ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1341-1345: Đại vương tuần núi

LittleZiZi14

Thể loại: nhân thú, xuyên không, NP

1341

Tất cả mọi người đều biết người Linh Khê không muốn gặp nhất là Vương của bộ lạc Bắc Hoang.

*

Thời Sênh cảm giác trên mặt có thứ gì đó ẩm ướt, thô ráp mang theo hơi nóng đang ra sức liếm má cô, một thứ mùi vị hôi tanh ập tới.

Bên cạnh hình như có người đang khóc, ong ong ong xuyên vào óc cô.

Còn có cả tiếng thở hổn hển như động dục, hòa trộn với vài tiếng kêu thảm thiết, rất ghê người.

Thời Sênh khó khăn mở mắt ra nhìn, trước mặt là một đầu lưỡi trượt xuống, bỗng chốc khiến Thời Sênh cảm thấy buồn nôn, cô vô ý thức giơ tay lên đánh.

Nhưng nắm đấm còn chưa đánh đến nơi, bàn tay đã bị người ở bên trên nắm được.

Cơ thể dường như không còn sức lực nữa, thậm chí còn hơi mềm nhũn, cảm giác khô nóng ập tới rất khó chịu.

Cảm giác này!

Đệch!

Thời Sênh nheo mắt nhìn người đang nắm lấy tay mình, đó là một người đàn ông, tóc tai lòa xòa xõa tung, gương mặt toàn lông, đôi mắt phát ra ánh sáng không bình thường.

"Tỉnh rồi sao? Ta còn tưởng ta phải giao phối với ngươi như vậy chứ." Giọng nói nam nhân thô lỗ vang lên.

Thời Sênh: "..."

Excuse me?...

Giao phối?

Ngươi sao? Con người cao quý như bà đây, kẻ như ngươi có thể động vào được sao?

Kiếm của bà đâu?

Thời Sênh rút thiết kiếm ra, không hề do dự đâm thẳng về phía nam nhân đó. Dám ngủ với bà đây, chắc chắn không phải là kẻ tử tế gì, giết chết đã rồi nói tiếp.

Thời Sênh ra tay bất ngờ, lại cộng thêm thiết kiếm cũng xuất hiện bất ngờ, nam nhân đó không hề đề phòng, bị thiết kiếm đâm trúng.

Thời Sênh đẩy nam nhân đó ra, đứng dậy, ghê tởm cầm khăn tay ra sức lau mặt.

Tởm chết đi được!

Cô vừa xoay đầu liền nhìn thấy bãi đất hoang rộng lớn. Trên bãi đất hoang ấy lại có mấy cặp đôi đang tiến hành loại vận động không thể miêu tả được.

Thời Sênh: "..."

Nhị Cẩu Tử, mi nói cho ta biết đây là cái không gian quần què gì hả?

XXX tập thể ngay giữa bàn dân thiên hạ, tập tục quái gì thế này?

[...] Có cảnh gì mà Ký chủ chưa từng gặp đâu, đây đã là gì chứ?

Thời Sênh: "..."

F*, có lẽ vì dùng cơ thể của người khác nên hơi thiểu năng một tí.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Bản cô nương đây là người từng trải, cảnh tượng chơi gái tập thể cũng có là gì.

May mà mấy cặp đôi đó cũng cách cô khá xa, lúc này lại đang là buổi tối, Thời Sênh chỉ nhìn thấy bóng người nhấp nhô của họ, không thấy rõ hình ảnh cụ thể ra sao.

Tất nhiên lỗ tai không được thoải mái như vậy, các thể loại âm thanh được gió truyền tới.

Thời Sênh đá nam nhân vừa nãy sang một bên, nhưng cô chợt nhận ra, ban nãy còn là một người, bây giờ lại biến thành một con hổ.

Thời Sênh: "..."

Các thông tin đang bay vòng vòng trong đầu Thời Sênh, cuối cùng dừng lại tại một thiết lập kỳ lạ.

Người thú.

Có thể quang minh chính đại NP.

Có thể động đực bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào.

Một thế giới kỳ lạ không có con người.

Thời Sênh cúi đầu nhìn qua cách ăn mặc của mình. Quả nhiên là mặc da thú, có thể là vừa bị tên nam nhân vừa nãy..., phì, tên hổ vừa nãy cởi ra một chút. Lúc này cô đang đứng trước nguy cơ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Cho nên lần này bà đây cũng không phải là người sao?

Thể loại truyện này, chỉ có nữ chính là người, còn lại tất cả đều là thú.

Với thuộc tính vật hy sinh của cô, tuyệt đối không thể nào là người được!

Bình tĩnh!

Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên cô không phải là người, đây cũng không là gì hết.

Bản cô nương không có gì phải sợ cả.

Thời Sênh nhìn sang mấy cặp đôi còn đang bận giao phối đó. Cô chỉnh trang lại lớp da thú trên người mình, tìm đường rời khỏi nơi đây.

Khoảng đất trống này ở trên núi, Thời Sênh đi đến một nơi hơi khuất, ngồi thẳng lên thiết kiếm rời đi, tìm một cái hang tiếp nhận cốt truyện.

Đây là một câu chuyện về người thú.

Nữ chính Lâm Thất Thất, là một sinh viên đại học xuyên không đến thế giới này, vừa đến đã bị một con hổ ấy ấy ấy.

Sau đó nữ chính bị đưa về bộ lạc Bạch Hổ nơi con hổ đó sống.

Nữ chính là một con người, lại là giống cái, dung mạo lại xinh đẹp, đương nhiên rất được yêu mến ở bộ lạc Bạch Hổ.

Truyện người thú mà, giống cái luôn là của hiếm, đặc biệt là giống cái có thể biến hình, lại càng là loại động vật quý hiếm hơn.

Cho nên nữ chính không những được bộ lạc Bạch Hổ yêu mến. Tóm lại ở thế giới của nữ chính thì nữ chính là người được vạn người mê, chỉ cần là giống đực, ai cũng muốn tiến hành những vận động không thể miêu tả với cô ta.

Nữ chính được yêu mến như vậy, đương nhiên là những giống cái không được yêu mến sẽ bày ra đủ mọi chiêu trò để hãm hại, sau đó nữ chính sẽ đợi các thể loại giống đực đến cứu.

Ừm, cốt truyện đại khái chính là như vậy.

Nguyên chủ tên Linh Khê, cũng là thành viên bộ lạc Bạch Hổ, là em gái của Bạch An, nam chính số 1, ừm... cũng chính là người đầu tiên có quan hệ với nữ chính và nhặt cô ta về.

