ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1371-1372

LittleZiZi14

1371

"Có gì ăn không? Ta đói quá!" Hùng Tam Muội xoa bụng. Cái bụng cũng rất phối hợp, phát ra tiếng kêu ục ục như để minh họa.

Khóe miệng Thời Sênh khẽ giật, đứa trẻ trâu này là quá rộng lượng hay là không có đầu óc đây!

"Đưa họ lên đi." Thời Sênh dặn dò xong nhìn đám người thú đang xem kịch.

Hùng Tam Muội được dìu lên. Có người thú tiến lên đỡ Tinh Lan, Thời Sênh ngăn lại, "Để ta."

Đám người thú nhìn nhau, lùi về phía sau.

Thời Sênh xách Tinh Lan lên núi, ném vào trong hang rồi mặc kệ hắn ở đó. Đến khi nghe xong Hùng Tam Muội kể lịch sử trải qua nguy hiểm, lúc này Thời Sênh mới về hang.

Tinh Lan vẫn duy trì tư thế bị ném khi nãy, quần áo trên người không biết nhặt từ đâu về, nên không vừa vặn lắm.

Thời Sênh đứng trên hang một lúc, rồi bước vào trong, thẳng tay bóp cổ Tinh Lan.

Cô còn chưa dùng lực, đột nhiên có âm thanh vang lên, "Ngươi muốn ta chết như vậy sao?"

Tinh Lan chầm chậm mở mắt, đối mặt nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh nhíu mày, "Ngươi tỉnh từ lâu rồi đúng không?"

Tinh Lan kéo khóe miệng, "Nếu không thì ta phải chết ở đây rồi."

Thời Sênh thu tay lại, trấn tĩnh đứng bên cạnh, "Ngươi tìm ta làm gì?"

Tinh Lan chống thân người ngồi dậy, tay xoa xoa cái cổ vừa bị cô bóp, trên đó dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp, "Lần trước... những gì ngươi nói với ta, ta đã về suy nghĩ kỹ rồi."

"Ta nói cái gì?"

Tinh Lan nhìn cô, "Ngươi nói ta mọi chuyện đều phải thuận theo ngươi, nghe theo lời ngươi."

"Thế nào? Ngươi làm được rồi sao?"

Tinh Lan đứng dậy, tiến gần về phía Thời Sênh, hai tay chống lên bức tường đá đằng sau cô, "Ta không làm được, nhưng, ta cho phép ngươi trở thành bạn đời của ta."

Hắn hôn xuống mà không hề có dấu hiệu báo trước nào. Thời Sênh theo bản năng tránh né, Tinh Lan lại cầm lấy tay cô, đặt lên đỉnh đầu, khí lực cực lớn ép cô lên bức tường đá đằng sau.

"Tinh Lan, ngươi muốn chết sao?" Thời Sênh cắn răng trừng mắt nhìn hắn.

Đáy mắt Tinh Lan xẹt qua một tia u ám. Hắn dựa sát đầu lên đầu vai cô, hơi nóng phả ra bên tai cô, "Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ ta lại muốn có được một thứ như bây giờ."

Hắn hơi nghiêng đầu, cắn một cái vào đầu vai Thời Sênh. Cô hơi đau, nhưng cũng có chút tê dại.

Hắn chậm rãi dùng lực, hàm răng đâm rách da, Thời Sênh ngửi thấy mùi máu tươi.

Thời Sênh giơ chân lên định đá Tinh Lan, nhưng Tinh Lan lại thuận thế xoay người ôm ngang thân cô. Cô bị hắn ôm vào lòng, hai chân bị hắn kẹp chặt lấy.

Hắn khẽ thổi bên tai cô, giọng nói đê mê dịu dàng, tựa như tiếng nỉ non của đôi tình nhân giành cho nhau, "Thứ ta muốn có được, đều chỉ có thể thuộc về ta mà thôi."

Nhưng lúc này Thời Sênh lại cảm thấy lạnh lẽo.

Thời Sênh giãy giụa, nhưng cô phát hiện cơ thể mình bắt đầu vô lực. Cô kinh ngạc nằm sấp trong lòng hắn.

"Ngươi... ngươi đã làm gì ta?" Cái đồ thiểu năng nhà ngươi!! Kiếm của bà đâu rồi!

Tinh Lan hơi thả lỏng tay, một tay khẽ xuyên qua hông cô, bế bổng cô lên rồi đặt lên chiếc giường đá ở bên cạnh. Hắn cúi xuống nhìn cô, "Để nàng ngoan ngoãn hơn."

