ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1212-1216

LittleZiZi14

1212

Dao Cầm có lẽ là bị dọa, cho đến khi những Ma tộc kia sắp đến bên cạnh, cô ta mới lấy lại tinh thần, kéo Tương Lăng ẩn nấp vào chỗ kín hơn.

Có thể Ma tộc quá ngu đần, cũng có thể là vầng sáng của nhân vật chính giúp đỡ, hai người không bị phát hiện.

Dao Cầm che miệng mũi, căng thẳng nhìn Ma tộc đi qua bên ngoài, thấy tất cả Ma tộc sắp đi...

"Ầm!"

Trước mắt Dao Cầm đột nhiên tối sầm lại, núi đá sau lưng bắt đầu rầm rầm lăn xuống.

Có thứ đập xuống, bắn lên mặt cô ta, rất nhanh rạch thành vết máu, mùi thơm dịu đặc biệt, thu hút Ma tộc trên bầu trời.

Bọn chúng đồng thời dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Dao Cầm.

Cả người Dao Cầm cứng lại. Cô ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ở sau lưng Ma tộc, một thiếu nữ váy đen đang đứng.

Con ngươi Dao Cầm trợn to, là cô ta...

Tại sao, tại sao phải dồn bọn họ vào chỗ chết?

Cô chưa từng đắc tội với cô ta, tại sao cô ta lại nhìn mình không vừa mắt như thế, cứ phải nhìn cô chết rồi, cô ta mới vui sao?

Thậm chí là không tiếc dồn Tiên tôn Tương Lăng đối xử tốt với cô ta vào chỗ chết, trái tim cô ta sao lại có thể ác độc như vậy.

Tầm mắt Dao Cầm dần dần bị Ma tộc che khuất, không nhìn thấy người trên không trung.

Nhưng cô biết, cô ta đang ở đó, cô ta đang ở đó nhìn...

...

Thời Sênh không tiếp tục đợi nữa, dù sao có chết hay không, nữ chính có lẽ đều đã sụp đổ rồi, chỉ cần cô ta sụp đổ, sau này sẽ dễ đối phó hơn nhiều.

Thời Sênh lái phi thuyền, trong tầm mắt đủ loại ngạc nhiên, chấn động, kỳ lạ, kéo gió ngang ngược trở lại Thần giới.

Thiên binh giữ cửa, lúc nhìn thấy thứ đồ chơi lớn như vậy, suýt nữa bị dọa phát điên.

Thời Sênh trực tiếp lái phi thuyền về núi Nam Ngô, dừng ở bên ngoài núi Nam Ngô.

Tiên đế nghe thấy tin tức cô quay lại, đích thân chạy đến tìm người.

Nhìn thấy thứ đồ lớn kia, Tiên đế cũng kinh ngạc, nhưng lúc này ông ta có chuyện quan trọng hơn, lựa chọn không để ý đến thứ kia.

"Sí Ly, Tương Lăng đâu?"

Thời Sênh đang từ trên phi thuyền xuống, nghe thấy câu hỏi của Tiên đế, bình tĩnh liếc Tiên đế một cái, "Ta làm sao biết, ta có ở cùng hắn đâu."

Tiên đế cau mày, lời này là thế nào, "Các ngươi không phải cùng đi sao?"

Thời Sênh trợn mắt, câu nào cũng mang theo châm chích, "Thì không thể tách nhau ra mà về à? Ta là đồ trang sức của hắn à? Cứ phải đi cùng hắn?"

Tiên đế: "..." Ông ta có nói gì đâu, có cần phải kích động oán giận ông ta như thế không?

Môi Tiên đế giật giật, đè nén lửa giận trong tim, "Lưu Vân có đi cùng ngươi không?"

"Chết rồi." Thời Sênh đi xuống phi thuyền, kêu thanh niên dẫn những yêu thú khác xuống.

Thanh niên tỏ ra có chút băn khoăn, đây là Thần giới...

Thanh niên không dám làm trái Thời Sênh, do dự một lúc, gọi yêu thú phía sau đi theo hắn xuống. Mọi người đều cố gắng làm bộ như rất bình tĩnh, nhưng sắc mặt và cơ thể cứng ngắc vẫn bán đứng tâm trạng lúc này của bọn chúng.

Kích động, phức tạp, thấp thỏm, sợ hãi...

Các loại tâm tình đan xen, khiến cho đáy lòng bọn chúng rất hoảng sợ.

Một đoàn yêu thú xuống. Tiên đế trực tiếp trừng mắt, "Sí Ly, ngươi đem cái gì về thế hả?"

Thời Sênh: "..." Không hiểu những người trên trời lắm, rõ ràng biết là cái gì, còn phải hỏi, có bệnh!

Bớt phí lời, động tay nhiều hơn, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.

"Sí Ly!" Thời Sênh không quan tâm đến ông ta, Tiên đế nổi giận, "Trong mắt ngươi còn có Tiên đế ta hay không?"

Thời Sênh quay đầu, nở nụ cười xấu xa, "Trước nay chưa từng có."

Tiên đế: "..."

Lời của Thời Sênh đại nghịch bất đạo như vậy, đổi thành người khác, đã sớm bị lôi đến tru tiên đài ném xuống rồi.

"Sí Ly, bây giờ tình hình cấp bách, ngươi đừng chơi đùa nữa. Tương Lăng và Lưu Vân ở đâu?" Thần sắc Tiên đế đóng băng, khí thế khắp người đột nhiên mạnh lên, không khí dường như đang ngưng kết lại.

Các yêu thú vốn là phát hoảng, bị Tiên đế hù dọa như vậy, có yêu thú trực tiếp quỳ xuống, run lẩy bẩy.

Thời Sênh quét qua bọn chúng một cái, quay ra nói với thanh niên, "Dẫn bọn họ vào."

Sắc mặt thanh niên cũng có chút trắng bệch, nhưng miễn cưỡng có thể chống đỡ. Hắn vội vàng kêu những yêu thú còn có thể đứng kia, hợp lực đỡ tất cả yêu thú vào trong kết giới lấy cây ngô đồng làm ranh giới.

Vừa vào kết giới, áp lực uy nghiêm đè trên người bọn chúng liền biến mất, chỉ còn lại linh khí ôn hòa thoải mái.

Tiên đế thấy Thời Sênh coi thường mình như vậy, khí thế trên người càng mạnh mẽ, âm thanh trầm mạnh chọc thủng màng nhĩ, "Sí Ly, bởi vì ngươi là con Phượng Hoàng duy nhất của thế gian này, trước đây ngươi làm gì, ta chỉ nhắm một mắt mở một mắt. Ngươi đừng tưởng rằng ta không có cách gì trị ngươi!!"