Trước khi nữ chính đến, Bạch An vẫn luôn rất yêu mến cô em gái này, có thứ gì tốt cũng đều cho cô trước tiên, hơn nữa nguyên chủ cũng được coi là xinh đẹp nhất trong bộ lạc.

Nhưng từ khi nữ chính đến, Bạch An cũng không chiều chuộng cô nữa, có đồ gì tốt cũng không đưa cho cô nữa, người đẹp nhất cũng không còn là cô nữa.

Người thú trong bộ lạc đều xoay quanh nữ chính.

Đáng sợ hơn nữa là đối tượng nguyên chủ thích lại trúng tiếng sét ái tình với nữ chính, nguyên chủ còn nhìn thấy họ ở bên nhau.

Vốn là một tiểu công chúa được cưng chiều, Linh Khê không thể chịu được sự thua kém như vậy, lại thêm sự xúi giục của những giống cái xung quanh, tiểu công chúa bắt đầu nhằm vào nữ chính.

Thực ra nguyên chủ cũng không phải người xấu, chỉ là dễ nổi giận, chỉ vừa bị những con cái khác châm chọc đã kích động gây ra những chuyện ngu ngốc.

Ban đầu cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nữ chính cũng tha thứ cho cô.

Nhưng lần này nguyên chủ suýt chút nữa đã khiến nữ chính bị con đại xà ở ngọn núi bên cạnh ăn thịt. Bạch An tức giận, đánh nguyên chủ một bạt tai, nguyên chủ bị đánh liền bỏ chạy.

Ai ngờ lại gặp phải một đám người thú đang động dục, bị đánh ngất rồi kéo ra sau núi.

Nguyên chủ bị hành hạ cho đến chết.

Thân là người thú, cho dù là một kẻ ngây thơ, nguyên chủ cũng biết cô không thể bị chết như vậy được, chắc chắn có người giở trò đằng sau.

Di nguyện của nguyên chủ là làm rõ những kẻ đã hại cô, còn khiến Bạch An và Phong Diệm mãi mãi không có được Lâm Thất Thất đó.


Phong Diệm là nam chính thứ hai, cũng chính là người nguyên chủ thích.

Ừm...

Là một con sói.

Không để cho Bạch An và Phong Diệm có được Lâm Thất Thất, lẽ nào để hai người đó thành gay sao?

Cái này hơi khó nhỉ!

Thời Sênh tiếp nhận ký ức xong, cảm giác khô nóng trong cơ thể vẫn không hề suy giảm, rõ ràng là rất không bình thường.

F*!

Nhị Cẩu Tử, mi có thuốc không?

[1000 điểm.] Hệ thống lạnh lùng vô tình báo số điểm.

"Sao mi không đi cướp luôn đi, 200."

[800.]

Thời Sênh cắn răng, "200."

[500.] Không thể thấp hơn được nữa.

"Hai trăm, mi còn dám lèo nhèo nữa, bà đây tự mình ngoẻo luôn đấy." Lúc trước khi ở bên Phượng Từ, không phải cô chưa từng gặp cảnh bị châm lửa rồi đột nhiên hắn không làm nữa.

Tuy nhiên tình huống lúc này nghiêm trọng hơn lúc đó nhiều, cùng lắm là một chữ nhẫn thôi mà, có gì lợi hại đâu chứ.

Hệ thống không lên tiếng nữa, trong lòng bàn tay Thời Sênh xuất hiện một chiếc hộp lạnh băng.

Thời Sênh mở hộp ra, bên trong có một viên thuốc, cô lập tức nuốt xuống.

Viên thuốc vừa trôi xuống bụng đã có một luồng khí mát lạnh từ cổ họng lan tới toàn cơ thể, luồng khí nóng bỏng lúc trước dần bị ép xuống.

Thời Sênh thở một hơi thật dài.

1342

Thời Sênh dựa vào vách núi hồi tưởng lại ký ức của nguyên chủ.

Nguyên chủ bị Bạch An đánh, sau đó chạy đi, gặp một người thú ở bên ngoài, sau đó không gặp lại người thú nữa.

Nguyên chủ chạy một đoạn, sau đó gặp mấy giống cái không biết đi từ đâu tới. Cô còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đám giống đực đang thời kỳ động dục đuổi theo lôi lên núi.

Bởi vì cô quá ầm ĩ, nên bị một con đực đánh ngất, sau đó không có sau đó nữa.

Vậy tóm lại là nguyên chủ chết như thế nào?

Thời Sênh cảm thấy đám người nguyên chủ đụng phải rất đáng ngờ, nhưng lúc đó trời tối như vậy, nguyên chủ lại khóc lóc thút thít, căn bản không nhìn rõ ai với ai.

Lật bàn, làm thế nào đây?

Thời Sênh rầu rĩ hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được gì.

Cô không thèm nghĩ nữa, nếu thực sự không được, đến lúc đó tiêu diệt hết bộ lạc Bạch Hổ đi là xong, chắc chắn có hung thủ ở trong đó.

Thời Sênh lấy ra một bộ y phục sạch sẽ mặc lên, bộ da thú này thật quá trống trải, hơn nữa còn rất rất ngắn.

Thời Sênh rời khỏi hang, đi về phía bộ lạc Bạch Hổ.

Thời điểm này có lẽ mọi người đều đang nghỉ ngơi. Thời Sênh tránh đám người thú canh gác lẻn vào trong, khi đi qua hang của Bạch An, nghe thấy tiếng ưm ưm a a.

Thời Sênh: "..."

Thời Sênh - Người đã từng chứng kiến cảnh xxx tập thể của quần chúng – bày tỏ, ta không thể hiểu được thế giới của người thú.

Hôm nay Lâm Thất Thất đã bị kinh sợ, có lẽ Bạch An đang an ủi Lâm Thất Thất cho cô ta đỡ sợ.

Thời Sênh lặng lẽ đi về hang của mình.

...

"Không xong rồi, không xong rồi, đám Bạch Đại Tráng chết hết rồi."

Sáng sớm tinh mơ, một tiếng hét chói tai đánh thức cả bộ lạc Bạch Hổ dậy.

Thời Sênh vắt chéo chân, nằm trên chiếc giường đá. Nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài truyền tới, cô mới chậm rãi ngồi dậy.

Đêm qua cô đã phải nghe tiếng ưm ưm a a cả một đêm rồi.

Cô ở bên cạnh hang Bạch An ở.

Hiệu quả cách âm vô cùng kém, hơn nữa họ còn không thèm đóng cửa. Ài, thế giới này quả là đáng sợ.

Cô đi đến cửa hang, nhìn ra bên ngoài.

Hang động cao hơn một bậc thềm, phía dưới tụ tập rất nhiều thú nhân, đang rì rầm bàn tán chuyện có người chết. Họ bỗng nhìn thấy sơn động xuất hiện một người thú ăn mặc kỳ quái, giọng nói của đám người đó đồng loạt kẹt ở cổ họng.

