ZingTruyen.Asia

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

568 - 572: Ranh giới

LittleZiZi14

Thể loại: mạt thế, kinh dị

Chương 568

Thời Sênh vừa mở mắt liền nhận ra quần áo của mình tả tơi, bị một đống người vây quanh.

Người cái quỷ!

Mẹ kiếp, đây rõ ràng là xác sống.

Có tên đầu đã bị đập vỡ toác ra mà vẫn có thể hoạt động.

Có tên lòi ruột cả ra ngoài, bị một xác sống túm lấy, kéo dài lằng ngoằng.

Vô số xác sống đều đang tiến về phía cô.

Mẹ nhà nó!

Hệ thống, xem như mi giỏi, hóa ra 'hình thức trốn truy sát cấp cao' chính là cái loại này!

Cmn, thân thể này đang mang cái gì đây? Giày cao gót?

Tận thế tới mông rồi mà còn đi giày cao gót.

Muốn chết cũng đừng chết thế này.

Thời Sênh vung chân đá giày cao gót ra, chỉ trong thời gian ngắn này, đội quân xác sống đã tới trước mắt, giương nanh múa vuốt lao tới bắt cô.

Thời Sênh rút thiết kiếm ra chém mấy xác sống gần nhất.

Thân thể này rõ ràng không hề luyện tập gì, Thời Sênh không dám dừng lại, mở một con đường máu, nhanh chóng chạy tới siêu thị bên kia.

Ngay khi cô sắp tới gần siêu thị, một xác sống từ trên cao nhảy xuống, ngăn trở đường đi của cô.

"Grừ!" Xác sống giống như động vật, hơi cúi người, trợn mắt rít gào với Thời Sênh.

Trên mặt nó đã thối rữa, tròng mắt cũng rơi ra ngoài, tròng mắt còn lại có màu đỏ.

"Grừ!" Xác sống rống lên một tiếng, đám xác sống đuổi theo sau lưng cô như bị kinh sợ, chỉ đứng nguyên tại chỗ, không dám tiến lên nữa.

Mẹ... nó!

Xác sống này rõ ràng là biến dị.

Xác sống lại rống lên một tiếng, một ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay hư thối, tiếp theo đó bùng lên, nhưng hỏa long đánh úp về phía Thời Sênh.

Thời Sênh: "..."

Mẹ nhà nó, Hệ thống bị phình não rồi!

Nhiệt độ nóng cháy ầm ầm ập tới, Thời Sênh lăn một vòng từ chỗ đứng tới sau một chiếc xe đẩy, ngọn lửa vừa tới trước mặt cô, chiếc xe đẩy bị nung chảy luôn.

Xác sống, lợi hại đó!

Mắt thấy xác sống kia đuổi tới đây, Thời Sênh lấy tiểu cầu ra rồi ném luôn.

Cho mày lợi hại này!

Trận nổ mạnh kịch liệt làm cho mấy cửa sổ thủy tinh gần đó vỡ vụn, rơi xuống đất như thiên nữ tán hoa, Thời Sênh nhanh mắt lẹ tay tránh đi.

Nhưng đầu lại đụng vào cửa xe một chút, còn chưa kịp đứng dậy, trong xe lại có một xác sống chui ra.

Thời Sênh lộn thêm một vòng trên đất, nhảy dựng lên rồi lại ném một cái nữa về xác sống đó.

Giá trị vận may thật là...

Bản cô nương mệt tim quá, không muốn nói chuyện nữa.

Thời Sênh liếc mắt nhìn về nơi vừa phát nổ, không thấy xác sống biến dị kia nữa, có lẽ bị nổ banh xác rồi.

Không phải nam nữ chính có vòng ánh sáng bảo vệ, bị nổ chết là bình thường.

Đám xác sống xa xa lại bắt đầu rục rịch.

Thời Sênh chạy vọt vào siêu thị.

Xác sống biến dị đã xuất hiện, vậy thì mạt thế đã bắt đầu được một đoạn thời gian rồi, trong siêu thị cũng đã bị cướp sạch không còn lại một thứ gì.

Thời Sênh giải quyết hết mấy xác sống trong siêu thị, chạy lên lầu hai, phá hỏng hết các cửa thông lên, sau đó mới bắt đầu dọn dẹp đám xác sống ở lầu hai.

Chờ dọn dẹp xong, Thời Sênh có cảm giác tay mình đã sớm không còn là của mình nữa.

Thời Sênh kiểm tra lại một lần, xác định không còn xác sống nữa mới tìm một địa phương có tầm nhìn tốt và ngồi xuống.

"Mẹ nó, 'hình thức trốn truy sát cấp cao' này độc ác lên thì đúng là giết người."

[...] Chỉ thấy ký chủ chơi rất vui, chẳng thấy có chút nào gian khổ cả.

Nếu không phải vận khí quá thấp thì cô còn có thể sống ảo tới vô hạn.

Thời Sênh cởi đồ trên người, quay đầu nhìn thắt lưng mình.

Vừa rồi cô chỉ thấy hơi đau, lúc này nhìn lại thì vẻ mặt lập tức đần ra.

Thân thể này bị cào rồi.

Miệng vết thương không sâu nhưng lúc này đã biến thành màu đen.

Thời Sênh hít sâu vài ngụm.

Bình tĩnh.

Bình tĩnh.

Bị cào cũng có thể trở thành dị năng giả.

Thời Sênh xử lý miệng vết thương qua loa, sau đó lấy ra một chiếc máy, trên màn hình màu đen hiển thị tiến độ 100%.

Thời Sênh chạm vào khung tiến độ, hình ảnh đột nhiên thay đổi.

[... Ký chủ, cô có thể nói cho tôi biết đây là cái gì không?] Sao nhìn quen mắt thế?

"Kho dữ liệu của mi đó." Thời Sênh điểm ngón tay trên màn hình rất nhanh, giọng điệu cực kỳ thoải mái như thể đang nói hôm nay thời tiết rất đẹp.

[...] Chủ nhân! Chủ nhân! Ngài mau ra đây! Đã xảy ra chuyện rồi!

"Đừng kêu nữa, ta đã cắt đứt liên hệ của các ngươi rồi. Hắn muốn liên hệ được mi cũng phải tốn không ít thời gian đấy."

Màn hình phản chiếu gương mặt cô lúc này đột nhiên cực kỳ âm trầm.

[...] Hệ thống khóc tới choáng váng trong nhà vệ sinh. Lần trước cô xâm nhập vào Hệ thống, chủ nhân nói chắc chắn cô đã làm gì đó, nó còn không tin, trong thời gian ngắn như thế thì có thể làm gì chứ?

