới trước mặt Thời Sênh, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt.

"Hề Hề."

"Vâng."

Cảnh Chỉ ôm lấy cô, hơi siết lại, giọng hơi khàn, "Sau này đừng làm những chuyện khiến anh lo lắng nữa."

Lúc sét đánh xuống, hắn cảm thấy trái tim của mình cũng như bị đánh cho vỡ tan tành.

"Vậy anh có thích em không?"

Thời Sênh cảm thấy hắn hơi cứng người, sau một lúc mới trả lời: "Anh thích em, như anh trai thích em gái."

Thời Sênh: "..."

Phượng Từ không yêu ta nữa!

Chia tay!

#Ký chủ lại cố tình gây sự#

"Hạ Thư, cậu không thấy Cảnh thiếu và Cảnh Hề có gì đó lạ lạ sao?" Chúc Phong nhỏ giọng hỏi Hạ Thư.

Hạ Thư liếc hắn một cái. "Tôi thấy cậu cũng lo lắng lúc lôi kiếp giáng xuống mà."

"..." Lôi kiếp là cái gì? Có ăn được không? "Cảnh thiếu hình như đã quá mức lo lắng cho Cảnh Hề rồi?"

"Thì bọn họ là anh em mà."

"Không phải kiểu lo lắng giữa anh trai em gái đâu." Chúc Phong vò đầu nửa ngày cũng không biết dùng từ nào để hình dung, hắn thực sự không có tí máu văn chương nào, "Vừa rồi cậu không nhìn thấy à? Nếu chúng ta không ngăn lại thì Cảnh thiếu đã lập tức vọt vào rồi."

"Trước đó cậu cũng đã nói rằng Cảnh thiếu rất quan tâm Cảnh Hề còn gì."

Chúc Phong: "..."

Đúng là Cảnh thiếu rất quan tâm tới Cảnh Hề, nhưng mà... hắn cứ cảm thấy có gì đó là lạ.

Nhất định là bởi vì cảm giác xa lạ mà Cảnh Hề mang tới cho hắn.

Chúc Phong lại vò đầu bứt tai, rốt cuộc phải làm sao để Cảnh Chỉ tin hắn đây, rằng Cảnh Hề này không còn là Cảnh Hề trước kia nữa?

"Cảnh thiếu rất rõ ràng trong lòng." Hạ Thư nhìn cái liền biết Chúc Phong đang nghĩ gì.

Chúc Phong trừng mắt nhìn hắn, rốt cuộc cậu là người của bên nào hả?

Hạ Thư nhìn thẳng vào hắn, tỏ vẻ "những gì tôi nói đều là sự thật, cậu trừng mắt cũng không có tác dụng gì đâu".

...

Động tĩnh vừa rồi lớn như thế, Cảnh Chỉ phải đi xử lý cục diện rối rắm này một chút.

Thời Sênh đi vòng quanh xe thu dọn những linh thạch mà cô bỏ ra để bày trận.

Mấy thứ này không phải chỉ dùng được một lần, còn có thể dùng cho những lần sau.

Đang chuẩn bị nhặt viên cuối cùng lên, một bàn tay đã giành trước lấy, nhặt linh thạch lên kiểm tra.

Thời Sênh hơi ngẩng đầu, Hạ Thư cầm viên đá trong tay, nhìn cô: "Cô là người tu tiên?"

Ngữ khí của hắn rõ ràng không phải câu hỏi mà là câu khẳng định, như đang trần thuật một câu chuyện có thật.

"Không phải." Thời Sênh cướp linh thạch lại, không cần linh lực để xác nhận Phượng Từ nữa, cô không có việc thì đi tu tiên làm quái gì, có bệnh chắc.

Rõ ràng Hạ Thư không tin, "Vậy tại sao cô biết tụ linh trận?"

"Không học cũng biết." Thời Sênh bỏ linh thạch vào lại trong hộp. "Thiên tài, có hiểu không?"

Hạ Thư: "..." Đột nhiên hắn lại hiểu được cảm giác của Chúc Phong mỗi lần bị hắn nhìn mà không nói gì như thế này.