Tinh Lan lấy tay che mắt cô lại, "Đừng nhìn ta như vậy, ta không thích đâu."

Thời Sênh: "..."

A a a a!!!!

Ta muốn giết chết hắn!

Quả nhiên Phượng Từ như thế này vô cùng đáng sợ. Cô muốn Phượng Từ đáng yêu cơ. Cô không muốn thể loại rắn độc này!

Không biết Tinh Lan đã dùng thứ gì, ý thức của Thời Sênh rất nhanh rơi vào trạng thái hôn mê, không chống cự nổi nữa.

***

Khi Thời Sênh tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trong hang động, quần áo trên người vẫn còn nguyên, không có dấu vết bị động vào.

Đương nhiên, nếu không tính đến bờ môi đã hơi tê dại.

Cô thử ngồi dậy, nhưng cơ thể mềm oặt vô lực, chỉ một chốc đã lại ngã xuống.

"Tỉnh rồi à?" Tinh Lan đi từ ngoài hang vào, hắn đã thay bộ áo lông vũ đó, mái tóc cũng sạch sẽ trở lại, dường như con người nhếch nhác khi nãy hoàn toàn không phải là hắn.

Thời Sênh thôi không giãy giụa nữa, nhìn hắn tiến lại gần, "Ngươi muốn gì?"

Tinh Lan ngồi xuống cạnh cô, giơ tay xoa mặt cô, "Ngoan ngoãn một chút, đến khi nào nàng chịu thu móng vuốt lại, ta sẽ thả nàng ra."

Lửa giận dâng lên trong lòng Thời Sênh, "Ngươi cứ đợi đấy!"

Ngón tay trỏ của Tinh Lan vuốt ve đôi môi cô, hắn chỉ cười mà không nói gì.

Mấy ngày sau đó, người thú trên núi không hề xuất hiện ở hang động của cô, người duy nhất cô có thể nhìn thấy là Tinh Lan.

Thời Sênh không còn sức lực, ngay cả sức lực để cầm nắm đồ vật cũng không có, cơ thể giống y như người bị liệt.

Cho dù cô dùng cách nào cũng không thể khôi phục lại thể lực. cô gọi Nhị Cẩu Tử, Nhị Cẩu Tử cũng không thèm để ý đến cô, tức đến điên đầu.

Tinh Lan cũng không làm gì cô, hằng ngày chỉ ôm lấy cô rồi hôn. Cô phản kháng, hắn liền như bị động nộ, có mấy lần suýt nữa thì làm thật, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn lại được.

Cô từ chối một nàng dâu như vậy, thật là đáng sợ!

Khi Tinh Lan hôn cô, cô không phản kháng cũng không đáp lại, chỉ trừng mắt nhìn hắn.

Đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, ngay cả một chuyển động nhỏ cũng không có.

Dường như Tinh Lan không thích ánh mắt đó của cô. Hắn giơ tay che mắt cô lại, dán lên đôi môi cô khẽ nói: "Đừng nhìn ta như vậy."

Nhưng chỉ một giây sau hắn đã đè cô xuống, thử cố cạy môi cô ra.

"Ngoan nào, đừng có cắn chặt như vậy." Hồi lâu sau vẫn không có kết quả, Tinh Lan nhẹ giọng dụ dỗ, "Để ta vào trong đi."

Thời Sênh không nói gì, cô chỉ cần mở miệng nói chuyện đã tạo cơ hội cho hắn kiếm được chỗ trống tiến vào rồi.

Thời Sênh bắt đầu như đi vào cõi mộng. Trước đây khi cô cưỡng ép hắn, có phải hắn cũng có cảm giác như vậy không?

Cô ghét loại cảm giác không thể nắm vững trong tay được như thế này.

Thời Sênh thấy buồn bực trong lòng. Bỗng nhiên cô mở miệng ra, đầu lưỡi của Tinh Lan trượt vào, Thời Sênh cắn mạnh một cái.

Máu tươi tràn ngập, sắc mặt Thời Sênh bỗng trắng bệch, cả người cứng đờ.

Tinh Lan phát hiện ra có gì không đúng, nhanh chóng lui ra ngoài, đứng dậy nhìn cô, "Nàng sao vậy?"

Thời Sênh đẩy hắn ra, ghé vào bên giường nôn khan, nôn từng ngụm máu trong miệng ra. Sắc mặt cô trắng bệch đến đáng sợ, rõ ràng là không nôn ra được gì, nhưng cô lại không ngừng nôn khan.

