ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1142-1146

LittleZiZi14

1142

Thời Sênh xem kịch vô cùng vui vẻ, mấy người đi theo Lê Thành ban nãy lại quay về đưa cho cô một phần văn kiện.

"Giản tiểu thư, đây là nội dung chút nữa sẽ tuyên bố, cô xem qua một chút, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể bắt đầu rồi.

Thời Sênh: "..." Lại có thể làm màu đúng không?

Tốc độ của Lê Thành cũng được đấy.

Làm màu là phải dần dần, vì thế Thời Sênh bảo bọn họ cứ đợi thêm lát nữa.

Chờ chú của Mộ Dung Tiểu Tiểu nói ra thân phận của cô ta xong, Thời Sênh phân phó bọn họ có thể bắt đầu.

Đèn trong hội trường đều tập trung hết về phía san khấu, tầm mắt của mọi người cũng dồn hết về đó.

Hiệu trưởng bước lên bục, "Mọi người im lặng một chút, tranh thủ lúc mọi người nghỉ ngơi, chúng tôi xin tuyên bố một sự kiện sau."

Hiệu trưởng nói xong, luật sư liền bước lên sân khấu, mở văn kiện ra bắt đầu đọc, "... Tiên sinh Lê Thành chuyển nhượng hết cổ phần sở hữu Anh Lan cho tiểu thư Giản Ngâm. Từ hôm nay trở đi, tiểu thư Giản Ngâm chính là người giữ nhiều cổ phần nhất của Anh Lan, có được quyền khống chế tuyệt đối blablabla..."

Mọi người đều ồ lên.

Tất cả còn đang khiếp sợ về thân phận của Mộ Dung Tiểu Tiểu, đảo mắt một cái, vị giáo viên không rõ hậu trưởng là ai liền trở thành cổ đông lớn nhất của trường.

"Mời tiểu thư Giản Ngâm lên phát biểu."

Thời Sênh bước lên từ dưới đài, tiếp nhận mic từ tay Luật sư, "Không có gì để nói, mọi người đều biết tôi là ai. Mọi người không làm gì, tất cả đều sẽ bình an, nhưng nếu có ai đó muốn làm gì, vậy đừng trách tôi không khách khí."

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, tiên sinh nói vị này vừa đơn giản vừa thô bạo, quả thật nói không sai.

Thời Sênh chỉ nói như thế, không hề dài dòng, tuyệt đối đè ép toàn trường.

[...] Ký chủ làm màu kiểu này cũng thật tuyệt, không hổ là làm màu chuyên nghiệp 100 năm.

Thời Sênh khoe khoang trong lòng, dĩ nhiên rồi, ông đây chính là tổ tông của giới làm màu.

Thời Sênh nhìn người đàn ông đứng cạnh Mộ Dung Tiểu Tiểu, anh ta cũng nhìn cô đánh giá, trên mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn đầy vẻ không tin nổi.

Đại khái là không nghĩ ra sao một cô giáo đột nhiên lại có thân phận cao lớn như thế.

Sắc mặt Lăng Hủ càng kém. Từ sau khi Kim Vũ bọn họ xảy ra chuyện, sau đó Lê Thành tiếp nhận Thế Hoàn, hắn đã nghi ngờ rồi.

Nhưng cũng chỉ là nghi ngờ vô căn cứ mà thôi, không nghĩ tới cô ta thật sự có liên quan tới Lê Thành...

Chuyện Anh Lan đổi cổ đông nhanh chóng được báo chí tung ra, Thời Sênh nhận được điện thoại của bà Giản đầu tiên.

"Tiểu Ngâm à, chuyện là thế nào vậy? Sao tự nhiên con lại thành cổ đông của Anh Lan rồi?" Giọng bà Giản rất lo lắng, "Tiểu Ngâm, con nói thật với mẹ đi, rốt cuộc con đang làm gì?"

Thời Sênh đẩy người đang ôm mình ra, "Mẹ, việc này nói ra rất phức tạp, hơn nữa dù con có nói thì chưa chắc mẹ đã hiểu..."

"Con không nói với mẹ thì mẹ làm sao mà hiểu được? Tiểu Ngâm, con nói rõ ràng xem, tại sao lại thế?"

Thời Sênh: "..."

Cái này bảo cô phải giải thích thế nào chứ?

Thời Sênh chém gió lung tung một hồi, bà Giản mới thôi không chất vấn nữa. Thời Sênh cảm thấy tốt nhất cô nên tiếp tục mua vé cho họ đi chơi thì hơn.

Du lịch vòng quanh thế giới là tốt nhất.

Nghĩ thế, Thời Sênh liền lập tức đặt cho ông bà Giản một tour du lịch vòng quanh trái đất, tiền trảm hậu tấu.

Thu phục xong hết thảy, cô mới trở lại giường. Ngôn Luật vẫn đang ngủ, chăn tùy ý đắp trên hông hắn, phong cảnh bên dưới nửa ẩn nửa hiện.

Đẹp có thể ăn thay cơm nha!

Ngôn Luật bị hôn tỉnh, hắn ú ớ một tiếng, mơ mơ màng màng đáp lại Thời Sênh, sau đó liền lật người, đè cô xuống, "Cô giáo, đêm qua anh chưa cho em ăn no đúng không?"

"Đừng lắm lời nữa, có làm hay không? Không làm thì cút xuống giường."

Ngôn Luật dở khóc dở cười, "Cô giáo à..."

Cô không thể có được phản ứng bình thường như đám con gái khác sao?

...

Thời Sênh trở thành cổ đông lớn nhất của trường học, giờ ai còn dám động vào cô nữa, nhìn thấy cô liền hận không thể nhét mình xuống khe đất.

Trước kia đã rất đáng sợ rồi, bây giờ chắc chắn còn đáng sợ hơn.

Thân phận của Mộ Dung Tiểu Tiểu bại lộ, những người đó cũng không dám bắt nạt cô ta nữa, nhưng người chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô ta vẫn không ít đi.

Không biết có phải Mộ Dung Tiểu Tiểu bị kích thích tới rồi không mà đột nhiên lại ở bên Âu Vũ Thần, sau khi Lăng Hủ biết cũng lập tức hẹn hò với Y Cẩn.

Thời Sênh nghe đám học sinh thảo luận chuyện này thì nghĩ có lẽ Lăng Hủ và Mộ Dung Tiểu Tiểu rất khó hợp lại.

Hiện tại diễn biến đã hoàn toàn đi lệch so với cốt truyện ban đầu rồi.

Không có Lăng Hủ suýt chút nữa mất mạng vì Mộ Dung Tiểu Tiểu, cũng không có Mộ Dung Tiểu Tiểu yếu đuối khóc lóc nữa.