Hắn nhìn Thời Sênh ôm một cái hộp chứa đầy linh thạch đủ các màu khác nhau, mắt hơi lóe lóe, nhưng không tiếp tục hỏi nữa.

Thời Sênh nhìn Hạ Thư rời đi, chớp chớp mắt.

Sao Hạ Thư này lại biết người tu chân?

Xem ra ở thế giới này cũng có người tu chân, hơn nữa thành tựu cũng không thấp, nếu không tại sao linh khí ở đây lại dư thừa như thế?

Tuy rằng không thể so được với các thế giới tu chân, nhưng so với những thế giới hiện đại cằn cỗi thì có thể nói linh khí ở thế giới này khá tốt rồi.

Thời Sênh thu thập mọi thứ, cẩn thận kiểm tra một lần, chắc chắn không để quên cái gì mới lại đi về phía địa phương ồn ào trước mặt.

Xe chặn đường đã được dời đi nhưng tường đất vẫn còn ở đó, lúc Thời Sênh đi tới, người trong đội ngũ đều nhìn cô với ánh mắt quỷ dị, cũng không có ác ý gì, chỉ là tò mò đánh giá, nghiên cứu mà thôi.

"Chúng tôi cũng không biết." Cảnh Chỉ đáp với vẻ lạnh lùng, "Đội trưởng Hàn, tôi chỉ có thể nói với anh thế thôi."

Hàn Dự biết đối phương chỉ trả lời cho có lệ, nhưng cấp dưới của hắn ở căn cứ đã báo, nói người này thực lực rất mạnh, không nên kết thù.

"Quấy rầy rồi." Hàn Dự hơi gật đầu, mang người rời đi.

Mộc Hâm chần chừ một chút, cuối cùng vẫn tiến lên nói chuyện: "Học trưởng Cảnh Chỉ, lần trước anh không sao chứ?"

"Cô là ai?"

Tuy rằng Mộc Hâm đã đoán được kết quả này nhưng trong lòng vẫn có chút đau đớn, cô ta là ai mà hắn cũng không nhớ sao?

"Cô Mộc?" Sau lưng có người đang gọi cô ta.

Mộc Hâm vội vàng nói một câu: "Em học cùng trường với anh, tên em là Mộc Hâm."

Cô ta nói xong liền đuổi theo đội của Hàn Dự.

Chạy được một quãng rồi, cô ta lại ngoái đầu nhìn về sau, thấy Cảnh Chỉ đang giúp một nữ sinh vuốt vuốt lại tóc với cử chỉ rất dịu dàng.

Cảnh Hề...

Đã tới đây rồi sao?

Trước kia, cô ta biết Cảnh Chỉ đối xử với Cảnh Hề rất tốt, trực giác của phụ nữ luôn rất nhạy, cô ta cảm thấy Cảnh Chỉ thích Cảnh Hề, không phải loại tình cảm giữa anh trai và em gái.

Nhưng loại tình cảm dị dạng này sao có thể tồn tại được chứ?

Mộc Hâm liếc mắt nhìn về bên đó một hồi lâu rồi quay trở về.

...

Hàn Dự trở lại phòng chỉ huy, mệt mỏi day day trán.

"Đội trưởng, chắc chắn hắn biết gì đó." Người bên cạnh Hàn Dự nói một cách tức giận.

"Hắn là Cảnh Chỉ." Hàn Dự bất ngờ phun ra một câu.

Những người khác đều khó hiểu, Cảnh Chỉ thì sao chứ?

"Căn cứ ở kinh thành..." Hàn Dự dừng một chút. "Đây là cháu trai của Cảnh lão tiên sinh."

Một đám người lập tức câm lặng.

Một hồi lâu sau mới có người lên tiếng, "Cảnh lão tiên sinh... hình như không có đời sau mà?"

Hàn Dự không ngừng day trán, "Cảnh lão tiên sinh có một đứa con trai, nhưng đứa con này làm kinh doanh. Cảnh lão tiên sinh không hay nhắc tới, tất nhiên các cậu sẽ không biết."

Chuyện này hắn cũng nhờ nghe cha mình nói mới biết được.

...

Hôm sau, vẫn còn một ít người bàn tán chuyện xảy ra đêm qua.

