ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1074-1078: Các chủ có lệnh

LittleZiZi14

Thể loại: cổ đại, võ lâm

C1074

Tất cả mọi người đều biết Kỳ Ám là tính mạng của Lâu Nguyệt.

*

Yên tĩnh.

Một sự yên tĩnh chết chóc.

Tình trạng yên tĩnh như thế này rất ít khi gặp lúc mới tới một vị diện nào đó, nhưng đau đớn vẫn trước sau như một mà trào tới.

Sắp chết rồi! Sắp chết rồi!

Lại cứ thế mà chết à! Tức quá! Không thể để ông đây yên bình mà tới, rồi giả bộ làm một thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ được sao?

Cơn đau từ vùng bụng truyền tới, xua đi những ý nghĩ vẩn vơ của Thời Sênh.

Chẳng cần phải nghĩ, lần này chắc chắn là do cái bụng trúng thưởng rồi.

Hệ thống thiểu năng! A a a a a!

Nội tâm Thời Sênh phát điên, một lúc sau mới từ từ mà mở mắt ra, trước mắt là một mảng trắng xóa, không nhìn thấy gì hết.

Thời Sênh thử chớp mắt, xua đi cảm giác chua sót trong mắt, nhưng trước mặt vẫn là một mảng trắng xóa không nhìn thấy gì hết.

Thời Sênh: "..." Đệch! Đệch! Đệch!

Mù à?

Thế này thì làm được cái lông gì! Không nhìn thấy thì giả bộ ngây thơ làm sao? Offline đổi địa điểm!

[...] Ký chủ, mắt của cô rất tốt, không có vấn đề gì cả.

Nếu hệ thống là người thì chắc chắn lúc này nó đang nghiến răng nghiến lợi.

Vị diện là thứ cô nói đổi là đổi sao? Cô cho rằng đây là mua rau ngoài chợ hả!

Không mù thì tại sao ta không nhìn thấy gì?

[...] Cô thử lại xem.

Thời Sênh lại chớp mắt mấy cái, ánh sáng màu trắng trước mắt dần dần biến thành một khung cảnh mơ hồ. Cô phải chớp mắt một lúc lâu mới có thể nhìn rõ được khung cảnh.

Ánh sáng mặt trời gay gắt chiếu rọi trên đầu, có lẽ là vì nguyên chủ bị thương, lại bị ánh mặt trời chiếu vào, cho nên mới tạm thời không nhìn thấy được.

Thời Sênh giơ tay sờ bụng.

Một chữ, đau.

Hai chữ, đau quá.

Ba chữ, muốn chém người.

[...] Tại sao từ vấn đề đau mà Ký chủ lại nhảy sang vấn đề muốn chém người được vậy?

Thời Sênh dùng khuỷu tay chống trên người rồi đánh giá xung quanh. Nơi đây là một sườn dốc, phía trên là cây cối rậm rạp tươi tốt. Có lẽ là nguyên chủ bị lăn từ trên đó xuống sau đó bị tảng đá chặn lại nên mới không lăn tiếp xuống dưới.

"Mẹ nó, Hệ thống thiểu năng, ngươi có dám phát quà của tân thủ cho ông đây không hả?" Thời Sênh tức giận đến mức hỏi thăm hết một lượt gia phả nhà Hệ thống.

[...] Tại sao Ký chủ cứ luôn nhớ mãi không quên quà tân thủ vậy chứ?

Nó thật sự là chẳng có quà tân thủ gì đó được không hả!? Không có! Nên đừng có hỏi quà tân thủ nữa!

Thời Sênh dựa vào tảng đá, cúi đầu nhìn bụng mình. Quần áo trên người là thời cổ đại, như vậy có nghĩa đây là vị diện cổ đại.

Thời Sênh thử linh khí, tốt lắm, linh khí rất dồi dào.

Có linh khí, cô cũng sẽ rất nhanh là có thể hồi phục lại được.

Vùng bụng của cô là trực tiếp bị xuyên qua, nếu không phải chưa bị đâm trúng nơi nguy hiểm, thì chỉ e lúc cô vừa xuyên tới cũng tắt thở luôn rồi.

Nhưng dựa vào vết thương thế này, chỉ e nguyên chủ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.

Thời Sênh che vết thương, cắn chặt răng, dựa vào người chi bằng tự dựa vào bản thân.

"Ui ..." Lật bàn, người đâu mau đến cứu ông đây với!!

Tại sao khi nữ chính bị thương, nếu không phải là nam chính bá đạo thì cũng có nam phụ trung thành đến cứu. Còn bia đỡ đạn bị thương, nếu như sống được thì là do họ mạng lớn, còn nếu không sống được thì là đáng đời.

Chẳng lẽ bia đỡ đạn thì không phải là người hả? Bia đỡ đạn cũng cần được yêu thương!

Đau quá...

Đau đến mức bản tiểu thư muốn chém người.

Kiếm của ông đâu!

Thời Sênh cảm thấy nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài thì chắc chắn cô sẽ khô máu mà chết. Cô muốn cởi bỏ áo ngoài, nhưng móng vuốt vừa nhấc lên đưa đến trước mặt mới phát hiện khắp nơi đều là vết thương, sưng vù lên như giò heo, thảm thương vô cùng.

Thời Sênh: "..."

Túm lại là nguyên chủ đã trải qua những gì thế này hả mẹ nó!

Vì móng vuốt bị thương, nên Thời Sênh phải tốn mất mấy giờ đồng hồ mới xử lý xong vết thương. Lúc này đã không còn nhìn rõ ánh sáng nữa, bốn bề chỉ một màu đen kịt như mực tàu.

Ban đêm ở vùng hoang vu hẻo lánh này vẫn luôn khiến cho người ta thấy rợn tóc gáy.

Trong bóng tối dường như có thứ gì đó đang ẩn nấp chờ sẵn, chuẩn bị nhảy ra bất cứ lúc nào.

Thời Sênh tùy tiện đánh giá xung quanh một lượt. Mỗi lần xuyên đến đều trớ trêu thế này, thôi thì trước tiên cứ xem nội dung truyện đã.

Nguyên chủ tên là Lâu Nguyệt, sát thủ kim bài của Khiên Vũ Các.

Cô ra tay thì xưa nay chưa từng thất bại bao giờ.

Tết Trung thu cô ta nhận được một nhiệm vụ, chính là đi giết chết Tư Không Phong, là tiểu công tử của võ lâm thế gia Tư Không gia.

Nghe đồn cái vị công tử này từ nhỏ thân thể yếu ớt nên không thể luyện võ, nhưng hắn ta lại vô cùng thông minh tuấn tú.

Lâu Nguyệt vốn cho rằng nhiệm vụ lần này không có gì khó khăn cả. Nhưng ai ngờ rằng chính nhiệm vụ này đã mở ra những bi kịch tiếp đó của cô.

Tư Không Phong là nam chính trong bộ truyện này, nhưng người nam chính này không phải là Tư Không Phong thực sự.

Nam chính đã thay thế Tư Không Phong. Mục đích của hắn chính là thống nhất giang hồ.