Giữa hai người bọn họ có quá nhiều rào cản.

"Ngôn Luật." Thời Sênh chống cằm nhìn nam sinh bên cạnh, "Nếu một ngày anh phát hiện ra em lừa anh, anh sẽ làm thế nào?"

Nam sinh buông sách ra, nhìn về phía Thời Sênh, trầm mặc vài giây rồi gằn từng chữ một, "Anh chỉ muốn em, người của em lẫn trái tim em, hoặc linh hồn, những cái khác anh không quan tâm."

Dù em có lừa anh thì em cũng chỉ có thể là của anh.

Hắn dừng một chút, lại nói: "Anh tin em, tin em sẽ không lừa anh, cho nên không có nếu gì hết."

Thời Sênh nhẹ nhàng cươi, "Ừ, không có nếu."

Ngôn Luật cầm sách tiếp tục đọc, thật lâu sau, đột nhiên hắn lại nói, "Cô giáo... Đề bài này..."

"Sách."

Ngôn Luật đưa sách sang, người cũng lăn qua.

Tư thế của hai người rất thân mật, cô gái nhẹ giọng giảng giải cho nam sinh, nam sinh ngẫu nhiên sẽ mỉm cười, chớp mắt, hình ảnh cảnh đẹp ý vui vô cùng.

Tới gần cuối kỳ, mọi người lên thư viện đều lúc nào cũng có thể nhìn thấy hình ảnh hai người, cẩu lương rải đầy đất.

Kết quả thi cuối kỳ được công bố, Ngôn Luật không bị nợ môn, nhưng cũng chỉ là vừa qua mà thôi.

Cho nên lúc hắn yêu cầu được khen thưởng đã bị Thời Sênh từ chối bằng lời lẽ chính đáng, tuy rằng cuối cùng có từ chối cũng chẳng được.

Thời Sênh gặp lại Lâm Thiển Lam vài lần, sau khi bị cô lạnh lùng từ chối, nghe nói cô ta đã ra nước ngoài, Lâm Dĩ Huyên cũng đi.

Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng ra nước ngoài, đi cùng Âu Vũ Thần.

Lúc Lăng Hủ đi cản Mộ Dung Tiểu Tiểu rời đi, Thời Sênh đưa chân ra ngáng, hai người cứ thế mất nhau.

[... Ký chủ, có một câu nói này, không biết cô đã nghe bao giờ chưa?]


"Hủy đi một tòa miếu cũng không hủy đi một cọc hôn sự."

[Cô biết mà cô còn làm?] Cô làm thế sẽ bị báo ứng đấy.

Thời Sênh nhìn người ở bên ngoài sân bay, chống cằm cười, "Chỉ là ra nước ngoài thôi mà, có phải lên trời đâu. Nếu hắn thích cô ta như thế thì sẽ đuổi theo cô ta ra tận nước ngoài, có gì khó đâu chứ?"

Huống chi...

Nếu mi yêu một người thì dù đó là trời cao chẳng phải cũng nên đi cùng sao? Đó mới là tình yêu đích thực.

Vì đối phương chết mà còn không dám thì gọi gì là tình yêu đích thực chứ?

[...] Ký chủ, tình yêu của cô mới là có vấn đề đấy có biết không?

Hiện tại, đại đa số người, làm gì có ai làm được đến thế?

"Thế mới nói, đừng trách người khác hủy hoại tình yêu của mình, nên đổ thừa bản thân không đủ kiên định, tin tưởng vào người mình yêu."

[Vậy cô có tin tưởng Phượng Từ không?]

Thời Sênh yên lặng một chút, kéo cửa kính xe lên, một lúc lâu sau Hệ thống mới nghe thấy cô trả lời, "Hắn tin ta, ta sẽ tin hắn."

[Ký chủ, cô thật ích kỷ.]

Thời Sênh cười khẽ, "Đúng thế, ta vốn ích kỷ, chẳng phải từ đầu mi đã biết rồi sao?"

[...] Chính là vì biết ngay từ đầu, trải qua nhiều thế giới như thế mà cô vẫn vậy, thế nên nó mới nghi ngờ.

Gần đây nó đọc rất nhiều tiểu thuyết, Ký chủ nhà người ta sau khi trải qua vài thế giới liền lập tức thay đổi tâm tính, cô nàng này thì ngược lại, từ đầu tới cuối, ngoại trừ Phượng Từ thì chẳng quan tâm tới cái gì khác nữa.

Bản Hệ thống có khả năng đọc phải sách giả rồi.

#Ký chủ nhà ta thực sự quá lý trí và máu lạnh#

1143

Học kỳ mới, Thời Sênh không tiếp tục dạy lớp cũ nữa mà dạy học sinh mới vào.

Đám học sinh mới vào đều là những kẻ kiệt ngạo khó thuần, không phục sự quản giáo, cuối cùng sau khi bị Thời Sênh dạy dỗ mấy lần liền lập tức ngoan ngoãn luôn.

Lăng Hủ vẫn là ngôi sao của trường đại học, quan hệ của hắn và Y Cẩn vẫn duy trì không mặn, không nhạt.

Cũng ngoan ngoãn hơn, không tới tìm Thời Sênh gây phiền phức nữa.

Năm thứ ba, Lăng Hủ và Y Cẩn xảy ra quan hệ, Y Cẩn còn có thai. Người ta đã có thai rồi, nhà họ Lăng cũng chẳng biết nói gì nữa, chỉ có thể bắt Lăng Hủ cưới Y Cẩn. Sau hôn lễ, Y Cẩn và Lăng Hủ đều ra nước ngoài.

Nhưng không bao lâu sau, Thời Sênh nghe tin rằng Mộ Dung Tiểu Tiểu và Lăng Hủ nối lại tình xưa, bị Y Cẩn phát hiện. Dưới cơn giận dữ, Y Cẩn đã muốn cùng đồng quy vu tận với Mộ Dung Tiểu Tiểu.

Lúc hai người phát sinh tranh chấp, Mộ Dung Tiểu Tiểu dùng dao đâm Y Cẩn, Y Cẩn không mất mạng nhưng mất con, hơn nữa về sau cũng không thể mang thai được.

Sau khi thương thế của Y Cẩn lành lại thì như đổi thành một người khác, chẳng những chủ động ly hôn mà còn không truy cứu trách nhiệm của Mộ Dung Tiểu Tiểu.

Y Cẩn rời khỏi Lăng Hủ, sống một mình, đại khái qua hai tháng sau, Mộ Dung Tiểu Tiểu gặp lại Y Cẩn toàn thân chật vật.

Mộ Dung Tiểu Thiểu thấy Y Cẩn nhếch nhác như thế thì tâm thánh mẫu nổi lên, đưa Y Cẩn về nhà.