"Ngài có thể làm gì ta?" Thời Sênh cười khiêu khích.

"Ngươi nhất định phải chống lại ta đúng không?"

Thời Sênh buông tay vô tội, "Tiên đế, ta chống lại ngài bao giờ? Ngài hỏi ta, ta trả lời ngài rồi? Tự ngài không tin, còn ép ta trả lời, ta biết làm sao được?"

Bản cô nương cũng rất tuyệt vọng!

Lưu Vân và Tương Lăng ở đâu, bản cô nương thật sự không biết mà!

Ngươi không tin bản cô nương, còn nói bản cô nương muốn chống lại ngươi, thiểu năng!

"...Ta hỏi lại một lần cuối cùng, Lưu Vân và Tương Lăng ở đâu?" Rõ ràng Tiên đế vẫn chưa tin lời Thời Sênh nói lúc trước.

Trên dung mạo Thời Sênh đầy ý lạnh, "Ta cũng trả lời một lần cuối cùng, không biết!"

Mặt Tiên đế sầm xuống, đột nhiên lấy một vật trong ngực ra. Thời Sênh hơi nhíu mày, rút thiết kiếm ra, nhanh chóng xuất thủ, các thiên binh bên cạnh Tiên đế, lập tức tiến lên ngăn ở trước mặt Tiên đế.

Thời Sênh vạch mấy người kia ra, lúc Tiên đế còn chưa sử dụng vật kia, hất nó khỏi tay ông ta, đồ bị hất lên giữa không trung, vẽ một đường parabol rơi xuống.

Thời Sênh khẽ nhảy, chính xác bắt lấy đồ.

Tiên đế: "..."

Thời Sênh nắm cái bình ngọc nhỏ trong tay nhìn một chút, "Đây là cái gì?"

Tiên đế không đáp, trong tay đột nhiên hất lên, tay áo màu vàng sáng tung bay, bột màu trắng đánh thẳng tới.

Thời Sênh theo phản xạ có điều kiện nín thở, vung thiết kiếm, bột màu trắng bị kiếm khí hất quay lại hết, phủ đầy mặt Tiên đế.

Thời Sênh nhanh chóng trở lại trong núi Nam Ngô, cười lạnh ném cái bình trong tay, "Tiên đế cũng giở trò tiểu xảo!"

Nói gì quang minh, chính nghĩa... văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, ái quốc, kính nghiệp, thành thật, thân thiện chứ?

Vân vân...

Hình như có cái gì kỳ quái chui vào.

Bỏ đi, kệ xác nó.

Tiên đế sờ mặt, thứ bột này chỉ hiệu quả với Phượng Hoàng, vô dụng với những người khác.

Ông ta nhìn Thời Sênh đứng ở bên trong, vung tay: "Bắt cô ta lại."

Cô ta năm lần bảy lượt khiêu khích ranh giới cuối cùng của ông ta, còn tưởng mình sợ cô ta sao?

Thân là Tiên đế, ông ta sẽ mặc cho cô ta hoành hành ở Thần giới sao?

Câu trả lời đương nhiên là không.

Nhưng mà rất nhanh Tiên đế liền bị mất mặt, người của ông ta bản là không vào được núi Nam Ngô nửa bước. Ông ta biết núi Nam Ngô có một tầng kết giới, trước đó tưởng là kết giới bình thường, nhưng lúc này mới phát hiện, kết giới này căn bản không phải là kết giới bình thường.

Tiên đế sai người đi gọi những Thần tộc khác, hôm nay thế nào cũng phải lôi Thời Sênh ra, ông ta phải cho cô ta biết, ai mới là chủ của Thần giới.

1213

Người của toàn Thần giới đến, đủ loại đặc hiệu huyễn khốc chiếu lên núi Nam Ngô.

Nhưng cuối cùng đều không có ai có thể mở kết giới núi Nam Ngô ra, một đám người ở bên ngoài đưa mắt nhìn nhau.

Cái này đặc biệt là tường đồng vách sắt!

Thật ra thì nếu không phải Tiên đế ra lệnh, bọn họ cũng không quá nguyện ý tới đắc tội vị bên trong kia.

Thủ đoạn của Ma tộc là đẫm máu tàn bạo, thủ đoạn của cô ta mặc dù không đẫm máu tàn bạo, nhưng tuyệt đối còn khủng bố hơn đẫm máu tàn bạo nhiều. Cô ta mà tức giận lên, sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết, hận vì chót tới thế giới này.

Thời Sênh ngồi ở trên ghế do cành ngô đồng bện thành, cắn hạt dưa, thong dong nhắc nhở bọn họ, "Các ngươi có cần trở về thương lượng đối sách rồi hãy tới không?"

"Tiên đế..."

"Tiên đế, Tiên quân Sí Ly cũng không làm gì sai... nói không chừng cô ta không biết thật thì sao?" Có Thần tộc nói đỡ cho Thời Sênh.

Hành tung của Tương Lăng và Lưu Vân là rất quan trọng, nhưng cô ta nói không biết, cũng có thể là thật sự không biết, đây chính là một chuyện không lớn, không cần phải làm lớn chuyện.

Kẻ địch bên ngoài, lại còn nội loạn, đến lúc đó để cho Ma tộc thừa cơ, sẽ phiền phức rồi.

Tiên đế bình tĩnh lại, cũng cảm thấy mình vừa rồi kích động. Ông ta cũng không biết mình làm sao, vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ không coi ai ra gì của cô như vậy, liền muốn dạy dỗ cô.

Nhưng cục diện bây giờ, ông ta thân là Tiên đế, cứ rời đi như vậy, há chẳng phải là quá mất thể diện sao?

Có Thần tộc hiểu chuyện lập tức bắc thang xuống cho Tiên đế, "Tiên đế, Tiên quân Sí Ly dù sao cũng là huyết mạch của tộc Phượng Hoàng, nể mặt công trạng trước đây của tộc Phượng Hoàng, người đại nhân không chấp tiểu nhân đi."

Tiên đế nắm tay chống môi, ho khan một tiếng, "Vậy..."

"Ngươi nói ai tiểu nhân hả?" Lời của Tiên đế còn chưa nói ra, người ở bên trong đã nổi giận, "Ai là tiểu nhân?"

Mọi người: "..." Không dễ dàng gì mới bắc được thang xuống cho Tiên đế, vị này lại bắt đầu ầm ĩ.

Muốn thế nào hả!

Bọn họ cũng rất vô tội đó biết không?

Lửa giận của Tiên đế lại xông lên, phẫn nộ: "Các ngươi nhìn thái độ của cô ta đi! Thần giới này có phải là cô ta làm chủ rồi không?"

