ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1415-1419

LittleZiZi14

1415

"Bùm!"

Dị chủng bên ngoài bị người nổ bay, một chiếc xe xuất hiện trong tầm mắt Thời Sênh. Trên xe có một người đàn ông, trong tay hắn không ngừng tụ lại lôi điện ném về phía đám dị chủng.

Dị chủng bị thổi bay, nhưng cũng chỉ bị đánh bay mà thôi, đờ đẫn vài giây rồi lại tiếp tục bò dậy.

"Không ngờ lại là lôi dị năng." Thực nghiệm thể số 22 bày ra vẻ hâm mộ.

Dị năng hệ lôi rất có tác dụng với dị chủng, nhưng dị năng này cũng tiêu hao rất nhanh.

Xe từ bên ngoài tiến vào, bốn người gần như đã tuyệt vọng lại nhìn thấy hy vọng.

"Mau lên xe!" Người đàn ông ở trên xe quát lên với bọn họ, lại không ngừng đánh bay dị chủng muốn nhào lên.

Hướng Quỳ lên xe đầu tiên, Vân Đóa theo sát phía sau, khi chú Cổ và Hall chuẩn bị lên thì mấy dị chủng đồng thời đánh về phía nam nhân trên xe, thành công ngăn trở tầm mắt của hắn.

"A!" Hall bị dị chủng kéo ra khỏi xe, đùi hắn bị xé rách hai mảng, máu chảy đầm đìa, không ngừng la hét.

Chú Cổ ôm lấy nửa người trên của Hall, cùng với dị chủng nửa lôi nửa kéo hắn.

"Chú Cổ... Chú Cổ, mau buông tay." Hall vô cùng đau đớn. Hắn dùng sức bẻ tay chú Cổ ra, thân mình đột nhiên bị dị chủng kéo đi rồi bị nhấn chìm trong đám dị chủng luôn.

"Bùm!" Giữa đám dị chủng lại xảy ra nổ mạnh kịch liệt.

Chú Cổ túm chặt cửa xe, vừa phẫn nộ lại vừa bi thương, trong nháy mắt đã già đi không ít.

Một tiểu bối ông cũng không bảo vệ được.

Người trên xe không có thời gian thương tiếc Hall, việc quan trọng nhất lúc này của bọn họ là lao ra ngoài.

Nhưng mà lúc này, bốn xung quanh xe đều bị dị chủng bao vây, cơ hồ không thể nhúc nhích được chút nào.

Xe đã được tân trang lại nên dị chủng không thể phá hỏng ngay được, trong xe hiện tại đang yên tĩnh tới quỷ dị.

Âm thanh quỷ khóc sói tru bên ngoài như khúc nhạc tử vong nổi lên đưa tiễn họ.

Người đàn ông ngồi trên ghế lái siết chặt vô lăng, ánh mắt nhìn đám dị chủng bên ngoài, sự trầm lãnh như lưỡi dao sắc có thể đâm vào thân thể bọn chúng.

"Cô ta..." Hướng Quỳ đột nhiên lên tiếng, chỉ vào nóc nhà mơ hồ phía xa, "Cô ta có thể cứu chúng ta."

"Ai?" Người đàn ông quay đầu, tầm mắt nhìn theo hướng chỉ của Hướng Quỳ theo bản năng.

Trên mái nhà có hai bóng người, tư thế như đang ngồi xem trò hay của bọn họ.

"Bọn họ là ai?"

"Chính cô gái kia đưa đám dị chủng tới." Giọng chú Cổ nghẹn ngào, "Cô ta rất lợi hại, một chiêu có thể giết được một bầy dị chủng."

Trong mắt gã đàn ông hiện lên sự kinh ngạc, "Một chiêu?"

Hắn còn chưa nghe nói ai có thể dùng một chiêu mà giết được một đám dị chủng cả.

"Chúng em nhìn thấy tận mắt." Hướng Quỳ gật đầu, "Đội trưởng, cô ta có thể cứu chúng ta, chúng ta hãy cầu cứu cô ta đi."

"Cô ta muốn cứu thì đã cứu từ sớm rồi." Người đàn ông được gọi là đội trưởng quay đầu lại, cũng không đem hy vọng đặt lên một người xa lạ.

Sự ương ngạnh của Hướng Quỳ đều biến mất, chỉ còn sự sợ hãi không che giấu được, giọng cũng đã phát run, "Đội trưởng, xe không chống đỡ được bao lâu nữa."

Bị nhiều dị chủng vây quanh như thế, sao cô ta có thể không sợ hãi chứ?

"Tôi sẽ dẫn mọi người ra ngoài." Giọng của đội trưởng đầy vững vàng và kiên định.

...

Thời Sênh chờ dị chủng giết chết bọn họ, dù không thể giết được thì cũng phải nửa tàn phế. Nhưng chờ tới nửa ngày, chiếc xe kia như dùng plug in vậy, dị chủng dù muốn lật ngược nó lại cũng chẳng lật được.

Mẹ kiếp, giờ đạo cụ của vai chính cũng được buff nữa.

Mà điều khiến cho Thời Sênh kinh ngạc vẫn còn ở phía sau.

Dị chủng đột nhiên dừng công kích, ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, sau đó như nhận được mệnh lệnh gì mà tất cả đều xông về phía cô.

"Mẹ ông nội nhà chúng mày!"

Thời Sênh nhảy dựng lên ở trên mái nhà, tức giận chửi ầm lên.

Sao lại xông về phía cô làm gì, đã bảo giết chết vai chính cơ mà? Đám ngu si đần độn chúng mày sao lại dừng giữa chừng, làm người, à không, làm dị chủng không thể như thế được! Có hiểu kiên trì là thắng lợi không hả? Hả? Hả?

Đám dị chủng đều bỏ qua chiếc xe, toàn bộ trèo về phía mái nhà, người trong xe đều đần mặt ra.

Hướng Quỳ ghé sát vào phía sau, nhìn về phía mái nhà qua khung cửa kính đã rạn nứt. Phía bên kia đông nghìn nghịt dị chủng, hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Nhưng vào lúc này, vô số đóa hoa màu đỏ lại khuếch tán ra theo vòng tròn, những nơi bị vòng hoa lan tới đều bị phá thành mảnh nhỏ, giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua vậy.

Phương thức tàn sát vừa máu me vừa hoa lệ.

"Đội trưởng... anh nhìn đi." Hướng Quỳ chỉ về phía bên đó, "Trước đó cô ta đã sử dụng chiêu này, dị năng của cô ta là gì vậy? Quá mạnh!"

