ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1137-1141

LittleZiZi14

1137

"Cô giáo, cô cố ý!" Cô ta muốn nhìn bọn họ bị mất mặt.

Thời Sênh thừa nhận rất hào phóng, "Đúng thế, tôi cố ý."

Chỉ thiếu điều viết thẳng lên mặt mấy chữ to: "các cô cậu có thể làm gì tôi chứ?".

Đám học sinh: "..." Loại giáo viên hoàn toàn không giống người thường thế này, bọn họ muốn cả đời đừng bao giờ gặp phải.

Vị giáo viên này tuyệt đối là ác mộng của đời họ.

...

Lúc học sinh trung học phổ thông tan học liền nhìn thấy một trường hợp rất quỷ dị.

Lớp bảy năm hai đứng trên sân thể dục cùng hát Hảo hán ca.

Mọi người đều tỏ vẻ...

Đây chắc là bị vị giáo viên thần kinh kia bức điên rồi phải không?

Lớp bảy năm hai liền nhận được sự thông cảm của toàn bộ trường Anh Lan.

Người tới vây xem bọn họ chật như nêm cối.

Thời Sênh ung dung tới muộn, còn dẫn theo sát tinh Ngôn Luật, người xem diễn lập tức lui lại, nhường vị trí cho cô đi qua.

Hai cô trò yêu nhau mà còn không biết kín đáo một chút...

Tốt thôi, trường học căn bản mặc kệ bọn họ mà.

"Ở đây xem cái gì hả? Xem là phải có phí đó." Thời Sênh nói với đám học sinh vây xem.

Đám học sinh: "..."

Bọn họ nhìn Ngôn Luật đứng đó như một bức tượng, yên lặng xoay người, lập tức nhường không gian này lại.

Ai bảo người ta có một bạn trai trâu bò chứ?

"Mọi người luyện tập cho tốt, cố gắng giành giải nhất."

Bọn học sinh chỉ muốn vả vào mặt cô giáo của mình, hát Hảo Hán Ca thì giành giải nhất mới giỏi đó.

Không phải là làm trò cười cho mọi người sao.

Thời Sênh làm cho đám học sinh này cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, chỉ hận không thể tìm một viên gạch đập chết cô, nhưng bọn họ không dám, chỉ có thể trước mặt bao nhiêu người hợp tấu bài Hảo hán ca.

"Sông Hoàng Hà chảy về phía đông

Ngôi sao trên bầu trời hợp thành sao Bắc Đẩu..."

Thời gian như bị người ta vặn chậm lại, đến khi bọn họ cảm thấy thời gian dài như một thế kỷ rồi, Thời Sênh mới cho họ ra về, nhưng nghe thấy cô bảo ngày mai lại tiếp tục, bọn họ chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Mất mặt tới tận nhà bà ngoại.

Có lẽ giờ cả trường đều biết người của lớp bảy năm hai điên hết rồi, còn lên sân thể dục hát Hảo hán ca.

Lúc người của lớp bảy năm hai sắp điên tới nơi thì người ta tìm được Ngụy Tinh Tinh.

Mộ Dung Tiểu Tiểu tự mình đi tìm Ngụy Tinh Tinh, không cứu được người ra mà chính mình cũng bị bắt lại, cuối cùng nam phụ số hai phải tới cứu.

Ngụy Tinh Tinh cực kỳ thảm, chẳng những bị cưỡng hiếp mà còn bị hủy dung.

Trước khi Mộ Dung Tiểu Tiểu tới thì Ngụy Tinh Tinh đã bị cưỡng hiếp rồi, nhưng sau khi cô ta tới, Ngụy Tinh Tinh còn bị hủy dung nữa, vì thế chắc chắn giờ Ngụy Tinh Tinh đang hận thấu xương Mộ Dung Tiểu Tiểu.

Có lẽ lòng muốn giết cô ta cũng có luôn.

"Em thật sự không ngờ tình hình sẽ thành ra như thế..."

Thời Sênh đang nằm trên cây đọc sách, bên dưới đột nhiên vang lên tiếng khóc.

Thời Sênh nhấc lá cây ra khỏi mặt, cúi nhìn xuống dưới, có hai bóng người đang đi lại, một người là Mộ Dung Tiểu Tiểu, một người mặc đồng phục của trường đại học, nhìn rất hiền lành, chắc chắn là nam thứ vạn năm rồi.

Đây là Âu Vũ Thần.

"Không sao, Tiểu Tiểu, chuyện này không liên quan gì tới em đâu, không phải lỗi của em." Giọng của Âu Vũ Thần y hệt con người, cực kỳ dịu dàng.

"Học trưởng, giờ em phải làm sao?" Mộ Dung Tiểu Tiểu hơi lo sợ, khóc cực kỳ đau lòng.

Âu Vũ Thần kéo cô ta vào lòng, "Em không làm sai điều gì, không cần phải làm gì cả."

"Nhưng mà..."

Âu Vũ Thần thở dài: "Tiểu Tiểu, em quá lương thiện."

Thời Sênh bĩu môi, đúng thế, lương thiện đến hơi ngu ngốc.

Hiện tại cô cũng chẳng tiện đi xuống, chỉ có thể ngồi trên cây nghe bọn họ diễn theo cốt truyện.

Kiểu gì cũng là Âu Vũ Thần an ủi Mộ Dung Tiểu Tiểu, Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm động vân vân, sau đó bị nam chính bắt gian...

"Mộ Dung Tiểu Tiểu, các người đang làm gì vậy?"

Thời Sênh suýt chút nữa bị tiếng quát này làm cho ngã nhào từ trên cây xuống, cô vội vàng túm lấy cành cây để giữ thăng bằng, xem kịch cũng cần cẩn thận, có nguy hiểm.

Bên dưới, Lăng Hủ bước vài bước tiến lên, đấm Âu Vũ Thần một cái.

Mẹ kiếp, đánh nhau rồi!

Xem kịch, xem kịch, cắn hạt dưa!

"Lăng Hủ, anh làm gì thế hả?" Mộ Dung Tiểu Tiểu hơi đần ra một chút rồi lập tức lấy lại tinh thần, kéo Lăng Hủ ra.

Lăng Hủ mặc kệ sự ngăn cả của Mộ Dung Tiểu Tiểu, tiếp tục đánh Âu Vũ Thần.

Lúc đầu, Âu Vũ Thần cũng không đánh trả, nhưng sau khi thấy Lăng Hủ đẩy Mộ Dung Tiểu Tiểu ra một cách đầy thô bạo, hắn bèn không nhịn nữa, lập tức đấm trả một quyền vào bụng Lăng Hủ.

"Lúc trước tôi cho rằng cậu có thể bảo vệ tốt được cho Tiểu Tiểu, nhưng mà kết quả thì sao? Lăng Hủ, cậu có tư cách gì mà đánh tôi hả?"

