ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1268-1272

LittleZiZi14

1268

Thời Sênh ném hai người không biết sống hay chết kia xuống trước mặt họ. Sau đó cô ngồi xuống một tảng đá bóng loáng, chân gác sang bên cạnh, khí chất lưu manh lập tức hiện ra, "Thời tiết đẹp lắm, tâm sự đi."

Đẹp chỗ nào chứ!

Trời thì oi bức như thế, bọn họ còn bị trói thành bánh chưng, còn gặp phải kẻ nguy hiểm, nghĩ cũng thấy chẳng có gì tốt rồi.

Làm người xấu thời gian dài, bọn họ chỉ cảm thấy mình ngang ngược mà còn gặp người ngang ngược hơn, vậy chỉ có thể nhận thua mà thôi.

"Cô muốn biết gì?" Nữ nhân này vừa nhìn đã biết không phải quân nhân, chẳng lẽ của thế lực nào phái tới?

Người của quân đội cũng không dám làm việc không kiêng nể gì như thế.

Trong mắt những người này, quân đội là một tổ chức kỳ quái theo kiểu ăn cơm cũng phải xin chỉ thị.

Giọng Thời Sênh vẫn rất nhẹ nhàng, "Chuyện nhỏ thôi, đừng lo lắng, chỉ muốn hỏi các anh có gặp một người hay không mà thôi."

"Đàn ông, 1m8, mặc áo ngắn tay màu trắng, quần đen ngắn qua đầu gối, tóc dài, gương mặt đẹp trai có thể ăn thay cơm, có thể xách theo một cái túi màu xanh quân dụng, cũng có thể không, cái này tôi không rõ lắm. Các anh đã ai gặp chưa?"

Mọi người: "..." Đẹp trai có thể ăn thay cơm là cái quỷ gì? Đây là từ miêu tả kiểu gì thế?

"Không phải cô ta đang hỏi về thằng cha kia đấy chứ?"

"Hình như là..."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ đã lưu lạc tới bước bị quân đội vây trong núi, còn phải đi tìm thằng cha kia nữa.

Lưu lạc đến cái bước này cũng là tại thằng cha đó hết!

Rốt cuộc hắn có thù gì với bọn họ chứ?

Thời Sênh đợi một lát, hỏi: "Nghĩ ra chưa?"

"Tìm được thì cô sẽ thả chúng tôi ra chứ?"

"Thả? Tại sao phải thả? Các người chính là... kẻ bị tình nghi. Nhìn bộ dáng của các người đã làm không ít chuyện xấu. Dù tôi có giết các người vì dân trừ hại thì có khi còn được thưởng ấy chứ..." Thời Sênh ngồi vắt chân, không giết mới là lạ ấy.

Mọi người: "..."

Đám người quân đội sao có thể trao giải cho cô chứ, đầu óc của con ranh này bị úng nước rồi à?

"Nếu giết bọn tôi, cô vĩnh viễn sẽ không biết được hắn ở đâu?"

"Vậy cũng được, nếu người chết rồi thì cũng có các anh đi cùng mà." Thời Sênh không nổi giận như bọn chúng nghĩ, chỉ nhếch miệng cười quỷ dị, "Cũng chỉ là đổi một bản đồ khác mà thôi, các người thì không giống thế... chết rồi thì không sống lại được đâu."

Cô cố ý dài giọng, rõ ràng là giọng mềm mại dễ thương, nhưng hiện tại lại chẳng khác nào oan hồn lấy mạng người cả.

Mọi người hiểu ra, người kia cũng chẳng quan trọng với cô ta như bọn chúng nghĩ.

Một người trong đó trầm giọng hỏi, "Cô cũng tới đây vì Cửu Lân Ly?"

Cửu Lân Ly?

Nghe tên này chắc hắn là nhiệm vụ phụ tuyến mà Nhị Cẩu Tử nói rồi.

Cái tên quái gì thế, chẳng hay chút nào!

Chín con rồng gọi là Cửu Long Ly, chín con kỳ lân thì gọi là Cửu Lân Ly.

Thế nếu là chính con giun thì gọi là gì? Cửu Trùng Ly à?

"Chúng ta có thể hợp tác, sau khi lấy được đồ thì chia đôi, thế nào?" Người nọ thấy Thời Sênh không nói gì thì cho rằng mình đã đoán trúng, lập tức ra điều kiện.

Thời Sênh liếc nhìn hắn, đứng dậy, cười lạnh, "Xem ra các người cũng không biết anh ta ở đâu."

Bọn họ còn chưa lấy được Cửu Lân Ly kia, nếu không cũng sẽ không đưa ra lời mời hợp tác.

"Chúng tôi biết hắn ở đâu." Tên đó vội vàng nói, "Chúng tôi đang chuẩn bị đuổi theo thì cô lại xuất hiện. Chúng ta chỉ có thể hợp tác. Hiện tại bên ngoài toàn là người của quân đội, dù cô có lấy được Cửu Lân Ly thì cũng chẳng có cách nào rời khỏi đây được."

Thời Sênh ghé lại sát bọn họ, hừ nhẹ một tiếng, "Ai nói với anh là tôi là kẻ địch với quân đội?"

Mọi người: "..."

Dáng vẻ thổ phỉ như thế này mà là người của quân đội sao?

Sao có thể!

Thời Sênh nhặt mấy mảnh của khẩu súng vứt ở trên đất lên, chậm rãi lắp lại, lắp một viên đạn rồi chĩa về phía một gã đàn ông.

Gã ta hít vào một hơi, mồ hôi lạnh đua nhau toát ra.

"Cô... rốt cuộc cô là ai?"

Sênh Thần Kinh online, "Ta là người cứu rỗi của các ngươi."

Mọi người: "..."

"Pằng!"

Tiếng súng vang vọng núi rừng làm cho vô số chim chóc sợ hãi bay vù lên.

Quân đội ở xa nghe thấy tiếng súng liền lập tức quay đầu chạy về phía bên này, nhưng khi bọn họ tới thì chỉ thấy đám tội phạm bị trói ở gốc cây, sắc mặt tái nhợt.

...

Thời Sênh tiếp tục bò lên trên. Sắc trời dần tối, cô quyết định nếu không tìm thấy nữa thì sẽ quay về ngủ một giấc.

Có lẽ là Nhị Cẩu Tử sợ Thời Sênh bỏ dở không làm nên cho một tọa độ mơ hồ.

Thời Sênh lần theo tọa độ liền tìm thấy Diệp Sâm đang ở dưới một cái hang.

Ừm... có cả nữ chính nữa.

Đừng hỏi bản cô nương tại sao nữ chính ở đây.

Ai mà biết được tác giả muốn làm gì chứ?

Thời Sênh ngồi xổm ở cửa sơn động, Diệp Sâm ngẩng mặt lên nhìn thấy người ở trên thì dở khóc dở cười, lại là cô ấy.