"Đó là ... công chúa?"

"Công chúa đang mặc cái gì trên người vậy? Từ xưa đến nay ta chưa bao giờ nhìn thấy tấm da thú nào đẹp đến vậy."

"Trông đẹp quá chừng!"

Người ở hang bên cạnh cũng đi ra. Bạch An đi ra trước, hắn ở trần, quanh hông quấn một tấm da thú, nhưng không dài lắm, đổi một góc độ khác thậm chí còn có thể nhìn thấy một số thứ kỳ quái.

Khóe miệng Thời Sênh co giật, con mắt đảo qua một lượt những con đực khác. So với Bạch An, đám người thú khác càng đơn giản hơn, trực tiếp dùng cỏ đan thành tấm khố để quây quanh hông.

Thứ đồ da thú này không phải ai muốn cũng mặc được.

Thời Sênh đỡ trán, không gian này có độc mà!

Bạch An khôi ngô cao lớn, cũng có thể nói là anh tuấn, nhưng so với đám người thú ở bên dưới, thì chắc chắn thuộc dạng cực kỳ đẹp trai.

Bạch An trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Ánh mắt của những người phía dưới rời khỏi người Thời Sênh, chỉ vào mấy bộ thi thể bạch hổ phía dưới được đám người thú khiêng về, "Đám Bạch Đại Tráng chết rồi."

Trong số đó có tên tối qua bị Thời Sênh đâm chết.

Ánh mắt Bạch An lướt qua đám thi thể đó,

"Tù binh đâu?"

"Không thấy đâu cả."Đám người thú lắc đầu, "Thủ lĩnh, liệu có phải là do đám bộ lạc Báo Hoa ở bên cạnh làm không?"

"Bọn chúng dòm ngó chúng ta đã lâu. Hôm qua ta còn trông thấy chúng quanh quẩn ở bên ngoài bộ lạc chúng ta, hôm nay lại xảy ra chuyện này. Thủ lĩnh, ta thấy chắc chắn là do bộ lạc Báo Hoa làm."

Ở quanh đây, chỉ có duy nhất bộ lạc Báo Hoa dám đối đầu với bộ lạc Bạch Hổ.

"Báo thù cho đám Đại Tráng!"

"Bào thù, báo thù, chúng ta phải báo thù!"

Đám đông cùng hưng phấn gào lên. Bạch An quát lớn hai tiếng, họ mới yên tĩnh trở lại, "Có phát hiện được gì tại hiện trường không?"

Một người thú ném một vài thứ đồ xuống đất, "Chỉ tìm được mấy thứ này, không phát hiện thêm được gì khác nữa."

Bạch An nhảy xuống, gẩy ra xem, lông mày liền nhíu chặt lại.

"Đó chẳng phải là đồ của Linh Khê sao?" Lâm Thất Thất không biết đã đi ra từ lúc nào, mặc một bộ váy da dài màu trắng tuyết, làn da trắng nõn, nhỏ bé đáng yêu, đứng bên cạnh Bạch An, đang chỉ vào thứ trông giống như cây trâm ở dưới đất.

Nói là cây trâm, nhưng thực ra cũng chỉ là một thanh gỗ, chẳng qua bên trên được khắc thêm vài hình thù.

Bạch An đứng dậy, ánh mắt âm trầm, quay đầu nhìn sang hang động bên cạnh.

Nhìn thấy ngay Thời Sênh đang đứng ở cửa hang. Cô ăn mặc rất chói mắt, muốn không nhìn thấy cũng không được.

Những người thú khác đều chưa từng nhìn thấy loại y phục làm bằng vải, nhưng Bạch An đã từng nhìn thấy.

Khi hắn gặp Lâm Thất Thất, trên người cô ta cũng mặc loại y phục tương tự như vậy, tuy kiểu dáng kém xa, nhưng loại chất liệu cũng gần tương tự như vậy.

Cô ấy lấy nó ở đâu ra vậy?

Khi Lâm Thất Thất nhìn thấy quần áo của Thời Sênh, cô ta giật mình kinh hãi cực độ.

Cô ta đã đến đây lâu như vậy rồi, thừa biết thế giới này không có loài người, tuy có thành trì do người thú xây dựng, nhưng vẫn còn lưu giữ dấu vết của thời nguyên thủy, căn bản không hề có thứ gọi là vải.

Cô ta lấy nó ở đâu ra?

Lẽ nào có người khác cũng xuyên không tới đây giống như cô ta sao?

Hay là ở thế giới này, thực ra cũng có loài người, chỉ là do bản thân cô ta không biết mà thôi?

Tâm trạng Lâm Thất Thất vô cùng phức tạp, nhưng không thể nào nắm được trọng điểm, cô ta lại không thể hỏi trực tiếp được, chỉ có thể không ngừng quan sát Thời Sênh.

Bạch An giờ đây đã mất hết kiên nhẫn với cô em gái này. Hắn cầm cây trâm lên, chất vấn Thời Sênh: "Linh Khê, chuyện này là sao?"

Thời Sênh ngồi trên một hòn đá ở cửa hang, giơ chân lên, "Làm sao ta biết được chuyện này là sao chứ."

Cô chỉ giết một tên, những tên còn lại do ai giết có quỷ mới biết được!

Lông mày Bạch An nhíu chặt, "Tại sao đồ của muội lại xuất hiện ở hiện trường?"

Thời Sênh nhếch khóe môi cười, "Chắc là nó có chân tự chạy đến đó đấy."

"Linh Khê!" Bạch An quát, "Tối qua muội ở đâu? Làm gì?"

Thời Sênh chống cằm, vẻ mặt phiền muộn, "Không biết, bị ngươi đánh quên rồi."

"..." Tối qua đúng là hắn có đánh cô, nhưng nói là đánh đến mất trí thì còn lâu hắn mới tin, "Linh Khê muội đừng có ăn nói lung tung, mau nói rõ ràng xem, tối qua muội ở đâu?"

Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn Bạch An, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, cô hỏi: "Ta ở đâu thì liên quan gì đến chuyện này? Ngươi có thể suy ra được ai là hung thủ từ việc tối qua ta ở đâu à? Hay ngươi cho rằng ta chính là hung thủ?"

Gương mặt Bạch An hiên ngang lẫm liệt, "Đồ của muội xuất hiện tại hiện trường gây án, tất nhiên ta phải hỏi cho rõ ràng."

Ý hắn tức là ta không thể bởi vì ngươi là công chúa mà làm việc trái với pháp luật, không hỏi han gì tới ngươi được.