"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cậu còn bỏ tâm tư tiếp cận cô ấy, cô nói xem tôi có tư cách gì đánh cậu hả?"

"Tiểu Tiểu không phải đồ vật, cậu không có tư cách cấm cô ấy làm bạn với người khác, Lăng Hủ, cậu quá ích kỷ."

Hai người tôi một quyền, anh một quyền, đánh tới rối tung rối mù, Mộ Dung Tiểu Tiểu muốn can nhưng một góc áo của họ cũng không chạm vào được.

Cuối cùng, vì Lăng Hủ không cẩn thận đẩy Mộ Dung Tiểu Tiểu đến bên cạnh bồn hoa làm cái trán bị đụng trúng, lúc đó họ mới dừng lại.

"Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, em không sao chứ?" Âu Vũ Thần lập tức xông tới.

Lăng Hủ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt âm trầm nhìn Âu Vũ Thần bế Mộ Dung Tiểu Tiểu lên.

Lúc Âu Vũ Thần chuẩn bị ôm người đi, hắn đột nhiên túm lấy tay Mộ Dung Tiểu Tiểu, "Mộ Dung Tiểu Tiểu, em muốn chọn hắn đúng không?"

Mộ Dung Tiểu Tiểu bị đập đầu không nhẹ, hiện tại rất khó chịu, cả đầu choáng váng, đâu có nghe rõ Lăng Hủ nói gì.

Âu Vũ Thần lạnh lùng nhìn Lăng Hủ, "Tiểu Tiểu bị thương rồi, cậu giữ cô ấy sẽ chỉ càng làm cô ấy khó chịu hơn mà thôi."

"Mộ Dung Tiểu Tiểu..." Lăng Hủ không những không buông ra mà còn giữ chặt hơn.

Mộ Dung Tiểu Tiểu che đầu, giọng rất nhỏ, "Học trưởng, chúng ta đi thôi."

Lăng Hủ càng dùng sức, "Mộ Dung Tiểu Tiểu, em thật sự chọn hắn sao?"

Thời Sênh ngồi bên trên xem kịch, đầu óc nam chính đại nhân hình như có vấn đề.


Nếu cậu không muốn cô ta đi thì trực tiếp cướp người không phải tốt rồi ư, cần gì phải hỏi loại vấn đề nhàm chán này chứ.

A...

Cũng đúng, nếu không hỏi, cốt truyện sẽ không thể tiếp tục được nữa.

Đều là kịch bản cả.

Đúng lúc Thời Sênh đang cảm thán, Lăng Hủ lại buông tay ra, hắn cười lạnh một tiếng, "Mộ Dung Tiểu Tiểu, chúng ta chia tay."

Sau đó hắn xoay người rời đi, giống như đang chạy trối chết vậy.

Thời Sênh nhìn hắn đi qua tàng cây mà mình đang ngồi.

So với nam chính đại nhân, Thời Sênh đột nhiên phát hiện tên ngu ngốc Phượng Từ lúc gây rối cũng không đáng ghét như thế.

Lăng Hủ rời khỏi, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng được Âu Vũ Thần ôm đi.

Thời Sênh chuẩn bị đi xuống, sau lưng đột nhiên lại xuất hiện một người, "Cô giáo, một mình em ở đây làm gì thế?"

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, "Sao anh lại tới đây rồi?"

Ngôn Luật xoa đầu Thời Sênh, "Dù cô giáo ở đâu thì tôi cũng có thể tìm được em."

"Có phải anh cài đồ vật kỳ quái gì trên người em không thế?" Coi bản cô nương là con nít ba tuổi, sẽ tin vào mấy lời này à?

"Cô giáo, tôi sẽ không làm chuyện như thế." Tuy rằng hắn cũng đã nghĩ tới chuyện này... nhưng hắn không làm.

Ngôn Luật đột nhiên ngồi sát lại gần Thời Sênh, con ngươi đầy vẻ mê ly, "Cô giáo... Em còn thiếu tôi hai nụ hôn."

Không phải...

"Ngủ cũng ngủ rồi, anh còn nhớ thương chuyện này... Ưm..."

Hắn dán môi lên môi Thời Sênh, cạy hàm răng của cô, nụ hôn trước còn vụng về đã dần thành thục hơn, Thời Sênh thực tuyệt vọng.

"Đây là em nợ tôi."

1138

Sau khi Mộ Dung Tiểu Tiểu và Lăng Hủ chia tay, hai người liền lâm vào chiến tranh lạnh. Lần này Lăng Hủ đi tìm Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng thấy cô ta đang ái muội với người khác.

Hiểu lầm càng lúc càng sâu.

Cũng trong hoàn cảnh ấy, lễ kỷ niệm thành lập trường của Anh Lan cũng tới.

Hảo hán ca hợp xướng lâu như thế, cuối cùng người của lớp bảy năm hai cũng nhìn thấy ánh bình minh hy vọng.

Chỉ cần ném mặt một lần trong lễ kỷ niệm nữa thôi là sẽ không phải chịu loại tra tấn này nữa.

Về sau cũng sẽ không bao giờ trêu chọc bà điên kia nữa.

Ngày tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, Thời Sênh tới rất sớm, xét thấy thân phận của cô đặc thù nên ban tổ chức sắp xếp chỗ ngồi của cô gần sân khấu nhất.

Bên cạnh chỗ ngồi của cô đều là các thầy cô đức cao vọng trọng, chỉ có một mình cô là người trẻ tuổi, lại còn ngồi cực kỳ tự nhiên và thản nhiên nữa.

Học sinh lục tục tiến vào hội trường.

Khối cao trung và khối đại học cùng liên hợp biểu diễn, người tới rất nhiều, thanh âm ồn ào náo nhiệt khắp hội trường.

"A a... Là Hủ vương tử, Hủ vương tử, tớ nhìn thấy Hủ vương tử rồi, hạnh phúc quá đi mất!"

"Đúng đó, Hủ vương tử kìa, Hủ vương tử đang nhìn về phía này..."

"Hủ vương tử thật đẹp trai, tớ muốn sinh con cho Hủ vương tử."

Tiếng hét chói tai từ lối vào truyền tới, Thời Sênh quay đầu lại nhìn, Lăng Hủ đang đi vào, biểu tình lạnh lùng, tư thế soái khí, nháy mắt thu hút được vô số fan.

Đúng lúc Lăng Hủ đi xuống bậc thang, không biết Mộ Dung Tiểu Tiểu ở đâu chui ra, đụng thẳng vào hắn.

Âm thanh xung quanh liền yên tĩnh lại.

Trước đây, Mộ Dung Tiểu Tiểu và Lăng Hủ bí mật hẹn hò, người trong trường chỉ biết Mộ Dung Tiểu Tiểu và Lăng Hủ có quan hệ khá gần gũi.

