ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1301-1305

LittleZiZi14

1301

Thời Sênh đi vào trong trường, quan sát xung quanh.

Người biết nguyên chủ cũng không ít, hơn nữa những người này dường như không biết chuyện đánh nhau ngày đó. Rốt cuộc bọn họ chỉ nhìn cô chứ không có biểu tình như nhìn thấy ác ma.

Ngôi trường này rất lớn, Thời Sênh đi tới đi lui, cuối cùng đi tới sân thể dục mà cô ném nổ lung tung ngày đó.

Toàn bộ sân thể dục đều là những cái hố, trong đó vẫn còn lôi điện chưa tan hết.

Bốn phía đã chăng dây cảnh giới, có người mặc quần áo phòng hộ đang ở bên cạnh đo đo đạc đạc gì đó.

Thời Sênh đi về phía đám người bên đó, âm thanh thảo luận dần rõ ràng hơn.

"... Các anh nói xem cái này tạo ra thế nào vậy? Trong hố vẫn còn lôi điện, ba ngày rồi chưa tan hết, không biết có liên quan gì tới ác ma không nữa?"

"Bên phía Hội Học sinh không có tin tức gì sao?"

"Không thấy những người đó còn đang đo đạc ư? Chứng tỏ bọn họ cũng chẳng biết đây là gì, Hội Học sinh blablabla..."

Những câu thảo luận này chẳng có cơ sở thực tế nào mà toàn là phỏng đoán. Thời Sênh đứng trong chốc lát rồi rời khỏi sân thể dục.

Bên cạnh sân thể dục có một hàng cây nhỏ, Thời Sênh đi theo hàng cây đó.

Các màu tóc lúc ẩn lúc hiện trước mặt cô, đôi mắt đều sắp thành bảy sắc cầu vồng mất rồi.

Một người chỉ có thể triệu hồi một sử ma một lần, mà sau khi sử ma được gọi ra thì chỉ có thể đi theo sinh hoạt bên cạnh chủ nhân của mình.

Nhóm người này vẫn là học sinh, vì cần phải có sự chiến đấu ăn ý với đồng đội trong tương lai nên trường học đặc biệt cho phép sử ma cũng có thể đi học.

"Mục thiếu, Mục Vũ tới học rồi. Vậy mà hắn còn dám tới, lá gan cũng lớn thật."

"Ở đâu?"

"Về ký túc xá rồi. Mục thiếu, vì sao chúng ta không nói cho trường học biết chuyện này? Nếu trường học biết hắn khế ước với ác ma thì nhất định sẽ giao cho Mục gia xử tử hắn."

"Mày thì biết cái gì, đi, chúng ta đi thăm hắn."

Thời Sênh nhìn về phía một thiếu niên được đám người vây quanh đang rời đi.

Đây chính là nam chính của thế giới này, Mục Dạ.

Đám người đang vây quanh hắn chính là tiểu đệ mà hắn thu phục được.

Giả thiết của Mục Dạ rất vĩ đại, là tịnh ma sư trẻ tuổi lợi hại nhất của Mục gia, được sủng ái, địa vị ở Mục gia cũng cao hơn không biết bao nhiêu lần so với vị thiếu gia dòng chính không được sủng ái Mục Vũ.

Sau khi đoạt được sử ma của Mục Vũ thì thực lực hắn càng tiến cao hơn, ở Mục gia cũng càng được sủng ái hơn.

Thời Sênh đứng tại chỗ nhìn đám người biến mất nơi cuối con đường.

Thực ra, Thời Sênh nghĩ Mục Dạ cũng không có gì sai, rốt cuộc hắn là một kẻ nghịch tập. Nhưng mà giờ cô đã xuyên vào Vị Tức, dù Mục Dạ có sai hay không thì hắn cũng là kẻ địch của cô rồi.

Là một người chơi đủ tư cách, phải biết rõ ràng nhiệm vụ và mục đích của mình là gì.

Mục Dạ đi tìm búp bê sứ gây chuyện, Thời Sênh nghĩ một chút rồi cũng đi theo.

Chủ nhân rác rưởi kia của cô mà bị Mục Dạ giết chết thì mặt mũi người chơi lâu năm của cô có thể vứt đi đâu được?

...

Ký túc xá.

Trường học lắm tiền nhiều của, dù học sinh có ở lại trường hay không thì cũng sẽ có một giường ngủ trong ký túc.

Phòng của búp bê sứ ở tầng ba. Thời Sênh vừa bước lên lầu hai đã nghe thấy âm thanh cãi cọ, ồn ào, có người gọi tên búp bê sứ, các âm thanh trào phúng cực kỳ chói tai.

Cửa thang lầu bị người ta ngăn lại, Thời Sênh không nhìn thấy tình hình bên kia, chỉ có thể lên tiếng để người đằng trước nhường đường, "Phiền toái tránh đường."

"Mày con mẹ nó là ai..." Người phía trước quay đầu, câu chửi trong miệng còn chưa phun ra hết thì đã nuốt trở vào, im lặng nhích người sang bên, còn thuận tay kéo người đằng trước ra.

Vị Tức rất nổi tiếng ở trường học, còn rất lợi hại nữa, từ sau khi búp bê sứ khế ước với cô, chỉ cần cô có mặt thì dám người tới gây sự đều chạy mất dép.

"Sao tóc cô ta lại thành màu đen?"

"Không biết... Cô ta tới kìa..."

Thời Sênh đi tới gần vòng chiến đấu trong ánh mắt nhìn chăm chú của vô số người.

Đám đàn em của Mục Dạ vây ở vòng ngoài cùng, tư thái rõ ràng là đang xem diễn, người ra tay chắc chắn không phải chúng.

Ánh mắt Mục Dạ quét qua đám người, trong con ngươi hiện lên một tia kinh diễm.

Vị Tức trước kia đẹp gợi cảm, một ánh mắt tùy ý cũng có thể làm người khuynh đảo.

Nhưng Vị Tức bây giờ... vẫn đẹp như thế, đẹp tới kiêu ngạo, tôn quý, thế nhưng mọi gợi cảm dụ dỗ đã bị cô thu liễm lại hết.

Khí tràng vốn có của vương giả, bễ nghễ thiên hạ làm người ta không dám khinh nhờn.

Đến tận khi Thời Sênh tới gần, Mục Dạ mới nhanh chóng thu liễm lại vẻ kinh diễm, thân thể không tự chủ được cứng đờ, nhìn cô hơi đề phòng.

Tầm mắt Thời Sênh đảo qua mặt hắn, dừng ở cửa ký túc đang bị bọn chúng vây lại.