Nguyên chủ đi ám sát hắn. Đương nhiên cô bị cái người nam chính có võ công này bắt sống. Hắn ép hỏi nguyên chủ tung tích của Thiên Ti Băng Tàm. Thủ đoạn của hắn vô cùng tàn nhẫn lạnh lùng.

Thiên Ti Băng Tàm vẫn luôn nằm trong tay Các chủ của Khiên Vũ Các, nghe đồn rằng thứ đồ chơi này có thể giải được bách độc... tóm lại là một bảo bối.

Nam chính muốn có được Thiên Ti Băng Tàm, hơn nữa lại bắt được sát thủ kim bài của Khiên Vũ Các, tất nhiên là hắn sẽ ép hỏi cô bằng được Thiên Ti Băng Tàm được Các chủ Khiên Vũ Các giấu ở đâu.

Nhưng nguyên chủ đâu có biết, ngay cả Các chủ cô còn chưa từng được gặp mặt.

Cô nói như vậy thì chắc chắn nam chính không chịu tin.

Nguyên chủ được huấn luyện từ nhỏ. Cô biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cái chết.

Nhưng không ngờ nam chính lại bắt đệ đệ của cô ta - Lâu Lân.

Lâu Lân là đệ đệ ruột của nguyên chủ. Năm xưa khi họ cùng gia nhập Khiên Vũ Các, do Lâu Nguyệt có thiên phú xuất chúng nên cô nhanh chóng trở thành đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm.

Cô bảo vệ Lâu Lân rất kỹ. Khiên Vũ Các vì muốn khống chế cỗ máy giết người này nên cũng công nhận sự tồn tại điểm yếu này của cô.

Nam chính bắt được Lâu Lân, giày vò hắn trước mặt nguyên chủ.

Trong cơn đau khổ tuyệt vọng, nguyên chủ muốn đồng quy vu tận với nam chính. Cô nghĩ cách dẫn dụ nam chính đi, nhằm cho Lâu Lân cơ hội chạy trốn.

Kết quả đương nhiên là nguyên chủ chết, còn nam chính vẫn sống vô cùng tốt.

Thời điểm cô đến đây chính là đoạn nội dung khi nguyên chủ muốn đồng quy vu tận với nam chính, nhưng kết quả ngược lại là bị nam chính giết.

Di nguyện của nguyên chủ là bảo vệ được Lâu Lân, sau đó báo thù.

Nguyên chủ hiểu rõ chuyện bị bắt chỉ là sớm muộn, cho nên cô ta không hề oán hận nam chính. Nhưng nam chính dùng Lâu Lân để uy hiếp Lâu Nguyệt, điều này đã chạm đến vảy ngược của cô.


Mỗi người đều có vảy ngược và cho dù là bia đỡ đạn cũng sẽ có.

Thời Sênh lại thở dài, nguyên chủ này đúng là bia đỡ đạn thật nha.

Lúc này nam chính còn chưa gặp gỡ nữ chính, sau khi giao chiến với cô ta, nam chính bị thương rồi mới gặp được nữ chính.

Kịch bản của nhân vật chính còn chưa bắt đầu, thì kịch bản của cô ta đã đi đến hồi kết rồi.

Đúng là hòn đá lót đường tốt để mở màn.

Thực sự là quỳ một tập luôn.

Bia đỡ đạn nguyên chủ không làm gì sai cả, cô ta chỉ hoàn thành nhiệm vụ do cấp trên giao phó, cũng chỉ vì muốn sống sót, và vì muốn em trai sống sót.

Sự không cam lòng của cô ta là nên có.

Thời Sênh tiếp nhận cốt truyện, thở dài một cái không biết làm sao.

Cái bia đỡ đạn này khó làm lắm!

Đều chỉ là viên đá lót đường cho nam nữ chính thôi.

Mẹ nó chứ thằng cha nam chính thiểu năng còn muốn thống nhất giang hồ, nằm mơ!

"Hú..."

Tiếng sói tru lên khiến Thời Sênh giật mình sợ hãi. Cô nhìn về phía xa nơi phát ra âm thanh, ở cánh rừng phía trên, có mấy đôi mắt ánh xanh đang chầm chậm lại gần cô.

Có... có sói!

[...] Ký chủ cô nói lắp cái gì? Chưa từng gặp sói à?

Thời Sênh động đậy cái cổ, nói giọng âm u: "Không có người để chém, thì ta chém tạm sói cũng được."

[...] Nó biết ngay mà, Ký chủ sao lại sợ loài động vật yếu ớt như sói được chứ.

#Ký chủ thiểu năng lại muốn làm chuyện gì#

#Ký chủ mà không gây chuyện thì chắc chắn là giả#

C1075

Tiếng sói tru lên nghe đầy bi thương, vang vọng cả vùng núi rừng hoang dã.

Một thân ảnh gầy gò, đang vật vã trèo lên trên núi. Tiếng sói tru ghê rợn khiến từng sợi dây thần kinh của cậu ta căng lên.

"Tỷ tỷ ..." Cậu ta nắm lấy cành cây bên cạnh, cắn chặt răng trèo lên trên. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống qua những chỗ hở của rừng cây, soi rọi cả những vệt máu do cậu ta để lại.

Cậu ta trượt chân một cái, cả người liền lăn xuống dưới một đoạn.

"Tỷ tỷ... tỷ nhất định phải còn sống."

Cậu nức nở một tiếng, tiếp tục trèo lên trên núi. Cậu không nhớ mình đã trèo bao lâu mới lên được đến đây.

Tiếng sói tru đã dừng lại, bốn phía xung quanh chỉ còn lại tiếng gió đêm lướt qua lá cây.

Xoạt xoạt xoạt ...

Không có người.

Không có thi thể.

Không có gì hết.

Lâu Lân bỗng nhiên ngồi phịch xuống đất, thất thanh hét lớn: "Tỷ tỷ... tỷ tỷ... tỷ đang ở đâu? Tỷ đừng dọa Lân Nhi mà."

Thanh âm của cậu ta truyền đi khắp vùng núi.

Thời Sênh đang đứng trong một đống xác sói nằm vương vãi, tay cầm kiếm nhìn lên trên. Lâu Lân?

Người nguyên chủ muốn bảo vệ...

À, một gánh nợ.

Thời Sênh thở dài, cầm kiếm tiến lên phía trước, vừa đi được hai bước thì cô liền buông kiếm ra, ngồi xuống.

Tại sao trong khi có kiếm để ngồi thì cô lại phải đi bộ làm gì, có bệnh à!

Thiết kiếm dễ dàng đưa cô lên trên.

"Tỷ tỷ... tỷ tỷ..." Tiếng hét của Lâu Lân vẫn còn đó.

Thời Sênh đi theo hướng âm thanh mà tìm đến, đúng lúc nhìn thấy Lân Lân đang chuẩn bị leo xuống vách núi, cậu ta bám lấy cái cây ở bên cạnh, cẩn thận di chuyển xuống dưới.

"Lâu Lân."