Nhưng gần đây thái độ của Lăng Hủ với Mộ Dung Tiểu Tiểu rất kém, những người này càng bắt nạt cô ta không cần kiêng nể gì.

Trong đám người, còn có người lên tiếng mắng "không biết xấu hổ."

Mộ Dung Tiểu Tiểu luống cuống bò dậy khỏi mặt đất, vừa rồi không biết cô ta bị ai đẩy một cái, quay đầu nhìn chỉ thấy rất nhiều người, ánh đèn cũng không rõ ràng nên căn bản không nhận ra là ai đẩy.

Lăng Hủ nhìn cô ta bằng ánh mắt nhìn người xa lạ, trong đáy lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu dâng lên một chút tủi thân, "Thực xin lỗi."

Lăng Hủ như không nghe thế, lập tức bước qua, đám nữ sinh vây quanh ở phía sau càng kiêu ngạo đẩy cô ta sang bên.

Lăng Hủ đi thẳng tới chỗ ngồi ở hàng đầu tiên, lúc nhìn thấy Thời Sênh, hắn hơi dừng lại, sau đó đi về một chỗ ngồi.

Cách họ có một thầy giáo, thầy giáo kia còn chào Lăng Hủ rất thân thiết.

Vẻ mặt Lăng Hủ cao ngạo, hoàn toàn không trả lời thầy giáo đó.

Thầy giáo hơi xấu hổ, lại chuyển tầm mắt về phía sân khấu.

Nhưng đúng lúc này, Lăng Hủ lại đột nhiên quay đầu nhìn Thời Sênh, vừa lúc mắt đối mắt với cô, hắn nhếch miệng cười lạnh rồi lập tức rời tầm mắt đi.

Thời Sênh: "..." Bản cô nương gần đây có làm gì đâu? Nam chính đại nhân, cậu không cần vì thất tình mà muốn tìm chỗ trút giận nha, bản cô nương đây vô tội.

Lăng Hủ khoanh tay trước ngực ngồi trên ghế, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn trong đám người, rõ ràng là đang tìm Mộ Dung Tiểu Tiểu.

Thời Sênh cúi đầu nghịch di động, âm thanh ầm ĩ xung quanh không biết tại sao lại trở nên yên tĩnh.

Cực kỳ yên tĩnh.

Thời Sênh ngoái đầu nhìn ra cửa.

Lăng Hủ tới sẽ xuất hiện tràng cảnh chúng tinh phủng nguyệt, mà Ngôn Luật tới sẽ là quần thần quỳ lạy.

Tất cả mọi người đều rời khỏi đường đi, thở mạnh cũng không dám, tất cả đều nhìn theo thân hình cao gầy của người thanh niên đang từng bước đi xuống kia.

"Cô giáo." Ngôn Luật đứng yên trước mặt Thời Sênh, khóe miệng nở nụ cười.

Mẹ kiếp!

Còn phô trương thanh thế hơn cả ông đây, không chấp nhận được!

[...] Ký chủ, cô chỉ chú ý tới mỗi điểm này thôi sao?

Chỗ bên cạnh Thời Sênh đã đều có người ngồi, Ngôn Luật đưa mắt nhìn một người, người đó hiểu ý lập tức đứng lên.

Một đám đều là đại gia, bọn họ không thể trêu vào.

Ngôn Luật ngồi xuống không khách khí, tay đặt bên eo Thời Sênh rất tự nhiên, sau đó ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Cô giáo, sao sáng nay em không đợi tôi?"

"Em có gọi anh, là anh không chịu dậy đấy chứ." Thời Sênh trợn mắt.

"Tối qua tôi mệt, cô giáo không thể thông cảm cho tôi sao?"

"Ha hả, không thể." Đàn ông không thể nói mệt được.

"Thật là nhẫn tâm quá mà." Ngôn Luật cọ cọ mặt cô, giọng có phần sung sướng, "Nhưng mà tôi lại thích em như thế."

"Hừ."

Ngôn Luật ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Hủ một cái, cười một cái đầy thâm ý, sau đó lại cúi đầu nhìn Thời Sênh chơi game.

Sau khi Ngôn Luật tới vài phút, MC liền bước lên đài.

"Hôm nay là ngày kỷ niệm 60 năm thành lập trường Anh Lan, chúng ta hãy tặng cho ngôi trường này những lời chúc phúc tốt đẹp và chân thành nhất..."

Một đống những lời chúc mừng dài dòng, sau đó hiệu trưởng Anh Lan lên phát biểu. Hiệu trưởng cũng không nói hoa mỹ, chỉ vài ba câu đơn giản, nhưng vài ba câu ấy lại cứ lặp đi lặp lại rất tuần hoàn.

"Cảm ơn hiệu trưởng." Hiệu trưởng phát biểu xong, MC tiếp tục dẫn chương trình, "Tiếp theo sẽ là chương trình biểu diễn của học sinh, sinh viên trong trường, mời các em học sinh chuẩn bị sẵn sàng..."

Loại tiết mục này không phải lớp nào cũng có thể lên. Có rất nhiều lớp bắt tay hợp tác với nhau, vì giành được suất tham gia biểu diễn mà thậm chí có thể vung tay đánh nhau.

Không có lớp nào lên hết cả lớp như lớp bảy năm hai.

Lớp bảy năm hai đột nhiên cảm thấy đại hợp xướng cũng không tồi, ít nhất không phải đánh nhau vì để được biểu diễn.

Tiết mục của học sinh ngoài ca hát cũng chỉ có khiêu vũ, hài kịch, tiểu phẩm, Thời Sênh xem đến nhàm chán mà cũng chưa có gì hay ho cả.

"Cô giáo ơi, không xong rồi."

Lúc Thời Sênh đang ngáp vì quá chán, có một học sinh đi tới từ đằng sau, vẻ mặt đầy nôn nóng.

Trang phục biểu diễn của bọn họ có vấn đề, giờ vẫn chưa thấy tới.

Lúc Thời Sênh tới hậu trường liền gặp Lâm Thiển Lam, cô ta cũng có một tiết mục. Từ sau lần kia, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại.


Lâm Thiển Lam cũng đi tìm cô vài lần nhưng đều không gặp được.

Lâm Thiển Lam nói với người bên cạnh vài câu rồi hít một hơi, đi tới trước mặt Thời Sênh, "Cô."

Thời Sênh gật đầu, tiếp tục đi theo học sinh dẫn đường vào bên trong.

Lâm Thiển Lam chần chừ một chút rồi đi theo cô tới đó.

"Cô ơi, làm sao bây giờ đây, bên kia nói tắc đường, mà chúng ta sắp phải lên sân khấu rồi, chắc chắn không kịp nữa."

"Làm sao hả? Cởi hết mà lên là được rồi!" Thời Sênh trợn mắt, tôi có thể biến trang phục ra cho các cô cậu à, tìm tôi làm gì?

