ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1067-1071

LittleZiZi14

C1067

A Ngộ là người thứ hai đi qua, hắn bị thương nên lúc đi qua nước dao động còn lớn hơn, rất nhiều người nghĩ hắn sẽ ngã xuống.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn vượt qua, an ổn đặt chân được tới bờ bên kia.

Có hai người đi qua, những người còn lại đều biết, biện pháp duy nhất thông qua chỉ có cái này, bọn họ chỉ cần theo thứ tự xuống nước là được.

Có người không giữ được thăng bằng nên lập tức ngã xuống.

Hồ nước này rất quỷ quái, cho dù là người có kỹ năng bơi lội thì ngã xuống cũng không động đậy được gì, như thể có thứ gì đó lôi kéo bọn họ chìm xuống vậy.

Có người vượt qua an toàn, cũng có người vĩnh viễn ở lại.

Đến lượt Diệp Dao, chiều cao của cô ta thua mấy người đàn ông, vì thế nhược điểm càng thêm rõ ràng. Bùi Diệp vì bảo vệ cô ta nên đi trước cô ta.

Nhưng khả năng giữ thăng bằng của Diệp Dao không tốt, suýt chút nữa kéo cả Bùi Diệp ngã xuống, qua một cái hồ mà khiến người xem mấy phen kinh hồn táng đởm.

Thời Sênh ngồi trên không trung cắn hạt dưa, bộ dạng nhàn nhã thật sự làm cho người ta muốn đánh cô.

Chờ bọn họ qua hết, Tô Niệm Chi và A Ngộ đã sắp đi qua cái hồ thứ ba rồi.

Bên dưới cái hồ thứ ba có một cây cầu treo, toàn bộ hành trình cần phải nín thở mới đi qua được.

Trên cầu có những con cá kỳ quái bám vào, rõ ràng những con cá này rất khác thường, bọn họ không thấy A Ngộ và Tô Niệm Chi qua như thế nào, chỉ có thể tự mình đi lên.

Nhưng người thứ nhất vừa xuống đã bị đám cá quái đó tấn công, trong nháy mắt chỉ còn lại một đống xương trắng, chậm rãi chìm xuống.

Cảnh tượng này dọa tới những người khác, không có ai dám đi qua.

"Ôn Bắc... Cô ta biết, vừa rồi cô ta chỉ huy hai người giáo sư Tô đi qua." Có người nhỏ giọng nói.

Lời này vừa nói ra, lập tức có người lên tiếng kêu: "Ôn Bắc, Ôn Bắc... Cô mau nói cho chúng tôi biết cách đi qua cái hồ này đi."

Thời Sênh vẫn đang ở giữa cái hồ thứ ba, cô nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, nhíu mày: "Hai một hai."

"Cái gì? Ý của cô là gì? Cô nói rõ ra xem nào?"

Thời Sênh hừ lạnh: "Tôi đã nói cho các anh manh mối, các anh còn bắt tôi phải nói rõ ràng sao? Sao anh không bắt ông đây phụ trách tiêu tiền cho các anh luôn đi? Mẹ cái lũ bại não!"

Lũ bại não: "..."

Bọn họ nghiên cứu cầu treo cả nửa ngày, cuối cùng có người đưa ra cách lý giải: "Các anh nhìn xem, cầu treo được ghép bằng các tấm gỗ, hai một hai, đi hai bước, lùi một bước, lại đi hai bước, là như thế đúng không?"

Hai người Tô Niệm Chi đã đi qua, hai một hai chắc chắn có liên quan tới việc đi như thế nào, nhưng cách đi thì vẫn còn cần bàn tính thêm.

"Cũng có thể là lùi hai bước, tiến một bước."

Hai phương án, có một cái là sai, cho nên người đi đầu tiên sẽ có 50% cơ hội sống sót, ai muốn đi chịu chết chứ?

Cuối cùng, không ai tình nguyện, mọi người chỉ có thể rút thăm.

Người bị rút trúng là người của đoàn khảo cổ, người nọ ra chiến trường với tâm trạng cực kỳ bi thương.

Hắn lựa chọn phương án đầu tiên.

Đi hai bước, lùi một bước, lại đi hai bước.

Bước đầu tiên, cá quái xung quanh không có phản ứng gì, chỉ bơi qua bơi lại bên chân hắn, không hề có ý sẽ tấn công.

Bước thứ hai, an toàn.

Đi qua được tấm ván gỗ đầu tiên.

Bước thứ ba, an toàn.

Bước thứ tư, an toàn.

Bước thứ năn...

Đúng lúc hắn vừa hạ chân xuống, cá quái xung quanh đột nhiên lao vào tấn công.

Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị cá quái ăn đến chỉ còn khung xương.

Không khí có hơi quỷ dị, nhưng cũng có người thở phào, phương án còn lại chắc chắn là đúng rồi.

Lùi hai bước, tiến một bước.

Nhưng người vừa đi xuống liền gặp phải kết cục giống người trước, vừa bước bước đầu tiên đã sai.

Những người khác kinh hãi nhìn về phía Thời Sênh, giọng nói chứa đầy sự tức giận, "Ôn Bắc, cô đùa giỡn chúng tôi đúng không?"

"Tự mình lý giải sai lầm còn trách tôi hả?" Thời Sênh nhún vai vô tội, sau đó lại cười ác liệt, "Cho dù tôi đùa giỡn các người, các người có thể làm gì tôi hả?"

Phương án thứ nhất, hai một hai, tiến hai bước, lùi một bước, lại đi hai bước không sai.

Nhưng phương án thứ nhất đi sai, hắn đi lại là hai một hai một hai một, tức là đi hai lùi một, đi hai lùi một, lại đi hai...

Cách đi chính xác phải là hai một hai, hai một hai, cứ thế tuần hoàn, sau khi đi vòng thứ nhất xong, không cần lùi một bước nữa mà phải đi tiếp hai bước, nói cách khác, ngoại trừ lần đầu tiên tiến lên hai bước, còn sau đó phải luôn tiến lên bốn bước.

Cái mẹo nhỏ này, Bùi Diệp nhanh chóng hiểu ra, dẫn đầu xuống nước, an toàn sang bờ bên kia.

Thời Sênh ngồi ở trên rung đùi đắc ý, không hổ là nam chính.

Những người khác đi theo cách Bùi Diệp hướng dẫn, có người vì hồi hộp quá nên đếm sai, cuối cùng lại làm mồi cho cá.

Đến lượt Diệp Dao thì lại xảy ra vấn đề, cô ta không nín thở được.