Y Cẩn kể khổ với Mộ Dung Tiểu Tiểu.

Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa nghe liền tự trách mình, thế là cho Y Cẩn ở lại nhà mình luôn.

Y Cẩn lợi dụng sự đồng tình của Mộ Dung Tiểu Tiểu, bức Âu Vũ Thần bỏ đi, lại thiết kế hãm hại công ty của Mộ Dung gia.

Y Cẩn hạ một nước cờ rất lớn, lúc đó quan hệ giữa Lăng Hủ và Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn đang rất căng thẳng, hai bên không tin tưởng lẫn nhau, Y Cẩn tranh thủ lúc bọn họ không chú ý liền thêm mắm dặm muối, hai người trở mặt với nhau cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Sau đó, Lăng gia gặp nguy cơ, Y Cẩn giăng lưới lâu như thế, lúc này liền thu hoạch.

Mộ Dung gia ốc không mang nổi mình ốc nên chẳng hề giúp Lăng Hủ được, nhưng Y Cẩn có thể.

Y Cẩn và Lăng Hủ hợp lại, Doãn gia giúp Lăng gia vượt qua nguy cơ.

Lúc này, Mộ Dung gia cũng coi như xong đời.

Y Cẩn còn giả bộ rộng lượng đón Mộ Dung Tiểu Tiểu về nhà, để cô ta sống dưới mí mắt của Lăng Hủ, lại bố trí cho Lăng Hủ nhìn hoặc nghe thấy một số tin tức, tình huống không hay ho, vì thế hai người từ không tin nhau trở thành thù luôn.

Thế nên, lúc Y Cẩn đưa ra ý định muốn Mộ Dung Tiểu Tiểu mang thai giúp, Lăng Hủ đáp ứng không hề nghĩ ngợi.

Lúc trước, Mộ Dung Tiểu Tiểu làm Y Cẩn mất đi cơ hội làm mẹ, sao Y Cẩn có thể bỏ qua cho cô ta được cơ chứ.

Sau khi Mộ Dung Tiểu Tiểu sinh con, Y Cẩn lại thiết kế để Lăng Hủ nhìn thấy cô ta lên giường với Âu Vũ Thần, mâu thuẫn hoàn toàn bùng nổ.

Mộ Dung Tiểu Tiểu đổ hết mọi sai lầm lên đầu Âu Vũ Thần, Âu Vũ Thần không chịu đựng nổi một Mộ Dung Tiểu Tiểu đã thay đổi nên từ bỏ cô ta, một mình trở về nước.

Mộ Dung Tiểu Tiểu sau đó bị định tội cố ý đả thương người khác, bị phạt tù.

Thời Sênh nghe xong tất cả những chuyện này, cảm giác như mình đã bỏ qua rất nhiều kịch hay.

Nữ phụ Y Cẩn kia thật trâu bò quá đi mất.

Có thể lăn lộn nữ chính thành cái dạng này.

Nữ chính thì thánh mẫu quá mức, lại không có nam chính bảo vệ, xảy ra chuyện cũng là điều đương nhiên.

Trước đây Y Cẩn đối xử với cô ta như thế mà cô ta còn có thể thông cảm cho đối phương được, thực không hiểu nổi mạch não của nhóm thánh mẫu.

...

"Cạch..."

Thời Sênh kỳ quái nhìn phòng khách quạnh quẽ không một bóng người.

Ngôn Luật phải về rồi mới đúng chứ.

"Ngôn Luật?"

Thời Sênh lên lầu tìm một vòng cũng không thấy người, hắn còn để di động ở nhà nữa.

Tên nhãi này đi đâu thế?

Thời Sênh đang định ra ngoài tìm thì cửa ký túc mở ra, Ngôn Luật từ ngoài đi vào, trên người ướt dầm dề, tóc vẫn còn đang nhỏ nước.

Thời Sênh nhìn ra ngoài, mưa từ lúc nào vậy?

"Cô giáo..." Ngôn Luật buông đồ trong tay ra, nhìn về phía Thời Sênh. "Có thể ôm anh một lúc được không?"

"Sao thế?"

"Nhớ em."

Thời Sênh đi tới ôm lấy hắn. Ngôn Luật vùi đầu vào hõm cổ cô, thân thể lạnh lẽo dán sát vào người cô, tham lam chiếm đoạt độ ấm từ thân thể cô.

"Ông ấy chết rồi."

"Ừm?" Ai chết?

Một hồi lâu sau Thời Sênh mới hiểu ra, Ngôn Luật đang nói tới ông nội của hắn.

Nhiệt độ trên người Ngôn Luật càng lúc càng thấp, Thời Sênh sợ hắn bị cảm mạo nên vội vàng dìu hắn lên lầu, thay một bộ quần áo sạch sẽ, Ngôn Luật tùy ý để cô đùa nghịch, đầu rũ xuống, mặt không một chút biểu tình nhìn sàn nhà chằm chặp.

Thời Sênh nhặt quần áo lên, định mang ra ngoài giặt thì Ngôn Luật đã túm lấy tay cô, "Cô, đừng đi."

Thời Sênh thở dài, ném quần áo xuống sàn, lặng lẽ ôm lấy hắn.

Ngôn Luật thức trắng một đêm, Thời Sênh cũng ôm hắn suốt một đêm. Hôm sau, Thời Sênh dẫn hắn ra cửa, Ngôn Luật đã khôi phục lại vẻ bình thường, "Cô giáo, chúng ta đi đâu?"

"Đi tham gia tang lễ."

Ngôn Luật bước đi, hai mắt nhìn thẳng phía trước, không hề lên tiếng phản bác.

Đến biệt thự, trong ngoài toàn người là người, Thời Sênh dẫn Ngôn Luật xuyên qua đám người, đi tới bên ngoài linh đường.

"Đại thiếu gia..." Vệ sĩ nhìn thấy Ngôn Luật thì rất sửng sốt, còn có vẻ khó mà tin được.

Vệ sĩ còn chưa nói xong, bên trong có một người phụ nữ lao ra, hận ý trong mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Ngôn Luật, "Mày còn về làm gì? Tai nạn mày mang tới cho cả nhà này còn chưa đủ nhiều sao? Đuổi nó ra ngoài cho ta..."

Người phụ nữ giơ tay lên định đánh Ngôn Luật, Thời Sênh bắt lấy tay bà ta.

"Mày là ai?" Người phụ nữ ăn đau, đôi mắt đẹp trợn tròn, gương mặt méo mó, "Giỏi lắm, thằng nghiệp chướng này, còn dám dẫn người về giương oai, mày nghĩ đây là chỗ nào, năm đó tao không muốn lấy mạng mày, giờ mày còn dám quay về..."

Thời Sênh híp mắt, định ra tay, nhưng Ngôn Luật đã ngăn lại.

Hắn nhấc chân bước vào linh đường.

"Thằng nghiệp chướng kia, đứng lại cho tao, ai cho mày vào, các người còn không ngăn hắn lại cho tôi..."

Người phụ nữ ở sau gào thét, vệ sĩ bên cạnh tiến lên nói thầm hai câu, sắc mặt bà ta hơi biến đổi. Bà ta oán hận trừng mắt nhìn Ngôn Luật một cái, sau đó bỏ đi.

Trong linh đường có không ít người, Ngôn Luật đi vào, sắc mặt một đám người đều rất kém cỏi.

Ở giữa linh đường có một bức di ảnh, ảnh chụp một ông lão mặt mày nghiêm túc, nhìn rất dọa người.

"Đây là ai?"

"Không quen, các anh có biết là ai không?"

"Đây là Đại thiếu gia của Ngôn gia? Không phải nói là mất tích rồi sao? Sao lại trở về rồi?"

"Không rõ lắm..."

"Hừm, đợi chút xem đi."

Những người biết tình huống đều im miệng không nói, những người không biết đều nhìn Ngôn Luật và cô gái đứng bên cạnh hắn.

Cô quá mức đường hoàng, trong hoàn cảnh này mà vẫn làm người ta liếc mắt liền nhìn thấy luôn.

"Mày còn tới làm gì?" Một người đàn ông trung niên từ bên ngoài tiến vào, người phụ nữ lúc nãy đi bên cạnh.

Vẻ mặt ông ta tràn đầy phẫn nộ và một tia hận ý khó nén được.

Ngôn Luật không hề ngẩng đầu, chuyên chú nhìn chằm chằm di ảnh, giống như chưa từng nghe thấy ông ta nói gì.

1144

Người đàn ông bị làm lơ thì càng tức giận, "Ngôn Luật, cút ra khỏi cái nhà này, nơi này không chào đón mày."

"Không thấy phiền à?" Thời Sênh nhíu mày nhìn ông ta, có vài phần giống Ngôn Luật nhưng lại không đẹp như hắn, "Anh ấy thắp nhang đưa tiễn ông nội, liên quan gì tới ông? Ông quát cái gì? Không sợ ông cụ sống lại đánh chết ông à?"

Nếu là trước kia, Thời Sênh sẽ không quản những chuyện như thế này, nhưng người đàn ông này lại có sát ý với Ngôn Luật, còn ồn ào như thế, phiền muốn chết.

"Đây là nơi cô được nói chuyện sao? Con ranh này ở đâu ra thế?" Người phụ nữ chanh chua lập tức lên tiếng.

Ngôn Luật đột nhiên ngẩng đầu, khí lạnh quanh thân càng lúc càng lớn, "Cô ấy nguyện ý ở đâu, bà không quản được."

"Mày..." Người phụ nữ bị khí thế của Ngôn Luật dọa cho, bà ta liền véo người đàn ông, cả giận mắng, "Ông nhìn con trai ông đi, nói chuyện kiểu gì thế hả? Ngay trước mặt linh vị của ông nội nó mà nó còn dám nói thế, nó còn để liệt tổ liệt tông vào mắt hay không?"

"Ngôn Luật, nói một lần cuối cùng, cút đi."

Ngôn Luật thu ánh mắt lại, buông tay Thời Sênh ra, khẽ cười với cô rồi duỗi tay cầm lấy nhang ở trên bàn thờ.

Người đàn ông đột nhiên tiến lên, cướp lấy thẻ hương, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, "Ngôn Luật, mày đã bị đuổi khỏi Ngôn gia, mày không có tư cách đứng ở đây, cút."

Mẹ kiếp, kiếm của ông đâu?

Lão già ngu ngốc này lại dám bảo vợ của ông cút đi à, cút ông nội nhà ngươi ấy!

Ngôn Luật bình thản nhìn ông ta, "Tôi chỉ tới thắp nén nhang."

Người đàn ông nghiến răng nói ra hai chữ, "Không cần."

Thời Sênh đứng bên cạnh cướp lấy nhang, đưa cho Ngôn Luật, móc kiếm chỉ thẳng vào người đàn ông, "Còn lắm mồm nữa xem, ông đây giết chết."

Thiết kiếm vừa ra, độ ấm xung quanh liền hạ xuống, đám người đều nhỏ giọng kêu sợ hãi, có người đã vội chạy ra ngoài.

Người đàn ông cũng bị dọa cho kinh hãi, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, "Ngôn Luật, mày lại dung túng cô ta vô lễ, hồ nháo như thế trước linh đường, mày muốn ông nội mày không được an bình nơi chín suối đúng không?"

Mẹ kiếp, còn muốn nói đạo lý ư?

Là lão già ông ngăn người trước, nếu không ông đây sẽ làm loạn sao?

Phí diễn xuất của ông một phút cản trăm vạn, lão già ông mời nổi không? Đần độn!

Ngôn Luật đã thắp xong hương, hắn móc từ trong túi quần ra một con gấu nhỏ, đặt lên trước di ảnh, hơi khom lưng, sau ba giây im lặng liền xoay người, nắm tay Thời Sênh rời đi.

Lúc đi ngang qua người đàn ông kia, hắn hơn dừng lại, "Ông tưởng rằng tôi thích bước vào nơi này lắm sao?"

"Mày là đồ nghiệp chướng!"

Người đàn ông giơ tay muốn đánh Ngôn Luật, hắn nhẹ nhàng bắt được cổ tay ông ta, đẩy mạnh sang bên cạnh, "Tôi không còn là Ngôn Luật ngày xưa nữa."

"Sao lúc trước tao không bóp chết mày cơ chứ?"

"Đáng tiếc, không có thuốc chữa hối hận."

"Báo án, báo án, tao muốn báo án, mày là hung thủ giết người." Người đàn bà trở nên mất khống chế, bà ta bắt đầu lục lọi trong túi xách, vô số đồ vật rơi từ trong ra, "Tao phải báo thù cho Tiểu Tung... Báo cảnh sát..."

"Ngôn tiên sinh, Ngôn phu nhân, đây là lễ tang của Ngôn lão gia tử, các vị làm loạn thành cái dạng này có vẻ không tốt lắm đâu?" Lê Thành không biết ở đâu chui ra, trên ngực mang một bông hoa trắng, nhìn rất nhân mô cẩu dạng*.

*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

Lê Thành nháy mắt với Thời Sênh, còn không mang người đàn ông của cô đi đi?

Thời Sênh nhìn Ngôn Luật, hắn phải đồng ý rời đi mới được.