Đám học sinh: "..." Cô giáo còn như thế, bọn em sẽ báo cảnh sát đấy.

"Cô, làm sao thế?" Lâm Thiển Lam cẩn thận hỏi.

"Lâm học tỷ, trang phục diễn của bọn em không tới kịp." Có một em gái lập tức lên tiếng.

"A?" Lâm Thiển Lam kinh ngạc, "Đồ vật quan trọng như thế, sao các em không chuẩn bị từ trước chứ?"

"Lúc trước đã chuẩn bị xong rồi, nhưng đồ đó có một chút sai sót nên bọn em bắt làm lại, giờ đã không kịp..."

Lâm Thiển Lam hỏi: "Trang phục cũ đâu?"

"Ở đây ạ!"

"Các em mang tới đây, chị bảo một học tỷ khoa thiết kế tới sửa giúp các em một chút."

Đám học sinh nhìn nhau vài lần, giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể dùng trang phục trước thôi.

Mấy nam sinh lái xe đi lấy trang phục tới, quần áo đúng là hơi rộng, Lâm Thiển Lam gọi điện thoại cho Lâm Dĩ Huyên, Lâm Dĩ Huyên lập tức mang theo mấy học tỷ khoa thiết kế tới cứu trận.

"Các vấn đề khác đều không có gì, nhưng mà độ lớn nhỏ thì..." Lâm Dĩ Huyên nhìn bọn họ rất khó xử, cái rộng cái chật thế này, hoàn toàn không mặc được.

1139

Thời Sênh khoanh tay trước ngực nhìn bọn họ lăn lộn, đến khi thật sự không thể nhìn nổi nữa, cô tiến lên giữ một học sinh nữ lại.

"Cô?" Nữ sinh kinh hãi, hơi hoảng sợ lùi về sau, cô giáo muốn làm gì chứ?

"Đừng động đậy." Thời Sênh trừng mắt với cô gái.

Nữ sinh lập tức không dám ngọ nguậy gì nữa.

Bộ đồ này thiết kế phần eo hơi nhỏ, người béo sẽ không mặc nổi.

Thời Sênh túm lấy vạt áo, "soẹt" một tiếng, xé rách ra một cái lỗ.

Trong lúc nữ sinh kia còn đang ngơ ngác, lại vài tiếng "soẹt" "soẹt" nữa vang lên, một bộ quần áo lành lặn bị xé ở dưới thành mấy lỗ.

Quần của nam sinh cũng có vấn đề, Thời Sênh lập tức bảo chúng cắt ngắn đi gần một nửa.

Để thành một chỉnh thể, váy của nữ sinh cũng phải cắt ngắn lại.

Thời gian không còn nhiều, mọi người đều phải tự mình ra tay, cắt đến rối tung rối mù lên, cuối cùng, mọi người cắt đơn giản, còn lại các học tỷ khoa thiết kế chỉnh sửa lại một chút, nhìn cũng có phần đẹp.

"Mời các bạn học lớp bảy năm hai chuẩn bị sẵn sàng..." Trên sân khấu đã bắt đầu giới thiệu chương trình.

Mọi người nhanh chóng di chuyển lên sân khấu. Thời Sênh dựa vào một góc đài hóa trang, nhìn đám người kia ríu rít thảo luận trên đường ra sân khấu.

"Cô..." Lâm Thiển Lam đi tới bên cạnh Thời Sênh, "Chuyện là... chuyện lần trước em thật sự xin lỗi, và cảm ơn cô nữa."

Thời Sênh hơi gật đầu rồi đi ra ngoài.

Lâm Thiển Lam chạy theo, "Cô, chúng ta vẫn làm bạn bè chứ ạ?"

Thời Sênh dừng lại một chút, quay đầu nhìn, ánh đèn trên đỉnh đầu làm cho đôi con ngươi của cô sáng lên như những mảnh bạc vụn. Lâm Thiển Lam nghe thấy giọng nói đầy bình tĩnh của cô, "Tôi không có bạn."

Lâm Thiển Lam sững sờ tại chỗ, nhìn theo thân ảnh dần biến mất ở lối ra của Thời Sênh, hình ảnh người đi tới đi lui cũng như bị dừng lại.

"Cô giáo, cô thích con trai như thế nào?"

"Đáng yêu, nghe lời."

"Cô, em đi trước đây."

"Tối muộn này rồi em còn đi đâu?"

"Em qua chỗ bạn ở nhờ."

"Chờ ở cửa, tôi mở cửa cho em."

Lâm Dĩ Huyên từ sau tiến lên, vỗ vỗ bả vai Lâm Thiển Lam.

"Dĩ Huyên." Lâm Thiển Lam nhẹ giọng gọi.

Lâm Dĩ Huyên đi tới trước mặt, ôm lấy cô ta, "Thiển Lam, có một vài người, cậu không thể chạm vào điểm mấu chốt của họ được."

"Nhưng mà cô ấy..." Giọng Lâm Thiển Lam nhẹ bẫng, "Nhìn rất cô đơn, làm mình rất đau lòng."

Cô ta chỉ cảm thấy Thời Sênh đứng ngoài quy tắc của thế giới này, như một cái cây cô đơn lạnh lùng nhìn thế giới này, không có gì trói buộc.

"Cô ấy có Ngôn học trưởng..."

Lâm Thiển Lam đột nhiên siết nắm tay lại, "Mình nhất định có thể làm bạn với cô giáo."

Lâm Dĩ Huyên bị dọa nhảy dựng, "Thiển Lam, đừng tới gần cô ấy quá, cô ấy và chúng ta... không phải cùng một thế giới."

Lâm Thiển Lam giữ lấy bả vai Lâm Dĩ Huyên, đôi mắt sáng lấp lánh, "Mình không cần trở thành người trong thế giới của cô ấy, mình chỉ cần được làm bạn với cô ấy là đủ rồi."

Sông Hoàng Hà chảy về phía đông

Ngôi sao trên bầu trời hợp thành sao Bắc Đẩu

(Hei... hei hợp thành sao Bắc Đẩu)

(Sống và chết chi giao bằng một chén rượu)

(Bất phân biển trời bằng một chén rượu)

Đã nói đi là sẽ ra đi

Anh có tôi có tất cả đều có

(Hei... hei tất cả đều có)

(Trong biển lửa quyết ko chùn bước)

(Luôn ngẩng đầu nhìn trời cao)

Trên đường thấy chuyện bất bình

Đáng ra tay thì sẽ ra tay

Gió lửa đang bao trùm lấy Cửu Châu

(Đáng ra tay thì sẽ ra tay)

(Gió lửa đang bao trùm lấy Cửu Châu)*

*Hảo Hán Ca - Lời dịch: Unknown

...