Đội trưởng đã khởi động xe nhưng vẫn không lái đi mà nhìn về phía cảnh tượng bên đó.

Vô số khối thi thể của dị chủng rơi từ trên cao xuống, dịch nhầy ghê tởm vẩy khắp nơi, cửa xe cũng gần như bị dịch nhầy đó phủ kín hết.

Hắn chỉ có thể nhìn người bên trên sân thượng qua một cái khe rất nhỏ. Thân hình nhỏ xinh đó không biết đang chứa linh hồn cường đại cỡ nào mà lại có tư thái quân lâm thiên hạ, bễ nghễ chúng sinh như thế.

Giờ khắc này, hắn chấn động.

Chấn động vì một thiếu nữ lại có khí thế cường đại như vậy.

"Đội trưởng, có dị chủng tới." Vân Đóa là người hoàn hồn đầu tiên. Cô ta đập mạnh vào ghế xe của đội trưởng, "Chúng ta không ra được."

Đường phố vốn dĩ đã vắng vẻ, lúc này lại có vô số dị chủng chạy tới.

"Sao lại thế, sao lại có nhiều dị chủng như vậy?" Chú Cổ vô cùng khiếp sợ, "Tại sao chúng nó lại xuống đây?"

Dị chủng có thiết bị thăm dò, bọn họ cũng có hệ thống chuyên giám thị. Nhiều dị chủng thoát xuống mặt đất như thế, tại sao bọn họ chẳng hề phát hiện ra?

Đường phố sau lưng đông nghịt dị chủng, hoàn toàn không tính được số lượng bao nhiêu, đội trưởng nhanh chóng quyết định, "Xuống xe, lên sân thượng."

Xe này không thể chịu thêm được bất kỳ đợt tấn công nào nữa, nếu chúng lại tấn công thì chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

Người trong xe nhanh chóng nhảy xuống. Đội trưởng lôi kéo Vân Đóa, lập tức đá văng một cánh cửa rồi từ tòa nhà này xông lên sân thượng, sân thượng của mấy tòa nhà xung quanh đều thông với nhau, từ bên này có thể tới được sân thượng chỗ Thời Sênh đang đứng.

Nhưng khi bọn họ tới nơi thì Thời Sênh đã tới sân thượng bên cạnh, khoảng cách ở giữa hai tòa nhà này phải tới năm, sáu mét.

Sắc mặt mọi người trắng bệch, sao cô ta sang được đó?

"Đội trưởng... bọn chúng lên đây..."

Dị chủng nhanh nhẹn leo lên xung quanh tòa nhà, dồn bọn họ vào một góc sân thượng. Từ trên này nhìn xuống, khắp các đường phố đều có dị chủng, nhìn ra phía xa cũng toàn thấy dị chủng là dị chủng.

Ngoài xa dường như còn có tiếng con người la hét thảm thiết.

Đau đớn và tuyệt vọng.

"Ong ong ong..."

Không trung còn có chiến cơ của dị chủng bay tới, rập rạp đầy trên bầu trời khu bảy.

Thời Sênh ngửa đầu nhìn những chiến cơ kia vừa cắn hạt dưa vừa suy tư, dị chủng muốn khai chiến toàn diện sao?

Cọng dây thần kinh nào bị đứt rồi à?

Cốt truyện không có vụ này nha...

Thời Sênh cắn nát hạt dưa, nhân hạt bị lưỡi cuốn ra.

Mộ Bạch!

Ngoại trừ con hàng thiểu năng trí tuệ này, không có ai dám đoạt đầu người với cô.

Thời Sênh coi Mộ Bạch thành hạt dưa mà cắn.

Mẹ cái thằng thiểu năng trí tuệ này!

1416

Dị chủng cũng không lập tức tấn công bọn họ mà chỉ vây người lại.

Mấy chiến cơ chầm chậm bay tới, một dị chủng mặt người thân chó nhảy từ trên chiến cơ xuống.

Nói mặt người thân chó chỉ để hình dung thôi, chứ thật sự thì hắn có hình dạng con người, mặc vest đi giày da, nhìn còn khá đẹp trai.

"Anh Quý Tu, ngưỡng mộ đã lâu." Dị chủng mặt người thân chó vẫy vẫy tay với đội trưởng.

Quý Tu không để ý, ánh mắt hắn lạnh lùng mà thong dong, "Các ngươi muốn làm gì?"

"Không có ý gì khác, chỉ muốn mời anh Quý Tu, cô Vân Đóa và..." Tầm mắt tên dị chủng hướng về phía Thời Sênh, "Cô Khương Đàn tới căn cứ làm khách."

Khương Đàn?

Vân Đóa đột nhiên nhìn về phía Thời Sênh, cô ta là Khương Đàn.

Mấy năm không gặp, đứa bé gái kia đã lớn như thế rồi?

Cô ta cũng biết chuyện lúc trước cha mẹ muốn Khương Đàn thế thân cho mình. Lúc đó quan hệ của hai người cũng không tệ lắm nên cô ta từng phản đối, nhưng cha mẹ vẫn lén dùng Khương Đàn làm thế thân sau lưng cô ta.

Đến khi cô ta tỉnh lại, hết thảy đã thành kết cục định sẵn rồi.

Sau đó, cô ta vẫn luôn hỏi thăm tin tức về Khương Đàn, nhưng cha mẹ nói với cô ta rằng Khương Đàn chết rồi. Vì thế, sau đó Vân Đóa cũng vẫn luôn nghĩ rằng cô ấy đã chết rồi.

Quý Tu hoàn toàn chưa nghe tên Khương Đàn bao giờ, "Đây là cách mà các người mời người khác sao?"

Dị chủng cười cực kỳ lễ phép: "Rất xin lỗi khi đã làm anh Quý Tu cảm thấy không vui, nhưng điều này cũng chứng minh rằng chúng tôi rất có thành ý mời người."

"Bùm!"

Không trung vang lên tiếng nổ mạnh, một chiếc chiến cơ rơi thẳng xuống đất.

Cả đám dị chủng đều nhìn về phía Thời Sênh.

Thời Sênh giơ kiếm cười xán lạn với hắn, "Ngại quá, tôi chỉ muốn xem xem nó có chịu nổi bị chọc một cái không. Sự thật chứng minh chất lượng của thứ này không tốt, tôi chọc cũng chẳng dùng bao nhiêu sức đâu đấy nhé!"

Dị chủng: "..."

Mọi người: "..."

Đây là chiến cơ của dị chủng, tuy rằng không phải loại trâu bò nhất nhưng vẫn vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật của loài người, thế mà cô ta lại nói là chất lượng không tốt, không dùng bao nhiêu sức đã chọc rơi nó rồi.