Kết quả, giờ cô đã phục chế hết cả kho dữ liệu của nó.

Còn thành lập một đường truyền tới kho dữ liệu tổng nữa.

Thời Sênh rất nhanh xem xét toàn bộ kho dữ liệu, ngoại trừ một ít số liệu cơ bản thì hoàn toàn không có tin tức gì liên quan tới chủ nhân của Hệ thống.

Hừ hừ!

Ẩn rất sâu đấy.

Hơn nữa cũng không có tin tức gì về Phượng Từ.

Dựa theo suy đoán của Thời Sênh, nếu Phượng Từ cũng là một người, như vậy có khả năng bọn họ dùng chung một hệ thống.

Nhưng giờ xem ra không phải rồi.

Hệ thống mà Phượng Từ dùng không giống thế này, hoặc có thể nói là độc lập.

Cũng không phải là không có thu hoạch gì, ít nhất có cốt truyện.

"Như vậy..." Thời Sênh dừng một chút, mỉm cười. "Từ hôm nay trở đi, ta là chủ nhân tạm thời của mi, hợp tác vui vẻ."

[...] Không, tôi không muốn hợp tác với cô.

Hệ thống thầm nghĩ có lẽ chủ nhân của nó sẽ nhanh chóng trở về thôi.

Nhưng nó không biết rằng Thời Sênh đã trực tiếp cắt đứt đường truyền. Chủ nhân nhà nó muốn thiết lập lại đường truyền thì cần phải tốn một thời gian rất dài.

[Quyền hạn không đủ, không thể sửa đổi.]

Đột nhiên xuất hiện một khung cảnh báo khiến cho Thời Sênh phải từ bỏ việc thay đổi số liệu.

"Tải nội dung truyện."

[Giá trị làm người của ký chủ quá thấp, không thể tải nội dung truyện.]

Hệ thống vốn định nói như thế, nhưng sự thật lại là...

[Đang tải cốt truyện...]

Hệ thống hỏng mất, nó vừa nói phải không?

Ký chủ, cô làm gì tôi thế này?

...

Đây là một cuốn tiểu thuyết mạt thế.

Nữ chính Mộc Hâm, trước mạt thế là sinh viên đại học bình thường. Lúc mạt thế tới, cô ta nhận được một siêu thị tới từ một nền văn minh ngoài hành tinh.

Dựa vào siêu thị, vô tận đồ đạc và vũ khí, nữ chính sống vô cùng vui vẻ và kiêu ngạo ở mạt thế.

Nguyên chủ Cảnh Hề, trước mạt thế là thiên kim nhà giàu, ở tại thành phố mà nữ chính tới học.

Không thích nói chuyện, tính tình cổ quái, cả ngày chỉ biết cáu kỉnh như ai thiếu tiền cô vậy.

Vậy nên nguyên chủ rất không được hoan nghênh.

Sau khi mạt thế tới, cô và nữ chính cùng chạy trốn. Trên đường chạy trốn, anh trai của nguyên chủ là Cảnh Chỉ tìm được cô.

Kết quả, không biết tại sao nữ chính lại thích Cảnh Chỉ, bắt đầu vô tình hoặc cố ý tiếp cận hắn.

Nhưng trong mắt Cảnh Chỉ chỉ có Cảnh Hề, không có một chút cảm giác nào với nữ chính cả.

Nữ chính thấy Cảnh Chỉ tốt với Cảnh Hề như thế thì cực kỳ khổ sở, ghen tâm, rồi ghen tị.

Vào lúc này, Cảnh Chỉ và bọn họ lại lạc mất nhau. Lúc nữ chính ra ngoài giết xác sống đã thất thần, thiếu chút nữa chết dưới tay xác sống, còn liên lụy toàn bộ đội ngũ.

Nguyên chủ cũng bị thương vào lúc đó, người bị thương dù có tỷ lệ trở thành dị năng giả, nhưng dù sao tỷ lệ đó cũng rất thấp.

Lúc ấy, toàn bộ tiểu đội đều bị vây chặt, phải có người dụ xác sống rời đi. Nữ chính giả vờ có ý tốt hỏi thăm chuyện nguyên chủ bị thương, thế là cả đội quyết định vứt nguyên chủ lại.

Cảnh Chỉ không ở đây, nguyên chủ lại không được lòng người, vì thế chẳng ai nói chuyện với cô cả.

Vậy nên nguyên chủ bị để lại. Nhưng cô không trở thành xác sống mà lại thức tỉnh dị năng hệ mộc và hệ ánh sáng.

Hệ mộc và hệ ánh sáng đều là loại dị năng trị liệu, loại dị năng này ở thực tế rất được chào đón.

Nhưng một cô gái không có sức chiến đấu, cho dù có được dị năng trân quý như thế thì cũng không tránh được bị người chà đạp.

Mặc dù nguyên chủ cũng có được một địa vị nhất định ở một căn cứ lớn, nhưng trong đáy lòng cô có hận thù, hận những người đó đã bỏ cô lại.

Chương 569

Khi nguyên chủ gặp lại nữ chính ở căn cứ, nỗi phẫn hận này bị kích phát ra, nảy sinh ý tưởng đối phó với nữ chính.

Việc nữ chính có siêu thị bị bại lộ, chuyện này cô ta biết rất nguy hiểm, cô ta biết nguyên chủ muốn nhằm vào mình nên lại đem chuyện này vu oan lên trên người nguyên chủ, vừa vặn nhất tiễn hạ song điêu.

Nguyên chủ bị người ta bắt lại ép hỏi, mọi sự đối đãi mà con người không thừa nhận nổi cô đều phải trải qua.

Cuối cùng, bị người ta phanh thây.

Sau khi cô chết không lâu, Cảnh Chỉ tìm tới. Nghe tin nguyên chủ chết, Cảnh Chỉ dẫn xác sống vây căn cứ, toàn bộ căn cứ bị xác sống vây hãm, chỉ có một ít người bên cạnh nữ chính chạy thoát ra ngoài.

Cảnh Chỉ cũng không chết, sau đó lập một căn cứ lớn, chỉ nhằm vào nữ chính.

Kết cục cuối cùng của Cảnh Chỉ cực kỳ thảm, biến thành xác sống, bị nữ chính giết chết.

Nguyên chủ có hai nguyện vọng, thứ nhất là báo thù.

Thứ hai chính là tỏ tình với Cảnh Chỉ, làm cho Cảnh Chỉ biết cô thích hắn, từ nhỏ đã rất thích hắn.

Đúng thế, chính là tỏ tình với Cảnh Chỉ.

Anh trai của cô, Cảnh Chỉ.

