ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1356-1360

LittleZiZi14

1356

Ánh mắt của Phong Diệm dừng lại trên tay Thời Sênh.

Hạt châu đó có màu hổ phách, to bằng ngón tay cái, trơn nhẵn sáng bóng, trông rất đẹp mắt.

Bị ngón tay thon dài của cô miết trên tay lại càng thêm vài phần mỹ lệ.

Thực sự là...

Hắn còn tưởng rằng mình nhìn lầm.

"Linh Khê, anh trai cô cần hạt châu trên tay cô để cứu mạng." Phong Diệm nói thẳng.

Cô ta là em gái của Bạch An, có lẽ sẽ không từ chối. Phong Diệm nghĩ như vậy.

"Liên quan gì đến ta?"

Thì ra cái thứ đồ chơi này là để cứu mạng nam chính, biết ngay là cô không thể may mắn như vậy được mà!

Theo mô tuýp thông thường, chắc chắn là Phong Diệm dẫn người thú đến cứu bộ lạc Bạch Hổ, sau đó lấy được hạt châu cứu mạng nam chính. Đến khi Bạch An khỏe lại rồi, Phong Diệm cũng coi như là có ơn cứu mạng hắn. Hắn còn mặt mũi nào phản đối Phong Diệm và Lâm Thất Thất ở bên nhau chứ.

Cho nên nam chính số 1 và nam chính số 2 đã hòa hợp.

"Linh Khê, huynh ấy là anh trai muội." Lâm Thất Thất ở trong lòng Phong Diệm khẽ ngoi đầu lên, cố gắng không nhìn cảnh tượng máu me tanh tưởi trước mặt.

Thời Sênh lãnh đạm, "Ta đã đoạn tuyệt quan hệ với hắn rồi."

Phong Diệm: "..."

Lâm Thất Thất: "..."

Phong Diệm không biết chuyện này. Lâm Thất Thất biết cũng đành cứng họng, đoạn tuyệt quan hệ nói ra tùy tiện như vậy được sao?

"Hắn là anh trai ngươi đó."

Thời Sênh cười không nói.

Đó là anh trai của nguyên chủ, không có mối liên quan chết tiệt nào đến cô hết.

Sự thất vọng ngập tràn trong mắt Phong Diệm, "Linh Khê từ khi nào mà ngươi lại trở nên máu lạnh vô tình thế này?"

Thời Sênh: "..."

Ngươi thất vọng cái cọng lông ấy!

Thời Sênh thu lại hạt châu, "Rắn là do ta giết, đồ cũng là do ta tìm thấy. Ta có đưa hay không là chuyện của ta."

Giọng Phong Diệm cao hơn vài phần, tràn ngập vẻ tức giận, "Nhưng nó dùng để cứu anh trai ngươi, chẳng lẽ ngươi lại không nên đưa ra sao?"

Thời Sênh liếc nhìn Phong Diệm, nói với vẻ ác ý: "Đồ dùng để cứu tình địch của ngươi đó, ngươi vội vàng thế làm gì. Hắn chết rồi thì ngươi có thể một mình độc chiếm Lâm Thất Thất, quá tốt."

Mặt Phong Diệm biến sắc, hắn vội cúi đầu nhìn Lâm Thất Thất, "Thất Thất, ta không nghĩ như vậy."

Lâm Thất Thất cười gượng gạo, vẻ mặt có chút khẩn cầu nhìn Thời Sênh, "Linh Khê, phải làm thế nào muội mới chịu giao hạt châu ra để cứu Bạch An?"

"Ngươi tự sát đi."

"Linh Khê!" Phong Diệm giận dữ quát lớn, "Ta biết ngay là ngươi nhìn Thất Thất chướng mắt mà. Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, ta sẽ không thích ngươi đâu."

Thời Sênh: "..." Không phải chứ nam chính số 2, ngươi ảo tưởng cái quái quỷ gì vậy?

Hành vi gần đây của cô cho dù nhìn thế nào cũng không hề có biểu hiện gì là thích hắn được chưa?

Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, cằm theo quán tính nhướng lên, "Ta cũng đâu có thích ngươi."

"Ngươi đừng nghĩ đến chuyện dùng thủ đoạn gì, cho dù ngươi có làm gì ta cũng không nhìn đến ngươi đâu, hãy từ bỏ đi." Phong Diệm vẫn kích động như cũ.

Thời Sênh: "..." Ngươi có nghe ta nói gì không vậy!

Đừng có tự mình ảo tưởng sức mạnh như vậy chứ.

Không chịu tiếp thu như thế là không đúng đâu nhé!

Không thèm nói chuyện với họ nữa, Thời Sênh trực tiếp ném hai người đó ra khỏi hang động.

Cả lũ thiểu năng, đúng là có bệnh mà.

[...] Ký chủ câu này của cô có vấn đề.

"Câm mồm!"

Thời Sênh nói ra câu này, lại thêm giọng cô không hề nhỏ. Đám người thú bên ngoài đang nhìn Lâm Thất Thất và Phong Diệm bị ném ra ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, nghe Thời Sênh gào lên, cả đám bỗng nhiên im bặt.

Thời Sênh dứt khoát đi ra ngoài, liếc nhìn hai người ở phía dưới, "Ta sẽ không đưa đồ cho các ngươi đâu, Tiểu Tuyên Tử, lại đây."

Bạch Tuyên được cha dìu đến bỗng nhiên bị điểm danh. Hắn nhìn Thời Sênh đang đứng ở chỗ cao đầy khó hiểu, lại nhìn sang hai bên rồi mới giơ tay chỉ vào mình.

Thời Sênh khẽ gật đầu.

Trong lòng Bạch Tuyên thấp thỏm, khập khiễng đi đến trước mặt Thời Sênh.

"Lên đây."

Bạch Tuyên lại trèo lên chiếc thang đá ở bên cạnh.

Thời Sênh nắm lấy cằm hắn, trực tiếp nhét hạt châu đó cho hắn ăn.

Bạch Tuyên còn chưa kịp nếm được mùi vị gì, hạt châu đã trôi tuột xuống cổ họng.

Thời Sênh thả hắn ra, vỗ tay mấy cái, "Xong rồi."

Sắc mặt Phong Diệm đen như đít nồi.

Trong hốc mắt Lâm Thất Thất đã ầng ậc nước, quật cường ngẩng đầu lên, "Tại sao ngươi có thể làm như vậy chứ? Bạch An là anh trai của ngươi đó! Nếu huynh ấy có mệnh hệ gì lương tâm ngươi có yên ổn được không?"

Đối với một NPC, cô phải làm thế nào thì mới lương tâm bất an được chứ.

[Ký chủ chẳng phải là cô không có lương tâm sao?]

Bây giờ có rồi.

[...] Lương tâm của cô nói có là có, nói không có là không có sao?

