ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1052-1056

LittleZiZi14

C1052

Tô Niệm Chi rất ồn ào, Thời Sênh đánh hắn một trận.

Sau khi bị đánh, Tô Niệm Chi lập tức ngoan ngoãn luôn, cầm dao phẫu thuật, ngồi đối diện với đám người bị trói rất thành thật, cứ như đang ngồi chờ cơm vậy.

A Ngộ đi tới, thấy trên mặt thiếu gia nhà mình có vết thương thì khóe miệng không khỏi run rẩy, quả nhiên là vẫn bị đánh.

Không lấy mạng... Quá may mắn rồi.

"Thiếu gia?" A Ngộ đi tới trước mặt Tô Niệm Chi.

Tô Niệm Chi trừng mắt với hắn: "Tôi không muốn nói chuyện với cậu, cậu đi ra ngoài."

A Ngộ ngẩn ra, thiếu gia lại làm sao thế?

A Ngộ nhìn về phía Thời Sênh đang mân mê máy quay phim, cô lại làm gì thiếu gia nhà tôi vậy?

"Ai biết hắn phát điên cái gì?" Thời Sênh buông máy quay phim ra, "Mau đánh ngất đem về đi."

"Cậu dám!" Tô Niệm Chi quát lớn một tiếng, dùng dao phẫu thuật chỉ và A Ngộ, "Cậu mà còn dám đánh ngất tôi, tôi liền trừ tiền lương của cậu tới tận kiếp sau."

"Thiếu gia, tiền lương của tôi cũng không phải ngài phát mà." BOY ngay thẳng một câu chọc thủng.

Tô Niệm Chi chớp chớp mắt, một hồi lâu sau mới buông dao phẫu thuật xuống, nhỏ giọng nói thầm. "Về nhà tôi sẽ từ cậu."

"Ôi, sắp bị thất sủng rồi."

Mặt mũi A Ngộ tối sầm, cô lại còn ra vẻ vui khi người gặp họa nữa à, đều tại cô mới thành ra thế này, thiếu gia còn... càng thêm táo bạo, thay đổi thất thường.

Thời Sênh

Này này này... Người này định làm gì?

"Tiểu Bắc, bọn họ tỉnh rồi." Tô Niệm Chi quay đầu gọi Thời Sênh, còn không quên đề nghị, "Cô có muốn giết một tên trước không?"

Tập thể xã hội đen vừa tỉnh lại đã lâm vào ngơ ngẩn, cái gì mà gọi là giết trước một tên?

Thật không ngờ, một gã đàn ông nhìn bề ngoài không tệ mà tâm tư lại ác độc như thế, vừa mở miệng ra là muốn giết người.

Không đúng... Vừa rồi hắn mới nói, giết một tên, là nói bọn họ sao?

Thời Sênh ném thứ gì đó vào người Tô Niệm Chi, hung hăng quát lên, "Giết ông nội anh ấy, câm mồm."

Vẫn còn nghĩ làm thí nghiệm.

Biến thái!

Tô Niệm Chi cũng không giận, quay ra giật dây Thời Sênh: "Giết gà dọa khỉ, cô muốn biết gì, chắc chắn bọn họ sẽ nói ra ngay lập tức."

Nhóm đại ca: "..." Tuy rằng anh nói cũng có lý lắm, nhưng bọn tôi không muốn nghe đâu.

Khả năng bọn họ còn chưa tỉnh ngủ, nếu không tại sao thế giới này lại tự nhiên trở nên điên cuồng như vậy?

Thời Sênh đi về phía đám người kia, đám người sợ tới run rẩy, chỉ sợ cô nghe lời xúi giục của Tô Niệm Chi, mang một tên ra giết gà dọa khỉ.

Đại ca, sao anh vẫn chưa tỉnh lại?

Có chuyện rồi!

Thời Sênh gằn từng tiếng một: "Ông đây sẽ không."

Tô Niệm Chi thực thất vọng: "Thế thôi vậy."

Thời Sênh ném Tô Niệm Chi sang một bên, lại đá cho tên đại ca vẫn đang chìm trong hôn mê kia một cái, đầu mấy tên đàn em đầy mồ hôi lạnh, có lẽ tỉnh... cũng rất tốt.

Khí lực kia, nếu mà đá vào nơi quan trọng thì không phải sẽ phế luôn sao?

Sao đứa con gái này lại đáng sợ như thế chứ?

"Kẻ nào, con thỏ nào, thằng nhãi ranh nào dám đánh ông đây?" Gã đại ca bị đá một cái thì tức giận, hét lớn, mở mắt ra.

Trong con ngươi của hắn phản chiếu ảnh ngược của một thiếu nữ, đôi mày cô cong cong, giọng nói trong trẻo, "Là ông."

"Mày là ai? Mày có biết ông là ai không hả?" Gã đại ca vừa tỉnh, chỉ số thông minh còn chưa login, "Lập tức xin lỗi ông mày ngay, ở lại đây hầu hạ ông cho tốt, ông sẽ tha thứ cho mày."

Cả đám đàn em trợn mắt há mồm, đại ca, anh vẫn còn đang choáng váng à?

Đại khái có lẽ do ánh mắt của đám tiểu đệ quá mức nóng bỏng nên gã đại ca quay đầu nhìn, thân mình hơi đau, lúc này mới phát hiện ra bản thân đang bị trói.

Ký ức về tối hôm qua mới lập tức trở về trong trí óc.

Sắc mặt gã đại ca đổi tới đổi lui, cuối cùng cắn răng một cái, ngạnh cổ, gào lên bằng lời thoại kinh điển, "Muốn giết hay làm gì thì tùy."

"Đừng ồn ào, tôi không giết các người làm gì." Thời Sênh dừng lại, bĩu môi ghét bỏ, "Ô uế kiếm của ông."

Tối hôm qua đã bị coi thường, giờ lại thành tù nhân, gã đại ca chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt với Thời Sênh.

"Nhưng mà... Nếu các người không ngoan ngoãn trả lời vẫn đề của tôi, tôi cũng sẽ không chắc tên biến thái bên kia có lấy các người để giải phẫu sống hay không?"

"Tiểu Bắc, tôi không..." Tôi không giải phẫu người sống, người sống đều đáng ghét.

Thời Sênh hơi liếc mắt, Tô Niệm Chi đành nuốt câu nói vào bụng, chỉ có thể nắm chặt dao giải phẫu của mình, táo bạo quát lên với đám người kia, "Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa tôi móc mắt ra đấy."

Gã đại ca bị quát một cái nên giật nảy mình. Hắn nhìn dao giải phẫu trong tay Tô Niệm Chi, cắn răng nói: "Dù cô có muốn hỏi gì thì tôi cũng sẽ không nói."