Tuy rằng lời này quá kiêu ngạo nhưng thấy chiến cơ bị rơi xuống, mọi người lại yên lặng không nói gì, rốt cuộc cô ta đã thật sự chọc rơi nó rồi.

Vân Đóa không biết phải hình dung tâm tình của mình hiện tại như thế nào.

Có phức tạp, cũng hơi hoảng hốt...

Cô ta không biết Khương Đàn thay mình vào phòng thí nghiệm đã phải trải qua những gì, nhưng giờ cô ấy mạnh như thế... mạnh tới mức khiến dị chủng cũng phải kiêng kỵ.

Thời Sênh buông thiết kiếm ra, nhìn dị chủng mặt người thân chó kia, giọng đầy bình thản: "Các người muốn mời tôi tới làm khách à?"

Dị chủng lau sạch vẻ mất tự nhiên trên mặt, "Đúng thế, không biết cô Khương Đàn có thời gian không?"

Thời Sênh nhếch miệng cười, giọng tràn đầy ác ý: "Các người không sợ tôi lên trên đó sẽ đánh rơi luôn cả căn cứ của các người xuống thì cứ mời tôi lên."

"..." Cô cho rằng căn cứ là bùn, cô lên là có thể đánh nó rơi xuống được chắc, "Cô Khương Đàn đồng ý rồi ư?"

"Có điều kiện."

"Mời cô Khương Đàn cứ nói." Dị chủng cực kỳ kiên nhẫn.

Thời Sênh chống thiết kiếm xuống đất, nghiêng đầu nói: "Trả lời vấn đề này của tôi trước đã."

"Có thể."

"Anh thuộc chủng tộc gì đấy?"

Dị chủng: "..."

Đây là vấn đề kiểu gì thế?

Hắn còn tưởng cô ta muốn hỏi vấn đề gì to tát lắm, khó trả lời lắm, ai dè cô ta chỉ hỏi hắn thuộc chủng loại gì?

"Tôi là người Elas."

Người Elas có chỉ số thông minh rất cao, thuộc về chủng tộc lãnh đạo.

Dường như Thời Sênh chỉ thuận miệng hỏi, không tiếp tục đề tài này mà trực tiếp nói ra điều kiện của mình, "Thứ nhất, các người dùng lễ nghi tối cao để đón tiếp tôi. Thứ hai, tôi không đi cùng bọn họ. Thứ ba, phiền các người dọn dẹp một chút, đừng để mấy con hàng kia... xuất hiện trước mắt tôi. Tâm tình tôi mà không tốt thì sẽ ra tay đấy."

Muốn mời ông tới làm khách chứ gì?

Mời Phật tới thì dễ, tiễn Phật đi mới khó.

Không kéo sụp căn cứ của các người, ông đây sẽ không mang tên Thời Sênh nữa.

Ba điều kiện, điều kiện thứ hai và thứ ba đều rất dễ dàng, nhưng điều kiện thứ nhất...

"Cô Khương Đàn..."

Thời Sênh duỗi tay ngăn cản hắn nói: "Muốn mời tôi đi lên, có chút thành ý này chẳng lẽ còn không làm được. Anh tưởng ai cũng có thể mời tôi sao? Ngay cả nghi lễ cơ bản cũng không có mà còn mời ông đây lên, không thấy mất mặt à."

Dị chủng: "..."

Quy tắc tối cao chỉ dùng để nghênh đón Hoàng.

Dị chủng đắn đo mãi cũng không biết có nên đồng ý hay không. Sau đó hắn liền liên hệ với căn cứ bên trên xin chỉ thị từ Hoàng của bọn họ.

Bên trên nhanh chóng truyền lại tin tức.

Hắn lập tức mỉm cười nói với Thời Sênh: "Chúng tôi sẽ đồng ý đầy đủ điều kiện của cô Khương Đàn, đội lễ nghi đang chuẩn bị, hy vọng cô Khương Đàn không lật lọng."

Thời Sênh tiếp tục đề yêu cầu: "Phải là hình người."

Không phải hình người cô sẽ sợ hãi!

Mà sợ hãi là dễ trượt tay.

Dị chủng: "..." Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.

Bên trên nói đồng ý hết với mọi yêu cầu của cô ta, càng không được đắc tội cô ta.

Nghĩ lại thì thấy vừa rồi cô ta chỉ chọc một cái mà chiến cơ đã rơi xuống, đám dị chủng cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Thu phục xong một người, đám dị chủng lại nhìn Quý Tu, "Anh Quý Tu, cô Vân Đóa, hai người nghĩ tới đâu rồi?"

Quý Tu cau mày hỏi: "Nếu chúng tôi không đồng ý thì sao?"

Dị chủng duỗi tay chỉ về phía xa, "Các anh cũng không muốn khu số 7 cứ thế biến mất chứ?" Hắn hơi dừng một chút, "Hơn nữa nếu chúng tôi can thiệp bên phía Tống Nguyên Thanh thì lão ta cũng sẽ đồng ý thôi."

So với lợi ích cá nhân thì hy sinh người khác dễ làm hơn nhiều.

Trong lòng Quý Tu cũng rõ ràng, chúng tuyệt đối sẽ không mời họ tới làm khách đơn giản như thế. Bên trên đó là địa bàn của dị chủng, bọn họ lên rồi thì còn có đường sống sao?

Nhưng mà nếu không lên...


Toàn khu 7, thậm chí là toàn thành phố giáp ranh này sẽ không thể giữ nổi nữa.

Thực lực của dị chủng vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, bọn chúng không phải không thể đánh thắng con người mà chỉ là... không tấn công mà thôi.

Đúng lúc hai bên còn đang giằng co, bên dưới lại có mấy chiếc xe tách đàn dị chủng ra và tiến lại gần.

Tống Nguyên Thanh tự mình tới.

Tống Nguyên Thanh nói chuyện với Quý Tu. Đám người Vân Đóa đứng trên sân thượng thấp thỏm nhìn xuống chiếc xe bên dưới.

Cuối cùng, Quý Tu vẫn đồng ý, nhưng yêu cầu có thêm một chút thời gian.

Dị chủng không có ý kiến gì, đội nghi lễ là cô gái bên kia yêu cầu vẫn cần phải có thời gian để chuẩn bị. Hắn ra lệnh cho đàn dị chủng đang tàn sát trong khu số 7 dừng tay, chờ hai bên cùng chuẩn bị xong.

Nhưng bọn họ chuẩn bị xong rồi thì Thời Sênh lại chẳng thấy đâu cả.