Lâu Lân hơi cứng đờ người, sau đó quay đầu mừng rỡ hét lên, "Tỷ tỷ!"

Động tác của cậu ta quá mạnh, chân còn chưa đứng vững được đã đột nhiên bị trượt xuống dưới.

Thời Sênh nhanh chóng điều khiển kiếm đuổi theo, nắm được quần áo cậu ta. Cơn đau trên tay lại ập đến như kim châm vào.

"Tỷ tỷ, tỷ còn sống thật tốt quá..." Trên mặt Lâu Lân tràn ngập vui sướng, nhưng âm thanh lại vô cùng nghẹn ngào, "Đệ biết là tỷ sẽ không có chuyện gì đâu mà. Tỷ tỷ của đệ lợi hại như vậy."

"Lên đi." Nếu còn không lên thì tay ông đây đau chết mất.

Lâu Lân gật đầu, nắm lấy thân cây bên cạnh để ổn định thân thể rồi chầm chậm trèo lên trên.

Vừa lên tới cậu đã nhào ngay vào người Thời Sênh, "Tỷ tỷ, tỷ không sao thật tốt quá."

Thời Sênh bị ôm đến không kịp trở tay, cô hít một hơi lạnh, "Ui..."

Cảm giác như bụng bị người ta đâm thẳng một đao.

"Tỷ tỷ?" Lâu Lân thả ra, vội vã nắm lấy bả vai cô, "Tỷ tỷ, có phải tỷ bị thương không?"

"Đệ nói xem?" Thời Sênh cắn răng.

Ông đây sắp chết rồi!

Lâu Lân lúng túng, cẩn thận từng tí hỏi, "Tỷ tỷ bị thương ở đâu? Lân Nhi đưa tỷ đi tìm đại phu."

Lâu Lân dìu Thời Sênh xuống núi, nửa đêm gõ cửa mấy y quán liền thì mới có một đại phu thấy họ đáng thương mà cho họ vào trong.

"Ai yo, vị công tử này bị sao vậy?" Người đầu tiên đại phu nhìn không phải Thời Sênh mà là Lâu Lân.

Có ánh sáng, Thời Sênh mới nhìn rõ trên người Lâu Lân cũng toàn là máu, quần áo bị cắt tơi tả, đầu tóc hỗn loạn, trên mặt còn có vài vết thương.

"Xem cho đệ ấy trước đi." Thời Sênh chống tay lên chiếc bàn bên cạnh, nói với đại phu.

"Tỷ tỷ, đệ không sao. Đại phu, ngài mau xem cho tỷ tỷ của ta đi." Lâu Lân lắc đầu, kéo đại phu đến trước mặt Thời Sênh.

Đại phu vội nói: "Ai, đừng rối, ta gọi con gái ta dậy giúp đỡ. Hai người ngồi xuống trước đã."

Đại phu đi gọi con gái ông ta dậy, kêu cô ấy chăm sóc Thời Sênh, còn ông đưa Lâu Lân đến căn phòng bên cạnh kiểm tra.

Trên người Lâu Lân có rất nhiều vết thương, đa số đều là do bị nam chính giày vò mà nên.

Vết thương cũ và mới chồng lên nhau, toàn thân từ trên xuống dưới xem ra chẳng có chỗ nào ổn cả.

Đại phu chẩn đoán cho Lâu Lân xong mới ra xem bệnh cho Thời Sênh, "Cô nương, thứ cho lão phu nói thẳng, tay của cô..."

"Gãy rồi à?" Chẳng lẽ là phải bó bột? Hình như thời cổ đại vẫn chưa có kỹ thuật này thì phải!

Đại phu lắc đầu, "Vậy thì cũng chưa đến nỗi ấy, chỉ là sau này không thể cầm nắm đồ vật quá nặng, nếu không sẽ dẫn đến đau nhức ở cổ tay."

Vẻ mặt Thời Sênh thả lỏng, "Không phải gãy là được rồi."

Khóe miệng đại phu co giật. Ông ta còn đang lo vị cô nương này không chấp nhận được sự thật, kết quả cô ta chẳng hề để ý. Đại phu cũng không ngần ngại nữa, nói tiếp: "Tuy bình thường cũng không có vấn đề gì, nhưng mỗi khi trời mưa hoặc có tuyết rơi sẽ vô cùng đau đớn."

"À."

Đại phu bị khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của Thời Sênh khiến cho có chút ngẩn ngơ. Lần đầu tiên ông gặp một bệnh nhân bình tĩnh đến vậy, hơn nữa lại còn là một cô nương...

Không giống như những bệnh nhân giả vờ bình tĩnh trước mặt ông, mà cô ta thật sự không có một chút cảm xúc nào. Vẻ mặt đó cứ như là đang nói đến chuyện của người khác, không hề liên quan gì đến mình vậy.

"Cũng muộn rồi, cô nương và công tử ở tạm đây một đêm đi." Đại phu tốt bụng sắp xếp chỗ ngủ cho Thời Sênh và Lâu Lân.

Thời Sênh cong khóe môi nở nụ cười, khẽ gật đầu.

Đại phu dường như cảm thấy có chút được để ý mà cảm thấy lo sợ. Ông thấy cô nương này có vẻ là người kiêu ngạo, nhưng không ngờ cũng thân thiện như vậy.

Đúng là không thể xem mặt mà bắt hình dong được.

Thời Sênh đưa cho đại phu không ít đồ, để bọn họ dưỡng bệnh ở đây một khoảng thời gian.

Đợi cho vết thương đã tốt lên nhiều thì Thời Sênh mới đưa Lâu Lân rời khỏi đây. Trên người cô không có bạc, đành dùng đồ vật để trả, còn nhân tiện nhờ đại phu tìm giúp họ một chiếc xe ngựa.

"Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu bây giờ?" Lâu Lân trèo lên xe ngựa.

"Trở về Khiên Vũ Các."

Sắc mặt Lâu Lân thay đổi, ấp úng nói: "Chúng ta... không về đó được không?"

Thời Sênh chau mày nhìn cậu, "Tại sao?"


"Lần này tỷ làm nhiệm vụ thất bại thì trở về sẽ phải chịu phạt." Giọng Lâu Lân càng thấp hơn, "Bây giờ chúng ta bỏ đi, họ sẽ tưởng rằng chúng ta chết rồi... Tỷ tỷ, đừng về đó nữa."

Cậu không muốn tỷ phải chịu khổ vì chính mình nhiều như thế.

"Họ không dám làm gì tỷ đâu." Thời Sênh vỗ đầu Lâu Lân.

"Tỷ tỷ..."

Thời Sênh cưỡng ép đẩy cậu vào trong, sau đó cũng nhảy lên xe.

Bền ngoài Khiên Vũ Các là một sơn trang, nhưng những người bên trong, ngay cả một tiểu nha hoàn quét sân cũng là sát thủ.

Trong số những tổ chức sát thủ trên giang hồ, Khiên Vũ Các tuyệt đối xếp hạng đệ nhất.

Thời Sênh đưa Lâu Lân trở về, người của Khiên Vũ Các đều vô cùng bất ngờ.

