ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1388-1392

LittleZiZi14

1388

Ánh trăng xuyên qua bức tường thủy tinh, phản chiếu những cành lá bên ngoài vào, tạo thành hình từng khoảng bóng đen, giống như con quái vật đang nhe nanh múa vuốt.

Người nằm trên giường đắp chăn ngủ, để lộ ra nửa khuôn mặt, đôi chân thon dài trắng nõn được đắp trong chăn, dường như mê hoặc người ta phạm tội.

Đôi mắt nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, nhìn ra hướng bên ngoài cửa sổ.

Một bóng đen đứng bên ngoài, rèm cửa phía sau khẽ động đậy, như thể mị quỷ xuất hiện lúc nửa đêm, không hề mang theo hơi thở.

Tô Đồ trấn tĩnh ngồi dậy, nhìn chằm chằm bóng đen ngoài cửa sổ, "Đến nhanh vậy sao."

"Nếu tôi không đến nhanh có phải anh lại định chạy nữa không?" Thời Sênh tiến lên phía trước mấy bước, để lộ khuôn mặt của cô.

Đáy lòng Thời Sênh có một thứ cảm giác kỳ quái, không cần chứng minh thêm bất kỳ điều gì nữa.

Cô biết, người ở trước mặt cô chính là hắn.

Tô Đồ không trả lời cô, "Cô Lạc Thù, nửa đêm cô xông vào phòng một người đàn ông xa lạ, cô không thấy hành vi này là quá lỗ mãng sao?"

Tên thiểu năng này quả nhiên đã biết cô là ai.

Thời Sênh cắn răng, "Tôi không những xông vào mà bây giờ tôi còn muốn ngủ với anh nữa kìa."

Tô Đồ vẫn trấn tĩnh, thậm chí mơ hồ còn hiện lên ý cười, "Một đêm một trăm vạn, cô Lạc Thù quẹt thẻ hay trả tiền mặt đây?"

Thời Sênh bước thêm mấy bước đến bên cạnh giường, thô bạo ép hắn xuống, lật người tiến lên, "Bồi thường bằng thịt."

Cô cúi người xuống hôn hắn. Tô Đồ không né tránh, nhưng cũng không đáp lại. Thời Sênh chống người lên nhìn hắn.

Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, "Cô Lạc Thù thấy cưỡng ép tôi như vậy thú vị lắm sao?"

Thời Sênh nhíu mày, "Tôi không có nhiều tiền như vậy."

Ngủ với vợ của mình mà còn phải trả tiền, cô đâu có phải đi chơi gái đâu!!

"Vậy khi nào cô Lạc Thù có nhiều tiền như vậy rồi thì quay lại sau được không?"

Thời Sênh trầm mặc.

Cành lá ngoài cửa sổ khẽ động, trong phòng ánh sáng trùng trùng, một mảng u tịch.

Một lúc lâu sau, cô buông lỏng, móc ra một cái thẻ trên người, "Cho tôi ôm một lát."

Tô Đồ miết tấm thẻ, độ cong trên khóe môi càng rõ hơn, "Thôi vậy, tính cô giá hữu nghị."

Tô Đồ giơ tay kéo Thời Sênh xuống, ấn cô sang bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

"Ai cho anh tiền cũng như vậy được sao?" Thời Sênh dựa vào lồng ngực anh, giọng nói bình tĩnh, không biết là giận hay vui.

"Cô Lạc Thù cho rằng ai cũng có bản lĩnh nửa đêm trèo cửa sổ vào phòng tôi sao?"

"Anh tưởng là ai cũng có tư cách để tôi nửa đêm trèo cửa sổ xông vào phòng sao?"

Tô Đồ cười, "Vậy thì tôi thật là vinh hạnh."

Một tiếng sau, Thời Sênh ra khỏi chăn, trầm mặc xuống giường, đi đến bên cửa sổ cô mới quay đầu lại, "Tôi đi đây."

"Cô Lạc Thù." Tô Đồ gọi cô.

Thời Sênh quay đầu nhìn hắn, trong ánh sáng yếu ớt, hình bóng người đàn ông ấy lại rõ nét đến thế.

"Thực ra cô có thể ở lại, tiền trong thẻ của cô đủ để tôi ôm cô một đêm."

"Không đâu, tôi sợ..." Giọng Thời Sênh rất khẽ, cô đặt tay lên cửa sổ trèo ra ngoài, "Để tạm ở chỗ anh đi."

Thân ảnh cô biến mất trên cửa sổ, bên ngoài quần ma loạn vũ, không nghe thấy tiếng động khi cô rời đi.

Tô Đồ miết lấy tấm thẻ trong tay khẽ cười.

Lạc Thù, hoan nghênh em đến với thế giới của tôi.

***

"Ngủ" với nàng dâu một đêm, tài khoản của Thời Sênh sụt giảm thê thảm. Để nuôi nàng dâu một chữ ngàn vàng đó, Thời Sênh đã quyết định đi vay nặng lãi.

Sau đó nghĩ lại, vẫn thấy là đi bán đồ cổ lời hơn.

Thời Sênh không nhìn thấy Lạc Nghiên ở cổng trường, liền cảm thấy kỳ lạ, bà cô rẻ tiền này bỏ cuộc rồi sao?

Cô tìm thấy chợ chơi đồ cổ lớn nhất thành phố, chọn một cửa tiệm trông có vẻ bề thế nhất, vừa đi vào đã ra vẻ thổ hào đòi gặp ông chủ.

Dáng vẻ trẻ vị thành niên của cô khiến nhân viên trong tiệm cho rằng cô đến đây gây chuyện.

Đến khi Thời Sênh lấy đồ ra, xác định chắc chắn là mình đến bán đồ, không phải đến gây chuyện thì nhân viên mới khách sáo mời cô vào căn phòng bên trong.

"Cô Lạc, thứ đồ này của cô..." Sau khi ông chủ xem xong, vẻ mặt cực kỳ khó xử.

"Sao lại là giả được?"

Ông chủ vội vã xua tay, "Không phải, không phải, sao lại là giả được chứ. Chỉ là tôi không định giá được món đồ này, phải tìm mấy chuyên gia trong ngành đến xem sao."

Thời Sênh trợn mắt, thế chẳng phải là nghi ngờ món đồ này là giả sao?

"Xem đi, xem đi."

Ông chủ áy náy cười, "Vậy cô Lạc xin đợi một lát."

Ông chủ giơ tay toan thu món đồ lại, Thời Sênh ngăn lại, "Ông chủ, muốn xem thì đến đây xem. Ông mang đi rồi lén lút đổi đồ của tôi thì sao? Ông đừng thấy tôi nhỏ tuổi thì bắt nạt được tôi."

Ông chủ ngượng ngùng thu tay lại, giải thích, "Là thế này, mấy người bạn đó của tôi tuổi tác cũng đã cao, bình thường có món đồ nào cần định giá tôi đều mang đến tận nơi để họ xem."