"Ta không biết!" Thời Sênh chống cằm, "Hay là ngươi để ta đánh một trận, biết đâu ta sẽ nghĩ ra đấy."

Đám người thú: "..."

Công chúa điên rồi sao?

Bỗng có một con thú đực trong đám người thú giơ tay nói: "Ta... trước đó ta có nhìn thấy công chúa... công chúa chạy về phía sau núi."

1343

Tất cả ánh mắt của mọi người, bao gồm cả Thời Sênh đều đang tập trung về phía tên người thú đó.

Ánh mắt của Thời Sênh chuyển động hai vòng trên người hắn. Trong trí nhớ của nguyên chủ tên người thú này chỉ là một kẻ nhát gan sợ chết.

Bạch An cho hắn đứng ra, "Nói cho rõ ràng."

Tên người thú quỳ dưới đất, lắp bắp kể lại một lượt chuyện tối qua, "Đêm qua ta trực đêm, nhìn thấy công chúa chạy ra, khóc lóc chạy ra sau núi. Bình thường công chúa ... ta cũng không dám gọi công chúa."

Ý tứ của tên người thú đó đại khái là, bình thường công chúa hung dữ như vậy, động chút là dở tính khí ương bướng, kiêu ngạo tùy hứng ra, hắn ta đâu dám đắc tội công chúa.

Bạch An nghe xong liền nhướng mày, lúc đó có lẽ là sau khi hắn đánh cô xong, cô khóc lóc bỏ chạy.

Chiều nay đã có mệnh lệnh, buổi tối tất cả người thú đều không được lại gần phía sau núi, cô ta còn dám chạy ra sau núi sao?

"Cho dù ngươi nhìn thấy thì đã làm sao nào?" Thời Sênh phá vỡ sự trầm mặc, thản nhiên nói.

Tên người thú run rẩy, cúi đầu không dám nhìn Bạch An, cũng không dám nhìn Thời Sênh.

"Ngươi tìm thấy thứ này ở đâu?" Bạch An giơ chiếc trâm cài tóc lên hỏi tên người thú vừa đưa chiếc trâm cài tóc ra.

"Là... ở trên người Đại Tráng." Tên người thú đó chần chừ giây lát.

Đám người thú ồ lên.

Đại Tráng ra sau núi làm gì, mọi người đều biết rõ. Nhưng tại sao trâm cài tóc của công chúa lại xuất hiện trên người Đại Tráng?

Đại Tráng và công chúa ...

Trí tưởng tượng của đám người thú cũng không phải dạng vừa, lập tức tưởng tượng ra một câu chuyện với nội dung phong phú có hàng mấy chục vạn chữ cũng không miêu tả hết được.

Ánh mắt nhìn Thời Sênh vô cùng quỷ dị.

Bạch An ném mạnh chiếc trâm cài tóc xuống đất, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào người Thời Sênh, "Tối qua rốt cuộc muội đã ở đâu?"

"Ta không nói cho ngươi biết." Thời Sênh toét miệng cười.

Bạch An phẫn nộ quát lớn, "Linh Khê, trong mắt muội có còn người anh trai là ta nữa không hả?"

"Nói cứ như thể trong mắt ngươi còn có người em gái là ta vậy." Thời Sênh rất muốn nói một câu, mọi người đều là cầm thú cả, đừng có dùng loại lời thoại này, không thích hợp chút nào.

[...] Ký chủ nhập vai nhanh quá, nhanh như vậy đã thừa nhận mình là cầm thú rồi.

Phì.

Ngươi mới là cầm thú, Nhị Cẩu Tử là một loại cầm thú.

[...] Nếu Ký chủ còn xúc phạm tôi lần nữa, tôi sẽ lật mặt thật đó.

Ngươi mà cũng có mặt cơ à? Lật một cái ta coi thử coi nào.

[...] Log out, log out, không muốn nhìn thấy Ký chủ nữa.

Trong khoảng thời gian mấy giây ngắn ngủi Thời Sênh sỉ vả Hệ thống, sắc mặt Bạch An đã biến đổi rất nhiều lần.

"Thủ lĩnh, cách chết của Đại Tráng và mấy người thú còn lại không giống nhau." Tên người thú đưa trâm cài tóc lại lên tiếng.

Bạch An cố nén cơn giận dữ trong lòng xuống, đến kiểm tra Đại Tráng... Vết thương của con hổ nằm dưới đất đó, miệng vết thương xuyên thấu qua lồng ngực, sắc bén gọn gàng, trên người không có thêm vết thương nào khác.

Còn trên người những tên người thú khác đều chi chít vết thương.

Bạch An cẩn thận kiểm tra Đại Tráng mấy lần.

Bọn chúng là người thú, tuy biết cách biến hình, nhưng khi đánh nhau vẫn sẽ khôi phục hình thú, sử dụng phương pháp chiến đấu nguyên thủy nhất.

Nhưng vết thương trên người Đại Tráng có thể là do thứ gì tạo thành?

Bạch An không biết, nhưng Lâm Thất Thất lại biết, ít nhất đó là do dao găm... không, là kiếm. Dao găm quá ngắn, không thể xuyên qua được, chỉ có độ dài của kiếm mới có thể xuyên thẳng qua như vậy.

Miệng vết thương rất ngay ngắn trơn loáng, hung khí nhất định là một thanh kiếm vô cùng sắc bén.

Nhưng thế giới này không có binh khí bằng sắt.

Ít ra thì cô ta chưa từng nhìn thấy.

Ánh mắt của Lâm Thất Thất không tự chủ được nhìn về Thời Sênh. Cách ăn mặc của cô ta và cái chết của Đại Tráng khiến Lâm Thất Thất vô cùng nghi ngờ, liệu có phải cô ta đã gặp loài người rồi không.

"Giam công chúa lại." Bạch An đứng dậy dặn dò, "Các ngươi đi cùng ta ra sau núi xem sao, những người khác ở lại đợi ta về rồi bàn bạc sau."

"Tuân lệnh."

Thời Sênh không tỏ ý gì, nhìn Bạch An dẫn đám người thú rời đi.

Lâm Thất Thất đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu liếc nhìn Thời Sênh. Thời Sênh khẽ nhếch khóe miệng cười một cái, rồi quay người đi vào trong hang.

Đám người thú bên ngoài bàn luận sôi nổi. Cửa hang Thời Sênh ở bị canh giữ nghiêm ngặt, không ai vào được.

Tất nhiên là vẫn có ngoại lệ, ví dụ như nữ chính đại nhân.

Lâm Thất Thất khom người tiến vào trong hang, ánh sáng trong hang bỗng tối đi.

Thời Sênh nằm trên giường, vắt chéo chân. Ánh sáng tối đi, cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa hang.