Ngôn Luật gục đầu xuống, lạnh lùng dắt Thời Sênh ra ngoài. Lê Thành nói mấy câu với người đàn ông kia, giọng nói bên trong dần nhỏ xuống.

Từ trong hoàn cảnh quái dị kia bước ra, khóe miệng Ngôn Luật mấp máy, giọng đầy nỉ non, "Cô giáo, anh chỉ còn có em."

"Em có thể cho anh cả thế giới này, có mình em còn chưa đủ à?"

Ngôn Luật hơi sửng sốt, lời thoại này sao lại quen thuộc như thế...

Hắn ghé mắt nhìn thiếu nữ đi bên cạnh, cô gái đáp trả hắn một nụ cười nhẹ.

Ngôn Luật cười một cách thoải mái.

Có cô ở đây là tốt rồi.

...

Ngôn Luật đưa Thời Sênh ra nước ngoài, hai người ở lại một thị trấn có phong cảnh rất đẹp, nơi này ngày nào cũng có rất nhiều du khách tới.

Một ngày nọ, Thời Sênh nhìn thấy Lâm Thiển Lam trong đám du khách.

Cô ta hình như tới tìm cô, đặt một cái hộp ngoài cửa nhà cô sau đó liền rời đi luôn.

Thời Sênh cầm cái hộp vào nhà, Ngôn Luật lập tức xán tới, "Ai đưa thế?"

"Lâm Thiển Lam." Thời Sênh mở hộp ra, bên trong là một cái đĩa CD.

Chỉ có một cái đĩa, không còn gì khác nữa.

Thời Sênh bỏ đĩa vào trong máy nghe nhạc, sau một hồi tạp âm rè rè liền tới một bản nhạc.

Chính là khúc nhạc mà cô ta đã đánh vào ngày kỷ niệm thành lập trường năm đó.

Chỉ khác là, ở phía sau còn có thêm một đoạn, đoạn nhạc đó rất êm dịu, hoàn toàn khác đoạn nhạc phía trước.

Thời Sênh nghe xong một lần liền lấy đĩa ra, bỏ vào hộp, "Ném ra ngoài đi."

Ngôn Luật cầm lấy cái hộp, "Khúc nhạc này có ý nghĩa gì đặc biệt sao?"

Thời Sênh trầm mặc trong chốc lát, giọng hơi trầm xuống, "Đó là... Một khúc chiến ca."

Cầu cho người như ngàn sao sáng chói, kinh sợ núi sông, đất trời thần phục.

Cầu cho người như ánh trăng sáng ngời, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, lưu danh muôn đời.

Cầu cho người mãi sáng như biển sao, vinh quang vạn thế, mãi mãi trường tồn.

"Rất quan trọng với em sao?"

Thời Sênh nghiêng đầu, một tay chống cằm, "Không quan trọng."

Ngôn Luật không hỏi nữa, cầm hộp đi ra ngoài.

Lúc hắn vừa ra, Thời Sênh liền nhắm mắt, rồi lại mở ra, vẫn quạnh quẽ trước sau như một.

...

Thời Sênh ở bên Ngôn Luật tới già. Lúc cô quay về không gian Hệ thống, Hệ thống sợ cô lại làm ra chuyện gì, lập tức đổi mới thông tin.

Họ tên: Thời Sênh

Giá trị làm người: -349000

Giá trị sinh mạng: 50

Điểm tích lũy: 65800

Cấp nhiệm vụ: B

Cho điểm nhiệm vụ: 96

Nhiệm vụ ẩn giấu: Hoàn thành

Khen thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: Điểm tích lũy 2000

Đạo cụ: Vương miện của Nữ Hoàng, Trái tim của Quỷ Vương, Ám Dạ, Máu Kỳ Lân.

Thời Sênh: "..." Nhị Cẩu Tử, mi lại trừ điểm giá trị nhân phẩm của bản cô nương lung tung rồi.


[...] Dù sao cô cũng có để ý đâu, trừ hay không trừ thì liên quan gì chứ?

Nhị Cẩu Tử ông nội cô ấy!

Nó không phải Nhị Cẩu Tử!

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, "Lần này cách hạn cuối còn bao lâu?"

[Quyền hạn không đủ, không thể xem xét.] Loại chuyện này, sao chủ nhân có thể không phòng bị chứ, Ký chủ quá ngây thơ rồi.

Thời Sênh: "..."

Hệ thống ngây thơ lại đánh mất mấy tính năng rồi.

Hệ thống thật tuyệt vọng, cứ có cảm giác nó không hề biết gì về mấy tính năng đó, rốt cuộc khi nào chủ nhân mới về chứ?

[Ký chủ, cô đang nghĩ gì vậy?]

Thời Sênh cười xòa một tiếng, "Ta đang nghĩ, chủ nhân của mi cũng thật là hao tâm tổn huyết đấy."

[...] Hệ thống đần ra, ý của Ký chủ là gì?

Thời Sênh xua tay đầy ghét bỏ, "Bỏ đi, ta nói cái này vơi đồ đần độn như mi thì làm được quái gì."

Đôi mắt Thời Sênh trầm xuống, đoạn nhạc đầu tiên có không ít người biết tới, nhưng đoạn nhạc cuối kia chưa bao giờ công khai, chỉ có một vài người biết mà thôi.

Hắn cho rằng làm như thế thì có thể nhiễu loạn cô sao?

Đúng là ngây thơ.

[...] Ôi mẹ ơi, bộ dáng của Ký chủ khủng khiếp quá!

Chủ nhân, rốt cuộc ngài đã làm gì thế?

"Thế giới sau."

[Bắt đầu dịch chuyển...] Hệ thống nhanh chóng tiễn người đi, thật là đáng sợ.

1145: Ngôn Luận (NT)

Lúc còn rất nhỏ, Ngôn Luật có thể nhận thấy mình không được hoan nghênh ở ngôi nhà đó, người duy nhất cho hắn cảm giác về tình thân đó là ông nội.

Lúc Ngôn Luật ra đời, mẹ hắn cũng qua đời luôn, cho nên ba hắn cực kỳ không thích hắn.

Trước năm bốn tuổi, hắn luôn cho là vậy.

Năm hắn năm tuổi, hắn nhớ rõ ràng, lúc hắn đi học về thì thấy trong nhà có thêm nhiều người, hắn còn chưa vào cửa đã bị bảo mẫu đưa đi vào từ cửa sau.

"Tiểu thiếu gia, tiên sinh đang có khách ở nhà ngoài, cậu ở đây làm bài tập đi, chờ tiên sinh tiếp khách xong rồi cậu hãy đi ra, được không?" Bảo mẫu đã nói thế với hắn.