Toàn bộ hành trình đều cần phải nín thở, nhưng cô ta làm sao có thể đi một khoảng cách dài dưới nước như thế?

Bùi Diệp chỉ có thể quay lại, dạy Diệp Dao nín thở như thế nào, sau đó lại đưa cô ta xuống nước, bảo cô ta thử nín thở một chút, chờ cô ta thích ứng lại được rồi mới dắt cô ta đi qua.

Nhưng lúc đi tới giữa, Diệp Dao đã không nín thở được nữa, bắt đầu giãy giụa.

Tiếng nước lao xao quấy nhiễu tới lũ cá ở xung quanh, có con đã bơi lại gần hai người họ. Trong tình huống cấp bách, Bùi Diệp lập tức hôn Diệp Dao, làm cô ta phân tâm sau đó ôm cô ta đi qua cầu.

Thời Sênh ngồi trên trợn mắt há mồm, tình huống kinh điển nha.

Kinh điển cái búa á! Mẹ kiếp, nam chính đại nhân, ngươi nói cho ông đây nghe, sao ngươi có thể vừa hôn nữ chính vừa lần sờ đi tới được?

Đây là BUG, ông muốn báo lỗi!

[...] Chính mình là BUG mà còn không biết xấu hổ đi báo lỗi người khác, ai cho cô mặt mũi thế hả?

Sau đó còn rất nhiều hồ, Thời Sênh ở phía trước chỉ huy Tô Niệm Chi và A Ngộ qua ải, những người phía sau lại có chút sức cùng lực kiệt. Dù sao hai người Tô Niệm Chi đều đi đường an toàn, còn bọn họ phải dùng thân để thử.

Mà đứa con riêng nữ chính Diệp Dao còn lăn lộn cho Bùi Diệp mệt mỏi gấp đôi.

Chờ đến khi vượt qua cái hồ cuối cùng, toàn bộ đội ngũ chỉ còn lại đúng 15 người.

Ở cái hồ cuối cùng là một mặt nham thạch lớn, nham thạch chìm trong bóng đêm, nước từ một cái động ở giữa nham thạch chảy ra, tạo thành một thác nước.

Mà con đường bọn họ đang đứng là một cửa vào ở đầu nham thạch.

"Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ." Bàng Kha lên tiếng thay Bùi Diệp.

Qua nhiều hồ như thế đã tiêu hao gần hết thể lực của mọi người, lúc này mà tùy tiện xông vào thì chỉ làm tình hình tệ hơn.

Ngay cả Tô Niệm Chi và A Ngộ cũng đã mệt mỏi vô cùng, người duy nhất thoải mái chính là Thời Sênh luôn thích gợi đòn kia.

Đúng lúc bọn họ đang nghỉ ngơi, nước hồ bên cạnh đột nhiên xao động, nước như sôi trào, dần dần từ dưới thấp dâng lên cao.

"Chuyện gì xảy ra thế?"

"Sao lại thế này..."

"Nước hồ dâng lên, mực nước... hình như đang dâng lên..."

"Rầm." Từ trong thác nước có một bóng người lao ra, Thời Sênh cả người ướt sũng xuất hiện trước mắt mọi người, cô nhảy xuống thiết kiếm, lao vọt vào cái cửa kia.

Không ai biết Thời Sênh tiến vào trong thác nước từ lúc nào, cho nên cũng không ai biết cô đã đụng phải thứ gì ở bên trong.

Nhưng mà...

Biến cố xảy ra lúc này chắc chắn có liên quan tới cô.

Đây là điều mà mọi người đều nhất trí ở trong lòng.

C1068

Lúc vọt qua cửa, Thời Sênh thấy trước mắt tối sầm lại như thể có người đột nhiên dập tắt mọi ánh sáng, giơ bàn tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón.

Mà đèn pin trong tay cô cũng tắt ngúm, căn bản không có ánh sáng.

Thời Sênh ra sức quơ quơ, đèn pin vẫn không có phản ứng gì, mẹ kiếp, có độc rồi!

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, là đám người kia đã xông vào, các loại âm thanh hỗn độn cùng vang lên.

"A... Tối quá... Anh đừng đẩy tôi nữa..."

"Sao đèn pin lại không hoạt động, quái thật, hỏng rồi sao... Sao mọi người không bật đèn?"

"Bật rồi mà, không sáng."

"Đèn của tôi cũng không sáng, vừa rồi ở bên ngoài vẫn tốt mà."

"Đừng đẩy tôi..."

Sau lưng là âm thanh hỗn độn, Thời Sênh dừng trong chốc lát, đưa tay thả đèn pin ra, trong tay xuất hiện một viên dạ minh châu, dạ minh châu làm xung quanh sáng lên, xung quanh là mênh mông nham thạch màu đen.

Khoáng vật hấp thụ ánh sáng?

Thứ này sao lại xuất hiện ở đây?

Thời Sênh nghĩ tới thứ đồ chơi khổng lồ cô ném ở nhà Bùi Diệp, mẹ kiếp, không phải là tiểu thuyết trộm mộ khoa học viễn tưởng đấy chứ?

Bản cô nương từ chối chuyển kênh nha!

Yên lặng mà viết một thể loại không được sao? Tại sao lại đổi kênh?

Có ánh sáng rồi, những người phía sau cũng không cãi cọ nữa, bọn họ nhìn về phía nguồn sáng theo bản năng.

Thời Sênh lại lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Dạ minh châu!

Một viên lớn như thế, so với viên ở trong bảo tàng của một quốc gia nọ còn lớn hơn rất nhiều.

"Các anh mau tới xem." Người đứng ở cửa vào lập tức kêu lên.

Những người đứng ở bên cạnh nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn, hiện tại chỉ có thể nhìn thấy một con sông lớn, hoàn toàn không thấy con đường bọn họ đi lên và mấy cái hồ nữa.

"Nơi này... nơi này rốt cuộc là nơi nào..." Nơi này rõ ràng con người hoàn toàn không thể làm được.

Mọi người bối rối nhìn nhau, làm sao bọn họ biết được đây là nơi nào chứ?

Quá quỷ dị...

"Mộ Thần."

Sắc mặt Diệp Dao có vài phần u ám dưới ánh sáng của dạ minh châu, cô ta thì thào nói: "Tôi đã đọc được trong bút ký của ba tôi có một đoạn miêu tả, trăm hồ nghìn dáng vẻ, người khôn sống, người dại chết. Phía cuối có Thần, lấy côi* làm vật hiến tặng, lấy nước làm đường dẫn, trăm về thành một... táng thân tế Thần."