"Thất Thất, chúng ta đi thôi." Phong Diệm dìu Thất Thất đứng dậy, "Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ gặp báo ứng thôi."

"Bạch An phải làm sao đây?"

"Để ta nghĩ cách."

Lâm Thất Thất cảm động, "Cảm ơn huynh, Phong Diệm."

Phong Diệm cưng chiều sờ đầu Lâm Thất Thất, "Giữa chúng ta còn nói cảm ơn gì chứ."

Lâm Thất Thất được Phong Diệm nửa dìu nửa ôm rời đi. Người thú bốn phía xung quanh đều mờ mịt, cái quần què gì vậy?

Thời Sênh quay người đi vào trong hang động. Bạch Tuyên chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn quyết định đi cùng Thời Sênh vào trong, cẩn thận hỏi: "Linh Khê, vừa nãy ngươi cho ta ăn cái gì vậy?"

"Linh đan diệu dược."

Thứ đồ chơi đó một khi ăn vào rồi sẽ không còn tác dụng gì nữa, người thú khác cũng không ăn được nữa, huyết dịch cũng có hiệu quả đặc biệt.

Tương đương với hiệu quả của đạo cụ hồi máu dùng một lần.


"Thất Thất đến đòi thuốc cho thủ lĩnh sao? Ngươi lại cho ta ăn rồi, vậy còn thủ lĩnh phải làm sao?" Sắc mặt Bạch Tuyên hơi tái, đó là những gì hắn hiểu được từ cuộc đối thoại vừa rồi.

"Không chết được đâu, lo cho hắn chi bằng lo cho chính mình, đừng ở đây cản đường ta, ra ngoài kia chơi đi." Thời Sênh mất kiên nhẫn đuổi người đi.

Đó là vầng hào quang của nam chính, nếu hắn chết thì coi như cô thắng.

Bạch Tuyên thấy mặt Thời Sênh đầy vẻ chán ghét, theo bản năng ngậm miệng lại rồi rời khỏi sơn động.

Vừa đi ra ngoài đã bị đám người thú bên ngoài bao vây.

Hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nên không dám ăn nói linh tinh, chỉ lắc đầu không nói gì.

...

Thời Sênh thu dọn xác rắn vừa giải phẫu, mang ra ngoài vứt.

Trên người có dính chút máu tanh, cô lại chạy đi tắm rửa, khi quay lại mặt trăng đã lên cao tận ngọn cây.

Ánh trăng xuyên qua tán cây, ánh sáng loang lổ chiếu trên cánh rừng khẽ động. Thời Sênh nhìn chằm chằm mấy cái bóng sáng đó, bước chân càng lúc càng chậm hơn.

Hồi lâu sau cô dừng lại, quay người, nhìn chằm chằm vào rừng sâu, "Theo dõi ta bao lâu như vậy rồi, đã định ra tay chưa?"

Giọng nói của cô vọng vào trong rừng, nhưng không có ai đáp lại cô.

Thời Sênh nhíu mày, định quay về, bỗng nhiên một bóng đen từ bên đó chậm rãi đi ra.

Cành cây khô dưới đất bị giẫm phát ra tiếng động khe khẽ, tăng thêm vài phần sức sống cho khu rừng u tịch.

Bóng người ở phía đối diện dừng lại, đứng vừa đúng trong bóng tối, "Bộ lạc Bạch Hổ, Linh Khê."

Thời Sênh nhíu mày, "Làm sao? Muốn làm cái gì?"

Đối phương trầm mặc vài giây, giọng nói trong veo cắt ngang đêm đen, "Có hứng thú gia nhập bộ lạc Bắc Hoang của ta không?"

[Nhiệm vụ ẩn giấu: Liên chi cộng mộ. Mục tiêu nhiệm vụ: Tinh Lan. Mục đích nhiệm vụ: Ý nghĩa hiện trên mặt chữ, Ký chủ vui lòng tự hiểu.]

Thời Sênh: "..."

1357

Trong bóng tối, bóng người nam tử bỗng nhiên tĩnh lại.

Thời Sênh hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.

Tên thiểu năng này giám sát cô bao nhiêu lâu như vậy...

Là có ý gì chứ?

Tinh Lan, thủ lĩnh bộ lạc Bắc Hoang, một trong những nhân vật phản diện của bộ truyện này.

Bộ lạc Bắc Hoang bắt đầu từ phía đối diện con sông dưới chân núi, toàn bộ đều là địa bàn của bộ lạc Bắc Hoang.

Mục tiêu lớn nhất là "nhất thống giang hồ". Nhưng không biết tại sao tiến độ "nhất thống giang hồ" của nam chính và nữ chính đều chỉ dừng lại ở đối diện con sông.

Tinh Lan là một nhân vật phản diện rất có dã tâm, hơn nữa còn là một nhân vật phản diện... rất đẹp.

Nội dung cốt truyện ban đầu là, Tinh Lan và nữ chính lần đầu gặp gỡ, nữ chính có chút ý tứ với Tinh Lan.

Dù sao cũng cùng là đại nhân phản diện một lòng muốn "nhất thống giang hồ", không thích nói chuyện yêu đương, cho nên cuối cùng hắn chết rất thảm.

Hắn bị mấy tên hậu cung của nữ chính xử lý. Bộ lạc Bắc Hoang cũng thuộc về đội ngũ của nữ chính.

Thời Sênh thì thầm một tiếng, "Lạ thật, sao lần này lại có kịch bản nhỉ."

[...] Dính virus rồi.

Khóe miệng Thời Sênh co giật, tên chủ nhân thiểu năng nhà ngươi làm gì vậy, sao đám virus cô thả vào lại không đi theo hướng kịch bản vậy chứ.

[...] Đừng hỏi tôi, tôi không biết.

Từ sau lần đó chủ nhân không liên lạc với nó nữa.

Nó có thể làm được gì chứ, nó cũng tuyệt vọng lắm!

"Suy nghĩ thế nào rồi?"

"Được thôi, nhưng ta có điều kiện."

"Nói ta nghe xem."

"Làm bạn đời của ta."

Tinh Lan cười nhẹ một tiếng, giọng nói xuyên qua màn đêm truyền tới, "Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể làm bạn đời của ta?"

Thời Sênh hơi nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một độ cong tuyệt đẹp, khí phách nói: "Dựa vào chính ta."

Ánh mắt sắc bén dừng lại trên người cô, trong bóng đêm dường như có ác thú đang nằm phủ phục, dùng ánh mắt âm ngoan ác độc nhìn chằm chằm vào con mồi, trong không khí toàn là nhân tố nguy hiểm, căng cứng đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể đứt gãy.

Trong lòng Thời Sênh trầm xuống.

"Câu trả lời này của ngươi thú vị hơn những con cái khác nhiều."

Giờ khắc này, sự nguy hiểm đã tiêu tan thành mây khói, dường như vừa nãy chỉ là ảo giác của Thời Sênh.