"Ngài nguyện ý nhường ngôi, ta cũng có thể làm thay." Thời Sênh cười tiếp lời.

"Sí Ly ngươi muốn tạo phản à!"

"Cũng không phải là chưa từng tạo, thêm lần nữa hâm nóng xem."

"..."

[...] Ký chủ coi tạo phản là chuyện thường, thật là đáng sợ.

Cuối cùng là đám Thần tộc kia kéo Tiên đế đi, cho dù đại nghịch bất đạo, cũng tốt hơn lát nữa thật sự đánh nhau.

...

Thời Sênh nghe nói Lưu Vân trở lại rồi, có điều hắn vừa trở về đã chui tọt vào cung điện của mình, không thò mặt ra ngoài nữa.

Không khác núi Nam Ngô của Thời Sênh mấy, kết giới bên ngoài tòa cung điện kia của Lưu Vân, cũng không có bao nhiêu người có thể mở ra.

Tiếp theo trở về chính là Tương Lăng và Dao Cầm, cùng với Tiểu Bạch mất tích đã lâu.

Tiểu Bạch nhảy loi choi bên ngoài núi Nam Ngô một hồi. Thời Sênh không để ý tới nó, nó chỉ có thể đi tìm Lưu Vân, nhưng Lưu Vân cũng không rảnh phản ứng với nó.

Tiểu Bạch nổi giận, bắt đầu lượn lờ ở Thần giới, làm Thần giới càng thêm hỗn loạn.

Chủ nhân Dao Cầm thì mải chăm sóc Tương Lăng, căn bản là không có thời gian quản nó, cho dù quản được một lần, ngoảnh đi cái, nó lại chạy mất, gây ra không ít phiền phức cho chủ nhân này.

Vốn dĩ rất mệt mỏi, còn phải thu dọn cục diện rắm rối của Tiểu Bạch, sự khó chịu trong tim Dao Cầm càng ngày càng lớn.

"Ở yên đây cho ta, không được ra ngoài nữa, đã nghe thấy chưa!" Dao Cầm bắt lấy Tiểu Bạch, nhét nó vào trong một cái lồng.

Tiểu Bạch lăn một vòng trong lồng, sau khi phát hiện rất nhỏ, lập tức nổi giận, "Thả ta ra ngoài!"

Cô ta lại dám nhốt mình vào trong cái lồng nhỏ như vậy.

Dao Cầm ngồi xổm ở bên ngoài, rất tức giận, "Ngươi cứ ra ngoài là gây chuyện, lúc nào học được ngoan ngoãn rồi, ta sẽ thả ngươi ra."

Tiểu Bạch: "..."

Tiểu Bạch lấy cơ thể đụng vào lồng, muốn đi ra ngoài.

Dao Cầm đứng lên: "Cái lồng này là ta mượn chỗ Tiên đế, ngươi đừng phí sức nữa."

Cơ thể Tiểu Bạch phồng lên, lại xẹp xuống, sau đó lại phồng lên, nó không tin há miệng cắn cái lồng.

Miệng còn chưa đến gần lồng, một cơn đau nhói liền từ trên miệng lan tràn ra.

Dao Cầm nhìn nó một cái, lắc đầu rời đi, hung thú quả nhiên đều là hung tính khó sửa đổi, ban đầu sao mình lại khế ước với nó, nhất định phải tìm cách giải trừ khế ước giữa cô ta và Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch lăn lộn ở trong lồng một trận, không vui co mình lại thành một khối.

Lúc nó và tên quỷ đáng ghét Sí Ly kia làm loạn Thần giới, cô ta đều giúp nó tiêu huỷ chứng cứ, hu hu hu, ta sẽ không nói xấu cô nữa.

Chủ nhân trước đều tốt hơn chủ nhân này.

Phi, cô ta còn lâu mới là chủ nhân của nó.

...

Sau khi bọn họ trở lại, Ma tộc chạy trốn khắp nơi bỗng nhiên tan biến, tam giới lại cũng không tìm được tung tích của Ma tộc nữa.

Ma tộc sẽ không vô duyên vô cớ mất tích, nhất định là trốn đi, nhưng bọn chúng trốn đi có mục đích gì?

Thần tộc ngoài sáng, kẻ địch núp trong bóng tối, không biết bọn chúng sắp làm gì, loại cảm giác này giống như là ngươi biết có người muốn giết ngươi, nhưng ngươi không biết sát thủ lúc nào sẽ đến.

Tương Lăng ở Thần giới khôi phục rất nhanh, cộng thêm máu của Dao Cầm, thực lực của hắn lại tinh tiến thêm chút.

Đợi sau khi hắn có thể đi lại, Tiên đế triệu kiến Tương Lăng.

Tương Lăng dẫn Dao Cầm cùng đi yết kiến, Tiên đế chỉ nhíu mày lại, không đuổi Dao Cầm ra ngoài.

"Sức khoẻ đỡ hơn chưa?"

Tương Lăng cung kính trả lời: "Đã không còn đáng ngại."

"Vậy thì tốt." Tiên đế thở phào, sau đó lại ngưng trọng, "Các ngươi chuyến này đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Điền Mộc không cùng các ngươi trở lại?"

Tương Lăng nói chuyện ở thành ma quỷ cho Tiên đế, nhưng vấn đề về Thời Sênh, hắn lấp liếm đi một ít.

Dao Cầm có chút tức giận, "Tiên đế, Dao Cầm có lời muốn nói."

"Nói."

"Khi đó Tiên quân Sí Ly ở ngay phía trên chúng ta, rõ ràng cô ta có năng lực cứu chúng ta, cuối cùng lại làm như không thấy, sau lại làm lộ vị trí của ta và Tiên tôn, khiến cho Ma tộc tấn công chúng ta..."

Dao Cầm ngược lại không hề thêm mắm thêm muối, chỉ là tức giận bất bình nói sự thật ra.

"Tương Lăng, Dao Cầm nói là thật sao?" Tiên đế nhìn Tương Lăng, trong con ngươi lóe lên ánh sáng u ám sâu xa.

Đáy lòng Tương Lăng đã sớm thất vọng đối với tiểu cô nương đó, nhìn thấy hốc mắt Dao Cầm đỏ đỏ, lại nghĩ tới chuyện Dao Cầm làm cho hắn lúc bọn họ trở lại, cán cân trong lòng Tương Lăng hoàn toàn nghiêng đi, "Vâng."

