ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1331-1335

LittleZiZi14

1331

"Aizz." Có cô vợ chỉ biết đem phiền toái tới cho cô, thế mà còn không được đánh.

Lần này cô thật sự không dám ra tay, với cái dạng kia của Mục Vũ, cô sợ mình mà ra tay thì sẽ đánh người thành thịt nhão mất.

Thời Sênh thừa dịp những người kia tập trung lên trên, đi về mặt sau một chút rồi mới quay lại.

Người giám thị Thời Sênh báo cho Mục Huy: "Đi WC, không làm gì cả."

"Nhìn chằm chằm cô ta cho ta."

"Vâng."

Mục Huy nhìn về phía Thời Sênh, cũng vừa lúc cô nhìn sang bên này, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Mục Huy đột nhiên có cảm giác khủng hoảng vì bị nhìn thấu.

Dường như cô ta đã biết gì đó.

Không đúng...

Nếu cô ta biết thì sao có thể để Mục Vũ lên.

Mục Huy tự cấp cho mình một liều thuốc trợ tim trong lòng, cúi đầu phân phó người bên cạnh, "Báo cho bọn họ, chuẩn bị sẵn sàng."

"Tộc trưởng, Lư Tùng và những người ở đây vô tội." Sắc mặt Mục Dạ rất kém.

"Mục Dạ, muốn thành việc lớn thì không được để ý chuyện nhỏ. Nếu không mượn cơ hội này diệt trừ bọn nó thì sẽ để lại hậu hoạn rất lớn, bọn họ chết cũng có ý nghĩa." Mục Huy giáo dục Mục Dạ.

"Nhưng mà..."

"Mục Dạ!" Sắc mặt Mục Huy trầm xuống, "Đừng quên, cô ta đã làm gì với Mục gia chúng ta, cũng đừng quên cha cháu chết như thế nào?"

Mục Dạ nhìn thiếu niên trên đài, đôi tay siết chặt lại.

"A!"

Dưới đài thi đấu đột nhiên vang lên những tiếng kêu to.

Mục Vũ đã triển khai tinh đồ, tinh đồ màu đen làm cho đám người đó đều hét lên.

Mà đối thủ của Mục Vũ dường như cũng bị biến cố này dọa cho sững ra tại chỗ.

Mọi người đều biết, chỉ khi khế ước với ác ma thì tinh đồ mới có màu đen.

Mục Vũ cũng không muốn thắng, hắn chỉ muốn kết thúc với Mục gia, cho nên sau khi đã triển khai tinh đồ xong, tầm mắt hắn nhìn thẳng về phía Mục gia đang ngồi.

Sắc mặt Mục Huy trầm xuống, "Ra tay!"

Người dưới khán đài cảm giác thấy không khí có vẻ khác thường, muốn chạy ra xung quanh.

Nhưng vừa tới cửa thì đã có một màn sáng dâng lên từ mặt đất, dần tụ lại thành một hình bát úp ngược, bao vây lấy toàn bộ sân thi đấu.

"Sao thế này? Thả chúng tôi ra ngoài!"

"Thả chúng tôi ra ngoài..."

"Đây là gì, mau thả chúng tôi ra ngoài."

Mọi người bị nhốt ở trong, màn sáng kia như tường đồng vách sắt, dù bọn họ có dùng cách nào cũng không thể phá nổi.

So với sự hỗn loạn của những người này, Thời Sênh vẫn rất bình tĩnh, một người ngồi ở trên khán đài không người, khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm vào đài thi đấu.

Xung quanh đài thi đấu đều có màn sáng vây lấy Mục Vũ và gã Lư Tùng xui xẻo vào trong.

Người của các đại gia tộc đều hiện thân.

"Mục Vũ, Vị Tức, còn không khoanh tay chịu trói."

Mục Vũ vung tay lên, vô số bộ xương màu đen bắn ra từ tinh đồ màu đen, nhanh chóng đánh về phía màn sáng xung quanh.

"Đừng uổng phí sức lực, lấy năng lực hiện tại của mày thì tuyệt đối..."

Người đó còn chưa nói xong, bức tường ánh sáng đã bị bộ xương khô đánh thủng một lỗ, "Răng rắc..."

Giây tiếp theo, vô số bộ xương khô đều đánh vào cái khe đó, toàn bộ bức tường ánh sáng đều rách nát.

Chú ngữ ngưng tụ ra đều có hình thái cố định, nhưng những gì Thời Sênh dạy cho Mục Vũ là có thể tùy tiện biến đổi hình thái.

Khắp nơi đều là những hài cốt bay loạn xạ.

"Ngăn bọn nó lại, những người khác hành sự theo kế hoạch." Mục Huy bình tĩnh chỉ huy.

Mọi người lập tức phân tán, có người lui ra ngoài, có người tiến lên ngăn cản Mục Vũ.

Thời Sênh móc thiết kiếm ra, ném về phía bức tường ánh sáng gần mình nhất.

"Oong!" Thiết kiếm xẹt qua không khí, đâm lên bức tường ánh sáng với khí thế giết nghìn quân.

Răng rắc răng rắc...

Bức tường ánh sáng bị thiết kiếm đâm vỡ, những người bị vây bên trong lập tức chạy ra ngoài khiến cho những người của Mục Huy cũng rối loạn lên.

"Tộc trưởng, không được rồi..."

"Quá coi thường thực lực của cô ta."

"Thực lực của Mục Vũ không mạnh như thế, sao cô ta lại không bị ảnh hưởng gì chứ?"

"Thanh kiếm đó." Ánh mắt Mục Huy dừng lại ở thiết kiếm, sắc mặt xanh mét, "Tất cả đều là uy lực của thanh kiếm đó, cô ta căn bản chưa ra tay."

"Thanh kiếm kia chúng ta cũng không đoạt nổi... Tộc trưởng, chẳng lẽ hôm nay phải uổng phí công phu sao?"

Mục Huy nhìn về phía Vị Tức, "Cô ta còn chưa ra, vẫn còn cơ hội."

Tâm tình mọi người đều nặng nề, lại quay về vị trí được sắp xếp từ trước.

Một người vừa chạy tới vị trí của mình thì đột nhiên phát hiện ở đó đã có người nên lập tức chất vấn, "Anh là ai?"

"Mục tộc trưởng mời tôi tới hỗ trợ, sao không nói cho cậu à?" Đối phương xoay người lại, một khuôn mặt nho nhã, lịch thiệp, cho người ta cảm giác không có lực tấn công gì, khóe miệng còn nở nụ cười nhẹ.

Người nọ sửng sốt, "Mục tộc trưởng không nói gì với tôi..."