Nhưng đương sự không nói chuyện, bọn họ chỉ có thể suy đoán.

Sinh tồn rất khó khăn nên bọn họ cũng sẽ sớm quên chuyện này mà thôi.

Đội ngũ lại lên đường, nhóm của Cảnh Chỉ không đi cùng bên quân đội nhưng vì mọi người mang tâm lý cẩn thận nên lại đi theo phía sau họ.

Không phải giao ra vật tư mà vẫn có thể đi theo quân đội.

Đối với đoàn người đi theo phía sau, người bên quân đội hoàn toàn không có ý kiến gì. Nếu xác sống tới từ sau lưng thì kẻ gặp xui xẻo đầu tiên chính là những người đó thôi.

Người trong đội phát hiện Cảnh thiếu và Thời Sênh hình như có gì đó rất lạ, không khí quỷ dị tới mức làm họ không dám tùy tiện nói chuyện nữa.

Thời Sênh cũng rất buồn bực, giờ Cảnh Chỉ nói chuyện với cô tuy rằng vẫn dịu dàng như trước nhưng rõ ràng đã cố tình muốn kéo giãn khoảng cách rồi.

[Nhiệm vụ ẩn giấu: Sơn tê cốc ẩm] Thanh âm của Hệ thống đột nhiên bắn ra, [Mục tiêu nhiệm vụ: Cảnh Chỉ]

*Sơn tê cốc ẩm: ý chỉ cuộc sống ẩn dật

Giờ mới tung nhiệm vụ ẩn giấu! Ngươi giảm xóc cũng hơi lâu đấy!

Còn nhiệm vụ này nghĩa là gì?

Sơn tê cốc ẩm? Không còn việc gì nữa nên bắt bản cô nương vào núi ở à? Mẹ kiếp!

Cô không có quyền hạn xem số liệu tuyên bố nhiệm vụ nên không thể sửa đổi và xem xét nội dung cụ thể.

Hệ thống phun ra một câu này xong cũng hoàn toàn im lặng, hiển nhiên là nó sợ Thời Sênh.

Hiện tại nó chỉ muốn nằm gai nếm mật chờ chủ nhân về cứu nó. Nó tin tưởng chủ nhân mình mới là người lợi hại nhất.

Ký chủ, cô đừng có kiêu ngạo, chờ bản Hệ thống giết trở về thì cô sẽ phải khóc lóc xin tha.

Chương 586

Cảnh Chỉ vẫn luôn nhìn Thời Sênh, thấy vẻ mặt cô không vui thì hơi do dự, không biết có nên tới gần cô không.

Đúng lúc hắn đang rối rắm, Diệp An đã ôm Diệp Nhiên tới ngồi sát bên cô.

Cảnh Chỉ đành buông tha suy nghĩ tới bên cô, nhìn thấy Thời Sênh vừa bế Diệp Nhiên vừa véo má nó. Diệp Nhiên y y a a rất vui vẻ, bàn tay bé nhỏ không ngừng khua khoắng.

Trong đầu Cảnh Chỉ đột nhiên hiện ra cảnh tượng cô kết hôn rồi sinh con, sắc mặt hắn đột nhiên tối sầm lại, hoàn toàn không thừa nhận nổi.

Chỉ cần nghĩ tới cảnh cô và một người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, hắn chỉ hận không thể hủy diệt thế giới ngay lập tức.

Cảnh Chỉ bị ý niệm này dọa cho nhảy dựng, bối rối rời tầm mắt sang chỗ khác.

Bọn họ là anh em.

Sao hắn có thể có suy nghĩ hoang đường đó được?

Lúc ba mẹ mất đi đã căn dặn hắn phải chăm sóc thật tốt cho cô.

Cảnh Chỉ, sao mày lại có ý niệm xấu xa như thế trong đầu?

Cảnh Chỉ hít sâu một hơi, buộc mình phải nhìn đi chỗ khác, đưa mắt ra nhìn cảnh tượng bên ngoài khung cửa đang không ngừng thay đổi.

...

Cảnh Chỉ vì cố ý tránh Thời Sênh nên luôn ở cùng với nhiều người, Thời Sênh cũng không thể làm gì hắn.