"Không bán nữa." Thời Sênh thu lại món đồ, "Cứ làm như thể tôi chỉ bán được đồ ở chỗ ông ấy."

Ông chủ gấp gáp, "Cô Lạc đừng có kích động, dễ nói dễ nói mà, để tôi phái người đi đón họ đến đây. Cô cứ ngồi đây đợi một lát nữa thôi."

Thời Sênh cong mày, "Ông chủ làm người phải biết trước biết sau, người không nên chơi thì đừng có chơi."

Lời này có nghĩa là, người nên chơi thì có thể chơi được à?

"Không dám, không dám, chúng tôi đều là người làm ăn, sao lại đi chơi người khác chứ?"

Ông chủ vẻ mặt tươi cười nhưng trong lòng đang thầm gào thét, con nhãi ranh này mới tí tuổi đầu sao đã như thể thành tinh rồi thế.

"Đi mời người đi." Thời Sênh khua tay.

Giá cô bán đồ ít nhất cũng phải một trăm triệu, cửa hàng quá nhỏ thì không ăn nổi, cho dù có ăn nổi, nhưng số tiền lớn như vậy, cũng cần có thời gian chuẩn bị.

Mà thời gian đấu giá cũng quá dài, cô không muốn chờ đợi.

Chỉ cần ông chủ tiếp theo đây không quá đáng quá, thì còn dễ nói chuyện, nếu ông ta dám có ý đồ gì thì đừng trách cô khó ở đập cửa tiệm.


Ông chủ nhanh chóng mời người về. Mấy ông già cùng nhau thảo luận cả ngày trời, cuối cùng đưa ra con số 120 triệu.

Ông chủ rất thức thời không dám giở trò gì, đúng như Thời Sênh nói, người không nên chơi thì đừng chơi.

Cô bé con này vừa nhìn đã thấy không phải là người dễ chơi, đồ cũng đáng tiền, không lỗ.

"Cô Lạc, bên trên chúng tôi đã phái kế toán chuyên môn đến thanh toán tại chỗ với cô, cô đợi một lát."

Kế toán đến không nhanh lắm. Thời Sênh ăn cơm ở cửa hàng họ, đợi đến mất kiên nhẫn kế toán nọ mới hớt hải chạy tới. Khi thủ tục hoàn tất đã là hơn sáu giờ tối.

"Xin lỗi cô Lạc, hôm nay đã làm lỡ mất thời gian của cô, chi bằng chúng tôi làm chủ nhà xin mời cô ăn tối được chứ?" Ông chủ khách sáo mời Thời Sênh.

"Có hẹn rồi."

"A... vậy tôi không làm lỡ thời gian của cô Lạc nữa. Lần sau nếu có thứ đồ gì tốt, cô Lạc đến đây nữa, chúng tôi chắc chắn sẽ cho cô một mức giá khiến cô vừa lòng."

Thời Sênh nhìn ông ta, có chút tiền này rồi, cô đâu cần đi bán đồ nữa chứ.

Nếu sớm biết nàng dâu của cô ở vị diện này thích tiền như vậy thì cô đã đi kiếm tiền từ sớm rồi.

Nhìn Thời Sênh rời đi, kế toán đi từ trong đi ra, "Con bé này là người ở đâu vậy?"

Tuổi còn nhỏ nhưng lại điềm tĩnh như kẻ sành sỏi lăn lộn thương trường đã lâu.

"Chưa gặp bao giờ, nhưng có lẽ là không đơn giản." Ông chủ kể lại chuyện lúc chiều cho kế toán nghe.

Kế toán nghe xong cũng sụt sịt, "May mà tôi không đắc tội với cô ta."

Ông chủ cũng cảm thán theo, "Làm ngành này bao nhiêu năm rồi, nếu tôi không biết nhìn người nữa thì đừng làm nữa thì hơn."

Kế toán cười lớn vỗ vai ông chủ hai cái, "Được rồi, tôi về đây, ông sai người mang đồ đến chỗ tôi đi."

"Được."

1389

Thời Sênh hẹn Tô Đồ không những phải tiêu tiền mà còn phải đi đón hắn nữa.

Kiếp trước ông đây nợ anh à?

Thời Sênh bắt xe đến Tô gia, còn chưa kịp bấm chuông cửa đã có một em gái lao ầm ầm từ bên trong ra, đụng trúng vào người cô.

"Ui chao, trời tối rồi sao lại có ai đứng ở cổng nhà tôi thế này." Em gái lấy tay che ngực, còn chưa nhìn rõ người đứng bên ngoài là ai đã bắt đầu kêu gào ầm ĩ.

Thời Sênh: "..." Tô Diệp Diệp.

Tô Diệp Diệp ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt cổ quái, có một cô gái đứng ở cổng nhà cô ta...

Hình như còn là trẻ vị thành niên...

Cô ta hắng giọng một cái, làm ra dáng vẻ chị gái lớn, "Em gái tìm ai à? Tìm ai?"

"Tô Đồ."

"Tô Đồ à... Tô Đồ?" Tô Diệp Diệp cảm thấy có lẽ là mình nghe nhầm rồi, lại có một cô gái đến tìm tên khốn nạn đó sao.

Tô Đồ đã gây ra chuyện gì táng tận lương tâm với cô bé này rồi?

"Tô Đồ, Tô Đồ có chuyện lớn rồi." Tô Diệp Diệp căng cổ họng xông vào trong hét ầm lên.

Tô Đồ đi từ bên trong ra, đứng ở cổng nhìn ra, "Không phải là trong cục có vụ án à, sao còn chưa đi?"

Tô Diệp Diệp chỉ vào Thời Sênh, "Tô Đồ, anh làm gì con gái nhà người ta rồi?"

Hai tay Tô Đồ nhét trong túi quần đi tới, sự khác biệt về chiều cao khiến Tô Diệp Diệp phải ngước lên nhìn hắn.

Tô Đồ liếc nhìn Thời Sênh, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, "Sao em không hỏi cô ta đã làm gì với anh?"

"Sao có thể thế được chứ, chắc chắn là anh làm gì con nhà người ta rồi." Người ta còn là trẻ vị thành niên, có thể làm được gì anh chứ?

Tô Đồ đi ngang qua Tô Diệp Diệp đang kêu gào ầm ĩ, "Đi thôi."

"Hai người đi đâu?" Tô Diệp Diệp đuổi theo, "Tô Đồ em nói cho anh biết, anh đừng có dạy hư con gái nhà người ta đấy nhé, đừng có táng tận lương tâm như vậy."

Quay đầu lại nhìn Thời Sênh: "Này em gái nghe chị nói đây, anh ta không phải là người tốt đâu, em đừng để bị anh ta lừa. Có phải là anh ta ức hiếp em không? Cứ nói với chị, chị nhất định sẽ giúp em báo thù."

Thời Sênh thành thực trả lời: "Em tiêu tiền mời anh ta ăn cơm."

Tô Diệp Diệp á khẩu, chỉ vào Tô Đồ, "Tô Đồ anh thèm tiền đến phát điên rồi à? Tiền của trẻ vị thành niên mà anh cũng kiếm được sao?"