Tiên đế vỗ một chưởng lên bàn rồng phía trước, khó nhịn lửa giận, "Sí Ly không coi ai ra gì đã không phải là ngày một ngày hai, bây giờ lại thấy người mình chết mà không cứu, cô ta có còn là người của Thần giới ta hay không? Tương Lăng, ban đầu là ngươi bảo đảm với ta, nhất định có thể khiến cô ta đi theo hướng tốt, bây giờ, ngươi nhìn đi, cô ta thành cái bộ dạng gì rồi?"

Tương Lăng cúi đầu, "Là thần thất trách."

Lúc đầu biểu hiện của cô ta hung hăng cuồng vọng, không coi ai ra gì, là hắn bảo đảm với Tiên đế, nhất định sẽ dạy tốt cô.

Nhưng rất nhiều thời gian hắn căn bản không gặp được cô, mỗi lần thấy cô, đều là lúc cô gây chuyện, làm xong chuyện rồi liền đi, căn bản là không cho hắn cơ hội nói chuyện.

1214

Chuyện đã thế này, có truy cứu tiếp cũng không có ý nghĩa gì.

"Điền Mộc đâu rồi?" Bây giờ Lưu Vân và Tương Lăng đều trở về rồi, chỉ còn lại Điền Mộc.

"Điền Mộc... mất tích rồi." Giọng Tương Lăng hơi trầm xuống, "Lúc chúng ta bị Ma tộc tấn công, không có ai chú ý đến Điền Mộc, đến lúc kết thúc, liền phát hiện không thấy Điền Mộc đâu nữa."

Sắc mặt Tiên đế khó coi, "Bị Ma tộc bắt đi rồi?"

Tương Lăng không biết, hắn không nhìn thấy Điền Mộc bị Ma tộc bắt đi, nhưng cũng không biết hắn ta đi đâu, chỉ có thể trầm mặc, nhưng Tiên đế lại cho rằng hắn ngầm thừa nhận.

Tiên tôn vốn đã ít, thiệt hại một Tiên tôn, đối với Thần tộc mà nói, giống như đã lạnh vì tuyết lại giá vì sương, Tiên đế rất đau đầu.

"Phong ấn Ma tộc đã vỡ, ắt sẽ trở lại xâm lược. Tương Lăng, ngươi là chiến thần kiêu dũng thiện chiến nhất Thần tộc, lại có Hiên Viên kiếm phụ trợ, gánh nặng lần này, cũng chỉ có thể giao cho ngươi..."

Sắc mặt Tương Lăng hơi khó coi, hắn vén vạt áo quỳ xuống.

"Tương Lăng ngươi làm gì vậy?" Tiên đế được quỳ đầu óc mơ hồ.

Tương Lăng lấy Hiên Viên kiếm gãy từ túi càn khôn mang bên mình ra, "Xin Tiên đế giáng tội, Hiên Viên kiếm... Hiên Viên kiếm gãy rồi."

Con ngươi Tiên đế mãnh liệt co lại, kích động đứng lên khỏi ghế rồng, "Ngươi nói cái gì?"

"Hiên Viên kiếm... gãy rồi." Tương Lăng khó khăn lặp lại một lần.

Tiên đế từ trên đi xuống, cầm lấy kiếm gãy trong tay Tương Lăng, "Làm sao lại... Hiên Viên kiếm làm sao lại gãy được?"

Tương Lăng nhấp môi không đáp.

"Tương Lăng, đây là thần khí, thần khí thượng cổ, làm sao lại gãy được? Ngươi nói gì đi, tại sao lại gãy được?" Tiếng chất vấn lớn của Tiên đế, không ngừng quanh quẩn trong đại điện.

Nhưng Tương Lăng vẫn không lên tiếng.

Dao Cầm không nhìn tiếp được, lên tiếng nói: "Là thanh kiếm kia của Tiên quân Sí Ly làm."

Dao Cầm nghĩ không thông, cô ta đối với hắn như vậy, hắn lại vẫn muốn che giấu cho cô ta.

"Lại là cô ta?" Tiên đế bị giận cười lên, "Bản lĩnh của cô ta lớn vậy sao? Có thể làm gãy Hiên Viên kiếm?"

Tương Lăng thở dài, "Là... thanh kiếm trên tay cô ấy."

Tiên đế đã từng thấy qua thanh kiếm kia, thanh kiếm rất bình thường, nhưng chính là thanh kiếm bình thường đó, suýt nữa lật đại điện của ông ta lên.

"Đó là kiếm gì? Cũng là thần khí thượng cổ sao?" Trong thần khí thượng cổ, chỉ có Hiên Viên kiếm là trường kiếm, còn lại đều không phải là kiếm.

Tương Lăng trầm tư chốc lát, vẫn là nói câu này ra, "Thần nghe cô ấy và Lưu Vân nói, thanh kiếm kia cũng tên là Hiên Viên kiếm."

Tiên đế quỷ dị nhìn kiếm gãy trong tay, cũng tên là Hiên Viên kiếm?

"Ý của ngươi là có Hiên Viên kiếm giả?" Tiên đế hồi lâu mới tìm được giọng nói, tay cầm kiếm cũng đang phát run.

Dựa theo tình hình bây giờ, cái thanh Hiên Viên kiếm trong tay ông ta hình như là giả rồi?

Tương Lăng lắc đầu, "Không, Tiên đế, ghi chép về Hiên Viên kiếm đúng với nó, hơn nữa Hiên Viên kiếm luôn ở Thần giới, không thể nào là giả. Còn về thanh kiếm trên tay Tiểu Ly... thần chưa từng nhìn thấy, nhưng uy lực vượt xa Hiên Viên kiếm."

Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là sự thật.

Tiên đế liên tục gật đầu, đúng đúng, ông ta làm sao có thể hoài nghi Hiên Viên kiếm của Thần giới là giả chứ? Thanh Hiên Viên kiếm này luôn ở Thần giới...

Vậy chính là chỗ cô ta mới là giả.

Hơn nữa còn là một thanh Hiên Viên kiếm giả lợi hại hơn Hiên Viên kiếm thật.

Nghĩ thế nào lại có điểm không đúng chứ?

Làm gì có đồ giả nào lợi hại hơn đồ thật?

...

Thời Sênh là từ miệng Lưu Vân biết, mình bị tố cáo.

Cô không thèm để ý, ngược lại là Lưu Vân sốt ruột.

"Tiểu Phượng Hoàng, ngươi bây giờ có chút nguy hiểm, ngươi có muốn chuyển đến ở với ta không?"

"Ở đây rất tốt." Từ khi đám yêu thú kia tới, toàn bộ núi Nam Ngô cũng náo nhiệt hẳn lên, quần áo tới tay, đồ ăn tới mồm, sao phải chuyển đi?

Những tên thiểu năng kia muốn đối phó với cô, nào có dễ như vậy.