Họ nhận được tin Lâu Nguyệt đã chết, còn Lâu Lân không rõ tung tích.

Thời Sênh vừa xuống xe, liền có một âm thanh chói tai vang lên, "Lâu Nguyệt, ngươi thế mà không chết?"

Thời Sênh quay đầu nhìn, một thiếu nữ thân hình uyển chuyển dịu dàng đứng ở cửa lớn, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là sự chán ghét và căm hận.

Thời Sênh quét một vòng trong ký ức, tìm được một cái tên khớp với nữ nhân này – Khiên Mạn.

Các sát thủ của Khiên Vũ Các đều có tên bắt đầu bằng chữ Khiên, Lâu Nguyệt và Lâu Lân cũng vậy. Nhưng năm xưa khi vào Khiên Vũ Các, Lâu Nguyệt nhớ được tên mình, nên xưa nay khi ra ngoài cô đều không báo tên do Khiên Vũ Các đã đặt cho mà chỉ báo tên của mình.

Sau đó Lâu Nguyệt ngày càng lợi hại, tiếng tăm cũng được truyền xa. Dần dần, Khiên Vũ Các cũng để mặc cô sử dụng cái tên Lâu Nguyệt này.

Từ khi cô ta có một cái tên khác với những người còn lại thì địa vị của cô cũng liền không giống như trước kia nữa.

Khi đó chắc chắn sẽ có người ghen ghét đố kỵ.

Khiên Mạn vẫn luôn bị Lâu Nguyệt áp chế. Cô ta sớm đã nhìn Lâu Nguyệt không vừa mắt. Mới nghe tin Lâu Nguyệt chết, cô ta còn chưa kịp vui mừng thì người đã trở về.

C1076

Thời Sênh khẽ nhếch khóe môi, tự mình khen ngợi mà không hề thấy ngượng ngùng, "Đương nhiên là do ta lợi hại."

Khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của Khiên Mạn lập tức đỏ bừng vì giận. Cô ta trừng mắt lườm Thời Sênh. Tại sao Lâu Nguyệt không chết luôn ở bên ngoài đi, còn về đây làm gì?

Nhưng một giây sau lại bỗng nhiên cười nhẹ, "Ngươi làm nhiệm vụ thất bại rồi."

"Ngươi làm sao biết ta làm nhiệm vụ thất bại? Tư Không Phong bây giờ còn chưa rõ tung tích đúng không?" Thời Sênh chau mày nhìn Khiên Mạn.

Lúc này có lẽ nam chính đại nhân vừa mới gặp gỡ nữ chính, nên phải tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm.

Khiên Mạn hừ lạnh một tiếng, hất cằm nói, "Thông tin vừa nhận được, Tư Không Phong đã xuất hiện tại một thị trấn nhỏ."

Vẻ mặt cô ta dần vặn vẹo, "Ngươi vẫn chưa được nếm thử mùi vị của Hình Pháp Đường đúng không? Lần này cứ từ từ mà hưởng thụ đi."

Không chết ở bên ngoài, nhưng chỉ cần vào Hình Pháp Đường một lần thì cô ta cũng phải bị lột một lớp da.

Theo quy tắc của Khiên Vũ Các, một khi sát thủ làm nhiệm vụ thất bại đều sẽ phải đến Hình Pháp Đường chịu phạt.

Nguyên chủ xưa nay nhận nhiệm vụ chưa từng thất bại, cho nên không biết hình phạt tại Hình Pháp Đường ra sao.

"Vậy sao?" Ngữ khí Thời Sênh vô cùng bình tĩnh, không hề xao động.

Đôi chân mày lá liễu của Khiên Mạn nhíu chặt, đến lúc này rồi mà cô ta còn có thể bình tĩnh như vậy?

Hừ!

Nữ nhân này là biết giả vờ giả vịt nhất, đợi đến khi vào Hình Pháp Đường rồi, cô ta sẽ phải khóc thôi.

Thời Sênh không thèm đếm xỉa đến Khiên Mạn, vén rèm xe sang một bên, đưa Lâu Lân xuống.

Nhìn thấy Lâu Lân, dường như Khiên Mạn nghĩ ra điều gì, nụ cười trên mặt càng trở nên đắc ý hơn, "Lần này nhiệm vụ thất bại là do có liên quan đến Lâu Lân, nên nó cũng phải chịu hình phạt... Ngươi nói thử xem, đệ đệ ngươi yếu ớt như vậy, liệu có thể chịu đựng nổi hay không?"

Từ nhỏ thân thể Lâu Lân vốn đã yếu ớt, nếu không phải vì có người tỷ tỷ xuất chúng như Lâu Nguyệt thì cậu ta đã sớm là một bộ xương trắng.

Lâu Lân tiến lên phía trước, đón lấy ánh nhìn của Khiên Mạn, không hề sợ hãi nhìn qua đó, "Chuyện lần này là trách nhiệm của ta, không liên quan gì đến tỷ tỷ. Ta sẽ gánh vác một mình."

Chàng thiếu niên mười lăm tuổi, cơ thể gầy gò yếu ớt đứng thẳng tắp, sắc mặt tái nhợt làm cậu nhìn có vẻ suy nhược, thật khiến người khác đau lòng.

Khiên Mạn giễu cợt cười lạnh, "Hừ, ngươi gánh chịu? Ngươi quên quy tắc trong các rồi sao?"

Mặt Lâu Lân hơi biến sắc, quy tắc trong các... cho dù thất bại vì nguyên nhân gì thì sát thủ nhận nhiệm vụ đều phải chịu phạt.

Lúc đó đáng ra cậu có chết cũng không được để cho tỷ tỷ trở về mới đúng.

Thời Sênh kéo Lâu Lân lại, "Trẻ con nói bậy nói bạ cái gì."

Khiên Mạn cười ngạo mạn: "Ha ha ha, ta thấy tỷ đệ ngươi tình cảm sâu đậm như vậy cũng thật là nực cười. Kẻ làm nghề như chúng ta không thể có điểm yếu, nhưng Lâu Nguyệt... điểm yếu của ngươi, chậc chậc..."

Sắc mặt Lâu Lân bỗng trắng bệch, "Tỷ tỷ..."

Không sai, cậu đúng là điểm yếu của tỷ tỷ. Người trong các dùng cậu để kiềm chế tỷ tỷ. Người bên ngoài cũng bắt cậu để uy hiếp tỷ tỷ.

Cậu sống chỉ là để tăng thêm gánh nặng cho tỷ tỷ.

Thời Sênh vỗ vỗ đầu Lâu Lân, thở dài nói, "Lâu Nguyệt sống là vì đệ."

Chính vì người đệ đệ này nên cô ta mới cố gắng sống như vậy.

"Tỷ tỷ?" Có lẽ Lâu Lân không thể hiểu được tại sao Thời Sênh lại dùng tên của chính mình, nhưng lời cô vừa nói đã khiến cậu phải chấn động.

Bình thường Lâu Nguyệt là người không biết nói chuyện, nay bỗng nhiên nghe thấy Thời Sênh nói vậy, sao cậu lại không thấy chấn động được chứ.