Búp bê sứ đứng ở cạnh cửa, cúi đầu nhìn mặt đất, trên mặt đất là một mảnh hỗn độn, có nam sinh ở bên trong không ngừng ném đồ ra ngoài.

Người trong phòng dường như nhìn thấy Thời Sênh nên động tác ném đồ cũng dừng lại.

Trường hợp này liền dừng lại ở hình ảnh quỷ dị như thế.

Mọi người cho rằng Thời Sênh sẽ giúp búp bê sứ lấy lại công đạo, ai biết cô chỉ đứng nhìn, cũng không có ý sẽ ra tay, ngay cả biểu tình cũng không hề biến hóa.

Trường hợp càng thêm quỷ dị hơn.

Thời Sênh chờ nửa ngày, nhóm người này cũng như bị ấn tạm dừng nửa ngày, cô không khỏi nhướng mày hỏi, "Sao không tiếp tục đi?"

Đồ vật trong tay nam sinh rơi bịch xuống đất, âm thanh đó vang lên trong phòng như ném thẳng vào trái tim mỗi người.

"Tôi... Là nó, là nó ra tay trước." Nam sinh hoảng hốt giải thích.

Búp bê sứ ngẩng đầu nhìn nam sinh, đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia trào phúng, tốc độ nhanh tới mức không ai bắt giữ được.

Thời Sênh tỏ vẻ chính mình đã biết, "Anh ta ra tay trước thì anh đánh lại đi chứ?"

Nam sinh: "..."

Chuyện gì thế này?

Không khí lại chìm trong vẻ ngượng ngùng một lần nữa.

Nam sinh nhìn Mục Dạ, đột nhiên tông cửa xông ra ngoài, trốn trong đám người, "Vị Tức, cô đừng nghĩ mình lợi hại là có thể ỷ thế hiếp người. Cô dám ra tay trong trường học, trường học sẽ đá cô ra ngoài ngay."

Trường học rất khoan dung với con người nhưng lại không hề khoan dung với sử ma. Nếu sử ma ra tay quá ba lần thì sẽ bị trường học đá ra ngoài.

Vị Tức đã bị cảnh cáo hai lần, thêm một lần này nữa là sẽ bị đuổi khỏi trường.


Thời Sênh cười nhạo một tiếng, "Tôi ỷ thế hiếp người sao? Ỷ thế ai?"

Nam sinh nghẹn họng.

Mục Vũ là một chủ nhân luôn chịu bắt nạt ở trường, quả thực chẳng có thế gì để mà dựa cả.

"Vị Tức." Mục Dạ tiến lên hai bước, thiếu niên anh tuấn và cao lớn, trong ánh mắt còn có vài phần cuồng nhiệt, "Mục Vũ, tôi có chuyện muốn nói với anh, nếu không đổi nơi nói chuyện đi?"

"Có gì mà nói?" Thời Sênh trợn mắt, "Không đi."

Nam chính hẹn, ngu ngốc mới đi.

Búp bê sứ cúi đầu không hé răng.

Trước kia Vị Tức luôn nói thay búp bê sứ, giờ Thời Sênh đã tới, tất nhiên chẳng ai thèm đi lý giải xem rốt cuộc Mục Vũ có ý tức gì.

Không khí ngượng ngùng x1.

Sắc mặt Mục Dạ thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm Thời Sênh, "Về Trịnh Vĩ."

Thời Sênh không thèm chớp mắt lấy một cái, "Không quen."

Trịnh Vĩ, Trương Vĩ, Triệu Vĩ gì đó, bản cô nương quen sao?

Mục Dạ ra hiệu cho người bên cạnh, đám đàn em lập tức xua đám người đang vây xem đi. Đám người tản đi rồi, Mục Dạ mới hạ giọng, "Vị Tức, cô muốn bại lộ thân phận sao?"

Thời Sênh cười như không cười nhìn Mục Dạ, đôi con ngươi bình tĩnh in ảnh ngược của hắn. "Anh giúp tôi giấu giếm thân phận là muốn lấy từ trên người tôi thứ gì thế?"

Vì sao Mục Dạ không công khai thân phận ác ma của cô?

Chắc chắn là có âm mưu!

Luôn có bọn ngu ngốc muốn hại bản cô nương, sợ quá đi mất!

1302

Mục Dạ không trả lời câu này mà nhìn về phía búp bê sứ, "Cho anh thời gian một ngày, anh nghĩ cho kỹ."

Thời Sênh nhún vai, vẻ mặt không sao cả, "Thích nói thì cứ nói, tôi sợ chắc."

Mục Dạ nhíu mày, "Thực lực của cô bây giờ có thể đối đầu với cả trường học sao? Vị Tức, cô đừng có vênh váo nữa."

Thời Sênh kiêu ngạo cười khẽ, "Là kẻ địch của cả thế giới này cũng chẳng là gì, đừng nói một cái trường học cỏn con."

Một trường học thì có là cái rắm gì.

Người như bản cô nương tùy thời có thể hủy diệt thế giới, à không không, có thể cứu vớt thế giới, sao có thể bị làm khó bởi một cái trường học chứ.

Con ngươi Thời Sênh hơi đảo, hay là cứ đánh nam chính một trận trước đi đã nhỉ?

Ừm...

Ý tưởng này hay đấy!

Mục Dạ vừa định nói tiếp thì có một luồng gió đánh úp lại. Mục Dạ kinh hãi, nhanh chóng tránh đi, nhưng ánh sáng sắc lạnh đã rót xuống ngay bên cạnh.

Hắn còn chưa kịp thấy rõ thứ kia là gì thì nó đã xoay ngang rồi chém lại, trong không gian vang lên những tiếng rin rít.

Dưới chân Mục Dạ xuất hiện tinh trận năm cánh, thân mình hắn được ánh sáng của tinh trận che lấp, thiết kiếm chém vào hư không.

Thứ này khả năng không thích nói chuyện với thiết kiếm, bát tự không hợp, không dễ chém như thế.

Nhưng cũng không phải không chém được.

Thời Sênh cầm lấy thiết kiếm, chém xuống tinh trận năm cánh dưới chân Mục Dạ. Thiết kiếm chém ra kiếm khí gào thét trong hành lang nhỏ hẹp, trong gió như có vô số lưỡi dao sắc bén khiến cho trên những bức tường lưu lại đầy vết cắt.

Mục Dạ kinh hãi, sao cô ta lại có lực lượng kinh khủng thế này?

Tường bị gió quét qua, toàn bộ hành lang đều chìm trong bụi mù, chẳng ai nhìn thấy rõ tình huống bên trong thế nào.

