ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1425-1429

LittleZiZi14

1425

Mỗi đóa hoa đều trở thành vũ khí sắc bén, tùy thời có thể lấy mạng người.

Đóa hoa đánh lên thân huyết kiếm chắn trước người hắn rồi nổ tung, những ánh sáng màu đỏ tán loạn trước mắt hắn.

Kiếm phân liệt ra tuy rằng sức mạnh và chất lượng giống bản thể nhưng dù sao cũng là phân liệt, theo thời gian, lực lượng sẽ dần yếu đi.

Cô không muốn bị tấn công nên lập tức tung đại chiêu. Hắn không thể không thu kiếm về phòng thủ.

A a a a, nữ nhân đáng giận này, hắn muốn giết cô ta!

"Mộ Bạch."

Âm thanh như u linh vang lên sau lưng hắn. Mộ Bạch kinh hãi, cuối cùng mới nhớ ra, ở trong này, cô ta là chúa tể...

Mộ Bạch từ bỏ chống cự, thu lại huyết kiếm, vô số bông hoa đập vào mặt hắn, vừa lạnh vừa rát, nhưng lại chẳng hề có lực công kích gì.

Chờ những đóa hoa tan đi rồi, Mộ Bạch mới nhìn về phía người đứng ở sau lưng mình. Hắn hít sâu một hơi rồi nở nụ cười ưu nhã, nói: "Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, tôi thua."

Dù thua thì cũng phải duy trì nụ cười, duy trì sự ưu nhã.

Thời Sênh nghiêng đầu, không do dự xuyên kiếm vào trong người hắn.

[Kiểm tra được sự xâm nhập khác thường, chủ nhân hãy cẩn thận.] Âm thanh gần như vang lên cùng lúc.

Bóng tối trên đỉnh đầu đột nhiên bị đánh vỡ, vô số ánh sáng hội tụ lại, cảnh sắc cũng khôi phục trở lại thành đống đổ nát kia, khắp nơi đều là xác dị chủng.

Thời Sênh nhìn về phía Mộ Bạch, hắn đã chết.

Thời Sênh túm lấy đám người Liễu Thư ném lên thiết kiếm, nhanh chóng bay lên rồi ném xuống mấy quả cầu năng lượng một cách vui vẻ.

Thời Sênh nhìn chằm chằm xuống bên dưới, "Kết quả?"

[Rất xin lỗi chủ nhân.]

Thời Sênh phát điên, ngay cả Mộ Bạch cũng có người giúp, tại sao cô lại không có? Tại sao chứ?

[Chủ nhân, em nghi ngờ không phải người làm.]

"Là sao?"

[Không ai có thể nhanh hơn em được.] Phong tỏa bị đánh gãy, tinh thần lực của Mộ Bạch có thể đã rời khỏi thế giới này.

"Trên thế giới này còn nhiều người giỏi lắm, chỉ là mi chưa gặp được thôi."

[Chủ nhân nói đúng, để em thử cố gắng tìm thứ kia xem sao.]

Hoàng của dị chủng bị nổ tung, thù của nguyên chủ cũng coi như báo xong một nửa, giờ chỉ còn Vân Đóa nữa mà thôi.

Tốt lắm, tổ chức thành đoàn thể giết nữ chính thôi.

[...] Ký chủ, cô nói cho tôi biết, đoàn thể của cô ở đâu vậy?

...

Lúc này, đám người Vân Đóa đang bị vây trong một tòa nhà.

Bởi vì mưa to nên Quý Tu không đuổi kịp Thời Sênh, nhưng Vân Đóa lại đuổi kịp Quý Tu. Hai người bị mưa to vây lại, tình cảm mau chóng thăng hoa.

Chờ đến khi mưa to ngừng lại, đám người Hướng Quỳ cũng đuổi kịp, còn kéo theo một đám dị chủng nữa.

Cho nên hiện tại bọn họ mới bị bao vây.

Đồng thời, ở đây cũng có một đám người đang bị nhốt lại.

Trong nhóm người này cũng có dị năng giả, nhưng đội ngũ này nhìn có vẻ không tốt đẹp gì.

"Mấy dị năng giả kia là sao? Sao tôi chưa từng gặp họ ở tổng bộ?" Người ngồi gần Hướng Quỳ nhỏ giọng hỏi cô ta.

Hướng Quỳ cũng nhìn về phía đó, giọng nói tràn ngập sự châm chọc: "Người đàn ông kia là một dị năng giả có dị năng không ổn định, lần trước suýt nữa đã bị chúng tôi giết."

Người đàn ông mà Hướng Quỳ nhắc tới chính là thực nghiệm thể số 22.

Lúc này, thực nghiệm thể số 22 rõ ràng không mất đi thần trí như lúc trước nữa, ngược lại dị năng của hắn còn mạnh hơn, là người dẫn đầu đội ngũ bên đó.

"Sao lại thế này, những dị năng giả kia ở đâu ra vậy?" Người đàn ông rất kỳ quái, tất cả những dị năng giả đều được lập hồ sơ lưu ở tổng bộ.

Nhưng hắn lại không biết một ai trong đám dị năng giả đó.

Hướng Quỳ lại bắt đầu âm dương quái khí, "Những người ở trên đang làm gì, ai mà biết được chứ. Dị năng của chúng ta tới từ đâu, lúc trước bọn họ tiêm cho chúng ta thứ gì, anh không nghĩ tới những chuyện đó à? Dù sao, giờ tôi lại có dự cảm không ổn về những dị năng này."

"A?" Người đàn ông ngẩn ra, quả thực hắn chưa từng nghĩ tới những điều này.

Đúng lúc Hướng Quỳ đang nói chuyện với người đàn ông này thì bên kia lại có tiếng cãi cọ.

Đội ngũ của thực nghiệm thể số 22 cực kỳ không hữu hảo: "Không phải các người có thể đánh sụp cả căn cứ sao, có mấy con dị chủng bên ngoài lại không giải quyết được à?"

Quý Tu bị chất vấn tới mức vẻ mặt rất kém.

"Đó là chuyện của chúng tôi, liên quan gì tới các người?" Vân Đóa thấy Quý Tu không đáp liền tiến lên một bước, đáp lại người kia, "Các người muốn ra ngoài thì tự nghĩ cách đi, đừng có kéo chúng tôi vào."

"A, lúc đó cô Khương Đàn cũng đi lên với các người, các người xuống rồi, cô Khương Đàn đâu?" Ánh mắt của thực nghiệm thể số 22 đầy sắc bén.

Hắn không tin hai người này có thể làm căn cứ nổ tung được, nếu đổi lại là Khương Đàn thì hắn còn còn thấy đáng tin hơn một chút.