"Nhưng ta không cần bạn đời."

"Ồ." Thời Sênh quay người rời đi.

Cho dù người đối diện là Phượng Từ, nhưng cô cũng cảm thấy mình và hắn không cần phải nói chuyện tiếp nữa.

Người có tính cách như vậy, cô không muốn động chạm.

Tinh Lan nhìn Thời Sênh rời đi, nhưng không ngăn lại. Cho đến khi bóng Thời Sênh biến mất, hắn mới chầm chậm bước ra. Ánh trăng loang lổ chiếu rọi trên áo lông vũ của hắn, tỏa ra từng sợi ánh sáng.

Gió nhẹ lướt qua khu rừng, áo lông vũ tung bay, che đi bóng dáng Tinh Lan.

***

Thời Sênh đi không nhanh, vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng cô càng bình tĩnh hơn. Hệ thống hoàn toàn không thể hiểu nổi trạng thái hiện tại của Ký chủ nhà mình.

[Ký chủ, tại sao cô lại bài xích loại người đó?] Dựa vào số liệu của nó, bản thân Ký chủ chính là loại người này, nhưng cô lại đặc biệt bài xích loại người này.

Lông mi Thời Sênh khẽ run rẩy, tại sao chứ?

Bởi vì, hai con người đều ở trong bóng tối thực sự không thể tiếp tục.

Họ sẽ không thỏa hiệp, chỉ muốn đối phương trở thành người như mình muốn, giống như cô...

Con người Tinh Lan, không giống như những tính cách trước đây, có lẽ khi tách ra còn có thể thay đổi được.

Hắn không thể thay đổi. Như Sở Đường ở không gian thứ nhất, Lục Thanh Vận ở không gian thứ hai, họ đều không chịu thỏa hiệp, trừ khi ngươi chịu thay đổi vì hắn trước.

Nhưng Thời Sênh không làm được điều đó. Cô chỉ có thể thỏa hiệp trong vạch giới hạn của cô. Vượt qua đường giới hạn đó cô sẽ không thể thỏa hiệp. Cô buộc phải khiến đối phương thỏa hiệp.

Hai người đều muốn đối phương thỏa hiệp sao có thể ở bên nhau được.

[...] Hệ thống bỗng hơi run rẩy. Căn cứ vào những gì chủ nhân nói, Phượng Từ tuyệt đối là người vô cùng đáng sợ.

Với suy nghĩ bây giờ của Ký chủ, thì cô sẽ không thể chấp nhận Phượng Từ, cho nên có lẽ chủ nhân đang phí công vô ích sao?

[Vậy... bây giờ Ký chủ làm những chuyện này là vì cái gì?] Trong lòng Ký chủ đã hiểu rõ từ lâu, người bây giờ cô đang tìm kiếm giống hệt như cô.

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu, "Con người sống phải có hy vọng. Có lẽ, hắn ta sẽ thỏa hiệp trước thì sao?"

[... Nếu như, tôi nói chỉ là nếu như thôi, nếu hắn không chịu thỏa hiệp thì sao?]

"Ồ... Vậy thì ta sẽ tự tay tiêu diệt hắn." Thời Sênh ngừng lại, "Hoặc chúng ta sẽ cùng hủy diệt lẫn nhau."

[... Suy nghĩ của Ký chủ quá cực đoan. Ký chủ như vậy sẽ bị bắt về trường học học lại môn đạo đức đấy!!!]

Thời Sênh cúi đầu cười, "Đây là chuyện không chắc chắn nhất mà ta làm kể từ sau chuyện đó."

Nhưng trong lòng cô vẫn có một tia hy vọng nhỏ nhoi như vậy.

Tốt nhất đừng để cô phải thất vọng.

[Vậy bây giờ Ký chủ chuẩn bị làm thế nào?]

Thời Sênh trợn trừng mắt, "Phải làm thế nào thì làm thế đó thôi. Hắn không chọc vào ta thì ta thực hiện xong di nguyện của nguyên chủ rồi sẽ giết hắn sau đó đi đến không gian tiếp theo."

Đừng nghĩ đi đến không gian tiếp theo đơn giản như vậy được không?

[...] Nếu hắn chọc đến cô thì sao?

"Giết luôn."

[...] Cho nên cuối cùng cũng đều là chết.

"Phong Diệm, thực sự cảm ơn huynh. Nếu không có huynh thì ta không biết phải làm thế nào nữa." Giọng nói Lâm Thất Thất vang lên từ phía xa xa.

"Không có gì, muội cũng đừng quá đau lòng... hắn sẽ không sao đâu." Phong Diệm dịu dàng an ủi.

Thời Sênh liếc mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, cơ thể linh hoạt nấp sau bụi cây.

Lâm Thất Thất và Phong Diệm đứng tại một bãi đất trống ở gần chỗ cô đứng. Lâm Thất Thất hơi luống cuống cảm ơn Phong Diệm.


Chuyện ngày hôm nay có lẽ Lâm Thất Thất đã bị kinh sợ quá sức, suýt chút nữa đã bị mang ra làm điều kiện để trao đổi với bộ lạc Vượn Đuôi Dài và bộ lạc Rắn Đen.

"Ta cũng nghe nói qua chuyện hôm nay rồi. Họ thật quá đáng. Nhưng muội yên tâm đi, ta sẽ ở lại đây cùng muội. Đợi Bạch An tỉnh lại ta sẽ bắt hắn phải đòi lại công bằng cho muội." Phong Diệm nắm lấy vai Lâm Thất Thất bảo đảm.

Ngoài câu cảm ơn ra, Lâm Thất Thất không nói được gì khác nữa.

Phong Diệm nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô ta, không nén được hơi khom người hôn cô.

Lâm Thất Thất giãy giụa tượng trưng một chút, rồi thuận theo tiết tấu của Phong Diệm, hai người nhanh chóng quấn lấy nhau, trong rừng vang lên tiếng ưm ưm a a.

Thời Sênh vỗ trán, nữ chính đại nhân à, nam chính số 1 của cô còn đang nằm kia kìa, vậy mà cô còn có tâm trạng ở đây mà chơi trò ưm ưm a a với nam chính số 2 à?

Bộ truyện này đúng là không thể miêu tả được mà?

Thời Sênh muốn rời đi, nhưng vừa quay đầu liền phát hiện phía sau là vách núi cheo leo.

Cô muốn đi ra thì bắt buộc phải đi qua chỗ Lâm Thất Thất và Phong Diệm đang đứng.

Thời Sênh: "..."

Cưỡng chế bắt buộc phải quan sát tình cảnh như vậy sao!

Tư thế của Phong Diệm và Lâm Thất Thất có độ khó rất cao, cơ thể của Lâm Thất Thất cũng vô cùng mềm dẻo, nếu đổi lại là người khác chắc chắn là không làm được.