Rầm...

"Bịch!"

Trong phòng vang lên tiếng cửa kính vỡ vụn, sau đó một thân ảnh bay ra, nện xuống đất.

Người bên dưới đều sững sờ, trợn mắt há mồm nhìn người đang ngã trên đống tủy tinh vỡ vụn.

Da thịt Mục Dạ như bị dao nhỏ cắt qua, hắn che ngực, khiếp sợ nhìn lên phía lầu ba.

Thời Sênh chống cửa sổ, cười khẽ, "Tôi muốn thu thập anh chỉ là chuyện trong một giây. Mục Dạ, an phận chút cho tôi, nói không chừng tôi còn để anh sống lâu thêm một chút đấy."

Nếu không phải ngươi có vòng sáng bảo vệ thì bản cô nương sẽ giết chết ngươi ngay lập tức.

Mọi người: "..."

Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!

Quá kiêu ngạo rồi!

Đây là Mục thiếu đấy, lại dám nói như thế với Mục thiếu, không muốn sống nữa sao?

Lúc này, trong đầu óc của Mục Dạ chỉ ngập tràn mấy chữ "không thể nào". Sao trong trường hợp Mục Vũ bị thương nặng như thế mà cô ta vẫn có thực lực kinh khủng như vậy chứ?

Thân ảnh Thời Sênh biến mất ở cửa sổ lầu ba.

Người đeo huy hiệu Hội học sinh nhanh chóng chạy tới, bọn họ nâng Mục Dạ lên, "Mục thiếu, nghe nói có sử ma tấn công cậu?"

Mục Dạ được đàn em nâng lên, còn chưa chờ hắn mở miệng thì gã đàn em đã căm giận đáp, "Là Vị Tức."

Người của Hội Học sinh nhíu mày, "Mục thiếu tới phòng y tế xem sao trước đi, bên này chúng tôi sẽ xử lý."

Mục Dạ nhìn về phía lầu ba rồi trầm mặt nói, "Đi."

...

Người của Hội Học sinh lên tới lầu ba, nhìn thấy những vết cắt kỳ quái trên tường thì đều nhìn nhau mấy lần rồi cẩn thận tiến lên.

Tới ký túc xá của Mục Vũ, cửa phòng mở ra, nhưng bên trong lại chỉ có mình hắn. Hắn đang dọn dẹp giường của mình, tóc bạc rũ xuống chặn mất tầm mắt của hắn, dường như không để ý tới bọn họ.

"Mục Vũ." Người của Hội Học sinh gọi một tiếng, biểu tình trên mặt toàn là chán ghét.

Động tác của Mục Vũ không dừng lại, tiếp tục gấp chăn.

Người của Hội Học sinh đã quen với tính cách này của Mục Vũ, lại hỏi, "Mục Vũ, sử ma của cậu đâu?"

Mục Vũ duỗi tay chỉ ra ngoài.

Đi rồi?

"Mục Vũ, sử ma của cậu đã đánh người ba lần, cậu theo chúng tôi tới Hội Học sinh xử lý một chút."

Mục Vũ hơi dừng lại, ngẩng đầu, tóc bạc tản ra làm cho gương mặt tinh xảo của hắn lộ rõ.

Tuy rằng là quái vật nhưng bọn hắn không thể không thừa nhận, Mục Vũ thật sự rất đẹp, ngay cả Mục Dạ cũng thua xa.

Mục Vũ buông đồ trong tay ra, nhấc đi chân về phía bọn họ, duỗi tay chỉ ra ngoài.

Người của Hội Học sinh nghĩ hắn muốn đi cùng mình nên ra khỏi phòng luôn, ai ngờ vừa mới bước ra thì cửa phòng đã đóng sầm lại.

Người của Hội học sinh, "..."

"Mục Vũ." Một thành viên của Hội đá thẳng lên cửa, "Mở cửa, mày cho rằng mày là ai hả? Vị Tức năm lần bảy lượt đánh người, mày thân là chủ nhân của nó, mày cũng phải có trách nhiệm."

"Mày cho rằng đánh Mục thiếu rồi thì có thể an ổn ở lại trường này sao? Dù mày có là người của Mục gia thì cũng đừng tưởng được yên."

"Mục Vũ, mở cửa! Đừng có cmn giả chết!"

"Mục Vũ, mày là đồ quái vật, nhìn thấy mày là bọn tao đã ghê tởm rồi. Mẹ kiếp, mày mở cửa ra ngay... Còn không mở, bọn tao sẽ phá cửa đấy."

Người của Hội Học sinh đập cửa ầm ầm.

Mục Vũ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, gương mặt không có biểu tình gì, con ngươi không ngừng hiện lên ánh sáng màu lam, tựa như nó muốn cắn nuốt bóng đêm để được nhìn thấy ánh sáng.

Quái vật...

Chỉ vì đầu tóc hắn màu bạc mà bọn họ đặt cho hắn danh hiệu như thế.

Quái vật của Mục gia.

"Khụ khụ..." Mục Vũ đột ngột túm lấy ngực ho khan một trận, sắc mặt tái nhợt chỉ trong giây lát.

...

Thời Sênh đang đi thì người đột nhiên lảo đảo, biểu tình nhăn nhó. Cô che ngực, nhe răng nhếch miệng để không khí tiến vào trong phổi.

Chủ nhân rác rưởi kia lại đang làm gì rồi?

Một trận choáng váng ập tới, Thời Sênh cảm thấy mình có thể té xỉu bất cứ lúc nào.

Thời Sênh cắn đầu lưỡi, đau đớn làm cho cô đỡ thấy choáng váng hơn, mất một hồi lâu mới không có cảm giác khó chịu như thế nữa.

Mẹ!

Cái giả thiết rác rưởi này.

Thời Sênh đứng tại chỗ mắng chửi một hồi rồi mới căm giận quay về.

Bên ngoài ký túc xá đã dọn dẹp sạch sẽ, người tụ tập cũng không còn. Nếu không phải cửa kính bị vỡ vẫn chưa được thay thì nơi này giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thời Sênh lên lầu, không tìm thấy Mục Vũ đâu, cửa phòng của hắn bị phá tan, trong phòng lộn xộn, trong không khí còn có mùi máu tươi nhàn nhạt.

Thời Sênh đá đống đồ vật trên mặt đất, trên đất cũng có máu vào dấu vết kéo lê, vết máu đó kéo dài ra tận ngoài cửa phòng.

Thời Sênh: "..."

Cô ra khỏi ký túc xá, túm một người ở ngoài hiên, "Búp bê sứ đâu?"