Hắn còn chưa nói xong, sau ót liền đau nhói lên, thân mình ngã xuống, sau lưng hắn là Hội trưởng.

Gã nhìn kẻ đó một cái rồi kéo vào trong lùm cây bên cạnh.

...

Mục Vũ chuyển chỗ đứng từ đài thi đấu xuống dưới, đủ các màu ánh sáng đang bay loạn. Thời Sênh nhảy lên khỏi chỗ ngồi, tới bên cạnh hắn.

Thời Sênh đá văng người chặn đường, "Có điểm không ổn, rời khỏi đây trước."

Vừa rồi cô không có loại cảm giác kia, nhưng giờ lại có.

Chắc chắn là tên ngu si đần độn Mộ Bạch kia ra tay rồi.

Mục Vũ giải quyết nốt người sau cùng, thu lại tinh đồ, theo chân Thời Sênh chạy ra ngoài.

Bọn họ vừa ra ngoài, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một tinh trận năm cánh rất lớn, gần như bao trọn cả khu vực thi đấu.

Trong không khí cũng hiện lên hư ảnh của tinh trận năm cánh.


Thời Sênh thử đi ra ngoài nhưng dù cô đi thế nào cũng sẽ bị truyền về vị trí chính giữa.

Đám người Mục Huy thấy thế thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, may mắn là trận pháp đã thành.

"Giờ chỉ cần trận pháp làm thực lực của bọn chúng suy yếu là xong." Mục Huy cẩn thận nói, "Mọi người đừng vội thả lỏng, nhất định phải cẩn thận đề phòng, không được để bọn chúng ra ngoài."

"Mục tộc trưởng... Trận pháp không ổn thì phải."

"Đó là thứ gì?"

Mục Huy nghe được âm thanh liền ngẩng đầu lên nhìn.

Tinh trận vốn tràn ngập màu vàng nhưng lúc này lại bị màu đen xâm chiếm.

Thời Sênh nhìn chằm chằm tinh trận màu đen, khóe miệng nhếch lên, nếu Mục Huy biết mình làm áo cưới cho tên ngu si đần độn Mộ Bạch kia thì không biết có bị tức chết hay không nhỉ?

Thời Sênh nhìn phương phướng màu đen lan tràn tới, ở bên kia ư?

Thời Sênh thu thiết kiếm lại, dưới chân nhẹ động, tinh trận sáu cánh triển khai, ánh sáng màu đen lan tràn tới, vừa tiếp xúc với tinh đồ của cô đã lập tức ảm đạm hẳn.

Nhưng chỉ một giây sau, đám ánh sáng đen đó lại đậm lên.

Toàn bộ tinh trận năm cánh bắt đầu xoay tròn, những màu vàng cuối cùng bị cắn nuốt, cuối cùng chỉ còn lại một chút ở dưới chân Thời Sênh mà thôi.

Không gió tự bay, gió xoáy dần dần lớn lên ở trong tinh trận năm cánh, hình thành lên các cơn lốc nhỏ.

Gió lốc mang theo khí thế sắc bén, nơi nào bị nó thổi qua đều hoàn toàn tan nát.

Đám người Mục Huy đã không thể khống chế tinh trận năm cánh này nữa, chỉ có thể giương mắt đứng nhìn.

Tình huống gì đây?

Bọn họ cực khổ thu thập nhiều vũ khí cao giai như thế, vất vả lắm mới bày được một trận pháp năm cánh, tinh trận năm cánh không thất bại, người cũng bị vây khốn, nhưng mà cmn lại không có quyền không chế là sao?

Cái này không đáng để vui đùa tí nào cả đâu!

1332

Thời Sênh nhìn gió lốc lướt qua người mình, rốt cuộc tại sao tên có vấn đề về trí tuệ Mộ Bạch kia lại cho rằng thứ này có thể vây khốn cô chứ?

"Bám chặt vào em." Thời Sênh duỗi tay giữ Mục Vũ, dặn dò một câu.

Mục Vũ không nói gì, bàn tay hơi dùng sức như đáp lại cô.

Thời Sênh nhìn quỹ đạo của gió lốc, tính toán thời gian, lúc hai cơn lốc lướt qua, cô đột nhiên chạy thẳng về phía trước.

Thiết kiếm mở đường, bổ dọc gió lốc đang xông tới, lúc xuyên qua, thân thể nhưng bị thứ gì đó đè ép, vô cùng khó chịu.

Mục Vũ chỉ cảm thấy hơi không khỏe một chút là đồng hồ trên tay hắn nóng lên, sau đó tất cả cảm giác không thoải mái kia đều biến mất.

Thời Sênh dắt hắn chạy qua năm cơn gió lốc như thế, đến khi dừng lại thì đã dừng ở bên ngoài sân thi đấu.

Đám người Mục Huy đứng ngay trước mặt, sắc mặt ai nấy đều khó coi nhìn họ.

"Em phải đi giải quyết một tên, anh tự chơi nhé, cẩn thận tí." Thời Sênh buông Mục Vũ ra.

Mục Vũ quét mắt nhìn Mục Huy, "Ừ."

Thời Sênh chạy về một phía, Mục Vũ chắn ở giữa đường, những tên muốn đuổi theo đều bị ép phải dừng lại.

"Mục Vũ, sao mày lại trợ Trụ vi ngược*?"

* Trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo, cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy "trợ Trụ vi ngược".

Trong đồng tử xanh thẳm của Mục Vũ hiện lên một tia tối tăm, hắn trực tiếp ra tay mà không nói lời nào.

Ánh sáng thoáng hiện, vô số bộ xương điên cuồng hình thành.

...

Thời Sênh vòng qua chỗ ngoặt sau sân thi đấu, chạy về một nơi hẻo lánh ở phía sau.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Đến khi cô chạy qua một khúc ngoặt nữa thì cảnh tượng phía trước làm cô sửng sốt.

Đó là một tinh trận năm cánh dùng huyết vẽ ra, ở giữa tinh trận, Tuyết Đại nằm đó với sắc mặt tái nhợt, máu tươi từ trên cổ tay cô ta đang chảy ra.

Mà ở bên cạnh Tuyết Đại, Hội trưởng lạnh lùng đứng nhìn, trên tay vẫn còn cầm một con dao nhỏ dính đầy máu.

"Vị Tức tiểu thư, cô đã tới rồi." Hội trưởng quay đầu nhìn sang, khóe miệng thong thả nhếch lên, bụi cây ở phía sau bị gió làm cho lắc lư, thời gian như ngừng lại.

"Mộ Bạch đâu?"

Hội trưởng móc ra một chiếc khăn tay, lau sạch máu trên con dao, "Vị Tức tiểu thư, Mộ tiên sinh nói, chuyện nhỏ này còn chưa đủ ngài ấy phải lên sân khấu."