Nguyên chủ vẫn thích Cảnh Chỉ, nhưng vì ngại thân phận bọn họ là anh em nên chưa từng dám biểu lộ ra ngoài.

Sau khi tiếp thu xong cốt truyện, Thời Sênh trực tiếp văng tục: "Mẹ... kiếp!"

Trong tiểu thuyết này, Cảnh Chỉ chính là BOSS phản diện lớn nhất.

Nói cách khác, rất có thể hắn chính là Phượng Từ.

Nhưng mà giờ thân phận của bọn họ lại là anh em?

Quá trâu bò rồi!

Nếu Cảnh Chỉ là Phượng Từ, vậy thì nguyện vọng thứ hai của nguyên chủ khẳng định không thể thực hiện.

Hiện tại đang là thời điểm cô và Cảnh Chỉ thất lạc nhau, cô bị vứt bỏ, sắp thức tỉnh dị năng hệ mộc và hệ ánh sáng.

Hệ mộc và hệ ánh sáng đối với Thời Sênh mà nói chẳng khác nào gân gà.

Còn không bằng không có.

Cô cũng không tính đi cứu người.

Nhưng hiện tại cô đã bị cắn, không cần không được.

Thời Sênh sờ sờ trán, đã hơi hâm hấp nóng, thân thể cũng rất nặng nề.

Cô đứng dậy tìm một nơi an toàn, sau đó đặt người xuống.

Ai biết cần bao nhiêu ngày dị năng mới thức tỉnh chứ?

...

"Rầm! Rầm! Rầm!"

Bên tai không ngừng truyền tới thanh âm đập cửa ầm ầm.

Cô khó khăn động đậy cổ, đầu óc hỗn loạn một hồi mới thanh tỉnh, yết hầu khô khốc, trong miệng không có một chút nước bọt nào.

Mất một lúc lâu, Thời Sênh mới chống tay ngồi dậy được trong không gian nhỏ hẹp.

Đây là ngăn tủ bày hàng của siêu thị, không tính cao, cô ngồi dậy cần phải cong lưng, rất khó chịu.

Cô nhìn xem thời gian mình đã ngủ đi là bao lâu.

56 tiếng.

"Rầm! Rầm!"

Bên ngoài vẫn không ngừng vang lên thanh âm này.

Âm thanh ầm ĩ làm cho thái dương của Thời Sênh vừa đau vừa buốt.

Tên nào não bị phình ra vậy?

Mẹ nó đói quá!

Thời Sênh lục lọi trong không gian một hồi, tìm được một ít trái cây kỳ quái. Theo ánh sáng màn hình, Thời Sênh phân biệt nửa ngày mới nhớ ra đây là thứ đồ chơi gì.

Cô cắn vài miếng, bụng không có cảm giác no nhưng thân thể đã không suy yếu như ban nãy nữa.

Thứ đồ chơi này dùng để bổ sung linh lực rất tốt, nhưng nếu ăn quá no thì chẳng khác nào nhai gân gà.

Thời Sênh nhét quả đó lại vào không gian, chuẩn bị ra ngoài tìm món ăn.

Mạt thế = dự trữ đồ ăn.

"Rầm!"

Thời Sênh bị âm thanh đột nhiên vang lên làm cho sợ run người, đầu va luôn vào ngăn tủ bên cạnh.

Đau như thể xé người ra vậy.

Bên ngoài cũng không có nhiều biến hóa, thanh âm cũng không phải truyền tới từ siêu thị bên dưới mà ở ngay bên cạnh.

Ngay bên cạnh...

Thời Sênh đi tới cửa sổ siêu thị, nhìn thấy trước mặt là một kệ hàng bỏ đi, cô nhấc chân đá nó sang một bên.

"Áu..."

Thời Sênh ôm chân. Mẹ nó, cô quên mất giờ mình chỉ là người thường.

May mắn ở nơi này không có ai, nếu không bị nhìn thấy thì xấu hổ chết mất.

Thời Sênh rút thiết kiếm ra, bổ cái kệ ra làm đôi, sau đó nằm bò trên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Một xác sống đang phá cửa, nhìn bộ dạng hình như là xác sống biến dị.

Thế giới này, cấp bậc của xác sống được chia theo màu sắc.

Theo màu bảy sắc cầu vồng thông tục nhất.

Màu đỏ là dị năng cấp một.

Màu tím là loại trâu bò nhất.

Mà hiện tại, đa số tang thi mới là dị năng cấp một, cấp hai cũng có nhưng cực hiếm, trong mấy trăm vạn xác sống may ra chỉ có một con.

Nhưng mà...

Xác sống bên dưới kia lại đã cmn lên chuẩn cấp hai rồi.

Vận khí này quả thực là có thể đi mua xổ số.

Tuyệt đối là mất cả gốc lẫn lãi.

Thời Sênh lùi đầu trở về, dù sao nó cũng không phải tìm cô, người khác chết mình không chết là được rồi.

Thời Sênh lùi trở vào trong siêu thị, lục lọi khắp những nơi có thể chứa được đồ ăn, cuối cùng ở trong ngóc ngách xa nhất tìm được một thùng mì ăn liền.

Mì ăn liền vạn năng.

Vừa ăn vừa nghe xác sống phá cửa, quả thật chẳng còn cách nào tốt hơn để sống qua một ngày này.

Chờ Thời Sênh ăn xong mì ăn liền, xác sống kia vẫn đang phá cửa.

Cánh cửa kia là cửa chống đạn à?

Chống đạn cũng không thể chống lại được một xác sống cấp hai được mới đúng chứ?

Thời Sênh ngồi bên cửa sổ nhìn xung quanh, vừa rồi cô không nhìn kỹ, giờ mới phát hiện ở ngay bên cạnh có một đống đất dày.

Có dị năng giả?

Chậc chậc, xác sống thích dị năng giả nhất.

Ăn ngon.

Ôi mẹ kiếp, bản cô nương lại nghĩ cái quỷ gì thế này.

Xác sống đập mãi không được... nửa giờ sau đành rời đi với vẻ không cam lòng.

Xác sống rời đi không bao lâu, có vài người từ nơi kia thoát ra, đại khái cũng nhìn thấy siêu thị nên nhanh chóng lủi vào.

Đáy lòng Thời Sênh dâng lên một dự cảm không tốt, mở cửa sổ bên cạnh, cưỡi thiết kiếm bay ra ngoài.

Cô vừa bay lên, xác sống vừa rời đi kia lập tức đuổi theo mấy người kia vào trong siêu thị.

"A!"

"Cứu mạng!"

"Grào!"

Từ góc độ của Thời Sênh có thể nhìn thấy cảnh tượng máu me bên trong siêu thị.