Người nọ nhìn rõ mặt Thời Sênh thì sợ hãi hét lên một tiếng.

Giờ Thời Sênh đang rất khó chịu nên kéo cổ áo hắn, hung tợn quát: "Kêu cái rắm, ông hỏi thì mau trả lời đi!"

Người nọ run rẩy, "Cô... Cô... cô hỏi ai?"

"Búp bê sứ."

Vẻ mặt người nọ đần ra, búp bê sứ là ai?

"Mục Vũ."

"Hắn hả... hắn... hắn bị người của Hội Học sinh mang đi rồi."

Thời Sênh đẩy hắn ra, nhanh chóng xuống lầu. Người nọ sợ tới mức chân mềm nhũn, đỡ tường, miễn cưỡng đứng vững, hù chết hắn rồi!

Nhưng mà hắn còn chưa kịp thở ra một hơi thì trước mắt đã lại tối sầm.

Trên đỉnh đầu vang lên âm thanh đáng sợ kia, "Hội Học sinh ở nơi nào?"

1303

Hội học sinh ở tầng cao nhất của một khu nhà dạy học. Thời Sênh ngửa đầu nhìn biển hiệu đề ba chữ "Hội Học Sinh" treo ở chỗ cao nhất, khóe miệng nhếch lên.

Bọn họ giết Mục Vũ rồi thì tốt, nhưng không giết chết hắn mà lại luôn tra tấn hắn thì không được rồi.

Mẹ kiếp, không biết là cô cũng sẽ khó chịu sao?

[Ký chủ, cô mà còn không đi cứu hắn nữa là có khi cô cũng treo luôn đấy.]

Thời Sênh: "..."

Nhị Cẩu Tử, sao mi không làm đi hả?

[Ký chủ không làm thì tôi sẽ không làm.] Hệ thống nghiêm trang trả lời.

Thời Sênh chống nạnh, Nhị Cẩu Tử, mi nói rõ ràng xem, ông làm lúc nào hả?

[Hiện giờ.]

Thời Sênh: "..."

Làm tốt lắm Nhị Cẩu Tử, món nợ này mi cứ nhớ kỹ cho ông.

[...] Đáng sợ, tại sao bắt tôi phải nhớ, cô tự nhớ không được sao? Tại sao tôi phải tự mình nhớ món nợ của mình chứ?

Hệ thống cảm thấy giờ offline là an toàn nhất.

Thời Sênh khinh thường Nhị Cẩu Tử vài giây rồi lại ngẩng đầu nhìn ba chữ "Hội Học Sinh" trên biển hiệu.

Học sinh đi qua đều chỉ chỉ trỏ trỏ Thời Sênh, thảo luận sự tích vừa rồi cô đánh Mục Dạ.

Cô móc thiết kiếm ra, chỉ huy nó, "Chém rơi cái bảng hiệu kia xuống cho ta."

Thiết kiếm: "..." Chủ nhân, cô có thể để tôi làm chuyện gì lớn lao hơn được không?

"Có đi không?" Mi càng lúc càng nói những chuyện vô nghĩa.

"Oong!" Đi.

Rốt cuộc thì nó cũng từng phá phòng, đập trứng, đào đất, đánh rơi một cái biển hiệu thì có tính là gì, nó đều đã quen rồi, quen rồi.

Thiết kiếm xoay vòng trên không trung sau đó lập tức chém rụng ba chữ Hội Học Sinh treo trên tòa nhà.

Biển hiệu nện xuống đất tạo ra âm thanh cực kỳ vang dội, không ít người đều mở cửa sổ ngó ra ngoài.

Nhìn thấy bên dưới là biển hiệu của Hội Học Sinh, ai nấy đều tỏ vẻ quỷ dị.

Mà những học sinh thấy toàn bộ quá trình đều đã đứng ở một nơi rất xa, Vị Tức này bị điên rồi à?

Cũng dám khiêu khích Hội Học sinh.

"Aizz, vừa rồi các cậu có nhìn thấy thanh kiếm trên tay cô ta không, không có tinh đồ mà vẫn sử dụng được đấy."

Con người gọi tinh trận năm cánh là tinh đồ.

Dù là con người hay vũ khí, sử ma hay ác ma thì khi sử dụng năng lực thì đều sẽ xuất hiện tinh đồ.

"Hình như thế..." Người bên cạnh giờ mới phản ứng lại được.

"Đó là vũ khí gì thế? Sao không có tinh đồ mà vẫn dùng được, chưa nghe nói có thứ vũ khí như vậy bao giờ. Các cậu đã từng nghe nói chưa?"

Mọi người đều lắc đầu, chưa từng nghe nói sử dụng vũ khí mà không cần tinh đồ.

Thiết kiếm từ trên bay xuống, lơ lửng trước mặt Thời Sênh.

Thời Sênh giơ tay ra cầm lấy, chống mũi kiếm xuống đất một chút để đỡ lấy thân mình, đứng như lão đại chờ người của Hội Học sinh xuống dưới yết kiến.

Đại khái, chỉ nửa phút sau, người đầu tiên mang theo huy chương của Hội Học sinh xuất hiện ở cửa tòa nhà, sau đó là người thứ hai, thứ ba...

Bọn họ nhanh chóng vây lấy Thời Sênh, "Vị Tức, cô còn dám tới cửa khiêu khích sao?"

Thời Sênh ngẩng đầu, nở nụ cười đầy ác liệt: "Khiêu khích ư? Ừm... nếu các người cảm thấy nói như thế có thể làm mình dễ chịu một chút thì cứ coi như đây là khiêu khích đi."

Rõ ràng ông đây tới đập phá.

Người của Hội Học sinh đều biến sắc, một nam sinh có vóc dáng cao lớn đứng ra, vẻ mặt đầy tức giận, "Vị Tức, cô đả thương người ba lần, đi theo chúng tôi tiếp nhận xử phạt."

Ánh mắt Thời Sênh tràn đầy kiêu ngạo: "Tôi là người mà anh có thể xử phạt sao? Trên thế giới này, còn chưa có người nào có tư cách xử phạt được tôi."

Mọi người: "..." Sao lời thoại tâm thần như thế mà cô ta lại có thể nói kiêu ngạo vậy được nhỉ? Còn rất nghiêm túc nữa...

Nam sinh cao lớn quát lên, "Đây là quy củ, cô ở trường học thì phải tuân thủ quy củ của trường học."

Thời Sênh cười lạnh, "Quy củ là do người định ra, quy củ là chết, người là sống, hay là đổi người tới định lại quy củ được không?"

Mọi người: "..." Lời này là muốn tạo phản đúng không?