"Chém gió." Thời Sênh đảo mắt nhìn qua Tuyết Đại, "Hắn không dám gặp tôi thì đúng hơn nên mới bảo anh thò đầu ra làm vật hy sinh."

Hội trưởng như không nghe thấy những lời đó, "Vị Tức tiểu thư, cô có biết con người trước khi chết sẽ cảm thấy tuyệt vọng nhất lúc nào không?"

Thời Sênh lạnh nhạt đáp: "Không có tuyệt vọng nhất, chỉ có càng tuyệt vọng hơn."

Câu trả lời của Thời Sênh không giống như trong dự đoán của Hội trưởng nên hắn hơi dừng một chút rồi mới mỉm cười nói tiếp: "Vị Tức tiểu thư hình như đang rất tâm đắc."

"Vị Tức..." Tuyết Đại quay đầu lại, nhìn cô với vẻ mặt tái nhợt, "Nguy hiểm... Chạy mau..."

Hội trưởng cúi đầu nhìn cô ta một cái, con dao nhỏ trong tay đột nhiên đâm thẳng xuống ngực Tuyết Đại.

Con dao sắc như thế mà đâm trúng thì kiểu gì cũng chết.

Giây phút đó, Tuyết Đại như ngừng thở. Cô ta không ngờ mình không chết trong sự tính toán của mẹ kế và người chị kia mà lại chết một cách không rõ ràng như thế này.

Đúng thế, không thể nào hiểu được.

Phập...

Con dao nhỏ bị gió gạt đi nên hạ trật vị trí, đâm xuống cánh tay Tuyết Đại, vạch ra một đường máu trên tay cô ta. Máu tươi từ vết thương chảy ra thấm vào bùn đất dưới thân.

Trong nháy mắt, ánh sáng mạnh bao phủ ánh mắt cô ta. Cô ta chẳng nhìn rõ cái gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió gào thét.

Âm thanh như thế vang lên rất lâu.

Đến khi ánh sáng dịu lại, Tuyết Đại cảm thấy lực lượng trói buộc mình đã biết mất, hai mắt cô ta cay xè, nước mắt chảy ra giàn giụa.

Cảnh tượng bốn phía như đã trải qua bão Đài Loan cấp 12 vậy, nhánh cây bị gãy tơi tả, nhà cửa đổ sập xuống, mặt đất nứt nẻ.

Tuyết Đại chống người ngồi dậy, trận pháp dưới thân cô ta đã bị phá hỏng, mà ở cách đó không xa, Hội trường đổ gục xuống, không rõ sống chết.

"Vị Tức..." Tuyết Đại bò lên, chạy tới bên cạnh Hội trưởng, ngã rất nhiều lần mới tới được bên cạnh Thời Sênh.

"Vị Tức... Vị Tức, cô không sao chứ?"

Tuyết Đại nâng người lên, Thời Sênh nhắm chặt mắt, hơi thở mỏng manh như thể có thể tắt bất cứ lúc nào.

Sắc mặt Tuyết Đại trắng bệch, cánh môi run nhẹ, giọng mang theo vài phần nức nở, "Vị Tức, cô đừng chết mà, cô đừng có chết mà, tôi đưa cô đi tìm Mục Vũ."

Cô ta bò dậy từ mặt đất, đỡ Thời Sênh lên, trên tay vẫn đang chảy máu, máu từ cánh tay cô ta nhỏ xuống đất nhìn cực kỳ kinh khủng.

Cô ta không quan tâm tới máu trên tay mình, đỡ Thời Sênh đi về phía trước.

"Cô bé, đưa người cho tôi." Giọng nói hiền hòa vang lên từ đằng sau, giọng nói rõ ràng rất lễ phép nhưng Tuyết Đại lại thấy lạnh cả người, đầu óc lập tức trống rỗng.

Là gã đàn ông đó.

Thân thể của Tuyết Đại mềm oặt rồi ngã xuống đất. Bên hông đột nhiên được đỡ lấy, cô ta chỉ thấy trời đất quay cuồng, sau đó có người ôm lấy cô ta.

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Tuyết Đại: "Mộ Bạch, đã lâu không gặp."

"Cô ăn gian." Âm thanh vừa rồi còn rất ưu nhã giờ lại chuyển sang nghiến răng nghiến lợi.

"Binh bất yếm trá*."

*Binh bất yếm trá:Khi chiến tranh, đánh nhau thì không loại bỏ mưu kế lừa dối.

Mộ Bạch đau như thiến, "Trước kia cô không thế, cô đã thay đổi."

Ả phụ nữ vốn chưa từng đi theo kịch bản giờ lại học được chơi ăn gian, trò này còn chơi thế nào chứ?

Vừa rồi hắn còn rất đắc ý mà!

Bình tĩnh một chút, không thể kích động, là thân sĩ thì phải duy trì sự ưu nhã.

Ưu nhã...

Ưu nhã cái rắm ấy! Đến nụ cười cũng sắp không giữ được rồi.

A a a, ta muốn chơi lại!


Thời Sênh nhếch môi, "Trước kia anh cũng không lén lút như thế."

Mộ Bạch hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng ổn định lại tâm tình sắp nổ tung, "Tôi là người biết tiến bộ."

Thời Sênh cúi đầu băng bó tay cho Tuyết Đại, giọng không nhẹ cũng không nặng, "Tôi cũng là người biết tiến bộ."

"Tiến bộ của cô là ăn gian? Cái này không phù hợp với giải thiết về con người cô!" Mộ Bạch giận.

"Mộ Bạch, anh cũng không hiểu tôi đâu." Thời Sênh buông tay Tuyết Đại ra, để cô ta dựa vào mình rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng đối diện, "Tôi đã làm rất nhiều chuyện anh không bao giờ tưởng tượng được. Tôi không thích đánh lừa vì thấy nó phiền toái chứ không phải không biết."

Mộ Bạch cắn răng, "Cũng đúng, nếu không sao cô có thể ngồi lên vị trí kia được. Lần này tôi thua, đáng lẽ tôi nên xác định cô tắt thở rồi hãy ra, nhưng mà cô yên tâm, lần sau tôi nhất định sẽ xác định xem cô đã chết thật hay chưa rồi mới xuất hiện."

Mộ Bạch nhanh chóng móc ra con dao dùng để tự sát, không hề do dự đặt lên cổ mình, "Còn có lễ vật nhỏ, hy vọng cô thích."

Không giết được cô thì hắn cũng phải làm cô ghê tởm mà chết.

Tức chết hắn rồi!