Ngôn Luật gật đầu, hỏi bằng giọng non nớt, "Là khách nào thế?"

Bảo mẫu nhìn hắn một cái, xoa cái đầu nhỏ, đáp: "Tiểu thiếu gia, cậu còn nhỏ, đừng hỏi nữa, ngoan ngoãn làm bài tập đi."

Lúc đó, Ngôn Luật cũng không hiểu ánh mắt đó là thương hại.

Hắn ở nhà sau rất lâu nhưng vẫn không có ai tới gọi hắn về, hắn vừa lạnh vừa đói nên mới lẻn từ bếp ra ngoài phòng khách.

Phòng khách rất ấm áp, Ngôn Luật cẩn thận tìm bóng dáng ba mình trong đám người kia.

Ba hắn mặt vest, đứng giữa đám người, bên cạnh có một phụ nữ trẻ tuổi, người phụ nữ ôm cánh tay ông ấy, nhấp môi cười khẽ, hai người nhìn rất thân mật.

Mà tay kia của người phụ nữ đang dắt một đứa trẻ con, nhìn cũng trạc tuổi hắn...

"Tiểu thiếu gia... Sao cậu lại ra ngoài này?" Bảo mẫu lúc trước thấy hắn thì vội vàng bế hắn quay lại bếp, đẩy hắn vào căn phòng lúc trước, "Tiểu thiếu gia, cậu đợi ở đây thêm một lát, tuyệt đối đừng ra ngoài nhé, biết không?"

"Tại sao?" Ngôn Luật khó hiểu, "Người phụ nữ bên cạnh ba tôi là ai?"

Bảo mẫu thở dài, "Tiểu thiếu gia, đừng hỏi nữa."

Bà ấy đáp rồi xoay người ra khỏi phòng, Ngôn Luật nghe thấy thanh âm cửa khóa lại, hắn chạy ra mở nhưng đã không còn mở được nữa.

Ngôn Luật chờ ở trong phòng tới tận lúc trời tối nhưng bên ngoài càng lúc càng yên tĩnh, hoàn toàn không có người...

Hắn thử gõ cửa nhưng cũng không có ai đáp lại.

Bảo mẫu kia mệt mỏi cả một ngày, dọn dẹp xong thì đã mệt tới mức không mở nổi mắt nên quên Ngôn Luật luôn.

Ngôn Luật bị nhốt cả đêm, hôm sau bảo mẫu mới nhớ ra và chạy đi tìm hắn.

Lúc tìm được hắn, Ngôn Luật đã bắt đầu phát sốt, lúc đưa tới bệnh viện thì đã suýt không còn giữ được tính mạng, cũng may, cuối cùng hắn vẫn qua khỏi.

"Ba tôi đâu?" Ngôn Luật nằm trên giường bệnh, "Tại sao ba không tới thăm tôi?"

Bảo mẫu buông bát canh ra, không biết nên trả lời Ngôn Luật thế nào, chỉ có thể im lặng.

Ngôn Luật tiếp tục hỏi, "Có phải ba tôi không cần tôi nữa không?"

Bảo mẫu không đành lòng, "Không đâu, tiểu thiếu gia, ngài đừng nghĩ linh tinh, tiên sinh chỉ đang bận, chờ hết bận rồi sẽ tới thăm cậu."

"Thật sao?"

Bảo mẫu gian nan gật đầu, "Thật sự."

Nhưng đến tận lúc Ngôn Luật ra viện, hắn cũng chưa từng nhìn thấy ba mình.

Ngày hắn xuất viện, ông nội tới, Ngôn Luật rất sợ ông nội, chỉ cảm thấy gương mặt ông ấy lúc nào cũng nghiêm túc rất đáng sợ.

"Tiểu Luật, đã khỏe hơn chưa?"

"Tốt... Tốt hơn nhiều rồi ạ!" Ngôn Luật rúc vào trong góc, cúi đầu trả lời.

Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một con gấu nhỏ, Ngôn Luật ngẩng đầu nhìn về phía ông lão ở đối diện.

Ông lão vẫn nghiêm mặt, "Vừa rồi ông thấy ở trên đường."

"Tặng cho con sao?" Ngôn Luật cẩn thận hỏi.

"Ừ, cho Tiểu Luật."

Dường như Ngôn Luật cảm thấy ông đang cười, nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn là khuôn mặt nghiêm túc như mọi lần, chắc vừa rồi hắn bị ảo giác.

Ngôn Luật nhận lấy con gấu, "Cảm ơn ông."

Ông lão thở dài, vuốt ve tóc hắn, sau đó không nói gì nữa.

Ngôn Luật trở lại biệt thự, liếc mắt đã nhìn thấy người phụ nữ dắt đứa bé hôm trước đi cùng ba mình bước ra ngoài.

Bà ấy nhìn hắn từ trên cao, đánh giá vài lần, giọng đầy khinh miệt, "Tiểu Tung, sau này cách xa nó ra đấy nhé?"

"Mẹ, nó là anh trai của con sao?"

"Anh gì mà anh, nó mà xứng à?" Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, nắm tay thằng bé ấy rời đi.

Ngôn Luật siết con gấu nhỏ trong tay, trở về phòng của mình.

Ngôn Tung là con trai của người phụ nữ kia, nói là con chồng trước, sau đó Ngôn Luật mới biết căn bản không phải, đó là con trai của ba hắn với người đàn bà ấy, chỉ là che giấu tai mắt người khác mà thôi.

Hắn biết chuyện này năm hắn mười bốn tuổi.

Từ sau khi người đàn ba kia gả cho ba hắn, những ngày tháng của hắn ở nhà họ Ngôn ngày càng gian nan.

Chỉ cần Ngôn Tung nói thì ba hắn luôn vui vẻ.

Nhưng mỗi lần hắn thử làm vậy, ba hắn sẽ dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn hắn, giống như hắn là một thứ gì đó cực kỳ bẩn thỉu.

Nếu Ngôn Tung và người đàn bà ấy bắt chẹt hắn, ba hắn cũng sẽ coi như không thấy.

Ngôn Luật học được cách trở thành người tàng hình ở Ngôn gia, không hề quan tâm tới sự mỉa mai, châm chọc của họ. Nhưng hắn càng không để tâm, bọn họ lại càng lấn lướt, nếu hắn phản kháng thì ba hắn sẽ tức giận, vậy nên hắn chỉ có thể nhịn.

Tối hôm đó, hắn về rất muộn, sợ bị ba và người đàn bà đó phát hiện ra nên hắn cố tình nhón chân, sau đó, hắn liền nghe thấy bí mật kia.

Ngôn Tung là con trai ruột của ba hắn, mà người đàn bà kia chính là người mà ông ấy yêu.

Mẹ hắn chỉ là một người phụ nữ dùng thủ đoạn để được gả vào Ngôn gia, ba hắn rất ghét bà ấy nên cũng ghét lây sang hắn.

Không biết Ngôn Tung nghe thấy chuyện đó từ đâu nên chạy tới châm chọc hắn.

Lúc mười bốn tuổi, đang là tuổi thiếu niên huyết khí cuồn cuồn, vì xúc động nên Ngôn Luật đã đánh Ngôn Tung.

Đó không phải là lần đầu tiên Ngôn Luật đánh người, nhưng đó là lần đầu tiên hắn đánh người mà cảm thấy sung sướng như thế.

Nhưng hắn vẫn bị ba mình đánh cho một trận, phải nằm trên giường tận nửa tháng.

Thù của hắn và Ngôn Tung cũng kết từ đó.

Ngày thường đi học, Ngôn Tung luôn dẫn theo người vây đánh hắn, một đám người xông vào đánh một mình hắn.

Hắn không muốn bị đánh, vì thế bắt đầu học phản kháng.

Nhưng hắn vẫn thua.

"Thằng con hoang, tao nhổ!" Ngôn Tung lấy chân đá lên người Ngôn Luật, mặt đầy chán ghét, "Còn không nhìn xem mình có thân phận gì, dám đối đầu với tao."

Ngôn Luật muốn vùng dậy nhưng không được, cả người hắn đều đau nhức.

Hắn chỉ có thể nhìn Ngôn Tung dẫn theo người của hắn, nghênh ngang rời đi.

Đó cũng là lần đầu tiên Ngôn Luật thấy cô ấy.

Cô ấy đạp xe đạp qua bên cạnh hắn, một hồi lâu sau lại lui lại, quan sát trong chốc lát, tựa hồ thấy xung quanh không có ai, chần chừ hồi lâu mới đi tới, nâng hắn dậy.

Giọng nói rất nhỏ, mang theo vài phần thấp thỏm, lo âu, "Cậu không sao chứ?"

Hắn đã bị đánh thành cái dạng này mà cô ấy còn hỏi hắn có sao không, lúc ấy Ngôn Luật chỉ cảm thấy nữ sinh này có vấn đề về đầu óc, không thèm để ý tới cô.

"Này, cậu nói gì đi chứ?"

"Tôi đỡ cậu đứng lên trước đã..."

Ngôn Luật không muốn nói, dù nữ sinh kia có nói thế nào hắn cũng không đáp lại.

Nữ sinh đưa hắn tới một phòng khám, lục lọi trong túi mãi mới gom đủ 100 đồng, người ở phòng khám kia hình như quen cô nên cũng không so đo nhiều lắm.

Hắn nghe thấy bác sĩ gọi cô ấy là Giản Ngâm.

Ngôn Luật cũng không để cuộc gặp gỡ ấy ở trong lòng, cô ấy vừa đi là hắn cũng đi, lúc đi còn đưa tiền cho bác sĩ, bảo bác sĩ giao lại cho cô ấy.

1146:  Ngôn Luận (NT2)

"Ông, hôm nay cháu thi được hạng nhất đấy."

"Thật không? Để ông xem... Ừ, không tệ..."

Vừa đi vào biệt thự đã nghe thấy giọng của Ngôn Tung, Ngôn Luật cúi đầu đi vào.

"Tiểu Luật." Giọng của ông nội đột nhiên vang lên, Ngôn Luật chỉ có thể tiến về phía bên đó.

Hắn cúi đầu, nhỏ giọng chào một câu, "Ông."

Ba hắn cũng đang ngồi ở phòng khách, vừa nhìn thấy hắn cả thân bẩn thỉu thì quát lên, "Sao lại thế này? Còn về với cái bộ dạng này, tao cho mày đi học là để học tập chứ không phải cho mày đánh nhau."

Ngôn Luật đứng đó, cúi đầu, tóc xõa xuống che đi cảm xúc trong mắt hắn, những chuyện này hắn đã trải qua nhiều rồi, chẳng có gì đáng để ý cả.

Ánh mắt hắn nhìn tới Ngôn Tung, nó ôm bài thi, ngồi bên cạnh cười đểu đầy đắc ý.

Không cần nghĩ cũng biết trong đầu nó đang nghĩ gì.

"Nói chuyện, câm rồi à?" Ba hắn cực tức giận.

"Nói cái gì?"Ngôn Luật ngẩng đầu lên.

Ba hắn giơ tay tát lên mặt hắn một cái thật kêu, toàn bộ không gian đều an tĩnh lại.

Âm thanh quát tháo lại vang lên, "Mày nhìn xem giờ mày đang có cái bộ dạng gì? Em trai mày bao nhiêu lần thi cử đứng hạn nhất, còn mày thì sao? Cả ngày chẳng khác nào tên côn đồ, bảng điểm của mày đâu?"

"Ném rồi."

Ông Ngôn tức giận tới đỏ mặt tía tai, "Tiểu Tung, lần này nó thi được bao nhiêu điểm."

"Anh ấy không tham gia thi." Ngôn Tung trả lời với vẻ mặt ngoan ngoãn.

Ngôn Luật lạnh lùng nhìn hắn một cái. Ở nhà, Ngôn Tung vĩnh viễn đều có bộ dáng con ngoan trò giỏi.

Nhưng bọn họ nào có biết, nó ở bên ngoài làm những chuyện gì?

Ngôn Luật nghĩ tới đây thì thấy rất buồn cười.

Nghe Ngôn Tung nói vậy, ông Ngôn rất tức giận, "Tại sao không tham gia thi?"

Ngôn Luật im lặng không nói gì, trên mặt vừa đau vừa rát, hắn lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo, sự lạnh lẽo phát ra từ tận trong xương cốt.

Thái độ của Ngôn Luật khiến ông Ngôn nổi trận lôi đình, ông nội hắn liền ngăn ba hắn lại, trầm mặt quát, "Nó cũng là con trai của mày."

"Nó thì..." Đối diện với ánh mắt của ông nội, ba hắn chỉ có thể câm miệng.

Ông ta trừng mắt với Ngôn Luật một cái rồi quay đầu nhìn Ngôn Tung, thái độ rất hiền hòa, "Tiểu Tung, tới thư phòng với ba."

Ngôn Tung ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy đi theo ông ta, lúc đi ngang qua Ngôn Luật còn nhìn hắn bằng ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa.

Ngôn Luật coi như không thấy.

Trong phòng khách chỉ còn Ngôn Luật và ông nội. Ông nội không nói gì, chỉ nhìn hắn hồi lâu rồi dẫn người đi.

Lúc đó, Ngôn Luật nghĩ, không biết có phải ông đã thất vọng về hắn không?

Hắn đứng lặng trong phòng khách rất lâu, lâu tới mức hai chân mỏi nhừ, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra câu trả lời.

...

Biến cố chân chính phát sinh vào ngày đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội.

Mấy năm nay, người duy nhất còn quan tâm tới hắn cũng chỉ có ông nội, mặc dù cũng chỉ thỉnh thoảng...

Hắn chọn cho ông nội một món quà, chuẩn bị đưa tặng cho ông vào ngày mừng thọ.

Đến lúc tiệc mừng thọ bắt đầu, hắn lại phát hiện quà tặng biến mất.

Hắn tìm khắp nơi cũng không thấy, đúng lúc này, Ngôn Tung lấy quà ra, vừa đúng chính là món quà mà hắn đã chuẩn bị.

Hắn không nổi giận tại chỗ, mặc kệ Ngôn Tung châm chọc mỉa mai, chờ đến khi yến hội tàn cuộc rồi, Ngôn Luật mới hẹn Ngôn Tung ra bể bơi ở sau nhà.

Hắn vốn chỉ muốn đánh Ngôn Tung một trận, lúc hai người đánh nhau, Ngôn Tung đẩy hắn xuống bể bơi, còn muốn dìm chết hắn.

Sau đó, Ngôn Tung chết.

Người đàn bà kia bắt hắn đền mạng, ba hắn thì không nói gì, trước tiên đánh cho hắn một trận, đó là lần đầu tiên hắn đánh trả ba mình.

Hắn đã chịu đựng đủ rồi.

Cuối cùng, hắn không bị đưa vào cục cảnh sát, là ông nội bảo vệ hắn.

Nhưng từ đó, hắn không còn quan hệ gì với Ngôn gia nữa, hắn bị đuổi khỏi Ngôn gia.

"Ông cũng không tin con?" Thiếu niên đứng trong mưa lớn, cả người ướt đẫm, hắn ngăn chiếc xe lại, cố chấp hỏi lão nhân ở bên trong.

Màn mưa làm hắn không nhìn rõ mặt ông ấy, chỉ nhớ rõ ông ấy đã nói với hắn rằng:

"Rời khỏi đây, đừng bao giờ quay lại nữa."

Hắn đi, theo sắp xếp của ông nội, sống ở nước ngoài nhiều năm, nhưng hắn vẫn luôn muốn quay về.

Không biết tại sao, như thể có gì đó chỉ dẫn và thôi thúc hắn trở về.

Hắn về trong yên lặng, ở bên ngoài du đãng đã lâu, hắn cũng không biết mình đang tìm cái gì, nhưng mà trực giác nói cho hắn biết, hắn nhất định phải tìm thấy thứ đó.

Lần nữa gặp lại cô ấy là ở cổng trường Anh Lan, cô ấy đứng ở cổng trường, nhìn chằm chằm vào cánh cổng lớn, không biết đang nhìn gì.

Đến tận khi trời tối, cô ấy mới rời đi, Ngôn Luật đi theo suốt một đường.

Sau đó biết cô ấy đang tìm việc nhưng chưa tìm được.

Ngôn Luật nghĩ cách giúp cô ấy có được một lá thư mời của trường Anh Lan.

Cửa thứ nhất vào Anh Lan chính là có một lá thư mời, chỉ có người nào nhận được thư mời này thì mới có tư cách vào đây.

Lúc đó, Ngôn Luật cũng không nghĩ rằng cô ấy sẽ nhận lời.

Tại thời điểm đó, Ngôn Luật không cảm thấy cô ấy có gì khác biệt, hắn giúp cô một lần coi như trả lại ân tình năm đó cô ấy đưa hắn tới phòng khám. Cô ấy có thể tiến vào Anh Lan, đó là do cô ấy có năng lực.

Cho nên, sau đó Ngôn Luật không để ý tới cô nữa.

Nhưng sau lần ở trên sân thượng đó, Ngôn Luật biết, thứ mình muốn tìm đã tìm được rồi.

Rõ ràng cùng là một người nhưng lại cho hắn cảm giác hoàn toàn khác.

Cô ấy như ánh sáng, hấp dẫn hắn, khiến hắn như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Kỳ thật, ngày đó cửa lên sân thượng có thể mở ra, nhưng sau khi cô ấy đi, hắn lên phá hỏng cửa luôn.

Không vì sao cả, chỉ muốn dạy dỗ đám người đã bắt nạt cô ấy một chút.

Sau đó, Ngôn Luật dọn vào ký túc cô ở, lần đầu tiên chính thức gặp mặt, hắn rõ ràng cảm giác được cô ấy có sát ý với mình.

Sau đó, hắn lại không cảm thấy nữa, ngược lại còn có một cảm xúc không quá rõ ràng. Hình như cô đang quan sát hắn không hề kiêng nể, như thể đang cân nhắc điều gì ấy.

Hắn thích ánh mắt cô lúc nhìn hắn.

Nhưng đôi khi, hắn lại có cảm giác mình ở cách cô rất xa, giống như cách xa ngàn núi ngàn rừng, rất không chân thật.

Ngôn Luật không thích điều đó, hắn muốn có được cô, triệt để có được.

Cô ấy nói thích người đáng yêu, biết nghe lời.

Đáng yêu thì hắn không thể vì rốt cuộc thì đã lớn lắm rồi, nhưng nghe lời thì hắn có thể làm được.

Cô ấy thích, vậy thì hắn làm.

Lần đó, lúc hôn cô, Ngôn Luật khẩn trương khủng khiếp, nhưng hắn vẫn làm.

Sau lần đó, hắn cảm thấy cô ấy không còn phòng bị hắn nữa, tuy rằng... vẫn cứ đánh hắn như trước, nhưng đánh xong, cô ấy cũng sẽ ở bên cạnh hắn chứ không bỏ đi.

Cô ấy biết thứ mà hắn không thích ăn, tối sẽ chờ hắn về rồi mới đi ngủ, thỉnh thoảng lại cười với hắn, nụ cười hắn chưa từng nhìn thấy từ lúc tới gần cô.

Rất dịu dàng.

Dịu dàng tới mức làm hắn muốn sa vào trong đó, vĩnh viễn không cần tỉnh lại.

"Cậu thu hồi hết móng vuốt ở trước mặt tôi là tốt rồi, nhưng tôi không hy vọng cậu cũng thế với người bên ngoài."

"Tương lai của em, chỉ có anh."

"Em sẽ luôn ở bên anh."

Nếu cô ấy thích, hắn sẽ cho cô.

Anh tình nguyện thu lại mọi bén nhọn, sống dưới sự bao bọc của em.

Ngôn Luật.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info