Thanh âm hợp xướng từ phía trước truyền tới hậu trường, Lâm Thiển Lam nhìn Lâm Dĩ Huyên và cười. Từ sau chuyện lần trước, Lâm Thiển Lam vẫn luôn rầu rĩ không vui.

Lâm Dĩ Huyên vỗ vỗ bả vai cô ta, "Cố lên."

Có đôi khi muốn làm bạn với một người cũng không cần nguyên nhân, thích cô ấy chính là thích cô ấy.

...

Hợp xướng của lớp bảy năm hai cực kỳ hoàn hảo, có thể không giành được thứ hạng cao nhưng chắc chắn sẽ không đứng bét.

Chỉ cần không đứng bét là bọn họ đã rất vui vẻ rồi.

Tiết mục của cấp đại học chuyên nghiệp hơn cấp cao trung nhiều, Lâm Thiển Lam cũng có một tiết mục, đó là độc tấu dương cầm.

Cô mặc một bộ lễ phục màu trắng, ánh đèn chiếu lên người làm cô càng có một vẻ thánh khiết kỳ lạ.

Lâm Thiển Lam ngồi vào trước dương cầm, hít sâu một hơi, ngón tay thon dài đặt lên những phím đàn đen lẫn trắng, âm thanh đầu tiên vang lên, sau đó là một tràng âm thanh như nước chảy.

Mỗi âm tiết đều như chấn động lòng người.

"Đây là bản nhạc nào thế?"

"Không biết, có điều rất hay, làm tớ có cảm giác nhiệt huyết cũng sôi lên..."

Ban đầu còn có tiếng thảo luận nhỏ, nhưng sau đó tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, lẳng lặng lắng nghe.

Âm tiết cuối cùng kết thúc, hiện trường im lặng vài giây sau đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Lâm Thiển Lam đứng dậy nói lời cảm ơn, "Khúc nhạc này em xin tặng cho cô Giản Ngâm, tên của nó là Tinh Hải."

Nguyện cô như biển sao lộng lẫy, vĩnh cửu trường tồn.

Không biết Thời Sênh đang nghĩ gì nên không đáp lại Lâm Thiển Lam, Lâm Thiển Lam hơi khom lưng chào rồi rời khỏi sân khấu.


"Sao thế?" Ngôn Luật hơi động động tay Thời Sênh.

"Nhớ tới một người..." Thời Sênh cười nhẹ, "Kể cho anh nghe một chuyện xưa. Rất lâu trước kia, có một bé gái, cô sống nhờ trong một gia tộc rất lớn, trẻ con trong gia tộc đó rất không thích cô bé đột nhiên xuất hiện này, vì thế lúc nào cũng bắt nạt cô ấy."

"Nhưng cô bé đó vẫn rất lạc quan, cô ấy chỉ muốn sống an ổn trong gia tộc. Chỉ là, cô càng muốn sống an ổn, những đứa trẻ kia càng không để cô ấy được yên."

Ngôn Luật nói tiếp, "Người yếu đuối sẽ luôn bị bắt nạt."

"Đúng thế, người yếu đuối sẽ luôn bị bắt nạt. Sau đó, cô bé ấy gặp được một thiếu nữ khác. Lần đầu họ gặp nhau, thiếu nữ kia đang giết người, cô bé này bị dọa sợ hãi, đến tận khi thiếu nữ kia giết người xong, cô bé ấy mới nghĩ tới chuyện chạy đi."

"Nhưng mà muộn rồi, thiếu nữ đuổi theo cô bé ấy, thiếu nữ không giết cô, chỉ nói với cô rằng, muốn tồn tại ở nơi đó thì phải vứt hết mọi yếu đuối đi.

Thiếu nữ đi rồi, cô bé kia ngồi nhìn cái xác tới phát ngốc. Có người tới thu dọn cái xác nhưng lại chẳng có ai lên tiếng hỏi han cô, càng chẳng có ai quan tâm chuyện có người chết. Về sau, cô bé ấy mới biết được, thiếu nữ kia là tiểu thư tôn quý nhất trong gia tộc."

Thời Sênh dừng lại, "Anh đoán xem, cuối cùng cô bé này sẽ thế nào?"

Ngôn Luật lắc đầu.

Thời Sênh cười lạnh, "Thiếu nữ kia quan tâm đặc biệt tới cô bé ấy, để cô ta cùng học tập với mình. Cô bé kia nỗ lực để mạnh hơn, mạnh tới mức có thể đủ để sóng vai chiến đấu với thiếu nữ kia, đáng tiếc... cuối cùng cô ta lại đứng ở mặt đối lập với thiếu nữ, phản bội lại thiếu nữ ấy."

"Cô ta bị giết?"

Thời Sênh chống cằm, "Không đâu, thiếu nữ kia mềm lòng, cho cô ta một cơ hội nữa. Lần mềm lòng duy nhất đó lại tạo thành bi kịch sau này cho cô ấy, cả gia tộc bị giết. Thiếu nữ rất khổ sở, cũng rất khó hiểu, tại sao cô gái kia lại đối xử với mình như vậy."

Ngôn Luật nhăn mày, "Câu chuyện này..."

"Không phải em." Giọng Thời Sênh trong trẻo, "Nhưng chuyện của thiếu nữ đó đã giúp em rút ra được một đạo lý, không nên tùy tiện mềm lòng với người khác."

"Tôi thì sao?"

Thời Sênh liếc nhìn hắn, khóe miệng hơi cong lên, "Anh không giống."

Hắn không giống, nên trong lòng cô, hắn cũng không giống những người khác đúng không?

Thời Sênh mân mê ngón tay của Ngôn Luật, tóc rũ xuống che mất gương mặt cô, "Từ "phản bội" này anh không thừa nhận được đâu, cho nên đừng nghĩ tới việc phản bội em."

Ngôn Luật siết chặt ngón tay, "Anh thà phản bội cả thế giới cũng sẽ tuyệt đối không phản bội lại em."

1140

"Oa..."

"Trời ạ, xinh quá..."

"Em gái này xinh quá, ai thế? Hình như không phải học sinh trường chúng ta? Lần này trường học còn có cả học sinh trường khác sao?"

Trên sân khấu xuất hiện một nữ sinh, tóc xoăn, mặc váy công chúa, ánh đèn làm gương mặt cô ửng hồng, tinh xảo đến mức không giống người thường.

"Anh Lăng Hủ, em về rồi." Nữ sinh hướng về phía Lăng Hủ đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, khẽ chớp mắt.

Biểu tình của Lăng Hủ không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn nữ sinh đó rõ ràng không giống khi nhìn người khác.

Thời Sênh yên lặng cắn hạt dưa, tiểu thanh mai của nam chính đã về, lại có cao trào rồi.

Em gái xinh đẹp, đáng yêu như thế, vậy mà lại thuộc về nam chính, thật là lãng phí tài nguyên.

[...] Ký chủ lại muốn ngồi trong bóng tối ngầm chọc chết nam chính rồi.