Ngoại hình Lâm Thất Thất hơi giống kiểu em gái nhà bên ngoan ngoãn đáng yêu, không quá đẹp nhưng so với kiểu nữ chính động chút là nghiêng nước nghiêng thành. Có lẽ cô ta được coi là kiểu gái cưng nhà nghèo.

Nhưng cô ta có làn da rất trắng, lại mặc chiếc váy da màu trắng, trên người mặc bộ đồ lót màu da được may đặc chế, vừa khéo che đi những chỗ cần che, để lộ rốn.

Phần eo trắng nõn nà, nhỏ xinh không đủ một vòng ôm.

Thời Sênh chậc chậc hai tiếng, cái eo nhỏ xinh thế kia, chẳng trách lại khiến nhiều người thú muốn cùng cô ta làm loại vận động không thể miêu tả đó như vậy.

"Linh Khê." Lâm Thất Thất đứng ở cửa hang gọi một tiếng rồi mới đi vào.

Thời Sênh không thèm đáp lại, chỉ nhìn cô ta chằm chằm.

Lâm Thất Thất bị nhìn đến mức hơi khó chịu, "Linh Khê, chuyện hôm qua ta không trách muội. Bạch An đánh muội đúng là cũng hơi quá đáng, ta sẽ nói chuyện với huynh ấy."

Mẹ cái đồ thiểu năng, muốn đến trước mặt bà đây để huênh hoang khoe khoang là lời nói của ngươi có trọng lượng như thế nào trước mặt người anh trai thiểu năng đó của ta à?

Nội dung nêu trên là do Thời Sênh mô phỏng tư duy của nguyên chủ.

Trên thực tế trong nội tâm Thời Sênh lúc này không có lấy một chút dao động nào.

Trong đầu cô đang tái hiện lại một lượt chuyện ngày hôm qua.

Hôm qua một người thú trong bộ tộc xảy ra xung đột với bộ tộc Ô Xà ở ngọn núi bên cạnh, lúc đó nữ chính và nguyên chủ đều có mặt.

Hai bên đã có xung đột, đương nhiên sẽ đánh nhau.


Bộ lạc Ô Xà có nhiều người... à không, có nhiều thú thế mạnh hơn. Bộ lạc Bạch Hổ không chống lại được, đành phải bỏ chạy.

Nữ chính đều được thiết lập là chắc chắn phải ngã.

Cô ta ngã thì ngã đi, lại còn kéo theo nguyên chủ ngã cùng. Hai người cùng ngã xuống đất. Bộ lạc Ô Xà phía sau hung hãn đuổi đến. Nguyên chủ vô thức bỏ lại nữ chính chạy mất.

Trong kịch bản nói con đại xà ở ngọn núi bên cạnh suýt chút nữa thì ăn được nữ chính, nhưng không phải là kiểu ăn đó. Nếu nam chính đến muộn một bước thì có lẽ nữ chính đã không giữ được trinh tiết nữa, kể từ nay hậu cung lại có thêm một vị nữa.

Ừm.

Giữa tính mạng của mình và tính mạng của người khác, lựa chọn tính mạng của mình là hoàn toàn chuẩn xác.

Lâm Thất Thất thấy Thời Sênh không có phản ứng gì, trong lòng thấp thỏm. Linh Khê này, trước kia tuy đỏng đảnh kiêu ngạo, nhưng vui buồn đều hiện rõ trên mặt, là một người rất dễ dàng nhìn thấu.

Nhưng hôm nay cô lại không thể hiểu được cô ta đang nghĩ gì.

"Linh Khê?" Lâm Thất Thất lại gọi.

Thời Sênh lật người ngồi dậy, chân phải đặt xuống đất, chân trái đã co lên, tay đặt trên đầu gối, dáng ngồi giống như một tên lưu manh ác bá.

"Làm sao?"

Lâm Thất Thất nhíu chặt mày, ánh mắt quét qua một lượt người cô, hỏi: "Linh Khê, muội đừng giận anh trai muội, có phải tối qua muội đã nhìn thấy gì rồi không?"

Thời Sênh gõ đầu ngón tay lên đầu gối: "Ta nhìn thấy gì thì có liên quan gì đến ngươi?"

Lâm Thất Thất ra vẻ bề trên, "Chuyện này liên quan đến bộ lạc Bạch Hổ. Nếu muội thực sự nhìn thấy chuyện gì kỳ lạ thì đừng che giấu, đối với mọi người đều không có lợi đâu."

Thời Sênh không trả lời.

Lâm Thất Thất lại nói kiểu khuyên giải: "Linh Khê, muội cũng không muốn bộ lạc Bạch Hổ gặp phải chuyện gì không tốt đúng không? Khoan hãy nói tới chuyện muội có nhìn thấy gì hay không, bây giờ muội nói cho ta biết y phục trên người muội ở đâu ra được không?"

1344

Bày trò hồi lâu hóa ra là đến hỏi chuyện quần áo à?

Vậy thì ngươi còn nói chính nghĩa lẫm liệt như thế làm gì chứ!

Làm như ngươi thực sự suy nghĩ cho bộ lạc Bạch Hổ vậy, suýt nữa thì bản cô nương tin rồi.

"Liên quan gì đến ngươi." Thời Sênh phỉ nhổ một hồi xong mới lạnh nhạt thốt ra mấy chữ.

"Linh Khê, có phải muội đã gặp loài người rồi không?"

"Liên quan gì đến ngươi."

Mặt Lâm Thất Thất đen sì, cho dù cô ta hỏi gì, Thời Sênh cũng chỉ dùng mấy chữ đó để trả lời cô ta.

Cuối cùng không thể hỏi được nữa, cũng có lẽ là cô ta sợ bị lộ sơ hở nào đó, Lâm Thất Thất đành phải ấm ức đi ra ngoài.

Ngươi ấm ức cái quái gì chứ!

Bà đây còn chưa làm gì ngươi nhá, đúng thật là...

Không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng Bạch An đưa người trở về.

Bên ngoài ồn ào giây lát, Bạch An đột nhiên nổi giận xông vào, hét lớn với Thời Sênh, "Linh Khê tại sao muội lại ức hiếp Thất Thất?"

Thời Sênh: "..."

Ê đợi đã!

Bản cô nương ức hiếp nữ chính lúc nào thế?

Nói có lý chút được không?

Ờ đúng! Cầm thú không biết nói lý lẽ!

"Muội mau ra đây cho ta." Bạch An thấy Thời Sênh không phản ứng gì lại càng tức giận hơn, "Mau xin lỗi Thất Thất."

"Ngươi bảo ta ra thì ta phải đi ra à?" Thời Sênh trợn mắt.