"Nhóc con, kéo anh lên cái nào." Diệp Sâm gọi một câu, giọng nói vọng đi vọng lại ở trong sơn động.

Từ Mi hình như đã hôn mê, nằm ở một bên, không hề có phản ứng gì.

Thời Sênh ngồi xổm trên cửa hang, "Chúng ta tính sổ trước đi đã."

"Kéo anh lên rồi tính không được sao?" Hắn với cô thì có gì mà tính chứ, "Dưới này lạnh lắm luôn ấy."

"Anh đã chạm vào cô ta chưa?" Thời Sênh không để ý hắn mà chỉ vào Từ Mi, "Một sợi tóc cũng coi như là chạm."

Diệp Sâm: "..."

Đây thì tính là vấn đề gì?

Diệp Sâm hồ nghi nhìn cô. Nhưng hắn ở dưới, cô ở trên, ánh sáng ngược rất mạnh nên hắn không thể nhìn rõ cảm xúc trên mặt cô.

Nhưng từ giọng nói của cô, hắn có thể nghe hiểu, chỉ cần hắn trả lời sai thì cô ấy sẽ bỏ mặc hắn luôn, thậm chí là... giết hắn.

"Lúc rơi xuống, cô ta rơi vào anh, đây là nhân tố bất khả kháng." Người phụ nữ này chẳng biết ở đâu chui ra, nếu không phải tại cô ta thì hắn cũng chẳng rơi xuống đây.

Sau khi rơi xuống, hắn chẳng thèm để ý tới cô ta luôn.

Con ngươi Thời Sênh tối sầm lại, muốn giết người.

[Ký chủ, bình tĩnh một chút, chẳng phải cô còn chưa biết hắn có phải Phượng Từ hay không mà? Cô kích động thế làm gì?]

Thời Sênh mới hòa hoãn lại, đáp lời Hệ thống ở trong lòng, "Lúc trước mi có lỡ miệng nói rồi."

[...] Có ư? Hình như... không có mà?

Hệ thống không nhớ mình đã lỡ miệng lúc nào mà để Ký chủ suy đoán ra đáp án này. Nó bận rối rắm với vấn đề kia nên cũng mặc kệ Thời Sênh luôn.

Thời Sênh rũ mắt nhìn người bên dưới rồi đột nhiên nhảy xuống.

Diệp Sâm nhìn người ở trước mặt mình, biểu tình ngốc ra, "Em..."

Nhảy xuống, thế thì giờ làm sao đi lên đây?

Thời Sênh lập tức đi về phía Từ Mi, còn móc ra một con dao găm.

Diệp Sâm cũng chỉ nhìn chứ không có ý ngăn cản.

Thời Sênh tới gần Từ Mi, con dao găm trong tay cô còn chưa đâm xuống thì đã có tiếng người truyền tới từ bên trên.

Thời Sênh: "..."

Có cần đúng lúc như thế không?

Con mẹ nhà nó!

Thời Sênh muốn đâm xuống nhưng phát hiện trở ngại trong không khí rất lớn, căn bản không có cách nào để hạ dao cả.

Tiếng người càng lúc càng gần.

"Mẹ!"

Thời Sênh thu lại con dao, kéo nữ chính vào sâu một chút, người nếu chỉ đứng ở bên trên thì sẽ không nhìn thấy cô ta.

Sau đó cô nhanh chóng quay lại, đỡ Diệp Sâm lên. Diệp Sâm lảo đảo, cơ thể suýt té ngã, Thời Sênh nhíu mày nhìn hắn.

Diệp Sâm nhếch miệng cười, "Chân đau."

1269

Diệp Sâm nhìn cô gái trước mặt bắt mình thay quần áo. Hắn sống nửa đời người rồi, lần đầu tiên gặp phải người cường thế như vậy, còn là con gái...

Diệp Sâm dựa người vào cái cây đằng sau, cười ngả ngớn, "Bé con, em không cảm thấy để một người đàn ông như anh thay đồ ở vùng hoang vu dã ngoại này là rất nguy hiểm với em sao?"

Thời Sênh liếc nhìn hắn, "Tôi muốn giết anh cũng rất dễ dàng, đừng có cmn nói lời vô nghĩa nữa, thay!"

"Hay là, em giúp anh thay đi?" Diệp Sâm chớp mắt nhìn Thời Sênh.

"Tôi giúp anh đổi một cánh tay khác, muốn không?" Thời Sênh cười lạnh.

Diệp Sâm: "..." Dữ quá!

Diệp Sâm nhìn kiếm trên tay cô, duỗi tay nhặt áo sơ mi màu trắng trên đất lên, chất liệu vải rất thoải mái, còn hơn cả những loại vải hắn từng biết trước đây.

"Bé con, em muốn nhìn anh cởi áo thật đấy à?" Diệp Sâm thấy Thời Sênh không có ý định xoay người thì tiện miệng hỏi một câu.

Thời Sênh khoanh tay trước ngực, "Tôi còn muốn nhìn anh cởi cả quần. Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Biểu tình trên mặt Diệp Sâm hơi đờ ra, "Nếu Phó tư lệnh Cốc biết em thế này..."

Lời nói tới bên miệng lại bị Diệp Sâm nuốt vào. Hắn chống tay vào thân cây, đi tới phía sau, có một số người đặc thù, người không chịu ta thì ta chịu người là được.

Diệp Sâm thay đồ xong rồi, áo sơ mi dài tay nên hắn đành phải xắn lên vì trời quá nóng, quần cũng xắn lên ngang gối, quá nóng! Một bộ quần áo rõ ngon nghẻ mà bị hắn mặc thành trang phục của một tên côn đồ.

"Lại đây."

Diệp Sâm thấy Thời Sênh đang cúi người uống nước trong một con suối, hắn hơi khát nên cũng không nghĩ nhiều, tung tăng đi qua.

Lội xuống suối, vừa mới ngồi xổm xuống định dùng tay múc nước uống, nhưng vừa mới duỗi tay ra đã bị một đôi tay túm lấy, không tránh được bị ấn vào trong nước.

Cô hơi rũ đầu khi giúp hắn rửa tay, dùng sức lớn đến mức tay hắn cũng phải đỏ lên.

Rửa tay xong, không biết cô lấy ở đâu ra một cái khăn, làm ướt rồi vắt khô nước và đưa lên phía mặt hắn.

Diệp Sâm hơi lùi về sau để tránh khỏi cái khăn. Thời Sênh nhíu mày, gương mặt vừa rồi còn lạnh nhạt liền lập tức âm trầm.

"Bé con, chuyện này để tự anh làm thì tốt hơn." Diệp Sâm muốn lấy cái khăn trong tay Thời Sênh. Lúc này hắn cảm thấy đó không phải là khăn mà là vũ khí, còn cô đang muốn bịt mũi cho hắn ngạt thở chết.