Lần này của Phong Diệm kéo dài rất lâu, Lâm Thất Thất cầu xin hắn mấy lần, hắn mới dừng lại.

Đến khi hai người rời đi, Thời Sênh mới đi từ sau bụi cây ra. Trước mặt cô bỗng nhiên tối sầm lại. Thời Sênh vô thức lùi về phía sau một bước. Không biết cô giẫm phải thứ gì, bỗng nhiên trượt một cái, cả cơ thể ngã xuống vách núi phía sau.

Trong khoảnh khắc rơi xuống, ánh mắt quét qua bóng đen phía trên.

"F*!" Tại sao lần nào gặp phải Phượng Từ cũng xui xẻo như vậy chứ!!

Là kiểu xui xẻo mà dù cô có sức mạnh hồng hoang mạnh mẽ thế nào cũng không ngăn cản nổi đó.

1358

Thời Sênh dùng thiết kiếm ổn định thân thể, kẹt lại ở giữa hai cái cây.

Tinh Lan đứng ở bên trên nhìn cô, không hề có ý muốn ra tay giúp đỡ.

Thời Sênh mắng chửi trèo lên, "Ngươi bị bệnh à, đột nhiên xuất hiện trước mặt ta thế."

"Không ngờ ngươi còn có sở thích nhìn trộm người khác giao phối."

"Ngươi không nhìn trộm ta thì sao biết ta đi nhìn trộm người khác? Ngươi đâu có kém ta!" Thời Sênh cười lạnh.

Quả nhiên là đáng ghét chết đi được.

Tinh Lan nhìn cô xuyên qua ánh sáng, khóe môi hơi cong lên, "Nhưng ta không có thói quen nhìn trộm người khác giao phối."

Thời Sênh bỗng nhiên rút kiếm ra, chém thẳng về phía Tinh Lan.

Tinh Lan chỉ hơi kinh ngạc, thân hình nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, tránh né thiết kiếm, "Thanh kiếm này của ngươi rất thú vị."

Cổ tay Thời Sênh khẽ động, thiết kiếm quét ngang một đường. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Chém chết ngươi thì càng thú vị hơn."

Tinh Lan né tránh luồng sáng đó, nhảy lên trên cây, "Ngươi trở mặt cũng quá nhanh rồi đấy?"

Lúc trước mới nói muốn làm bạn đời của hắn, chỉ chớp mắt một cái đã muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Thời Sênh chém thiết kiếm vào thân cây. Cây đại thụ to bằng hai người ôm đổ rầm xuống. Tinh Lan bị ép rơi xuống bên cạnh.

Lá cây rơi lả tả bay khắp nơi, ánh sáng lập lòe.

"Không ăn được thì đạp đổ, có vấn đề gì à?"

Giọng nói phách lối vang lên theo tiếng lá cây rụng.

Tinh Lan nhờ ánh trăng nhìn thẳng vào mắt Thời Sênh. Dường như hắn muốn nhìn vào tận nơi sâu nhất trong đôi mắt cô.

Tĩnh lặng như cái chết.

Một lúc lâu sau, Tinh Lan mới lên tiếng, "Lời đề nghị của ta ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ."

Hắn nhảy lên, rồi ẩn vào trong rừng sâu, giọng nói vang lên rất khẽ, rồi biến mất trong màn đêm.

Giống như hắn chưa từng xuất hiện vậy.

***

Cuối cùng Bạch An cũng không sao. Phong Diệm tìm cho hắn một vu y. Ở thế giới người thú, vu y là một nghề nghiệp rất được yêu thích.

Ai có thể bảo đảm không khi nào bị bệnh chứ?

Cho nên vu y chỉ cần không làm chuyện gì táng tận lương tâm thì cho dù ở bộ lạc nào cũng đều có được ưu đãi rất tốt.

Vị vu y Phong Diệm mời về còn rất trẻ, hơn nữa cũng rất tuấn tú.

Dàn hậu cung của nữ chính dường như lại có thêm một người vu y.

Hơn nữa trước đây Lâm Thất Thất cũng đã từng gặp người vu y này. Lần gặp gỡ này còn không biết sẽ phát triển đến mức độ nào nữa?

Thời Sênh âm thầm quan sát hai người, quả nhiên phát hiện nữ chính và vu y như có cơn sóng ngầm mãnh liệt.

"Linh Khê, ngươi muốn múc nước à? Để ta giúp ngươi." Bạch Tuyên chạy đến trước mặt Thời Sênh, toét miệng cười vui vẻ.

"Nói nhỏ thôi!" Thời Sênh trừng mắt nhìn hắn.

Bạch Tuyên không hiểu tại sao, nhưng vẫn nghe lời ngậm miệng lại, rồi nhìn theo ánh mắt của Thời Sênh.

Bên cạnh hồ nước, Lâm Thất Thất đang múc nước, còn tên vu y mới đến đó đang đứng bên cạnh. Hai người nói chuyện có vẻ rất hòa hợp.

"Thất Thất, để ta cầm cho." Vu y đến giúp Lâm Thất Thất cầm thùng nước.

"Không cần đâu, tự ta làm được." Lâm Thất Thất cười từ chối.

Nhưng vu y không chịu, cứ nhất quyết tranh giành với Lâm Thất Thất, chỉ một lát sau toàn bộ nước trong thùng đã hất hết lên người Lâm Thất Thất.

Vu y vội vã dùng đưa tay ra lau nước trên người Lâm Thất Thất. Lỡ tay chạm phải ngực Lâm Thất Thất, ánh mắt hắn lập tức trở nên nóng bỏng.

Thời Sênh đẩy Bạch Tuyên, "Trẻ con không được nhìn, xem cái gì mà xem, mau đi gọi Bạch An đến đây bắt gian."

Bạch Tuyên đỏ mặt, nhanh chóng di chuyển tầm nhìn, "Lâm Thất Thất là bạn đời của thủ lĩnh, sao có thể làm vậy với người thú khác chứ."

Tuy giữa người thú với nhau cũng chẳng có bao nhiêu trung trinh, nhưng thân là bạn đời của thủ lĩnh, thường sẽ không làm những chuyện như vậy.

"Thế nên ta mới kêu ngươi đi gọi Bạch An đến bắt gian đó." Thời Sênh nhìn Bạch Tuyên bằng ánh mắt quan tâm yêu thương trẻ bị thiểu năng.

Bạch Tuyên gật đầu "ồ ồ", rồi chạy về phía hang động của Bạch An.

Vu y kéo Lâm Thất Thất đến một cánh đồng hoang phía sau hồ nước, nơi đó cỏ mọc cao, người thú đi vào cũng không che được đến ngực.

Hai người đi vào bên trong, người bên ngoài căn bản không thể nhìn được gì.

Bạch Tuyên nhanh chóng dẫn Bạch An đi đến, Thời Sênh đứng ở một nơi Bạch Tuyên có thể nhìn thấy được, chỉ tay về phía cánh đồng hoang kia.