Thời Sênh bật cười, "Xem tỷ tỷ đánh người cho đệ đây."

Khiên Mạn nghe thấy vậy, biểu cảm liền thay đổi, chỉ về phía Thời Sênh, "Lâu Nguyệt ngươi muốn làm gì?"

Thời Sênh vặn đầu, cười âm hiểm, "Làm gì ư? Yên tâm đi, không làm ngươi đâu!" Ông đây chỉ đánh ngươi thôi!

Thời Sênh rút kiếm ra.

Đôi mắt đẹp của Khiên Mạn lướt qua thanh thiết kiếm trên tay Thời Sênh, đôi lông mày lá liễu khẽ cau lại, sao cô chưa từng thấy Lâu Nguyệt dùng thanh kiếm đó bao giờ?

Nhìn có vẻ như giống như một thanh kiếm bình thường, một thanh thiết kiếm thường thấy ở tiệm bán binh khí, nhưng cái khí thế đó ...

Lại giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm che đậy sự sắc bén bên trong.

Người học võ đều có một loại trực giác về binh khí, thanh kiếm này, không đơn giản.

Đáy mắt Khiên Mạn nổi lên một tia ghen ghét đố kỵ. Ả tiện nhân này có được thanh kiếm này từ đâu?

"Lâu Nguyệt, nơi đây là Khiên Vũ Các, ngươi có biết động thủ ở đây sẽ phải chịu hình phạt gì không?"

Thời Sênh lắc lắc cái cổ, "Không biết."

"Hừ, ta nói cho ngươi biết..." Thanh âm của Khiên Mạn bỗng nhiên dừng lại, chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

...

Chuyện Khiên Mạn bị đánh ở cửa lớn nhanh chóng truyền khắp Khiên Vũ Các. Nếu Khiên Mạn không chạy nhanh và Thời Sênh sợ có người sẽ đối phó với Lâu Lân nên không đuổi theo, thì e rằng Khiên Mạn đã sớm thăng thiên rồi.

Tin tức Thời Sênh và Lâu Lân trở về cũng lập tức được truyền đi cùng với sự việc trên.

Nhiệm vụ mà nguyên chủ tiếp nhận thì bọn người đó chắc không biết chi tiết.

Ừm... Điều mà Khiên Mạn biết được chắc chắn là từ những nguồn tin không chính quy.

Nhiệm vụ của mỗi sát thủ, ngoài người giao nhiệm vụ và những người đứng đầu biết ra thì đều được bảo mật tuyệt đối.

Cho nên những người ở cạnh chỉ biết rằng có khả năng là Lâu Nguyệt hoàn thành nhiệm vụ thất bại.

Lâu Nguyệt vẫn luôn là sát thủ hàng đầu trong bảng xếp hạng sát thủ của Khiên Vũ Các. Xưa nay cô chưa từng thất thủ. Giờ bỗng xuất hiện lời đồn cô thất bại trong khi thực hiện nhiệm vụ. Tin đồn này đương nhiên khiến không ít người trong đám sát thủ của Khiên Vũ Các cảm thấy sung sướng trên nỗi đau của người khác.

Cho dù họ là sát thủ bị ép buộc, nhưng họ cũng có cạnh tranh. Thứ hạng trên bảng xếp hạng càng cao thì chế độ đãi ngộ sẽ càng tốt.

Giống như Lâu Nguyệt cứ ba tháng thì chỉ phải làm một nhiệm vụ là được. Khoảng thời gian còn lại chỉ cần không rời khỏi Khiên Vũ Các, cô có thể làm bất cứ việc gì.

Có ai không muốn sống yên ổn, qua năm tháng yên bình?


Có ai muốn đôi tay nhuốm máu, sống thấp thỏm lo âu?

Lúc này cô không những quay trở lại, mà khi vừa trở lại còn ngang nhiên đánh Khiên Mạn một trận, ầm ĩ một phen.

"Tỷ tỷ, Khiên Mạn kia có người bảo vệ, đánh cô ta sẽ gặp phiền phức." Vừa bước vào trong tiểu viện nơi họ sống, Lâu Lân liền không nhịn được lo lắng lên tiếng.

Thời Sênh bình tĩnh nói, "Giờ đánh cũng đã đánh rồi, hay là đi giết người diệt khẩu luôn?"

Lâu Lân: "..." Tỷ tỷ, ai đùa với tỷ chứ!

Cậu đóng cửa lại, vẻ mặt lo lắng, "Mấy ngày nay tỷ ở bên ngoài nên không biết trong các đã xảy ra một chuyện lớn. Khiên Mạn sắp thành thân với con trai đường chủ Phong Vân Đường rồi."

"Rất lợi hại sao?" Chỉ là con trai của một đường chủ thôi mà, "Không đúng, trong các chúng ta còn có thể thành thân được sao?"

Sao cô lại nhớ là Khiên Vũ Các có một quy định là... nghiêm cấm "chuyện tình văn phòng" mà nhỉ.

Lâu Lân gật đầu, "Đúng vậy, nghe nói là Phong Vân Đường Chủ đã giúp Các chủ làm được một chuyện lớn, nên ông ta đã xin Các chủ ân huệ này."

"Các chủ dẫn đầu phá hỏng quy tắc." Thời Sênh lẩm bẩm.

"Tỷ tỷ." Lâu Lân nghiêm túc gọi, sao tỷ tỷ toàn tập trung vào những điểm kỳ lạ vậy?

"Hả?" Thời Sênh nhìn Lâu Lân, "Vậy bây giờ chúng ta nên đi tìm một cái đùi to để ôm à?"

Lâu Lân: "..."

Tại sao phải đi tìm đùi to để ôm?

Có phải đầu óc tỷ tỷ bị hỏng rồi không? Sao gần đây tỷ toàn nói mấy thứ kỳ lạ cổ quái vậy?

C1077

Cái gì mà đùi to, Thời Sênh chỉ là thuận miệng nói ra thôi. Còn trong lòng cô thì cô chính là cái đùi to tỏa sáng lấp lánh đó.

Đùi to của người khác dù có to hơn nữa cũng là của người khác, không thể chặt ra lắp vào người mình được.

Cho nên cách tốt nhất chính là làm cho đùi của mình đủ độ to.

"Được rồi, về phòng nghỉ ngơi đi." Thời Sênh vẫy tay, "Có tỷ ở đây, không ai dám làm gì đệ đâu."

Nguyện vọng của nguyên chủ chính là bảo vệ Lâu Lân, cho nên cô phải bảo vệ nó thật tốt. Mệt tim quá.

Cứ trực tiếp báo thù luôn cho xong, còn phải làm nhiệm vụ bảo tiêu, làm giảm đẳng cấp của cô quá rồi.

Lâu Lân cảm thấy tỷ tỷ nhà mình thực sự vô cùng kỳ lạ. Cậu ngồi vò đầu bứt tai một hồi, thấy có lẽ là vì lần trước tỷ tỷ bị tra tấn giày vò nên mới trở nên kỳ lạ như vậy.