Lưu Vân cũng không cưỡng cầu, bởi vì hắn biết cưỡng cầu không được, rất thức thời nói sang chuyện khác, "Tiểu Phượng Hoàng, thứ bên ngoài của ngươi là gì thế."

Hắn nhìn là phi thuyền, lần trước lúc mình bị cô đuổi ra ngoài, còn chưa nhìn kỹ thứ đồ chơi này.

Phía trên không có bất cứ chấn động gì, không phải pháp khí, càng không phải là thần khí gì cả.

Cho nên cái thứ to đùng có thể bay trên trời này là cái gì? Lưu Vân bày tỏ rất tò mò!

"Muốn biết à?" Thời Sênh nhướng nhướng mày.

Lưu Vân gật đầu, mắt đầy mong muốn học hỏi, sống đến già, học đến già.

"Ta không nói cho ngươi."

Lưu Vân: "..."

Tiểu Phượng Hoàng càng ngày càng không đáng yêu.

"Tiểu Phượng Hoàng, ta đều không tính toán chuyện lúc trước với ngươi, sao ngươi vẫn nhẫn tâm như vậy?"

"Ta nhẫn tâm cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, có ý kiến gì sao?" Thời Sênh chẳng những không cho là xấu hổ, ngược lại lấy đây làm vinh dự.

Lưu Vân nghẹn lại, từ khi hắn quen tiểu nha đầu này, quả thật cô vẫn luôn lạnh tâm lạnh tình như vậy, trước nay chưa từng thấy cô để tâm đến ai, lạnh nhạt cự tuyệt tất cả mọi người ở bên ngoài thế giới của cô, cũng không ai có thể động vào một chút nào.

Đột nhiên thật tò mò, nếu như cô để ý đến một người sẽ là tình cảnh thế nào.

Lưu Vân quấn lấy Thời Sênh nửa ngày cũng không hỏi ra thứ kia là cái gì, cuối cùng vẫn người thanh niên kia nói cho hắn, vật kia tên là phi thuyền, là dựa vào một loại vật liệu đặc biệt mà bay trên trời.

Còn về vật liệu đặc biệt là cái gì, thanh niên bày tỏ không biết.

Lưu Vân rất muốn thể nghiệm một chút, nhưng thanh niên nói, trừ Thời Sênh ra cũng không ai biết khởi động thế nào.

Bảo Thời Sênh cho hắn lái phi thuyền, Lưu Vân suy nghĩ khả năng đó là con số không, hắn chủ động từ bỏ, tán gẫu một trận với Thời Sênh, định rời đi.

Đi mấy bước, hắn lại quay ngược trở lại, cổ dán vào bức thành trong suốt nhìn người ở bên trong, "Tiểu Phượng Hoàng, có tin tức ngươi có muốn biết hay không?"

Đầu óc Thời Sênh nhanh chóng xoay một vòng, "Cái gì?"

Lưu Vân yên lặng mấy giây, "Vân Mạch ra ngoài rồi."

Vẻ mặt Thời Sênh không thay đổi, "Ra thế nào?"

Không hổ là nam chính đại nhân, như vậy rồi mà cũng có thể ra ngoài.

"Không biết." Đây chính là điều khiến cho người ta khó hiểu, không ai biết hắn ra ngoài thế nào, đợi người ta phát hiện ra, đã không thấy hắn đâu rồi, mà những trận pháp kia vẫn còn nguyên không tổn hại gì.


Thời Sênh: "..." Bàn tay vàng này mở cũng quá lộ liễu! Kịch bản đại thần, ngươi như thế sẽ bị đánh đấy biết chưa hả!

Ông đây không hề có bàn tay vàng, dựa vào cái gì nam chính và nữ chính lại có bàn tay vàng, không phục!

Ông đây muốn tố cáo!

[...] Chính cô đã là một bug to tướng rồi, còn muốn bàn tay vàng cái gì?

Ông đây muốn quà tân thủ.

[...] Sao cô vẫn còn nhớ quà tân thủ chứ, đây đã là chuyện bao nhiêu năm rồi.

Bởi vì ngươi chưa đưa cho ta, người khác đều có, tại sao ta không có! Không phục!

[...] Đã nói với cô rồi, không có quà tân thủ!

Vậy tặng lại ông đây đại lễ bao đi.

[...] Không có, không có, không có gì hết, tạm biệt nhé Ký chủ!

Mẹ nó, công ty nghiêm chỉnh đều phát thưởng cuối năm, thưởng nhân viên giỏi nhất gì gì đó, ngươi dựa vào cái gì mà không cho hả?

[...] Ha ha, chúng ta không phải công ty nghiêm chỉnh gì cả.

Thời Sênh: "..." Cái này có chút khó xử rồi, các ngươi kinh doanh không giấy phép sao?

[...] Ký chủ lại đang gài bẫy bản Hệ thống, đáng sợ quá! Cần phải từ từ offline.

Thời Sênh bĩu bĩu môi, nói hơn hai câu cũng sẽ không mang thai, sợ hãi như vậy làm gì!

Hệ thống rất sụp đổ, sẽ không mang thai, nhưng sẽ chết người, a, không đúng, chết Hệ thống. Chờ Ký chủ moi hết thông tin từ nó, chắc chắn nó sẽ bị Ký chủ biến thái này xóa bỏ.

Không muốn nói chuyện với Ký chủ nữa.

1215

Ma tộc đột nhiên biến mất, khẳng định có liên quan đến Vân Mạch. Vị Vân Mạch này, bị cô nhốt như vậy, không biết có hóa đen triệt để chưa.

Đột nhiên có chút hưng phấn là sao chứ?

Thời Sênh hằm hè chuẩn bị tiêu diệt nam chính đại nhân, nhưng mà biết đi đâu tìm được nam chính đại nhân mới là vấn đề.

Thế giới lớn như vậy, cô không muốn ra ngoài đi lại, sẽ gặp Ma tộc, sẽ bị tấn công bầy đàn, cô sợ hãi.

Thời Sênh lôi Hệ thống ra, cưỡng ép xác định vị trí của nam chính.

Nhưng mà nhìn thấy vị trí của nam chính đại nhân, Thời Sênh hơi ngớ người.

Lại đang ở Thần giới....

Lợi hại nha nam chính đại nhân!

Đại chiến thế giới, tới đi!

Bản cô nương chuẩn bị xong rồi!

Thời Sênh đi tìm Lưu Vân, vượt qua hoang hải, đến tòa cung điện lúc đầu kia, cô còn chưa đi vào, đã nghe thấy tiếng Ti Trúc.

"Tiên quân, Tiên quân Sí Ly lại tới rồi!"