Từ từ... Chẳng lẽ vì sâu trong nội tâm hắn biết mình đấu không lại cô nên mới chuẩn bị lễ vật nhỏ kia sao?

Mộ Bạch đột nhiên thấy ghét bản thân mình, sao hắn lại có ý tưởng đáng sợ như thế chứ.

Lần sau!

Lần sau nhất định sẽ sống tới kết thúc.

Tay hắn dùng sức, thân thể lập tức ngã ra.

Nửa mặt của hắn đột nhiên xuất hiện sự thay đổi, làn da chuyển sang màu xanh xám, vô cùng dữ tợn, thân thể cũng bắt đầu phình lên...

Ngay say đó, Thời Sênh ôm Tuyết Đại bật lùi về sau.

"Đùng!"

1333

Mộ Bạch nổ tung làm cho trường học cũng tan nát.

Thời Sênh không biết hắn làm thế nào, nhưng vụ nổ kia quả thực có uy lực rất mạnh.

Chẳng những trường học bị phá nát mà ở mấy nơi khác trong thành phố cũng xảy ra nổ mạnh. Cái này cũng chưa tính là gì. Đáng xấu hổ nhất là Mộ Bạch còn để lại đại danh của cô ở hiện trường.

Mộ Bạch quả thực đã phát huy mấy chữ "giết không chết ngươi thì ghê tởm chết ngươi" đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Vụ nổ vừa xảy ra chưa tới năm phút đồng hồ thì đã bị tung hết lên mạng.

Hiện tại, người trong thành phố đều biết đây là chuyện do cô làm.

Thời Sênh lấy máy tính bảng ra, điểm tới giao diện thanh loading trước đây.

Tiến độ đã đạt 88%

Còn 12% nữa thôi.

Thời Sênh thu lại máy tính bảng, cúi đầu nhìn Tuyết Đại, "Cô không sao chứ?"

Thân thể Tuyết Đại mềm nhũn, nghe được giọng của Thời Sênh mới hoàn hồn, quay người ôm chặt lấy cổ cô: "Tôi tưởng cô đã chết rồi."

Thời Sênh giơ tay vỗ vỗ đầu cô ta.

Tuyết Đại khóc tới rối tinh rối mù, lần này cô ta bị dọa thật sự.

Một hồi lâu cô ta mới bình tĩnh lại.

"Có thể đi được không?" Thời Sênh hỏi.

Tuyết Đại vẫn đang treo trên người cô, lắc đầu: "Không có sức lực."

Thời Sênh thở dài, bế cô ta lên, "Tôi sẽ đưa cô tới nơi an toàn."

Tuyết Đại ngửa đầu nhìn cô, "Thế còn cô?"

"Đi theo tôi không an toàn, tôi phải đi tìm Mục Vũ."

"... Vậy cô cẩn thận một chút."

Thời Sênh nhìn cô ta rồi tìm một nơi an toàn, gọi điện thoại cho bệnh viện rồi mới quay đi tìm Mục Vũ.

Tràng nổ mạnh xảy ra quá nhanh nên người của Mục gia cũng bị ảnh hưởng, chỉ có Mục Vũ là không xảy ra chuyện gì.

Lúc sức nổ mạnh quét tới, bọn họ nhìn thấy trên người Mục Vũ tản ra ánh sáng màu trắng cực kỳ rõ ràng.

Thiếu niên tinh xảo tuyệt luân, tóc bạc tung bay, ánh lửa nhảy lên trong đôi mắt xanh thẳm của hắn. Hắn giống như tinh linh không nhiễm bụi trần, đẹp tới chấn động, đẹp một cách không chân thực.

Thời Sênh tìm thấy Mục Vũ thì kiểm tra trên dưới một lần.

"Anh không sao." Mục Vũ tùy ý để cô săm soi trên người mình, tầm mắt hắn vẫn đang dừng trên chiếc đồng hồ.

"Bọn họ làm sao đây?" Thời Sênh hất cằm về phía đám người Mục Huy.

Mục Vũ nhìn theo, giọng cao lên, "Từ nay về sau, tôi không có liên quan gì tới các người."

Mục Huy: "..."

Mục Vũ xoay người, "Chúng ta đi thôi."

Thời Sênh nhấp môi, có hơi không muốn, cô muốn vĩnh tuyệt hậu hoạn hơn.

Nhưng trong mắt Mục Vũ lộ ra một tia yếu đuối và cầu khẩn, "Vị Tức..."

"Nếu bọn họ còn dám đánh chủ ý lên anh thì em sẽ tuyệt đối không thủ hạ lưu tình."

Mục Vũ im lặng mấy giây, "Lúc đó, anh sẽ tự mình ra tay."

...

Trường học đã bị nổ cho tan nát nên cuộc thi đấu cũng không thể tiếp tục được nữa.

Thời Sênh không dám đưa Mục Vũ về phố Thiên Đường nên bảo Giảo Đồng tìm một nơi hẻo lánh khác rồi cô tự mình quay về lấy đồ cho Mục Vũ.

Mục Vũ cũng chẳng có bao nhiêu đồ, Thời Sênh mang những thứ hắn hay dùng đi.

Cô nhìn quanh trong phòng một vòng, cuối cùng dừng lại ở cái gối. Cô bước qua, khom lưng lấy miếng Ngọc Quyết Nhiên ra.

Nghĩ nghĩ rồi nhét nó vào trong túi.

Xác định đã dọn xong hết đồ rồi cô mới xuống lầu.

Cầu thang cũ kỹ, vôi trên các bức tường đã tróc ra để lộ từng mảng xi măng, trên đó còn bị vẽ những nét nguệch ngoạc, lung tung.

Thời Sênh đi vài bước liền dừng lại.

Ở cuối cầu thang có một người đang dựa vào, là phụ nữ.

Người phụ nữ bước lên vài bước để lộ ra gương mặt của mình, "Vị Tức, tôi muốn nói chuyện với cô."

Trong quán café, Thời Sênh ngồi đối mặt với dì Tâm.

Lúc này, dì Tâm mang theo khí thế mạnh mẽ và sắc bén, không hề giống với một vị trưởng bối hiền hòa, dễ gần như trước.

Dì Tâm đưa một văn bản ra trước mặt Thời Sênh.

Thời Sênh đảo mắt nhìn qua, có mấy chữ đập vào mắt.

Phép tắc của Ác ma

Pháp tắc của Liên minh Tịnh ma

Cấm Ma Lục

Vị Tức

Dì Tâm mở miệng, giọng không nhanh không chậm, "Vị Tức, ác ma cấp SS, bị phong ấn trong Cấm Ma Lục 600 năm, hai năm trước phá phong ấn ra ngoài, ký kết khế ước với nhân loại, cấp bậc nguy hiểm màu đỏ."