Dù sao thì tỷ tỷ cậu xưa nay chưa từng thất bại bao giờ, có lẽ nhất thời chưa thể chấp nhận được chuyện này...

"Tỷ tỷ..." Lâu Lân vẫn thấy không yên tâm, Khiên Mạn và đường chủ Phong Vân Đường đều không phải là người dễ chọc, tỷ tỷ lại đối đầu với họ như vậy.

Thời Sênh hung dữ trừng mắt, "Còn không mau cút thì ông đây đánh cả ngươi luôn."

Lâu Lân: "..." Xem ra tính khí tỷ tỷ lại nóng nảy hơn trước nữa rồi.

Lâu Lân ôm một bụng lo lắng đi ra ngoài. Đến lúc gần tối, chuyện cậu lo lắng cũng xảy ra.

Người của Hình Pháp Đường đến đưa Thời Sênh đi.

...

Nguyên chủ xưa nay chưa từng vào Hình Pháp Đường, tất nhiên không biết Hình Pháp đường như thế nào.

Cảm giác đầu tiên khi Thời Sênh bước vào là sự âm u. Cảm giác thứ hai là khó ngửi, bên trong có một thứ mùi máu tanh nồng nặc.

Cửa sổ bốn phía xung quanh đại đường đều bị bịt chặt lại bằng vải đen, chỉ có phía cửa ra vào mới có ánh sáng lọt qua được.

Chỗ nào cũng thấy có đạo cụ tra tấn, bên trên là vết máu loang lổ, có vết máu đã đông cứng lại, có vết máu vẫn còn mới nguyên.

Lúc này ở Hình Pháp Đường ngoài người đưa Thời Sênh tới đây thì còn có ba người nữa.

Một người là đường chủ Hình Pháp Đường. Một người là đường chủ Phong Vân Đường. Người tương đối trẻ tuổi còn lại là con trai của đường chủ Phong Vân Đường.

Thời Sênh vừa bước vào liền không kiêng nể gì đánh giá một hồi. Thái độ kiêu căng hống hách của cô đã chọc giận thành công đường chủ Hình Pháp Đường.

"Lâu Nguyệt." Đường chủ Hình Pháp Đường ngồi trên chiếc ghế duy nhất, trên gương mặt chính trực là nét trang nghiêm, "Ngươi đã biết tội chưa?"

Thời Sênh nhíu mày, đôi lông mày lá liễu cong cong, "Tội? Tội gì?"

Tội của ông đây thì có nhiều lắm.

Trên mặt cô còn mang theo ý cười nhàn nhạt, thoạt nhìn tưởng như vô hại, giống như chưa trải chuyện đời, chỉ là một tiểu cô nương ngây thơ vô tội.

Nhưng khi đối mặt với ánh mắt của cô, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng ấy sẽ khiến cái kết luận phía trên bay biến hoàn toàn.

"Có phải là ngươi đánh Mạn Mạn hay không?" Khiên Hiên, con trai đường chủ Phong Vân Đường giận dữ gào lên. Bộ dạng đó tựa như chỉ một khắc sau sẽ nhào lên giết chết cô luôn vậy.

"Là ta đánh đó, làm sao?" Tiếc quá còn chưa giết được cô ta, vừa nhìn nữ nhân này đã biết là người thích gây chuyện, hay là tối nay đi giết cô ta nhỉ...

[...] Ký chủ xin cô đừng có vừa đến đã gây chuyện, đều là bia đỡ đạn cả, làm gì phải dằn vặt nhau vậy.

Bia đỡ đạn mà không cố gắng thì cái cơ hội sống tiếp càng khó hơn.

[...] Tôi không có lời nào đối đáp.

Đường chủ Hình Pháp Đường ra hiệu cho Khiên Hiên đừng quá xúc động. Hắn nghiêm mặt nói: "Không được phép động thủ với đồng môn trong Khiên Vũ Các, đây là quy định trong các. Dựa theo quy định, người gây chuyện trước sẽ phải chịu phạt mười tám trượng. Lâu Nguyệt, ngươi còn gì để nói không?"

Thời Sênh lập tức giơ tay, "Ta có chuyện muốn nói."

Đường chủ Hình Pháp Đường nhìn cô, "Nói."

"Ta không hề đánh người trong các."

Đường chủ Hình Pháp Đường tức giận, "Bao nhiêu người chứng kiến mà ngươi còn muốn chối cãi sao! Vừa rồi ngươi đã thừa nhận là ngươi đánh Khiên Mạn, bây giờ ngươi lại chỗ cãi thì còn có ý nghĩa gì?"

Thời Sênh nhìn đường chủ Hình Pháp Đường, "Ta cũng không nói ta không đánh người."

Đường chủ Hình Pháp Đường: "..." Ngươi đánh người xong còn bày ra cái khí thế cương trực ngay thẳng này được sao!

"Người xem thái độ của cô ta kìa. Đường Chủ, người phải làm chủ cho Mạn Mạn. Mấy ngày tới là hôn lễ của ta và Mạn Mạn rồi, nhưng bây giờ đã bị cô ta... hôn lễ này sao có thể tổ chức được tiếp?" Khiên Hiên trừng mắt giận dữ nhìn Thời Sênh, "Nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc cô ta, nếu không cô ta không biết mình mang họ gì nữa."

"Lâu Nguyệt."

Thời Sênh nghiêm túc tiếp lời.

Khiên Hiên bị hai chữ của Thời Sênh làm cho nghẹn lại. Cô ta nghiêm túc tiếp lời như vậy là có ý gì? Có ai thèm hỏi tên cô ta đâu chứ!

Khí thế quanh người đường chủ Hình Pháp Đường bừng lên, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp, "Lâu Nguyệt, ngươi có chối cãi cũng vô ích thôi, là ngươi ra tay trước, nhân chứng vật chứng đầy đủ. Bây giờ ngươi nhận tội ta còn có thể giảm bớt cho ngươi một số hình phạt. Nếu ngươi còn cứng đầu thì đứng trách ta vô tình."

Thời Sênh tiếp tục trợn trắng mắt, "Ta nói sự thật mà. Ta không đánh người trong các. Ta đánh người ở bên ngoài các. Sao nào, không được đánh nhau trong các, chẳng lẽ đánh nhau bên ngoài các ngươi cũng quản sao?"

Khi đó Khiên Mạn đứng dưới cửa lớn, nhưng cô đã lôi Khiên Mạn ra ngoài đánh.

Không hề bước vào cửa lớn, sao gọi là trong các được chứ?

Đường chủ Hình Pháp Đường đập "rầm" một cái lên tay dựa ghế, "Lâu Nguyệt ngươi chớ có già mồm, ngươi đánh người ở cửa lớn lẽ nào không phải là đánh người sao?"

"Vậy các ngươi có quản nổi không? Trong quy tắc nói... không được động thủ với đồng môn ở trong các, ta có động thủ ở trong các không?" Thời Sênh nhấn mạnh hai chữ trong các.

"Ngươi..."