Thời Sênh không thèm để ý tới Diệp Sâm, mạnh mẽ lau mặt cho hắn... hơn mười phút.

Diệp Sâm cảm thấy cả mặt đều nóng rát, cổ, cánh tay cũng nóng rát, da sắp bị lột cả một tầng.

Rốt cuộc hắn và cô có thù oán gì chứ?

Diệp Sâm buông ống tay áo xuống che đi cánh tay đỏ lừ của mình, vừa nhìn liền nghĩ lại hoàn cảnh lúc trước, hắn cảm thấy hơi hoảng.

"Bé con, em định thật sự mặc kệ người phụ nữ kia à?" Cô ấy đưa hắn ra khỏi cái hang, nhưng người phụ nữ kia cô ấy lại không quản, còn kéo người ta sâu vào bên trong nữa.

"Đừng có nói với tôi về cô ta." Thời Sênh lạnh lùng nhìn hắn, "Còn dám nhắc một chữ về cô ta, tôi sẽ giết chết anh."

Diệp Sâm: "..."

Chỉ số thông minh vốn đã offline của Diệp Sâm lập tức sáng lên, lúc ở ngoài cửa hang, cô đã hỏi hắn một câu.

Cô ấy hỏi hắn có chạm vào người phụ nữ ấy không...

"Có phải em thích tôi thật không đấy?" Diệp Sâm ghé sát vào Thời Sênh.

"Chưa lên, chưa biết." Thời Sênh đứng dậy, vẻ âm trầm trong giọng nói cũng biến mất, trở thành cực kỳ bình tĩnh.

Diệp Sâm: "..."

Sao hắn lại nghe ra ý nghĩa khác trong lời này thế?

Khóe miệng Diệp Sâm hơi nhếch lên. Nếu người nào biết hắn ở đây mà thấy thì nhất định sẽ biết tâm tình hắn đang rất tốt nên mới có phản ứng hứng thú như thế.

"Bé con, đỡ anh một tí nào!"

Thời Sênh xoay người nhìn hắn, "Chân bị chặt đứt rồi à?"

"Không đi nổi." Diệp Sâm cười, gật đầu, "Anh sợ mình sẽ bị ngã xuống núi mất."

Thời Sênh xoay đầu đi hai bước.

Sau đó cô lại dừng lại, một lúc sau mới xoay người quay về.

Diệp Sâm ung dung nhìn cô như thể biết là cô sẽ quay về vậy.

Thời Sênh đỡ tay hắn, Diệp Sâm áp non nửa sức lực lên người cô, một tay ôm đầu vai cô, hắn cúi người nói, "Bé con, anh thật sự không chạm vào cô ta đâu."

Thời Sênh hơi ngẩng đầu, ừ một tiếng, sau đó đỡ hắn xuống núi.

"Chờ chút, anh muốn đi lên núi." Diệp Sâm chỉ lên phía đỉnh núi.

Thời Sênh không kiên nhẫn, "Không đi, anh tự mình đi đi."

"Bộ dạng này của anh sao có thể đi được? Bé con, tiễn Phật thì tiễn tới Tây Thiên, em đã cứu anh rồi thì không bằng đưa anh lên đó đi?"

"Tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên?" Khóe miệng Thời Sênh nhếch lên, "Có biết người thế nào thì sẽ tới Tây Thiên không? Muốn thử không?"

"Em nỡ không?" Diệp Sâm cố ý ghé sát vào cô, hơi thở nóng rực phả lên sườn mặt Thời Sênh.

Thời Sênh vẫn không hề có chút thẹn thùng nào của con gái, vẫn an nhiên như cũ, "Những gì anh muốn, tôi đều thỏa mãn hết."

Diệp Sâm thấy hơi thất bại, cô bé này sao lại bình tĩnh thế chứ?

Hắn hơi ghé sát lại, cánh môi dừng trên má cô.

Thực nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước, sau đó hắn bèn kéo ra khoảng cách để nhìn phản ứng của cô. Nhưng mà người ta vẫn chẳng có phản ứng gì, chỉ hơi nghiêng mặt nhìn hắn nửa cười nửa không.

Diệp Sâm không thể làm người ta thẹn thùng, ngược lại trái tim hắn còn đập nhanh hơn không ít.

Diệp Sâm áp xuống tốc độ bất thường của trái tim, nhìn Thời Sênh, nói: "Anh muốn lên núi."

Thời Sênh nghiến răng, oán hận hỏi: "Trên núi có tiên nữ sao mà anh nhất định phải đi lên?"

Diệp Sâm cười, "Không có tiên nữ, nhưng có thần tài."

Thời Sênh nhíu mày, "Cửu Lân Ly?"

Vẻ ngả ngớn trên mặt Diệp Sâm cũng lui đi, "Làm sao em biết?"

Thời Sênh cười lạnh, "Tôi trói mấy tên đuổi theo anh lại, bọn chúng nói cho tôi biết."

Diệp Sâm: "..."

Thời Sênh không muốn lên núi, đi lên đó quá mệt.

Nhưng Diệp Sâm lại nhất định muốn lên, vậy là Thời Sênh thả hắn ra, "Anh tự đi đi, tôi ở đây chờ anh."

Diệp Sâm: "..." Cô bé này chẳng giống những cô gái khác một chút nào.

Cô ấy có thể trèo đèo lội suối để cứu hắn, nhưng lại vì một yêu cầu muốn lên núi mà ném hắn lại?

Ngẫm lại lúc trước, cô ấy mở miệng ra là nói sẽ giết hắn, có vẻ như mặc kệ hắn thế này cũng chẳng phải chuyện gì kỳ quái.

Diệp Sâm nhìn đường lên núi, cuối cùng bắt đầu bám vào thân cây bò lên.

Bò được một nửa, hắn quay đầu nhìn xuống, cô gái nhỏ kia vẫn ngồi nguyên tại chỗ, chống cằm nhìn theo hắn. Ánh mặt trời loang lổ rơi xuống xung quanh cô đong đưa theo gió, giống như đom đóm đang bay trong đáy mắt cô vậy.

Tục ngữ nói, người tranh một hơi thở, Phật tranh một nén nhang.

Diệp Sâm cắn răng, quay đầu tiếp tục bò lên trên núi.

...

Lúc Diệp Sâm tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, bên cạnh có một y tá đang xem xét bình truyền nước cho hắn.

"A, anh tỉnh rồi?" Y tá thấy hắn tỉnh lại thì hơi đỏ mặt.

"Sao tôi lại ở chỗ này?" Đầu Diệp Sâm vẫn hơi choáng.

Y tá thấy người đàn ông đẹp trai như hắn thì sắc mặt càng thêm hồng, "Anh bị cảm nắng."