Người vừa rồi vẫn đứng trên sân thượng đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Nói là sẽ đi lên cơ mà?

Trong không trung xuất hiện năm phi thuyền hình thoi nối sát nhau từ căn cứ xuống dưới thành một con đường, ánh sáng đỏ từ căn cứ chiếu xuống nhìn như một thảm đỏ đi lên vậy.

Nam nữ trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ, cầm đủ các thứ đồ vật và nhạc cụ cổ quái từ trong căn cứ bước theo phi thuyền đi xuống, phân ra làm hai hàng hai bên.

Chiến cơ xung quanh tán đi, thay vào đó là đủ các loại phi thuyền lớn nhỏ bay tới tạo ra vô số ánh sáng nhấp nháy trong không trung.

Những âm thanh cổ quái vang ra từ nhạc cụ.

Tốt lắm, tất cả đã chuẩn bị xong hết rồi!

Nhưng mà con mẹ nó lại chẳng thấy người đâu!

Dị chủng có cảm giác mình vừa bị chơi một vố.

1417

Đúng lúc dị chủng chuẩn bị nổi điên thì Thời Sênh lại xuất hiện ở sân thượng bên cạnh, "Các người còn chưa nói xong à? Có thể cho người mang chút gì ăn tới không, chờ lâu như thế này chán quá đi mất!"

Khóe miệng của dị chủng không ngừng co giật, vậy thì vừa rồi cô đi đâu thế?

Mặc kệ, dù sao cô ta cũng trở lại rồi.

"Cô Khương Đàn, mời đi?" Dị chủng chỉ vào phi thuyền đã hạ xuống trước mặt.

Thời Sênh nhìn con đường đầy ánh sáng đỏ kia, "Không phải chứ, anh bảo tôi đi lên hả?"

Dị chủng: "..." Nếu không thì thế nào? Còn muốn khiêng lên à?

Thời Sênh khoa chân múa tay, "Xe! Xa thế mà các người bắt tôi đi bộ lên à? Chuẩn bị xe cho ông!"

Đừng nhìn mà nghĩ căn cứ này cách mặt đất không xa, khoảng cách thực tế là vô cùng lớn, đi bộ tới nơi cũng hết một, hai giờ.

Dị chủng: "..." Không xong, không thể bảo trì nụ cười được nữa.

Sao lại có con người thích được voi lại đòi tiên thế này?

Quá không để bọn họ vào mắt rồi!

Tống Nguyên Thanh đứng cạnh Quý Tu, ánh mắt nhìn Thời Sênh đầy âm trầm, "Các cậu lên đó cố gắng ở bên cạnh Khương Đàn, đừng ở cách cô ta quá xa."

"Tại sao?" Quý Tu lấy làm khó hiểu.

Cô gái kia có địa vị gì chứ?

"Các cậu không nhận ra, bọn chúng rất sợ cô ta sao? Một người có thể khiến cho dị chủng phải sợ, các cậu ở gần cô ta thì sẽ có thể an toàn hơn một chút, hơn nữa..." Tống Nguyên Thanh không tiếp tục đề tài này nữa, "Tóm lại, nghe lời tôi, các cậu sẽ không có hại gì hết."

"Chỉ sợ cô ta không muốn ở cùng chúng tôi." Quý Tu nhìn về phía đám dị chủng chuẩn bị nổi khùng lên.

Lúc trước, cô ta có thể lạnh lùng đứng nhìn bọn họ bị dị chủng bao vây tấn công. Nếu không phải dị chủng đột nhiên quay ra tấn công cô ta, sợ là cô ta vẫn sẽ trơ mắt nhìn họ chết đi.

Lần đầu tiên Quý Tu có thể nhìn thấy vẻ lạnh nhạt như thế toát ra từ trên người một cô gái.

"Cậu cầm lấy cái này." Tống Nguyên Thanh đưa cho Quý Tu một cái bình nhỏ, "Thứ ở trong này có thể làm cho dị năng của cậu tăng lên mức cao nhất, nhưng hậu quả cũng rất nặng nề, không phải lúc quan trọng nhất thì không nên dùng."

Quý Tu là một hạt giống tốt, nhưng hắn không đi thì khu 7 sẽ bị xóa sổ. Tống Nguyên Thanh chỉ đành hy sinh hắn mà thôi.

Sao Quý Tu không hiểu rõ đạo lý này chứ?

Đây là quyền lợi của người cầm quyền.

Tống Nguyên Thanh vỗ vỗ bả vai hắn, "Bảo trọng."

Bảo trọng?

Tới địa bàn của dị chủng rồi thì bảo trọng kiểu gì đây?

Chờ Thời Sênh vừa lòng rồi, Quý Tu và Vân Đóa mới lên phi thuyền đi tới căn cứ trên không.

"Đừng sợ." Quý Tu nắm tay Vân Đóa.

Lòng bàn tay Vân Đóa đầy mồ hôi, "Chúng ta... có thể sống sót không?"

Ánh mắt Quý Tu rất kiên định, "Có thể."

Vân Đóa nghiêng đầu, gương mặt tái nhợt và đầy bất lực của cô ta được kính pha lê trong suốt phản chiếu. Cô ta sắp tiến vào một thế giới mà cô ta hoàn toàn không biết.

Tầm mắt Vân Đóa nhìn xuyên qua pha lê, dừng ở một nơi xa hơn. Một chiếc xe màu bạc bay nhanh trong luồng ánh sáng đỏ, trông vô cùng đồ sộ.

Khương Đàn...

Vân Đóa thu lại ánh mắt, hỏi Quý Tu: "Đội trưởng, anh có biết Khương Đàn kia không?"

"Không biết." Hắn chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng từ thái độ của Tống Nguyên Thanh thì có thể thấy Khương Đàn này chắc chắn có vị trí quan trọng nào đó.

Vân Đóa cũng không quá ngạc nhiên, Khương Đàn lợi hại như thế mà không ai nhắc tới tên cô, chứng tỏ những người đó cố tình giấu cô ấy đi...

Quý Tu xoa xoa tay Vân Đóa làm cô ta hoàn hồn, "Sau khi lên đó thì đừng ở cách cô ta quá xa."

Quý Tu cảm thấy Tống Nguyên Thanh sẽ không vô duyên vô cớ nói vậy, đã thế thì cứ tạm thời thử xem, tốt xấu gì... cô ta cũng là con người.

Nhưng sau khi phi thuyền hạ cánh, bọn họ chẳng thấy Thời Sênh đâu nữa, chỉ có một đám dị chủng đang đứng ở bên ngoài chờ họ.