Thời Sênh: "... "Không phải chứ em gái, đây là lần đầu tiên cô đến sau lần đó nhé? Sao lại là lại?

Thời Sênh chém kết giới đi vào, một tay xách Ti Trúc đang chạy vào bên trong, "Ngươi chạy cái gì? Ta có thể ăn thịt ngươi chắc?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ti Trúc trắng bệch, run lẩy bẩy, "Sí... Sí... Sí... Sí..."

"Ăn cái gì mà ăn*, đừng nói lắp, nói tử tế xem nào."

*Chữ "ăn" và "Sí" đồng âm, nên Thời Sênh nghe nhầm từ "Sí" thành "ăn".

"Ta... ta... ta...." Ti Trúc càng nói lắp hơn.

Cô cũng muốn nói tử tế, nhưng không khống chế được bản thân!

"Tiên quân Sí Ly, người đừng dọa Ti Trúc, cô ấy nhát gan." Niệm Đông nghe thấy tiếng động, từ bên trong chạy ra, cúi người.

Ti Trúc đáng thương gật đầu, cô nhát gan, đừng dọa cô, Niệm Đông cứu mạng, Tiên quân Sí Ly thật là đáng sợ.

Niệm Đông dùng ánh mắt trấn an Ti Trúc.

"Ta nào có dọa cô ấy?" Cô chưa có làm gì nhé biết chưa?

Niệm Đông: "..." Cô đứng ở đó, chính là hù dọa cô ấy rồi.

Năm đó đứa nhỏ ngốc này, bị cô dọa cho không nhẹ.

Dĩ nhiên lời này Niệm Đông không dám nói, đây là đại bất kính, "Tiên quân Sí Ly, Ti Trúc có chỗ nào không đúng, ta thay mặt cô ấy xin lỗi người, người đừng chấp cô ấy."

Thời Sênh buông Ti Trúc ra, hỏi Niệm Đông, "Tiên quân nhà ngươi đâu?"

"Tiên quân không có ở đây, Tiên quân Sí Ly có chuyện gì quan trọng sao?" Niệm Đông đúng mực trả lời.

Thời Sênh nhìn Ti Trúc, đầu đầy vạch đen, "Không có ở đây ngươi gào cái gì?"

Ti Trúc liền lăn một vòng rúc phía sau Niệm Đông, nắm cánh tay cô ta, run rẩy, lắp ba lắp bắp nói: "Ta... ta... ta... ta không nhịn được."

Thời Sênh: "..."

Thời Sênh ở đây đợi Lưu Vân trở lại. Ti Trúc chạy đến chỗ rất xa đứng, sợ Thời Sênh làm khó dễ cô. Cô vẫn còn nhớ ánh mắt lúc cô ta mới từ hồ Tiên Dưỡng ra ngoài.

Không phải là hung ác, cũng không phải là phẫn nộ thù hận, chính là một loại ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng cái ánh mắt kia rất đáng sợ...

"Ti Trúc, ngươi sợ ta như vậy làm gì?"

"A a a a... Niệm Đông, cứu... cứu... cứu mạng..." Ti Trúc bị gương mặt đột nhiên phóng đại trước mặt dọa, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau.

"Ti Trúc, gào thét như thế còn ra thể thống gì nữa?" Một đôi tay phía sau đỡ lấy cô ta, lôi cô ta vào ngực.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ti Trúc suýt nữa "oa" một tiếng khóc lên, "Tiên... Tiên quân." May quá ngài quay lại rồi, sợ chết mất.

Lưu Vân để Ti Trúc đứng ngay ngắn, nhìn Thời Sênh, "Tiểu Phượng Hoàng, ngươi chạy đến chỗ ta dọa Ti Trúc làm gì?"

Chơi chán Thần giới rồi, bắt đầu chơi đến người của hắn sao?

Hắn vào núi Nam Ngô thì không được, cô thì hay rồi, thích vào là vào, tiên so với tiên sao lại bực mình như vậy?

Thời Sênh đứng ở trên bậc thang, mặt vô tội, "Ta cũng rất khó hiểu, bộ dạng ta đáng sợ như thế sao? Cô ta nhìn thấy ta cứ giống như ta giết cả nhà cô ta ấy."

Lưu Vân lắc đầu, vỗ vỗ đầu Ti Trúc, "Đi tìm Niệm Đông đi."

Ti Trúc chỉ mong sao rời đi, gật đầu như gà con mổ thóc, sau đó chân như bôi dầu chạy đi.

Lưu Vân đi lên bậc thềm, "Tiểu Phượng Hoàng, vô sự không lên điện Tam Bảo, ngươi đến đây tìm ta là muốn làm gì?"

Thời Sênh nhướng nhướng mày, "Cô nương kia đâu rồi?"

"Ai?"

"... Chỗ ngươi còn có mấy người cơ à?" Thời Sênh dùng một loại ánh mắt 'không nhìn ra, ngươi lại cầm thú như vậy' nhìn Lưu Vân.

Lưu Vân: "..."

Đại não Lưu Vân xoay một cái, biết cô hỏi là ai, hắn ngồi xuống bên cạnh Thời Sênh, "Tiễn đi rồi."

"Tiễn đi?" Chậc chậc, theo khuôn mẫu cũ còn tưởng rằng có thể xảy ra cái gì với hắn, không ngờ lại tiễn đi như vậy.

Quả nhiên đây là tên thiểu năng không đi theo mô típ mà.

Đáng đời còn không cả được làm bia đỡ đạn.

"Ngươi hỏi cô ta làm gì?" Lưu Vân kỳ quái, "Hôm nay ngươi đến tìm ta, không phải là vì cô ta chứ?"

Thời Sênh hếch hếch cằm, "Đương nhiên không phải, ta là tới hỏi ngươi, hẹn đánh nhau không?"

"Không hẹn!" Ai muốn đánh nhau với cái kẻ điên này, hắn lại không điên.

"Không phải ta đánh với ngươi."

Lưu Vân kinh hãi, mặt không tưởng tượng nổi, "Ngươi còn kêu người khác đánh ta?"

"..." Cái tên thiểu năng này cả ngày nghĩ cái gì thế không biết? "Ta là hỏi ngươi, có muốn cùng đi đánh nhau không."

Nghe thấy không phải đánh mình, Lưu Vân thở phào, "Đánh ai?"

"Vân Mạch, thế nào, có đi không?" Trực giác nói cho cô biết, con hàng này và Vân Mạch có thù oán.

Con ngươi Lưu Vân lóe lên, sau đó lắc đầu, "Ta không đánh lại hắn, không đi."

"Ta giúp ngươi trói hắn lại!" Thời Sênh tiếp tục xúi giục, "Một chữ thôi, đi hay không!"