*Côi: một thứ đá quý

Giọng nhấn tới bốn chữ sau cùng tự nhiên trở nên âm trầm.

Người ở đây, đa số đều đã nghe nói qua Mộ Thần. Mục đích của bọn họ khi tới đây kỳ thật cũng chính là đi tìm Mộ Thần trong truyền thuyết.

Đây là Mộ Thần mà bọn họ đang tìm sao?

Ánh mắt Thời Sênh dừng ở những khoáng vật hấp thụ ánh sáng.

Lấy côi làm vật hiến tặng...

Côi, ngoại hiệu của khoáng vật hấp thụ ánh sáng, tên là côi thạch.

Bởi vì nó chỉ có ở những nơi ngàn năm không nhìn thấy ánh sáng, người nào ở trong những nơi có nó tồn tại đều giống như quỷ mị vậy.

Còn có một nguyên nhân khác, khi nó bị nước làm ướt, để ra nơi có ánh sáng thì sẽ phát ra trạng thái như sao băng, tổng hợp hai lý do này lại mà nó có tên gọi khác là côi thạch.

Tên khoa học chân chính của nó quá dài nên Thời Sênh chẳng nhớ rõ nữa.

Về phần Thần...

Thời Sênh nghĩ tới tượng đá kỳ quái mình nhìn thấy ở bên trong thác nước, thứ kia hẳn là cơ quan, lấy nước làm đường dẫn.

Còn côi thạch là đạo cụ qua cửa?

"Mực nước vẫn đang dâng lên, tìm đường ra đã."

Mực nước bên ngoài còn cách cửa không tới hai thước, sẽ nhanh chóng tràn vào động.

"Ở đây toàn là loại đá này..."

"Đèn không dùng được, không nhìn được tới nơi xa hơn."

Mọi người lại bắt đầu mồm năm miệng mười, tất cả tin tức đều truyền tới tai Bùi Diệp, đèn không thể nào sử dụng nữa.

Thứ duy nhất có thể chiếu sáng chính là dạ minh châu trong tay Ôn Bắc.

"Ôn Bắc, cô mau tìm đường đi." Đã tới lúc này rồi mà cô ta còn ngồi xổm xem xét mấy tảng đá, một đống đá thì có gì đẹp chứ?

"Đâu có gì liên quan tới tôi?" Thời Sênh cầm một ít côi thạch đứng lên, bình thản nhìn đám người kia.

"Sao lại không liên quan tới cô, nếu không phải tại cô thì tình hình sẽ như thế này sao? Cô làm gì ở trong thác nước kia hả?" Tiếng chất vấn đầy tức giận vang lên, ở trong không gian kín mít này cứ kéo dài mãi không tan.

Bọn họ đều không động vào thứ gì, chỉ có cô ta đột nhiên lao ra từ bên kia thác nước, không phải tại cô ta thì tại ai?

"Ừ, là tôi làm đây, thì làm sao?" Chuyện mà cô làm thì cô nhận.

Người kia bị thái độ đương nhiên của Thời Sênh làm cho tức tới mức cơ tim tắc nghẽn, "Vậy cô còn không mau tìm đường ra đi? Cô định hại chúng tôi chết hết trong này à?"

Thời Sênh trợn trắng mắt nhìn hắn, "Tìm cái gì mà tìm, đây là cuối đường rồi."

"Cái gì?"

"Đây là cuối đường." Thời Sênh lặp lại một lần, "Các người đã đi tới cuối cùng rồi, nghe hiểu không? Bại não!"

Mọi người: "..."

Nơi cuối cùng của Mộ Thần... chính là một đống đá ư?

"Làm sao cô biết?" Nơi này chắc chắn còn có đường ra, làm sao có thể là cuối đường được, không thể nào!

Thời Sênh dịch chuyển dạ minh châu về một phía, chiếu lên vách đá trước mặt, nơi đó có người dùng sức khắc lên mấy chữ, "Điểm cuối, hết đường."

Những chữ này khắc rất sâu, như là có người khắc lên ngày này qua ngày khác, hơn nữa chữ viết dạng phồn thể, chứng minh không phải mới khắc.

Từng có người tới đây, nhưng mà... không ra được ngoài.

Thời Sênh chỉ vào bốn chữ to đó, "Thấy rõ chưa? Cho nên dù tôi không làm cái gì thì cuối cùng các người vẫn sẽ chết ở nơi này."

"Không thể nào... Không thể nào, nơi này sao có thể là điểm cuối được, không thể nào..."

Diệp Dao đột nhiên đứng lên, chính nghĩa ngút trời quát lớn: "Ôn Bắc, cô đừng có nói chuyện giật gân nữa đi, nơi này chắc chắn không phải điểm cuối, có phải cô đang che giấu gì không?"

Thời Sênh ung dung nhìn Diệp Dao: "Vậy cô cho là tôi đang che giấu cái gì?"

Sắc mặt Diệp Dao biến đổi: "Làm sao tôi biết cô che giấu cái gì? Cô nhìn thấy gì ở bên trong thác nước?"

Diệp Dao đã nói ra trọng điểm, chỉ có một mình Thời Sênh đi vào trong thác nước, bọn họ cũng không biết trong đó có gì.

"Không có gì, chỉ có một pho tượng đá mà thôi." Sau thác nước có hang động, bên trong chỉ có một pho tượng đá. Tượng đá không đầu, nhưng nhìn bộ dạng chẳng ra làm sao cả, Thời Sênh bị dọa, run tay nên chém nó ra làm đôi.

Đương nhiên, đây là cách giải thích của Thời Sênh.

Nhưng Hệ thống lại cảm thấy là cô cố ý.

Sau khi cô đi vào trong hang núi, chỉ liếc mắt nhìn một cái liền lấy kiếm bổ tượng, động tác cực kỳ nhanh chóng, như thể mục đích tới đây là để chém tượng đá này vậy.

"Chỉ có một pho tượng đá? Cô lấy gì chứng minh chứ?" Diệp Dao đột nhiên như biến thành người khác, khí thế quanh thân tăng lên mấy phần, "Cô nhìn thấy gì ở sau thác nước?"

"Ha, con vợ của anh hơi khác thường rồi đấy." Thời Sênh di chuyển tầm mắt, nói với Bùi Diệp.

Bùi Diệp nhướng mày, nhìn Diệp Dao, bộ dáng của Diệp Dao lúc này đúng là quá khác thường.

"Dao..."

"Rốt cuộc cô nhìn thấy gì ở sau thác nước?" Diệp Dao đột nhiên nổi điên, nhanh chóng tiến về phía Thời Sênh, vẻ mặt hung dữ, "Cô nhìn thấy cái gì hả?"