Cô không làm gì nữ chính cả, xin lỗi cái gì chứ? Có bệnh à?

"Bạch An, muội không sao." Lâm Thất Thất từ bên ngoài chen vào, giải thích: "Vừa nãy là muội bị bụi bay vào mắt thôi mà, muội không sao cả."

Bạch An nghiêng đầu, sắc mặt dịu đi, "Thất Thất, muội đừng có bao biện cho nó, hôm nay ta phải dạy dỗ nó cho tử tế mới được."

"Thật sự không liên quan gì đến Linh Khê mà." Lâm Thất Thất hơi cuống lên, kết quả vành mắt càng đỏ hơn, giống như sắp khóc vậy.

Nữ chính sắp khóc rồi, lợi hại quá.

Bạch An vội vàng ôm lấy Lâm Thất Thất dỗ dành, "Muội đừng sợ, Linh Khê là em gái của ta, nhưng ta sẽ không dung túng cho nó ức hiếp muội. Có ta ở đây, nó cũng không dám tạo phản đâu."

"Ngươi biết được ta có dám tạo phản hay không cơ à." Thời Sênh nói chen vào rất phá không khí.

"Linh Khê, lát nữa ta sẽ xử lý muội sau." Bạch An tức giận trừng mắt nhìn, ôm Lâm Thất Thất nhảy đến hang bên cạnh.

"Ôi sợ quá đi mất, mẹ cái đồ thiểu năng."

Chẳng bao lâu sau Thời Sênh đã nghe thấy âm thanh từ hang động bên cạnh truyền đến.

Đây gọi là dỗ dành dỗ dành rồi dỗ lên giường luôn sao?

Lợi hại quá đi mất anh choai của ta!

Có thể tìm một nơi không có người được không hả?

Hiệu quả cách âm kém quá đấy có biết không hả?

Cô vẫn còn là trẻ vị thành niên đó có biết không hả?

Thời Sênh chỉ có thể thôi miên bản thân, truyện người thú chân chính chắc chắn không phải như thế này, đây là một thế giới bị sụp đổ.

Tất cả đều chỉ là giả.

Đều là giả mà thôi.

Đến khi màn vận động kịch liệt bên cạnh kết thúc, tiết tấu vang lên liên tục bên tai Thời Sênh cũng dừng lại.

Bạch An không đi đến chỗ cô mà triệu tập mấy đại tướng trong bộ lạc Bạch Hổ đến bàn bạc.

Bộ lạc Bạch Hổ tuy nói là một bộ lạc, nhưng thực ra cũng chỉ có mấy con hổ, chiếm cứ một ngọn núi. Đại đội chiếm cứ ở giữa sườn núi, còn núi sau thực ra chính là đỉnh núi.

Bạch An dũng mãnh thiện chiến, rất nổi danh ở vùng này, là đối tượng giao phối lý tưởng của rất nhiều con cái.

Dù sao cũng có thể biến hình, không tồn tại tình trạng khác chủng loại không thể giao phối.

Đương nhiên, người thú bình thường vẫn không thể tiếp nhận việc giao phối khác chủng loại, dù sao việc này cũng gây ảnh hưởng đến đời sau. Nhưng điều này cũng không ngăn cản các con cái đưa Bạch An vào danh sách đối tượng giao phối lý tưởng nhất. Không có được thân thể của hắn, chẳng lẽ không thể ảo tưởng một chút hay sao?

"Linh Khê, ăn thôi." Ở cửa hang có người thú mang đồ ăn đến.

Giờ cơm trưa, không biết là do họ quên hay do Bạch An căn dặn mà không mang đồ ăn đến cho cô.

Người thú còn chưa đi vào, Thời Sênh đã ngửi thấy mùi máu tươi.

Người thú để đồ ăn ở ngoài rồi đi về, nhờ ánh sáng bên ngoài còn chưa tối hết, Thời Sênh loáng thoáng nhìn thấy trong đó là một miếng thịt đầy máu.

Còn đó là thịt gì...

Xin lỗi, cô không nhận ra được.

Lại đưa đồ sống cho cô ăn sao?

[Người thú ăn thịt đều ăn thịt sống.] Hệ thống ló đầu ra, có vẻ vui sướng trên nỗi đau khổ của người khác.

"Nhị Cẩu Tử, chúng ta phải nói chuyện về cuộc đời."

[...] Không không không, Ký chủ, tôi bận lắm, tôi không nói chuyện đâu.

Hệ thống lập tức log out.

Nhị Cẩu Tử thiểu năng.

Thời Sênh ngồi trong giây lát đã ngửi thấy mùi thịt nướng từ bên ngoài truyền vào.

Cô đi ra cửa hang nhìn ra ngoài, xa xa trên một mảnh đất bằng, có ánh lửa nhóm lên, hai bóng người đang ngồi trước đống lửa. Căn cứ vào tỷ lệ một lớn một nhỏ đó rất dễ dàng nhận ra đó là ai.

Thời Sênh bĩu môi, rồi lại nhìn bữa tối là miếng thịt sống còn đầm đìa máu đó của mình, cô quyết định... gặm quả rừng.

Chế độ đãi ngộ của nữ chính cô không mơ tưởng được.

Pháo hôi đáng thương như vậy đấy.

Còn chưa gặm xong quả rừng, Bạch An đã đi tới.

Lúc này trời còn chưa tối hẳn, chỉ có một đống lửa ở xa xa, chập chờn như ma trơi. Bạch An lặng lẽ đi vào, Thời Sênh suýt nữa thì một kiếm đâm chết hắn.

Bạch An ngồi lên chiếc ghế đá trong hang, bên cạnh là chiếc bàn, bên trên bày bữa tối là miếng thịt máu me.

"Tuyệt thực à?" Bạch An thấy Thời Sênh không động vào bữa tối, thốt ra ba từ.

Thời Sênh cắn quả rừng chua muốn rụng răng, nhai răng rắc hai cái, "Nói chuyện chính."

Trong lòng Bạch An bùng lên ngọn lửa giận dữ. Cô em gái này của hắn trước kia rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, tại sao bây giờ lại trở nên ngang ngược gây sự vô lý thế này?

"Ta đã lên núi xem rồi, có người thú trèo lên núi giết bọn Đại Tráng. Nhưng muội vẫn phải nói cho ta biết tại sao muội lại ra sau núi làm gì?" Cái chết của Đại Tráng không giống nhau, lại có trâm cài tóc của cô, trong lòng Bạch An cũng nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Thời Sênh giống như đám người thú bên ngoài.

"Không biết, bị ngươi đánh đến ngáo ngơ luôn rồi." Thời Sênh ném hạt sang một bên.

Cơn giận của Bạch An lên không được xuống cũng không xong, hồi lâu sau mới nghẹn ngào thốt ra một câu: "Linh Khê, trước đây muội không như thế này."

Thời Sênh mỉm cười, "Trước đây ngươi cũng không như thế này."

Trước khi nữ chính xuất hiện, Bạch An tuyệt đối được coi là một người anh trai tốt, cho dù nguyên chủ có làm sai chuyện gì hắn cũng bao dung nguyên chủ vô điều kiện.

Nữ chính vừa xuất hiện, Bạch An động chút là nổi nóng với nguyên chủ.


Nguyên chủ nhẫn nhịn được mới là lạ.

"Muội làm gì cũng nhằm vào Thất Thất. Thất Thất đều không so đo với muội, mà muội vẫn còn làm xằng làm bậy. Muội không thấy mình sai sao?"

"Ta không biết." Có sai hay không là chuyện của nguyên chủ, cô chỉ muốn làm nhiệm vụ, phá CP, không đổ vỏ.

Bạch An: "..."

Bạch An đứng dậy, ngữ khí cường ngạnh hơn, "Ngày mai đến xin lỗi Thất Thất, những chuyện trước đây ta sẽ bỏ qua hết."

Thời Sênh: "..."

Xin lỗi cái quần què gì, bà đây quyết không đổ vỏ cho nguyên chủ.

Hơn nữa vừa rồi bà chẳng làm gì cả, ai biết được nữ chính đại nhân khóc lóc cái gì, kiên quyết không đổ vỏ!

Bạch An không nghe thấy Thời Sênh trả lời, không khỏi tăng âm lượng, "Đã nghe thấy chưa?"

"Không đi."

"Muội đủ lông đủ cánh rồi, ta không quản nổi muội nữa đúng không?" Bạch An đập bàn, miếng thịt trên bàn bị rơi xuống dưới đất, lăn một vòng dính đầy bụi đất.

"Đúng vậy, ta biết bay rồi, không cần ngươi quản nữa." Bà đây không những biết bay rồi, mà còn bay được cả lên trời nữa rồi đây này.

"Vậy thì bay thử cho ta xem nào!" Bạch An có lẽ là đã bị chọc giận không hề nhẹ.

"Ngươi bảo ta bay là ta bay à, thế thì ta còn mặt mũi nào nữa. Ngươi cầu xin ta đi, cầu xin ta bay cho ngươi xem đi."

Bạch An: "..."

Tức chết đi được.

Bạch An chỉ tay vào Thời Sênh hồi lâu không nói gì, tức giận đùng đùng đi ra khỏi hang. Chiếc hang nhỏ hẹp dường như rộng rãi hơn không ít, không khí dường như cũng thông thoáng hơn.

Thế nhưng trong không khí lại tràn ngập mùi máu tanh.

Thời Sênh nhìn kỹ hang, phiền muộn thở dài.

Cuộc sống của người nguyên thủy thật khó khăn.

1345

Nửa đêm Thời Sênh bị cơn bí tiểu làm cho thức giấc. Cô rất nghi ngờ, nơi này rốt cuộc phải giải quyết nhu cầu sinh lý thế nào đây.

Hồi tưởng một lát xem phương thức giải quyết nhu cầu sinh lý của nguyên chủ thế nào vậy.

Cô trầm mặc, là một con người, một con người có phẩm chất cao quý, sao có thể làm được chuyện như vậy cơ chứ.

Thời Sênh xách váy đi ra khỏi hang, có thể là bởi vì Bạch An nói cái chết của Đại Tráng không liên quan đến cô, cho nên những người thú canh giữ ở bên ngoài đều đã rút đi hết.

Cô nhảy xuống hang, đi về phía rừng cây xa xa.

Khó khăn lắm mới giải quyết được chuyện hệ trọng của đời người, Thời Sênh xách váy đứng dậy.

Soạt soạt soạt...

"Đừng mà..."

"Đừng ở đây mà...."

"A a a a..."

Những âm thanh không ngớt truyền từ một nơi xa hơn tới.

Thời Sênh: "..."

Cô bám lấy thân cây, trầm mặc trong giây lát, bây giờ đi gọi Bạch An dậy đi bắt gian liệu có bị đánh không nhỉ?

Người lúc này đang ở cùng nữ chính chắc chắn là Phong Diệm, nam chính số 2... chính là người thú nguyên chủ thích.

Thời Sênh không muốn đi xem nữ chính và nam chính số 2 làm việc. Cô xách váy đi ra khỏi khu rừng, trở về hang động của mình.

Hang của Bạch An lặng như tờ, không có động tĩnh gì, không biết nữ chính đại nhân đã lượn ra ngoài thế nào nữa.

Giỏi lắm, nữ chính đại nhân của ta!

Thời Sênh nằm một lát đã nghe thấy có tiếng động từ bên ngoài truyền vào.

Nhanh vậy cơ à?

Nam chính thứ 2 thật là kém cỏi!

Thân là người thú, thế nào cũng phải kiên trì liên tục mấy tiếng đồng hồ mới là bình thường chứ nhỉ?

[...] Cô nhìn thấy loài động vật nào giao phối mấy tiếng đồng hồ chưa?

"Cầy hương Magagascar."

[...] Hệ thống tìm kiếm trong kho dữ liệu, đọc lời giải thích trên đó, [... Loài động vật này đã tuyệt chủng rồi... Nhưng mà Ký chủ, cô suốt ngày xem cái quỷ gì vậy?]

Có thể xem những thứ lành mạnh có lợi cho sức khỏe trái tim hơn được không?

"Cái gì ta cũng xem hết." Thời Sênh gác chéo chân, "Nhị Cẩu Tử vừa nhìn đã biết ngươi đọc ít sách rồi."

[...] Ta chưa từng đọc sách được chưa.

"Cho nên ngươi mới ngốc như vậy chứ."

[...] Chủ nhân, người đừng cản ta, ta phải giết chết Ký chủ.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Thời Sênh định tìm nước để đánh răng rửa mặt súc miệng, nhưng xoay một vòng mới nghĩ ra, nơi đây tài nguyên nước khan hiếm, đến nước ăn cũng đều là nước suối ngấm từ trên núi xuống.

Nhưng nếu muốn tắm hay rửa mặt gì đó thì phải tự mình xuống núi đi tìm dòng sông ở cách đó rất xa để xách nước.

Căn cứ vào tốc độ bình thường, đi về cũng mất một tiếng.

Cho nên đám người thú này đều mấy ngày mới tắm rửa một lần.

Thời Sênh phiền muộn chống nạnh, những ngày tháng này thật là khó sống mà!