Cho nên, ở trong mắt Chúc Phong, hắn nghĩ rốt cuộc Cảnh thiếu cũng nghe lời của mình, sinh ra nghi ngờ với Cảnh Hề.

Nhưng mà Hạ Thư lại cho hắn một ánh mắt khiến hắn không thể hiểu nổi.

"Sao càng ngày càng nóng như vậy?" Sở trường của Chúc Phong là chém gió, "Ông đây đã sắp thành thịt nướng mất rồi. Hạ Thư, cậu không nóng à?"

Chúc Phong quay đầu nhìn thấy Hạ Thư vẫn còn mặc một cái áo khoác thì không khỏi trừng mắt. Hiện tại hắn chỉ hận không thể cởi sạch, vậy mà con hàng bên cạnh mặt vẫn không đổi sắc mặc thêm một chiếc áo khoác lên người.

Lại nhìn Cảnh thiếu, vẫn là quần áo sạch sẽ, tay áo hơi xắn lên quá khuỷu tay, để lộ ra một chiếc đồng hồ đắt tiền.

Nhưng mà hai người này lại không hề ra chút mồ hôi nào, thực không khoa học.

"Lòng yên tĩnh sẽ tự nhiên thấy mát."

Chúc Phong trừng Hạ Thư, "Nóng như thế này, cậu bảo tôi làm sao tĩnh nổi?"

Hạ Thư bình tĩnh nhìn về phía Thời Sênh.

Chúc Phong nhìn sang lập tức nghẹn họng, lũ quái vật này.

Thời Sênh hai tay khoanh trước ngực, chân đặt trên ghế bên cạnh, hai tròng mắt khép hờ, ngực khẽ phập phồng, không biết là ngủ hay không ngủ, nhưng rõ ràng là cô cũng không cảm thấy nóng.

Trời nóng thế này mà cô còn ngủ được?

"Nhìn em làm gì?"

Chúc Phong đang nhìn chằm chằm, nghe hỏi một câu như thế lập tức trả lời theo bản năng, "Em không nóng à?"

"Nóng." Thời Sênh hạ chân xuống, hơi hơi đứng dậy, sóng nhiệt bốn phía đều thổi tới, sao có thể không thấy nóng chứ.

"Vậy sao em không ra mồ hôi vậy?" Chúc Phong kinh ngạc.

"Tại sao phải có mồ hôi?"

"Không phải em nóng ư?" Làm gì có chuyện nóng mà không ra mồ hôi?

"Nóng thì phải ra mồ hôi à?" Thời Sênh hỏi lại.

Chúc Phong: "..." Cái này không phải là quy luật rồi sao?

Hạ Thư liếc nhìn Thời Sênh sau đó phổ cập giáo dục cho Chúc Phong: "Có một số người thể chất đặc thù."

Chúc Phong ngậm miệng không nói. Giờ hắn không muốn nói chuyện, chỉ muốn có một cái hầm băng để chui vào.

"Quả thật là càng ngày càng nóng." Hạ Thư nhìn ra ngoài, có thể mơ hồ thấy được sóng nhiệt xung quanh.

Mặt đất bị nắng tới khô nẻ, vết rạn khắp nơi, nhìn như mạng nhện.

"... Chống đỡ qua được giai đoạn này thì tốt rồi." Thần tình của Chúc Phong hơi trầm xuống, có dị năng hệ thủy còn tốt, nhưng không có người có dị năng hệ thủy thì phải làm sao chứ?

Hiện tại, đa số nguồn nước đều không thể sử dụng, thời tiết nóng thế này, số người chết...

"Qua giai đoạn nóng thì sẽ tới mùa đông giá rét." Thời Sênh tiếp một câu.

Cái này có viết ở trong kịch bản, sau mùa đông giá rét là tới sóng thần, đủ các loại thiên tai thảm thiết đều ập xuống, cuối cùng loài người tồn tại được có tới 99% là cường giả có thực lực, quyết đoán và thủ đoạn.

Hạ Thư lại nhìn Thời Sênh kỹ hơn một chút.

"Sao em biết chứ?" Chúc Phong là người rất đơn giản. Hiện tại hắn đã gần như chắc chắn người này không phải Cảnh Hề, cho nên cách nói chuyện cũng rất không khách khí.