Mẹ kiếp! Cô muốn gì hả nữ chính đại nhân?

Ông đây nhìn thấy gì thì liên quan mẹ gì tới nhà cô?

Ông không muốn đánh nhau với cô đâu nha!

C1069

Thời Sênh ngoài miệng thì nói không muốn đánh nhau với Diệp Dao, nhưng thân thể cô lại rất thành thực.

Tốc độ ra tay còn nhanh hơn cả phản ứng của những người khác.

Làm cho mọi người kinh ngạc là Diệp Dao trước đó còn mảnh mai, yếu ớt, không có chút sức chiến gì, lúc này lại có thể đánh nhau với Thời Sênh, mà lại có thể không lập tức một giây quỳ.

"Ngươi đã giết hắn, ngươi đã giết hắn, ta muốn giết ngươi." Miệng Diệp Dao lặp đi lặp lại mấy câu này.

"Tôi giết ai?" Nam chính đại nhân còn đứng ở bên kia, ông đây đâu có động vào hắn đâu.

"Ngươi đã giết hắn, ta muốn giết ngươi, giết ngươi..."

Thời Sênh nổi điên, ông đây đã giết ai hả? Lật bàn! Có bản lĩnh thì cô nói thẳng ra đi.

Mẹ kiếp, Diệp Dao bị người chiếm xác à? Sao đột nhiên lại trở nên lợi hại như thế?

Thời Sênh tìm đúng cơ hội, một cước đá vào bụng Diệp Dao, cô ta lùi về sau mấy bước, đại khái đang muốn tiếp tục xông lên, nhưng vừa đứng thẳng thì sắc mặt lại lập tức thay đổi, cúi người ôm bụng, mặt trắng bệch.

"A!" Thân mình Diệp Dao lung lay sắp đổ.

Cơ hội tốt, lại bổ thêm một kiếm.

Thời Sênh đứng rất gần Diệp Dao, thiết kiếm vừa vung, lập tức đâm thẳng xuống đầu vai Diệp Dao.

Thời Sênh: "..."

Cái này không phải do tay bản cô nương quá linh động, ai bảo Diệp Dao đột nhiên xoay người, vị trí của thiết kiếm cũng thay đổi chứ.

Đều là lỗi của tác giả.

Lại đâm thử một lần nữa vậy.

Thời Sênh rút thiết kiếm ra, chuẩn bị chém Diệp Dao một lần nữa, nhưng trước mặt có bóng người nhoáng qua. Bùi Diệp đột nhiên xông lên, dùng súng chĩa vào cô, "Không được động đậy."

"Bại não." Thời Sênh không hề do dự đâm kiếm vào trong cơ thể Diệp Dao.

Bùi Diệp cũng lập tức nổ súng, viên đạn bắn ra khỏi nòng tạo nên một tia lửa điện, không gian yên lặng trong nháy mắt, đường bay của viên đạn như một pha quay chậm.

Ngay sau đó, không khí khôi phục tốc độ chảy, viên đạn đã tới sát trước mặt Thời Sênh.

Nhưng một màn quỷ dị xảy ra, viên đạn như bán vào một tấm màn đàn hồi, đột nhiên bắn ngược trở lại, xuyên qua cánh tay Bùi Diệp.

Bùi Diệp lảo đảo thân mình, che cánh tay lại, ánh mắt nhìn Thời Sênh đầy mờ mịt.

Thời Sênh có chút kích động, hình như lực cản khi giết nam nữ chính đã trở nên rất yếu ớt...

[...] Ký chủ, phiền cô hãy bình tĩnh một chút, giết chết nam nữ chính chẳng làm cho cô trở nên ưu việt hơn chút nào cả.

Thời Sênh: "..." Ta vui.

[...] Trăm câu ngàn chữ cũng không so được với một câu "Ta vui"... Cái rắm ấy...

Dù cô có là mẹ kế cũng không thể bất công như vậy được. Nam nữ chính đã làm gì cô chứ? Có bệnh à?

Nam nữ chính nào đụng phải Ký chủ đều thật đáng thương.

Lặng lẽ thắp nến cho nhóm nam nữ chính đụng phải Ký chủ năm nay.

Thời Sênh chưa kịp giết hai người này vì bụng của Diệp Dao đã xảy ra biến hóa.

Cái bụng vừa rồi vẫn còn bằng phẳng hiện tại phình lớn lên, đảo mắt đã chẳng khác nào phụ nữ có thai năm tháng.

"A!" Diệp Dao ôm bụng, "Đau quá!"

Bụng của cô ta phập phồng như có cái gì đó đang thúc ở bên trong vậy.

"Đau quá..." Gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay Diệp Dao, "Đau quá, cứu tôi với, đau quá, a..."

Dọc đường vào đây, bọn họ đã không ít lần nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, nhưng nghe thấy Diệp Dao gào thét, da đầu của mọi người đều không khỏi run lên.

Bùi Diệp không để ý vết thương trên cánh tay, đỡ lấy Diệp Dao, sau đó vươn tay sờ bụng cô ta.

Lúc này bụng của cô ta nóng rẫy, nhiệt độ này con người sao có thể thừa nhận nổi.

"Trong bụng cô ấy có gì đó thì phải? Mẹ kiếp, rốt cuộc là bị làm sao thế?"

"Trời ạ, rốt cuộc là bị sao thế? Tôi không muốn tiếp tục ở nơi đáng sợ này nữa."

"..."

Trong lúc những người này đang thấp thỏm sợ sệt, biến thái Tô Niệm Chi lại cầm lấy dao giải phẫu tiến lên, tư thế rõ ràng là chờ Diệp Dao lăn ra chết là sẽ tiến lên mổ xẻ ngay.

Thời Sênh: "..." Không thể nói chuyện với biến thái được, trong đầu hắn, ngoại trừ phẫu thuật và mấy thứ đồ chơi cổ quái, sợ là sẽ chẳng có thứ gì khác nữa.

Thiên tài đều luôn điên cuồng.

May mắn bản cô nương đây không phải là thiên tài bị điên. Haizz, có thiên tài như cô quá đúng là nhân gian khó tìm.

[...] Ký chủ bại não lại tự kỷ, cô mà còn không điên à? Nếu cô không điên, chắc thế giới này chẳng còn ai điên nữa?

"Diệp Dao... Lão đại, có chuyện gì thế này?" Vẻ mặt Bàng Kha cũng nhìn Diệp Dao đầy khẩn trương.

Bùi Diệp làm sao mà biết sao lại thế này chứ.