Bọn họ làm việc đều có quy củ, phải tuân theo quy tắc của giang hồ, nếu để thanh danh mất rồi thì sau này còn biết làm ăn thế nào?

"Có cốt khí đấy. Vậy không biết thuộc hạ của anh có cốt khí như thế không?" Tầm mắt Thời Sênh đảo qua người đám đàn em.

Rõ ràng là ánh mắt rất bình tĩnh nhưng lại làm cho những người kia như đứng trên núi đao biển lửa, không cẩn thận là sẽ ngã xuống đến tan xương nát thịt.

Đám đàn em bị liếc nhìn một cái, mặt mũi cả đám đều trắng bệch.

Dao giải phẫu trong tay Tô Niệm Chi lóe lóe ánh sáng lạnh, chẳng khác nào liêm đao của thần chết khiến cho người ta phát lạnh khắp người, không thể nào bình tĩnh được.

"Đại ca... em... Em không muốn bị giải phẫu sống." Tên đàn em thứ nhất run giọng nói.

"Đại ca, em cũng không muốn, dù sao cũng ta cũng là do người khác thuê tới, nói cho cô ta biết thì sao chứ. Em không muốn chết. Em trên còn mẹ già, dưới còn con nhỏ." Đàn em số hai cũng khóc rống lên.

"Đại ca blablabla..."

"Câm miệng, một đám vô dụng." Gã đại ca tức giận tới mức thịt trên gương mặt béo phì cũng rung lên.

Đám đàn em tiếp tục than khóc, "Đại ca, chúng tôi không cần tiền, mạng không còn thì cần tiền làm gì. Tôi không muốn chết."

"Tôi cũng không muốn... Đại ca..."

Sắc mặt gã đại ca từ trứng chuyển thành đen, "Ở đây nhiều người như thế, cô ta sao dám giết chúng ta chứ, chúng mày có bị ngu không hả?"

"Anh thì không bị ngu sao?" Thời Sênh liếc nhìn gã đại ca, "Vùng hoang vu dã ngoại như này, vứt xác cũng rất tiện."

"Hừ!" Gã đại ca hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Thời Sênh nghiêng đầu, "Thật không nói đúng không?"

"Tôi..." Có tên đàn em há miệng định nói nhưng lại bị gã đại ca trừng cho phải ngậm miệng lại.

Hắn đành nói ra lời đứng về phía đại ca, "Không biết."

Thời Sênh nhún nhún vai. Cô thong thả đứng dậy, đưa lưng về phía bọn họ, không khí trong phòng cực kỳ ngưng trọng, chỉ có tiếng thở hổn hển của cả đám.

Ngay tại giây tiếp theo, Thời Sênh đột nhiên rút kiếm ra, thiết kiếm xẹt qua không khí tạo thành một đường cong duyên dáng, sau đó đâm thẳng vào bụng gã đại ca.

Con ngươi của gã đại ca đột nhiên trừng lên: "Cô... Cô..."

Sao cô ta lại dám chứ?

Thời Sênh nở nụ cười: "Đừng lo lắng, sẽ không chết đâu, nhưng nếu anh không chịu nói thì nhất định sẽ mất máu mà chết, muốn sống hay muốn chết là do anh quyết định."

C1053

Còn không lo lắng sao? Sắp chết rồi đấy!

Gã đại ca cảm thấy máu trong cơ thể mình mất đi rất nhanh, mỗi một lần thở thì toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể đều đau.

"Đại ca..."

"Đại ca..."

Hắn nhìn một đám đàn em đang dùng ánh mắt cầu xin mình ở bên cạnh, cắn răng nói: "Tôi nói thì cô sẽ tha cho chúng tôi phải không?"

Thời Sênh nở một nụ cười không rõ cảm xúc, không đáp mà hỏi lại, "Anh tin vào loại lời nói này sao?"

Trong tivi còn thiếu loại phim có tình tiết này chắc?

Gã đại ca cười lạnh, "Vậy vì sao tôi phải nói cho cô?"

Nụ cười trên miệng Thời Sênh càng ác liệt hơn, "Dù sao cũng chỉ có một đường, sao không thử đặt cược một lần, thắng, anh có thể sống, thua, cũng có thể kéo người khác xuống cùng mình, không mệt."

Tuy rằng cảm thấy lời này có chỗ không ổn, nhưng nghĩ kỹ cũng thấy có chút đạo lý...

...

Gã đại ca tự hỏi một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói cho Thời Sênh, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì hắn cảm thấy mình còn có thể cứu được.

"Chúng tôi không biết đó là thứ gì, người mua chỉ nói là thứ đó ở trên người cô gái kia." Đại khái, sợ Thời Sênh không tin, gã đại ca còn bổ sung thêm, "Tôi nói thật, rất nhiều lần chúng tôi lấy được đồ rồi mới biết mình cần phải lấy cái gì, cũng có lúc đến khi giao dịch rồi cũng không biết đó là thứ gì nữa."

Thời Sênh: "..." Có vấn đề, ngươi không biết hay nghẹn không nói, muốn chết à?

"Người mua là ai?"

"Cái này..."

"Hửm?" Thời Sênh hơi hơi nhíu mày.

Đại ca lắc đầu, "Tôi không biết, đều liên hệ qua tin nhắn. Trong di động của tôi vẫn còn lưu trữ tin, cô không tin thì có thể kiểm tra."

Thời Sênh mò được di động của hắn, mở ra xem, bên trong lưu trữ không ít tin nhắn.

"Chính là cái tin nhắn thứ 5."

Thời Sênh kéo tới cái tin nhắn thứ năm, đọc từ tin đầu tới tin cuối cùng, quả đúng là bọn họ chưa từng gặp nhau, nhưng đối phương có gửi tiền cho bọn họ.

Thời Sênh bảo gã đại ca đưa sim điện thoại cho mình, chỉ cần tìm được ai nhắn tin cho hắn là có thể truy ra được ai làm...

Đợi đã, vì sao ông đây phải làm chuyện này?

Ông có phải tới phá án đâu?

Thời Sênh ném di động xuống, nhìn gã đại ca: "Thứ kia không ở chỗ tôi, tôi cũng không biết các anh đang tìm thứ gì, đừng có tới làm phiền ông đây nữa, đổi thành ở một chỗ hoang vắng thì các người đã sớm chết rồi."

Cho nên bọn họ nên cảm thấy may mắn vì ở đây nhiều người sao?

"Tiểu Bắc, không giết à?" Tô Niệm Chi thấy Thời Sênh chuẩn bị rời đi thì lập tức lên tiếng.

"Không phải ai cũng có tư cách chết dưới kiếm của ông đây."

Kiếm của tướng quân, không chém con kiến.

Kiếm của ông đây, không chém bọn bại não.

[...] Ha ha, Ký chủ lại sống ảo rồi, thực đúng là chọc cười, ngay cả trứng còn chém chứ đừng nói cái gì mà sinh vật hai chân.

Hiện tại cô không giết đám người này, khả năng có hai nguyên nhân, một là như cô nói, vứt xác rất phiền, hai là nhóm người này không có chạm vào lôi khu* của cô.

*Lôi khu: vùng nguy hiểm có chôn địa lôi hoặc vùng nguy hiểm có sấm sét.

Lôi khu là cái gì ư?

Ai mà biết được lôi khu của cô ấy là cái gì, chưa từng nghe phụ nữ sáng nắng chiều mưa à? Không chừng trước đó không phải lôi khu, nhưng một giây sau đã trở thành lôi khu rồi.

Cho nên cái kiểu tính cách trước sau bất nhất quỷ dị này của Ký chủ từ đâu mà có?

"Có thể dùng dao." Tô Niệm Chi còn đề nghị rất thật lòng.

Thời Sênh đi ra cửa, khoát tay, "Bảo A Ngộ nhà anh giết đi."

Tô Niệm Chi nhíu mày, hình như đang rất rối rắm, lại có chút tiếc nuối, cuối cùng hắn đưa dao phẫu thuật cho A Ngộ, nhanh chóng đuổi theo Thời Sênh ra ngoài.

Đại ca: "..." Không đúng, hắn phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để mất máu quá nhiều mà chết sao? Có thể hỗ trợ gọi 120 không?

...

Thời Sênh muốn rời khỏi đây. Cô tìm bà chủ Nông Gia Nhạc thuê một cái xe chở cô ra ngoài.

Lúc cô lên xe, Tô Niệm Chi cũng nhanh chóng vọt lên theo.

"Anh muốn gì?" Thời Sênh trừng mắt với hắn. Tên biến thái chết tiệt này sao lại cứ thích quấn lấy cô làm gì chứ?

Chẳng lẽ bản cô nương có thể chất hấp dẫn biến thái?

Nếu không vì sao tên biến thái này toàn tìm cô hợp tác là thế nào?

Cô không muốn hợp tác với bọn biến thái.

"Đi theo cô đó." Đi theo cô sẽ có thi thể.

Thời Sênh không cần đoán cũng biết hắn nghĩ cái gì trong đầu.

Lại coi ông đây là nhà xác di động à?

Thời Sênh túm lấy cổ áo Tô Niệm Chi, ném hắn ra ngoài.

"Tiểu Bắc, cô đừng tuyệt tình như thế chứ, tốt xấu gì chúng ta cũng từng đồng sinh cộng tử, chẳng lẽ cô thật sự nhẫn tâm vứt tôi ở lại đây sao? Chị ơi... Chị muốn em làm gì cũng được, chị đừng đuổi em đi mà." Tô Niệm Chi ôm chặt cửa xe, không cho Thời Sênh đóng cửa lại.

Hắn gào rất lớn nên mọi người ở xung quanh đều nhìn sang.

"Thiếu gia!" Hiện tại A Ngộ chỉ hận không thể đánh ngất Tô Niệm Chi được. Xung quanh đây nhiều người như thế, ngài ấy không thể bình tĩnh một chút được sao?

Trước kia thiếu gia sẽ thỉnh thoảng mới vứt tiết tháo đi, vì chuyện giải phẫu mà chuyện gì cũng có thể làm được.

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy thiếu gia không cần tiết tháo tới mức này.

Gặp một tên biến thái vô lại, Thời Sênh thấy thật tuyệt vọng.

Bạn nổi giận, hắn sẽ bỏ chạy, chờ bạn hết giận, hắn sẽ lại chạy tới, da mặt còn dày hơn cả tường thành.

Kiếm của ông đâu?

Thời Sênh lấy kiếm ra, chém thẳng tới tay Tô Niệm Chi.

"Thiếu gia!" A Ngộ nhanh tay lẹ mắt kéo Tô Niệm Chi ra, "Chúng ta có thể thuê một chiếc xe đi theo sau cô Ôn mà."

"Nói có lý lắm." Tô Niệm Chi gật đầu, "Lần này sẽ không trừ tiền lương của cậu nữa, còn không đi mau, đứng đây làm gì?"

A Ngộ: "..." Nhịn! Thiếu gia chỉ tùy hứng thôi, không có bệnh!

"Các anh dám?" Ông đây không muốn nhìn thấy tên biến thái này.

BOY ngay thẳng offline, BOY thủ đoạn online, "Cô Ôn, đường này cũng không phải của một mình cô mà."

Thời Sênh: "..." Chán ghét BOY thủ đoạn.

Thời Sênh đóng rầm cửa xe lại, nói với lái xe ngồi đằng trước: "Lái xe đi, không được để bọn họ theo kịp."

"Được, không thành vấn đề." Lái xe kêu lớn một tiếng rồi khởi động xe.

Chiếc xe lao về phía trước, qua cửa kính xe, Thời Sênh nhìn thấy Tô Niệm Chi đang nổi giận đùng đùng trên bãi cỏ phía xa, mà đối tượng làm hắn nổi giận là... Bùi Diệp.


BOSS phản diện và nhân vật chính mới đúng là tình yêu đích thực nha.

Đi mau, đi mau, đi mau, rời xa lũ biến thái này.

Thời Sênh quay về chỗ ở của nguyên chủ. Tuy rằng nghề nghiệp của cô không thể để lộ ra, nhưng nơi ở của nguyên chủ lại là khu biệt thự đẹp nhất ở thành phố Triêu Dương.

Vì lâu không có người quay về nên trong lòng hơi lạnh lẽo, Thời Sênh chỉ dọn dẹp phòng mình ở, còn lại chẳng động vào thứ gì.

"Reng reng reng..."

Thời Sênh vừa ngồi xuống, điện thoại bàn ở phòng khách liền vang lên.

Thời Sênh nhíu mày, điện thoại đổ ba lần, cô mới đi tới, nhưng đúng lúc cô chuẩn bị nhận điện thoại thì chuông liền ngừng.

Có vấn đề?

Thời Sênh nhìn chằm chằm điện thoại vài giây, sau đó đứng dậy đi tới thư phòng.

Trong thư phòng có máy tính, nhưng không có mạng internet, hoặc nói, toàn bộ biệt thự này, ngoại trừ chiếc điện thoại bàn kia, không có phương tiện nào có thể liên lạc với bên ngoài, tín hiệu di động cũng vô cùng yếu, chỉ có thể gọi 110 mà thôi.

Thời Sênh mở máy tính ra, các văn kiện đều được mã hóa, trong trí nhớ của nguyên của cũng không có mật mã.

Nhưng mấy trò mã hóa này đối với Thời Sênh mà nói chỉ là vấn đề nhỏ.

Văn kiện bên trong làm Thời Sênh hơi kinh ngạc, toàn là tư liệu về mộ cổ, cực kỳ nhiều.

Chờ Thời Sênh xem xong đống tư liệu đó thì đã là ngày hôm sau.

"Reng reng reng..."

"Reng reng reng..."

"Reng reng reng..."

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên ngoài phòng khách, vẫn là ba lần đổ chuông.

Thời Sênh nhìn thời gian trên máy tính theo bản năng, thời gian gần trùng với thời gian đổ chuông ngày hôm qua.

C1054

Tiếng chuông kỳ quái kia, vào đúng giờ đó của ngày thứ ba lại vang lên, Thời Sênh ngồi bên cạnh, lập tức cầm lấy điện thoại.

"Alo?"

"Cô Ôn? Cô đã quay về rồi?" Người bên kia hơi kinh ngạc, hoặc cũng có thể nói là vô cùng kinh ngạc, như thể chuyện cô quay về là chuyện không thể tin nổi.

"Ừm." Thời Sênh trả lời một tiếng.

"Nghe nói bên kia đã xảy ra chuyện. Cô Ôn, cô có thể trở về thật sự là ngoài ý muốn đấy." Người nọ dừng một chút lại chuyển chủ đề, "Nếu cô Ôn đã về, vậy cô có muốn đưa thẻ bài của mình ra ngoài không?"

Thời Sênh: "..." Đưa thẻ bài ra ngoài là gì?

Là muốn ông đây phải tiếp khách à?

Đây là cái tình huống quỷ gì?

Có độc.

Thời Sênh nhanh chóng lục lọi trong trí nhớ, có vài thứ vẫn luôn ở trong ký ức, nhưng nếu người ta không cố ý nhớ lại thì nó cũng sẽ không xuất hiện.

"Cô Ôn?" Thấy Thời Sênh im lặng cả nửa ngày, đối phương lại nghi hoặc gọi một câu.

"Đưa ra ngoài đi."

"Tốt, gần đây chúng ta có mấy đơn hàng, tôi sẽ gửi cho cô ít tư liệu ban đầu trước."

Thời Sênh cúp máy, vẻ mặt đầy chữ "mẹ kiếp", giờ làm trộm mộ mà cũng có tổ chức, có kỷ luật, lập hội để cùng chơi với nhau.

Tổ chức này của cô rất có tiếng trong giới.


Theo thẻ bài tức là muốn tiếp nhận đơn, nếu cô không muốn tiếp nhận đơn hàng, bên kia sẽ không treo thẻ bài của cô ra, tư liệu cũng sẽ không gửi đến tay cô.

Mà một vài vị khách cũ sẽ luôn trực tiếp điểm danh người mà mình quen. Đương nhiên, nếu người đó không treo thẻ bài thì dù có ra nhiều tiền đến đâu, người bên kia cũng sẽ không quấy rầy tới họ.

Người trung gian sẽ tuyệt đối không tiết lộ tư liệu về đối phương, cho nên chỗ ở của bọn họ, trừ người điều hành trong tổ chức ra, đều không có ai biết được.

Sau khi người đó tiếp đơn hàng, trong vòng ba tuần, người của tổ chức mỗi ngày sẽ gọi điện tới chỗ người đó ở vào đúng một giờ, xác nhận người đó đã trở về chưa, có còn sống hay không?

Đối phương không hỏi chuyện ở núi Long Hành, đây là quy củ, bọn họ chỉ phụ trách liên lạc, không phụ trách chuyện cô có hoàn thành nhiệm vụ hay không, cho nên sau một chuyến đi, chết bao nhiêu người, có hậu quả gì, bọn họ đều không hề hỏi qua.

...

Tư liệu mà người kia nói ngày hôm sau đều được đưa tới tay Thời Sênh.

Những vụ làm ăn thường chia làm hai loại.

Một là đã có địa chỉ chính xác.

Một loại là cần phải đi tìm địa chỉ kia.

Ở tình huống thứ nhất, để cam đoan những người này sau khi nhận được tư liệu sẽ không tự mình đi tới đó, trên tư liệu sẽ xóa đi một số dấu hiệu đánh dấu địa điểm của mộ cổ.

Trừ phi bọn họ tiếp đơn hàng, nếu không sẽ không có tọa độ chính xác của mộ cổ đó.

Loại thứ hai thì không có hạn chế, bởi vì địa điểm họ thuê người tìm cũng không cụ thể.

Ba phần tài liệu Thời Sênh nhận được thì có hai cái là không có vị trí cụ thể, một cái thì có, cấp độ nguy hiểm được đánh giá là S.

Đúng thế, người của tổ chức còn có trách nhiệm đánh giá mức độ nguy hiểm.

Đó là một hội trộm mộ rất có hứng thú, à không, rất có tổ chức.

Đánh giá ban đầu là dựa theo vị trí địa lý và tài liệu gửi tới, lần thứ hai còn phải qua đánh giá của những người từng đi qua đó mới đưa ra kết luận.

Loại đơn hàng này rất ít khi một lần đã thành. Rất nhiều đơn hàng phải qua vài lần mới xong.

Có thể được đánh giá là cấp S chứng minh là đã có người đi qua, hơn nữa không chỉ một lần, nhưng lại chưa ai thành công.

Thời Sênh tiếp nhận đơn hàng cấp S này.

[... Ký chủ, cô có âm mưu?] Đang yên đang lành đi tiếp cái đơn hàng này, có biết hiện tại đang có khẩu hiệu bài trừ mê tín dị đoan, đất nước giàu đẹp phồn vinh không? Cô như thế là sẽ bị nộp lên quốc gia đấy.

*Nộp lên quốc gia: Là cụm từ xuất phát từ phim truyền hình "Đạo mộ bút ký" của Nam Phái Tam Thúc. Ngô Tà (nhân vật chính của phim) luôn tâm đắc một câu "Văn vật phải được giao nộp cho quốc gia".

Thời Sênh đắc ý rung đùi: "Ta cảm thấy trò trộm mộ này chơi rất vui."

Cô còn chưa chơi qua trò này bao giờ.

Thời Sênh ôm ý chí dốc lòng chơi game.

[...] Game ông nội nhà cô ấy, chơi đùa ông nội nhà cô ấy. Ký chủ, cô còn có nhiệm vụ đấy.

"Gấp cái gì? Ngày tháng còn dài, để bọn họ cứ bồi dưỡng tình cảm đi đã, ta tới phá sau." Chưa gì đã phá CP, ngày tháng sau này của ông đây sẽ cực kỳ nhàm chán.

[...] Bản hệ thống không bảo cô phá CP nhé, được rồi, offline để bình tĩnh lại đã.

Thời Sênh nhận nhiệm vụ này, cô dẫn người xuống mộ. Cố chủ tự mình tới, lúc đi vào thì hùng dũng, oai vệ, khí vũ hiên ngang, lúc đi ra chẳng khác nào con sâu lông.

Rất nhiều năm sau, hắn hình dung và kể lại với người khác rằng, tôi chưa từng gặp kẻ trộm mộ nào như thế, giặc cướp vào thôn cũng không đáng sợ như vậy.

Trừ bỏ quan tài đã mở trong mộ thất là cô ta không phá, còn lại những gì chỉ cần có thể phá là cô ta sẽ phá hết, căn bản không còn thứ gì lành lặn, cơ quan, thủ thuật che mắt đều hoàn toàn vô tác dụng với cô ta.

Có thể còn sống ra ngoài đã là kỳ tích rồi.

Sau khi Thời Sênh tiếp đơn hàng, những người cùng cô xuống mộ một lần tuyệt đối sẽ không đi cùng cô lần thứ hai.

Hung tàn, rất đáng sợ, bọn họ chỉ sợ chủ nhân của mộ nhảy dựng lên đánh mình. Cái này đâu phải là trộm mộ, rõ ràng là đào mộ mới đúng.

Nhưng có một ưu điểm, cùng cô xuống mộ thì thời gian sẽ ngắn lại một nửa, cũng chưa từng hỏng chuyện lần nào.

[...] Ký chủ, cô hơi quá đáng rồi thì phải?

Hệ thống không nhịn được muốn dạy dỗ Thời Sênh.

"Ta làm sao?" Thời Sênh vẻ mặt vô tội.

[...] Tốt xấu gì cũng là mộ của người ta, cô hủy đi như thế chẳng lẽ không thấy quá đáng à?

"Không phải chỉ là một đám số liệu hay sao? Mi sửa lại là được rồi, trút giận lên người ta là muốn chơi trò gì?" Hơn nữa, cô cũng không hủy quan tài trong mộ mà, so với đám mở quan tài trộm cổ vật thì cô cảm thấy mình còn rất đáng khen ấy chứ.

"Hơn nữa, nguyên chủ của ta làm nghề này, ta không trộm mộ thì còn làm gì hả?" Đã làm thì phải làm cho thật tốt, bản cô nương là người luôn có mục tiêu phấn đấu.

[...] Bảo cô trộm mộ chứ không bảo cô hủy mộ.

Cô làm một kẻ trộm mộ lặng lẽ có được không hả?

Còn nữa, cô không trộm mộ cũng có thể sống được rất tốt, vì sao còn phải đi trộm mộ làm gì? Có âm mưu đúng không? Cảnh sát sẽ tìm cô nói chuyện cho xem.


Thời Sênh lại phun ra một câu ngụy biện, "Ta hủy mộ rồi thì chẳng phải sẽ không có ai xuống được nữa sao, bọn họ nên cảm ơn ta mới đúng ấy."

Lúc cô rời đi đã chém sập hết các lối ra vào, muốn đi vào lần nữa, trừ phi mang máy xúc tới, còn với sức người mà muốn đào ra đường đi thì đúng là nằm mơ.

[...] Tức giận, không thể nói chuyện được với Ký chủ bại não nhà mình. Nó muốn đổi một Ký chủ mới. Chủ nhân, ngài mau về đi, bản Hệ thống không hầu hạ được nữa.

Hệ thống nói bã bọt mép cũng chẳng ăn thua. Thời Sênh tiếp tục trộm mộ một cách bạo lực. Người dám trộm mộ làm gì có ai là người tốt, cho nên dưới tỷ lệ thành công 100% khi được Thời Sênh dẫn đường, đám cố chủ chỉ có thể cúi đầu trước thế lực hung ác.

Thanh danh của cô trong giới trộm mộ càng lúc càng nổi. Trước đây cô mới chỉ nổi trong đám trộm mộ trẻ tuổi, hiện tại đã lọt được cả vào tai những trộm mộ lão làng.

Nhà họ Ôn trước kia cũng là một gia tộc lớn, cũng từng là lão đại trong giới. Sau này nhân tài điêu linh, đến giờ cũng chỉ còn lại mình Ôn Bắc mà thôi.

Nhóm lão đại này nghe tới tên Ôn Bắc liền lập tức liên hệ tới nhà họ Ôn.

Bắt đầu nổi lên tính toán trong lòng.

...

Ngày 4 tháng 8.

Thời Sênh nhận được điện thoại của tổ chức, nói có người muốn gặp cô nên muốn xin ý kiến của cô.

Thời Sênh từ chối không hề nghĩ ngợi, chỉ còn cách ngày 15 tháng 8 mà người phụ nữ kia nói có mấy này, người kia muốn hẹn gặp cô chắc chắn là có việc phải làm.

Không đi, không đi.

Gần đây cô vẫn luôn nhận đơn hàng chính là muốn tránh đi những kẻ phiền toái tìm tới mình.

Một hai kẻ thì không sao, nhưng nhiều cũng thấy phiền.

Luôn có kẻ bại não muốn tính kế ông đây trong bóng tối. Ông đây không hiện ra, xem bọn hắn tính kế kiểu gì?

[...] Thì ra cô trộm mộ còn vì lý do này. Ký chủ, cô chạy trời cũng không khỏi nắng đâu.

C1055

Thời Sênh tra tìm Hoa Cẩm Viên, là tên một rạp hát.

Thành phố Triêu Dương nổi tiếng về hí kịch, được tôn vinh là di sản văn hóa phi vật thể.

Người ở thành phố Triêu Dương cũng rất thích xem kịch, cho dù là thế hệ tuổi trẻ sau này cũng có rất nhiều người kế thừa ngành nghề này, các rạp hát ở trong thành phố nhiều không đếm xuể.

Cẩm Hoa Viên này là một rạp hát cực kỳ xa hoa. Những người tới đây xem đều thuộc cấp bậc tai to mặt lớn.

Muốn đi vào chỉ có hai cách, hoặc là có thẻ hội viên của Cẩm Hoa Viên, hoặc là có người đưa vào.

Ngày 15 tháng 8, ở Cẩm Hoa Viên chỉ diễn một vở kịch. Thời Sênh lục tìm được danh sách khách tham dự, không có bất ngờ gì xảy ra, trong danh sách đều là những tên tuổi quen thuộc trong giới.

Theo lý thuyết, Thời Sênh cũng là người lăn lộn có tiếng trong nghề, đáng lẽ cô phải nghe được một chút tiếng gió, nhưng đây lại không hề biết gì. Tin tức duy nhất về ngày 15 tháng 8 mà cô biết được chính là qua tờ giấy mà người phụ nữ kia đưa cho.

Thời Sênh mở tài liệu của Ôn Bắc ra, lại xem qua những tài liệu đó thêm một lần, có rất nhiều thông tin trùng hợp với tài liệu của Tô Niệm Chi, còn lại thì không hề giống nhau.

Rốt cuộc lúc trước Ôn Bắc đã biết gì lúc xuống mộ?

Giải mã.

Giải mã.

Giải...

Thời Sênh buồn bực đẩy máy tính ra, đưa tay day day mi tâm, ghét nhất là phải dùng đầu óc, để đầu óc của bản cô nương đần độn chút không được sao?

"Reng reng reng..."

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách, đang chuẩn bị đứng dậy thì tiếng chuông đột nhiên cắt đứt.

Hai giây sau, tiếng chuông lại vang lên, rồi lại cắt đứt như cũ, cứ thế lặp lại tới năm lần.

Đã xảy ra chuyện!

Nếu có nguy hiểm, bị người của tổ chức phát hiện ra, bọn họ sẽ dùng cách đó để thông báo.

Ba lần là có nguy hiểm, phải chú ý an toàn.

Bốn lần là rất nguy hiểm, cần phải rời khỏi nơi đó.

Năm lần là cực kỳ nguy hiểm, sống chết do mệnh.

Thời Sênh nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa rất to, mưa lộp bộp đập lên cửa sổ tạo thành những tiếng vang rất lớn.

Là thời tiết tốt.

[...] Có gì mà tốt!

Thời tiết tốt để giết người.

[...] Nó vẫn nên offline thôi.

...

Một biệt thự khác.

Bùi Diệp cúi đầu lật xem tư liệu, đứng trước mặt hắn là đám người Bàng Kha.

Thật lâu sau, Bùi Diệp mới lên tiếng, "Bắt được người chưa?"

"Còn chưa có tin tức. Lão đại, chúng ta bắt cô ta làm gì?" Bàng Kha hơi khó hiểu, đứa con gái kia...

"Vòng cổ." Bùi Diệp buông bút.

Bàng Kha biết vòng cổ mà Bùi Diệp nói tới là gì, chính là cái vòng cổ của Diệp Dao. "Lão đại, anh lại chuẩn bị xuống nữa sao?"

Bùi Diệp không trả lời, Bàng Kha rối rắm một chút, "Lão đại, lần trước chúng ta đã mất rất nhiều người. Ngôi mộ kia quá cổ quái, cho dù cái vòng cổ đó là mấu chốt nhưng chúng ta cũng không thể tùy tiện xuống được."

"Diệp Dao đâu?"

Bùi Diệp nói sang chuyện khác, Bàng Kha không dám tiếp tục khuyên nhủ nữa. "Gần đây tâm tình của Diệp Dao đã tốt hơn một chút, vừa rồi tôi thấy cô ấy ở dưới nhà, muốn gọi cô ấy lên ư?"

Tuy rằng chân của Diệp Dao chưa phế hẳn nhưng bị thương rất nặng, vẫn còn phải dùng nạng để di chuyển.

Thời gian Diệp Dao ở bệnh viện vẫn luôn ở trong trạng thái đờ đẫn.

"Không cần." Bùi Diệp đứng dậy và đi ra ngoài, "Có tin thì báo cho tôi."

Vẻ mặt Bàng Kha ảm đạm một chút, nhưng hắn chỉ có thể nhìn theo bóng Bùi Diệp rời đi. Hắn thở dài, "Hỏi tình huống bên kia một chút đi."

Gần đây lão đại vẫn luôn muốn bắt đứa con gái kia, hơn phân nửa nguyên nhân là muốn Diệp Dao hết giận.

Người của Bàng Kha lập tức liên hệ người, nhưng qua nửa ngày vẫn không có hồi âm.

"Sao thế?" Bàng Kha nhìn về phía người nọ.

"Không ai trả lời," Người nọ lắc đầu với vẻ kỳ quái, một lát sau, sắc mặt thay đổi, phỏng đoán: "Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

Bàng Kha nhướng mày, "Khả năng do trời mưa nên tín hiệu không tốt, thử lại xem."

Người kia thử lại vài lần nhưng vẫn y như cũ, không có người đáp lại, "Chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi."

Sắc mặt Bàng Kha trở nên khó coi. Hắn đã nói rồi, đứa con gái tên Ôn Bắc kia vừa cổ quái lại vừa lợi hại, sao có thể dễ dàng bắt cô ta lại như thế chứ?

Bàng Kha vội vàng chạy đi tìm Bùi Diệp.

Bùi Diệp và Diệp Dao đang đứng trước cửa sổ. Diệp Dao dựa vào trong lòng Bùi Diệp, hình như vừa mới khóc xong, hốc mắt vẫn còn hơi đỏ.

Ánh mắt Bàng Kha nhanh chóng đảo qua người Diệp Dao, cố gắng ngăn chặn cảm xúc không rõ ràng trong lòng, "Lão đại, đã xảy ra chuyện rồi."

Bùi Diệp vỗ vỗ bả vai Diệp Dao. "Về phòng đi."

Diệp Dao cúi đầu, chống nạng chậm rãi đi về phòng mình.

...

Thời Sênh nhìn cảnh sát ra ra vào vào biệt thự của mình, "Các anh đã tìm đủ chưa?"

"Cô gái, cô xác định thật sự không có chuyện gì xảy ra chứ?" Cảnh sát đứng ở cửa quay đầu lại, "Hàng xóm đã nghe thấy có tiếng súng."

"Biệt thự này các anh đã tìm từ trong ra ngoài rồi, tìm thấy viên đạn, thuốc súng hay người nào không hả?" Mẹ cái tên não tàn kia, lại dám nổ súng mà không dùng ống giảm thanh để kéo đám bại não này tới đây.

Thời Sênh tiếp tục nói: "Ai biết có phải hàng xóm giả báo cảnh sát hay không, tôi không thấy ai, cũng không nghe thấy âm thanh gì, các anh đã đi được chưa hả?"

Cảnh sát bất đắc dĩ, chỉ có thể rút lui trước.

Dù sao người ta chỉ gọi điện báo, cũng không thật sự chắc chắn. Bọn họ có thể lấy lý do vì đảm bảo an toàn để nhận được sự đồng ý của chủ nhân ngồi nhà mà vào kiểm tra một chút, nhưng cũng không thể mạnh mẽ làm gì được.

Tiễn cảnh sát đi rồi, Thời Sênh mới tung ra một đống lời tổng sỉ vả, đi về phía góc cầu thang.

Cô đi xuống cầu thang, ở phía sau có chốt mở, vừa bấm liền thấy một cánh cửa nhỏ xuất hiện.

Bên trong có năm cái xác, mấy tên này chính là mấy kẻ vừa tới để bắt cô, bị cô xử lý.

Có ba người cô không quen, nhưng cô vẫn nhận ra hai kẻ, chính là người lúc trước đi theo Bùi Diệp.

Nam chính đại nhân cũng thật lợi hại, còn dám phái người tới bắt cô.

Thời Sênh nhìn mấy cái xác thấy thật nhức đầu, làm sao để xử lý thi thể đây, thật phiền phức.

Nhét vào trong nhà nam chính là tốt nhất.


Ừm, không được, phải gọi là trả lại người.

Mấy tên này đều là người của nam chính, bản cô nương chỉ đem trả lại cho hắn mà thôi.

Xin gọi bản cô nương là Lôi Phong.

Thời Sênh đóng gói mấy cái xác lại rồi ném vào không gian, chờ qua nửa đêm mới mở cửa, đi về phía nhà của nam chính.

Đừng hỏi tại sao cô biết, bên trong cốt truyện có đề cập rồi.

Loại tiểu thuyết này viết cực kỳ 666*, tình tiết chính thì bôi rõ dài, còn lại đều lướt qua rất nhanh, quả thực hố người.

*666: tiếng lóng (ngưu ngưu ngưu – trâu trâu trâu) ý chỉ ai hoặc thứ gì đó cực kỳ lợi hại

Bùi Diệp ở tại ở trong một biệt thự độc lập ở Đái Hoa Viên. Bên ngoài còn có người canh giữ, nhưng Thời Sênh vẫn tiến vào rất dễ dàng.

Vốn định tiến lên đánh ngất hai tên thủ vệ, nhưng nghĩ lại mình chỉ tới để ném xác, à không, trả người, vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn, cho nên cô trèo lên tầng hai từ cửa sổ phía sau.

Lầu hai rất im ắng, đèn hành lang hơi mờ, cũng không tính là quá tối.

Thời Sênh nhìn xung quanh, tìm một địa điểm đẹp, nếu không đám người mắt mù này sẽ không nhìn thấy.

Ung dung đi khắp lầu hai một vòng, đi tới cầu thang, cảm thấy ném ở nơi này khá tốt.

Thời Sênh lôi mấy thi thể ở trong không gian ra, vừa liếc mắt nhìn đã cảm thấy không ổn lắm.

Sao thi thể lại như co lại thế này?

Thời Sênh nhìn sát lại, quả đúng là co lại... gần như chỉ còn da bọc xương!!

Mẹ kiếp, ông nội nhà nó!

Cái thứ đồ chơi mà cô thu vào không gian kia còn sống?

Thời Sênh lôi hết mấy cái xác ra, tất cả những cái xác đều như vậy, toàn bộ đều co rút lại, chỉ còn cái xác khô gầy như khúc củi khô, vạn phần quỷ dị.

C1056

"Rầm rầm rầm..."

Hơn nửa đêm, đột nhiên đất trời rung chuyển, mọi người ở xung quanh đều cảm nhận được, đêm đang yên tĩnh đột nhiên trở nên ồn ào.

"Có chuyện gì thế? Động đất à?"

"Mẹ, hù chết ông rồi, bị dọa tới mềm luôn..."

"Đó là cái gì?"

Người ở khu biệt thự này không ít, rất nhanh có người đã phát hiện ra bóng đen khổng lồ ở phía xa.

Thời Sênh chuồn êm ra khỏi khu biệt thự, vỗ ngực thở phào. Mẹ kiếp, hù chết bản cô nương, vậy mà cô lại thu một cái đạo cụ sống vào không gian.

[...] Ký chủ, cô cứ thế ném nó ở đây à? Cô xác định sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

"Có thể xảy ra chuyện gì? Cùng lắm thì văn trộm mộ thành văn mạt thế thôi mà."

Đổi kênh, đổi thành thói quen rồi.

Hệ thống phát điên, thật sự muốn ném cô tới thế giới thực xem cô có sợ hãi hay không?

Ký chủ nhà nó sao lại xằng bậy như thế chứ, ghét nhất là cô vẫn luôn cố chấp nhận định rằng mình đang ở trong một trò chơi.

Chết là chết, dù là NPC thì cũng không thể chữa trị được.

Lật bàn, cho nên tại sao lúc trước nó lại nói đây là thế giới giả thiết chứ?

Hệ thống chỉ hận không thể đảo nghịch thời gian, tát cho mình hai phát.

...

Thứ khổng lồ đột nhiên xuất hiện, các báo giật tít đùng đùng.

Nơi xuất hiện thứ khổng lồ kia nhanh chóng đã bị một đội nghiên cứu khoa học chiếm lấy.

Tô Niệm Chi không ở thành phố Triêu Dương nhưng vẫn đọc được tin tức, kích động lao tới.

Hắn tìm đầu tiên không phải là con quái vật đó mà là Thời Sênh.

Thời Sênh vừa mở cửa liền nhìn thấy gương mặt biến thái kia liền từ chối. Có lẽ bản cô nương còn chưa tỉnh ngủ, cần ngủ thêm một lát.

Cô đóng sầm cửa lại, trở về phòng ngủ tiếp tục tìm Chu Công.

Đến khi cô dậy lần nữa, Tô Niệm Chi vẫn ở bên ngoài.

A Ngộ đang cạy cửa nhà cô...

Chắc chắn là tên biến thái chết tiệt kia giật dây.

Sao BOY ngay thẳng có thể làm loại chuyện này chứ?

Thời Sênh lấy ra một lá phù dán lên cửa, A Ngộ lập tức bị bắn bay ra, ngã vào bồn hoa bên ngoài.

Tô Niệm Chi và A Ngộ đứng ngoài cửa một ngày một đêm, cuối cùng Thời Sênh vẫn phải cho họ vào.

"Các anh muốn gì hả?"

Đôi mắt của Tô Niệm Chi sáng ngờ, "Tiểu Bắc, cô đã đọc tin tức chưa? Thứ trên tin tức làm bằng chất liệu giống hệt với quan tài mà chúng ta thấy trong mộ cổ đấy."

"Thế thì sao chứ?" Dù sao cũng chính là ông đây đặt nó ở đấy.

Tô Niệm Chi nhăn nhó một chút, "Tôi muốn có nó."

"Vậy anh đi chuyển về đi, tìm ông đây làm sợi len gì?"

BOY ngay thẳng trả lời thay Tô Niệm Chi, "Bảo vệ quá chặt chẽ, không vào được."

Mẹ kiếp, các người thật sự tính đi à?

"Rồi sao?" Cái đó thì liên quan gì tới việc họ chạy tới đây tìm cô chứ?

"Thiếu gia cảm thấy cô có thể." Thiếu gia vẫn luôn nghĩ cô là hồ ly tinh, có bản lĩnh phi phàm... Ừm, hình như cũng đúng là như thế.

"Ha ha." Thời Sênh mặt không thay đổi bắn ra hai tiếng.

Cô lôi thứ kia ra đặt ở đó, giờ lại muốn cô trộm về, cô có thần kinh đâu.

"Tiểu Bắc, chị hai, em không cần nhiều, một khối là được rồi, chị giúp em đi mà." Tô Niệm Chi lập tức ôm đùi, "Em chỉ muốn nghiên cứu một chút thôi, em giải phẫu thi thể cũng chán rồi."

Thời Sênh ra sức rút chân về, "Nó còn sống, các anh không muốn sống thì cứ đi, tôi sẽ không đi."

"Sống?" Đôi mắt Tô Niệm Chi càng sáng hơn, "Sao cô biết là nó còn sống, cô đã thấy rồi sao? Vì sao trên tin tức không có?"

"Chưa thấy." Thời Sênh trợn mắt nói dối.

"Vậy sao cô biết?"

"Tôi không nói với anh."

Tô Niệm Chi: "..."

Từ lúc Tô Niệm Chi biết thứ kia còn sống, cho dù Thời Sênh có đánh hắn cũng cứ quấn lấy cô. A Ngộ cũng không cứu vớt nổi tên biến thái này.

Thế nên gọi cảnh sát thôi.

Tô Niệm Chi bị Thời Sênh tố cáo tội quấy rối, bị đưa tới sở cảnh sát. A Ngộ đi bảo lãnh, cuối cùng bên tai Thời Sênh mới yên tĩnh lại.

Nhưng chỉ sau vài giờ, Thời Sênh lập tức nhìn thấy hình ảnh Tô Niệm Chi trên bản tin trên Internet.

Hắn được người bảo vệ, trên mặt đều như đang viết mấy chữ to "bảo bối, anh tới đây", đi về phía tượng đá cao chừng sáu tầng lầu.

Cho nên, rốt cuộc là hắn trà trộn vào đó bằng cách nào?

Buổi tối, Tô Niệm Chi bị A Ngộ đưa tới trong trạng thái ủ rũ.

"Hắn sao thế?"

A Ngộ trả lời rất chi tiết, "Thiếu gia không cạy được một chút tài liệu nào, không vui."

Thời Sênh xoa cằm, "Tôi rất tò mò, sao anh ta có thể trà trộn vào đó?"

A Ngộ liếc nhìn Tô Niệm Chi, tiếp tục nói thật, "Thiếu gia dùng tên của ông nội ngài ấy."

Ông nội của Tô Niệm Chi là ai?

Ông đây làm sao mà biết, hắn là BOSS phản diện, cuối cùng cũng chết, ai thèm viết bối cảnh gia đình hắn làm gì?

Không đúng, đã vào được rồi, sao còn tìm ông đây làm gì?

...

Chuyện này cực kỳ ồn ào ở thành phố Triêu Dương, lực chú ý của mọi người đều dồn hết về đây.

Đưa ra đủ lời phỏng đoán, mỗi ngày đều có một cái tít giật đùng đùng.

Ngày 15 tháng 8 cũng tới gần.

Thời Sênh thu thập đồ đạc chuẩn bị ra ngoài. Tô Niệm Chi ngẩng đầu lên từ một đống bộ phận cơ thể người không biết đào ở đâu ra, "Tiểu Bắc, cô đi đâu thế?"

"Đi làm chuyện cần làm."

Tô Niệm Chi lập tức cởi bao tay, vội vàng đeo túi lên, lút cút chạy tới bên cạnh cô, "Tôi cũng đi."

Thời Sênh giật giật khóe miệng, "Anh đi làm gì?"

Còn mang theo cái túi nữa... chuẩn bị giải phẫu thi thể à?

Tô Niệm Chi chớp chớp mắt, "Thì có chuyện muốn làm mà, không phải cô nói sao?" Chuyện mà cô muốn làm thì nhất định sẽ có thi thể.

Thời Sênh cắn răng, ai muốn làm việc với anh, loại công việc khoe mẽ này thì một mình bản cô nương làm là được rồi.

A Ngộ chen vào nói: "Thiếu gia, lão gia tử gọi điện tới, bảo ngài qua đó."

Tô Niệm Chi bốc đồng từ chối: "Tôi không đi."

"Là chuyện về tượng đá trong suốt kia."

"Cũng chẳng có gì tiến triển hết, tôi không đi."

A Ngộ: "...", hiện tại thiếu gia đã nhận định cô ấy rồi, ngay cả chuyện này mà ngài ấy cũng từ chối.

A Ngộ quay vào trả lời cho người bên kia. Chờ hắn đi ra, chỉ thấy thiếu gia nhà mình đang nằm ngất trên mặt đất, không thấy bóng dáng Thời Sênh đâu cả.

Thời Sênh đi thẳng tới Hoa Cẩm Viên, bên ngoài có không ít xe, nhân viên tiếp khách mặc trang phục cổ, mỗi người dẫn một khách tiến vào.

Thời Sênh nhận ra người tới đây đều mang theo vệ sĩ, hơn nữa tuổi đều ngoài 40. Cô không thấy một gương mặt tuổi trẻ nào.

Cô không có thẻ hội viên, cũng không quen ai, cho nên Thời Sênh dùng biện pháp cuối cùng – trèo tường.

Trước khi tới đây cô đã xem xét kỹ bản đồ Cẩm Hoa Viên, trước đó còn từng đi thăm dò, hiện tại đột nhập vào rất dễ dàng.

Thời Sênh nhảy từ trên tường xuống, vừa mới đứng vững liền phát hiện bên cạnh cũng có người khác nhảy xuống.

Đây là một khúc ngoặt, còn có đồ trang trí kỳ quái che mất tầm nhìn nên Thời Sênh và cái bóng đen kia mỗi người nhảy ở một góc, không phát hiện ra còn có người khác cũng trèo tường như mình.

Đối phương thấy có người đứng ở đây thì cũng ngẩn ra, sau đó nhìn chằm chằm vào cô với vẻ đề phòng.

Thời Sênh bình tĩnh phủi phủi quần áo, "Anh cũng trèo tường à, thật khéo, cùng nhau vào chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com