Thời Sênh cong môi cười. "Em đẹp nên em biết."

Chúc Phong: "..." Mất mặt!

"Hề Hề!" Cảnh Chỉ gọi cô một tiếng.

Thời Sênh bĩu môi, "Có đọc truyện mạt thế không? Có biết lộ số trong mạt thế là gì không?"

Chúc Phong: "..." Ai rảnh mà đi đọc cái thứ đó. Hơn nữa, mấy thứ đồ đó mà có thể tin à? Không phải toàn là bốc phét sao?

Thời Sênh đáp trả hắn bằng ánh mắt như nhìn một tên não phẳng.

Chúc Phong hừ lạnh, chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Trong toa xe lại lâm vào im lặng. Chúc Phong im lặng lái xe, không biết nghĩ gì, cũng không nói gì nữa. Hạ Thư đăm chiêu nhìn Thời Sênh như đang tìm một đáp án gì đó từ trên người cô.

Thời Sênh đã sớm miễn dịch với cái nhìn của người khác, cô đứng dậy, đi tới ngồi bên cạnh Cảnh Chỉ.

Cảnh Chỉ cau mày nhưng vẫn ngồi dịch vào bên trong, chỗ ngồi ở phía trước lại ngăn trở hắn nhích vào.

Thời Sênh nắm lấy tay hắn, ngón tay vừa đụng vào đã làm hắn giật nảy người như bị điện giật, Cảnh Chỉ bèn nhìn cô cảnh cáo: "Hề Hề."

Thời Sênh càng to gan, lập tức giữ chặt tay hắn. Cô dùng sức rất mạnh, Cảnh Chỉ tuy có thể tránh ra nhưng sẽ làm người khác chú ý tới bọn họ.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể để mặc Thời Sênh nắm lấy tay.

Sau này nhớ lại, Cảnh Chỉ nghĩ hiện tại hắn không tránh ra không phải vì cái lý do nghe rất đường hoàng ấy, chỉ đơn giản là hắn không muốn tránh mà thôi.

Ngón tay Thời Sênh đan vào ngón tay hắn, mười ngón gắn chặt lại với nhau.

Cảnh Chỉ nhìn tay cô tới thất thần, làn da khô ráo, không trắng mịn như trước kia nhưng hắn lại thấy rất thoải mái khi nắm trong tay mình.

Thời Sênh mỉm cười với hắn, ngón tay nhẹ nhàng ma sát trên mu bàn tay Cảnh Chỉ. Thời tiết đã khô nóng lại càng thêm oi bức, cả người hắn chỉ có cảm giác như bị lửa thiêu.

Yết hầu Cảnh Chỉ trượt trượt hai cái, sau đó dời tầm mắt khỏi Thời Sênh.

Hắn cần phải bình tĩnh lại một chút.

...

Bởi vì thời tiết quá nóng mà dị năng giả hệ thủy lại quá ít, trong đoàn không ngừng có người chết đi. Không khí trong đội ngũ lâm vào trầm lặng, có thể thấy cả sự tuyệt vọng.

Đội của Cảnh Chỉ vì ít người, ngoại trừ Chúc Phong thì vẫn còn một dị năng giả hệ thủy khác.

Bởi vì Cảnh Chỉ biết nhìn xa trông rộng, dùng tinh hạch của xác sống để tăng thực lực cho dị năng giả hệ thủy nên ngoài việc lực công kích của đội ngũ được tăng lên thì họ cũng không bao giờ thiếu nước, thậm chí còn có thừa cho Thời Sênh và Diệp Nhiên tắm nữa.

Thời Sênh là cô gái duy nhất trong đôi ngũ, Diệp Nhiên lại là trẻ con, hơn nữa vì hiện tượng quái dị lần trước nên nhiều người cũng có cái nhìn khác về Thời Sênh. Cũng vì thế mà bọn họ chẳng có ý kiến về điều này cho lắm, dù sao họ cũng không thiếu nước dùng.

"Học trưởng."

Mộc Hâm đỏ mặt, đứng vẫy tay từ bên ngoài.

Cảnh Chỉ ngẩng đầu liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, chỉ liếc một cái rồi lại cúi đầu xuống.