Bạch Tuyên lập tức hiểu ý, dẫn Bạch An đi về hướng đó.

Trong cánh đồng hoang nhanh chóng vang lên tiếng tranh cãi. Vết thương của Bạch An còn chưa lành hẳn, cô ta đã dây dưa với người khác. Cho dù sau này Bạch An có thể chấp nhận dàn hậu cung của Lâm Thất Thất nhưng chắc chắn lúc này hắn không thể chịu được.

Lại thêm việc Lâm Thất Thất từng bị người của bộ lạc Bạch Hổ đẩy ra, tình cảm trong lòng Lâm Thất Thất dành cho Bạch An đã hơi phức tạp rồi, chỉ hơi kích động một chút sẽ lập tức diễn biến thành cảm xúc phức tạp hơn.

Bọn họ muốn tiếp tục ân ân ái ái e là không thể nữa rồi.

Phá CP thành công.

"Bạch An là anh trai của ngươi, tại sao ngươi lại đối xử với hắn như vậy."

Thời Sênh quay vụt đầu lại, nam nhân mặc áo lông vũ đen tuyền đang đứng đằng sau cô.

Buổi tối hôm đó Thời Sênh còn chưa nhìn rõ trên người hắn mặc cái gì, chỉ cảm thấy thứ đồ chơi đó cũng có chút phiêu diêu.

Lúc này nhìn rõ rồi, cô không tránh khỏi co giật khóe miệng, cái này là... người chim à?

Trên người hắn lộ rõ vẻ nguy hiểm, nguy hiểm đến mức có thể khiến Thời Sênh quên mất khuôn mặt đó. Thời Sênh lùi lại phía sau một bước, "Ta sẽ không đồng ý với ngươi, cút mau, nếu không đừng trách ta không khách khí."

Cánh môi mỏng của Tinh Lan hơi nhếch lên, khoảnh khắc đó dường như trên hoang mạc nở đầy những nhánh cây anh túc khiến con người trầm mê, nguy hiểm nhưng lại dụ hoặc con người mê say.

"Ngươi sẽ đồng ý."

"Ngươi đánh giá bản thân mình quá cao rồi." Thời Sênh hừ lạnh, "Chuyện ta không đồng ý thì sẽ không có ai ép được ta."

"Vậy à? Vậy chúng ta... thử chờ xem sao." Tinh Lan quay người rời đi.

Thử chờ cái ông nội nhà ngươi!

Có tin bà đây trói nhà ngươi lại...


Ồ, ý tưởng này hay đấy chứ!

[...] Ký chủ, cô có thể bình tĩnh một chút được không?

Không đúng... hình như Phượng Từ như vậy đều tương đối khó đối phó, không chỉ là về mặt trí tuệ, mà còn cả về vũ lực.

Khả năng bắt được hắn rất thấp.

Nhưng cũng không thể không thử xem sao.

***

Chuyện của Lâm Thất Thất và vu y khiến Bạch An vô cùng tức giận, liên đới đến cả Thời Sênh cũng bị xui xẻo theo. Bạch An truy cứu chuyện trước đây Thời Sênh cho Bạch Tuyên ăn hạt châu đó.

"Rốt cuộc muội có phải là em gái ruột của ta không hả?" Bạch An giận điên người, "Ta sắp chết rồi mà muội lại đưa nó để cứu mạng người thú khác à?"

"Ngươi làm sao mà chết được." Thời Sênh ngồi đối diện Bạch An, tùy ý nghịch ngợm thanh kiếm của cô.

Bạch An không biết có phải bị kích động hay không, nhảy dựng lên, "Muội chỉ muốn ta chết thôi đúng không?"

Thời Sênh thoải mái thừa nhận, nhìn hắn có chút mong chờ, "Đúng vậy, ngươi có đi chết không?"

"Ngươi..." Bạch An chỉ tay vào Thời Sênh, tức giận đến mức không nói nên lời, hồi lâu sau mới thốt ra một câu, "Nghe nói ngươi muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta?"

"Đoạn tuyệt quan hệ xong rồi."

"Vậy ngươi còn ở đây làm gì?" Bạch An đập lên bàn đá, âm thanh to đến mức đứng ở bên ngoài cũng nghe thấy được, "Nếu đã đoạn tuyệt quan hệ với ta thì cút ra khỏi bộ lạc Bạch Hổ ngay!"

Lúc này Bạch An rất không muốn nhìn thấy cô. Lâm Thất Thất đã đội mũ xanh cho hắn, cô còn chọc giận hắn như vậy, hắn không ra tay đánh cô đã là cố nín nhịn lắm rồi.

Nếu cô muốn đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn tuyệt đi.

Hắn muốn xem xem, cô rời khỏi bộ lạc Bạch Hổ rồi sẽ sống ra sao.

1359

Thời Sênh vốn cũng không muốn ở lại bộ lạc Bạch Hổ, cô liền thoải mái rời đi.

Nhưng trước khi rời đi, cô còn có việc phải làm.

Đám người thú của bộ lạc Bạch Hổ nghe nói Thời Sênh bị đuổi đi, liền bàn tán xôn xao. Chuyện trước đây tuy Bạch An không tận mắt chứng kiến, nhưng chúng đã tận mắt nhìn thấy.

Chúng thấy rất khó hiểu, tại sao Bạch An lại đuổi người em gái lợi hại như vậy đi.

"Linh Khê, ngươi phải đi thật sao?" Bạch Tuyên đi đằng sau Thời Sênh, vẻ mặt thấp thỏm hỏi.

"Ừ." Cô muốn ra đi chiếm núi xưng vương, sau đó nghĩ cách bắt trói Tinh Lan lại.

"Tại sao chứ?"

Thời Sênh nghiêng mắt nhìn hắn, ánh mắt u tịch, không có chút cảm xúc nào, "Thì Bạch An đuổi ta đi, ngươi nói xem tại sao?"

Bạch Tuyên ậm ừ một lát, lúc lâu sau mới nói: "... Thủ lĩnh vì giận quá mất khôn, chắc chắn là hắn không muốn đuổi ngươi đi thật đâu."

"Vậy thì ta cũng không ở đây nữa." Nhìn nam chính nữ chính thấy ngứa tay lắm, "Có nhìn thấy Bạch Nguyên đâu không?"

"Không...." Bạch Tuyên lắc đầu.

Thời Sênh nhíu mày, cô đi xung quanh một vòng, nhưng vẫn không nhìn thấy Bạch Nguyên đâu. Bạch Tuyên đi theo sau cô, không biết cô muốn tìm Bạch Nguyên làm gì.

Đến chạng vạng tối Bạch Nguyên mới xuất hiện, hắn đi từ sau núi ra. Thời Sênh đi thẳng đến đó.