"Chỉ cần là tiền thì có gì khác đâu?" Tô Đồ sải bước về phía trước, nhíu mày, "Xe đâu?"

"Đại thiếu gia à, tôi chưa có bằng lái xe." Thời Sênh híp mắt cười.

Tô Đồ không cần nghĩ ngợi nói luôn: "Thêm tiền đấy."

Thời Sênh cực kỳ nghiêm túc gật đầu với Tô Diệp Diệp, "Đúng là thèm tiền đến phát điên luôn rồi."

"Này, Tô Đồ anh có nghe lời em nói không hả? Phụ huynh nhà người ta tìm đến thì phải làm sao hả?" Thấy anh hai nhà mình lại đi lừa gạt trẻ vị thành niên, cô có nên bắt anh ta lại không đây?

Tô Đồ vẫy tay với cô, đi tới một chiếc xe đang đỗ ngoài cửa.

Thời Sênh vội vã lên xe.

Tô Diệp Diệp nhảy tưng tưng lên ở phía sau, không biết gọi điện thoại cáo trạng với ai.

Tô Đồ vẻ mặt trấn tĩnh ung dung lái xe rời khỏi biệt thự. Đi đến đường lớn, anh hỏi Thời Sênh "Đi đâu?"

"Tùy anh quyết định."

"Cô chắc chắn chứ?" Tô Đồ quay đầu nhìn Thời Sênh.

"Ừm." Thời Sênh gật đầu, lấy ra khí thế bao dưỡng trai trẻ, "Có tiền, anh cứ tiêu thoải mái."

Tô Đồ không nói gì nữa, trong khoang xe vang lên khúc nhạc dịu dàng. Thời Sênh co lại trên ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn Tô Đồ.

Tô Đồ lái xe một tay, tay còn lại tùy tiện đặt lên cửa sổ xe, gió ngoài cửa sổ thổi tóc hắn bay bay.

Chỉ tùy ý nhìn thôi đã thấy vui tai vui mắt rồi.

Tô Đồ lái xe bao lâu, Thời Sênh nhìn bấy lâu.

"Cô Lạc Thù, nếu cô còn nhìn tôi nữa là tôi phải thu phí đó."

Thời Sênh lấy hai tấm séc trong túi ra, nhét vào trong tay anh.

Ý cười trên khóe miệng Tô Đồ càng sâu thêm, tháo dây an toàn, "Đến nơi rồi, xuống xe thôi."

Thời Sênh liếc nhìn bên ngoài, bốn chữ lớn Nhà hàng Trình Tường vô cùng nổi bật giữa màn đêm.

Tô Đồ đứng bên ngoài xe đợi Thời Sênh, ra hiệu cho Thời Sênh đi qua đó.

"Cô Lạc Thù."

"Làm sao?"

Ánh mắt Tô Đồ dừng lại trên cánh tay hắn đang cong lên.

Thời Sênh kéo thẳng tay hắn, nghiêng mặt cười, "Thêm tiền."

Tô Đồ muốn thêm tiền, cũng không giãy giụa nữa, đổi thành cầm tay cô đi vào trong nhà hàng.

Hình như Tô Đồ là người quen, người trong đại sảnh đều nhìn hắn bằng ánh mắt quỷ dị.

Tô Đồ này...

Trong giới cũng là một người kỳ tài.

Mọi người đều không muốn hợp tác với hắn lắm, nhưng cũng không muốn đắc tội với hắn. Bình thường những người hợp tác với hắn đều bị hắn chỉnh cho rất thê thảm.

Đương nhiên kẻ đắc tội hắn sẽ bị chỉnh cho thảm hơn nữa. Tốt nhất là giữ khoảng cách, không có chuyện gì thì đừng tìm rắc rối.

Trong tay Tô Đồ có rất nhiều tin tức nên có những lúc không thể không giao thiệp với vị thiếu gia nhà họ Tô không thích thừa kế sản nghiệp gia đình mà cứ thích bán tin tức lấy tiền này. Bình thường bất kể ai trước khi tìm đến hắn đều phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị ăn hành.

Ừm, còn phải bảo đảm không mắc bệnh tim nữa.

Khi hai người bước vào nhà hàng Trình Tường, đám người kia chỉ đứng nhìn từ xa, không ai dám tiến lên chào hỏi.

"Hình như anh không được hoan nghênh cho lắm thì phải." Thời Sênh đánh giá xung quanh một vòng.

Tô Đồ ấn thang máy, "Nói chuyện với tôi phải mất tiền."

Khóe miệng Thời Sênh cong lên, "Buổi tối khi đi ngủ sao anh không ôm theo một đống tiền ngủ cùng luôn đi?"

Tô Đồ liếc mắt nhìn cô, cười vô cùng kỳ lạ.

Thời Sênh nổi da gà đứng lên, "Làm gì vậy?"

Vẻ mặt Tô Đồ nghiêm túc, "Cô Lạc Thù, cô như vậy sẽ không theo đuổi được tôi đâu."

Thời Sênh không hề để ý, "Thế thì dùng tiền mua đi."

Tô Đồ: "..."

Thang máy vừa đến, Tô Đồ dẫn Thời Sênh đi vào, ngăn lại ánh mắt tò mò của đám người bên ngoài.


Họ vừa đi, trong đại sảnh bắt đầu ầm ĩ.

"Cô gái Tô Đồ nắm tay là con cái nhà ai thế?"

"Không quen, Tô gia không có con gái tầm tuổi đó."

"Tô Đồ ngay cả đàn ông cũng không được chạm vào. Tô Diệp Diệp quan hệ với hắn ta tốt như thế mà còn chưa từng thấy hai anh em họ tiếp xúc thân mật bao giờ. Hôm nay hắn ta lại dắt một cô gái đi vào đây, không phải là con gái riêng đấy chứ?"

"Đùa cái gì thế, Tô Đồ lấy đâu ra con gái riêng lớn như vậy được chứ..."

"Không phải chứ... Tô Đồ thích thể loại đó sao?"

Sắc mặt mọi người ngại ngùng. Bên cạnh Tô Đồ xưa nay chưa bao giờ xuất hiện phụ nữ, mọi người đều đoán hắn không phải thanh niên thẳng. Nhưng sau này lại phát hiện ra ngay cả đàn ông hắn cũng không có, vẫn luôn cô độc như vậy, thỉnh thoảng mới đi cùng Tô Diệp Diệp. Nhưng Tô Diệp Diệp xưa nay vẫn luôn đứng cách xa hắn, cứ như sợ lại gần hắn sẽ phải trả tiền vậy.

Thế mà hôm nay hắn lại dẫn theo một cô bé vị thành niên, còn dắt tay nữa...

Trong giới lập tức lan truyền một tin tức.

Đại thiếu gia nhà họ Tô khẩu vị đặc biệt, thích Lolita.