Thời Sênh tùy ý lập chồng tư liệu, "Hai năm trước các vị đã biết Mục Vũ khế ước với ác ma, tại sao giờ mới tới tìm tôi?"

"Cô là ác ma Vương giả." Dì Tâm cẩn thận đáp. "Chúng tôi không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào, chỉ có thể giám thị trước."

Dì Tâm quan sát sắc mặt của Thời Sênh, phát hiện cô không biểu hiện ra cảm xúc gì mới tiếp tục nói. "Căn cứ theo quan sát của chúng tôi, cô cũng không hề lạm sát người vô tội, nhưng vì không xác định được tính nguy hiểm của cô nên chúng tôi quyết định tiếp tục quan sát."

"Vậy giờ tìm tôi làm gì?"

Dì tâm click mở máy tính bảng trên bàn rồi đưa cho cô.

Bên trên là mấy video hiện trường nổ mạnh, trên đó nhìn thấy tên cô... Vị Tức đã tới đây dạo chơi.

Lúc trước Thời Sênh đã thấy được, nhưng trong video kia chỉ có tên không, không chụp được toàn bộ các chữ.

"Mẹ, thằng đần Mộ Bạch lại dám dùng khẩu hiệu tuyên truyền rác rưởi như thế."

Dì Tâm đột nhiên nghe Thời Sênh mắng chửi người thì lập tức bắt lấy, "Mộ Bạch?"

Thời Sênh đẩy máy tính bảng ra, "Tôi nói đó là người gây ra chuyện này dì có tin không?"

Dì Tâm nhíu mày, không nói tin cũng không nói không tin mà tiếp tục nói: "Ác ma trong Cấm Ma Lục đều tự nguyện bị phong ấn, lúc trước còn có cả điều ước ký kết với Liên minh Tịnh ma của chúng tôi. Cô bị triệu hồi ra không hề xuất phát từ ý muốn của bản thân cô..."

Thời Sênh ngắt lời dì Tâm: "Đợi đã, cô nói là tự nguyện bị phong ấn sao?"

Tư tưởng của nguyên chủ nghĩ thế nào cũng không thấy giống ác ma tự nguyện để bị phong ấn.

"Đúng thế, ác ma trong Cấm Ma Lục đại đa số ở cấp S, cấp bậc SS không có nhiều, nhưng cũng không ít. Tới cấp bậc này của bọn họ thì không thể tiếp tục thăng cấp nữa nên nếu không bị phong ấn, lại không thể thăng cấp thì sẽ chết."

Thời Sênh: "..."

Thì ra còn có phương pháp này để tránh bị chết, đúng là có thêm kiến thức nha!

Dì Tâm tiếp tục nói: "Cô bị triệu hồi ra không xuất phát từ ý muốn của bản thân, đây là sơ sẩy của Liên minh Tịnh ma chúng tôi. Nhưng cô tạo ra quy mô nổ lớn như thế đã tạo ra vô số thương vong, cái này trái với điều ước. Cho nên chúng tôi dựa theo điều ước ký kết lúc trước với cô mà sẽ tiến hành phong ấn cô lần nữa, phong ấn vĩnh viễn."

Thời Sênh buồn cười nhìn dì Tâm: "Dì dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ cứ thế cho các người phong ấn mình lại?"

"Mục Vũ." Dì Tâm cũng cười theo, nói như đã định liệu từ trước, "Chỉ khi cô bị phong ấn, thằng bé mới không chết."

Cô gái này rất để tâm tới Mục Vũ.

Bọn họ đã nhận ra điều này.

Hiện giờ, Mục Vũ chính là lợi thế của bọn họ.

Thời Sênh cười lạnh: "Thế thôi ư?"

Trong mắt cô hoàn toàn chỉ có vẻ lạnh lẽo, không hề có nửa điểm dao động nào khác. Trong lòng dì Tâm đột nhiên thấy lo lắng, vội vàng lấy lại bình tĩnh, "Không có cách nào giải được hiến tế linh hồn, thằng bé sẽ càng lúc càng yếu đi, cô muốn nhìn nó chết sao?"

Thời Sênh đứng lên, mặt mày kiêu ngạo: "Các người muốn động vào chuyện của tôi là chuyện không thể nào. Không ai có quyền quyết định thay tôi. Nếu Liên minh Tịnh ma của các người dám làm xằng làm bậy, tôi sẽ xóa sổ luôn nó đấy."

Cô rời khỏi chỗ ngồi, quay đầu lại cười, "Tôi không ngại làm thiên hạ đại loạn đâu."

1334

Thời Sênh lại quay người, chống tay xuống bàn, cúi đầu nhìn dì Tâm: "Hình như Cấm Ma Lục không ở trong tay các người đúng không?"

Sắc mặt dì Tâm lập tức thay đổi.

Thời Sênh tặc lưỡi, "Đến Cấm Ma Lục cũng không có trong tay, rốt cuộc các người lấy đâu ra dũng khí tới đàm phán với tôi thế hả? Tìm đủ lợi thế rồi hãy tới nói chuyện với tôi nhé."

Thời Sênh đứng thẳng dậy rồi rời khỏi quán café.

Dì Tâm vội vàng đứng lên, hơi thất thố, "Vị Tức, cô thật sự không quan tâm tới Mục Vũ ư?"

Thời Sênh hơi dừng lại, một hồi lâu mới nói: "Hắn sống tôi sống, hắn chết tôi chết."

...

Vụ nổ ồn ào vô cùng, nhưng vì không tìm thấy chính chủ Vị Tức nên bọn họ cũng chẳng có cách nào. Dưới sự cố ý khống chế của Liên minh Tịnh ma, mọi chuyện dần dần lắng xuống.

"Vị Tức, thật sự không phải do cô làm đấy chứ?" Tuyết Đại tắt tivi, bò lên trên giường bệnh, nhìn người ngồi ở một bên.

Thời Sênh trợn mắt: "Còn lâu tôi mới viết ra cái loại tuyên ngôn rác rưởi đó."

Tuyết Đại đảo tròng mắt, "Câu Vị Tức đã tới đây dạo chơi ấy á? Ha ha ha ha, tôi cũng cảm thấy rất buồn cười."

Cô ta cười vài tiếng rồi lại dừng lại, nói tiếp, "Là... là cái gã hôm đó làm sao?"

Thời Sênh liếc cô ta: "Sao cô lại bị hắn bắt vậy?"

Theo lý thuyết, nữ chính có vòng sáng bảo vệ, không thể bị tên ngu si đần độn Mộ Bạch kia bắt được mới đúng chứ.