Bạch Nguyên dường như hơi kinh ngạc, "Linh Khê?"

Thời Sênh mỉm cười, "Bạch Nguyên, thanh toán nợ nần nào."

Bạch Nguyên không hiểu ra sao, "Cái gì? Linh Khê, giữa ta và ngươi thì có món nợ nào phải thanh toán chứ?"

Thời Sênh nhướng mày, "Ngươi cho rằng ta không biết chuyện ngươi hạ thuốc ta sao?"

Thời Sênh nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Nguyên. Khi cô nói đến câu này, rõ ràng cơ mặt hắn trở nên căng cứng, con ngươi cũng co rụt lại, đôi tay đang để dọc theo thân người cũng không tự nhiên rụt lại, để ra sau lưng.

"Linh Khê ngươi đang nói gì vậy?" Những cảm xúc đó chỉ kéo dài trong một giây, hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên, có vẻ lo lắng và ân cần hỏi lại: "Ai hạ thuốc ngươi? Hạ thuốc gì? Ngươi có sao không?"

"Ai hạ thuốc ta ngươi còn không rõ hay sao?" Thời Sênh liếc mắt nhìn Bạch Nguyên, không nhanh không chậm nói: "Trước đây khi bộ lạc Rắn Đen và bộ lạc Vượn Đuôi Dài bao vây tấn công, tại sao ngươi không hề đánh mà lại chủ trương chạy trốn ngay từ đầu?"

Bạch Nguyên lập tức giải thích, "Thủ lĩnh bị thương, ta cũng chỉ vì mọi người thôi. Linh Khê, có phải ngươi hiểu lầm gì rồi không?"

Thời Sênh trợn mắt, "Được, ta không cần biết ngươi muốn đạt được lợi ích gì hay có mục đích gì khác, nhưng chuyện ngươi hạ thuốc ta, món nợ này ta nhất định phải đòi lại."

"Linh Khê, ta thực sự không có..."

Bạch Nguyên còn chưa dứt lời, Thời Sênh đã tấn công đến, chiêu thức mạnh mẽ ác liệt khiến Bạch Nguyên không thể chống đỡ. Chỉ sau mấy chiêu Bạch Nguyên đã bị Thời Sênh ấn xuống đất.

Thời Sênh bắt chéo hai tay hắn ra sau lưng, hơi dùng lực. Bạch Nguyên đã đau đớn đến mức mồ hôi túa ra ầm ầm, nhưng miệng vẫn còn phản bác, "Linh Khê, ta thực sự không hạ thuốc ngươi mà."

"Nếu không hạ thuốc ta thì vừa nãy khi ta hỏi ngươi lo lắng cái gì?" Thời Sênh hừ lạnh.

"Linh Khê ngươi tin ta đi, ta thực sự không có mà. Ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này. Ngươi buông ta ra đã, có gì chúng ta từ từ nói."

"Các ngươi đang làm gì vậy hả?" Tiếng quát của Bạch An truyền tới, hắn dẫn theo mấy người thú hung hăng đi tới.

Bạch An đến gần, ánh mắt quét qua người Bạch Nguyên và Thời Sênh, "Sao ngươi còn chưa rời khỏi đây?"

"Báo thù cái đã!" Thời Sênh nhẹ giọng nói, dường như chỉ đang tán gẫu với hắn.

Bạch Nguyên nhíu mày, "Thù gì chứ?"

"Nói không chừng ngươi và hắn cũng có thù hận đó?" Thời Sênh nhìn Bạch An không có ý tốt, mặt đầy vẻ ác ý, "Chuyện trước đây ngươi không nghi ngờ chút gì sao?"

Mặt Bạch An khẽ biến sắc, bầu không khí bắt đầu kỳ lạ hơn.

Thời Sênh giẫm lên người Bạch Nguyên đứng dậy, tiếp tục nói: "Tại sao lại trùng hợp như vậy, tại sao ngươi lại gặp phải Vượn Đuôi Dài trên cánh đồng hoang, cũng đúng lúc đó ngươi cũng bị thương. Lúc đó đám người thú của bộ lạc Bạch Hổ đi đâu hết rồi? Ngươi bị thương đến mức đó rồi bọn chúng mới xuất hiện..."

Cho dù chuyện này không có âm mưu gì, thì bị Thời Sênh nói như vậy cũng trở nên có âm mưu rõ ràng.

"Linh Khê ngươi đang nói luyên thuyên gì thế?" Bạch Nguyên khó khăn lên tiếng, "Ý ngươi là trong bộ lạc của chúng ta có kẻ phản bội sao?"

"Ta không nói như vậy." Thời Sênh xua tay, "Chính ngươi nói đấy chứ."

Bạch Nguyên: "..."

Bạch An sầm mặt, trong đầu bắt đầu móc nối những chuyện xảy ra gần đây một lượt. Lúc trước Lâm Thất Thất nói với hắn, khi cô ta đi tìm họ, phải tìm rất lâu mới tìm được họ, hơn nữa lúc đó họ còn đang ở cùng nhau.

Tuy họ có lý do hợp lý, nhưng bây giờ xem ra càng giống như là cố ý tạo ra.

Lúc đầu hắn không chú ý đến chi tiết này, bây giờ càng nghĩ càng thấy đáng ngờ.

"Bạch Nguyên, ta đối với ngươi không tệ!" Bạch An thất vọng nhìn Bạch Nguyên, "Tại sao ngươi lại làm như vậy."

Bạch Nguyên đương nhiên là không thừa nhận, một mực phủ nhận.

"Chuyện này các ngươi cứ đợi đấy, để ta giải quyết chuyện của ta trước đã." Thời Sênh cắt ngang lời họ, "Bạch Nguyên, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, có phải là do ngươi làm hay không?"

Ánh mắt Thời Sênh thâm trầm nhìn chằm chằm hắn. Bạch Nguyên nhìn thẳng vào ánh mắt cô, phía sau lưng bỗng nhiên có một luồng khí lạnh.

Nỗi sợ hãi dâng lên như thủy triều, hắn giãy giụa trong dòng nước, rõ ràng trước mắt là đất liền, nhưng hắn không thể đến đó được, chỉ còn lại sự âm lạnh, u ám, nghẹt thở...

"Là ta... là ta!!" Bạch Nguyên đột nhiên gào lên, "Ta thích ngươi đã bao lâu như vậy rồi, nhưng ngươi chưa từng nhìn ta lấy một lần. Ta chỉ muốn có được ngươi."

Hắn không ngờ hôm đó lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn như vậy.


Đến khi hắn nhận được tin, đã không thấy cô đâu nữa. Hắn đã âm thầm tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy.

Sau đó khi cô trở về dường như thay đổi hoàn toàn. Hắn cũng không dám thăm dò điều gì, sợ bị phát hiện.

Bạch Nguyên không còn giãy giụa nữa, "Ngươi... sao ngươi phát hiện ra chuyện đó?"

"Hôm nào đến chạng vạng tối ai đó..." Thời Sênh không nhớ được tên người thú giống cái kia, "Ngày nào cô ta cũng đến ăn ké bữa tối, nhưng hôm đó cô ta không đến. Sau đó ta đã nghe ngóng được, chính ngươi đã đưa đồ ngon đến nhà chúng."

"Ta đưa cho tất cả người thú."

"Cho nên mới càng đáng nghi hơn. Ngày thường không có chuyện gì, sao ngươi phải đưa đồ đến cho họ? Đừng có nói cái gì tình cảm bộ lạc nhé, cái thứ đó ngươi có tin không?"

Ngày hôm đó người bất thường nhất là hắn, cô không nghi ngờ hắn thì nghi ngờ ai?

Chuyện sau này, cô chỉ cần âm thầm quan sát đã phát hiện ra ánh mắt Bạch Nguyên nhìn cô có gì đó khác lạ. Nhưng lần nào đứng trước mặt cô hắn cũng tỏ ra giống như người anh trai chăm sóc em gái.

Có lẽ Bạch Nguyên cũng chỉ muốn có được nguyên chủ, chứ không nghĩ đến việc sau đó sẽ xảy ra chuyện Bạch An đánh nguyên chủ, rồi chuyện nguyên chủ đột nhiên bỏ chạy, cuối cùng còn dẫn đến cái chết của nguyên chủ.

Thế giới này có một số dược liệu, không dùng thuốc giải đặc hiệu sẽ không thể giải được.

Chẳng phải nguyên chủ đã chết quá oan uổng sao?

"Nếu đã thừa nhận rồi thì một mạng đền một mạng thôi." Thời Sênh rút thiết kiếm ra, ép xuống ngực Bạch Nguyên.

Người thú xung quanh nhìn thấy thiết kiếm liền lùi lại phía sau.

Tuy họ là người thú, nhưng vẫn giữ được trực giác của con thú, thanh kiếm đó rất nguy hiểm...

1360

"Đợi đã!"

Bạch An hét lên quá chậm, thiết kiếm của Thời Sênh đã đâm vào trong cơ thể Bạch Nguyên.

Bạch Nguyên trợn trừng mắt. Ánh chiều tà chiếu rọi tựa như vệt máu, ánh sáng trong mắt dần dần phai nhạt.

"Tại sao ngươi lại giết hắn?" Bạch An không thể tin được trừng mắt nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh rút thiết kiếm ra, lãnh đạm trả lời, "Nếu không thì sao? Ta còn phải tổ chức cho hắn một bữa tiệc đưa tiễn rồi mới giết hắn à?"

Bạch An: "..."

Hắn nhìn vào lồng ngực Bạch Nguyên, ánh mắt ngưng trệ. Hắn ngẩng đầu nhìn Thời Sênh: "Đại Tráng là do ngươi giết đúng không?"

Trước đây Lâm Thất Thất đã từng nói với hắn, vết thương trên người Đại Tráng trùng khớp với thanh kiếm Thời Sênh cầm, hắn cũng đã hỏi qua, nhưng cô không chịu thừa nhận.

Nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy vết thương y hệt trên người Thời Sênh, hắn còn phải hỏi nữa không?

"Đúng vậy."

Đám người thú rầm rì, Đại Tráng đúng là do cô ta giết.

"Vậy tại sao trước đây ngươi lại phủ nhận?"

"Ta phủ nhận sao?" Thời Sênh nghiêng đầu, "Ta đâu có phủ nhận, ta chỉ nói là ta không biết, chứ không hề nói là không phải do ta giết mà."

"..." Cãi chày cãi cối! Bạch An cắn răng, "Vậy còn những người thú khác thì sao? Họ cũng là do ngươi giết sao?'

Mặt Thời Sênh đầy vẻ chán ghét, "Chúng không phải do ta giết, ta không thèm dùng phương thức giết người tanh tưởi như vậy."

Bạch An đột nhiên vẫy tay, "Bắt cô ta lại cho ta!"

Thời Sênh: "..."

Động một chút liền đòi bắt bà đây à!

Có bệnh hả!

Nói lý chút đi, đó là ta tự vệ chính đáng hiểu không!

Đám người thú nhận được mệnh lệnh của Bạch An, nhưng không ra tay ngay mà có chút chần chừ. Thanh kiếm trên tay Thời Sênh khiến chúng rất sợ hãi.

"Lên!" Bạch An đạp tên người thú đứng bên cạnh mình một cái. Tên người thú nhào về hướng Thời Sênh. Những người thú khác cắn răng một cái, rồi đồng loạt nhào về phía Thời Sênh.

Thời Sênh giải quyết xong đám thiểu năng đó, nghênh ngang xuống núi. Bạch An tức giận đến mức suýt chút nữa thì đá tung cả nơi ở.

***

Rời khỏi địa bàn của bộ lạc Bạch Hổ, Thời Sênh đi xuyên qua một khu rừng. Cô muốn chiếm một vùng đất xưng vương.

Thế giới này quá nguy hiểm, cảm giác một mình cô độc tác chiến thật đáng sợ.

Thời Sênh đi được một đoạn, cô chợt dừng lại, nhìn về phía người chim ngồi cách đó không xa.

Tên thiểu năng này, có thôi đi không hả?

Người chim mím môi khẽ cười, trong con ngươi như thể đang khẽ gợn sóng, giọng nói dễ nghe vang lên giữa núi rừng, "Bây giờ ngươi đã bị đuổi ra khỏi bộ lạc Bạch Hổ, bộ lạc Bắc Hoang bất cứ lúc nào cũng chào đón ngươi."

Thời Sênh chống nạnh trừng mắt nhìn hắn, chỉ một giây sau đã rút kiếm ra, hùng hổ chém tới.

Kiếm khí cuộn tới, một mảng màu xanh bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại mặt đất trống hoác.

Tinh Lan cúi đầu liếc nhìn áo lông vũ của mình bị kiếm khí quét qua. Hắn cảm nhận được sát khí, cô ấy thực sự muốn giết chết hắn.

Con ngươi Tinh Lan thoáng qua một luồng sát khí, nhưng rất nhanh chóng đã lặn đi, "Thứ vũ khí nguy hiểm như vậy, sử dụng phải cẩn thận, đừng để bản thân bị thương."

Đáp lại hắn là kiếm khí mang theo sát khí vô hạn.

Tinh Lan che kín áo lông vũ, trước khi kiếm khí cuộn tới, nhanh chóng biến mất khỏi khu rừng.

"Nhị Cẩu Tử, ta cự tuyệt Phượng Từ như thế này." Thời Sênh chống kiếm xuống đất trách cứ Hệ thống, cô muốn một Phượng Từ đáng yêu cơ.

[...] Dính virus rồi.