"Dao... Cho em dao." Diệp Dao đầu đầy mồ hôi, cầm lấy tay của Bùi Diệp, rít qua kẽ răng mấy từ này.

Tô Niệm Chi im lặng đưa dao qua, nhìn cô ta đầy chờ mong.

"Anh làm gì hả?" Bàng Kha giữ tay Tô Niệm Chi, mắt đỏ bừng trừng lại hắn.

"Không phải cô ta muốn dao sao, tôi đưa dao cho cô ta còn gì." Tô Niệm Chi tức giận trừng mắt lại, hắn làm gì sai chứ.

Bàng Kha: "..."

Thời Sênh ở bên xem tới rớt tròng mắt, người khác tự sát anh liền đưa dao, đúng là biến thái, không đỡ nổi.

Thời Sênh đã xác định mình không phải đang ở trong tiểu thuyết trộm mộ mà là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng dị hình, còn là sản phẩm trong nước nữa chứ.

...

Diệp Dao kêu rất thảm, cuối cùng bị Bùi Diệp đánh ngất.

Diệp Dao ngất xỉu, thứ trong bụng cô ta cũng an tĩnh lại.

Bọn họ vây quanh Diệp Dao, nhìn bụng cô ta, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì mới đúng.

Thời Sênh ngồi ngắm dạ minh châu, ánh sáng theo tay của cô lúc mờ lúc tỏ.

"Cô có thể đừng động vào nó hay không?" Bàng Kha hổn hển quát lên với Thời Sênh, nơi này đèn pin không có cách nào dùng được, chỉ có dạ minh châu có thể chiếu sáng, thế mà cô ta còn nghịch.


Thời Sênh nhanh chóng dúi dạ minh châu vào trong lòng, toàn bộ không gian lập tức tối lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng của dạ minh châu ở trong lòng Thời Sênh.

Bàng Kha tức giận tới mức gương mặt cũng méo mó, "Ôn Bắc."

Giọng của Thời Sênh thanh thúy, nghe trong bóng đêm càng thấy hay, "Làm sao?"

"Lấy dạ minh châu ra."

"Không phải anh bảo tôi đừng động vào nó còn gì?" Giọng Thời Sênh đột nhiên tăng lên, hung hăng hét lại, "Ông đây không động thì anh lại bảo ông lấy ra, mặt mũi to lắm nhỉ?"

Bàng Kha: "..." Ý của hắn là cô không nên động vào dạ minh châu, ai bảo cô cất đi chứ?

Đứa con gái này rõ ràng cố ý.

Thời Sênh tiếp tục kiêu ngạo nói: "Tôi cố ý đấy, anh cắn tôi đi."

Đồ của người ta, người ta thích thì người ta lấy ra, không thích thì không lấy, bọn họ còn muốn yêu cầu cái lọ cái chai, quả thực đúng là có bệnh.

"Ôn Bắc, lúc này cô không nên ích kỷ như thế, mọi người đều bị vây ở đây, giúp đỡ nhau một chút đi." Đại biểu đoàn khảo cổ đứng ra nói chuyện.

"Anh muốn giúp thì anh đi mà giúp, tôi có ngăn anh đâu." Thời Sênh hừ một tiếng.

Đại biểu đoàn khảo cổ muốn nói chuyện tử tế với Thời Sênh, nhưng Thời Sênh mở miệng nói câu nào là đâm chọc câu đó, làm sao hắn có thể chịu được, giọng nói cũng khó nghe hơn, "Chẳng lẽ cô không muốn ra ngoài? Cô cho rằng một mình cô là có thể rời khỏi đây sao?"

"Chẳng lẽ còn phải dựa vào các người chắc?"

"Nhiều người thì lực lượng nhiều, chúng ta đoàn kết hợp tác, chắc chắn có thể ra ngoài." Lại có người chen chân vào nói, "Lúc trước có người từ nơi này ra ngoài nên mới có thể mang những tư liệu kia ra, người trước có thể đi ra, chúng ta cũng có thể đi ra."

"Đúng thế, chúng ta nhất định có thể ra ngoài. Ôn Bắc, cô đừng ích kỷ như thế nữa, mọi người đoàn kết một chút, có ân oán gì thì ra ngoài rồi giải quyết."

Thời Sênh ngoáy ngoáy lỗ tai: "Đi ra ngoài giải quyết cái rắm ấy, chết ở chỗ này không phải tốt hơn sao, ngay cả thi thể cũng chẳng cần xử lý."

Mọi người: "..." Thật sự không thể nào chống đỡ.

C1070

Mọi người hoàn toàn không có lời nào để nói với những câu ngụy biện của Thời Sênh. Khi một người hoàn toàn không muốn che giấu ác ý của mình thì ai cũng có thể cảm nhận được.

Lúc này Thời Sênh cho bọn họ cảm giác chính là như thế, toàn thân, ngay cả từng sợi tóc cũng đều lộ ra ác ý.

Cô sẽ không giúp họ, cũng không lui bước.

Đánh cũng không đánh lại, mọi người chỉ có thể nhìn cô điên cuồng, nhìn cô kiêu ngạo.

Mực nước bên ngoài càng lúc càng dâng cao, tất cả những sinh vật trong các hồ đều được gom lại, lúc này đang tiến về phía họ.

Bọn họ sẽ phải chết ở trong này thật sao?

Sự tuyệt vọng nảy sinh trong đám người.

"Lão đại... Lão đại... anh xem cô Diệp..."

Trong không gian yên tĩnh, một người kinh hãi hét lên.

Từ ánh sáng mỏng manh ở bên phía Thời Sênh hắt qua, có thể mơ hồ nhìn thấy thân thể ủa Diệp Dao xảy ra biến hóa.

Chân tay cô ta dài ra, cánh tay cũng nổi lên những gai sắc nhọn, bụng càng lúc càng phình to, tựa hồ như phải làm cô ta vỡ bụng thì thôi.

"Lão đại..."

"Trời ạ, đây là biến dị sao?"

"Trong bụng cô ấy có cái gì thế?"

"Cô ta là quái vật, mau giết cô ta đi, không thể để cô ta tỉnh lại."

Trong đám người có người lên tiếng, con người chính là như thế, khi có thứ uy hiếp đến an toàn của bản thân thì mặc kệ anh đã từng làm gì cho họ, lúc này sẽ chỉ có những lời lẽ độc địa được nói ra, phải diệt trừ nguy hiểm trước.

Thân thể của Diệp Dao không ngừng sinh ra biến hóa, quần áo trên người đã rách ra hết.