Nữ sinh bên cạnh nam sinh cao lớn nói với giọng nũng nịu, "Đừng nói vô nghĩa nữa, bắt cô ta lại. Lần này xem cô ta còn giảo biện thế nào."

Có lẽ địa vị của nữ sinh này trong Hội Học sinh không thấp, cô ta vừa lên tiếng thì tinh đồ đã lập tức xuất hiện dưới chân những người khác, đủ loại màu sắc đẹp mắt.

Đương nhiên, nếu họ không đằng đằng sát khí như bây giờ.

Tịnh ma sư và ác ma là kẻ địch trời sinh. Thời Sênh dù không sợ tịnh ma sư nhưng bản năng của thân thể vẫn là không thích những lực lượng này.

Trong cơ thể đang không ngừng kêu gào phải phá hủy chúng.

Thời Sênh nắm chặt thiết kiếm, khi người đầu tiên ở bên kia vừa động thì cô liền ra tay.

Đánh nhau ư, ai giành chủ động trước thì cơ hội thắng lại càng lớn hơn.

Không phải kẻ nào ở thế hạ phong cũng có may mắn và thực lực lật ngược tình thế.

Cho nên tiên hạ thủ vi cường là quyết sách cực kỳ đúng đắn.

Thời Sênh xách thiết kiếm chẻ đôi đội ngũ đó ra. Cô phát hiện những người này yếu hơn Mục Dạ rất nhiều. Bọn chúng phải đọc chú ngữ mới có thể sử dụng được chiêu thức mà Mục Dạ gần như ra trong nháy mắt.

Cô có thể đập cho Mục Dạ thành dáng vẻ kia, chẳng lẽ bản cô nương còn không trị được nhóm người này sao?

Người của Hội Học sinh không ngừng bị Thời Sênh đánh bay, ngã trên mặt đất không ngừng kêu rên.

"Dùng khóa tứ phương vây khốn cô ta..." Nữ sinh ở bên ngoài kêu to.

Mọi người nghe cô ta chỉ huy như thế thì từ trong tinh đồ dưới chân có xiềng xích phụt lên, xiềng xích không ngừng bay vào trong không trung, đan xen với xiềng xích của những người khác nữa.

Thời Sênh ngửa đầu nhìn xiềng xích đã hình thành được nửa vòng tròn vây khốn cô.

Xiềng xích trong không trung không ngừng siết lại.

"A..." Trong miệng Thời Sênh phát ra một đơn âm tiết.


Mọi người nhìn nửa vòng tròn đang bị xiềng xích bao vây lại, nhỏ giọng dò hỏi người bên cạnh, "Khóa được chưa?"

"Chắc là rồi. Cô ta cũng chỉ là sử ma, quái vật kia không ở bên người cô ta, lực lượng hẳn cũng không có nhiều lắm..."

"Nhưng mà vừa rồi cô ta đã đả thương nhiều người của Hội Học sinh như thế."

"Khóa Tứ phương này chính là tuyệt chiêu của Hội Học sinh, sao lại không vây được... Mẹ kiếp!" Người nọ còn chưa nói xong câu kia thì đã thay đổi âm điệu, dường như đã nhìn thấy một hình ảnh không thể nào tưởng tượng được.

Mọi người lập tức nhìn về phía bên kia.

Chỉ thấy xiềng xích bên đó đã hóa thành những đốm sáng đần tán loạn trong không khí.

Thời gian như bị một bàn tay túm lại, hết thảy đều trở nên chậm rãi vô cùng.

Giây tiếp theo, thời gian lại khôi phục bình thường. Dòng khí từ bên kia khuếch tán lại, xốc bay người của Hội Học sinh, thổi quét cây cối xung quanh. Lá cây bị cuồng phong cuốn lên không trung rồi nổ tung như pháo hoa giữa bầu trời rồi ào ào rơi xuống.

Hết thảy đều xảy ra quá nhanh, mọi người còn chưa nhìn rõ thì trước mắt đã bị lá cây rơi xuống che hết tầm nhìn.

Lá cây tung bay, thiếu nữ chống thiết kiếm cười đến xán lạn, nhưng nụ cười không vào sâu trong đáy mắt làm cho người ta có cảm giác âm trầm.

"Còn muốn đánh không?"

Nam sinh cao lớn và nữ sinh kia cũng bị thổi bay, lúc này đang chật vật bò dậy từ mặt đất, vẻ mặt đầy kinh hãi nhìn cô, "Vị Tức, cô..."

Thực lực của cô ta sao lại mạnh như thế?

Sao có thể?

Chỉ khi có chủ nhân ở bên người, sử ma mới phát huy được toàn bộ thực lực, nhưng Mục Vũ không ở đây, sao cô ta có thể làm được?

Thời Sênh liếc nhìn nam sinh cao lớn vẫn đang không ngừng khiếp sợ, "Không đánh nữa thì giao Mục Vũ ra đây."

Nam sinh cao lớn lặng lẽ đút tay vào túi quần, phát ra tín hiệu cầu cứu trường học, sau đó trả lời Thời Sênh để kéo dài thời gian, "Mục Vũ có ý đồ tấn công thành viên của Hội Học sinh, yêu cầu cấm bế, đến giờ thì sẽ khắc được thả về."

1304

Nam sinh cao lớn vừa nói xong thì người đối diện lại bắt đầu vung kiếm, lá cây trên không trung theo sự chuyển động của thiết kiếm mà quét về phía bọn họ, hoàn toàn ngăn trở hết tầm mắt.

Thời Sênh cười lạnh một tiếng, đi vòng qua bọn họ, bước lên lầu.

Dựa vào quan hệ đặc thù của khế ước, Thời Sênh tìm được căn phòng đang nhốt Mục Vũ.

Trong phòng rất tối, Thời Sênh vừa bước vào đã ngửi được mùi máu tươi rất nồng.

Cô duỗi tay ấn công tắc điện, căn phòng lập tức sáng lên, trong phòng cũng chẳng có cảnh máu me nào, thậm chí cũng không thấy người.

Căn phòng này không có bất kỳ vật che đậy nào, liếc mắt là có thể quan sát hết toàn bộ.

Vừa rôi cô có cảm giác hắn ở đây... nhưng sao lại không thấy tăm hơi rồi?

Thời Sênh lại lần nữa cảm nhận lại, phát hiện đúng là búp bê sứ đang ở đây thật.

Thời Sênh: "..."

Cô đi vào phòng, quét mắt một vòng, cuối cùng nhìn xuống mặt đất.

Nơi đó có dấu vết một vòng tròn, lúc này đang từ từ biến mất, đó là máu...