Nhắc tới Khương Đàn, sắc mặt Vân Đóa liền thay đổi, trong đáy mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, cô ta cắn răng: "Làm sao chúng tôi biết được cô ta đi đâu."

"Rốt cuộc căn cứ kia có phải do các người đánh rơi hay không còn phải chờ điều tra đã." Thực nghiệm thể số 22 cười lạnh, "Đám người bên ngoài tin, nhưng tôi không tin."

Vân Đóa siết chặt nắm tay.

Quả thực không phải bọn họ đánh rơi căn cứ. Nhưng từ sau khi trở về, Tống Nguyên Thanh không hề hỏi ý kiến của cô ta và Quý Tu mà đã tuyên bố ra ngoài chuyện đó.

Đến khi bọn họ biết thì đã không còn kịp rồi.

Mà chuyện này quả thật cũng làm cho mọi người đoàn kết hơn không ít. Hai người họ gần như trở thành tín ngưỡng của người khác.

"Dị chủng tiến công vào rồi." Người bên phía đội của thực nghiệm thể số 22 gào lên một câu.

Mấy con dị chủng đã phá vỡ cửa sắt, tiến vào qua căn phòng cũ nát, thân thể của bọn chúng cao lớn khiến cho không gian như co lại.

Dị chủng gầm nhẹ một tiếng, giương nanh múa vuốt tấn công về phía con người.


"Chạy!"

Thực nghiệm thể số 22 hét lên, đánh vỡ cửa sổ bên cạnh để những người khác đi theo đường này xuống.

Tôn chỉ của bọn họ là chạy, không cần lãng phí dị năng.

Cho nên khi đám người Quý Tu còn đang bận đối phó với đám dị chủng thì thực nghiệm thể số 22 đã dẫn người chạy đi.

Dị chủng đứng khắp căn phòng, bọn người Quý Tu muốn chạy cũng không kịp, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu. Dị năng của Hướng Quỳ càng dùng càng nhuần nhuyễn, liên tục đè ép không khí làm đầu dị chủng nổ tung.

Người đàn ông bên cạnh cô ta lại lợi dụng bùn đất chế tạo ra những bức tường đất, ngăn cản dị chủng tới gần, phối hợp của hai người họ vô cùng ăn ý.

Dị năng của Quý Tu hệ lôi, thuộc về kỹ năng quần công.

Kỹ năng của Vân Đóa là có thể làm chậm thời gian, khiến cho hành động của dị chủng chậm lại, cũng thuộc kỹ năng quần công.

Hai người phối hợp với nhau nhanh chóng tạo ra được một khoảng trống, những người khác lập tức dựa sát vào họ, tạo thành một vòng tròn.

"Từ bên kia lao ra ngoài." Quý Tu chỉ vào cửa sổ mà thực nghiệm thể số 22 đã đánh vỡ.

Mọi người không có ý kiến gì. Nhiều dị chủng như thế, một khi dị năng của bọn họ bị hao tổn hết thì lúc đó muốn chạy còn khó hơn lên trời.

Quý Tu và Vân Đóa liên thủ tạo một con đường đi về phía cửa sổ rồi để những người khác đi trước, bọn họ theo sau.

"Đội trưởng, không được, bên dưới cũng toàn là dị chủng."

"Những người đó đâu?" Quý Tu nhíu mày.

"Bị vây bên dưới."

Nhóm người của thực nghiệm thể số 22 đang bị dị chủng vây lại, bên dưới chỗ nào cũng thấy dị chủng khiến cho da đầu tê dại.

1426

Khi Thời Sênh gặp được nhóm người này thì dị chủng đã xử lý được mấy người trong nhóm rồi.

Trên người thực nghiệm thể số 22 đầy thương tích, hắn sắp không thể chống chọi được nữa. Sau đó hắn liền nhìn thấy Thời Sênh như từ trên trời giáng xuống.

Dị chủng nhìn thấy cô như nhìn thấy quỷ, từ bỏ đồ ăn, tản ra nhanh như chớp.

Trong khoảng thời gian này, dị chủng gặp phải cô đều có thái độ như vậy.

Thời Sênh cân nhắc rồi rút ra kết luận, Hoàng của chúng nó nổ chết ở trước mặt cô, khả năng trước đó tên Hoàng này đã ra mệnh lệnh gì đó cho chúng.

Dị chủng là một chủng tộc rất thần kỳ, có thể dùng sóng điện não để giao tiếp, ừm, chính là nói chuyện bằng tinh thần lực.

Thực nghiệm thể số 22 lảo đảo đi về phía cô, không hiểu tại sao nhiệt huyết lại sôi trào lên, giọng như phát run, "Cô Khương Đàn."

Trong lúc thực nghiệm thể số 22 đi lại gần, Thời Sênh có thể cảm giác được một tia liên hệ lúc có lúc không.

Không chỉ là thực nghiệm thể số 22, còn có vài sự liên hệ khác...

WTF? Tình huống này là gì?

Cô còn có thể điều khiển dị năng giả sao? Vậy cô muốn họ chết thì thế nào?

Thực nghiệm thể số 22 và đám dị năng giả sau lưng hắn đột nhiên quỳ xuống, sắc mặt ai nấy đều thống khổ như đang phải chịu tra tấn gì đó.

Thời Sênh: "..."

Cô chỉ nghĩ thôi mà!

Thật sự nghĩ là có thể giết sao?

[...] Nguyện ước bá chủ thế giới của Ký chủ hình như có thể thực hiện rồi.

"Để xem nào. Nhị Cẩu Tử, ta đã nói sống là phải có hy vọng, không chừng một lúc nào đó có thể thực hiện được thì sao?" Thời Sênh khoe mẽ với Hệ thống.

[...] Ha hả, cô cũng không thể khống chế được toàn bộ loài người trên thế giới này.

Thật muốn vả một cái chết Ký chủ.

Thời Sênh thu lại ý nghĩ, sắc mặt của đám dị năng giả mới giãn ra, nhưng chân tay đã hoàn toàn không còn sức lực gì hết.

Trong nháy mắt vừa rồi, bọn họ cảm giác như có thứ gì đó chọc thẳng qua thịt, xương, vào tận trong tủy của mình, sự đau đớn còn khó chịu hơn cả lúc dị năng bùng nổ.

Thời Sênh vuốt cằm suy tư, nếu dị năng của đám dị năng giả đều tới từ nguyên chủ...

Vậy tại sao nguyên chủ lại có dị năng?

Thật sự là kết quả của thuốc và nguyên chủ kết hợp lại sao?

[Ký chủ, có làm nhiệm vụ phụ tuyến không?]

Không!

KHÔNG-viết-in-hoa!