Tuyết Đại lập tức giận dữ: "Là Tuyết Phỉ và Na Na, bọn nó cãi nhau, tôi vô tình nhìn thấy nên bọn nó lại bắt tay đối phó với tôi. Tên kia đột nhiên xuất hiện nên tôi bị bắt được."

Thời Sênh: "..."

Nữ phụ quả nhiên không thể ở chung hòa bình với nữ chính được.

"Thật không ngờ Hội trưởng lại đáng sợ như thế." Tuyết Đại rụt cổ lại, hiện tại cô ta vẫn còn nhớ rõ biểu tình của Hội trưởng lúc cắt cổ tay cô ta.

Hội trưởng vẫn luôn rất đáng sợ, đó là một tên biến thái.

Thời Sênh nói sang chuyện khác, "Cô có chuyện gì đặc biệt muốn hoàn thành không?"

"Hả?"

"Chuyện lần này là vì tôi mà xảy ra, cô chỉ bị liên lụy, cho cô một cơ hội nói ra yêu cầu của mình."

Con ngươi của Tuyết Đại sáng lên, "Cái gì cũng được sao?"

Thời Sênh bổ sung một câu: "Ngoại trừ Mục Vũ."

Tuyết Đại: "..." Còn lâu cô ta mới cần Mục Vũ ấy, quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn Hội trưởng nữa.

"Để tôi nghĩ đã." Tuyết Đại chống cằm, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được, "Có thể để lại chứ?"

"Được, có thể."

Thời Sênh bận nên bảo Giảo Đồng ở lại trông Tuyết Đại.

Những ngày này, Giảo Đồng luôn ở bệnh viện chăm sóc cho cô ta, nói là chăm sóc nhưng thực ra là chơi trò tàng hình trong phòng.

Thỉnh thoảng Tuyết Đại buồn chán sẽ trêu chọc hắn, còn cảm thấy trêu tới rất vui nữa.

***

Thời Sênh về tới nhà mới thì phát hiện trong phòng có dấu vết người lạ, cô nhíu mày, "Mục Vũ?"

"Hả?" Mục Vũ thò đầu ra từ trong phòng tắm, đầu hắn ướt dầm dề, tóc bạc dán vào gò má, nước chảy tòng tòng xuống xương quai xanh, phía dưới bị cửa phòng tắm ngăn lại. Cánh môi hắn nhếch lên. "Em về rồi đấy à?"

"Ai tới đây thế?"

"Dì Tâm."

Thời Sênh nhíu mày, "Dì ấy nói gì với anh?"

"Không nói gì cả, chỉ tới thăm anh thôi."

Thời Sênh xoay người đi vào phòng ngủ, lục tìm cặp sách của hắn, quyển sách từ trong rơi ra.

Mục Vũ vẫn luôn mang theo quyển sách này bên người, có lẽ dì Tâm không ngờ nó lại ở trong cặp sách của hắn.

Thời Sênh cầm quyển sách ra ngoài, Mục Vũ đã mặc xong quần áo và đi ra, cầm khăn lông lau tóc. Đầu tóc lộn xộn gắn với gương mặt tinh xảo như búp bê làm cho người ta cảm thấy rất đẹp.

Thời Sênh áp ý niệm phạm tội xuống, "Sau này đừng qua lại với dì ta nữa."

"Tại sao?"

Thời Sênh liếc hắn một cái, nói thẳng: "Dì ta là người của Liên minh Tịnh ma, muốn phong ấn em."

Con ngươi Mục Vũ co rút lại, cánh tay đang lau tóc cũng dừng hình.

Hắn đứng im mấy giây, khăn lông tuột khỏi tay, hắn đi về phía Thời Sênh, kéo cô vào lòng mình, "Không ai có thể mang em rời khỏi anh."

Thời Sênh cười ôm lại hắn, cuối cùng cũng thu phục được rồi.

Hai người không hiểu sao lại hôn nhau, rồi cũng không hiểu sao lại lăn tới trên giường, nhưng tới lúc một chân đã bước qua cửa thì Mục Vũ lại đột nhiên lùi bước.

Hắn cuộn người lại ôm lấy mình, sắc mặt kinh hoàng, sợ sệt làm Thời Sênh rất đau lòng.

"Không làm nữa, đừng sợ." Thời Sênh ôm lấy Mục Vũ.

"Thật xin lỗi..." Giọng Mục Vũ run rẩy, "Cho anh... Cho anh thêm một chút thời gian nữa."

"Ừ."

Hơi thở của Mục Vũ dần ổn định trở lại, Thời Sênh ngồi nghịch quyển sách kia.

"Em muốn mở quyển sách này ra sao?" Mục Vũ nhỏ giọng hỏi.

"Anh có thể mở ra?" Lúc trước cô muốn thử để quyển sách này nhận chủ, nhưng đây là sách phong ấn ác ma, không thể nhận chủ.

Mục Vũ gật đầu, hắn cầm lấy quyển sách, tiện tay lật mở một cái.

Thời Sênh muốn thử lật lại không được, chỉ Mục Vũ mới làm được.

"Trong này là danh sách các ác ma." Mục Vũ vừa lật vừa nói. "Em được anh gọi từ... à, Vị Tức là được anh triệu hồi từ đây ra, tờ giấy có hình ảnh cô ấy liền biến thành chỗ trống."

Mục Vũ lật tới gần cuối cùng, chỉ vào một tờ giấy trống không.

Thời Sênh bảo hắn tiếp tục lật, sau đó toàn là cấp bậc SS, dựa theo thứ tự thì càng về sau sẽ có thực lực càng mạnh.

Trong Cấm Ma Lục, ngoại trừ trang này còn một trang khác bị trống, cách cô một con ác ma.

"Sao ở đây lại trống?"

Mục Vũ nhìn cô, "Không biết, lúc anh có được nó thì chỗ này đã trống rồi."

"Anh lấy sách này ở đâu?"

Mục Vũ chớp mắt mấy cái, "Giống miếng ngọc kia, từ lúc anh nhớ được mọi chuyện thì đã ở bên cạnh anh rồi."

Thời Sênh: "..."

Vậy nam chính đổi quyển sách kia rốt cuộc là như thế nào?

Nhị Cẩu Tử, có phải mi lại thêm loạn tình tiết không?"

Chắc chắn là mi làm!

[...] Bản Hệ thống không gánh được tội này.

Bối cảnh này đều do thế giới tự bổ sung hoàn chỉnh, liên quan gì tới nó chứ? Hơn nữa, Mục Vũ vẫn là nguyên nam chính, bối cảnh phức tạp một chút cũng chẳng phải vấn đề gì to tát cả.