***

Người của Hội Học sinh tìm tới thầy cô trong trường, lúc này bọn họ đang vây quanh ở bên dưới, nhưng mà chờ bọn họ đi lên thì phát hiện ra không có một bóng người nào cả.

Mục Vũ và Vị Tức đều không thấy.

"Người đâu rồi?"

"Không thấy cô ta xuống dưới, cô ta đưa Mục Vũ đi bằng cách nào?"

"Thầy giáo, Vị Tức và Mục Vũ làm xằng làm bậy ở trường học như thế, lúc trước Vị Tức còn đánh Mục Dạ nữa, chúng ta có cần thông báo cho Mục gia không?"

Mấy thầy giáo đứng ở phía trước nghe người của Hội Học sinh báo cáo thì chau mày, một hồi lâu mới nói, "Báo cho Mục gia."

"Vâng."

...

Thời Sênh quay lại Phố Thiên Đường, đẩy cửa vào liền nhìn thấy búp bê sứ nằm trên mặt đất không rõ sống chết, trên tay có một vết thương rất dài, máu đang từ đó chảy ra, trên mặt đất cũng có một vũng máu.

Thời Sênh tới gần hắn, người trên mặt đất đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, đôi con ngươi đã chuyển sang màu xanh thẳm, tử khí nặng nền xen lẫn sự đề phòng, còn có một tia hung ác.

Sau khi nhìn thấy rõ người tới, hắn lại gục đầu xuống.

Thời Sênh nhìn chằm chằm cổ tay của hắn, nhìn vết máu chảy ra.

Máu như hội tụ thành dòng suối nhỏ trong mắt cô, chảy róc rách không ngừng.

Mãi lâu sau, cô mới đứng lên đi vào phòng ngủ, lục trong đống bừa bộn ra một cái hòm thuốc, kéo hắn lên sofa rồi băng bó lại vết thương một cách thuần thục.

Đến tận khi Thời Sênh băng bó vết thương xong, búp bê sứ mới mở mắt ra, "Không phải cô muốn tôi chết sao?"

"Giờ không muốn nữa rồi." Thời Sênh ném thuốc vào lại trong hộp.

Búp bê sứ nhìn cô với vẻ kỳ quái, thu tay về, xoay người, đưa lưng về phía Thời Sênh.

Thời Sênh nhìn chằm chằm lưng hắn một lát sau đó dùng chân đá bay cái hòm thuốc, mặt mũi âm trầm rời đi.

[Nhiệm vụ ẩn giấu: Ông vua không ngai. Mục tiêu nhiệm vụ: Mục Vũ. Mục đích của nhiệm vụ: Ý trên mặt chữ, mời Ký chủ tự lý giải.]

Thời Sênh đứng ở ngoài cửa cười lạnh.

Hệ thống run bần bật.

[Ký chủ, cô bình tĩnh một chút, lúc trước tôi đã muốn phát nhiệm vụ cho cô rồi nhưng lúc đó cô chỉ một lòng một dạ muốn giết chết hắn.] Nên nó còn biện pháp nào nữa đâu?

Thời Sênh im lặng, thu lại vẻ lạnh lẽo trên mặt, đi xuống lầu.

Ở dưới lầu gặp được ác ma cấp D lần trước, cô giữ hắn lại, "Chăm sóc tốt cho người bên trên."

Ác ma cấp D liên tục gật đầu.

Thời Sênh thả nó ra, tiếp tục đi ra ngoài.

[Ký chủ, sao cô phát hiện ra được?] Hệ thống không nhịn được hỏi.

Thời Sênh không thèm trả lời Hệ thống, lập tức chặn nó luôn.

Sao phát hiện ra ư...

Cô duỗi tay sờ lên chỗ trái tim, là máu, máu đã cho cô loại trực giác này.

...

Mục Vũ nằm trên sofa rất lâu, hắn nhìn chằm chằm ác ma cấp D đứng ở cạnh cửa, con ngươi hơi chuyển động.

"Cậu... có đói bụng không?" Ác ma cấp D bị hắn nhìn chằm chằm cả buổi nên cả người đều ngứa ngáy, đây là chủ nhân của Vương, sao hắn dám nói gì chứ.

Mục Vũ nhấp môi dưới, đầu ngón tay điểm trong không khí hai ba cái, một tinh trận năm cánh xuất hiện, trên đó hiện ra ba chữ.

Cô ấy đâu?

Ác ma cấp D động não một lúc mới hiểu Mục Vũ đang nhắc tới ai.

"Vương rời đi rồi, đi đâu thì tôi không biết."

Mục Vũ phất tay, tinh đồ biến mất, hắn lại xoay người, đưa lưng về phía ác ma cấp D.

Ác ma cấp D: "..."

Đến tận nửa đêm Thời Sênh mới quay về. Ác ma cấp D đợi ở bên ngoài, thấy cô về liền lập tức đứng lên, "Vương."

Thời Sênh ném hai người xuống đất, "Hắn sao rồi?"

Ác ma cấp D nhanh chóng liếc mắt nhìn hai người kia, là tịnh ma sư...

Hắn vội vàng thu lại tầm mắt, cung kính trả lời, "Không ăn gì, cũng không tỉnh lại."

Thời Sênh duỗi tay đẩy cửa, "Dẫn bọn hắn vào."

"Vâng." Ác ma cấp D kéo hai người kia vào theo Thời Sênh.

So với lúc cô đi, căn phòng này chẳng có gì thay đổi, hòm thuốc vẫn còn rơi tan tác trên mặt đất bên cạnh sofa, Mục Vũ vẫn đưa lưng về phía cô.

Thời Sênh tiến lên kiểm tra tay hắn, Mục Vũ tùy ý để cô xem xét.

Thời Sênh lật người hắn lại, nghiêng người để hắn nhìn hai kẻ đang nằm trên đất, "Tự mình ra tay hay tôi giúp anh ra tay?"

Con ngươi của Mục Vũ không có phản ứng gì, khi nhìn thấy hai người kia thì mới động đậy, chống thân mình ngồi lên.

Thời Sênh nhìn ác ma cấp D, "Ngươi cứ đi đi."

Ác ma cấp D không dám có ý kiến gì, nhanh chóng rời khỏi phòng, còn đóng cửa lại.

Thời Sênh đưa thiết kiếm cho hắn, "Có thù oán thì đừng nhịn, nhịn nhiều thành bệnh luôn đấy."

Mục Vũ liếc nhìn cô một cái, "Mục đích?"

Cô ấy không phải Vị Tức, cô muốn rời khỏi hắn.