Sao lại giống tình tiết biến thành quái vật thế này?

Lợi hại thật!

Nhưng nữ chính sao có thể xảy ra dị biến như thế chứ? Chẳng lẽ là chuẩn bị cho cốt truyện? Thế thì khẩu vị cũng quá nặng rồi.

[...] Chuẩn bị cái rắm ấy. Ký chủ, cô quên mình đã trải qua cái gì ở trong mộ cổ kia à?

Thời Sênh: "..." Lại liên quan gì tới bản cô nương nữa?

Cũng có phải bản cô nương nhét dị chủng đó vào bụng nữ chính đâu?

Cái tội này bản cô nương không gánh! Không gánh!

[...] Tức giận nha! Ký chủ bại não giờ còn chẳng nhớ mình đã làm những gì nữa.

Thời Sênh: "..." Ông đây vốn dĩ không biết mà.

[...] Quả trứng kia, trứng, nhớ ra chưa?

Hệ thống phát điên. Tình tiết truyện này vốn dĩ không phát sinh, nhưng ký chủ đã thả quả trứng kia ra nên cốt truyện cũng bị thay đổi theo.

Đầu sỏ gây tội chính là cô, vậy mà cô còn dám ở đây hỏi Đông hỏi Tây, ai cho cô mặt mũi thế hả?

Thời Sênh híp mắt, quả trứng trong mộ kia không phải trống rỗng sao? Sao lại chui vào bụng nữ chính đại nhân rồi?

[...] Bị đè vỡ nát, người ta không thể không tìm một ngôi nhà mới chứ sao, mẹ kiếp, Ký chủ bại não.

Trong lúc Thời Sênh và hệ thống cãi nhau, Diệp Dao đã tiến hóa xong, lúc này không thể nhìn ra hình dáng con người của cô ta nữa.

Trong lúc mọi người còn đang kinh hãi đánh giá cô ta thì cô ta mở trừng mắt ra.

"A..." Một đám người đã tránh ra xa cô ta kinh hô lên.

Bùi Diệp cũng bị người kéo ra xa, đề phòng nhìn chằm chằm vào Diệp Dao đã biến đổi.

Thời Sênh lại lấy dạ minh châu ra, bóng tối bị xua tan, mọi người giờ mới nhìn rõ hoàn toàn Diệp Dao.

Lúc này cô ta lớn gấp rưỡi người bình thường, hai bên sườn mọc ra những cái gai cứng ngắc, làn da cũng biến đổi thành lân giáp, chỉ có cái bụng vẫn là da của con người, quần áo bị rách tơi tả vẫn còn bám đầy trên người cô ta.

Đột nhiên, Diệp Dao như bị ánh sáng kích thích, cô ta đưa tay lên chắn tầm mắt, sau đó thong thả đứng lên khỏi mặt đất.

Cô ta vẫn duy trì gương mặt của con người, nhưng đôi con ngươi lại chuyển sang màu đỏ tươi, bên trong là vẻ lạnh như băng.

Cô ta quay đầu đánh giá xung quanh, sau đó yên lặng cúi nhìn bụng mình, thong thả vuốt ve, lưu luyến sờ soạng hai ba cá, sau đó móng tay lập tức mọc dài ra, đâm xuống bụng.

Máu tươi từ trên bụng bắn xuống đất, máu thịt từ bên trong lộ ra ngoài.

"Ọe..."

Không biết là ai không nhịn nổi nữa, lập tức nôn đầy ra đất.

Đây là trơ mắt nhìn một người tự mổ bụng mình, không đúng, là một quái vật...

"Giết cô ta, mau giết cô ta đi." Đây rõ ràng không phải người mà là quái vật.

Thời Sênh quơ quơ thiết kiếm, nhanh chóng chém vào bụng cô ta, bên trong bụng cô ta có lẽ chính là một quả trứng, cái thân thể này chỉ là lọ đựng mà thôi.

Diệp Dao đào thứ ở trong bụng ra ngoài, Thời Sênh đột nhiên chém tới, cô ta đưa cánh tay ra chắn theo bản năng.

Thiết kiếm chém đứt cánh tay như cắt đậu hũ, sắc mặt Diệp Dao đột nhiên dữ tợn, đủ loại biểu tình hiện ra trên mặt.

"Cứu... Tôi..." Đây là giọng của Diệp Dao.

Vừa đau đớn, vừa bất lực.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ta lại nâng cánh tay còn chưa bị chặt đứt lên, lôi thứ ở trong bụng ra.

Thời Sênh lạnh hết cả người, chém lung tung xuống.

Thân thể Diệp Dao bảo vệ thứ trong bụng theo bản năng, tình nguyện dùng cơ thể chắn kiếm, tuyệt đối không để bụng lộ ra ngoài.

"Cứu tôi... A..." Biểu tình trên mặt Diệp Dao cực kỳ quỷ di, như thể có hai người đang khống chế thân thể của cô ta.

Rốt cuộc, Diệp Dao cũng lôi được thứ ở trong bụng ra.

Một đống đen sì sì, bên trên đầy máu vào chất lỏng dính sền sệt.

Hai tay Diệp Dao cầm lấy nó, cả người run rẩy, sau đó cô ta ngã ngồi xuống, mắt nhắm lại, ngã trên mặt đất, không biết là sống hay chết.

Lân giáp và gai nhọn trên người cô ta nhanh chóng biến mất, khôi phục lại dáng vẻ con người.

"Ọe..." Về dáng vẻ con người rồi, tình trạng nhìn càng máu me hơn.

"Tức..." Thứ trong tay Diệp Dao đột nhiên động đậy, nó thong thả giãn thân thể ra. Cơ thể nó không khác con người lắm, nhưng khuôn mặt kia...

Giống hệt với pho tượng đá mà Thời Sênh đã ném ra ngoài.


"Pằng!"

"Pằng pằng pằng!"

Không biết ai nổ súng đầu tiên, dù sao đến cuối cùng, những người có súng đều nhắm hết vào vật sống đó, đạn bay loạn khắp nơi, tiếng súng rền vang, trường hợp hoàn toàn không thể khống chế được.

A Ngộ kéo Tô Niệm Chi về phía sau đám người, nếu thiếu gia xông lên thì chắc chắn sẽ chết ngay, có chết hắn cũng không thể buông thiếu gia ra được.

Nhưng Tô Niệm Chi giãy giụa cũng không mạnh lắm, có lẽ hắn cũng bị dọa bởi chuyện vừa xảy ra trước mắt kia.