"Anh, hình như là gọi anh đấy." Diệp An ngồi bên cạnh hắn, cẩn thận nhắc nhở.

Cảnh Chỉ nhét bình sữa đã pha xong vào miệng Diệp Nhiên, biểu tình không một chút thay đổi nào.

Diệp An thấy sợ.

Ông anh này đáng sợ quá đi!

Nó ôm lấy Diệp Nhiên rồi vội vàng chạy về xe.

Cảnh Chỉ: "..." Hắn đáng sợ vậy sao?

Mộc Hâm thay mặt phía quân đội tới đây, hỏi mượn dị năng giả hệ thủy của bọn họ.

Người trong đội ngũ quá nhiều, dị năng giả hệ thủy bên đó không đủ dùng.

Điều kiện trao đổi cũng rất lớn, thậm chí còn nguyện ý cung cấp vũ khí cho họ.

Loại sự tình này, Cảnh Chỉ không cần nghĩ liền lập tức từ chối.

Sự sống chết của người khác thì liên quan gì tới hắn?

Về phần những người khác trong đội ngũ, đa số đều trải qua những chuyện không vui vẻ, làm gì còn có thứ gọi là "lòng tốt" nữa.

Chương 587

Mộc Hâm không đàm phán thành công đã nằm trong dự đoán của Hàn Dự. Hắn lại tự mình đi một chuyến nhưng kết quả vẫn là như vậy.

"Nếu không để tôi đi thử lần nữa?" Mộc Hâm thử đề nghị.

Trong đội của Cảnh Chỉ có hai dị năng giả hệ thủy, nếu có thể mượn họ tới đây thì sẽ giải quyết được vấn đề thiếu nước hiện nay trong đoàn.

Nhưng qua hai lần nói chuyện đơn giản, Hàn Dự biết, người thanh niên kia căn bản dầu muối đều không ăn.

"Tìm cậu ta cũng vô dụng." Hàn Dự lắc đầu.

"Tôi nghe nói cậu ta rất quan tâm em gái mình, chúng ta có nên bắt đầu từ cô gái đó không?" Có người bên cạnh chen vào.

Hàn Dự không nhìn thấy Thời Sênh trong đội ngũ cho nên hắn chỉ biết Cảnh Chỉ có một cô em gái, nhưng lại không biết cô gái đó chính là cô gái mà hắn xin sữa lúc trước, vì thế hắn trầm tư một lát rồi đồng ý với đề nghị này.

Con gái thì luôn có sẵn lòng trắc ẩn với người khác hơn đàn ông nhiều.

Mộc Hâm cực kỳ không thích Thời Sênh, nhưng cô ta cũng là con gái, cuối cùng chuyện đàm phán với Thời Sênh vẫn phải do cô ta đi làm.

Mộc Hâm tranh thủ lúc bọn họ đang nghỉ ngơi, đi tới gần đội ngũ của Cảnh Chỉ. Thấy Thời Sênh đứng một mình dưới gốc cây âm u, cô ta hít sâu một hơi rồi đi tới.

"Cảnh Hề."

Thời Sênh nhìn về phía Mộc Hâm, chớp chớp mắt.

Thụ sủng nhược kinh, không nghĩ nữ chính đại nhân lại tới tìm bản cô nương.

Thời Sênh nhìn cô ta chằm chằm mà không nói gì, Mộc Hâm bị nhìn tới mức toàn thân khó chịu, lên tiếng phá vỡ không khí im lặng, "Cảnh Hề, hiện tại cô cũng biết đang là tình huống thế nào, trong đội ngũ rất thiếu nước, cô có thể nói với học trưởng cho chúng tôi mượn dị năng giả hệ thủy của các cô không?"

Thời Sênh cũng đã nghe người trong đội nói qua chuyện bên phía quân đội muốn mượn người nhưng lại bị Cảnh Chỉ từ chối thẳng thừng.

Nên giờ nữ chính đại nhân lại tìm tới cô?

Tác giả đại nhân lại muốn làm gì đây nhỉ?

"Dị năng giả hệ thủy giờ hiếm có như gấu trúc, ai dám cho mượn loạn như thế chứ?" Thời Sênh nửa cười nửa không nhìn Mộc Hâm.