Từ dưới nhìn lên thì chỉ có cảm nhận là căn cứ này rất lớn.

Giờ chân chính bước lên rồi, bọn họ càng chấn động hơn, mỗi đồ vật, mỗi kiến trúc đều vượt xa trình độ khoa học hiện tại.

Đây là sản vật của nền văn minh tiên tiến của bọn họ.

Dị chủng vẫn là hình người, hắn chờ Quý Tu và Vân Đóa quan sát xung quanh xong mới lên tiếng: "Anh Quý Tu, mời đi bên này."

"Khương Đàn đâu?" Quý Tu đi thẳng vào vấn đề.

"Nơi ở của cô Khương Đàn khác với chỗ của anh Quý Tu và cô Vân Đóa..."

"Chúng tôi muốn ở cùng một chỗ với cô ta." Quý Tu ngắt lời hắn, "Các người mời chúng tôi tới đây làm khách, chẳng lẽ còn không đáp ứng được yêu cầu này của khách hay sao?"

Dị chủng khó xử: "Anh Quý Tu, đây là do cô Khương Đàn đã nói rõ ràng, cô ấy không muốn ở cùng một chỗ với hai vị."

Quý Tu: "..."

Cô ta là kiểu người gì thế?

Xét thấy Thời Sênh đã mạnh mẽ yêu cầu như thế nên Quý Tu và Vân Đóa mới không được sắp xếp ở gần chỗ của cô.

Còn lâu cô mới làm tấm gỗ cho nam nữ chính, bọn họ tự chơi một mình đi.

"Cô Khương Đàn..." Một dị chủng nhìn khá giống con cá sấu biết đi nhưng lại không có da như cá sấu bước vào cửa.

Thời Sênh cầm thứ màu đen tuyền trong tay ném về phía nó làm cho nó chẳng kịp nói những lời phía sau.

"Đi ra ngoài."

"Cô Khương Đàn..." Dị chủng không nghe Thời Sênh nói mà còn rất tức giận, "Đây là căn cứ của chúng tôi, cô không nên thiếu lễ phép như thế."

Thời Sênh: "..."

Các người còn hiểu lễ phép ư, thật hiếm có đấy!

Đám người mặt người thân chó tới nơi Thời Sênh ở thì thấy ở trước cửa có một cái xác dị chủng bị chẻ làm đôi.

"Ra ngoài hết đi." Hắn vội vàng phất tay bảo đám dị chủng khác rời đi.

Hắn hít sâu vài hơi rồi mới vào cửa. Trong phòng, Thời Sênh đang ngồi vắt chéo chân cắn hạt dưa, điệu bộ vô cùng nhàn nhã.

Làm gì có vẻ như đang ở địa bàn của người khác đâu chứ.

"Cô Khương Đàn, cô làm vậy có phải không ổn lắm không?"

Thời Sênh ném vỏ hạt dưa xuống, không ngại học hỏi kẻ dưới, "Không ổn ở chỗ nào?"


Dị chủng: "..." Sắp không thể tiếp tục mỉm cười được nữa rồi.

Cô làm xằng làm bậy ở chỗ chúng tôi mà còn dám hỏi chỗ nào không ổn à?

"Có vấn đề thì tham khảo điều kiện số ba, chúng nó vi phạm trước." Ai bảo con dị chủng đó xông vào dọa người khác làm gì.

Dị chủng nhìn cái xác trên mặt đất, lời đã tới bên miệng lại phải nuốt vào, "Sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa, cũng mong cô Khương Đàn không nên quá phận."

Nơi này dù sao cũng là địa bàn của chúng nha!

"Xem tâm tình." Thời Sênh phất tay, "Được rồi, lui ra đi."

Dị chủng: "..." Hắn không phải người hầu, không phải kẻ vẫy tay thì tới, xua tay thì đi.

Thời Sênh lại đột nhiên gọi hắn lại, "Chờ một chút, tên anh là gì ấy nhỉ?"

"Cô Khương Đàn cứ gọi tôi là Elas là được." Còn lâu hắn mới nói tên của mình ra đấy, tức chết hắn rồi, không biết Hoàng nghĩ như thế nào nữa.

Ánh mắt Thời Sênh nhìn hắn đầy cổ quái.

Elas bị nhìn tới mức mất hết tự nhiên, "Cô Khương Đàn còn có vấn đề gì nữa không?"

Thời Sênh nhướng mày, "Đưa tôi đi tham quan căn cứ của các người một chút đi."

Elas từ chối một cách khéo léo: "Cô Khương Đàn cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ mấy ngày nữa tôi sẽ đưa cô đi tham quan."

"Tại sao không thể là bây giờ?"

Elas tận lực làm cho lý do trở nên đứng đắn, "Tôi cũng chỉ suy nghĩ cho sức khỏe của cô Khương Đàn mà thôi. Căn cứ khác với mặt đất, tùy tiện đi dạo trong căn cứ sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe của cô."

Thời Sênh trợn mắt: "Tôi chết chẳng phải càng tốt hơn với các người sao? Các người chẳng ước tôi chết sớm đi còn gì? Nói lời này lừa ai hả?"

Elas: "..." Cố gắng duy trì nụ cười sao khó thế nhỉ.

1418

Elas không đưa Thời Sênh đi thăm căn cứ nên cô tự mình chạy ra. Elas sợ cô làm xằng làm bậy nên đành phải phái một tiểu đội dị chủng hình người đi theo cô.

Thời Sênh nói là tham quan nhưng trên thực tế là cứ đi băng băng qua, căn bản chẳng cần giới thiệu gì vì cô hoàn toàn không để ý đó là nơi nào.

"Trưởng quan, cô ta có ý gì thế?" Một đám dị chủng tỏ ra khó hiểu, vây lại trước màn hình thực tế ảo nhìn người bên trong đang đi đi lại lại như tuần tra.

Elas cũng không biết, giờ hắn hoàn toàn không muốn nghĩ tới cô nàng này, "Khi nào Hoàng có thể gặp cô ta vậy?"

Phải nhanh ném củ khoai nóng phỏng tay này đi mới được.

"Vẫn chưa có tin tức gì."

Elas bực bội bước đi, "Bên chỗ Quý Tu, các cậu có thể chuẩn bị ra tay được rồi, cẩn thận một chút, loài người vô cùng xảo trá."

"Vâng."

Dị chủng rời khỏi căn phòng to lớn. Elas vỗ mạnh xuống bàn, màn hình thực tế ảo lập tức biến mất.

"Không biết Hoàng đang làm gì nữa."

Đột nhiên muốn bắt ba con người này lên, không phải quá buồn cười ư?

Con người trong mắt bọn họ chỉ là thứ cung cấp chất dinh dưỡng, là đồ ăn dự trữ mà thôi.

...

Căn cứ của dị chủng cực kỳ lớn, Thời Sênh đi mệt liền yêu cầu họ cấp cho mình một cái xe, ngồi ở trong xe đi hết một vòng quanh căn cứ.

Nghe nói người này là khách được mời lên, hoàn toàn không sợ chúng nó. Vì thế, một đám dị chủng to gan rất muốn nhìn xem con người không biết sống chết này là ai.

Đương nhiên, nếu không phải trong hình thái con người mà xuất hiện trước mặt Thời Sênh thì chắc chắn là toi mạng.

Sau đó, đám dị chủng này cũng thông minh hơn, những kẻ xuất hiện trước mặt cô đều có hình dáng của con người.

Đám dị chủng này nếu không phải thời điểm tất yếu thì sẽ không dùng hình dạng con người, bọn họ cảm thấy dùng hình dạng con người là làm nhục thân phận của giống loài thượng đẳng như bọn họ.

Lúc này, ở trong căn cứ luôn có thể thấy dị chủng có hình dạng con người, bởi vì nếu không có hình dạng con người mà để vị kia thấy thì nhất định sẽ bị chém.

Cũng may, phạm vi hoạt động của cô ta cũng không lớn.

"Cô Khương Đàn, cô không thể tiến tới phía trước kia được." Thời Sênh bị ngăn lại, phía trước là một cánh cửa, ngoài cửa có bốn thủ vệ, có thể đoán được sau cánh cửa đó có thứ gì đó rất quan trọng.

Thời Sênh cũng không cưỡng cầu, xoay người đi về một phía khác.

Vừa xuống bậc thang liền gặp được Elas đang dẫn một đám dị chủng vội vã đi tới. Đám dị chủng kia lập tức từ các hình thái kỳ quái biến về hình dạng con người.

Khóe miệng Elas giật giật: "Cô Khương Đàn, lúc cô không có việc gì thì mong cô đừng đi loạn trong căn cứ, như thế sẽ khiến chúng tôi rất khó xử."

Thời Sênh tỏ ra phiền muộn, "Các người không cho tôi niềm vui, giờ lại còn không cho tôi tự đi tìm nữa à? Vậy anh nói cho tôi biết, các người mời tôi lên đây làm gì?"

Nhiều ngày như thế rồi mà Elas cũng chẳng nói cần cô làm gì, cứ thế nuôi thả cô.

Có âm mưu!

Elas cố gắng duy trì nụ cười: "Cô Khương Đàn, tạm thời Hoàng của chúng tôi chưa thể gặp cô được nên mong cô chờ thêm một đoạn thời gian."

"A, thì ra Hoàng của các anh muốn gặp tôi." Thời Sênh gật đầu tỏ ý đã hiểu.

"Đúng thế." Nếu không phải Hoàng muốn gặp cô, cô cho rằng mình còn có thể ở lại đây sao?

Hai bên không nói gì nữa, Elas đi cũng chẳng xong, vì thế hắn do dự một chút, đang định mở miệng thì cô gái bên kia lại nói: "Các anh còn ở đây làm gì hả? Muốn đánh nhau à?"

Cô vừa nói vừa xắn tay áo, tỏ vẻ nóng lòng muốn thử.

"Cô Khương Đàn." Elas vội vàng ngắt lời cô, "Ở căn cứ có sân huấn luyện, nếu cô nhàm chán thì có thể tới đó, sẽ có người... có chuyên môn phục vụ cô."

Thời Sênh bĩu môi: "Không đi, quá yếu."

Một dị chủng từ sau lưng Thời Sênh tiến lên thì thầm hai câu với Elas, sắc mặt Elas lập tức trở nên khó coi.

Cô ta lại có thể một mình đánh lại toàn bộ người ở sân huấn luyện.

"Vậy..." Elas cố gắng nặn ra một nụ cười, "Cô Khương Đàn cứ tùy ý đi. Tôi có việc rồi, tôi đi trước một bước nhé."

Elas mang theo đám dị chủng đi về một phía khác.

Thời Sênh lại không muốn buông tha hắn, vội vàng đuổi theo, "Gần đây hình như anh rất bận nhỉ? Bận gì thế?"

"Cô Khương Đàn, chuyện này không liên quan gì tới cô." Cố gắng mỉm cười nào.

Thời Sênh tặc lưỡi, "Sao lại không liên quan chứ, lỡ như anh đang tìm cách để đối phó với tôi thì làm sao bây giờ?"

"Cô Khương Đàn, có phải cô bị... như cách nói loài người của các cô là chứng vọng tưởng bị hại ấy?"

Thời Sênh bày ra vẻ mặt cao thâm: "Lòng phòng người không thể không có, phòng các anh... cần phải có 200%."

Elas: "..." Từ lúc cô ta lên đây, bọn họ có làm gì cô ta đâu chứ?

Cô ta giết tộc loại của hắn, hắn còn chưa nói gì mà đúng không?

Cô ta yêu cầu cái gì hắn cũng đều thỏa mãn hết đúng không?

Hoàn toàn coi cô ta như một khách nhân tôn quý nhất, làm hại cô ta ở chỗ nào chứ?

"Aizz, tôi thương lượng chuyện này với anh nhé!"

Elas áp xuống lửa giận chuẩn bị xông lên, "Mời cô Khương Đàn cứ nói."

Thời Sênh cười xán lạn, "Để tôi thử lái chiến cơ của các anh chút đi."

Mặt Elas trầm xuống, không nhịn được châm chọc, "Cô Khương Đàn có muốn lái thử chiến hạm của chúng tôi luôn không?"

Thời Sênh làm ra vẻ như không nghe ra lời châm chọc, gật đầu: "Nếu anh đồng ý thì tôi cũng chẳng có ý kiến gì."

Elas đỡ trán, tại sao hắn lại gặp một con người khó chơi như thế này chứ?

Hắn lại nghe cô dõng dạc nói: "Chiến hạm thời đại này của các anh đều là đồ cổ, tôi chưa từng lái thử bao giờ."

Elas không vui: "Cô Khương Đàn, thứ cho tôi nói thẳng, trình độ khoa học kỹ thuật của các cô còn chưa vào giai đoạn khai phá, cô nói lời này không sợ đứt lưỡi à?"

Trong mắt bọn họ, tinh cầu này vô cùng lạc hậu, là một tinh cầu nguyên thủy, ngoại trừ con người sinh sống thì trên này chẳng có cái gì dùng được hết.