Tiểu quái vật bị đạn bắn trúng nhưng lại chẳng bị sao hết, chỉ kêu "chít chít" hai tiếng, sau đó bắn mạnh về phía một người.

Thân mình nó như đạn pháo, trực tiếp xuyên qua ngực người kia.

Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, người đầu tiên vừa trúng đòn, người thứ hai bên cạnh cũng trúng luôn.

Tiểu quái vật cả người dính máu lập tức lớn lên trông thấy, đại khái nó như lĩnh ngộ được kỹ năng tăng cấp, lập tức hấp thụ sạch máu của hai người vừa chết kia.

Chờ nó dừng lại, tiểu quái vật đã lớn như trẻ con mười tuổi rồi.

Thời kỳ sơ sinh bọn họ còn không đối phó được chứ nói gì tới thời kỳ nhi đồng.

Những người này đều hét chói tai chạy ra ngoài, nhưng bên ngoài là nước, bọn họ cắn răng một cái rồi nhảy cả vào trong, rất nhanh bơi về phía xa, còn chưa bơi được bao xa thì tất cả đã chìm vào trong nước.

Ở trong này không an toàn, ra ngoài cũng không an toàn.

Lúc này, trong sơn động chỉ còn lại Bùi Diệp, Bàng Kha, Tô Niệm Chi, A Ngộ, Thời Sênh và hai thành viên khác của đoàn khảo cổ.

Vừa rồi bọn họ cũng muốn chạy ra ngoài, nhưng tiểu quái vật đã chắn mất đường ra, bọn họ không chạy được.

Dù là Bùi Diệp thì khi đối mặt với sinh vật không rõ lai lịch kia, vẻ mặt cũng phải thay đổi, chỉ có Thời Sênh nhìn chằm chằm vào tiểu quái vật, tựa như muốn tìm ra một đóa hoa trên người nó vậy.

"Tức..." Tiểu quái vật kêu lên một tiếng bén nhọn với Thời Sênh, sau đó gằn từng tiếng ngọng ngịu, "Ta... về... rồi..."

C1071

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, mi quay về thì nói với ông đây làm cái sợi len gì, ông có phải đối tượng của mi đâu.

Thời Sênh vung kiếm không một chút do dự, tiểu quái vật này thật nguy hiểm, giết chết là tốt nhất.

Thời Sênh ra tay mà không khiến trời sụp đất nứt thì không phù hợp với lẽ thường.

Kiếm khí cắt ngang dọc tứ tung trong không khí, côi thạch bị kiếm khí cắt thành bột phấn, tiểu quái vật tránh loạn trong không trung. Nó như bị chọc giận, giương nanh múa vuốt đánh về phía Thời Sênh.

"Thiếu gia, đi mau." A Ngộ dắt Tô Niệm Chi.

"Tiểu Bắc." Tô Niệm Chi nhíu mày.

"Cô Ôn lợi hại như thế, sẽ không sao đâu. Thiếu gia, chúng ta không thể ở lại đây, đi mau."

"Rầm..."

"Thiếu gia..." A Ngộ nóng nảy. Theo cách chém lung tung kia của cô, nơi này sẽ nhanh chóng bị sụp xuống thôi.

Tô Niệm Chi nhanh chóng nhặt hai khối côi thạch lên, nhét vào trong lòng A Ngộ: "Đi!"

A Ngộ ôm côi thạch: "..." Vì sao phải ôm đá theo?

Nhưng thiếu gia làm vậy chắc chắn là có lý do, cho nên A Ngộ cũng không ném đá đi mà cùng Tô Niệm Chi chạy ra phía cửa vào.

"Rầm rầm rầm..."

Đúng lúc bọn họ đi tới cửa động, không gian sau lưng bắt đầu sụp đổ, vô số tảng đá màu đen nện xuống.

Lúc này, bọn họ chỉ có hai đường, hoặc là nhảy xuống, hoặc là bị đá rơi đè chết.

Tô Niệm Chi liếc nhìn A Ngộ một cái, "Nếu còn sống quay về, tôi nhất định sẽ không trừ tiền lương của cậu."

Tâm tình nặng nề của A Ngộ chợt trở nên rất nhẹ nhàng.

Hai người đồng thời nhảy xuống nước, gần như cùng lúc, sau lưng nổ ầm một tiếng, cửa vào hoàn toàn bị phá hỏng.

Toàn bộ không gian tĩnh mịch trong khoảng ba giây, sau đó nham thạch sau lưng cũng bắt đầu vỡ ra, đổ ầm ầm vào trong nước.

...

Thời Sênh xử lý xong tiểu quái vật kia, từ trong nham thạch lao ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy cả tòa núi đổ sụp xuống, nước bị đẩy vể phía xa, sóng cuộn trào không ngừng.

Ở phía sau nham thạch lộ ra một cánh cửa lóe lên ánh sáng.

Trên cửa tiên khí vấn vít, rồng bay phượng múa, tiên nhân đứng sừng sững phía trên, sắc mặt từ bi, bình thản nhìn xuống dưới dân chúng.

Cánh cửa này rất lớn, hoàn toàn không nhìn tới điểm cuối, không biết ở bên trên là chỗ nào.

Nhưng mà trên cánh cửa lại có một hình tròn lõm xuống, hoàn toàn phù hợp với Ấn Giám trong tay cô.

Thời Sênh trợn mắt há hốc mồm, cô cảm giác được tiên khí cực kỳ nồng đậm.

Không phải linh khí mà là tiên khí, là thứ chỉ ở tiên giới mới có...

Đây là Mộ Thần thật sao?

Thế giới giả thuyết cũng có lịch sử, trong thời kỳ thượng cổ đều có thần tồn tại, vì thế có Mộ Thần xuất hiện cũng không phải chuyện kỳ quái gì.

Nhưng mà...

Vì sao trong Mộ Thần lại có thứ đồ chơi cổ quái đáng ngạc nhiên như thế này chứ? Lật bàn!

Không đúng, không phải là ở bên trong, cánh cửa kia còn chưa được mở ra, bên ngoài cánh cửa lại có vô số cơ quan.

Đây là muốn làm gì? Phòng ngừa bị con người phát hiện ra? Hay muốn để làm của riêng? Hay cả hai lý do?

Thời Sênh nhìn Kim Long Ấn Giám trong tay mình, đột nhiên cảm thấy bỏng tay, mẹ kiếp, vẫn nên nộp cho quốc gia thôi, hù chết bản cô nương rồi.

Cốt truyện này đã thay đổi tới mức cô cũng trở tay không kịp.

[Ký chủ, cô không mở ra nhìn xem à?] Hệ thống có chút tò mò.