Tin tức trong giới truyền vô cùng nhanh, khi Tô Diệp Diệp nhận được tin, đang ở trên đường đến chiến trường. Cô tức giận đến mức suýt nữa thì lái xe cảnh sát đâm vào cột điện bên đường.

"Tô Đồ, anh điên rồi!" Tô Diệp Diệp nghiến răng nghiến lợi lái xe quay về vị trí đúng, gọi điện thoại cho Tô Đồ.

Thế nhưng Tô Đồ không hề nghe máy. Cô gọi được hai cuộc hắn đã tắt máy.

Bên này Tô Diệp Diệp chưa gọi được, bên kia mẹ Tô đã gọi tới.

Tô Diệp Diệp muốn khóc mà không có nước mắt, không đợi đầu bên kia nói gì đã gào ầm lên, "Bác gái, bác đừng hỏi con, con cũng không biết chuyện này là thế nào. Bây giờ con đang làm việc, đợi con xong việc sẽ gọi cho bác nhé, cứ vậy nha bác."

Tô Đồ, anh hại chết em rồi!!

Xui xẻo tám đời mới vớ phải một người anh trai như hắn.

Tô Diệp Diệp tắt điện thoại cá nhân đi, lúc này mới bình tĩnh trở lại.

1390

Lúc Tô Đồ gọi đồ ăn, Thời Sênh lật đằng sau menu xem giá, cũng được, không đến mức giá trên trời, đương nhiên là đối với cô lúc này. Nếu đổi lại là trước đây, cô có bán cả mình đi cũng không đủ tiền trả một bữa cơm.

"Cô cần gọi thêm gì không ạ?" Nhân viên phục vụ lịch sự hỏi Thời Sênh.

Thời Sênh gập cuốn menu lại, "Không cần gì nữa."

Phục vụ tươi cười, "Dạ vâng, mời hai vị đợi một lát ạ."

"Muốn mời anh ăn cơm phải mất hơi bị nhiều máu đấy." Thời Sênh chống cằm.

"Được dùng bữa tối cùng tôi, cô Lạc Thù không thấy vinh hạnh sao?"

Mẹ kiếp!

Có biết xấu hổ không hả, ông đây mời anh ăn cơm phải trả tiền đấy, tiền cơm cô phải trả, không có xe cũng phải trả tiền, kéo tay một cái cũng phải trả tiền.

Đây là vinh hạnh cái kiểu gì đấy, ông đây tiêu tiền mua đấy có biết không hả!!!

Thời Sênh cười lạnh, "Kim chủ tốt như tôi đây anh phải ôm cho chặt vào, không phải ai cũng để anh tiêu tiền như vậy đâu."

Sắc mặt Tô Đồ kỳ quái, "Có phải là tôi muốn gì cô cũng sẽ mua cho tôi không?"

"Ừm." Mua mua mua.

"Vậy nếu như..." Tô Đồ cố ý kéo dài giọng, "Tôi muốn phụ nữ thì sao?"

Thời Sênh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt hắn, "Anh vào địa ngục luôn đi."

***

Đề tài này kết thúc khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn vào.

Tô Đồ ăn rất nhanh, nhưng vẫn kén ăn như vậy, những món ăn được bưng lên có món hắn không hề động đũa lấy một lần. Thời Sênh nghi ngờ không biết có phải hắn gọi mấy món đó là bởi vì thấy chuỗi số không trên giá tiền trông đẹp mắt quá hay không.

Lãng phí đồ ăn như vậy sẽ bị nhốt vào phòng kín dạy dỗ đó nha.

Ngứa đòn à!

"Cô Lạc Thù, cô nhìn tôi vậy là có ý gì?"

Thời Sênh cong cong mày cười, "Tô thiếu gia, anh ăn xong chưa?"

"Ừm, cũng được." Tô Đồ như vị lãnh đạo cấp cao đánh giá, bưng cốc nước trên mặt bàn uống một ngụm.

"Vậy chúng ta có thể đi thuê phòng được chưa?"

"Phụt..." Tô Đồ không nhịn được phun nước vừa uống ra, "Khụ khụ..."

Tô Đồ vội vàng trấn tĩnh lại, lấy khăn giấy lau miệng, "Cô Lạc Thù..."

"Yên tâm đi, lần này tôi mang đủ tiền rồi." Thời Sênh cắt ngang lời hắn, kéo hắn đi ra ngoài nhà hàng.

Tô Đồ thử nói với Thời Sênh nhưng lần nào cũng bị Thời Sênh cắt ngang.

Cho đến khi ngồi vào trong xe, Tô Đồ mới chỉnh lại cổ áo, "Cô Lạc Thù, tôi muốn nói với cô, trong nhà hàng có phòng giành cho khách."

Vẻ mặt Thời Sênh trấn tĩnh, "Ồ, nhưng mà đắt quá không thuê nổi, tìm chỗ rẻ hơn."

Tô Đồ: "..."

Tô Đồ không lái xe đi ngay, hắn khôi phục lại hít nhịp thở, rồi bỗng nhiên nghiêng người áp sát Thời Sênh, "Cô muốn ngủ với tôi thật sao?"

Thời Sênh trợn trừng mắt, dựng lông lên, "Chẳng lẽ là giả chắc? Đã nói là một triệu một đêm rồi cơ mà, sao lại hối hận rồi?"

Tiếng cười thấp giọng của Tô Đồ vang lên trong khoang xe, "Tôi sợ cô hối hận thôi, cô dựa vào cái gì mà thích tôi? Cô có biết thế nào là thích không? Chỉ vì gương mặt này của tôi sao? Nếu là kiểu thích như vậy thì tôi thành thật khuyên cô Lạc Thù hãy suy nghĩ cho kỹ."

Hắn nói đến câu cuối cùng, biểu cảm trên khuôn mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

Hai người ở rất gần nhau, Thời Sênh có thể nhìn thấy cả lỗ chân lông trên mặt hắn, cô bỗng giơ tay lên vòng qua cổ hắn, mạnh mẽ áp lên cánh môi đó.

Tô Đồ giật mình, cơ thể vô thức lùi lại phía sau, nhưng Thời Sênh ghì rất chặt, hắn không thể lùi lại được.

Trong lồng ngực tiếng trái tim đập mạnh chân thực đến thế.

Nhưng hình như cô lại giống như hình ảnh ảo tưởng.

Nụ hôn của cô mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt, đến mức hắn cũng không thể phân biệt nổi cảm xúc, nhưng lại vô cớ khiến hắn thấy đau lòng.

Bờ môi Thời Sênh cọ sát vào gò má hắn, dừng lại ở tai hắn, "Dựa vào đó là anh."

Không gì có thể sánh được với người mình thích, cũng chỉ khi nhìn người mình thích mới thấy vui vẻ được.

Tô Đồ giơ tay ấn vào eo Thời Sênh, đẩy cô ra, khóe môi ẩn chứa ý cười, "Cô Lạc Thù, cô vẫn còn nhỏ, chuyện thuê phòng chúng ta từ từ rồi tính."