Bản cô nương không muốn đi theo cốt truyện, để bản cô nương an tĩnh sống ảo đi.

[Không làm thì thôi.] Hệ thống đã rất tuyệt vọng rồi, dù sao đều... thế thôi, cứ như vậy đi!

"Cô Khương Đàn, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?" Thực nghiệm thể số 22 lết tới gần, vẻ mặt đần ra nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh cười với vẻ cao thâm khó dò: "Đại khái là tôi tự nhiên lĩnh ngộ ra kỹ năng nắm giữ sự sống chết của các anh."

Mọi người: "..."

Tuy rằng cảm thấy lời thoại này hơi có yếu tố tâm thần, nhưng cảm giác vừa rồi quả thật đúng là như thế.

Bọn họ cảm thấy sinh mạng như bị người khác nắm trong tay, hoàn toàn không thể khống chế được.

Lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì đám người Quý Tu cũng đã từ cửa sổ nhảy xuống. Đám dị chủng đuổi theo ở bên trên nhìn thấy Thời Sênh thì có thể vì quá mức kinh ngạc nên lập tức ngã lộn xuống đất. Đám dị chủng đằng sau không phanh lại kịp nên cũng rơi xuống theo, chồng thành một đống.

Sau đó, không đợi mọi người có phản ứng, đám dị chủng đã bò dậy, vội vã chạy ra xung quanh, biến mất trong khu đổ nát.

Thời Sênh: "..."

"Khương Đàn, quả nhiên cô chưa chết." Vân Đóa tận mắt nhìn thấy Thời Sênh thì trong lòng nổi lên dao động rất lớn.

Tại sao cô ta lại lợi hại như thế?

Cô ta đã trải qua những gì ở phòng thí nghiệm?

Nếu lúc trước mình tiến vào, có phải mình cũng sẽ lợi hại như cô ta bây giờ không?

Thời Sênh cười nhìn Vân Đóa, âm thanh tràn ngập ác ý: "Cô có chết thì tôi cũng chưa chết được đâu."

Nữ chính không chết thì sao cô có thể chết được.

Vân Đóa bị ánh mắt đó nhìn khiến cho phát run. Cô ta ép buộc bản thân không được sợ hãi: "Cô hận tôi sao?"

"Tôi hận cô làm quái gì chứ." Thời Sênh nhún vai.

"Lúc trước..." Vân Đóa liếc nhìn Quý Tu, ánh mắt hắn nặng nề nhìn chằm chằm Thời Sênh. Cô ta lại hít sâu một hơi, "Lúc trước ba mẹ tự ý làm chủ, tôi căn bản không thể thay đổi gì được."

"Ừ, thế thì sao?" Thời Sênh gật gù, làm ra vẻ "cô nói có lý, tôi rất đồng tình".

Là cha mẹ của nữ chính làm chủ, đúng là không liên quan gì tới cô ta, nhưng cũng liên quan quái gì tới bản cô nương đâu. Nguyên chủ muốn giết chết cô, bản cô nương cũng chỉ có thể giết chết cô mà thôi.

Vân Đóa còn tưởng Thời Sênh đồng ý với cách nói của mình, tiếp tục nói: "Nếu lúc trước cô không vào đó, sao có thể lợi hại như bây giờ chứ."

Thời Sênh: "..."

Nguyên chủ tiến vào thành sản phẩm thí nghiệm cho người khác, cuối cùng còn bị dị chủng biến thành vũ khí hình người, có lợi hại hơn nữa cũng không phải là bản thân nguyên chủ, vì vậy quan hệ nhân quả này không thành lập.

Thời Sênh nhướng mày: "Cho nên giờ cô hối hận vì người lúc trước tiến vào không phải cô chứ gì?"

Nên giờ ông đây phải cảm ơn cô đúng không?

Nữ chính đại nhân, ý tưởng này của cô quá nguy hiểm.

Vân Đóa cắn môi không nói gì, cô ta cũng chẳng biết phải trả lời thế nào.

Những chuyện diễn ra trong phòng thí nghiệm thế nào cô ta biết nhiều hơn người khác một chút. Cô ta đã từng lẻn vào đó nhìn trộm, người ở bên trong đều rất đau đớn.

Nhưng mà sau khi trải qua những đau đớn đó liền có được sức mạnh cường đại.

Thời Sênh muốn thử xem mình có thể giết chết nữ chính được không, nhưng cô nhận ra mình không liên hệ được với nữ chính.

Thời Sênh nhìn về phía đám dị năng giả sau lưng bọn họ, một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Một dị năng giả đột nhiên bắn ra một lưỡi dao bằng băng.

Người đằng trước bị tấn công bất chợt, lại chưa từng phòng bị người cùng một nhà nên mấy người bị dao băng cắt qua, may mà không có ai chết.

"Anh làm gì thế hả?" Hương Quỳ trừng mắt với dị năng giả kia, "Điên rồi sao?"

Vẻ mặt của dị năng giả cũng đần ra, "Tôi không biết... Đột nhiên không thể tự khống chế được."

"Có chuyện gì?" Quý Tu trầm giọng dò hỏi.


Dị năng giả kia thực mê mang: "Tôi cũng không biết nữa, vừa rồi như có người đột nhiên hạ mệnh lệnh trong đầu tôi, sau đó tôi liền ra tay."

"Anh nói bậy cái gì thế hả? Ai có thể hạ mệnh lệnh cho anh chứ, anh..." Hướng Quỳ tức giận mắng ầm lên.

Ánh mắt Quý Tu dừng lại trên người Thời Sênh, u ám và thâm thúy.

Cô ta đã nắm giữ được rồi sao?

Qua Tống Nguyên Thanh, hắn biết dị năng của mọi người đều tới từ cô. Trước đây khi tiến hành thực nghiệm lần cuối, có người phát hiện sự khác biệt của cô nên đã nhốt riêng người ra một chỗ.

Sau đó, nghiên cứu cho thấy quả thật cô khác hẳn người khác, cô có năng lực vô cùng đặc biệt.

Sau đó, Lý Kỳ tiếp nhận cô, tiến hành đủ mọi loại thực nghiệm với cô cho đến khi biết rõ ràng phải làm gì mới có thể đạt được năng lực trên người cô thì thôi.

Thuốc tiêm vào người để kích phát dị năng đều là máu của cô hết.

Dị năng của dị năng giả đều tới từ cô.

Cho nên, sau đó Lý Kỳ phát hiện ra cô có thể thành lập liên hệ với dị năng giả khác, thậm chí là khống chế bọn họ.

Trong đầu Quý Tu suy nghĩ rất nhiều lần. Tống Nguyên Thanh nói nếu không bắt được cô thì phải dùng mọi cách giết chết cô, dù trả giá nặng nề như thế nào.