Tinh Lan vỗ nhẹ sau lưng cô, đầu mày nhíu chặt lại nhìn vật dơ bẩn trong vết máu dưới đất.


"Cút!" Thời Sênh đẩy hắn ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng để bà đây nhìn thấy ngươi nữa."

Đáy mắt Tinh Lan hiện lên một tia u ám, nhưng rất nhanh chóng đã bị tâm tình khác che đi. Hắn quay người rời đi, không quay đầu lại nhìn thêm lần nào nữa.

Có một giọng nói đang gào thét trong lòng, hắn không được phép làm như vậy nữa.

Hắn sẽ hối hận.

Không thể đối xử với cô ấy như vậy được.

Nhưng...

Hắn không thể khống chế được bản thân, giọng nói đó ngoài việc kêu gào cũng không làm được gì khác nữa.

Tinh Lan gần như chạy trốn khỏi hang. Hắn sợ nếu hắn còn ở đó nữa hắn sẽ không khống chế được bản thân làm ra chuyện gì quá đáng.

Thời Sênh nôn đến mệt lử mới vô lực nằm xuống giường.

Cô phải giết chết hắn!

Giết chết hắn!

Tinh Lan đi cả đêm không về, ngày hôm sau Thời Sênh phát hiện cô đã có thể cử động, cơ thể không còn mềm oặt như vậy nữa, cô lập tức xuống giường, đi ra cửa hang.

Tinh Lan đứng bên ngoài hang, dường như hắn đang đợi cô.

"Rốt cuộc trong lòng nàng có ai?"

Thời Sênh suýt nữa thì phun máu tươi giết chết hắn, trong lòng cô có ai à? Làm cứ như thể cô là kẻ bội bạc phụ tình không bằng? Cô còn chưa tìm hắn tính sổ đâu đấy, hắn còn không biết xấu hổ nữa!

Tức quá đi mất!

Kiếm của bà đâu rồi?!

1372

Mấy chữ "dù sao cũng không phải là ngươi" quanh quẩn một vòng bên miệng Thời Sênh rồi lại được nuốt vào.

Tuy tính cách này của hắn rất đáng ghét, nhưng cô không thể phủ nhận được con người của hắn.

"Vậy tại sao nàng lại không thể chấp nhận ta?" Tinh Lan lại hỏi.

Thời Sênh nghiêng đầu, "Ngươi không thích ta khống chế ngươi. Ta cũng không thích ngươi khống chế ta, nhưng dù sao cũng phải có một bên chịu thỏa hiệp..."

Ngươi có thể mạnh, mạnh đến mức tất cả mọi người đều sợ, nhưng đó là ở bên ngoài.

Hai người ở bên nhau thế nào cũng phải có một người yếu thế hơn, chấp nhận nhân nhượng và chiều theo người kia vô điều kiện, chứ không phải là cùng cướp đoạt và chiếm hữu.

Rõ ràng là lúc này họ đều đang ở vào tình thế muốn đối phương yếu hơn, cho nên họ căn bản là không thể ở bên nhau.

"Chúng ta đều ở trong bóng tối, còn ta muốn có một tia sáng." Một tia sáng tồn tại chỉ vì một mình cô mà thôi.

Thời Sênh hít sâu một hơi, rút một thanh kiếm ra. Tinh Lan nhìn chằm chằm, không phải là thanh kiếm đó...

Chẳng trách bao nhiêu lâu như vậy cô cũng không phản ứng lại, đó là bởi vì thanh kiếm đó không có ở bên cạnh cô sao?

Không có thanh kiếm đó, hình như cô cũng không mạnh như vậy.

Thế nhưng khi thanh kiếm kia xé gió lao tới, Tinh Lan biết mình đã lầm. Thanh kiếm đó đương nhiên rất lợi hại, nhưng phải xem là được ai sử dụng, cho dù cô không có thanh kiếm đó hắn cũng không thể xem thường cô được.

Tinh Lan vốn dĩ muốn tránh ra, nhưng khi thanh kiếm đó chém xuống, hắn bỗng nhiên thay đổi chủ ý, để mặc cho thanh kiếm đó đâm vào trong cơ thể hắn.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Không khí dường như đóng băng lại.

Rất lâu sau đó, cơ thể hắn lùi về sau một bước, bờ môi mỏng khẽ mở, "Không nợ nần gì nhau nữa."