"Ta làm sao?" Thời Sênh giương cằm, "Quy tắc là do Hình Pháp Đường các ngươi định ra, đừng có nói là các ngươi định sai đấy!"

"Hừ, ngươi nói là ngoài các thì tức là ngoài các sao? Ai có thể chứng minh cho ngươi?" Đường chủ Phong Vân Đường im lặng nãy giờ bất chợt hừ lạnh một tiếng.

Nam nhân này vừa nhìn tướng tá đã biết là "gian thần", vẻ mặt gian xảo, mưu hèn kế bẩn.


Thời Sênh không hề sợ hãi đối mặt với ánh mắt của đường chủ Phong Vân Đường, ngữ khí kiêu ngạo, "Vậy thì ai có thể chứng minh cho ngươi là ta đánh người ở trong các?"

"Tất nhiên là có, đi truyền những người có mặt ở hiện trường ngày hôm nay đến đây." Đường chủ Phong Vân Đường phân phó mấy người mang Thời Sênh tới.

Thời Sênh nhìn ông ta ném cho người đó một cái nháy mắt mờ ám.

Đợi người được gọi tới, quả nhiên tất cả mọi người đều chỉ định lúc đó Thời Sênh ra tay ở trong cửa lớn.

"Lâu Nguyệt bây giờ ngươi còn gì để nói nữa không?"

Thời Sênh lắc lư đầu, nghiêng đầu nhìn nhân chứng số 1 ở bên cạnh, "Ngươi chắc chắn?"

Nhân chứng bị hỏi cúi gằm, gật đầu như gà con mổ thóc.

Soạt...

Thiết kiếm bỗng xuất hiện, đặt trên cổ nhân chứng số 1. Nụ cười âm hiểm hiện lên trên môi cô gái cầm kiếm, "Nào, nói lại lần nữa, ta có đánh người ở trong các không?"

Nhân chứng kia bị thiết kiếm dí vào cổ chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh đang chạy vào trong cơ thể hắn, lạnh đến nỗi toàn thân hắn run lẩy bẩy, một nỗi sợ hãi đang chiếm cứ lồng ngực.

"Lâu Nguyệt hỗn xược!" Dám uy hiếp người ngay trước mặt hắn, đường chủ Hình Pháp Đường giận dữ đứng lên, không nói hai lời chỉ thẳng vào Thời Sênh, "Ngươi còn định uy hiếp người thay đổi khẩu cung sao?"

Thời Sênh nói ngay thẳng chính trực, "Tại sao lại không thể chứ?"

"Trong mắt ngươi còn có Hình Pháp Đường nữa không?"

Sênh Kiêu Ngạo một giây lên sóng, "Một Hình Pháp Đường rách nát cũng đòi lọt vào mắt ông đây. Ngươi nghĩ Hình Pháp Đường của ngươi làm bằng vàng chắc?"

C1078

"Lâu Nguyệt ngươi muốn tạo phản sao?" Đường chủ Phong Vân Đường nghiêm giọng quát, "Đừng cho rằng ngươi là đệ nhất sát thủ trên bảng xếp hạng sát thủ trong các thì được quyền kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì. Chúng ta muốn xử lý ngươi cũng không phải không có cách."

"Các ngươi còn muốn giết chết ta sao?" Thời Sênh làm ra biểu cảm kinh ngạc vô cùng phô trương.

Đường chủ Phong Vân Đường tiếp tục hừ lạnh, "Bây giờ ngươi không phải chỉ có một tội danh là đánh đồng môn. Ngươi làm nhiệm vụ thất bại, cho dù ta giết chết ngươi tại Hình Pháp Đường này, ta cũng vẫn có thể giải thích với Các chủ được."

"Oa, ngươi lợi hại quá đi mất." Thời Sênh tiếp tục kinh ngạc kêu lên.

Đường chủ Hình Pháp Đường chau mày, tại sao lại có cảm giác Lâu Nguyệt này không đúng lắm?

Lâu Nguyệt trước đây không hề biết so miệng lưỡi với người khác như vậy. Ngoài những khi đối diện với Lâu Lân khá vui vẻ ôn hòa ra, thì bình thường cô đều lạnh lùng như băng.

Hắn nhìn đường chủ Phong Vân Đường một cái, "Lâu Nguyệt, ta thấy ngươi không muốn ra khỏi Hình Pháp Đường nữa rồi."

Nói cứ như các ngươi chuẩn bị tiễn ông đây lên đường vậy, "Cho dù các ngươi muốn dùng kiệu cõng ta đi, ta cũng không ngại đâu."

Đường chủ Hình Pháp Đường: "..."

Đường chủ Phong Vân Đường: "..."

"Cha, Đường chủ, hai người còn phí lời với cô ta làm gì? Cô ta đánh Mạn Mạn thành như vậy, con phải báo thù cho Mạn Mạn." Đôi mắt Khiên Hiên ửng đỏ, rút bội kiếm ra, định hạ thủ Thời Sênh.

Thời Sênh tiếp lời, "Ta sợ ngươi chắc."

Mẹ nó chứ cái đồ thiểu năng, ông đây là tổ tiên của giới đánh nhau, ngươi muốn đấu với ông đây thì còn phải về bụng mẹ luyện thêm mấy trăm năm nữa nhé.

"Lâu Nguyệt, là ngươi tự tìm chết!" Khiên Hiên hoàn toàn bị chọc giận, bất chấp sự ngăn cản của Đường chủ Phong Vân Đường, cầm kiếm hướng về phía Thời Sênh.

Nhân chứng số 1: "..." Có thể đừng đặt kiếm trên cổ hắn nữa được không? Hắn cứ cảm thấy cái đầu sắp lìa khỏi cổ rồi.

Thiết kiếm trên tay Thời Sênh dịch chuyển khỏi cổ nhân chứng số 1, chặn kiếm của Khiên Vũ lại. Kiếm và kiếm va chạm nhau, kêu "keng" một tiếng.

Thời Sênh nhìn có vẻ như chỉ tùy ý chặn một cái, trên thực tế đã dùng ngầm dùng sức, cổ tay Khiên Hiên bị rung đến tê dại, kiếm bay khỏi tay hắn, rơi xuống đất, gãy thành hai đoạn.

Thiết kiếm vẽ nên một đường tuyệt đẹp trong không trung, mang theo khí thế mạnh mẽ, đâm thẳng về phía lồng ngực Khiên Hiên.

Đúng lúc kiếm chuẩn bị đâm vào lồng ngực Khiên Hiên thì bên cạnh có một luồng nội lực quét đến, đánh vào thân kiếm, khiến Thời Sênh lảo đảo lùi lại phía sau.

Khiên Hiên được Đường chủ Phong Vân Đường kéo về phía sau, sầm mặt quát mắng, "Ngươi dám động thủ ở Hình Pháp Đường, Lâu Nguyệt ngươi quả là vô pháp vô thiên!"

Thời Sênh chớp mắt, "Nói lý lẽ đi, là con trai ngươi động thủ trước, ông đây chỉ tự vệ thôi!"

Cái họa này còn lâu bản cô nương mới chịu gánh.