Dù cô có giết chết nam chính thì em gái này cũng chẳng là của cô đâu! Từ bỏ đi!

Lăng Hủ đưa nữ sinh xinh đẹp rời đi, điều này làm cho người ngựa các nơi nổi lên nghi ngờ. Mộ Dung Tiểu Tiểu tính toán hôm nay sẽ giải thích với Lăng Hủ, đột nhiên lại có nữ sinh này xuất hiện, còn rất xinh đẹp và có khí chất, thái độ của Lăng Hủ với cô ta còn rất không bình thường...

Mộ Dung Tiểu Tiểu liền lâm vào rối rắm.

Lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc, Thời Sênh chuẩn bị rời đi, Ngôn Luật lại giữ chặt tay cô, "Cô giáo, chờ tôi ở đây một chút được không?"

"Làm gì?"

"Em cứ đợi một lát là biết, em đồng ý với tôi, ở đây chờ một chút đi." Nếu hắn không nhấn mạnh, sợ là cô sẽ không hài lòng và bỏ đi luôn.

Thời Sênh nhìn hắn ngờ vực mấy bận, "Mười phút."

Mười phút, thế cũng đủ rồi.

Ngôn Luật đứng lên, đi vào hậu trường, người xung quanh đã rời đi gần hết, sân khấu vô cùng trống trải.

"Bụp!"

Xung quanh liền tối đen như mực.

Có người chưa kịp ra ngoài, kinh hoàng kêu ầm lên, "A, có chuyện gì thế? Sao đèn đã tắt rồi?"

Giây tiếp theo, đèn sân khấu lại sáng lên, tất cả ánh đèn đều tập trung vào một chỗ. Một nam sinh thong thả bước ra từ trong bóng tối, ánh đèn rực rỡ bao bọc lấy hắn, mạ lên người hắn một lớp ánh sáng mềm mại, trong tay hắn là một bó hồng.

Ngôn Luật đi lên giữa sân khấu, giọng hắn chậm rãi vang lên, "Anh không quan tâm em từng là ai, cũng không quan tâm em đã làm những gì, anh chỉ muốn có em đứng trước mặt anh. Anh muốn tương lai của em có bóng dáng của anh, anh yêu em, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?"

Mặt mày Thời Sênh rạng rỡ, đây là lần đầu tiên Phượng Từ chính thức thổ lộ với cô.

Thời Sênh nhảy lên sân khấu, một bóng đèn khác lại mở lên, ánh sáng lập tức phủ quanh người cô. Giọng cô xuyên thấu qua ánh sáng, qua không khí, lọt vài tai Ngôn Luật, "Tương lai của em, chỉ có anh."

Tương lai của em, chỉ có anh.

Bảy chữ như là tiếng của trời.

Video tỏ tình của Ngôn Luật với Thời Sênh bị tung lên mạng, rõ ràng không có gì rầm rộ, chỉ là cầm một bó hoa hồng, còn sử dụng sân khấu thừa của lễ kỷ niệm thành lập trường, vậy mà video vừa tung lên đã lập tức nóng hổi.

Không có nguyên nhân gì, ngoại trừ bảy chữ:

"Tương lai của em, chỉ có anh."

Đại khái đây là lời âu yếm tình cảm nhất mà họ được nghe năm nay, những lời này không phải ai cũng dám nói ra.

Bọn họ bị sinh hoạt bức bách, bị người nhà trói buộc.

Tương lai của bọn họ sẽ bị trộn lẫn rất nhiều thứ.

Bọn họ không có dũng khí để nói ra những lời như thế.

Nửa Đêm Lạnh Lẽo: Mình bắt đầu tin tưởng lại vào tình yêu rồi.

Tay Áo Ám Hương: Ngôn thiếu và cô giáo Giản thực sự xứng đôi.

Gió Đông Dữ Dội: Một cô giáo không biết điều dạy học đi, lại đi dụ dỗ học sinh còn ra cái thể thống gì, bại hoại.

Không Tìm Thấy: Lầu trên, tôi nghĩ bạn không ăn được nho nên nói nho chua đi, nếu tôi có thể bắt được Ngôn thiếu thì cũng chẳng cần quan tâm thân phận của mình.

Hoa Đào Lạc: Ngôn thiếu thật đáng sợ, cô giáo Giản quá trâu bò mới có thể bắt được anh ấy, hai chữ, quá phục.

Tây Bắc Vọng Trường An: Cô giáo Giản trâu bò +1

Không Giấu Được Núi Xanh: Cô giáo Giản trâu bò +2

Trăng Treo Cành Liễu: Tương lai của em, chỉ có anh. Nếu có ai thổ lộ những lời này với tôi, tôi sẽ lập tức gả cho anh ấy.

...

Hành vi của bọn họ làm trường học rất khó xử, dù sao cũng có ảnh hưởng không tốt.

Nhưng vì sợ cửa sau của Thời Sênh quá lớn nên trường học cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể nói với Thời Sênh, bảo cô nên kín đáo ở trường học một chút, để sự ảnh hưởng cũng xuống tới mức thấp nhất.

Nhưng Thời Sênh còn chưa kịp kín đáo thì đã bị một sự kiện khác đè xuống rồi.

Em gái kia tới Anh Lan học, hơn nữa còn cùng lớp với Lăng Hủ. Lăng Hủ trước kia cực kỳ ghét bỏ đám nữ sinh, vậy mà bây giờ ngày nào cũng cùng đi, cùng về với nữ sinh đó.

Em gái này tên là Y Cẩn, gia thế tương đương với Lăng Hủ, từ nhỏ đã lớn lên cạnh hắn, có thể coi là thanh mai trúc mã của nhau.

Giống như trong các tiểu thuyết khác, em gái này luôn coi Lăng Hủ là chồng tương lai của mình.

Đồ vật của nhà mình thì phải bảo vệ cho tốt, biết được ông xã tương lai đã từng có qua lại với một nữ sinh khác trong trường, tâm ghen ghét nổi lên, thế nào cũng phải xem nữ sinh kia có bộ dạng gì.

Mộ Dung Tiểu Tiểu có một nam phụ thâm tình, nam chính lại có một nữ phụ thâm tình, Thời Sênh vây xem đám người này diễn vở ngược luyến tình thâm, thỉnh thoảng thêm mắm thêm muối vào, bởi vậy tình cảm đáng lẽ nên tăng tiến của nam nữ chính lại càng ngày càng đi và ngõ cụt, càng ngày càng không tin tưởng đối phương.

[...] Ký chủ giờ hủy CP cũng bày mưu tính kế? Không phải cô nói cái đó phiền phức sao?

Thời Sênh: "..." Ta âm mưu cái gì chứ?

Bản cô nương chỉ là lúc xem diễn lỡ tay một tí, chắn đường nam chính đi cứu nữ chính, sao lại có thể gọi là âm mưu được?

[...] Thế này mà không gọi là âm mưu à?

Được rồi, cứ cho là phải đi, thế thì sao chứ? Ta chỉ lười động não chứ có phải không có đầu óc đâu. Mi tưởng ai cũng giống mi, là một cái Hệ thống đần độn à?

[...] Nothing to say.

#Ký chủ nhà ta một lời không hợp liền đả kích ta, làm sao bây giờ, online chờ, rất gấp#

Hệ thống bị chọc ngoáy vô cùng thương tâm, nó quyết định chậm rãi log out.

...

Lúc sắp nghỉ hè, trường học liền tổ chức một buổi dạ tiệc.

"Anh Lăng Hủ, nhiều người quá!" Y Cẩn ôm tay Lăng Hủ từ ngoài tiến vào, vẻ mặt ngây thơ vô cùng, trên thực tế, trong lòng cô em này có rất nhiều chủ ý xấu xa.

Lăng Hủ không có tâm tình tốt, chỉ tùy ý đáp một tiếng, "Ừ."

"Anh Lăng Hủ, chúng ta sang bên kia đi." Y Cẩn kéo Lăng Hủ về một phía, Lăng Hủ để mặc cô ta kéo đi.

Ánh mắt hắn đảo lung tung trong phòng tiệc tìm kiếm, lúc đảo qua một góc, ánh mắt hắn dừng lại trên một bóng người.

Lăng Hủ lập tức trở nên sắc bén.

Mộ Dung Tiểu Tiểu đứng cạnh một người đàn ông, hai người nhìn khá thân mật, Mộ Dung Tiểu Tiểu còn ôm cánh tay người đó.

Mấy ngày trước, trong trường đột nhiên nổi lên tin đồn Mộ Dung Tiểu Tiểu được siêu xe đón đưa, hình như bị người ta bao nuôi.

Lăng Hủ chạy tới chất vấn lại bị Mộ Dung Tiểu Tiểu vặn hỏi lại, rằng hắn có tư cách gì mà quản cô ta.

Y Cẩn quan tâm dò hỏi: "Anh Lăng Hủ, anh sao thế? Khó chịu chỗ nào sao?"

Cô ta nhìn theo ánh mắt của Lăng Hủ, kinh ngạc thốt lên, "Đó không phải là bạn học Mộ Dung sao? Người đàn ông bên cạnh cô ấy là ai thế? Nhìn có vẻ..."

Y Cẩn không nói tiếp, ý tứ trong câu nói bỏ lửng đó đã quá rõ ràng rồi.

1141

Thời Sênh đứng cách khá xa, chỉ có thể tự tưởng tượng câu chuyện.

Người đàn ông bên cạnh Mộ Dung Tiểu Tiểu hẳn là người nhà Mộ Dung, nữ chính đại nhân chuẩn bị vả mặt người ta rồi.

Cốt truyện tiến triển hơi nhanh thì phải?

Tiểu thuyết trăm vạn chữ về còn hơn hai mươi vạn chữ thôi sao?

"Cô giáo, cho em này." Ngôn Luật đưa một ly nước trái cây cho Thời Sênh, "Chúng ta về đi, ở đây chán chết đi được ấy."

"Về làm gì?" Nam nữ chính đều ở đây, xem kịch miễn phí mà không thích, bị ngu à?

Ngôn Luật nhấp môi cười, "Em thích làm gì thì chúng ta làm cái ấy."

Thời Sênh: "..." Chẳng thích làm cái gì hết.

Anh đừng có dụ dỗ bản cô nương, bản cô nương là người kiên định.

Thời Sênh đẩy tay Ngôn Luật ra, "Quy củ một chút."

"Cô giáo... Chúng ta về đi mà." Nơi này có gì tốt chứ, hắn chỉ muốn cô ấy nhìn mình hắn mà thôi.

"Đợi tí." Thời Sênh trừng mắt với hắn, "Anh đừng làm loạn nữa, cẩn thận em đánh chết anh đấy."

"Oh." Nếu giờ hắn ôm cô đi, thế nào cũng bị cô đánh cho một trận.

Ngôn Luật nhìn về phía Thời Sênh đang nhìn, đôi mắt tràn đầy sự lạnh lẽo, cô ta thì có gì đẹp chứ?

"Cô..."

Giọng nhẹ nhàng vang lên bên tai Thời Sênh, tầm mắt Thời Sênh dừng trên người thiếu nữ đó, biểu tình đạm mạc, "Có việc gì?"

Lâm Thiển Lam hơi sửng sốt, sau đó cắn môi, lắc đầu, "Không có gì ạ!"

Sau chuyện lần đó, cô ta khá sợ Thời Sênh.

Thời Sênh nắm tay Ngôn Luật đi về phía bên kia, để lại một mình Lâm Thiển Lam đứng đó nhìn người đi tới đi lui.

Đằng sau có người vỗ vỗ vai cô ta, "Thiển Lam, thôi, bỏ đi."

Lâm Thiển Lam dùng tay che mặt, "Dĩ Huyên... Rốt cuộc mình đã sai ở đâu?"

Dù cô ta nói gì thì cô ấy sẽ vẫn cứ lạnh nhạt như thế, còn lãnh đạm hơn cả lúc mới gặp.

Lâm Dĩ Huyên trầm mặc, cô ta vỗ vỗ vai Lâm Thiển Lam, "Đi thôi, mình đưa cậu về Ký túc xá."

"Không cần đâu, mình tự về được." Lâm Thiển Lam gượng cười, "Dĩ Huyên, mình muốn ở một mình."

Trong khoảng thời gian này, dù cô ta có làm gì thì Thời Sênh chưa từng nhìn cô ta lấy một lần.

...

"Giản tiểu thư, tôi còn tưởng cô sẽ không tới chứ? Thấy cô đến đây đúng là ngoài ý muốn của tôi đấy." Người đàn ông mặc vest bị một đống người vây quanh tiến lại.

"Lê tổng." Thời Sênh hơi gật đầu, "Anh tới đây làm gì thế?"

Tầm mắt Lê Thành đảo qua người Ngôn Luật, hơi kinh ngạc thốt lên, "Thì ra là Ngôn đại thiếu gia, tôi còn nghĩ ai mà có bản lĩnh lớn như thế, có thể bắt được trái tim Giản tiểu thư."

Thời Sênh liếc nhìn Ngôn Luật, cô không cố tình tra về hắn, Ngôn Luật cũng không nói, cho nên đến bây giờ cô vẫn chưa biết thân phận của Ngôn Luật.

"Tôi và Ngôn gia không có quan hệ gì." Ngôn Luật lạnh lùng nói.

Hình như Lê Thành biết gì đó, hắn trầm mặc một chút rồi quay đầu nhìn Thời Sênh, "Giản tiểu thư, hôm nay tôi tới đây là muốn tuyên bố một chuyện, vừa lúc cô ở đây, tôi cứ trực tiếp giao cho cô cho khỏe."