Bị cảm nắng?

Sao có thể...

"Ai đưa tôi tới đây?"

"Là một cô gái, cô ấy đi làm thủ tục nhập viện cho anh rồi, đó là em gái của anh sao?" Y tá cẩn thận hỏi.

"Không phải." Diệp Sâm lắc đầu, y tá hơi thất vọng, không phải em gái thì chắc là bạn gái rồi.

Người đẹp trai thế này mà lại đã có người yêu, haizz!

1270

Thời Sênh làm xong thủ tục nhập viện cho Diệp Sâm thì lại vội vàng gọi điện về cho bà Cốc, sau khi trấn an bà Cốc xong mới chuẩn bị quay về.

Đúng lúc cô xoay người thì bên ngoài có vài người vọt vào, đi đầu là Hạ Vũ, hắn nôn nóng gọi người, "Bác sĩ, bác sĩ..."

Bọn họ mặc quân trang, khí thế bất phàm làm người xung quanh đều tập trung ánh nhìn lại đây.

Nghe thấy có người gọi, y tá lập tức chạy ra, "Người bệnh bị làm sao thế?"

Sau đó vừa kiểm tra người được Hạ Vũ ôm, vừa gọi người lấy cáng tới.

Đội ngũ nhanh chóng chạy qua bên cạnh Thời Sênh. Cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cảm thấy thật sự cạn lời, tuyệt vọng hỏi thăm tổ tông một trăm đời nhà tác giả.

Lúc thời Thời Sênh đưa Diệp Sâm tới đây thì đã xem cốt truyện. Trong cốt truyện, nữ chính cũng được đưa lên huyện, nhưng không phải bệnh viện này.

Cô đã cố ý đổi bệnh viện để tránh hỏi Hạ Vũ với Từ Mi rồi mà vẫn bị đụng mặt.

Vui lắm đúng không?

Lúc Thời Sênh về phòng bệnh, Diệp Sâm ở trong phòng một mình, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Diệp Sâm thấy cô tiến vào liền lập tức hỏi, "Đồ vật đâu?"

Thời Sênh đóng cửa lại, "Bán."

Diệp Sâm sửng sốt, "Tiền đâu?"

Thời Sênh buồn cười nhìn hắn, "Sao, anh còn muốn chia nữa à?"

Tên ngốc này đúng là quân nhân sao?

"Anh bỏ công sức lớn như thế, không được chút tiền nào chẳng phải là quá bất công sao? Em bán được bao nhiêu tiền? Đó là quốc bảo đấy, em có biết giá của nó là bao nhiêu không? Có phải em bán lỗ rồi không?"

Thời Sênh: "..."

Thời Sênh kéo ngăn kéo ở đầu giường ra, lấy cái túi quân trang màu xanh ra ném cho hắn, cả giận mắng, "Cái thứ đồ rách nát này mà cũng đáng để anh dùng mạng đổi à?"

Diệp Sâm mở túi, lấy đồ bên trong ra nhìn, thấy nó vẫn lành lặn mới thở phào nhẹ nhõm, "Bé con, em có biết thứ đồ này đã làm bao nhiêu người bỏ mạng không?"

"Không biết, cũng chẳng quan tâm."

Diệp Sâm cất đồ lại vào trong túi, giấu xuống dưới gối như bảo bối, lại nhìn Thời Sênh, "Bé con, lừa người là không tốt đâu nhé!"

"Lừa tiền của anh, hay là lừa sắc của anh?"

Diệp Sâm: "..."

Không có cách nào nói chuyện.

...

Sau khi Từ Mi được cứu liền được sắp xếp tới nằm ở phòng ngay bên cạnh phòng của Diệp Sâm. Lúc Thời Sênh ra ngoài liền gặp phải Hạ Vũ.

Hai bên nhìn thấy nhau, mày Hạ Vũ chau lại, "Tiểu thư Cốc Lam, sao cô lại ở đây?"

Thời Sênh cười nhạo: "Liên trưởng Hạ, đây là bệnh viện, anh nói xem tôi tới bệnh viện làm gì chứ?"

Mẹ cái đồ ngu!

Bệnh viện này do nhà anh mở à?

Hạ Vũ vốn có thành kiến với Thời Sênh, vừa nhìn thấy cô đã nghĩ là cô có âm mưu gì, cho nên mới hỏi một câu như thế theo bản năng.

"Người nhà của Từ Mi đâu?" Phòng bệnh truyền ra giọng của y tá.

Hạ Vũ lập tức đi vào.

Thời Sênh ra ngoài ăn cơm xong, lúc quay về thì thấy trong phòng có mấy người, còn là người quen nữa.

Chính là mấy quân nhân mà cô gặp trên xe lửa lúc trước.

Mấy người kia nhìn thấy Thời Sênh thì cũng ngẩn ra.

Lúc ở trên xe lửa, cô bé này đã cho bọn họ ấn tượng quá sâu.

Diệp Sâm giới thiệu hai bên với nhau một cách đơn giản.

Con ngươi của Tiếu Sinh sáng lên, "Hóa ra là em, hóa ra người mà Thiếu tướng Diệp nói là em. Em thật lợi hại."

Thiếu tướng?

Mẹ kiếp!

Tên ngốc này lại có quân hàm cao như thế.

Cửa sau cũng thật đáng sợ!

Sao ông đây lại không có lão ba trâu bò như thế chứ?

Thời Sênh nhếch miệng, "Không lợi hại bằng Thiếu tướng Diệp nhà các anh."

Tiếu Sinh tự hào đứng thẳng người lên, "Quả thật Thiếu tướng rất lợi hại."

"Tiếu Sinh!" Người đàn ông mặt chữ quốc quát lên một tiếng, thằng ngốc này, không nghe ra cô gái kia đang trào phúng sao?

Tuy rằng hắn không biết cô gái này lấy đâu ra lá gan đó, lại dám trào phúng Thiếu tướng.

Mà quỷ dị nhất là dường như Thiếu tướng cũng chẳng có vẻ gì mất lòng, ngược lại còn tỏ ra khá hứng thú, quái... đúng là rất quái.

"Sao thế?" Tiếu Sinh ra vẻ vô tội, Thiếu tướng không lợi hại sao?

Người đàn ông mặt chữ quốc lườm hắn một cái rồi nói với Diệp Sâm, "Thiếu tướng, chúng tôi mang đồ về quân khu trước, cậu dưỡng thương cho tốt."

Diệp Sâm hơi gật đầu.

Người đàn ông mặt chữ quốc kéo Tiếu Sinh còn đang muốn nói chuyện thêm với Thời Sênh ra ngoài.

Trong phòng liền an tĩnh lại.

"Không phải nói là muốn bán lấy tiền sao? Còn mang về làm gì?" Thời Sênh nhướng mày nhìn người trên giường bệnh.

Người kia vẫn bày ra bộ dáng ngả ngớn và lười biếng, hắn duỗi tay gạt tóc lòa xòa trên trán, "Anh nghĩ lại, cảm thấy đổi quân hàm sẽ có lời hơn."

Mang được quốc bảo về, đây tuyệt đối là một công lớn.

Thời Sênh hừ một tiếng, đập bộp chồng hóa đơn xuống trước mặt hắn, "Tới, Thiếu tướng Diệp, trả tiền đi."

Diệp Sâm nhìn đám giấy tờ, biểu tình đổi thành cổ quái, "Bé con, hóa đơn này không đúng lắm thì phải?"

Sao lại nhiều tiền thế?

"Chẳng có gì là không đúng cả. Tôi gọi những dịch vụ tốt nhất cho anh. Hơn nữa, còn có tiền phí tôi đưa anh tới bệnh viện, phí tôi cứu anh, hoàn toàn chính xác đó. Số lẻ tôi đã bớt cho anh rồi, không cần khách khí."

Thiếu tướng Diệp: "..."

Hắn rất nghèo mà!

Đừng nói là những tiền phí kỳ quái cô thêm vào, ngay cả tiền thuốc men hắn đều không trả nổi.

Ừm...

Nghèo như thế đấy.

"Bé con..." Diệp Sâm buông giấy tờ ra, duỗi tay nắm lấy tay Thời Sênh. Hắn dùng hai tay cầm lấy vô cùng thành kính, "Không phải em nói sẽ chịu trách nhiệm với anh sao?"

Thời Sênh: "..."

Hình như tính cách Phượng Từ lần này có chút vấn đề.

Lại con mợ nó lưu manh, lại con mợ nó không có tiết tháo? WTF? Nhầm kịch bản rồi à? Vai ác cao quý, lãnh diễm đâu rồi?

Thời Sênh hít sâu một hơi, lưu manh ư, ai mà không biết chứ? Cô cười đáp, "Chịu trách nhiệm chứ gì, Thiếu tướng Diệp muốn lấy thân báo đáp sao?"

Diệp Sâm trầm ngâm một chút, lại nghiêm túc hỏi: "Lấy thân báo đáp có thể trả hết nợ nần không?"

"Vậy thì còn phải xem Thiếu tướng Diệp ..." Thời Sênh cúi người, ghé sát tai hắn, nói, "Có hầu hạ được không."

Hơi thở của cô bao phủ trên mặt hắn, tim Diệp Sâm đột nhiên đập nhanh hơn như muốn nhảy ra ngoài. Cánh môi hồng nhạt của cô ở ngay bên tai hắn, hắn chỉ cần hơi nghiêng đầu một chút là có thể hôn lên gương mặt cô.

Hắn như bị ma xui quỷ khiến hơi nghiêng người hôn lên, nhưng còn chưa đụng tới thì người bên cạnh đã lui về sau rồi.


Cô nhóc đối diện nhìn hắn cười, giọng nói mềm mại vang lên trong căn phòng, "Thiếu tướng Diệp, lúc dưỡng bệnh thì không nên nghĩ tới những chuyện không đứng đắn."

Diệp Sâm: "..."

Cô ấy cố ý!

Tuyệt đối là đang cố ý!

Diệp Sâm cào giường nửa ngày, chờ hắn khỏe rồi, kiểu gì cũng phải túm cô nhóc này hôn một trận mới được.

...

Diệp Sâm bị cảm không nghiêm trọng, nhưng vết thương trên chân lại khá nặng nên phải ở lại trong viện mấy ngày mới được xuất viện.

Lúc ra viện, Tiếu Sinh lái xe tới đón Diệp Sâm. Hắn nhìn Diệp Sâm với vẻ mặt bát quái, "Thiếu tướng, ngài vào tiểu thư Cốc Lam có phải... cái đó không?"

"Cái gì?" Diệp Sâm nhìm chằm chằm về phía cổng bệnh viện, sao cô ấy còn chưa ra chứ? Làm thủ tục ra viện mà cũng lâu thế sao?

"Thì chính là đối tượng đó?" Tiếu Sinh dù sao cũng còn rất trẻ, nên sau khi nói ra câu này thì hơi thẹn thùng.

Đối tượng hẹn hò?

Cũng không phải...

"Tôi bán thân."

"Hả?" Tiếu Sinh đần mặt nhìn Diệp Sâm.

"Tôi thiếu cô ấy rất nhiều tiền. Cô ấy bảo tôi lấy thân báo đáp."

Lượng tin tức trong câu này hơi lớn nên cái đầu nhỏ của Tiếu Sinh phải mất một hồi lâu mới tiêu hóa hết, "Thiếu tướng, nhà ngài đâu có thiếu tiền..."

"Nhà tôi không thiếu, nhưng tôi thiếu."

Tiếu Sinh nghẹn họng. Thiếu tướng bị đá tới đây, nghe nói Diệp gia chỉ cho Thiếu tướng phí sinh hoạt, còn lại chẳng cho cái gì hết.

"Vậy... Thiếu tướng có thích tiểu thư Cốc Lam không?" Tiếu Sinh lại vòng về vấn đề này.

Nếu Thiếu tướng không thích thì sao lại đồng ý lấy thân báo đáp chứ?

Diệp Sâm trầm mặc một lát, vẻ mặt lại lập tức trở nên ngả ngớn, "Có lẽ thế."

1271

Thời Sênh gặp Hoàng Mỹ Lan bên ngoài bệnh viện. Vị này là quý nhân ở thành phố Liễu Dương, không hiểu tại sao lại xuất hiện ở bệnh viện, còn ở bên cạnh nữ chính nữa chứ.

Đây gọi là cốt truyện không thể thay đổi.

Nhất định là phải gặp.

Cái này vốn chẳng liên quan gì tới Thời Sênh, nhưng Hoàng Mỹ Lan nhìn thấy cô liền kéo cô lại nói chuyện.

Đại tỷ à, chị không thấy nữ chính đại nhân như đang muốn ăn thịt người kia à?

Chị mà không buông bản cô nương ra, bản cô nương sẽ hét lên đấy.

"Lúc trước em đi nhanh quá, chị chưa có cơ hội mời em ăn cơm. Lần này nhất định phải cho chị cơ hội cảm ơn em."

Không không, chị gái à, tôi không muốn ăn cơm với chị đâu. Tôi tình nguyện quay về chơi trò lưu manh với tên lưu manh Diệp Sâm kia còn hơn.

"Cứ quyết thế đi, Từ tiểu thư chắc không ngại có thêm một người chứ?" Hoàng Mỹ Lan quyết định xong mới hỏi Từ Mi.

Từ Mi vốn là tới tìm Hoàng Mỹ Lan bàn chuyện hợp tác, lúc này không thể nói không được nên đành dịu dàng đáp lời, "Chị Hoàng cứ sắp xếp là được."

Sau đó cô ta nhìn Thời Sênh, trong đáy mắt có một chút âm u.

Lúc ở trong sơn động, cô ta có mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện. Cô ta tưởng mình bị ảo giác. Nhưng hôm rồi nhìn thấy Cốc Lam và người đàn ông kia ở bên nhau, cô ta mới biết chắc chắn là mình không bị ảo giác gì.

Lúc đó, Cốc Lam đã tới, cứu người đàn ông đó đi, nhưng lại để cô ta nằm lại đó.

Nếu không phải Hạ Vũ tìm được cô ta thì có khi lúc này cô ta đã đi gặp Diêm Vương rồi.

"Tôi để ý, bên ngoài có người chờ tôi, tạm biệt." Thời Sênh mỉm cười. Cô mà còn không buông ông ra, ông sẽ móc kiếm đấy.

Hoàng Mỹ Lan lại làm như không thấy, vẫn nhiệt tình nói, "Vậy thì cùng đi luôn, nhiều người tham gia thì càng đông vui mà."

Thời Sênh: "..."

Kiếm của ông đâu?

"Bé con, em lần chần cái gì thế?" Diệp Sâm từ bên ngoài đi vào, túm lấy tay Thời Sênh kéo ra ngoài, "Em muốn anh đói chết đấy à?"

"Aizz... anh bạn trẻ..." Hoàng Mỹ Lan thấy ân nhân của mình bị kéo đi thì vội vàng đuổi theo, nói, "Cậu là gì của tiểu thư Cốc Lam thế? Tôi đang muốn mời tiểu thư Cốc Lam ăn cơm, không bằng mọi người cùng đi đi?"

Cô ta bước lên ngăn cản ở trước mặt Diệp Sâm nên giờ mới nhìn rõ người.

Hoàng Mỹ Lan sửng sốt, "Diệp đại thiếu..."

Trời ạ, sao vị này lại ở đây?

Bách hóa Đông Phương của Hoàng Mỹ Lan là xí nghiệp có tiếng, cũng coi như là nhân vật có danh dự ở thủ đô nên cũng từng gặp qua Diệp Sâm.

Lúc này, nhìn thấy vị đại thiếu gia nổi danh ăn chơi trác táng khắp thủ đô ở đây, cô ta không kinh ngạc sao được.

"Thì ra là chị Hoàng..." Diệp Sâm hơi nhướng mày, giọng rất tùy tiện, "Bé con không có thời gian ăn cơm với chị đâu, chúng tôi phải về đây."

"A... Thì ra là vậy, là tôi đường đột rồi. Không biết Diệp đại thiếu ở đâu, có dịp tôi sẽ tới cửa thăm hỏi."

"Không cần." Diệp Sâm túm lấy Thời Sênh lôi đi.

Hoàng Mỹ Lan cũng không dám đắc tội vị công tử nổi tiếng ăn chơi trác táng này, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn theo.

"Chị Hoàng, người kia là?" Từ Mi tiến lên, như là vô tình hỏi một câu.

"Đại thiếu gia của Diệp gia, nghe nói đang ở trong quân ngũ..." Hoàng Mỹ Lan gạt tóc mai ra sau tai, hơi cảm thán, "Trong những người cùng tuổi với cậu ta, nếu cậu ta nói không thì một đám công tử trong vòng hào môn luẩn quẩn chẳng ai dám nói có hết."

Từ Mi hiểu ra, phú nhị đại, khó trách khí tràng lớn như thế.

...

Diệp Sâm đưa Thời Sênh về khu nhà của quân nhân. Từ xa, Thời Sênh đã nhìn thấy xe của ông Cốc. Chờ Tiếu Sinh dừng hẳn xe lại cũng vừa lúc ông Cốc từ trong xe ra.

Nghe thấy tiếng ô tô, ông Cốc nhìn về phía bên này. Ông nhíu mày, đây không phải xe chuyên dụng của tên nhóc Diệp Sâm kia sao?

Ông Cốc còn chưa rối rắm xong thì lại thấy tên nhóc kia xuống xe.

Cái này cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là con gái bảo bối của ông cũng xuống xe ngay sau hắn.

Ông Cốc: "!!!"

Diệp Sâm đi tới trước mặt ông Cốc, cà lơ phất phơ chào một cái theo nghi thức quân đội rồi mới nói, "Bác Cốc, cháu mang bé con về trả cho bác đây."

Ông Cốc: "!!!"

"Tiểu Diệp à..." Ông Cốc hít vào một hơi, nghẹn đủ tức giận rồi mới quát lên một câu, "Cậu đưa Tiểu Lam nhà tôi đi đâu, làm gì hả?"

Ông đã chạy tới tận đây rồi mà mấy tên họ Diệp vẫn còn nhét người tới chỗ ông được.

"Bác Cốc à, cháu không làm gì bé ấy đâu." Diệp Sâm lập tức tự minh oan cho mình, "Là cô ấy làm gì cháu mới đúng."

Ông Cốc trừng mắt, con gái nhà ông thì có thể làm gì thằng nhóc này chứ?

"Bác cứ hỏi bé con đi." Diệp Sâm cười cười rồi xoa đầu Thời Sênh, "Chờ anh viết bản kiểm điểm xong sẽ tới tìm em."

Thời Sênh lạnh nhạt gạt tay hắn ra.

Đầu ông là để cho anh xoa à?

Tâm tình Diệp Sâm cực tốt nên chỉ nhếch môi cười, sau đó xoay người leo lên xe. Xe lập tức vòng trở ra, tiến vào trong quân khu.

Ông Cốc tâm tình phức tạp vô cùng, thằng nhóc họ Diệp này... sao lại quái quái thế nhỉ?

Ông Cốc giao đồ cho người bên cạnh, kéo Thời Sênh đi vào sân, "Tiểu Lam, có phải nó là người đã cứu con không?"

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, lão ba của cô rốt cuộc đã tưởng tượng tới tận đâu thế?

Với cái thuộc tính nữ chính kia của hắn, không khiến ông đây phải tới cứu đã là tốt lắm rồi, còn chờ hắn tới cứu ông sao?

"Thằng nhóc này quá cáo già, con không thể ở bên nó đâu." Ông Cốc khuyên nhủ bằng lời lẽ chính đáng, "Nó đẹp trai hơn Hạ Vũ thật, nhưng đẹp cũng không thể dùng làm cơm ăn được. Con mới bò ra khỏi một cái mộ, đừng để rơi vào một cái mộ khác."

Lão ba! Ba xuyên không tới đây đúng không?

"Ân oán giữa con và Thiếu tướng Diệp, nếu mà kể ra..." Thời Sênh nhanh chóng tính toán một hồi rồi nói tiếp, "Là hắn thiếu con một đống nợ."

"Thiếu nợ?" Gia nghiệp nhà họ Diệp lớn như thế, sao lại thiếu nợ chứ? Ông Cốc cảm thấy Thời Sênh đang nói dối mình. Con bé đột nhiên không cần Hạ Vũ, hôm nay lại cùng tên nhóc hỗn đản Diệp Sâm về nhà, cái này không phải quá rõ ràng rồi sao? "Tiểu Lam, nó đã làm gì con chưa?"

Bà Cốc nói cô không về nhà, tuy rằng sau đó có gọi điện về bịa mấy lý do lung tung, nhưng ông Cốc vẫn cảm thấy rất khả nghi.

Thời Sênh: "..." Lão ba, ba đừng có tưởng tượng quá đà nữa có được không?

Thật muốn lấy giấy tờ ra chứng minh, nhưng như thế ông Cốc sẽ lại hỏi cô lấy đâu ra tiền, thế nên...

Ba cứ tiếp tục tưởng tượng đi!

Dù sao, cuối cùng cô vẫn cứ ở bên Diệp Sâm thôi mà!

"Ba đang hỏi con đấy? Có phải tên hỗn đản Diệp Sâm kia đã làm gì con không? Con nói cho ba, ba làm chủ cho con!" Ông Cốc vô cùng kích động, cho rằng Thời Sênh đã bị làm gì.

"Không." Thời Sênh lắc đầu, "Ba, hắn không làm gì con hết."

"Thật không?"

"Thật mà!" Hắn có lá gan đó thì cũng chẳng có năng lực đó.

Ông cốc nghiêm mặt, "Thằng nhóc họ Diệp đó nổi danh là hỗn đản ở thủ đô. Ba nói cho con biết, con nhất định không được thích nó."

Thời Sênh: "..." Nhưng mà con thật sự thích hắn rồi!

Ông Cốc nói nửa ngày vẫn là kiên quyết không cho Thời Sênh thích Diệp Sâm.

Cuối cùng, ông hạ giọng khuyên nhủ, "Thằng nhóc họ Diệp cứu con, ba sẽ cảm ơn nó thay con, sau này con không được gặp nó nữa."

"Không phải..."

"Được rồi, ba còn có việc, con đợi ở nhà, không được ra ngoài nữa, mấy ngày nữa thì tới quân khu báo danh." Ông Cốc xua tay rồi vội vàng rời đi.

"... Hắn không phải ân nhân cứu mạng của con mà!" Lật bàn!

1272

Diệp Sâm mang Cửu Lân Ly trở về là một công lớn. Nhưng chuyện lúc trước hắn trộm rời khỏi khu quân sự cũng không thể coi như không có, bị phạt một trận, còn phải viết bản kiểm điểm một vạn chữ.

Bản kiểm điểm đối với Diệp Sâm dễ như trở bàn tay. Lúc ở thủ đô, những người ở Diệp gia lúc nào cũng phạt bằng cách viết bản kiểm điểm.

Bản kiểm điểm hắn từng viết còn nhiều hơn cơm hắn từng ăn nữa.

Vốn Diệp Sâm định báo cáo công lao tìm được Cửu Lân Ly thuộc về Thời Sênh một nửa, nhưng nửa đêm Thời Sênh lại nhảy qua cửa sổ vào phòng hắn, yêu cầu hắn không được báo cáo chuyện này ra ngoài.

Nếu nói ra, kiểu gì ông Cốc cũng lải nhải không để yên cho mà xem.

"Nhóc con, quân khu này chẳng khác nào nhà em nhỉ?" Diệp Sâm ngồi ở mép giường nhìn Thời Sênh chuẩn bị rời đi.

Thời Sênh kiêu ngạo hừ một câu, "Lên trời xuống đất tôi đều làm được, một quân khu nhỏ bé thế này có tính là gì."

Diệp Sâm đi tới bên cửa sổ, chống tay lên bệ cửa sổ, "Bé con, anh giúp em nói dối, em có nên bồi thường gì đó cho anh không?"

"Anh báo ra phải chia cho tôi một nửa quân công, giờ anh được cả phần rồi còn muốn tôi bồi thường gì nữa hả?" Đầu óc có bệnh à?

Cô chỉ sợ ông Cốc lải nhải lắm lời chứ cô cũng chẳng sợ ba mình biết chuyện này.

"Vậy tôi bồi thường em nhé!" Diệp Sâm cười nhẹ, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên mặt hắn, mạ lên một tầng ánh sáng ấm áp. Hắn hơi cúi người, ôm trọn Thời Sênh vào lòng, chuẩn xác bắt giữ được cánh môi cô.

Diệp Sâm chưa kịp thâm nhập thì Tiếu Sinh ở bên ngoài đã gõ cửa bang bang.

"Thiếu tướng Diệp, Thiếu tướng Diệp..."

Hắn tiếc nuối buông Thời Sênh ra, đầu ngón tay lướt qua cằm cô, nắm nhẹ, hơi nâng lên, "Cốc Lam? Nhớ kỹ, sau này em là người của tôi, có hiểu không?"

"Người thiếu tôi một đống nợ không có tư cách nói lời này đâu." Thời Sênh gạt tay hắn ra không chút lưu tình. Cô đứng bên ngoài cửa sổ, một tay ổn định thân thể, một tay nắm lại cằm Diệp Sâm, "Anh còn dám chạm vào người khác dù chỉ một chút thì tôi sẽ giết chết anh, hiểu chưa hả?"

"Thiếu tướng Diệp, mở cửa đi!"

"Nếu anh chạm vào em thì sao?"

Thời Sênh nghĩ một chút, nghiêm túc nói, "Ba tôi sẽ giết anh."

Ông Cốc không cho cô và Diệp Sâm ở bên nhau, chuyện này lần nào Cốc phụ về nhà cũng nói một hồi.

"Cho nên, đường sống ở đâu?" Hai con đường đều là đường chết.

Thời Sênh hôn nhẹ lên cánh môi hắn, "Đường em cho anh mới là đường sống."

Diệp Sâm nhìn Thời Sênh nhảy ra ngoài. Hắn chống người lên cửa sổ nhìn xuống, cô nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Thật đúng là... tiểu yêu tính có khí phách.

Ừm... Sao lại thích cô ấy thế chứ lị?

Diệp Sâm sờ sờ cánh môi: "Đường sống ư?"

"Thiếu tướng Diệp, mau mở cửa! Cháy! Động đất!"

Diệp Sâm nhìn về phía cửa, trên mặt hiện lên vẻ nguy hiểm, sớm không tới, muộn không tới, chọn đúng lúc không nên tới để tới.

Tiếu Sinh chạy xong hai mươi vòng sân huấn luyện vẫn còn ngây ngốc, hoàn toàn không biết mình đắc tội Diệp Sâm ở chỗ nào.

...

Ông Cốc nói qua mấy ngày Thời Sênh phải tới quân khu báo danh, quả nhiên, không bao lâu sau, cô bị sung quân đưa tới làm chân chạy bên cạnh Tham mưu trưởng Triệu.

Nói trắng ra chính là thư ký.

Làm thư ký thì có tiền đồ gì, Thời Sênh muốn tham gia quân ngũ.

Không tham gia quân ngũ thì sao có thể giúp tên ngốc Diệp Sâm kia được chứ?

Vì nữ chính Từ nhà mình, cô cũng phải hao hết tâm tư, thật là rầu thúi ruột.

Ông Cốc không đồng ý, nhưng cũng không hề phản đối.

Ông là quân nhân, tất nhiên hy vọng con cái mình cũng trung thành vì nước nhà.

Nhưng bảo bối nhà ông là con gái, phải chịu khổ thì sao đây? Mệt mỏi thì làm sao đây?

Tuy vậy cuối cùng ông vẫn đáp ứng yêu cầu của Thời Sênh.

Thời Sênh được gia nhập quân khu như ý nguyện, làm một tân binh.

Đã nói là huấn luyện viên cơ mà? Lật bàn!

Ông Cốc giải thích như sau:

"Tuy ba là Phó tư lệnh, nhưng không thể làm trái kỷ cương quân đội được. Đây là quân khu, không phải nơi chơi trò gia đình. Nếu con muốn trở thành quân nhân thì bắt đầu từ tân binh đi."

Thời Sênh thực tuyệt vọng.

Tại sao Diệp Sâm có thể đi cửa sau chứ?

Tân binh thì tân binh.

Cái này thì cũng thôi đi, nhưng tại sao lại là Hạ Vũ chứ?

Nhóm tân binh gia nhập quân khu cuối cùng do Hạ Vũ huấn luyện, cũng không có gì sai, Thời Sênh không có gì để nói cả.

Hạ Vũ nhìn thấy Thời Sênh thì mặt dài như mặt lừa.

Thời Sênh thì bừng bừng hứng thú. Nam chính nhìn thấy cô không vui thì cô lại rất vui.

Nữ binh vốn luôn thiếu, trong đám tân binh, tính cả Thời Sênh cũng chỉ có hơn mười người.

Thời Sênh đột nhiên chen ngang tiến vào nên chín nữ binh khác rất bài xích kẻ đi cửa sau này.

Nhưng lúc huấn luyện, mấy nữ binh liền bị dọa cho kinh sợ. Dù Hạ Vũ bố trí nhiệm vụ thế nào thì Thời Sênh luôn là người hoàn thành đầu tiên, hơn nữa rất nhẹ nhàng.

Khi một người bày ra thực lực, cho dù có vào từ cửa sau hay không thì cũng chẳng ai dám nắm mãi chuyện này không buông nữa.

...

"Thiếu tướng, cả ngày cậu cứ chơi bời lêu lổng như thế, đừng quên nhiệm vụ của cậuđấy." Người đàn ông mặt chữ quốc đứng trước mặt Diệp Sâm, nghiêm túc nhắc nhở hắn.

Diệp Sâm ngậm một điếu thuốc không châm lửa, ngả ngớn nhìn người đàn ông mặt chữ quốc một chút, một lúc sau mới bỏ điếu thuốc ra, nói: "Không phải là có thời gian tận hai năm sao. Cháu vừa mới tới đây, dù sao chú cũng phải để cháu làm quen hoàn cảnh một tí đã chứ."

"Thiếu tướng, nhiệm vụ của tôi là nhắc nhở cậu mau chóng hoàn thành nhiệm vụ." Nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ khi tới đây là hộ tống Cửu Lân Ly về, nhiệm vụ thứ hai chính là giúp Diệp Sâm sớm hoàn thành nhiệm vụ.

"Ông già nhà cháu cho chú bao nhiêu tiền thưởng thế?"


"Đây là nhiệm vụ, không liên quan tới tiền thưởng." Người đàn ông mặt chữ quốc nghiêm túc nói, "Hơn nữa, hiện giờ Thiếu tướng ngài cũng không có tiền, không cần nghĩ việc hối lộ chúng tôi."

Diệp Sâm: "..."

"Thiếu tướng, không tốt rồi! Thiếu tướng, Tiểu thư Cốc Lam đánh nhau với Liên trưởng Hạ rồi." Tiếu Sinh từ xa xông tới.

Diệp Sâm hơi giương mắt lên, "Đánh nhau ư? Cô ấy quả đúng là ai cũng dám đánh."

Tiếu Sinh có chuyện thì hay nôn nóng, "Thiếu tướng, ngài không lo lắng ư? Đánh huấn luyện viên là sẽ bị phạt đấy."

Với thân thể yếu đuối của Tiểu thư Cốc Lam, bị phạt một chút cũng coi như xong đời rồi.

Diệp Sâm đứng lên, "Đi, đi xem ai lại có lá gan lớn như thế."

Lúc Diệp Sâm tới thì đã đánh xong rồi.

Một đám tân binh đứng ở rất xa, Thời Sênh và Hạ Vũ đứng ở giữa, bên cạnh có vài người như đang răn dạy.

"Cốc Lam, đây là quân doanh, không phải bên ngoài, nghe theo sự chỉ huy của huấn luyện viên là chức trách của quân nhân. Vậy mà cháu lại dám đánh người?" Trưởng tham mưu Triệu ngày thường là người rất ôn hòa, giờ đang xụ mặt răn dạy Thời Sênh.

Đúng như lời của ông nói, đây là quân doanh, ông có thể ngầm nói đùa với bọn tiểu bối, nhưng trước mặt nhiều tân binh như thế mà còn làm trò, sao ông có thể nể tình cửa sau được nữa.

Thời Sênh biểu tình kiêu ngạo, "Hắn đáng đánh."

Trưởng tham mưu Triệu tức giận đến mức suýt sặc chết, vốn dĩ Diệp Sâm tới quân khu đã làm ông rất đau đầu rồi, giờ con nhóc này còn tới chọc giận ông nữa.

"Hạng mục mà Liên trưởng Hạ huấn luyện đều đi theo trình tự bình thường. Cháu là lính của cậu ấy thì phải nghe theo cậu ấy, không thể một mình một nẻo! Cháu còn muốn chơi trò tiểu thư thì về nhà đi thôi!"

Thời Sênh nổi giận, "Trưởng tham mưu Triệu, chú nói đạo lý tí nhé, cái gì mà cháu một đường một nẻo hả? Lượng nhiệm vụ của cháu đã hoàn thành, là Liên trưởng Hạ nói cháu lười biếng, bắt cháu làm lại một lần. Cháu không đánh hắn thì đánh ai?"


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info