"Mở ra làm gì? Bên trong nhiều nhất cũng chỉ có hai cái xác, ông đây chân thần cũng đã gặp rồi, cần nhìn hai cái xác làm gì chứ?" Hàng cấp thấp như thế, ông đây mặc kệ.

[...] Được rồi, không cần.

Thời Sênh nhìn nước dâng lên càng lúc càng cao, "Được rồi, giờ làm sao để ra ngoài đây?"

Nước này ở đâu ra mà mãi không hết thế.

...

Nơi Thời Sênh thoát ra vẫn là ở trong sa mạc, vẫn là tòa thành kia, giống như những gì cô đã trải qua bên dưới mặt đất chỉ là ảo giác vậy.

Thời Sênh ra khỏi thành trì, bên ngoài có người, cô vừa xuất hiện liền có người chĩa súng về phía cô, "Cô là ai?"

"Đừng lo lắng, là người một nhà, người một nhà." Tương Thanh từ sau chạy ra, vội vàng trấn an người cầm súng.

"Tiểu Tương Tử, anh biết cô ta?"

"Biết." Tương Thanh vội vàng gật đầu, sao có thể không quen chứ.

Người nọ đánh giá Thời Sênh thêm vài lần, sau đó buông súng xuống, hỏi cô, "Cô đi cùng bọn họ? Những người khác đâu?"

Những người này trước đó bị tách ra khỏi đoàn, sau khi bị cát vùi lấp trong thành trì thì bị đưa tới một căn phòng.

Sau đó, bọn họ đang nghĩ cách đi ra thì phát hiện tòa thành lại quay về mặt đất.

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, cánh môi giật giật, "Có lẽ chết rồi."

Cô có thể bổ ra một đường thoát thân, nhưng người khác không thể.

Sắc mặt mọi người đều biến đổi.

Tương Thanh đi lấy nước, đưa cho Thời Sênh, "Cô Ôn, cô không sao chứ?"

"Không chết." Thời Sênh không nhận, "Sợ có độc, cảm ơn."

Tương Thanh: "..." Cô đúng là quá thẳng thắn.

Bọn họ muốn hỏi Thời Sênh một chút chi tiết, nhưng Thời Sênh từ chối nói chuyện, hiện tại tâm tình cô rất tệ, muốn yên lặng một mình.

Cho nên những người này không lấy được từ miệng Thời Sênh một xu manh mối nào.

Hôm sau, trời vừa sáng, mọi người liền phát hiện không thấy người đâu cả.

"Hình như cô ta đi rồi."

"Cô gái trẻ này thật kỳ quái, Tiểu Tương Tử, rốt cuộc cô ta là ai?" Những người này ban đầu cũng đi theo đội ngũ, nhưng họ chưa từng nhìn thấy cô.

Tương Thanh nắm chặt vật cứng trong tay, sắc mặt phức tạp, hồi lâu sau mới đáp: "Ôn Bắc, chính là người cướp Kim Long Ấn Giám ở Hoa Cẩm Viên."

Chỉ nói Ôn Bắc thì có khả năng họ không biết, nhưng nói tới chuyện Hoa Cẩm Viên và Kim Long Ấn Giám thì bọn họ sẽ nhận ra ngay.

"Chính là cô ta? Trẻ như thế sao?"

Tương Thanh lặng lẽ thả đồ vào trong túi, nhìn về phía phương xa, "Đúng thế, trẻ như thế đấy."

Một hồi lâu, vẫn không có ai nói chuyện.

Thật lâu sau, mới có người cẩn thận hỏi: "Cô ta nói mọi người đều chết rồi, chúng ta còn cần chờ sao?"

...

Thời Sênh quay về thành phố Triêu Dương, tin tức đầu tiên cô nghe được là bức tượng đá kia đã biến mất.

Lúc nó biến mất là buổi tối, có đủ các loại giải thích, có người nói là bị UFO đưa đi, có người nói là phía chính phủ thấy có điểm khả nghi nên di dời nó đi.

Về phần sự thật thế nào, chẳng có ai nói rõ được.

[Ký chủ, cô không thấy kỳ quái sao?]

Thời Sênh ngồi vắt chéo chân, ăn điểm tâm, thảnh thơi nhìn tin tức, "Kỳ quái cái gì?"


[Bức tượng đá kia?]

"Có cái gì mà phải kỳ quái chứ?" Thời Sênh hỏi lại, "Liên quan gì tới ta?"

Bớt lo chuyện của người mới có thể sống thoải mái được, chuyện không liên quan tới mình, lại không hiểu gì thì tốt nhất không cần truy cứu, miễn cho gây họa sát thân.

[Nó có thể còn sống?] Cô không lo lắng sao?

"Sống thì đáng sợ quá nha." Vẻ mặt Thời Sênh không thay đổi, nó dám quay về, cô sẽ làm cho nó có đi mà không có về.

[...] Không muốn nói chuyện với Ký chủ.

Sau khi Thời Sênh trở về, nhàm chán lại tiếp hai cái đơn hàng xuống mộ, lúc ra khỏi mộ thì gặp Tương Thanh ở cửa mộ.

"Cô Ôn." Tương Thanh mặc cảnh phục vào nhìn có vài phần anh tuấn, "Đã lâu không thấy."

Thời Sênh ngoài cười nhưng trong không cười, "Làm gì, muốn bắt tôi à?"

"Cô Ôn, cô hiểu lầm rồi." Tương Thanh vội vàng giải thích, "Tôi đại biểu cho nhà nước tới nói lời cảm ơn với cô. Cảm ơn cô đã trả lại Kim Long Ấn Giám lại cho quốc gia."

"Chật chỗ."

Tương Thanh: "..." Lần trước xin cô, cô sống chết không cho, còn đưa ra những yêu cầu rõ quá đáng, giờ lại nói nó chật chỗ.

"Nói xong chưa?"

Tương Thanh sửng sốt một chút rồi gật đầu, xong rồi.

"Tạm biệt, không tiễn." "Rầm..."

Tương Thanh nhìn cửa mộ đóng lại, đáy lòng có điểm quái dị, cô gái này thật sự là người đặt biệt.

Đương nhiên, ở thời gian sau đó, Tương Thanh sẽ hiểu ra đặc biệt một cách nghiêm túc sẽ là như thế nào.

Mẹ kiếp sao lần nào cô xuống mộ thì mộ cũng thành sử dụng một lần, nếu không nhanh chân tới trước cô mà còn muốn xuống mộ lần sau, quả đúng là người si nói mộng.

Bắt ư?

Thế thì phải bắt được đã!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com