"Linh Khê, người đứng ở đây làm gì vậy?" Một người thú đứng ở đằng sau đã lâu, nhưng Thời Sênh không có ý nhường đường, nên bắt buộc phải lên tiếng.

Hắn còn đang chờ múc nước để về cho nhóc con nhà hắn ăn.

Thời Sênh quay đầu nhìn hắn một cái, nhường sang bên cạnh môt bước, nhìn người thú đó múc nước rời đi. Rất nhanh sau đó đã có mấy tên người thú khác đến múc nước, đợi đám người thú đó múc nước xong, nước trong cái hồ nhỏ đã chỉ còn lại một chút.

Một thiếu niên thanh tú vội vã chạy tới, nhìn thấy nước trong hồ liền buồn rầu chán nản, "Aiya, đến muộn mất rồi."

Thời Sênh bỗng nhiên ló đầu ra, "Gần đây có còn nguồn nước nào khác không?"

Thiếu niên bị dọa sợ hãi, "Linh Khê... sao cô lại ngồi đó?"

Thời Sênh ngồi bên cạnh một khóm cây bên cạnh hồ, chỉ cần không chú ý tới thì sẽ không nhìn thấy cô.

Thời Sênh bày ra vẻ mặt như thể là lẽ đương nhiên, "Thì chỉ có chỗ này ngồi được thôi chứ sao."

"..." Không lên tiếng, đột nhiên chui ra, dọa tên người thú sợ chết khiếp. Thiếu niên định thần lại, trả lời câu hỏi khi nãy của Thời Sênh, "Gần đây có một nguồn nước, nhưng ở đó có một tên người thú vô cùng quỷ quái bá chiếm rồi, người thú xung quanh đều không đánh được hắn."

"Quái? Quái đến mức nào?"

"Ta không biết, ta chưa gặp hắn bao giờ. Thủ lĩnh gặp hắn rồi đó. Linh Khê, cô đi hỏi thủ lĩnh đi." Thiếu niên nhìn về phía sau, "Linh Khê, tôi về trước đây."

Thời Sênh vẫy tay.

Thời Sênh ngồi đó một lát, đi vòng qua nơi hẻo lãnh, rồi ngồi lên kiếm đi đến bên bờ sông.

Nước sông trong vắt, Thời Sênh rửa mặt xong, còn bắt hai con cá lên nướng ăn. Nếu còn ăn thêm loại quả rừng kia nữa cô sẽ nôn ra mất.

Con sông này thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người thú đến bờ sông lấy nước. Thời Sênh ngồi bên bờ sông nướng cá, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người thú.

"Đó chẳng phải là tiểu công chúa của bộ lạc Bạch Hổ sao? Sao lại chuyển sang ăn cá rồi? Còn ăn cá chín nữa chứ? Não úng nước rồi sao?" Có âm thanh vang lên phía sau.

Thời Sênh quay đầu, cách đó không xa có hai cô gái... à không đúng, hai người thú giống cái, làn da siêu đen, giống như quốc tịch châu Phi vậy, trên người mặc váy da được may bằng da lông.

Người thú đứng phía trước, trên đầu cài một bông hoa là con gái của thủ lĩnh bộ lạc Gấu Đen, tên là Hùng Tam Muội.

Tướng mạo cũng được, nhưng mà đen quá.

Tục ngữ có câu da đen coi như hủy dung mạo.

Người thú đứng bên cạnh chính là người hầu của Hùng Tam Muội, dù sao thì Hùng Tam Muội nói gì thì cô ta làm cái đó, nên về cơ bản có thể không quan tâm đến.

Hùng Tam Muội và nguyên chủ lần nào gặp nhau cũng đối đầu nhau.

Trước đây là vì nguyên chủ xinh đẹp hơn, tên cũng hay hơn Hùng Tam Muội. Sau này bởi vì Hùng Tam Muội mới biết yêu, thích Bạch An. Nguyên chủ nói Hùng Tam Muội không nhìn lại bản thân mình còn muốn mơ tưởng đến anh trai cô.

"Ta đang nói chuyện với ngươi đó? Ngươi nhìn cái gì đồ hổ cái kia?" Hùng Tam Muội chống lưng, bày ra tư thế người đàn bà chanh chua chửi đổng, ánh mắt cô ta quét một vòng quanh người Thời Sênh, "Ngươi đang mặc cái gì vậy?"

Thời Sênh đang mặc quần áo bình thường, vừa rồi đám người thú đến lấy nước cũng thấy rất kỳ lạ, nhưng vì Linh Khê có tiếng là hung dữ, nên không ai dám đến gần hỏi.

"Quần áo."

"Quần áo gì?" Hùng Tam Muội vô cùng hiếu kỳ, quần áo cô ta đang mặc thật là đẹp.


Thời Sênh: "..."

Cô phải giải thích thế nào mới rõ được nhỉ?

Vẫn nên im lặng thì hơn!

Thời Sênh không trả lời, Hùng Tam Muội lập tức nổi giận, "Mấy ngày không gặp, ngươi giả bộ nho nhã cái gì? Phong Diệm ca ca của ngươi cũng không có ở đây đâu."

Thời Sênh: "..." Ngay cả Hùng Tam Muội cũng biết chuyện nguyên chủ thích Phong Diệm.

Vậy mà Phong Diệm ca ca lại không biết à?

Thời Sênh không muốn nói chuyện. Bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh ăn cá mà thôi.

Đói chết đi được.

Cho nên Thời Sênh quay đầu đi, không thèm để ý đến Hùng Tam Muội.

Ai ngờ Hùng Tam Muội lại nhảy tới, bỗng chốc quên mất chuyện quần áo, "Này đồ hổ cái, tại sao ngươi lại không để ý đến ta? Có phải tỏ tình bị từ chối rồi không hả?"

Nguyên chủ và Hùng Tam Muội cũng không có thù hận gì lớn, gặp nhau cùng lắm chỉ đấu võ mồm, chứ chưa bao giờ xuất hiện tình trạng đánh lộn.

Ở thế giới loài người, đó được coi là một phương thức thể hiện khác của một kiểu tình bạn.

"Ngươi bị từ chối thật rồi à?" Hùng Tam Muội chống nạnh cười, "Ha ha ha, này hổ cái, ta đã nói với ngươi rồi, bình thường đừng có hung dữ như vậy mà."

Thời Sênh: "..."

Ngươi đợi bà đây ăn cá xong đi!

Hùng Tam Muội thấy Thời Sênh vẫn không để ý đến cô ta, giơ tay gãi gãi đầu, con hổ cái này không phải là bị đả kích rồi đấy chứ?

Trước đây nếu cô ta nói như vậy thì Linh Khê đâu chịu im lặng không đáp trả như vậy chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info