Trong thiết lập bình thường có lẽ là không có thiết lập như vậy, nhưng mà...

Chín mươi chín phần trăm là dính virus rồi.

Đồ bỏ đi.

[...] Nếu không tại cô thì liệu tôi có dính virus không? Đều là do tự cô làm, bây giờ còn trách tôi sao?

Bây giờ bản Hệ thống đang rất tức giận.

Tạm biệt Ký chủ, cô tự chơi một mình đi.

***

Thân hình Tinh Lan quỷ mị, xẹt qua giữa núi rừng, ánh sáng lướt qua áo lông vũ, phản chiếu ánh sáng trong khu rừng.

Thân hình hắn chợt dừng lại, hắn nghiêng đầu nhìn bầu trời.

Một con chim ưng đực đang lao từ trên xuống, đụng trúng thân cây kêu xào xạc.

Con ưng đực rơi xuống đất biến thành hình người, cung kính nói: "Vương, nơi đó có điều bất thường."

Tinh Lan híp mắt, trong không khí dường như đang có sát khí ngưng tụ. Hắn trầm mặc một lát, "Đi về."

"Tuân lệnh."

Tinh Lan lại căn dặn, "Trông chừng nhất cử nhất động của cô ta."

Người thú khó hiểu, "Vương, cho dù cô ta có vài phần bản lĩnh, nhưng cô ta không biết điều. Vương cần gì phải lãng phí thời gian với cô ta."

Ban đầu họ tưởng rằng Vương đã thích con hổ nhỏ đó. Sau này mới phát hiện quả thực Vương đã thích cô ta, nhưng không phải là kiểu thích kia.

Tinh Lan cũng không nói rõ được tại sao mình lại cứ muốn cô ta đến bộ lạc Bắc Hoang, hắn trầm giọng, "Làm như ta nói."

Người thú không dám có ý kiến thêm nữa, "Vâng."

***

Thời Sênh chiếm đỉnh núi của bộ lạc Sư Tử ở đỉnh núi cạnh đỉnh núi bộ lạc Bạch Hổ cư trú.

Bộ lạc người thú ở gần đây cơ bản đều quen biết nhau, một con hổ như Thời Sênh, lại chạy sang ngọn núi bên cạnh, sư tử chắc chắn không chịu.

Nhưng đối mặt với vũ lực, bầy sư tử vẫn phải khuất phục.

Thời Sênh bắt đầu dẫn họ đi chinh chiến những ngọn núi xung quanh.

Trước kia các bộ lạc đánh nhau, về cơ bản thực lực của những bộ lạc như sư tử, hổ, sói đều gần ngang bằng nhau, hoặc là bất phân thắng bại, hoặc là bị cướp đi một số thứ.

Nhưng tuyệt đối chưa hề có tình trạng chiếm hết đất như Thời Sênh.

Bầy sư tử được Thời Sênh chiếm lấy đầu tiên bỗng nhiên cảm thấy đây cũng là một vinh hạnh lớn, xưng bá thế giới người thú, trở thành vua thú dường như không còn là giấc mơ xa vời nữa.

Ngoài bộ lạc Bạch Hổ, Thời Sênh gần như đã thu phục được hết tất cả các bộ lạc có chút thực lực ở xung quanh.

Dù sao nếu không phục thì đánh cho đến khi ngươi phục thì thôi.

Bỗng nhiên một hôm Thời Sênh cảm nhận được linh khí, tuy không nồng đậm lắm. Nhưng khi Thời Sênh cẩn thận cảm nhận thì linh khí đã biến mất, tựa như đóa phù dung sớm nở tối tàn.

Thế giới này thật kỳ quái, Thời Sênh cũng không để ý đến, dù sao thì binh đến tướng chặn là được.

***

"Thủ lĩnh, thủ lĩnh..." Một con sư tử xông vào trong hang động, biến thành một tiểu cô nương, "Thủ lĩnh, dưới núi có một con hổ, nói muốn gặp thủ lĩnh."

Thời Sênh đang nằm trên chiếc giường đá trong hang gặm quả rừng, hờ hững hỏi lại: "Ai?"


Tiểu cô nương chạy đến trước mắt Thời Sênh, mắt nhìn chằm chằm vào quả rừng trong tay cô, gương mặt nhỏ nhắn phồng lên thành mặt bánh bao.

Thời Sênh lấy ra một quả ở bên cạnh đưa cho cô ta, lòng thầm nghĩ, sư tử ăn chay là thế quái nào.

Tiểu cô nương lập tức tươi tỉnh nói: "Hắn nói hắn tên là Bạch Tuyên."

Bạch Tuyên?

Hắn đến đây làm gì?

Thời Sênh ngồi dậy, nhảy xuống giường.

Tiểu cô nương ôm lấy quả rừng, nhưng không ăn, chuyền từ tay trái sang tay phải, rồi lại chuyền từ tay phải sang tay trái, hai mắt sáng bừng, tung tăng đi theo sau Thời Sênh.

Thời Sênh xuống núi, nhưng không nhìn thấy ai.

"Người đâu?" Thời Sênh quay đầu hỏi tiểu cô nương đang ngịch quả rừng.

Tiểu cô nương chống cằm, "Ca ca nói, bộ lạc Bạch Hổ có thù với thủ lĩnh, chắc chắn là không có ý đồ gì tốt nên đã bắt hắn đi. Bây giờ... có lẽ là đã bị ca ca giết chết rồi."

Khóe miệng Thời Sênh co giật một cái, "Vậy tại sao vừa nãy ngươi lại nói có người thú ở dưới núi tìm ta?"

Tiểu cô nương chớp mắt, hồn nhiên ngây thơ gật đầu, "Đúng là có người thú tới tìm thủ lĩnh mà."

Thời Sênh: "..."

Thời Sênh vội vã quay về, kịp cứu được Bạch Tuyên trước khi hắn bị phanh thây.

Bạch Tuyên mềm nhũn chân tay được người thú dìu đến nơi ở trong núi, "Linh... Linh Khê, suýt nữa thì ta không gặp được ngươi nữa rồi."

"Bây giờ chẳng phải là ngươi gặp được rồi đấy thôi?" Tiểu cô nương nằm nhoài trên đùi Thời Sênh, mân mê quả rừng trên tay, bộ dạng vẫn ngây thơ hồn nhiên như cũ.

"Như Nguyệt, lại đây, đừng làm phiền thủ lĩnh nữa." Một tên người thú tuấn tú vẫy tay với tiểu cô nương nọ.

Tiểu cô nương cầm quả rừng, miễn cưỡng nói, "Làm gì chứ? Muội đang chơi với thủ lĩnh mà."

Thời Sênh xua tay với hắn, "Không sao, ngươi đi làm việc đi."

"Như Nguyệt muội đừng có gây thêm rắc rối cho thủ lĩnh đấy." Người thú tuấn tú dặn dò rồi quay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com