Nếu cô muốn báo thù thì tất cả các dị năng giả đều có thể bị cô điều khiển.

Nhưng mà, hắn có thể giết chết được cô không?

Mà Thời Sênh ngầm giở trò xong lại xoa cằm tự hỏi tại sao điều khiển dị năng giả khác thì được mà nam nữ chính lại không được...

Có một câu bậy bạ không biết có nên nói ra hay không.

Hỏi thăm tổ tông mười tám đời của tác giả.

Kiếm của ông đâu!

Thời Sênh đột nhiên móc kiếm ra bổ về phía Quý Tu và Vân Đóa, dị năng giả xung quanh vốn định hỗ trợ nhưng thân thể lại không khống chế được mà lùi về sau.

1427

Thời Sênh đột nhiên ra tay, Quý Tu và Vân Đóa chưa chuẩn bị xong nên bị đánh không kịp trở tay.

Cũng may, hai người đã trải qua không ít sóng to gió lớn nên rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, liên thủ đối phó với Thời Sênh.

Thời Sênh muốn giết chết bọn họ, mà Quý Tu và Vân Đóa cũng muốn giết chết cô.

Từ đầu tới cuối, Thời Sênh không hề sử dụng dị năng, chỉ dùng thiết kiếm chém lung tung, nhưng dị năng của bọn họ lại chẳng ảnh hưởng tới cô được bao nhiêu.

Dù cô không thể khống chế nam nữ chính nhưng dị năng của họ cũng là tới từ cơ thể cô, có thể coi cô là tổ tông của chúng, công kích tổ tông chính là khi sư diệt tổ, nhất định sẽ bị sét đánh.

Vân Đóa chật vật né tránh thiết kiếm rồi quát lên với cô, chính nghĩa ngập trời: "Khương Đàn, lúc nào rồi mà cô còn muốn nội chiến với chúng tôi? Lúc này chúng ta nên đoàn kết đối phó với dị chủng mới đúng, đuổi chúng ra khỏi địa bàn của chúng ta."

Thời Sênh đáp lại cô ta: "Liên quan gì tới tôi!"

Quý Tu phụ họa theo Vân Đóa: "Sao lại không liên quan tới cô, cô đừng quên mình cũng là con người."

Thời Sênh nhướng mày cười, "Chưa chắc đâu nha."

Nguyên chủ là cô nhi, nhưng trước khi cô được cha mẹ Vân Đóa đưa về nuôi thì lại chẳng hề có chút ký ức nào, rốt cuộc dị năng của cô từ đâu mà có?

[Nhiệm vụ phụ tuyến: Bóng tối xâm nhập. Cam chịu tiếp thu.]

Thời Sênh: "..."

Lật bàn, sao nói là tự nguyện cơ mà?

Giờ lại còn cam chịu tiếp thu nữa.

[Lúc trước tôi quên mất tôi cũng có quyền lợi này.] Hệ thống tỏ vẻ khoe khoang. Từ sau khi đánh mất quyền tự chủ, nó bị Ký chủ áp bức, sau khi lấy lại chủ quyền liền quên luôn mình có quyền hạn này, nhưng giờ nó lại nghĩ tới.

[Cái này cũng chẳng trách tôi được. Nếu cô không nghĩ nhiều như thế thì sao có thể chạm vào từ ngữ mấu chốt chứ.] Hệ thống tiếp tục giải thích.

Thời Sênh: "..." Tưởng tượng mà cũng sai sao?

Mi phát thì cứ phát đi, dù sao ông cũng đếch làm, cắn được cứ cắn.

[Tôi không phải chó.] Đừng tưởng gọi nó là Nhị Cẩu Tử thì nó sẽ cắn người. À không, còn lâu nó mới là Nhị Cẩu Tử ấy.

Thời Sênh và Nhị Cẩu Tử còn đang nói lung tung thì nam nữ chính bên kia đã lại phát động tấn công.

Thời Sênh chửi thầm một câu, lại một lần nữa xách kiếm xông lên.

Vòng sáng của hai người này vẫn còn, không giết được thì đánh một trận cũng được.

Thời Sênh thu lại sát khí nên áp lực của cô cũng bị giảm đi nhiều, đối phó với nam nữ chính cũng dễ dàng hơn.

Người bên ngoài vây xem đều đã trợn mắt há mồm.

Quý Tu và Vân Đóa liên thủ mà cũng không đánh lại cô.

Hướng Quỳ và thực nghiệm thể số 22 từng được chứng kiến sự lợi hại của Thời Sênh thì trấn định hơn. Đến dị chủng cô đều một chiêu giết một bầy, đánh hai người thì có là gì.

"Hô." Thời Sênh bĩu môi thổi lọn tóc lòa xòa trước mặt, tâm tình cũng thoải mái hơn một chút, lúc này mới xách kiếm rời khỏi vòng chiến đấu.

Quý Tu và Vân Đóa nằm trên mặt đất, động một ngón tay cũng thấy nhức mỏi.

Thời Sênh đi ra, tầm mắt đảo một vòng hỏi: "Có ai muốn đánh họ không?"

Mọi người: "..." Cô tự đánh còn chưa hài lòng nên khuyến khích người khác đánh tiếp sao?

Quá tiện rồi đấy!

Người bên phía Quý Tu chẳng ai dám động, nhưng người bên phía thực nghiệm thể số 22 lại xông lên.

Sớm đã ngứa mắt với đám người này rồi, bị một đám dân chúng ngu dốt tung hô thì thực sự tưởng mình là Chúa cứu thế thật.

Người của Quý Tu sợ bị đánh nên không dám nhiều lời, dù bọn họ muốn động cũng không động được, quyền khống chế thân thể không ở trong tay bọn họ.

Vừa rồi khi dị năng giả kia nói bọn họ cũng không tin, nhưng giờ được tự mình thể nghiệm, bọn họ không thể không tin được.

"Khương Đàn, cô không phải người sao?" Hướng Quỳ rất to gan, cô ta trợn mắt hỏi, hoàn toàn không có ý tứ che giấu.

Thời Sênh lập tức phản bác: "Cô mới không phải người."

Hướng Quỳ không hề lui bước, cứng đầu nói: "Vừa rồi là cô tự mình nói."

"Tôi nói tôi không phải con người ư?" Cô chỉ nói là chưa chắc thôi chứ có nói mình không phải con người đâu. Người này vừa mở miệng liền nói cô không phải con người, còn mắng chửi nữa.

Hướng Quỳ nghẹn họng, con ngươi hơi đảo, lại vội vàng nói tiếp: "Vậy cô giải thích thế nào việc dị chủng nhìn thấy cô là chạy?"

"Quỷ mới biết trong đầu chúng nghĩ cái gì."