"Ừm, đó là bọn họ, tôi không ở cùng một thế giới với họ." Thời Sênh nhìn Elas bằng vẻ mặt đứng đắn, "Sao, các người tới đây được, chẳng lẽ tôi không tới được à? Các người độc quyền à?"

Elas cũng đã hiểu ra ý tứ trong này, trong lòng hắn tràn ngập kinh hãi, khó trách Hoàng nói không cần đắc tội cô ta...

Thảo nào cô ta lại khủng khiếp như thế...


Hoàng ơi là Hoàng!

Rốt cuộc ngài có định ra tay thu thập tai họa này không thế?

Hắn thở dài: "Tôi sẽ sắp xếp."

Elas không dám sắp xếp cho Thời Sênh lái chiến hạm, chỉ cho cô một chiếc chiến cơ, cũng có người điều khiển chuyên nghiệp đi theo.

Nhưng đến khi hắn hết bận rồi thì lại nghe nói Thời Sênh lái chiến cơ ra bên ngoài thành phố giáp ranh, chạy tới thế giới loài người khoe khoang một vòng. Hiện tại hắn đã bị đủ các loại tin tức khiếu nại làm cho to đầu.

Mấy ngày sau, Thời Sênh trở về cùng một đống đồ vật của loài người.

Elas hận không thể đá bay cô xuống mặt đất.

"Tôi nói này, sao các người không chinh phục luôn cả bên ngoài đi?" Thời Sênh nhảy ra khỏi chiến cơ, giống một nữ vương vừa đi tuần tra lãnh địa trở về.

Elas: "..."

Đây là chuyện của chúng tôi, không khiến cô phải quan tâm.

Elas cố gắng nặn ra một nụ cười, gần như là rít từng chữ một qua kẽ răng, "Cô Khương Đàn, Hoàng muốn gặp cô."

Thời Sênh gạt mái tóc bị gió thổi bay: "Tôi mệt lắm, muốn nghỉ ngơi."

Hắn muốn gặp là có thể gặp sao?

Ông đây cũng biết giận đấy!

Không gặp!

Elas nhìn Thời Sênh nghênh ngang quay về khu vực nghỉ ngơi thì cảm thấy cả người đều không ổn.

Sao lại có cảm giác như chim khách bị tu hú chiếm tổ là như nào?

1419

Thời Sênh quay về phòng, vừa nằm xuống liền ngủ, tên Hoàng Hoàng gì đó muốn gặp cô thì cũng phải chờ đấy!

Elas dẫn người tới phòng tìm cô thì phát hiện cửa phòng không mở được, hỏi dị chủng khác thì được biết lâu rồi không đi vào phòng cô. Cô không cho người khác vào, ai vào liền gặp xui xẻo ngay.

Nói thật, bọn họ xưng bá tinh cầu này nhiều năm như thế nhưng chưa từng gặp được loài người nào kiêu ngạo và lợi hại như thế.

Đương nhiên, bọn họ tuyệt đối không thừa nhận mình yếu ớt.

Bọn họ không đánh lại cô vì bên trên đã có lệnh không cho họ ra tay.

Tuyệt đối không phải vì họ yếu.

Elas vội vàng cho người mở hình ảnh theo dõi phòng ngủ của cô, kết quả phát hiện màn hình đen sì, không thể nhìn được gì cả.

"Trưởng quan... chuyện này..." Đây là tình huống gì chứ?

Elas giận dữ muốn lật bàn: "Các ngươi làm ăn thế nào đấy hả? Tình huống quan trọng như thế mà cũng không phát hiện ra, làm ăn kiểu gì thế không biết nữa. Có phải cô ta hủy đi căn cứ này rồi các ngươi vẫn không biết gì hay không hả?"

Một đám dị chủng cúi đầu, không dám hé răng, cô ta hung dữ như thế, ai dám trêu chọc cô ta chứ?

"Trưởng quan, không phải chính ngài nói là không được đi trêu chọc cô ta sao?" Có dị chủng đưa ra dị nghị, "Chúng tôi cũng chỉ chấp hành mệnh lệnh của trưởng quan ngài thôi mà, cơ bản cũng không về phòng. Lúc cô ta nghỉ ngơi chúng tôi mới dám nghỉ ngơi..."

Căn cứ có nhiều nơi muốn theo dõi như thế, cô ta lại cứ đi lung tung cả ngày, thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng làm chuyện gì, bọn họ theo dõi cô ta làm gì chứ?

"Ha, còn trách tôi ư?" Elas cao giọng hỏi.

"Không dám." Đám dị chủng lập tức cúi đầu không dám nói nữa.

Elas giận tới đau cả đầu, "Tốt nhất các cậu cảnh giác một chút cho tôi, ở bên ngoài canh giữ, cô ta ra thì gọi tôi ngay."

"Vâng."

...


Mấy ngày liên tiếp, Elas cũng không tóm được Thời Sênh. Buổi sáng dậy cô chém cho mấy dị chủng bên ngoài cửa chạy trốn sạch, sau đó lái chiến cơ ra ngoài làm loạn làm cho một đống tin khiếu nại đổ về, hỏi có phải bọn họ muốn khai chiến đúng không?

Khai chiến cái rắm ấy!

Hắn nói có người lái chiến cơ ra ngoài đi dạo liệu có ai tin không?

Điều đó làm cho Hoàng vẫn luôn không ngóc đầu ra rốt cuộc cũng ngồi không yên nữa.

Thời Sênh làm xong việc trở về liền gặp được Hoàng cùng một đống dị chủng vây quanh ở trước cửa phòng mình.

Một thằng nhóc còn trẻ, trắng trẻo, mập mạp.

Đúng thế, trắng trẻo, mập mạp.

Hơn nữa, nhìn qua có chút ngốc ngốc, một bộ dáng rất dễ lừa.

Nhưng mà mắt hắn lại cho thấy tên này không dễ lừa như thế. Hắn chỉ dùng cái túi da bên ngoài để đánh lừa kẻ khác mà thôi.

Thời Sênh thu lại ánh mắt đánh giá, đẩy cửa phòng, "Cậu mời tôi từ dưới đó lên đây là có chuyện gì?"

Hoàng phất tay ngăn một dị chủng định lên tiếng quát Thời Sênh không hiểu quy củ, sau đó tiến vào phòng theo cô, "Cô Khương Đàn, cô là người thông minh, tôi thích nói chuyện với người thông minh như cô."

Thời Sênh ngồi vắt chéo chân: "Đáng tiếc, tôi thích nói chuyện với đồ ngốc."

Nói chuyện với ngốc tử rất được việc!

Một là một, hai là hai.

Nói chuyện với người khôn khéo thì còn phải vắt óc nghĩ xem những lời hắn nói có nghĩa là gì, những lời của hắn liệu có hố hay không, có phải đang chờ mình nhảy xuống hố đó không, phải làm gì để đào hố đối phương...

Nghĩ cũng thấy mệt.

Còn không bằng khoa chân múa tay nói chuyện với lũ ngốc.

Hoàng cười với vẻ mặt hiền hòa: "Cô Khương Đàn, tôi muốn hợp tác với cô."

"Hợp tác." Thời Sênh nhếch miệng cười, "Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, không có hứng thú."

*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.

"Cô Khương Đàn chưa nghe sao đã biết đạo bất đồng chứ?"

"Cậu và tôi vốn không giống nhau rồi."

Hoàng: "..."

Quả nhiên đáng ghét y như lời Elas nói.

Rốt cuộc Hoàng vẫn là Hoàng, dù rất xấu hổ nhưng vẫn mạnh mẽ tiếp tục đề tài: "Khụ khụ, cô Khương Đàn, chúng tôi chuẩn bị tổng tiến công loài người, muốn mời cô làm tổng chỉ huy cánh quân Tây Bắc, cô có hứng thú không?"

Thời Sênh chống cằm: "Cậu có biết tôi đang làm gì không?"

Biểu hiện của Hoàng rất thành ý: "Cô Khương Đàn nếu không đề phòng tôi thì cứ nói xem."

"Không thích nói."

Hoàng: "..." Không thích nói thì cô hỏi làm quái gì?

Thời Sênh mà ác liệt lên thì có thể làm người ta tức chết, Hoàng không kiên trì được bao lâu liền không chịu nổi nữa.

"Cô Khương Đàn, tôi cho cô một đêm suy nghĩ, cô phải biết rằng nơi này là địa bàn của tôi."

Thời Sênh nói với giọng âm dương quái khí, "Địa bàn của cậu thì cậu làm chủ chứ gì, oai quá đi!"

Hoàng: "..."

Hoàng nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng. Elas chờ ở bên ngoài, thấy bộ dáng đó của Hoàng liền biết đã ăn một cục tức từ chỗ Thời Sênh rồi.

Hắn vẫn cứ nên giả vờ chẳng nhìn thấy gì, miễn lửa đốt lên người mình.

...

Gần rạng sáng, Thời Sênh bị một âm thanh kỳ quái đánh thức, hình như có thứ gì ở phía trên bức tường kim loại.

Căn cứ này có chuột à?

Thời Sênh bật điện phòng lên, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

"Cốc cốc cốc..."

"Khương Đàn... Khương Đàn, cô có ở dưới không?"

Thời Sênh nhíu mày, nữ chính đại nhân?

Sao cô ta lại bò tới đây?

Cô bận rộn xem xét căn cứ nên cũng không có thời gian chú ý nam nữ chính, dù sao bọn họ có vòng sáng che chở, chắc chắn không chết được.

Cho nên, cô ta tới tìm cô để làm gì đây?

"Khương Đàn, cô nghe thấy không?" Giọng Vân Đóa không ngừng truyền từ trên xuống, phỏng chừng cô ta không có cách nào xuống dưới nên chỉ biết gọi cô.

Thời Sênh sờ cổ, bò xuống giường, mở cửa ra ngoài.

Dị chủng canh giữ bên ngoài lập tức tỉnh táo trở lại rồi nhìn về phía cô, "Cô Khương Đàn, có chuyện gì không?"

"Bên trên có chuột." Thời Sênh chỉ vào trần nhà, "Các người mau phái người kiểm tra thử đi."

"Chuột?" Hai dị chủng liếc nhìn nhau, trong căn cứ sao có thể có loại sinh vật như chuột được chứ?


Nhưng mà nhìn bộ dáng nghiêm túc của Thời Sênh...

"Được, cô Khương Đàn, để chúng tôi lên trên đó kiểm tra."

Bọn họ vỗn dĩ chỉ ứng phó cô cho qua chuyện, nhưng thấy Thời Sênh cứ đứng ở cửa nhìn như thể bọn họ mà không đi thì cô cũng sẽ không ngủ vậy.

Không có cách nào, dưới sự giám sát của Thời Sênh, bọn họ phải đi lên nhìn thử.

Vừa nhìn lên, quả thực liền bắt ngay được một "con chuột" lớn. Vân Đóa vốn dĩ bị nhốt ở một khu vực khác giờ lại theo ống dẫn khí bò tới nơi này.

Vân Đóa bị trói kéo xuống dưới, Thời Sênh dựa vào cửa nhìn cô ta. Cô ta gầy đi cả một vòng, biểu tình tiều tụy, có thể thấy là đã bị tra tấn không nhẹ.

"Khương Đàn, cô..." Vân Đóa vô cùng cấp bách, không ngờ Thời Sênh lại thông đồng với dị chủng làm bậy.

Elas nhận được tin cũng vội vã chạy tới, "Sao lại thế này?"

Dị chủng báo lại mọi chuyện cho Elas, ánh mắt hắn nhìn Thời Sênh lập tức quỷ dị. Hắn không tin cô không biết bên trên có người.

Cô gái này thật quá tàn nhẫn...

Nhưng mà từ thái độ này của cô thì hắn cũng chẳng ngạc nhiên quá nhiều khi thấy cô không giúp bọn họ.

"Khương Đàn, sao cô lại giúp chúng? Bọn chúng là đao phủ, cô cho rằng bọn chúng sẽ đối xử tử tế với cô sao?" Cuối cùng Vân Đóa cũng nói được một câu hoàn chỉnh.

Thời Sênh cười đầy kiêu ngạo: "Tôi cần bọn họ đối xử tử tế với tôi làm gì?"

"Dẫn đi." Elas vội vàng phân phó, "Trông giữ cho cẩn thận, để người chạy lần nữa thì các người cũng không cần tới gặp tôi."

"Vâng."

"Khương Đàn..." Cô ta xoay người, nôn nóng hô lên, "Khương Đàn, tôi là Vân Đóa, cô quên tôi rồi sao? Tôi là Vân Đóa đây!"

Thời Sênh cười híp mắt, giọng chậm rãi truyền trong hành lang, "Nếu cô không phải Vân Đóa, có lẽ tôi còn không để bọn họ bắt cô xuống."

Nguyên chủ muốn giết chết cô, tất nhiên tôi phải hoàn thành nhiệm vụ này cho tốt rồi.

Rốt cuộc, cô là một người chơi có tu dưỡng nghề nghiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com