Mấy người kia dị năng đã bị tiêu hao gần hết, giờ bị xác sống tấn công, chỉ có thể dừng cuộc chơi tại đây mà thôi.

Bị giết tới mức không thể chết lại.

Sợ quá!

Xác sống kia cắn xé xong người cuối cùng, đột nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài, đôi mắt màu hồng hơi xanh vừa vặn đối mắt với Thời Sênh.

Thời Sênh yên lặng dựng ngón giữa.

Đến đây, đồ não phình.

[...] Khiêu khích một xác sống, ký chủ, cô có bệnh à?

"Grào!" Xác sống gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp lao ra khỏi siêu thị, nó nhìn xung quanh, tựa hồ như tìm một điểm tựa.

Xung quanh nơi này đều là nhà cao tầng, Thời Sênh cưỡi thiết kiếm phiêu phù giữa không trung, xác sống cấp hai không thể bay nên cũng chỉ có thể hướng về cô rít gào một hồi.

Xác sống gào nửa ngày, đại khái biết không lấy được đồ ăn ở trên trời kia, nó bắt đầu lùi vào trong siêu thị, đi thưởng thức chiến lợi phẩm của mình.

Thời Sênh quơ tay một hồi giữa không trung, thấy lòng bàn chân đột nhiên lạnh mới nhớ ra mình không mang giầy.

Nguyên chủ được Cảnh Chỉ bảo vệ cực tốt, ăn mặc so với thời gian trước mạt thế không có gì khác nhau.

Lúc chạy trốn cũng là Cảnh Chỉ ôm cô, nếu không là cõng, cho nên cô mặc cái gì cũng chẳng khác nhau.

Thời Sênh vỗ vỗ mặt, tìm kiếm một vòng xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một cửa hàng thời trang.

Quần áo trong cửa hàng lung tung, lộn xộn, Thời Sênh tìm nửa ngày mới tìm thấy mấy bộ đồ có thể mặc.

Quần áo có rồi, giờ phải tìm giầy.

Chờ khi cô tìm được giày để đi rồi, xác sống cấp hai kia vẫn ở trong siêu thị.

Chương 570

Trong thế giới của xác sống, con người chẳng khác nào chuột chạy cùng đường.

Thời Sênh đi ở trên đường nửa ngày, thứ cô nhìn thấy ngoại trừ xác sống thì cũng chỉ có xác sống.

Thời Sênh chẳng khác nào thổ phỉ vào thôn, hướng những cửa hàng xa xỉ nhất mà vào.

Nhưng không phải cái gì cô cũng thu vào, chỉ trừ phi đó là những món đồ tinh xảo, rất khó gặp.

Hoặc là đồ có chứa linh khí, loại đồ có chứa linh khí mà xấu thì cô còn ghét bỏ không thèm lấy.

Đúng thế, vị diện này có linh khí.

Dù sao dị năng cũng phải dựa vào nguyên tố trong thiên địa mà hình thành, có linh khí cũng là bình thường.

"Quốc mậu Đại Hạ." Thời Sênh ngửa đầu nhìn biển cửa hàng Đại Hạ. Lúc này trời vừa tối, cô chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Ánh mắt di chuyển, cuối cùng dừng lại trên một con phố.

Cô muốn tìm đồ ăn.

Bằng không sẽ phải cắn trái cây qua ngày, cô không muốn ăn cái thứ kia.

Không thể ăn, ăn cũng không no bụng.

Đường bên cạnh ngã tư là phố ẩm thực, xung quanh đây toàn là các phố buôn bán, mở cửa hàng ẩm thực ở đây là hoàn toàn chính xác.

Thời Sênh đi qua ngã tư, trên đường gặp mấy xác sống, cô liền giải quyết chúng mà không tốn bao nhiêu khí lực.

Đi tới giữa ngã tư, cô thấy một cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng vẫn đóng rất gọn gàng, xem ra là chưa có ai ra vào.

Thời Sênh đi qua, mở cửa, trong cửa hàng rất tối, chỉ có thể thấy rõ bố cục cơ bản mà thôi.

So với bên ngoài nơi nơi là máu tươi thì trong này quả thực rất sạch sẽ.

Thời Sênh đóng cửa lại, lấy ra một cái đèn pin, chiếu xung quanh.

Tủ bày bánh sạch sẽ, không có đồ ăn gì. Thời Sênh nhướng mày, cái này không bình thường.

Mạt thế buông xuống, tất cả mọi người đều vội vàng chạy nạn, cửa hàng này không những rất sạch sẽ mà ngay cả đồ ăn cũng không có.

Bình thường, tại các cửa hàng bánh ngọt, trong các tủ kính thường có không ít bánh bày sẵn, cho dù một vài người lúc cuống cuồng có mang theo thì cũng không thể nào thu dọn sạch sẽ như vậy được.

Thời Sênh muốn lui ra ngoài theo bản năng.

"Đứng yên!"

Ánh đèn trong tay Thời Sênh hơi nghiêng, chiếu về nơi phát ra tiếng nói.

Đó là lầu trên của cửa hàng bánh ngọt, một thằng nhóc con đứng đó, cầm trong tay một khẩu súng, họng súng đen ngòm hướng về phía cô.

Thằng nhóc con khoảng bảy, tám tuổi, xanh xao vàng vọt, quần áo trên người rộng thùng thình, lay động phất phơ.

Hình như nó rất sợ hãi nên tay cầm súng cũng run lên.

Ánh đèn đột nhiên lia qua, nó bị ánh sáng đâm vào mắt làm cho chói lóa không mở nổi mắt ra, bối rối kêu lên, "Không được động đậy, nếu không tôi sẽ nổ súng!"

Thời Sênh quơ quơ đèn pin trong tay, nói: "Làm gì có đạn."

Sắc mặt thằng nhóc nhất thời trắng bệch, cây súng này của nó vốn không có đạn.

Không ngờ chị gái này vừa nhìn đã biết ngay.

Làm sao bây giờ?

Thằng nhóc sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, chị gái này có cướp đồ ăn của nó không, liệu có giết nó không?

"Oa!"

Tiếng trẻ con khóc toáng lên làm thằng bé sợ tới mềm nhũn hai chân, ngã ngồi trên cầu thang. Giây tiếp theo, nó cũng không để ý tới Thời Sênh nữa, dùng cả tay và chân bò lên lầu.

Không gian tối om đột nhiên có ánh sáng, nó quay đầu lại nhìn theo bản năng.

Cô gái kia vẫn còn đứng bên dưới, lia đèn chiếu sáng cho nó, cũng không có ý định đi lên.

Nó bất chấp mấy chuyện này, nghiêng ngả, lảo đảo phi lên lầu.