Dị năng giả hệ thủy giờ chính là người bảo mệnh cho bọn họ, cho mượn đi cũng đồng nghĩa với việc rất có khả năng bên mình sẽ thiếu nước.

"Nhưng đội ngũ các cô có hai dị năng giả hệ thủy." Vẻ mặt Mộc Hâm nhăn lại, "Mượn một người rõ ràng là không tạo ra vấn đề gì cho các cô cả."

Đội ngũ của họ không có nhiều người, một dị năng giả cũng đủ rồi.

"Cô nghĩ bọn họ là đồ đạc, nói mượn thì phải cho mượn sao?" Thời Sênh bĩu môi coi thường.

"Quốc nạn ở trên đầu, mọi người nên đồng tâm hiệp lực mới đúng." Bởi vì được ông Mộc dạy dỗ từ nhỏ nên Mộc Hâm cũng kế thừa một chút tính cách của ba mình.

Nếu không những người như thím Lý càng lúc càng lấn tới mà cô ta cứ nhẫn nhịn hết lần này tới lần khác.

Thời Sênh tùy hứng kêu lên một tiếng, "A."

Thái độ không để ý đó của Thời Sênh khiến Mộc Hâm càng bực bội. Cô ta không thích một vài người ăn bám, nhưng cũng có rất nhiều người tính tình rất tốt.

"Cảnh Hề, cô chỉ cần nói với học trưởng một câu, chắc chắn học trưởng sẽ nghe..." Thanh âm của Mộc Hâm dần nhỏ lại.

"Vì sao tôi phải nói?" Cô không thân cũng chẳng quen những người đó, tại sao phải giúp bọn họ? Hiện tại ai cũng bo bo giữ mình, bản thân còn khó giữ nổi, cô có lập trường gì mà đi giúp người ta chứ?

Giúp đỡ người khác lại chính là đẩy người bên cạnh mình vào chỗ nguy hiểm.

Mộc Hâm trừng mắt, "Cảnh Hề, sao cô có thể ích kỷ như thế?"

"Đúng thế, tôi chính là người ích kỷ đấy, không phục à?" Thời Sênh bình tĩnh nhìn cô ta, "Ai cũng ích kỷ cả thôi, cô dám nói cô giúp quân đội mà không hề có chút tư tâm nào không?"

Mộc Hâm giúp đỡ Hàn Dự là vì muốn sau khi tới căn cứ Diệu Quang có thể hợp tác với quân đội, còn có thể bảo đảm cho an toàn của cô ta.

Những người ích kỷ bình thường luôn tìm cho mình một lý do đường hoàng và đổ hết trách nhiệm cho người khác.

Nhưng Thời Sênh không phải, cô dám bình thản thừa nhận mình ích kỷ, cô là người như thế, không bao giờ để cái gì ở trong lòng.

Mộc Hâm bị Thời Sênh nói một câu mà không tài nào đáp trả được, quả thực cô ta cũng có tư tâm, nhưng cô ta cũng hỗ trợ rất thật tình mà.

Mộc Hâm vốn không ưa Thời Sênh, lúc này lại càng không thích, trong lòng cảm thấy người này quá máu lạnh, sao học trưởng có thể che chở một người như thế chứ?

Mộc Hâm căm hận quay về.

Thời Sênh nhìn theo Mộc Hâm, sau đó xoay người đi về toa xe.

Trên xe chỉ có một mình Cảnh Chỉ, những người khác đều ở bên dưới.

Cảnh Chỉ không dám ở một mình với Thời Sênh, hắn đứng dậy muốn đi xuống nhưng Thời Sênh đã thuận tay đóng cửa xe lại.

Cảnh Chỉ: "..."

Thời Sênh cười dài, tiêu sái đi tới, chống tay vào hai bên chỗ ngồi, ép Cảnh Chỉ vào tận vị trí trong cùng.

"Hề Hề?" Cảnh Chỉ cảm thấy không thở nổi, vách thùng xe sau lưng cũng trở nên nóng rực.

"Anh sợ em thế sao?" Thời Sênh ghé sát người vào Cảnh Chỉ.

"Không." Cảnh Chỉ càng dán sát người vào vách xe, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hắn và Thời Sênh.

"Không sợ thì anh trốn em làm gì?"

"Hề Hề..."

Câu nói tiếp theo còn chưa kịp phun ra thì miệng đã bị Thời Sênh chặn lại, thân mình hắn cứng ngắc như tượng. Hơi thở của cô ập tới, lan tràn từ khoang miệng tới tận trái tim, rồi tới chân tay...

Đầu lưỡi mềm mại cạy răng của hắn ra, dễ dàng lùa vào.

Thân mình cứng ngắc của Cảnh Chỉ liền mềm nhũn, tim đập như sấm dậy, khí lực hoàn toàn mất hết, hai má nóng rực, hắn tùy ý để Thời Sênh hôn mình, đầu óc trống rỗng.

Cô đang hôn hắn.

Mất một lúc lâu, Cảnh Chỉ mới nghĩ được ra vấn đề này.

"Cảnh thiếu..."

Cửa xe đột nhiên bị người kéo ra, giây tiếp theo lại "phanh" một tiếng rất to và đóng lại.

Ý thức của Cảnh Chỉ lập tức tỉnh táo lại, hắn đẩy Thời Sênh ra, mắt sáng như đuốc: "Hề Hề, em bị điên rồi sao?"

Cô lại dám hôn hắn?

"Đúng thế, em điên rồi." Thời Sênh ngồi xuống, dán sát vào hắn một cách đen tối, tầm mắt hơi hạ xuống, "Nhưng không phải vừa rồi anh trai cũng có cảm giác sao?"

Cảnh Chỉ buồn bực, thân mình hơi ngả sang bên, mạnh mẽ nhắc lại: "Hề Hề, chúng ta là anh em ruột."

"Ừm." Anh em cái con khỉ, nhìn đã biết không phải anh em rồi, "Giờ đã là mạt thế rồi, ai mà biết được chứ?"

Cảnh Chỉ bị lời này của Thời Sênh dọa cho nhảy dựng, nhưng trong đầu lại phát ra một thanh âm, nói với hắn rằng cô nói đúng, giờ đã là mạt thế rồi, ai mà biết họ là anh em chứ?

Cảnh Chỉ cắn chặt đầu lưỡi, đau đớn khiến hắn vội ép suy nghĩ không thực tế này ra, vứt sang một bên.

"Hề Hề, chúng ta... không thể ở bên nhau."

Hắn hít sâu một hơi, gian nan nói tiếp, "Em còn nhỏ, không biết yêu là gì, sau khi em gặp được người đó rồi sẽ biết. Hiện tại em thích anh chỉ là thích kiểu thân tình, không phải là tình yêu. Hề Hề... anh trai mong em hãy suy nghĩ lại."

Cảnh Chỉ muốn ra ngoài nhưng Thời Sênh lại ngăn hắn lại. "Em đã nghĩ rất kỹ rồi, Cảnh Chỉ, trong lòng anh cũng rất rõ, chúng ta không phải anh em ruột."

Cảnh Chỉ bị Thời Sênh ép tới tận vách xe, trầm mặc không nói.

"Anh cũng thích em, đúng không?" Thời Sênh giữ chặt vai hắn, "Cảnh Chỉ, giờ đã là mạt thế rồi, quan niệm đạo đức cũng không quan trọng nữa, anh thích em thì hãy ở bên em."

"... Hề hề." Giọng của Cảnh Chỉ trầm xuống, "Cho dù... Cho dù chúng ta không phải nhưng người bên ngoài sẽ không nghe những điều đó, bọn họ sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn em."

Hắn không muốn cô bị người ta đánh giá.

Đây là mạt thế, nhưng bọn họ vẫn còn người thân.

"Cho nên... Hề Hề, chúng ta không thể ở bên nhau, anh vĩnh viễn chỉ là anh trai của em." Hắn sẽ vì cô cả đời không cưới, ngay cả khi cô đã lấy chồng, sinh con.

Cảnh Chỉ đột nhiên cảm thấy rất khó thở, như là có người nắm lấy trái tim của hắn bóp chặt, nặng nề, khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com