Hắn không thể hủy hoại cô, nhưng cũng không thể có được cô bằng cách đó.

Cho nên, hắn lựa chọn rời đi.

Đây là kết quả hắn suy nghĩ suốt một đêm.

Tinh Lan quay người đi xuống núi, máu tươi uốn lượn chảy ra đất thành một mảng đỏ tươi. Áo lông vũ khẽ lay động, thân ảnh của hắn dần trở nên mơ hồ.

"Loảng xoảng." Thiết kiếm rơi xuống đất, Thời Sênh mặt không chút cảm xúc nhìn về nơi xa, con ngươi bình tĩnh không một gợn sóng ánh lên ánh sáng đỏ rực sáng quắc.

"Hổ cái ngươi có ổn không đấy?" Hùng Tam Muội không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, cẩn thận hỏi nhỏ: "Vương Bắc Hoang..."

"Đừng nhắc đến hắn với ta nữa." Giọng nói lạnh lùng của Thời Sênh cắt ngang Hùng Tam Muội.

Hùng Tam Muội lập tức không dám nói gì nữa, hồi lâu sau cô ta mới khẽ nói, "Như Nguyệt làm ầm lên, bị cái tên... đó nhốt ở phía sau, bọn ta cũng không thả ra được."

Tinh Lan dùng vũ lực trấn áp đám người thú gây náo loạn, định độc chiếm Thời Sênh lâu. Những người thú gây náo loạn đều bị hắn nhốt lại.

Khi Thời Sênh đi theo Hùng Tam Muội đến nơi, Như Nguyệt đã khóc đến khản cả giọng. Đám người thú bên cạnh an ủi thế nào cũng không được.

Họ bị nhốt tập thể trong một cái hang. Thời Sênh phát hiện Tinh Lan dùng trận pháp để nhốt họ lại, tuy người thú không thể cảm nhận được linh khí, nhưng trận pháp không bị hạn chế, vẫn có tác dụng đối với người thú.

E rằng Tinh Lan chính là huyết mạch trực hệ của đám yêu thú vào đây thuở ban đầu.

Thời Sênh trầm mặc thả họ ra ngoài, ôm Như Nguyệt đi, những người thú khác nhìn nhau khó hiểu.

Sau này đám người thú phát hiện ra, bọn họ ai dám nhắc đến Vương Bắc Hoang thì kẻ đó sẽ gặp xui xẻo, sau này không có người thú nào dám nhắc đến ba chữ Vương Bắc Hoang trước mặt Thời Sênh nữa.

***

Sau khi bị vây một tháng, vào một buổi tối muộn cuối cùng mạng nhện phía dưới cũng bắt đầu nhạt đi, giống như bị kéo tơ bóc kén, ánh sáng đỏ biến mất, khôi phục lại ánh sáng trắng. Sau đó ánh sáng trắng không biến mất mà vô số xúc tu bắt đầu mọc dài ra, toàn bộ mặt đất bắt đầu rung chuyển.

Mặt đất nứt vỡ, cho dù Thời Sênh có bùa che chở cũng không chống đỡ được.

Như Nguyệt lo lắng nắm chặt tay Thời Sênh, "Thủ lĩnh, ta sợ."

Thời Sênh ngồi xổm xuống, xoa đầu Như Nguyệt: "Ngươi mau chạy cùng họ đi, chạy được bao xa thì chạy."

"Vậy còn thủ lĩnh thì sao?"

Thời Sênh lấy ra một chiếc đồng hồ màu bạc, đeo lên tay Như Nguyệt, khởi động mô thức phòng ngự rồi chậm rãi nói: "Ta phải đi rồi."

Như Nguyệt thấy không hiểu lắm, "Thủ lĩnh sẽ đến tìm ta chứ?"

"Không đâu." Thời Sênh đứng dậy, "Sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa."

Có lẽ...

"Tại sao?" Như Nguyệt nắm chặt lấy tay Thời Sênh, "Tại sao thủ lĩnh lại không đi cùng bọn ta?"

Thời Sênh mỉm cười, "Ta không thuộc về nơi này."

Như Nguyệt ngẩn người nhìn Thời Sênh.

Rất nhiều năm sau Như Nguyệt vẫn còn nhớ, khi đó nụ cười của cô ấy đẹp đến như vậy, đó là nụ cười đẹp nhất cô từng thấy.

Khung cảnh dừng lại ở nụ cười đó.

***

Đỉnh núi phía sau bị phá hủy hoàn toàn. Thời Sênh chầm chậm đi về hướng thiết kiếm biến mất lúc trước.

Mỗi bước đi của cô, ánh sáng bạc như vỡ vụn, tràn ra tầng tầng lớp lớp rung động.

Những chiếc xúc tu nhảy múa xung quanh, nhưng không dám lại gần cô.

Khi cô đi đến trước mặt ngọn núi thiết kiếm biến mất lúc trước, chiếc hố lớn vẫn còn ở đó. Trên miệng hố, thiết kiếm đang lơ lửng ở bên trên, dường như đang đợi chủ nhân đến nghênh đón.

Ánh sáng màu đỏ trên thân thiết kiếm vẫn chưa mờ đi, thăng cấp còn chưa hoàn thành...

Thời Sênh thở dài, triệu hồi thiết kiếm vào lại không gian.

Cô lấy ra chiếc iPad màu đen, tìm một nơi ngồi xuống, cúi đầu xuống bắt đầu nhấn vào màn hình, không thể giết nam nữ chính đánh sập không gian, thiết kiếm cũng không dùng được, đành phải dùng công nghệ cao vậy.

Vật thể hình trăng lưỡi liềm đã biến mất đột nhiên xuất hiện trở lại không một tiếng động. Nó ngưng tụ thành hình mặt trăng lưỡi liềm màu đỏ khổng lồ nhằm vào Thời Sênh.

Trăng lưỡi liềm màu đỏ đã ngưng tụ xong, nhưng người ở phía dưới vẫn không hề chú ý đến. Nó xoay tròn với tốc độ nhanh đến quỷ dị.

Trên màn hình chiếc iPad của Thời Sênh bỗng nhiên bị vẩy vào mấy vệt máu, số liệu mơ hồ nhảy nhót bên trên.

Một bóng người đột nhiên lao tới.

Thời Sênh ngẩn người nhìn nam nhân đang nằm trong lòng cô, trong lồng ngực có mấy giây trống rỗng.

Lông chim xoay tròn trên không trung rồi rơi xuống đất. Dường như cả thế giới không còn âm thanh gì nữa, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại người đang nằm trong lòng cô lúc này.

Tinh Lan giơ tay xoa mặt cô, trên mặt là sự cưng chiều, "Nếu bắt buộc phải có một người chịu thỏa hiệp, thì ta sẽ nhận thua."


Hắn nhận thua.

Tinh Lan gắng gượng nở một nụ cười.

Hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, lửa cháy rừng rực ngút trời cũng không che đi được thân ảnh ngạo nghễ của cô.

Cho dù trong lòng hắn không ngừng tự ám thị bản thân mình rằng, thứ hắn để ý đến năng lực của cô, chứ không phải là con người cô, nhưng bản thân hắn lại không thể ngăn được ý nghĩ muốn chiếm giữ cô đang ngày càng sinh sôi nảy nở trong đầu hắn như cỏ dại.

Ánh mắt đó đã là vĩnh hằng.

Cô là của hắn, vĩnh hằng.

Ta nguyện trở thành tia sáng trong màn đêm đen u tối của nàng, bầu bạn cùng nàng vượt qua những chông gai và cô độc để tiến về phía trước, mãi mãi thuận theo nàng.

Tay Tinh Lan đã vô lực rủ xuống, mí mắt từ từ khép lại, đầu nghiêng về bên kia.

Lúc này Thời Sênh mới tỉnh lại, giơ tay đỡ lấy đầu hắn.

Cô trợn tròn mắt, dường như có thứ gì đó từ sâu trong đôi mắt cô đang chảy ra ngoài.

Vật thể hình trăng lưỡi liềm đang đánh đằng sau lưng cô, nhưng dường như nó gặp phải một vật cứng gì đó, chớp mắt đã vỡ vụn.

"Ta... ta không cần ngươi đỡ cho ta."

Thời Sênh không phát hiện ra đôi tay mình đang run lẩy bẩy, thanh tiến độ cuối cùng trên màn hình Ipad phía dưới đã chạy đến cuối cùng.

[Có phá hủy không, Có/Không?]

Ngón tay cô khẽ động, nhấn vào lựa chọn "Có".

Thời Sênh ôm chặt lấy Tinh Lan, lặp lại lời nói khi nãy, "Ta không cần, bất cứ ai chắn trước mặt ta."

Bầu trời sụp đổ xuống, tất cả đều bị chôn vùi trong bóng đen.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com