Một chữ hắn trừ nói đi ra, còn có thể nói cái khác sao?

"Bỏ qua thôn này thì sẽ không còn nhà trọ đâu, người khác muốn mời ta giúp đỡ, đều phải tính theo giây đấy." Bản cô nương là một nhân vật phản diện có phong cách.

"Ngươi có thể đánh thắng hắn, tự mình đi là được, kéo ta theo làm gì?" Lưu Vân quay đầu đi.

"Thêm một người, thêm một người gánh vác nguy hiểm." Thời Sênh nói như chuyện đương nhiên.

Lưu Vân: "..." Biết ngay mà làm sao tự dưng cô ta lại tốt bụng như vậy được.

"Đi hay không đi, đừng có lề mề, có phải đàn ông không hả!"

"Đi!" Có thể là mấy chữ cuối cùng kích thích đến Lưu Vân, hắn hét lớn một tiếng.

Phân đội nhỏ tiêu diệt nam chính chính thức thành lập.

...

Đêm khuya gió lạnh, là lúc giết người cướp của.

Lưu Vân đứng ở nóc nhà vò đầu, "Tiểu Phượng Hoàng, ngươi chắc chắn Vân Mạch ở đây?"

Đây là... cung điện của Tương Lăng.

Thời Sênh đứng ở bên cạnh hắn, "Ngươi không tin?"

Lưu Vân một lúc lâu mới bứt rứt nói một câu, "Độ tin cậy không cao."

Hắn không thể nói không tin, nói không tin nhất định sẽ bị đánh.

Thời Sênh lộ ra nụ cười ngọt ngào, xích lại gần hắn, "Đánh cược không?"

Mắt Lưu Vân quét qua cô mấy cái, đột nhiên liền đổi giọng, "Ta tin! Nếu như Vân Mạch ở trong này, vậy chúng ta ngồi xổm ở đây làm gì?"

Thời Sênh trợn mắt, "Không phải ngươi ngồi xổm ở đây trước à?"

"Rõ ràng là ngươi dừng lại trước." Lưu Vân nghiến răng.

Phía dưới có người tuần tra, hắn không ngồi xổm xuống chẳng lẽ đợi người ta bắt bọn họ sao? Sau đó cô liền không động đậy nữa, cô không động, nên hắn mới không động.

Người đằng sau vô tội nhún vai, "Ta dừng lại chờ ngươi."

Lưu Vân: "..."

Không nói lại cô, hắn ngậm miệng thì hơn.

Hít thở sâu một hơi, "Đi bên nào?"

Cung điện của Tương Lăng cũng rất lớn, ai biết Vân Mạch trốn ở chỗ nào?

1216

Thời Sênh nhìn nhìn điểm đỏ trên bản đồ, chỉ một hướng.

Hai người tránh những thiên binh tuần tra kia, đến tòa cung điện Thời Sênh chỉ.

Nơi này tối đen như mực, nhìn qua cũng không giống như có người ở, có lẽ là nơi dùng để đặt những đồ lặt vặt không thường dùng.

Thời Sênh kéo kéo Lưu Vân, lúc hắn quay đầu, vỗ bộp một lá bùa lên trán hắn.

Lưu Vân: "..." Coi hắn là cương thi chắc?

Hắn kéo lá bùa xuống, lần nữa ngẩng đầu lên, phát hiện nữ hài tử vừa rồi còn ở bên cạnh hắn đã không thấy đâu nữa.

Lưu Vân nhìn nhìn lá bùa trong tay, lại bộp cái dán lại, dán lá bùa lên liền nhìn thấy người bên cạnh.

Lưu Vân rất ngoan ngoãn không hỏi đây là cái gì, hai người hạ xuống phía sau cung điện đó.

"Ôi..." Thời Sênh phát ra một tiếng nghi ngờ khe khẽ.

Lưu Vân há há miệng, không tiếng động hỏi... sao thế?

"Dao Cầm đến." Trên bản đồ có hai điểm đỏ, lúc bọn họ tới, điểm đỏ kia vẫn còn ở bên đó, lúc này lại đã sắp đến gần nơi này rồi.

Lưu Vân xuỵt một tiếng với cô, nói lớn như thế, muốn chết à!

Không giết được Vân Mạch, ngược lại dẫn thiên binh tuần tra bên ngoài tới, đến lúc đó thì không phải là giết Vân Mạch, mà là bọn họ bị đuổi chạy khắp nơi

"Sợ cái gì!" Giọng Thời Sênh lớn hơn, "Bọn chúng có nghe được đâu, ngươi ngốc à."

Lưu Vân trợn mắt, hắn lắng tai nghe một lúc, quả nhiên không có động tĩnh gì.

"Ngươi không nói sớm!"

"Ngươi có hỏi đâu." Trách ta cái gì.

Lưu Vân: "..."

Chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là khó nuôi, lời này nói một chút cũng không sai!

"Két..."

Lúc bọn họ nói chuyện, Dao Cầm đã đến rồi, cô ta nhìn trái nhìn phải, đẩy cửa ra tiến vào phòng.

Phòng vẫn không có ánh sáng.

"Ngươi đã đỡ chút nào chưa?" Giọng Dao Cầm dè dặt từ bên trong truyền tới.

Thời Sênh đẩy cửa sổ ra, nhìn vào bên trong, khả năng là cửa sổ này thiết lập pháp thuật, bên trong kỳ thực là có ánh sáng.

Rất nhiều đồ lặt vặt, Thời Sênh chỉ có thể nhìn thấy Dao Cầm, cùng với một đoạn áo khoác màu đen bên cạnh cô ta, không cần nghĩ, nhất định là nam chính.

Lợi hại!

Lại dám giấu nam chính đại nhân ở chỗ nam phụ.

Không có tiếng đáp lại cô ta, Dao Cầm do dự chốc lát, ngồi xổm xuống, giơ tay ra sờ, tay cô ta vừa giơ ra, liền bị một đôi tay nhợt nhạt bắt lấy.

"A..." Dao Cầm bị đau, khẽ hô một tiếng.

Chủ nhân của đôi tay cười nhẹ, dùng sức kéo cô ta qua, cả người Dao Cầm nhào về phía trước, một khắc sau vị trí của hai người đảo lộn.

"Ngươi... ngươi làm gì hả..." Tiếng Dao Cầm kinh hoảng vang lên, dùng cả tay chân đẩy người đang đè cô ta ra.

Nhưng rất nhanh liền bị đối phương kẹp chặt, ép tay cô ta lên đỉnh đầu, hắn dành ra một cái tay, vén tóc bên tai cô ta lên, chậm rãi cúi người xuống.

"Ngươi buông ta ra... buông ta ra..." Dao Cầm vùng vẫy không có ích gì.

Lưu Vân bên ngoài sắc mặt cổ quái, "Tiểu Phượng Hoàng, bọn họ định làm gì thế?"

"Hiện trường xuân cung đồ?" Chẳng phải mô típ bây giờ là vừa gặp mặt đã lên giường à? Yêu nhau là bắt đầu từ trên giường... ừm, lần sau cũng có thể thử một chút với Phượng Từ.

Lưu Vân kéo Thời Sênh lại, "Vậy ngươi còn nhìn, ra dáng nữ hài tử chút đi chứ?"

Thời Sênh: "..." Chính xác mà nói, cô bây giờ là cầm thú, cho nên không cần ra dáng nữ hài tử.

Thời Sênh đẩy Lưu Vân ra, tiếp tục nhìn bên trong.

Dao Cầm nhỏ giọng nghẹn ngào, xen lẫn tiếng nuốt vào.

Thời Sênh: "..." Đệch, hút máu à!

Mẹ kiếp, còn tưởng là đang làm chuyện gì không xem được.

Xoẹt xoẹt...

Một khắc sau, quần áo Dao Cầm bị xé ra, lộ ra một đoạn cánh tay nhỏ trắng như tuyết, mềm nhũn yếu ớt để ở ngực Vân Mạch.

Hình như Dao Cầm bị Vân Mạch chặn miệng, chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của cô ta, không có âm thanh gì khác.

Quần áo trên người cô ta rất nhanh bị cởi hết. Vân Mạch còn không thèm cởi quần áo, trực tiếp tiến vào. Dao Cầm phát ra một tiếng đau đớn kiềm nén.

Vân Mạch dừng một chút, có lẽ là chờ cô ta bình thường lại, sau đó nhanh chóng chuyển động.

Thời Sênh: "..." Cái này tiến triển nhanh thật!

Từ góc độ này của Thời Sênh, chỉ có thể nhìn thấy thân hình Vân Mạch nhấp nhô lên xuống, những thứ khác cái đều không nhìn thấy, đều bị áo choàng rộng lớn của hắn che mất.

Trừ điểm!

"Tiểu Phượng Hoàng, ngươi xem đủ chưa!" Loại chuyện này rốt cuộc có gì để xem?

Thời Sênh vẫn chưa trả lời, bên trong truyền ra một tiếng quát mắng trầm thấp.

"Ai!"

Thời Sênh: "..."

Lưu Vân: "..."

Lưu Vân giận, "Ngươi không phải nói hắn không nghe thấy sao?"

Thời Sênh kéo lá bùa trên người xuống, thản nhiên, "Ta quên mất có thời gian."

Lưu Vân: "..." Ngươi còn có thể chơi xỏ nhau hơn nữa không?

Thời Sênh đẩy cửa sổ ra, vẫy vẫy tay với nam nhân đã đứng lên ở bên trong, "Hi, nam... Vân Mạch, a, nhanh như vậy đã kết thúc, ngươi như thế không được rồi!"

Vân Mạch thấy rõ người đứng bên ngoài, trong con ngươi bừng lên sát ý, là tiểu nha đầu đó, đang ưu sầu không tìm được cô ta, cô ta lại dâng tới cửa.

Còn nói hắn không được...

Rất tốt!

Hôm nay hắn sẽ để cho cô ta xem xem, hắn được hay không được.

Thời Sênh coi nhẹ ánh mắt giết người của Vân Mạch, trèo qua cửa sổ vào.

Lưu Vân muốn kéo cô, nhưng chậm một bước, hắn nhìn bốn phía, cuối cùng chỉ có thể cam chịu số phận nhảy theo vào cửa sổ.

Vân Mạch trước lên tiếng mỉa mai không phải là Thời Sênh, mà là Lưu Vân, "Lưu Vân, ngươi bây giờ đã sa ngã đến mức nhập bọn với một tiểu nha đầu sao?"

Lưu Vân không chút khách khí châm biếm lại, "Vậy cũng còn tốt hơn ngươi, phải dựa vào một tiểu nha đầu mà khôi phục."

Vân Mạch nhìn Dao Cầm, cô ta đã mất đi ý thức, trên người đắp áo khoác của hắn. Hắn lạnh mặt lại, "Đây là việc của ta, không đến phiên ngươi quản."

Hắn lại quét qua Thời Sênh một cái, "Các ngươi tìm tới đây, muốn bắt ta?"

"Không phải." Thời Sênh phủ nhận.

Vân Mạch cau mày.

Thời Sênh cong cong mắt, "Ta nói cho ngươi một tin tức xấu trước."

Cô chỉ Dao Cầm trên đất, tràn đầy ác ý nói: "Cô ta chính là cây hoa sen ngươi trăm phương ngàn kế muốn làm cho sống lại kia."

Con ngươi Vân Mạch trợn to, dường như có chút không thể tin.

Nhưng nghĩ tới huyết dịch vừa rồi hắn uống, sức mạnh mang theo bên trong, cùng với cảm giác kích động bất chợt đó của hắn, khiến cho hắn không thể không tin, cô chính là...

Vân Mạch ngồi xổm xuống, dùng quần áo bọc người lại, cẩn thận nhìn dung mạo cô ta, hình như... có chút giống trước kia.

Là cô sao?

Thật sự là cô sao?

Khi đó chuyện xảy ra quá nhanh, hơn nữa hắn cũng mất đi quả trứng Phượng Hoàng chuẩn bị cho cô, cuối cùng hắn tiễn tàn hồn của cô đi, hắn cũng không khẳng định được, cô có thể sống tiếp hay không.

Vân Mạch nhìn người trước mặt, lại có chút không biết làm sao.

"Vậy ta lại trả lời ngươi một câu hỏi phía trên." Giọng Thời Sênh rất nhẹ, rất êm tai, nhưng những chữ kia không hề dễ nghe, mang theo ác ý không chút che giấu, "Chúng ta tới nơi này... là để giết ngươi."

Vân Mạch chợt nghiêng đầu, trong con ngươi tràn đầy sương lạnh, "Chỉ dựa vào các ngươi?"

"Có phải hắn xem thường ngươi không?" Thời Sênh nhìn Lưu Vân.

"Hắn luôn xem thường ta." Lưu Vân ngược lại thản nhiên, "Thù giữa ta và hắn, có thể kể đến ba ngày ba đêm."

Cổ tay Thời Sênh lật một cái, nụ cười ở khóe miệng nhìn thế nào cũng cảm thấy u ám, giọng cô đầy hung hăng càn quấy, "Vậy thì xem xem, hôm nay ngươi có chết không."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info