Lúc trước cô ấy vẫn luôn thờ ơ, lạnh nhạt, thậm chí còn muốn giết hắn, hắn có thể cảm nhận được sát khí từ trên người cô.

Nhưng hiện tại thái độ của cô ấy lại thay đổi, điều này làm hắn rất khó hiểu.

Thời Sênh cong môi cười khẽ, "Có được anh."

"Tôi?" Mục Vũ không hiểu ba chữ kia lắm, trên mặt xuất hiện vẻ mê man.


Mục Vũ rũ mắt xuống, "Tôi chẳng có gì hết."

Mục gia coi hắn như một sự sỉ nhục của gia tộc, người ở trường học thì gọi hắn là quái vật.

Trước khi khế ước với Vị Tức, hắn còn chẳng phải là một Tịnh ma sư.

Sau khi khế ước với Vị Tức, hắn càng không phải.

Mà Vị Tức thì...

"Hiện tại anh có." Thời Sênh nhét thiết kiếm vào tay hắn rồi nhẹ nhàng nắm lấy, "Có em."

Thời Sênh cũng không muốn để hắn giết người, nhưng mà Mục Vũ...

Trong đáy lòng có quá nhiều thù hận, không cho hắn ra tay, cô sợ về sau tên ngốc này sẽ càng rơi vào vực sâu hơn nữa.

Tuy rằng cô cũng chẳng quan tâm lắm tới điều đó.

Mí mắt Mục Vũ nâng lên, hai ánh mắt giao nhau giữa không trung.

Rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc đó nhưng dường như hắn lại chưa từng nhớ rõ ràng, cực kỳ mơ hồ. Nhưng giờ phút này, gương mặt mơ hồ đó lại không ngừng hiện ra rõ nét, phác họa thành một khuôn mặt rõ ràng trong mắt hắn.

"Cô là ai?" Đây không phải lần đầu hắn hỏi chuyện này, nhưng chẳng lần nào có được câu trả lời.

Thời Sênh hơi hếch cằm lên, "Khế ước giả của anh."

"Cô không phải."

Cô là Vị Tức.

Nhưng cô cũng không phải Vị Tức.

"Quan trọng ư?" Thời Sênh ngẩng đầu, khóe môi tràn đầy ý cười, "Chỉ cần anh nhớ kỹ, từ giờ trở đi, em là khế ước giả của anh, em sẽ bảo vệ anh, ở bên anh cho đến khi anh chết."

Mục Vũ nhìn cô chằm chằm một hồi rồi lại gục đầu xuống, "Tôi sẽ không cởi bỏ khế ước, chết cũng không, cô không cần uổng phí sức lực khuyên bảo tôi."

Hắn tránh khỏi Thời Sênh, thiết kiếm rơi xuống mặt đất tạo ra một âm thanh vô cùng vang dội.

Thời Sênh cúi đầu nhìn thiết kiếm, căn phòng lập tức lâm vào tĩnh lặng, không một tiếng động.

1305

Thời Sênh khom lưng nhặt thiết kiếm lên, cô có thể hiểu được ý nghĩ của hắn.

Hắn không biết mình là ai, không biết mình cần phải làm gì, mà khế ước chính là một tầng dảm bảo để cô không làm thương tổn tới hắn.

Nể mặt tên ngốc này không có ký ức...

Nên tha thứ cho hành vi vô lễ như vậy của anh.

Thời Sênh cầm kiếm đứng lên, "Chút nữa em sẽ cho người tới xử lý thi thể."

Mục Vũ nhìn cô rời khỏi phòng, thân thể cứng đờ chậm rãi thả lỏng, dựa vào sofa, cả người đều như không còn sức lực.

Ánh mắt hắn nhìn tới hai người trên mặt đất, trong đáy mắt cuộn lên một cỗ sát khí.

"Khụ khụ khụ khụ..." Mục Vũ che miệng ho khan, gương mặt tái nhợt càng trắng hơn.

Hắn tìm được một con dao phẫu thuật ở trong cái tủ bên cạnh sofa, chống người đứng lên, đi về phía hai người đang nằm trên mặt đất.

Hai người kia hình như bị tiếng ho của hắn làm cho tỉnh lại, đầu tiên hơi mê man, sau đó nhìn thấy Mục Vũ thì kinh hãi, "Quái vật... mày muốn làm gì?"

Quái vật...

Mày muốn làm gì...

Sát khí trong mắt Mục Vũ càng đậm hơn.

Hai người giãy giụa nhưng lại thấy mình đã bị trói thì không khỏi gân cổ quát lên, "Thả bọn tao ra, mày dám động vào chúng tao, nhà trường sẽ không tha cho mày."

Mục Vũ đứng trước mặt bọn chúng, lặng im vài giây, "Bọn mày ra tay với tao trước."

Hai người kia chính là hai kẻ đã ra tay đánh hắn ở ký túc xá.

Nhưng mà lực chú ý của hai người kia lại không nằm ở nội dung câu nói, "Mày có thể nói chuyện?"

Quái vật này lại có thể nói chuyện sao?

Sao hắn lại biết nói?

Nhiều năm như thế, ai mà không biết Mục đại thiếu gia là người câm, thế mà giờ hắn lại biết nói? Sao có thể! Không thể nào...

Mục Vũ đứng từ trên cao nhìn xuống bọn họ, trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ trào phúng, "Tao chưa từng nói là tao không biết nói."

...

Thời Sênh đứng ở cửa, nghe thấy âm thanh bên trong đã tắt thì nhìn về phía ác ma cấp D đang run bần bật bên cạnh, "Tên ngươi là gì?"

Ác ma cấp D chần chừ một chút rồi cắn răng đáp, "Giảo Đồng."

"Tên không tệ." Thời Sênh nhấc chân đi xuống lầu, "Thu dọn cho sạch sẽ, đừng quấy rầy tới hắn."

"Vâng... Chủ nhân."

Thời Sênh hơi dừng lại, không phản bác xưng hô của hắn, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Ngoại trừ tên của ác ma cấp cao là công khai, còn ác ma cấp thấp sẽ không dùng tên thật, một khi bị ác ma cấp cao hơn biết được thì nghĩa là họ đã giao mạng cho đối phương rồi.

Giảo Đồng nhìn bóng đêm, thầm thở dài trong lòng, đi theo một ác ma Vương giả không biết là vinh hạnh hay bất hạnh của hắn nữa.

Hắn nhìn cửa phòng, cảm thấy giờ mà vào thì có hơi đột ngột, vì thế hắn lại đợi ở cửa thêm một lúc, sau khi trong phòng an tĩnh lại rất lâu rồi hắn mới cẩn thận đi vào.