Ở trong căn phòng trên lầu hai, trên giường, một đứa bé đang khóc ỉ ôi.

Thằng bé vọt tới trước giường, ôm đứa trẻ con vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nó: "Em gái ngoan, đừng khóc, em gái đừng khóc."

Nó ôm đứa bé rúc vào một góc, sợ chị gái kia đi từ dưới lầu lên.

Đứa bé khóc rất thương tâm, thằng bé đưa ngón tay cho vào miệng đứa bé, đứa bé lập tức ngậm miệng ra sức mút.

Nhưng mút nửa ngày vẫn chẳng được gì, nó lại bắt đầu gào lên.

"Em gái đừng khóc nữa..." Giọng thằng nhóc nghẹn ngào. Chúng nó đã hết đồ ăn, một chút đồ ăn cuối cùng cũng đã ăn hết từ hôm qua rồi.

"Này nhóc, có thể làm cho nó đừng khóc được không." Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, giọng cô gái kia vang lên đầy buồn bực, "Cứ gào thế này, xác sống ở cả thành phố này sẽ vây lại đây đấy."

Thằng bé sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, ôm đứa bé lùi vào góc tường, "Em... Ở đây bọn em chẳng có gì cả... Chị tha cho chúng em... xin chị đấy."

"Nhóc làm cho con bé dừng khóc trước đi đã." Thời Sênh không kiên nhẫn lắc lắc đèn pin, ánh sáng đảo qua khắp căn phòng.

Nơi này có không ít túi bánh ngọt đóng gói, nhưng giờ đều hết sạch, chắc là bị một lớn một nhỏ này ăn hết rồi.

"... Em gái em..." Thằng bé nghẹn ngào, ôm đứa bé thật chặt, "Nó... đói bụng, em không có cách nào dỗ nó ngừng khóc cả."

Thời Sênh nhìn nó vài lần, sau đó lấy từ trong không gian ra một thứ quả ném tới.

Thằng nhóc nhìn trái cây ở trước mắt, không khỏi kinh ngạc nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh hung hăng trừng mắt với nó. "Nhìn cái gì mà nhìn, còn khóc là ta giết chết cả hai đứa."

Thằng nhóc run lên, vẫn nhìn Thời Sênh nghi ngờ, một hồi lâu sau mới cắn răng nhặt thứ quả kia lên.

Giờ nó không có cái gì để ăn, dù chị gái này không tới thì anh em nó cũng chẳng sống được thêm mấy ngày.

Thằng nhóc nhìn kỹ quả trong tay vài lần, nó cũng không biết đây là quả gì.

Da màu xanh, vỏ ngoài hơi thô ráp, bóc ra lại thấy bên trong mềm mềm.

"Lột vỏ làm gì, cứ thế ăn."

Tay thằng nhóc run lên, khóc nức nở, "Em gái em không cắn được."

Thịt quả tuy rằng mềm nhưng vỏ trái cây lại rất cứng, đối với một đứa trẻ chưa mọc răng mà nói thì chắc chắn không cắn nổi.

Thời Sênh không nói chuyện nữa.

Thế là thằng nhóc lại tiếp tục bóc vỏ cây, nó tự mình ăn hết lớp vỏ, đợi một lát không thấy có triệu chứng gì mới đút thịt quả cho em gái. Thịt quả hơi chát, đứa bé gái vừa ăn vừa nhăn mặt.

Nhưng đói khát với trẻ con mà nói là một thứ rất đáng sợ, vì thế cuối cùng nó vẫn ăn hết được thứ thịt quả chua chua chát chát ấy.

Đứa nhỏ này cũng không ăn nhiều lắm, một quả là đã miễn cưỡng no rồi, ăn no xong nó liền cầm lấy ngón tay của anh trai mình rồi lại ngủ.

"Cảm ơn!" Thằng nhóc cúi thấp đầu nói lời cảm ơn Thời Sênh.

Thời Sênh dựa vào cửa, đèn pin chiếu lên bàn học, trên đó có một bức ảnh chụp.

Trong ảnh chụp là một đôi vợ chồng, có lẽ là cha mẹ hai đứa nhóc này.

"Họ chết rồi à?"

Thằng nhóc nhất thời không phản ứng kịp, chờ đến khi nhìn theo hướng đèn mới hiểu cô đang hỏi cái gì.

Biểu tình của nó có vẻ mất mát: "Không biết."

Thằng nhóc này và em gái nó bị cha mẹ vứt bỏ lại. Trước đó họ cũng muốn dẫn nó đi theo, nhưng vì em gái nó quá bé, khóc không dứt, rất dễ gọi xác sống tới.

Bọn họ thử vài lần nhưng lần nào cũng thất bại, vì thế họ chỉ định mang thằng nhóc đi, để đứa bé gái lại.

Nhưng thằng nhóc không muốn thế, nó rất thích em gái mình cho nên không muốn đi cùng họ.

Tình hình càng ngày càng không tốt, đồ ăn cũng càng ngày càng ít, rốt cuộc hai đứa nó cũng bị vứt bỏ.

Mạt thế, còn sống là nguyện vọng của tất cả mọi người.

Tình cảm anh chị em, cha mẹ, mấy thứ này căn bản không đáng nhắc tới.

"Hận không?"

Hốc mắt thằng bé ửng đỏ nhưng cố nén để không khóc, "Hận."

Họ là cha mẹ nhưng lại vứt bỏ con của mình.

"Hận cũng vô dụng thôi, nhóc mang theo một đứa trẻ con sẽ không sống nổi, cha mẹ nhóc đã lựa chọn đúng."

Trẻ con chính là trói buộc ở mạt thế này, là chúa gây phiền toái, hấp dẫn sự chú ý của xác sống.

"Chị nói bậy!"

Chương 571

Thằng nhóc đột nhiên tức giận. Thời Sênh ném lại cho nó một vẻ mặt nửa cười nửa không.

Thằng nhóc liền ủ rũ, ôm em gái không nói chuyện.

Thời Sênh xuống lầu, tìm được một thùng đựng nước. Hiện tại không có điện, Thời Sênh đành phá một cái bàn trong cửa hàng ra để làm củi đun, nấu mì ăn.

Ăn mì ăn liền nhiều tới phát ớn.

Thời Sênh nhét hết tô mì vào bụng, dù sao còn ngon hơn là không có gì ăn.

Ăn no xong, vừa ngẩng đầu cô liền thấy thằng bé kia đứng ở đầu cầu thang, ra sức nuốt nước miếng.

Thấy Thời Sênh ngẩng đầu nhìn, nó biến sắc, vội vàng chạy lên lầu.

Thời Sênh: "..." Bà đây sẽ ăn thịt nhà ngươi à?