Hắn nói xong,hai người sau lưng đưa hai bản văn kiện lên.

Lê Thành đưa cho Thời Sênh.

Thời Sênh lật xem hai cái, "Trường học lớn thế này, anh nói chuyển cho tôi là chuyển luôn à?"

"Giản tiểu thư, đây là thứ cô đáng có được, hơn nữa... Nếu ngày nào đó tôi thất bại, tôi vẫn còn đường lui." Lê Thành nói trắng ra.

"Anh tin tưởng tôi vậy sao? Lỡ như tôi qua tay bán lại cho kẻ khác thì sao?" Thời Sênh nhướng mày.

"Vậy thì chắc là số tôi nó vậy rồi." Anh Lan so với tập đoàn Thế Hoàn thì nhỏ bé tới không đáng kể, cô gái này quá giỏi, hắn không muốn làm kẻ địch của cô.

Hắn đưa bút cho Thời Sênh: "Giản tiểu thư..."

Thời Sênh trầm mặc giây lát rồi nhận lấy bút, thong thả ký tên lên văn kiện, "Lê Thành, bỏ đi một số thứ, anh sẽ lại càng có được thêm nhiều thứ ngoài ý muốn."

Trong đầu Lê Thành nhanh chóng chuyển động, đôi mắt hơi híp lại, "Giản tiểu thư nói đúng lắm..."

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó thu lại văn kiện, đáp, "Tôi chưa nói gì cả."

Lê Thành cười, "Ngôn thiếu thật có phúc, có thể được người như Giản tiểu thư ở bên."

Ngôn Luật rũ mắt nhìn Thời Sênh, khóe miệng hơi cong lên.

Lê Thành nhìn Ngôn Luật, lại nháy mắt với Thời Sênh, "Giản tiểu thư, có thể nói chuyện riêng một chút không?"

Ngôn Luật ôm chặt lấy Thời Sênh, ý tứ rõ ràng là không muốn cô nói chuyện riêng với hắn.

"Lê tổng có gì cứ nói thẳng, không có chuyện gì là anh ấy không thể nghe."

"Khụ..." Lê Thành đưa nắm tay lên môi, ho nhẹ một chút, "Tôi nghe nói Ngôn lão sắp không qua được rồi, Ngôn thiếu... hiện tại cậu là cháu trai duy nhất của ông ấy, có rảnh thì về nhà thăm đi..."

Bàn tay của Ngôn Luật nắm lấy tay Thời Sênh hơi siết lại, trên mặt toàn là vẻ lãnh đạm, "Ông ấy đã đuổi tôi ra khỏi Ngôn gia rồi."

"Chuyện năm đó tôi cũng nghe nói. Đương nhiên, những lời này không tới phiên tôi tới nói, tôi chỉ nể mặt Giản tiểu thư mà đề tỉnh cậu một chút, còn cậu nghĩ thế nào thì không liên quan tới tôi."

Lê Thành không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, "Giản tiểu thư, tôi xin cáo từ trước."

Lê Thành mang người rời đi.

Thời Sênh siết tay Ngôn Luật, hắn lập tức hoàn hồn, "Cô giáo?"

"Anh không sao chứ?"

Ngôn Luật lắc đầu, "Chỉ cần có em ở bên cạnh, anh đều không sao hết."

"Em vẫn luôn ở đây."

...

Ngôn Luật tựa hồ không thể không để ý tới lời nói của Lê Thành, thỉnh thoảng vẫn luôn thất thần, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường.

Dạ tiệc tiến hành được đến một nửa thời gian thì ở ngoài sàn nhảy vang lên tiếng cãi cọ ầm ĩ.

Người bên đó vây lại quá nhiều nên những người đứng xa căn bản không biết bên trong xảy ra chuyện gì, một hồi lâu sau, âm thanh ồn ào liền yên tĩnh trở lại.

"Y Cẩn, lần nào tôi cũng nhường nhịn cô nên cô nghĩ tôi sợ cô đúng không?"

Giọng của Mộ Dung Tiểu Tiểu truyền khắp hội trường.


"Tôi... Không làm gì mà..." Giọng nói yếu ớt của Y Cẩn hoàn toàn trái ngược với âm thanh như sấm dậy của Mộ Dung Tiểu Tiểu.

"Vừa rồi cô cố ý đẩy tôi, cô còn dám nói là không làm gì hả?"

"Tôi không mà... Anh Lăng Hủ, em không đẩy bạn học Mộ Dung..."

"Mộ Dung Tiểu Tiểu, cô làm ầm ĩ đủ chưa hả?" Lăng Hủ quát lớn làm khắp sàn nhảy càng thêm yên tĩnh.

"Tôi làm ầm ĩ? Đúng, đúng, đúng, là tôi không nói lý, thế đã vừa lòng anh chưa?" Mộ Dung Tiểu Tiểu đẩy đám người ra, vụt chạy khỏi sàn nhảy, vừa mới xông ra liền đụng phải một người đàn ông.

"Tiểu Tiểu? Làm sao thế? Ai bắt nạt cháu?" Người đàn ông đỡ lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu, quan tâm hỏi.

Mộ Dung Tiểu Tiểu cúi đầu gạt nước mắt, "Chú út, cháu không sao."

Người đàn ông nhíu mày, nhìn về phía Lăng Hủ và Y Cẩn còn đứng ở giữa sàn nhảy, "Tiểu Tiểu đừng sợ, có chú ở đây."

Nói xong, anh ta liền kéo tay Mộ Dung Tiểu Tiểu đi về phía Lăng Hủ, "Cậu là Lăng Hủ?"

Ánh mắt Lăng Hủ dừng lại trên tay hai người đang nắm lấy nhau, "Anh là ai?"

"Chú của Mộ Dung Tiểu Tiểu, cổ đông của Anh Lan."

Sắc mặt Lăng Hủ hơi biến đổi, cảm xúc không rõ ràng bắt đầu dâng lên trong đáy mắt.

"Mộ Dung Tiểu Tiểu, đây là diễn viên cô tìm ở đâu ra thế, kỹ thuật diễn không tệ đâu." Bên tai vang lên tiếng trêu đùa của học sinh.

Nếu cô ta mà là cháu của cổ đông Anh Lan thì sao phải cải trang thành thường dân vào đây học?

"Ha ha ha, Mộ Dung Tiểu Tiểu điên rồi hay sao ấy, cho rằng làm thế thì Hủ vương tử sẽ liếc nhìn cô ta một cái sao?"

"Mộ Dung Tiểu Tiểu, sao cô không soi gương xem, với bộ dáng này của cô mà cũng mơ tưởng Hủ vương tử của chúng tôi sao, đúng là người si nói mộng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info