Người kia đã nằm lại trên sofa, hai thi thể ở giữa phòng, hai mắt trừng lớn, trên mặt đầy hoảng sợ và tuyệt vọng, trên đất ném một con dao phẫu thuật dính đầy máu.

Giảo Đồng không khỏi rùng mình, nhẹ nhàng bước tới, kéo hai cái xác ra, xử lý máu trên đất sạch sẽ rồi nhanh chóng chạy biến ra ngoài.

Chủ nhân của chủ nhân thật là... khá đáng sợ.

Đương nhiên, chủ nhân vẫn đáng sợ hơn một tẹo.

Giảo Đồng canh cửa cả một đêm, đến tận khi trời sắp sáng thì Thời Sênh mới quay về, trên tay là đồ ăn sáng. Cô đưa cho hắn một phần, nhưng nhớ tới ác ma không cần ăn gì thì lại giật lại.

Giảo Đồng: "..."

"Chủ nhân." Giảo Đồng đi theo Thời Sênh vào, nhỏ giọng nói, "Hắn... Hình như hắn bị thương rất nặng."

Thời Sênh buông đồ ăn sáng xuống, nghiêng đầu nhìn hắn.

Hôm qua Mục Vũ khá suy yếu, nhưng đó là vì hắn đã mất quá nhiều máu...

Lúc trước cô đã lấy thuốc cho hắn, vết thương của hắn đã khỏi rồi mới đúng vì rốt cuộc cô cũng thấy khỏe rồi mà.

Giảo Đồng tưởng Thời Sênh đang âm thầm hỏi chuyện nên lại vội vàng đáp: "Tối hôm qua tôi nghe thấy cậu ấy ho khan cả đêm."

Thời Sênh nhìn bóng người đơn bạc trên sofa. Cô phất tay ra hiệu cho Giảo Đồng ra ngoài.

Chờ Giảo Đồng đi rồi, cô mới đi tới cạnh Mục Vũ, kéo hắn lên khỏi sofa.

Mục Vũ mở mắt, "Có việc?"

"Bị thương?"

Mục Vũ giơ tay lên, trên cổ tay còn quấn băng gạc, bên ngoài đã có máu thấm ra.

"Không phải chỗ này."

"Không có." Mục Vũ hạ tay xuống, lại nằm xuống, "Người của Mục gia sắp tới rồi, không muốn bị liên lụy thì mau rời khỏi đây."

"Em sợ bọn chúng chắc." Thời Sênh hừ lạnh, cô khom lưng bế người lên.

Trong mắt Mục Vũ thoáng hiện lên vẻ khiếp sợ, duỗi tay đẩy cô, "Thả tôi xuống."

Thời Sênh liếc hắn, "Không muốn bị em ném xuống thì ngoan ngoãn nghe lời."

"Tôi mới là chủ nhân của cô." Mục Vũ trừng mắt với cô, "Dù cô không phải Vị Tức thì cũng không có cách nào thay đổi khế ước."

Khóe miệng Thời Sênh nhếch lên, "Thế thì sao chứ, lần trước anh muốn khống chế em, kết quả thì sao?"

"Đó là do tôi..." Mục Vũ dừng lại, tay chống trên vai Thời Sênh cũng dần yếu đi.

Đó là do hắn bị thương.

Thời Sênh ngửi thấy mùi máu thì nhắc nhở hắn, "Đừng dùng sức nữa, miệng vết thương lại chảy máu rồi."

Lực giãy của Mục Vũ càng lúc càng yếu, Thời Sênh đi về phía bên kia cái bàn. Mục Vũ thì chẳng biết phải làm sao khi cứ liên tục phải chạm vào chỗ mềm mại của người đang ôm mình.

Hắn đưa tầm mắt nhìn vào hư không, chờ Thời Sênh đặt hắn xuống cái ghế bên này rồi hắn mới thở phào trong lòng.

Thời Sênh nhặt hòm thuốc dưới đất lên, đặt ở trên bàn, lục lọi một vòng sau đó bắt đầu tháo băng gạc trên cổ tay hắn.

Miệng vết thương đã bị nứt ra, mùi máu tươi nồng nặc ập vào mặt.

Cô nhíu mày, "Anh về bằng cách nào?"

Mục Vũ không đáp, Thời Sênh cũng không hỏi tiếp nữa.

Hắn nhìn chằm chằm Thời Sênh khi cô thay băng gạc cho hắn đến tận lúc xong xuôi.

Thời Sênh đẩy những đồ linh tinh này qua đầu bên kia của chiếc bàn rồi mang đồ ăn tới, "Ăn cái gì?"

Tóc của thiếu niên hơi xù, khuôn mặt tinh xảo như búp bê sứ tràn đầy nghi hoặc, "Cô lấy tiền ở đâu ra?"

Ác ma không ăn nên cũng không cần tới tiền.

"Cướp." Thời Sênh kéo ghế dựa lại, "Muốn em đút cho anh không?"

Thiếu niên há mồm, cánh môi tái nhợt mấp máy, đầu lưỡi hồng nhạt lúc ẩn lúc hiện. Thời Sênh tự véo bản thân mình mới áp chế được cảm xúc muốn nhào lên.

Sự mâu thuẫn giữa vẻ âm u và thỉnh thoảng vô cùng ngây thơ của Mục Vũ làm cho cô bị hấp dẫn mạnh.

Mà tâm phòng bị của hắn cũng rất nặng, cô sợ mình tiến triển nhanh quá sẽ khiến hắn bị dọa, cứ từ từ tới cũng được.

Hắn nhìn Thời Sênh một hồi rồi mới phun ra hai chữ, "Không cần."

Mục Vũ ăn cháo bằng cánh tay không bị thương, cháo rất ngon, chắc chắn không phải mua ở quanh đây.

"Ừm... Muốn thay đổi phòng ngủ thế nào?"

Mục Vũ ngẩng đầu, người vừa rồi còn ở cạnh hắn giờ đã đứng tít ở chỗ cửa, quay đầu nhìn và hỏi.

Mục Vũ liếm liếm cháo bên mép rồi mới đáp, "Nơi này không ở được nữa, không cần thu dọn."

"Anh sợ Mục gia thế à?" Thời Sênh quay lại, ngồi xuống cạnh hắn.

"Không sợ." Mục Vũ đẩy bát cháo mới ăn hết được một nửa ra, "Nhưng mà lúc này tôi không đủ năng lực đối đầu với họ, yếu thế cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả."

Thời Sênh ghé sát vào tai hắn, nhếch môi cười.

"Anh cứ việc không cần tỏ ra yếu thế trước bất kỳ ai cho em."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com