Cô nhìn trong nồi vẫn còn một ít mì nóng, buồn bực đổ ra bát, đứng dậy đi lên trên lầu.

Vừa rồi lúc đi xuống cô đã cầm đèn pin theo nên lúc này căn phòng rất tối.

Cô đi vào, thằng nhóc như con nai con bị chấn kinh, ôm em gái lùi tít vào một góc tường.

"Ăn!" Thời Sênh đặt cái bát lên trên ghế.

Nhìn bộ dáng hung thần ác sát của Thời Sênh, thằng bé nào dám đi qua, chỉ có thể hít hít mùi thơm cho đỡ thèm.

Đã lâu rồi nó không được ăn đồ nóng.

Đói quá!

"Ực ực ực..."

Thời Sênh rọi đèn pin về phía nó. "Còn muốn ông đây đút cho à?"

Thằng nhóc sợ tới mức run lẩy bẩy, một hồi lâu sau mới đi tới bên cái ghế, cẩn thận nhìn Thời Sênh vài lần, thấy cô không có hành động kỳ quái gì mới một tay bưng bát, một tay ôm em gái, thụt về chỗ góc nhà.

Căn phòng thật im lặng, chỉ có âm thanh ăn mì do thằng nhóc phát ra.

Nó không phát ra thanh âm quá lớn, sợ chị gái đối diện sẽ tức giận.

Nó không hiểu nổi tại sao chị gái này lại cho mình ăn. Nó nhìn qua khung cửa sổ ra thế giới bên ngoài, người lớn có thể vì mạng sống của mình mà giết chết bè bạn.

Cũng có thể vì một chiếc bánh bao mà trở mặt với chính người thân của mình.

Còn chị lại cho nó đồ ăn?

Tại sao chứ?

Thằng nhóc ăn xong cũng không suy nghĩ vấn đề này nữa, tất nhiên cũng không dám hỏi. Đối diện với chị gái đó, nó chỉ cảm thấy hình như không đáng ghét nhưng cũng không dễ ở chung.

...

Một đêm an ổn.

Lúc thằng nhóc tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường, nó sờ sang bên người theo bản năng, không có gì.

Không thấy em gái đâu!

Thằng nhóc ngồi bật dậy, đôi mắt thâm sì đảo quanh căn phòng một lần, không thấy ai. Đáy lòng nó đột nhiên nổi lên một cỗ kinh hoàng.

Ngay cả giầy cũng không kịp xỏ, nó chạy nghiêng ngả, lảo đảo ra khỏi phòng.

Dưới lầu, Thời Sênh ôm con nhóc ngồi dưới đất, bên cạnh là một đống đồ linh tinh.

Cô cau mày cho con nhóc ăn, con nhóc y y nha nha hóng chuyện, bàn tay nhỏ túm lấy tóc cô giật giật.

Thằng nhóc chạy xuống thì thấy một màn như vậy.

Vẻ mặt cô không tính là dịu dàng, cũng cực kỳ không kiên nhẫn, nhưng cô vẫn không chịu dừng cho đứa bé ăn.

Nghe thấy tiếng xuống lầu của thằng nhóc, Thời Sênh ngẩng đầu: "Con nhóc này sao lại phiền như thế, mau tới ôm đi."

Thằng bé vội vàng đi tới ôm em gái vào lòng. Nó thấy rõ trên mặt đất sữa bột không biết lấy từ đâu ra và một ít đồ ăn cho trẻ em.

Nhìn thấy miệng em gái đầy sữa bột, trong lúc nhất thời nó nghẹn lời không biết nói gì.

Thế mà chị ấy lại cho con bé ăn bột sữa trực tiếp.

Bột sống, cứ thế cho ăn!

Rõ ràng bên kia có nước.

"Cảm ơn." Thằng nhóc cúi đầu nói lời cảm ơn.

Tuy rằng nó không biết chị ta lấy mấy thứ này ở đâu ra, nhưng chắc cũng không dễ mà có được.

Thời Sênh chống cằm, con ngươi tỏa sáng: "Biết tại sao chị giúp nhóc không?"

Thằng nhóc khó hiểu: "Vì sao ạ?" Nó cũng rất muốn biết vấn đề này.

Thời Sênh mỉm cười, "Bởi vì nhóc rất yêu em gái mình."

Nó rất thương yêu em gái ư?

Đây là lý do ư?

Trước khi mạt thế sụp xuống, cha mẹ nó cũng rất thương yêu anh em nó.

Nhưng mạt thế tới...

Thằng nhóc nhìn cô chằm chằm, Thời Sênh đứng dậy, "Chị phải đi đây. Mấy thứ này đủ cho hai đứa sống một thời gian, có thể sống sót hay không thì phải nhìn vào chính nhóc rồi."

Cô lại dừng một chút, "Nhưng mà... Chị đề nghị nhóc không nên mang theo em gái mình. Con bé sẽ làm liên lụy tới nhóc thôi."

Nụ cười trên mặt cô mang theo một chút ác ý, "Nhóc sống một mình sẽ càng dễ dàng hơn."

Thằng nhóc không hề nghĩ ngợi, lập tức ôm chặt em gái vào lòng, vẻ mặt kiên định, "Em sẽ dẫn nó theo."

Nó chỉ có một đứa em gái này, dù thế nào, dù phải chết thì nó cũng muốn chết cùng em gái.

Thời Sênh nhún nhún vai, cầm thiết kiếm ra ngoài.

Thằng nhóc nhìn mấy thứ đồ trên mặt đất rồi lại nhìn Thời Sênh mở cửa đi ra khỏi cửa hàng.

Nó cắn môi, ôm con nhóc chạy lên lầu, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái ba lô, nhét vội một ít quần áo của em gái và đồ dùng vào.

Lại chạy bình bịch xuống, nhét nốt mấy thứ trên mặt đất vào túi, thằng nhóc rất vội vã, tay chân luống cuống, mất một hồi lâu sau mới chuẩn bị xong.

Nó đeo ba lô lên lưng, ôm em gái chạy ra ngoài.

Nó muốn đi theo chị gái này.

Cho dù nó ở lại đây thì không bao lâu nữa, hai anh em nó cũng sẽ chết vì hết thức ăn.

Thế giới bên ngoài hoàn toàn khác so với thế giới mà nó nhìn qua khung cửa sổ. Thằng nhóc hơi lùi bước chân, nó nhìn về phía thân ảnh đã sắp biến mất, hít sâu một hơi, sau đó liều mạng chạy về phía đó.

Thời Sênh muốn tìm một chiếc xe, tuy rằng cô có thể bay nhưng ở trên cao thực sự là quá cmn lạnh.

Ở thời điểm cạn kiệt linh lực thế này, nếu không phải vội vàng hay phải chạy trối chết thì cô không muốn bay tới bay lui trên cao.

Trên đường không thiếu xe, đáng tiếc hầu hết đều không thể sử dụng.

Cuối cùng, cô tìm được một chiếc xe việt dã ở trước một nhà nghỉ, đại khái là có người trong lúc vội vàng chạy trốn nên đã mở sẵn cửa xe, thậm chí chìa khóa còn không rút ra.

Thời Sênh leo lên, nhìn bình xăng, nhất thời mặt mũi suy sụp.

Mẹ kiếp, không có xăng!

Cô còn nghĩ xe tốt thế này sao không có ai lấy.

Thời Sênh xuống xe, chuẩn bị tìm một chiếc khác, vừa quay đầu liền thấy thằng nhóc kia chạy theo cô, sau lưng còn có một xác sống đang đuổi theo.

Thằng nhóc tay chân ngắn cũn cỡn, lúc chạy cũng chỉ được tốc độ ngang ngửa với xác sống, trong lòng còn ôm một đứa bé, nhìn thật buồn cười.

Thời Sênh không tính để ý tới nó, vừa định xoay người đi thì lại nhìn thấy thằng nhóc kia đang che chở toàn thân cho em gái mình, cô dừng một chút, không có ý tốt, nói: "Nhóc ném con bé đi, nó sẽ không đuổi theo nhóc nữa."

Thằng nhóc vừa chạy vừa thở hổn hển, căn bản không có thời gian trả lời Thời Sênh, nhưng nó lại dùng hành động để chứng minh quyết tâm của mình.

Nó sẽ tuyệt đối không bỏ em gái lại.

Mắt thấy thằng nhóc đã sắp chạy tới trước mặt Thời Sênh, đột nhiên ở cửa hàng bên cạnh lại lao ra một xác sống nữa, ngăn cản đường đi của nó.

Thằng nhóc bị buộc phải dừng lại.

Trước có sói, sau có hổ.

Xác sống gầm nhẹ một tiếng lao về phía thằng nhóc, thằng nhóc sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hai chân mềm nhũn.

Một bàn tay đầy máu vồ tới trước mặt, những móng tay sắc nhọn kia chỉ cào được lên người nó, nó sẽ chết.

Thằng nhóc đột nhiên xoay người, bảo vệ đứa bé vào trong lòng.

Chương 572

Vật nặng rơi xuống đất phát ra thanh âm nặng nề.

Thằng nhóc cảm thấy có gì đó bắn lên đầu mình, dinh dính, từ trên tóc nó chảy xuống.

Một mùi vị tanh tưởi đập thẳng vào mặt.

Nó mất nửa ngày vẫn không cảm thấy đau đớn gì, cẩn thận ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy xác sống ngã ngay trước mặt mình.

Một nửa đầu bị chém bay, nằm sấp trên mặt đất.

Bên cạnh cũng có một xác sống khác còn thảm hại hơn, bị chém đứt ngang người.

Thằng nhóc sờ sờ thứ vừa nhiểu xuống mặt, dính dính sệt sệt, dạ dày cuộn lên, nôn ra một trận.

"Một chút tố chất tâm lý này mà cũng đòi sinh tồn ở mạt thế, mau mang con nhóc kia về nhà chờ chết thì hơn."

Thanh âm lãnh đạm của cô gái rơi vào tai thằng nhóc, nó cảm thấy cực khó chịu trong lòng, nhưng vẫn hiểu đây là sự thật không thể chối cãi.

Thế giới này không còn là thế giới hòa bình trước kia nữa, ở đây lúc nào cũng có thể nhảy ra một đám quái vật muốn lấy mạng nó.

Nó phải kiên cường.

Nó còn có em gái.

Em gái...

Thằng nhóc vội vàng cúi nhìn đứa bé trong lòng mình, vừa rồi nó ôm hơi chặt, mặt đứa bé đã đỏ bừng, chỉ cần đè thêm lúc nữa sợ con bé sẽ bị ngạt thở chết.

Lau đi mấy vết bẩn trên mặt con bé, thằng nhóc ôm nó đứng dậy, chân hơi đau.

Nó nhìn Thời Sênh theo bản năng, nhưng lại không thấy người đâu cả.

Đi rồi ư?

Cũng đúng, nó chỉ là gánh nặng, sao chị ấy có thể mang theo anh em nó được chứ?

Thằng nhóc rốt cuộc vẫn còn rất nhỏ, hốc mắt không nhịn nổi mà hồng lên, nước mắt rơi lã chã.

"Lên xe."

Thằng nhóc ngẩng phắt đầu, không biết chị gái ấy kiếm được chiếc xe từ chỗ nào, đang dừng trước mặt nó.

Chiếc xe vừa cũ vừa nát, nhưng khí thế của chị ấy bức người làm cho nó có cảm giác như chị đang ngồi trên một chiếc siêu xe vậy.

"Khóc cái lông." Thời Sênh thấy nước mắt trên mặt nó thì trừng mắt quát, "Đàn ông con trai, đổ máu cũng không rơi lệ, đã nghe câu này chưa hả?"

Thằng nhóc sờ sờ mặt, khẽ gật đầu, ôm con nhóc ngồi lên ghế sau xe.

Nói thật, kỹ thuật lái xe của Thời Sênh không được tốt lắm, chiếc xe chạy lắc lư xiêu vẹo, thằng nhóc ngồi trên mà chỉ sợ bị rơi ra ngoài.

Thời Sênh tới một con phố khác lại đổi xe, thằng nhóc dần dần an tâm trở lại.

Lái xe bốn bánh và lái xe hai bánh quả thực quá khác nhau.

Quá mức thần kỳ.

Thằng nhóc tên Diệp An, em gái nó là Diệp Nhiên.

Ba mẹ hai đứa luôn chỉ mong con cái mình được sống bình yên, an nhiên.

Đáng tiếc, cuối cùng chính họ lại vứt bỏ con mình.

"Chị... Chị định đi đâu?" Diệp An cẩn thận hỏi.

"Căn cứ Diệu Quang." Tới nơi mà nữ chính sẽ ở.

Cô còn phải đi tìm Cảnh Chỉ, nhưng không biết phải tìm ở đâu nên cứ tới căn cứ Diệu Quang trước.

Hiển nhiên, Diệp An không biết căn cứ Diệu Quang là cái gì, vẻ mặt mù mờ.

Ra khỏi thành phố, các con đường gần như đã bị phá hỏng hết, không xe nào có thể đi qua. Thời Sênh đành xuống xe.