Cô vẫn còn là trẻ vị thành niên.

Thời Sênh nhíu mày, cũng không phản bác, "Đưa tôi về trường đi."

"Sao nào, không muốn ở bên tôi thêm nữa à?

"Anh thu tiền."

Tô Đồ vân vê mặt cô, "Lần này không thu nữa."

Thời Sênh nghi hoặc nhìn hắn, "Người trong mắt chỉ có tiền như anh muốn đưa tôi đi đâu?"

Tô Đồ nhanh chóng tiếp thu ý kiến đổi cách nói, "Vậy cô Lạc Thù thanh toán hai trăm nghìn, mua hai giờ ở bên cạnh tôi thì sao?"

"Không mua, nghèo rồi."

Tô Đồ: "..."

Thời Sênh không đi theo chiêu trò thông thường khiến Tô Đồ cũng ngẩn ngơ, sớm biết thế này thì đã không nhanh như vậy... thôi bỏ đi.

Tô Đồ đưa Thời Sênh về trường, nhìn cô thuần thục trèo tường vào bên trong, rồi mới lái xe đi.

Trái tim vốn trống rỗng, dường như giờ đây đã tràn đầy ấm áp, không còn cô độc nữa.

Tô Đồ về đến nhà bị Tô Diệp Diệp chặn lại. Cô vẫn còn mặc nguyên cảnh phục, rõ ràng là vừa xong công chuyện đã vội vã về nhà.

"Tô Đồ."

Tô Đồ không thèm để ý, đi thẳng lên lầu.

Tô Diệp Diệp vội vã đuổi theo, hét lớn, "Tô Đồ anh nói cho em biết đi, anh định làm cái trò gì vậy hả? Anh ra tay với cả một cô bé còn chưa trưởng thành sao? Anh có ý gì thế? Thèm đàn bà đến phát điên thì anh ra ngoài tìm đại một người còn tốt hơn một cô bé còn chưa thành niên!"

"Tô Đồ rốt cuộc anh nghĩ cái gì vậy hả? Cô bé đó mới chừng ấy tuổi mà anh cũng nỡ ra tay được sao!!!"

"Tô Đồ anh đừng tưởng anh không nói gì mà được nhé. Bây giờ chuyện này ầm ĩ cả lên rồi, mẹ anh đã mua vé máy bay về ngay trong đêm rồi."

Tô Diệp Diệp thấy Tô Đồ định vào phòng lập tức xông đến chặn cửa, trợn trừng mắt nhìn Tô Đồ, "Tô Đồ."

"Đây là chuyện của anh." Tô Đồ cuối cùng cũng lên tiếng, vẻ mặt lãnh đạm, "Tốt nhất mọi người đừng có can thiệp vào, hậu quả tự chịu, tránh ra."

Tô Diệp Diệp sợ nhất là những lúc Tô Đồ bày ra vẻ mặt lạnh lùng này. Cô rụt lại không khỏi tránh sang một bên.

"Phịch!"

Cửa phòng đóng lại, Tô Diệp Diệp mới tỉnh táo lại, giơ tay gõ cửa, "Tô Đồ anh điên rồi sao, đến khi mẹ anh về đừng trách em không nhắc anh đấy."

Tô Đồ đứng ở trong phòng, tiếng ồn ngoài cửa dần nhỏ lại. Hắn cầm điện thoại mở wechat.

Có một tin nhắn chưa đọc.

Lạc Thù: Về đến ký túc xá rồi, gặp phải hai con chuột nhỏ, xử lý xác chết thật là phiền.

Tô Đồ nhíu mày lại. Hắn cứ cảm thấy câu này có gì đó không ổn, nhưng nhìn cho kỹ hình như không có chỗ nào không đúng cả.

Rất lâu sau hắn vẫn không trả lời lại, bên kia lại chuyển cho hắn 500 tệ.

Tô Đồ cười lắc đầu.

Tô Đồ: Con chuột to cỡ nào.

Lạc Thù: Cao 1m8.

Chuột này thành tinh rồi à...

Sắc mặt Tô Đồ lạnh lẽo, khi gõ chữ dường như cũng mang theo sát khí.

Tô Đồ: Có người muốn giết cô?

Lạc Thù: Người muốn giết tôi nhiều lắm, haizz. Lát nữa rồi nói chuyện tiếp, tôi xử lý xong đã.

Tô Đồ nhìn chằm chằm màn hình một lúc, quay người cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Tô Diệp Diệp còn đang đứng trong phòng khách gọi điện thoại, thấy hắn xuống lập tức trừng mắt nhìn, "Tô Đồ anh đi đâu?"

Tô Đồ bước nhanh ra khỏi phòng khách.

Tô Diệp Diệp: "..."

***

Bây giờ Thời Sênh xử lý xác chết rất phiền phức. Thiết kiếm còn đang thăng cấp không dùng được. Cô cũng không có dung dịch làm tan xác chết trong truyền thuyết. Lần trước xử lý cái xác đó đã phải tốn không ít sức.

Thời Sênh ngồi xổm trong phòng cắn hạt dưa, nhìn chằm chằm vào xác chết chồng lên nhau rầu rĩ, lần này phải xử lý thế nào đây?

Mang đến cho Phương Tiểu Huân...

Người của cô ta cứ để cô ta tự xử lý, hợp lý đấy! Cứ thế mà làm!

Nhưng vấn đề lại đến nữa rồi.

Phương Tiểu Huân ở phòng ký túc xá nào ấy nhỉ?

1391

Thời Sênh lên mạng hack hệ thống của trường học, tìm được số phòng và số tầng nhà trường phân cho Phương Tiểu Huân, kéo một cái xác chuẩn bị ném xuống đó.

Cô còn chưa mở cửa sổ, một bóng đen đột nhiên vọt từ bên ngoài vào.

Mẹ kiếp! Còn có đồng bọn nữa cơ à!

Kiếm của ông đâu!

Người bên ngoài nhìn đối mặt cô qua cánh cửa sổ. Khóe miệng Thời Sênh khẽ giật, ra hiệu cho hắn dịch sang bên cạnh. Cô ném cái xác xuống rồi đi đến bên cửa sổ, "Anh đến đây làm gì? Tôi trèo cửa sổ vào phòng anh một lần bây giờ anh định trèo lại hả?"

Ánh mắt Tô Đồ dừng lại trên nền đất đằng sau lưng Thời Sênh, "Cô Lạc Thù, tôi phải trịnh trọng nhắc nhở cô, là đối tượng bồi ngủ tương lai của tôi, cô có nghĩa vụ phải bảo vệ bản thân mình cho tốt."

"Chẳng phải tôi vẫn đang khỏe mạnh lành lặn đấy thôi?" Thời Sênh ngừng lại, "Không đúng, đối tượng bồi ngủ là cái gì?"

Đối tượng bồi ngủ là cái gì chứ?

Cái tên thiểu năng này cũng dám nói ra sao!!

Tô Đồ ngồi xổm xuống kiểm tra cái xác, nhưng chủ đề lại hoàn toàn không liên quan đến cái xác, "Có muốn làm bạn gái tôi không?"

"Phí lời."

"Cô Lạc Thù, muốn làm bạn gái tôi đắt lắm đấy, cô phải tiết kiệm tiền trước."

Thời Sênh xùy lạnh, "Để một cô gái tiết kiệm bao anh mà anh cũng nói ra được. Có người đàn ông nào như anh không?"

Tổng tài nhà người ta đều là mua mua mua!

Tổng tài nhà cô thì lại... tôi muốn mua mua mua!

Mua cái lông ấy!

"Có, chẳng phải là cô đã gặp rồi đấy thôi?" Tô Đồ nói vô cùng nghiêm chỉnh, như thể hành vi này còn đáng được tuyên dương vậy.

Thời Sênh cong lưng nhìn hắn, "Tôi nói này Tô thiếu gia, anh có còn biết xấu hổ không hả."

"So với cô Lạc Thù, đạo hạnh của tôi vẫn còn kém xa." Tô Đồ nghiêng đầu nhìn sang, "Dù sao thì cô Lạc Thù là người đầu tiên mới gặp tôi lần đầu đã muốn ngủ với tôi."

"Anh cũng đâu có phản khảng!" Thậm chí còn dám ra giá nữa ấy chứ!

"Tôi biết mình không đánh lại được cô, dù có phản kháng cũng vô dụng." Hắn hơi ngừng lại, "Hơn nữa cô Lạc Thù hình như cũng rất dung túng cho tôi."

Cô đối với người khác, hoặc là không thèm để ý đến, hoặc là ra tay.

Hôm đó nếu cô thực sự muốn cưỡng chế ngủ với hắn thì có lẽ hắn thực sự chạy không thoát được.

Nhưng hắn chỉ thể hiện ra một chút không đồng ý cô đã buông tay rồi.

Thời Sênh dựa vào chiếc bàn đằng sau, hai chân vắt lên nhau, "Có thích tôi dung túng cho anh không?"

Tô Đồ xoay người, thuận theo cô chống lên mặt bàn, vòng tay ôm cô vào trong lòng. Hắn nhìn xuống cô, cười đáp: "Cảm giác này cũng không tồi."

Đổi lại là người khác, cho dù là Tô Diệp Diệp làm chuyện như vậy đối với hắn, hắn cũng sẽ không thể chịu được.

Nhưng cô thì khác.

Cô dung túng cho hắn, dường như là một chuyện vô cùng tự nhiên, hắn không phản cảm với sự dung túng ấy.

"Thích là được." Thời Sênh hướng về phía hắn.

Tô Đồ lập tức lùi lại phía sau, "Xử lý hắn ta trước đã, tôi không muốn nói chuyện yêu đương với cô trong hoàn cảnh như vậy đâu."

Thời Sênh trợn mắt, ném cái xác ra ngoài cửa sổ, rồi lại kéo một cái xác khác đến, cũng may cô ở tầng không cao lắm, nên nửa đêm ném một cái xác ra bãi cỏ bên dưới cũng không gây ra tiếng động lớn lắm.

Tô Đồ nhìn hàng loạt những động tác nhuần nhuyễn của cô, khóe miệng không tránh khỏi giật giật, "Cô Lạc Thù đã từng giết bao nhiêu người rồi?"

Ném xác cũng thuần thục như vậy.

Thời Sênh nhíu mày nhìn hắn, "Làm sao? Muốn báo án với Tô Diệp Diệp sao?"

Tô Đồ lập tức lấy ra dáng vẻ của kẻ làm ăn, "Tô Diệp Diệp không ra giá cao như cô."

"Biết là tốt." Thời Sênh trèo tường nhảy qua, "Đợi tôi ở phòng."

"Tôi đi cùng cô." Tô Đồ không hề do dự nói.

"Không cần, tôi thích anh sạch sẽ."

Khi không cần thiết, cô thích hắn sạch sẽ giống như vị công tử cao quý được người ta nâng niu, tất cả mọi sự đen tối cô sẽ chắn cho hắn.

Tuy nhiên...

Xưa nay hắn chưa bao giờ là một người sạch sẽ.

Tô Đồ không cưỡng ép, ở trong phòng ký túc xá đợi cô.

Hắn tùy ý đánh giá căn phòng. Phòng của Thời Sênh rất loạn, nhưng không bẩn, trên mặt bàn toàn là giấy tờ. Hắn rút mấy tờ ra xem. Đều là những ghi chép về một số tài liệu đen, hơn nữa còn cực kỳ nghiêm trọng, vậy mà cô tùy tiện ném trên mặt bàn như không hề sợ bị người khác lấy mất.

Hắn đặt tờ giấy về lại chỗ cũ. Dưới mấy tờ giấy hắn lấy đi lộ ra vài cuốn sách. Tô Đồ nhìn trang bìa có chút kỳ quái, rút ra xem thử.

Vừa xem sắc mặt đã đen thui.

***

Khi Thời Sênh quay lại thấy căn phòng trống không, Tô Đồ đã đi rồi.

Thời Sênh: "..."

Nói đi là đi liền, đúng là không tình cảm chút nào.

Thời Sênh liếc nhìn trên bàn, có lẽ hắn đã động vào... ầu f*! Sách của cô đâu?

Thời Sênh lập tức lấy điện thoại gửi tin nhắn wechat cho Tô Đồ.

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Anh mang sách của tôi đi đâu rồi?

Tô Đồ: Ít xem mấy loại sách người lớn này thôi.

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Chuyện của người lớn anh không cho tôi làm cũng không cho tôi xem luôn sao? Tô Đồ anh quá đáng quá rồi đấy!

Ông đây cũng biết nổi nóng đấy nhé.

Tô Đồ: Cô vẫn còn nhỏ, đừng có suốt ngày nghĩ đến những chuyện đó.

Tô Đồ: Xử lý xác chết xong chưa?

Tô Đồ cưỡng chế thay đổi đề tài.

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Ném ở trước cửa phòng Phương Tiểu Huân rồi.

Tô Đồ:... Phương Tiểu Huân là ai?

Nhưng Tô Đồ gửi tin nhắn Thời Sênh cũng không trả lời nữa.

***

Phương Tiểu Huân cũng có thói quen dậy sớm, vừa mở cửa phòng đã có người ngã vào. Cảm giác cứng nhắc lạnh lẽo đó khiến huyết dịch toàn thân cô ta như đông cứng lại.

Phương Tiểu Huân nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện không có ai, đang định đưa xác chết vào trong phòng xử lý thì cửa phòng bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng mở khóa.

Hai cái xác chết, cô ta muốn lôi lại chắc chắn là không kịp. Phương Tiểu Huân chỉ có thể thay đổi chiến lược, đá mạnh cửa một cái về phía sau, phát ra tiếng va đập cực mạnh, cô ta gân cổ lên gào một tiếng.

Người ở phòng đối diện đúng lúc đi ra ngoài, lo lắng hỏi: "Cái gì thế cái gì thế? Động đất hay là cháy nhà?"

Phương Tiểu Huân rụt lại phía sau cánh cửa, chỉ vào hai xác chết đang nằm xiên vẹo trên cánh cửa phòng. Hai người mặt mũi đều đã xám ngoét, nhìn đã thấy bất thường, hơn nữa còn là nam giới.

"A!" Nữ sinh bên đó cũng gân cổ lên gào. Nữ sinh cả tầng đều bị đánh thức dậy, tiếp đến là bài hợp ca gào thét vang lên.

Có người chết ở ký túc xá nữ sinh, cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường.

Bởi vì là án mạng nên Cục Cảnh sát thành phố trực tiếp cử Tô Diệp Diệp tiếp nhận điều tra. Họ tiến hành hỏi chi tiết tất cả mọi người, bao gồm cả Phương Tiểu Huân.

"Tôi không biết..." Bình thường ở trong trường Phương Tiểu Huân là một người rất điềm tĩnh, cho nên lúc này cô ta cũng không quá hoang mang, nhưng sắc mặt cũng hơi tái đi, khiến người ta không thể bỏ qua, thực ra cô ta cũng rất sợ hãi.

Ngữ khí Phương Tiểu Huân rất chậm, "Tôi vừa mở cửa ra đã thấy một người đổ xuống, tôi nhìn thấy đó là nam giới thì liền kêu lên. Bạn học ở phòng đối diện nghe thấy tiếng tôi kêu liên chạy ra xem."

Cô ta chỉ có thể nói chừng ấy. Nữ sinh ở phòng đối diện làm chứng, cô ta đã mở cửa rồi, sau đó nghe thấy Phương Tiểu Huân hét lớn. Cô ta vừa ra đã nhìn thấy hai người đàn ông đó nằm dưới cửa phòng Phương Tiểu Huân.

Thông qua pháp y giám định, thời gian tử vong của hai người đó là vào khoảng 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng, trên người có một vài vết bầm tím, có lẽ là do đánh lộn lưu lại, nhưng vết thương chí mạng không liên quan đến những vết thương đó.

Một người bị bóp cổ, một người bị hung khí sắc nhọn xuyên qua ngực, đều là một đao chí mạng. Kẻ gây án hẳn phải là một kẻ lão luyện, kẻ mới vào nghề không thể làm được nhanh gọn như vậy.

Hiện trường xuất hiện rất ít vết máu, rõ ràng hiện trường gây án không phải ở đây.

1392

Ký túc xá nữ mười giờ sẽ đóng cửa, cửa khóa điện tử, không có thẻ của quản lý ký túc xá không ai có thể mở được.

Người chết đã bị giết chết thế nào rồi mới được chuyển đến đây?

Trên thi thể người chết cũng không phát hiện được gì.

Người của Cục Cảnh sát khảo sát hiện trường mấy lần liền, phòng ký túc xá của Phương Tiểu Huân trở thành trọng điểm, nhưng đều không phát hiện được gì.

Phía cảnh sát không có chứng cứ, tra hỏi Phương Tiểu Huân xong liền cho cô ta đi.

Phương Tiểu Huân đi một vòng từ trong Cục Cảnh sát ra. Đám học sinh vây quanh trước khu nhà ký túc xá chỉ trỏ, còn đám fan não tàn lại quan tâm xem cô ta có sao không.

Phương Tiểu Huân miễn cưỡng nở nụ cười, "Không sao."

Cô ta đi ra khỏi đám đông, cũng không dám liên hệ với đồng bọn. Lúc này bất kỳ một hành động nhỏ nào cũng có thể khiến cảnh sát nghi ngờ.

Không ngờ một con nhãi như Lạc Thù lại lợi hại đến thế, có thể đưa người đến trước cửa phòng cô ta mà không có một tiếng động nào, cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Cho dù Phương Tiểu Huân biết rõ là Thời Sênh làm, nhưng lúc này cũng không thể chỉ điểm cô ta, như vậy sẽ làm bại lộ bản thân.

Bây giờ cách tốt nhất chính là giả bộ như không hề biết gì, không chỉ dẫn cảnh sát. Nếu đi chỉ dẫn cho cảnh sát, con nhãi ranh đó chắc chắn sẽ đưa ra đối sách tương ứng, nói không chừng còn kéo cô xuống bùn theo.

Lạc Thù... không thể coi thường cô ta được nữa.

Bả vai Phương Tiểu Huân bỗng nhiên bị một bàn tay vỗ lấy, đôi mắt vô thức hiện lên một tia sát khí, nhưng chỉ là trong một khoảnh khắc rất ngắn rồi lại nhanh chóng thu lại.

Cô ta quay đầu lại, đã thấy gương mặt của Giang Trần Cảnh.

"Phương Tiểu Huân, cô có sao không? Tôi nghe nói có người chết ở phòng ký túc xá của cô?"

"Không sao, chỉ thấy rất đáng sợ thôi."

"Cô mà cũng biết sợ cơ à?" Giang Trần Cảnh như thể rất kinh ngạc.

Phương Tiểu Huân rất tự nhiên trắng bệch đi, "Việc này không giống như đánh nhau lúc bình thường, án mạng chết người đó."

Giang Trần Cảnh có vẻ như muốn nắm bắt được điều gì đó trên mặt Phương Tiểu Huân, nhưng đáng tiếc hắn không phát hiện được gì, liền phụ họa một tiếng, "Đúng là rất đáng sợ, nếu cô sợ tôi sẽ ở bên cô."

"Ai sợ chứ, tôi không sợ." Phương Tiểu Huân thẳng lưng, dường như làm vậy có thể chứng minh cô ta không sợ hãi, nhưng gương mặt đó vẫn không hề thay đổi, mà ngược lại càng thêm yếu ớt.

"Đồ ngốc." Giang Trần Cảnh ấn cô ta vào trong lòng, "Thấy cô đáng thương nên tôi cho cô mượn để dựa vào đó, đừng có suy nghĩ lung tung đấy."

Ánh mắt của Giang Trần Cảnh bị chặn lại, sự yếu ớt lập tức tan biến trên gương mặt Phương Tiểu Huân, chỉ còn lại sự lạnh lùng.

Thời Sênh đứng ở một chỗ khuất nhìn hai người đang ôm nhau, một tay khoanh trước ngực, một tay chống cằm, màn cược hẹn hò sau trận đấu bóng rổ không còn, tiến triển giữa hai người chỉ chậm lại chứ không hề đi vào đường cùng.

Sau này giữa nữ chính và nam chính vẫn còn có một trận đại chiến tê bức. Dù sao nữ chính cũng trở về là để báo thù, nam chính là con trai của kẻ thù, hai người yêu nhau, không tê bức mới là lạ đó.