Cô có phải dị chủng đâu mà hiểu được mạch não của bọn nó. Chúng muốn chạy chẳng lẽ cô còn phải chìa tay ra bảo đừng đi, tới hôn tôi một lần chắc?

Đần độn!

"Khương Đàn, có phải cô khống chế chúng tôi không?" Hướng Quỳ lại hỏi.

Lần này, Thời Sênh cười đến xán lạn: "Đúng thế."

Người có thể làm chuyện này ở đây, Hướng Quỳ chỉ nghĩ tới mình Thời Sênh mà thôi. Nhưng cô ta không ngờ mình vừa hỏi liền nhận được câu trả lời ngay. Có điều, đáp án này lại chẳng làm cô ta an tâm chút nào. Cô ta buộc mình bình tĩnh lại: "Sao cô lại làm được?"

Thời Sênh nhún vai tỏ vẻ vô tội: "Có thể vì dị năng của các người xuất phát từ tôi."

"Cái gì?"

"Sao có thể? Dị năng của chúng tôi thức tỉnh là nhờ vào thuốc của tiến sĩ Lý Kỳ, liên quan gì tới cô chứ?"

"Cô đừng có nói hươu nói vượn, sao dị năng của chúng tôi lại tới từ cô được?"

Hướng Quỳ không nói gì, trong khoảng thời gian này cô ta vẫn luôn tự hỏi dị năng tới từ đâu. Nếu thật sự là năng lực của bản thân thì tại sao phải tiêm thuốc của tiến sĩ Lý Kỳ vào mới có? Lúc trước, những người được tiêm thuốc vào cùng đợt với họ đã đi đâu?

Nhưng cô ta lại không ngờ, dị năng của họ lại tới từ một người.

"Tin hay không thì tùy thôi, dù sao tôi cũng có thể khống chế các người." Nói ra thì các người không tin, thế mà còn cứ muốn hỏi, bị bệnh à?

Mọi người: "..."

Mọi người còn đang bận tiêu hóa tin tức khó tin này, bên kia, Quý Tu và Vân Đóa đã bị đánh tới mức sắp treo tới nơi.

Thực nghiệm thể số 22 xách Quý Tu và Vân Đóa ra, ném tới trước mặt Thời Sênh. Hắn bóp cổ Quý Tu, gằn từng chữ một: "Căn cứ của dị chủng thật do các người làm rơi sao?"

Mặt Quý Tu trắng bệch, vừa xanh vừa tím, nào đâu còn vẻ đẹp trai, tiêu sái nữa chứ?


Thời Sênh không đánh vào mặt hắn, cái này là do thực nghiệm thể số 22 làm rồi.

"Hỏi mày đó." Thực nghiệm thể số 22 lại đấm bốp một phát lên mặt Quý Tu.

Thời Sênh: "..." Thằng nhãi này sau này nhất định sẽ bị dạy dỗ, mặt nam chính mà cũng dám đánh.

Quý Tu cắn răng, từ trong cổ họng phun ra một chữ, "Đúng."

Thực nghiệm thể số 22 buông Quý Tu ra, phất tay như đại ca: "Đánh cho tao!"

Trước kia chỉ nghi ngờ, nhưng giờ nhìn thấy Thời Sênh chèn ép bọn họ không ngóc đầu lên được thì hắn liền chắc chắn căn cứ của dị chủng tuyệt đối không phải do hai người này đánh rơi.

Đám lừa đảo này!

"Các người đủ rồi!" Có người không nhìn nổi nữa, "Căn cứ của dị chủng không phải do đội trưởng đánh rơi thì còn có thể là ai?"

Thực nghiệm thể số 22 nhìn dị năng giả đó: "Là ai đánh rơi còn chưa biết, nhưng tuyệt đối không phải bọn họ."

"Lúc đó cũng chỉ có Vân Đóa và đội trưởng lên căn cứ, ngoài họ ra..." Dị năng giả kia đột nhiên dừng lại. Hắn chợt nhớ ra đã có người từng nói, lúc đó Khương Đàn cũng ở đây, cô ta còn được dị chủng dùng trận trượng rất lớn nghênh đón lên.

Tư thế đó mà cô ta còn nói mình là con người sao?

Mạch não của dị năng giả ngoằn ngoèo một hồi liền coi Thời Sênh là đồng loại của dị chủng.

Đồng loại của dị chủng sẽ đi đánh sụp căn cứ của mình sao?

Không thể nào!

Thế nên, ngoại trừ đội trưởng và Vân Đóa ra, còn có ai làm được việc đó chứ?

Nhóm người này quả thực không có ý tốt!

1428

Thời Sênh – đồng loại của dị chủng – nhìn thực nghiệm thể số 22 đánh người rồi thuận tay ném vũ khí qua, "Anh thử xem có chọc chết hắn được không?"

Thực nghiệm thể số 22: "..."

Hắn đánh người, cô ta lại đưa dao là thể loại gì?

Thực nghiệm thể số 22 đần mặt ra nhưng vẫn nhận lấy dao, gạt những người khác ra ngoài.

"Dừng tay! Các người dừng tay lại!"

"Các người còn có lương tâm không hả, mau thả đội trưởng ra, không cho phép các người chạm vào đội trưởng..."

Hướng Quỳ lạnh lùng đứng nhìn, trong mắt thậm chí còn có vẻ chờ mong. Cô ta cũng hận Vân Đóa, muốn Vân Đóa phải chết.

Nhưng lần nào Quý Tu cũng che chở cô ta, những gì liên quan tới Hướng Quỳ đều làm Quý Tu chướng mắt.

Vân Đóa nhìn thực nghiệm thể số 22 ghé sát con dao nhỏ vào Quý Tu thì gân cổ lên nói: "Không phải, không phải chúng tôi. Chúng tôi cũng không biết là ai đánh sụp căn cứ."

Thực nghiệm thể số 22 huýt sáo một cái: "Vậy vì sao các người còn nói với bên ngoài như thế hả?"

Hốc mắt Vân Đóa sưng lên, nói chuyện câu được câu mất: "Không phải do chúng tôi nói, là do quan chấp hành Tống Nguyên Thanh nói. Anh ta nói làm vậy để an ổn lòng người."

Thực nghiệm thể số 22 suy nghĩ rất cẩn thận, Thời Sênh khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nói: "Nói trắng ra là càng muốn có thêm nhiều người bán mạng cho hắn mà thôi."

Có anh hùng dân tộc trong tay, người bên cạnh Tống Nguyên Thanh sẽ càng tập trung hơn. Bọn họ sẽ cảm thấy có hy vọng. Mà Tống Nguyên Thanh lại có thể làm hoàng đế thêm một thời gian.

"Đê tiện!" Thực nghiệm thể số 22 mắng một câu: "Các người cũng chẳng phải thứ gì tốt, đã không phải mình làm thì sao không phủ nhận chứ?"

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía những người khác: "Các người đều nghe thấy hết chưa?"

Fan não tàn số 1 tỏ vẻ không tin: "Tao nhổ, là mày ép Vân Đóa nói vậy."

Fan não tàn số 2 cũng không tin: "Đánh ép nhận tội, muốn mạt sát chiến công của đội trưởng và Vân Đóa ư, nằm mơ!"

Thực nghiệm thể số 22 lạnh lùng phản bác: "Hừ, nếu bọn họ có thể đánh sụp căn cứ thì sao còn không đánh lại được một mình cô Khương Đàn chứ?"

Mọi người: "..."

Fan não tàn số 1 mạnh miệng giải thích: "Đội trưởng của bọn tao vừa rồi đã tiêu hao không ít dị năng, có bản lĩnh thì chờ đội trưởng khôi phục đã rồi lại đánh."

Fan não tàn số 2: "Đúng thế, có bản lĩnh thì buông đội trưởng ra."

Dù sao nhóm fan não tàn đều tin tưởng vững chắc căn cứ của dị chủng là do Quý Tu đánh sụp.

"Các người dây dưa lâu thế, mau giết chết đi." Thời Sênh hếch cằm.

Cứ nghe thao thao bất tuyệt mãi cũng thật mệt, đã chết thì coi như chơi xong, có gì phải cãi nhau nữa.

Thực nghiệm thể số 22 rất nghe lời Thời Sênh. Hắn lập tức không nói lời vô nghĩa mà chọc con dao về phía cổ Quý Tu.

Thời Sênh híp mắt, nhìn dao nhỏ rạch một đường trên cổ nam chính.

"Không được..." Vân Đóa trợn trừng mắt, nhưng cô ta bị người ta ấn xuống nên chỉ có thể trơ mắt nhìn, đành điên cuồng gào lên: "Các người mau dừng tay!"

Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc thì đột nhiên từ trên trời có một luồng sáng trắng giáng xuống. Mọi người bị ánh sáng đó làm cho lóa mắt. Quý Tu và Vân Đóa bị luồng sáng bao phủ, nó chỉ dừng lại ba giây rồi thu về phía trên.

Mà trên mặt đất cũng chẳng còn tung tích của Quý Tu và Vân Đóa nữa.

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn lên không trung, trên đó có một phi thuyền hình trứng, nguồn sáng trắng kia xuất phát từ dưới đáy phi thuyền.

Thời Sênh lùi về sau mấy bước, thiết kiếm vung lên, hai đạo kiếm khí xông thẳng lên trời.

Kiếm khí còn chưa tiếp xúc tới phi thuyền thì phi thuyền đã biến mất, lặng yên không một tiếng động y như lúc nó xuất hiện.

Bước nhảy không gian?

"Khống chế loài người ở đây."

Mấy chữ to đột nhiên xuất hiện trong đầu Thời Sênh.

Thời Sênh nhíu mày, quả thật không phải con người sao?

Đây như là một mệnh lệnh, Thời Sênh lập tức lờ đi, có thể vì không nhận được lời đáp của cô nên đối phương lại lặp lại một lần.

Thời Sênh không kiên nhẫn, khi nó phát tới lần thứ ba, cô dùng tinh thần lực tấn công lại nó rồi bổ thêm một câu.

"Ông mày rất bận, muốn chinh phục thế giới thì tự mình đi đi, đừng có khoa tay múa chân với ông. Cứ làm như chỉ một mình các ngươi biết sử dụng tinh thần lực ấy."

Đây là thế giới giải thuyết, vốn dĩ dựa vào tinh thần lực. Cô còn không đối phó được một NPC sao? Nói đùa!

Sau lần này, đối phương liền ngừng lại.

"Cô Khương Đàn, những người này giải quyết sao đây?" Thực nghiệm thể số 22 hỏi Thời Sênh.

Thời Sênh nhìn về phía người bên đó, ngoài Hướng Quỳ ra thì đám người khác vẫn đang đần mặt nhìn lên trời.

Đội trưởng của bọn họ tự nhiên biến mất rồi?

"Thích làm gì thì làm." Thời Sênh vẫy tay, rõ ràng không muốn quản cục diện rối rắm này.

Thời Sênh đi ra ngoài, mấy người Liễu Thư đang chờ ở một nơi an toàn, thấy cô ra thì lập tức tiến lên chào đón.

Liễu Thư xoa xoa cái đầu trọc, trên mặt ngập tràn vẻ bát quái: "Cô Khương Đàn, vừa rồi cô có nhìn thấy cái phi thuyền kia không?"

"Ừ." Chẳng những nhìn thấy mà thứ trên phi thuyền còn muốn cô khống chế loài người. Khả năng đầu óc bị cửa kẹp, cần phải trị!

Liễu Thư làm mặt quỷ: "Tôi đã nhìn thấy loại phi thuyền này rồi."

Loại phi thuyền vừa rồi rõ ràng không giống loại mà dị chủng dùng.

Thời Sênh nghiêng đầu, trong mắt có vài phần lạnh lẽo. Liễu Thư sợ cô không tin nên ra sức gật đầu: "Tôi thật sự nhìn thấy rồi mà, trong mấy bức ảnh mà cha tôi cất giữ. Đáng tiếc không thể quay lại khu phố ngầm, nếu không tôi có thể lấy cho cô xem."

"Ảnh chụp được chụp lúc nào?"

Cha của Liễu Thư kinh doanh ở khu phố ngầm, trên tay có thiết bị chụp ảnh cũng không có gì kỳ quái.

Liễu Thư xoa đầu, ra sức hồi tưởng một trận, "Lúc còn nhỏ tôi từng nhìn thấy, lúc đó ảnh còn rất mới, hẳn là được chụp chưa lâu. Bởi vì phi thuyền này tôi chưa từng thấy qua nên tôi nhớ rất rõ."

Tuổi của cô và Liễu Thư cũng tương đương nhau...

Cô hoàn toàn chắc chắn nguyên chủ là con người, sẽ không xuất hiện trường hợp kỳ quái kiểu xúc tu hay cánh tự nhiên mọc ra.

Vậy theo cốt truyện bình thường thì...

Nguyên chủ trở thành phôi nuôi cấy.

Thông qua cô, loài người sẽ có được dị năng, nhưng cô lại có thể khống chế những dị năng giả đó, còn cô sẽ lại bị những thứ khác khống chế.

Không hề tốn công tốn sức đã tổ chức được một đội quân dị năng, khống chế được thế giới loài người.

Chủng tộc có chỉ số thông minh cao cấp quả nhiên không thể coi thường.

Đáng tiếc, cô không phải Khương Đàn, muốn khống chế cô thì cứ nằm mơ đi.

"Cô Khương Đàn, cô chậm thôi..." Liễu Thư tung tăng chạy theo sau, "Phi thuyền ngoài đời có hơi khác với trên ảnh chụp, thật đẹp. Không biết khi nào chúng ta mới có phi thuyền của riêng mình blablabla..."

Thời Sênh cảm thấy Liễu Thư càng lúc càng ồn ào, chỉ muốn khâu miệng hắn lại.

Thực nghiệm thể số 22 cũng mang theo những dị năng giả khác đi theo cô, hoàn toàn không nói gì, vô cùng an tĩnh.

"Cô Khương Đàn, bọn họ đi theo chúng ta làm gì thế?" Liễu Thư tiếp tục nói với lên từ đằng sau.

Thời Sênh dừng lại, nhìn Liễu Thư hỏi: "Thế các anh theo tôi làm gì?"

Mắt thực nghiệm thể số 22 sáng lên, "Cô Khương Đàn, chúng tôi muốn theo cô."

Lần đầu tiên thực nghiệm thể số 22 gặp cô đã nói muốn đi theo cô rồi, xem ra virus gây bệnh của cô có lực hấp dẫn đối với loại virus kia.

"Tôi không mang theo con chồng trước, các anh nên làm gì thì làm đi." Thời Sênh xua xua tay.

"Bọn họ..." Thực nghiệm thể số 22 chỉ vào đám người Liễu Thư. Những người này không phải dị năng giả, vừa rồi bọn họ cũng không xuất hiện mà đứng ở rất xa, đây mới là con chồng trước đi?

Bị điểm danh, Liễu Thư cực kỳ đắc ý, cô Khương Đàn vui khi dẫn tụi tôi theo đấy.

Thời Sênh không muốn nói lời vô nghĩa với đám người này, đem theo Liễu Thư và đám đàn em vứt lên thiết kiếm rồi bay đi.

1429

Chiếc phi thuyền kia mang theo nam nữ chính rời đi thì đến đêm, trên trời lại xuất hiện vô số phi thuyền, ánh sáng sáng nhấp nháy khắp một vùng trời. Một căn cứ cứ như vậy được dựng lên trước sự theo dõi của vô số người.

Thời Sênh nhận thấy căn cứ này khác căn cứ lúc trước. Nó không lớn bằng căn cứ kia nhưng chiến cơ và phi thuyền thì tiên tiến hơn nhiều.

Không phải cùng một bọn...

Đã chết một đám lại tới một đám khác, người trước ngã xuống, kẻ sau lại vùng lên.

Cô rất muốn hỏi một chút, tại sao người địa cầu lại xui xẻo như thế, bị các loại chủng tộc khác coi là lương thực dự trữ?

Là năng lượng của ma tộc, là đồ ăn của ma thú, là kho máu di động của huyết tộc, là thứ mài răng của xác sống, nguồn dinh dưỡng của dị chủng, tinh nguyên mỹ vị của yêu tinh, đồ ăn vặt của quỷ...

Con người ăn cái gì? Ngũ cốc và hoa màu!

Cho nên đám người cổ quái kia đều con nhân loại là thức ăn sạch, bảo vệ môi trường và không bị nhiễm độc sao?

Có thể viết các sách kiểu như:

"Nhóm lão đại năm đó muốn ăn tôi."

"Bước phát triển của một kho lương di động."

"Tự truyện đến từ đồ ăn nhanh."

Thời Sênh giật mình, vội vàng gạt đám ý nghĩ cổ quái đó đi, đây là cái suy nghĩ quỷ gì chứ.

Căn cứ công nghệ cao nhanh chóng được hoàn thành, ít nhất là hoàn thành vẻ bề ngoài.

Thời Sênh cắn hạt dưa, nhìn ánh sáng mạnh không ngừng đảo qua đảo lại xuống mặt đất, những nơi bị ánh sáng soi tới thì con người liền bị hút lên.

"Cô Khương Đàn, đây là thứ gì thế?" Liễu Thư và một đám đàn em cùng ngồi chồm hỗm bên cạnh Thời Sênh. Bọn họ sợ cách xa quá sẽ bị đám ánh sáng kia kéo lên.

"Làm sao tôi biết được." Thời Sênh tức giận mắng.

Cảnh tượng như thế kéo dài rất lâu. Thời Sênh tính toán chắc phải có tới 50% con người đang ở trên mặt đất bị bắt lên đó.

Cảnh tượng này cứ kéo dài mãi, cho đến một tối nọ, một chiếc phi thuyền dừng ngay trên đầu Thời Sênh.

Ánh sáng hạ xuống phủ lên người Thời Sênh, nhưng mà ánh sáng phủ xuống nửa ngày cũng chẳng có động tĩnh gì.

Không bắt được người lên, thứ trên phi thuyền đành phải đi xuống.

Thứ từ trên phi thuyền xuống rõ ràng là con người, ít nhất nhìn vẻ bề ngoài là con người. Hắn quan sát Thời Sênh hồi lâu rồi nói với vẻ mặt lạnh nhạt: "029, trưởng quan triệu hồi cô về."

029? Danh hiệu?

Nghĩa là trước đó còn có 1234567...

Thời Sênh yên lặng chém hắn.

Thứ bắn ra không phải màu đỏ mà là màu đen. Một mùi hôi thối từ thi thể truyền ra, mà trên đầu người kia đột nhiên mở ra một cái lỗ, một sinh vật kỳ quái người mọc đầy xúc tu bò ra.

Thời Sênh: "..."

Dị chủng trước đây nhìn đã đủ ghê tởm rồi, thứ này nhìn còn ghê tởm hơn.

Còn có để cho người ta chơi đùa vui vẻ không hả?

Quái vật bò ra dùng xúc tu thăm dò trong không khí, cuối cùng dừng ở hướng mấy người Liễu Thư.

"Này." Thời Sênh dùng kiếm chọc nó, "Đừng có đánh chủ ý lên bọn họ, nếu không ông giết chết mày."

Quái vật xúc tu kia đong đưa mấy cái xúc tu của nó trong không khí rồi phát ra tiếng kêu kỳ quái.

Vậy mà Thời Sênh lại hiểu.

Nó nói là: "Cô phản bội trưởng quan sẽ không có kết cục tốt đâu, mau về báo danh."

Thời Sênh sờ đầu, trong đầu cô sẽ không mọc ra cái thứ gớm ghiếc như thế đấy chứ?

Aizz... thật đáng sợ.