"Có say máy bay không?" Thời Sênh mở cửa xe, hỏi Diệp An đang ôm Diệp Nhiên đi xuống.

"Say máy bay? Nhưng giờ làm gì có máy bay..." Diệp Anh yếu ớt nói.

Đột nhiên hỏi nó chuyện này làm gì chứ?

Hơn nữa nó cũng không biết mình có say hay không, vì bản thân nó còn chưa ngồi máy bay bao giờ.

Hiển nhiên, Thời Sênh cũng không để ý tới câu trả lời của Diệp An. Cô cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, sau đó rút thiết kiếm ra. Trước ánh mắt nghi hoặc của Diệp An, thiết kiếm nổ bụp một cái rồi biến lớn, trôi nổi giữa không trung.

Diệp Anh: "!!!" Biến lớn!

Thanh kiếm này biến lớn!

Kỳ diệu quá!

Đây là ma pháp hay là tiên pháp vậy?

Nhất định là tiên pháp, thanh kiếm này nhìn rất giống vũ khí của tiên nhân thời cổ đại.

"Lên đi." Thời Sênh chỉ chỉ thiết kiếm.

Mấy thằng bé luôn rất hứng thú với vũ khí loại này, Diệp An cũng không lớn tuổi, tất nhiên không thể tưởng tượng được quá nhiều.

Nó ôm em gái, vui vẻ bò lên kiếm.

Nó nặng như thế mà ngồi lên cũng không hề thấy kiếm có chút phập phồng nào.

Thời Sênh cũng nhảy lên kiếm, sau lưng đột nhiên nổ mạnh, một đám người lao ra từ trong tòa nhà lớn ở gần đó, sau lưng cát bụi mù mịt, một xác sống phi vèo ra như đạn bắn.

"Cứu mạng!"

"Đợi chúng tôi với!"

Thời Sênh điều khiển thiết kiếm bay lên cao, đám người dưới đất tức giận kêu gào: "Cô mau hạ xuống, cho chúng tôi lên."

Thời Sênh im lặng, bất động.

Có người bên dưới bắt đầu tung dị năng.

Nhưng vì khoảng cách tới chỗ Thời Sênh quá xa nên dị năng của bọn họ cũng không bắn tới.

Sắc mặt Diệp An trắng bệch, không biết là do bị đám người đó dọa hay vì bay quá cao nữa.

"Grào!"

Xác sống gầm nhẹ một tiếng, tiếng gầm hòa cùng với tiếng quát tháo, mắng chửi.

Ánh mắt Thời Sênh vẫn bình tĩnh, điều khiển thiết kiếm bay ra khỏi thành phố.

...

"Ọe!"

Diệp An một tay chống thân cây, một trận nôn thốc nôn tháo, quá mức khó chịu.

Thời Sênh ôm Diệp Nhiên, nhìn Diệp An đầy ghét bỏ.

Tay nhỏ của Diệp Nhiên sờ sờ mặt Thời Sênh, cho dù không được nuôi dưỡng tốt nhưng làn da của trẻ con vẫn luôn tốt hơn so với người lớn.

Thời Sênh cúi đầu nhìn con bé, Diệp Nhiên kêu a a, y y, đôi mắt sáng ngời và trong suốt như thủy tinh không bị vẩn đục.

Thời Sênh vỗ vỗ lưng con bé, chờ Diệp Anh nôn xong mới đưa lại cho nó.

Diệp An nôn tới mức cả người đều trắng nhợt, nhưng nhìn thấy Diệp Nhiên thì trên mặt nó lại lộ ra vẻ tươi cười.

Thời Sênh nhìn hai đứa không nói gì, một hồi lâu mới xoay người đi tìm xe.

Ở ngoại thành, cô tìm được một chiếc xe, ba người lại lên đường.

...

Trên đường quốc lộ đầy ổ gà ổ voi toàn những vệt máu đen, dọc hai bên đường có thể thấy xe hỏng hoặc các đoạn chân tay.

Thời tiết nóng cháy làm cho cả thế giới đều như biến thành một cái lò hấp thịt.

Một đám người từ trong rừng cây chạy ra tới đường quốc lộ. Có mười mấy người, ai nấy đều lưng hùm vai gấu, thời tiết quá nóng nên họ chẳng buồn mặc quần áo, để lộ ra hình xăm đầy người.

Bọn họ dừng lại dưới bóng râm mát của một gốc cây.

"Lão đại, chúng ta hết nước rồi."

"Mẹ!" Gã được gọi là lão đại tức tối chửi đổng một tiếng, "Thành phố gần nhất còn cách bao xa?"

Có người mở bản đồ ra nhìn nhìn. "Ít nhất phải 30km."

Trong đội ngũ kêu rên một trận, 30km, bọn họ liệu có còn sống nổi mà đi được tới đó không nữa?

"Than cái gì mà than, đi xem xét xung quanh đi." Lão đại buồn bực phất phất tay.

Một đám người nhấc tấm thân mỏi mệt tản ra tìm kiếm.

Vào thời điểm bọn họ còn chưa tìm tòi được gì thì trên quốc lộ lại đột nhiên vang lên tiếng gầm rú của động cơ xe, cả đám người đều đưa mắt nhìn về phía đó.

Giây tiếp theo, mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Có xe.

Nhưng sau xe lại có một bầy xác sống, trong đó có hai con còn chạy rất nhanh.

Xác sống cấp hai!

"Chạy mau!" Lão đại rướn cổ gào một tiếng, một đám người liền chạy như điên về phía trước.

Tốc độ của xe nhanh hơn hai chân nhiều, rất nhanh đã vượt qua bọn họ, chạy lên phía trước.

Xe chạy qua được một quãng thì đột nhiên dừng lại, sau đó chầm chậm lùi về sau.

Đó là một chiếc xe vận tải, cửa sau xe được mở ra, có người thò tay ngoắc với người bên dưới đường, "Mau lên xe."

Vài người chạy nhanh nhất lao lên xe tải.

"Không kịp đâu." Lái xe thò đầu ra, hét lên, "Tôi phải lái tiếp đây."

"Đợi bọn tôi với! Đợi nhóm bọn tôi với!"

"Lão đại! Cứu mạng!"

"Nhanh lên, nhanh lên." Người trên xe rướn ra, cố gắng vươn tay ra cho những người còn chưa kịp lên.

Nhưng những người đó quá mệt mỏi, căn bản là không thể đuổi kịp.

Xe tải lại tăng tốc, khoảng cách giữa xe và những người chạy đằng sau càng lúc càng xa, cuối cùng tất cả đều bị bao phủ trong đám xác sống.

Những người vừa kịp lên xe đều bày ra vẻ mặt nghĩ mà sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia