ZingTruyen.Asia

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1062-1066

LittleZiZi14

C1062

Con rắn khổng lồ ở bên ngoài đã tạo ra đủ loại âm thanh, hai người ở trong khe hẹp chỉ có thể chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ.

"Thiếu gia... Bên ngoài hình như không còn âm thanh gì đúng không?" A Ngộ nhìn ra bên ngoài khe hẹp, âm thanh đột nhiên biến mất, nó đi rồi sao?

Tô Niệm Chi động động cái chân đã cứng ngắc của mình, cẩn thận đi tới khe hở nhìn ra bên ngoài, bên ngoài ánh sáng mờ mờ, cả sa mạc đều mông mông lung lung.

Ở nơi xa hơn hình như còn có tiếng sói tru như có như không.

Tô Niệm Chi quan sát một hồi, không thấy bóng con rắn đâu. Hắn quay đầu nói với A Ngộ: "Không thấy nó, tôi ra ngoài xem sao."

Bên ngoài có chiếc xe bị con rắn khổng lồ phá hỏng. Trong xe có đồ ăn vào áo bông, hắn muốn lấy về đây.

"Thiếu gia, có khả năng nó còn chưa đi xa đâu?"

"Cậu nghĩ tôi yếu đến thế à?" Tô Niệm Chi không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên có chút mất hứng.

Một mình hắn hoàn toàn có khả năng né tránh được con rắn khổng lồ kia.

A Ngộ không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Niệm Chi đi ra khỏi khe hở.

Tô Niệm Chi cầm trên tay dao giải phẫu, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, không thấy con rắn khổng lồ kia đâu cả, xe ở cách đó không xa. Hắn cẩn thận đi tới đó, lấy được thức ăn và áo ấm từ bên trong ra.

Tô Niệm Chi cầm đồ quay về, tới gần khe hở, ánh mắt đột nhiên đảo qua phía bên trên núi đá, cả người lập tức cứng đờ.

Nửa thân mình con rắn khổng lồ vắt trên tảng đá, đôi mắt to như chuông đồng đang nhìn hắn chằm chặp.

Mắt đối mắt với con rắn một lúc, hắn liền phát hiện ra có điểm không thích hợp, nó không động đậy gì, cứ như điêu khắc vậy.

Tô Niệm Chi chờ thêm một chút, hắn thử di động, con rắn vẫn duy trì tư thế kia. Nó mở to mắt nhưng không nhúc nhích, vậy chỉ có thể chứng minh nó... đã chết.

Một cỗ hương thơm bay tới, làm cho cái bụng lâu rồi chưa được ăn của Tô Niệm Chi sôi lên ùng ục.

Có người...

Có người đã giết rắn.

Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Tô Niệm Chi.

Tô Niệm Chi đi theo mùi thơm, vòng qua núi đá, thấy trước mắt có một đống lửa, một thân hình mảnh khảnh ngồi xếp bằng trên đất, trước mặt cô là một khoanh thịt đã nướng chín vàng.

"Tiểu Bắc..." Tô Niệm Chi nhìn cô chằm chặp.

A Ngộ nói cô đã quay về, sao cô lại ở đây chứ?

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Lúc này trông hắn hơi nhếch nhác, đại khái là vì lạnh nên cả người đều run rẩy, không còn táo bạo như trước nữa, nhìn có vài phần đáng thương.

Nhưng mà...

"Cô giết con rắn khổng lồ kia à? Tôi có thể giải phẫu cơ thể nó không?"

Thời Sênh: "..."

Câu trước không quan trọng? Câu sau mới là trọng điểm.

Bản cô nương xem như hiểu được một đạo lý, biến thái cho dù rơi vào tình trạng tơi tả thế nào thì cũng sẽ không mất đi bản chất vốn có.

Rốt cuộc thi thể có thù oán gì với hắn mà đến chết hắn cũng không tha cho người ta thế?

Cũng may giờ cũng biết hỏi ý kiến của cô chứ không trực tiếp cầm dao xông lên.

Tô Niệm Chi chuyển A Ngộ tới nơi này, có quần áo ấm và lửa nên trạng thái của A Ngộ cũng tốt hơn nhiều.

Tô Niệm Chi chạy đi giải phẫu con rắn, A Ngộ và Thời Sênh ngồi bên đống lửa.

A Ngộ nhìn thứ gỗ đốt kỳ quái đang cháy bùng bùng, từ thân gỗ phát ra một thứ mùi không quá nồng, hòa lẫn với mùi thịt làm người ta thấy rất dễ chịu.

... Ở sa mạc nhìn thấy một đống lửa thế này cũng thật kỳ quái.

"Cô Ôn, không phải cô đi rồi ư?" Điểm này mới là điểm làm A Ngộ cảm thấy ngoài ý muốn nhất. Sao tự nhiên cô lại xuất hiện ở đây chứ?

Thời Sênh đáp trả một câu: "Tôi không thể quay lại sao?"

A Ngộ: "..." Hắn cũng không có ý tứ gì, chỉ tò mò một chút nên mới hỏi thôi mà, không thể nói chuyện bình thường được à?

"Này..."

Thời Sênh đột nhiên đưa xiên thịt vàng óng cho A Ngộ.

"Cô Ôn?" Sao cô đột nhiên có thể tốt như thế chứ?

Thời Sênh nhún vai, "Tôi sợ có độc."

A Ngộ: "..." Có độc mà cô cho tôi ăn?

Tô Niệm Chi chạy từ bên kia về, nhận lấy xiên thịt trong tay Thời Sênh, đưa lên miệng cắn.

"Thiếu gia..." A Ngộ kinh hãi, định đưa tay ngăn Tô Niệm Chi lại nhưng khiến vết thương trên người bị động, đau đến mức hắn toát đầy mồ hôi lạnh.

Tô Niệm Chi cắn mấy miếng, còn bình luận: "Ăn ngon lắm, nhưng mà hơi nhạt tí."

A Ngộ không để ý tới thương thế, lo lắng nhìn chằm chằm Tô Niệm Chi, chỉ sợ một giây tiếp theo hắn sẽ bị độc mà lăn ra chết.

"Nhìn tôi làm gì?" Tô Niệm Chi trừng mắt. Hắn suy nghĩ một chút, lại giải thích, "Đây là rắn khổng lồ, không có độc. Ngay cả điều bình thường này cũng không biết à?"

"Thiếu gia, con rắn kia lớn hơn rắn bình thường nhiều." Ai biết có phải biến dị không?

"Ừ, tôi vừa kiểm tra thi thể của nó rồi, không độc." Tô Niệm Chi bình tĩnh nói tiếp.

A Ngộ: "..." Tức giận đến mức muốn từ chức luôn.

Tô Niệm Chi ngồi xổm xuống bên cạnh Thời Sênh, bẹp bẹp nhai thịt, "Đây là món ăn ngon nhất mà mấy ngày nay tôi được ăn. Tiểu Bắc, có cô thật tốt."

Ha ha, bởi vì có tôi nên có thi thể chứ gì?

Thời Sênh yên lặng lấy thêm một xiên thịt, bắt đầu ăn. A Ngộ chỉ ngồi nhìn hai người ăn.

Này này, có phải các người quên tôi rồi đúng không?

[Ký chủ, vì sao cô lại cho họ đồ ăn?] Hệ thống lặng lẽ login.

"Không biết."

[...] Cô còn không biết, lừa quỷ chắc?

Thời Sênh cắn thịt, đầu lưỡi tràn đầy mùi thịt. Cô cắn hai miếng, ánh mắt đảo qua Tô Niệm Chi và A Ngộ.

Đại khái là... bởi vì cuối cùng Tô Niệm Chi đã không vứt bỏ A Ngộ lại.

...

A Ngộ và Tô Niệm Chi tranh luận rốt cuộc nên đi ra ngoài hay tiếp tục đi về phía trước.

A Ngộ tất nhiên muốn trở ra ngoài, Tô Niệm Chi tỏ vẻ không vui, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đồng ý với đề nghị của A Ngộ.

Nhưng sau đó, họ phát hiện không có xe hướng dẫn và bản đồ, bốn xung quanh đều là cát vàng, qua một đêm, các dấu vết lưu lại cũng sẽ mất hết.


Làm sao có thể ra ngoài đây?

Cuối cùng, hai người đành phải đi theo Thời Sênh. Dù sao cô cũng rất giỏi, còn cứu họ một mạng, đi theo cô còn tốt hơn là hai bọn họ tự mình lăn lộn chiến đấu.

Bởi vì không có xe, bọn họ chỉ có thể đi bộ tới, Tô Niệm Chi còn phải dìu A Ngộ chưa thể đi lại được.

Tuy rằng Tô Niệm Chi là đại thiếu gia nhưng mấy năm nay hắn theo A Ngộ lăn lộn khắp nơi, thể lực cũng không tệ.

Nhưng phải mang nặng một thời gian dài, dù người lợi hại tới mức nào cũng ăn không tiêu hết được.

"Thiếu gia, người cứ bỏ tôi ra đi." A Ngộ rất áy náy.

Tô Niệm Chi khẽ cắn môi, mồ hôi chảy xuôi từ trên trán xuống, "Tôi không sao."

Hắn ngẩng đầu nhìn Thời Sênh vẫn luôn đi như chạy ở đằng trước, tăng tốc đuổi theo: "Chúng ta đã nhiều lần gặp nguy mà không sao, lần này cũng sẽ không có việc gì."

"Thiếu gia... Trước kia tôi không bị thương." BOY ngay thẳng bóc mẽ.

Tô Niệm Chi tức giận: "Câm miệng!"

A Ngộ: "..." Hắn cũng không nói sai mà. Mặc dù trước kia có nguy hiểm nhưng hắn chưa từng bị thương như bây giờ, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích.

A Ngộ trầm mặc trong chốc lát, "Thiếu gia, nếu tôi chết, ngài nhất định phải sống sót nhé!"

Tô Niệm Chi nói mà không cần suy nghĩ, "Cậu mà chết, tôi sẽ giải phẫu cậu."

A Ngộ biết hắn nói như thế thì nhất định sẽ làm được, cho nên vì chính mình không bị giải phẫu, A Ngộ quyết định nhất định phải sống sót tới cùng.

Tô Niệm Chi đuổi kịp Thời Sênh. Không phải tốc độ của hắn nhanh lên mà là do Thời Sênh đi chậm lại. Ở sa mạc phía trước có thể mơ hồ thấy một vật thể màu đen nửa ẩn nửa hiện.

Là đoàn xe phía trước.

Lúc này lại bị cát vàng bao phủ, đội ngũ này chắc chắn đã gặp phải chuyện gì.

C1063

Trên con đường tối mờ mờ, A Ngộ được Tô Niệm Chi dìu đi, hai bên đầy là dây leo quỷ dị đang vặn vẹo, bên trên có đầy trùng thân mềm bám chặt, cái đuôi như cái đèn lồng nhỏ, phát ra ánh sáng màu xanh lục lập lòe.

Nếu không phải những con sâu này dài đến tận ba ngón tay, cả người màu trắng thì cảnh tượng lúc này đúng là cũng rất tuyệt.

Tô Niệm Chi nhìn thấy mấy con sâu mềm này thì ánh mắt sáng lên, nếu không phải đang đỡ A Ngộ thì hắn đã tiến lên nghiên cứu một chút rồi.

Bọn họ xuất hiện ở đây thế nào thì phải nói tới mấy giờ trước.

Thời Sênh đi theo tuyến đường giống hệt với đoàn xe kia, trên đường thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy thi thể hoặc trang bị gì đó.

Nhưng vài giờ trước, bọn họ tìm thấy một thành trì cổ quái ở giữa sa mạc, nói nó cổ quái là vì nó hoàn toàn lành lặn không một chút tổn hại nào. Phải biết rằng ở sa mạc mà có thể nhìn thấy một thành trì thế này quả thực là nói mơ.

Nhưng nó lại thật sự tồn tại.

Bọn họ phát hiện ở bên ngoài thành trì có hai chiếc xe, còn có một ít dấu vết hoạt động, nhưng không thấy người đâu.

Cũng không thấy trên xe có trang bị gì, khẳng định là người đã đi vào rồi.

Thời Sênh lập tức tiến vào thành không chút do dự. A Ngộ và Tô Niệm Chi đành phải đi theo.

Ngay sau khi bọn họ vào thành, còn chưa kịp xem xét xung quanh thì đã phát sinh động đất, toàn bộ thành trì bắt đầu chìm xuống, vô số đất cát tràn vào.

Cuối cùng, bọn họ nhìn thấy ánh sáng lạnh lóe lên, đến khi tỉnh lại thì đã nằm trên con đường âm u này.

Thời Sênh đứng cách đó không xa, dùng kiếm chọc chọc đám trùng trên lá cây. Bọn họ tận mắt nhìn thấy mấy con sâu này há miệng lộ ra răng nanh sắc nhọn cắn lên thân kiếm, sau đó như gặm phải thứ gì đó rất khó ăn, chúng nhanh chóng nhả ra, cuốn lại thành một đoàn, lăn từ trên lá cây xuống, biến mất trong đám lá cây tươi tốt.

Đường đi cũng không rộng rãi lắm, chỉ có thể vừa một người đi qua, không cẩn thận là sẽ đụng phải sâu trên cá cây ngay.

Tô Niệm Chi và A Ngộ đi lại khá vất vả, Thời Sênh lại đi như trên đất bằng, dù sao nếu không vượt qua được liền chém...

Cho nên bọn họ chẳng những phải chú ý hai bên mà còn phải để mắt cả dưới chân nữa.

"Con đường này rốt cuộc dài tới mức nào?" Tô Niệm Chi buồn bực, đi lâu như thế rồi mà vẫn chưa ra khỏi nơi quỷ quái này.

"Thiếu gia, cẩn thận!" A Ngộ kéo Tô Niệm Chi một chút, sau lưng hắn có một con sâu đang giương miệng định cắn, sau khi không cắn trúng, nó lập tức trượt từ trên lá cây xuống.

Tô Niệm Chi lấy dao giải phẫu tùy thân ra phóng xuống con sâu đó.

"Răng rắc!"

Âm thanh giòn giã vang lên trong không gian yên tĩnh.

Dao giải phẫu trong tay Tô Niệm Chi bị sâu cắn gãy. Nó há miệng định cắn cả tay Tô Niệm Chi.

"Anh tưởng dao phẫu thuật của anh là kim cương à?" Thời Sênh vốn dĩ đã đi rất xa, không biết quay về từ lúc nào, thiết kiếm đâm sâu xuống người con sâu đó.

Tô Niệm Chi ngơ ngác nhìn con sâu rồi lại nhìn kiếm của Thời Sênh.

Chất liệu của hai thứ này nhìn thì... không khác gì, vì sao sâu cắn lên kiếm của cô thì không cắn được, còn cắn lên dao của hắn lại lập tức gãy?

Thời Sênh thu kiếm lại, ánh mắt bình tĩnh có chút lạnh lùng: "Muốn chết thì cứ tiếp tục."

"Thiếu gia..." Hiện tại hắn không thể đánh ngất thiếu gia, chỉ có thể nhắc nhở một chút.

Tô Niệm Chi nhìn Thời Sênh, nhanh chóng lấy bình ra, gắp con sâu đã bị Thời Sênh chọc chết vào.

Thời Sênh: "..." Biến thái chuyên nghiệp thế này, ta cũng chịu phục rồi.

Chết cũng xứng đáng.

Thời Sênh xoay người, trực tiếp đi về phía trước.

...

"Róc rách..."

Tiếng nước chảy càng lúc càng gần, điểm cuối cùng của nơi kỳ quái này là một chỗ đất bằng, đám dây leo mọc tới đây thì không tiếp tục nữa.

Mà trước khoảng không trống trải kia là một dòng suối nhỏ, nước chảy từ bậc cao xuống bậc thấp, kéo dài về phía xa.

Thời Sênh dùng đèn pin chiếu lên đỉnh, chỉ thấy tối đen một mảnh, không nhìn thấy gì, hoàn toàn giống con đường tối tăm mà cô vừa đi ở sau lưng.

Đường dây leo đi tới đây là hết, qua bên kia con suối mới có đường. Khoảng cách giữa hai bờ suối khoảng hơn năm thước, dòng suối khá nông, không tới đầu gối, nhìn rất dễ băng qua.

Có thể nhìn xuyên qua làn nước xuống tận đáy, bên dưới chỉ có chút đá cuội gì đó. Thời Sênh thử dùng kiếm chọc chọc, đá cuội như vật sống, biến thành một con rắn, nhanh chóng quấn lấy thiết kiếm.

Có lẽ phát hiện ra sự không an toàn, thứ đó buông thiết kiếm ra, quẫy trong nước vài cái rồi biến mất trong bóng tối.

Thời Sênh: "..." Biết ngay là nó không vô hại như thế.

Là một tiểu thuyết trộm mộ nơi nơi là nguy hiểm, sao có thể dễ dàng qua ải như thế chứ?

Đây mới là từng bước kinh tâm, từng bước có độc.

"A a a a a!!"

Tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ sau lưng, Thời Sênh đứng lên, quay nhìn về phía sau.

Một đám người từ bên đó chạy tới, tiếng kêu thảm thiết kia khiến bọn họ phải ngừng lại một chút, sau đó một đáng người mồm năm miệng mười bàn luận ào ào trong bóng đêm.

"Là đoàn khảo cổ." A Ngộ nhẹ giọng nói.

Bọn họ tới từ một ngả khác, không biết ngả đó kéo đến đâu, hiển nhiên những người này tới từ phía đó.

"Phía trước có người." Người của đoàn khảo cổ phát hiện ra đám người A Ngộ, vài ánh mắt đồng thời dừng lại trên người A Ngộ và Tô Niệm Chi.

"Giáo sư Tô." Người đối diện chần chừ lên tiếng, "Là giáo sư Tô đúng không?"

Tô Niệm Chi không quan tâm tới bọn họ. A Ngộ đành đáp một tiếng thay thế. Lúc này trạng thái mọi người không tốt cho nên cũng không nên gây thù chuốc oán thì tốt hơn.

Đoàn khảo cổ nhận được cậu trả lời mới tiến lại.


Có tổng cộng hơn mười người, ai nấy đều chật vật, vừa tới khu đất bằng liền có người trực tiếp ngồi xuống đất thở dốc. Nơi này đúng là ác mộng, toàn những nguy hiểm bọn họ chưa gặp bao giờ.

"Các anh chỉ còn ngần này người à?" Tô Niệm Chi không để ý tới những điều này, nhưng A Ngộ có thể nhận ra tình hình.

"Chúng tôi bị tách khỏi đoàn." Một người đại diện vừa lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt mệt mỏi trả lời, "Nhưng mấy người anh Bùi ở sau lưng."

Bên phía Bùi Diệp có người bị cắn nên vẫn chưa tiến lên được, bọn họ đành đi trước.

Nghĩ tới đây, đại biểu đoàn khảo cổ lại lập tức xoay người nhìn về phía người vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết, "Giáo sư Phùng, anh thế nào rồi?"

Mu bàn tay giáo sư Phùng có một vết cắn, lúc này đã sưng đỏ một mảnh, cảm giác như có người rắc muối lên miệng vết thương. Giáo sư Phùng đau tới mức không nói thành lời.

Bên cạnh anh ta có một người đang ngồi làm công tác tiêu độc giảm đau, nhưng chắc cũng chẳng có tác dụng gì.

"Giết tôi đi, giết tôi đi... A..." Giáo sư Phùng không chịu nổi loại đau đớn này, túm lấy người bên cạnh, "Giết tôi đi, đau quá..."

"Giáo sư phùng, cố gắng chịu đi, không sao đâu." Người đại biểu đoàn khảo cổ an ủi giáo sư Phùng, tuy rằng đáy lòng cũng không chắc chắn lắm, không biết trong tình huống này, giáo sư Phùng có thật sự sẽ bình an vô sự hay không.

Miệng vết thương trên tay giáo sư Phùng càng lúc càng sưng to, lúc này chẳng những còn đau mà còn ngứa, giáo sư Phùng không chịu được mà bắt đầu gãi.

Miệng vết thương đã bị gãi tới mức máu thịt lẫn lộn.

Mắt thấy giáo sư Phùng càng lúc càng không chịu khống chế, người của đoàn khảo cổ lập tức nói với hai người bên cạnh: "Hai người qua đây, giữ lấy giáo sư Phùng."

Thời Sênh chống kiếm đứng nhìn bọn họ giữ người, một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Khuyên các người tốt nhất giết anh ta đi."

"Cô nói bậy bạ gì thế?" Người của đoàn khảo cổ tức giận trừng mắt với Thời Sênh, thấy một gương mặt hoàn toàn mới thì không khỏi càng tức giận hơn, "Cô là ai?"

C1064

"Cô ấy là bạn của thiếu gia." A Ngộ vội vàng giải thích.

Đại biểu đoàn khảo cổ tỏ vẻ không vui, "Giáo sư Tô có bạn bè kiểu gì thế, mạng người là quan trọng, cô ta lại máu lạnh như thế? Không có tí nhân tính nào sao?"

A Ngộ: "..." Anh còn chưa thấy qua lúc cô ấy máu lạnh đâu.

"Anh nói cái gì thế hả?" Tô Niệm Chi đột nhiên lên tiếng, giọng cực kỳ lớn, "Xin lỗi Tiểu Bắc ngay!"

A Ngộ cũng không ngờ Tô Niệm Chi lại đột nhiên lên tiếng, còn tức giận như thế. Hắn cũng bị dọa đến ngây ra như mấy người của đoàn khảo cổ.

Đại biểu đoàn khảo cổ mãi mới phản ứng lại, càng thêm không vui, "Giáo sư Tô..."

Tô Niệm Chi túm cổ áo hắn, âm thanh rít qua kẽ răng, "Xin lỗi, lúc này, ngay lập tức."

"Thiếu gia..." A Ngộ cố nén sự đau đớn của thân thể, muốn kéo Tô Niệm Chi lại, nhưng Tô Niệm Chi đã lấy dao nhỏ sắc bén của mình ra, trực tiếp đè lên cổ đại biểu đoàn khảo cổ kia.

Dao nhỏ sắc bén khiến mặt gã đại biểu đoàn khảo cổ phải thay đổi. Lúc trước Tô Niệm Chi gia nhập vào đoàn, cũng có người đã từng nói với hắn rằng đừng chọc vào Tô Niệm Chi, nếu không chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Lúc ở trong đội, hầu hết thời gian Tô Niệm Chi ở bên cạnh A Ngộ, một lời không hợp liền bị A Ngộ đánh ngất, hắn còn cảm thấy người này chẳng được tích sự gì, nhưng mà hiện tại...

Hắn mới hiểu ra, lời cảnh báo kia không phải chỉ nói cho có mà thôi.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Đại biểu đoàn khảo cổ lập tức lên tiếng, hắn cũng không muốn còn chưa chết bởi mấy thứ kỳ quái thì đã bị con người giết chết.

Tô Niệm Chi đẩy hắn ra, còn nhổ một bãi nước bọt.

A Ngộ: "..." Thiếu gia lại bị chạm mạch nào rồi?

Thời Sênh liếc nhìn Tô Niệm Chi một cái. Tô Niệm Chi chỉ mím môi nhìn cô, trên mặt có chút cảm xúc phức tạp, sau khi nhìn thẳng vào cô 3 giây, hắn lại quay đi dìu A Ngộ.

Thời Sênh: "..." Sao lại có cảm giác tên biến thái này định làm cái gì đó?

Trong lúc giáo sư Phùng bị vết thương tra tấn mà không ngừng hét lên thảm thiết, đám người Bùi Diệp cũng tới.

Bùi Diệp nhìn thấy Thời Sênh đầu tiên, dù sao chỗ cô đứng hoàn toàn không có ai, sau lưng là dòng suối nhỏ, không thấy cũng không được.

Lại là cô ta!

Sao cô ta lại cứ như âm hồn bất tán vậy?

Lúc này Bùi Diệp Chỉ hận không thể một viên đạn bắn chết Thời Sênh, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.

"Ôn Bắc..." Sắc mặt Diệp Dao tái nhợt, lúc này càng thêm trắng hơn, "Cô... Sao cô lại có thể ở trong này?"

Lúc ở mộ cổ, cô ta xảy ra chuyện cũng đều vì Ôn Bắc mà ra...

"Vì sao tôi không thể ở trong này?" Thời Sênh nửa cười nửa không nhìn cô ta, "Đây là chỗ nhà cô mở à? Còn thu vé vào cửa hả?"

Những người này thật sự chẳng có chút sáng tạo nào cả, không thể đổi lời thoại mới mẻ chút sao?

Vừa gặp chính là "sao cô lại ở trong này?", "vì sao cô lại ở chỗ này?", nói ra hù chết cô, ông đây theo cô tới đó!

Diệp Dao túm chặt vạt áo, ánh mắt tối tăm, còn nảy sinh một chút thù hận.

Bùi Diệp vỗ vỗ bả vai Diệp Dao, kéo cô ta vào lòng, ngăn trở tầm mắt của Diệp Dao.

"A... Giết tôi... Giết..." Tiếng hét thảm thiết của giáo sư Phùng đánh vỡ bầu không khí quỷ dị lúc này.

"Anh ta bị làm sao thế?" Bàng Kha nhanh chóng lên tiếng hỏi.

"Bị mấy thứ kia cắn." Đại biểu đoàn khảo cổ nói một cách tối nghĩa.

Bàng Kha giật mình, "Cái gì? Anh ta bị cắn... Mau giết anh ta đi."

Đại biểu đoàn khảo cổ quay phắt đầu nhìn Bàng Kha. Bàng Kha sốt ruột nói: "Lúc con sâu này cắn người sẽ đưa trứng vào trong máu, trứng nhanh chóng nở thành sâu con, ăn máu và thịt của con người, sau đó nhanh chóng lớn lên, sinh sôi nảy nở. Cho đến khi cả người bị ăn sạch thì những con sâu này sẽ bò ra, số lượng nhiều tới mức các anh không tưởng tượng được đâu, hơn nữa lực tấn công của bọn chúng còn mạnh hơn bọn sâu trên lá cây nhiều."

Đây là những điều bọn hắn đã tận mắt nhìn thấy, trong một thời gian ngắn ngủi, người kia hoàn toàn chỉ còn là một cái túi da.

Đại biểu đoàn khảo cổ biết bọn họ cũng đã có người bị cắn, sẽ không lừa hắn, nhưng mà vừa rồi... cô gái kia cũng nói là phải giết giáo sư Phùng đi, cô ta đã biết từ sớm rồi sao?

Nếu cô ta biết thì tại sao lại không nói ra chứ?

Con người chính là như thế, nhắc nhở thiện ý thì hắn lại cho là bạn có ác ý. Nhưng nếu thật sự gặp chuyện xui xẻo, phát hiện đúng như lời bạn nói, hắn sẽ trách cứ bạn vì sao lại không nói rõ ràng ra.

Thời Sênh cũng không có ý nhắc nhở bọn họ, chỉ là cô sợ mọi chuyện sẽ càng lớn thêm.

Tô Niệm Chi dịch dịch tới bên cạnh Thời Sênh, con ngươi trước sau như một vẫn lóe lên sự tò mò, "Tiểu Bắc, sao cô lại biết thế?"

"Biết cái gì?" Thời Sênh bày ra vẻ mặt vô tội. Cô chẳng biết gì cả, chỉ là nếu theo motip thông thường thì nhất định sẽ xảy ra vấn đề mà thôi.

"Đám sâu này."

"Tôi không biết."

Tô Niệm Chi nghẹn ngào, "Cô không biết... Vậy sao cô lại đề nghị giết người ta?"

"Hắn gào rất phiền."

Tô Niệm Chi: "..."

A Ngộ: "..."

Đột nhiên phát hiện thiếu gia nhà mình... cũng không phải khó hầu hạ, vị này mới là khó hầu hạ thật sự.

Vì hậu quả mà Bàng Kha nói ra cùng với những tiếng hét của giáo sư Phùng, cuối cùng đại biểu đoàn khảo cổ vẫn phải giết anh ta.

"Ném anh ta trở lại đi." Bàng Kha tiếp tục chỉ huy.

"Cái này thì chắc không cần chứ, giáo sư Phùng cũng đã chết rồi." Đại biểu đoàn khảo cổ ngăn Bàng Kha lại, giáo sư Phùng rất tốt, người trong đoàn đều rất thích anh ta.

"Lũ sâu mà bò ra là xong đó." Bàng Kha tiếp tục phổ cập khoa học, "Người chết nhưng sâu sẽ vẫn tiếp tục sinh sản, anh không muốn chúng ta cũng phải chịu liên lụy đấy chứ?"

Một trận im lặng quỷ dị.

Cuối cùng, xác của giáo sư Phùng vẫn bị ném lại con đường đầy dây leo kia.

...


Giải quyết xong chuyện đó, tâm tình mọi người đều nặng nề, đều tự nhủ với bản thân mấy lần, bọn họ phải tiếp tục đi về phía trước, phải còn sống để rời khỏi đây.

Một đám người vây lại thương lượng với nhau.

"Chúng ta phải đi sang bên kia con suối, bên kia còn có đường."

Có người tiến tới nhìn xuống dòng suối: "Con suối này khá nông, bên trong không có gì, hẳn là có thể trực tiếp lội qua..."

"Lỡ như nước có vấn đề thì sao? Ở nơi này cái gì cũng không an toàn, tốt nhất đừng tùy tiện hành động."

Phải biết rằng, bên trên là sa mạc, nơi này lại có nước, quả đúng là kỳ quái.

"Nhưng khoảng cách tới bờ bên kia quá lớn, chúng ta không lội thì làm sao mà qua được?"

Thảo luận tới đây, mọi người đều không nghĩ ra biện pháp nào, cuối cùng có người không nhịn được liền quyết định, "Cứ ở đây tiêu hao dần cũng không phải cách hay, tôi đi thử xem."

Những người khác đều im lặng không nói gì, người nọ cũng không nói nhiều, trực tiếp đi tới bên bờ suối, những người khác đều yên lặng đi theo hắn.

Thời Sênh vẫn đứng ở một bên, chống kiếm hờ hững nhìn anh ta xuống nước.. Loại sinh vật kỳ quái cuộn thành đá cuội dưới đáy cũng không nhiều lắm, anh ta đi rất cẩn thận, hơn nữa vận khí cực tốt nên không giẫm phải mấy thứ kia, bình an sang bờ bên kia.

"An toàn." Anh ta vẫy vẫy tay với những người bên này bờ.

Những người khác đều thở phào một hơi, chuẩn bị xuống nước.

Người thứ hai cũng có vẻ cẩn thận, không giẫm trúng thứ gì, an toàn đi qua.

Nhưng đến người thứ ba liền xuất hiện vấn đề, có lẽ là do nước lạnh nên khi xuống nước liền bị chuột rút, chân hơi loạng choạng, giẫm lên sinh vật đá cuội ở bên cạnh.

Giống như lần trước, nó nhanh chóng biến dài, cuộn vòng lấy chân người kia. Người kia bị đau mắt cá chân, mất thăng bằng, cả người ngã ùm xuống nước. Các sinh vật đá cuội trong nước đều nhanh chóng được kích thích, bò lên khắp tay chân hắn.

C1065

Mọi việc xảy ra quá đột ngột, mọi người còn chưa lấy lại tinh thần thì người trong nước đã không còn động đậy gì nữa.

Màu máu đỏ lan khắp trong nước, càng ngày càng có nhiều những con trùng dài bơi tới, quấn quanh người hắn tạo thành một cái kén rắn màu đen hình người.

"Đó là cái gì thế..." Mãi lâu sau mới có người sợ hãi lên tiếng hỏi.

Vì sao hai người trước không gặp phải chuyện gì mà người này lại xảy ra chuyện?

Không ai biết loại trùng thân dài màu đen quấn trên thi thể kia là gì.

"A Ngộ, chúng ta bắt một con lên xem đi." Tô Niệm Chi nóng lòng muốn thử nên bèn đưa ra chủ ý.

"Thiếu gia, tôi không bắt được." Hắn là bệnh nhân có được không hả? Bây giờ hắn còn cần người dìu, làm sao mà đi bắt đây chứ?

"Tôi tự mình đi." Tô Niệm Chi buông A Ngộ ra.

A Ngộ vội giữ lấy hắn, "Thiếu gia." Xin ngài đừng có làm chuyện gì hết.

"Bộp!"

Trước mặt Tô Niệm Chi có một cái bóng rơi xuống, bọt nước bắn trên không trung vẫn còn mang theo một chút mùi máu tanh nhàn nhạt.

"A!"

Diệp Dao đứng ở chỗ cách Tô Niệm Chi không xa, nhìn thấy thứ kia liền lập tức hét lên, hấp dẫn ánh mắt của mọi người một cách thành công.

Cô ta run rẩy chỉ xuống mặt đất.

Mọi người nhìn theo, sau đó đều kinh hãi lùi về sau, ai vớt cái thứ này lên vậy?

Con trùng thân dài trên mặt đất hoàn toàn không có động tĩnh gì, như là đã chết vậy.

Thời Sênh thề, cô không giết chết nó, chỉ bắt nó lên mà thôi, về phần tại sao nó nằm im ư... có lẽ là giả chết thì sao?

Trong nhóm người này, người khó khai thông nhất chính là Tô Niệm Chi. Hắn lập tức buông A Ngộ ra, đi tới bên cạnh, định thò tay ra bắt trùng.

A Ngộ lập tức nhào tới, ôm chặt thắt lưng Tô Niệm Chi. Nhưng hắn không giữ được thân mình ổn định nên hai người lập tức ngã xuống đất.

Con trùng vừa rồi còn không có động tĩnh gì, đột nhiên vặn vẹo hai ba cái, lập tức bò như rắn bình thường về phía đùi A Ngộ.

Mắt thấy con trùng sẽ chạm vào A Ngộ, một tiếng rít sắc bén từ không trung đánh xuống, ánh sáng lạnh lóe lên, con trùng bị chém thành hai nửa.

Tâm tình A Ngộ lúc này mới thả lỏng ra.

Tô Niệm Chi đứng lên, vội vàng kéo A Ngộ ra, có hơi mất tự nhiên nói: "Tôi nghĩ là Tiểu Bắc đã giết chết nó rồi."

A Ngộ đỡ thắt lưng, nói lời thấm thía, "Thiếu gia, cho dù chết thì ngài cũng không thể dùng tay tóm nó được."

"Bại não không cứu được." Thời Sênh ở bên cạnh chen vào một câu.

A Ngộ trừng mắt, nếu không phải tại cô bắt nó lên, thiếu gia có thể suýt chút nữa bị cắn sao.

"Là hắn muốn." Ông đây bắt lên giúp còn mắng ông sai à?

A Ngộ: "..."

Lúc thiếu gia đi tìm chết thì sao cô giúp nhanh thế, nhưng cái lúc cần cô cứu thì sao chẳng thấy cô cứu giúp gì?

Kỳ thực cô gái này tới đây để hại thiếu gia đúng không?

A Ngộ nhẫn nhịn, Tô Niệm Chi làm chuyện ngu xuẩn cũng không phải một hai lần, vì thế hắn quyết định không so đo với Thời Sênh nữa. Cho dù cô không vớt cái thứ này lên, với tính cách của thiếu gia nhà hắn, nhất định sẽ tìm cách bắt nó lên bờ.

Tô Niệm Chi mà không gây chuyện thì không phải thiếu gia nhà hắn nữa.

Người bên kia vẻ mặt đờ đẫn, một hồi lâu sau bọn họ mới hướng sự chú ý vào thứ không rõ sống chết đang nằm trên đất.

Bọn họ cẩn thận quan sát nó một cách đề phòng.

"Sao thứ này giống giun thế?" Con giun phiên bản lớn.

Hai đầu tròn, nhìn không thấy ngũ quan, khác con giun ở chỗ là cả người nó bóng loáng.

Rốt cuộc nó là gì vậy?

Con trùng này đã chết, bọn họ nghiên cứu một hồi là sẽ ra kết quả. Nhưng hiện tại không phải lúc nghiên cứu trùng, phải làm sao để đi qua suối mới là vấn đề.

Lúc này trong nước toàn là những con trùng dài này, bọn chúng như đang ở trong trạng thái kích hoạt, bơi qua bơi lại trong nước khiến cho người nhìn không khỏi run rẩy da đầu.

"Bên phía các anh có gì có thể dùng được không?" Đại biểu đoàn khảo cổ hỏi hai người đã đi qua bờ bên kia.

Hai người kia cũng bị biến cố ban nãy dọa cho sợ hãi, nghe thấy đại biểu đoàn khảo cổ nói vậy mới vội lấy lại tinh thần, nhanh chóng rọi đèn nhìn xung quanh.

"Không có, bên này không có gì cả."

Có người chỉ chỉ về phía con đường đằng sau, nói: "Dây leo bên đó có thể dùng được, nhưng bên trên cũng có sâu."

Dây này rất to, bện lại có thể tạo thành một cái cầu dây bắc qua mặt suối.

Có người đưa ra ý tưởng này, tất nhiên mọi người đều cảm thấy khả thi, vì vậy chạy tới quan sát con sâu này.

"Cô ta có kiếm, có thể chém rơi những con sâu này xuống đất." Đám người đang thảo luận, không hiểu sao lại có người đột nhiên chỉ vào Thời Sênh.

Thời Sênh: "..."

Sao bản cô nương đây nằm cũng trúng đạn rồi?

Người bên kia nói nhỏ mấy tiếng, có người đứng ra làm đại diện, "Cô gái à, cô có thể cho chúng tôi mượn kiếm dùng chút được không?"

Vũ khí trên người bọn họ có súng ống và dao quân dụng, nhưng muốn gạt bỏ sạch sẽ đám sâu này thì cần phải có kiếm dài như của Thời Sênh.

"Không cho mượn."

Người nọ lại khuyên giải, "Mọi người hợp lực thì cơ hội vượt qua sẽ cao hơn, cô làm thế tất cả chúng ta đều sẽ không qua được."

"Vậy thì nhóm các anh cứ chết trong này thôi."

"..."

"Ôn Bắc, chẳng lẽ cô có thể qua đó chắc?" Bàng Kha đứng ra.

Thời Sênh tự tin gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Có tí khoảng cách này, cô chỉ cần nghĩ cũng qua được.

Bàng Kha cười lạnh, "A, cô thì có biện pháp gì? Cô còn có thể bay qua chắc?"

Thời Sênh buông thiết kiếm ra, thiết kiếm lắc lắc trong không trung mấy cái, chậm rãi bay ra giữa khoảng đất trống, trong ánh mắt quỷ dị của mọi người, nó lập tức biến lớn.

Kiếm kiếm kiếm...

Kiếm biết bay? Bọn họ xuyên không rồi à?

Thời Sênh nhảy lên thiết kiếm, Sênh huênh hoang online, "Xem ông đây bay cho các người xem."


"Tiểu Bắc, Tiểu Bắc, đi với, đi với." Tô Niệm Chi ôm đùi rất đúng lúc, lập tức giúp A Ngộ leo lên thiết kiếm.

Thời Sênh liếc hắn một cái, cũng không ngăn lại, tùy ý để hai người bò lên.

Thiết kiếm vững vàng bay sang phía bờ bên kia.

Sau khi rơi xuống đất, Tô Niệm Chi và A Ngộ xuống rồi, Thời Sênh lại bay trở lại, dừng ở trước mặt đám người kia: "Chẳng những tôi có thể bay qua mà tôi còn có thể bay lại nữa."

Không phục sao, đến đánh bản cô nương đi.

Dám đánh không?

Mọi người: "..." Làm sao lại có người thích gợi đòn như thế?

Nhưng mà thực tế, đám người này đến rắm cũng chẳng dám đánh: "Cô Ôn phải không? Phiền cô mang nhóm chúng tôi qua suối, chúng tôi có thể trả cho cô thù lao."

"Không muốn đưa các người qua." Trên mặt Thời Sênh còn thiếu viết mấy chữ to "gặp các người là thấy khó chịu, sẽ không đưa các người qua đấy, không phục tới đánh ông đi ha".

"Cô Ôn..."

Thời Sênh lười nghe bọn họ lải nhải, cưỡi thiết kiếm bay đến phía trên dòng suối rồi dừng lại.

A Ngộ nghĩ Thời Sênh định rời đi, ai biết cô đi dịch lên trên một đoạn rồi dừng lại hẳn, ngồi yên trên thiết kiếm, bắt đầu cắn hạt dưa.

Cô chuyên môn đến vây xem nam nữ chính, bọn họ ở đây, cô đi rồi thì sao có thể vây xem được chứ?

A Ngộ: "..." Vì sao cô có thể mang theo loại đồ ăn vặt này mọi lúc mọi nơi thế?

Lần trước xuống mộ ngồi cắn hạt dưa, lần này cũng cắn hạt dưa, trên người cô ấy rốt cuộc có bao nhiêu hạt dưa chứ?

Mặc kệ người bên kia hò hét thế nào, Thời Sênh vẫn cắn hạt dưa đến vui vẻ, hoàn toàn không để ý tới họ, có nam nữ chính ở đây, mọi nguy cơ sẽ đều được hóa giải, cô là vật hy sinh thì chỉ cần ngồi cắn hạt dưa nhìn là được rồi.

Đại khái biết Thời Sênh sẽ không thay đổi chủ ý nên những người kia cuối cùng cũng bỏ cuộc, bắt đầu tìm biện pháp khác.

C1066

Đúng như Thời Sênh nghĩ, cuối cùng nữ chính Diệp Dao tìm được một cơ quan, dưới đáy nước dâng lên một cây cầu đá, vừa vặn có thể cho một người đi qua.

Nguy hiểm duy nhất đó là cây cầu đá này khá trơn, có người đi không cẩn thận bị ngã xuống, kết quả liền chịu kết cục y như người đầu tiên, bị bu thành bánh chưng đen.

Lúc trước nhìn ở dưới đáy nước chỉ thấy có vài hòn đá cuội, có quỷ mới biết mấy thứ này ở đâu chạy ra, thật đáng sợ.

Đội ngũ lại cắt giảm nhân số.

Những người đó vừa đi qua liền vọt tới trước mặt Thời Sênh chất vấn, "Vì sao cô không đưa chúng tôi qua?"

Rõ ràng là cô có khả năng nhưng lại thờ ơ, lạnh nhạt, lương tâm bị chó ăn mất rồi à?

Thời Sênh cắn hạt dưa, "Bởi vì tôi là kẻ máu lạnh mà." Ông đây không quen các người, vì sao phải đưa các người qua, bại não!

Máu lạnh là từ lúc trước đại biểu đoàn khảo cổ nói, lúc này lại bị Thời Sênh dùng để bịt miệng, hoàn toàn không có lời gì để nói nữa.

"Cô quả thực quá máu lạnh, người như cô không xứng đáng để sống." Người nọ chắc bị tức đến điên rồi, vì thế đột nhiên giơ tay lên định đánh xuống mặt Thời Sênh.

Thời Sênh nhanh chóng đứng dậy, nghiêng người lách sang một bên, đưa tay đẩy người kia một cái, người đó lập tức rơi vào nước.

"Ào!" một tiếng, mọi người sợ tới mức vội vàng chạy tới nhìn vào trong nước. Theo lý thuyết, nước chỗ này rất nông, sao có thể phát ra âm thanh như thế chứ?

Nhưng người kia sau khi ngã xuống liền lập tức chìm nghỉm, không thấy đâu nữa.

Nơi hắn ngã xuống cao hơn chỗ bọn họ đi qua một bậc, đá vẫn xếp như ruộng bậc thang nhưng lại không giống với đoạn suối bên dưới.

"Cô làm cái gì thế hả?" Đại biểu đoàn khảo cổ vọt tới cách Thời Sênh không xa, thò đầu ra nhìn, thấy nước đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, không thấy gì hết.

"Tự vệ." Thời Sênh nhún vai, "Hắn muốn đẩy ông đây xuống, còn không cho tôi ra tay à?"

"Cô..."

Đại biểu đoàn khảo cổ bị người giữ chặt, cô gái này có điểm tà môn, ở trong tình huống hiện tại, tốt nhất đừng nên đắc tội cô ta thì hơn.

"Cô sẽ gặp báo ứng." Đại biểu đoàn khảo cổ chỉ có thể phun ra một câu.

Thời Sênh bĩu môi, ông đây tự vệ mà cũng gặp phải báo ứng, quá không có thiên lý.

Được rồi... Thiên lý là nữ chính, làm vật hy sinh thì làm gì có quyền lựa chọn cách sống chứ nói gì tới thiên lý.

"A..."

Tiếng hét thảm thiết này vọng tới từ đại biểu đoàn khảo cổ, Thời Sênh nhìn về phía đó, chỉ thấy Tô Niệm Chi cũng đứng ở đó, chân hắn giẫm lên chân đại biểu đoàn khảo cổ, sau đó hắn dìu A Ngộ đi về phía Thời Sênh.

Thời Sênh: "..." Biến thái này muốn làm gì nha?

Không được, cách xa biến thái một chút, quý trọng sinh mệnh.

Vẫn nên tìm cơ hội giết chết có lẽ tốt hơn...

Đội ngũ tập hợp một lần nữa, tuyển ra một người dẫn đầu, tất nhiên vị trí này thuộc về Bùi Diệp không hề nghi ngờ.

Thời Sênh tất nhiên sẽ không nằm trong kế hoạch của những người này.

Đi vòng qua cái hồ sâu vừa rồi, đi tới bên chỗ Thời Sênh đang đứng, sau đó lại tiếp tục đi lên trên, nhưng không bao lâu sau đã lại phải vòng về, bên trên không có đường.

Diệp Dao cầm đèn pin chiếu về phía đối diện, "Ở bên kia."

"Trời ạ, chẳng lẽ lại phải đi qua nữa?" Có người ôm đầu kêu rên, vừa qua một lần đã tổn thất nhiều người như thế, lần này sẽ còn mất bao nhiêu người nữa chứ?

"Con đường này không có điểm cuối, chúng ta cứ đi như thế này tới bao giờ chứ?"

"Nếu không đi xuống dưới thử xem?"

Người nói ra đề nghị này đi xuống một đoạn, sau đó lại thất vọng quay về, "Cũng thế, cũng phải đi sang bên kia mới có đường."

Đây là một cách bố trí hình dzích dzắc, qua một cái hồ mới có thể đi lên phía trước, sau đó lại phải vượt qua hồ.

Hơn nữa, mỗi cái hồ đều có một nguy hiểm khác nhau đang rình rập.

Ví dụ như cái hồ ban đầu rất nông, nhưng cái hồ thứ hai lại sâu không thấy đáy.

Có người cũng muốn bỏ qua cái ao bên trên để đi lên ao trên nữa, nhưng ở vị trí đối ứng với nơi họ đang đứng lại không có điểm gì để đặt chân cả.

"Hẳn là phải có cơ quan, mọi người tìm xem." Diệp Dao vừa rồi tìm ra được cơ quan nên lên tiếng cổ vũ mọi người.

Vì thế một đám người bắt đầu loanh quanh tìm cơ quan, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được gì.

Thời Sênh hai tay khoanh trước ngực đứng ở trên cao, nửa cười nửa không hỏi bọn họ: "Muốn biết không? Tôi có thể nói cho các người."

"Cô biết sao?" Đại biểu đoàn khảo cổ nghi ngờ, "Cô muốn làm gì?"

"A, muốn xem các người cuối cùng còn mấy người sống sót." Thời Sênh cười cực kỳ vô hại, nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra, nụ cười của cô căn bản không lọt vào đáy mắt, ở nơi đó là một vùng nước tĩnh lặng.

Diệp Dao cao giọng, "Cô ta không có ý gì tốt cả, mọi người đừng nghe cô ta. Chúng ta nhất định sẽ tìm được cơ quan."

"Tôi cũng không nói là tôi có lòng tốt." Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, cho dù cô có nói cho bọn họ biết làm thế nào để đi qua thì chưa chắc họ cũng qua nổi.

Nói cứ như thể tìm được cơ quan là bọn họ sẽ qua hết được không bằng ấy.

Một lời này của Thời Sênh không nhỏ nhưng tất cả mọi người đều nghe được.

Một nhân vật phản diện thẳng thắn như thế thật là... không biết phải nói gì.

Thời Sênh quay đầu nhìn về phía A Ngộ và Tô Niệm Chi, cần đèn pin chiếu xuống hồ nước, "Trong nước có chỗ đặt chân, có thể giẫm lên mà qua, các anh ai đi trước?"

Hồ nước này không phải quá trong, ánh sáng không chiếu xuống sâu được, cần nhìn kỹ mới thấy có vài chỗ đặt chân, những điểm dừng chân này tạo thành một đường đi gấp khúc trong hồ.

Điểm dừng chân chỉ có thể vừa cho một người đứng, khoảng cách hơi lớn, người không giữ thăng bằng tốt rất dễ bị ngã xuống.

Tô Niệm Chi ngẩn ra một chút nhưng nhanh chóng liền phản ứng lại, cô ấy không có nghĩa vụ phải giúp họ.

Hắn nhìn hồ nước lại nhìn A Ngộ: "A Ngộ?"

Hắn đi qua không thành vấn đề, nhưng A Ngộ không hoạt động dễ dàng lắm.

A Ngộ khẽ gật đầu: "Tôi có thể đi."

"Tôi đi xuống trước xem." Tô Niệm Chi cột chắc đồ đạc trên người.

"Thiếu gia, tôi đi trước." A Ngộ giữ chặt Tô Niệm Chi, hắn luôn là người lên trước mỗi khi có chuyện nguy hiểm.

"Câm miệng!" Tô Niệm Chi quát lớn lên với A Ngộ không chút nể tình nào.

A Ngộ nâng tay lên theo thói quen, nửa ngày lại bỏ xuống, nếu đánh ngất rồi thì phải qua thế nào chứ?

Tô Niệm Chi lội xuống nước, bên cạnh có một chỗ đặt chân, cách đó không xa cũng có một chỗ đặt chân song song, nước ngập qua ngực hắn, hồ nước này còn sâu hơn tưởng tượng khá nhiều.

Tô Niệm Chi hít sâu một hơi, cẩn thận bước đi.

Tiếng nước đã hấp dẫn tầm mắt của những người khác, lúc này mọi người đều chú ý tới hắn.

Điểm dừng chân cũng không bằng phẳng mà hơi tròn, cái này càng làm người ta khó khống chế thăng bằng, Tô Niệm Chi thong thả di động, mấy lần suýt chút nữa không giữ được cân bằng.

Cũng may mắn hắn đi qua an toàn, sau khi ném đồ trên người xuống, hắn vội vàng cởi quần áo, đập bẹp lên mấy chỗ trên người.

Mọi người không nhìn rõ nên chỉ có thể nhìn thấy hắn tự mân mê cơ thể mình.

Chờ mặc lại quần áo rồi, hắn mới nói vọng sang phía bên này, "Trong nước có đỉa, thít chặt ống tay áo và ống quần vào."

Đỉa...

Sinh vật hút máu.

Không biết thì thôi, cứ thế đi qua là được, dù sao đỉa cũng không lập tức tiến vào trong cơ thể.

Nhưng giờ biết rồi...

Bị chướng ngại tâm lý quấy nhiễu, người ta sẽ càng khó đi qua hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia