ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1351-1355

LittleZiZi14

1351

Trên đồng hoang, người thú của bộ lạc Bạch Hổ đều đã có mặt.

Nhưng Thời Sênh mãi chưa chịu xuất hiện. Bạch An liền ra lệnh cho những người thú khác bắt đầu săn bắt. Hắn và Lâm Thất Thất ở lại chỗ cũ đợi Thời Sênh.

Đến tận gần trưa Thời Sênh mới xuất hiện.

Đầu tóc ướt nhẹp, nhìn là biết vừa làm gì.

Thời Sênh gặm một quả rừng đỏ tươi, vị giống như quả táo, nhưng bên trong lại giống như quả hạch đào.

Bạch An nhìn thấy dáng vẻ ung dung nhàn nhã đó của cô, tức đến đau quặn dạ dày, "Mọi người ở đây đợi muội bao nhiêu lâu, vậy mà muội lại chạy đi gội đầu là sao?"

"Đợi ta làm gì?" Thời Sênh vẻ mặt khó hiểu nhìn Bạch An, "Không phải là ngươi muốn ta đi săn đấy chứ?"

Bạch An nhíu mày tức giận nói: "Họa do muội gây ra, tại sao muội lại không đi!"

Thời Sênh bĩu môi, có con cái nào trong bộ lạc từng phải đi săn đâu chứ?

Cho dù có đi săn cũng chỉ là con đực đưa con mồi đã bị giày vò đến chỉ còn một chút máu cuối cùng, người thú cái mới đi lên làm dáng đâm cho nó một đòn trí mạng cuối cùng.

"Ta không đi." Thời Sênh ngồi lên một mỏm đá nhấp nhô, cắn quả kia từng miếng nhỏ một.

"Bạch An, thôi bỏ đi." Lâm Thất Thất kéo Bạch An lại, "Ta đi cùng huynh đi."

Lâm Thất Thất vỗ về Bạch An, nửa lôi nửa kéo hắn đi.

Thời Sênh ngồi một lát thì có người thú quay lại, khênh một con trâu rừng. Trên bụng con trâu rừng có dấu vết bị cắn, từ vết cắn đó có thể nhìn thấy ruột bên trong, máu tươi đầm đìa.

"Linh Khê." Người thú ném con trâu rừng xuống, đi đến trước mặt Thời Sênh, "Ngươi cũng đừng chọc giận thủ lĩnh nữa. Thủ lĩnh kêu ngươi tới đây cũng là để người thú khác trong bộ lạc không dám nói gì nữa."

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn.

Người thú trước mặt ngũ quan sáng sủa, cơ thể cường tráng, nửa thân trên không mặc gì, còn dính một vài vệt máu, mồ hôi chảy xuống cơ bụng hắn.

Người thú này tên là Bạch Nguyên, được coi là phụ tá đắc lực của Bạch An, rất được Bạch An tín nhiệm, đối xử với nguyên chủ rất tốt.

Ánh mắt Thời Sênh quét một lượt từ mặt xuống đến chân hắn, rồi tùy tiện "ừ" một tiếng.

"Vậy ngươi ở đây trông chừng nhé, ta đi săn tiếp đây." Bạch Nguyên nở nụ cười, "Nếu đói ngươi ăn trước đi."

Thời Sênh nhìn con trâu rừng đầm đìa máu me đó, lặng lẽ gặm quả tiếp.

Sau khi Bạch Nguyên quay lại, liên tiếp có người thú đưa con mồi săn được về, nhưng đều là mấy người thú cùng săn được, chỉ có một mình Bạch Nguyên tự mình săn được con mồi.

Những người thú đó thấy Thời Sênh ngồi một chỗ, có một số người thú sắc mặt rất khó coi, có người thú còn không thèm chào hỏi Thời Sênh.

"Cả ngày chỉ biết gây họa, nếu không có thủ lĩnh thì cô ta đâu có được thoải mái như vậy, thế mà lúc nào cũng đối đầu với thủ lĩnh, đúng là có phúc mà không biết hưởng."

"Nói ít thôi..."

"Sao còn không cho ta nói nữa. Ngươi nhìn xem cô ta đã gây ra chuyện gì đi. Nếu không phải do cô ta thì bây giờ chúng ta đâu phải vất vả thế này?"

"Được rồi, mau đi thôi." Tên người thú phàn nàn đó bị cưỡng chế lôi đi.

"Linh Khê ngươi đừng nghe họ ăn nói linh tinh." Thiếu niên đi đằng sau họ ném con hươu nhỏ xuống.

Con hươu nhỏ đã bị cắn đứt cổ, mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Thế giới này thật đáng sợ.

Ánh mắt Thời Sênh chuyển lên trên khuôn mặt thiếu niên đó, "Sao ngươi cũng tới đây?"

Nếu đặt ở thời hiện đại, rõ ràng mới chỉ là trẻ vị thành niên!

Sử dụng lao động vị thành niên là phạm pháp, sẽ bị mời đến sở cảnh sát uống trà đấy.

Thiếu niên cười thật thà: "Cha ta cho ta đi theo để học hỏi. Ngươi xem đi, đây là chính tay ta bắt được đó."

Hắn chỉ vào con hươu nhỏ nằm dưới đất, vẻ mặt đắc ý.

"Giỏi lắm nhóc." Thời Sênh cảm thấy ngoài câu này ra cô cũng không nói được gì nữa.

Chẳng lẽ nói là ngươi cắn xấu quá, còn dính cả nước miếng trên đó à?

Thiếu niên được khen ngợi liền ngại ngùng, gãi đầu gãi tai, "Vậy ta đi săn tiếp đây."

Sau khi thiếu niên rời đi, lại chỉ còn một mình Thời Sênh.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời xanh thẳm, hoàn toàn khác biệt với bầu trời đen kịt đầy khói bụi ô nhiễm ở thời hiện đại.

Đây có lẽ là điểm tốt duy nhất của thời cổ đại.

Ngoài ra chẳng còn gì nữa.

Thật là vô vị.

Trên bầu trời có mấy con chim ưng đang bay lượn. Thời Sênh nhìn chằm chằm chúng một hồi, lấy một cây cung trong không gian ra, cầm mấy viên đá dưới đất lên.

[Ký chủ đang đùa đấy à? Mấy thứ đồ chơi này có thể bắn được chim ưng ở trên độ cao như vậy sao?]

Thời Sênh nhắm chính xác vào một con ưng, "Có muốn cược không?"

[...] Không, không cược.

Ký chủ đã có dự tính trong lòng, chắc chắn là có thể trúng được.

Đồ nhát gan.

Thời Sênh buông lỏng tay, bắn hòn đá đi, bắn trúng một con chim nhỏ bay qua đầu Thời Sênh.

[...] Đã nói bắn ưng cơ mà?

Thời Sênh nhặt con chim nhỏ đó về, "Ta có nói là muốn bắn ưng đâu. Cái thứ đó bay cao như vậy, ngươi nghĩ ta là đồ ngốc à?"

[...] Vậy ngươi mắng ta nhát gan là sao?

"Ngươi không nhát thì bây giờ ngươi đã thắng rồi đó."

[...] Ai bảo ngươi bày ra cái bộ dạng hống hách như muốn nói "ông đây chỉ cần ngẩng đầu, nhấc tay lên là có thể bắn được nó" thế chứ.

Thời Sênh chán nản lắc đầu nói: "Ngươi vĩnh viễn không bao giờ học được trò làm màu của ta."

[...] Ha ha.

Luận trình độ làm màu, chỉ có thể phục Ký chủ nhà ta sát đất.

Thời Sênh nhàm chán đến mức bắn hết một lượt mấy con chim nhỏ ở gần đó, khiến đám chim ở xung quanh đó không dám lại gần.

[...] Đây gọi là không có điều kiện chơi trò chơi thì tự tạo điều kiện để chơi à!

#Ký chủ nhà ta chìm đắm vào trò chơi không thoát ra được#

Khi Thời Sênh ngẩng đầu một lần nữa, phát hiện không biết đám chim ưng đực đang bay vòng tròn trên đầu đã ít đi hai con từ lúc nào.

Nếu không phải do chúng bay quá cao thì nói không chừng cô đã bắn chúng xuống luôn rồi.

Chim ưng ăn thịt sao?

Thời Sênh chống cằm nghĩ ngợi một lát, có lẽ là ăn đấy, cô nhìn đám con mồi săn được ở bên cạnh, kéo một con đến một nơi rộng rãi hơn, sau đó ném con mồi sang một bên.

Chim ưng đực đang bay trên trời: "..."

Cô ta có ý gì chứ?

Muốn dụ dỗ chúng sao?

Không được, phải chống lại sự dụ dỗ!

...


Ở một nơi xa hơn trên cánh đồng hoang, hai con chim ưng xuất hiện một trước một sau, dừng lại trên sườn núi, biến thành hình người.

Một con cung kính quỳ xuống: "Vương."

Người đàn ông ngồi trên sườn núi. Trên người hắn mặc chiếc áo đan bằng lông vũ, màu lam mỹ lệ và màu đen huyền bí đan xen vào nhau.

Trên đồng hoang gió nhẹ khẽ lướt qua, thổi vào áo lông vũ của hắn, quấn vào mái tóc hắn, để lộ ra đôi mắt và hàng lông rất mày đẹp.

Đôi mắt hắn tĩnh lặng nhìn về nơi xa, bờ môi mỏng hơi mím lại, khẽ cong lên.

Hắn giống như một đóa hoa đứng cô độc trên hoang mạc vậy.

Ở giữa hoang mạc đó, đẹp đến mức người ta không rời mắt được.

Người đẹp chính là như vậy.

Hồi lâu sau nam tử đó mới lên tiếng, "Có chuyện gì?"

"Hình như Linh Khê đã phát hiện ra chúng ta rồi." Người thú phụ tá chần chừ nói.

"Vậy sao?"

Một người thú khác bổ sung, "Không chắc chắn lắm, nhưng cô ta đã nhắm trúng bọn ta, mà lại chỉ bắn vào mấy con chim nhỏ bay quanh đó, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi."

Nam tử trầm mặc không nói gì. Gió nhẹ khẽ thổi bốn phía xung quanh, vang lên loạt soạt.

Người thú ở bên trái không nhịn được lên tiếng, "Vương, người đã thích cô ta thì cứ cướp về là được rồi. Bạch An không dám không cho đâu, cần gì phải sai chúng thuộc hạ đi giám sát cô ta?"

Người thú đứng bên phải lập tức nhéo tên người thú vừa nói một cái, dùng ánh mắt lườm hắn.

Ngươi điên rồi sao, quyết định của Vương mà ngươi cũng dám đưa ra ý kiến sao.

Người thú bên trái ủ rũ, khi nãy không hiểu sao hắn lại thốt ra câu nói đó không qua sự kiểm soát của não bộ.

Nam tử đứng lên, áo lông vũ rủ xuống, bị gió thổi dựng lên, lúc này mới nhìn rõ, đó là một chiếc áo choàng. Góc áo bên bị nam tử kéo lấy, hắn hơi nghiêng người, vừa khéo che đi cảnh sắc bên trong.

Nam tử chậm rãi lên tiếng, hòa cùng âm thanh của gió, giọng nói như ẩn chứa nụ cười, "Móng vuốt của cô ấy rất sắc bén."

1352

Thời Sênh đợi hồi lâu, phát hiện đám chim ưng đực đó vẫn không xuống.

Quả nhiên ở thế giới này, động vật đều thành tinh cả rồi.

Cô lại đi kéo đám con mồi săn được trở lại.

"Linh Khê, không xong rồi."

Thời Sênh vừa ném con mồi xuống đất, thiếu niên đã hớt hải chạy từ xa về, "Linh Khê, thủ lĩnh có chuyện rồi."

"Hử?" Thời Sênh nghiêng đầu nhìn thiếu niên chạy đến gần, hình như cậu ta đã bị thương, hơi thở rất nặng.

Thiếu niên chạy tới, cơ thể đổ rạp xuống dưới đất, "Thủ lĩnh bị đám Vượn Đuôi Dài bao vây tấn công. Linh Khê ngươi mau đi tìm những người thú khác đến cứu thủ lĩnh, đừng đi một mình đến đó, đi tìm những người thú khác đến nữa, đừng đi một mình."

Thiếu niên không ngừng lặp đi lặp lại câu nói bảo Thời Sênh đừng đi một mình, phải đi tìm những người thú khác đến giúp đỡ.

Thời Sênh: "..."

Thân là chúa tể rừng xanh mà lại không đánh nổi mấy con vượn sao?

Có phải Núi Thái Sơn đâu.

Không đúng, ở trên cánh đồng hoang vu này tại sao lại có vượn?

Cho dù là tìm thức ăn cũng làm sao đến tận cánh đồng hoang vu này tìm được? Mẹ nó, không khoa học tí nào!

Thiếu niên bị thương, hắn vốn định đi tìm những người thú khác đến giúp đỡ, nhưng chưa chắc hắn đã chống chọi được đến lúc tìm được những người thú khác, cho nên đến tìm Thời Sênh trước, để cô đi tìm cứu binh.

Nam nữ chính chết thì càng tốt, cứu cái quần què gì.

Không cứu, bà đi xem kịch.

[Ký chủ, tư tưởng đó của Ký chủ vô cùng nguy hiểm.]

"Tư tưởng của ta có lúc nào không nguy hiểm à?"

[...] Hình như... đúng là chưa bao giờ có thật.

Đối mặt với Phượng Từ mà Ký chủ còn có thể bung lụa được thì cũng đừng nói đến người khác.

Không đúng, Ký chủ, rốt cuộc cô lấy mặt mũi đâu ra để mà đắc ý chứ? Mặt của Ký chủ được làm bằng đá kim cương à?

Nó nên log out bình tĩnh lại một chút thì hơn.

Thiếu niên thấy Thời Sênh bất động, vội giục, "Linh Khê, ngươi mau đi đi!"

"Đi đi đi!" Thời Sênh đi hai bước, rồi lại quay đầu hỏi thiếu niên, "Đi bên nào?"

Thiếu niên chỉ về một hướng.

Thời Sênh còn chưa đi lại gần, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như tiếng vượn.

Thời Sênh vượt qua một sườn núi đã nhìn thấy tình hình chiến sự bên kia cánh đồng hoang vu.

Bạch An bị ba con... khỉ cực kỳ lớn bao vây tấn công, con khỉ to bằng ít nhất hai người cộng lại, đuôi nó rất dài, cho nên được gọi là vượn đuôi dài.

Bộ dạng nhe nanh múa vuốt, nhìn đã thấy dữ tợn.

Con vượn này đúng là Núi Thái Sơn thật.

Bạch An biến hình thú, trên tấm da trắng tuyết đã nhuộm màu máu, trông vô cùng thảm hại. Không biết có phải Lâm Thất Thất đã đi tìm cứu viện hay không.

Đám khỉ cùng tấn công Bạch An.

Tiếng gầm gào của hổ và khỉ vang khắp cả cánh đồng hoang.

Thời Sênh chẹp chẹp hai tiếng, ngồi trên sườn núi xem kịch.

Khỉ đại chiến với hổ, màn kịch này rất hiếm gặp.

[...] Ký chủ, người ta không phải là hổ.

"Dù sao thì cũng gần như nhau cả thôi." Thời Sênh sờ móng vuốt, "Chẳng phải là ngươi log out rồi sao?"

[...] Ký chủ có thể giả bộ như ta đã log out rồi.

Thời Sênh: "..."

Giỏi lắm Nhị Cẩu Tử của ta.

Sức chiến đấu của ba con khỉ cộng lại chắc chắn là vượt xa Bạch An, nhưng Bạch An vẫn chưa ngỏm, khổ sở chống đỡ.

Một con khỉ trong đó đập một cái vào bụng Bạch An. Bạch An lảo đảo suýt ngã, thân người nghiêng đi. Thấy có cơ hội, con khỉ thứ hai lập tức tiến lên, giơ móng vuốt sắc nhọn vồ về phía Bạch An.

Con khỉ thứ ba nhanh chóng ném Bạch An lên không trung. Bạch An bị đập mạnh xuống đất.

Bạch An thử đứng dậy nhưng lúc này thể lực của hắn đã cạn kiệt.

Ba con khỉ tiến lại gần Bạch An, tựa như đang nói gì đó với Bạch An, sau đó chuẩn bị cho Bạch An một đòn cuối cùng.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Thất Thất dẫn theo đám người thú của bộ lạc Bạch Hổ đến, kịp thời cứu được Bạch An.

Biết ngay là có kết cục này mà.

Nhân vật chính mà sắp chết thế nào cũng có người đến cứu.

Tất cả đều là chiêu trò!

Thời Sênh buồn bã thở dài, tại sao cô không có được vầng hào quang lợi hại như vậy chứ?

[Ký chủ đã bị chết lần nào chưa?]

"Đó đều là ta tự dựa vào bản thân mình, có ai đến cứu ta không?" Thời Sênh phản bác.

[...] Hệ thống cạn lời.

"Mà ngươi định bao giờ mới phát quà tân thủ cho ta hả?"

[...]

Ký chủ có thể quên nó đi được không?

Hay lắm sao?

Hay lắm à?

Thời Sênh cắn răng, "Không quên được, ta phải ghi nhớ cả đời này."

Người khác đều có quà tân thủ, tại sao ta lại không có! Không phục!

[...] Ta làm gì có ai khác.

Hệ thống muốn gầm lên, nó chỉ có một người Ký chủ là cô thôi, lấy đâu ra người khác!!!

Đừng có tùy tiện chụp mũ xanh cho nó chứ...

Kết cục cũng chẳng có gì để xem. Ba con vượn đánh được một mình Bạch An, nhưng không đánh lại được cả bộ lạc Bạch Hổ đông đúc, đành phải rời đi.

Khi đi còn không quên buông lại lời thoại quen thuộc kiểu "chuyện này chưa xong đâu".

Bạch An bị trọng thương, đám người thú đành phải đưa hắn trở về.

Khắp trên dưới bộ lạc Bạch Hổ từ già đến trẻ, từ đực đến cái đều túm tụm bên ngoài hang Bạch An ở.

"Thủ lĩnh sẽ không sao chứ?"

"Lúc đi còn lành lặn khỏe mạnh, tại sao lúc về lại thế này chứ?"

"Nếu thủ lĩnh có chuyện gì thì chúng ta phải làm sao đây?"

"Chuyện này là sao? Các ngươi nói cho rõ ràng đi!"

Các loại âm thanh vang lên, Thời Sênh ngồi bên ngoài hang, chống cằm nhìn về phía hang Bạch An.

Đám người thú bên đó cũng đang rất mơ hồ, khi chúng đến Bạch An đã bị như vậy rồi. Tại sao đám Vượn Đuôi Dài lại tấn công Bạch An, chúng cũng không biết được.

Người duy nhất biết rõ mọi chuyện hẳn là chỉ có Lâm Thất Thất.

Nhưng bây giờ Lâm Thất Thất đang ở trong hang, không ai hỏi được gì, mọi người chỉ có thể lo lắng đứng ngoài đợi.

Cho đến nửa đêm, Bạch Nguyên mới đi từ bên trong ra, "Thủ lĩnh tạm thời không bị nguy hiểm đến tính mạng nữa."

"Không sao là tốt, không sao là tốt rồi..."

"Sợ chết khiếp đi được, may mà thủ lĩnh không sao."

Vỗ về xong đám người thú, Bạch Nguyên nhìn về phía Thời Sênh đang ngồi bên ngoài. Hắn nghĩ ngợi một lát rồi tiến lại gần, ngẩng đầu lên nhìn cô, "Linh Khê, ngươi sợ à?"

Thời Sênh: "..." Ngươi nhìn kiểu gì mà thấy được bà đây đang sợ hả?


"Không sao đâu, thủ lĩnh sẽ không sao đâu, ngươi đừng lo lắng." Bạch Nguyên an ủi Thời Sênh như người anh trai an ủi cô em gái nhỏ, "Cả ngày nay đã mệt mỏi rồi, ngươi mau về nghỉ ngơi đi. Thủ lĩnh đã có ta chăm lo."

Thời Sênh không nhịn được trợn mắt nhìn, ai thèm lo lắng cho nam chính chứ!

"Bạch Nguyên đại ca." Giọng Lâm Thất Thất từ trong hang truyền tới.

Bạch Nguyên thưa một tiếng rồi nói với Thời Sênh, "Ta vào trong đó đây."

Thời Sênh nhìn Bạch Nguyên đi vào trong hang. Cô ngồi thêm một lát rồi chuẩn bị về đi ngủ.

Ánh mắt cô liếc nhìn qua bên cạnh, có một bóng người đang nói không ngừng với người thú canh gác trước cửa hang Bạch An, dường như đang khẩn cầu gì đó, nhưng tên người thú đó không ngừng lắc đầu.

Thời Sênh nhảy xuống, người thú bên đó lập tức cúi đầu.

Người thú khẩn cầu thấy người đến cũng cúi đầu xuống theo.

"Con trai ngươi đâu?" Thời Sênh đứng trước mặt tên người thú đó.

Người thú không biết Thời Sênh có ý gì, lắp bắp nói: "Ở... ở nhà."

"Dẫn đường."

"Nó... nó đã phạm lỗi gì sao?" Người thú càng thấp thỏm hơn.

"Không có, dẫn đường đi."

Không phải phạm lỗi...

Người thú vừa mừng lại vừa lo, vội vã đi trước dẫn đường.

Thiếu niên ban nãy tên Bạch Tuyên, mẹ hắn đã chết, chỉ còn lại cha con hắn.

Người thú giống cái có đôi khi có đến mấy bạn đời, nhưng cũng có những con chỉ có một bạn đời.

Ở thế giới này, chỉ cần ngươi xinh đẹp, có thực lực, thì cho dù là con đực hay con cái đều có thể có nhiều bạn đời.

Nếu không xinh đẹp, cũng không có thực lực, thì địa vị của con cái càng cao hơn một bậc, con đực chỉ có thể để con cái lựa chọn.

Mẹ của Bạch Tuyên rất đẹp, nhưng mẹ hắn chỉ chọn một người bạn đời là cha hắn. Nếu không phải vì mẹ hắn đã chết thì gia đình hắn sống trong bộ lạc cũng sẽ thoải mái hơn.

Cha Bạch Tuyên dẫn Thời Sênh đến một hang động hẻo lánh, bên trong không có ánh sáng, còn chưa đi vào bên trong đã có mùi ẩm ướt.

Thoang thoảng còn có cả mùi máu tanh.

1353

Hổ có khả năng nhìn được trong đêm. Năng lực này ở người thú lại càng mạnh hơn, cho dù là đêm đen tăm tối như vậy cũng có thể nhìn thấy rõ.

Cha Bạch Tuyên thuần thục đi vào trong, thu dọn những thứ chắn đường trong hang động, sau đó mới mời Thời Sênh đi vào.

Trong hang động có hai tảng đá lớn được ghép thành mặt phẳng. Bạch Tuyên nằm trên chiếc giường đá nhỏ. Hắn được đặt nằm sấp xuống đó, để lộ ra vết thương dữ tợn trên lưng.

Vết thương đó nhìn có vẻ như chưa được xử lý, không biết đã đưa về bao lâu rồi?

"Chưa bôi thuốc sao?"

Cha Bạch Tuyên lắc đầu, "Nhà ta không có thuốc, vừa nãy ta định đến cầu xin thủ lĩnh xem có xin được một chút hay không, nhưng..."

Hắn đã bị từ chối.

Ở thời đại này thuốc là thứ vô cùng khan hiếm, không phải vì thiếu nguyên liệu làm thuốc, mà bởi vì họ không nhận biết được những thứ thảo dược đó.

Thảo dược có công hiệu đối với vết thương đều được truyền từ đời này sang đời khác. Mọi người đều dùng cách này, loại thảo dược đó chắc chắn sẽ rất khan hiếm.

Ở một bộ lạc, người thủ lĩnh có thể dùng được thuốc đã là tốt lắm rồi.

"Múc nước vào rửa vết thương cho hắn đi."

"Nhưng..." Cha Bạch Tuyên chần chừ, nước đó dùng để uống, sao có thể dùng để rửa vết thương.

"Ngươi muốn nhìn thấy hắn chết sao?"

Cha Bạch Tuyên lập tức lắc đầu, lấy đồ đựng nước đi ra khỏi hang.

Cùng lắm thì sáng sớm ngày mai ra sông múc trả lại là được.

Thời Sênh chỉ huy cha Bạch Tuyên xử lý vết thương cho Bạch Tuyên, sau đó lấy cồn trong không gian ra để sát trùng tiêu độc.

Vừa đổ cồn lên vết thương, Bạch Tuyên đã đau đớn đến mức tỉnh lại, khiến cha hắn sợ hãi run tay. Rượu cồn lại bị đổ lên miệng vết thương của Bạch Tuyên. Bạch Tuyên rên hừ hừ rồi ngất đi.

Đến khi cha Bạch Tuyên rửa vết thương cho Bạch tuyên xong, cả người ông ta đều đã mệt lử.

Cửa hang có tiếng động, ông ta quay đầu lại nhìn.

Thời Sênh ôm một đống thực vật xanh mướt đi vào. Ông ta không để ý Thời Sênh đi ra ngoài lúc nào nữa.

Thời Sênh ném chỗ thảo dược đó xuống, xem xét chọn lựa một hồi, "Nghiền nát mấy thứ này ra rồi thoa lên vết thương của hắn mỗi ngày một lần. Số còn lại thì sắc... thôi cho hắn ăn trực tiếp đi."

Trong bộ lạc vốn không hề có đồ để sắc thuốc.

Dù sao họ cũng phải là người, cứ ăn trực tiếp chắc cũng được.

Thời Sênh dặn dò mấy thứ đó xong, xoay người rời đi, "Nếu chết thì chỉ trách hắn xấu số."

Thời Sênh đi ra khỏi hang, cha Bạch Tuyên đuổi theo, "Linh Khê, cảm ơn ngươi."

Cha Bạch Tuyên cũng nghi ngờ không biết những thứ Thời Sênh nói có tác dụng hay không.

Nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ ung dung bình tĩnh của Thời Sênh, ông ta lại cảm thấy có thể thử xem sao.

Dù sao thì...

Bây giờ ông ta cũng không còn cách nào khác.

...

Họa vô đơn chí, Bạch An còn chưa thoát khỏi mối nguy hiểm về tính mạng, ba con khỉ đã dẫn đại quân đến tấn công ngọn núi.

Đội quân tấn công núi không chỉ có đại quân của ba con khỉ, mà còn có cả bộ lạc Rắn Đen trước kia. Thủ lĩnh của bộ lạc Rắn Đen để ý đến Lâm Thất Thất, trước đây từng bị Bạch An dạy cho một bài học. Lần này nhân cơ hội cấu kết với Vượn Đuôi Dài, hắn quyết tâm tiêu diệt bộ lạc Bạch Hổ.

Còn nghe nói nguyên nhân ba con khỉ đó đánh nhau với Bạch An cũng là vì Lâm Thất Thất.

Cho nên lần này thực sự là một cuộc chiến vì một người phụ nữ.

Lật bàn!

Nữ chính đúng là hồng nhan họa thủy, tại sao không có ai làm mấy chuyện này vì cô chứ?

Tướng mạo của cô không đủ để làm hồng nhan họa thủy sao?

[...] Với tính cách của Ký chủ, không có thực lực thì ai dám xông lên chứ?

#Chi tiết mời tham khảo cẩm nang tự sát trong một giây của Mộ Bạch#

Thời Sênh: "..."

Thôi bỏ đi, có một là đủ rồi.

Thời Sênh đá văng những suy nghĩ kỳ quái đó ra khỏi đầu, tiếp tục suy nghĩ nghiêm túc chuyện vừa nãy.

Nếu lần này đánh thắng thì thủ lĩnh Vượn Đuôi Dài và thủ lĩnh Rắn Đen sẽ phân chia Lâm Thất Thất thế nào nhỉ?

Đến lúc đó có khi vẫn phải đánh một trận nữa.

Bạch Nguyên dẫn một số người thú trong bộ lạc xuống núi, những người khác đang vây quanh một bãi đất trống trong bộ lạc bàn bạc.

Hiện giờ Bạch An bị thương, quân địch đến bao vây, đám người thú không đi xuống núi rõ ràng đang vô cùng kinh sợ.

Bộ lạc Rắn Đen và bộ lạc Vượn Đuôi Dài có chuẩn bị kỹ càng mới đến đây. Đến lúc chạng vạng tối, đám người thú của bộ lạc Bạch Hổ rút lên núi.

Đám người thú đợi tin tức ở bãi đất trống lập tức vây lại.

"Tình hình sao rồi?"

"Đã đánh thắng chưa? Có phải bọn chúng bỏ đi rồi không?"

Bạch Nguyên ra hiệu cho mọi người yên lặng. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đợi hắn phát biểu ý kiến.

Ánh mắt Bạch Nguyên quét qua đám người thú, hắn thấp giọng nói: "Bọn chúng quá đông, có lẽ chúng ta phải tạm thời tránh đi."

Không gian thoáng trầm mặc mất vài giây, tiếp đến là tiếng ồn ào huyên náo, có người thú hét lên muốn xuống núi liều mạng một phen với chúng.

Khó khăn lắm Bạch Nguyên mới vỗ về được mọi người dịu lại, "Thủ lĩnh bị thương. Trước tiên chúng ta phải để thủ lĩnh bình phục lại. Những chuyện khác đợi thủ lĩnh bình phục tự nhiên sẽ đòi lại được, mọi người đừng kích động như vậy."

Bạch Nguyên tận tình khuyên bảo rất lâu, đám người thú đó mới chấp nhận quyết định tạm tránh mặt chờ cơn sóng gió này qua đi, ai nấy về hang thu dọn đồ đạc.

"Linh Khê, mau về thu dọn đồ đạc đi." Bạch Nguyên thấy Thời Sênh vẫn ngồi ở cửa hang, không khỏi nhắc nhở một tiếng.

Thời Sênh liếc hắn một cái, rồi bĩu môi, "Chẳng có gì để thu dọn cả."

Cái hang động trống không thì có gì để thu dọn, chẳng lẽ cô phải mang cả hang động đi sao?

Bạch Nguyên thở dài, vội vã đi làm việc của hắn.

Đến khi mọi người thu dọn xong, Bạch Nguyên tập hợp tất cả người thú lại, hai người thú dìu Bạch An, Lâm Thất Thất vẻ mặt mệt mỏi đứng bên cạnh Bạch An.

"Chúng ta đi ra sau núi rời đi, mọi người nhớ phải cẩn thận."

"Không xong rồi, không xong rồi, đường trên dưới núi đã bị bộ lạc Rắn Đen chặn hết rồi." Một người thú hớt hải chạy từ sau núi lên.

Sắc mặt Bạch Nguyên trắng bệch, túm lấy tên người thú đó, "Ngươi có nhìn rõ không?"


Người thú liên tục gật đầu, "Nhìn rõ mà, tất cả những nẻo đường có thể đi đều bị chặn lại cả rồi."

Những người khác lập tức lên tiếng.

"Liều mạng với chúng đi!"

"Đúng vậy, chúng ta cũng không sợ gì cả. Đây là địa bàn của chúng ta, sao có thể để chúng hỗn xược như vậy được."

"Không sợ bọn chúng, liều mạng đi!"

Dù sao cũng là hổ trắng, đám người thú này cũng có cốt khí.

"Bạch Nguyên đại ca, bây giờ cũng không còn cách nào khác, chúng ta nên bàn cách để chống lại bộ lạc Rắn Đen và bộ lạc Vượn Đuôi Dài thì hơn." Lâm Thất Thất cũng phụ họa theo.

Bạch Nguyên nhìn Bạch An, "Đưa thủ lĩnh về đi."

Bạch Nguyên và Lâm Thất Thất ở bên ngoài bàn chiến lược cùng đám người thú. Lâm Thất Thất đưa ra hai chiến thuật, sau một hồi thảo luận, mọi người quyết định nghe theo Lâm Thất Thất.

Khi bộ lạc Vượn Đuôi Dài và bộ lạc Rắn Đen phát động đợt tấn công tiếp theo, chiến thuật của Lâm Thất Thất đã phát huy tác dụng, đánh lui được chúng.

Lâm Thất Thất nhận được sự nhất trí khen ngợi của đám người thú.

So với Thời Sênh nãy giờ đều ở bên cạnh đứng nhìn không làm gì hết, đám người thú đương nhiên sẽ có cảm tình với Lâm Thất Thất hơn.

Thời Sênh dùng cành cây vẽ một đường nhằng nhịt dưới đất, ánh mắt băng lạnh nhìn về đám người thú đang náo nhiệt ở phía xa.

Chiến thuật của Lâm Thất Thất tuy có tác dụng, nhưng đó là vì đám người thú bộ lạc Rắn Đen và bộ lạc Vượn Đuôi Dài không ngờ đến.

Lần thứ hai khi chúng đã có sự chuẩn bị, liệu chúng còn dễ dàng mắc bẫy như vậy không?

Đương nhiên Lâm Thất Thất hiểu rõ lý này, cho nên cô ta bảo mọi người không dùng cách cũ đó. Nhưng đám người thú cảm thấy cách đó tốt như vậy, tại sao lại không dùng.

Nên ngoài mặt chúng đồng ý với Lâm Thất Thất, nhưng lại ngầm trao đổi với nhau không từ bỏ cách đó.

Vậy nên ở lần đọ sức thứ hai, đám người thú của bộ lạc Bạch Hổ không những không đánh lui được kẻ địch mà còn tổn thất mất mấy người thú.

1354

Thất bại này đã mở màn cho hàng loạt thất bại sau đó.

Bộ lạc Vượn Đuôi Dài và bộ lạc Rắn Đen đã đánh đến chỗ ở.

"Bạch An đâu? Bảo hắn lăn ra đây, giả bộ làm rùa rụt cổ cái gì nữa!" Khỉ A vừa lên đã bắt đầu ồn ào.

Hắn biến thành hình người, vóc dáng nhỏ hơn nhiều so với khi còn mang hình thú, nhưng vẫn cao lớn hơn rất nhiều so với những tên người thú thông thường khác, nhìn từ xa tựa như một anh chàng cơ bắp vậy.

Vậy mà phải mang theo hai chữ con khỉ làm gì!

[...] Thứ lỗi cho ta nghiêm túc nhắc nhở Ký chủ, người ta không phải là khỉ!

Thời Sênh: "..."

Người thú của bộ lạc Bạch Hổ vây thành hình nửa cánh cung, bảo vệ trẻ vị thành niên và các con cái ở phía sau.

"Đại ca, bắt hết chúng lại đi rồi lục soát một thể là tìm được Bạch An thôi mà." Con khỉ B nhìn quét qua người các con cái một lượt, ánh mắt không hề có ý tốt, "Đám con cái ở bộ lạc Bạch Hổ này đẹp hơn ở bộ lạc chúng ta nhiều quá."

Có lẽ khỉ A cảm thấy khỉ B nói cũng có lý. Hắn khẽ vẫy cánh tay đầy cơ bắp nói với đại quân của hắn, "Giết hết con đực, bắt hết con cái cho ta."

Cuộc đấu tranh giữa các bộ lạc vô cùng tàn khốc, các con cái bị bắt làm tù binh chỉ có thể sống như một nô lệ ở bộ lạc đó, tướng mạo xinh đẹp một chút còn khá, sẽ may mắn có được địa vị cao một chút, sống thoải mái hơn một chút.

Còn những con cái xấu xí thì chỉ có thể để mấy tên người thú đực không có bạn đời dùng làm công cụ phát tiết.

Nhìn một bầy động vật đánh chửi nhau, Thời Sênh cảm giác như mình đang được vào vườn bách thú.

Còn là vườn bách thú phiên bản phóng đại nữa chứ.

Lâm Thất Thất và một số phụ nữ và trẻ em yếu đuối lùi về trong hang của Bạch An. Thời Sênh ngồi bên cạnh bọn họ, vắt chéo chân, dường như cô không hề liên quan gì đến chuyện này vậy.

"Linh Khê, sao ngươi không đi lên giúp đỡ đi?" Có con người thú giống cái nhìn thấy ngứa mắt lên tiếng chất vấn.

Thời Sênh ghé mắt nhìn tên người thú cái đó, "Tại sao ta lại phải giúp đỡ?"

Người thú giống cái lên giọng chính nghĩa, "Những người có thể chiến đấu đều đi cả rồi, tại sao ngươi không đi?"

"Thế thì liên quan gì đến ta chứ?"

"Ngươi là em gái của thủ lĩnh, thủ lĩnh bị thương ngươi có nhiệm vụ phải bảo vệ chúng ta." Con người thú cái trực tiếp đội cho Thời Sênh một cái mũ lớn.

Thời Sênh ngoáy tai, "Vậy thì ta đoạn tuyệt quan hệ với hắn là được rồi."

Đám người thú: "..."

Ngươi tùy tiện quá rồi đấy!

"Mọi người đừng nói nữa." Lâm Thất Thất đi từ trong hang ra, mang theo một số gậy và đá làm vũ khí đưa cho đám người thú, "Bây giờ chúng ta chỉ có thể tự bảo vệ bản thân mà thôi."

"Ai cần ngươi giả bộ tốt bụng chứ." Đám người thú giống cái không chịu nghe theo Lâm Thất Thất, hất tay cô ta ra, giọng nói chanh chua, "Chúng ta gặp phải hoàn cảnh này còn không phải bởi vì ngươi sao? Đi đâu cũng dụ dỗ đám người thú giống đực đó. Đến lúc này rồi ngươi vờ vịt trước mặt chúng ta làm cái gì?"

Khi nãy đám người thú này đối với Thời Sênh có ba phần ác ý, thì khi đối mặt với nữ chính, phần ác ý đó phi thẳng lên trên mười phần.

Lâm Thất Thất đen mặt, lên tiếng thanh minh: "Ta không có."

Người thú giống cái đứng cạnh Lâm Thất Thất đẩy cô ta một cái, "Ngươi ra vẻ thế này cho ai xem? Ngươi tưởng chúng ta sẽ thương xót ngươi giống như đám giống đực kia sao?"

Lâm Thất Thất bị đẩy đến lảo đảo, đụng vào tảng đá nhô ra bên ngoài hang, lưng bị đâm đau nhói. Ngọn lửa giận trong lòng cô dần dâng lên, sao đám người thú này có thể cư xử như vậy trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này chứ.

"Chẳng phải là chúng cần cô ta sao? Đẩy cô ta ra ngoài là chúng ta không sao nữa rồi!"

"Họa do cô ta gây ra, lấy cô ta để dẹp loạn là đúng rồi."

Lâm Thất Thất nhìn đám người thú trước mặt không thể tin được.

Thế nhưng một con thú giống cái đã giơ tay kéo lấy cô, hai con thú cái hợp lực đẩy Lâm Thất Thất đến trước mắt, "Các ngươi đừng đánh nữa, không phải các ngươi cần cô ta sao? Bọn ta giao cô ta cho các ngươi. Các ngươi phải rút lui khỏi nơi ở của chúng ta!"

Thời Sênh: "..."

Đám người thú bán đứng đồng đội, không hề thua kém con người chút nào!

Lúc ngây thơ cũng thế...

Chắc chắn là do ta đã đến một thế giới người thú giả rồi.

Đám người thú đang đánh nhau phía dưới nghe thấy tiếng nói liền dừng lại, nhìn lên phía hang động phát ra tiếng nói.

Lâm Thất Thất bị đẩy đến phía trước, chiếc váy da trắng tuyết che đi cơ thể lả lướt của cô ta, mảng da thịt trắng nõn lộ ra trong không khí, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi, nhưng lại có vẻ vô cùng đáng thương, khiến người khác vừa nhìn đã thấy thương xót.

"Các ngươi đang làm gì vậy hả?" Bạch Nguyên tức giận quát lớn.

"Bạch Nguyên, bọn chúng hiểu chuyện hơn ngươi nhiều. Được, chỉ cần giao con cái đó cho chúng ta thì chúng ta sẽ không đánh nữa." Con khỉ A lên tiếng.

"Đừng có nằm mơ!" Bạch Nguyên quát lớn, dường như đã bị kích động.

"Bạch Nguyên, ngươi xem đi, ngươi đánh không lại bọn ta đâu. Một con cái đổi lấy cả một bộ lạc, lời quá đi chứ." Con khỉ A chỉ một vòng vào đám người thú của bộ lạc Bạch Hổ đang gục dưới đất.

Sắc mặt Bạch Nguyên khẽ thay đổi, ánh mắt dừng lại trên đám người thú đang nằm dưới đất kêu rên.

Hắn lại ngẩng đầu nhìn Lâm Thất Thất.

"Bạch Nguyên... hay là đồng ý với bọn chúng đi." Thủ lĩnh không biết có khỏe lại được không, nhưng nếu bây giờ không đồng ý thì có lẽ tất cả bọn chúng đều phải chết ở đây.

"Bạch Nguyên, đồng ý với bọn chúng đi."

"Đồng ý đi."

Đám người thú đực bắt đầu thi nhau phụ họa theo.

Lâm Thất Thất không thể ngờ được đám người thú chỉ một khắc trước còn đối xử tốt với cô ta giờ đây lại đồng ý lấy cô ra để đổi lại tính mạng của họ.

Thế giới này... nguy hiểm hơn cô ta tưởng tượng nhiều.

Bạch Nguyên đấu tranh rất lâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Đám người thú cái lập tức đẩy Lâm Thất Thất đang giãy giụa lên.

"Các ngươi xuống núi trước đi, rồi bọn ta sẽ giao cô ta cho các ngươi." Bạch Nguyên không nhìn Lâm Thất Thất, cắn răng nói.

"Được." Khỉ A vẫy tay, "Đừng có giở trò đấy, bọn ta muốn đánh lên dễ như trở bàn tay. Đi thôi!"

"Đại ca, đợi đã." Khỉ B bỗng kéo tay khỉ A, chỉ về hướng Thời Sênh, "Đó hình như là em gái của Bạch An, chúng ta dẫn cả cô ta đi."

Thời Sênh: "..."

Bản cô nương chỉ đứng đây xem kịch thôi mà, sao cũng bị trúng đạn vậy hả?

Có được nữ chính rồi còn chưa đủ hay sao, sao còn muốn cả bản cô nương nữa, các ngươi chán sống rồi à?

Kiếm của bà đâu rồi?


"Các ngươi đừng có quá đáng!" Bạch Nguyên lập tức đứng ra, giận dữ trợn mắt nhìn, "Đừng có ép bọn ta quá đáng, cùng lắm thì chúng ta cùng chết."

Khỉ A hơi chần chừ, vốn dĩ hắn đến đây là vì Lâm Thất Thất, nhưng mà em gái của Bạch An...

Nếu có thể kiếm được về giày vò một chút thì cũng trút được cơn giận.

Khỉ A đã hạ quyết tâm, "Tính thêm cô ta vào nữa."

Lâm Thất Thất đột nhiên không giãy giụa nữa. Cô ta ngẩng đầu nhìn Thời Sênh. Bây giờ họ ở cùng hoàn cảnh, cô ta liệu còn có thể bàng quan khoanh tay đứng nhìn được nữa không?

Hoặc giả nói cách khác, người đứng sau cô ta liệu có khoanh tay đứng nhìn được nữa không?

"Bạch Nguyên, ngươi nghĩ cho kỹ đi. Ngươi muốn cả bộ lạc Bạch Hổ chôn cùng ngươi sao?" Khỉ A nhìn về phía Bạch Nguyên đang chuẩn bị tấn công hắn.

"Ngươi..."

Bạch Nguyên còn chưa nói dứt lời đã bị Thời Sênh cắt ngang, "Này thằng khỉ kia, ngươi nghĩ cho kỹ đi, ngươi muốn cả một bầy khỉ chôn cùng ngươi sao?"

Khỉ A: "..."

Ai là khỉ hả?

Cả nhà ngươi mới là khỉ!

Thời Sênh nhảy từ bậc thềm đá trên hang động xuống, chậm rãi bước đến gần vòng chiến.

Khi cô đến gần đại quân khỉ, ánh sáng lạnh lẽo lướt qua, thiết kiếm bỗng nhiên xuất hiện, thân hình cô nhào về phía trước. Khỉ A kinh ngạc, trực giác của người thú nói cho hắn biết hắn sắp gặp nguy hiểm. Theo bản năng hắn giơ móng vuốt phòng thủ.

Thân thể hắn vươn cao, khôi phục hình thể núi Thái Sơn, hắn dùng cánh tay chặn lại thiết kiếm đang lao về phía mình.

Soạt!

Thiết kiếm kêu soạt một tiếng trong không khí, dường như khiến cả thời gian cũng như ngưng đọng lại.

1355

Tốc độ thiết kiếm rơi xuống quá nhanh. Đám người thú xung quanh chỉ kịp nhìn thấy một luồng sáng lạnh lẽo vụt qua. Cánh tay của khỉ A đã bị chém đứt, máu tươi chảy ròng ròng từ cánh tay đứt lìa của hắn.

"A!!!" Khỉ A khôi phục hình người, dùng tay bịt miệng vết thương kêu lên thảm thiết.

Đại quân khỉ kinh ngạc nhìn thanh kiếm trên tay Thời Sênh.

Một chiêu...

Chỉ một chiêu đã chém đứt lìa một cánh tay của thủ lĩnh chúng.

"Ông nội nhà mày." Thời Sênh giẫm lên lồng ngực khỉ A, khẽ vung thiết kiếm lên, đám khỉ đang định tiến lên phía trước không khỏi lùi về phía sau.

Thời Sênh cúi nhìn khỉ A, khóe miệng hơi cong, "Bây giờ còn muốn có ta nữa không?"

Khỉ A đau đến nỗi không nói được thành lời, mồ hôi lạnh làm mờ mịt cả tầm nhìn. Hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy con cái đang giẫm lên cơ thể mình.

Kiểu khí thế kiêu căng tự tin, hung hăng cuồng vọng đó hắn chưa nhìn thấy ở bất kỳ người thú nào.

Xung quanh người cô ta dường như có một loại khí thế vô hình, âm thầm cuồn cuộn kéo đến, ăn mòn linh hồn ngươi, đôi bàn tay vô hình kéo hắn chìm xuống bùn lầy không ngoi lên được.

"Buông đại ca ta ra mau!"

Tiếng thét chói tai của khỉ B kéo khỉ A ra khỏi cảm giác đáng sợ kia, hắn thở dốc từng ngụm.

Thời Sênh thu chân lại, nhìn con khỉ B, "Buông ra rồi đấy, rồi sao nữa?"

Khỉ B: "..."

Ngươi phối hợp như vậy, làm sao ta biết sau đấy phải làm sao nữa?

Thời Sênh cười lạnh, "Tim to không sao hết, nhưng cơ thể các ngươi không dung nạp nổi một trái tim to như thế đâu."

Cái... cái gì?

Khỉ B còn chưa phản ứng lại kịp, cơ thể của đại ca nhà hắn lăn xuống núi.

Giọng nói bình tĩnh chạm đến tận đáy lòng chúng, "Giờ thì đến lượt các ngươi."

...

Người của bộ lạc Bạch Hổ cảm thấy hình như hôm nay họ chưa tỉnh ngủ.

Người thú đơn độc diệt gọn toàn bộ bộ lạc Rắn Đen và bộ lạc Vượn Đuôi Dài có đúng là Linh Khê ngày thường tính tình kiêu ngạo ngang bướng, chỉ biết sai khiến người khác mà họ biết không?

Phong Diệm đưa đội quân người thú của bộ lạc khác đến thì đã muộn, nhìn thấy thi thể chất đầy dưới đất, hắn càng mờ mịt.

Chuyện này là sao chứ?

"Bạch Nguyên, có chuyện gì vậy?" Hắn vừa nhận được tin đã vội tới đây, nhưng không ngờ mọi chuyện đã được giải quyết xong.

Bạch Nguyên ra hiệu cho Phong Diệm nhìn về xa xa. Thời Sênh đang ngồi chồm hỗm dưới đất gẩy gẩy một đống xác rắn.

"Cô ta?" Phong Diệm khó hiểu, "Có liên quan gì đến cô ta?"

Bạch Nguyên bị chấn động không nhỏ, hắn chật vật nuốt nước bọt, "Cô ấy làm."

Phong Diệm trợn trừng mắt: "Cái gì?"

Tại sao cô ta lại có bản lĩnh lớn như vậy chứ?

Tất cả người thú của bộ lạc Bạch Hổ đều nhìn thấy. Trong lòng Phong Diệm dù không muốn thừa nhận cũng không thể phủ nhận được sự thật này.

Một lúc sau Phong Diệm mới tìm lại được giọng nói của mình, "Cô ta đang làm gì vậy?"

"Ta không biết." Bạch Nguyên lắc đầu.

Phong Diệm nhíu chặt mày, đi về phía đó.

"Răng rắc... răng rắc..."

Phong Diệm còn chưa lại gần đã nghe thấy âm thanh này. Thời Sênh lại quay lưng về phía hắn. Phong Diệm đã tự tưởng tượng ra một cảnh tượng.

Thế nhưng đến khi lại gần, hắn mới biết sự thực hoàn toàn không giống như hắn nghĩ.

Cô ta đang ăn một thứ gì đó hắn chưa từng thấy, vỏ vứt đầy dưới đất.

Thời Sênh đứng dậy, kéo cái đuôi rắn dưới đất quay người, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, "Làm ơn tránh đường."

Phong Diệm nhìn lướt qua con rắn đó, đó là người thú của tộc Rắn Đen.

"Linh Khê, tại sao bỗng nhiên cô lại lợi hại như vậy?"

Thời Sênh ngẩng lên nhìn hắn, mặt dày nói: "Lúc nào ta chẳng lợi hại như vậy."

Phong Diệm cũng không hề suy nghĩ phản bác lại, "Không thể nào."

Linh Khê trước đây chỉ là một người thú cái bị chiều hư, mọi chuyện người khác đều phải thuận theo cô ta, tính khí kiêu căng tùy hứng, căn bản không thể lợi hại như vậy được.

"Tin hay không thì tùy." Thời Sênh lấy thiết kiếm đẩy hắn sang một bên, "Tránh đường."

Thiết kiếm dán lên trên lồng ngực hắn, một luồng khí lạnh bỗng chốc xâm nhập vào cơ thể hắn, lạnh đến mức khiến hắn như không thể nhúc nhích.

Đến khi hắn hoàn hồn lại, Thời Sênh đã kéo con rắn đó đi không thấy đâu nữa.

Thời Sênh kéo con rắn đó đi lên núi trong ánh mắt quỷ dị của đám người thú.

"Cô ta kéo con rắn đó lên núi làm gì?"

"Không biết, nó chết chưa?"

"Mềm oặt như vậy, chắc là chết rồi chứ?"

"Trước giờ ta không biết Linh Khê lại lợi hại như vậy đấy."

"Lần này nếu không có cô ta có lẽ chúng ta thực sự bị bộ lạc Vượn Đuôi Dài và bộ lạc Rắn Đen tiêu diệt rồi."

Những con cái trước đây từng đắc tội Thời Sênh, lúc này đang co cụm lại một góc, run lẩy bẩy, sợ Thời Sênh đến hỏi tội chúng.

Nếu sớm biết cô ta lợi hại như vậy thì sao chúng dám đắc tội cô chứ.

Rõ ràng là lợi hại như vậy, nhưng bình thường lại giấu giếm không cho ai biết, cô ta cố ý làm vậy đúng không?

...

Thời Sênh giải phẫu con rắn đó, tìm được một hạt châu kỳ quái trong cơ thể con rắn.

Thời Sênh nắm lấy hạt châu nhìn hồi lâu.

Con rắn này rõ ràng là không có gì khác lạ, nhưng lại khó giết hơn những con rắn khác.

Không có điều gì quỷ quái mới lạ.

Nhị Cẩu Tử, ngươi mau nói cho ta biết đây là cái quái quỷ gì thế.

[...] Hệ thống trầm mặc, có lẽ là không muốn trả lời.

Nhị Cẩu Tử?

Nhị Cẩu Tử, bà đây biết ngươi đang online nhé. Ngươi không trả lời thì ta lập tức dỡ ngươi luôn đấy.

[...] Ngày nào Ký chủ cũng uy hiếp nó, sao số nó lại khổ thế này, [Thế giới này có một phần vạn người thú có thể ngưng kết ra được loại hạt châu này. Loại hạt châu này có thể kéo dài tuổi thọ, thực lực cũng sẽ mạnh hơn những người thú bình thường khác. Loại người thú này nếu không có gì bất ngờ đều sẽ trở thành bá chủ một phương.]

Tiện tay đánh một trận đã tiêu diệt được bá chủ tương lai, thật là lợi hại quá.

[...] Chẳng qua chỉ là may mắn nên mới bị Ký chủ bắt gặp thôi.

Con rắn đó đang trong thời kỳ trưởng thành, nếu đã thành niên rồi thì...

Được thôi, cũng chẳng có gì phải lo lắng cả.

"Ngoài ra còn có tác dụng gì nữa không?"

[Không có nữa.]


"Nhị Cẩu Tử!"

[...] Thực sự rất không muốn nói chuyện với Ký chủ. Lần nào nó cũng phải suy nghĩ đắn đo rất lâu, nhưng kết quả lần nào cũng đều như vậy, [Người thú bình thường dùng loại hạt châu này sẽ có tác dụng cải tử hồi sinh. Ký chủ, rốt cuộc thì tại sao người lại tin chắc chắn là nó còn có tác dụng khác nữa?]

Thời Sênh đắc ý nở nụ cười, "Trong trí nhớ của nguyên chủ không có ký ức về thứ này. Kịch bản ta nhận được cũng không có, chứng tỏ là chuyện này không nhiều người biết. Nếu nó chỉ có thể khiến người thú trở nên mạnh hơn thì cần gì phải giấu giếm kỹ thế?"

Cất giấu như vậy, trừ khi đầu óc của đám người kia có vấn đề, nếu không chắc chắn sẽ có ẩn ý sâu xa khác.

Có khó đoán lắm không?

Không hề khó đoán mà!

Đều là chiêu trò cả mà thôi!

Thời Sênh nắm lấy hạt châu trong tay nhìn.

Cải tử hồi sinh sao? Có thật không vậy?

[Cũng không đến mức khoa trương như vậy, chỉ là có thể giúp người thú nhanh lành vết thương hơn, nhưng nếu chết hẳn rồi thì không cứu được đâu. Cho nên Ký chủ, xin cô đừng có kiểu suy nghĩ kỳ quái như là 'giết chết một tên người thú để thử xem sao' nữa đi.]

Thời Sênh vẻ mặt tiếc hận.

[...] Không hiểu lắm cách suy nghĩ của Ký chủ nhà mình.

"Linh Khê." Lâm Thất Thất và Phong Diệm đột nhiên đi từ ngoài hang vào.

Xác rắn vẫn còn đặt bên hang, Thời Sênh vì muốn lấy hạt châu kia trong xác nó nên giải phẫu thi thể nát bét ra, vừa nhìn đã thấy mùi máu tanh nồng nặc.

"A!" Lâm Thất Thất dường như đã bị mùi máu tanh đó làm cho sợ hãi, co rụt vào trong lòng Phong Diệm.

Phong Diệm thuận thế ôm lấy Lâm Thất Thất.

Thời Sênh: "..."

Chạy đến chỗ bà đây để show tình cảm à!

Mà không được đâu nhé nữ chính đại nhân, cô đến thế giới này lâu như vậy rồi, tại sao lại chưa từng bắt gặp cảnh tượng máu me chứ? Cô chỉ giải phẫu một con rắn, có cần phản ứng dữ dội vậy không hả?

Điều này khiến một cô nương như cô cảm thấy rất lúng túng đấy biết không hả?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info