Nhưng kết cục câu chuyện này cũng vô cùng cẩu huyết. Bởi vì nam chính, nữ chính quyết định tha thứ cho Giang gia. Năm xưa kẻ chủ mưu hại chết cả nhà nữ chính là Giang gia, Lạc gia chẳng qua chỉ là kẻ đứng bên cạnh tranh thủ được chút lợi ích. Kết quả kẻ chủ mưu được nữ chính tha thứ, kẻ tranh thủ chút lợi ích lại bị tiêu diệt toàn bộ gia tộc.

Chuyện năm xưa Lạc gia làm tuy rất đáng ghét nhưng Giang gia cũng rất đáng ghét, tại sao Lạc gia bị tiêu diệt còn Giang gia lại không bị làm sao chứ.

[Ký chủ, nếu Phượng Từ và cô có thù hận, cô sẽ làm thế nào?] Hệ thống bỗng nhiên chui ra hỏi một câu.

"Thì giết thôi."

[Cô có thích hắn không vậy?]

"Nhị Cẩu Tử, con người ta vốn máu lạnh vô tình đấy ngươi có biết không? Ta thích hắn thì cũng cũng có thể giết hắn, không phải bởi vì ta thích hắn nên không báo thù được."

[...] Không hiểu mạch tư duy của Ký chủ nhà mình lắm nha.

Thích một người không phải là có thể buông bỏ thù hận ở trong lòng sao? Sao đến lượt Ký chủ lại biến thành cho dù thích hay không thích, cứ có thù là phải báo đã rồi mới nói chuyện tiếp được thế.

"Ngươi đang ám chỉ điều gì đấy? Ta và Phượng Từ có thù hay sao?"

[... Ký chủ cô nghĩ nhiều quá rồi.] Nó chỉ thuận miệng hỏi thử thôi mà, không có ý gì khác đâu.

Thời Sênh sờ cằm, "Ngoài đám ngu ngốc đó ra thực sự ta không có kẻ thù gì nữa. Đám người đắc tội ta hoặc là đã xuống địa ngục từ lâu hoặc là đang trên đường đến địa ngục rồi."

[Cô đúng là gây chiến với cả liên minh!] Ngay cả đội chiến hạm đặc biệt liên minh thiên hà cô cũng dám cướp đồ.

"Đều là trò bồng bột thời trẻ trâu." Thời Sênh thở dài, vẻ mặt hồi tưởng quá khứ, "Thuở còn trẻ ta không hiểu chuyện, hành sự quá lỗ mãng, nếu đối lại là ta của bây giờ thì..."

[Thì cô sẽ làm thế nào?]

"Ông diệt luôn cả đám ngu xuẩn đó chứ còn sao nữa."

[...] Cô cho là liên minh ăn chay sao, cô nói diệt là diệt được sao?

Ký chủ lại quên uống thuốc rồi, nó nên log out luôn đi thì hơn.

***

Phía trường học nhờ quan hệ từ hội đồng quản trị của trường, mới ép được truyền thông xuống, không để chuyện này rò rỉ ra bên ngoài.

Cảnh sát điều tra suốt mấy ngày liền ở trường nhưng không phát hiện được gì cả, ngay cả thân phận của hai người đã chết cũng không điều tra được gì. Để không ảnh hưởng đến trường học, cảnh sát chỉ có thể rút lui.

Thời Sênh khó khăn lắm mới có ngày lên lớp, phía trên bục giảng thầy giáo nói đến mức nước bọt văng cả ra ngoài. Thời Sênh ngồi phía dưới chơi điện thoại hăng say.

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Tiểu Diệp Tử.

Tô Diệp Diệp: Làm sao? Tôi đang bận lắm, không có thời gian chém gió với cô đâu. Còn nữa, ai cho cô gọi tôi là Tiểu Diệp Tử hả.

Bây giờ trong cục thực sự đã hết cách với tài khoản này, Cục trưởng chỉ để cho Tô Diệp Diệp nói chuyện với cô, cũng không nói hướng giải quyết ra sao.

Cục trưởng cũng không biết phải giải quyết thế nào, chủ yếu là không có cách nào để giải quyết.

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Các cô đang điều tra vụ án mạng ở trường học hoàng gia Snow Etam đúng không?

Tô Diệp Diệp: Sao cô lại biết?

Chuyện này chẳng phải là không được công khai hay sao? Người bình thường đáng lẽ ra phải không biết mới đúng chứ?

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Có muốn biết hai người đàn ông đó có lai lịch thế nào không?

Tô Diệp Diệp:... Cô biết sao?

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Không có chuyện gì là tôi không biết.

Tô Diệp Diệp: Vậy sao? Thế cô có biết hôm nay tôi mặc đồ nội y màu gì không? Biết sáng nay tôi ăn gì không? Biết hôm nay đi đường tôi gặp ai, đã là những gì không?

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ:...

Sao em gái này lại không hành xử như bình thường thế!

Đây là phạm quy đó nha!!!

Tô Diệp Diệp: Đừng có thích ra vẻ như vậy, nếu cô thực sự phạm tội thì sớm muộn gì tôi cũng bắt được cô thôi.

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Rốt cuộc là cô có muốn biết hay không đây??

Tô Diệp Diệp: Gần đây trong cục ngân sách có hạn, kinh phí giành cho người báo án không còn lại bao nhiêu.

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Ai quan tâm mấy đồng tiền đó của các người chứ.

Tô Diệp Diệp: Vậy sao trước đây cô lại quan tâm như vậy?

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Thì bởi vì lúc đó tôi nghèo chứ sao.

Tô Diệp Diệp: Bây giờ hết nghèo rồi à?

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Xem tên tôi đi.

Tô Diệp Diệp: Rất có ý chí.

Khóe miệng Thời Sênh co giật, em gái này ngốc thật hay là giả bộ đây?

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Ngay cả câu trước tiên kiếm một trăm triệu cũng lược bỏ luôn rồi, cô nói xem bây giờ tôi có còn nghèo nữa không?

Tô Diệp Diệp:... Cô cướp ngân hàng nước M rồi sao? Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà kiếm được nhiều như vậy sao? Cô có chém gió cũng đừng có chém như vậy. Lần trước mấy người cướp ngân hàng bị bắt rồi đó. Cô có biết họ bị phán bao nhiêu năm tù không?

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Cho dù tôi có cướp ngân hàng nước M thật đi chăng nữa thì các cô cũng không bắt được tôi! Có phải là ngốc hay không?

Tô Diệp Diệp:...

Cô ta không còn gì để nói, cướp của nước M không có liên quan gì đến nước các cô cả.

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Tôi bán chút đồ.

Tô Diệp Diệp: Thuốc phiện à?

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Tôi nói này cô gái, tại sao cô lại u ám như vậy hả? Cô suy nghĩ tích cực hơn một chút có được không, tôi là loại người đó sao? Tôi là người có hoài bão lớn lao, sao lại đi làm những chuyện đó chứ!

Tô Diệp Diệp:...

Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Tóm lại là cô có muốn biết hay không đây? Không muốn thì thôi luôn nào.

Tô Diệp Diệp: Cô nói đi, nói đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info