[Ký chủ, cô là người 100%.] Hệ thống sợ Thời Sênh sẽ tưởng tượng, tưởng tượng, tưởng tượng đến mức làm não mình hỏng luôn nên vội vàng nhắc nhở.

"Vậy sao ta lại hiểu ngôn ngữ của bọn nó?"

[Bọn chúng cho cô...] suýt chút nữa bị Ký chủ đào hố, còn lâu nó mới nói cho cô biết.

Hệ thống quyết đoán offline.

Thời Sênh: "..." Nhị Cẩu Tử không dễ lừa!

Thời Sênh nhìn con quái vật đầy xúc tu thì thấy có điểm lạnh người, tốt nhất nên nhanh chóng lấy kiếm chọc chết nó.

Quái vật xúc tu vừa chết, phi thuyền trên trời liền rơi xuống mặt đất cách bọn họ không xa.

Thứ này lại có thể liên kết với nhau?

Đám người Liễu Thư nuốt nước bọt một cách khó khăn, thành phố giáp ranh bị dị chủng bá chiếm trăm năm, vừa mới được giải phóng lại đón thêm một đám xâm lược mới.

Hơn nữa đám người xâm lược này còn không ôn hòa bằng đám cũ.

Còn là có chuẩn bị mà tới...

"Cô Khương Đàn, hắn... hắn... hắn... vừa rồi hắn có ý gì thế? Bảo cô đi đâu cơ?" Sắc mặt Liễu Thư trắng bệch, với chỉ số thông minh của hắn thì có thể hiểu Khương Đàn là đồng loại của thứ kia.

Trời ạ!

"Tôi là người!" Thời Sênh trừng mắt với Liễu Thư.

"Thật sao?" Liễu Thư thở phào một hơi nhẹ nhõm, là người thì tốt rồi, dọa chết hắn.

"Giả đấy."

Liễu Thư thật sự muốn khóc: "Cô Khương Đàn à, cô đừng làm tôi sợ! Tôi nhát gan lắm."

Thời Sênh cười nhạo: "Nhát gan mà còn dám theo tôi? Lúc đấy là ăn gan hùm mật gấu hay giờ teo mất mật rồi? Hay là ăn dị chủng bồi bổ đi."

Mọi người bị ghê tởm một trận.

Một cô gái, còn là một cô gái rất xinh đẹp, vậy mà lại thản nhiên bảo họ ăn dị chủng bồi bổ, quá dọa người!

Liễu Thư hắng giọng nói: "Giờ bên ngoài sợ là còn nguy hiểm hơn, đi theo cô sẽ an toàn hơn một chút."

Thời gian này đi theo cô, ngoại trừ việc bị cô bắt bẻ hơi nhiều, ăn hơi ít, rắm cũng chẳng có mà đánh, nhưng nhìn những người ngoài kia mới cảm thấy sống như thế thật đáng sợ.

Liễu Thư nhìn về phía thành phố giáp ranh, "Cô Khương Đàn, mấy thứ này đã xuất hiện từ mười mấy năm trước rồi, thậm chí còn sớm hơn nữa. Chúng muốn làm gì? Những người bị chúng bắt lên sẽ không biến thành cái dạng này luôn đấy chứ?

"Loại sinh vật này..." Thời Sênh dùng kiếm chọc chọc quái vật xúc tu, "Chúng là một loại sinh vật cấp cao, có thể sống nhờ ở bất kỳ vật sống nào."

"Sinh vật cấp cao?" Loại quái vật chẳng khác nào bạch tuộc này mà lại là sinh vật cấp cao ư?

"Chúng nó thông minh hơn các anh nhiều, chỉ số IQ đều trung bình từ 140 trở lên, ở thế giới này là được xếp vào bậc thiên tài rồi đấy. Người ta tùy tiện lấy ra một tên cũng là thiên tài, anh cảm thấy chúng có phải sinh vật cấp cao không?"

Liễu Thư há miệng, hiển nhiên có điểm không thể tiêu hóa được.

Sinh vật cao cấp nhìn chẳng giống bọn họ tí nào...

Liễu Thư sờ sờ mặt mình, còn lâu hắn mới cần làm sinh vật cấp cao.

Thật đáng sợ!


Thời Sênh phổ cập khoa học xong liền đi về phía chiếc phi thuyền kia. Cô thử mở ra nhưng cửa khoang đóng chặt, cô đành phải dùng kiếm bổ nó.

Liễu Thư và một đám đàn em nhìn cô phá hỏng phi thuyền, đầu không khỏi đầy vạch đen.

Trước kia, nếu bọn họ có được một chiếc phi thuyền thì đám nhà nghiên cứu đã mừng phát điên rồi. Cô thì ngon rồi, bổ nó ra mà mày không thèm nhăn lấy một cái.

"Chờ bên ngoài đi." Thời Sênh lên phi thuyền, quay đầu ngăn đám người Liễu Thư chuẩn bị đi theo mình lại.

"Oh." Liễu Thư hơi thất vọng. Hắn đang muốn đi lên tham quan phi thuyền một chút.

Nhưng Thời Sênh không cho bọn họ lên, bọn họ đành phải chờ ở bên ngoài.

Trong phi thuyền rất nhanh truyền ra những âm thanh kỳ quái, mất một lúc mới dừng lại.

Đại khái, khoảng một phút sau, Thời Sênh đi từ trong ra, trong tay còn xách theo một... con quái vật xúc tu khác.

A a a a, vẫn còn sống nữa chứ!

Đám người Liễu Thư vội vàng nhảy lùi về sau.

Quái vật xúc tu bám chặt lấy tay Thời Sênh, thân mình nửa trong suốt, trên xúc tu có ánh sáng lập lòe như đom đóm.

"Không có lực tấn công." Thời Sênh kéo mấy cái xúc tu đang bám trên tay mình ra rồi ném lên người Liễu Thư.

"A a a a a!" Liễu Thư giậm chân muốn hất văng con quái vật đi, nhưng quái vật xúc tu quấn chặt lấy tay hắn, căn bản không kéo ra được.

Da đầu Liễu Thư không khỏi tê dại, gào lên, "Cô Khương Đàn, cô mau lấy nó ra đi. A a a!"

Thời Sênh trừng mắt với hắn rồi kéo quái vật xúc tu ra. Con quái lại lập tức quấn lấy tay Thời Sênh, dùng xúc tu phủ lên mu bàn tay cô như thể đang rất sợ hãi.

Quái vật xúc tu nhỏ tuổi này thật đáng yêu, không có lực tấn công, còn sáng lên nữa.

Nhưng mà lớn lên lại chẳng đẹp chút nào.

Lớn lên chẳng những không đáng yêu còn xấu kinh dị.

Khác hoàn toàn với lúc nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info