Không làm Sênh Đổ Vỏ.

"Hừ!" Đường chủ Phong Vân Đường quả nhiên muốn đổ tội danh này lên người Thời Sênh, ngầm chuyển nội lực, nhắm vào Thời Sênh mạnh mẽ đánh tới.

Thời Sênh nhanh chóng tránh ra, còn không quên mắng người, "Ta nhổ vào! Đồ bỉ ổi!"

Đường chủ Phong Vân Đường không tiếp lời, lại ra thêm một chiêu, khí thế bắt buộc phải ép Thời Sênh vào chỗ chết.

Ông là đường chủ, bao năm nay không có ai dám khiêu khích quyền uy của ông. Lâu Nguyệt thực sự cho rằng ông không dám giết cô ta sao? Thứ Khiên Vũ Các không thiếu nhất chính là sát thủ.

Võ công của cơ thể này vốn không hề tồi, lại cộng thêm đang được Thời Sênh sử dụng, cho dù nội lực có không thâm hậu bằng đường chủ Phong Vân Đường nhưng hoàn toàn có thể chiến thắng chỉ bằng chiêu thức.

Vậy nên sau khi đường chủ Phong Vân Đường bị Thời Sênh đá bay đi, thì trên mặt là vẻ không thể tin được, từ khi nào cô ta lại trở nên lợi hại như vậy?

Cứ mỗi nửa năm Khiên Vũ Các lại kiểm tra một lần, nửa năm trước cô ta không hề lợi hại như vậy...

"Phụt..."

"Cha!" Khiên Hiên vội chạy lên dìu đường chủ Phong Vân Đường, "Cha, cha có sao không?"

Đường chủ Phong Vân Đường làm như thể máu không đáng tiền, dốc sức thổ huyết ra ngoài. Thời Sênh thấy vậy bất đắc dĩ nói, "Ta nói này, vừa nãy đánh nhau ta cũng chưa ra sức lớn lắm, ngươi thổ huyết nhiều như vậy làm gì? Làm ta lại tưởng là ta lợi hại!"

Cô còn có thể tự luyến hơn nữa được không?

"Phụt!" Đường chủ Phong Vân Đường lại một lần nữa bị chọc tức đến thổ huyết.

Hắn còn vết thương cũ chưa lành hẳn. Trận đấu vừa rồi không hiểu sao đã ảnh đến vết thương cũ, nên mới có vẻ nghiêm trọng như vậy.

Nhưng bị Thời Sênh sỉ nhục như vậy, cha nhịn được nhưng chú thì không.

Đường chủ Phong Vân Đường lau máu trên khóe miệng, đứng lên, bảo Khiên Hiên đứng sang một bên, lại một lần nữa giao đấu với Thời Sênh.

Đường chủ Phong Vân Đường bị đá bay lần thứ hai. Đại khái là khi nãy thổ huyết nhiều quá, lượng máu còn lại không đủ, nên lần thứ hai không thổ huyết quá nhiều.

"Lâu Nguyệt ngươi tìm chết!" Tay đường chủ Hình Pháp Đường nắm chặt lên tay vịn ghế, rút thanh bội kiếm bên người ra, thân hình nhanh nhẹn dũng mãnh như hổ, mạnh mẽ đè ép khiến không khí cũng từng mảng vỡ vụn.

...

Bên ngoài đại điện.

Một nam tử đang đứng ở trước cửa, đôi tay hắn khoanh lại dưới chiếc áo choàng nền trắng hoa văn đen. Hắn hơi nghiêng mặt, mái tóc đen như mực rủ xuống, che đi dung mạo, chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy làn da ôn nhuận như ngọc.

Quanh thân hắn không có bất kỳ hơi thở nào, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có lẽ sẽ không ai phát hiện được hắn.

Cho dù không nhìn chính diện, nhưng chỉ cần người đó đứng ở đây thì cũng chính là một bức tranh đẹp rồi.

Trong điện tiếng khóc lóc thảm thiết không ngừng vang lên, dường như đang trải qua chuyện gì rất kinh khủng. Đôi khi lại có thanh âm trong trẻo của một nữ tử truyền ra, trong sự kiêu ngạo có vài phần tự tin, trong sự tự tin lại mang theo cả sự cuồng vọng.

Âm thanh bên trong kéo dài bao lâu, nam tử liền đứng đó đợi bấy lâu.

Cho đến khi thanh âm biến mất, có tiếng bước chân tiến gần đến cửa. Thân ảnh nam tử cũng nhanh chóng biến mất, vào khoảnh khắc cánh cửa được mở ra thì thân ảnh ấy đã không còn tăm tích.

Gió thổi qua bậc thềm, chiếc lá rơi từ trong không trung khẽ bay liệng vòng rồi rơi xuống đất. Trong âm thanh tiếng ve sầu kêu, nữ tử vẻ măt huênh hoang nhảy ra khỏi bậc cửa, quay người nói, "Trước khi muốn giết chết ông đây thì hãy thử nghĩ xem các ngươi có mấy cái mạng để cho ta giày vò."

Câu nói này được gió mang đi, truyền đến tai nam tử đang đứng trên nóc nhà.

Hắn hơi cúi đầu, đôi lông mi dài che đi đôi mắt

Nữ tử bên dưới dường như phát giác điều gì, bỗng ngẩng đầu lên nhìn về hướng của nam tử. Nam tử nhanh chóng nhảy xuống nóc nhà, khóe miệng khẽ cong lên, nhẹ giọng thì thầm, "Quả thật nhạy bén."


Hai nam nhân đứng sau hắn nhìn nhau.

Hôm nay Chủ thượng sao vậy, sao lại vui vẻ như thế?

Mặc kệ, nếu Chủ thượng vui thì chắc chắn là có người sắp gặp xui xẻo. Bọn họ tốt nhất đừng nói gì, cứ lẳng lặng làm nền thôi là được rồi.

...

Thời Sênh nhìn lên nóc nhà, khẽ nhíu mày, sao cô lại có cảm giác có ai đó đang nhìn cô?

Lẽ nào là nhầm sao?

Đánh người đến độ xuất hiện cả ảo giác rồi, đùa ông à!

Thời Sênh nghiêng đầu, nhảy mấy bước lên nóc nhà, phóng mắt nhìn xung quanh. Tất cả đều là nóc nhà liền thành một mảng, không có dấu vết của bất kỳ ai, ngay cả động vật cũng không có.

Tầm mắt của cô quét xuống sân bên dưới, bỗng nhiên ngồi xuống, lấy hạt dưa ra cắn.

Trong căn phòng dưới sân, hai thuộc hạ nín thở đứng đó, ánh sáng thỉnh thoảng lại quét qua trên đỉnh đầu hai người. Cửa sổ đã chặn lại một chút tầm nhìn, chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy là một nữ tử.

Đây chính là người sắp gặp xui xẻo sao?

Thế mà là một người phụ nữ...

Không đúng, rốt cuộc nữ nhân kia đang làm gì ở trên đó?

Đã lâu lắm rồi, bọn họ sắp không thở được nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info