Ký chủ, cô đừng có loạn áp tội danh nha!

Thời Sênh nghĩ một lát rồi chẳng thèm nghĩ nữa, ném sách qua một bên, "Ngủ ngủ."

Âm mưu quỷ kế gì thì trước nắm đấm cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.


Sau đó một thời gian, Thời Sênh lại khôi phục trạng thái ban ngày không thấy người, buổi tối mới bò về nhà trong tình trạng cạn kiệt sức lực.

Người của Liên minh Tịnh ma vẫn còn tới tìm cô gây phiền toái. Thời Sênh không chịu nổi nên cứ nhìn thấy họ là đánh.

Về sau không chỉ là người của Liên minh Tịnh ma nữa mà còn có các đại gia tộc cùng chủ nhân mấy chỗ bị nổ kia nữa.

Tóm lại, cuộc của sống Thời Sênh luôn tràn ngập tính khiêu chiến.

Không chừng vừa qua lối rẽ cũng có thể gặp người tới trả thù.

Lúc này, cuối cùng Thời Sênh cũng cảm nhận được ác ý của Mộ Bạch.

Bọn họ cùng nhau tới thì cũng thôi đi, giết một lần là xong, nhưng mà mẹ nó, đám người này chia nhau ra mà tới, không kéo bè kéo cánh, chẳng phân biệt thời gian.

Đi dạo phố với Mục Vũ thôi mà cũng phải diễn phim tình cảm mãnh liệt và tốc độ.

Những người này không đánh lại cô nhưng lúc nào cũng lao lên chịu chết, hết đợt nọ tới đợt kia, không ngừng nghỉ một chút nào.

Thời Sênh ném thiết kiếm dính đầy máu rồi quay trở về bên cạnh Mục Vũ.

Mục Vũ dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn cô, "Chúng ta rời khỏi nơi này đi."

"Thời gian cuối cùng này anh chỉ muốn ở bên một mình em." Không có những người phiền chán kia, không có ồn ào náo động, chỉ có cô.

"Chờ thêm chút được không?"

"Tại sao?"

"Anh thật sự muốn biết?"

"Ừ."

Trạng thái gần đây của cô làm Mục Vũ rất lo lắng. Hắn sợ cô làm gì đó ở sau lưng mà hắn không biết.

"Mai em đưa anh đi."

"Vị Tức, Tiểu Vũ."

Thời Sênh quay đầu, nhìn thấy dì Tâm và ba người đàn ông khác đứng ở cuối ngõ nhỏ.

Thời Sênh bực bội vò đầu, "Các người vẫn chưa dây dưa xong sao?"

1335

Dì Tâm nói có chuyện muốn nói với Mục Vũ, trước khi Thời Sênh từ chối thì lại nói rằng cô cũng có thể nghe.

Thái độ của Liên minh Tịnh ma vẫn luôn rất ba phải, tuy rằng luôn quấn lấy Thời Sênh nhưng bọn họ chưa từng chủ động ra tay, thái độ đối đãi với Mục Vũ cũng khá quỷ dị.

Đặc biệt là dì Tâm, dù đã trở mặt với Thời Sênh nhưng thái độ với Mục Vũ lại vẫn như một trưởng bối vậy.

Sự quan tâm này xuất phát từ trong lòng chứ không phải giả vờ.

"Về thân thế của Mục Vũ." Dì Tâm thấy Thời Sênh vẫn chưa chịu nhả ra nên không thể không tung cành ô liu này ra.

Thời Sênh nhướng mày.

"Tiểu Vũ, cháu không muốn biết tại sao mình lại đặc biệt như thế ư?" Dì Tâm nhìn Mục Vũ.

"Không muốn." Mục Vũ nắm chặt tay Thời Sênh, "Chuyện của các dì đừng có lôi cháu vào."

Giờ hắn chẳng muốn cái gì, chỉ muốn ở bên người của mình mà thôi.

Thái độ của Mục Vũ rất bướng bỉnh, dì Tâm nói gì hắn cũng không chịu nghe.

Thời Sênh nhún vai với dì Tâm, cái này đừng trách tôi nha, là tự hắn không nghe đó.

Dì Tâm vô cùng bất đắc dĩ nhìn Thời Sênh và Mục Vũ rời đi.

...

Tại một vùng hoang vu ở ngoại thành, Thời Sênh dắt Mục Vũ đi lên núi.

Tới đỉnh núi, Mục Vũ nhìn thấy một trận pháp khổng lồ được bày bằng đá, nhìn không giống tinh trận năm cánh chút nào.

Nhưng lại có chấn động tương tự.

Hắn sửng sốt một chút, "Đây là..."

"Trận pháp nghịch chuyển." Cô tìm rất lâu mới tìm được nơi này có thể sử dụng được, "Em muốn nghịch chuyển khế ước của chúng ta, có lẽ như thế hiến tế linh hồn sẽ ngưng hẳn."

[...] Ký chủ, đây là suy nghĩ của cô, căn bản chẳng có tư liệu nào chứng minh cả, cô không sợ cuối cùng thành giỏ tre múc nước, công dã tràng sao?

Dù sao cũng chết, chết thế nào thì cũng vậy thôi.

[...] Tôi cạn lời rồi.

Mục Vũ siết chặt nắm tay: "Em... sẽ thế nào?"

Giọng Thời Sênh xa xăm, "Thành công thì trở thành chủ nhân của anh. Thất bại, chúng ta đều phải chết. Thế nên anh đã chuẩn bị tốt để chết cùng em chưa?"

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Mục Vũ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

Từng tiếng, vô cùng rõ ràng.

"Ừ."

Hắn tình nguyện cùng sống cùng chết với cô.

Thời Sênh híp mắt cười, "Còn phải chờ thêm đã, em vẫn chưa làm xong."

Sau này Mục Vũ mới biết tại sao ngày nào cô cũng mệt như thế, trận pháp này chẳng những phải bày mà còn phải khắc họa trận pháp, dưới mỗi cục đá không chỉ có một trận pháp mà là hàng trăm, hàng ngàn cái.

Chủ yếu là vì thế giới này không có linh khí, nếu không Thời Sênh cũng không cần phải khắc nhiều trận pháp như thế làm gì.

Bày trận pháp xong, Thời Sênh cũng không vội vã tiến hành ngay mà đưa Mục Vũ về nhà.

Cô cũng không chắc chắn có thể thành công được không, di nguyện của nguyên chủ cô cũng chưa hoàn thành.

Hơn nữa, cô muốn ở bên Mục Vũ thêm một thời gian nữa, ít nhất phải ngủ được với hắn đã.

Lỡ như mà chết, phải tới thế giới sau mới được ngủ cùng đấy.

Về tới nhà, Tuyết Đại và Giảo Đồng đều đã tới.

"Hai người đi đâu thế?" Tuyết Đại quan sát hai người từ trên xuống dưới, "Giảo Đồng nói mấy ngày rồi hai người chưa về nhà? Đi hưởng tuần trăng mật à?"

"Có việc gì?"

Tuyết Đại sờ sờ cánh mũi, nhìn Mục Vũ đi vào phòng ngủ, lúc này mới hỏi: "Gần đây cô vẫn ổn chứ?"

"Những người đó không đủ trình."

Tuyết Đại dựng ngón tay cái, "Khí phách."

"Sao cô không giải thích hả?" Tuyết Đại rất không hiểu nổi, chuyện vụ nổ không liên quan gì tới cô ấy, nhưng cô ấy lại chẳng giải thích, để mặc những người đó hiểu lầm mình.

Thời Sênh cười như không nhìn Tuyết Đại: "Giải thích thì sao tôi còn tìm được cớ xưng bá thế giới chứ?"

"Hả?" Xưng bá thế giới? Cô ta không nghe lầm chứ?

Thời gian sau đó, Tuyết Đại mới biết Thời Sênh nói câu kia không phải nói chơi, trong nhà bắt đầu xuất hiện những người kỳ quái.

Lúc Tuyết Đại phát hiện ra sự khác thường là do Giảo Đồng lỡ mồm.

Khi ấy, cô ta mới biết những người này căn bản không phải loài người mà là ác ma, bao gồm cả Thời Sênh và Giảo Đồng cũng đều là ác ma.

Lúc trước ở cuộc so tài, Tuyết Đại bị bắt nên không biết chuyện gì đã xảy ra, sau đó lại nằm viện, tin tức cô ta nghe được đều là Thời Sênh làm nổ trường học và nhiều khu vực khác.

Cũng có người nói ra chuyện Vị Tức là ác ma, nhưng Tuyết Đại lại nghĩ đó là do người ta tung tin vịt.

Giờ chính tai nghe thấy, Tuyết Đại không thể không thừa nhận, Thời Sênh quả thực là ác ma.

Đối với sự hiểu biết mới này, phản ứng của Tuyết Đại nằm ngoài dự kiến của Thời Sênh.

Cô ta lại yêu cầu Thời Sênh biến thân cho cô ta xem.

"Tôi nghe nói ác ma vương giả có sừng, cô có không?" Tuyết Đại đi vòng quanh Thời Sênh, "Vị Tức, cô biến thân cho tôi xem đi."

"Không có." Ác ma vương giả làm gì có sừng, có phải ác ma dưới địa ngục đâu chứ.

"Thật không có sao?"

"Không có."

"Vậy cô biến thân cho tôi xem bộ dáng nguyên bản của cô đi." Tiếp xúc gần gũi với ác ma, còn có cấp bậc Vương giả nên Tuyết Đại rất vui vẻ.

Thời Sênh từ chối.

"Không phải cô nói tôi có thể đưa ra một yêu cầu sao?" Tuyết Đại phồng má, "Giờ tôi liền yêu cầu, hãy biến thân cho tôi xem."

Thời Sênh: "..."

Nữ chính đại nhân sao chẳng có tí tiền đồ nào thế?

Một lời hứa của ông đây có thể đưa cô lên tận trời, thế mà cô lại dùng nó để yêu cầu ông biến thân.

Hiển nhiên nữ chính đại nhân kỳ diệu này rất không có tiền đồ, cô ta chỉ muốn nhìn Thời Sênh biến thân.

"Biến thân chẳng phải cũng thế này sao." Thời Sênh trợn trắng mắt, tinh trận sáu cánh xuất hiện dưới chân, tóc bắt đầu chuyển sang màu đỏ.

Màu đỏ nhuộm từ ngọn tóc lên đỉnh đầu, đến khi hoàn toàn biến thành một màu rừng rực như lửa cháy.

Màu đỏ cũng lập tức tràn ngập trong con ngươi.

Khuôn mặt đó thiếu vài phần trong trẻo, nhiều vài phần mị hoặc.

"Rầm!"

Tuyết Đại hoàn hồn, nhìn xung quanh theo bản năng, "Vị Tức đâu?"

Giảo Đồng lặng lẽ chỉ về phía cửa phòng, "Mục thiếu gia kéo vào trong phòng rồi."

Tuyết Đại há hốc miệng chỉ vào chính mình, lại chỉ cửa phòng, "Tôi... Còn chưa nhìn thấy rõ gì mà."

Cô ta đảo mắt, "Anh cũng là ác ma à? Giờ tôi không phân biệt nổi ác ma, sao lúc trước anh lại sợ tôi thế chứ hả?"

"Cô là tịnh ma sư." Ác ma trời sinh đã sợ tịnh ma sư, có gì sai đâu chứ.


Hắn chỉ là tiểu lâu la, nếu không phải lúc trước cô ta chỉ luôn chú ý tới chủ nhân thì có khi hắn đã bị phát hiện rồi ấy chứ.

"Anh biến thân tôi xem thử phát." Cô ta không dám đi gõ cửa, chỉ có thể đánh chủ ý lên người Giảo Đồng.

Giảo Đồng: "..."

...

Trong phòng.

Mục Vũ đè Thời Sênh xuống giường, nụ hôn hơi thô bạo xâm chiếm cô một cách lung tung.

Thời Sênh giật mình, hắn càng ép tới ác hơn.

"Mục Vũ?" Thời Sênh nghiêng đầu, "Anh làm sao thế?"

Đáy mắt Mục Vũ có một tia điên cuồng và si mê, hắn hôn lên mặt Thời Sênh: "Anh muốn em."

Thời Sênh: "..."

Wtf?

Không phải Mục Vũ bị người ta xuyên vào đấy chứ?

Mẹ nó!

Nụ hôn của Mục Vũ nóng cháy, ấm áp lại mang theo một chút điên cuồng khiến Thời Sênh không chống đỡ nổi.

Quần áo trên người cô không biết bị cởi ra từ lúc nào, hai chân cũng bị tách ra.

"A..." Thời Sênh há hốc miệng vì kinh ngạc, thân mình căng thẳng, trừng mắt nhìn người bên trên, tên này lại không hề có màn dạo đầu gì cả.

"Tiểu Tức, anh..." Mục Vũ cứng đờ người, không dám động đậy, có chút không biết phải làm như thế nào.

Thời Sênh: "..."

Ai bảo anh cứ thế tiến vào hả? Mẹ cái đồ ngu này!

Thời Sênh thề, đây là lần lên giường khiến cô cực kỳ khó quên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info